Reng... - hồi chuông inh ỏi kéo dài báo hiệu kết thúc tiếu SH 15',
cô giáo bước ra khỏi lớp
- Hellen! Mau về lớp đi - hắn nói
- Ứ...ư...em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa - đứa con gái ôm lấy
tay hắn nhóng nhẽo
- Đủ rồi - hắn gạt tay nhỏ ra, mặt lạnh băng quay đi
- Anh...em học lớp này hay 10A1 cũng có khác gì nhau đâu.
- "Hóa ra cô ta không học cùng với mình" - nó chợt nghĩ
- Khác
- Khác cái gì kia chứ? Cùng là Trần Quốc Tuấn cả mà, chẳng phải
papa đã nói chỉ cần em học ở đây là được thôi sao?
- ... - hắn im lặng, khuôn mặt vô cảm nhìn xa xăm
- Hừm...ghét anh nhất nhất trên đời - nhỏ nói rồi giận dỗi bỏ về
lớp
Theo gót chân cô nàng là những tiếng thở dài và cái lắc đầu chán
chườm từ các học sinh trong lớp. Chịu đựng 15' với họ là quá đủ.
Len lỏi trong suy nghĩ của một số người cho rằng không có giờ giải
lao thì tốt hơn bởi lẽ vào thời điểm này Hellen lại đến lớp và gây
chuyện.
- "Ứ...ư em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa" nghe ngọt ngào nhỉ -
nó lặp lại câu nói lúc nãy của Hellen bằng chất giọng xiên xỏ đúng
kiểu
- Không liên can đến cô - hắn nói
- Anh thật trơ tráo, ở nhà đã...
- Tôi chịu hết nổi cô rồi đó - hắn quát lên như thể nhắc nó về
chuyện giao ước khi sáng
- Tôi mới phải là người nói câu đó đấy. Ừ, không chịu nổi giờ anh
định làm gì tôi, đánh đi, đánh chết tôi, đánh chết
v..v...ưm...ưm.... - hắn nhanh chóng bịt miệng nó lại- Thả ra...thả
cái tay bẩn thỉu của anh ra....
- Tay ai bẩn thỉu chứ? Cô câm miệng lại đi, nước miếng đang tung
tóe lên tay tôi đó. Á......... - nó ngoạm vào tay hắn
Hắn buông tay ra, trừng mắt nhìn nó. Đưa tay quệt qua miệng nó
nói
- Đáng đời anh!!!
Cả hai ầm ỉ một hồi mà vô ý mặc những vị khách không mời mà đến.
Học sinh các lớp bên cạnh cứ dán mắt, áp tai vào cửa kính mà ngóng
trận cuồng phong của hai kẻ tưởng như chẳng quen biết. Hắn hậm hực
ra khỏi lớp đi về hướng phòng y tế, kết thúc chiến tranh. Dưới tác
động quyền lực của hắn, cả lớp cố làm lơ xem như không nghe, không
thấy nhưng trong lòng thì rôm rả cả lên.
Tiết học đầu tiên ở Việt Nam của nó bắt đầu thật nặng nề. Suốt buổi
học nó cứ loay hoay mãi hết nhăn nhó lại cắn môi rồi tự bấm tay vào
nhau vẻ rất đổi lo lắng cho hắn. Ngược lại gã này rất ư là nhàn nhã
còn đánh luôn một giác ngon lành.
Reng...hồi chuông nữa lại vang lên, nó khẽ thở dài rồi hướng ra cửa
nhìn phòng y tế
Tại phòng y tế
- Alô! Văn phòng chính phủ xin nghe
- Văn phòng chính phủ cái gì? Shin! cậu mau vác xác xuống phòng y
tế ngay cho tôi.
- Làm gì mà cậu quát tướng lên thế hả? Biết rồi
- Rụp...tút...tút....
Một lát sau
- Sao hả? Kì nghỉ không giúp gì được cho cậu à? - thằng con trai
mặc đồng phục cách tân trông khá bụi
- Chuyện này chẳng liên quan gì đến kì nghỉ đó cả
- Vậy thì có chuyện gì? Mà tay cậu làm sao vậy?
- Chó dại cắn
- Làm thế nào mà cậu lại được chó cắn vậy? Rõ là trường mình không
cho vật nuôi và trong mà, nếu có bị cắn bên ngoài thì con chó ấy
hẳn phải vượt qua lớp lớp vệ sĩ của cậu bằng lòng thù hận cao nhất
mới may mắn chạm nhẹ lông vào mũi dày của cậu. Gieo thù chuốt oán
với chó ở đâu vậy, ông bạn? - thằng con trái tỉnh bơ phân tích
tường tận
- Làm như bị chó cắn là kì tích không bằng? Muốn thì cậu đến lớp
tôi đi, con chó ấy hẳn vẫn còn đang điên đấy. - hắn hét ầm lên
trước nụ cười rất ư là thích thú của Shin
- Thế tôi đi à.
Tại lớp nó ngay sau khi chuông reo
Cốp..cốp...cốp... - tiếng đế dày va chạm trên hành lang vang lên
mỗi lúc một gần với lớp nó.
- Ray... - Chất giọng chanh chua lanh lảnh vang lên truyền đến cuối
lớp và đập vào màng nhĩ của nó. Lại là Hellen
Nói rồi cô ả xồng xộc tiến lại chỗ nó kéo theo vài con nhỏ lòe
loẹt.
- Ray...sao cô dám cắn vào tay hoàng tử kia chứ
- ... - nó làm ngơ, im lặng đọc sách
Xoạt...bịch... - một con nhỏ trong số đó đưa tay giật lấy cuốn sách
trên tay nó, ném xuống đất
Cúi xuống nhặt lên nó tiếp tục đọc trước những cái há hốc mồm ngạc
nhiên của đám con gái.
- Mày không nghe thấy công chúa nói gì sao?
Chát... - tiếng tái tai vang lên, ngay lập tức 5 ngón tay hiện rõ
trên khuôn mặt đứa con gái vừa phát ngôn. Thực trạng thì nó đang ôm
mặt ngồi dưới đất.
Cả lớp đồng loạt quay lại, mắt thoáng sáng lên như thể bắt được tín
hiệu từ chiến thần đặc biết đến cứu những năm học còn lại của học
sinh trong trường
- Hãy gọi tôi là "chị" đi con bé lớp 10 hỗn xược kia. - nó lạnh
lùng nói
Chát...
- Mày vừa nói cái gì hả? "con bé lớp 10 hỗn xược" ư? - Hellen đưa
tay tát mạnh vào mặt nó khiến nó loạng choạng rồi ngã phịch xuống
đất kéo theo bao tia hy vọng chìm nghĩm
Nó tiếp tục đứng dậy, tay quệt nhẹ vệt máu trên khóe môi. Nó nhếch
mép cười rồi...
Chát... - 5 ngón tay hiện ró mồn một trên khuôn mặt của Hellen, đôi
mắt khiếp sợ mở to, tay cô ả run lên đến không thể cử động được,
dung dịch màu đỏ, có mùi tanh thoáng lăn trên miệng Hellen.
Cả lớp trợn tròn mắt nhìn nó, miệng há đến không thể dãn thêm nổi,
mọi thứ như thể đóng băng kể cả bên ngoài lớp, đám khán giả dường
như cũng lạnh xương sống
Cúi sát vào tai Hellen nó khẽ thì thầm.
- Bất cứ lúc nào chị cũng có thể đưa các em tự do ra vào trại giáo
dưỡng bất chấp sự khẩn cầu từ chủ tịch Phạm. - nói rồi nó đi ra
khỏi lớp.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó, những đôi chân bắt đầu di chuyển theo
sau nó cho đến khi xa lớp
- Ray! Cậu tuyệt quá
- Nhìn vẻ mặt bất ngờ của ả thật hạnh phúc
- Trước giờ cô ta luôn đối xử với chúng tớ như vậy đấy
- Cậu là cứu tinh của cả trường này
- Ray! ngày mai cậu sẽ lên trang nhất báo trường mình đấy.
- Tớ không biết nói lời nào để diễn ta cảm xúc cảu mình.
- Tuyệt, cậu là nhất đấy Ray à
- Cảm ơn mọi người - nó cười vui vẻ
Trở lại lớp để bắt đầu tiết học mới, khuôn mắt cả lớp hớn hở hẳn
lên.
Trước của lớp học, nó và hắn đụng mặt nhau trong hoàn cảnh rất ư là
khó xử
Mặc ánh mắt khó chịu của nó, hắn vẫn bế Hellen khuôn mặt không chút
biểu cảm và hơi lờ đi sự xuất hiện của nó khiến cô nàng phải lên
tiếng xiên xỏ
- Chỉ một cái tát thì dù mạnh đến đâu cũng nào ảnh hưởng đến chân
mà em không thể đi được. Hellen!
- Cô thôi cái giọng điệu ấy đi, Hellen chỉ là do quá khích trước
thái độ của cô nên mới ra tay mà thôi. - hắn bênh vực
- Anh hỏi cô ta xem ai gây chuyện trước? Thái độ của tôi khi ấy làm
sao? Như thế là nhẹ đấy, đàn em mà dám đến tận lớp hỏi tội anh chị
thì còn ra thể thống gì nữa.
- Cô nề nếp, lễ giáo quá nhỉ? - hắn mỉa mai
- Phải đó, tôi là người như vậy đó. Cảnh cáo một lần nữa cho các
người biết: Ray này không dễ bắt nạt đâu - nói rồi nó đi thẳng vào
lớp một cách lạnh lùng
Hắn đưa Hellen đến phòng y tế mặc cảm xúc của nó có tốt hay xấu. Từ
nãy giờ Shin đã chứng kiến gần hết vở kịch.
- Em là người đặc biệt nhất đấy, Ray à! Trước giờ chưa ai dám động
vào Hellen hay to tiếng với Jun mà nếu có như vậy thì cũng không
còn bình yên đến giờ phút này đâu.
- Anh đang đe dọa tôi sao? Quên chuyện đó đi, mọi sự đe dọa đều có
cái giá của nó đấy.
- Rất thu hút, từ cá tính đến ngoại hình. Anh thích em rồi đó, "nữ
vương"! - Shin kề sát mặt nó nói, miệng cười nham hiểm đi ra khỏi
lớp.
Cả lớp vây lại quanh nó, bàn tán xôn xao
- Cậu đã bị 2 "hoàng tử ác ma" của trường mình để ý rồi đó.
- Kì này cậu không yên ổn được đâu
- Phải làm sao đây? Mình không muốn trở về với cuộc sống luôn luôn
phải rụt rè trước Hellen
- Các cậu đừng lo, dù có đánh chết tôi cũng sẽ không rời khỏi cái
trường này đâu. - nó quả quyết
- Thế thì hay quá, bọn này sẽ âm thầm ủng hộ cậu hết mình
- Cô giáo đến rồi kìa, mau vào chỗ ngồi đi
Tiết Toán- tiết thứ 2. Không khí trong lớp vốn nặng nề với cái nắng
rát đầu hè, nay còn thêm sự căng thẳng từ nó và hắn khiến cả lớp
trở nên uể oải hơn
Tại phòng y tế
- Hellen! cậu không sao chứ? - một con nhỏ trong số đó lên
tiếng
- Nhìn thế này mà cậu bảo không sao ư? - nhỏ gắt lên- Nhất định con
bé đó phải trả giá, tớ sẽ không để nó yên đâu, bằng mọi trò bẩn
thỉu có thể tớ cũng phải khiến nó xấu xí nhất trong mắt anh
Jun.
- Phải! Bắt nó trả giá cho 2 cái tát ngày hôm nay
Reng...giờ ăn trưa đã điểm, mọi người kéo nhau ra nhà ăn.
- Đi không nhìn đường hả? - giọng chanh chua quen thuộc vang lên
thu hút nó
- Mình xin lỗi, xin lỗi - cô bé cúi đầu lia lịa
- Đôi giày này ba tôi đã sang tận Ý mua để mừng tôi vào cấp 3, cô
làm bẩn nó rồi nói 1 câu xin lỗi là hết sao?
- Mình xin lỗi, mình mua đôi khác đền cho bạn
- Mua đôi khác ư? Cậu có đủ tiền không? có không hả? Con gái của mụ
bán rau ngoài chợ nhờ học bổng mới được vào trường này thì đào đâu
ra tiềm mà đền chứ.
Cả nhà ăn xì xầm
- Thật vậy sao?
- Không thể nào, thứ rác rưởi này lại học cùng mình được.
- Ôi! khiếp quá
Cô bé ấm ức khóc không thành tiếng, run run nói
- Mình.. mình sẽ.. lau giúp bạn...
Cốp... - Hellen chìa chân ra trước mặt cô bé.
Từ từ cúi xuống, đứa con gái xấu số cô nuốt nước mắt vào trong vì
sợ nước mắt làm bẩn giày cô tiểu thư ngỗ ngáo
Tóc tách...tóc tách...
Cả phòng kể cả cô bé nghèo một lượt tròn mắt nhìn sự việc đang diễn
ra.
Nó dám đổ nước cam lên giày của Hellen
- Ray...cô làm gì vậy hả? - nhỏ hét lên
- Đứng dậy đi, không phải lỗi của cậu. Là cô ta đụng vào cậu trước.
Mau vào nhà vệ sinh rửa mặt đi - nó đỡ cô bé lên, an ủi bằng một nụ
cười rồi đẩy cô bé về phía nhà vệ sinh
- Đây là đôi...
- Thứ nước cam gì thế này, chua chết đi được. Còn cô, đứng không
nhìn hướng à? Tôi đang đổ thứ nước khó uống này đi cô thấy tiếc thì
phải nói để tôi nhường cho, việc gì phải đưa chân ra hứng kia chứ -
nó mỉa mai nói
- ha..ha... - cả phòng cười ầm lên trước lí do rất ư là "sến" của
nó
Nói rồi nó vào nhà vệ sinh cùng cô bé lúc nãy mặc cho nhỏ đang đỏ
mặc lên vì ngượng trước tiếng cười của học sinh cả trường
Trong phòng vệ sinh
- Cậu không sao chứ? - nó ân cần hỏi
- Cảm ơn cậu, Ray! - cô bé mỉm cười
- Cậu biết tôi sao? - nó ngạc nhiên nhìn
- Cả trường này ai cũng biết "nữ vương" là cậu cả - cô bé cười
trước vẻ ngây ngô của nó
- Cậu học 12 phải không? Nhìn đồng phục là biết nhưng việc gì cậu
lại phải nhân nhượng con bé hôn lão đó
- Hellen là công chúa của trường này đó. Đắc tội với cô ta sẽ khó
sống lắm đấy
- Tôi không biết là như vậy đấy.
- Dù sao cũng rất cảm ơn cậu. Thực ra, tôi...tôi rất muốn được làm
bạn với cậu - cô bé lắp bắp
- Có gì mà phải run kia chứ? Làm bạn được mà - nó nắm lấy bàn tay
lạnh vì run của cô bé
- Thật vậy sao? Mình là Lizzie rất vui được làm bạn với Ray
- Mình là...à bạn biết rồi
- Hỳ...
Cả hai vui vẻ trở về nhà ăn thưởng thức hết hương vị của món súp
tình bạn
Rầm... - hắn đập mạnh tập giấy xuống bàn trước mặt nó rồi quay mặt,
lạnh lùng nói:
- Kí đi.
- Kí cái gì chứ? Sao tôi phải làm theo ý anh? Mà đó là cái quái
gì?
- Đó là bản giao ước của 2 chúng ta gồm 10 chương, mỗi chương là
những việc cô nên làm và không nên làm. Chuyện cô và tôi làm ngơ
nhau ở trường được đề cập đến trong ý 3 (nhỏ) phần I(la mã) của mục
10, chương I. - hắn giải thích
- Nhiều thế này sao? Đa số là những việc tôi không nên làm và...tất
cả đều là những giao ước ràng buộc mội mình tôi. - nó vừa xem qua
tập giấy vừa nói- Sao anh nói đây là bản giao ước của 2 chúng ta?
Nói đúng hơn nó chỉ dành cho một mình tôi. - nó ngẩn mặt lên nhìn
hắn
- Tôi biết những gì nên và không nên làm. Nó chỉ dùng cho những kẻ
hậu đậu như cô thôi
- Anh dám gọi tôi là "kẻ hậu đậu" ư? - nó đứng phắt dậy- Được, tôi
sẽ kí nhưng chỉ khi anh thực hiện đúng 3 quy ước tôi đưa ra
- Cô dám đặt điều kiện với tôi sao? - hắn hét lên
- Vậy ai cho phép anh đặt giao ước với tôi
- Cô...được rồi, nói đi - hắn dùng dằng rồi quay mặt đi
- 1 là không được nói dối tôi.
- Cái g..
- 2- anh phải bắt đầu học việc tại công ty mà ông vừa mới giao cho
tôi . - nó cắt ngang
- Cô đừng có quá đáng, sao tôi phải làm việc dưới quyền của cô? -
hắn nhăn nhó nhìn nó
- 3 là...anh đừng bao giờ đi cùng bất cứ cô gái nào khác ngoài tôi
kể cả cười xã giao hay nháy mắt đùa giỡn cũng không được
- ... - hắn chợt lặng thinh nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng lên của
nó.
- Tôi sẽ giữ đúng lời hứa như trong bản giao ước nhưng anh cũng
phải thực hiện các điều kiện tôi đưa ra, nếu không... - nó dừng
lại, nhìn hắn cương quyết- bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ phá vỡ tất
cả.
Nói rồi nó bỏ ra khỏi phòng để hắn một mình sững sờ về những gì nó
vừa nói.
- "Lẽ nào vì mình mà cô ta đối đầu với Hellen"
Ngày thứ 2 của nó ở trường khá suôn sẻ, không có bất cứ một sự quấy
phá nào từ Hellen điều đó làm nó nâng cao cảnh giác
Mỗi tiết ra chơi nó vẫn hay sang lớp bên cạnh cùng cô bạn mới quen
tan gẫu hay xuống canteen ăn quà vặt.
Mọi chuyện đúng như nó nghĩ, Hellen không thể bỏ qua một cách nhàm
chán như vậy được.
Ra về...
- Lizzie! Nhà cậu ở đâu, tớ sẽ đưa về - nó cười nói
- Như vậy có phiền cho cậu không? Nhà chúng ta ngược đường nhau
mà.-
- Không sao? Tớ muốn thoát khỏi cái thế giới thượng lưu này lâu
rồi. Đây là lúc tớ cần đến với tự do.
- Vậy thì đi, tớ sẽ cho cậu xem những thứ bình dân nhất mà cậu chưa
bao giờ thấy.
- Tớ thích các quán ăn vỉa hè - nó reo lên thích thú
- Cậu không hợp với nơi đó đâu. Nó thì khác xa với...
- Cậu nghĩ sao với bún chả cá? - nó cắt ngang
- Ngon lắm, đầu hẻm nhà tớ có cô bán bún chả cá ngon tuyệt cú mèo
luôn - cô bạn hùa theo
- Đi nào.
Nó nắm tay cô bạn kéo lên xe.
- Đi đâu mà vội thế hai em. - một thằng con trai ăn mặc như đầu
gấu, tay cầm gậy nhịp nhịp trước mặt nó phía sau là một toáng con
trai chẳng ra làm sao và cuối cùng là ả Hellen cùng 2 con nhỏ đánh
đá
mình sẽ viết tiếp sau.
Tiếp Chương 17:
Nó không nói gì, đẩy Lizzie lên xe, lập trình đóng mui xe và khóa
trái cửa.
- Ray! Cậu định làm gì thế hả? Thả tớ ra, thả ra, cậu không được
đánh nhau với họ, Shin! anh không được làm gì Ray... - cô bé vừa
thét vừa đập vào cửa kính nhưng mọi sự cố gắng đó đều bất lực- Nó
lờ đi, xem như không nghe thấy gì
Đôi mắt thách thức mở to kèm theo nụ cười nửa miệng vẻ khinh thường
trên khuôn mặt vô cảm đến bất cần đời khiến nhỏ Hellen thoáng khiếp
sợ
- Cho...cho..nó một bài học - Hellen run run nói rồi lùi lại chỗ 2
đứa bạn
- Sẽ kết thúc nhanh thôi công chúa - Shin nhìn nhỏ nở nụ cười tự
tin hết biết
Hắn dương nắm đấm trước ma lực bất trị từ vẻ đẹp của nó khiến sức
mạnh trong hắn trở nên giảm sút. Sự thu hút này còn hơn cả với
Hellen.
Bặp. - bàn tay con gái mềm mại giữ chặt lấy tay hắn. Với sức của
mình thì chỉ 1 cái vung tay thôi cũng đủ khiến nó ngã phịch xuống
đất thế nhưng lúc này Shin lại chẳng khác gì một bức tượng
Xoạt... - nó nhanh chóng lách qua hắn và ra đòn thẳng tay trên
khuôn mặt của thằng con trai xấu số khiến anh chàng chảy cả máu
cam
Shin nhếch mép cười
- Hương vị con gái...thú vị thật
Biết sức mình không thể đối phó được với với 10 thằng con trai nên
nó chọn cách phòng thủ, tránh được thì tránh chỉ cần đến trước
Hellen, cho cô ta một cái đấm mất hết nhan sắc để từ nay thôi kênh
kiệu là được.
Với thế mạnh về tốc độ, nó cuối cùng cũng đến được chỗ của Hellen.
Hai nhỏ bạn của ả vội vã bỏ chạy để Hellen một mình sợ sệt trước
mặt nó. Chỉ chờ cho ả một đấm thì nó bị một bàn tay khác ngăn lại
và đẩy mạnh ra khiến nó loạng choạng rồi ngã vào người Shin. Nếu
không có anh đỡ thì không chừng bây giờ nó đã vào bệnh viện vì chấn
thương não.
- Jun sao cậu mạnh tay vậy, chỉ đùa thôi mà. - Shin hét lên
- Nếu tôi không đến kịp thời thì với trò đùa của cô ta, Hellen sẽ
chôn cả đời mình trong viện thẫm mĩ đó. Dù sao... cũng chỉ là một
cái hất nhẹ thôi mà - hắn nói
- Cậu quá đáng vừa thôi. Có biết cái hất nhẹ của cậu suýt làm Ray
thành người thực vật không hả?
- Shin, cậu không phóng đại lên đấy chứ?
- Buông ra. - nó đẩy nhẹ tay Shin rồi tiến về phía hắn.
Đôi mắt nó bất chợt ướt đẫm, nó đưa tay quệt nước mắt nói:
- Tôi là người thực vật anh có quan tâm không?
- ... - hắn im lặng nhìn nó thắc mắc
Gạt mạnh tay hắn ra khỏi người Hellen, nó lạnh lùng lên chiếc
Spyder phóng đi cùng nhỏ bạn.
Một lần nữa, hắn lại thần thờ trước hành động mà hắn cho là rất kì
quặc của nó. Từ khi ở bệnh viện về, mọi chuyện nó làm đều rất mâu
thuẫn với tính cách ngang tàng, ngỗ ngược của nó khiến hắn rất đỗi
bối rối.
Nắng nhạt trút nhẹ lên thành phố, gió mát rượi tạt lên mặt làm mái
tóc đen óng của nó tung vào gió hòa cùng sự tự nhiên của đất trời.
Ngày nắng đẹp, không mảy may một gợn mây đen hay bất cứ dấu hiệu
thất thường nào của thời tiết. Thế nhưng...
- Lizzie, tớ đóng mui lại nha, mưa rồi. - nó nói
- Trời đẹp thế này mà mưa sao?
- Hả...à...ừ... - nó bối rối nhìn lên trời
- Cậu đang khóc đấy, Ray ạ
- Làm gì có chuyện đó, tớ đâu có kh... - nó chợt dừng lại khi nhận
ra má mình đang ướt đẫm
Kitsssss - phanh gấp, nó đưa tay quệt quệt nước mắt trên mặt
- Dừng lại đi! - nhỏ bạn nắm chặt lấy tay nó
- ...Nhìn Lizzie, nó cắm môi cố tỏ ra mình đang rất ổn nhưng nước
mắt thì cứ vô thức tuôn như thể vại nước bị thủng.
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ giữ bí mật mà. - nhỏ nhìn nó
thương cảm- Tuy tớ không có gan đến trước mặt Jun đòi công bằng cho
cậu, không có khá năng tự vệ hay phản công để giúp cậu đối phó với
Hellen, không đủ sức đỡ cậu mỗi khi cậu loạng choạng và không có bờ
vai khỏe như Jun để cậu tựa vào mỗi khi khóc nhưng méo mó có hơn
không mà. - nhỏ òa lên
- hu..hu... - hai cô bé ngốc tựa vào nhau khóc nức nở
Một lát sau
- Ray, cậu là Giả San San phải vậy không? - Lizzie nhìn nó thắc
mắc
- ...
- À mình xin lỗi, thân phận của cậu là một bí mật mà
- Phải! tớ chính là Giả San San.Nhưng sao cậu lại biết?
- Hôn lễ của cậu và Hoàng Nhật Phong lớn thế còn gì, ai mà không
biết. Chuyện Jun là Hoàng Nhật Phong thì từ lâu đã không còn là bí
mật nữa cùng với hành động và biểu hiện của cậu trong 2 ngày qua
thì chỉ có thể cậu là Giả San San - cô nàng lập luận
- Lizzie, cậu tinh mắt thật đó.
- Bù lại mất mác về thân phận của cậu, tớ sẽ giải đáp cho cậu về
một số người ở trường.
- Ừ, bắt đầu từ Shin đi
- À, anh ta là Đặng Đức Anh, ngoài thân phận là đại ca trường mình
với chiến tích kì cựu ở các quán bar, vũ trường và sàn đấu sinh tử
hắn còn là thiếu gia độc nhất vô nhị của Đặng Bách
- ... - nó tỏ vẻ đã hiểu
- Còn Hellen thì...cậu cũng biết nhiều về cô ta rồi- công chúa
chảnh chọe của Phạm gia
- Cậu biết nhiều nhỉ?
- Hỳ...chỉ là hay nghe đám "bà tám" nói chuyện thôi mà
- Vậy cậu có biết quan hệ của cô ta với Jun không?
- Chuyện này thì mình không rõ lắm nhưng bắt đầu từ Linda Hà Quyên,
cậu biết cô ta không?
- ... - nó lắc đầu nhìn nhỏ
- Đó là người mà Jun từng rất thích,rất dịu dàng, hòa đồng và tốt
bụng khác xa với nhỏ em Hellen Hà Quân - Lizzie bĩu môi khi nhắc
đến Hellen
- Rồi sao nữa? - nó hỏi
- Nghe nói...vì đỡ 1 đòn cho Jun mà Linda đã mất mạng đó. Có lẽ vì
Hellen là em gái Linda nên Jun quan tâm hơn.
- ...nó tròn mắt ngạc nhiên rồi quay đi buồn bã
- Mình xin lỗi, mình quên mất chuyện cậu và Jun - Lizzie vội vã
nói
- Không sao mà. Thật ra...so với Linda, tình cảm mình dành cho Jun
thật nhỏ bé
- Cậu đừng nói vậy, cậu đã...
- Tớ đã phải cố gắng lắm mới chấp nhận rằng trái tim đã luôn hướng
về hắn từ sau cái ngày ở bệnh viện về,phát hiện hắn chính là người
mà tớ mong đợi trước giờ, tớ đã vui đến phát điên nhung bên cạnh
hắn tớ chỉ gây rắc rối, phiền nhiễu và gieo dắt buồn đau lên hắn.
Chút việc cỏn con tớ làm vì hắn đều là gì với Linda... - nó cắt
ngang
- Cậu yêu Jun đến vậy sao? - nhỏ hỏi
- Tớ...tớ...
- Là cậu không tự tin mà thôi.
- Lizzie - nó nhìn cô bạn
- ... - nhỏ nhìn nó mỉm cười, gật đầu như thể đồng ý với suy nghĩ
của nó
- Được, tớ sẽ bày tỏ, nhất định. Nhưng...bây giờ tớ muốn ăn bún chả
cá
- Cậu...
Cả hai dành nguyên buổi chiều cho những quán ăn vỉa hè, trại trẻ mồ
côi, thánh đường và cả khu vui chơi của trẻ em đầu đường...mọi thứ
đều mang chất bình dân tự nhiên nhất.
Nó về nhà ăn bữa cơm đầm ấm với gia đình và tỏ ra không có chuyện
gì xảy ra.
- San San, tay con làm sao vậy? - mẹ lo lắng hỏi
- Dạ...
- ... - hắn liếc nhìn
Cổ tay nó đỏ ửng lên và hơi hơi tím, hắn chợt nhận ra "kiệt tác"của
mình nhưng vẫn cố lờ đi
- Con bị ngã nên đập tay vào bậc thang ấy mà, không sao đâu ạ - nó
nhìn hắn nói
- Con bất cẩn thật, đã bôi thuốc chưa vậy?
- Cảm ơn mẹ, rồi ạ
- Phong, cháu đi đâu mà để San San ngã đến thâm tim tay thế hả? -
ông hỏi
- Cháu...cháu...
- Là cháu ngã trong lúc đi về từ nhà vệ sinh, trong tiết học nên
Nhật Phong không biết ạ.
- Thật vậy không? - ông nhìn hắn đính chính lại
- Dạ...
Bữa tối kết thúc, nó dạo quanh vườn hoa một lúc rồi trở về với cảnh
vợ chồng bên dãy sách (hắn đề nghị khi xem xong phim "Lương Sơn Bá
- Chúc Anh Đài"
Nó chìm vào giấc ngủ thật sớm. Khác với nó, hắn loay hoay cả đêm,
mắt cứ mở to và chăm chăm vào cái đồng hồ.
1h sáng, khi nhận ra nó đã chắc chắn yên giấc, hắn rón rén bước
xuống giường và lục tung tủ thuốc rồi ngồi bên cạnh bôi cho
nó
- Ngốc! Kinh nghiệm nói dối của cô khá đấy. Mới đánh nhau khi sáng,
cô đi chơi cả ngày đến không nhận ra vết bầm thì bôi thuốc khi nào
chứ.
- "gì chứ, hắn đang nói gì vậy nhỉ?" - nó vẫn còn trao tráo, mắt
nhắm nghiền hệt như đã say giấc nhưng mọi dây thần kinh đều hoạt
động bình thường
- Cô thật phiền phức, hết làm người khác lo lắng lại gây chuyện
khiến người ta khó xử rồi bày ra một loạt hành động khó hiểu. Mà cô
chưa đọc bản giao ước đúng không, ý 7 (nhỏ) phần IV (la mã) trong
chương III có viết nghiêm cấm việc đánh nhau ở trường kia mà. Kí
rồi thì phải đọc và thực hiện đi chứ. Làm ơn đừng gây chuyện nữa có
được không? Công...mình nói gì thế nhỉ? chắc cô ta không nghe thấy,
thôi đi ngủ vậy. Điên thật
Sáng hôm sau
- San San, tay con đã khá hơn chưa? - ba hỏi
- Cảm ơn ba đã quan tâm, nó vẫn ổn ạ - nó lễ phép nói
- Con bất cẩn quá đó, lần sau nhớ cẩn thận hơn đấy - mẹ nhắc
nhở
- Còn có lần sau sao? - ông nhìn hắn nói khiến hắn dù rất oan ức
nhưng vẫn phải lẳng lặng ngồi im ăn nốt bữa sáng vì dù sao tay nó
thâm tím thế kia cũng là lỗi tại hắn
- Ông...con không biết thật mà - hắn nói dối trắng trợn
- Không phải lỗi của Nhật Phong đâu ạ, từ nay, con sẽ chú ý đến sức
khỏe để mọi người không phải lo lắng nữa ạ - nó nhìn hắn bằng ánh
mắt mỉa mai
- Vậy thì được - ông vẫn không thôi nhìn hắn mà nói
- Dạ, thưa ông và ba mẹ! Hôm nay là chủ nhật, cả con và Nhật Phong
đều không bận bịu gì ở trường, cho phép con đưa Nhật Phong đến công
ty học việc. - nó thản nhiên nói mặc cho khuôn mặt của hắn đang méo
xẹo vì bất ngờ và tức giận
- Ừ. - ba nhìn nó hài lòng
- Không được!!! - hắn hét lên
- Có gì không được nhỉ? - ông vờ thắc mắc
- Phải! con cũng nên làm quen với sổ sách và công việc của công ty
đi chứ - mẹ nói
- Cùng đi với San San con sẽ học hỏi được thêm nhiều điều, không
phải rất tốt hay sao? - ba nói
- Nhưng...
- Hay cháu ở nhà lau giúp ông cái roi nhé - ông nhìn cả nhà cười,
đe dọa hắn
- Ông thật quá đáng mà
Tại công ty
- Anh ăn mặc thế mà đòi làm trợ lý của tôi sao? - nó nhìn tổng thể
hắn 1 lượt rồi phán
- Cô đừng có được thể mà lấn tới nhé
- Đi - nó mặc hắn nói gì cứ quyết theo ý mình vì hôm nay nó được
toàn quyền xử lý ngày của hắn.
- Đi đâu? - hắn nhìn nó đa nghi
- Tôi và anh chuẩn bị kí hợp đồng cùng công ty quản cáo Style tại
sân golf, anh định nhặt bóng bằng bộ quần áo thế kia hả?
- Tôi...cô... - hắn cứng miệng
- Tôi với cô cái gì còn không mau đi
Hắn lếch thếch bước theo sau nó với khuôn mặt bị sị nhất có thể.
Bất chợt nó dừng lại trước chiếc mercedes nhìn hắn
- Lại sao nữa? - hắn quát
- Mở cửa xe đi chứ - nó thản nhiên nói
- Cái gì? tôi chỉ làm trợ lý cho cô chứ không phải tài xế.
- Tài xế hay trợ lý cũng như nhau cả thôi. Anh còn không mau nhanh
lên, trễ hẹn, người ta không chịu ký thì anh liệu mà lau roi cả đời
đi
- Cô dám uy hiếp tôi sao?
- Tôi không uy hiếp, chỉ là nói trước hậu quả cho anh àm
thôi.
- Cô...cô được lắm - hắn nói rồi hậm hực mở cửa cho nó
- Này, anh thật bất lịch sự, ít nhất cũng phải cúi xuống chứ
- Cô lằng nhằng quá, lên đi - hắn đẩy nó vào trong rồi lên xe phóng
đi
10' sau, nó và hắn có mặt tại khu dụng cụ thể thao dành cho các quý
tộc
- Chào tiểu thư, chúc tiểu thư mua sắm vui vẻ - nhân viên bán hàng
kính cẩn cúi đầu trước nó
Hắn đi sau rất đỗi tức giận nhưng bây giờ có ai nhận ra hắn là
Hoàng thiếu gia Hoàng Nhật Phong nữa đâu, mà có nhận ra cũng thật
mất mặt.
- Cô hãy chọn cho người này vài trang phục đánh golf phù hợp. - nói
rồi nó đi về phía chọn dụng cụ
Trông nó thật am hiểu về golf, từ cách tỉ mỉ chọn gậy đến bóng
khiến nhân viên cấp cao cũng phải khiêm nhường, nó chọn cho mình
một bộ trang phục đơn giản và thoải mái rồi qua chỗ hắn.
Chọn cho hắn một bộ gần giống của mình nó bắt hắn đem khuôn mặt
nhàm chán vào phòng thay đồ.
Trang phục nó chọn không chỉ phù hợp với hắn mà cả màu sắc và kiểu
dáng cũng rất ổn khiến mọi người đều bất ngờ khác với những thứ mà
cô nhân viên chọn, cái thì chật quá, cái thì rộng, cái thì lòe loẹt
mọi thứ đều làm hắn muốn phát điên lên vì cứ phải ra vào phòng thử
đồ suốt.
Tại sân golf
- Giả tiểu thư, rất vui được gặp cô
- Chào ông, giám đốc Trịnh, ông thật phù hợp với trang phục thể
thao này - nó thân thiện nói mà không để ý hắn đang bĩu môi vì thất
vọng về thẫm mĩ của nó
- Cô thật biết ăn nói, nói câu nào cũng làm người nghe thấy rất
thoải mái
- Cảm ơn ông đã quá khen
...
Sau một hồi nói chuyện, chơi golf rồi đến dùng bữa trưa, phong thái
của nó rất tự nhiên, có tư chất lãnh đạo và đáng tin cậy khiến giám
đốc Trịnh rất hài lòng và kí kết hợp đồng ngay lập tức
Đi bên cạnh nó hắn chợt nhận ra mình chẳng khác gì một con nai vàng
ngơ ngác. Bản hợp đồng viết gì hắn cũng không biết, nó nói gì hắn
cũng chẳng hiểu túm lại hắn chỉ biết lặng thinh đứng cạnh nó như
một trợ lý rỗi việc.
Buổi kí kết thành công, nó vẫn cố giữ phong thái bước ra khỏi cổng
Trịnh gia, lễ phép chào hỏi. Mãi cho đến khi nó và hắn đã đi khuất
xa Trịnh gia lúc này nó mới trở lại trạng thái cũ.
- Yaaaaaa...thành công rồi!!!Ôi! tôi phục tôi quá đi mất - nó cầm
bản hợp đồng sung xướng ngồi bật dậy và quên rằng đây không phải là
chiếc Spyder mui trần
Cốp.
- Ai da, anh chọn xe kiểu gì vậy? - nó quay sang đổ lỗi cho
hắn
- Cô đừng có đẩy hết trách nhiệm sang cho tôi. Ngay từ đầu ai đã
nói đi mercedes cho nó có dáng Giám đốc kia chứ bây giờ cô hí hửng
nhảy cẩng lên để đụng đầu vào mui xe thì là lỗi của cô chứ có phải
tôi. - hắn buộc tội nó
- Hừm...anh dám lên giọng với tôi sao?Phải cho anh một trận, cho
một trận - nói rồi nó đưa tay đập liên hồi lên người hắn
- Này, này tôi đang lái xe dừng lại đi, dừng lại. - hắn hét
lên
Két......
Hắn cố thắng lại khi chiếc xe đang mất phương hướng, gần như là đâm
thẳng vào cột điện, nhận thấy tình hình không thể cứu vãng nổi, hắn
đưa tay mở khóa dây bảo hiểm ôm chầm lấy nó đang tròn mắt, run
sợ
Ầm... - chiếc xe dừng lại. Vì va đập mạnh vào trụ điện, đầu xe bể
tan nát đến bốc khói.
Tóc... - không phải nước mắt mà lại là dung dịch đáng sợ ấy, cái
dung dịch màu đỏ luôn song song cùng tai nạn khẽ nhỏ lên má
nó.
Nhận ra mình đang co ro trong vòng tay của hắn, nó đã có được câu
trả lời thích đáng cho câu hỏi "tại sao trong bất cứ trường hợp
nguy hiểm nào, cảm giác an toàn luôn lấn áp nỗi sợ hãi trong nó?".
Phải! Chỉ khi có hắn bên cạnh, chỉ khi được hắn chở che, bảo vệ và
lần này cũng vậy.
Nó nhẹ nhàng đẩy hắn ra và hốt hoảng khi thấy vết thương đang chảy
máu ở đầu hắn mà tất cả lại là tại nó.
Giá như nó không đùa nghịch với hắn trên xe, giá như nó chịu nghe
lời hắn, giá như nó không co ro, run sợ để hắn phải tháo dây an
toàn mà xảy ra tai nạn.
Ôm lấy hắn, nó òa khóc nức nở. Một lát sau đó, xe cấp cứu đến đưa
nó và hắn đi.
Vết thương của hắn không qua nặng, chỉ chảy máu sơ sơ khiến hắn tạm
ngất đi thế nhưng nó dù biết kết quả vẫn khóc sướt mướt không chịu
nín
Băng bó xong hắn đến phòng viện trưởng- nơi nó đang dùng dằng một
hai bắt ông ta huy động mọi bác sĩ, y tá giỏi nhất đến chữa trị cho
hắn.
- Ngốc, tôi có làm sao đâu, về nhà thôi. - hắn nhìn nó nói
Quay lại nhìn hắn bằng đôi mắt ngạc nhiên, ướt đẫm. Nó cố không
khóc để khỏi mất mặt trước hắn nhưng rồi cũng...
- Hu...hu...anh làm tôi sợ chết đi được, hức...hức...có biết tôi đã
run thế nào khi thấy đầu anh chảy toàn máu không hả? hix...hix - nó
đứng phắt dậy, với lên ôm lấy cổ hắn khóc kể.
- Được rồi mà, về nhà thôi. Đừng làm phiền viện trưởng nữa vì bây
giờ tôi đã ổn rồi mà. - hắn vừa nói vừa kéo nó đi khiến bao con mắt
trong bệnh viện gián chặt lấy hắn bởi lẽ người ta đang nhầm tưởng
nó bị hắn bắt nạt
Tại nhà
Bộp...
Vừa về đến nhà, ông cùng ba mẹ đã có mặt tại phòng nó và hắn từ bao
giờ. Ông giận dữ ném tập giấy xuống bàn nhìn cả hai quát
- 2 đứa giải thích về bản giao ước này đi
- ... - nhận ra "tác phẩm" của mình, cả hai cúi đầu im lặng
- Nhật Phong, đầu con làm sao vậy? - mẹ lo lắng hỏi
- Dạ, chúng con không may bị tai nạn, không vẫn đề gì đâu, chỉ xước
sơ sơ thôi ạ - hắn nói
- Sơ sơ mà băng cả đầu thế này à? - mẹ nhăn nhó
- Là lỗi tại con, con đã đùa nghịch trên xe làm Nhật Phong không
giữ được tay lái nên đã... - nó lí nhí nói
- Không phải tại San San đâu, dù sao con cũng có bị gì đâu ạ - hắn
vội vã nói
- Hai đứa thôi đi, đừng lảng chuyện của ông - ông quát lớn làm mẹ
giật mình lui sang một bên- San San con hãy giải thích về cái này
trước đi, cái gì mà "ngủ chung giường nhưng phải ngăn cách bởi
sách", "ở trường phải tỏ ra không quen biết nhau" hai đứa đã làm
thế này bao lâu rồi hả?
- Dạ... - nó run lên, mặt tái xanh
- Là con đã buộc San San kí vào, tất cả là do con dựng lên ạ - hắn
bước lên phía trước che cho nó
- Ông...con xin lỗi mà... - nó nói
- Phải vậy không? - ông hét lên
- ...
- Ba tha cho chúng nó đi ba, lũ trẻ còn nhỏ nên không biết chuyện,
ba bỏ qua cho chúng lần này đi ạ - ba hắn cúi xuống khẩn cầu
- Nhật Phong! Con biết kết quả rồi chứ?
- ...
- Bước lên trước cho ta
- Ba... - mẹ nhìn ông nói
Mặc ba mẹ cầu xin thế nào ông vẫn ra tay đánh
- Một...
- Ba đừng đánh nữa mà
- Hai...
- Con xin ba, Nhật Phong nó đang ôm mà ba
- Ba...
- Ba ơi! con xin ba mà đừng đánh Nhật Phong, con sẽ dạy bảo lại hai
đứa nó - mẹ quỳ xuống khóc lóc xin ông
- Bốn...
- Năm...
- Ông đừng đánh Nhật Phong nữa, là con đã tự nguyện kí vào - nó hét
lên rồi ôm chặt lấy hắn
- Buông ra đi, cô tranh ra đi, ông đánh thật đó - hắn cố đẩy nó ra
nhưng không hiểu sao lúc này nó lại mạnh mẽ đến vậy
- Con có tránh ra không hả, San San - ông quát- Hay con muốn ăn nốt
25 roi của Nhật Phong rồi nhận lấy 20 roi phần của mình. - ông uy
hiếp
- Ông cứ đánh đi ạ - nó cương quyết
- Ông đừng có đánh mà, mặc kệ San San đi. Ba me kéo cô ấy ra đi -
hắn hét lên
- 6...
- 7...
- 8...
- Bỏ ra đi, ngốc! Tôi xin cô - hắn yếu ớt nói
- 9...
Rầm... - Nó chợt buông tay, ngã xuống đất. Ba và mẹ hốt hoảng chạy
lại đỡ nó lên. Gắng đứng dậy, nó quỳ xuống trước ông.
- Còn 41... roi... nữa, ông cứ...đánh con đi...ạ-
- Con... - ông ngạc nhiên nhìn
- San San... - mẹ kêu lên
- Mẹ... đừng cản... con, con không thể để... Nhật Phong... vì con
mà... bị thương... thêm.. lần.. nào.. nữa. Giúp con... bôi... thuốc
cho anh... ấy.
- 10...
- 11... - ông vẫn tiếp tục đánh
Quay phắt lại, hắn ôm nó vào lòng
- Đừng sợ, anh luôn ở bên em - hắn khẽ nói
- ...ngước lên nhìn hắn, nó mỉm cười
- 12...
- 13...
- 14...
- 15...
- Ông dừng lại đi - hắn nói khi nó đã thực sự ngất lịm đi- gọi bác
sĩ đến cho San San, con sẽ chịu số còn lại.
Ba mẹ kéo nó đi, ông dù rất thương hai đứa nhưng vẫn tiếp tục đánh
đòn.
- 16...
- 17...
- ...
Mãi cho đến khi hết 34 roi còn lại. Chân cả hai, nhất là hắn, tứa
máu đến thấm đẫm băng, mặt đầm đìa mồ hôi, môi thì trắng bệnh, mặt
xanh xao đến tội nghiệp thế nhưng vì lý gì mà chúng chấp nhận ăn
đòn dù rất sợ hãi. Phải chăng vì không muốn người còn lại bị
thương. Cái gì đã thúc đẩy chúng có suy nghĩ như vậy? Một cuộc hôn
nhân trong ép buộc liệu đã bắt đầu nảy sinh tình cảm hay chưa? Cả
hai đã thực sự chấp nhận tình cảm của mình dành cho đối phương hay
vẫn còn đang ngờ vực
Sáng hôm sau:
Nó dậy trước hắn, không phải hôm nay nó dậy sớm cũng không phải có
chuyện gì khiến nó phải thay đổi thói quen bị hắn quát vào mỗi sáng
vì "nướng" mà là hắn vẫn còn đang ngủ bởi cái vết thương quái ác ở
chân hành hạ hắn suốt đêm mãi cho đến 3h sáng hắn mới chợp mắt được
một lát.
Cả đêm qua nó cũng không ngủ được, không phải vì vết thương ngoài
da kìa mà vì vết thương nơi trái tim khi nghe những âm thanh khẽ
xuýt xoa của hắn.
Nó đến cạnh hắn, ngồi phịch xuống đất, nó trách mình tại sao luôn
gây rắc rối cho hắn, trách mình sao không cố thêm chút nữa để đỡ
giúp hắn thêm 20 roi, nó tự dằn vặt bản thân trước vẻ mặt dù đang
ngủ nhưng vẫn nhăn nhó vì đau của hắn.
Bất giác, nó đưa tay chạm lên mặt hắn. Đôi bàn tay bé nhỏ, run run
miết lên má hắn, lên hàng lông mày đang co lại khiến chúng chợt dãn
ra thoãi mái. Đôi môi trắng bệch, thở ahwts từng hơi mệt mỏi
Tóc... - nước mắt nó vô thức rơi xuống mặt hắn, chảy xuống miệng và
đọng lại trên bờ môi hắn. Nó giật mình vội đưa tay lau nhẹ rồi
nhanh chóng xuống nhà ăn sáng
Tại nhà ăn
- Chà ông, chào ba mẹ, chúc mọi người buổi sáng tốt lành - nó lễ
pháp nói
- San San, Nhật Phong đâu sao không xuống ăn sáng cùng cháu? - ông
hỏi
- Ăn tận 40 roi thì còn đi đâu được nữa kia chứ. Ba cũng biết người
lớn ăn chừng 5 - 6 cây là đủ ngất lìm rồi còn gì huống chi là
nó...hức...hức... - mẹ vừa khóc vừa giận dỗi nói
- Thôi mà mình - ba an ủi- ba sẽ gọi điện đến hiệu trưởng xin cho
hai đứa nghỉ học, dù sao con cũng chưa khỏe hẳn mà, phải không San
San
- Vâng! Phiền ba ạ - nó nói mà đầu óc cứ để đi đâu như thể nói cho
có lệ- À mẹ ơi! Tý nữa mẹ dạy con nấu cháo tố yến nhe, con muốn tự
tay chuẩn bị bữa sáng cho Nhật Phong
- Ừ. - mẹ lau nước mắt, cười, nói
Bữa sáng bắt đầu và kết thúc thật nhàm chán. Trong lúc ăn, cá nhà
cũng không nói chuyện rôm rả như thường khi, thiếu hắn cuộc đời nó
trở nên hụt hẫng.
Được sự giúp đỡ của mẹ, nó hoàn thành tô cháo không quá khó khăn.
Cẩn thận bưng lên phòng nó bắt gặp hắn đã thức dậy từ lúc nào,
khuôn mặt xanh xao, vô cảm ngoảnh về phía cửa sổ.
- Tôi đã mang bữa sáng đến cho anh đây, là do chính tay mẹ xuống
bếp đó. - nó gượng cười nói, tay bê tô cháo lên
Xoảng... - hắn hất phăng tô cháo xuống sàn nhà.
Hắn chợt nhói lên định bước xuống giường đỡ nó lên nhưng khi nó
quay lại, hắn lại vờ không quan tâm quay mặt đi chỗ khác
- Tôi không muốn ăn
Lẳng lặng thu dọn, nó rời khỏi phòng một lát rồi trở về với tô cháo
nóng hổi trên tay, lần này là do chính tay nó nấu và hoàn toàn
không có sự giúp đỡ nào từ mẹ.
- Tôi đã làm lại rồi, anh ăn đi - nó đưa thìa cháo lên thổi cẩn
thận
- Đã nói không ăn rồi mà - hắn đẩy tay nó ra.
Lần này thì cháo đổ cả lên tay nó khiến đôi bàn tay nhỏ bé đỏ ửng
vì bỏng.
- Á... - nó khẽ xuýt xoa rồi cũng cúi xuống dọn dẹp.
- Đồ ngốc, tay cô bị bỏng rồi kìa - nó rồi hắn kéo nó vào nhà vệ
sinh để tay nó dưới dòng nước lạnh rồi gọi điện cho bác sĩ tư- A
lô! bác sĩ Vũ ông hãy đến ngay nhà tôi đi, vợ tôi...cô ấy bị bỏng -
hắn chợt dừng lại khi nhắc đến từ "vợ tôi" nhưng cũng gắng nói hết
câu.
Hắn bối rối, quay qua, quay lại như muốn tìm cái gì đó che đi khuôn
mặt đang đỏ như gấc lên vì ngượng rồi vô thức ôm chầm lấy nó
- Em muốn gì? Em cần tôi phải làm thế nào mới thôi khiến người khác
lo lắng khi em gặp nguy hiểm, đau nhói khi em bị thương? Phải! Tôi
giận, rất giận em, giận em vì sao lại đỡ đòn thay tôi, giận em vì
sao xuống bếp làm bữa sáng cho tôi dù đi lại chẳng dễ dàng. Giận em
vì sao lại nói dối tôi rằng cháo tổ yến là do mẹ nấu. Tôi ghét em,
ghét em cứng đầu, ghét em dối tôi. Rất ghét - hắn hét lên
Nó ngước mặt lên nhìn hắn, đôi mắt ướt nhẹp nước mắt từ bao giờ.
Nghe những gì hắn nói thực sự nó rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức
òa như con nít nhưng còn điều nó muốn nghe nhất hắn vẫn chưa
nói...
Cúi xuống, hắn hôn nhẹ lên mắt nó, thì thầm nhỏ
- Đừng để tôi thấy em khóc thêm lần nào nữa, kể cả khi tôi ngủ. Vị
mặn ấy tôi đã nếm không chỉ một lần.
Kéo nó ra ngoài, hắn bấm điện thoại rồi quát
- Ông cưỡi rùa đi đấy hả? Con không mau đến nhanh, tay cô ấy mà
biến dạng thì ông liệu mà về quê ở ẩn đi
Dù hắn không chịu thú nhận, nhưng những gì hắn nói khiến nó không
thể kiềm chế niềm hạnh phúc thêm nữa, cả nagyf hôm ấy nó đã cười,
cười tủm tỉm một mình khi nhớ lại
Xoạt..._từ trong tủ cá nhân của nó rơi ra một loạt thư, nhiều đến
nổi tràn ra cả hành lang
- Ray, cậu được nhiều người ái mộ nhỉ?_Lizzie cười trước vẻ mặt
đang đỏ ửng lên vì giận của nó
- Vậy mà tớ lại chẳng xem đây là diễm phúc của mình đấy_nó
nói
- Cậu định làm gì với chúng?_nhỏ vừa hỏi vừa cúi xuống nhặt.
- Vẫn như mọi khi, mang ra cho công nhân thợ bánh mì gần trường
mình làm giấy nhóm lửa._nó thản nhiên nói rồi chợt cúi xuống, nhặt
từ trong đống thư ra tờ giấy màu cam có ép một bông cẩm chướng đỏ
rất đặc biệt.
- Chàng nào lại thu hút cậu đến vậy kia chứ?_nhỏ cúi xuống nhìn tên
tác giả- Ủa, không viết tên tuổi gì hết thì sao biết mà làm
quen
- Người này cả cậu và tớ đều biết_nó mỉm cười gấp mảnh giấy rồi đi
một mạch đến canteen
- Wey...wey...chờ tớ với_nhỏ chạy theo
Tại canteen trường
- Này, là Hellen sao?_nhỏ kéo nó- Thôi, về đi, cô ta không tốt đẹp
gì đâu, chắc chắn là có âm mưu gì đây mà_nhỏ đa nghi
- Cậu yên nào, dù là âm mưu gì thì tớ cũng không sợ, vào thử
xem._nó mặc những gì nhỏ bạn nói tiến về phía Hellen
Nhận ra nó, cô ả đứng dậy, vẻ mặt không có chút gì gọi là đang suy
tính độc ác như Lizzie nghĩ thế mà nhỏ lại núp sau nó, đưa cặp mắt
đề phòng nhìn Hellen rồi quan sát một lượt khắp canteen
- Cậu làm gì vậy?_nó đập tay lên vai nhỏ
- Tớ đang nhìn xem cô ta có cho người phục kích xung quanh đây
không_nhỏ tỉnh bơ nói, mắt vẫn đảo qua đảo lại
- Hỳ...cậu nghĩ gì vậy. Không có chuyện gì đâu mà, nếu có phục kích
từ trước thì dù cậu có tinh mắt thế nào ta vẫn bị đánh nên cứ để
mọi chuyện bình thường đi._nó cười, nói rồi ngồi xuống đối diện
Hellen
- Em nhắn chị đến đây vì muốn nói..._Hellen bước lại trước mặt nó,
ấp úng nói
- Nói gì chứ? Định tuyên chiến với Ray nữa hay sao?_nhỏ nhăn nhó
nói
- Em xin lỗi chị_Hellen cúi xuống tỏ vẻ thành tâm khiến cả nó và
Lizzie tròn mắt đặc biệt là Lzzie vì từ trước tới nay, chưa bao giờ
cô ngóng được tin nào về chuyện Hellen cúi đầu trước ai hay nói lời
cảm ơn (ngoại trừ Jun) chứ đừng nhắc đến nói xin lỗi.
- Cô làm gì vậy?_nó lạnh lùng hỏi
- Em thật sự đã biết lỗi rồi, xin chị hãy nhận lời xin lỗi này của
em ạ_nhỏ khẩn khoảng
- Cô thì có lỗi gì?
- Em đã hỗn xược với người lớn, đã đối xử phân biệt với mọi người,
đã cho người gây bạo lực trong trường học và còn nhiều việc khác
nữa, em xin lỗi, rất xin lỗi._nhỏ nói một hơi không hề ngẩn mặt lên
nhìn nó lấy một lần
- Cô ngồi xuống đi, nếu không người ta lại bảo tôi bắt nạt cô
đó
- Chị nhận lời xin lỗi này rồi em mới ngồi xuống
- Ngồi xuống hay không là chuyện của cô nhưng cái tôi muốn nói là
cô cần xin lỗi tất cả những người bị cô làm tổn thương và thay đổi
bản tính chứ không phải là đứng đây và cúi đầu trước tôi một cách
vô nghĩa
- ..._nhỏ ngồi xuống nhìn nó vẻ ân hận- Thật ra, cả em, anh Shin và
hoàng tử đều cảm thấy chị rất giống Linda- chị gái em, người mà
hoàng tử từng rất thích, chị cũng biết phải không?
- Cô nói với tôi chuyện đó làm gì?_nó thoáng buồn khi Hellen nhắc
đến hắn và Linda
- Đường nét trên khuôn mặt cũng có những điểm tương đồng, cách ăn
mặc, đi đứng, nói chuyện hay đối xử với mọi người cũng giống hệt
chỉ có điều Linda dịu dàng hơn và không mạnh mẽ được như Ray của
bây giờ. Chính em cũng rất bàng hoàng khi lần đầu trông thấy chị ở
lớp học của hoàng tử. Nhưng..._nhỏ khẽ sụt sịt rồi đưa tay lên khóe
mắt quệt những giọt lên vô thức tuông- Nếu chị không tin có thể xem
bức ảnh này.
- ..._nó chăm chú nhìn
- Sau khi Linda mất, phòng của chị ấy vẫn được giữ nguyên và lau
dọn sạch sẽ như thường lệ, tại Hoàng Nhật gia cũng có một căn phòng
còn lưu giữ những hình ảnh về chị ấy, đó là phòng cũ của hoàng tử
trước kia.
- Đã 3 năm qua, em không được nghe tiếng "Hà Quân" từ chính miệng
chị ấy, không được chị ôm vào lòng vuốt ve như mẹ, không được cùng
chị đi học, mọi thứ có được khi bên Linda đều trở thành khát vọng
trong em lúc này. Hu...hu...
- Hix...hix..._Lizzie nức nở
- Hà Quân_nó chợt đến cạnh Hellen ôm lấy nhỏ, vuốt mái tóc đen óng
của nhỏ như một Linda thật sự
- Hu...hu...em xin lỗi, chị đừng ghét bỏ em, chị đừng đi, đừng mặc
em với cái gia đình lạnh lẽo ấy, đừng rời xa em, em cần chị, cần sự
yêu thương đó...hu...hu..._nhỏ òa khóc nức nở