- Đi về không quên gọi thêm 1 bịch đem về nữa. Vừa hối lộ mẹ, vừa
lấy le trước mặt cậu. Tỏ vẻ con trai hiếu thảo ^^!. Sài Gòn đêm
xuống lạnh quá, mùa mưa mà. Chạy nhanh về nhà không sợ cậu bị mẹ
la. Con gái mà, đi chơi khuya thế đâu có được. Cậu lại ôm tớ, lần
này còn ôm chặt hơn nữa.
- Cậu ơi đừng bao giờ buông ra nhé !
- Sao được, về nhà thì phải buồn ra chứ ??
- Đồ ngốc, ý tớ có phải thế đâu !
- Tới nhà rồi, cậu cởi nón bảo hiểm ra. Hất mái tóc nâu xinh xắn
vào tớ. Cảm nhận được mùi hương trên tóc cậu. Chắc là cậu cố ý phải
không. Muốn tối nay tớ mất ngủ sao hả ?
- Hì hì bye H, tối về nhắn tin cho tớ nhé !
- Khoannnnnnnnnnnnn
- Khoan gì ?
- Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ ?
- À, xíu về tớ nhắn tin trả lời cho.
- Không được
- Bước xuống xe, nắm 2 tay cậu, nhìn thẳng đôi mắt cậu :
- Cậu ơi làm gà bông của tớ nhé !
- Cậu về đi, rồi tới trả lời cho
- Không được, trả lời ngay bây giờ cơ. Cậu làm gà bông của tớ nhé
!
- Tớ.....
- Nhanh không tớ đổi ý bây giờ
- Tớ đồng ý
- Cậu suy nghĩ kỹ chưa nè !
- Kĩ rồi !
- Không được đổi ý nhé
- Uhm ! Tớ hứa
- Cậu nhắm mắt lại đi, tớ có cái này tặng cậu
- Cái gì
- Nhắm đi !
- Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu. Sao mà ngọt ngào đến thế ! Nụ
hôn đầu của tới cho cậu ! Một cơn gió nhẹ thổi ngang. Lay động
những cành cây bên đường. Những giọt nước đọng trên cao rớt xuống.
1 giọt vô tình rơi vào giữa cậu và tớ.
- Ý ! Mưa rồi kìa - Tớ vừa nói, vừa thu người lại, thế là chấm dứt
1 nụ hôn ngọt ngào rồi.
- Mưa đâu mà mưa, nước trên cây rơi xuống đó !
- Ừ nhỉ !
- Cậu làm tớ ngại quá Huy ơi ! Thôi tớ vào nhà nhé ! Tạm biệt
cậu
- Tối ngủ ngon nhé, nhớ đắp chăn không thôi lạnh đó !
Hôm đó là 30/9/2012
Chương 5 : Những ngày ngọt ngào và 1 cơn mưa !
Phần 5.1 : Gà bông lớn, gà bông nhỏ.
- Tới nhà mình rồi :
- Mẹ ơi mở cửa cho con với !
- Sao mà vễ trễ thế ?
- Dạ con đi vòng lại mua chè cho mẹ, nè mẹ.
- Chà bữa nay đi chơi mà cũng nhớ tới tui nữa ha!
- Phóng thật nhanh lên lầu, nhắn tin thật nhanh gởi cậu :
- Sweettest kiss ever (nụ hôn ngọt ngào nhất mà tớ từng có)
- Cậu xạo quá đi, nụ hôn trước của cậu thì sao !
- Mỗi người một cảm giác khác nhau chứ ! Với cậu tuyệt lắm
- Cậu nói hoài à, làm tớ ngại quá đi !
- Tối nay chắc cậu ngủ ngon lắm nhỉ ?
- Chắc thế, cậu cũng vậy phải không !
- Không ! tớ vui quá không ngủ được đâu cậu ơi
- Leo lên giường nằm tiếc nuối. Muốn chạy xe thật chậm, muốn được
ai đó ôm lâu hơn. Muốn được 1 ‘thiên thần’ ngồi sau ôm thật chặt.
Mà thiên thần gì không mọc cánh dài ra, mà lại mọc tai thỏ dài ra
nhỉ. Chắc chỉ có gà bông của tớ thôi. Tiếc nuối một nụ hôn ngắn
ngủi, tại mình nhát quá cơ, tại giọt nước tự dưng rơi trúng mũi
nữa. Mún kéo dài nó thêm 1 xíu nữa, xíu nữa thôi. Đi ngủ thôi nào,
hi vọng sẽ được gặp cậu trong mơ nhé, lúc đó tớ sẽ hôn cậu thật
nhiều. Chắc chắn luôn đấy, giấc mơ của tớ mà. Cậu sao mà cấm
được.
- Sáng 4g30 ngủ dậy chạy bộ, dạo này không còn ngái ngủ nữa rồi. Tớ
quyết tâm ăn nhiều, mập nhiều cho cậu ôm. Hôm qua cậu nói tớ ốm quá
ôm chả ấm gì hết, nghe ghét lắm cơ. Chờ tớ nhé, tớ sẽ thay đổi vì
cậu mà.
- Trên đường đi học hôm đó thấy 1 xe bán thú bông nhỏ nhỏ làm móc
khóa. Đủ các con heo, thỏ, vịt, chim, chồn, mèo ú... À có con này
hợp với cậu nhất này. Con gà bông con màu vàng, đầu nó đính 1 cái
hoa màu hồng. Mua gà bông tặng gà bông ha ha. Chắc chắn cậu sẽ
thích lắm cho mà xem.
- Yến ơi, tớ mới lượm được con này nè !
- Con gì thế, cho tớ xem với
- Con gà bông.
- Ơ dễ thương quá, Huy ơi tặng tớ đi, tặng tớ đi ha
- Hơm, gà bông của tớ mà, tối về tớ ôm, sao mà cho được.
- Thôi tặng tớ đi, tớ thích con này lắm đó, nha Huy, nha Huy
!
- Con gà tớ cưng lâu nay, qua nhà cậu nó buồn lắm đó !
- Hơm có đâu, con gà mà được qua ở với tớ nó mừng lắm á
- Làm gì mà mừng, nó sẽ bị cậu hành hạ nè, nằm đè lên, vẽ bậy lên
mặt, có khi lâu lâu bóp nó nữa chứ.
- Ơ hay, cái cậu này, tớ sẽ ôm nó ngủ rồi treo nó vào cặp tớ
!
- Thế lỡ mai mốt giận tớ, cậu quýnh nó không thương tiếc thì sao
?
- Giận cậu thì quýnh cậu chứ, sao lại uýnh nó tội nghiệp thế. Nó
xinh xắn thế kia ai mà uýnh nó được.
- Vậy con gà bông sướng hơn tớ nhiều rồi. Được cậu cưng, được cậu
ôm ngủ, lúc nào cũng bên cậu, còn không bị nhéo mỗi lúc giận nữa.
Sướng quá đi !
- Đương nhiên rồi, cậu còn lâu mới được như thế !
- Trời ơi, chẳng lẽ giờ tớ đi ghen với con gà bông sao
>.<
- Kệ cậu hi hi, thế cậu tặng tớ nha ?
- Hôm nay học ngoan đi, cô mà la là tớ không tặng đâu.
- Hứa đó nha!
- Hứa.
- Nói chuyện đi, nói chuyện đi, bà tám mỗi ngày đâu rồi, bị cô la
đi. Để mai còn có người phải năn nỉ mình nữa. Lâu lâu mới được cậu
xuống nước năn nỉ thế mà. Lâu nay chọc cậu bị giận hoài, năn nỉ
muối cong cả lưỡi. Phải tranh thủ xíu chứ. Ngồi học Lý chả được gì
cả, cứ ngồi nói chuyện với mấy đứa xung quanh mãi :
- Huy im lặng coi, cứ nói chuyện với bạn Thịnh hoài thế. Để yên cho
mấy bạn nữ bên kia học nữa chứ. Thấy con gái người ta ngoan thế
không !
- Dạ dạ, con biết rồi cô ! (ngoan cái gì mà ngoan, tụi nó chưa nói
đấy thôi)
- Sặc kiểu này thì hố hàng quá rồi, đang cầu người ta nói chuyện
thế mà lại! Nhìn qua thấy Yến đang bụm miệng cười. Lúc mình nhìn
còn cười rõ hơn nữa chứ. Quê quá, nhét cục ‘quê’ đâu bây giờ. Kiểu
này thì đi con gà bông mất rồi. Hết giờ rồi, chắc cậu đợi nãy giờ
rồi phải không ?
- Huy ơi, Huy ơi, đưa gà bông cho tớ !
- Ơ. Nhanh quá ha, nè !
- Gà bông ơi, qua ở với tao nhé !
- Bắt cóc nó đi thế mà, chơi với nó 1 mình luôn đi nha.
- Ơ. Chơi với H nữa chứ, cám ơn con gà của Huy nhiều nha !
- Hông có gì, cậu vui là tớ vui rồi, nhớ treo nó ở cặp nhé !
- Sao mà đang muốn giận cậu rồi lại đổi giọng nhanh thế nhỉ. Cứ mỗi
lần nhìn thấy cậu, mỗi lần cậu mở đôi mắt to nhìn tớ, mỗi lần giọng
nói ngọt ngào đó cất lên là mỗi lần tớ xiêu lòng. Chả thể giận lâu
được, chả thể làm mặt lạnh để được năn nỉ hoài. Cậu ơi là cậu, thế
mà mỗi lúc tớ bị giận, tớ lại không thể đứng yên. Má cậu phồng lên
trông dễ ghét lắm, không thèm nhìn tớ, tớ nói gì cũng lắc đầu trông
ghét lắm cơ. Nhưng mà mỗi lần năn nỉ được cậu xong, lúc nào cũng có
1 nụ cười cho tớ cả, 1 nụ cười mà tớ sẽ khó mà quên được lắm
đây.
- Tối về, như thường lệ, chat với cậu đến thật khuya :
- Yến ơi, biết sao tớ thích cậu không ?
- Không biết, sao thế cậu
- Thích thì thích thôi, cần gì lý do ha ha
- Thế mà cũng nói, đồ khùng !
- Đúng mà, lúc thích nhau thì chả cần lý do gì đâu, nhưng mà khi
chia tay lại có đến cả ngàn. Chả hiểu sao lại như vậy nữa ?
- Có lẽ lúc đó họ thấy không hợp nhau nữa nên chia tay.
- Không hợp nhau sao lúc đầu lại có thể thích nhau nhiều như vậy
được !
- Cậu ngốc thế, thích nhau một thời gian mới phát hiện ra mình
không hợp chứ !
- Tớ chả tin, lúc đó thì yêu luôn cả điểm khác biệt và khuyết điểm
của người kia nữa chứ. Tớ nghĩ đó là lời biện minh lúc người ta
chia tay thôi !
- Không hợp thì không hợp thôi, cậu ơi là cậu ! – Yến nói
- Tớ thấy lúc đó chán nhau rồi mới nói vậy thôi, tớ bị mấy lần rồi.
Nhiều lúc tớ không dám đặt hết tình cảm lên 1 ai nữa !
- Thế lần này cũng không dám à
- Đương nhiên là dám rồi, phải thử 1 lần cuối chứ, có gì khỏi hối
hận.
- Lần cuối mới ghê chứ, thế lỡ lại tan vỡ rồi sao?
- Tan vỡ thì tớ sẽ cố gắng làm bạn đó thích lại tớ, sẽ níu kéo bạn
đó, không buông tay dễ dàng đâu, vì bạn đó quan trong với tớ lắm
!
- Cậu nhớ đó nhé, tớ sẽ nhớ những lời này mãi !
- Chỉ cần cậu vẫn còn đó, vẫn chưa quen ai khác tớ chắc chắn sẽ kéo
cậu lại. Tin tớ nhé gà bông!
Phần 5.2: Yêu thương là tin tưởng mà.
Tối thứ 2, cả ngày hôm nay không được gặp cậu. Nhớ ! Chỉ biết chọc
cậu vui bằng những dòng tin nhắn ngốc nghếch này thôi :
- Ê ngốc đố cậu cái này nha !
- Sao biết người ta sẽ không trả lời được mà dám kêu ngốc !
- Thích thế đấy. Thế biết con gì không gáy mà người ta vẫn kêu là
gà không ?
- Đúng thì được gì không
- Đúng thưởng cho, yên tâm nhé.
- Xời, câu gì dễ ẹt, gà con !
- Còn gà nhỉ nữa
- Để tớ nghĩ ... à gà mái
- Còn một con nữa !
- Con gì ??? hết rồi mà
- Gà móng đỏ !
- Là gà gì thế, tớ chưa nghe bao giờ ?
- Chưa nghe thì thôi, mốt sẽ biết ha ha
- Đồ khùng. Thấy tớ giỏi chưa ^^!
- Câu này con nít chưa biết nói nó cũng trả lời được. Thế mà dám
kêu giỏi.
- Xạo vừa thôi, con nít chưa biết nói sao nó trả lời !
- Ờ thì nó chỉ vô con gà, nó chưa biết nói nhưng nó biết nghe rồi
mà !
- Cái gì cậu cũng nói được, đồ lưỡi không xương !
- Trên đời có ai có lưỡi có xương đâu !
- Cậu, cậu... Ghét cậu luôn, không nói chuyện nữa
- Thôi tớ giỡn đó, chọc cậu hoài tội nghiệp ghê. Mai tớ tặng cậu 1
cái K nha
- Kẹo hả ?? Thích thế!
- Còn nhớ hồi Chủ Nhật đi trung thu, có mua tặng cậu 1 cái lồng đèn
nho nhỏ. Thế mà con nhỏ đi chung nó cầm về mất rồi. Nó hơm chịu
trả. Cậu giận tớ quá trời, bắt hôm nay (thứ 3) phải lên đòi cho
được. Thì ra trước mặt Yến nó cố tình chọc mình quê. Chứ lên lớp
kêu cái là nó đưa liền. Chà tự nhiên đi học mang theo lồng đèn làm
gì nhỉ, có nến đâu mà thắp. À treo lên giữa lớp đi cho đẹp. Có gì
cô hỏi nói là trang trí lớp mùa ‘hậu trung thu’, có khi được khen
nữa chứ. Hì hì, treo đó đi !
- Lồng đèn của tớ đâu ?
- Chết cha !! Tớ tớ...
- Cậu chưa đòi phải không, đồ đáng ghét !
- Không mà tớ đòi rồi mà
- Sao không đưa cho tớ .
- Hồi sáng tớ treo lên giữa lớp cho nó đẹp !
- Thế giờ mất rồi chứ gì. Tớ giận luôn. Giận thật đó.
- Mất đâu mà mất, còn đó mà.
- Sáng giờ sao mà còn được. Hu hu cậu lo đền cho tớ
- Không tin chút cuối giờ học cậu lên tìm với tớ nha !
- Giờ học Toán buổi tối, cậu ngồi sau tớ. Lâu lâu đợi thầy viết bài
trên bảng thì lại quay xuống nhìn lén cậu 1 cái. Cơ mà nhìn lén làm
gì nhỉ, cậu là gà bông của tớ rồi mà. Nhìn lén có cái thích của nó
chứ. Nhìn lén cậu viết bài, lâu lâu lại lấy 2 ngón tay vuốt tóc rũ
trước mặt lên tai, thích nhất là nhìn mặt ngố của cậu khi đang học
mà tớ gửi tin nhắn này đó : “học hành kiểu gì, lo học đi, còn dám
lấy điện thoại ra nhắn tin với trai nữa, thầy thu bây giờ”. Hai mắt
nhăn lại, gò má hích lên, nhìn chằm vào tớ :
- Đồ khùng
- Khùng kệ tui !
Cuối giờ học :
- Cậu ơi lên lầu 4 tìm lồng đèn với tớ đi – Mình nói
- Nó mà mất là cậu chết với tớ !
- Hông mất được đâu, ai mà lấy là tớ ...
- Cậu làm sao !
- Thì tớ... đi xin lại cho bằng được
- Thế mà cũng nói. Nhưng mà trên kia tối lắm, không có ai nữa, tớ
sợ lắm.
- Sợ gì mà sợ hả
- Sợ ma lắm, ghê lắm
- Lớn rồi mà còn sợ ma cái gì nữa
- Kệ tớ, hu hu. Không lên đâu !
- Thôi đi sát vào tớ là không sao đâu. Nắm tay tớ lại nè ! - (Sợ ma
kiểu này hay chứ nhỉ)
- Kìa kìa nó kia kìa, Huy ơi trèo lên bàn lấy cho tớ đi
- Thôi trong lớp tối om à, thấy đường đâu mà trèo giờ.
- Thế giờ làm sao ?
- Mai tớ đi học sớm tớ lấy cho, tối rồi không mất đâu.
- Nhớ đó, thôi xuống nhanh đi, người ta về gần hết rồi kìa !
- Hôm qua tớ hứa tặng cậu 1 cái K phải không?
- Kẹo hả, đâu đâu ??
- Không phải kẹo, kiss đó !
- Ơ, cậu...
- Nhẹ nhàng kéo cậu lại, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Lần trước tớ
vẫn còn tiếc vì nhanh quá, tại bị nước rơi trúng mặt. Giờ thì khỏi
nhé. Cậu ngượng ngùng vội nhắm mặt chặt lại, như chưa biết rằng tớ
sẽ định...
- Huy ơi là Huy, cậu làm tớ đỏ mặt lắm luôn rồi nè !
- Hì hì, đỏ mặt thế trông cậu dễ thương lắm đó.
- Dễ thương gì, ngại chết đi được. Ghét cậu lắm!
- Mai mốt cho tớ làm cậu đỏ mặt nữa được không?
- Không, không, không. Ghét cậu lắm !
- Ghét tớ sao mà giờ vẫn nắm tay tớ chặt thế ?
- Kệ tớ, tớ thích như vậy đấy. Không nắm cho ma bắt à!
- Ngốc ơi là ngốc làm gì có ma !
- Thế tớ buông ra nhé ??
- Không không, tớ giỡn thôi, lo mà nắm chặt lại đi, không là nó bắt
mất gà bông của tớ đó.
- Yến ơi, sao lúc nào cậu cũng ngây thơ một cách dễ thương như vậy
nhỉ ! Sao lúc nào tớ cũng bị vẻ mặt ngốc của cậu làm cho tớ đêm nào
cũng phải nghĩ tới nó mấy lần mới ngủ được. Lúc cậu ngượng lên xinh
lắm cơ. Hi vọng sẽ được làm cậu ngượng thêm nhiều lần nữa, để tớ có
thể nhìn chằm chằm mặt cậu lúc đó. Tối nay tớ sẽ ngủ thật ngon đây
(cậu cũng thế phải không ?), tớ sẽ không phải tiếc nuối vì 1 nụ hôn
ngắn ngủ như lần trước nữa đâu. Sẽ ngủ thật ngon, để được cảm nhận
nó 1 lần nữa... trong mơ!
Về nhà, nhắn ngay 1 tin cho cậu :
- Yến ơi, mai lên tìm lồng đèn với tớ nữa nhé !
- Uh nếu nó vẫn còn ở đó
- Hi hi. Chắn chắn sẽ còn mà.
Ngày hôm sau, tới lớp. Mất cái lồng đèn. Đúng là còn gì xui hơn nữa
không. Thôi cũng được, cám ơn mày lồng đèn nhé ! Nhờ mày tao đã có
được 1 phút thật là đáng nhớ
- Trong 1 lần tớ và cậu qua trường học, ngồi ghế đá cạnh cậu, thấy
cậu cầm điện thoại nhắn tin gì đó, bâng khuâng tớ nghĩ :
- Yến ơi, cậu lưu tên tớ là gì trong danh bạn cậu thế, mấy bữa ai
đó nói lưu là “honey :x” phải không nè ?
- Thế cậu lưu tên tớ sao nào?
- Đây nè “sweetie :x” – là ngọt ngào, kẹo ngọt, cục cưng đó. Tớ lưu
thế vì tớ thấy cậu thích ăn kẹo lắm cơ.
- Thích thế nhỉ !
- Đánh trống lãng hả, đưa tớ mượn điện thoại cậu đi, đưa đây
- Không được, không được !
- Vừa nói tớ vừa chồm qua người cậu giựt cái điện thoại, cậu cố đưa
ra xa khỏi tớ, không để tớ lấy được. Đưa đây cho tớ, cho tớ mượn
xíu thôi ! Cậu vẫn không chịu. Tưởng cậu chọc tớ, tớ lại càng cố
lấy được hơn. Mặt cậu nhăn lại, khó chịu. Lần đầu tiên tớ thấy cậu
như vậy đấy. Biết có chuyện gì rồi tớ ngồi yên lại, gặng hỏi
:
- Cậu nhắn tin với ai vậy ?
- Không có gì hết mà ?
- Cho tớ biết được không, có gì không vậy ?
- Cậu nhanh tay quay đi, xóa ngay cái tin nhắn mới nhất trong
inbox. Nhìn qua tớ thấy có mấy tin nhắn của 1 ai đó mà cậu lưu tên
là “người lạ”. Vừa lúc đó, tớ lấy được điện thoại của cậu !
- Ơ cậu lưu tên tớ là Huy hả !
- Không, tại điện thoại này tới mới lưu thế thôi, điện thoại ở nhà
tớ là “Honey” mà, thiệt đó, thiệt đó.
- Thế “người lạ” này là ai thế cậu !
- Thì là ...
- Cậu nói cho tớ biết với !
- Là bạn trai cũ của tớ.
- Cậu nói cậu quên hết rồi mà, chấm dứt hết rồi mà, sao lại còn
liên lạc với bạn đó.
- Tớ...... Thì tớ đang muốn quên rồi đây, mới lưu là “người lạ” đó.
Cậu không thấy hả??
- Nhưng muốn quên rồi sao lại vẫn còn nhắn tin nữa vậy. Yến ơi cậu
đừng giấu tớ gì nhé Yến !
- Không có gì hết mà, cậu suy nghĩ nhiều quá đó.
- Tớ biết nếu cậu vẫn chưa quên được, tớ vẫn thông cảm mà. Nhưng
cậu đừng giấu tớ được không, nhé cậu. Hứa với tớ đi
- Tớ hứa !
- Bữa nay cậu đừng nhắn tin với bạn kia nữa được không ! – Vừa nói,
tớ vừa cầm 2 tay cậu, vừa nhìn thằng vào mắt cậu, mong chờ 1 câu
trả lời
- Uhm tớ biết rồi!
- Đọc được 1 trong 2 tin mà bạn ấy gửi cậu. Tin gần nhất thì cậu
xóa mất rồi. Tin tiếp theo thì ghi là “Uh, anh cũng vậy”. Chuyện gì
vậy trời, cũng vậy chuyện gì ?? Cả ngàn câu hỏi trong đầu tớ. Nhưng
lúc đó, trông cậu sợ lắm, sợ tớ buồn hay sao, hay sợ tớ biết 1
chuyện gì đó vậy. Mắt cậu trông rất lo lắng, tớ không dám hỏi. Cậu
hoang mang thế cơ mà. Tin nhắn đó nghĩa là gì, nghĩa là gì vậy.
Thôi không sao đâu, mày đa nghi quá đó Huy. Yến hứa với mày rồi mà.
Yêu thương là tin tưởng phải không nhỉ. Không sao đâu mày
nhé!
Phần 5.3 : Tóc xinh
Tối hôm đó về nhà, dối lòng là mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, nhưng vẫn
mãi lo lắng về cái tin nhắn đó. Chả thể yên lòng được. Tại sao Yến
lại nhắn tin cho bạn kia, hay là bạn đó nhắn tin trước, hay đó bạn
đó vẫn còn thích Yến. Chắc chắn là thế rồi, có lẽ nó đang muốn quay
lại với Yến, rõ ràng là biết Yến đã có bạn trai rồi sao vẫn nhắn
tin sau lưng như vậy. Yến đã lưu tên nó là “người lạ” đã muốn quên
nó thế cơ mà. Thằng này muốn phá hoại mình hay sao ? Quanh đi quẩn
lại cũng chỉ có mấy câu hỏi như vậy. Nhưng vẫn không thể trả lời
được, lại chằng thế ngủ.
- Nằm nhắn tin với cậu, muốn hỏi cậu hết về chuyện hồi nãy, nhưng
lại không thể. Cũng có thể tớ hiểu nhầm cậu thì sao. Cứ gặng hỏi
cậu mãi như vậy như vậy thì tội nghiệp cho cậu quá. Gọi cho cậu,
chả biết nói chuyện gì nữa, có lẽ vì lo lắng, có lẽ đơn giản vì chỉ
muốn được nghe giọng cậu thôi. Cậu nhấc máy
- Alô, Huy ngủ không được hay sao mà gọi tớ thế ?
- Uh, tối nay trời mưa lạnh quá !
- Tớ qua cho cậu ôm nhé !
- Thôi tớ có gối ôm để ôm rồi. Ôm nó mềm hơn !
- Vậy ôm nó đi ngủ luôn đi, tạm biệt.
- Ơ ơ , cậu này người ta mới nói giỡn xíu mà đã.
- Thấy người ta nói chuyện ngọt ngào cái nổi hứng chọc phải không
?
- Đâu có đâu mà. Ôm gà bông là ấm nhất đó, gối ôm sao mà bằng được
hì hì.
- Đương nhiên rồi, cậu may mắn lắm mới có con gà bông dễ thương như
tớ để ôm đó.
- Thôi cậu đừng nói nữa, làm tớ thèm tối không ngủ được bây giờ
.
- Thèm kệ cậu, cho thức luôn. Đáng đời ! Ai kêu lúc nào cũng chọc
tớ !
- Thích thật đấy, tối rồi mà vẫn được nghe giọng cậu, vẫn được chọc
cậu, vẫn được nghe tiếng cậu cười. Cứ nằm nghỉ mãi về nụ cười ấy,
bỏ lại bao nhiêu lo lắng phía sau, ngủ thiếp đi lúc nào chả
hay.
- Sáng mai đi học, tìm ngay thằng Thái để hỏi chuyện, vì nó, Yến,
và “người lạ” kia học chung với nhau hồi cấp 2. Hỏi nhiều mà nó trả
lời chả được bao nhiêu cả, mà thôi kệ nó. Nó thích Yến thì kệ nó,
quan trọng là cậu cơ. Cậu dễ thương như thế, chắc chắn là có nhiều
vệ tinh theo cơ mà. Thôi tớ cứ cố gắng chọc cậu vui, quan tâm và
thích cậu nhiều hơn nữa thì có lẽ cậu sẽ mãi bên tớ thôi mà. Phải
cố gắng hơn nữa để giành được tình cảm thật nhiều của cậu. Cố gắng
!
- Hôm nay trường học có 4 tiết thôi. Hẹn cậu đi ăn kem gần trường.
Chạy từ lầu 4 xuống thật nhanh, đợi cậu trước cổng.
- Cặp nặng lắm không, để tớ xách cho nhé !
- Thôi không nặng đâu, tớ xách được rồi.
- Nói nhiều, đưa đây cho tớ. Quán kem đầu đường luôn cơ mà.
- Tới rồi. Trời ơi ! Nguyên 1 đám bạn lớp của tớ ngồi ở đây hết.
Kiểu này thì bể xô hẹn cậu đi ăn kem rồi. Còn gì là riêng tư nữa
trời. Bây giờ chẳng lẽ lại đi về. Ngồi đây ăn chuẩn bị nghe tụi nó
chọc cho quê chết luôn rồi. Tìm cái bàn xa xa tụi nó xíu cho
đỡ.
- Huy ơi, mày ngồi đâu thế, qua đây mà ngồi nè !
- Ngồi đâu kệ tui, mệt mấy má quá !
- Trời ơi, tụi bây để cho người ta giây phút riêng tư “lỡn mợn” đi
– Một đứa trong đám lên tiếng rồi cả bọn cười khoái chí lắm.
- Tụi nay chọc mình quanh năm suốt tháng quen rồi, chỉ tội cho Yến
sợ Yến ngại mà đỏ mặt mất. Ngồi yên được một xíu tụi nó lại chọc
tiếp. Nó lôi đủ chuyện ra để chọc, chém gió chảy cả kem. Nào là “ra
chơi tao nhớ mày đứng với con khác mà Huy”, “hôm qua mày chở bạn XX
lớp YY về nhà mà”, còn đòi khoe cho Yến coi mấy tấm hình dìm hàng
lúc mình ngủ gật trong lớp nữa.
- Sao mà mấy bạn cứ chọc Huy của tớ hoài thế ! - Yến bỗng thẹn
thùng lên tiếng !
- Nguyên 1 đàm ồ lên vỗ tay, như điên ấy. Cả bọn nhại lại “Huy của
tớ luôn” rồi cười hí ha hí hửng. Mai tụi bây biết tay tao. Hên quá,
kem ăn xong hết rồi. Thôi dzọt lẹ. Trên đường đi vào trường lại với
cậu, cứ nghĩ tới cái cụm từ “Huy của tớ” mãi. Nghe sao mà nó thích
thế nhỉ. Không ngờ cậu nói thế luôn ấy. Cám ơn cậu nhiều lắm
nhé
- Tụi bạn tớ kỳ ghê, chọc tớ với cậu không à
- Hì gặp tớ tớ cũng chọc. Mà tớ thấy lớp cậu dễ thương ghê.
- Tụi quỷ đó mà dễ thương gì hì hì. Ủa mà tớ là của cậu hồi nào thế
nhỉ ?
- Cái gì, giờ muốn là của con khác hả ? – Vừa nói vừa nhăn mặt quay
qua tớ, nhéo một cái đau điếng ngay bụng
- Aaaaaaaaaa, sao mà nhéo người ta đau thế. Hu hu
- Cho nhớ đồ đáng ghét !
- Còn sớm quá nhỉ, hay cậu với tớ vào nhà thờ chơi nhé !
- Trong đó có gì mà chơi hở cậu
- Trong đó có hồ nước mát lắm, ghế đá nhiều nữa, học sinh trường
mình hay vào đó chơi lắm.
- Ngồi ghế đá cạnh cậu, cậu kể bao nhiêu là chuyện. Nhưng tớ cứ mãi
nhìn mái tóc cậu cơ. Xinh lắm. Tóc cậu thắt bính rồi tết ngang qua
đầu. Phía sau thì dài vừa tới lưng, phía trước lâu lâu có vài lọn
tóc rơi xuống che mắt cậu, cậu khẽ lấy tay vén nhẹ nhàng qua tai.
Mà ngồi gần cậu như vậy nên thấy thơm lắm. Chắc sáng ai đó lại gội
đầu phải không nhỉ. Ngắm mãi cũng chịu không được.
- Ê ê, đừng có chọt vô mà, người ta cột mệt lắm đó
- Thôi, đẹp thế, cho tớ chọt xíu đi
- Không chọt vào hư hết bây giờ
- Kệ tớ chọt đó
- Aaaaaaaa
- Lại nhéo tớ nữa hu hu, sao mà dữ thế này :
- Tóc đẹp người ta mới muốn sờ vào chứ bộ
- Đẹp thiệt hả ?
- Uh xinh lắm đó, thơm nữa
- Cậu thích không ?
- Thích lắm !
- Thích thì cũng ngồi đó nhé, không cho đụng vào đâu hi hi.
- Gà bông gì mà hông cho đụng kì quá
- Kì thế đó ! Miễn sao có người mê tui là được. À mà tớ có bài hình
không gian này thầy giảng mà không hiểu, cậu chỉ cho tớ nhé ?
- Uh, cậu lấy ra đi, tớ chỉ cho
- Biết làm không đấy mà chỉ, nhìn mặt ngốc thế kia
- Sặc, sao mà không biết được !! Lấy ra đi tui chỉ cho. Không chỉ
được mua kẹo đền cho
- Tưởng bài gì khó, ngay bài đầu thế này. Lại được dịp lên mặt rồi.
Tí nữa tớ chỉ rồi mà làm lại không được là ký đầu cho bây giờ này.
2 điểm này chung mặt phẳng nối lại được này, giao tuyến là AB này,
còn bài này thì mở rộng mặt phẳng ra nè,... hiểu chưa ngốc!
- Chỉ bài cho cậu, lâu lâu lại ngắm mái tóc của cậu 1 xíu. 1 vài
cọng rũ xuống, tớ vội đưa tay vén qua tai cho cậu. Cậu mở mắt to
nhìn tớ, nhoẻn miệng cười.
- Cám ơn nhé !
- Khùng, thế mà cũng cám ơn
Ngồi trong sân nhà thờ, 2 đứa vừa học bài vừa cười đùa, quên đi cả
thời gian. Cứ thế những cơn gió nhẹ lay động những cành cây, như
muốn cùng tiếng cười của 2 đứa phá vỡ buổi trưa tĩnh lặng và oi
bức. Phía trước những con cá vui đùa đớp bong bóng trên mặt hồ. Bên
cạnh một con gà bông xinh xắn đang đựa vào vai mình...
Phần 5.4: Băng đô chưa tặng.
Bữa nay lúc nào trước khi đi ngủ cũng phải đều nghĩ tới 1 ai đó thì
mới ngủ ngon được. Cứ muốn được nghe giọng cậu trước khi ngủ cơ, cứ
muốn được 1 tin nhắn chúc ngủ ngon với những lời ngọt ngào có cánh
từ cậu thì mới chịu đi ngủ. Tối nay nằm nhớ về mái tóc của cậu. Cứ
thích được mân mê nó mãi, mượt ơi là mượt. Nhớ tới mỗi lần cậu cuối
xuống viết bài, 1 vài lọn tóc lại nhẹ nhàng rơi xuống che mắt cậu,
mặc dù cậu cứ vén qua tai hoài cơ.
- À hay tặng cậu một chiếc băng đô để cậu cài tóc nhỉ. Đúng rồi !
Cậu mà đeo băng đô lên thì sẽ xinh lắm cho mà xem. Một chiếc băng
đô có cái nơ màu cam – màu ai đó rất thích. Tưởng tượng cậu sẽ xinh
xắn thế nào khi cài chiếc băng đô mà tớ tặng nhí. Nằm trên giường
mà cứ cười mãi. Thôi ngủ đi, băng đô thì để mai tính Huy ơi.
- Bước vào 1 shop bán đồ cột tóc nơ, vòng đeo tay, thú bông,... nói
chung là tất cả những thích mà tụi con gái hay dùng :
- Chị ơi, cho em xem mấy cái băng đô với !
- Em mua tặng bạn hả
- Không em mua em đeo đấy
Chị bán hàng há hốc nhìn mình :
- Hả ?
- Nghĩ sao dzậy má, em giỡn, em mua tặng bạn đó !
- Hì hì đây nè em lựa đi
- Cái nào đây nhỉ, em không biết lựa đồ cho con gái chị ơi !
- Bạn em tóc dài hay ngắn thế ?
- Dài chị, tóc bạn ấy đẹp lắm
- Lựa mấy cái này nè em
- Chị lấy cho em cái có cái nơ cam đi, cái đó dễ thương nè. Gói lại
trong hộp cho em với !
- Của em đây !
- Cám ơn chị, chiều nay em tặng bạn đó nè
- Chắc là “bạn đặc biệt” rồi chứ gì, chúc em may mắn nha !
- Có được cái băng đô rồi, hí ha hí hửng vào lớp. Ông thầy dạy Anh
giảng bài siêu buồn ngủ, không hổ danh là “tiến sĩ gây mê” bao
nhiêu năm nay. Ngồi học mà cứ nghĩ đâu đâu. Chiều nay tặng băng đô
cho cậu kiểu gì đây nhỉ. Làm cậu bất ngở hả ta ? Lén bỏ vào cặp
cậu, để cậu về nhà ngạc nhiên hả. Cũng hay nhưng mà như thế thì
không được nhìn gương mặt của cậu xem cậu có thích hay không. Hay
là lén bỏ vào hộc bàn cậu nhỉ. Vừa bất ngờ vừa có thế quay xuống
xem được cậu như thế nào... Làm gì bây giờ ta
- Ngồi nghĩ mãi cũng ra được 1 kịch bản đẹp nhất. Đợi lúc ra về,
hẹn cậu lên lầu 4 chỗ tìm lồng đèn hôm bữa, lên đó để tụi bạn khỏi
thấy mà phá hỏng kế hoạch của mình. Tớ sẽ nói có 1 bất ngờ cho cậu
tò mò đi theo. Rồi tớ sẽ nói cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cài chiếc
băng đô xinh xắn lên mái tóc của cậu, ôm cậu thật chặt và nói nhỏ
vào tai cậu.
- Yến ơi, tớ tặng cậu cái băng đô này nè. Cậu đeo vào dễ thương lắm
đó. Cậu đeo mỗi ngày cho tớ ngắm nhé !
- Cậu sẽ bất ngờ và thích lắm cho mà xem. Có khi cậu vui quá hôn
lên má tớ 1 cái nữa chứ . Có thể lắm chứ ! Ngồi chống cằm cưởm mỉm
một mình :
- Em kia, học không tập trung, ngồi cười cái gì đấy
- Dạ đâu có đâu thầy !
- Gì mà cười một mình như khùng thế kia, lo tập trung nghe tôi
giảng đi
- Dạ dạ
- Cả bọn cười ầm lên. Kệ khùng rồi đấy, khùng cùng được. Khùng kiểu
như thế này thì cũng cam lòng. Thôi tập trung lại đi, không ăn con
big zero nữa bây giờ. Chiều ơi tới mau lên !
- Thấy cậu kia rồi, cái cặp treo lủng lẳng con gà bông của tớ tặng.
Cậu quý nó lắm. Có lần tính giấu nó đi để cho cậu hoảng, rồ giả bộ
giận cậu vì làm mất cho cậu năn nỉ chơi. Thế mà đang tháo ra thì
cậu tới. Sặc ! Sao mà xui thế, lúc đó còn bị giận ngược chứ. Không
sao, tớ còn đủ trò để chọc cậu cơ mà.
- Yến ơi, tí nữa cuối giờ ở lại với tớ xíu nhé !
- Gì vậy cậu, có gì hả
- Hi có bất ngờ này cho cậu
- Hôn trộm người ta nữa phải không
- Đâu có đâu, bất ngờ thiệt mà, nhớ đợi tớ nha !
- Đang học mà nôn lắm chứ, bông nhiên một cơn mưa ào tới. Sài Gòn
mùa này, mưa nắng thất thường thật. Kiểu này chút nữa cậu về thì sẽ
bị ướt cho xem. Cậu con gái mỏng manh thế dễ cảm lạnh lắm. Mưa ơi
tạnh đi ! Để cậu khỏi ướt. Cậu mà cảm lạnh rồi thì ai chơi với tớ
đây, ai đi học cho tớ giựt tóc, ai đi học cho tớ ký đầu, ai đi học
cho tóc chọc mỗi ngày bây giờ.
- Trời vẫn tiếp tục mưa không dừng, nhiều lúc chỉ còn mưa lâm thâm
rồi lại ào ào trút nước. Hết giờ, mọi người ai cũng nhanh chân đi
về tranh thủ lúc mưa ngớt được 1 xíu. Cậu cũng thế, ùa theo dòng
người đi theo mà quên mất tớ hẹn với cậu. Vội chạy theo thì cậu
xuống tầng trệt mất rồi :
- H ơi về nhanh nhanh cả trời mưa to lại bây giờ (hôm nay tớ được
chở cậu về nhà)
- Đợi xíu nó tạnh hẳn rồi về !
- Hông dám tạnh đâu, nó mưa hoài luôn đó.
- Mà nãy tớ nói cậu đợi tớ 1 xíu mà, lại quên luôn rồi.
- À chết tớ quên, tại mưa to quá tớ sợ về không kịp !
- Ghét quá đi, giờ xuống nhanh nó vẫn mưa thế thôi. Nói đợi tớ 1
xíu thôi mà !
- Mà chuyện gì vậy cậu, nói giờ hông được hả
- Sao mà được, chuyện quan trọng của tớ, đây đông người như
vậy.
- Chuyện gì mà đông người lại làm không được, mờ ám “fải hông”
?
- Sao nghĩ xấu tớ thế !
- Chứ cậu định làm gì, lại hôn trộm tớ nữa cho mà xem !
- Chả muốn lộ kế hoạch bất ngờ của mình. Thôi kệ cứ ừ đại để lừa
cậu vậy, có khi lần sau cậu còn bất ngờ hơn.
- Uh ! Cứ cho là tớ muốn hôn trộm đi được hơm
- Cứ cho gì nữa. Đúng thế rồi còn gì nữa. Trúng tim đen rồi nè
!
- Ngốc ơi là ngốc, bị tớ làm bất ngờ đỏ mặt 2 lần rồi nên bây giờ
đề phòng hả trời. Hôn ý nghĩa thế kia đâu thể phí phạm mà ngày nào
cũng ... được. Nụ hôn tớ muốn để dành vào những lúc ngọt ngào nhất
cơ !
- Ghét cậu ghê, nhưng hôm nay nhất định tớ phải làm được cơ.
- Thôi bây giờ sao đi lên trên được, trễ thế rồi, Huy ơi về đi về
đi mà !
- Vừa nói cậu vừa cầm 2 tay lên níu tay áo của tớ kéo qua kéo về.
Mặt cậu thì nũng nịu – cái vẻ mặt mà cậu chuyên dùng khi năn nỉ tớ.
Còn nói thêm cái giọng ngọt ơi là ngọt nữa chứ. Đúng là chả thể
kiềm lòng được :
- Uhm, thôi mình về đi, để tớ chở cậu về
- Cám ơn Huy nha, thứ 5 tớ sẽ đền gấp đôi cho cậu mà
- Nhớ đó nha (không biết có nhớ thật không đây)
- Chở cậu về, ngồi sau mà cứ không chịu trùm áo mưa. Lo mà trùm vào
đi kìa
- Trùm vào không thấy đường gì hết cậu ơi, tớ muốn nhìn đường xung
quanh cơ
- Sao bướng bỉnh ghê thế, lỡ bệnh thì sao
- Bướng bỉnh như thế đó, rồi cậu có iu tớ không ?
- Ơ thì.... có ( sao mà lựa đúng câu hỏi làm tớ ngọng luôn thế
này)
- Hì hì vậy là được rồi, bữa nay bướng bỉnh nhiều hơn nữa
- Trùm vào đi ngốc, mấy người mà cảm lạnh là tui nghỉ chơi luôn đó
!
- Về đến nhà, cậu vẫn còn sợ tớ giận chuyện hồi nãy nên vội nhắn
tin ngay :
- H ơi, tớ xin lỗi chuyện nãy nhé, nhất định thứ 3 tới tớ sẽ đợi
cậu mà !
- Không được quên đâu đó, hôm nay tớ có chuyện quan trọng thế mà
!
- Hì hì tớ biết rồi, lâu lâu hôn một lần nó mới thú vị chứ
- Đồ ngốc ngủ sớm đi !
- Vẫn còn tưởng mình muốn hôn sao trời. Cậu ngây thơ đến nỗi “dễ
ghét” một cách đáng iu như vậy sao ? Hôm nay là thứ 7, thế là phải
đợi thêm 3 ngày nữa mới trao được cái băng đô cho cậu rồi. Hu hu
tiếc thật đó. Ba ngày sẽ dài lắm cho mà xem. Hôm nay mong chờ nhất
giây phút như thế mà nó lại không tới. Băng đô ơi, thứ 3 mày sẽ
được cài lên mái tóc xinh xắn của Yến rồi, sẽ không phải nằm trong
chiếc hộp này nữa đâu. Mày giúp tao làm Yến vui nhé!
Chương 5.5: Cậu lại quên nữa rồi.
Hôm nay là chủ nhật, được ở nhà ngủ thoải mái. Mọi khi thì cả tuần
mong chờ đến cái ngày này nhất đấy nhưng sao giờ thì lại khác. Chủ
nhật thì không được gặp cậu. Cả ngày chỉ có thể nằm nghĩ về cậu
thôi. Chịu thôi chứ biết làm sao giờ !
- À mà thứ 2 này tớ sẽ lên trường để ngắm cậu mặc áo dài. Bình
thường thì thứ 2 tớ không học tăng tiết nên chẳng bao giờ được nhìn
cậu mặc hết. Lần này quyết tâm đi lên trường để gặp cậu như thế là
bởi vì :
- Thứ 2 cậu mặc áo dài đùng không nhỉ - Tớ hỏi
- Uh đúng rồi, xinh lắm đó !
- Tự khen mình mới ghê chứ, xinh thiệt không đấy !
- Đương nhiên là có rồi, mà cậu sẽ không bao giờ được nhìn
đâu.
- Ơ, biết tớ thứ hai không học trái buổi nên chọc cho tớ thèm hả
?
- Tớ sẽ mặc áo dài nè, đầu sẽ cài nơ cho đẹp, để cho trai ngắm thôi
haha
- Trời ơiiiiiiiiiii đáng ghét, thứ 2 tớ sẽ vào trường !
- Thiệt không đó !
- Để còn xem cậu mặc áo dài ngố đến cỡ nào
- Này ngố cái gì mà ngố !
- Yến mặc áo dài sẽ thế nào đây nhỉ ? Khó tưởng tượng ghê ta. “Heo
lùn” như cậu mặc vào không biết có ngố không nhỉ ? Mấy đứa con gái
lớp mình mặc vào nhìn cứ như vịt bầu đi tới đi lui. Mà nhìn có ngố
cũng được. Càng ngố tớ lại càng yêu. Thứ 2 gặp, thế là sớm được một
ngày. Nhưng thứ 2 thì gặp được có chút xíu vào giờ ra về thôi, còn
cái băng đô vẫn chưa thể tặng cậu được. Lúc đó đông người như thế
mà. Phải thực hiện theo “kế hoạch” chứ. Thôi trước mắt cứ ngủ cho
mau hết hôm nay để thứ 2 được ngắm cậu cái đã !