Chiếc vòng – một định mệnh gắn kết giữa hai con người …
Liệu có thể dễ dàng làm mất ?!
Hãy suy nghĩ . Bạn sẽ tìm ra câu trả lời .
Đừng để bóng tối làm cho mù lòa tâm trí …
Sáng suốt lên !
-----------------------
Sáng hôm sau , khi vừa thức dậy … nó đã chẳng còn thấy Yul đâu nữa
rồi . Có lẽ , hắn chẳng muốn phải ở bên cạnh con bé lâu đâu … nó
thầm nghĩ vậy rồi lại thở dài nhoài dậy , đủng đỉnh tiến tới cái tủ
quần áo để chọn một bộ sao cho thật là phù hợp với buổi leo núi
ngày hôm nay .
Lọc cọc một hồi , cuối cùng nó cũng đã chọn được một bộ ưng ý ,
xinh xắn năng động – đúng chất Na Xư Bi !
………….
Lon ton chạy lại phía đại sảnh , nơi có Jen và đám bạn đang đứng
chờ nó đã lâu . Vừa thấy con bé xuất hiện , Chun đã nhăn mặt càu
nhàu …
-Cậu làm gì mà lâu la thế hả !!
-Hì ! Tớ ngủ quên đi mất !
-Hừ … lần sau mà còn lề mề như thế nữa là tụi tớ bỏ lại luôn đó
!
-Hee ! Biết rồi mà ! Xuất phát thôi ^__^!
Trước khi lên núi , thầy hiệu trưởng còn đến từng lớp để phát cho
mỗi đứa một cây gậy giữ thăng bằng , bởi đêm qua trời mưa to nên
đường trơn dữ lắm , phải cẩn thận !
* Cơn mưa ấy là do đợt bão mà hai đứa tạo ra đấy !
……………………
Lóc cóc trèo lên đến lưng chừng núi , bỗng … trời tự dưng tối sầm
lại , rồi đen kịt , mỗi lúc một mịt mù khiến cho đứa nào đứa nấy
đều hết sức hoảng sợ , cái Xư Bi cũng vậy . Trong cơn hoang mang ,
bỗng , có một kẻ nào đó đã giở trò , đánh tráo từ chiếc vòng trên
tay Xư Bi , chuyển thẳng vào túi áo của anh Jen , khiến hắn tự dưng
có cảm giác nằng nặng … Nhưng ngay lập tức , khi chuyện đó vừa diễn
ra xong xuôi thì bầu trời xám xịt cũng dần quang trở lại , mau
chóng trở về cái vẻ trong sáng vốn có của nó khiến cho ai nấy đều
bình tâm đi tiếp . Jen và Xư Bi cũng tuyệt nhiên chẳng để ý gì về
sự thay đổi trong chốc lát đó cả , họ vẫn tiếp tục cố gắng leo lên
ngôi chùa trên núi . Còn cái YuMi , nó cười thầm .
…………………………….
Hì hục mãi mới leo lên tới được đỉnh núi , nơi mà có các nhà sư cư
ngụ trên một ngôi chùa cổ tại đó – rất khang trang và thanh tịnh
.
-Không khí ở đây dễ chịu thật ! – Cái Xư Bi hít hà !
-Ừm … tiện cho việc tụng kinh ! – Cái Chun lại cười toe !!
- Ặc ! Cậu đi mà tụng kinh ấy ! – Con bé nhăn nhó .
" Kengggggggg !!! " – Hai đứa đang mải ngồi chí chóe , bỗng … có
tiếng chuông chùa bất ngờ vang lên như âm vọng cả không gian , đánh
thức cả một vùng rừng núi bởi bản nhạc thiên thần này … Hai con
nhóc cũng giật mình đứng dậy , lóc cóc đi theo ông trụ trì tới một
ngôi đền cổ , nơi mà tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ đề chờ
viết sớ (?!).
-Cái gì thế nhỉ ?! – Chun tò mò khi nhìn thấy mọi người đang cắm
cúi viết …
-Không biết ! Lại đằng kia hỏi đi ! – Vừa nói , nó vừa kéo tuột tay
con bé chạy lại phía Jen , nơi mà anh cũng đang đung đưa cây bút ,
trầm tư nghĩ ngợi về một cái gì đó mơ hồ … mà nó không biết !
Ngồi phịch xuống cùng Chun , Xư Bi hí hửng ngó sang tờ giấy Jen
đang viết … thì hắn vội vàng giật lại , có vẻ ngượng ngùng . Con
nhóc nheo mày , nó lại xị mặt một cách khó hiểu vì hành động ấy
.
-Anh đang viết cái gì vậy ?! … À … cả mọi người nữa ?!
Jen ậm ừ , rồi rụt rè đặt tờ giấy đang cất lên mặt bàn , nhưng vẫn
cố che đi , có vẻ như không muốn cho Xư Bi thấy … và tất cả mọi
người cũng vậy . Bấy giờ , trụ trì mới lại gần giải thích .
-Chắc các con tới muộn nên không biết . Đây là một truyền thống
dành cho người đến thăm chùa . Mỗi người sẽ nhận được một tờ sớ để
tự viết về những suy nghĩ dành cho một vài người bạn thân nhất của
mình . Sau đó treo chúng lên cây cổ thụ kia , để mọi người cùng
nhau chọn lựa , tìm hiểu xem suy nghĩ của bạn mình về mình như thế
nào …
-Cũng hay đấy chứ ! Thầy cho con một tờ được không ạ ! – Sư vừa dứt
lời , con bé cũng chợt reo lên thích thú rồi xin một tờ ngay , Chun
cũng vậy .
Nói rồi , hai đứa liền nhận lấy giấy và cắm cúi viết …
Đầu tiên , chúng phải chọn người đã , nhìn xung quanh , hai đứa
nháy mắt với nhau … rồi nghĩ thêm vài nhân vật quan trọng trong
cuộc đời mình để suy ngẫm . Ngẫm đủ rồi thì bắt đầu viết thôi
!
………………….
Một lát sau , sau khi công việc viết lách đã xong xuôi , Chun cùng
Xư Bi hí hửng chạy lại cây cổ thụ , con nhóc nhíu mày nhìn nhỏ bạn
, cười tinh nghịch .
-Hey ! Cậu viết gì về tớ thế ! – Xư Bi nháy mắt đầy nghi hoặc
.
-He he , cứ chờ đấy ! Chút nữa đọc sau … - Vừa nói , Chun vừa nhoẻn
miệng cười nham hiểm .
……..
Nhún … nhún … Xư Bi cứ nhún mãi , cố gắng với một cách khó khăn lên
cái cành cao nhất mà nó muốn chọn , bởi tất cả các cành xung quanh
đều bị chiếm đóng hết cả rồi . Nhảy xuống , nó đành thở dài thườn
thượt vì thất vọng – " chắc mình không treo được rồi ! " .
Đang nản chí , định bỏ đi , thì … bỗng , Yul xuất hiện , hắn chợt
nắm lấy tay con bé , rồi với nó lên thật cao , tới gần đỉnh của
ngọn cây ấy để mắc cho bằng được tập sớ màu hồng . Vừa mắc , nó vừa
mỉm cười e ngại . Nhưng , nụ cười ấy cũng đột ngột biến mất , khi
Yul vô tình nhìn thấy chiếc vòng trên tay con bé mà hắn tặng đã
chẳng còn đâu nữa . Bất giác mím môi , Yul cảm thấy tim mình chợt
nhói … khi chưa hiểu rõ chuyện gì . Hắn lạnh lùng buông tay xuống ,
rồi nhìn thẳng vào mắt còn bé , đầy nghi hoặc …như thể là đang hỏi
cung nó vậy , làm con bé sợ !
-Chiếc vòng đâu rồi ?!
Yul vừa dứt lời , nó cũng bối rối giơ tay lên , nhưng rồi lại vội
vàng rụt xuống … vì lo sợ .
-Chiếc vòng ?! À … nó đây … Ơ …
Nó ngơ ngác nhìn lên cổ tay mình ... và hết sức bàng hoàng vì tuyệt
nhiên không thấy chiếc vòng đâu cả ?!!
" Không thể nào !! " - Con bé khẽ lắc đầu lo sợ , nó đưa mắt nhìn
lên khuôn mặt lạnh lùng của Yul mà tái dại đi vì e ngại … liệu hắn
có giận không ?!
Nhưng hình như là giận lắm , trông Yul « nóng « thế kia cơ mà ! Đôi
mắt cứ phừng phừng lên vì rực lửa . Yul khẽ nhếch môi cười , một nụ
cười thật khinh khỉnh mà cũng đầy chua chát . Nó muốn nhắm mắt làm
ngơ mà không thể . Trước cái vẻ nóng giận bề ngoài ấy , có lẽ , bên
trong … Yul cũng đang đau lòng lắm ! Nó cảm nhận được thế mà ! Và
nó đúng .
………………..
Yul quay đi , lòng hắn trĩu nặng , lo lắng về một cái gì đó thật mơ
hồ … Một nỗi lo , không phải chỉ vì chiếc vòng , mà nó thật ý nghĩa
… Chắc con bé cũng chẳng coi trọng chiếc vòng đó đâu , cũng giống
như đối với Yul vậy . Con bé cũng chẳng coi hắn ra gì cả ! Nghĩ thế
, Yul lại càng giận , hắn nắm chặt bàn tay mà như muốn đấm tan cả
quả núi … Nhưng không thể , phải kiềm chế cảm xúc lại , cái nỗi băn
khoăn này … là chưa từng có !
……..
Mọi người đều đi , đi cả rồi , sau khi đọc tấm sớ … Nó gỡ của Yul
và Jen xuống khi nhìn thấy cả hai đều có tên mình trên đó . Vội
vàng mở ra đọc , con bé thật ngỡ ngàng trước những gì Yul viết .
Chỉ vẻn vẹn có hai dòng , nhưng nó thật khó tả .
" Đồ ngốc ! Cô biết chiếc vòng mà chúng ta đang đeo không ?! Cô
biết ý nghĩa của nó đúng không ?! Và cô cũng hiểu … vì sao mà tôi
lại đeo nó chứ ?! Vì vậy … đừng làm mất nhé ! Con sâu ăn tạp điên
khùng … "
Ặc !! Có phải không vậy !!! Đến viết sớ mà hắn cũng chọc nó nữa !!
Hắn mới thật là điên khùng ! Khiến cho người ta phát tức … nhưng mà
lạ … vì những lời hắn viết … nó in sâu , và cần phải suy ngẫm … Suy
ngẫm xong thì lại chợt giật mình ! Chẳng nhẽ những gì hắn nói là
đúng ! Chẳng nhẽ hắn cũng nghĩ vậy ?! Chẳng nhẽ … hắn coi chuyện
này quan trọng lắm sao ?! Thế thì lại càng không ổn rồi … Nó đã làm
hắn thất vọng , nó đã làm hắn mất lòng tin … Chắc hẳn là hắn đang
giận nó lắm ! Khó mà bỏ qua … Con bé thầm mím môi nghĩ ngợi , rồi
nó lại thở dài , mở bức sớ thứ hai – của Jen .
" Nhóc là một thiên thần ! Anh nghĩ vậy đấy ! Cho dù nhóc có đang
là loài Thiện Quỷ đi chăng nữa . Hãy cố gắng nhé ! Thu bắt thật
nhiều vong hồn vào . Có gì khó khăn cứ hỏi . Yên tâm là anh luôn
sẵn sàng muốn giúp . Vì đối với anh , nhóc đã là một người đặc biệt
! Một người mang lại cho anh nụ cười … Nhóc tin không ?! " …
Eo … những lời của Jen … khiến nó ấm ! Nói đúng hơn là « nóng « ,
nóng bừng cả mặt rồi nè ! Gấp sớ của Jen lại , mà mặt nó đỏ gay …
ngượng ngùng quá ! Hi hi ^__^ ! Jen cũng thật lạ … cái gì mà đặc
biệt chứ ! Vừa nói , nó vừa lấy tay đập bàn bồm bộp … như một con
hâm . Nhưng gạt cái vụ ngại ngùng phấn khởi ấy sang một bên cái đã
, việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm lại chiếc vòng . Nó thầm
tự nhủ , rồi vội vàng đứng dậy , chạy ngay xuống núi , mặc cho mọi
người đã sắp đến sân bay , chuẩn bị khởi hành trở về thành phố
.
…………………..
[ Tại sân bay ] .
Đã sắp 8 giờ rồi , Chun nhìn quanh , nhìn mãi … mà chẳng thấy Xư Bi
đâu . Nó lại vội vàng chạy lại hỏi Jen xem tình hình .
-Anh Jen !! Anh có thấy cái Xư Bi đâu không ?! – Con nhóc vừa nói ,
vừa thở gấp hồi hộp .
Vậy mà hắn lại thản nhiên như chẳng biết chuyện gì . Thậm chí , còn
ngơ ngác hỏi lại con bé .
-Hở … Không ! Ủa ! Em không thấy Xư Bi đâu à ?! Sắp bay rồi mà
!!
-Thì đúng vậy , sắp bay rồi , thế mới chết chứ !!! Em đã đi tìm mãi
mà chẳng thấy đâu , gọi điện thì tắt máy . Chuyện quái quỷ gì đang
xảy ra thế này không biết nữa ! Con nhóc này lại định đùa chúng ta
à … - Vừa nói , nó vừa nhăn nhó lo ngại . Ngoài miệng thì ra vẻ
mắng nham nhảm , nhưng thực sự là rất lo … rất lo …
Thấy thế , YuMi lại thầm cười , nó khẽ chậc miệng thích thú , có vẻ
đắc ý lắm lắm …
-Hà hà ! Sắp có kịch hay để xem rồi !
………..
Nhìn quanh cũng chẳng thấy Xư Bi đâu , mà máy bay thì lại chuẩn bị
cất cánh . Mặc dù bực mình lắm , nhưng vẫn phải gạt bỏ tự trọng
sang một bên , lần đầu tiên , thay vì nóng lòng , hắn lại vội vàng
chạy vụt về phía núi … Để lại sự ngơ ngác cho tất thảy mọi người
.
Vừa đi , Yul vừa làu bàu tức tối , nhìn lên chiếc vòng màu bạc đã
xỉn màu trên tay , Yul lại càng bực bội . Nhưng cứ nghĩ đến việc
con bé đang gặp rắc rối , nỗi lo lắng trong lòng hắn lại mỗi lúc
một dâng đầy .
…………………
Vội vàng đến nỗi chẳng còn bận tâm đến đôi cánh , Yul một mình trèo
lên ngọn núi , chẳng với chút pháp thuật trong tay … hắn muốn tự
mình tìm thấy con bé bằng sức lực của mình … Tuy vẫn còn rất giận ,
nhưng lo lại càng nhiều hơn .
Một bước …
Hai bước …
… Rồi hì hục mãi …
Cuối cùng … Hắn cũng tìm thấy nó …
Con bé ngốc nghếch đang cặm cụi tìm kiếm chiếc vòng kia …
Thấy nó bị thương …
Yul vội vàng chạy lại …
Hắn gắt !
-Đồ ngốc ! Làm cái quái gì mà ra nông nỗi này hả ?!! Cô có biết mấy
giờ rồi không ?! Tính ở đây làm người miền núi à !! Đúng là con sâu
hồ đồ !!
Yul cứ mắng một tràng , còn Xư Bi thì chỉ biết lặng im ngồi nghe ,
rồi nó chợt phì cười .
-Sao anh lại tới đây …
Như bị bắt thóp , Yul chợt giật mình , rồi bất thình *** h nhấc
bổng con bé lên , chẳng nói chẳng rằng , hắn bung ra đôi cánh rồi
bay vụt lên không trung … đưa nó trở về dần chân núi … nhìn từ trên
cao xuống dưới , cảnh vật thật là đẹp , cứ lấp lánh lung linh y như
một hòn đảo phát sáng vậy ! Xư Bi mỉm cười thích thú … nhưng ngay
lập tức , nó lại bị Yul hằm hè .
-Đừng có mà vội cười ! Tôi chưa bỏ qua cho cô đâu ! Về nhà tính
tiếp .
Yul nói mà mặt lạnh lùng khiến nó thấy rùng cả mình , im lặng rồi
run run …
………………
Kể từ ngày hôm đó , cho tới lúc về nhà , và mấy ngày hôm sau cũng
vậy … Chẳng nói chẳng rằng , Yul lúc nào cũng lầm lì y như một kẻ
mất hồn , lạnh lùng vô cảm . Không cách nào tiếp cận được , không
khí trong nhà thì mỗi lúc một nặng nề , người hầu hay quản gia cũng
đều phải kín tiếng . Không ai dám làm hắn giận ! Nó cũng vậy , vì
thế lại càng im … Ngột ngạt … Con bé thấy khó thở !!
" Nó muốn bỏ đi !! Sống cùng nhà với nhau mà khắc nghiệt thế này
thì chi bằng bỏ đi cho thanh thản ! " - Ý nghĩ ấy vừa lóe lên … thì
con bé cũng ngay lập tức thực hiện . Nó bỏ đi , không một ai biết
!
…………………………..
Một ngày bình thường cũng như bao ngày bình thường khác , trời
quang mây tạnh , nhưng ngay khi Yul vừa trở về - không thấy Xư Bi
đâu , tìm khắp nhà cũng chẳng thấy … thời tiết lại nổi giông bão ầm
ầm !! Người trong nhà ai nấy cũng lo sợ … sợ nó không về … sợ lại
bị giáng tội oan … nhưng không ai dám hé răng vì e ngại .
Yul thở dài , ngồi lì trong phòng suy ngẫm một đêm , rồi sáng hôm
sau , hắn quyết định đứng dậy , gạt bỏ lòng tự trọng sang một bên ,
Yul đùng đùng bước ra ngoài tìm nó .
Hắn đi tới khắp mọi nơi , tất cả những nơi mà chúng nó đã từng cùng
đi qua , từ khu phố Trung – Hàn , đến phòng chơi bowling , rồi thư
viện vv… Nhưng tuyệt nhiên – chẳng thấy ! Lòng lo lắng … nỗi lo sợ
mỗi lúc một nhiều … hắn lo rằng con bé sẽ biến mất , hắn lo rằng
con bé sẽ chẳng quay trở lại . Kìm nén cái cảm xúc này sao mà rất
khó , nó khó hơn nhiều so với ngày đầu gặp mặt … Biết mà … Nếu biết
trước thì đã cố giữ khoảng cách , nhưng giờ là quá muộn !
Thậm chí , ngay cả bây giờ đây , cái tôi cao ngất trời của « quý
ông Yul « cũng bị bác bỏ , bởi … hắn phải tới tìm Jen – hy vọng
cuối cùng để thấy được Xư Bi . Hắn mong con bé sẽ ở đó , vì chẳng
còn nơi nào khác nữa , nhưng càng nghĩ , lại càng thấy bực mình !
Nếu Xư Bi mà ở đó , vừa vui , mà chắc cũng vừa nổi điên lên mất !
Cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình , Yul vừa cố tự đánh hạ bản thân
, vừa lê bước mệt mỏi tới đó … cả ngày hôm nay , hắn chân trần đi
tìm nó .
……………
Tới nhà Jen , Yul bấm chuông … một cách do dự . Chẳng mong gì khi
Jen sẽ thấy Yul tìm đến , chắc hắn sẽ cười vào mặt mình mất . Nhưng
không phải vậy , Jen cũng hết sức bất ngờ .
Bước ra khỏi căn nhà đồ sộ to như một tòa lâu đài màu trắng – tòa
lâu đài giống như nơi cư trú của một thiên thần , Jen ngơ ngác khi
thấy Yul xuất hiện .
Không vào khi được mời , Yul chỉ đứng ngoài lẳng lặng , hắn dõng
dạc .
-Xư Bi đâu ?!
-Xư Bi ?! Cô ấy không có ở nhà anh sao ?!
Jen vừa dứt lời , Yul lại chợt thấy lặng cả người … vậy là hy vọng
cuối cùng cũng dập tắt ! Chẳng còn nơi nào để đi cả … không thèm
trả lời Jen , Yul ngoảnh mặt trở về …
Nhưng ngay khi hắn vừa mới kịp bước ra tới bậc cửa , Jen đã vội
vàng kéo tay lại rồi đặt vào lòng bàn tay hắn một vật gì đó … to
bản mà lạnh ngắt – Chiếc vòng !
Yul trố mắt nhìn , ánh mắt hắn như rung lên vì tức giận , hằn học
ngước lên với ý nghĩ Jen là kẻ gây chuyện , Yul hằm hè .
-Sao anh lại có chiếc vòng này ?! Đừng có nói với tôi là « không
biết « đấy !
Không phải là không biết ! Jen có biết , nhưng chỉ là ngờ ngợ , vì
vậy … nghĩ gì nói đấy luôn .
- Nhật thực …
Chỉ vẻn vẹn có hai từ khiến cho Yul phải nghiêng đầu khó hiểu . Hắn
chờ đợi câu trả lời tiếp theo . Jen thở dài , rồi lại nói tiếp
.
-Ngày hôm ấy , sau khi có hiện tượng nhật thực bất ngờ xảy ra . Tôi
không biết , nhưng cảm giác có thứ gì đó nằng nặng bỗng nhiên rơi
vào túi . Có thể chỉ là cảm giác nên tôi không bận tâm , nhưng trở
về nhà mới biết … lúc đó thì có lẽ đã là quá muộn . Chuyện giữa anh
và Xư Bi xảy ra khiến cho tôi không tài nào tiếp cận được , đến hôm
nay mới có dịp …
Nắm chặt chiếc vòng trong tay , hắn mím mỗi … rồi chợt nhớ tới sức
mạnh của YuMi – chỉ YuMi mới có thể làm được điều này … hắn lại cảm
thấy hối hận … hối hận vì đã trách Xư Bi . Vội chạy vụt đi trước
khi ngoái đầu nói với lại .
-Tại sao anh không dùng chuyện này để gây chia rẽ giữa bọn tôi
?!
-Vì tôi không thích dùng thủ đoạn .
-Có lẽ thế ! Cảm ơn .
Đó là lần đầu tiên , Yul cảm ơn một người nào đó , cho dù , hắn ở
phe đối lập với mình .
……………….
Những bước chân dồn dập trải dài trên con đường đại lộ sâu hun hút
… tưởng chừng như chẳng có điểm dừng . Tâm trạng hoang mang , thậm
chí hắn còn chẳng biết là mình đang đi đâu nữa … Phải tới nơi nào
để tìm thấy con bé đây ?!
Bỗng , trong đầu hắn chợt vang lên một vài lời nói …
" Tôi có một ngôi nhà …
Tôi có một chỗ trốn …
Đó là lãnh địa của tôi … "
" Chiếc cầu trượt ! " - Yul vội vàng chạy ù tới đó , không do dự
.Chap 20 : Cần có một niềm tin ?!
***
Hãy tin tôi …
Làm ơn đừng nghi hoặc …
Cho tôi một cơ hội .
Tôi sẽ làm lại từ đầu !
Ở bên tôi thôi nhé …
--------------------------
Hồng hộc chạy miệt mài trên con đường đại độ , mặc dù đôi chân đã
rã rời nhưng Yul vẫn nhất quyết không dừng bước . Vì một khi đã xác
định được mục tiêu , hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc … Và kể cả lần
này cũng vậy . Vẫn biết , khó có thể nhận được lời thứ tha …
Vội vàng chạy tới khu tập thể , nơi có một sân giải trí với những
thứ đồ chơi đã cũ mèm và có phần hoen gỉ … Yul đột ngột dừng lại
khi nhìn thấy Xư Bi đang cặm cụi nghịch cát đằng kia , có vẻ chú
tâm lắm !
Hình như … con bé đang cố đắp lên một hình tượng nào đó , có vẻ hơi
giống mặt của Yul . Hắn chợt phì cười , nhưng nụ cười ấy lại nhanh
chóng bị dập tắt khi mà Xư Bi lập tức đấm tan đống cát bằng tất cả
sự bực tức của mình , con bé hằm hè trong nước mắt …
- Cái đồ Yul chết tiệt !! Chỉ vì một chiếc vòng mà anh dám đối xử
với tôi như thế sao ?!! Có biết là sống với người câm thì khó chịu
thế nào không hả ?!! Anh đúng là cái đồ ích kỷ mà !!
Vừa nói , con bé vừa đấm bùm bụp vào cái tượng cát khiến cho chúng
mỗi lúc một nát ra méo mó . Ngay lập tức , Yul vội vàng chạy tới
chặn lại , mặt nhăn nhó .
- Yà ! Cái đồ ngốc nghếch kia !! Sao mà cô ác thế hả !! Tính đập
nát cái mặt tôi ra đấy à !! Trông thảm như vậy còn chưa đủ hả
?!!
Tiếng Yul vừa cất lên … khiến cho nó chợt giật mình … như sững
người … rồi vội vàng quay ngoắt lại … giương mắt nhìn ngơ ngác
.
- Yul … sao anh lại ở đây ?!!
Thấy Xư Bi cứ nhìn mình chằm chằm , có vẻ rất chi là xúc động , Yul
lại vội vàng quay đi bối rối . Hắn cứ làm như là bực mình lắm ý
!!
- Hừ !! Tôi không ở đây thì ở đâu hả !! Cô có biết cô bỏ đi như thế
… làm … làm tôi … à không ! Làm mọi người trong nhà lo lắng lắm
không hả !! Mom đã thức mấy đêm mất ngủ vì mong cô về rồi đấy !! Cô
đúng là cái đồ vô trách nhiệm mà !!!
Yul cứ mắng , cứ nói ra một tràng … thậm chí còn chẳng thèm ngớt
lời , bởi … đó mới chính là những suy nghĩ mấy ngày nay của hắn .
Cho đến khi , Xư Bi chợt ngắt lời , con nhóc thản nhiên nhảy vào
chen ngang .
- Yà ! Xạo vừa thôi chứ ! Làm gì đến mấy ngày ?! Tôi mới bỏ đi có
một hôm mà !!
- À … ừ … thì … bỏ qua !! Dù sao thì cô cũng thật là vô trách nhiệm
!! Sao cô dám bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng hả !
- Hơ ! Buồn cười nhờ ! Tôi bỏ đi mà con phải nói với anh là sao
!!
Nói đến đây , bỗng … mặt Yul đỏ bừng lên , rồi ậm ừ suy nghĩ một
lúc , hắn lại ấp úng …
- Vì … vì … Vì cô là vợ tôi !! Ngay khi cô được gả cho tôi thì cô
đã là người của tôi rồi !! Vậy nên … khi tôi chưa nói ra đi thì cô
nhất quyết không được đi đâu cả !! Chỉ ở bên tôi thôi …
Yul vừa nói … tiếng hắn lại cứ bé dần … rồi như hết hơi , thì thào
đến khó hiểu . Con nhóc cũng phì cười , rồi đột ngột , hắn lại tóm
lấy tay nó , và nhanh chóng đeo vào đó một chiếc vòng mang tên đã
từng bị đánh mất ^^ !
Nhận lại chiếc vòng , ngắm nó lung linh trên tay mình , con nhóc cứ
ngơ ngác , rồi đưa mắt qua nhìn Yul , nheo mày với vẻ mặt thật - là
- khó - hiểu !
Yul lầm bầm …
- Đừng có mà làm mất nữa đấy !
Con nhóc cũng lắp bắp .
- Nhưng … sao lại … tôi tưởng …
Hắn gắt , mặt đỏ gay … nhưng dường như cũng có chút ngượng ngùng
.
- Là Jen … hắn nhặt được … Không biết sao nữa … Nhưng … Đừng có mà
làm mất nữa đấy !! Không thì cô chết chắc !!!
- Nhưng … tại sao …
Nó vẫn cứ thắc mắc , bởi chẳng hiểu vì sao mà chiếc vòng lại ở
trong tay Jen được . Nhưng chẳng thèm để cho con bé kịp nói hết câu
, bất thình *** h , hắn vòng tay , ôm chầm lấy con bé … khiến nó
ngỡ ngàng … gần như chết đứng .
Ôm chặt con bé trong tay , hắn chỉ muốn cứ như thế này mãi … không
rời , rồi lại thì thầm bên tai con nhóc .
- Yà ! Đừng có nói với tôi là cô chưa xem mặt bên trong chiếc vòng
bao giờ đấy !
" Mặt bên trong của chiếc vòng ?! Có gì hay hay sao ?! " – Vừa được
gợi ý , ngay lập tức , nó liền lật mặt bên trong của chiếc vòng ra
xem … và vô cùng bất ngờ trước dòng chữ đã được khắc trên đó tự bao
giờ .
" Yà ! Đồ con sâu ăn tạp ngốc nghếch ! Ngay khi tôi đeo chiếc vòng
này cho cô … cũng là lúc định mệnh của cô được gắn chặt với cuộc
sống của tôi rồi đấy ! Vậy nên … đừng có mà bỏ chạy . Tôi sẽ không
tha cho cô đâu !! Hãy mãi ở bên cạnh tôi thôi … " …
….
Hai má nó chợt nóng bừng , rồi rụt rè vòng tay qua lưng hắn , ôm
thật nhẹ khiến Yul cảm thấy cứng cả người … đôi môi hắn khẽ mỉm
cười … Và trong giây phút đó , chỉ một cái gẩy tay cũng khiến mọi
vật xung quanh bất ngờ trở nên sáng bừng , lung linh như đom đóm
…
…………………
Sau khi đã làm lành lại với nhau , đi trên con đường , cùng chung
bước , bất giác … trong lòng hai đứa đều có những xúc cảm lạ kỳ về
sự rung động với người bên cạnh mình … mặc dù trước đó chưa bao giờ
nhận ra .
Đang ríu rít tay trong tay , bỗng … có tiếng xe ga từ đâu xẹt qua
rồi chặn đứng hai đầu khiến con bé khẽ giật mình .
- Bọn nào thế này !!
- Hắc ám ! – Yul khẽ phân trần .
- Hắc ám sao ?! Vậy bọn chúng là … chết tiệt !! – Con bé khẽ mím
môi , vì nó lại nghĩ đến YuMi , chắc hẳn cô ta là thủ phạm !
Đẩy lùi con bé lại ra đằng sau lưng mình , Yul bước lên che chắn .
Hắn cất giọng rất dõng dạc mà uy quyền .
- Để anh ! Với lũ hạng bét này thì chỉ một cái búng tay cũng đủ
tiêu tùng !
Nghe giọng Yul nói , lạnh ngắt mà vững vàng , khiến tất cả lũ côn
đồ đều chợt thấy sực sợ . Tuy vậy , chúng vẫn cố để không biểu lộ
ra ngoài , thằng cầm đầu chợt bước lên to tiếng !
- Mày nói cái gì !! Thằng ranh con ! Hôm nay ông sẽ cho mày chết
!!!
Nói rồi , tức tốc , hắn nhảy phắt lên định cầm dùi đâm vào mặt Yul
, nhưng chẳng thể đơn giản như thế , không né , Yul vẫn sừng sững
đứng lại , rồi đợi hắn tới thật gần , Yul mới phẩy một ngón tay ,
khiến cả người hắn đột ngột té nhào … vô kiểm soát ! Bọn đàn em vội
vàng chạy ra đỡ lại , rồi chần chừ không dám tiến lên , mặc cho Yul
đã dần dần bước tới … xoay nhẹ cả bàn tay …
Bỗng , chẳng hiểu làm sao mà con bé lại đột nhiên chặn lại , cầm
chặt lấy tay hắn , nó đưa mắt nhìn trân trân …
- Yul … để phần con lại cho em giải quyết nhé !
Khẽ tái mặt , Yul thở dài rồi lại chau mày phản đối .
- Hừm … không được ! Em còn yếu lắm !!
- Đi mà … - Nó lại nài nỉ mãi không thôi !
Bất giác phì cười ( bất lực ) , Yul đành ngập ngừng đồng ý .
- Híc ! Thôi được rồi !! Cẩn thận đấy nhé !
Yul vừa kịp dứt lời thì Xư Bi cũng lập tức nhảy vọt lên , biến hình
trong phút chốc .
Nhìn nó xuất hiện trước đám côn đồ với bộ trang phục của Quỷ trông
thật là yêu … à mà nhầm ! Dũng mãnh ^^!
Đừng trước bọn con đồ , cầm chắc cây trượng vàng trong tay , nó khẽ
đưa tay xoay xoay vài nhát rồi tiến tới … từng bước rầm rập !
Thấy con bé cứ hùng hổ bước lên , thằng đầu đàn lại khẽ nheo mày
chẹp miệng .
- Hà hà ! Để xem con ranh con như mày thì làm được gì nào !!
- Làm như thế này này !!
Vừa dứt lời , nó bất ngờ nhảy lên , xoay mình quật cái đốp cây
trượng Quỷ vào bụng hai thằng béo , rồi nhanh chóng quay ngoắt lại
, quăng chân quất mạnh vào đầu hai thằng còn lại khiến chúng ngã
vật ra đằng sau , loạng choạng choáng váng …
Xoa đầu đau nhói , mấy thằng lại rầm rập gầm ghè tiến lên , tính bổ
nhào lấy nó . Thấy thế , Yul vội vàng tiếp ứng … nhưng lại chợt
dừng lại , khi thấy Xư Bi – bây – giờ – mới – bắt – đầu – hành động
.
Nó chợt lùi về phía sau vài bước , dang hai cánh tay đầy sức mạnh
ra , rồi xoay xoay như thể đang muốn hút một vật gì đó . Thằng đầu
đàn lại chẹp miệng .
- Yà ! Muốn tập trung khối cầu hả con ! Nhưng ở đây làm quái gì có
năng lượng thiên nhiên cho mày tập hợp ! Chịu chết đi con !!
Nghe hắn nói thế , Xư Bi lại khẽ mỉm cười , thế rồi , ngay lập tức
, nó xoay mạnh hai bàn tay , khiến tất cả những luồng không khí
xung quanh đều cuốn tuột vào lòng bàn tay nó , tạo thành một khối
cầu khổng lồ mang màu trắng đục như không khí đậm đặc , rồi bất
thình *** h , con bé tung chưởng cái bùm khiến cả đám đều té nhào
ra chới với …
- Không khí chẳng phải cũng là năng lượng thiên nhiên hay sao !
Nhận đòn vì sự ngu ngốc này đi !!!
Vừa nói , nó vừa chĩa mạnh những ngón tay , đâm ra thành hàng ngàn
những " sợi " không khí , trắng muốt và sắc buốt như thép vậy ! Đám
du côn còn chưa kịp hoàn hồn đã phải tái mặt với đòn tấn công tiếp
theo , những sợi không khí "mọc" ra từ tay con bé bất ngờ cuốn chặt
lấy cổ chúng , rồi nâng vút lên tầng không , quay tròn chúng như
những hạt bụi bé nhỏ , rồi bất thình *** h , hút tuột chúng vào lốc
vòi rồng trên không đã được tạo ra ban nãy … khiến chúng kêu thét
lên trong kinh hoàng rồi dần dần biến mất … chỉ còn để lại những
quầng sáng xanh dần dần xuất hiện , bay vút vào trong chiếc vòng
thánh giá của con bé , tạo lên một màu trắng sáng bên vùng cánh màu
đen … và … lốc vòi rồng cũng dần biến mất .
Nắm chặt chiếc vòng hình thánh giá trong tay , nó lại áp nhẹ vào
ngực mình rồi thầm thở phào nhẹ nhõm . Tay trong tay trở về nhà ,
Yul cũng phải trầm trồ khen ngợi .
- Yà ! Em mới học được những chiêu ấy từ bao giờ vậy ?!
- Hưm … em cũng không biết nữa ! Từ khi nghe được cuốn sách thì mọi
chiêu thức cứ tự dưng xuất hiện trong đầu như vậy đấy !
- Ồ ! Thế à ! Xứng đáng là vợ anh ! Ha ha !!
- Yà !! Quên đi nhé !! Anh vẫn chưa được duyệt đâu !!
- Vậy thì còn phải chờ đến bao giờ ?!!
- Hì hì ! Cứ từ từ cái đã !
…………………..
Tuy đi trên đường vui vẻ là thế , nhưng ngay khi vừa về đến nhà ,
Yul đã phải tức tốc gọi đám người hầu vào phòng Thư Giãn để mát xa
cho cái chân rã rời của mình . Cũng phải thôi , bởi cả ngày hôm nay
hắn đã phải lóc cóc đi tìm con bé bằng đôi chân trần suốt mà
!
Còn Xư Bi , ngay khi vừa mới mở cửa bước vào phòng , con bé đã phải
hét toáng lên hoảng hốt vì … cái đầu Bụt lại thò lò từ trên trần
nhà lủng lẳng treo xuống TT___TT!!!
Vừa hét , vừa đập , vừa tát túi bụi …
- Á á á á á á !!!! Maaaaaaaaaaaaaaa !!!
Tiếng hét của con bé bất ngờ cất lên , đột ngột vang vọng xuống cả
tầng dưới , nơi mà Yul và đám người hầu còn đang xoa bóp chân tay ,
bỗng , hắn lại vọng tiếng lên hỏi .
- Có chuyện gì vậy ?!
Sau khi đã định thần lại được … đó là Bụt , con bé lại liền lắp bắp
cho qua …
- A ha … con ruồi !! Có một con ruồi !!
" Sặc ! Có mỗi con ruồi mà cũng phải sợ ! Đúng là đồ con gái ! " –
Yul lại lầm bầm .
Đột ngột bị ăn cả một tràng tát liên hoàn , Bụt ngơ ngác bổ nhào
mình xuống đất , xoa má kêu ca .
- Hừ … Người ta đẹp lão thế này mà con dám bảo là ruồi hả !!!
Ngồi phịch xuống giường , nó cũng làu bàu chẳng kém .
- Xì ! Đấy là may con chưa ví với dơi đấy nhá !!
- Hí hí ! Dơi thì được ! Ta cũng đang học tuyệt chiêu lộn mình của
dơi đây mà ^^!!
- Sặc … thì ra phởn là do thế (__ __")!!
Nhẹ nhàng gác chân lên chiếc giường quen thuộc , con bé lại nghoe
nguẩy rồi đưa mắt qua nhìn Bụt tò mò .
- À … Mà vụ hôm đi picnic !! Bụt nói dối con nhé !!
Nhắc tới "vụ hôm đi picnic" , bỗng , Bụt lại chợt giật mình , cười
xuề xòa rồi chối đây đẩy .
- Ầy dà ! Dối đâu mà dối ! Ta nói thật mà ^^!
- Thật mà như thế à !! Mom sunbeanim ghét Bụt thấy ớn á !!
Nói đến đây , mặt Bụt lại xị xuống , rồi trầm ngâm …
- Đâu … ghét đâu mà ghét ! Bây giờ yêu rồi !!
- Yà ! Yêu thật không ?! Tự dưng cứ thấy lạnh cả người nhá !!
- Cái gì !! Ý con là bảo ta "chém gió" hả !!
- Thì lại chẳng ạ !!
Vừa nói , nó vừa lăn ra giường mà cười , rồi như sực nhớ ra lý do
vì sao Bụt đến , con bé lại đột ngột ngồi bật dậy , vuốt nước mắt (
cười ra nước mắt !) .
- À ! Mà quên mất ! Hôm nay Bụt tới tìm con có việc gì không ạ
?!
- À phải ha ! Ta quên hỏi con chuyện này …
Vừa nói , Bụt lại vừa cuốn mấy sợi râu đã bạc màu trắng phớ của
mình lên mà trầm ngâm .
- Tháng này con đã thu phục được bao nhiêu vong hồn rồi ?!
Nghe Bụt nói , nó mới sực nhớ ra , rồi vội vàng đưa tay lên từng
ngón tính nhẩm .
- Hưm … xem nào … từ vụ bắt được năm anh em nhà thằng Obi , rồi bọn
vong hồn trên sàn diễn , tới bé YuZu thì tự nguyện , còn con quái
vật biển cả hôm pic nic nữa … Tính đến đây … A quên ! Vừa nãy con
cũng mới thu phục được mấy vong hồn nhập xác nữa nè ! Chắc cũng
khoảng hơn ba mươi rồi đấy !
Nó vừa cười nhăn nhở , vừa chăm chú tường thuật lại cho Bụt , Bụt
cũng gật gù cười rồi nghiêng đầu tỏ vẻ hài lòng .
- Ừm ! Mới tháng đầu thế là khá đấy ! Tuy nhiên , quãng thời gian
này con mới chỉ thu bắt được một phần ba số vong hồn cần thiết thôi
. Còn hai tháng nữa , con phải cố gắng … Nếu không … con biết hậu
quả sẽ ra sao rồi đấy !!
Vừa nói , giọng Bụt lại vừa trùng xuống dần … rồi từ từ biến mất
vào hư không … khiến con bé cứ bị ám ảnh mãi bởi những câu dặn dò
ấy ! Bước tới chiếc gương cạnh tủ gần giường , nó lại khẽ đưa tay
lên ngực rồi từ từ cởi từng chiếc cúc trên áo ra , để lộ ra đó là
một vùng lưng trắng muốt đã bị nhuốm màu đen bóng bởi những hình
xăm mang hình cánh quỷ . Bần thần nhìn lại mình , nó bỗng nắm chặt
bàn tay rồi tự nhủ …
" Phải cố gắng lên ! Na Xư Bi ạ ! Tao không muốn mày phải chết !! "
…
Chap 21 : Bữa tiệc màu tím .
***
Một bữa tiệc đến từ thiên nhiên …
Một bữa tiệc không chỉ là sự bù đắp …
Một bữa tiệc – chỉ có riêng hai đứa .
Và có Mom – người mẹ của thiên nhiên .
-------------------------
Sáng ngày hôm nay thức dậy , nó thấy mọi sự đều rất lạ . Không
tiếng chuông , cũng không một tiếng gõ trống , nhưng với thói quen
bị đánh thức thường ngày nên nó vẫn có thể tự mình dậy sớm .
Nheo mắt nhìn xung quanh , con bé trườn mình tỉnh dậy , rồi như
càng ngạc nhiên hơn … khi thấy xung quanh mình là một màu hồng
tuyệt diệu với những cánh hoa đỏ tươi được rải khắp nhà . Còn chưa
hết ngỡ ngàng , nó lại chợt vô tình tìm thấy câu trả lời cho riêng
mình – đó là tờ giấy màu hồng xinh xắn được đặt ngay ngắn cạnh kệ
để bàn – của Yul chăng ?!
Ừ ! Của Yul thật ! Vội vàng mở bức thư ra , con bé hồi hộp đưa mắt
đọc …
" Yà ! Đồ ngốc ăn tạp ! Dậy mau đi thôi ! Ngủ nướng thế hả !! Ăn
mặc đẹp vào nhé ! Rồi nhanh chóng ra phía sân sau cho anh . Nhớ tìm
tới khu rừng màu tím ấy , đi sâu vào trong em sẽ thấy được sự ngạc
nhiên – sự ngạc nhiên bất ngờ anh dành cho em đấy ! Tuy nó không
phải là một cái gì to tát , nhưng chẳng phải em vẫn luôn mong có
một đám cưới cho ra trò đó sao . Ừm … tuy bây giờ anh chưa thể làm
được … nhưng sau này … thì nhất định đấy ! Tin anh nhé ! Còn bây
giờ thì hoạt động đôi chân đi nào ^^ !" .
Gấp bức thư lại , con nhóc lại làu bàu - " Hừ !! Gì mà đồ ngốc ăn
tạp chứ !! Hắn nói cứ như mình là con hợi ý ! Đáng ghét !! À … mà
sự bất giờ đó là sao ha … phải đi xem mới được ! " – Nghĩ tới đây ,
con bé lại vội vàng bật dậy khỏi giường , vừa đi vừa cười sung
sướng , cố gắng chọn một bộ quần áo thật đẹp cho mình , lòng thầm
hát vu vơ …
…………………….
Bước xuống phòng khách , con bé cứ ngó quanh … bởi chẳng thấy bóng
dáng một ai trong nhà cả . Thế thì thôi vậy , đi tìm Yul cái đã ,
nghĩ thế , nó vội vàng rảo bước đi nhanh .
Nhưng đi được một lúc , con bé bắt đầu cảm thấy … nản vô cùng !! Vì
phía sau sân nhà mà hắn nói … thật xa quá là xa TT___TT! Cứ như là
cả một vùng công viên bách thảo khổng lồ ý … mà có cả cây , rừng ,
chim ca , vượn hót … Ôi trời ơi !! Tìm được cánh rừng màu tím ấy
thì cũng chết mệt !!!
Hơ .. nhưng mà … gượm đã … chẳng phải … phía trước kia … là cánh
rừng màu tím sao ??!! Nó thầm lắp bắp trong đầu rồi cố gắng đưa
chân rảo bước thêm một lần nữa … khi phát hiện ra bí mật ở cánh
rừng phía sau … Nó thật tuyệt !
……….
Trong lúc đó , ở tại một căn phòng khác , Yul cũng đang hí hoáy bày
trò cho mình với những cánh hoa xinh xắn màu tím biếc và chiếc máy
ảnh kỹ thuật số có thể "chụp phát ăn ngay " để dành tặng cho Xư Bi
một điều thật bất ngờ !
Cắm cúi gói , rồi chọn , rồi lại cắt , xong thì bọc , cuối cùng là
chụp ảnh , mỉm cười thật manly , rồi lóng ngóng gắn từng bức hình
xinh xắn lên đầu mỗi cánh hoa khiến chúng trông thật tuyệt – Yul
thầm cười mãn nguyện trước khi đem đi tặng con bé .
Ngồi đợi mãi ở khu rừng màu tím phía sau nhà , Xư Bi bắt đầu cảm
thấy phát lo vì Yul chẳng tới – liệu hắn lại có chuyện gì à ?! Hay
là đi chơi với gái rồi !
Con nhóc còn đang khẽ lầm bầm … thì Yul nhẹ nhàng từ đâu bước tới
.
Đặt lên bàn tay nó một bông hoa màu tím xinh xắn … rồi bất giác ,
lôi ra từ phía sau lưng cả một bó hoa thật to với đủ những hình ảnh
to nhỏ của hắn gắn đầy lên chi chít =.="!
- Xùy ! Sao lại còn có cả ảnh anh trên hoa thế này ! Xấu chết ! –
Nó khẽ phì cười , đùa với Yul .
- Ừm ! Anh chỉ xấu thế thôi ! Không thích thì trả lại đây ! – Yul
cũng nheo mày trêu lại .
- Eo eo … quên đi ! Đưa em rồi là của em luôn á ! Không có chuyện
lấy lại đâu nha ! – Vừa nói , nó vừa giữ chặt lấy bó hoa , giấu ém
ra phía sau lưng mình … y như cái lần tặng cơm cho Yul vậy .
- À … mà sao tự dưng hôm nay lại mời em ra đây vậy ! Không ngờ phía
sau vườn nhà mình lại có một khu rừng tuyệt vời đến vậy đấy ! – Con
nhóc khẽ ngồi xuống rồi trầm trồ .
" Còn nhiều điều tuyệt vời mà em không ngờ lắm đấy ! " – Yul khẽ
mỉm cười , nói rồi , hắn liền lấy ra từ trong không khí một chiếc
nhẫn bạch kim có màu vàng sáng rạng rồi nhẹ nhàng truốt lên tay Xư
Bi khiến nó lại càng trở nên đẹp đến lạ lùng .
Chiếc nhẫn óng ánh , có màu kim sa , ngay khi nó vừa được truốt lên
tay Xư Bi cũng là lúc một bản nhạc hòa ca từ hoa lá bất ngờ cất lên
… du dương và rung động cả một khu rừng sắc tím .
" Không ngờ khu rừng bí mật này lại có nhiều điều tuyệt diệu đến
vậy ! " – Xư Bi lại cất tiếng trầm trồ nghe kinh ngạc .
Lá và hoa … đều biết hát … những bản nhạc tuyệt vời đến từ thiên
nhiên .
Nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống bên Xư Bi , Yul khẽ thì thầm vào tai
nó một điều gì đó rồi lại dịu dàng đưa con bé vào những bước nhảy
diệu kỳ .
Nắm lấy tay nhau , Yul và Xư Bi cùng bước ra khiêu vũ … đó là một
bữa tiệc tuyệt vời đến từ thiên nhiên … đến từ bà mẹ của lòng đất –
Mom sunbeanim .
…………………..
Mấy ngày hôm sau là đến lễ hội trang phục truyền thống thường niên
của trường nó – trường quý tộc trung học SoRoYang – nơi mà những
con quỷ quyền lực nhất chọn làm nơi cư ngụ .
Lễ hội sẽ được bắt đầu vào lúc tám giờ tối , Xư Bi rất hí hửng ,
nhưng Yul thì ngược lại … Mặc dù Xư Bi có hết lời mời mọc đến đâu
thì hắn vẫn cứ ngồi im , đóng cửa và ở lì trong phòng … đọc xxx
!!!
Híc híc ! Thở dài chán nản , Xư Bi đành quyết định đến lễ hội một
mình rồi gặp cái Chun sau cũng được , mong sao có anh Jen đến cùng
thì càng tốt … he he !!!
Hì hục chuẩn bị trang phục hanbook ở nhà sao cho thật là đẹp , rồi
con bé mới sẵn sàng bước tới trường , hào hứng nhập cuộc với buổi
lễ hội đầu tiên kể từ đầu năm học tới giờ .
………………………..
Vừa thấy bóng cái Xư Bi xuất hiện , Chun đã vội vàng buông tay mấy
cô bạn hâm mộ rồi chạy ra chào đón .
Bất ngờ quàng tay qua cổ cái Xư Bi , ôm chặt khiến con bé giật bắn
cả mình , cái Chun cười hớn hở .
- Hey !! Con bạn của tôi , sao mấy hôm nay không thấy cậu xuất hiện
thế hả ?!! Đi ở ẩn à ?!! – Vừa nói , Chun vừa làu bàu nghi hoặc
.
Vội vàng gỡ tay Chun ra khỏi người mình … kẻo mọi người để ý
!
Nó lúng túng mà đỏ bừng cả mặt …
- Ưhm… ừm … cũng có chút chuyện , nhưng mà giải quyết xong cả rồi
!
- Sao sao !! Có chuyện gì ?! Kể cho tớ nghe với được không
?!!
Vừa đi , Chun vừa kéo tay Xư Bi và đòi kể chuyện một cách hào hứng
khiến cho ai ai cũng phải chú ý nhìn !
Bỗng … nó chợt dừng lại … khi đụng phải một người … đến nỗi rơi cả
cây kẹo mút đang cầm trên tay người ấy ! Hai đứa lúng túng cúi
xuống nhặt … rồi vô tình cụng cả đầu >___"< !!
Xư Bi lầm bầm khi nhận được phần thưởng , vì nó cũng biết thừa là
Chun đã xử dụng mánh . Nhưng Chun mặc kệ , dù sao thì vẫn cứ là
phép thuật của mình , nó vẫn vui !
Cho đến khi bước tới cửa hàng ném pháo bông , cuộc chơi của tụi nó
mới thực sự bắt đầu . Lần này thì chỉ có Jen và Xư Bi tham gia thôi
, cầm hai suất pháo bông trong tay , mỗi phần gồm năm cây pháo ,
hai đứa quyết định thi nhau xem ai phóng được trúng nhiều mục tiêu
hơn thì thắng … He he !
Jen là một tay thiện xạ , vì vậy nhất định không thể thua . Nhưng
Xư Bi cũng là một kẻ ném đá có nghề … nên cũng quyết không chịu lùi
bước . Màn "đấu đá" diễn ra vô cùng căng thẳng … khi mà từng cây
pháo được phi ra , cái trúng thì nổ đoàng đoàng , bung ra từng làn
pháo trắng xóa và ánh vàng kim trông thật tuyệt , còn cái trượt thì
nằm lăn lông lốc một chỗ … trông chẳng ra gì =..="!
" Cuộc chiến " kết thúc cũng là lúc năm cây pháo bông nằm trong tay
hai đứa đều hết sạch , và … chẳng có ai chiến thắng cả !
Lý do rất đỗi đơn giản và cũng tất , lẽ , dĩ , ngẫu nhiên khi pháo
của hai đứa cứ rầm rầm bay đến mà choảng nhau , vỡ tan và bắn hòa
trong không khí , tạo nên một khủng cảnh thật là tuyệt đẹp !! Còn
tất cả mọi người xung quanh thì cứ ngước mắt lên nhìn , không thèm
chớp !
" Waaa !!! Tuyệt quá đi mất !! Họ ném làm sao mà toàn trúng nhau
vậy !!! "
" Haa … nhìn thích ghê ta !! "
Tất cả mọi người đều trầm trồ cổ vũ , nhưng mặt con bé thì cứ ỉu
xìu ra như cái bánh thiu … cho đến khi , ông chủ hàng cầm một con
gấu bông to bự dần dần bước lại , giơ ra trước mặt nó và tặng lại
cho con bé .
- Hơ … - Nó ngơ ngác ngước mắt lên nhìn …
- Tặng cho cháu đấy , vì hai người hôm nay đã thực sự làm cho buổi
lễ hội trở nên náo nhiệt hơn ! – Ông chủ cười phúc hậu và đưa con
gấu vào tay con bé .
- Wa … cho cháu sao ?!! CẢM ƠN BÁC NHIỀU NHA !!! – Vừa nói , nó vừa
thích thú ôm chầm con gấu vào lòng mình , cười tít mắt !!!
Vừa đi , con nhóc vừa thích thú cầm lấy con gấu , rồi hít hà thật
là vui , ngước mắt qua nhìn Jen , nó cũng khì khì cảm ơn một cách
ngượng ngùng – có con gấu một phần cũng là nhờ công hắn mà .
…………….
Đi đến cuối khu lễ hội cũng là lúc tụi nó bị chặn đứng lại bởi một
nghĩa địa ma phía trước ! Mà nói là nghĩa địa ma cũng không hẳn ,
bởi nó giống như một mê cung thì đúng hơn ! Chợt dừng lại … Chun
chậm bước tiến về phía trước và tò mò hỏi ông bảo vệ - hắn mặc áo
choàng đen , chỉ để lộ ra mái tóc màu vàng .
Con bé hí hửng .
- Hey ! Cho hỏi … có trò gì ở đây vậy ?!
Tên bảo vệ có vẻ ngạc nhiên , rồi ậm ừ quay ra chỉ cho nó .
- Ủa ?! Cô không biết sao ! Đi tìm lối đường ra ở mê cung ma là một
trò chơi đã phổ biến ở đây từ bao năm trước rồi đấy ! Nếu không
ngại … tôi có thể cho mỗi người một vé !
Hắn ta vừa dứt lời , thậm chí còn không để cho hai đứa kia ú ớ thêm
một câu nào , Chun vội vàng kéo tay hai người chạy thẳng vào mê
cung . Nhưng vấn đề ở đây là không được đi thành nhóm , mỗi người
phải tự lập tìm đường riêng cho tới khi thoát được ra đầu bên kia
của mê cung . Hoàn toàn không được lập thành một đội và trong tay
chỉ có một cây gậy phát sáng để tìm đường . Cuộc chơi sẽ rất khó
khăn khi mà không có quyền giúp đỡ …
Cho dù có là như vậy , Chun vẫn có vẻ rất hứng khởi , còn Jen và Xư
Bi thì ngược lại … Con nhóc ậm ừ một cách sợ hãi , thực ra đồng ý
tham gia trò chơi cũng chỉ vì con bạn , còn Jen thì chẳng mấy bận
tâm vì chơi hay không cũng chẳng thành vẫn đề ^__^ !
……………………….
Cuộc chơi bắt đầu cũng là lúc tất cả bọn nó đều phải chia nhau ra
và độc lập đi vào ba cánh cửa dẫn tới khu mê cung phía trước … Đó
là một mê cung với hàng ngàn vong hồn đang nương náu , một nghĩa
địa có thật !
Bước vào cánh cửa mê cung đầu tiên , Xư Bi hồi hộp bạo chân thử
bước … Chợt , bỗng nó giật bắn cả mình khi nghe thấy tiếng " Ó ! "
phát ra từ đằng sau ! Bất thình *** h … buông tay rơi cả cây gậy
…
Rùng mình . Con bé cố gắng đánh thức bản thân và tự nhủ rằng đây
chỉ là một trò chơi đơn thuần không đáng sợ . Nghĩ thế , nó lại rụt
rè cúi xuống và mau chóng nhặt lấy cây gậy để tìm đường … Nhưng –
ngay khi vừa chạm tay xuống mặt đất … thì một bóng ma từ đâu bước
tới … lượn lờ ngay trước mắt con bé khiến nó giật bắn cả mình … Rồi
cả một vùng bóng tối từ đâu bất ngờ trùm lên cuốn lấy người con bé
… cuốn tuột nó về phía sau và đi về đâu thì cũng chẳng ai biết …
chỉ biết rằng – bất giác – nó đã biết mất – trong hư không !
………
Trong lúc đó , Chun và Jen vẫn đang lọ mọ đi tìm đường . Chuyện này
đối với Jen thì đơn giản , vì vốn với thứ quyền năng vô hạn của hắn
thì việc xác định đường đi và thậm chí bay qua tất cả đám nghĩa địa
là việc chẳng khó khăn gì . Nhưng lần này , thay vì sử dụng ma
thuật , Jen lại muốn tự đi và tìm lấy đường về bằng chính sức mình
… Vì thế … nên cũng mất khá nhiều thời gian -__-"!
Còn Chun , mặc nhiên , nó đã thoát ly hoàn toàn ra khỏi khu nghĩa
địa , thay vào đó , con bé lại lù lù xuất hiện ở Thánh Địa Rồng –
nơi mà YuMi - tiểu thư của đấng tối cao tầng bóng tối đang ngự trị
. Ngạc nhiên khi thấy Chun xuất hiện , vừa vì không hiểu sao nó có
thể luồn vào đây , vừa vì thắc mắc bởi sự xuất hiện đột ngột này .
Bạn của kẻ thù – liệu có phải là "bạn" ? !
Nhẹ nhàng nhấc chiếc quạt đầu lâu ngay bên cạnh mình lên , nó khẽ
xòe ra rồi che ngang mặt mình , ve vẩy …
- Ồ ! Là ngươi sao ?! Bạn của kẻ thù … làm sao ngươi có thể tới
được nơi này ?! Ta ngạc nhiên đấy ! – YuMi khẽ nhếch môi mỉm cười
nham hiểm .
Gạt đi câu dò hỏi của YuMi một cách bình thản , Chun khẽ tiến tới
gần , và ngước ánh mắt đầy lòng ham muốn lên nhìn con bé … chớp nhẹ
!
- Tại sao cô không hỏi … vì sao ta muốn tới đây ?!
- Hừm … được thôi ?! Vậy tại sao ngươi lại muốn tới đây ?! – YuMi
khẽ mỉm cười , có vẻ đã thấy thú vị .
Dõng dạc trả lời , Chun quỳ xuống và rất kiên quyết .
- Tôi muốn làm Bạch Linh Sứ - Đại hộ pháp của ngài !
Chap 22 : Đánh thức con Quỷ tiềm tàng.
***
Một con Quỷ … đã ngủ say trong giấc mộng …
Một con Quỷ … ẩn náu tận trái tim …
Một con Quỷ … khi mà nó nổi dậy và tàn phá !
Cơn giận dữ … sẽ thật đáng bàng hoàng !
----------------------------
Trước một kẻ đang đặt vấn đề một cách hết sức đột ngột và lại rõ
ràng .
Đến một người quyền lực và nham hiểm như YuMi cũng phải thấy bàng
hoàng . Cô ta – người bạn thân duy nhất của Xư Bi … mà lại muốn làm
Đại hộ pháp cho mình sao ?!! Chuyện này không phải là đùa đấy chứ
?! Nhưng nếu chú tâm và thử trôi mình để đọc những suy nghĩ đương
tồn tại trong đầu của Ji Chun thì điều đó lại hoàn toàn là sự thật
. Con nhỏ đó thực sự muốn làm Đại hộ pháp cho mình ! Vậy cũng hay
đấy chứ ! Lại một kẻ tay trong … ta thích trò này .
Nghĩ ngợi một hồi rồi YuMi quyết định đồng ý . Nhưng trước khi ban
ra sắc lệnh chấp nhận Ji Chun , nó lại muốn đưa ra một điều kiện để
thử lòng trung thành .
- Yoon Ji Chun ! Ngươi sẵn sàng làm một nhiệm vụ do ta sai bảo chứ
?!
- Một … hay muôn ngàn nhiệm vụ cũng được ! Thưa nữ hoàng !
* Nói là nữ hoàng là bởi vì trong thế giới của YuMi , tức Thánh Địa
Rồng , tất cả những kẻ phục tùng dưới chế độ " ngầm " của con bé
đều phải gọi nó là Nữ Hoàng , trừ Yul .
……………..
Trong lúc đó , trở lại khu nghĩa địa , tại thời điểm mà Xư Bi đột
ngột biến mất .
Nói là biến mất thì cũng không phải , bởi thay vì bị lôi đi đến một
nơi khác … thì con bé lại chỉ bị bao bọc bởi một lớp ma thuật tàng
hình hắc ám mà thôi ! Thứ ma thuật này thực chất một loại bùa yêu
cổ xưa có tác dụng làm cho người bị xâm nhập bởi nó sẽ mất hết cảm
giác đối với mọi vật xung quanh và có tâm hướng như đang được đưa
đi đến một thế giới giác – thế giới của yêu ma . Và trong hoàn cảnh
này , Xư Bi cũng đang bị xâm nhập bởi một loại bùa yêu như thế
.
Nó ngơ ngác ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình … tất cả là một vùng
chết chóc , với những hồn ma thây xác bay lả tả xung quanh trông
thật ghê rợn . Khẽ rùng mình , nó nhức nhối cả đầu óc bởi những
tiếng kêu " O ó ! " của lũ quạ tha đang lượn lờ bên tai con bé
.
" Áaaaaaaaaaaaaaa !!! " – Bất giác , con nhóc hét toáng lên như thể
không chịu đựng nổi nữa . Dù sao , tiếng hét cũng giúp nó giải tỏa
được nỗi sợ hãi đang ngập tràn phần nào trong cơ thể - " Thật kinh
khủng ! Nơi này là đâu ?! Và tại sao mình lại bị đưa đến đây ?!! "
– Con nhóc khẽ lầm bầm trong cơn khủng hoảng . Mắt nó cứ hoa lên vì
màu của máu … Mũi nó có thể bị điếc chỉ vì mùi tanh … nó tanh quá
sức tưởng tượng mà khiến con bé muốn buồn nôn !
Còn đang hoang mang không biết làm sao thì bất thình *** h từ đâu ,
một giọng nói âm vọng bất ngờ cất lên từ đằng sau vang văng vẳng
vào tai nó … và kèm theo đó là bóng một người mặc áo choàng đen lờ
đờ xuất hiện cùng lũ quạ già đang lượn lờ bên vai . Hắn khẽ rít lên
bằng giọng mũi .
- Ngạc nhiên không ?!
" Á !!! " – Con nhóc bất giác giật mình , rồi dường như không kiểm
soát nổi nỗi sợ hãi của bản thân , nó lại hét toáng lên lần nữa …
rồi bần thần quay lại khi nhìn thấy người kia – cái tên bảo vệ ấy –
chính là hắn !!!
- Tại … tại sao ngươi lại muốn hại ta !!! Và ngươi là ai !! Còn đây
là đâu !!! Sao lại đưa ta đến đây !!! … - Chết tiệt !!! Những ý
nghĩ hoang mang cứ bao quanh và cuốn lấy tâm hồn nó , khiến con bé
bất giác trở nên điên dại , nó cứ hét ầm lên vô kiểm soát .
Khẽ nhếch môi cười , tiếng hắn lại chợt cất lên bằng chất giọng cao
ngạo vốn có .
Thật khinh khỉnh khi nhìn con bé … và dần dần tiến tới lại gần
.
- Để ta hỏi lại cô một câu nhé ?! Tại sao ta lại phải trả lời những
thắc mắc kỳ quặc ấy nhỉ ?! Ở đây … TA LÀ NGƯỜI CÓ QUYỀN ! – Bất ngờ
, giọng hắn vang ầm lên khiến con bé giật mình hoảng hốt … vội vàng
lùi lại vài bước về phía sau , rồi lại thảng thốt !
- Vì vì … ta … ta không biết !!! Ta không biết gì hết !! Mau đưa ta
trở lại về nhà !!! Ta sợ quá !! Ta không muốn ở đây !! – Vừa nói ,
nó vừa ôm chặt lấy đầu mình , hét lên trong sợ hãi , mỗi lúc một
cảm thấy hoang mang .
- Ha ha ha !! Sợ rồi à !! Tưởng rằng ngươi ghê lắm cơ mà !!! Con
ranh Thiện Quỷ !!!
- Ngươi … ngươi là ai … Sao … sao ngươi biết ta là Thiện Quỷ
?!
Khẽ nheo mày , hắn lại hất chân mình rồi bay vút lên tầng không ,
lơ lửng treo mình trên một ngọn cây rồi ngả mình cúi xuống nói
.
- Sao lại không biết ! Không biết thì chẳng lẽ ta đưa ngươi tới đây
để làm gì ?!!
Nghe hắn nói tới đây , con nhóc mới chợt giật mình . Chợt giật mình
vì từ từ chắp nối mọi sự kiện lại … Tất cả , tất cả chỉ để nó có
thể liên tưởng tới một người …
- Kim Yu Mi !!! Là Kim Yu Mi phải không ?! Tại sao … tại sao cô ta
lúc nào cũng muốn hãm hại ta như thế ?!! Ta đã làm gì sai ?!!
- Hà hà ! Khá đấy ! Cuối cùng thì ngươi cũng đã tìm ra chân tướng
của sự việc . Nhưng ngươi biết không , ngươi vẫn còn mù mờ lắm …
Bởi … ngươi luôn nghĩ là mình không làm gì sai . Nhưng mọi việc
ngươi làm lại luôn khiến tiểu thư của chúng ta chướng mắt ! Mà tiểu
thư chướng mắt thì chúng ta cũng cảm thấy không được yên … Vậy nên
, trừ khử ngươi là cách tốt nhất !
- Không đúng ! Ít nhất thì cũng phải nói cho ta một lý do … ta đã
làm phật lòng cô ta chuyện gì chứ !!! Tại sao lại cứ đổ lỗi cho ta
!! Thật vô lý !!! – Nó hướng ánh mắt hằn học lên nhìn hắn , có vẻ
bực mình .
Bất thình *** h , lộn nhào người xuống , rồi lại đột ngột xuất hiện
ngay trước mặt con bé , hiện ra trước mắt nó là một khuôn mặt khô
không khốc chỉ giống đống xương khô . Nó khẽ giật mình , rồi vội
lùi lại vài bước .
- Tất cả … từ khi ngươi xuất hiện … thì cuộc sống của tiểu thư ta
đã bị xáo trộn rồi ! Tại sao ngươi lại đến bên Quỷ Vương , tại sao
ngươi lại dám mê hoặc hắn ... Để rồi khi trái tim hắn bị đánh cắp …
thì tiểu thư ta cũng không yên ! Ta không thể tha thứ cho điều đó …
Vậy nên , chịu chết đi !!!
Hắn vừa dứt lời … thì ngay từ phía sau con bé , hàng ngàn nấm mồ
lập tức bật dậy , đột ngột bước ra từ phía trong những quan tài đó
là vô số thây ma đang lờ đờ tiến tới , lại gần con bé … từng bước
một … Cảnh tượng trông thật ghê người !
Chúng cứ tiếp tục tiến bước và dần dần bao vây lấy người con bé …
kín chặt xung quanh như một lũ ruồi bọ và thậm chí không còn đường
trốn thoát .
Nó hoang mang . Nó hoảng sợ . Nó sợ máu , sợ cả bóng tối .
Nó muốn thoát ra , nhưng lại không thể .
Cơn sợ hãi và hoảng loạn bất giác lên đến đỉnh điểm …
Con bé ngất đi trong sự kinh hoàng …
Cả người nó bâu lên là một vùng ma quỷ …
Những con quỷ đội mồ không ngừng trà đạp lên thân xác nhỏ bé
…
Chúng xúm lại và muốn xé xác nó ra …
Từng mảnh … từng mảnh nhỏ …
Máu rơi … và xác thịt cũng vậy !
Nhưng không phải là nó ! Không phải máu của nó !!!
Đó là máu của lũ quỷ kia …
Bất thình *** h , từ trong đám đông , lũ quỷ mọi đột ngột tan xác
…
Máu me và thịt xác thối rữa bắn tứ tung …
Hòa trong đó là một vùng lầy lội với thứ ánh sáng nhạt nhòa …
Thứ ánh sáng có màu xanh lam tuyệt đẹp …
Mà nguồn gốc của nó là ở mọi linh hồn …
Chiếc vòng phát sáng … và con Quỷ thức dậy .
Nó đã tỉnh dậy … sau cơn say …
Một con Quỷ đã ngủ say hàng trăm năm giấc …
Nó thức giấc với một hình dáng mới mẻ .
Không còn là Na Xư Bi – mà nhìn rất khác !
Nó giống như một vị Nữ Vương đang vùng mình tỉnh dậy …
Đánh thức cơn giận dữ với một sức mạnh vô biên … quả thật khó lường
.
Trừng mắt nhìn , con nhóc tiến lại gần và hỏi :
- Ta đã nói … là tránh xa ta ra phải không ?!
Tên Hắc Linh Sứ vội vàng lùi lại , hắn choáng váng vì những gì vừa
xảy ra … và bàng hoàng bởi những gì sắp chứng kiến .
Lúc này , trông con bé thật đáng sợ !
Không còn là Na Xư Bi bé nhỏ hiền lành .
Nó thực sự giống một con Quỷ - một vị Nữ Vương của vương quốc bóng
tối .
" Đó là SaMaKhan … sao cô ta có thể … !!! " - Hắc Linh Sứ thầm lắp
bắp trong run sợ . Lần này thì hắn thực sự rùng mình khi thấy Na Xư
Bi tung cánh , đó là một đôi cánh màu đen đầy sức mạnh . Không
giống những lần trước , chúng dài và sải rộng hơn … với những chiếc
gai mang hình gươm giáo và những cái sừng siêu bóng nhọn đang mọc
rạn bên trên . Thật khiếp đảm ! Trông cô ta giống hệt một con Quỷ …
một con Quỷ trong truyền thuyết … một con Quỷ đã từng vang danh
trong thế giới thứ ba là máu lạnh – SaMaKhan .
" Nhưng … nhưng không phải bà ta đã chết rồi sao ?!! Sao … sao con
bé này có thể … nó giống hệt !! Nhưng không thể nào … đôi mắt lòng
đỏ tròng đen đó … nó đang thiêu cháy mọi thứ ! " .
Quét ánh mắt màu đỏ man dại của mình lên khắp mọi nơi , tất cả
những nấm mồ đều bỗng chốc bị thiêu rụi … Hồn ma cũng biến mất ngay
theo đó ! Nhưng không có một con nào được siêu thoát cả - chúng
chết – và chúng hết ! Đó không phải là một sự khoan dung … mà đó là
một sự trả giá … cho những kẻ đã dám đánh thức cơn giận của Quỷ
.
Sau khi cuộc càn quét của kẻ nổi giận đã được chấm dứt … cũng là
lúc nó mơ màng nhận ra sức mạnh của mình … tuy từ nãy tới giờ hoàn
toàn là vô kiểm soát !
Rõ ràng , có ai đó đã điều khiển thân xác của mình !
Rõ ràng , đôi cánh này hiện ra mà không cần sự giúp đỡ !
Rõ ràng , đây chính là bản năng tiềm tàng có sẵn trong con người nó
…
Một con người … khi sinh ra … đã được sắp đặt số phận phải làm
Thiện Quỷ .
Nó mơ màng ngã xuống …
Cả cơ thể bã nhược và không còn chút sức lực để mà đứng nữa …
Xư Bi ngã xuống , đôi mắt nó nhắm nghiền , không chớp .
Nhìn qua tưởng chừng như con bé đã chết vậy …
Nhưng không …
Chỉ là nó ngủ thôi …
Trở lại giấc ngủ của Quỷ …
Và có lẽ mọi chuyện sẽ chấm hết !
………………..
[ Trở lại 5 phút trước đó ]
….
Jen chợt dừng lại khi thấy thứ ánh sáng màu xanh . Nó chói lòa và
dường như muốn thiêu rụi mọi thứ ! Vội vàng , hắn tiến tới , và tò
mò bước lại xem .
Tất nhiên , với sức mạnh của Jen thì việc vượt qua kết giới ảo này
là việc chẳng khó khăn gì . Chỉ cần một cái búng tay – cũng giống
như Yul thường nói !
Ngơ ngác ngắm nhìn , hắn ngỡ ngàng khi thấy Xư Bi đang nằm gục dưới
đất . Dưới nền cát lạnh và đẫm đầy máu thối . Kinh khủng quá !
Nhưng sao con bé lại ở đây ?! Và phải hứng chịu tất cả những thứ
này ?! Trông nó suy nhược và dường như kiệt sức . Đôi mắt nhắm
nghiền và vẻ mặt xanh xao , nhìn con bé sao mà trông tội quá ! Lòng
Jen thầm nhói .
Khẽ mím môi lại , anh vội vàng nhấc bổng nó lên và ôm con bé vào
vòng tay ấm áp của mình , mau chóng vượt ra khỏi kết giới .
Trong cơn mơ , nó cảm giác như mình đang được bao bọc bởi một vị
thiên sứ …
Lần đầu tiên , Jen dám sử dụng sức mạnh của mình … để cứu … "một
con người" !
…………
Ngay sau khi hai đứa vừa thoát ra khỏi kết giới thì đã thấy Chun
đứng lù lù chờ ở bên ngoài mê cung . Jen khẽ giật mình :" Sao cô ta
có thể thoát ra ngoài nhanh như thế nhỉ ?! ".
Sau khi được Jen dùng phép thuật tái sinh để chữa lành mọi vết
thương và hồi phục ma lực , Xư Bi đã tỉnh lại … nó ngơ ngác nhìn và
giật mình khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Jen . Con nhóc
vội vàng nhảy xuống , mặt nóng bừng .
Thấy Chun cũng đang ở đây , nó lại sực nhớ ra những chuyện lạ lùng
vừa nãy , rồi như cái tính bà tám hằng ngày , nó liền kéo tuột tay
Chun đi trước khi ngoái lại chào Jen và hí hửng kể chuyện …
- Chun !! Tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này !! Chắc cậu cũng không
thể tin nổi đâu !!
- Ồ ! Thật vậy sao ?! Nói thử tớ nghe xem nào ?!
Nghe con bé nói với giọng hào hứng , Chun cũng khẽ nhếch môi mỉm
cười … Một nụ cười nham hiểm .
***
( Thực ra thì những gì Na Xư Bi thể hiện vẫn chẳng là gì . Chỉ ngạc
nhiên đôi chút , nhưng Hắc Linh Sứ đã giấu mặt thay vì tham chiến .
Hắn khôn ngoan đấy chứ ?! ) .Chap 23 : Kết thúc một vở kịch
?!
***
Tại sao lại lừa dối ?!
Tại sao lại xạo tôi ?!
Tại sao lại không cho tôi biết sự thật ?!
Tại sao … tại sao lại bắt tôi phải chọn lựa …
… Ngay lúc này !! …
……………….
Trở về nhà , nó vẫn còn mệt mỏi lắm , phần vừa vì cuộc chiến kia ,
phần lại vì những gì tên Hắc Linh Sứ đã nói . Không hiểu sao …
nhưng … những lời nói đó … đều khắc sâu … và khiến nó phải suy nghĩ
!
Hắn bảo con bé đã quyến rũ ngài Quỷ Vương ?!
Hắn bảo con bé đã cướp đi trái tim của hắn ?!
Hắn bảo con bé đã làm YuMi phải đau khổ vì điều đó !
Vậy … Quỷ Vương là ai … sao lại liên quan đến con bé ?!!
Nếu là vì làm YuMi đau khổ … thì chỉ có một lí do … và cũng chỉ bắt
đầu nguyên nhân từ một người … Phải chăng ??!!!
Nghĩ tới đây , không kiềm nổi sự tò mò , nó tiến thẳng vào phòng
Yul và đòi nói chuyện .
Bước vào căn phòng màu đen u ám , với những băng đĩa xxx và truyện
người lớn rải rác khắp nơi (!) , Xư Bi lại khẽ rùng mình , nhưng
gạt qua mọi điều vớ vẩn , nó phải tìm ngay cho mình câu trả lời cái
đã !
Bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Yul , nó giật cái tuột cuốn sách
" người lớn " trên tay hắn xuống rồi nhìn thằng vào mắt Yul , chằm
chằm nghiêm nghị .
Khẽ nhăn mặt lại , Yul nhíu mày rồi tỏ vẻ bực bội , hắn làu bàu
.
- Lại chuyện gì nữa thế ?!
Thở dài cúi gầm mặt xuống , nó quay đi chỗ khác rồi bắt đầu hỏi
chuyện .
- Hừm … Yul này , em có chuyện này muốn hỏi anh . Nhưng anh phải
hứa là trả lời thật nha !
- Hửm ?! Chuyện gì cơ ?! Để xem đã …
Cái cách nói thờ ơ rất đỗi vu vơ ấy lại càng làm Xư Bi cảm thấy bực
mình , nó quay sang hậm hực .
- Gì mà để xem đã chứ ! Quan hệ giữa anh với YuMi là sao hả
?!!
Khẽ giật mình , Yul có vẻ ngạc nhiên khi Xư Bi hỏi về điều đó , hắn
lại chợt phì cười .
- Hà … sao tự dưng lại hỏi về chuyện đó vậy ! Em ghen rồi à
?!
- Yà !!! Không có đâu nha !! Ai mà thèm ghen với cái người như anh
chứ ! Nhưng mà … đừng có đánh trống lảng !! Mau trả lời đi !!
Thoáng bối rối … Yul chợt nghiêm mặt lại , rồi khẽ quay qua nhìn Xư
Bi .
- Em thực sự muốn anh trả lời thật ?!
- Xì ! Tất nhiên là thật rồi !! Không thì em hỏi anh làm gì
!!
Khẽ nhếch môi cười có chút do dự , Yul lại thở dài , rồi đi thẳng
vào vấn đề .
- Là một người quan trọng …
…………..
Lời nói vừa thốt ra … khiến trái tim Xư Bi đau nhói … nó chợt thắt
lại … không hiểu vì sao …
Quan trọng ư ?! Quan trọng là như thế nào ?! Sao lại nói ra dễ dàng
thế ! Lại còn ngay trước mặt nó nữa chứ ! Ừ thì là sự thật ! Nhưng
sao mà lạnh lùng thế ! Nó cứ thấy đau quá … khi nghĩ trong hắn còn
có một người quan trọng hơn mình !!! Cái cảm giác này là gì ?! Nó
không muốn biết , cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với chúng
nữa ! Chẳng nhẽ là nó đang ghen … không … không thể nào …
Chỉ nghĩ đến đây thôi nó đã muốn đứng phắt dậy và bước ngay ra
ngoài rồi . Nhưng , vẫn còn một điều nữa cần giải đáp . Đây mới là
điều nó thắc mắc nhất , và con bé bắt đầu mở lời …
Nó nói bằng giọng trầm trầm ... xen chút e ngại .
- Anh … có phải là Quỷ Vương ?!!
Chợt giật mình , Yul trừng mắt qua nhìn Xư Bi – cái nhìn ấy khiến
nó lạnh cả người , rồi hắn phì cười – để cố giấu đi những cảm xúc "
sợ hãi " đang tồn tại trong lòng mình .
Xoa đầu con bé , Yul tỏ vẻ như thể bâng quơ .
- Yà !! Cái con nhóc này !! Sao em lại nói những điều vớ vẩn gì thế
hả ?!! Sao anh có thể là Quỷ Vương được ! Quỷ Vương mà lại thèm làm
chồng em sao ?! Rõ ngớ ngẩn … thôi mau đi ngủ đi !
Cúi sầm mặt xuống , Xư Bi khẽ quay đi rồi nó bước vội ra khỏi phòng
, chỉ kịp ném lại một câu nói thật lạnh lùng nhưng mang đầy hàm ý
.
- Em hiểu rồi …
- Hiểu … em thì hiểu cái quái gì chứ ?! Sẽ chẳng bao giờ hiểu được
đâu … cô ngốc Na Xư Bi ạ !
Xư Bi đi rồi , hắn chỉ kịp nhìn theo , rồi khẽ phì cười , đó là một
nụ cười chua chát … vì hắn đã nói dối … nói dối cả con bé … nhưng
không phải là để bảo vệ cho hạnh phúc riêng của bản thân mình . Hắn
đang cố bảo vệ con bé !
Khẽ nắm chặt bàn tay , Yul thắt lại .
……………….
Bước nhanh về phòng , nó đóng rầm cửa lại , nhưng vẫn không quên
nhìn quanh … nhìn trên nhìn dưới , để xem Bụt có giở trò hù mình
nữa không ?!
" Phù ! May quá !! " - Nó thở phào nhẹ nhõm khi chẳng thấy ai , rồi
lại thản nhiên bước về phía giường của mình .
- Ú òa !!! Ta ở đây cơ mà !! – Tiếng Bụt bất ngờ vang lên từ phía
sau khiến nó giật bắn cả mình , bần thần quay lại khi thấy lão đang
nhe nhởn xuất hiện từ phía sau , lêu lêu chào nó !!!
" Hừ … ở đó từ khi nào không biết nữa !! " - Con bé khẽ lầm bầm ,
nhưng Bụt vẫn nghe thấy . Lão lại treo mình lộn trần nhà rồi ngúc
ngoắc cái đầu quăng xuống nhìn nó … Hỏi tò mò .
- Oài ! Con có chuyện gì mà buồn bực vậy ?!
Ngồi phịch xuống giường , nó nhăn nhó , rồi thở dài kể lại chuyện
cho Bụt , ít nhất thì vẫn còn có người nghe nó nói !
- Là Yul đó … hắn nói … YuMi là người quan trọng ! – Vừa nói , con
nhóc vừa chau mày lại , có vẻ bức bối lắm !!
Bụt cười khì , rồi lại đưa tay lên trán day day …
- Ầy dà … thì quan trọng thật mà !! – Lão thốt ra câu đó mà rất
thản nhiên , khiến cho con bé càng bực bội , nó gắt lên .
- Cái gì cơ ạ !!! Sao cả Bụt lẫn Yul đều nói thế chứ !!! Hu hu hu
!! – Vừa nói , nó vừa cúi gằm mặt xuống , đấm gối bùm bụp -___-
!
Ngồi xuống bên cạnh con bé , Bụt lại thở dài , nhưng vẫn cái vẻ rất
thản nhiên , lão chợt đánh lảng sang chuyện khác .
- Thế buổi đi chơi lễ hội hôm nay thế nào rồi ?! Có gì vui không
con ^^ !
- Chẳng có gì vui cả ! - Con nhóc lạnh lùng đáp – Trừ … con gấu
bông này nè !
Vừa dứt lời , nó lại hí hửng lôi ra con gấu bông mà nó và Jen cùng
đạt được , rồi ngồi cười hớn hở . Chỉ có như vậy , con nhóc mới cảm
thấy vui . Ít nhất thì khi nghĩ tới Jen … nó vẫn còn cảm thấy ấm
lòng .
Hà … mà nhắc về vụ lễ hội , con bé mới sực nhớ ra những gì đã xảy
ra ở mê cung ma , và những biến đổi lạ thường ở cơ thể mình . Nghĩ
tới đây , con nhóc vội vàng thuật lại cho Bụt .
……………..
Sau khi nghe lại tường tận câu chuyện , Bụt cũng ậm ừ , rồi chẳng
nói gì nhiều , Bụt chỉ có một điều muốn căn dặn con bé .
" Đó là sức mạnh thật của Quỷ ! Nó chỉ phát huy khi con bị lâm vào
tình huống nguy kịch nhất . Nhưng ngược lại , nó cũng giống như một
con dao hai lưỡi vậy . Nếu con không biết cách sử dụng cho hợp lý ,
thì chính linh hồn con … sẽ bị con Ác Quỷ ấy nuốt chửng . Vì nó vẫn
luôn ngự trị trong trái tim con vậy … một con Quỷ đã ngủ say . Đừng
để nó lại bị đánh thức thêm một lần nữa , sẽ nguy hiểm lắm đấy !
"
Bụt chỉ nói có vậy thôi , rồi Bụt lại đi , đi về một nơi vô tận ,
biến mất vào hư không , để lại cho con bé một nỗi tò mò đến mơ hồ
mà vô cùng khó hiểu .
" Con Quỷ đã ngủ say ?! Thế nghĩa là sao ?!! " .
……..
Vừa bay , Bụt lại mơ hồ suy nghĩ … lo lắng về những điều sắp xảy
tới trong tương lai .
" Chẳng lẽ … Con quái vật ấy đã thực sự xuất hiện ?! Thực sự muốn
thống trị linh hồn của con bé ?! Nếu không biết cách khóa lại , một
ngày nào đó , sẽ không còn Na Xư Bi nữa … mà chỉ còn SaMaKhan thôi
! " – Bụt rất lo ngại , nhưng lại chẳng muốn nói điều này với con
bé . Vì đối với nó , nếu nói ra sẽ là một cú sốc . Sẽ ra sao nếu
biết trong cơ thể mình luôn tồn tại một linh hồn khác . Một linh
hồn của Ác Quỷ ngay từ khi nó chào đời . Nỗi lo lắng đó sẽ càng làm
cho con Quỷ muốn chiếm giữ linh hồn của con bé . Vì cơ thể nó là
một khối phong ấn đặc biệt .
……………………..
Trở lại phòng của Yul , từ khi con bé tới , rồi hỏi , nhận được câu
trả lời , rồi lại hậm hực bỏ đi . Hắn cứ băn khoăn suy nghĩ mãi …
Nếu một ngày nào đó , nó biết được toàn bộ "sự thật" … Con bé sẽ
phản ứng như thế nào nhỉ ?!
Hồi trước thì không sao … nhưng bây giờ thì lại rất lo … vì hắn
thực sự không muốn mất nó . Hắn bắt đầu biết sợ điều đó !
…………
Sáng hôm sau , vẫn như dự định đã được sắp đặt trước , Chun gọi
điện cho Xư Bi và rủ con bé đi chơi . Tất nhiên , với cái tâm trạng
bực bội này thì nó rất muốn được xả hơi và ton ton đồng ý . Bước ra
khỏi nhà , cũng chẳng thèm nói cho ai biết , Xư Bi vội vàng đến tìm
gặp Chun theo như đã hẹn .
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cổng , nó đã thấy Chun đứng đợi ở
bên ngoài tự bao giờ , cũng có vẻ đã lâu …
Con nhóc ngơ ngác hỏi .
- Hơ … Chun … cậu đến từ bao giờ vậy ?! Tớ tưởng …
Chun xua tay , như thể chẳng bận tâm ( vì nó muốn mau chóng hoàn
thành nhiệm vụ ) .
- Hì ! Có gì đâu ! Vì tớ nôn nóng được đi chơi với cậu quá ý mà !
Mình đi thôi !
Nói rồi , Chun cầm phắt lấy tay Xư Bi và kéo vụt đi trong sự ngỡ
ngàng của con bé … " Chun hôm nay làm sao thế nhỉ ?! Cứ kỳ kỳ … "
.
Lóc cóc chạy ra đến công viên , tụi nó ngồi lại ở hàng ghế đá một
lúc … rồi Chun chợt đứng dậy , bảo là đi mua kem , Xư Bi cũng ậm ừ
…
Một mình nó ngồi chờ ở lại , lâu quá , con nhóc lại đưa hai tay lên
xuýt xoa vì lạnh …
Từng làn hơi thở ra trắng xóa như sao bông …
Bỗng , có một bàn tay … tóm lấy vai nó … Rồi còn chưa kịp ú ớ gì ,
họ - gồm 4 người mặc áo choàng đen , cố sức lôi tuột nó lên chiếc
xe ô tô khép kín và phóng vụt đi cho dù nó có giãy dụa thế nào đi
chăng nữa !
…………..
Đúng lúc đó , Chun trở về , trong tay cầm hai cây kem … Vừa nhìn
thấy cảnh tượng trước mắt , Chun ngơ ngác , nó sững người đến mức
rơi tuột cả cây kem rồi vội vàng chạy theo chiếc xe đó , miệng liên
tục gào thét …
- Yà !! Mấy cái người kia !! Làm cái trò gì vậy hả !! Mau thả bạn
tôi ra !!!
Nó chạy , nó hét , nó cố sức đuổi theo … đến mức khản giọng lên
được , cho đến khi không tài nào bám dấu được nữa , con nhóc đành
gục ngã .
Nhìn bóng Chun miệt mài đuổi theo , nước mắt Xư Bi không ngừng rơi
lã chã … nó thương con bạn quá ! Nhưng nó nào có biết rằng … ngay
khi chiếc xe vừa mất dấu , và hình ảnh nó cũng vừa tuột khỏi tầm
mắt Ji Chun , con nhóc đó đã hết khóc , và thay vào đó là một nụ
cười …
……………………………….
Chiếc xe dừng lại ở đâu thì chính Xư Bi cũng không biết , vì nó bị
bịt mắt , bịt tai cho khỏi định vị được nữa mà ! Chỉ biết , khi
tỉnh lại , nó thấy mình đang bị treo như một cây thập giá , mà lại
là treo giữa tầng không – không đinh móc , không xiềng xích , nhưng
lại vẫn cứ lơ lửng … thế mới lạ !
Còn đang loay hoay chẳng biết làm sao để thoát ra , khung cảnh xung
quanh thì quá trời rùng rợn , toàn là những đầu lâu với xương xám …
Thật kinh khủng !! Nơi này là đâu ?!!
………..
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa chấm dứt , cũng là lúc cái YuMi từ từ bước
ra từ sau tấm rèm đỏ cùng giọng nói của nó vang lên âm vọng …
- Ngạc nhiên lắm hả ?! Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi … " Sao mình lại
ở đây ! Nơi đây là chỗ quái nào !! Mình có tội tình gì !!! Sao mình
lại bị treo như thế này !! Ôi ai cứu tôi với !! " – Vừa nói , nó
vừa diễn tả hành động một cách hết sức lố bịch , cốt là để khiêu
khích Xư Bi .
- Đồ dở hơi … - Xư Bi khẽ thở dài , phần vì buồn cười bởi những
hành động lố bịch thái quá đó ! Chẳng giống khiêu khích chút nào ,
giống như một con hề ý !
" Siết ! " – Xư Bi vừa dứt lời , ngay cả là trong ý nghĩ , YuMi
cũng có thể nghe thấy được . Và không thèm đánh , thay vào đó , nó
lại siết chặt hơn những sợi dây xích bằng không khí của mình …
khiến Xư Bi đau nhói . Nó khẽ tái mặt lại , rồi quay ra quát
.
- Cô làm cái trò quái gì thế hả !!! Hành động này là sao !! Mau thả
tôi ra ngay !!
Bước đến gần Xư Bi , YuMi khẽ ngước mắt lên , rồi nhìn thẳng vào
mặt nó , đưa bàn tay lên ve vuốt .
- Ồ không !! Trừ khi cô nói " làm ơn " !
- Quên đi !
- Ồ … được thôi ! Vậy thì cứ đứng đó mà giãy dụa ! Nói cho cô biết
, đó là một thứ ma thuật cổ truyền chỉ có ta mới biết cách giải !
Không nghe lời thì cứ chịu khó lửng lơ nha ! Ta không tin cô có thể
chịu được lâu đâu … Ha ha ha !!!
- Yà !! Quá đáng vừa thôi nha !! Rút cục thì tôi đã làm gì cô nào
!!! – Vừa nói , nó vừa hét toáng lên vì quá bực mình . Nhưng cho dù
có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô dụng .
Liếc ánh mắt hình viên đạn của mình qua nhìn Xư Bi , nó gắt lên rồi
quát tháo .
- Câm miệng ! Cô có biết cô đã làm gì tôi không hả !! Cô đã cướp
mất tình yêu của tôi , hạnh phúc của tôi , cũng như cuộc sống của
tôi . Cô khiến tôi hàng ngày phải sống trong đố kỵ và khổ đau . Vậy
liệu như thế đã đủ để trả thù chưa hả !! Con hồ ly tinh kia
!!
" What ?!! Cô ta nói mình là hồ ly tinh ?!! Cái con điên này !!
Thật hết chịu nổi rồi !! Đúng là đồ rảnh hơi !! Liệu mình đã làm
những điều đó từ bao giờ cơ chứ !! " – Mím chặt môi lại , Xư Bi khẽ
lầm bầm , thực sự là nó " điên " lắm rồi đấy ! Nếu mà được thả ra
ngay lúc này … thì một cái tát quả là không quá phí !
Nhưng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình , Xư Bi vẫn từ từ thở
nhẹ , rồi bình tĩnh nói .
- Buồn cười thật ! Lúc nào cũng nói tôi cướp tình yêu của cô , cướp
mất hạnh phúc sống của cô ! Nhưng rút cục là ai chứ !! Không nói
thì làm sao tôi biết được hả !!!
- Yul … Chẳng phải là Yul sao … cái con ranh khốn kiếp này … - YuMi
vừa nói , nó vừa dần dần tiến lại gần Xư Bi , giọng thầm thì
…
- Cái gì ?!! Yul sao ?!! Yà !! Mặt cô cũng trơ vừa thôi nha !! Cô
nghĩ anh ấy là ai mà dám nói với tôi như thế hả ?!! Tôi cướp mất
tình yêu của cô sao ?! Thật nực cười ! Nghĩ lại xem vị trí của mình
ở đâu đi !
Vừa nói , Xư Bi vừa thở hắt ra từng đợt cho đỡ tức . Mà cũng tức
thiệt , dù sao thì trên danh nghĩa Yul vẫn là chồng nó , ít nhiều
thì cũng đã gần hai tháng rồi , sao con nhỏ này lại có thể ăn nói
trắng trợn như vậy được cơ chứ - " Thiệt tức chết !! Không biết nó
có còn tự trọng hay không nữa ! Nghe không lọt tai được chút nào cả
. Mình mà không nói ra chắc nghẹn họng quá !! " .
Quên hẳn đi tình thế của mình hiện giờ để nhường chỗ cho cơn tức .
Xư Bi vẫn tiếp tục mắng mà chẳng thèm để tâm đến hậu quả của mình
sau đó . Kể ra thì nó cũng " nóng " quá mà ! Từng là " đầu gấu "
một thời mà !
…………..
" Cái quái gì thế ?! Cô ta đang lên mặt với mình đấy à ?! Mình mà
phải xuống nước sao ?! Cái con nhỏ ngu ngốc này … quá trớn lắm rồi
! Chắc cô ta quên mất ai là kẻ cầm quyền ở đây rồi thì phải … Được
thôi ! Tao sẽ cho mày biết tay ! " – Nghĩ vậy , YuMi liền nghiến
răng rồi lập tức "bắn" ra một tràng tức tối !
- Hà ! Cô nghĩ vậy thật sao ?! Sao cô có thể không biết đến trước
sau như thế được nhỉ ?! Cô có biết … nếu không có tôi … thì cái
mạng của Yul … cũng chẳng còn tồn tại được đến bây giờ không
?!
- Cô nói vậy … là sao ?!! - Xư Bi chợt giật mình , nó nói bằng
giọng ngập ngừng mà vẫn khó tin .
- Hừm … có lẽ là cô chưa biết đâu . Nhưng hôm nay , tôi sẽ dành
chút thời gian để kể cho cô câu chuyện này … - Nói rồi , YuMi từ từ
ngồi xuống và bắt đầu lan man đi vào câu chuyện …
" Mọi chuyện bắt đầu từ hai trăm năm trước …
Vào một đêm giông bão , có một hồn ma bé nhỏ đang lang thang nơi
nhân gian trần thế . Nó bị mẹ bỏ rơi , nó bị cha đánh đập , nó
không muốn sống nữa , và nó đã tự tử . Dĩ nhiên , cuộc sống cũng
chẳng phũ phàng đối với nó đến thế !
Nhân duyên sống của nó trên trần gian chưa hết , vậy nên , cũng như
" ai đó " , nó được tái sinh , được nhận một cơ hội sống thứ hai ,
được chọn làm Thiên Thần hoặc Thiện Quỷ . Và tất nhiên … với cái
bản tính bướng bỉnh ấy thì con bé không tài nào chịu bị trói buộc
trước những luật lệ khắt khe của thân phận Thiên Thần được , vì thế
… nó đã chọn làm Thiện Quỷ ( cũng giống như Xư Bi ) .
Và cuộc sống cứ trôi qua , từng ngày , từng ngày … công việc thu
bắt ma quỷ cuối cùng cũng đã gần chấm dứt . Là một con bé thông
minh và tài giỏi , nó chưa từng bị yếu lòng trước bất kỳ một hồn ma
tinh quái nào , bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể qua mắt được con
bé . Và vì thế , cái ngày tái sinh lần thứ hai ấy cuối cùng cũng
sắp tới …
Vậy mà … tất cả … đã sụp đổ … cho đến khi … nó gặp người ấy …
Người ấy … lúc bấy giờ … cũng là một hồn ma như nó !
À không ! Nói đúng hơn , người ấy đang là một con Quỷ - một con Quỷ
thực sự non nớt . Người ấy không có sức mạnh , và thậm chí là còn
yếu ớt hơn nó .
Nhưng nó đã yếu lòng , và nó đã bỏ qua , bỏ qua cơ hội sống cho
riêng mình , bỏ qua tất cả … để đi theo và giúp đỡ người ấy .
Bằng thủ đoạn và sự ma mãnh của mình , không quá dễ dàng nhưng cũng
chẳng đến nỗi khó khăn khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi tinh linh
.
Nó không biết vì sao người ấy lại bị truy bắt , nó không biết vì
sao người ấy lại bị lùng giết . Chỉ biết , người ấy đang ở đây ,
bên cạnh nó , và làm cho cái trái tim bé bỏng tưởng chừng đã ngắt
nhịp từ lâu của nó lại đập loạn . Và nó biết , người ấy cần một sự
giúp đỡ …
Sau khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi Thiên Thần , nó cùng người
ấy đã quyết định đến với thứ ba và làm lại cuộc đời mới của mình .
Tuy vậy , nhưng nó cũng biết , cùng với lúc đó … hi vọng tái sinh
lần thứ hai đã mãi mãi rời xa tầm với của nó … Cũng như chiếc dây
chuyền đó , nó đã đổi ánh thành màu đen , chuyển hình thành một đôi
cánh dơi quyền lực . Nhưng nó chấp nhận , vì nó chỉ cần được ở bên
người ấy .
Ngày tháng qua đi , nó đã sống , nó đã bị chà đạp . Nhiều lần tưởng
chừng như muốn chết , nhưng nghĩ lại , thực ra thì nó đã chết rồi !
Chỉ có điều là chưa bị hóa kiếp mà thôi . Nghĩ thế , nó vẫn cứ tiếp
tục cố gắng cho tương lai sau này của mình .
Thật may là người ấy lại có sức mạnh ! Sức mạnh của người ấy quả
thực khó lường . Đến chính nó cũng không thể tin vào mắt mình được
nữa . Từ một con Quỷ yếu ớt , bỗng chốc , người ấy trở nên trưởng
thành , và sức mạnh thì là vô biên .
Cùng với sự khôn ngoan của mình và quyền lực vốn có của người ấy ,
hai đứa đã mau chóng thống trị được cả thế giới Quỷ , và trở thành
kẻ bá chủ của thế giới thứ ba …
Cái cuộc sống ấy qua đi … Từng ngày , từng giây , nó đều cảm thấy
mình chìm đắm trong hạnh phúc . Cho dù thứ hạnh phúc ấy có là màu
đen ! Nhưng nó vẫn chẳng thấy hối hận , thậm chí là một giây
.
Cho đến khi … cô xuất hiện ! " .
Nói đến đây , YuMi chợt dừng lại , nó bất ngờ đứng bật dậy và nhìn
thẳng vào mắt Xư Bi , ấn một ngón tay vào trán con bé khiến nó phải
khẽ chau mày .
- Cô – chính cô là kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của tôi !
Cuộc sống tưởng chừng chỉ có tôi và người ấy … Tại sao chứ ! Tôi
không biết tại sao người ấy lại chọn cô làm vợ … Cô có biết … lúc
ấy tôi đã hụt hẫng đến mức nào !! Thật không thể tin được ! Cái hy
vọng đã nhen nhóm từ hàng trăm năm qua bỗng chốc lại bị vụt tắt …
chỉ vì một đứa con gái nghèo nàn xấu xí không biết từ đâu xuất hiện
… Cái cảm giác đó … nó khiến tôi chỉ muốn điên lên được !! Và tôi
muốn giết cô !
Vừa dứt lời , YuMi trừng mắt lên , và lườm con bé . Cái lườm ấy …
thật là … lạnh ngắt . Sau khi nghe cả câu chuyện , nó cứ bần thần ,
rồi băn khoăn mãi … rút cục … cô ta kể như vậy là có ý gì … chẳng
nhẽ …
- Đừng nói với tôi … người ấy là … - Xư Bi vừa nói , mặt nó vừa tái
nhợt đi , lắp bắp tưởng chừng không dám tiếp lời nữa …
- Đúng vậy , người ấy là Yul – chúa tể của vương quốc bóng tối –
tức Quỷ Vương !
" Không thể nào !!! " – Xư Bi vừa dứt lời thì cũng là lúc cánh cửa
ấy chợt mở ra … và tiếng bước chân … con bé nhận ra được …
" Không tin ư ! Vậy cứ chờ xem nhé !! " – Nói rồi , cô ta vội vàng
kéo tấm rèm ma thuật lại , tấm rèm có thể che mắt được những người
xung quanh cho dù có dùng ma thuật quét ảnh mạnh đến đâu đi chăng
nữa , dùng thứ này là để tránh cái nhìn xuyên suốt của Yul và cho
Xư Bi có thể chứng kiến mọi điều sắp tới …
Vênh váo bước ra ngoài , nó lại nghênh mặt chào mừng Yul trở lại
.
……………….
Cánh cửa Rồng bất ngờ đổ xuống cái rầm ! Và Yul hiện ra , hắn trừng
mắt rồi chuyển tròng sang xanh để quét quanh một lượt , nhưng mặc
nhiên lại chẳng tìm thấy dấu vết gì . Khẽ thở dài , hắn ngước qua
nhìn YuMi rồi đột ngột tiến tới tóm chặt lấy cổ họng con bé , bóp
nhẹ khiến nó đờ người .
- Xư Bi đâu ?!
Cố gắng thở hắt ra bằng giọng gió , nó vẫn cố lắp bắp cho nên câu
.
- Sao … sao anh lại nghĩ là cô ta đang ở đây chứ ?!
- Em nghĩ mình làm việc hoàn hảo đến nỗi không để lại dấu vết gì ư
?! Dám sai cả quan binh của Địa Ngục đến bắt người nơi trần gian mà
không sợ để lại khí âm à ?!
- Hà !! Nếu giỏi vậy thì sao không tự tìm tiếp đi !! – YuMi khẽ
nhếch môi mỉm cười , một nụ cười khinh khỉnh .
- Đây không phải là lúc để cười đâu YuMi . Anh không muốn mất thời
gian để ở lại cái chỗ "đáng ghê tởm" này ! – Yul trừng mắt nhìn ,
giọng hắn lạnh tanh ( cũng thật quá đáng đối với tình cảm của con
bé ) .
Khẽ nắm lấy bàn tay Yul , YuMi lại gẩy nhẹ để mình thoát ra …
- Sao lại không ?! Đây là nhà anh cơ mà ?! Phải không … Ngài Quỷ
Vương ?!
- Đã từng …
Yul còn chưa kịp nói hết lời thì YuMi đã kịp giải bùa chú , nó khẽ
gẩy nhẹ ngón tay để cho các xích sắt vô hình cuốn quanh Xư Bi đều
tan biến , và tấm rèm cũng bất giác mở ra . Xuất hiện sau đó là một
con bé đã bị giam giữ từ lâu , mắt đó trừng lên … nhưng đẫm nước …
không phải là một cái nhìn trìu mến , nó rít lên .
" Nói dối … " – Xư Bi khẽ lầm bầm …
" Xư Bi ?!! " – Yul giật mình quay ngoắt ra đằng sau , hắn gần như
chết đứng khi nhìn thấy con bé …
" Tại sao lại nói dối … Tại sao lại lừa gạt tôi ?! Tại sao lại
không cho tôi biết sự thật ngay từ đầu !!!! " – Vừa nói , nước mắt
nó vừa lã chã rơi … từng dòng … không ngớt … lẫn trong đó là những
tiếc nấc nghẹn ngào của sự dối trá . Nó thực sự … rất sốc !
" Xư Bi … nghe anh nói đã … " – Yul bần thần , hắn trơ mắt nhìn Xư
Bi mà họng như nghẹn cứng , không thể nói được câu gì …
" TẠI SAO !! ĐỒ NÓI DỐI !!! " – Bất ngờ , nó hét toáng lên , tiếng
hét của nó vang vọng khắp một tầng bóng tối … khiến cho lũ dơi cũng
phải bất giác cất cánh bay …
Cùng với dòng nước mắt và sự hối hận … hối hận vì đã tin Yul , hối
hận vì đã lấy Yul , hối hận vì đã … dành một chút tình cảm cho hắn
…
Nó không biết sao nữa … Nhưng cái cảm giác này …ngay bây giờ đây …
sự lừa dối … từ một người gần như thân nhất … khiến con tim nó đau
thắt .