Từ Hương Cảng bay thẳng tới New York, hai giờ chiều lên máy bay,
bay đủ 16 tiếng. Bởi vì bay qua đường chuyển ngày quốc tế, khi tôi
đến New York đã là năm giờ chiều. Khi bay qua đường chuyển ngày,
tôi lờ mờ nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ như trên phim ảnh, nhưng tôi
lại không hề cảm thấy cảm động, thì ra khi không có anh ở cạnh, tất
cả mọi thứ không còn hấp dẫn nữa.
Sau khi đến New York tôi mới biết tất cả các đoàn du lịch đều không
cho du khách tự do đi lại, tôi cầu xin người hướng dẫn cả vạn lần,
còn thiếu chút nữa là nâng anh ta lên vũ trũ làm vệ tinh nhân tạo,
cuối cùng cũng có thể thuyết phục anh ta đồng ý để tôi một mình đi
tìm bạn. Hướng dẫn viên muốn tôi viết lại lịch trình cụ thể, để lại
cách liên lạc và địa chỉ khách sạn, rồi giúp tôi gọi xe taxi.
Tôi đưa địa chỉ cho người lái xe da đen mập mạp, ông ta nhìn tôi
một cái rồi nhe hàm răng trắng tinh cười nói với tôi cái gì đó, mà
người nào đó rất đáng thương, ngoại trừ “OK” và “bye bye” thì những
từ khác giống như ngôn ngữ ngoài hành tinh. May mà ông tài xế đen
xì cũng thành thật quay đầu lái xe, tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng
to lớn của ông ta, yên lặng khẩn cầu: tôi van ông, ông chú, nghìn
vạn lần đừng có đem tôi đi bán, tôi gầy như thế này, bán cũng chẳng
được mấy tiền! Tựa lưng trến ghế sau, tôi nhìn cảnh sắc xa lạ không
ngừng thay đổi ngoài cửa kính, tôi thở sâu, vẫn khó có thể tin mình
đã thật sự tới Mỹ. Trên đường đều là người da trắng và da đen, tóc
đỏ, tóc vàng, tóc trắng, tóc nâu, màu tóc đen thuần khiết đều biến
thành những màu sắc hiếm thấy.
Cảm giác giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, như người từ trên
trời rơi xuống, không xác định được phương hướng, tất cả đều phó
mặc vào số phận.
Nhưng, cuối cùng tôi cũng đã tới đây.
Một tổ hợp của kiến trúc thời thượng và truyền thống tạo cho New
York một vẻ quái dị, liên tục vụt qua ngoài cửa sổ, giống như một
bộ phim bị tua nhanh, phát ra những hình ảnh ngoại quốc. Tôi không
cách nào kiềm chế đôi chân run rẩy của mình, bàn tay nắm lấy túi
xách cũng thấm mồ hôi lạnh.
Cái gọi là khoảng cách một nửa địa cầu thì ra chỉ là một trò xiếc
để lừa gạt lòng người.
Tôi hiểu rất rõ bản thân mình đang làm gì.
Cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận.
Xe chạy thẳng tới một nơi giống vùng ngoại thành, tài xế dừng xe.
Tôi rút tiền ra trả, xách hành lý rồi xuống xe. Trước khi đi còn
dùng tiếng Anh đơn giản hỏi tài xế căn nhà tôi cần tìm, tài xế chỉ
một hướng ở phía trước. Sau khi nói lời cảm ơn, tôi vác túi hành lý
duy nhất của mình - một cái ba lô, rồi đi về phía trước.
Đây là một căn biệt thự hai tầng đơn độc, tường trắng mái đỏ, có
thảm cỏ xanh miết đáng yêu, có bầu trời xanh lam làm nền. Trí tưởng
tượng của tôi lại tái phát, tôi nghĩ đây là căn nhà nhỏ trong
truyện cổ tích, còn tôi, đang tới tìm hoàng tử của tôi.
Một căn nhà xinh đẹp như không có thật, tôi chậm rãi bước tới, đi
qua bãi cỏ tươi mát, từng bước từng bước tới gần.
Đừng sợ.
Mình đã tới, vì vậy, đừng sợ.
Cánh cửa màu đỏ đứng thẳng trước mặt tôi, chuông cửa ở ngay phía
trên, vươn tay là có thể ấn. Những điều này đều rất đơn giản, cũng
rất tự nhiên.
Nhưng, vì sao anh không hồi âm cho tôi?
Vì sao không trả lời tôi, hoàn toàn bặt vô âm tín?
Cúi đầu, đầu ngón chân khẽ chạm đến thềm cửa bằng đá, tôi biết thật
ra tôi đang sợ - có lẽ, anh đã thích người khác chăng?
Đương nhiên tôi biết mình không đẹp, cũng không đáng yêu, chỉ là
một cô gái rất bình thường, thiếu những tính chất có thể hấp dẫn
người khác. Mà những người con gái tốt hơn tôi lại nhiều như sao
trên trời.
Hít hít mũi, tôi cười cười tự giễu, miên man suy nghĩ về một vấn đề
không thể giải quyết. Tôi thật sự rất sợ, cũng lo lắng anh xảy ra
việc gì ngoài ý muốn.
Cho em xin đi! Anh rõ ràng là một người dịu dàng như vậy, từ khi
nào đã học được cách tàn nhẫn!
Ngay cả một bức thư hồi âm cũng không có, thật sự làm người ta nóng
ruột nóng gan!
Tôi dùng sức ấn chuông cửa. Lùi lại một bước, thở sâu, bắt đầu suy
nghĩ nên chào hỏi bố mẹ anh thế nào, sau đó, tôi nghe được có tiếng
bước chân đang tới.
Tôi nhìn cánh cửa chằm chằm, chuẩn bị chào hỏi bố mẹ anh.
Cánh cửa màu đó nhẹ nhàng mở ra, thong thả như đang đọc diễn văn
tuyên bố tử hình.
Tôi ngẩng đầu, người tôi nhìn thấy — là anh!
Tất cả đều ngoài dự đoán, tôi sửng sốt, nhưng hiển nhiên là anh lại
càng không dám tin. Sai rồi, vẻ mặt của anh khi đó không phải đơn
giản là không dám tin, mà thật sự kinh hoàng đến mức tròng mắt sắp
rơi xuống. May mà anh không nói được, nếu không nhất định sẽ hét
lên, “Gặp ma giữa ban ngày”, trong thư tôi vẫn chưa đề cập đến
chuyện tôi sẽ đến.
Bị anh dùng ánh mắt như vậy để nhìn, tôi cũng không biết nên làm
thế nào mới phải, chỉ cảm thấy mồ hôi hột trên trán ầm ầm chảy ra,
đổ xuống ào ào như thác nước. Đúng là tôi chưa nói một tiếng đã
chạy tới nên cảm thấy có tật giật mình, nhìn chằm chằm nhau nửa
ngày, tôi đột nhiên xoay người nhấc chân muốn chạy khỏi hiện trường
phạm tội.
Nhưng tôi hoàn toàn trốn không thoát, ngay khi tôi vừa xoay người,
thợ săn GG cao to đã đưa tay kéo ba lô của tôi lại.
*GG = ca ca
Tôi như một con thỏ nhỏ, vểnh tai, tay chân giãy dụa, nhưng không
cách nào chạy thoát.
Đầu năm nay, nếu vân rủi đã nổi lên thì dù có chạy tới nước ngoài
cũng chạy không được. Tôi đành phải cúi đầu cùng anh đi vào nhà,
còn anh vẫn dùng vẻ mặt xem ra rất tức giận trừng mắt nhìn tôi. Từ
trước đến giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh tức giận, vì vậy chỉ có
thể dùng từ “xem ra”, bởi vì ngoại trừ nhíu mày, những thứ khác
cũng giống như lúc anh không cười thôi, thì tôi đã sớm nói vẻ mặt
anh là vẻ mặt tú-lơ-khơ tiêu chuẩn mà.
Anh mặc một chiếc áo len dài tay màu đen, làm cho làn da của anh
vốn đã trắng nay lại càng trắng. Xem ra anh hơi gầy đi một chút, là
vì nhớ tôi sao? Hay vì chưa quen với khí hậu bên này? Tuy gầy hơn
nhưng màu da tốt hơn trước đây rất nhiều. Nghe nói khí hậu nước
ngoài rất dễ chịu, làm cho khí sắc người ta cũng tốt hơn, thì ra là
thật.
Quan trọng nhất là anh vẫn bình an vô sự, trước đây tôi cứ lo anh
sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trong tiểu thuyết “Rất yêu,
rất yêu anh”, nữ chính vừa tới nước ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, vì vậy mới từ bỏ nam chính. Rất nhiều truyện đều có tình tiết
như vậy.
May mà đây không phải tiểu thuyết, may mà chúng tôi đang sống trong
hiện thực.
Tôi vừa len lén quan sát anh, vừa giả dạng một đứa bé mắc lỗi, cúi
đầu đáng thương nhìn anh, cầu xin thầy giáo đại nhân khoan hồng độ
lượng tha thứ, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.
Ánh sáng trong phòng bếp màu trắng rất ôn hòa, chúng tôi ngồi bên
bàn ăn màu xanh thẫm, anh ở ngay bên cạnh tôi. Không nhìn thấy bố
mẹ anh, có lẽ đã ra ngoài rồi. Tôi bĩu môi rồi nhẹ nhàng kéo ống
tay áo anh, hy vọng anh đừng tức giận nữa.
Anh thởi dài, đành phải rút từ ống đựng bút giữa bàn ăn ra một
chiếc bút chì và một quyển sổ.
- Em tới bằng cách nào?
Anh không hỏi tôi vì sao tới, mà là tới bằng cách nào, xem ra anh
cũng đại khái đoán được lý do tôi tới đây. Còn hơn cả lý do, anh
nghĩ một cô gái một mình tới một đất nước xa xôi như vậy rất khó
tin.
* Đi cùng đoàn du lịch.
- Vậy vì sao không đi cùng đoàn lại chạy tới đây một mình?
* Em tới tìm anh, không phải tới ngắm cảnh.
Anh lại thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi.
- Bố mẹ em biết không?
* Em nói với bọn họ em đi Quảng Tây với bạn học.
- Em tới đây cùng bạn học?
* Không, một mình em đi cùng đoàn du lịch.
Tôi nhìn lông mày anh càng nhíu chặt hơn, rất muốn nhắc nhở anh nếu
còn nhăn nữa sẽ biến thành ông già, tiếc là nhìn sắc mặt anh lúc
này, A-men, tôi quyết định muốn sống thêm vài năm nữa.
- Tham gia đoàn du lịch hết bao nhiêu tiền?
* Khoảng ba vạn.
- Từ bố mẹ em...
Anh viết xong lại tự xóa đi, xem ra anh cũng hiểu tôi không thể xin
bố mẹ nhiều tiền như vậy.
- Tiền từ đâu ra?
* Làm thêm kiếm được.
Anh vỗ bàn một cái rất mạnh, dọa tôi suýt nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt
hiện tại của anh không còn là “xem ra” rất tức giận nữa, mà là
nghìn lần, vạn lần, tuyệt đối là rất tức giận! Nếu anh có thể nói
được, nhất định sẽ rít gào với cái lỗ tai đáng thương của tôi. Nhất
định là anh không tin một sinh viên chưa tốt nghiệp như tôi có thể
kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.
- Rốt cuộc là ở đâu ra?
* Thật sự là làm thêm kiếm được, em không lừa anh.
Nếu vẻ mặt anh lúc này không kinh khủng như vậy, tôi nhất định sẽ
hung hăng sút cho anh hai phát! Tên thối, dám không tin tôi!
Anh nhìn vào mắt tôi một lúc lâu mới lại cúi đầu.
- Làm cái gì?
Tay anh có chút run run, anh sẽ không nghĩ là tôi làm công việc gì
phạm pháp đấy chứ?
* Em viết truyện dài cho tạp chí, còn được người ta thưởng. Tiền
thưởng cộng tiền nhuận bút, xin một ít từ bố mẹ em, ngoài ra trước
đó em cũng tiết kiệm được mấy nghìn.
Anh chống cằm nhìn tôi, giữa hai lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
Sau đó anh dùng một tay kéo tôi vào lòng, dùng sức ôm tôi, tôi nghe
được cả âm thanh hít thở thật sâu của anh.
Có phải anh bị tôi cảm động rồi?
Một cô gái 20 tuổi cực khổ làm thêm gần một năm, kiếm ba vạn tệ tới
một quốc gia xa lạ, chỉ vì nhìn thấy anh.
Tôi nhắm mắt lại tựa vào lòng anh, để nỗi nhớ suốt 9 tháng ròng rã
của tôi hòa tan trong nhiệt độ cơ thể anh. Thế giới giống như dừng
lại trong thời khắc này, thời gian chia lìa giống như biến mất, tất
cả lại trở về cái ôm thật sâu ngày chia tay ở sân bay. Thì ra, tất
cả những gì tôi hy vọng chỉ có như vậy. Cho dù phải tiêu phí ba
vạn, tôi cũng sẽ can tâm tình nguyện giao ra, chỉ mong đổi lại một
chốc lát được ở trong vòng tay anh.
Sau khi ôm tôi thật lâu, rốt cuộc anh cũng buông tay nhìn chằm chằm
gương mặt tôi. Sau đó anh lại cầm bút.
- Em gầy.
Tôi gầy? Tôi còn chưa mắng anh gầy đâu! Vì tiết kiệm tiền tới Mỹ,
mỗi ngày tôi chỉ ăn một bữa cơm, đi học, làm thêm, viết văn, trước
ba giờ sáng chưa đi ngủ, gầy là đương nhiên.
Tôi tránh khỏi đề tài đó, hiện tại là lúc tôi được phép hung hăng
tra hỏi anh.
* Bưu phẩm và thư em gửi, anh có nhận không không?
- Nhận được.
Hừ! Tên nhóc này nhận lỗi thật sảng khoái ha! Nhưng lại càng làm
tôi giận hơn!
* Nếu nhận được, vì sao không hồi âm cho em?
Hiện tại đến lượt tôi nhíu mày, dùng một vẻ mặt hận không thể băm
thây vạn đoạn để trừng anh. Càng đáng trách hơn là, anh lại không
nhìn vẻ mặt uy hiếp của tôi, chỉ cúi đầu suy nghĩ rất lâu. Tôi cũng
lẳng lặng chờ vẻ nhận lỗi của anh.
- Anh
Anh cũng viết một chữ, rồi lại suy nghĩ một lúc mới viết
tiếp.
- Khi nhận được bức thư đầu tiên của em, em nói em có bạn trai mới.
Anh vốn muốn chúc phúc em, nhưng viết mấy lần đều không được. Lúc
đó anh mới phát hiện bản thân mình không dễ dàng buông tay như vậy.
Thật ra anh không hề muốn em có bạn trai, dù chỉ một chút, không
muốn thấy em quen biết một người con trai khác, không muốn em bị
người con trai khác ôm, không muốn em được người con trai khác chăm
sóc, không muốn có người con trai khác ở bên cạnh em. Anh thật sự
rất ích kỷ, bản thân không thể làm em hạnh phúc nhưng lại muốn giữ
em không buông. Anh cũng biết, tính khí ích kỷ này của anh sẽ chỉ
hại em. Anh vốn muốn viết ra những lời quá phận làm em ghét anh,
nhưng anh lại không muốn làm em tổn thương. Anh nghĩ rằng em đã
quên anh, vì vậy anh không cho em bất cứ hồi âm nào, không để em có
bất cứ liên hệ gì với anh, hy vọng em có thể hoàn toàn quên anh,
tìm hạnh phúc ở một nơi khác.
Anh viết viết rồi dừng dừng, suy nghĩ nên biểu đạt với tôi thế
nào.
- Nếu biết em sẽ chạy tới, anh nên hạ quyết tâm, trả lời bảo em đi
tìm người khác.
Chưa đợi anh viết xong, tôi đã ôm lấy anh thật chặt. Nước mắt bắt
đầu tràn ra, tôi biết khóc chỉ là một hành động yếu đuối, nhưng tôi
không kiềm chế được.
Không sao!
Dù sao nước mắt này cũng chỉ rơi vì người phía trước - yếu đuối
cũng được, bi thương cũng được, tan vỡ cũng được - tôi đều vui vẻ
chịu đựng.
Tôi nhớ tới những động tác tỉ mỉ của anh khi cắt bánh cho tôi đêm
trung thu, tôi nhớ tới vẻ cúi đầu trầm tư của anh khi ngồi trong
nhà hàng cơm Tây, tôi nhớ tới bàn tay ấm áp của anh khi dắt tôi
khỏi hiện trường tai nạn, tôi nhớ tới ánh mắt ấm áp không kiềm chế
được của anh trong sân bay… Tôi nên nói gì với người con trai vừa
lương thiện, dịu dàng, lại vừa tự ti này đây, nói rằng tôi yêu anh,
mặc kệ anh có nghe thấy hay không, mặc kệ anh có nói được hay
không!
Tôi sẽ không bao giờ có thể tìm được người nào yêu tôi hơn anh,
cũng giống như anh nhất định sẽ không tìm được người nào khác yêu
anh hơn tôi.
Cuộc sống không thể tách biệt với “nghe” và “nói”, nhưng tình yêu
không nhất định phải nói ra những lời hứa hẹn, nghe được những lời
ân ái mới gọi là tình yêu.
Tình yêu giống như tuyết hòa tan trong lòng.
Nó là một chút đường ngọt ngào thấm vào cổ họng, trộn chung với một
ít chất độc, vẽ trên trái tim gập ghềnh, phủ lên nỗi chờ mong nhưng
vẫn chưa được trọn vẹn, phải chậm rãi chờ người kia đến bù
lấp.
Sau đó gặp mặt, quen biết, va chạm, mỉm cười, giao ước, mất đi,
khóc lóc.
Tất cả vì biết, người đó chính là anh.
Chỉ có anh.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, anh lại muốn dời mắt sang
hướng khác. Tôi ôm đầu anh, không cho anh nhìn về nơi khác, không
cho anh trốn tránh. Bởi vì tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu chỉ trốn
tránh sẽ không giành được thứ gì, thậm chí sẽ mất đi.
Em xin anh, xin hãy cho em một chút dũng khí.
Để đối mặt với đoạn tình chạm không tới, bắt không được, tan nhanh
hơn tuyết này.
Nhắm mắt lại, tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, rồi lại nhẹ nhàng hơn chút
nữa, dùng đôi môi của mình, chạm vào đôi môi ấm áp của anh.
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của anh đang ngây ngốc
nhìn tôi chằm chằm. Anh có cảm giác được không? Tình yêu tôi muốn
nói mà không cách nào nói ra miệng, muốn bày tỏ mà vĩnh viễn không
cách nào có thể định nghĩa.
Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống dưới, cuối cùng như hạ quyết tâm
rất lớn, ôm tôi thật chặt, nhắm mắt lại, hôn tôi.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi. Khi ấm áp từ đôi môi tràn ngập con
tim, anh rốt cuộc cũng đã hiểu tôi yêu anh nhiều thế nào rồi sao?
Tôi không tìm người con trai khác, bởi vì trong toàn bộ vũ trụ, tôi
chỉ yêu một người, yêu mãnh liệt.
Nụ hôn của anh rất ngây ngô, cảm giác thế nào cũng thấy không cùng
trình độ với bạn trai trước đây của tôi, gần như lập tức tôi có thể
khẳng định bản cô nương là bạn gái đầu tiên của anh. Tôi mở lớn hai
mắt, lần đầu tiên nhìn lông mi của anh gần như thế, phát hiện lông
mi của anh siêu dài. Thật đáng ghét! Một người đàn ông, lông mi còn
dài còn đẹp hơn cả tôi.
Đôi mi đẹp đột nhiên chuyển động. Anh mở mắt, thấy tôi đang nhìn
anh, hơi nhíu mày, dùng tay trái che lên mắt tôi.
A! Thì là anh có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, còn muốn khi hôn
con gái nhất định phải nhắm mắt lại!
Chúng tôi như hai đứa ngốc lần đầu tiên hôn nồng nhiệt, lưu luyến
không rời, giống như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng mới không cam
lòng rời khỏi nhau. Tôi nhìn thấy anh có chút xấu hổ, lại muốn đùa
cợt.
Tôi cầm bút “xoẹt xoẹt xoẹt” viết hai hàng chữ lớn, sau đó giơ lên
cho anh nhìn.
Phía trên viết: chàng trai nhỏ ngây thơ, đây là nụ hôn đầu tiên của
anh sao? Thật ngại quá, để tiểu thư đây cướp mất rồi! Ha ha! P/s.
Kỹ thuật của anh vẫn quá kém, rảnh rỗi thì luyện tập đầu lưỡi nhiều
một chút đi!
Bản cô nương còn vô cùng phối hợp với bầu không khí, lè lưỡi với
anh, đắc ý dào dạt mà cười gian, muốn nói bao nhiêu gian ác thì có
bấy nhiêu, Hoàng Thế Nhân nhìn thấy còn phải quỳ xuống sung bái, tự
thấy không bằng…
>>Hoàng Thế Nhân: thuộc giai cấp bóc lột thời xưa, vô cùng
tham lam gian ác.
Hừ!
Tôi cứ cố ý chọc giận anh đấy! Ai bảo anh dựa vào việc lớn hơn tôi
ba tuổi, lại chủ nghĩa đàn ông, coi tôi như trẻ con!
Sau khi anh nhìn thấy, gương mặt lập tức ửng hồng, giống như quả
táo chín đỏ, quả thật là kỳ quan thế giới nha! Tôi cười tên hay đắc
ý kia, tên kiêu ngạo kia, tên được một tấc lại muốn tiến thêm một
thước kia… Tôi đang định nở nụ cười như người dày dặn kinh nghiệm
thì anh đột nhiên nhìn tôi, người đang cười đắc ý một cách quá
đáng, rồi đứng dậy, hại tôi suýt nữa lăn từ trên ghế xuống đất. Còn
đang nghi hoặc người kia muốn làm gì, bỗng nhiên tôi bị anh ôm lên.
Cũng không thèm nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, anh trực tiếp ra khỏi
phòng bếp, lên lầu hai, quẹo vào căn phòng bên trái.
Tôi vừa nhìn đã biết đây nhất định là phòng anh.
Bởi vì dưới chân bốn bức tường vẽ những bụi cỏ cao đến eo, thảm
cũng màu xanh lá mạ. Còn trên tường ở đầu giường vẽ một gốc cây rất
lớn, cành lá của cây lan hết một nửa bức tường, cả căn phòng như
một góc rừng trong ngày hè ấm áp. Từ giường đến bàn học, bàn máy
tính, … đều là một màu trắng thuần khiết, tôi biết, bởi vì anh
thích những màu sắc đơn giản.
Tôi còn đang khen ngợi căn phòng đặc biệt này, toàn thân đã bị nhét
lên chăn lông màu trắng trên giường.
Hiện tại, cho dù tôi thật sự là đứa trẻ ba tuổi cũng biết anh muốn
làm gì.
Vậy nên tục ngữ nói thật là đúng, cái này gọi là vui quá hóa buồn?
Nhìn đi, tên nhóc này muốn tạo phản này!
Anh cười tà ác, vẻ mặt hoàn toàn hả dạ, nhất định là anh muốn trả
thù tôi vừa trêu chọc anh. Quá đáng nhất là anh vẫn rất dịu dàng ôm
tôi, dịu dàng đến mức tôi không cách nào chống cự. Lần này anh có
chút tiến bộ, bắt đầu dùng đầu lưỡi, ừ, trẻ nhỏ đúng là dễ
dạy.
Không đúng!
Hiện tại căn bản không phải lúc nghĩ những thứ này! Tay anh đột
nhiên với vào trong quần áo tôi! Áo khoác vừa vào đến cửa đã bị
quăng, hiện tại anh cũng đang cởi áo len!
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân cứng nhắc, tuy hôn môi thì bản cô
nương không phải lần đầu tiên, nhưng làm tình thì, đúng vậy! Mặc dù
rất sợ, nhưng tôi cũng không muốn từ chối, anh đang chạm vào tôi,
tôi cũng muốn chạm vào anh.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, hy vọng anh dịu dàng với tôi một
chút. Nhưng cái mong muốn này quả thật dư thừa, trên thực tế, tôi
chưa từng gặp ai có thể dịu dàng hơn anh. Nếu cùng anh sẽ đau đớn,
vậy với người khác nhất định sẽ càng đau. Tôi cố gắng làm mình tin
tưởng anh sẽ đối tốt với tôi, lại quên mất chính cảm giác căng
thẳng của mình.
Anh vẫn đang hôn cổ tôi, cảm giác mềm nhẹ, ngứa ngáy kia thoải mái
đến mức làm người ta say mê. Nụ hôn trượt dọc theo cổ, rơi vào vai,
rơi vào xương quai xanh, lại xuống thêm chút nữa là nguy rồi! Tôi
liều mạng hò hét trong lòng, tim cũng đập càng lúc càng nhanh,
nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cổ anh, không hy vọng anh dừng lại. Cơ
thể anh rất ấm áp, ấm áp đến mức sắp hòa tan tôi, chuốc tôi say
trong lòng anh.
Ngay trong thời khắc mấu chốt, tôi đang vừa say mê vừa căng thẳng,
tôi nghe được dưới lầu hình như có tiếng mở cửa… Tiếng mở
cửa?
Lại nghe cẩn thận một chút, không sai, thật sự có tiếng bước chân
đi vào, còn có tiếng nói chuyện.
Xong rồi! Bố mẹ anh về!
Bắt… Bắt gian tại giường…Phi! Cái vớ vẩn gì chứ! Là việc lớn không
thành mới đúng!
Tôi hoang mang khoa tay múa chân ra dấu cho anh, nhưng anh khó hiểu
nhìn tôi. Đồ ngốc! Anh nghĩ là em điên đến mức diễn hài kịch trên
giường cho anh xem sao?!
Vội vàng nhìn về phía đầu giường, quá nhiên có giấy bút, tôi nhào
tới, cầm bút vung lên mấy chữ to đùng: em nghe thấy dưới nhà có
tiếng mở cửa, bố mẹ anh về!
Cuối cùng cũng nhìn thấy anh có chút phản ứng, nhưng lúc này không
phải là lúc để thực hiện một cú nhảy tự do ra khỏi giường! Lúc này
hai chúng tôi không mặc quần áo, mà dù có mặc quần áo hoàn chỉnh
thì tình trạng này cũng đủ để toi mạng rồi!
Anh lập tức bắn người lên, dùng áo sơ-mi vừa cởi từ trên người để
quấn lấy tôi, sau đó đặt áo lông vào lòng tôi. Khi chính anh cũng
đang tìm áo len thì bố mẹ anh đã lên lầu và nhìn thấy chúng
tôi.
Tôi nên phản ứng thế nào đây?
“Hi! Cô, chú, chào cô chú! Cô chú thấy nụ cười của cháu đủ chân chó
chưa? Vâng, nếu đã đủ, mời cô chú quá bộ ra khỏi phòng một lúc, để
đôi “cẩu nam nữ” trong phòng — cháu và người nào đó — mặc quần áo
vào, vậy có tiện không ạ?”
Tôi không biết bố mẹ anh có nghe được tiếng hò hét trong lòng tôi
hay không, nhưng nhìn vẻ mặt dại ra của bọn họ, có vẻ cũng không
nhốn nháo cho xong việc dễ như vậy. Bố mẹ anh đứng ở cửa phòng,
đứng hình, đầu tiên nhìn tôi ngồi trên giường, rồi nhìn sang anh
còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại nhìn tôi kéo chăn che
người, lại nhìn sang anh đã mặc xong quần áo, giả bộ không có gì
xảy ra, thản nhiên mơ tưởng định tháo chạy xuống lầu… Đại khái đã
hiểu được có chuyện gì, chỉ thấy bố anh lùi về sau ba bước, nhảy
lên không trung, dùng quyển báo trong tay hạ xuống một tuyệt chiêu
thiên hạ vô song xuống cái gáy của anh.
Tôi ước chừng cú đánh đó sẽ rất đau, vô cùng đau — bởi vì người nào
đó đặt tay lên gáy, liều mạng xoa nắn, đau đến mức méo miệng nghiến
răng muốn kêu lên thảm thiết. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt tức
tối, uất ức của anh như vậy, cho tới giờ anh chỉ trưng ra hai bộ
mặt là mỉm cười ôn hòa và ngây ngô.
“Xin lỗi! Thằng con khốn kiếp nhà cô chú lại dám làm chuyện có lỗi
với cháu như vậy!”
Bố mẹ anh không ngừng xin lỗi tôi, thái độ tràn ngập áy náy đó lại
càng làm tôi ngượng ngùng. Nói thật lòng, chuyện vừa rồi tôi cũng
không cự tuyệt, vì vậy tôi cũng bị xem như đồng phạm mới đúng
chứ?
Bố anh dùng một chuỗi thủ ngữ, từ biểu hiện của họ tôi có thể đoán
là đang mắng anh xối xả, sau đó nổi giận đùng đùng đuổi anh xuống
lầu, cái này chỉ cần nhìn tôi cũng hiểu. Sau khi bố anh thở ra một
hơi thật dài, tôi nghĩ đã xong rồi, không ngờ lại đến lượt mẹ anh
bắt đầu dùng thủ ngữ mắng anh. Dù sao tôi nhìn không hiểu, nhưng vẻ
mặt của bố anh thì tương đối tức giận, vẻ mặt mẹ anh lại giống như
đang tận tình khuyên bảo, đại khái là đang bênh vực cho tôi.
Sau đó mẹ anh lại đánh một cái cùng một vị trí vừa rồi vào đầu anh
rồi mới đuổi anh xuống lầu, nhìn anh lần thứ hai ấm ức xoa đầu, tôi
sờ sờ mặt mình, aiz~, thì ra nhịn cười cũng có thể là một bài kiểm
tra thể lực nha.
“Xin lỗi, con trai nhà cô chú! Aiz~… Hiểu Toàn, cháu mặc quần áo
vào trước đi, chúng ta ở dưới lầu chờ cháu.” Nói xong, bà lại như
nghĩ tới cái gì đó: “Quần áo… không có rách chứ?”
“Không có, cô không cần lo lắng.”
Mẹ anh đại khái đã tưởng tượng anh thành cầm thú, tôi đã có thể
tưởng tượng khi anh xuống lầu sợ là sẽ có bài vị tổ tông & gia
pháp đang chờ anh nha.
Chờ mẹ anh đón cửa phòng lại, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, ôm
chăn lăn một vòng cười điên cuồng. Lén nhìn dáng dấp vừa rồi của
anh, thật sự là kỳ cảnh nghìn năm khó gặp mà! Cái tên chuyên ra vẻ
người lớn như vậy, luôn dạy dỗ tôi như trẻ con, thì ra trước mặt bố
mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ không cách nào chống cự nha!
Ha ha! Cô gái thông minh phải nhớ kỹ một lần hiếm có này, sau này
cả đời có thể lấy ra làm nhược điểm chọc cười những lúc rỗi
rãi.
Tôi nằm trên giường, chăn lông mềm mại vây lấy tôi, giống như có
thể cảm nhận được sự ấm áp của anh mỗi tối khi anh ngủ ở nơi này.
Khi anh nằm trên chiếc giường này anh sẽ nghĩ đến cái gì? Có nghĩ
tới tôi không, giống như tôi đã nghĩ đến anh? Trên giường tràn ngập
một mùi thơm say lòng người, giống như khi anh ôm lấy tôi.
Là mùi vị thuộc về anh.
Thở sâu, tôi nhảy người lên, mặc quần áo. Trước khi đi ra, tôi nhìn
lại căn phòng này một lần nữa, ngoại trừ những đồ vật đơn giản cũng
không có gì, vậy những bức tranh của anh đâu? Có lẽ là có một phòng
khác để vẽ tranh chăng.
~Hết chương 8 ~
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương Thứ Chín
Cầu thang bằng gỗ hồng dẫn tôi trở lại lầu một, nhìn thấy bố mẹ anh
đang ngồi đợi trên sofa, nhưng không thấy anh đâu.
“Hiểu Toàn, cháu xuống rồi! Mau ngồi đi!”
“Tới đây, uống chén trà đi. Có trà hoa hồng, trà bá tước, trà sữa,
cháu thích uống loại nào?”
“Có chỗ nào khó chịu không?”
“Ai da, thằng con khốn nhà cô chú, sao lại có thể làm ra chuyện vô
lễ như vậy chứ! Cô chú nhất định sẽ dạy dỗ nó nghiêm chỉnh, sao có
thể bắt nạt con gái như vậy! Thật là…”
Bố mẹ anh vô cùng khách sáo với tôi, quả thật là tràn đầy hổ thẹn,
không ngừng xin lỗi tôi, bố anh tức giận đến mức giọng nói cũng run
run. Tuy rằng tôi liên tục giải thích thật ra chúng tôi còn chưa
làm gì, không cần để ý như vậy. Nhưng dường như bố mẹ anh cho rằng,
“chưa làm” hay “đã làm” cũng không khác nhau là mấy, chưa cho anh
ăn mấy roi thì chưa hết giận. Khó trách tính cách anh nề nếp như
thế, thì ra là di truyền.
Một lúc lâu mới trấn an được hai người xuống, tôi ngồi xem TV cùng
bọn họ, cuối cùng cũng có thể dời lực chú ý của bọn họ đi một chút,
nhưng tất cả các kênh đều bằng tiếng Anh, tôi chỉ ngây ngốc nghe
chứ hoàn toàn không hiểu. Thật sự uổng phí 11 năm ngậm đắng nuốt
cay học tiếng Anh của tôi, tôi thuần túy chỉ là người ngồi cùng =
người nhìn mà không hiểu, nhìn một đống hình ảnh trên màn hình, rốt
cuộc tôi không nhịn được nữa, “Cô, anh ấy… ở đâu ạ?”
Cô ấy quả thật là phụ nữ trung niên hiền lành, hoàn toàn khác với
mẹ tôi, cô cười cười nói với tôi anh đang nấu cơm trong bếp.
Hắc hắc! Anh còn biết nấu cơm? Cái này thú vị!
Tôi lập tức nhằm thẳng hướng phòng bếp.
Từ xa đã nhìn thấy anh đưa lưng về phía cửa bếp, tôi đi lên trước,
dùng ngón trỏ gõ gõ vào anh, anh vừa quay đầu lại đã nở nụ cười
gian xảo như trộm.
* Dáng vẻ vừa rồi rất buồn cười nha! Nam sinh nhỏ ngây thơ!
Anh liếc tôi một cái, không để ý tới tôi.
* Sao trước mặt bố mẹ, anh lại giống một bé cưng ngoan vậy hả? Bình
thường ai đó không phải rất kiêu ngạo sao? Luôn luôn dạy dỗ em, nói
em là trẻ con!
Tôi còn làm động tác “ha hả” cười gian với anh.
Anh vẫn không để ý tới tôi, tiếp tục thái thịt.
* Anh đang làm gì vậy? Em có thể giúp không?
Tôi đang viết, đột nhiên anh vỗ một cái lên đầu tôi từ phía sau,
tôi gần như che gáy theo bản năng, quay đầu kêu to: “Anh làm
gì!”
Hỏng bét!
Từ lâu tôi đã quyết định khi một mình ở cùng anh sẽ tuyệt đối không
nói lời nào, kết quả lại phun ra theo thói quen rồi!
Mặt tôi trắng bệch nghiêm túc nhìn về phía anh, nhưng dường như anh
không hề để ý, còn đắc ý cười.
Thật may! Anh căn bản không để trong lòng! Xoa dịu hoảng hốt trong
lòng, tôi giả bộ tức giận. Bên dưới câu trước bỏ thêm một mũi tên:
* Anh rất quá đáng! Em còn tốt bụng muốn giúp anh!
Anh lau lau tay, nhận lấy bút.
- Quên đi, em càng giúp chỉ càng rối.
* Làm gì có, bình thường ở nhà cũng là em nấu cơm.
- Vậy dạ dày người nhà em chắc phải mua mới thường xuyên lắm
nhỉ!
* Anh nói bậy! Tuy em nấu không ngon nhưng cũng không đến mức hỏng
dạ dày! Cháo lần trước là một lần thất thủ của em thôi, anh không
thể phủ nhận hoàn toàn kỹ thuật nấu ăn của em như thế!
Tôi quyết định phải rửa sạch sự sỉ nhục này! Nhưng kỳ quái, vì sao
tay vừa viết lại vừa run rẩy vậy, tuy sự kiện nấu cháo lần trước
làm anh ốm thêm một ngày một đêm nhưng tôi cũng không đến mức chột
dạ chứ! Đó là ngoài ý muốn mà!
Ai ngờ anh dám dùng vẻ mặt xanh lét, lại gì nữa, chỉ cần nhớ lại
cháo tôi nấu mà sắc mặt đã biến đổi vậy sao?! Anh dùng vẻ mặt đau
khổ nhìn tôi lắc đầu.
- Chuyện nồi cháo ấy quên đi, cũng may người gặp họa chỉ có mình
anh. Nhưng hiện tại anh rất nghi ngờ có phải người nhà em ăn đồ ăn
em nấu quá nhiều nên dạ dày đều đã tiến hóa thành sắt thép rồi,
đáng tiếc là người nhà anh còn chưa luyện ra công lực này.
Tôi hung hăng trừng mắt lườm anh, giơ nắm tay lên — Hừ! Nắm tay
đấy, thấy không? Đừng tưởng mình không nghe không nói được thì có
thể giả ngu, tôi vẫn có thể uýnh chết như thường!
Nhưng đột nhiên anh không nhịn được mà cười rộ lên, giống như tôi
vừa làm một chuyện gì đó rất khôi hài, rất ngu ngốc, sau đó dùng
một bàn tay to chùm lấy nắm tay tôi. Đáng ghét! Người này không có
việc gì lại có bàn tay lớn như vậy làm chi, lại có thể bọc lấy toàn
bộ nắm tay tôi! Sự uy hiếp của tôi lập tức hoàn toàn mất tác dụng,
hoàn toàn bị “kẻ thù” bắt thành tù binh. Bởi vì tên nhóc này nắm
chặt tay tôi không buông!
Anh cười cười, buông tay, đưa bó rau trên bàn cho tôi, tay phải làm
động tác thái rau.
A! Thái rau, đương nhiên tôi biết!
Tôi ước lượng một chiều dài cho anh xem, sau khi anh gật đầu tôi
mới giơ dao lên, dứt khoát mạnh mẽ, bắt đầu sảng khoái phanh thây
rau xanh đại ca — sai, là băm thây mới đúng. Tôi vừa thái vừa len
lén nhìn anh ở bên cạnh, anh đang dùng một cái muôi khuấy nồi canh
trên bếp, còn múc một chút để nếm. Hắc hắc, nóng chứ gì? Em biết
anh trời sinh như lưỡi mèo, sợ nhất là nóng, đáng đời! Không được,
sao tôi lại cười rồi? Không được, không thể cười! Không nên cười
một mình như đồ ngốc như thế! Giống như tâm thần phát bệnh!
Nhưng tôi thật sự không cách nào nhịn cười được.
Bởi vì bộ dạng này của chúng tôi giống như… giống như… một đôi vợ
chồng mới cưới.
Rõ ràng chỉ là thái rau, nấu canh, nhưng ấm áp đến mức làm tôi suýt
nữa rơi nước mắt.
Không lâu trước, tôi còn cho rằng tôi vĩnh viễn không thể gặp lại
anh được nữa, nào dám mơ tưởng xa vời sẽ có thể đứng cùng anh như
thế này?
Đột nhiên có người nhẹ gõ đầu vai tôi từ phía sau, tôi quay đầu
lại, nhìn thấy anh vẻ mặt đau khổ cầm cái muôi, đầu lưỡi hơi ửng
đỏ. Tôi suýt nữa bật cười, bỏ dao trong tay xuống. Ha ha ha, bỏng
lưỡi rồi chứ gì! Đại ngu ngốc!
Anh có chút buồn bực xấu hổ, chìa cái muôi về phía tôi. Tôi nhịn
cười, đỡ lấy cái muôi nếm một chút, được, canh rất ngon, rong biển
hạt sen hầm nhừ, xem ra đã đun mấy tiếng. Thì ra tên nhóc này một
mình ở nhà hầm canh nha.
Nhưng hình như hơi nhạt. Tôi lục lọi tìm được lọ gia vị, đang định
giả dạng đầu bếp chuyên nghiệp, hào phóng thả vào trong nồi canh
thì bố anh bước vào.
“Hiểu Toàn, sao cháu lại vào đây? Đừng để ý đến thằng nhóc hư hỏng
này, ra ngoài kia ngồi với chú! Lập tức sẽ có cơm ăn!” Bố anh vô
cùng hiền lành nói với tôi, ngược lại lại rất hung dữ dùng thủ ngữ
nói với anh, ra vẻ gấu trúc bảo vệ con lôi tôi ra ngoài.
Tôi nhét lọ gia vị trong tay vào lòng anh, trước khi ra ngoài còn
liếc mắt nhìn anh một cái, anh cũng đang liếc mắt nhìn tôi, vẻ mặt
rất bất đắc dĩ.
Thật đáng thương!
Đây là cảm thán duy nhất của tôi.
Cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm, nhìn một bàn toàn món ngon, tôi
không nói thành lời. Thật sự không thể tin được tất cả chỗ này đều
là một mình anh làm! Không phải trong sách thường nói muốn giữ một
người đàn ông trước hết phải giữ được dạ dày của anh ta sao? Nhìn
một bàn đồ ăn chói mắt này đi, khóe miệng tôi giật giật, aiz, xem
ra gã đàn ông này không phải người tôi nó thể nắm giữ nha.
Nhưng ngược lại tôi cũng không ngại anh nắm cái dạ dày của tôi… Mẹ
ơi, bát miến này quả thật quyến rũ mê người, nước miếng toát ra ầm
ầm, suýt nữa chảy xuống, thật quá thất lễ…
- Nhìn cái gì, đồ ăn dùng để ăn, em có nhìn đến mức tròng mắt rơi
xuống thì nó cũng không tự chạy vào trong bụng được.
Tôi liếc nhìn tờ giấy trước mặt, dùng cằm để nghĩ cũng biết là ai
đưa sang.
Tôi trừng mắt, lại tặng kèm một cái mặt quỷ, sau đó mới ngồi xuống
nói chuyện với bố anh. Hai bên của bàn ăn nhỏ, anh ngồi bên phải
tôi, đối diện là bố mẹ anh.
Tôi nếm thử một miếng cá, oa~, hương vị thật sự thơm ngon, không
nhịn được thốt ra: “Thật ngon nha!”
Anh vừa ngồi xuống lại thấy tôi mở miệng, nghi hoặc nhướng mày,
buông đũa xuống, cầm lấy bút và vở bên cạnh, lại bị bố anh ngăn
lại.
“Khi ăn không được viết.” Bố anh vừa dùng thủ ngữ, vừa dùng lời để
nói.
Anh lại bất đắc dĩ cầm bát lên, nhưng dường như anh thật sự rất
muốn biết tôi nói gì, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chỉ chỉ cá, lại chỉ chỉ miệng mình, sau đó cười hì hì giơ ngón
cái lên lắc lắc.
Anh hiểu ra! Nhưng lại chỉ chỉ chính mình, làm động tác cầm nồi,
sau đó nhướng mày, cũng giơ ngón cái lên lắc lắc.
Nhìn thế nào cũng có ý là: Anh làm, đương nhiên phải ngon.
Tôi nhăn mũi, khinh thường lắc đầu. Hừ, bà già họ Vương bán dưa, đồ
đắc ý vênh váo!
Nhìn đi, cho dù không biết thủ ngữ, cho dù không có bút, chúng tôi
cũng có thể hiểu nhau.
Đại khái là hai chúng tôi đều có cùng suy nghĩ như vậy, kết quả
không nhịn được nhìn nhau cười. Tôi nhìn thấy vẻ mặt bố mẹ anh rất
hoang mang.
Ăn xong tôi còn uống liên tục ba bát canh lớn. Ha ha! Canh xương
ống hạt sen này thật sự quá ngon, tôi không nhịn được mà! Khi tôi
ngẩng đầu lên sau bát canh thứ hai, tôi nhìn thấy anh chỉ chỉ nồi
canh. Thừa lời, đương nhiên còn muốn nữa! Canh ngon như vậy! Canh
ngon như vậy! Canh ngon như vậy! Tôi thật sự cảm động đến mức đôi
mắt cũng hơi ướt ướt!
* Em rất thích canh anh làm nha! Không bằng anh gả cho em, làm vợ
em đi!
Tôi nháy mắt với anh, nhét tờ giấy tới trước mặt anh.
Anh nhận lấy rồi nhìn, chỉ sợ con mắt thiếu chút nữa thì phá cửa sổ
rơi ra ngoài, nhìn vẻ mặt vừa cảm động vừa “ngưỡng mộ” của tôi, lập
tức xấu hổ đến mức mặt đỏ lên. Hắc, anh lại giả bộ không nhìn thấy
gì, cúi đầu bắt đầu dọn dẹp đống bừa bãi trên bàn, mang theo chút
tàn canh chạy về phía phòng bếp.
Hừ! Thích trốn thì cứ trốn, sao lại mang cả canh của em đi?! Không
phải vừa rồi còn muốn hỏi em có ăn nữa không sao? Này, ít nhất cũng
phải để lại cho em một bát chứ?
Tôi vội vàng cướp lại bát canh. Canh thơm như vậy, được, lại thêm
một bát nữa!
Sau cơm tối, bố mẹ anh ngồi trong phòng khách xem TV, tôi và anh
ngồi trong nhà bếp nói chuyện phiếm.
- Chuyện hôm nay, anh xin lỗi, là anh quá xúc động.
* Sợ? Không cần xin lỗi. Dù sao lúc đó em cũng không hoàn toàn từ
chối, không hoàn toàn là lỗi của anh.
- Không phải con gái đều rất chú ý đến lần đầu tiên sao?
Khiếp! Sao anh có thể nhìn ra tôi là lần đầu tiên? Anh không thể có
kinh nghiệm hơn tôi chứ?
Tôi có chút bực bội, híp mắt nghi ngờ nhìn anh, nhìn đến mức anh
cảm thấy không thoải mái: - Sao em lại nhìn anh như vậy?
Tôi lộ ra nụ cười gian, bắt đầu bẻ các khớp ngón tay… A, không được
rồi, anh không nghe được tiếng bẻ đốt tay, vậy không có hiệu quả uy
hiếp! Được rồi, không nghe được cũng có thể nhìn ra được, hiệu quả
tuy giảm một nửa cũng không phải hoàn toàn không có!
Tôi như hung thần ác sát hạ mấy chữ rồng bay phượng múa, anh vừa
nhìn thấy, sắc mặt lập tức đỏ lên. Bên trên viết: * Mau khai thật
cho em: đây có phải lần đầu tiên của anh không? Thẳng thắn được
khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị, đừng hy vọng có chuyện mà không
khai báo! Nếu không… Hừ!
Hừ, tên nhóc này lại dám làm bộ không nhìn thấy, còn muốn vo viên
trang giấy tôi vừa viết, sau đó lần thứ hai bày ra vẻ mặt lạnh te
mà viết xuống: - Loại vấn đề này không phải chuyện mà con gái nên
hỏi!
Tên nhóc thối, anh chơi em sao! Tôi đạp một cước lên bàn chân anh,
đau đến mức anh lập tức liều mạng xoa xoa, đáng thương hơn là anh
không kêu được, căn bản là chẳng có ai đồng cảm với anh.
* Đừng có giở chiêu này ra! Mau trả lời em, xử nam!
Anh nhìn dòng chữ mới của tôi một chút, lại trừng mắt lườm tôi, sau
đó mới chậm rãi cử động tay phải: - Có đôi khi anh hoài nghi chính
mình có phải có xu hướng tự ngược hay không, vậy mới có thể…
Anh không viết hết mà chỉ nghiêng đầu liếc tôi một cái, dù có là
đầu heo cũng biết phía dưới anh muốn viết cái gì.
Tôi giả bộ bĩu môi, liếc mắt, cười nhạt: * Xử nam thì là xử nam, dù
có là chuyên gia thì cũng thừa nhận đi, cần gì phải trốn tránh
quanh co như vậy!
Kỳ quái, là cảm giác sai sao? Vì sao tôi lại nghĩ khóe mắt anh lóe
ra tia sáng nguy hiểm? Tôi thấy anh vươn tay — nhưng không phải cầm
bút, mà là chỉ về câu anh đã viết phía trên “không phải con gái đều
rất chú ý đến lần đầu tiên sao?” Câu hỏi này, vẻ mặt này, nhìn thế
nào cũng có ý nghĩa: dù sao em cũng là xử nữ, em nghĩ anh không
biết sao?
* Em
Tôi nhìn câu “không phải con gái đều rất chú ý đến lần đầu tiên
sao?” của anh, viết một chữ rồi ngừng lại, một lúc lâu sau mới viết
tiếp được.
* rất chú ý, nhưng nếu là anh
Tôi không viết xong, mặt đỏ ửng, không biết nên viết tiếp thế nào.
Anh nhìn thấy vẻ mặt của tôi lập tức hiểu rõ, tôi nhanh chóng nói
sang chuyện khác.
* Em chỉ để ý sẽ rất đau.
Anh nhíu mày.
- Sẽ rất đau sao? Là nhà trai đau hay nhà gái đau?
* Thừa lời! Đương nhiên là nhà gái đau rồi! Nếu anh đau thì em đã
chẳng ngại!
- À.
* Đồ ngốc! “À” thôi thì viết làm gì?!
- À.
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn anh, anh lại quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Tôi trợn mắt, người này, nhất định là cố ý! Tất cả mọi người đều bị
vẻ ngoài nhã nhặn yên tĩnh lừa rồi! Tên nhóc này thật ra là một tên
siêu cấp nham hiểm! Nham hiểm đến mức nào sao? Đại khái không khác
tôi là mấy, không, thậm chí còn lợi hại hơn cả tôi, cho nên mới
luôn luôn nắm chặt tôi như thế!
Anh lại viết.
- Em ở New York bao nhiêu ngày?
* Hai ngày.
- Có lịch trình không? Cho anh xem.
Tôi lấy lịch trình trong ba lô đưa cho anh.
Đoàn du lịch tôi tham gia sẽ đi sáu địa điểm: New York,
Philadelphia, Washington, Los Angeles, Las Vegas, San Francisco.
Bốn giờ chiều nay đã tới New York, buổi tối nghỉ tại khách sạn. Sau
hai ngày ngắm cảnh ở New York, buổi tối sáu giờ sẽ ngồi ô tô tới
Philadelphia. Dừng lại ở Philadelphia một ngày một đêm, ở
Washington một ngày nửa đêm nữa, sau đó trong buổi tối sẽ chạy tới
Los Angeles. Dừng lại ở Los Angeles hai ngày, Las Vegas một ngày,
San Francisco hai ngày, cuối cùng quay về Los Angeles để đón máy
bay về Quảng Châu. Toàn bộ hành trình tổng cộng lại 12 ngày.
Sau khi tỉ mỉ xem qua lịch trình, anh hạ quyết định.
- Sáng sớm ngày mai em sẽ tập hợp với đoàn à?
* Vâng. Hướng dẫn viên chỉ cho em đi một đêm.
- Sáng mai anh và em cùng đi.
* Anh đi cùng em?
Anh gật đầu.
* Nhưng, đoàn du lịch có thể như vậy sao?
- Ngày mai giải thích rõ ràng với hướng dẫn viên chắc cũng không có
vấn đề gì. Em đi máy bay từ Washington tới Los Angeles?
* Em không biết, vé máy bay có lẽ lấy từ chỗ hướng dẫn viên.
- Em có điện thoại của anh ta không?
* Có, hôm nay anh ta đưa cho em.
- Vậy em gọi điện hỏi anh ta một chút, anh muốn đi cùng chuyến bay
với em tới Los Angeles.
* Vì sao? Tới Los Angeles phải đi máy bay mất mấy tiếng, rất
xa!
Anh nhìn tôi, là cái nhìn dịu dàng mà tôi quen thuộc, nhưng nay có
thêm vài phần yên lặng, dường như ngay cả không khí cũng bị lây
nhiễm, cũng biến thành ôn hòa đến kỳ lạ.
- Em có thể vì anh ngồi mười sáu tiếng máy bay tới bên kia địa cầu,
anh chỉ vì em mà đi có mấy tiếng thì có được coi là gì?
Tôi không biết chính mình còn có thể nói điều gì. Tuy anh là người
vô cùng ôn hòa, nhưng tôi biết, thật ra anh có chủ nghĩa đàn ông
rất lớn. Những chuyện anh đã quyết định thì không cách nào thay
đổi. Vì vậy tôi đành phải gọi điện thoại, hỏi số hiệu máy bay, sau
đó lại nhờ vả giúp anh đặt vé máy bay cùng chuyến.
* Xin lỗi, còn làm anh hao phí vì em.
Tôi có chút áy náy. Tới đây là sự tùy hứng của một mình tôi, thật
sự tôi không muốn làm cuộc sống của anh thêm phiền phức.
- So với ba vạn tệ của em, đây chỉ là số tiền nhỏ.
Tôi ngẩng đầu, thở sâu, sau đó đắc ý dạt dào cười viết.
* Nhưng may mà em tới, em luôn lo lắng anh xảy ra chuyện nên mới
không hồi âm cho em.
- Xin lỗi.
* Nhưng sau khi tới đây, nhìn thấy nhiều biểu hiện của anh như vậy,
rất đáng giá.
- Cái gì mà nhiều biểu hiện?
* Chính là anh đấy, trước đây chỉ có ba loại vẻ mặt. Thông thường
nhất chính là không có biểu hiện gì, căn bản là không nhìn ra anh
đang nghĩ cái gì. Thứ hai là mỉm cười, khi chào hỏi hoặc khi tâm
tình anh không tệ sẽ mỉm cười. Cuối cùng là cười, cười lộ cả hàm
răng, bình thường khi anh tâm tình tốt, trêu đùa em thành công thì
sẽ cười như vậy. Nhưng lần này em nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của
anh, thì ra anh cũng biết giật mình, biết tức giận, nhất là lại để
cho bố mẹ anh gõ đầu, thật sự là chuyện trăm năm khó gặp nha! Anh
nên tự soi gương mà xem, vẻ mặt của anh thật sự rất buồn
cười!
Tôi vừa viết vừa diễn tả vẻ mặt lạnh tanh kinh điển của anh, viết
đến cuối cùng, chính tôi cũng không nhịn được mà vỗ bàn cười lớn.
Kết quả vẻ mặt anh có chút xấu hổ, không biết làm thế nào, đành bĩu
môi lườm tôi.
* Tính toán lại, em còn chưa nhìn thấy khi anh cười to là thế nào.
Anh cười to có bộ dạng thế nào?
Anh lại không để ý tới tôi, mỗi lần bị tôi nắm được chỗ hiểm là sẽ
không để ý tới tôi, giả bộ như không nhìn thấy chữ tôi viết.
* Này, nam tử hán đại trượng phu, không nên vì bị nắm điểm yếu mà
không để ý tới người ta như thế, rất mất phong độ.
Vẫn không để ý tới tôi.
* Aiz, là ai đó luôn đối đãi với em như trẻ con. Em thấy chính
người đó mới là trẻ con nha.
Anh trừng mắt lườm tôi, đứng dậy đi tới sofa xem TV.
Cho dù tôi vừa đấm vừa xoa, anh vẫn ngồi im bất động, hoàn toàn coi
tôi như trong suốt, không thèm nhìn tôi. Thật sự không còn cách nào
khác, tôi đành ôm cổ anh làm nũng.
* Xin lỗi, em không nói nữa là được, quỷ hẹp hòi.
- Em đang xin lỗi hay đang cười anh.
* Là đang xin lỗi mà. Anh đừng bơ em.
Thấy tôi bĩu môi, dáng vẻ rất uất ức, anh lại cười cười, chính là
nụ cười khi tâm trạng tốt, sau đó ôm lấy tôi, để tôi ngồi trên đùi
anh. Nhưng động tác này chỉ được có ba giây đã bị một tiếng ho của
bố anh tuyên án tử hình. Suy đoán từ thủ ngữ, có vẻ ông đang bảo
anh không được lợi dụng tôi, chỗ trống còn nhiều. Bố anh còn vô
cùng thân thiết mời tôi ngồi lên sofa.
Tôi ngồi bên cạnh anh, dựa vào vai anh, cố gắng nén cười.
* Mỗi ngày bố anh đều cốc đầu anh như vậy sao?
- Đúng vậy. Từ nhỏ đã vậy, hơn nữa lần nào cũng đánh từ phía sau.
Kết quả ngay cả mẹ anh cũng học theo. Khi còn bé anh còn oán giận,
nếu cứ đánh mãi như vậy sẽ thành thằng ngốc, ông lại hùng hổ trả
lời, đó là để kích hoạt tế bào não của anh, nếu thật sự một ngày
anh biến thành thằng ngốc cũng nhất định không phải tại ông.
Tôi không nhịn nổi nữa, túm tay áo anh cười lớn. Có lẽ anh thấy vẻ
mặt nhịn cười của tôi cũng rất buồn cười, kết quả hai chúng tôi dựa
vào nhau len lén cười.
* Đúng rồi, em mang đặc sản Quảng Đông tới cho anh.
Tôi vô cùng thích thú lấy gói quà trong túi ra, nhét vào tay anh,
vẻ mặt đang tươi cười của anh lập tức lạnh xuống một nửa, mắt trừng
lớn đến mức hai con mắt cũng sắp rơi ra.
Đó là 24 vị trà lạnh mà anh sợ nhất.
Tôi còn mang theo bốn hộp tất cả.
“Cô chú, cháu nghĩ ở đây chắc không có cái này, vì vậy mới mang
tới. Cái này dù sao cũng là đặc sản Quảng Đông, thanh nhiệt giải
độc, rất tốt với thân thể ạ.”
Ha ha, đỡ đi! Bốn hộp, có thể làm anh uống đến phát điên!
Buổi tối anh nhường giường mình cho tôi, anh đi ngủ ở phòng khách.
Tôi sống chết cũng mặc kệ, không chịu ngủ, túm lấy anh nói chuyện
phiếm.
- Muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm.
* Em mặc kệ. Anh phải nói chuyện với em.
- Không được, em nhất định phải ngủ, nếu không ngày mai sẽ không có
sức.
* Vậy anh ngủ cùng em.
Tôi lại bắt đầu giở trò, còn định giả dạng điềm đạm đáng yêu, tôi
biết anh rất dễ mềm lòng. Tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi, nằm
trong lòng anh tôi mới yên tâm. Lâu như vậy không gặp anh, gặp được
lại phải xa nhau, tôi không cam lòng. Cho dù hiện tại anh muốn, tôi
cũng sẽ cam tâm tình nguyện trao tất cả cho anh.
- Không được. Em muốn hại anh sao?
* Em mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ, anh không ở cùng em, em không ngủ
được.
Lần này tôi thật sự dùng đến tính xấu của trẻ con ba tuổi, thề
không thỏa hiệp.
Anh hết cách, vò vò tóc.
- Được rồi. Nhưng chỉ là ngủ cùng thôi đấy.
Anh lại có thể đoán được tôi sẽ hiểu sai, thật lợi hại!
Tôi thay quần áo ngủ nằm trên giường, anh ngồi dựa vào đầu giường.
Tôi chịu mới lạ: * Anh mau đi tắm rồi thay áo ngủ đi! Đừng tưởng
chuồn được!
Hừ! Tôi chơi xấu giống trẻ con nhưng đừng nghĩ trí khôn của tôi
cũng giống trẻ con, nhìn không ra anh muốn chuồn sau khi tôi
ngủ!
Thật vất vả mới kéo được anh lên giường, anh tâm không cam tình
không nguyện mà vỗ vỗ đầu tôi, muốn tôi ngủ cho nhanh. Tôi lại cười
hì hì, rút ra bút và sổ trong túi áo anh.
* Anh bắt đầu học nấu cơm từ lúc nào?
- Nhanh ngủ đi, đã mười hai giờ rồi! Ngày mai còn phải dậy sớm
nữa!
Tôi làm mặt quỷ với anh, được lắm, anh lại chỉ lo lắng nhìn ra cửa,
làm bộ không nhìn thấy! Tôi cười hắc hắc hai tiếng, đột nhiên sờ
lên lưng anh — wow! Lần đầu tiên tôi thấy anh sợ đến mức suýt nữa
rơi ra khỏi giường.
Rốt cuộc anh cũng chịu quay sang bên này nhìn tôi. Nhưng chỉ liều
mạng thở dốc, đôi mắt trừng lớn nhìn tôi không có chút ý tốt, bàn
tay to đột nhiên duỗi ra, vươn về phía tôi, chọc lét, đồ đểu! Tôi
hoảng loạn đưa tay tạm thời ngăn cản công kích của anh.
* Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ! Đạo lý đơn giản như vậy anh có
hiểu hay không?
Không xong rồi! “Phạm nhân” nhìn tôi xong hoàn toàn không có ý hối
cải, ngược lại còn cười càng gian trá.
- Chính em nói anh là đồ đểu mà, đồ đểu sao có thể là đàn ông tốt
được!
Tôi sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: * Sao anh biết em chửi anh
là đồ đểu?
- Em quên mất anh có thể đọc được môi ngữ đơn giản sao. Đừng tưởng
có thể nói bậy sau lưng anh mà anh không biết, hừ!
Nguy rồi! Ngựa mất móng, đại ý mất Kinh Châu* rồi! Chuyện quan
trọng như vậy mà tôi lại quên mất, sám hối thôi!
(*) Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn
giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa
cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so
sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành
tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
* Anh, anh, anh, anh lừa em, anh rõ ràng biết lại không nói cho em
biết, còn cố ý
Không đợi tôi viết xong, anh lại bắt đầu liên tục công kích tôi,
tôi cười đến mức nước mắt cũng tuôn ra, ngã vào đệm lông mềm mại,
hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Thân thể tôi lại trượt xuống,
suýt nữa cùng chăn trượt ra khỏi giường, lại được một bàn tay lớn
nắm được, nhẹ nhàng kéo lại. Anh lo lắng kéo tôi vào lòng.
Tôi bĩu môi.
* Anh bắt nạt em, người xấu.
- Anh đâu có, là em…
Anh hơi nghiêng đầu, thấy mắt tôi hồng hồng ngập nước, lại không
viết tiếp nữa, ôm chặt lấy tôi, rồi nhìn vẻ mặt hồng hồng đầy uất
ức của tôi.
- Xin lỗi, là anh không tốt.
* Đúng vậy! Chính là anh không tốt! Chính anh bắt nạt người
ta!
Đạt được mục đích, tôi đắc ý cười.
Thấy vẻ mặt tôi biến đổi nhanh như vậy, anh hết cách mà cười cười,
vừa nhấc bút lên, đột nhiên ngoài cửa có bóng người lay động, anh
trốn vào trong chăn theo phản xạ, hoàn toàn vùi thân hình cao một
mét tám vào trong. Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh khoát khoát khoát
tay, bảo tôi đừng nhúc nhích, sau đó căng thẳng nhìn chằm chằm ra
cửa. Một lúc lâu, sau khi xác định không có ai, anh mới thở phào
chui ra khỏi chăn.
Tôi thấy anh như chim sẻ sợ cành cong, thì ra anh thật sự sợ bị bố
mẹ phát hiện như vậy! Lúc này nhìn anh thật sự giống một đứa bé
lớn. Nhưng anh lại lập tức biến trở lại thành một ông anh trai
nghiêm túc, giục tôi mau đi ngủ, Aiz, đàn ông đều là thế này
sao?
Bôn ba cả một ngày, tôi cũng rất mệt mỏi. Tôi cười, ôm lấy cánh tay
trái của anh rồi nằm xuống, hơn nữa ôm rất chặt, đừng mơ có thể chờ
tôi ngủ rồi bỏ đi.
Tựa trên vai anh, tâm tình mới bình tĩnh lại, nhưng cánh tay không
hề thả lỏng dù chỉ một chút, cứ như vậy ngủ mất!
Khi vừa mở mắt ra trong nắng sớm, thấy anh còn ở bên cạnh, điều này
làm tôi vô cùng vui vẻ.
Anh ngủ như một con mèo nhỏ, hình dung một người đàn ông cao 181cm
mà lại như một con mèo nhỏ có vẻ có chút kỳ quái, nhưng anh thật sự
đáng yêu giống một con mèo nhỏ. Nửa đêm, anh muốn giãy khỏi tay
tôi, nhưng tất nhiên là thất bại, bởi vì tôi ôm rất chặt.
Nhìn vẻ mặt ngủ rất điềm tĩnh của anh, tôi nghĩ chỉ có lúc này, dù
anh có thể nghe hay không, dù anh có thể nói hay không, anh đều
giống những bé trai lớn xác khác, ngủ rất yên bình. Tôi nhẹ nhàng
vuốt ve gương mặt anh. Tôi yêu đứa bé trai này, yêu đến mức không
cách nào có thể buông tay, tôi cũng mong muốn sau này mỗi ngày tỉnh
lại đều có thể nhìn thấy vẻ mặt chọc người yêu mến này.
Mái tóc anh làm tôi không nhìn rõ gương mặt anh. Tóc anh dài hơn
trước rất nhiều, có lẽ căn bản là chưa từng cắt, anh luôn luôn quên
phải cắt tóc, tóc đã dài đến mức chạm vào áo. Tôi nhẹ nhàng đẩy
những sợi tóc trên trán anh, nhìn lông mi dài và mảnh của anh, lông
mày thô đậm của anh, cái mũi thẳng của anh, đôi môi đáng yêu của
anh, cái cổ trắng nõn của anh. Tôi thật sự không nghĩ ra lý do gì
có thể không thích đứa bé này.
Quen biết anh 9 tháng, rời xa nhau cũng đã 9 tháng, hiện tại, cuối
cùng tôi vẫn trở lại bên cạnh anh.
Tóc mái của anh lại trượt xuống, tôi lại đẩy ra. Lần này anh cảm
giác được, nhăn mặt, thay đổi tư thế khác. Tôi vốn không muốn làm
phiền anh ngủ, nhưng nhìn anh như vậy, tính tình thích đùa cợt của
tôi lại không nhịn được mà nổi lên. Tôi nhẹ nhàng thổi khí bên tai
anh, anh cảm giác được, lại khó chịu thay đổi một tư thế, nhưng mặc
kệ anh đổi thế nào, tôi vẫn đuổi theo thổi vào tai anh. Rốt cuộc,
anh mở mắt, nhìn thấy nụ cười gian của tôi.
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, lại chẫm rãi nhắm mắt lại. Chưa được
ba giây, anh mở mắt ra, ngồi bật dậy. Anh cầm lấy đồng hồ trên đầu
giường, nhìn thấy kim chỉ vào sáu giờ ba mươi mới thở phào. Thì ra
anh vẫn đang lo bố mẹ anh nhìn thấy sẽ mắng anh!
Anh đứng dậy, nhìn tôi một cái, rồi lại khẽ hôn tôi. Đây là lần thứ
ba anh hôn tôi, đôi môi mềm nhẹ giống như đang hôn một bảo bối mà
anh trân trọng nhất. Sau đó, anh sờ sờ đầu tóc rối bời, chỉ chỉ
xuống dưới, ý bảo anh phải xuống lầu, chờ tôi gật đầu rồi anh mới
ra khỏi phòng.
May mà bố mẹ anh còn chưa dậy, sau khi rửa mặt chải đầu, tôi xuống
lầu. Anh đang làm bữa sáng, được, mỳ xào và cháo ngô đều rất thơm!
Dù sao tôi cũng không phải đứa con gái am hiểu chuyện bếp núc nên
cũng không khách khí mà tận hưởng thành quả lao động của anh! Hắc
hắc, rất ngon, lại thêm một bát nữa đi!
Sau khi ăn xong, anh để lại bữa sáng cho bố mẹ ở trên bàn, viết một
tờ giấy nhắn. Sau đó thay quần áo, cầm lấy hành lý đơn giản của
tôi, đi cùng tôi tới khách sạn mà đoàn du lịch đã đặt sẵn.
~*~
Hết chương 9