CHAP 36
- Lizze, từ từ, tôi có chuyện muốn nói với cô.- Hắn chạy tới chỗ
Lizze và đưa cho cô chiếc nhẫn của Hà Quyên ngày trước.- Phiền cô
đưa chiếc nhẫn này cho Đức Anh để trao chiếc nhẫn này cho San San,
dù gì thì tôi cũng là bạn cũ của cậu ấy nên chắc cậu ấy cũng đôgn ý
thôi.- Nói xong, hắn quay lại làm việc. Còn Lizze thì đi thẳng tới
bệnh viện.
Tại bệnh viện
- San San à, Nhật Phong yêu cậu nhiều lắm đó, anh ấy tặng cậu món
quà này. Cậu mau tỉnh đi nhé, còn nhiều chuyện tớ muốn nói với cậu
lắm đó.- Nói xong, Lizze ra khuôn viên của bệnh viện gặp
Shin:
- Đây là chiếc nhẫn Nhật Phong tặng anh để trao cho San San, anh ấy
muốn San San giữ kỉ vật của anh ấy. Nếu anh còn coi anh ấy là bạn
thì xin hãy làm theo những gì anh ấy nói.Tôi đi đây- Lizze bước
đi.
- Nếu đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cậu ấy thì tôi sẽ
chấp nhận.- Shin nói to đủ để Lizze nghe thấy.
Cùng lúc đó
- San San, con mau tỉnh lại đi, con không thể cứ hôn mê mãi được,
Đức Anh còn đang đợi con để làm đám cưới nữa.- Giả Thiện Đông
nói.Và như có phép màu, ngón tay nó bắt đầu cử động, mắt nó từ từ
mở ra, nó tươi cười:
- Ba.
Sau câu nói nó, Giả Thiện Đông vui mừng khôn siết, gọi cả nhà vào.
Đại phu nhân hỏi:
- Con còn nhớ mẹ chứ?
- Dĩ nhiên là con nhớ mẹ rồi, làm sao con quên được chứ. Tiểu Uy,
sao em phải khóc chứ, chị có chết đâu mà em khóc.- Nó nói.Sau đó nó
nói rất nhiều tuy vẫn còn mệt và Shin bước vào, lúc đó, cả nhà
chẳng ai bảo ai, đi ra ngoài. Shin hỏi:
- Em khỏe rồi chứ, còn nhớ anh không?
- Em khỏe, nhưng anh là ai?- Nó vừa nói vừa cười.
- Em đừng lừa anh đó nha, cái điệu bộ vừa nói vừa cười là anh biết
liền à.- Shin nói
- Dĩ nhiên là em đùa, làm sao em có thể quên được anh. Vậy còn vụ
hôn lễ thì sao rồi.
- Anh đã chuẩn bị xong hết, ngày kia nếu em khỏe lại sẽ tổ
chức.
- Cảm ơn anh.
Tại nhà Nhật Phong
- Nhật Phong, Nhật Phong, anh có nhà không?
Sau đó ông hắn ra và nói:
- Nhật Phong đi làm rồi, chắc lát nữa nó về, cháu vào nhà ngồi chờ
đi.
- Dạ.- Cô bé lên tiếng.
Sau một hồi ngồi nói chuyện với ông, ba và mẹ của Nhật Phong, cả
nhà đều thấy rất quí mến cô bé này. Câu truyện đang rôm rả thì hắn
về:
- Con chào ông, con chào ba mẹ,.......Hellen, em về nước lúc nào
vậy?
- Em mới về, em có chuyện muốn nói với anh. Anh ra ngaòi với em
được chứ?-Hắn nhìn cả nhà, tất cả đều gật đầu, hắn đi ra ngoài cùng
Hellen, cô nói:
- Anh kể cho em nghe mọi chuyện đi.- Hellen nói
- Ukm, blab blab.........Và tin mới nhất là......- Hắn nói.
- Là gì anh nói đi.- Hellen tò mò.
- San San bị tai nạn.- Hắn nói. Ngay lúc đó, Hellen đứng phắt
dậy:
- Cái gì, chị ấy bị tai nạn. Chị ấy bị tai nạn sao anh còn ở đây,
đáng ra lúc này anh phải ở bên chị ấy, anh là người chị ấy yêu
thương nhất. Vậy mà anh vẫn bình chân như vại. Nếu không gặp anh
chắc em vẫn không tin anh là một con người lạnh lùng. Em không còn
gì để nói nữa. Em đi đây, anh không còn là Nhật phong mà em biết
nữa. Tạm biệt.- Hellen nói xong và bước đi. Nước mắt rơi- mặc kệ,
cô thương San San, cô tự giận mình đã tin tưởng rằng Nhật Phong sẽ
đem đến cho San San hạnh phúc. Cô đã sai, và bây giờ sửa sai cũng
chưa muộn.
Ngay sau đó, Hellen về nhà và lên kế hoạch chặt chẽ. Cô đã biết
mình phải làm gì. Từ phút này, cô hoàn toàn là một con người khác.
Sau một thời gian ngắn, cô đã tìm được số điện thoại của Lizze. Cô
biết chỉ có Lizze mới giúp được mình. Ngay lập tức, cô gọi cho
Lizze.
*******************************
- Alô.- Lizze lên tiếng.
- Lizze đó hả. Tôi Hellen đây.- Người cầm máy bên kia nói.
- Hả, cô về nước lúc nào, mà sao lại biết số của cô. Nói cho cô
biết, tôi không còn dễ bị bắt nạt như xưa đâu.- Lizze nói.
- Tôi không có ý đó, tôi gọi đến là để nhờ cô giúp, cô đến công
viên ngay đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.
- Tại sao tôi phải đến, chẳng may cô lừa tôi thì sao.- Lizze nói
với giọng đầy nghi ngờ.
- Không còn thời gian nữa, chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả
đời chị San San đấy, nhanh lên.
- Được rồi, tôi đến ngay.
Tại công viên.
- Sao Hellen lâu đến vậy nhỉ, hay là nó lừa mình.- Ngay sau khi
Lizze vừa nói, một bóng dáng quen thuộc bước tới, nhưng khôg phải
là một cô tiểu thư đỏng đảnh, những bộ quần áo độc nữa mà là một cô
gái trong rất bình dân, nếu chưa ai từng gặp thì sẽ chẳng ai nghĩ
cô là con nhà quí tộc cả. Cô bước tới và nói:
- Hey, tôi đây.
- Đừng nói là.....- Lizze vừa nói vừa nhăn mặt. Hellen phản bác lại
ngay:
- Là gì, cô định nói nhà tôi phá sản hả, không có đâu.
- Ờ thì..... À, mà cô gọi tôi ra đây có chuyện gì? Sao lại liên
quan tới hạnh phúc cả đời của San San.
- À, tôi định nhờ cô một chuyện, cô giúp tôi chứ.
- Tại sao tôi phải giúp. Mà tôi với cô thì có liên quan gì tới hạnh
phúc của San San chứ.
- Thế nên tôi và cô mới phải hợp tác, cô nghe tôi nói
nè........blab....blab.....blab.... Cô hiểu chứ?
- Hiểu chưa, ngày mai, tôi sẽ là một người xấu.- Hellen nói.- Thôi,
tôi phải về rồi, tạm biệt- Hellen nói xong rồi đi luôn, mặc kệ
Lizze đang ở đó với 1 đống nỗi lo.
- Tạm biệt.- Lizze tươi cười, sau khi bóng Hellen đã khuất, cô mới
tự nhủ: " Từ ngày mai mình sẽ khá vất vả đây, haizzzzzzz."
Tối đó, Lizze và Hellen đã đứng trước gương tập đến mỏi chân, gãy
lưỡi. Nhưng cứ thấy người kia cười là bao mệt mỏi xua tan hết. Liệu
họ có thể trở thành bạn tốt?
Sáng hôm sau, tại trường học.
- Này, cô tưởng tôi đi Mỹ mà tôi để cho cô yên sao? Cô quá nhầm
rồi- Hellen lên tiếng- Cô còn nhớ cô làm bẩn chiếc giày tôi mua bên
Ý về không, cô định tính thế nào?- Hellen quát, Lizze vẫn ngồi yên.
Sau khi giơ tay lên định tát Lizze, một bàn tay đã giữ cô lại,
chính là Ray, không ngaòi dự đoán của Hellen và Lizze. Ray
nói:
- Em định làm gì vậy?
- Không liên quan gì đến cô cả, bỏ tay tôi ra, không cô sẽ phải hối
hận đó.- Hellen trừng mắt nhìn Ray nhưng Ray vẫn giữ tay Hellen và
nói:
- Em làm gì được chị chứ? CHÁT.....- Ngay lúc đó, cánh tay Hellen
vung lên tát thẳng vào mặt Ray, cô nói:
- Hậu quả đấy, lần này tôi tha cho Lizze, nhưng lần sau để tôi gặp
tôi sẽ không tha cho cả hai.- Sau câu nói đó, Hellen bước đi. Vừa
ra đến cửa lớp cô đã hét lên:
- Yeah, làm đc được rồi.
Trong lớp
- Lizze, cậu có sao không vậy?- Ray hỏi
- Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu, mời cậu đi cho.- Lizze nói vậy
mà Ray vẫn đứng yên.- Cô không đi để tôi đi.- Lizze nói tiếp, cô
bước đi, ngay sau đó, cô chạy xuống căngtin ngay lập tức. Hellen đã
ngồi chờ cô ở đó, Hellen nói:
- Tài diễn xuất của tôi thế nào?
- Được á, nhưng cô tát Ray mạnh quá đấy.- Lizze đáp lại. Chưa kịp
để Lizze nói thêm, Hellen đã bao biện:
- Kệ, cho chị ấy cái tát cho tỉnh táo. Xong nhiệm vụ một, nhiệm vụ
2 khá khó đấy.- Hellen vừa nói vừa trải tờ giấy kế hoạch 2 cho
Lizze xem và ......blab...blab...blab............
- Rồi hiểu, nhưng xong nhiệm vụ này chắc tôi với cô xấu mặt, mất
hết cả danh dự.- Lizze than thở.
- Nhưng tối qua tôi và cô đã quyết tâm bằng mọi cách phải giúp Ray
có tình yêu thật sự mà.
- Ukm, nhớ rồi, vậy bao giờ bắt đầu kế hoạch?
- Hết tiết này.- Hellen vưa nói hết câu thì chuông kêu lên, lại
tiếp tục một tiết học.
Trong lớp, Lizze cứ nhìn Ray, cảm thấy mình có lỗi. Trong lúc đó
thì.......
"Chào cậu, sao tớ lại không nhớ ra cậu nhỉ? Cậu có thể giới thiệu
lại được không?" nó ném mẩu giấy cho hắn. hắn nhận được và viết lại
1 câu rất ngắn gọn "Tôi không rảnh", sau đó, hắn đáp trả nó, nó đọc
xong rồi bĩu môi và nói nhỏ:" Chảnh thế không biết". Và
RENGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG, tiết học kết thúc, Lizze nhận được
tin nhắn ngắn gọn từ Hellen:" Bắt đầu"
Phản ứng nhanh như cái máy, Lizze chạy xuống chỗ Shin và nhờ giải
hộ bài Hóa, cố tình để cho Ray nhìn thấy. Sau khi giải bài tập
xong, Lizze mời Shin xuống cangtin đê khao Shin vì đã giải bài hộ
mình. Ray tức nhưng không làm gì được, chỉ biết nhìn Lizze với con
mắt...hình viên đạn. Hai người vừa khuất dạng, Hellen bước vào, ôm
cổ hắn, hắn quay lên và tươi cười. Chưa hết tức vì Shin đi cùng với
Lizze, nó đã phải tức thêm vì một anh chàng đẹp trai như hắn lại
thích Hellen và để cô ta thích làm gì thì làm. Nó bực tức đi ra
ngoài. Ngay sau đó, Hellen bỏ luôn cánh tay đang ôm trên cổ hắn ra
và nói:
- Haiz, chim đã vào lồng, chỉ cần đóng lồng vào thôi.
- Em nói gì đấy? Có gì HÓT à?- Hắn nói
- Đâu đâu, có gì đâu, mà anh học cái kiểu nói đấy ở đâu ra thế.
Thôi, em về lớp đây.- Hellen bước đi để lại cái nhìn khó hiểu của
hắn và một nụ cười.
Tại căngtin
- Shin, tớ đang muốn tỏ tình với một người, cậu giúp tớ đóng làm
người ấy được không?- Lizze nói.
- Ừ, được, cậu nói đi.
- .....................và em muốn nói.....Em yêu anh- Cuối cùng
Lizze cũng đã nói , Shin trả lời ngay lập tức:
- Anh cũng yêu em.
Shin nói một cách vô tư mà không hề biết nó đã chứng kiến tất cả,
nó chạy đi và khóc, khóc rất nhiều, ngay lúc này, Shin cũng không
biết. Lizze đứng dậy và nói:
- Cảm ơn cậu. Tôi, tớ đi đây.- Cô chạy đi ngay và nhận ra rằng đã
đủ xa, cô nói vọng lại- Trả tiền nước đi nha, hahahaha.
Sân trường
- Yeah, kế hoạch thành công mĩ mãn, không ngờ mình lại giỏi thế.-
Lizze tự khen mình một câu như đúng rồi rồi lại quay lại hỏi
Hellen.- Thế nào rồi, Ray có tức không? Tôi không tin tưởng vào tài
năng diễn xuất của côi lắm đâu.
- Trời ơi, bộ tưởng mỗi côị đóng kịch giỏi hay sao, tôi cũng không
kém. À mà cứ tôi tôi cô cô mãi cũng thấy phức tạp, thay đổi cách
xưng hô đi, cô lớn tuổi hơn tôi nên tôi gọi cô bằng chị. OK không
chị gái.
- Ukm, ok em gái.- Hai người cư thế cười, cười đến nỗi không thở
được nữa, Hellen mới nói:
- Thôi, chị em mình xuống căngtin ăn mừng kế hoạch 2 đã hoàn thành,
và tiện thể bàn kế hoạch 3 luôn nhé.
- Ok cô em.- Lizze nói câu đấy làm cả hai cười sặc sụa, vừa đi vừa
cười đến nỗi ai nhìn cũng tưởng họ bị ma nhập.
Vườn hoa sau trường học
- Này, cậu sao vậy?- Có người lên tiếng.
- Không sao cả.- Nó đáp lại.
- Tớ không tin, không có chuyện gì sao cậu khóc.- Người đó
nói.
- Tớ.......tớ- Nó ngẩng mặt lên và thấy chính là hắn- Tớ tưởng cậu
không thích quan tâm đến ai?- Nó nói tiếp.
- Dĩ nhiên là tớ rất quan tâm đến mọi người. Nhưng từ khi cô ấy đi
khỏi cuộc đời tớ, tớ chẳng còn muốn quan tâm đến ai nữa, kể cả
chính mình.
- Cậu kể cho tớ nghe về cô ấy đi.- Nó nói tiếp. Hắn nhìn nó một
cách khó hiểu và nói:
- Ukm, tớ kể cho cậu nè. Tớ và cậu ấy đến với nhau do ép buộc.
Nhưng giần giần, tớ có tình cảm với cậu ấy. Rồi tớ đã có những ngày
tháng hạnh phúc bên cậu ấy. Tớ vẫn nhớ lần cậu ấy chịu roi cùng tớ,
tự tay nấu cháo cho tớ. Nhưng vì hạnh phúc của cậu ấy, tớ đã quyết
định rời xa cậu ấy. Và có lẽ bây giờ cậu ấy đã quên tớ rồi.
- Cậu ấy sẽ không quên cậu đâu, đừng lo.- Nó cười và nói.- Khi nghe
chuyện của cậu, tớ thấy nỗi buồn của tớ không to tát bằng cậu, vậy
mà cậu không khóc thì tại sao tớ phải khóc. Cảm ơn cậu.- Nói xong,
nó bước đi để lại hắn một mình. Hắn tự nhủ:" Đồ ngốc ạ, dù có thế
nào anh sẽ luôn ở bên em và làm cho em vui."
Cùng lúc đó tại căngtin
- Chị hiểu chưa, vậy chúng ta làm thế nhé. Cố lên chị gái, hihi-
Hellen nói.
- Ukm, cố lên em gái, cả hai chị em mình cùng cố gắng nha-Lizze
nói.
- Còn 5 giây nữa- Hellen vừa nhìn đồng hồ vừa nói- 3...2...1...BẮT
ĐẦU.---------
Tại phòng hiệu trưởng
- Em không biết, nhưng muộn nhất là 2 tiết nữa thày phải thông báo
ngày mai có chuyến đu lịch trên biển cho cả trường kéo dài 3 ngày.-
Hellen đập tay lên bàn nói.
- Em....- Thầy hiểu trưởng nói.
- Em đâu có làm gì sai, thầy nghe lời em đi, liên quan tới mạng
sống của một con người đấy.- Giọng nó tỉnh bơ. Thầy giáo
cười:
- Được rồi. Em cứ về lớp đi.
Hellen bước ra ngoài và đến điểm hẹn Lizze. Trong lúc đó, Lizze
đang bắn tin.
- Này sắp có chuyến du lịch trên biển kéo dài 3 ngày, ai đi thì
đăng kí mang cho tôi nhé.- Lizze nhanh nhảu. Cứ thế cô đi tất cả
các lớp trong trường.
20 phút sau.......
- Mệt quá, thế nào rồi em? Chị đã đi thông báo rồi.- Lizze thở hồng
hộc. Hellen đưa chai nước cho Lizze và nói:
- Ok, tất cả thành công. Bây giờ chỉ cần mang Shin đi được
thôi.
- Ukm, cái đấy để chị. Mà em làm thế nào để thầy đồng ý đưa học
sinh đi du lịch vậy?- Lizze nói.
- À để em kể cho......blab.....blab.....blab...... Hehehehe.-
Hellen thâật lại những gì nó đã làm.
- Ha ha, thế còn chuyện tiền, chẳng lẽ để nhà trường trả hết à?-
Lizze nói.
- Her her, chuyện này là do chị em mình chủ trì, còn chủ chi để em.
Hehehe.- Hellen cười.
- Ưà, thôi, bi giờ nhiệm vụ của chị là kéo Shin đi du lịch, em cứ
về lớp đi, lúc nào xong chị sẽ nhắn cho em- Lizze vừa nói vừa nhìn
đồng hồ.
Tại lớp học
- Shin này, cậu có đi du lịch không?- Lizze hỏi.
- Ờ, suy nghĩ đã.- Shin tỉnh bơ.
- Sao lại suy nghĩ, còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, phải đi chứ.-
Lizze nói.
- Ờ, quên mất, cứ nghĩ mình vẫn là học sinh lớp 10 cơ đấy, được
rồi, mình đi.- Shin nói.
- Có thế chứ. À, nhớ rủ Ray đi nhé.Lizze nói xong chạy đi
luôn.
Tại sân trường
- Chị Lizze, sao rồi?- Hellen lo lắng.
- Ok rồi. Sao mà lo thế em?- Lizze hỏi
- Nhật Phong không đi. Anh ấy nói anh ấy không đi. Em đã làm mọi
cách để thuyết phục anh ấy nhưng không được.- Hellen nói.
- Vậy để chị.- Lizze cương quyết.
Vườn hoa sau trường.
- Nhật Phong.- Lizze gọi- Nhật Phong.
Nhật phong vẫn cứ ngồi yên và không nói gì cho đến khi Lizze đến và
hét to:
- NHẬT PHONGGGGGGGGGGGGGGG
- Cái gì đấy. Trời ơi, gọi thì cũng vừa vừa thôi chứ.
- Em không biết, nhưng muộn nhất là 2 tiết nữa thày phải thông báo
ngày mai có chuyến đu lịch trên biển cho cả trường kéo dài 3 ngày.-
Hellen đập tay lên bàn nói.
- Em....- Thầy hiểu trưởng nói.
- Em đâu có làm gì sai, thầy nghe lời em đi, liên quan tới mạng
sống của một con người đấy.- Giọng nó tỉnh bơ. Thầy giáo
cười:
- Được rồi. Em cứ về lớp đi.
Hellen bước ra ngoài và đến điểm hẹn Lizze. Trong lúc đó, Lizze
đang bắn tin.
- Này sắp có chuyến du lịch trên biển kéo dài 3 ngày, ai đi thì
đăng kí mang cho tôi nhé.- Lizze nhanh nhảu. Cứ thế cô đi tất cả
các lớp trong trường.
20 phút sau.......
- Mệt quá, thế nào rồi em? Chị đã đi thông báo rồi.- Lizze thở hồng
hộc. Hellen đưa chai nước cho Lizze và nói:
- Ok, tất cả thành công. Bây giờ chỉ cần mang Shin đi được
thôi.
- Ukm, cái đấy để chị. Mà em làm thế nào để thầy đồng ý đưa học
sinh đi du lịch vậy?- Lizze nói.
- À để em kể cho......blab.....blab.....blab...... Hehehehe.-
Hellen thâật lại những gì nó đã làm.
- Ha ha, thế còn chuyện tiền, chẳng lẽ để nhà trường trả hết à?-
Lizze nói.
- Her her, chuyện này là do chị em mình chủ trì, còn chủ chi để em.
Hehehe.- Hellen cười.
- Ưà, thôi, bi giờ nhiệm vụ của chị là kéo Shin đi du lịch, em cứ
về lớp đi, lúc nào xong chị sẽ nhắn cho em- Lizze vừa nói vừa nhìn
đồng hồ.
Tại lớp học
- Shin này, cậu có đi du lịch không?- Lizze hỏi.
- Ờ, suy nghĩ đã.- Shin tỉnh bơ.
- Sao lại suy nghĩ, còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, phải đi chứ.-
Lizze nói.
- Ờ, quên mất, cứ nghĩ mình vẫn là học sinh lớp 10 cơ đấy, được
rồi, mình đi.- Shin nói.
- Có thế chứ. À, nhớ rủ Ray đi nhé.Lizze nói xong chạy đi
luôn.
Tại sân trường
- Chị Lizze, sao rồi?- Hellen lo lắng.
- Ok rồi. Sao mà lo thế em?- Lizze hỏi
- Nhật Phong không đi. Anh ấy nói anh ấy không đi. Em đã làm mọi
cách để thuyết phục anh ấy nhưng không được.- Hellen nói.
- Vậy để chị.- Lizze cương quyết.
Vườn hoa sau trường.
- Nhật Phong.- Lizze gọi- Nhật Phong.
Nhật phong vẫn cứ ngồi yên và không nói gì cho đến khi Lizze đến và
hét to:
- NHẬT PHONGGGGGGGGGGGGGGG
Sau khi tiếng hét của Lizze vang đến tận trời thì Jun quay lại gắt
gỏng:
- Cậu làm cái quái gì vậy, gọi nhỏ không được à?
- Nếu gọi nhỏ mà cậu nghe thấy thì tớ đã chẳng mất công hét toáng
lên như thế.- Lizze bướng bỉnh phản lại.
- Ơ thế cậu gọi tớ à? Sao tớ không biết nhỉ?- Jun thắc mắc.
- Đang mơ tưởng đến ai đó thì làm sao mà biết được.Thôi, đùa thế
thôi, tại sao cậu lại không đi du lịch.- Lizee mặt nghiêm túc
hỏi.
- Cái đó thì có nhiều lí do. Và lí do quan trọng nhất là mình hem
có xiền.- Jun buồn rầu nói.
- Cậu quên à, tất cả chi phí do nhà trường chịu mà.- Lizze nói.-
Với lại mình cũng đâu có tiền mà vẫn đi đấy thôi. Cậu đi chứ?-
Lizze nói rất tự nhiên, Jun cười hiền:
- Ừ, tớ đi, dù sao cũng chắc chỉ còn dịp này đi với nhau
thôi.
- Có thế chứ. Thôi, tớ đi đây. Cứ ngồi đây mà mơ tưởng.- Nói xong
Lizze chạy đi ngay. Sau đó Lizze nhắn 1 tin cho Hellen:" Hoan
thanh, chieu nay chi em minh len ke hoach tiep, van cho ma lan dau
tien em hen chi nhe" .
Chiều hôm ấy.
- Hellen, em đến chưa?- Tiếng Lizze ở đầu máy bên kia.
- Em đang tắc đường, chị chờ em lát.-Hellen nói.
- Ukm, nhanh lên nha.- Lizze cười nói.
Nửa tiếng sau
- Em làm gì mà muộn vậy?- Lizze hỏi
- Nếu biết trước thế này em sẽ đi bộ, vừa khỏe người vừa đỡ bực
bội.- Hellen nhăn nhó nói.
- Nghèo thế mà cũng có cái hay, haha.- Lizze nói.
- Ừm, thôi vào việc chính nào. Mọi chuyện sẽ diễn ra thế
này....blab....blab.....blab......- Hellen nói một tràng không biết
mệt. Trong khi đó Lizze cứ ngơ ra. Xong chuyện, Lizze nói:
- Như thế, lỡ Jun không.....- Lizze đang nói dở thì Hellen chen
vào:
- Yên tâm, anh ấy không thế đâu. Mà dù có thế thì vẫn có chị em
mình mà.
- Ukm, thế yên tâm rùi. Bi giờ về được chưa?- Lizze hỏi
- Ừ, về thôi, em mệt quá.- Hellen uể oải.
- Pie em. Cả ngày mệt mỏi rồi, ngày mai còn một đống việc phải làm
nữa đó.- Lizze nói- Thôi, chị về đây.- Lizze đi về, Hellen cũng về.
Mỗi người một hướng.
Sáng hôm sau-Tại bến tàu
- Lên tàu đi các em.- Tiếng cô tổng phụ tránh nói.- Đây sẽ là
chuyến đi đáng nhớ cho các em học sinh lớp 12. Đây có thể là lần
cuối các em dông đủ như thế này. Đi chơi vui vẻ nhé.- Sau ki tất cả
học sinh đã ổn định trên tàu được một lúc, tàu bắt đầu khởi hành.
TUTUTUUUUUUUUUUUUUUUUU.
Chap 37: (chap cuối)
10 năm sau, tại Seul- Hàn Quốc
- Jun, hôm này, em không về nhà được vì phải kí kết một hợp đồng
quan trọng với đối tác của tập đoàn quảng cáo K.D. Anh thay em đến
dự tiệc sinh nhật của Hellen nhé_đứa con gái gấp gáp nói trong điện
thoại
- Phải làm sao bây giờ? Anh đang trên máy bay đến Newyork để tham
gia cuộc thi hùng biện cho "Sweet"- sản phẩm của tạp đoàn chúng
ta_đầu dây bên này, thằng con trai cũng rất bối rối
- Sao anh nói trước với em?
- Anh cũng đâu biết hôm nay em đi kí két hợp đồng.
- Anh chờ đấy, về nhà em sẽ không tha cho anh đâu
- Thay vì đặt áp lực cho anh đáng nhẽ em phải nói gì đó để an ủi
tinh thần anh chứ
- Thôi được rồi, tha cho anh nhưng nói thế nào nhỉ. À...anh thi rớt
thì về mà lau cho sạch chiếc roi mây của ông đó tút...tut...._con
bé vội cúp máy
- Em.....
Tại biệt thự của diễn viên điện ảnh nổi tiếng Hellen
- Chúc mừng cô, bộ phim vừa rồi diễn rất đạt
- Cảm ơn chủ tịch đã lưu tâm đến_cô nàng vừa nói mắt vừa dán về
phía cổng chính.- Họ đã đến chưa_kéo tên bồi bàn lại cô hỏi
- Dạ....
- Chúc mừng sinh nhật em, Hellen!_thằng con trai co giò xông xộc
chạy vào
- Anh Jun..._con bé ôm chằm lấy hắn
- Wey......hai người làm gì vậy hả?_đứa con gái hung dữ bất chợt
xuất hiện bên cạnh nhỏ và hắn hét toáng lên -Cái tên chồng chết
tiệt này, tôi phải cho anh một trận _nói rồi cô ả đuổi hắn chạy
vòng vòng
- Anh không có mà
- ANh chối hả? Rõ ràng trong điện thoại anh nói đang thi ở
Newyork
- Đó là lúc sáng, thi xong anh về ngay mà
- Thế mà sinh nhật em anh không về ngay
- Em thật nhỏ mọn, chẳng phải em nói sẽ giết anh nếu không về dự
sinh nhật Hellen sao?
- Anh dám nói em nhỏ mọn sao?
Có lẽ bây giờ mọi người đang rất thắc mắc vì sao Nhật Phong và San
San tư dưng sống lại phải không? Tất cả mọi chuyện đều là một trò
đùa của Hellen tuy nhiên chuyện cả hai ngã xuống vực là sự thật
nhưng bên cạnh sự thật đó là...
10 năm trước, khi hôn lễ của nó và Shin diễn ra tại *** thì Hellen
cũng có mặt với tư cách khách mời. Chứng kiến cả hai nhảy xuống vực
tưởng chừng họ sẽ chết nhưng ông trời đã không bạt bẻo với tình yêu
này.
Đưa nó và hắn ướt nhẹp từ dưới nước lên xe cấp cứu, nhỏ đã hoảng sợ
biết bao vì cứ mãi cho rằng cả hai đã chết. Không thể chịu đựng nổi
không khí chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, hellen lén trộm đồng
phục y tá rồi lẻn vào phòng phẫu thuật.
Ca cấp cứu thành công nhưng vì muốn trừng phạt Giả gia độc ác hại
chính con gái mình, nhỏ đã dựng lên câu chuyện hắn chấn thương rồi
chuyển "xác" của hắn cùng gia đình ra khỏi bệnh viện trước và lên
chuyến bay sang Hàn Quốc. Chuyện này ngoài cô nàng tinh nghịch bày
ra còn có sự giúp đỡ nhiệt tình từ phía cậu nhox Tiểu Uy.
Ngay sau lúc Hellen và Hoàng Nhật gia sang an toàn lên máy bay,
Tiểu Uy lén chặn bác sĩ trước khi gặp Giả gia rồi buộc ông nói rằng
nó chỉ có thể duy trì sự sống bằng máy móc nhằm làm ba tỉnh ngộ
trước cái chết của con gái. Tối đó, nhox đã nằm phục dưới gầm
giường San San từ lâu chỉ chờ khi ả y tá ngủ sẽ rút ống đo huyết áp
làm mọi người cứ tưởng nó đã chết nhưng rất may là cu cậu chưa kịp
thực hiện thì Lục phu nhân vì muốn con gái mình được sống thanh
thản ở thế giới bên kia với Nhật Phong nên đã tự tay rút ống dẫn
khí.
Mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ còn chờ hoán vị cái
"xác" khác với nó rồi đưa San San lên máy bay sang Hàn. Như vậy, cả
nó và hắn đều có thể tự do yêu thương mà không bị những lí lẽ vô cớ
ràng buộc hay hôn nhân tài chính thâm hiểm đồng thời cũng giác ngộ
cho ba nó. Một trò chơi hay phải không?
Trở về với 10 năm sau đó nhé...
- Dừng lại, dừng lại đi mà, hai người cứ như trẻ con ấy_Hellen lên
tiếng
- Em mau ngăn Ray đừng đuổi anh nữa đi
- Anh không đứng lại thì em sẽ đuổi tiếp đó
- Đứng lại để em giết anh à?
- Hai người không định trở lại Việt Nam và giải thích mọi chuyện
sao? Dù gì họ cũng đã phải đau đớn suốt 10 năm rồi.
Nhỏ vừa dứt câu thì cả hai không đừa nghịch nữa mà lặng đi một
lúc
- Lẽ nào chị không nhớ ba mẹ sao? Ray!_nhỏ hỏi
- Có, nhưng...họ có chấp nhận Jun không?
- Sao lại không? Bây giờ chẳng phải công việc của cả hai rất ổn
định sao? Tập đoàn Sweet cũng rất lớn và nổi tiếng nhưng vì sợ
người nhà trông thấy mà cả hai từ chối lên báo. Định lén lút đến
bao giờ nữa_nhỏ gắt
- Đã đến lúc phải trở về thôi, San San_hắn nói
- Có lẽ là vậy...nhưng......_nó vừa nói vừa tiến lại gần hắn
- A.....a.......a....em có bỏ ra không hả? Đồ ăn gian, đồ chơi
bẩn
- Em ăn gian, em chơi bẩn đó thì sao? Anh dám không sợ em hả, cho
chết này_nó vừa véo tai hắn vừa nham hiểm nói
- Cứu anh, Hà Quân....
Mọi chuyện kết thúc bằng một trò con nít thật dễ thương và tình yêu
của cả hai trọn vẹn nhờ vào một lời nói dối, điều đó là minh chứng
cho cái lợi của nói dối nhưng đọc giả đừng thử nha vì mình không
đảm bảo độ an toàn cao đâu đó (hehe)
...................END................