Đêm kéo đến, ngôi sao ló dạng đầy trên bầu trời. Mẫn cũng đã thức
dậy đang ngồi ở bàn ăn chờ cơm tối. Quân cũng đã tắm rửa sạch sẽ
ngồi chờ những món ăn có 1-0-2 của vợ. Thiên bắt cái nồi cuối cùng
xuống bếp, mở găng tay giữ nóng ra rồi mở cái tạp về màu hồng nhạt
gắng lên cái móc ở phía cửa bếp. Cô nhìn 2 người đang nhìn những
món ăn mà nhẻo nước miếng nói
_ Anh và Mẫn đã đợi lâu, em nấu xong rồi đấy ! dù không ngon như
cựu tiền bối nấu ăn nhưng 2 người cứ ăn rồi cho em ý kiến !
_ Em nói cái gì thế chứ ? cái này còn ngon hơn cả nhà hàng 5 sao
nấu ấy chứ ! ai mà nấu ngon hơn vợ anh chứ ! _ Quân nhìn vào những
đĩa thức ăn mà khen tấm tít
Mẫn ngồi bên cạnh nhăn mặt vì những lời khen quá trớn của anh hai
mình. Nhưng Quân nói đúng, Mẫn cũng thấy mấy món này ngon lắm ! Đã
4 năm cô không được ăn cơm do chính người thân mình nấu. Một năm
giận gia đình rồi bỏ ăn, 3 năm đi ra Luân Đôn chỉ ăn cơm hộp. Mẫn
thèm được ăn cơm nhà 1 lần. Nhóc xúc động đến gần chảy nước....mũi
!
Thiên cười rồi cũng bắt đầu ngồi xuống ăn. Dù những món ăn rất đơn
giản, đạm bạt. Nhưng chúng rất ngon đối với 3 người, vì trong những
đĩa thức ăn, có tình cảm của Thiên dành cho cả 2, và cũng có tình
cảm của cả 2 dành cho cô. Bữa tối ngon nhất mà 3 người này từng
trải qua !
Kết thúc bữa ăn ngon lành, Mẫn vỗ bụng rồi uống miếng nước, nhìn
hai người bảo
_Vậy bây giờ em ra khách sạn đây ! chúng hai người may mắn !
Câu nói của Mẫn khiến cả 2 ngạc nhiên
_Ủa ? vậy em không tính về lại Luân Đôn hả ? _ Quân nhìn Mẫn
hỏi
Mẫn nhăn mặt rồi hua hua tay
_ Thôi dẹp đi ! đừng có bắt tôi đây trở về chỗ đó nữa ! em đã nói
với bố mẹ rồi. Hai người bảo sẽ tìm trường cho em ở đây ! nên đừng
lo !
_Vậy thì em ở đây cũng đâu có sao ! mắc gì lại phải ở khách sạn làm
gì cho tốn tiền thế ? _ Thiên ngạc nhiên hỏi
Mẫn liếc nhẹ sang Quân rồi nói 1 câu hàm ý
_Vốn em cũng muốn ở đây lắm ! nhưng lại sợ làm kì đà cản mũi thì
khổ ! thôi bye đây ! _ Nói rồi Mẫn phóng nhanh ra nhà bằng chiếc ba
tanh cô mang từ Luân Đôn về.
Cả hai đứng bất chừng như trời trồng dài dây rồi nhìn nhau không
hiểu gì ! Nhưng Quân lại thấy vui, Mẫn mà ở đây thì mất công lắm
!
Quân thấy Thiên vẫn đang ngơ nghệt thì lập tức bế cô lên ngay lập
tức
_Ơ ? Quân ? anh làm cái gì thế ? thả em xuống nào, em chưa rửa chén
!!! _ Thiên hốt hoảng đánh đánh vào tay Quân bảo
_Chén thì để mai hay mốt rửa có sao đâu ! còn không anh gọi người
tới rửa, bây giờ là đến việc của chúng ta ! em đừng hòng chạy thoát
khỏi anh đêm nay ! _ Quân liếm môi đe dọa
Thiên hơi sợ vì lời nói đó, ây dà !!! làm sao bây giờ chứ ?
Đang nghĩ ngợi, thì Quân đã bế cô lên phòng từ lúc nào, anh đóng
cửa bằng chân của mình rồi đặt nhẹ cô xuống dưới giường !
Thiên nhắm mắt lại để xem Quân muốn làm gì, nhưng vài giây sau
chẳng thấy động tĩnh gì ?
Cô lim dim mở mắt, thì thấy Quân đang đứng ngắm cô mà cười
mĩm
Thiên đỏ mặt, mắng
_ Yah ! anh cười cái gì hả ?
Quân cúi mặt xuống rồi đụng nhẹ vào mũi cô bảo
_ Em vẫn còn con nít lắm !
Hết chương 36
Chương 37 : Cuộc hội tụ nguy hiểm ! [ Phần 1 ]
Đêm qua, ngày lại đến. Mặt trời ló diện chiếu thẳng vào khuôn mặt
của 2 người đang ngủ. May thay, đêm hôm qua Quân vẫn còn ' kiềm chế
' anh chẳng đụng vào Thiên 1 tí nào. Nhưng lại ôm chặt cô mà ngủ,
khiến Thiên nghẹt thở đến gần chết. Nhưng ngủ như thế này mới ấm
vào buổi đêm lạnh chứ !
Thiên mở mắt đầu tiên, cô dụi dụi mắt rồi nhìn đồng hồ. Thiên vỗ vỗ
vào tay Quân bảo
_ Quân ơi ! dậy đi học nào, chúng ta lại trễ mất ! Dậy thôi Quân ơi
!
Nhưng Quân chẳng cựa quậy tí nào, anh nằm bất động như chết !
_ QUÂN !!!! _ Thiên hét lên
_ Cái gì thế ? _ Quân chợt tỉnh quay sang Thiên " ngây ngô "
hỏi
_ Dậy !!! _ Thiên lại hét lên lần nữa
Quân mặt ĩu xìu đuối như con cá chuối mà bước xuống giường đi vào
phòng vệ sinh. Còn phần Thiên thì xếp lại mùng mền cho gọn gàng. Cô
cứ tưởng Quân vào phòng vệ sinh rồi, nên không " đề phòng "
nhưng....
_ Đi tắm với anh nào ! _ Quân nắm tay Thiên rồi kéo thẳng vào phòng
tắm rồi đóng cửa cái rầm
Còn họ làm cái gì trong đó đừng hỏi tác giả nhá !
Khoản 10 phút sau, Quân bước ra với chỉ duy nhất cái khăn quấn
quanh mông, sau đó thì tới Thiên, cô cũng chỉ có cái khăn mỏng
quanh người. Mặt thì đỏ choét như trái cà chua ngàn năm. Quân nhìn
cô rồi cười đểu.
_ Anh....anh....._ Thiên bức xúc nói không nên lời
_ Anh làm sao cơ ? em có chuyện gì bức xúc à ? chúng ta là vợ
chồng, " chuyện đó " cũng đâu có sao ! _ Quân nhìn Thiên bằng ánh
mắt ngây thơ vô [ số ] tội mà nói
_ " Không sao " ư ? sao anh lại bắt vợ mình đi kì lưng cho anh chứ
! rồi còn cởi đồ em ra 1 cách " tự nhiên " nữa chứ ! _ Thiên ấp ức
mắng chồng
Quân cười mĩm rồi bước gần đến Thiên. Anh ôm chầm cô từ đằng sau,
rồi hôn nhẹ vào má cô.
_ Em phải thay đồ chứ, lỡ như đang kì lưng cho anh rồi nước bắn vào
quần áo em thì nó lại bẩn à !
_ Xem như tha cho anh lần này, để em lần sau anh còn dám không ! hứ
! _ Nói rồi cô lấy bộ đồng phục trường quen thuộc rồi lại bước vào
phòng vệ sinh
Quân chỉ đứng ở ngoài nhìn cô bước vào mà miệng thầm nhẩm
Bước ra khỏi nhà vào lúc 7 : 30. Cả 2 thấy còn sớm, nên đi bộ đến
trường. Vốn Quân từ nhỏ đến lớn dù xa hay gần anh đều đi xe ô tô,
vậy mà bây giờ, anh phải đi bộ để chiều cô vợ " hiền dịu " của
mình. Cả 2 nắm tay nhau đi khiến cho hàng xóm, mọi người đều ghen
tị
_ Ôi giời ! 2 đứa thật xứng đôi làm sao ! _ Những người hàng xóm
trầm trồ khen ngợi
Thiên xấu hổ cúi đầu cảm ơn rồi bước đi tiếp. Dù sao cũng mừng khi
nghe được những lời đó. Nhưng cả 2 vẫn không biết, nãy giờ, họ đang
bị rình mò bởi 1 cậu con trai.
_ Thiên, cậu hạnh phúc thật ! _ giọng nói phát ra từ chiếc xe con
màu trắng đậu ngay góc đường
Hết chương 37
Chương 38 : Cuộc hội tụ nguy hiểm ! [ Phần cuối ]
Đi tung tăng trên đường lúc nào đã đến trường. Không biết 2 ngày đi
du lịch vắng trường, Ngọc có giận vợ chồng Quân và Thiên không ?
còn bà cô giáo nghiêm khắc nữa. À, mà con cả 2 anh em nhà Virode
nữa ! Nhưng rồi cả 2 vẫn cười bước vào trường.
_ HAI NGƯỜI !!!! ĐI ĐÂU MÀ GIỜ MỚI VỀ HẢ ??????? _ Chất giọng như
bà chằn, hét lên nổ tung cả trời thế này thì chỉ có ...... NGỌC
!
Cả Quân và Thiên đều sởn cả tóc gáy, cố gắng không dám quay đầu
lại, nhưng rồi cũng nước nuốt bọt mà cố mở miệng nói tiếng " xin
chào "
_ Ngọc à ! bình tĩnh lại đi, nhìn mặt cậu kìa, giận quá rồi mất đẹp
đấy ! _ Thiên cố dỗ " em bé " này
_ Hai người đi đâu thế hả ? _ Ngọc chống nạnh thở hì hục như rồng
mà hỏi
_ Đi du lịch ! _ Quân lên tiếng
Ngọc quay sang Quân, nhưng có thứ gì đó khiến Ngọc nghĩ khác về
Quân. Cô có cảm giác đây là lần đầu gặp anh. Ánh mắt, khuôn mặt,
tất cả !
_ Quân ! sao giờ đổi mốt đeo mắt kính tròng màu xanh hả ? rồi sao
khuôn mặt căng thế ? tóc tai cậu cũng khác ! Biết chinh diện rồi à
!
Thiên chỉ thở dài, cô tính có dịp nào rảnh rổi. Cả 2 ngồi tâm sự
rồi cô sẽ kể mọi chuyện cho Ngọc nghe, cô đẩy tay Ngọc vào rồi
bảo
_ Chuyện dài dòng lắm ! để lúc nào rảnh tớ kể cho !
Nhưng định bước lên thang máy để lên lớp. Thì từ đằng sau
_ Thiên ! _ Có ai đó đang gọi cô
Trong chốc lát, tim cô bỗng ngừng đập. Cô cố gắng trấn tỉnh mình,
nhưng sao giọng nói này quen quá ! Mọi thứ xung quanh cô đều quay
tròn tròn như bị chóng mặt. Cố không muốn quay lại, cô không muốn
người gọi cô là " người đó ". Nhưng sao thân hình của cô cứ cố quay
lại, nó không hề muốn nghe lời cô chút nào. Không.....
_ P...Ph....Phi ! _ Miệng cô cố thốt ra từng chữ cái
Quân và Ngọc đều không biết người đó là ai ? Ngọc thì không nói,
nhưng Quân lại khó chịu khi cái khuôn mặt tươi cười của Phi trước
mặt vợ mình. Thật khó chịu !
Phi mĩm cười thật tươi với Thiên rồi bước đến cô. Anh không hề cảm
thấy sự hiện diện của Quân hay Ngọc. Phi ôm chầm lấy Thiên, rồi hôn
má phải của cô 1 cái, nói
Thiên bây giờ chẳng biết làm gì ? đột ngột, ngạc nhiên, shock là
những gì cô cảm nhận ngay bây giờ. Đáng lẽ, cô thật sự mừng vì
người bạn thơ ấu trở về, nhưng sao cảm giác bây giờ khó mà nói
thành lời.....
_ Phi....ừ...tớ khỏe, cậu mới về nước à ? _ Miệng nói nhưng đầu óc
cô trống rỗng
Quân cảm thấy chướng mắt về chuyện đó, anh bực vì sao Thiên lại cho
tên khác hôn vào má mình, cô còn không hề quay lại nhìn anh để xem
thế nào !
_ Cậu tránh xa cô ấy dùm được chứ ? tôi không muốn tên đàn ông nào
đụng vào người vợ mình cả ! _ Quân đẩy Phi ra rồi nắm chặt tay
Thiên
Thiên chỉ ngước nhìn anh mà không nói gì ?
Phi nhìn Thiên rồi lại nhìn Quân, anh bước đến trước mặt Quân như
muốn thách thức
_ Chồng ? thì sao chứ ?
Hết chương 38
Chương 39 : Nguy cơ tan rã !?
Câu nói như sốc ruột Quân, anh nghiến răng tính đấm cho Phi 1 trận
ra hồn nhưng rồi thôi.
Giận quá mất khôn ! Quân không đếm xĩa gì đến Phi, anh kéo tay
Thiên rồi đi nhanh vào thang máy. Thiên chưa hoàn hồn, cô để mặc
Quân dẫn mình đi đâu thì đi. Để lại Ngọc và Phi đứng đó, anh chỉ
cười nụ cười đầy hàm ý đến đáng sợ, còn Ngọc thì bắt đầu thấy ghét
cái tên " cà chớn " này !
Dẫn Thiên ra khỏi thang máy, Quân kéo mạnh cô đến 1 góc vắng người
rồi đẩy mạnh cô vào tường mà hỏi
_ Thằng đó là đứa nào thế ? nó là cái gì với em hả ? sao em đế
thằng đó hôn vào mình mà cũng không cản ? em tính chọc tức anh hả ?
_ Quân với ánh mắt bốc lửa mà hét vào mặt Thiên
Cô bị cái giọng bực tức vô cớ của Quân làm hoàng hồn, Thiên thấy
anh thật giận vô lý ! Cô đẩy Quân ra rồi mắng lại
_ Anh có bị lú lẩn không thế ? Phi là bạn thời nhỏ của em, cậu ấy
ra nước ngoài sống từ lúc nhỏ. Ít nhất cũng phải dính chút gì đó
với cách sống của Châu Mỹ, việc gặp người quen lâu năm không gặp
hôn má nhau đâu phải là chuyện lạ. Anh ở Luân Đôn lâu rồi, chắc
cũng hiểu rõ ý em nói chứ nhỉ ! Em cũng thường thấy anh hôn má các
cô gái mà anh quen mà ! sao lại nói với em như thế ?
_ Em đúng là ngang quá mà ! đúng, nhưng tên đó không giống như
những người khác. Tên đó...tên đó....thôi, khỏi đi. Anh không muốn
nói gì thêm về tên đó nữa. Đừng để gia đình ồn ào vì 1 người như
thế ! _ Quân dần dịu lại để trấn tỉnh mình, nhưng Thiên thì không
!
_ Anh thật kì lạ ! cậu ấy có tên, chứ không phải để anh gọi cậu ấy
là " Tên Đó " đâu ! Quân à, anh bỏ cái tính ghen vô cớ của mình đi,
nếu không.....em không biết vợ chồng chúng ta sẽ ra sao
đâu.....
Thiên nói rồi cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống mà chạy nhanh
xuống bằng cầu thang bộ. Không biết lý do gì ? nhưng sao lúc này cô
thấy ghét Quân lắm ! anh chẳng hiểu tâm tình con gái tí nào ! Quân
chỉ giỏi biệt tài tán gái thôi. Lúc này, cô thật sự cần anh để tâm
sự, vậy mà.....Ghét ! ghét lắm !
Quân để Thiên chạy đi mà không cản lại, cảm giác khó chịu, bực tức
dâng trào trong lòng. Anh đấm mạnh vào bức tường làm bằng sắt của
nhà trường. Đau ư ? bây giờ anh không hề cảm giác thấy cái gì nữa.
Thiên hoàn toàn chẳng hiểu anh ! lý do sao vậy chứ ? Muốn ghét
Thiên nhưng anh không thể ! Anh biết mình yêu Thiên đến mức nào
!
_ Thiên ! anh thực sự " ghét " em ! _ Anh nghiến răng mình lẩm
bẩm
Thiên chạy xuống lầu, cô chạy nhanh vào khu vườn của trường. Đây là
nơi mà cô " thải " những phiền phức trước kia, cô mong nơi này sẽ
giúp cô " thải " ra những thứ buồn bã 1 lần nữa. Nhưng cô đã lầm,
vừa bước vào vườn, cô lại khóc ầm lên với cây, cỏ và hoa. Nhưng
thật nhẹ lòng khi khóc thét lên như thế, nhưng rồi có gì đó đụng
nhẹ vào môi cô để ngăn cô không khóc nữa. Là bàn tay của 1 người
con trai, nhưng cảm giác không bàn tay không phải của Quân. Cô liền
quay phất lại thì người đứng sau cô là Phi !
_ Phi !
_ Hihihi, cậu lại khóc rồi ! cô " hoàng tử " của tớ lúc nhỏ đâu rồi
chứ ? tớ nhớ Thiên mạnh mẽ lắm mà ! _ Phi nhìn Thiên rồi nói.
Lời nói này như động viên Thiên. Cô cười nhẹ với anh. Phi hôm nay
thay đổi rồi ! cậu nhóc khóc nhè thường hay bị bắt nạn khi xưa đã
mất đâu rồi, mà thế vào bây giờ là 1 chàng trai cao lớn, đẹp trai,
quý phái như thế này !
_ Ai dà dá ! Phi " khóc nhè " đâu rồi mà giờ đến phiên cậu dỗ tớ
thế hả ? cậu thay đổi nhiều lắm Phi à ! _ Thiên nhìn vào khuôn mặt
anh rồi bảo
_ Cậu cũng thay đổi nhiều lắm ! tóc dài, bắt đầu mặc váy và còn
.... rất xinh nữa chứ ! lúc nhỏ, tớ thấy cậu đã xinh, ai dè lớn lên
trông cậu lại đẹp thế ! _ Phi gãi gãi đầu tỏ vẻ ngượng trầm trồ
nói
Thiên không nói gì, vì sống với Quân khá lâu, cô quá " nhờn " với
những câu khen như thế này ! Nếu đặt vị trí của Quân vào Phi, chắc
cô cũng đã đỏ mặt.
Nghĩ đến Quân, cô lại buồn. Thật sự cô ít khi giận người khác,
nhưng lần này Quân đúng là quá đáng ! khó mà chấp nhận.
_ Chồng cậu có chăm sóc cậu tốt không thế ? _ Phi bỗng dưng hỏi câu
hỏi khiến Thiên giật mình
_ À...ừ....cũng đúng theo lẽ vợ chồng.
_ Tớ có thể chăm sóc cậu tốt hơn Quân mà ! _ Phi bỗng trở nên
nghiêm túc
_ ..... Cậu có sao không Phi ?
Bịch...
Chiếc điện thoại trên tay Thiên rớt xuống. Phi đang ôm chầm lấy
Thiên thật chật, thật siết ! Cô cảm thấy shock về hành động kì lạ
của Phi, và còn sốc và đau khổ hơn khi chính Quân đã chứng kiến
cảnh này !
Hết chương 39
Chương 40 : " Thù " trở thành " bạn " !
Chứng kiến cảnh mà mình không muốn thấy nhất. Thứ mà Quân không
muốn nghĩ cũng chẳng muốn nó đến. Lòng anh lại nhói lên đau đớn,
thật lạ ! Chỉ vì Thiên, mà thứ mùi vị từ trước đến nay anh chưa hề
trải qua, bây giờ anh đã biết !
Buồn cười thay, anh chẳng muốn ghen hay hét lên chạy đến đấm Phi
vài đấm, bây giờ, anh thật sự nản ! Không biết hiện giờ mình muốn
cái gì ? Quân chỉ quay đầu bước đi.
Thiên cố vùng mình khỏi Phi rồi chạy theo Quân. Cô không muốn mình
bị hiểu lầm ! Cô sợ .... cô sợ rằng Quân sẽ nghĩ xấu về mình. Kéo
tay Quân lại, Thiên chợt nói nhỏ
_ Chuyện không như anh nghĩ đâu Quân ! chẳng Phi ôm em chỉ vì
.......
_ Đừng có biện minh nữa ! điều đó là đúng hay sai, chính em là
người biết rõ nhất mà ! _ Quân cắt lời Thiên rồi hét lên
Anh tức, anh tức vì anh không thể tin Thiên. Anh rất muốn tin, Quân
biết Thiên không phải là loại con gái " lăng nhăng " như những
người khác. Nhưng sao anh không tin được, Quân kéo nhẹ tay Thiên ra
khỏi mình rồi đi nhanh vào trường.
Thiên muốn hét lên để gọi tên anh, nhưng cô không còn sức cũng như
không muốn làm đau mình thêm nữa. Thiên biết, trong chuyện này, cả
2 đều có lỗi.
_ Anh hai ! đến lúc chúng ta " giúp " họ rồi chứ !
Trong 1 gốc của cây cổ thụ lớn, cả Phi, Thiên và Quân đều không
biết 2 anh em nhà Virode đã nghe và thấy hết tất cả mọi chuyện.
Miko nhìn sang Michio hỏi nhỏ
Anh gãi đầu tỏ vẻ chán nản rồi đáp lại
_ Ối giời ạ ! vợ chồng mới cưới, mà giờ như .... chắc chúng ta phải
nhúng tay vào thôi ! Anh thấy tên học sinh chuyển trường đó cũng
ghét lắm !
_ Vậy làm thôi ! _ Cả 2 đồng thanh rồi cũng đi vào trường.
Thiên vẫn ngồi đó, những câu hỏi tràn ngập trong đầu cô. Liệu Quân
có ly hôn với cô không nhỉ ? liệu Quân có nghĩ cô là con gái xấu
không ? liệu con bé Mẫn còn đối xử tốt với cô chứ ?
Cô chợt bật khóc lần nữa, nhưng lần này không thành tiếng. Vì nó
đau lắm, cô không còn sức để khóc thành tiếng nữa. Lúc đó, " người
phá đám " đang đi đến chỗ Thiên. Phi đỡ nhẹ cô lên, rồi hỏi 1 câu
khiến cô đóng băng và cũng không muốn trả lời.
_ Cậu muốn tớ làm chồng cậu chứ ? thay vì cái tên đã làm cậu khóc
đấy !