Lam và Mẫn dắt xe đạp ra ngoài rồi bắt đầu phóng như điên ra đường
cái. Hai cô nhóc " lai con trai " chằng ai chịu nhường ai ! Đường
phố chật kín người vì xe cộ, nhưng cái đó chẳng là thá gì với 2 cô
nhóc này, cả hai nàng đều bay xe qua tất cả các chiếc xe hơi. Hành
động mà rất thường hay thấy trong những bộ phim của Lý Tiểu Long !
Hết bay qua những trần nhà xe hơi rồi lại bay xuống cầu, đi xuống
cầu thang. Sau gần mấy phút suýt đứng tim với 2 cô nhóc. Hai người
đã đến trường " Thiên Duyên "
Lam nhìn thấy Ân đang đứng trước cổng trường thì chạy tới lấy quyển
tập đập vào ngực anh 1 cái đau điếng !
_Đau ! tên nào m.ất d.ạy thế ?_Ân hét lên vì đau rồi quay sang răng
đe " tên " nào đó
_Tên này nè ! tên mà đã được anh nhờ chuyển cuốn tập tới đây đấy !
_ Lam nhìn trừng trừng vào Ân hăm dọa
Anh chàng sợ hãi nhìn Lam rồi nhìn sang phía Mẫn !
_Bạn mày hả ?_Anh hỏi
_Không biết ! bạn hay không cũng được !_Lam chỉ hờ hững đáp
lại
_Xin chào ! em là Mẫn, đến từ Luân Đôn !_Mẫn với cái tính hoạt bát
thường ngày nhìn Ân nói
_À, Luân Đôn !_Ân hét lên như hiểu về Luân Đôn lắm ý
_Tất....tất....nhiên..là biết, Luân Đôn có cái tượng Nữ Thần Tự Do
chứ gì !_Ân vỗ ngực bảo
Lam và Mẫn chỉ biết lắc đầu
_Ừ ! cái tượng Thần Tự Do ! vâng, anh hai đây thông minh lắm ! đúng
là " đại đại đại ngốc " ! Luân Đôn có tượng Thần Tự Do, vậy New
York có cái gì hả ? hả ? Tháp " Ép Phe " à ? _ Lam mĩa mai
Ân phát hiện mình bị hớ nặng, anh quê đến nổi muốn tìm cái hố nào
đó chui vào đó nằm. Nhưng ở đây thì làm quái nào có hố ! Ân lủi
thủi bước vào trường không nói 1 tiếng !
Lam lại chuyển sang Mẫn hỏi chuyện
_Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi ?
_À, đúng rồi, thật ra, ngày mốt là ngày chị Thiên và anh Quân đi du
lịch ở Singapo, tôi muốn cậu đi cùng tôi tới đó !
Nghe yêu cầu của Mẫn khiến Lam vừa vui vừa ngạc nhiên, vui là vì cô
nhóc này vốn có máu thích đi du lịch.
_Singapo ? cậu với tôi đến đó làm gì chứ ? họ đi du lịch thì để họ
đi ! đừng nói với tôi cậu đến đó để " rình " 2 vợ chồng họ đấy nhé
!
_Bingo ! _ Mẫn búng tay
_Bingo cái con khỉ ! cậu bị vấn đề ở dây thần kinh à ? điên điên
khùng khùng, rãnh hơi đi rình 2 người đó ! bớt điên dùm tôi đi
!_Lam cú vào đầu Mẫn 1 phát
_Chẳng lẽ cậu không muốn đi ? còn nữa, tôi đâu có ý đến đó rình hai
người đó, cái chữ " rình " đây có ý nghĩa khác ! Tôi thấy 2 người
cưới nhau cũng gần 1 tháng rồi, mà vẫn còn xưng " cậu " với " tớ ",
còn chưa hề " đụng " nhau 1 lần nào nữa chứ ! nên tôi muốn " giúp
đỡ " họ ! chứ tôi đâu có phải biến thái đi rình vợ chồng người ta
đi du lịch !
Lam cũng có vẻ hiểu ra được cái gì đó ! nhưng cô vẫn không tin được
rằng cô nàng Mẫn này có thể bằng tuổi cô với cái trí tuệ " người
lớn " khủng khiếp đó !
_Tôi thì cũng rất thích đi du lịch, nếu vậy thì cậu bao cho tôi à !
bao thì tôi đi, không thì tôi không rảnh !
_Tất nhiên là Mẫn này sẽ bao hết cho " bạn hiền " !_Mẫn quàn vai
Lam mà nói
Có lẽ hai đứa trẻ này đã trở thành bạn của nhau nhờ cái tính dở hơi
trời cho đó !
Hết chương 26
Chương 27 : Singapo ! Thẳng tiến !
Cái ngày mà đối với 2 đứa em gái của 2 nhà rất mong chờ nhưng lại
đối với cặp vợ chồng trẻ, Quân và Thiên không hề mong đợi chút nào
cũng đã đến. Vali sải dài giữa nền nhà sân bay. Không biết là đi du
lịch 2 ngày hay chuyển nguyên cái nhà đến Singapo mà 2 vợ chồng này
vát gần 3, 4 cái vali to như voi ra sân bay. Và tất nhiên, 2 người
không hề biết rằng đằng sau 2 người đang có 2 " điệp viên nhí "
đang theo sau rình mò. Vì đi theo dõi 2 người, nên Lam và Mẫn không
đem gì nhiều ngoài 2 bộ đồ và đồ lót để thay trong 2 ngày. Nhưng có
vẻ linh tính của anh em, chị em rất thính. Cứ lâu lâu Quân và Thiên
lại nhìn ra đằng sau, mỗi lần như thế Lam và Mẫn gần như chết vì
bệnh tim.
_ Cậu có cảm giác có ai đó theo dõi mình không ? _ Quân quay sang
hỏi nhỏ vào tai vợ mình
Thiên gật đầu rồi trả lời lại
_Cái cảm giác này tớ có hồi mình còn ở nhà ấy !
Nhưng rồi cặp vợ chồng " ngây ngô " chưa biết đời là gì này cũng
không mấy để ý chuyện đó lắm !
Đến gần cổng soát vé, cả 2 bước vào trước, còn 2 đứa em gái thì lại
đang gặp 1 vài rắc rối nhỏ. Vì Lam không có hộ chiếu, nên đành phải
nán lại để người trong sân bay " làm việc ". Nhưng khi biết Mẫn là
con gái của nhà họ Đỗ, ai nấy đều cười mời mọc 2 cô nhóc lên máy
bay miễn phí không tính tiền tặng thêm gói bánh ăn đường. Vì 1 lý
do rất đơn giản, sân bay này, cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Đỗ
!
Bước lên máy bay, Thiên và Quân ngồi ghế 13 và 14, Mẫn và Lam ngồi
ghế 10 và 11. Vì quá gần, Lam như muốn bóp cổ Mẫn mà đáp
_Cậu mua vé cái kiểu gì thế hả ? ngồi gần thế này thì lỡ họ phát
hiện ra mình thì ... khực !!! _ Lam đưa tay ngang cổ mình tỏ vẻ ám
chỉ rằng sẽ bị giết
_Cậu sao cứ trù ẻo hoài thế hả ? bọn họ đâu rảnh cứ quay ra đằng
sau mình mà nhìn, còn nữa, nếu cậu lo xa quá thì đeo cái này vào
rồi trùm thêm cái này nữa !
Nói rồi Mẫn lấy từ trong túi và 1 chiếc khăn quàng và 1 cái kính
đen to đùng. Cả 2 cùng làm theo cái " ý kiến " của Mẫn " nhà ý kiến
thông minh " của gia tộc họ Đỗ. Bây giờ, nhìn 2 nhóc và có thể nói
rằng 2 nhóc có thể nằm trong danh sách " đồng bọn " của " Bin la
đin ".
Máy bay bắt đầu cất cánh, vì là lần đầu tiên đi máy bay, nên Thiên
hơi sợ, cô cứ nắm chặt tay Quân hoài. Anh hiểu ý, cũng nắm chặt tay
cô không kém !
Cảnh này có 1 không 2, nên Lam và Mẫn thấy vậy chộp ngay 1 bức ảnh
làm " kỷ niệm ".
Máy bay cất cánh được khoản 15 phút, thì Quân quay sang hỏi
Thiên
_Sang Singapo chúng ta làm gì đây ?
_Đi ra biển ! _ Thiên trẻ lời lại ngay
Vừa mới nghe thấy chữ " biển ", mắt Quân sáng bừng lên, anh liếm
môi rồi quay sang ngước nhìn Thiên nói
_Vậy tớ có cơ hội thấy vợ mình mặc " bikini " 2 mảnh rồi !
Mặt Thiên đỏ bừng vì câu nói đó, cô giả vờ giận Quân rồi ngước nhìn
ra ngoài cửa sổ. Quân níu níu áo Thiên trông rất dễ thương, anh chu
mỏ bảo
_Vợ ơi ! vợ đừng giận, chồng xin lỗi mà ! chồng chỉ muốn thấy vợ
mặc bikini thôi !
Thiên phải bật cười vì chất giọng " dễ thương " kinh khủng của
Quân, cô quay sang anh đấm vào ngực anh 1 phát rồi bảo.
_Tớ sẽ mặc, nếu có thể ! được chưa ?
Hai vợ chồng cứ đùa giỡn với nhau hoài mà không biết hai đứa em gái
đang ngồi đằng sau nổi da gà
_Này ! tớ chưa bao giờ thấy anh Quân như thế đấy ! có vợ rồi đúng
là khác, nhưng mà dễ thương thật !_ Mẫn đập đập vai Lam bảo
_Tớ cũng có khác gì cậu, lần đầu thấy chị Thiên cười như thế đấy !
chắc việc cho chị ấy cưới anh Quân cũng là điều tốt nhỉ !
Nói rồi cả Mẫn và Lam cùng nhìn nhau cười, trên chiếc máy bay bay
đến Singapo, tiếng cười của 4 con người Châu Á tràn ngập khắp máy
bay !
Hết chương 27
Chương 28 : Bí mật của Quân ? Quân trưởng thành & Quân con nít
!?
Warning :Chap này phần hơi người lớn ! nên bạn nào muốn đọc hãy cân
nhắc trước khi đọc ! tớ nghĩ nó cũng không quá lắm đâu !
Thanks
Ngồi " êm ả " trên chuyến bay đến Singapo gần 1 mấy tiếng đồng hồ.
Lưng Thiên nhức nhối kinh khủng, dù chưa già nhưng ngồi yên 1 chỗ
suốt mười mấy tiếng như thế thì có Trời cũng chẳng chịu nổi !
Quân và Thiên đi đến quầy lấy va li rồi bước đến đón taxi. Con bé
Mẫn là người khá chu đáo, nhóc đã đặt trước phòng khách sạn 5 sao
cho 2 vợ chồng này. Hai người gọi taxi rồi đi đến chỗ đó.
_Này ! chúng ta ở đâu bây giờ ? _ Lam hỏi Mẫn trong khi đang đi
rình mò 2 người
_Cậu này hỏi thừa nhỉ ! thì đến khách sạn tớ đặt trước chứ sao ! _
Mẫn gằn giọng đáp lại
Nói rồi cả 2 cũng đón taxi " theo bước " Quân và Thiên. Ngồi trong
xe, hết người này đến người khác nhòm lên để xem Thiên và Quân đang
làm gì ? Hai đứa nhóc này khiến bác tài xế muốn đá phăng xuống giữa
đường. Sau gần 1 tiếng, chiếc xe của cặp vợ chồng dừng lại ở 1
khách sạn gần biển 5 sao.
Xe của Lam và Mẫn cũng dừng lại ! nhưng hình như Thiên và Quân
không mấy chú ý đến chuyện xung quanh thì phải. Ở trước khách sạn
chỉ có 2 chiếc xe taxi dừng lại, vậy mà 2 người cũng chẳng thèm
đoái hoài ngó xuống xem ai đứng đằng sau ! Cái đó có " hại " cho 2
người nhưng lại rất có " lợi " cho 2 nhóc tì nhiều chuyện.
Bước vào trong, Quân đứa 1 tờ giấy cho chị gái đứng chỗ tiếp tân
rồi bảo Thiên cầm chiếc chìa khóa lên mở phòng trước. Khách sạn 5
sao, tất nhiên tất cả những thứ và con người trong đây đều năm sao.
Vừa định xách vali lên, đã có 1 người mặc đồng phục khách sạn đến
phụ Thiên 1 tay. Cô mừng vì con người ở đất nước này thật thân
thiện, cô nhìn Quân rồi đi theo người xách vali lên cầu thang
máy.
Lam và Mẫn thì đang chột dạ vì Quân cứ đứng ở quầy tiếp tân mãi,
khiến hai nhóc không thể bước 1 bước vào bên trong. Ở ngoài thì
nóng chang chang, cộng thêm cái vụ đứng thập thò như ăn trộm thế
này thì 10 phút sau cảnh sát bỏ tù 2 nhóc không lý do !
Nhưng những đứa trẻ thông minh, không bao giờ sợ " chết ". Lam nghĩ
ra 1 kế hoạch có thể bước vào đó mà không làm Quân thấy. Nhóc thấy
1 chiếc xe đẩy chở đầy hàng hóa đang tiến đến chỗ 2 nhóc, Lam chỉ
Mẫn chạy đến núp sau đống hàng đó rồi sau đó tới Lam. Kế hoạch có
vẻ tiến triển tốt, ai ngờ vừa định bước vào cầu thang máy, Quân từ
đằng sau cũng bước vào. Khiến 2 nhóc phát hoảng
_Bấm nút đóng cửa lại mau !!! _ Mẫn hối Lam bấm nút
Lam nhấn liên tục cái nút có hình thù đóng cửa. May thay, ông Trời
thương, cánh cửa đã kịp khép lại trước khi Quân bước vào.
Lần đầu tiên trong đời Lam và Nhẫn trải qua chuyện đau tim như thế.
Nhưng lại rất vui và thú vị. Vốn dĩ 2 nhóc này là người có máu
thích những thứ " khủng khiếp "
Quân bước lên phòng, căn phòng dành cho cặp vợ chồng trẻ Việt Nam
này có số " báo danh " 114. Quân mở cửa phòng, thì thấy Thiên đang
ngồi mở vali thu dọn quần áo. Anh chạy đến ôm vợ mình rồi phụ giúp
cô gôm quần áo. Anh mở vali của vợ mình ra, tự dưng mặt Quân đỏ
bừng như vừa ăn ớt. Cậu đóng ngay vali của Thiên lại, khiến cô ngạc
nhiên
_Cái gì thế ? có thứ gì không ổn trong vali của tớ à ?
_Cậu....cậu....chuẩn bị trước rồi hả ? _ Quân ấp úng hỏi
_?????? _ Không hiểu Quân đang cố nói gì
Thiêm lồm cồm chạy sang vali của mình rồi mở ra. Mặt Thiên cũng đỏ
bừng lên. Vốn là, trong cái vali màu xanh dương của Thiên, có bộ
bikini 2 mảnh màu hồng sáng nhìn rất là chói lóa. Cái thứ này được
xấp xếp bởi cô em gái thông minh tuyệt đỉnh Mẫn. Chuyện là Đêm
trước ngày lên đường, Mẫn lén sang phòng Quân và Thiên rồi nhét bộ
bikini đó vào mà quỷ thần đều không biết !
_Cái này tớ không biết à ! tớ thật sự không có chuẩn bị mấy cái thứ
này đâu ! _ Thiên vừa đỏ mặt vừa hua hua tay giải thích
Nhưng Quân nhìn nét mặt của cô bây giờ chỉ bật cười rồi nhéo má
Thiên bảo
_Có sao đâu ! vợ chồng mà ! tớ cũng muốn thấy cậu mặc bikini mà,
vậy mai cậu mặc đi biển với tớ nhé !
Dù muốn từ chối nhưng Thiên không thể ! vì cô nàng này cũng muốn 1
lần mặc bikini ( mà sao cái màu nó chói thế ! hồng nữa chứ ><
)
Thu dọn hành lý được 1 lúc, thì cả hai mới biết trời đã tối !
Hai người lấy mấy gói mì gói đem từ Việt Nam qua, đun nước rồi nấu
lên ăn. Sau khi ăn xong, Quân bảo buồn ngủ, anh bắt phải có Thiên
bên cạnh anh mới ngủ. Nhưng mà ở khách sạn, ai biết Quân sẽ làm gì
chứ ? Cho dù là vợ chồng, nhưng Thiên vẫn chưa mấy " sẵn sàng
"
_Thiên ơi ! ngủ nào ! _ Quân nói rồi ôm eo cô bảo
_Cậu ngủ trước đi ! tớ ngủ sau cũng được mà ! _ Thiên cố tránh né,
cô định bước ra ngoài để chờ Quân ngủ xong thì mới vào
Nhưng lại bị cánh tay của Quân kéo đẩy cô ngã xuống giường. Quân
bỗng chốc trở nên thật mạnh mẽ, thật nam tính và là 1 người đàn ông
trưởng thành !
_Quân....Quân à ! _ Thiên hơi sợ hãi vì lần đầu thấy Thiên như
vậy
Anh nằm trên người cô, mái tóc xỏa xuống khuôn mặt đẹp của mình.
Quân bỗng cười
_Sao cậu cứ tránh né tớ hoài thế ? cậu sợ ? hay .... cậu không xem
tớ là chồng ?
_Quân à ! cậu đừng có nghĩ bậy, tớ là vợ cậu rồi, muốn làm gì cũng
được. Nhưng chúng ta chỉ mới 17 tuổi thôi à ! còn quá trẻ để tiếp
nhận những điều như thế ! nếu cậu muốn, cho tớ thêm 2 năm nữa, nhất
định tớ sẽ....
Chưa nói hết câu, cô bị chặt bởi 1 nụ hôn mà cô không tin rằng Quân
lại là người hôn kiểu đó. Nụ hôn không nhẹ như những lần trước,
không " con nít " như những lần trước. Thay vào đó, nó nóng bỗng
hơn bất kì thứ gì, Thiên như muốn nghẹn thở, cô không thể nào phát
ra được từ nào nữa. Anh " ngấu nghiến " môi cô như thức ăn. Vốn
biết " chồng " làm điều này với " vợ " là chuyện đương nhiên !
Nhưng sao cô đau lắm ! Quân mà cô biết đâu phải như thế này !!!! Cô
cố đẩy Quân ra khỏi người mình, nhưng sao kì quá ! sau khi hôn, gặp
người khác sẽ tiến tiếp ! Nhưng Quân thì không ! Anh chỉ hôn môi cô
thôi, nên điều đó làm cô đỡ lo !
Tự dưng anh dừng lại, ngước nhìn Thiên như không có điều gì xảy ra
!
_ Tớ làm gì cậu thế ? _ Câu hỏi khiến Thiên không thể trả lời
_ Quân ? cậu có bị gì không thế ? đừng làm tớ sợ chứ Quân ! _ Thiên
vỗ vỗ vào mặt Quân cho anh tỉnh táo
Rốt cuộc, chuyện quái gì xảy ra với Quân thế ?
Bí mật điên rồ gì đây ?
Hết chương 28
Chương 29 : Câu trả lời được giải đáp !
Hiện giờ, Quân đang ngồi dưới nền nhà với cái quạt đang " tát " vào
người. Anh vỗ đầu mình giống như cố nhớ ra cái gì đó ? Còn Thiên
thì ngồi bên cạnh cứ nhìn anh khó hiểu. Cô có cảm giác như Quân bị
.... ĐIÊN vậy !
_Thiên ! rốt cuộc tớ đã làm gì cậu thế ? có làm cậu đau hay quá
đang gì không ? _ Quân nhìn sang Thiên với mái tóc rối bù hỏi
_Còn khủng khiếp hơn những gì cậu nghĩ đấy ! này, nhìn đây này ! _
Nói rồi cô chỉ vào đôi môi đang bị chảy máu và có nhiều vết xướt
của mình
_Quân ! cậu có cái gì dấu tớ đúng chứ ? nói thật đi ! rốt cuộc cậu
bị làm sao thế hả ? tớ không muốn lấy 1 người chồng bị điên đâu ! _
Thiên gằn giọng nhìn Quân hỏi, cô RẤT muốn biết Quân bị cái gì
!
Anh im lặng vài giây rồi nhìn vào mắt Thiên. Anh đang phân vân rằng
nói hay không ? vì chuyện này chỉ có gia đình anh biết ! không 1 ai
ở ngoài biết được. Quân KHÔNG HỀ BỊ ĐIÊN hay TÂM THẦN PHÂN LOẠN
!
_Thật ra .... tớ có 1 căn bệnh kì lắm ! mà không phải điên với lại
lên cơn nhá ! căn bệnh này không có tên, và cũng chẳng có thuốc
chữa. Tớ biết, cậu đang nghĩ rằng nếu không phải điên thì là người
hai tính cách ! Nhưng không phải vậy ! Lúc nhỏ, sinh ra, cho tới
khi lên 10 thì phải. Lúc đó là lần đầu tiền tớ cảm thấy tức giận về
1 cô bạn học chung lớp. Tớ bắt đầu nổi giận, rồi tự nhiên đầu óc tớ
trống rỗng, tớ chẳng biết mình bị gì nữa ! Đầu óc quay cuồng như bị
say, rồi tớ mê luôn ! Khi tới tỉnh dậy thì thấy cô bạn ấy đang nằm
sải lai giữa nền nhà, tớ chẳng nhớ đã làm gì cô bạn đó ! Từ lúc đó,
cứ mỗi lần tớ giận lên vì cô gái nào, tớ đều như thế. Nhưng mấy năm
gần đây, không cần tức giận, cứ có hứng là " nó " lại đến mà không
báo trước ! Tớ mong rằng tớ biết mình đã làm gì họ ! thật không thể
tin nổi ! _ Quân kể hết cho Thiên nghe mà không ngần ngại
Thiên không tin vào tai mình rằng cô nghe được những lời đó từ
miệng của Quân. Lý do Thiên biết vì sao Quân lại hay cười, hay tốt
với các bạn nữ như vậy ! Vì anh không hề muốn NỔI GIẬN !
Lúc đó, bên ngoài cánh cửa.
_Thì ra chuyện đó là có thật ! _ Mẫn lẩm bẩm
_Ý gì ? ông Quân nhà cậu bị....vấn đề à ? _ Lam nhăn mặt hỏi
lại
Mẫn vỗ vào tay Lam 1 phát rồi mắng
_Tớ thề với Trời, anh hai tớ là người BÌNH THƯỜNG 100% ! chỉ có
điều anh ấy bị dính phải căn bệnh quai quái ! lúc nhỏ, tớ có nghe
mẹ nói về chuyện đó, nhưng không tin. Vì tớ nghĩ rằng ai đời lại
dính phải cái bệnh " điên " đó ! Nhưng ai dè ... đó là sự thật
!
_Cậu nói rõ cho tớ được không ?
_Nếu tớ nhớ không lầm, mẹ tớ bảo rằng, mỗi lần anh hai " lên cơn "
là anh ấy quay phắt, thay đổi 180 độ. Trở thành 1 người đàn ông
trưởng thành và rất " người lớn ". Nói chung là Playboy toàn tập
đấy ! giống như là một Quân " ác quỷ " trái ngược với Quân " thiên
thần " hàng ngày vậy ! hình dạng biến đổi của anh ấy tùy vào thời
gian ! có lúc chỉ 1 phút, có lúc 1 ngày, có lúc 1 tháng. Cũng có
lúc không bao giờ trở lại như xưa. Nhưng điều đặc biệt, dù đã thay
đổi, nhưng Quân vẫn là Quân, vẫn hoạt động, vẫn làm việc đối xử với
mọi người như thường ngày. Chỉ có điều, tính cách anh thay đổi thôi
! tớ chưa bao giờ thấy anh hai như vậy ! vì điều đó " hiếm " lắm
!
Lam nhìn Mẫn rồi cả 2 gật đầu. Hai nhóc càng hứng thú về chuyến đi
này. Ai biết được Quân sẽ " lên cơn " lúc nào ? rồi anh sẽ làm gì
Thiên chứ ?
_Cậu sợ không, khi tớ thay đổi ? _ Quân cúi gầm mặt xuống nền nhà
mà hỏi
_À...ờ....thì cũng hơi sợ, vì có bao giờ tớ thấy cậu như vậy đâu !
nhưng có vẻ tớ thích cậu thay đổi hơn ! _ Thiên mím môi nói nhỏ như
không muốn để Quân nghe câu cuối
_ May mà hình dạng đó chỉ có trong 1 phút, nếu còn tiếp tục không
biết tớ sẽ làm gì cậu ?
Thiên hua hua tay mình tỏ ý không có gì
_Đâu có ! cậu không làm gì tớ cả ! chỉ hôn môi mà hôn hơi ... đau
!
Quân nhìn vào môi cô 1 lát rồi lấy ngón tay sờ vào môi Thiên, rồi
lướt nhẹ qua
_ Xin lỗi ! _ Anh nói
_ Hihihi....không sao....không sao đâu ! _ Thiên vỗ vỗ đầu Quân an
ủi
Nhưng cô vẫn lo rằng, " nó " lại sẽ đến lúc nào đây ?
Hết chương 29
Chương 30 : " Hình thức " thật của Quân !
Để yên Quân ngủ trên giường, Thiên nhè nhẹ bước ra ngoài hóng gió.
Trời đã tối, có vẻ ban đêm ở Singapo lạnh hơn Việt Nam nhiều. Lại
xảy ra chuyện của Quân, Thiên không tài nào ngủ nổi ! Không thể ngờ
nhìn Quân như vậy mà lại bị ảnh hưởng bởi căn bệnh đó như vậy ! Cái
đó cũng chưa hẳn là bệnh, nó là 1 " thứ " gì đó bẩm sinh thì sao
nhỉ ? Nhưng cho dù Quân thường ngày hay Quân " biến dạng ", điều đó
chẳng hề làm Thiên cảm thấy sợ hay bận tâm. Quân thì là Quân thôi
!
Đang hít thở không khí trong lành của ban đêm ở Singapo, tự dưng cô
cảm thấy lành lạnh ở gáy. Rồi đột nhiên bàn tay nào đó ôm vòng eo
cô rồi đẩy lùi ra sau. Thiên giật mình quay lại nhìn người đang ôm
mình, thì đó là Quân.....Mà khoan đã....là Quân " thiên thần " hay
Quân " gì gì " đây ?
_Quân ? cậu " lên cơn " nữa rồi hả ? Quân, tỉnh lại đi Quân ơi ! _
Thiên cố giựt cánh tay của Quân ra khỏi eo mình, nhưng anh trở nên
mạnh lạ thường
Khuôn mặt Quân tối sầm, không giống như bình thường. Anh dần ngước
mặt lên nhìn cô, nụ cười đểu nở trên môi anh mà Thiên chưa hề thấy.
Chuyện này giống như truyện tranh thần bí vậy ! Đôi mắt đen Châu Á
quen thuộc không còn ! thay vào đó, đôi mắt chuyển sang màu xanh
dương đậm của người Châu Âu. Đôi mắt đó khiến khuôn mặt Quân trở
nên " bí hiểm " và " lạnh lùng " hết sức !
_Anh....anh...anh là ai thế hả ? Quân đâu rồi ? _ Thiên nhăn mặt
nhìn vào đôi mắt đó rồi hỏi.
Thiên hoàn toàn bị lôi cuốn bởi ánh mắt đó, đôi mắt sâu xa làm sao
!
_Thì tôi là Quân đây ! _ Quân bắt đầu mở miệng, tay vẫn ôm chặt eo
Thiên
_Đừng có mà xạo ! anh là quỷ thần nào mà cứ bám theo Quân hoài thế
hả ? Rốt cuộc anh là ai mà cứ ám theo chồng tôi thế ?
_À, thì ra cô là vợ tôi à ? tôi lấy vợ rồi mà không biết đấy ! tôi
không có xạo, tôi là Quân ! tôi cũng chẳng phải ma quỷ phương nào !
tôi là tôi ! Chẳng lẽ, Quân mà cô biết không giống vậy sao ? _ Quân
nói rồi cười đểu !
" Sao kì thế nhỉ ? lúc nãy hắn biến mất chỉ trong 1 phút ! sao giờ
đã qua 1 phút rồi mà Quân vẫn chưa trở lại bình thường ? " Thiên lo
lắng nghĩ thầm
_Quân mà tôi quen tốt hơn anh, hiền lành hơn anh, và...và....._ Cô
ngập ngừng
_Và.... ? _ Anh kéo dài giọng mình
_.........._ Thiên đỏ mặt không nói được gì, Quân này khiến cô bối
rối quá
_Thật ra ! tôi là " hình thức thật " của Quân, chứ không phải là
cái tên Quân lúc nào cũng cười ngây ngô như tên điên đó đâu !
_Hình thức thật ? _ Thiên ngạc nhiên
_Đúng vậy ! Quân mà cô quen đang lẽ là tôi ! chứ không phải " bản
sao " mà cô bảo đáng yêu, hay cái gì gì hiền lành làm tôi phát ớn !
_ Quân nhăn mặt, chu mỏ nói
Thiên ngạc nhiên về hành động của Quân, vì Quân này không khác gì
Quân mà cô biết, chỉ có điều tên này " dê " hơn 1 chút !
_Mà bây giờ tôi chỉ muốn anh buôn eo tôi ra rồi biến dùm ! trả Quân
lại cho tôi ! _ Thiên cố mở những ngón tay của Quân ra
Quân có vẻ ngạc nhiên về hành động của Thiên, anh mở tròn mắt vì
việc đó. Vì mỗi lần anh biến dạng như thế này, thì cả tá em " điên
" như điếu đổ ! vậy mà....hơi quái !
_Đâu dễ thế ! tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ trả lại thân thể cho "
bản sao " của mình đâu ! mà nhắc mới nhớ ! tên Quân đó chưa làm
tròn trách nhiệm đêm tân hôn với cô, vậy thì tôi làm vậy !
Nói rồi anh nhấc bỗng cô lên bằng cánh tay của mình. Anh bế cô vào
phòng đơn giản như bế 1 sợi lông hồng. Thiên hoàn toàn kinh ngạc về
hành động đó. Cô chẳng kịp làm gì đã bị Quân đặt cô nằm trên
giường.
_Anh bị điên hả ? đừng có hòng đụng vào tôi ! _ Cô phán gối vào mặt
anh, nhưng cái đó chả là gì đối với Quân
_Nói thật nhá ! tôi không tin mình sẽ lấy cô vợ như cô đấy ! mạnh
như trâu, còn nặng như heo nữa chứ ! _ Quân nhăn nhó bảo
_Vậy sao lúc nãy anh bế tôi vào trông bình thản thế hả ?
_Vậy trông tôi mới cool chứ ! ai đời đàn ông còn trai bế phụ nữ mà
mặt nhăn nhó thì làm sao hả ? thôi, giờ cô im để tôi hoàn thành "
nhiệm vụ ", à, mà tôi sẽ không làm nữa, với 1 điều kiện !
_ ????
_Nếu cô nói 3 từ " tôi thích anh " thì xem như hoàn thành, còn nếu
không, thì đêm nay, tôi sẽ lấy đi thứ quan trọng nhất của đời cô
đấy ! _ Quân nhìn Thiên với ánh mắt đe dọa
Thiên đỏ mặt, cô vốn thích Quân, nhưng con gái mà nói thế thì hơi
ngại !
_Đồ khùng ! đừng có rảnh, tôi sẽ nói với Quân nếu có thời gian !
chứ không phải với anh !
_Thì tôi là Quân ! _ Quân bực mình
_Anh không phải ! _ Thiên cương quyết
Quân bắt đầu xì khói, anh đã cho cơ cô hội " thoát chết " vậy mà cô
không biết nhân cơ hội đó mà " chuồng " vậy thì đừng trách Quân này
ác
_Tôi đếm đến ba mà cô không nói là xem nhưng tôi mất kiên nhẫn
đấy....1....2....
_Tôi.....th.....anh ! _ Thiên lẩm bẩm
_Đi ngủ !!!!! _ Nói rồi Quân ngã lăn ra giường mà ngủ