Thể loại : Truyện tình cảm teen – hài – viễn tưởng – rất mơ hồ và
không ổn định .
Cảnh báo : Truyện dành cho tuổi 13 + ( Vì đôi lúc trong truyện sẽ
có những cảnh " nóng " không tránh được nên tớ sẽ nhắc trước thì
hơn . Dẫu biết " các bạn nhỏ " bây giờ cũng " trưởng thành " lắm
lắm … Nhưng mà thôi , vẫn phải báo trước kẻo lại bảo tớ không nhắc
^^!)
Lời giới thiệu : Truyện này hoang tưởng lắm , tớ viết trên trí
tưởng tượng của mình thôi , chẳng dựa trên cái gì có thật cả … nên
nó rất vô lý và mơ hồ ^^! Tớ cũng không chắc là cho ra truyện đều
đặn được , vì bây giờ mới biết đến mở đầu chứ chưa nghĩ tới cái kết
… Vậy nên , nếu ai cảm thấy có thể đọc được thì xin mời bước vào "
thế giới ma quỷ " của tớ nhá ^__^!
*Note : Ngôi kể chuyện trong truyện của tớ có thể sẽ được thay đổi
liên tục , nhưng cũng là để phù hợp với hoàn cảnh của từng đoạn
trong truyện thôi ^^! Mong các bạn đừng quá bất ngờ và chịu khó
"thích nghi" .
----------------------
Giới thiệu nhân vật . ( phần này sẽ được update dần theo sự xuất
hiện của từng nhân vật )
Na Xư Bi – cô bé 17 tuổi sống cùng ba và hai chị gái . Sau khi bà
mẹ đột ngột qua đời , ông bố bỗng chốc trở nên sa đọa , phá tán …
suốt ngày trìm mình trong men rượu và đâm đầu vào xới bạc đến nỗi
phải gán con đi trả nợ . Mọi chuyện vẫn tiếp tục tiếp diễn như thế
cho đến một ngày , con bé bị ba bắt đi làm dâu cho một kẻ lạ hoắc .
Không cam tâm chấp nhận với số phận phũ phàng như vậy , cô bé quyết
định buông mình xuống dòng sông chảy xiết để kết thúc cuộc đời éo
le của mình … Nhưng thực sự muốn chết cũng thật không đơn giản ,
bởi … nhân duyên sống của cô trên nhân gian vẫn còn . Và tại đây ,
bên bờ sông Hoàng Tuyền , nơi ngăn cách giữa ranh giới của sự sống
và cái chết , cô đã gặp Mr.Bụt – người mang lại cơ hội sống duy
nhất cuối cùng cho cô . Đứng trước sự lựa chọn giữa sự sống và cái
chết . Cô quyết định ký tên vào bản hợp đồng làm Quỷ Triệu Hồi
trong 3 tháng của mình . Ba tháng – quãng thời gian ngắn ngủi để cô
có thể thu phục đủ 100 hồn ma vất vưởng nơi nhân gian không chịu
siêu thoát . Nhưng nếu hết quãng thời gian đó mà Nae Xư Bi vẫn chưa
triệu hồi đủ số vong hồn cần thiết … thì chính linh hồn cô sẽ bị Ác
Quỷ chiếm đoạt hoàn toàn…
Yul – Một nhà tài phiệt trẻ tuổi , xây dựng lên sự nghiệp đồ sộ của
mình với hàng chục sòng bạc nổi tiếng rải rác khắp các tụ điểm trên
thế giới khi mới 19 tuổi . Hắn bí ẩn , không họ hàng , không
giaChap 1 : Hợp đồng của Quỷ .
Mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến thế , nếu buổi chiều ngày hôm ấy …
Một ngày nắng nhưng không mấy đẹp trời .
" Hắn " hầm hầm tiến vào nhà tôi , đạp tung cửa , rồi bất ngờ xuất
hiện cùng cả đám đàn em … đeo kính đen , đội mũ đen , mặc áo khoác
đen , chân đi giày đen … Nói chung , tất cả những thứ trên mình hắn
mà tôi nhìn thấy … đều màu đen ( còn nội y bên trong thì chả biết )
.
Khẽ nheo đôi mày đầy khiêu khích lên , hắn ngồi xuống trước mặt bố
tôi – một con người mang dáng vẻ sợ hãi đang quỳ mọp dưới chân hắn
– rồi hắn lầm bầm .
- Lo đến đâu rồi ?!
" Lo đến đâu ??! Thế là thế nào ??! " – Chị em tôi nhăn nhó quay ra
hỏi nhau , gây lên một tiếng động xì xào đến mức khó chịu …
Khẽ liếc qua nhìn ba chị em tôi , hắn chậm rãi rít một hơi dài trên
tẩu thuốc màu đen bóng rồi lại chẹp miệng .
- Ba cô con gái ông đấy à ?!
Hắn vừa dứt lời , đôi mắt ba tôi bắt đầu trợn trừng lên … sợ hãi ,
ông vội lê đến , ôm chặt lấy chân hắn , hết lời cầu xin .
- Tôi xin cậu !!! Làm ơn thư thư cho ít bữa !!! Đừng bắt con gái
tôi đi !!!
Bất ngờ đứng phắt dậy , hắn rít thêm một hơi nữa rồi thở dần ra
từng làn khói trắng đục quyện vào nhau mang mùi thơm hăng nhẹ
.
- Ngày mai , hạn cuối , không tiền thì một trong ba đứa . Chấm hết
!
…………………….
Cánh cửa đóng lại cái " rầm " và mọi thứ như bất ngờ sụp đổ trước
mắt ba cùng chị em tôi - một ngày thật kinh hoàng để đón nhận sự
thật đã được giấu kín bấy lâu nay …
Rằng ông bài bạc suốt ngày mà sáng nào cũng nói là " ba đi làm đây
! "
Rằng ông đã nợ rất nhiều … ngày qua ngày … nhưng lòng tham vẫn
không chịu dập tắt .
Rằng ông đã phá sản nhưng vẫn không dám hé răng nói một câu …
Rằng ông có một giao ước với tên chủ sòng … rằng … " nếu không trả
được nợ thì một trong ba chúng tôi sẽ phải làm vợ hắn !!! ".
Oh my god !!! Còn điều tồi tệ nào sắp xảy đến nữa không …
……………………………
" Baaaa !!! Buông tay con ra !!! Làm ơn mà !!! "
Tiếng tôi rung lên hòa cùng những giọt nước mắt đang lăn dài trên
má … mọi người bên đường cứ đứng sững lại nhìn … ngơ ngác … nhưng
ông vẫn kiên quyết lôi xệch tôi đi mà không chịu dừng bước . Thậm
chí ! Không thèm ngoảnh mặt lại lấy một lần … Ba coi tiền quan
trong hơn tôi … đến vậy sao ??? !!!
Tiếng tôi nấc lên ưng ức như đắng ngắt nơi cổ họng , đôi mắt tôi
nhạt nhòa những giọt lệ cay cay ngân ngấn đỏ … Tôi khóc , tôi hét …
đến nỗi lạc cả giọng …
" Con không muốn !!! Con không muốn !! Con xin ba !!! Đừng ép con
!! "
Tôi vừa khóc , vừa cố sức giằng lại tay mình từ đôi bàn tay chắc
nịch nhưng lạnh ngắt của ba …
Đi qua cầu … Có cái gì đó như muốn níu chân tôi lại … nhìn dòng
nước chảy xiết … Bất chợt ! Tôi muốn hòa mình vào chúng …
Rồi …
Một ….
Hai …..
Ba ……
Tôi bắt đầu đếm ngược …
" Ba ! Nếu ba không thả con ra … ba sẽ phải hối hận đấy ! "
" Im mồm ! Mày còn lải nhải nữa là tao ném xuống sông đấy ! "
…
" Được thôi ! " – Tôi khẽ nhếch môi mỉm cười , một nụ cười chua
chát .
Nước bọt nơi cổ họng bất ngờ ực lên một cái , lấy hết dũng khí của
mình , tôi cắn chặt vào tay ba khiến ông giật mình vung mạnh
…
Thôi rồi …
Đôi chân tôi chới với …
Rồi cả người như không giữ được thăng bằng …
Tôi loạng choạng … bắt đầu ngả dần về phía sau …
Tất cả đang diễn ra như một cuốn băng quay chậm …
Tôi buông mình trìm xuống dòng nước …
Không còn cảm nhận được gì nữa …
Chỉ thấy những tiếng hét lên hoảng loạn …
Tiếng gió và nước đang hùa với nhau cuốn tôi đi mỗi lúc một xa
…
Tiếng tay chân vùng vẫy nhưng không nổi …
Tiếng ba đang thét gọi phía chân cầu …
" Na Xư Bi !!! Con đừng đi !!! "
Gió đang thét gào … Vẫy gọi tôi đến một nơi xa lạ … một nơi mà tôi
chưa từng biết đến … một nơi chỉ có ở trong những câu truyện cổ
tích – ranh giới giữa ĐỊA NGỤC và THIÊN ĐÀNG .
……………………..
Cảm giác như cơ thể mình vô trọng lượng , tôi đang bay … giữa tầng
không ??!!!
Ngạc nhiên thật !! Sao mình lại ở đây !!! Bên một con sông có màu
vàng thanh khiết … Con sông cứ chảy xiết mặc thời gian … Tôi đang
mơ màng , cảm giác hoang mang chợt ập đến khi có tiếng ai đó bất
ngờ vang lên .
" Vì sao con khóc ?! "
Giọng trầm bổng như chỉnh remix của một ông già bất ngờ vang lên từ
phía sau khiến tôi phải đột ngột quay ra … ngỡ ngàng nhìn … " Mẹ ơi
! Giọng như Bụt mà người … như ma ý ! Phen này thì chết con rồi !!!
" … Tôi quýnh lên khi nhìn thấy lão , tâm trí hoảng loạn , sao lại
có một lão già gầy ốm , da nhăn nheo , mặt quắt queo như thế này
xuất hiện ở đây … Lão ta tính làm gì ??!!!
" Tránh xa tôi ra !! Không tôi gọi cảnh sát đấy !! "
Giọng trầm bổng của lão lại tiếp tục vang lên … như âm vọng cả một
vùng xa xôi …
" Cứ việc gọi ! Ở đây không có sóng đâu con ! "
" Ừ ha ! Mà tôi cũng không có máy ! Thôi được rồi , ông già nhiều
chuyện ! Đây là đâu ?! Và ông là ai ?! Sao tôi lại ở đây ?!!
"
Mặt lão cứ nghệt ra khi nghe tôi hỏi , đần đần một lúc … rồi lại
trầm bổng .
" Con hỏi ta ?! "
" TÔI KHÔNG HỎI ÔNG THÌ HỎI DÒNG SÔNG CHẮC !!! "
" Ừm ! Sông này cũng biết nói đấy con … "
" Lảm nhảm vớ vẩn … " – Tôi khẽ làu bàu …
" Thôi được rồi ! Ta vào việc chính nhé ! Đây là Hoàng Tuyền ! Ta
là Bụt ! Còn con là hồn ma ! "
……………………
Ông già vừa dứt lời , mắt tôi trợn tròn , hai con ngươi căng ra hết
cỡ , mồ hôi chảy đầm đìa ( nhưng không cảm giác ) , rồi bất ngờ hét
toáng lên hoảng hốt …
- Tôi là ma ??!!! Ông là Bụt !! Còn đây là Hoàng Tuyền !! Ông đang
đùa tôi chắc !!! "
Hét một hồi … rồi tôi bắt đầu thở đều … cố gắng lấy lại bình tĩnh …
miệng lắp bắp mãi không lên lời …
- Vậy … vậy là … tôi đã chết ?!!
Lão mỉm cười , một nụ cười rất phúc hậu … mang đậm chất Mr.Bụt xa
xưa .
- Đúng vậy ! Nhưng con sẵn sàng hồi sinh chứ ?!
Đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , cả người tôi như
cứng đờ ra … tròn mắt lắng nghe từng lời rành rọt mà Bụt nói (
những điều tưởng chừng như chỉ có ở trại tâm thần ) .
- Con được hồi sinh ???!!!
- Phải ! Đúng vậy !
Tôi khẽ nheo mày , nhăn nhó … dường như chưa tin vào điều mình đang
nghe lắm …
- Kỳ thật ! Nhưng con vừa mới chết mà …
Lão vẫn trầm ngâm , rồi bất ngờ … nắm chặt lấy bàn tay tôi … kéo
vụt đi …
Cuốn theo làn mây , tôi đang bay về một nơi vô tận , một dòng trời
mênh mông đến khó tả …
Lơ lửng trên tầng không … tôi chỉ còn nghe thấy tiếng Bụt đang vang
vọng trong đầu … hòa cùng những cảm giác ấm nồng không thể tả … Đó
là tiếng gió hay tiếng người ???!!!
" Phải ! Nhưng đó là định mệnh . Định mệnh của con phải được bắt
đầu từ đây …"
………………………
Bay bổng trên những tầng mây tưởng chừng xa vô tận … gió cứ cuốn
thân xác tôi đi bởi giờ chỉ còn cái bóng . Bất ngờ dừng lại trước
một cánh cổng có hai màu đen trắng . Cánh cổng to và đồ sộ đến nỗi
tôi không thể nhìn thấy tận đỉnh của nó được , chỉ biết nó có hai
cánh , một màu đen , một màu trắng – màu đen khắc hình cánh dơi
quyền lực , màu trắng khắc hình cánh thiên thần khiết thanh .
Tôi lặng nhìn , rồi quay sang ngỡ ngàng hỏi .
- Đây là đâu vậy Bụt ?!
- Cổng Chuyển Sinh đấy con .
Ngó quanh một lúc , thấy những hồn ma đang bay bay vất vưởng xung
quanh , dường như chúng đang xếp hàng tuần tự để chờ đợi một sự
luân hồi nào đó , tôi lại tò mò .
- Còn bọn họ ?!
- Giống con . Cũng là những hồn ma bị chết đột ngột nhưng chưa đúng
"lịch" nên được đi hồi sinh .
- Nhiều người vậy sao ?! Mà lịch là gì ạ ?!
- " Lịch " là một cuốn sổ sinh mệnh được ghi ngày sống chết của mỗi
người trên thế gian này . Ai cũng có một vận mệnh được sắp đặt sẵn
trước cả . Chỉ còn chờ từ lúc sinh ra cho đến lúc trở về cõi chết
mà thôi .
- Con cũng thế … Vậy là chưa đến ngày chết của con sao ???
- Phải .
Vừa nói , ông ta vừa chậm bước đi về phía người ngồi trên ghế cao …
cái người đang cặm cụi ghi chép thứ gì ý , tôi cũng lon ton bước
theo …
- Ồ ! Hay quá ! Vậy bao giờ mới đến ngày chết của con ?!
- Suỵt ! Không nói được . Đó là bí mật .
- Ừm … bí mật … thực ra thì con cũng không muốn biết lắm … biết rồi
lại sợ …
Tôi cũng khẽ giơ một ngón tay lên , đặt gần miệng rồi … " suỵt " …
y như Bụt .
…………………………….
Trước mặt tôi lúc này là cả một dãy hồn ma đang vất vưởng xung
quanh , chúng cứ xếp hàng tuần tự như thế để chờ đợi được đón nhận
một điều gì đó – và tôi cũng vậy ! Nhưng mà mệt quá … bao nhiêu
người thế này thì biết chờ đến bao giờ ! Tôi quyết định dùng đến "
tuyệt chiêu " của mình …
Phăng phăng kéo Bụt đi lên , vừa đi , tôi vừa nói giọng nhẹ nhàng
…
" Anh … Nhường chỗ cho em lên trước chút nha … "
Khuyến mãi thêm đó là một cái nháy mắt thật ngọt ngào … y như rằng
… con ma nào cũng phải chết .
- Chà ! Con cũng quái thật đấy !
- Chuyện ! Con mà lỵ ! Giờ sao đây Bụt ?!
- Lại đằng kia đăng kí .
Nói rồi , Bụt lại nắm lấy tay tôi , kéo vụt lên đằng trước , về
phía tên mặc áo trắng đang ngồi tít trên ghế cao … thế này thì phải
bay .
Đang cắm cúi viết , nghe thấy tiếng Bụt thưa , hắn cũng chả thèm
ngước mắt lên nhìn mà chỉ hỏi một câu cụt lủn .
- Quỷ hay Thiên Thần ?!
" Ớ … Nhưng tôi là ma mà … " – Còn đang lắp bắp không biết trả lời
ra sao , thì Bụt lại kéo tôi lại rồi giải thích .
" Thế này nhé …
Bây giờ con có hai lựa chọn , một là làm Quỷ , hai là làm Thiên
Thần … "
Ngay khi Bụt còn chưa kịp nói hết câu , tôi đã lóng ngóng chen vào
…
" À há ! Vậy con làm thiên thần ! Thiên thần cute lắm ! "
" Cute cái con khỉ ! Nghe ta nói hết đây đã này ! " – Nói rồi , ông
cốc mạnh một cái vào đầu tôi … như bố đời .
* Ở đây , Quỷ hay Thiên Thần cũng đều là một công việc , con sẽ
phải ký hợp đồng để làm việc với họ . Trong thời gian được chuyển
sinh , con bắt buộc phải truy hồi đủ 100 hồn ma không chịu siêu
thoát nơi nhân gian trở về cõi địa đàng . Nhưng , nếu làm thiên
thần , con sẽ phải chịu áp lực bởi rất nhiều luật lệ đè nặng lên
vai … Bởi , làm thiên thần thì phải có quy tắc …
Nói đến đây , tôi lại không kiềm nổi sự tò mò …
" Quy tắc gì ạ ?! "
" Không được yêu , không được hành động vô phép , không được sống
nơi nhân gian , không được hòa mình vào cộng đồng một cách dễ dàng
… Bởi , thiên thần là thiên thần , luôn phải sống dưới thân phận
thiên thần – rất nghiêm khắc . "
" Còn gì nữa không … sao mà nhiều thế … "
" Chắc gần hết rồi ."
" À há ! Gần cơ đấy ! Vậy nếu làm Ác Quỷ thì không bị ràng buộc bởi
những điều đó hả Bụt ? "
Nghe tôi nói là Ác Quỷ , Bụt lại khẽ chau mày , nhăn trán tỏ thái
độ không đồng tình …
" Con nói Ác Quỷ là sai rồi . Ở lãnh địa của chúng ta không bao giờ
chứa chấp loài Ác Quỷ , mà chỉ có Thiện Quỷ và Thiên Thần . "
" Sặc ! Thiện Quỷ á !!! Lần đầu tiên con nghe thấy đấy !!! "
" Thế con nghĩ mình là người tốt hay người xấu … "
" Tất nhiên là người tốt ạ ! " – Tôi nhăn nhở cười .
" Vậy đấy ! Những Thiện Quỷ ở đây đều là người tốt , nhưng vì công
việc mà họ phải sống dưới lốt quỷ . Thực ra thì quỷ cũng chẳng có
gì xấu lắm … cấp cao hơn là ma . Không phải sống vất vưởng và cũng
có chút quyền lực . Con được làm Thiện Quỷ , tức là những hồn ma
được đặc cách hồi sinh nhưng phải làm việc theo hợp đồng … Cũng
giống như công việc làm công ăn lương ở đời trần ý mà . Từ bây giờ
, con phải phân biệt rõ , giữa Thiện Quỷ và Ác Quỷ . "
" Thiện Quỷ … Ác Quỷ ??? Là sao hả Bụt " – Đối với tôi những cái
định nghĩa lằng nhằng ấy vẫn còn mơ hồ lắm .
" Thế này nhé ! Ác quỷ là một loài vô cùng xấu xa , chúng sống ở
tầng thứ ba , dưới thế giới của con người . Chúng cũng có những sức
mạnh , tùy cấp bậc và thời gian tu luyện thành tinh . Thực ra trước
kia chúng cũng là những hồn ma , nhưng khi còn sống là người xấu …
nên chết đi không thể trở thành thiên thần được , chúng quyết định
đến với thế giới thứ ba và làm quỷ . Ngoài ra , loài ác quỷ còn
phải chịu sự kiểm soát từ tên Quỷ Vương . Hắn là kẻ mạnh nhất ở thế
giới thứ ba , sở hữu một quyền lực siêu nhiên khó xác định và không
bị ràng buộc bởi bất cứ tà phép nào . Hắn có thể xâm nhập dễ dàng
qua thế giới con người mà không ai biết , thậm chí … sống như người
… "
" Im ngay . Thiên thần cấp cao mà nghe thấy là con hết đường hồi
sinh đấy ! " – Thực ra thì từ nãy tới giờ vẫn có một tên thiên thần
cấp cao ngồi lù lù ở đó mà . Giả câm , giả điếc … khéo thế !
…………………..
Tên thiên thần kéo tôi lại trước cánh cửa Chuyển Sinh , lấy từ
trong không khí ra một chiếc vòng hình chữ thập được chạm khắc tinh
xảo , rồi nhẹ nhàng quàng vào cổ tôi … chắp tay lẩm bẩm điều gì đó
. Xong , hắn nói .
" Sẵn sàng Chuyển Sinh chưa ?! "
Tôi giương đôi mắt đầy hy vọng sống của mình lên nhìn hắn , rồi
dõng dạc .
" Sẵn sàng . "
" Quỷ hay Thiên Thần "
Từng lời tôi nói … lúc ấy … rất rõ ràng … và cho đến bây giờ … thi
thoảng nó vẫn văng vẳng bên tai …
" Tôi muốn làm Thiện Quỷ … "
" Uỳnhhhhhhhhhhhh!!!!" – Vừa dứt lời , một luồng ánh sáng chói lòa
màu hồng trắng bất ngờ phát ra từ chiếc vòng hình chữ thập nhanh
chóng cuốn lấy toàn bộ thân xác tôi … khiến chúng từ từ tan ra theo
làn gió … rồi nhanh như cắt … bay vụt về một nơi xa lạ … một nơi mà
tôi cũng không rõ là ở đâu … Chỉ biết … khi thức dậy … tôi thấy
mình đang nằm trong bệnh viện !!!
Cả người tôi đau nhức , ê ẩm toàn thân , hình như tôi đang được
tiếp nước bởi chi chít những dây dợ xung quanh … mắt tôi lim dim …
khẽ nheo mày rồi tỉnh dậy … Có cảm giác gì đó hoang mang và mơ hồ
lắm . Tôi thấy bóng mờ nhạt … của ba , của chị hai , rồi chị cả …
tất cả cứ dần dần hiện lên mỗi lúc một rõ ràng … Rồi cả hình ảnh
của hắn – bóng đen trong cuộc đời tôi …Chap 2 : Sự trở lại của Quỷ
.
***
Ngày hôm nay khi có mặt ở đây …
Tôi đã thực sự là một con quỷ …
Nhưng trong mắt mọi người …
Tôi vẫn được hiện hữu như một con người …
Không những thế …
Tôi còn là một CÔ DÂU .
---------------------
Nhìn hai chị đang khóc bên cạnh giường , lòng tôi như đau thắt ,
khẽ ngước qua nhìn bố … ông vẫn đang thẫn thờ ngồi nhìn ra ngoài
cửa sổ , khuôn mặt đờ đẫn như chẳng quan tâm bất cứ điều gì trên
thế gian này .
Đến bên cạnh tôi , chị cả vừa khóc nức nở , vừa quát lớn .
- Cái con ngốc này ! Sao lại hành động dại dột như thế hả ! Có biết
các chị lo lắng lắm không !
" Xì … có phải em tự ngã đâu cơ chứ ! " – Tôi thầm lẩm bẩm rồi thở
dài ngao ngán .
Bỗng … bất thình *** h … cánh cửa trước mắt tôi chợt mở toang … Rồi
hắn , cùng đám đàn em lại đột ngột xuất hiện . Với vẻ mặt đằng đằng
sát khí , hắn chậm bước tiến đến bên cạnh tôi , không nhìn , nhưng
chỉ hỏi bằng một câu cụt lủn .
- Tỉnh rồi phải không ?!
Không biết phải trả lời ra làm sao , nhưng trước ánh mắt lạnh lùng
của hắn , tôi bỗng thấy cả người sực lạnh … rồi lại lắp bắp gật đầu
cho qua chuyện …
Ai dè , ngay khi tôi còn chưa kịp dứt lời … thì bất ngờ , hắn tóm
chặt lấy bàn tay tôi , rồi lôi vụt ra khỏi căn phòng mà không cần
bất kỳ sự cho phép nào khác … Tôi bị lôi đi – như một cô dâu vừa bỏ
trốn . Vậy đấy !
……………
Bước lên chiếc xe Limo màu đen bóng bẩy , hắn nhét tôi vào trong
như một thứ đồ đóng gói , rồi lại lặng nhìn … cái nhìn ấy khiến cơ
thể tôi bất giác run rẩy …
Từ từ bỏ kính ra và tháo mũ xuống … Xuất hiện trước mắt tôi giờ đây
là một chàng tóc đen với một khuôn mặt quyến rũ nhưng sắc lạnh đến
tuyệt vời … Phải mất vài giây sau giai đoạn ngơ ngác , tôi mới lấy
lại được bình tĩnh " hắn manly quá !"
Cứ nhìn tôi như thể bị hút hồn vậy , ánh mắt đầy quyến rũ ấy khiến
tôi khó có thể cưỡng lại , bất giác … cơ thể như tê cứng … làn môi
hắn thì mỗi lúc một chạm sát khuôn mặt tôi … Có thể , hắn sắp hôn –
tôi run rẩy .
Cố gắng lùi lại và mím chặt bờ môi , tôi lùi , hắn tiến , mỗi lúc
một lùi … cho đến khi bị đẩy ép đến tận góc xe . Cảm giác như không
còn đường lui , tôi run đến sắp khóc , mắt nhắm chặt mà đầu khẽ lầm
bầm … chẳng nhẽ nụ hôn đầu đời của mình lại tệ đến vậy sao
???
Bỗng … hắn dừng lại , cúi xuống , rồi chợt phì cười một cách khó
hiểu .
- Lần đầu đấy à ?!
Trước câu hỏi không ra đầu cũng không ra đuôi của hắn , tôi lại
tròn mắt nhìn ngơ ngác ... mặt cứ ngây ra như thể một con ngốc
.
Tôi cũng gật đầu e ngại … nhưng sao hắn lại biết điều đó nhỉ … Và
câu nói cuối cùng của hắn trước khi bước ra khỏi xe đã khiến tôi
phải nghĩ nhiều .
" Yên tâm . Tôi sẽ không hôn người con gái không thích mình .
"
Lịch lãm quá chăng ?!
………………………
Chiếc xe bốn bánh dài thườn thượt bất ngờ dừng lại trước một căn
nhà … cao quá tầm nhìn của tôi . Nó dường như giống một pháo đài
hơn là một căn nhà đồ sộ . Xung quanh trải rộng đến nỗi khó đoán
được phần còn lại của hàng rào phía bên kia sẽ là đâu ?!
- Có cần thiết phải há hốc mồm lên như thế không ?! Cũng may là ở
đây không có ruồi đâu đấy ! Vào đi .
" Hừ … mặc xác tôi !! " – Tôi khẽ lầm bầm rồi nhăn nhó đi theo sau
hắn …
Bước vào căn nhà rộng thênh thang , mọi thứ sáng bóng khiến tôi
phải choáng ngợp , đến những cô hầu cũng được ăn mặc đẹp … hơn là
một con bé mặc đồng phục bệnh viện như tôi .
- Thay cho cô ta một bộ đồ mới , vợ của tôi thì không thể như thế
được !
" Hắn đang đọc được suy nghĩ của mình đấy à ! " – Tôi khẽ nheo mày
khó hiểu trước khi bị đám người hầu lôi tuột đi vào một căn phòng
…
Một căn phòng lộng lẫy với đủ thứ đồ trang sức , váy áo lụa là …
xung quanh tôi ánh lên những màu kim của vàng bạc và trang sức !
Thật tình … lóa cả mắt … Cuộc sống sau này của tôi sẽ là như thế
này sao ???! Yaaaaa ….
……………………………………..
Họ chải đầu , tạo kiểu tóc , trang điểm và chọn cho tôi những bộ đồ
lộng lẫy nhất … Chỉ sau một vài phút choáng ngợp , tôi như chìm
ngập vào những thứ lung linh đầy màu sắc này …
…………………..
Xuất hiện trước gương bây giờ là một cô gái hoàn toàn khác … Có lẽ
, đến chính tôi cũng không nhận ra nổi chính mình nữa …
Trắng muốt và mịn màng như một cô búp bê quý tộc .
………………………………………….
Sau khi trang điểm xong , tôi lại được họ đưa tới một căn phòng
khác , có vẻ ấm cúng và nhẹ nhàng … hợp cho một bữa ăn ngon .
Chà !!! Vừa nhắc tới ăn một cái thì bụng đã réo lên rồi … Và quả
không nhầm … trước mắt tôi bây giờ là một bàn ăn vô cùng thịnh soạn
. Con chờ gì nữa … nhào vô >__<"!!!
" Kengggg !!! " – Một chiếc dĩa bất ngờ từ đâu bay tới , cắm phụp
vào thành ghế ngay khi tôi vừa chạm miệng vào món đầu tiên … Ai mà
chơi ác dữ vậy !
Xoa xoa … tôi khẽ xoa lồng ngực của mình để giúp chúng khỏi nhảy
loạn cả lên … đau tim chết mất ! Ngước mắt lên nhìn xung quanh ,
ngay lập tức tôi đã tia được kẻ định " ám sát " mình … Chính hắn –
tên chồng mới cưới của tôi ( mà thực ra đã được cưới xin đàng hoàng
gì đâu cơ chứ ! ) .
- Anh làm cái trò quái gì thế hả !!!
" Cốp !!! " – Lại một cú gõ đau điếng bằng thìa nữa từ đâu dội
thẳng xuống đầu tôi , nhưng không phải hắn , vì hắn ngồi đằng kia …
thế là ai ?!
- Ở trong cái nhà này thì cấm có được ăn nói cái kiểu xấc xược như
thế !
" Hử !!! " – Tôi khẽ nheo đôi mắt đằng đằng sát khí của mình lên
nhìn kẻ đang mở miệng ra giảng đạo … Ồ ! Một bà già đã ngoài năm
mươi .
- Bà là ai ?!
Khẽ hắng giọng , bà ta cất tiếng trả lời .
- Ta là tổng quản gia ở cái nhà này , ngoài cậu chủ ra thì tất cả
mọi người đều thuộc quyền quản lý của ta … ngay cả cô cũng vậy
.
- Hơ … nhưng …
Tôi vẫn ngơ ngác , giương đôi mắt long lanh đầy sự ngạc nhiên của
mình qua nhìn hắn … thì hắn lại gật đầu tỏ vẻ " đúng thế " . Hờ …
buồn cười thật ! Ở nhà còn chẳng ai quản nổi ta , vậy mà đến đây
lại phải chịu quyền quản lý của một mụ già lạ hoắc như vậy sao
…
- Không ăn nữa ! Tôi không muốn ăn nữa !
Nói rồi , tôi lập tức đứng phắt dậy tỏ thái độ không nghe lời ,
định bỏ đi … nhưng bất ngờ , bà ta lại kéo ngược tôi trở lại … Kỳ
lạ lắm ! Đôi tay bà ta dường như có sức mạnh thần kỳ . Già rồi mà
khỏe kinh ! Cho dù tôi có muốn quẫy ra cũng không nổi … Đành ngồi
xuống vậy , nhà này toàn người kỳ cục .
- Bỏ đi giữa bữa ăn là vô phép tắc !
- Hừm ! Ăn cũng không yên mà bỏ đi cũng không được ! Vậy bây giờ
tôi phải làm sao !!!
- Hãy ngồi xuống , và ăn như ta chỉ bảo …
Vừa dứt lời , bà ta liền cầm một chiếc dĩa và một con dao lên , từ
từ xắt thức ăn một cách nhẹ nhàng rồi chầm chậm đưa lên miệng ,
nhai không tiếng động … Ôi ! Khác hẳn cách húp mì sùm sụp ở nhà …
khi những sợi mì được hút nhanh vào miệng , chúng tạo nên những
tiếng động nghe thật vui tai ! Nhưng ở đây thì khác , tôi phải "
tuân thủ " thôi , nếu muốn " sống " … Nhẹ nhàng … thật nhẹ nhàng
…
Có lẽ đó là một bữa ăn " nhẹ nhàng " nhất có thể trong cuộc đời tôi
!
……………………………..
[ Đêm động phòng của Quỷ ]
Vừa bước ra khỏi phòng tắm , chỉ với một mảnh khăn mỏng choàng trên
người … tôi đã giật mình suýt chết khi thấy hắn đang nằm trễm chệ
trên chiếc giường tân hôn … bàng hoàng đến nỗi suýt rơi cả khăn
!
- Anh … anh làm gì ở đây ! RA KHỎI ĐÂY NGAY !!
Tôi gắt lên bằng hết sức có thể !!! Nhưng hắn vẫn thản nhiên nằm
đấy , chỉ khẽ nhếch môi cười , rồi ve vuốt những cánh hồng được rải
rác trải đầy mặt đệm …
- Làm gì mà la toáng lên vậy ! Chẳng phải đêm nay là đêm động phòng
của chúng ta sao ?! Cô không định đuổi tôi ra đấy chứ ?!
Cái điệu cười khinh khỉnh của hắn khiến tôi bực thấy ớn . Tức chết
đi được mà chẳng biết phải làm sao … Vì tôi đang ở trong nhà của
hắn , vì tôi đã là vợ của hắn …
- Thôi được rồi ! Vậy anh muốn gì đây !!!
Khẽ vỗ vỗ lên mặt giường , hắn lại nheo mắt nhìn tôi đầy mê hoặc
…
- Lại đây nào cô nhóc ! Tôi muốn cô là của tôi … đêm nay …
" Anh … " – Tôi mím chặt môi mà lòng run lên vì tức giận , thế này
là xúc phạm quá đáng lắm rồi !!! Nhưng – nhưng không hiểu sao …
chân tôi vẫn không dừng bước … chúng như bị phù phép bởi một thứ ma
thuật nào đó … khó có thể cưỡng lại … từng lời nói … đến ánh mắt …
như cuốn lấy tâm hồn tôi … khiến cả cơ thể tôi đờ đẫn … chúng cứ
mặc sức tiến dần … nhẹ nhàng ngồi lên chiếc giường trải đầy cánh
hồng đỏ ấy … tôi cười … một nụ cười hết sức gượng gạo mà đến chính
tôi cũng không giải thích nổi … Phải chăng , tôi đang bị phù phép
???!!!
………………..
Hắn khẽ đưa bàn tay của mình chạm nhẹ lên tóc tôi , rồi vuốt trượt
xuống cổ … mơn trớn … Tôi sợ , nhưng không dám kêu lên , có một thứ
sức mạnh nào đó khiến tôi không thể kêu lên được – Tôi đành lặng im
.
Hắn hôn , một nụ hôn rất nhẹ nhàng khiến cả người tôi tê tái … rồi
lại cắn nhẹ vào tai khiến tôi bất nhờ run rẩy … nhưng không phải
run vì sợ , mà là run vì phấn khích ! Những lời hắn nói … cứ thì
thầm bên tai … vừa khiến tôi ghê sợ … lại vừa khiến tôi mơ màng …
Đôi tai tôi cứ ù ù dần đi vô cảm giác … ánh mắt cũng trở nên nhạt
nhòa … mỗi lúc một lim dim … Cho đến khi … hắn bất ngờ sờ dần đến "
chỗ đó "!
Tôi giật mình ! Muốn quẫy ra ! Muốn hét lên ! Muốn cầu cứu một ai
đó ! Nhưng … làm gì có ai quanh đây … Vì đây là nhà của hắn , vì
người ở đây cũng là người của hắn … Mà cho dù tôi có "cầu" thì cũng
nào ai dám "cứu" . Sợ quá … Tôi vừa sợ … lại vừa cảm thấy khoái cảm
. Nhưng cho dù thân thể tôi có nói thích , thì trái tim cũng hoàn
toàn không muốn vậy … Lúc này đây , tôi lại lo sợ … liệu , nếu
không bị bùa ếm , cơ thể tôi có thực sự dám kháng lại sức mạnh mê
hoặc của hắn hay không ?!! Và không hiểu sao… mỗi lần tôi nghĩ như
thế … hắn lại khẽ mỉm cười đến nham hiểm … như thể đang đọc được
suy nghĩ trong đầu của tôi vậy !
Hắn đã bắt đầu sờ dần xuống … dưới . Thực sự ! Chỉ một cái vuốt nhẹ
cũng khiến cả người tôi cứng đờ … Nó cứ nóng dần lên vô kiểm soát .
Mỗi lúc … một rạo rực … Tôi sợ … tôi sợ … " Chẳng nhẽ , lần đầu
tiên của mình lại trôi qua trong sự miễn cưỡng như vậy sao … " !
Đáng ghét ! Tôi siết chặt đôi tay trên những mảnh hồng .
Nhưng , khi cái ý nghĩ ấy vừa chợt chấm dứt , hắn lại khẽ dừng lại
, hôn nhẹ lên cổ tôi rồi liếm láp bằng đầu lưỡi … nó khiến cơ thể
tôi bị kích thích ! Đôi mắt quỷ ác của hắn bất chợt dịu xuống trong
giây lát … rồi lại bừng lên một khát vọng thèm muốn đến đáng sợ …
Hắn khẽ thì thầm bằng hơi thở ấm nồng …
" Cô vẫn còn trinh ?! … Ha ha … Ha ha !!! Hay thật ! Không ngờ đấy
! Con gái bây giờ như vậy cũng hiếm lắm ! Chà … lần đầu tiên của vợ
… chắc chắn tôi phải chiếm lấy rồi … "
Nói rồi , hắn lại đè nhẹ tôi ra giường … và từ từ hôn lên khắp vùng
trải dần từ trán xuống …
Sợ hãi mà không biết làm thế nào … Chả lẽ tôi lại chịu thả lỏng cơ
thể để cho hắn " tùy ý muốn " ?! Không được ! Tôi quyết không cho
phép thân xác mình làm thế !
Còn hắn , hắn đang nghĩ cái quái gì vậy ! So với việc " muốn chiếm
lấy lần đầu tiên của vợ " và " không muốn hôn người con gái không
thích mình " … sao mà mâu thuẫn nhau ghê thế !!
Chết tiệt ! Cái tên chết tiệt này ! Đúng là đồ ba xạo !!! Chỉ giỏi
nói mồm thôi !!!
………………….
Nhưng … kỳ lạ thay … ngay khi vừa chạm đến ngực … À mà không ! Nói
đúng hơn là chạm đến mặt sợi dây chuyền hình thánh giá có khắc một
đôi cánh màu đen trắng … Bỗng ! Hắn chợt dừng sực lại . Giật vội
tay ra rồi rùng mình vài cái . Có chuyện gì xảy ra với hắn thế nhỉ
?!
Tôi không biết … Chỉ biết cơ thể mình bỗng chốc được "giải phóng" !
Dường như phép thuật đã hết tác dụng và tôi đã lấy lại được tự chủ
về mình vậy . Vội vàng ngồi bật dậy , tôi vơ vội lấy chiếc khăn
choàng còn vứt vung vãi trên giường , nhanh chóng khoác tạm lên
người rồi hét toáng lên trong sự giận dữ !! Thật sự là tôi rất giận
! Mặt tôi đỏ bừng lên trông thấy … Vừa ngượng lại vừa tức !!! Nhưng
tôi biết làm sao ??! Đây là nhà của hắn , và tôi lại chẳng thể làm
gì , chỉ có thể tỏ thái độ bực tức của mình mong hắn biến đi cho
!
- Thật quá đáng !! Anh nghĩ gì mà lại làm vậy với tôi hả !! Muốn
chiếm lấy lần đầu của tôi hả !! Đồ bệnh hoạn !!! Biến đi ! Tôi
không muốn nhìn thấy anh nữa !!!
Nói rồi , tôi lại trừng đôi mắt ánh đầy những tia lửa giận dữ hướng
về phía hắn … mong hắn thấy nhụt chí mà đi ra ngoài . Nhưng … hắn
cứ ngồi ì ra đấy … có vẻ mệt mỏi lắm ! Nghĩ ngợi gì đó … rồi phải
mãi một lúc sau , hắn mới từ từ đứng dậy . Trước khi hoàn toàn bước
ra khỏi căn phòng , hắn còn bỗng quay lại nhìn tôi lần nữa . Mà
thực chất là nhìn chiếc vòng thánh giá đeo trên cổ tôi thì đúng hơn
… Có gì đó rung lên trong đôi mắt hắn … thật khó hiểu ! Hắn đi , và
đóng sầm cửa lại . Tôi gục ngã … tấm khăn lỡ làng buông ra để lộ
toàn phần cơ thể . Nhưng còn lo gì nữa , làm gì còn có ai ở đây mà
phải sợ .
Thật kỳ lạ là hắn lại sợ chiếc vòng đó - Chiếc vòng mà " vị thần
môi giới " đã đưa cho . Đó cũng là thứ đang giúp tôi ngăn cách được
giữa sự sống và cái chết . Dù sao thì lúc này nó cũng đã thực sự
phát huy tác dụng … Thật may quá !
Chà ! Mà làm gì bây giờ nhỉ ?! À … phải rồi , đi tắm cái đã ! Tắm
một cái để gột sạch " mọi vết bẩn " trên người … Những vết bẩn mà
hắn đã để lại trên cơ thể tôi … Tôi không muốn bị chúng ám !
Nhưng rồi … tôi chợt sững lại … dường như chết đứng … khi nhìn vào
cơ thể mình qua chiếc gương cạnh tường . Cái quái gì mọc ra sau
lưng tôi vậy ??! Hai vệt xăm có khắc hình một đôi cánh – một đôi
cánh dơi màu đen thực thụ . Nó nhỏ lắm ! Nhưng vẫn đủ để tôi nhìn
thấy rõ .
Lúc này , những lời nói của vị thiên sứ kia bỗng chốc ùa về … chiếm
lấy tâm hồn tôi … khiến chúng trở nên hoang mang hoảng sợ …
" Ta ban cho cô một đôi cánh dơi tượng trưng cho loài Thiện Quỷ .
Nó cũng là thứ tiếp thêm sức mạnh trong quá trình truy bắt vong hồn
của cô . Nhưng ngược lại , nó còn là một con dao hai lưỡi … Như ta
đã nói , nếu trong quãng thời gian quy định mà cô vẫn chưa bắt đủ
100 vong hồn , thì chính linh hồn cô sẽ bị cánh dơi này nuốt lấy …
Nó sẽ lớn dần theo ngày tháng , như để nhắc nhở cô phải luôn nhớ
tới trách nhiệm của mình – trách nhiệm của một người Truy Hồi . Nếu
không , sau ba tháng , linh cô sẽ thực sự biến thành loài Ác Quỷ !!
"
Phải vậy không !!! Tôi khẽ rùng mình run sợ vì nhớ lại những lời mà
vị thiên sứ nọ đã nói … Phải chăng … ba tháng là quá ngắn
?!!!
Đôi cánh dơi đã bắt đầu xuất hiện rồi . Và cả phản ứng lạ lùng của
Yul khi chạm phải chiếc dây chuyền hình thánh giá này nữa … Liệu ,
thứ đó có liên quan gì đến hắn ??! Thân phận thật của Yul là gì …
Tôi không rõ . Chỉ có thể rõ một điều … " Mọi việc bắt đầu phức tạp
rồi đây ! "Giới thiệu nhân vật mới .
Kim Yu Mi - Cô tiểu thư kiêu kỳ 18 tuổi gần như thống trị toàn bộ
phe phái đám con gái ăn chơi trong trường , nhiều lần gây áp lực
cho Xư Bi nhưng Yul vẫn không hề ra
tay ngăn cản . Bởi giữa anh và cô ta còn có mối quan hệ ràng buộc
bí ẩn mà không ai biết được . Đôi khi người ngoài nhìn vào còn lầm
tưởng họ là một đôi vì sự lạnh lùng , độc ác cùng thể hiện trong
đôi mắt …
Chan – Cô bạn cùng lớp , ngồi cùng bàn , cũng là người bạn đầu tiên
trong trường dám xuất hiện làm quen với Xư Bi , giúp cô vơi đi nỗi
buồn sau mỗi lần bị ức hiếp . Tình bạn ấy có thể sẽ mãi vững bền
cho đến khi Chan nhận ra là mình rất thích hội trưởng Jen – người
luôn đi theo , thầm lặng giúp đỡ Xư Bi . Lòng ghen nổi lên và nỗi
đố kỵ được công khai khi Yu Mi quyết định giúp đỡ cô giành lại
người trong lòng của mình , nhưng thực chất cũng chỉ là lợi dụng
Chan để gây áp lực đối với Xư Bi …
Jen – Anh chàng hội trưởng đẹp trai trường quý tộc nổi tiếng
SoRoYang – nơi mà Yul và Xư Bi đang học . Hắn được mệnh danh là
hoàng tử bạch mã của trường với lực học vượt trội và khả năng thể
thao siêu đẳng cùng nụ cười dễ thương chết người khiến cô gái nào
cũng phải xiêu lòng . Ngoài ra , cuộc sống của hắn cũng là một
chuỗi bí ẩn khó xác định mà không ai tìm hiểu nổi – khá giống Yul
.Chap 3 : Ngôi trường của Quỷ .
***
Có lẽ tôi đã từng nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ được đi học nữa
…
Một ước mơ nhỏ nhoi là được tiếp tục cắp sách tới trường như bao
bạn khác …
Nhưng vì bố … vì hoàn cảnh của gia đình …
Cho đến tôi khi gặp hắn … Ông chồng Yul .
Như một sự ban ơn chăng ???!!!
---------------------------
Sau một đêm trằn trọc mãi không ngủ được vì bị ám ảnh bởi những
chuyện đã xảy ra tối qua . Sáng hôm sau tỉnh dậy , mắt tôi thâm
quầng . Một phần là vậy , còn một phần còn lại … là do những tiếng
động ầm ĩ mà đám người hầu đáng ghét của bà quản gia già cố tình
sai đến khua chiêng gõ chảo đánh thức tôi dậy đây mà !!!
Chúng cứ xếp thành hai hàng ngang quanh giường , cầm chảo và vung
đập vào nhau leng keng cho đến khi tôi tỉnh dậy bằng được thì thôi
… Mặc cho tôi có thét gào thế nào đi chăng nữa . Tức chết mất
!!!
" Thôi !! Thôi ngay đi !!! Chết tiệt ! Tôi dậy ngay đây !!! … bực
thật … ngủ cũng không yên nữa … grừ … " – Tôi quát mắng , rồi lại
lầm bầm trong im lặng …
Thấy tôi có vẻ khó chịu , một chị người hầu lại khúm núm đứng ra
giải thích .
- Xin … xin lỗi cô chủ ! Mong cô đừng quá giận , nhưng đây là luật
do quản gia Mom đã dặn …
- Quản gia … Mom ??!!! Cô gọi bà ta là gì cơ ??!
- Mom , quản gia Mom ạ ! – Cô người hầu vẫn lí nhí …
" Ha ha … ha ha ha " – Bỗng , tôi đập gối rồi cười phá lên trong sự
ngạc nhiên lẫn thất kinh của mọi người . Có lẽ , đó là thái độ bất
kính .
- Hà hà ! Các người đùa đấy à ?! Không đâu … sao lại phải gọi một
người lạ hoắc là " mẹ " mình ??!!
Tôi vừa dứt lời , bà già Mom ấy đã bất thình *** h xuất hiện … giật
bắn cả tim .
- Thưa cô ! Mom là tên của tôi !
- À … à … ừm …
Tôi ậm ừ trả lời . Không hiểu sao … mỗi lần nhìn thấy bà ta và tên
Yul là tôi lại thấy sợ thế không biết ! Cổ họng như bị chặn đứng
lại ý …
- Cô dậy được chưa ?! Cậu Yul đang chờ .
- Hắn đang chờ ??? Mà chờ cái gì ???!
- Cậu Yul có thói quen ăn sáng sớm để đi học . Mong cô cũng quen
dần cho …
- À … à ừm … Tôi dậy ngay đây .
Nói rồi , tôi vội bật dậy khỏi giường . Vừa đi , vừa xoa xoa đầu
một cách khó chịu .
Hừm … học à … Đã lâu rồi tôi không được nghe nhắc đến từ này . Ừ !
Phải rồi ! Vì nhà tôi nghèo mà ! Cả ba chị em tôi đều phải nghỉ học
từ năm lớp 10 để phụ giúp ba kiếm tiền nuôi cuộc sống … nhưng ông
đã …
……………………….
Bước đến chiếc bàn ăn luôn được bày đầy ắp các món quen thuộc ( đối
với tôi thì gặp lại lần thứ hai đã được gọi là quen thuộc rồi ) ,
tôi ngồi xuống , nhưng không ăn .
Thấy thái độ lạ ( rất khác với lần trước ) , hắn lại tò mò hỏi
.
- Sao không ăn ?!
Tôi cũng lạnh lùng đáp .
- Không đói .
Không thèm ngước qua nhìn tôi lấy một lần , nhưng hắn vẫn tiếp tục
hỏi .
- Vẫn còn giận ?!
- Không thèm .
- Không thèm hay không dám ?!
Hắn lại hỏi đểu thêm một lần nữa . Hừm ! Muốn khích nhau đây mà …
Nhưng một phần là hắn nói đúng . Tôi đành ậm ừ cho qua chuyện
.
- Ừ thì không dám .
Khẽ nhếch môi cười tự đắc , như đoán trước được suy nghĩ của tôi ,
hắn lại tiếp tục khiêu khích .
- Con gái gì mà ngủ nướng thế !
- Kệ tôi ! Chẳng có việc gì , không ngủ thì làm sao ?!
Đến lúc này , hắn mới chợt dừng lại , kết thúc cái trò mèo vờn
chuột bằng cách hỏi đểu nhau bởi những câu cụt lủn . Khẽ chắp hai
tay chống xuống cằm , hắn đưa mắt nhìn tôi , tỏ vẻ ngạc nhiên trông
thấy .
- Ồ ! Lạ nhỉ ! Ở cái tuổi 17 như cô thì mọi thiếu nữ đều phải cắp
sách đi học chứ ?!
Bất ngờ , đặt tách café bằng sứ khắc họa vàng tinh xảo cái rầm
xuống mặt bàn , tôi gắt lên tỏ vẻ tức giận .
- Hừ ! Anh hỏi đểu vừa vừa thôi nhá ! Thừa biết tôi phải nghỉ học
rồi còn cố tình hỏi làm gì ! Muốn khích nhau hả !!
Vẫn trầm ngâm … vẫn nhấc tách trà lên … nhẹ nhàng làm một ngụm rồi
lại thản nhiên nói – hắn có vẻ là một người rất bình tĩnh và không
dễ bị nổi nóng .
- Sao lại phải nghỉ học ?!
Nói đến đây , tôi lại ậm ừ cúi đầu xuống … cố đáp thật nhanh mà
thật nhỏ cho đỡ ngượng . Có lẽ nếu biết , hắn sẽ cười chế nhạo tôi
nhiều lắm .
- Nhà không có tiền nên tôi phải …
Nhưng , ngay lập tức , thậm chí còn không thèm nghe tôi nói cho hết
câu , hắn đã vội chen qua họng rồi nhanh chóng đưa ra một quyết
định cái ruỳnh !
- Đi học đi ! Bây giờ thì có rồi đấy !
Nói rồi , hắn lại nhẹ nhàng đứng dậy , thản nhiên bỏ về phòng … Tôi
thẫn thờ ngồi đó … và ngơ ngác nhìn theo . Không biết có nên cười
hay không , nhưng lòng tôi bỗng cảm thấy ngập lên một niềm hạnh
phúc nhỏ nhoi đến tuyệt vời … Bởi , tôi sắp được đi học rồi !!
Thích quá !!! Tôi cũng chợt ngồi bật dậy , rồi nhảy tung tăng từ
nơi hành lang đến đại sảnh … mọi người nhìn tôi như một con nhóc
hâm , nhưng mà tôi không quan tâm ! Vì có lẽ , quyết định lần này
của hắn đúng !
……………………..
Sau khi được đám người hầu giúp tôi sửa soạn đồng phục tươm tất ,
tôi cùng hắn bước lên xe đến trường …
Ngồi trong xe , chân tôi cứ đung đưa , rồi lại huýt sáo hát líu lo
, tâm trạng rạo rực như sắp được đi … hẹn hò vậy . Uầy ! Mà được đi
học đối với tôi tôi tuyệt hơn cả hẹn hò ấy chứ ! Đã bao lâu rồi nhỉ
… À … Ba , bốn … Năm ! Năm tháng – tôi chưa được cắp sách đến
trường như bao bạn cùng lứa … những lúc ấy , tôi thấy buồn và tủi
thân lắm ! Nhưng giờ thì tôi lại vui rồi ^^!
Hắn nheo mắt nhìn tôi , đó là một cái nhìn khó hiểu … rồi lại quay
đi , hình như đang thầm mỉm cười khúc khích . Hắn cười ???!!!
- Cô có nhất thiết cần phải vui sướng như thế không ?!
Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều , tôi liền đáp – có sao nói vậy mà
.
- Tất nhiên rồi ! Tôi thích được đi học lắm ^^!
- Thích … hơn cả chuyện lên giường ?!
Hắn lại khẽ nhếch môi mỉm cười đầy tinh quái . Trời ơi !! Cái tên
chết tiệt này !!! Thế mà tôi còn vừa định cảm ơn hắn cơ đấy !!!
Thật là may vì chưa kịp nói … Đồ trời đánh ! Kẻ sở khanh như anh
thì không bao giờ thay đổi được !!! Tôi phải nhớ rõ điều đó
!!!
- Không nói thì tôi cũng thừa biết là cô đang muốn cám ơn tôi rồi !
Nhưng đừng có thể hiện thành ý bằng cách lầm bầm chửi tôi như thế
nữa ! Tới nơi rồi đấy !
" Cái gì !!! Anh … " – Tức điên lên mất thôi ! Lúc nào hắn cũng làm
tôi bực mình đến nghẹn họng lên được . Mà hình như … hắn luôn đọc
được suy nghĩ của tôi hay sao ấy ?!
…………………………….
Chiếc Limo đen bóng bẩy nổi bật giữa đám xe bốn bánh đông nghịt
xung quanh , mọi người đều chú ý nhìn … và dường như biết ngay nó
là của ai . Chỉ có điều , lần này , khi thấy tôi một mình bước ra ,
họ có vẻ càng ngạc nhiên hơn nữa ?!
Thấy hắn vẫn ngồi yên trong xe , tôi lại tò mò thò đầu vào hỏi
.
- Anh không định ra luôn à ?!
- Cô muốn họ thấy chúng ta đi cùng nhau ?! Rất tiếc , tôi không
thích .
Nói rồi , hắn nhanh tay bấm nhẹ vào một nút điều khiển trên xe
khiến tấm chắn trên vành cửa sổ bất ngờ đóng rầm lại .
Hừ ! Giật cả mình ! Ai mà thèm đi chung với loại người hắn với chứ
! Chẳng qua … Mà thôi ! Dù sao thì tôi vẫn ghét hắn !!
………………….
" Woaaaaaa !!! " – Bất ngờ , tôi hét toáng lên khi vừa ngước qua
nhìn ngôi trường … Híc ! Đứng đây nãy giờ mà bây giờ tôi mới kịp để
ý đấy … Nó to và đẹp quá ! Y như một tòa biệt thự dành cho lũ con
nhà giàu vậy … À , mà đây đúng là trường dành riêng cho giới học
sinh quý tộc mà ! Toàn bọn nhà giàu …
Nhắc đến con nhà giàu , tôi mới chợt lạnh sống lưng khi thấy chúng
đang chằm chằm nhìn tôi một cách quái dị sau cú hét bất ngờ vừa rồi
… Híc ! Khổ thân tôi TT___TT!
……………………………….
" Woaaaaa !!! " – Lại " woa " thêm một lần nữa , nhưng lần này thì
… nhẹ nhàng hơn . Chắc cũng chẳng ai thèm để ý đâu nhỉ ?! – Tôi
thầm tự mẩm .
Chà , đồng phục ở đây đẹp quá ! Mỗi người mặc một kiểu luôn ý ,
nhưng vẫn ra dáng là đồng phục . Ví dụ như bộ tôi đang mặc trên
mình nè . Chắc là của đám người hầu chuẩn bị cho , nhưng vẫn kute
lắm ^^! ( bộ màu hồng đầu tiên đó ) .
…………………………………..
Tôi đi lang thang trong trường , phải mãi một lúc lâu sau mới tìm
thấy lớp , lớp của tôi là 11A1 – Trời ạ ! Lớp chọn . Bầu trời gần
như sập xuống khi tôi nghe tin đó … vì tôi có học hành giỏi giang
gì đâu cho cam cơ chứ … Áp lực quá ! Huhuhu !!
" Em còn chưa định vào lớp à ! Trống rồi đấy ! " – Tiếng cô giáo
chủ nhiệm bỗng nhiên vang lên khiến tôi chợt giật mình . Đó là một
phụ nữ đã ngoài 30 , tóc búi cao , trông có vẻ khá già dặn cho với
tuổi của mình . Tôi lũi cũi bước vào theo …
- Chào các em ! Hôm nay lớp ta có bạn mới chuyển đến . Bạn ấy tên
là Na Xư Bi , con gái một nhà doanh nghiệp xe hơi mới nổi . Na Xư
Bi ! Em mau tự giới thiệu mình với các bạn đi .
" Con gái một nhà doanh nghiệp xe hơi mới nổi ??!! " – Cái định
nghĩa này bắt nguồn từ đâu ra đấy ??!! Tôi là một đứa con gái nhà
nghèo , đến tiền học còn chẳng có , gia đình thì vỡ nợ đến nỗi phải
bán cả thân … Vậy mà … Trời ạ ! Chắc lại cái tên Yul chết tiệt đã
bày ra rồi . Hừm … nhưng nghĩ đi nghĩ lại , thì cũng là hắn đã nghĩ
cho danh dự của tôi mà thôi . Dù vậy , tôi cũng sẽ không cám ơn hắn
đâu … hắn đểu lắm !
- Na Xư Bi ! Ba bạn làm ở hãng xe hơi nào vậy !
- Ồ ! Nghe nói gia đình của bạn mới phất lên hả !
- Trông cô ấy xinh quá !
- Xinh cái nỗi gì ! Con nhỏ nhà quê chết đi được !!
… Tiếng tụi bạn bên dưới xì xào , bọn con trai thì rít lên khen tâm
tắc , còn bọn con gái lại chê lấy chê để ngoại hình mộc mạc của tôi
… Chắc tôi bội thực vì áp lực từ bọn này mất !
……………………..
" Na Xư Bi ! Bạn ngồi đây với mình nhé ! " – Tiếng một cô bạn bất
ngờ vang lên khiến tôi như được giải thoát khỏi đám " bùn lầy đáng
sợ " xung quanh . Nếu không có nhỏ cắt ngang lời , chắc tôi còn khổ
dài dài vì tụi bạn .
" Cảm ơn bạn nha ! " – Tôi khẽ cười , một nụ cười có lẽ là thoải
mái nhất từ khi bước về nhà chồng .
- Bạn tên Na Xư Bi ?!
- Ừm …
- Cái tên dễ thương quá ! – Cô ấy cũng cười , một nụ cười thật đáng
yêu với những chiếc nơ hồng được cặp khéo léo trên đầu , trông cô
ấy y như một nàng thiên sứ nhỏ vậy .
- Thế còn bạn tên là gì ?! – Tôi nghiêng đầu thử hỏi .
- Chan ! Mình tên Chan ^^!
- Chan à ?! Nghe cũng dễ thương lắm , giống như tiếng Nhật vậy
!
- Ồ ! Phải rồi đấy … Ba mình là người Nhật …
- Ha ! Thật vậy sao …
……….
Chúng tôi bắt đầu " buôn " , thả hồn mình vào những câu chuyện tầm
phào từ trên trời xuống dưới biển , mà quên mất không để ý xem xung
quanh mọi người đang có vẻ rất khó chịu vì sự ồn ào của hai đứa .
Nhưng tôi vẫn không dừng lại , vì đã lâu rồi , tôi không được trò
chuyện thật thoải mái với một người bạn đến như vậy . Có lẽ , tôi
vô ý thức quá chăng -__-"!
………………………….
Tan học là lúc thoải mái nhất . Tôi được một mình đi dạo quanh
trường , lượn lờ trong cái thế giới học đường đã lâu ngày không
được … bén mảng . Từng hàng cây , khóm lá ở đây đều gợi cho tôi một
nỗi nhớ thân thuộc , những cảm xúc dạt dào tưởng chừng như đã một
thời tan biến . Tôi nhớ lại , nhớ những người bạn , nhớ thầy cô ,
những kỷ niệm trong thời còn cắp sách tới trường . Vì đã có những
lúc , tôi bị buộc phải quên đi tất cả !
Chậm bước tung tăng trên con đường trải đầy lá thu vàng . Chợt !
Tôi dừng lại , sững người khi nhìn thấy một đám con trai đang chơi
bóng rổ .
Lê bước lại gần , tôi dần nhận ra đôi mắt mình đang bị thu hút đặc
biệt bởi một anh chàng lẫn trong đám người đó . Đó là một anh chàng
tóc vàng , da trắng mịn màng và có một chiều cao lý tưởng . Thực ra
thì anh ta cũng chỉ cao bằng " lão Yul nhà tôi " thôi , nhưng có
một điều khiến tôi phải đặc biệt bận tâm là đôi mắt u sầu chứa đầy
phiền não ấy … Nó buồn , một nỗi buồn xa lạ như vô tình chiếm lấy
tâm hồn tôi ... Tôi chỉ muốn nhìn , thẫn thờ , không chớp mắt . Vẻ
đẹp của anh ta dịu dàng quá …
Bỗng ! Một tiếng bốp vang lên như phá tan bầu không khí mơ màng
trong tâm trí ! Tôi giật mình sực tỉnh thì đã thấy anh bị chấn
thương rồi . Hình như có ai đó chơi xấu ném bóng vào anh khi anh
đang vô tình không tập trung cho trận đấu . Đám bạn bỏ đi , họ lại
tiếp tục chơi bởi vết thương trên tay anh không phải là nặng .
Nhưng tôi lại chợt cảm thấy nhói lòng .
Vội vàng đến bên , tôi ngồi xuống bên cạnh anh rồi đưa ra một chiếc
ego hình đầu lâu nho nhỏ . Anh nhìn … đôi mắt rất đỗi ngơ ngác …
còn tôi rụt rè giật tay lại . Cầm chiếc ego hình " đầu lâu xinh xắn
" lên , anh phải loay hoay mãi … rồi cũng thở dài … vì không biết
xài như thế nào .
" Không phải chứ ! Nhà giàu nhưng có cần cù lần như vậy không !! "
– Tôi ngỡ ngàng , trố mắt nhìn vì ngạc nhiên , và thở dài vì thất
vọng .
" Thôi được rồi ! Tôi sẽ giúp anh thêm lần nữa ! " – Tôi thầm lẩm
bẩm rồi giật nhẹ chiếc ego trên tay anh , xé chúng ra rồi từ từ dán
lên bàn tay " cao quý " ấy ! Híc … phải thật cẩn thận ấy chứ
!
Xong xuôi , tôi lại đứng dậy , chống nạnh và vuốt trán thật tự hào
( vì dù sao cũng vừa làm được một việc tốt mà ) .
- Không cần phải cảm kích đến vậy đâu ! Tôi giúp anh vì tôi … tốt
bụng thôi mà !
Tôi nói dõng dạc , để anh khỏi nhìn với ánh mắt đầy sự … biết ơn
như thế ( đấy là tôi thấy anh cứ chằm chằm nhìn vào tôi , chứ còn
biết ơn hay không thì chẳng rõ ) .
Nghe tôi nói xong , không hiểu anh đang nghĩ gì … nhưng tôi thấy
anh im lặng một hồi , rồi lại chợt bật cười … một nụ cười trông
thật thú vị .
" Trời ơi !!! Chết mất thôi !! Anh Jen đang cười với con nhỏ đó !!!
Mau chụp lại đi !!! " – Bất ngờ , tôi nghe thấy tiếng bọn con gái
phía đằng sau đang run lên vì ghen tức . Híc ! Một nụ cười của anh
" đáng giá " đến vậy sao ??!!!
Mà thực ra thì … tôi cũng đang chết đứng rồi ấy chứ ! Người đâu mà
cười đẹp thế !!! Nhẹ nhàng và dịu dàng không tưởng tượng được .
Chưa bao giờ tôi phải sững lại vì một nụ cười … Nhất là khiến cho
con tim tôi đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực .
Nếu anh không cất tiếng , có lẽ tôi sẽ cứ đứng mãi ở đấy mất thôi
!
" Muốn tôi trả ơn không ?! "
" ??? " …
………………………….
" Kẹo nè ! "
Xuất hiện trước mặt tôi bây giờ là chàng bạch mã hoàng tử của
trường cùng hai cây kẹo mút to đùng trên tay … Đó là món quà để trả
ơn sao ???! Tôi nói như thế không phải là thất vọng đâu ! Đấy là
tôi xúc động quá ấy chứ ??! Xúc động vì không ngờ một người trông
chững chạc như anh lại thích ăn kẹo ! Chắc tôi phì cười ra mất
!
Rụt rè nhận lấy cây kẹo , tôi khẽ đưa lên miệng mút một chút bằng
đầu lưỡi để cảm nhận hương vị ngọt ngào của nó . Thấy tôi "măm" có
vẻ thích thú lắm , hắn lại ngồi xuống cạnh bên rồi nhoẻn cười
.
" Ngon không ?! "
" Ừm … " – Tôi khẽ gật đầu ngượng nghịu .
" Sao em lại giúp tôi vậy ?! " – Bỗng , hắn hỏi .
Ngước đôi mắt ngơ ngác lên nhìn , chớp chớp vài cái cho bớt hồi hộp
rồi tôi lại lắp bắp trả lời .
" Thì … đã nói … em là người tốt mà ^^! "
" Hà … Vậy hả ! Nhưng anh thấy không chỉ đơn giản vậy đâu ! " – Hắn
lại mỉm cười một cách thích thú , rồi quay sang chằm chằm nhìn tôi
– một cái nhìn đầy khó hiểu .
" Hưm … Thật vậy ạ ?! … " – Mắt tôi trơ ra , ngơ ngác nhìn , khuôn
mặt mỗi lúc một đần vì chẳng hiểu ý sâu xa mà hắn nói cho lắm
.
Thấy tôi ngơ ra như thế … hắn cũng im lặng một hồi , rồi chẳng hiểu
vì sao … cả hai bỗng dưng bật cười cùng một lúc , càng nhìn như thế
, chúng tôi lại càng thấy buồn cười , buồn cười vì cái vẻ ngốc
nghếch của cả hai đứa .
Nhưng rồi … nụ cười ấy cũng chẳng giữ lại được lâu khi mà nó phải
tan biến ngay lập tức … Bởi , "bóng ma" kia đang lù lù xuất hiện
…
Vẫn như những lần trước , hắn bất thình *** h tiến tới , trừng mắt
nhìn tôi , một ánh mắt dò xét y thể như kẻ hỏi tội .
- Hai người đang dấm dúi làm cái trò quái gì ở đây thế này
!!!
- Chúng tôi đang ăn kẹo mút … - Tụi tôi cùng đồng thanh lên tiếng ,
như một sự tâm giao … Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao – ăn kẹo mút mà
cũng phải dấm dúi à ?? Tụi tôi ăn " quang minh chính đại " hẳn hoi
đấy chứ !
Chẳng thèm bận tâm đến lời tôi nói , hắn lại quát tiếp – rất là cùn
!
- Ăn kẹo mút mà dám ngồi đây với thằng khác hả ! Về nhà mau
!!!
Nói rồi , hắn tóm chặt lấy cổ tay tôi , bất ngờ kéo vụt đi trong sự
ngỡ ngàng của cả hai đứa … Tôi thấy ngượng đến chín mặt mà không
thể làm gì . Đồ Yul " khìn " đáng ghét !!!
………………………..
Cả Xư Bi và Yul đều đã đi rồi , chỉ còn lại mình Jen đứng bơ vơ ở
nơi đó mà thôi . Nhìn theo bóng hai đứa lóc nhóc kéo nhau đi , Jen
lại khẽ mỉm cười đầy ẩn ý – hắn cười , một nụ cười không phải vì
tức giận , mà đó là một nụ cười của sự thích thú . Hắn thích thú –
vì tính cách kỳ quặc của hai con người mới gặp kia . Mà thực ra ,
chính hắn cũng kỳ quắc chẳng kém . Chỉ có điều , hắn đã nhìn thấy
rõ chiếc vòng hình thánh giá tượng trưng cho loài Thiện Quỷ được
đeo trên cổ Xư Bi , và thân phận thật của Yul … có lẽ , đến Jen
cũng chẳng thể ngờ ….
Chap 4 : Vận mệnh của Quỷ
[ Như đã nói ngay từ đầu , ngôi kể trong truyện sẽ được thay đổi
liên tục . Và bắt đầu từ chap này cũng vậy , tớ sẽ thay đổi từ ngôi
" tôi " sang ngôi " nó " để phù hợp với hoàn cảnh kể chuyện hơn .
Mong các bạn không cảm thấy quá khó chịu vì sự thay đổi này ^^ !
]
---------------------------
***
Bước vào ngôi trường của Quỷ …
Vận mệnh của tôi sẽ bắt đầu …
Những chuỗi ngày đau khổ …
Một cuộc sống chẳng thấy tương lai …
-----------------------------
Mặc cho con bé la lên oai oái , Yul vẫn kéo vụt nó đi trong sự ngỡ
ngàng của mọi người – lúc này , nó cảm thấy mình giống như một kẻ "
ngoại tình " đang bị buộc tội vậy . Yul thật vớ vẩn ! Con bé vội
vung mạnh tay ra để lấy lại lòng tự trọng cho mình , nó hét toáng
lên .
- Anh làm cái trò quái gì thế hả !!
Không trả lời , Yul chỉ khẽ quay lại nhìn một cách lạnh lùng rồi
lặng lẽ bước vào xe , nó thấy cảm giác đó kỳ lạ lắm ! Yul vào rồi …
chả lẽ nó lại không vào , thấy thế , nó đứng đần ra một lát rồi
cũng luống cuống nhảy vào theo .
Ngồi bên cạnh Yul , nó vừa bực lại vừa sợ , tốt nhất là im lặng ,
và không nói một lời cho đến lúc về nhà . Nhưng bất ngờ , Yul lên
tiếng .
- Đừng có mà gặp mặt hắn ta nữa .
- Hả hả … Cái gì cơ ??? – Nó lắp bắp trả lời .
- Tôi bảo là đừng có gặp mặt hắn ta nữa !!! – Yul khẽ chau mày rồi
gắt lên như thể bực mình lắm .
- Nhưng tại sao … - Con bé lại rụt rè vì không muốn phải tuân cái
lệnh vô cùng kỳ quặc ấy .
- Hắn không đơn giản đâu ! Đừng gặp mặt hắn nữa !
Yul chỉ nói có thế , rồi hắn lại đưa tẩu thuốc màu đen bóng lên
miệng , rít một hơi dài khiến nó vô cùng ngơ ngác . Nó thật sự
không hiểu … ý hắn nói là gì ???! Sao lại bảo là Jen không đơn giản
?! Jen thì có gì mà không đơn giản … Jen cũng chỉ là một cậu điển
trai bình thường … Và cho dù nó có cố sức hỏi thêm gì nữa thì miệng
Yul vẫn đóng chặt như gim . Hắn không muốn trả lời nữa – thở dài –
đành vậy !!!
Chiếc xe Limo bóng bẩy đã dời xa khỏi trường , chỉ còn để lại trên
đường những dòng khói trắng đục mơ hồ đầy ẩn ý … cũng giống như Yul
vậy – cao sang , lạnh lùng và bí ẩn . Rất khó để hiểu !!!
…………………………………………….
Trở về nhà , trở về căn phòng công chúa rộng thênh thang trên chiếc
giường màu hồng tuyệt đẹp , con bé lại ngả mình nằm phịch lên
giường rồi thở dài chán nản . Một ngày như thế là quá đủ ! Đủ
chuyện để mệt . Cũng may , bắt đầu từ hôm nay hắn không còn cái
thói tự ý vào phòng của " người khác " nữa ! Căn phòng này đã được
mặc định trở thành " lãnh địa " riêng của con bé , và Yul muốn xâm
phạm thì phải hỏi ý kiến của chủ quyền . Nghĩ đến đây , nó lại khẽ
mỉm cười thích thú , một gianh giới mong manh … cũng giống như sự
ngăn cách giữa Thiên Đàng và Địa Ngục vậy .
……
À ! Phải rồi ! Nhắc đến Địa Ngục , nó mới sực nhớ ra … mấy ngày gần
đây , có nhiều chuyện khiến nó tò mò khó hiểu lắm . Phải gọi cho
Bụt để hỏi thử mới được … mà … số phone của Bụt là bao nhiêu nhỉ
?!!
" À nhầm … à nhầm ! Bụt làm gì có phone … " – Con bé thầm lẩm bẩm
rồi khẽ cốc nhẹ vào đầu mình … Nhưng ngay sau đó , bất thình *** h
, nó bị ăn cả một cú cốc giáng trời từ … bên trên trần nhà dội
xuống TT___TT! Ai mà chơi ác dữ vậy !!!
- Chính ta đây !! Nhà ngươi bảo ai là Bụt thì không có phone hả !!!
Ta lại chẳng quá sành điệu ấy chứ !!!
Ngay khi giọng nói trầm bổng ấy vừa cất lên , thì đầu Bụt cũng bất
ngờ treo ngược trần nhà … thò lò hạ xuống khiến nó giật bắn cả mình
!!!
- Á !!! Maaaaaaa …. – Vừa hét , nó vừa cầm cây quạt gỗ quật túi bụi
vào mặt Bụt >""
" U đầu tôi rồi … "
……………………………………..
Sau khi trấn tĩnh lại mình , từ từ rót trà cho Bụt , nó lại hỏi
tiếp .
- Mà sao Bụt lại xuất hiện ở đây vậy ?!
Nhấp một ngụm trà lên … đầy miệng , Bụt trầm ngâm .
- Thì con gọi ta mà .
- Hơ … Nhưng con đã kịp gọi gì đâu ???!!!
- Hừm ! Thực ra thì con không cần phải gọi . Vì ta luôn đi theo con
, nên bất cứ khi nào con cần , ta đều có thể xuất hiện .
Vừa nghe Bụt nói , mắt nó lại sáng bừng lên , chắp hai tay vào đầy
xúc động …
- Yaaaa !!! Thiệt thế ạ ?!!! Bụt thật tốt quá !!!
Tuy được khen là vậy , nhưng thái độ của Bụt lại có vẻ rất u sầu
…
- Hức ! Không phải nịnh ! Vì ta làm việc trong tổ chức " Từ Thiện "
trên thiên giới mà … Có được đồng lương hỗ trợ nào đâu , làm bằng
tấm lòng bao la cả …
- Ừm … bao la thiệt há … - Nó khẽ nhếch môi cười .
- À ! Mà con gọi ta có chuyện gì vậy ???!
Nhắc đến đây , nó mới sực nhớ ra bao điều phải hỏi Bụt . Con bé lập
tức mấp máy môi .
- A … phải rồi ! Con có nhiều điều muốn hỏi Bụt lắm ! Chuyện là
…
………………………
" Con muốn hỏi về nhiệm vụ của Quỷ ?! "
" Dạ … "
…………….
Bụt bắt đầu nói .
" Ngay từ đầu , chúng ta đã muốn sắp đặt cho con bước vào ngôi
trường của Quỷ . Nhưng nó có quá nhiều thế lực ngăn chặn nên chúng
ta vẫn chưa thể xâm nhập được …"
" Ngôi trường của Quỷ ?! Trường SoRoYang sao ?!! "
" Ừm . Phải ! Cũng may mà người chồng tài phiệt của con đã vô tình
giúp đỡ … nhưng ta không biết hắn có phải người tốt ngay không
!"
" Chẳng tốt chút nào đâu Bụt ạ ! " – Con bé khẽ chau mày khi nghe
Bụt nói là hắn giúp đỡ . Hứ !
" Đừng chen lời Bụt … Ta bắt đầu nóng trong người rồi đấy !" – Bụt
cũng cằn nhằn khó chịu chẳng kém khi con bé cứ nhảy vào họng ông
giữa chừng .
" Trường SoRoYang thực chất là một ngôi trường quý tộc của Quỷ .
Các vong hồn cũng rất thông minh khi chọn cơ thể nhập xác cho mình
– toàn là những người có thế lực , để chúng có thể dễ dàng chi phối
xã hội và tạo một vỏ bọc an toàn cho riêng mình . Khi đã xâm nhập
được vào ngôi trường này , con phải hết sức cẩn thận … "
" Đáng sợ lắm sao Bụt ?! " – Con bé trố mắt ra , không kìm nổi được
sự tò mò …
" MUỐN ĂN ĐÒN HẢ !!! " – Bụt hét toáng vào mặt nó khi con bé lại
không nghe lời .
" Không mà … con lỡ lời ! " – Nhóc con rụt rè rồi cúi đầu nhận lỗi
~"~.
" Đừng có mà chen vào câu chuyện của ta nữa đấy ! Nghe tiếp đây này
…
Ở đó , hầu như tất cả địa bàn đều là của Quỷ . Thậm chí , nếu con
người có muốn vào cũng phải qua vòng kiểm soát của chúng . Nhất là
con – một Thiện Quỷ thì lại càng nguy hiểm hơn . Nhưng không gì
khác là con phải xâm nhập vào lãnh địa này , thật cẩn thận , có thế
mới có thể thu phục được nhiều hồn ma một lúc … "
" Ủa ! Nhưng Bụt vẫn chưa dạy con cách thu phục hồn ma mà … "
" Thì bây giờ ta đến để dạy đây … " – Thở dài .
……………………………..
[ Ngày hôm sau ]
Bữa ăn sáng vẫn diễn ra yên lặng như mọi ngày , nhưng lần này , con
bé lại mở lời nói trước .
- Này … Yul …
Cầm tờ báo đang đọc trên tay , hắn vẫn dí sát mắt vào mà không thèm
ngước lên nhìn con bé .
- Sao ?!
- Sao hôm qua anh lại xuất hiện ?!
Bỗng , đặt rầm tờ báo xuống bàn , hắn nói bằng giọng cay cú .
- Vậy không đến để hai người cứ tiếp tục làm cái trò đó với nhau
sao !!!
- Trò gì … Chúng tôi chỉ ăn kẹo mút … - Con bé khẽ chau mày .
- Đúng thế ! Ăn kẹo mút !!! Sao cô dám dấm dúi ăn kẹo mút với thằng
khác mà chưa được sự cho phép của tôi ! - Yul vẫn to tiếng , tuy có
vẻ đã đuối lý .
- Trời ạ ! Tôi ăn kẹo mút mà cũng phải cần sự cho phép của anh nữa
sao ! Thiệt tình … Nhưng …
- Nhưng gì nữa !!! – Yul gắt .
- Chẳng phải anh đã nói là không muốn ai thấy chúng ta đi chung với
nhau cơ mà ! Tại sao hôm qua lại dám xử sự công khai như thế … Anh
không sợ à !
- Tôi chẳng phải sợ gì hết ! Nhưng điều đó làm xúc phạm danh dự
…
- Danh dự ?! ... – Nó tròn mắt nhìn mà không hiểu cho lắm .
Nói đến đây , bỗng , Yul chợt dừng lại , dường như mắc họng , mặt
hắn đỏ bừng lên rồi đùng đùng đứng dậy .
- Tôi không muốn nói nữa !!!
Nhìn theo bóng hắn , Xư Bi thầm chẹp miệng , rồi thở dài .
" Yul đó ! Hắn cũng thật buồn cười ! "
………………………………..
Ngày hôm nay lớp nó có tiết tự học , tất cả học sinh đều phải đến
thư viện để nghiên cứu thêm sách vở và hoàn thành đống bài tập được
giao . Đang loay hoay không biết làm thế nào , bỗng nhiên , Chan từ
đâu xuất hiện , nhỏ nói thầm vào đôi tai đang ngái ngủ của con bé
khiến nó bỗng giật mình sực tỉnh . Nhìn nhỏ cười lúc đó … y như một
thiên thần .
" Chúng mình cùng đến thư viện nhé ! "
" Ư … hưm … Ừm … " – Nó ngỡ ngàng .
…………………
Hai đứa đang lon ton trong thư viện , tìm hết dãy sách này đến dãy
sách khác mà vẫn chưa được quyển nào ưng ý . Vì mới vào lần đầu ,
nên hôm nay nó còn lóng ngóng … Và sự lóng ngóng của con bé đúng là
tai hại ! Trong lúc đang ngơ ngác nhìn xung quanh … bỗng , nó đâm
rầm vào một bạn nữ .
" Ôi trời ơi ! " – Con bé khẽ thốt lên rồi vội vàng cúi xuống nhặt
sách vở cho cả hai .
Nhưng mặc nó một mình cắm cúi nhặt , thì nhỏ kia vẫn đứng trơ ra
đấy , giương mắt nhìn … rồi bất ngờ dẫm đạp huỳnh huỵch lên những
cuốn sách của Xư Bi . Nó gần như chết đứng !!!
Sao nhỏ kia có thể nhẫn tâm làm như thế !!! Những cuốn sách có tội
tình gì !! Tuy gót gày của cô ta đúng là rất sạch … nhưng vết bẩn
trong lòng thì thật chẳng ra gì !!
Nó sững người , rồi ngỡ ngàng đứng dậy , vẫn sắp xếp cho đầy đủ số
sách trên tay rồi đưa cho nhỏ ấy cùng lời xin lỗi . Nhưng – bất ngờ
- nó phủi mạnh đống bụi còn bám trên vành sách của mình – hất thẳng
vào mặt cô tiểu thư kia – rồi dõng dạc .
" Xin lỗi vì đã làm rơi sách của bạn ! Nhưng số bụi bám trên gót
giày thì không phải tôi lấy . Vậy nên , mong bạn nhận lại cho !
"
Nói rồi , nó cắp sách đi thẳng … để lại cho nhỏ kia một nỗi nhục
đến ngỡ ngàng .
Thấy bọn bạn xì xào rồi kích đểu , cô tiểu thư kia cũng chẳng chịu
cam tâm , nhỏ vội vàng chạy theo tóm lấy vai con bé … lôi giật lại
!
" Mày muốn chết à !! " – Nhỏ tiểu thư nói như hét vào mặt nó
.
" Câu đó phải để dành cho tôi hỏi chứ !! " – Con bé cũng thản nhiên
quát lại .
…..
Nó vừa dứt lời thì hai đứa cũng liền nhảy bổ vào người nhau không
báo trước , giằng xé cổ áo một cách thậm tệ ! Có lẽ cuộc " chiến
tranh " sẽ càng lớn hơn nếu như không có bác bảo vệ kịp thời ra "
ngăn chặn " .
" Các cháu làm cái trò hề gì ở đây thế hả !!! Thật là vô ý thức !!
"
…………….
Bị mắng , hai đứa nó trừng mắt nhìn nhau , kẻ này đổ lỗi cho kẻ kia
, rồi không một lời xin lỗi , quay đầu đi thẳng .
Lòng hậm hực , nhưng nó vẫn sực nhận ra chiếc vòng thánh giá được
đeo trên cổ nhỏ kia – phải chăng … nhỏ đó cũng là … loài Thiện Quỷ
???!!!
Suy nghĩ ấy bỗng chốc hiện lên trong đầu của cả hai đứa . Tụi nó
sững sờ … quay lại nhìn nhau đầy ẩn ý … rồi đi tiếp …
……………………………..
Dừng lại ở một góc phòng nơi thư viện , vì Chan không thích chỗ ồn
ào , nên đây là nơi ít người qua lại … Bỗng , nhỏ trầm trồ .
- Wow ! Xư Bi à ! Bạn dũng cảm thiệt đó !
Nó nheo mắt nhìn …
- Dũng cảm cái gì cơ ?! À … cái chuyện con nhỏ đó hả …
- Không phải chỉ là con nhỏ tầm thường đâu ! – Chan bỗng chen ngang
lời .
- Vậy sao ?! Không tầm thường thì như thế nào ?!
- Nhỏ đó là YuMi - cầm trịch cả khối con gái trường này đấy ! Nghe
nói nhà quyền lực dữ lắm . Chắc số phận sau này của bạn mệt rồi … -
Chan khẽ thở dài , rồi quay sang nhìn Xư Bi – một cái nhìn đầy
thông cảm .
- Ừm … - Xư Bi khẽ nuốt ực cục nước miếng đang chặn lại trong cổ
họng mình , nó chợt cảm thấy lạnh cả người !
Dường như điều Chan nói cũng là một lời tiên tri đầy đáng giá trong
cái tương lai toàn là u ám của nó …
" Tôi ngồi đây được chứ !!! " – Giọng một tên con trai nào đó bất
ngờ cất lên khiến chúng nó giật bắn cả mình .
Nhưng lại càng giật mình hơn … khi nhận ra – đó là Jen – chàng bạch
mã hoàng tử ít xuất hiện ở trường – đặc biệt là nơi thư viện đông
người này nữa .
Jen cười – một nụ cười siêu đẹp để chào cả hai đứa , khiến Chan đỏ
bừng cả mặt … mà thực ra thì nó cũng ngượng ngùng chẳng kém .
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến bọn con gái trong thư viện rít
lên vì thích thú .
Ngồi nói chuyện một lúc , nhưng có vẻ không thoải mái lắm vì bị chú
ý hoài … Bỗng , Jen chợt đứng bật dậy , rồi cúi xuống nhìn Chan ,
một cái nhìn lịch lãm .
" Cho anh mượn bạn em một lúc được chứ ! Chan ?! "
Chan ngớ người trước câu nói của Jen , con bé khẽ cười cười , rồi
gật đầu đồng ý – "Chan luôn tốt bụng !" – Trong đầu Xư Bi chợt nghĩ
thế .
Nói rồi , hắn cầm lấy tay Xư Bi , kéo vụt đi trong sự bàng hoàng
đến ngỡ ngàng của tất thảy mọi người xung quanh – cứ như một đôi
vậy !!!
Cả Chan cũng thế , ngay khi bóng hai đứa vừa kịp đi khuất , thì nụ
cười trìu mến trên môi nó cũng lập tức biến mất . Thay vào đó là
một cái mím môi đầy căm hận , nhỏ khẽ rít lên khi nắm chặt cây bút
trong tay mình .
" Không thể như thế được ! Xư Bi ạ … !"
Vội vàng mở cuốn sổ ghi danh sách bạn bè ra , Chan tặng ngay cho Xư
Bi một dấu gạch chéo . Đóng sổ lại , nhỏ cười .
………………………………..
Kéo tay Xư Bi đến một nơi vắng lặng , dường như chẳng có mấy người
qua lại , vì đây là bãi đất trống trồng ngập tràn cây bồ công anh
phía sau trường . Bỗng , Jen chợt dừng lại , nhìn thẳng vào mắt con
bé , anh dõng dạc .
" Em không phải là người ?! "
Chap 5 : Rắc rối của Quỷ .
***
Tôi như chết đứng trước câu hỏi đầy bất ngờ của sunbea .
Phải chăng anh đã biết được sự thật gì rồi ??!
Và … thân phận thật của anh là ai ???!
-------------------------------
Con bé chợt giật mình , nó dường như chết đứng trước câu hỏi đầy
bất ngờ của Jen . Nhưng rồi , cố gắng bình tĩnh lại , con bé khẽ
lắp bắp …
" Hưm … anh đang nói cái gì kỳ vậy ! Sunbea ?! "
Trước cái vẻ ngây thơ đến kỳ quặc của con bé , Jen lại phì cười .
Hắn xoa xoa đầu con nhóc .
" Hà !!! Đùa chút thôi !! Không lẽ nào phải không ?! Làm gì mà sững
sờ thế !! "
" Ư … hưm … ừm !!! " – Nó cũng cúi cúi đầu ậm ừ , nhưng thực sự là
đã rất sợ . Con nhóc lại chun mũi nhìn sunbea – " Nhưng đừng đùa
như vậy nữa nhé ! Chẳng hay chút nào! "
Jen không ngạc nhiên trước thái độ có vẻ khó chịu của con bé ,
nhưng Jen biết … là nó đã bắt đầu cảm thấy phải dè chừng … Cố gắng
đánh tan không khí nặng nề bằng một nụ cười trìu mến , mở chiếc cặp
màu nâu nhạt của mình ra , anh đưa cho con bé một cuốn sách có ghi
" Những điều cần biết về luật Truy Hồi " .
Mắt nó như trố ra … sững sờ nhìn … lại thêm một lần chết đứng .
Nhận lấy cuốn sách , con nhóc lắp bắp mãi không nên lời …
" Sao … sao anh … "
" Đừng hỏi , mà hãy đọc đi ! Good luck ! "
Nói rồi , Jen lại lặng lẽ bước đi về phía trước , để lại cho Xư Bi
một nỗi tò mò đến kinh ngạc về thân phận của " chàng " . Sao anh
lại đưa cho nó cuốn sách về ma quỷ ?! Cuốn sách quý đến nỗi Bụt
cũng không thể có ?!!!
………………………………….
Trở về nhà , nó lập tức nhảy ngay lên phòng , đóng kín cửa lại và
vội vàng mở cuốn sách ra . Cặm cụi tìm hiểu .
Hồi hộp mở trang thứ nhất … nó thấy hình một vị thiên thần với đôi
cánh thiên sứ trắng trong cùng một nữ ác quỷ với đôi cánh dơi màu
đen huyền bí đang áp sát lưng vào nhau – hai đôi cánh như chắp lại
làm một - Trông thật đẹp ! Nhìn chúng giống hệt như biểu tượng trên
chiếc vòng thánh giá của nó vậy !
Nhưng …
Ngay khi …
Mở đến trang thứ hai …
Hy vọng của con bé …
Bất giác …
Hoàn toàn sụp đổ …
Vì …" Sách chỉ toàn ghi chữ cổ sao trời !!! " – Hắn muốn trêu mình
đây hả !! Gì mà sách Truy Hồi chứ !!! Viết mấy thứ chữ này làm sao
mình đọc ?! Đúng là nghĩ nhiều quá rồi ! Chắc cũng chỉ là một thứ
sách ma thuật nhảm nhí nào đó mà người ta bịa ra trong thư viện
thôi … hắn đâu thể là gì hơn một con người được chứ !
Gấp sách lại , con bé nằm lên giường ngủ , trùm kín trăn qua đầu ,
nó thấy như mình bị đùa .
…………………………………………….
[ Sáng hôm sau …]
Đi dọc hành lang , nó cố gắng làm theo lời Bụt dặn .
" Thứ nhất . Để xác định được mục tiêu , con hãy thử đi dạo ở một
chỗ đông người , nếu phát hiện ra được đối tượng không ổn định ,
chiếc vòng thánh giá sẽ lập tức phát ra ánh sáng hào quang . Khi đó
, con phải thật cẩn thận , nếu để người khác vô tình nhìn thấy thì
sẽ … tiêu tùng đấy ! "
Vừa cầm chắc chiếc vòng hình thánh giá trên tay , nó vừa cố gắng
cảm nhận xem … tên nào là ma !!! Hồi hộp bước chân về phía trước ,
mắt đảo liên tục … Bất thình *** h – chiếc vòng phát sáng !!!
" Ồ !! Nó phát sáng rồi !!! Là kẻ nào !! " – Con bé bất ngờ dừng
khựng lại , rồi há hốc mồm khi nhìn thấy năm anh em nhà Obi đang
khoác vai nhau khệnh khạng đi đằng trước !!
"Chính là chúng rồi !" – Xư Bi thầm lẩm bẩm rồi cố gắng bám sát
theo …
Càng lúc … con đường mỗi lúc một sâu … dường như đi đến đâu mà Xư
Bi cũng chẳng biết nữa . Rồi , bất chợt , nó nhận ra , mình đang ở
căn phòng thể chất đã bị bỏ hoang lâu ngày phía sau trường … Giật
mình ! Con bé vội vàng quay ngoắt lại … định chạy ra thì cửa đã
đóng rồi . Tiếng đóng cái " Rầm !!!" bất ngờ vang lên khiến nó sợ
đến thót cả tim . Một bàn tay lờ đờ từ đâu bỗng nhiên đặt lên vai
nó …
" Tìm anh hả cô em " …
Giọng thằng Obi bất thình *** h cất lên khiến nó giật bắn cả mình .
Loạng choạng quay lại nhìn … nhưng trong căn phòng tối … nó chẳng
thấy được thứ gì rõ cả . Chỉ rõ nhất là đôi mắt sáng rực màu xanh
lam của năm thằng … chúng đúng là ma !!!
" Tập trung !!! Tập trung … " – Nó cố gắng tập trung suy nghĩ của
mình vào chiếc vòng … nhưng dường như nó chỉ lóe sáng lên một chút
… rồi lại nhanh chóng vụt tắt . Thật sự thất vọng , nó đang thất
vọng vì chính mình !! Phải làm sao đây … Mọi chuyện không ổn rồi …
Nó đang bị bao vây !!
" Jen … Cứu với !!! Jen à !!! " – Con bé bỗng hét lên như thế !!
Càng lùi , nó lại càng hét lớn !! Nó cũng không hiểu vì sao … trong
lúc đó … nó chỉ có thể hét tên Jen .
Sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trên khuôn mặt của kẻ đứng sau bóng
tối – " Sao không phải là Yul ?! "
……
Jen đang ngồi trong thư viện , trầm tư suy nghĩ về một câu nói nào
đó trong cuốn sách mình vừa đọc … Rồi bất chợt , tất cả những ý
nghĩ ấy đều bị đánh tan bởi một tiếng hét bất giác vang lên văng
vẳng trong đầu hắn - " Jen !!! Cứu em với !! " …
Cuốn sách bị đóng lại cái rầm và Jen lập tức đứng dậy … bước theo
tiếng vọng từ trong đầu …
……………………………
" Nhỏ này … cũng xinh đấy chứ !! " – Thằng Oban tiến gần đến nó ,
đặt một ngón tay lên khuôn mặt trắng trẻo của con bé , rồi khẽ vuốt
nhẹ khiến nó rùng cả mình .
" Cút đi !!! Tránh xa tao ra !! " – Con bé đột ngột gào lên , nó
vung mạnh ra rồi cố gắng vùng dậy …
" Đừng có cố chạy ! Vô ích thôi … người Truy Hồi … " – Thằng Obe
bất ngờ tóm lấy vai con bé , ấn mạnh xuống khiến nó ngã cái rầm
.
" Ha ha ha !!! Người Truy Hồi cơ đấy ! Kẻ yếu ớt như mày thì nên
cúi đầu mà hầu hạ tụi tao … chứ bày đặt đi bắt ma làm gì !! " – Nói
rồi , thằng Obư lại tiến đến , giật tung chiếc áo khoác mà nó đang
mặc ra khiến cả bọn cười phá lên ầm ầm .
Nó sợ … tái xanh cả mặt . Dù sao thì phép thuật của nó vẫn còn yếu
lắm . Thậm chí còn chưa thể tập trung được vào chuyện gì … Chẳng
nhẽ đành phó mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm … Chỉ nghĩ đến
đây thôi , nó bỗng thấy lạnh cả người !
" Hưm … thơm quá … Chắc cái áo nho nhỏ bên trong còn thơm hơn ấy !!
" – Cầm chiếc áo khoác đồng phục của con bé lên , thằng Obi khẽ hít
hà một cách thích thú , rồi nhìn chằm chằm vào ngực nó …
Ngay lập tức , hắn chợt tiến tới , rồi giật tung mấy cái cúc áo
trên cổ con bé ra … xé toạc từng lớp vải !!
" Jen !!! Cứu emmmm !!! " – Không kiềm nổi nỗi sợ hãi , nó lại khóc
thét lên thêm một lần nữa …
Nhưng lần này … có vẻ là không vô vọng …
Cánh cửa sắt phía trước bất ngờ được nâng vụt lên bởi một ai đó …
nói đúng hơn là chỉ bằng một cánh tay của ai đó !!! Ánh sáng len
lói lùa vào cùng với giọng nói của "vị cứu tinh anh hùng" …
" Bỏ tay ra ngay khỏi người cô bé !! " – Khuôn mặt Jen bỗng chốc
hiện lên rõ ràng khiến nó như bừng sáng cả người …
Không đợi lũ con trai kia kịp ú ớ thêm câu gì , anh hầm hầm xông
tới , ném thẳng từng cú đấm chắc nịch vào mặt mỗi thằng khiến chúng
choáng váng ngã vật ra đất . Không ai bảo ai , cả bọn cùng một lúc
xông lên định nhảy bổ vào Jen đánh hội đồng thì anh lại bất ngờ
biến mất , rồi đột ngột xuất hiện từ phía sau , giáng vào đầu chúng
một loạt liên hoàn cước trúng tâm đầu . Bọn nó chới với … rồi ngã
nhào vào nhau , thằng này đè lên thằng kia … lố nhố , chẳng đâu vào
đâu cả … Có vẻ biết " địch " hơn mình , tụi nó nháy mắt … rồi vội
vàng chạy trốn .
Ngay khi năm anh em nhà Obi vừa đi khuất , Jen lại từ từ tiến đến
bên Xư Bi , cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi choàng nhẹ lên người
con bé … khiến nó đỏ bừng cả mặt . Con bé khẽ lắp bắp …
- Sao … sao anh biết em ở đây …
Jen phì cười , một nụ cười thật đáng yêu .
- Vì em gọi anh mà ! Không nhớ sao …
- Hơ … nhưng …
" … lúc đó Jen đâu có ở đấy … chẳng nhẽ hắn nghe thấy được sao … "
– Xư Bi thầm lầm bầm …
" Dù ở xa đến đâu , anh vẫn nghe thấy được đấy ! " – Jen lại quay
sang nhìn nó , trả lời dõng dạc tuy nó lí nhí chẳng nên lời …
" Trời ạ ! Nói bé vậy mà cũng nghe thấy được … " – thở dài .
……………....
Bóng Jen và Xư Bi đã đi khuất khỏi căn phòng , lúc này , một người
mặc áo đen mới từ từ bước ra , khẽ mím môi mỉm cười chua chát … con
nhóc đó lầm bầm nguyền rủa …
" Jen ạ ! Dù không biết rõ anh là ai … Nhưng thực sự anh đã làm tôi
phải khó chịu rồi đấy !!! Động tới YuMi này là không xong đâu !!! "
…
Cánh cửa đóng lại cái rầm . Và hình ảnh của YuMi cũng chợt biến mất
vào hư không …
……………………………………
" Cám … cám ơn anh … " – Ngồi xuống bên một hàng ghế gỗ gần cổng
trường , con bé lại thầm lắp bắp trong run sợ … có lẽ , vì dư chấn
của vụ khủng hoảng tinh thần vừa nãy , nó vẫn chưa quên hết được
.
" Kẹo mút nhé ! " – Jen hồn nhiên hỏi .
" Thôi ! Em nghĩ café nóng thì hơn !" – Con nhóc khẽ nheo mày … lúc
nào mà cũng kẹo mút thì có mà chết vì ngọt à .
" Ừm ! Đợi một chút ha ! " – Nói rồi , Jen lại chạy vụt đi về phía
có máy bán café .
Một lát sau , hắn quay lại , trên tay cầm hai cốc café nóng hổi ,
vừa đưa cho con bé , vừa thổi phù phù khiến hai đôi má nó bỗng chốc
căng phồng … nhìn xinh không chịu được !
" Cẩn thận kẻo nóng nha ! " – Jen ngồi xuống bên cạnh nó rồi căn
dặn .
Nó ậm ừ … xong chợt nhớ đến chuyện hôm qua , con bé lại hỏi .
" À mà … cuốn sách … "
" Sao ?! Em không đọc được hả ! " – Jen nói như thể đã đoán trước
được chuyện gì .
" Anh biết rồi à ?! Vậy sao còn đưa em … nó toàn chữ cổ ! " – Xư Bi
khẽ chau mày bực bội .
" Hì ! Cuốn sách đó không thể đọc bằng mắt ! Mà phải lắng nghe bằng
tai … "
Nói rồi , Jen chợt mỉm cười khi chỉ vào đôi tai của mình , đôi tai
có chiếc khuyên hình cánh thiên sứ …
" Sao cơ … "
" Tự tìm hiểu đi nhé … " – Vừa dứt lời , Jen đột ngột đứng dậy …
chắp hai ngón tay đặt lên trán chào con bé , rồi lững thững bước đi
trong sự ngỡ ngàng của nó … ngỡ ngàng đến mức chẳng nói được câu
nào …
" Nghe bằng tai sao ???!!! "
………………………….
Còn đang ngơ ngác vì không hiểu ý nghĩa trong lời nói kỳ quặc của
Jen ban nãy , thì bất ngờ , tiếng chiếc xe Limo đột ngột dừng lại
trước mặt con bé khiến nó giật bắn cả mình . Giọng Yul từ trong xe
cất ra bên ngoài cửa sổ .
" Còn ngồi đây làm gì hả !! " – Hắn quát – Cái tên khùng
TT___TT!
Bước vào trong xe , nó vẫn lặng lẽ đến đáng ngờ , đầu óc chỉ mông
lung nghĩ về lời Jen nói " đọc sách mà lại nghe bằng tai sao ?! "
.
" Đúng vậy đấy ! Cuốn sách ấy phải được nghe bằng tai ! " – Giọng
Yul ngồi bên cạnh bất ngờ cất lên khiến nó phải giật mình quay lại
… sao cả Yul cũng biết … à mà ừ nhỉ … sao Yul lại biết về cuốn sách
đó ??!!! … Hắn lục đồ của mình à ~"~.