Chương Thứ Sáu Nếu như khóc đến mức đôi mắt cũng rơi xuống để có
thể giữ lại anh ấy, tôi nhất định sẽ khóc. Nếu tôi mù, vậy có thể
biến thành đồng loại của anh ấy, sẽ không còn ai nói chúng tôi là
người của hai thế giới, sẽ không còn ai nói chúng tôi không xứng,
sẽ không còn ai kỳ thị anh, bố mẹ cũng không cách nào phản đối nữa.
Đúng vậy, nếu có thể thì tốt rồi. Tuy tôi cũng luyến tiếc sau này
không thể nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt gần như trong suốt của anh,
vẻ mặt chỉ có nụ cười thản nhiên của anh. Gió xuân mang theo chút
cảm giác mát mát mẻ, lạnh lạnh, run run, cô độc, bi thương, thổi
đến trước mặt tôi, tựa bên vai tôi nhẹ nhàng nói cho tôi biết, câu
chuyện phải kết thúc. Đúng vậy. Toàn bộ đều kết thúc. Con người
thật sự là một loài động vật lỳ quái, bất kể có đau thương cỡ nào
vẫn sẽ ăn, vẫn sẽ đến trường, vẫn sẽ làm bài tập, vẫn sẽ tham gia
lớp thể dục chịu đựng bài trắc nghiệm thể lực, vẫn có thể lộ ra nụ
cười phóng khoáng vì sợ nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh. Thật dối
trá! Sau khi chịu đựng chạy đường dài, bởi vì không điều chỉnh tốt
thân thể, tôi liên tục nôn mửa, ngồi bên cạnh sân vận động nôn đến
mức rơi nước mắt. Đủ rồi! Tất cả đều đủ rồi! Nếu chỉ muốn lý giải
cho tiểu nha đầu hoang dã là tôi biết hiện thực tàn khốc như thế
nào, thế này đã vô cùng đủ rồi! Vì vậy, tôi van mọi người, có ai
tới cho tôi một cái tát, nói cho tôi biết tất cả chuyện này chỉ là
một giấc mơ đi! Khi cơn buồn nôn dừng lại sẽ chỉ còn nước mắt, cùng
với thiếu không khí sau khi chạy đường dài, tôi bắt đầu ho khan.
Bởi vì tôi biết, bất kể có bao nhiêu dũng khí, bất kể có bao nhiêu
quyết tâm, tôi đều không thể viết xuống một câu nói, một câu nói
tuyệt đối không thể nói với anh. —- Xin đừng đi, ở lại với em.
Đừng… Quá ích kỷ, sẽ làm anh khó xử! Vì vậy, đã không còn vì vậy
nữa. Ngày anh đi, lần đầu tiên tôi cảm thấy một tiết học bốn mươi
lăm phút là quá dài! Nếu không phải anh mãnh liệt ngăn cản tôi, tôi
nhất định sẽ trốn học tiễn anh lên máy bay. Thật vất vả chờ đến khi
chuông hết giờ vang lên, thầy giáo còn đang dặn dò trọng điểm của
bài thi trắc nghiệm cuối tuần, tôi không thèm kiểm tra sách vở, bay
người nhảy qua bàn. Chọc tức thầy giáo: “Tôi còn chưa tan học đâu!”
Tôi nhằm ngay cửa phòng học: “Đã có chuông rồi ạ, đừng chăm chỉ như
vậy, cũng chẳng có tiền thưởng!” “Em… Em tên gì! Trắc nghiệm cuối
tuần tôi nhất định phải để ý em!” “Thượng đế nói, cái tên chỉ là
một dấu hiệu của con người, không đủ để có bất cứ tác dụng gì, thầy
cũng làm ơn đừng phí thời gian cho loại mặt ngoài giả tạo này! Rảnh
rỗi thầy nên đọc tiểu thuyết cho bản thân phong phú một chút, chỉ
quay quanh đồ điện tử sẽ biến thành kẻ ngốc…” Tôi không biết ông
thầy giáo này có bị câu thần chú của tôi khai sáng hay không, bởi
vì lúc này tôi đã chạy xuống cầu thang bên dưới, khai triển vận tốc
siêu âm, cuồn cuộn ra khỏi trường học, nhào ra đường cái bắt một
chiếc taxi. “Cô định tự sát sao! Tự sát thì đi xa một chút, đừng
đâm vào xe tôi mà…” “Tự sát cái đầu anh đấy!” Tôi như đạp một chân
lên mặt tài xế: “Cho anh mười phút để tới sảnh chờ của sân bay quốc
tế, nếu không sẽ không trả tiền còn tru di cửu tộc! Nhanh!” Nếu để
anh nhìn thấy động tác mạo hiểm chặn taxi của tôi vừa nãy nhất định
sẽ trách tôi không muốn sống. Chỉ cần có thể tới sân bay sớm một
chút, cho dù sau đó đưa tôi vào viện tôi cũng bằng lòng. Sân bay
lớn cực kỳ lớn, nhưng khi tới sân bay quốc tế, rất bất ngờ, tôi rất
nhanh đã nhận ra anh. Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng tôi rõ ràng
hơn ai hết, đó chính là anh. Nhưng khi tôi muốn tiến lên, hết lần
này đến lần khác lại bị một đoàn người chắn phía trước. Xuyên qua
đám người, tôi nhìn thấy anh đang đi đến cánh cửa có mấy con số.
Tôi gấp đến độ sắp khóc ra, chỉ có thể nhìn anh cách tôi càng ngày
càng xa, sau đó chửi bới trong lòng đoàn du lịch đáng ghét này sớm
không đến muộn không đến, cứ nhằm ngay lúc này để tới, tốt nhất mỗi
ngày bọn họ đều gặp mưa đá núi lở, không đi được đến đâu nữa. Tôi
muốn gọi anh. Khi anh nghe thấy giọng nói của tôi sẽ dừng bước,
quay đầu nhìn tôi, sau đó cười dịu dàng chờ tôi nhào vào trong lòng
anh. Nhưng giọng nói nghẹn trong cổ họng không ra được. Tôi biết,
cho dù tôi gọi đến khàn giọng anh cũng sẽ không nghe được. Đoàn du
lịch cuối cùng cũng đi qua, tôi mở toàn bộ mã lực phóng về hướng
anh. Vì vậy tôi cũng không lãng mạn như trên điện ảnh, nhào vào
trong lòng anh, mà là toàn thân đụng vào người anh, thiếu chút nữa
là huých anh ngã theo. Rốt cuộc anh cũng quay đầu lại, mặc dù không
phải vì tiếng gọi của tôi. Nhìn thấy tôi, anh vốn định mỉm cười,
nhưng nhìn thấy viền mắt ngập nước của tôi lập tức chuyển thành lo
lắng. Thì ra tôi chỉ kìm nén được giọng nói, không kìm nén được
nước mắt. Anh lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay, không
đưa cho tôi mà nhẹ nhàng lau cho tôi. Tôi đưa tay vào trong túi áo
của anh, móc ra vở và bút. * Bây giờ anh phải đi rồi sao? Không
phải nói hai giờ mới bay sao? Anh lừa em! - Anh chưa đi mà. Vẻ mặt
của anh thật sự có chút oan uổng và vô tội. * Anh nói dối, rõ ràng
hai con mắt em vừa thấy anh đi về phía cửa! Rốt cuộc anh đã hiểu
đại khái vì sao tôi muốn khóc, cười chỉ chỉ toilet bên cạnh cửa.
Thì ra tôi hiểu lầm rồi! Thật nản, sắp chia tay rồi còn làm tôi mất
mặt lần nữa! Tôi vội vàng ngừng lại nước mắt, thuận tiện lau trái
lau phải hủy chứng cứ, chỉnh sửa lại mặt tiền. * Vậy anh mau đi đi,
em không sao. Tôi còn giơ chân đạp anh một cái, ý bảo anh mau đi
đi, kết quả ngược lại, anh còn không chịu đi. - Bộ dạng này của em
bảo anh đi thế nào đây, lát nữa lên máy bay cũng được. Được lắm,
không đi thì thôi! Nghẹn chết cũng đừng kiện tôi gián tiếp mưu sát!
Tôi ngẩng đầu, phát hiện anh vẫn đang nhìn chăm chú vào tôi, giống
như mỗi lần chúng tôi gặp mặt, không làm gì khác, chỉ lẳng lặng
nhìn. Tôi bỗng nhiên nghĩ mình có chút vô ý, tôi vốn đã không phải
mỹ nữ, khóc nữa sẽ càng xấu, anh còn nhìn tỉ mỉ như vậy. Nhưng tôi
biết anh muốn cố gắng khắc hình ảnh của tôi vào đầu, bởi vì lúc này
tôi cũng như vậy. Nếu như có thể, tôi muốn thời gian dừng lại ở
đây, tôi muốn nói với anh đừng đi Mỹ, tôi sẽ ở bên anh cả đời. Mặc
kệ anh có thể nghe được gì hay không, mặc kệ anh sẽ không quay đầu
lại khi tôi gọi, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, tôi đã mãn nguyện
rồi. Nhưng, tất cả chỉ là giấc mộng hão huyền, giống như nắng sớm
chiếu lên bức tranh trong bệnh viện, mỹ lệ, hút hồn, nhưng vĩnh
viễn chỉ là thế giới dừng lại trên trang giấy. Người lớn luôn nói
đừng yêu sớm như vậy, bởi vì tình yêu khi còn bé đều không thể
thành sự thật, cũng có người nói tình yêu của trẻ con vốn không
phải tình yêu chân chính. Nhưng tôi lại có thể nhìn thấy trong đôi
mắt đen sâu thẳm của anh sự yêu chiều, sự quý trọng, và tràn đầy
bất đắc dĩ khi muốn bảo vệ mà không thể. Bố, mẹ, con nghĩ, hương vị
tình yêu chính là trong hai giờ chiều đầu đông, cùng anh nằm phơi
nắng trên bãi cỏ đọc một quyển tiểu thuyết yêu thích, vừa nhấc mắt
là có thể phát hiện anh ấy cũng đang nhìn lén con, sau đó nở nụ
cười nhàn nhạt, thản nhiên, chứng tỏ mình đang hạnh phúc. Hạnh phúc
đến mức nước mắt đều bốc hơi. Cho dù không phải cùng một thế giới
với anh, cho dù vĩnh viễn không thể nghe được anh gọi tên tôi, cho
dù anh vĩnh viễn sẽ không xoay người khi tôi gọi. Đều không có gì
đáng nói. Tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, tôi có. Có người vỗ vỗ
vai anh, hai người chúng tôi vẫn ngây ngốc nhìn nhau, cuối cùng
cũng phải rời mắt. Quay đầu, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung
niên, bên cạnh ông còn có một người phụ nữ trung niên. “Xin chào,
cháu là Hiểu Toàn phải không, cảm ơn cháu đã chăm sóc con trai cô.”
Thì ra là bố mẹ anh! Tôi có chút hoảng hốt không biết phải làm thế
nào, không nghĩ tới lại gặp bố mẹ anh dưới tình huống như vậy, khom
lưng cũng không được, cúi đầu cũng không được, cứng người như cương
thi: “Chào chú! Chào cô! Xin… Xin lỗi, vừa rồi cháu không chú ý tới
cô chú!” Trời ạ! Tôi lại dám ở trước mặt bọn họ không coi con trai
bảo bối của họ ra gì, còn khóc nữa, thật sự mất mặt! “Cháu thật là
một cô bé đáng yêu nha!” “Đâu có, cô quá khen!” Tôi căng thẳng đến
mức hai tay hai chân cũng không biết nên để đâu, anh lại dám đứng
bên cạnh cười trộm. Đồ đểu! Nếu không nể mặt bố mẹ anh, tôi nhất
định sẽ một cước đá bay anh! “Chuyến bay XXXX-YY đi New York Mỹ sắp
khởi hành, mời hành khách nhanh chóng tới cửa Z xuất trình giấy
tờ.” Âm thanh trong sảnh chờ giống như câu nói trên truyền hình:
“giờ ngọ đã qua, lập tức hành hình”, tôi căng thẳng nhìn về phía
anh. Bố anh đang dùng ngôn ngữ bằng tay nói cho anh sắp tới giờ lên
máy bay. Anh quay đầu nhìn tôi, rồi lại lấy quyển vở ra, viết xuống
vài chữ rồi xé xuống gấp lại, viết thêm một câu ở ngoài rồi đưa cho
tôi. Tôi nhìn dòng chữ bên ngoài: - Chờ anh đi rồi xem. Cái gì vậy,
lại còn thần bí như thế! Tôi bĩu môi suy nghĩ một chút rồi gật đầu
tỏ vẻ đã biết. Anh cúi người, ôm lấy tôi, ôm rất chặt, giống như
hòa tan tôi trong cơ thể anh. Tôi đáp lại cái ôm của anh. Tôi có
phải đã quên nói với anh, thật ra tôi rất thích hương vị nhẹ nhàng
khoan khoái trên người anh. Cũng không phải mùi xà phòng thơm, mà
là một mùi thơm tươi mát, thâm trầm như thiên nhiên, một loại hương
thơm hỗn hợp với nhiệt độ cơ thể anh, biến thành một mùi thơm đầu
độc thần kinh của tôi. Đó là một cái ôm dịu dàng đến trời đất cũng
phải say mê. Anh buông tay ra, nhấc hành lý bên cạnh lên, cười cười
với tôi. Tôi có thể nhìn ra anh cũng giống như tôi, muốn dùng nụ
cười để đè xuống nước mắt có thể rơi xuống bất cứ khi nào. Sau khi
bố mẹ anh cũng nói lời tạm biệt với tôi, anh xoay người, đeo hành
lý lên vai, đi về phía cửa đăng ký. Tôi vẫn nhìn anh, cho đến khi
anh biến mất trong đám người, anh không một lần quay đầu lại. Xem
ra những tiếng kêu gào trong lòng tôi vẫn là không cách nào truyền
tới trái tim anh, nếu không anh sẽ quay đầu lại, nói với tôi rằng
anh sẽ không đi nữa. Cổ tích sẽ luôn là cổ tích, tiểu thuyết sẽ
luôn là tiểu thuyết, thần giao cách cảm cũng chỉ là lời nói dối mà
thôi. Trong “Forbidden Love”, khi Takizawa Hideaki ở trên taxi,
thật ra là vì nghe được Matsushima Nanako gọi nên mới xuống xe
thôi. Chẳng trách phim truyền hình được bầu là phi hiện thực, hiện
thực đều không như vậy. Hiện thực là giống tôi và anh, cho dù chúng
tôi đều đã tìm được một nửa hình tròn chân chính, vẫn sẽ phải xa
nhau. Không ai quy định một nửa vòng tròn sau khi tìm được nhau sẽ
không lại bị chia cắt, không ai quy định sau khi cô bé gặp được
hoàng tử sẽ không chia ly, không ai quy định tình yêu nhất định
phải kết thúc trong vui vẻ, không ai quy định những người yêu nhau
có thể đánh đâu thắng đó, giàn xếp mọi việc, sau đó người có tình
sẽ thành thân thuộc. Thế nhưng, kết cục cuối cùng cũng tới, chúng
ta đã quên đi một câu nói có trong tất cả các câu chuyện. Em yêu
anh. Em thật sự rất yêu anh. Cho dù tất cả mọi người phản đối, cho
dù tất cả mọi người chế nhạo em, cho dù bố mẹ muốn em cắt đứt với
anh, cho dù chúng ta không ở trong cùng một thế giới, cho dù sẽ mệt
chết đi, cho dù sau này sẽ chịu nhiều đau khổ, cho dù không có
tương lai, em… vẫn yêu anh. Yêu đến mức không thể tự kiềm chế.
Nhưng, tôi không muốn anh khó xử. Tôi có thể vì anh mà đối mặt với
tất cả khó khăn, cũng không muốn nhìn một chút vẻ mặt khó xử của
anh. Chuyện đó sẽ làm tôi cực kỳ chán ghét, chuyện đó sẽ làm tôi
cực kỳ buồn phiền. Vì vậy, chỉ có thể như thế. Cái gọi là số phận
và hiện thực, không phải đều như thế này sao? Bởi vì chúng ta cuối
cùng cũng không phải sống trong truyện cổ tích, chúng ta đang sống
trong thế giới thật. Vì vậy chúng ta cuối cũng vẫn phải xa nhau.
Cũng không phải là chia tay, chỉ là xa nhau, căn bản chưa từng có
bắt đầu, sao có thể nói là kết thúc. Đoạn thời gian anh vừa ra đi,
tôi liều mạng sống phóng túng, nụ cười luôn luôn ở trên mặt, cũng
không nhắc tới anh nữa, ngược lại, Cửu Du lại vô cùng lo lắng cho
tôi: “Cậu có khỏe không?” Tôi biết thật ra cô ấy muốn hỏi đầu tôi
có vấn đề gì không. Tôi kéo Cửu Du: “Đi đi! Chúng ta đi ăn một bữa
no say, tớ mời!” “Cậu mời?” Cửu Du sau khi nghe được lại càng điên
cuồng sờ đầu tôi: “Cậu không bị sốt chứ? Váng đầu? Say nắng? Thần
kinh?…” Tôi nổi giận: “Tớ xin cậu, không cần kinh ngạc như vậy chứ!
Không phải chỉ là mời ăn thôi sao! Bình thường tớ không keo kiệt
vậy chứ?” Đáng ghét nhất là Cửu Du lại dám ra sức gật đầu đến mức
đầu sắp rụng xuống, tôi tức giận một mình đi về phía nhà hàng, cô
ấy đành phải sống chết đuổi theo tôi, khuyên nhủ kẻ đang tức giận
này. Cuối cùng, nhìn vẻ mặt nịnh nọt hèn mọn của cô ấy, tôi mới
miễn cưỡng cho cô ấy mấy cái đùi gà và cánh gà. “Nhưng tớ cứ nghĩ
là… À… cậu sẽ…. Ừ, thật ngon… Ừ… sẽ không có tinh thần như thế…”
Cửu Du chết tiệt này, đã cầm đùi gà của tôi trong tay rồi mà còn
dám chọc giận tôi như thế! “Vậy cậu nghĩ tớ nên thế nao? Ngày ngày
tiều tụy? Khóc than không thôi? Giống như oán phụ? Ai da, anh ơi!
Sao anh có thể bỏ lại mẹ con em một mình mà đi, anh thật không có
lương tâm mà…” “Câm cái miệng của cậu lại!” Tôi vừa mới cất tiếng
ca, Cửu Du đã liên tục cúi đầu nói xin lỗi với khách hàng bên cạnh,
vừa cầm một cái cánh gà lấp miệng tôi: “Ý tớ là, cậu sẽ không đau
khổ quá mà thèm ăn đấy chứ? Tuy tớ rất vui vì cậu đã… à… chia tay
với người kia, nhưng mà…” Tôi nhún nhún vai, không thể biểu hiện
tài năng ca hát nữa, chỉ có thể tiếp tục gặm cánh gà vàng óng: “Ai
nói! Đàn ông đầy đường kia kìa, một người đi chẳng lẽ còn sợ không
tìm được người tốt sao? Lần sau nhất định sẽ tìm một tên siêu đẹp
trai cho các cậu nhìn!” Cửu Du lại có một vẻ mặt không tin: “Không
phải cậu đau thương quá độ mới cháy hỏng đầu rồi chứ?” Tôi cười
nhạt: “Hay nói giỡn! Con mắt nào của cậu thấy tớ đau lòng?” Không
sai, tôi chưa từng khóc, thậm chí cả khổ sở cũng không. Tôi tự nói
với chính mình đây cũng không phải lần đầu tiên tôi chia tay với
con trai, tình cảm đều là như vậy, có người tiếp theo rồi sẽ quên
anh. Nhưng Cửu Du chỉ nhìn tôi chằm chằm, từ chối cho ý kiến. Tôi
vốn tưởng lần này sẽ làm con bé cười đến lệch hàm, bởi vì nó đã sớm
giảng giải đạo lý, không ngừng lên án tôi, không ngờ con bé lại
chẳng nói gì. Kết quả là chỉ có mình bố mẹ tôi hài lòng, bọn họ còn
lần đầu tiên thưởng tiền tiêu vặt cho tôi, đáng tiếc tất cả đều mục
nát trong cái bụng của tôi và Cửu Du. Cuối tuần, hai người bọn họ
làm một cuộc đại Shopping, để lại một mình tôi ở nhà đảm đương chức
vụ trông nhà của chó con, thuận tiện xem TV. Cuối tuần mà trong TV
lại chẳng có một mục giải trí nào đáng xem để những cô gái cô đơn
đáng thương như tôi tiêu khiển, điều khiển dường như sắp nổ tung
cũng chỉ có thể dừng được tại một tiết mục giải trí nhỏ, nhưng cứ
phát mấy bài ca cũ rích là được rồi, tên khốn kiếp nào lại cứ phát
bài “Tâm nguyện sao băng” của Trương Bá Chi vậy! Nhậm Hiền Tề trong
MTV vừa mù vừa điếc, luôn dùng gật đầu và xua tay để biểu thị điều
muốn nói, nhưng anh rất ít khi như vậy. Anh thích dùng bút để nói
chuyện, không thích thủ ngữ. Chữ anh viết ra cũng giống như bức
tranh của anh vậy, vô cùng tự nhiên lại tươi đẹp. Anh cũng không
buồn bực như Nhậm Hiền Tề. Khi bắt được cơ hội, anh nhất định sẽ ức
hiếp tôi, thấy tôi tức giận đến mức không biết làm thế nào hoặc
chân tay luống cuống, anh sẽ cười rất đắc ý, cười nhẹ nhàng khoan
khoái không gì sánh được như làn gió mùa hè. Nhậm Hiền Tề có thể
nghe thấy, anh thì không, anh căn bản không thể nghe được bất cứ âm
thanh gì. Nhưng anh sẽ dùng những bức tranh, dùng những màu sắc
khác nhau để biểu đạt tâm tình và suy nghĩ của anh. Bức tranh dịu
dàng và nhập tâm như vậy là phong cách chỉ anh mới có, không ai có
thể học được. Tôi còn nhớ, ngày đó, anh dùng ngón táy ấm áp ngoắc
lấy tay tôi, sau đó hứa hẹn: được, anh đồng ý với em. Chúng ta sẽ
vĩnh viễn tốt đẹp như thế này. Lừa đảo! Anh là một tên đại lừa đảo
ra vẻ dịu dàng! Anh đã hứa với em, chúng ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn
tốt đẹp như vậy, anh đã nói! Nghe tới câu “không tìm được lý do để
kiên cường” kia của Trương Bá Chi, tôi cũng hiểu được chính mình
cũng không thể tìm được lý do để kiên cười nữa. Vì vậy tôi để cho
nước mắt tôi tan vỡ, cũng để cho trái tim giả vờ tốt đẹp tan vỡ.
Ngày đó tại sân bay, trên tờ giấy anh đưa cho tôi viết: - Em từng
hỏi anh, không nghe được âm thanh có cảm giác gì, lúc ấy anh không
có cảm giác gì. Còn ngay lúc này, anh có thể nói cho em, là cảm
giác tan nát cõi lòng. Lúc này anh mới biết, việc khó khăn nhất
cuộc đời anh là không nghe được tiếng khóc của em. Anh không thể
đem đến hạnh phúc cho em, xin em hãy đi tìm ở nơi một người khác.
Nhưng hãy nhớ rằng, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, như
vây anh mới có thể yên tâm. Cửu Du hỏi tôi có phải tôi đã đau lòng
quá độ. Tôi trả lời: “Hay nói giỡn! Con mắt nào của cậu thấy tớ đau
lòng?” Nếu như tâm tình của tôi có thể dùng từ đau lòng để hình
dung, vậy thì tốt quá rồi. Trương Bá Chi đáng ghét, không cần phải
hát thâm tình như vậy! Tôi muốn tắt TV đi nhưng không với tới điều
khiển từ xa. Chỉ có thể để tiếng ca của cô ấy tùy ý lan tràn trong
lòng tôi: Tôi muốn khống chế bản thân mình, không để bất cứ ai thấy
tôi khóc Làm ra vẻ thờ ơ với anh, không muốn nhớ tới anh, tự trách
mình không có dũng khí Trái tim đau đến không thể thở được, cũng
không tìm được dấu vết anh để lại Trơ mắt bất lực nhìn anh biến mất
nơi cuối chân trời Không tìm được lý do để kiên cường nữa, cũng
không cảm giác được sự dịu dàng của anh nữa Nói cho em thiên đường
ở nơi đâu, nơi đâu chính xác là điểm dừng Em sẽ hướng tâm nguyện
mình về phía bầu trời để anh biết rằng em yêu anh. Không có ai
trong nhà, phòng khách vắng vẻ, một mình tôi ngồi trên sofa ôm gối
dựa, khóc đến mức không thể kiềm chế. Trên gối thấm đầy nước mắt
tôi, tất cả đều trong suốt đến mức liếc nhìn một cái là nhìn ra đau
thương. Từng giọt, từng giọt, trong suốt, xinh đẹp. Cũng tuyệt
vọng. Quả thật đây không phải lần đầu tiên tôi chia tay với con
trai, cũng biết tình cảm đều là như vậy, nhưng cho dù có người tiếp
theo, nhất định tôi sẽ không quên anh. Bởi vì anh không như những
người khác, là người mà tôi có thể quên. Bởi vì là anh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ >>Nghe bài hát<< Even if I
will pretend not to care about you or think about you I’ll blame
myself for not having strength My heart hurts so much that I can’t
breathe I can’t find the traces you left behind With eyes wide open
I look at you Yet I can’t gather the strength I’ll just let you
vanish from the world’s end I can’t find a strong reason I can’t
feel your warmth and tenderness again Tell me where the heaven is
Where the exact end is I’ll just wish on a shooting star To let you
know that I love yo ~*~ Hết chương 6
............................................................... bạn
đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương Thứ Bảy 20 tuổi bốn tháng, lần đầu tiên tôi biết thì ra “em
yêu anh” là câu nói nặng nề như thế. Nặng nề đến mức cho dù dùng
tất cả quyết tâm của mình cũng không có cách nào trở lại bên cạnh
anh nữa. Lúc này anh đang làm gì? Có phải cũng đang giống tôi, để
cho nỗi nhớ dần dần xâm nhập từng bộ phận trên cơ thể? Mang theo
một điềm báo hủy diệt, thời gian lén lút đảo qua hai cuối tuần. Mà
địa chỉ hòm thư anh cho tôi, tôi không một lần gửi thư cho anh.
Cuối cùng tôi nghĩ nên viết cho anh một vài câu chuyện phiếm, một
đôi tay để trên bàn phím, trong đầu trống rỗng, nghĩ đến cái ôm
trong sân bay, chỗ trống trong lòng giống như có thể sụp đổ bất cứ
lúc nào, cuối cùng lại đành thôi. Không biết anh có suy nghĩ như
vậy không, hoặc có lẽ bên kia bề bộn rất nhiều việc, anh hiểu ý nên
cũng chưa gửi thư cho tôi. Tôi cứ thế, để mặc trái tim mình trống
rỗng. Tuy tôi giả bộ thoải mái không có việc gì, nhưng Cửu Du thông
minh đến mức đáng ghét lại giống như nhìn rõ tất cả, sau đó, vào
một ngày, cô ấy đột nhiên muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, trong nhà
hàng có mấy nam sinh tầm tuổi chúng tôi. Tôi chợt hiểu ra có chuyện
gì. Cửu Du chết tiệt, bản thân đã có bạn trai mà còn dám ra đây đùa
giỡn nam sinh, cũng không sợ tôi báo cho đại nhân nhà cô ấy ra nhận
người, xem cô ấy có còn hung hăng được nữa không. Nhưng tôi nói
không nên lời. Bởi vì tôi rõ hơn bất cứ ai, cô ấy làm vậy vì có
dụng ý. Lực lượng bổ sung mà Cửu Du tìm đến quả nhiên là được tuyển
chọn kỹ lưỡng, những nam sinh này không phải chơi bóng rổ thì cũng
thích tiểu thuyết, quả nhiên là một tổ hợp kỳ dị của kiện tướng thể
thao với một con mọt sách. Cửu Du cực lực đề cử một người trong đó,
Đại Tam, cao nhất trong số chúng tôi, cũng là một người cuồng tiểu
thuyết, nói đến tiểu thuyết là miệng lưỡi lưu loát, nói ba ngày ba
đêm không ngủ không ngừng. Ý định của Cửu Du dù sao cũng rất đáng
quý, hơn nữa nam sinh này cũng hòa nhã, sở thích lại giống tôi, vì
vậy chúng tôi rất nhanh đã quen thuộc. Không bao lâu, Cửu Du len
lén chạy tới, cười hì hì nói, nam sinh kia có ý với tôi, hỏi tôi có
hứng thú phát triển quan hệ hay không. Phát triển? Tôi cũng chưa
nghĩ đến chuyện phức tạp như vậy, trong đầu tôi chỉ xuất hiện một
suy nghĩ rất kỳ dị: nếu tôi gửi thư nói cho anh biết tôi có bạn
trai, anh sẽ có phản ứng gì? Hoặc là cố ý trêu chọc anh, ai bảo
ngay cả một bức thư cũng lười gửi cho tôi! Vì vậy tôi chủ động hẹn
nam sinh này ra ngoài chơi, lại tặng cho cậu ta một số thứ. Nam
sinh này đại khái cũng cảm giác được, ngay một buổi tối hẹn tôi ra
ngoài nói chuyện, kết quả lại mang tôi tới một chỗ tối tối muốn ôm
tôi. Tôi một cước đá hắn ra khỏi dài ngân hà, tôi phát hiện thì ra
tôi cũng không cởi mở như vậy. Không phải ai tôi cũng cởi mở như
vậy. Kế hoạch thất bại, nhưng không có nghĩa trò đùa tình yêu của
tôi sẽ thay đổi. Tôi vẫn gửi thư cho anh, nói tôi đã có bạn trai,
ba hoa chích chòe tưởng tượng quan hệ giữa chúng tôi tốt thế nào.
Chỉ duy nhất không nói bất cứ thứ gì liên quan đến động từ “nói”.
Tôi chỉ muốn trêu đùa anh, không muốn làm anh tổn thương. Lần này
anh nên biết sai rồi chứ! Mau quỳ xuống xin nữ vương đây tha chết…
Tuy trong thư không nhìn thấy quỳ xuống, nhưng nếu ngươi có ý sám
hổi, nữ vương đây cũng cố gắng tha thứ cho ngươi. Mấy ngày sau, mỗi
ngày tan học tôi đều vòng lên mạng ba bốn lượt, nhưng anh lại dám
không trả lời, thật không biết người bị đùa giỡn rốt cuộc là anh
hay tôi. Tôi cố tình không lên mạng hai ba ngày, chỉ cuối tuần về
nhà mới nhìn hòm thứ, nhưng vẫn không có trả lời của anh. Tôi đầu
hàng rồi, gửi một bức thư nữa nói tôi chỉ nói đùa thôi, căn bản
không có chuyện này. Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba
tháng trôi qua. Anh không gửi trở về dù chỉ là một câu nói, tháng
bảy mùa hè nóng bức nhưng mùa đông lại như vây lấy tôi. Lẽ nào anh
đã quên tôi sao? Kỳ thi cuối kỳ giống như một trò chơi vĩnh viễn
không có kết thúc, cứ thế tuần hoàn, tôi lại bắt đầu hành vi ôm
chân Phật tổ, trên đầu buộc một mảnh vải ghi chữ “thị tử”, sống
chết đọc sách. Ghê tởm hơn chính là sau khi Cửu Du nhìn thấy, len
lén dùng bút dạ viết hai chữ “như quy” ra phía sau. (thị tử như
quy: coi cái chết như trở về nhà) Lý do của cô ấy rất đơn giản,
phẩm chất tốt đẹp của anh hùng cách mạng đương nhiên phải trường
tồn, đây mới là người Trung Quốc nha! Kết quả, tôi tặng con bé một
cái cốc đầu, A-men, thế giới yên tĩnh lại rồi. Tôi biết, Cửu Du
muốn làm một chút chuyện khiến tôi phân tâm, như vậy tôi cũng không
nhớ tới anh nữa. Nhưng Cửu Du cũng không biết, tôi vốn không có
nhớ, bởi vì nỗi nhớ vẫn đi theo tôi như hình với bóng. Chỉ cần cầm
lấy bút sẽ nhớ tới từng câu từng chữ viết cùng anh; chỉ cần vào
lớp, thân thể sẽ nhớ tới cảm giác có anh ngồi cạnh, và cả khi anh
không chút phiền hà viết xuống lời giải thích những từ tiếng Anh,
nói cho tôi biết cách sử dụng của từng loại ngữ pháp. Đó là một
loại giày vò thân thiết nhất và cũng ấm áp nhất. Có thể làm cho một
người kiên cường nhất từng bước sụp đổ. Thức suốt mấy đêm, rốt cuộc
cũng thông qua kỳ thi cuối kỳ một cách thuận lợi. Phát bảng thành
tích xong là tới kì nghỉ hè rảnh rỗi đến mức không có việc gì để
làm. Tôi sợ cô đơn, thậm chí sợ sẽ nông nổi làm ra một chuyện gì
đó. Vì vậy, tôi tìm một công việc làm thêm. Cửu Du lại hiền hòa một
cách dị thường, không vội vã liếc mắt đưa tình với bạn trai của con
bé, mỗi ngày lại cùng tôi đi làm, nói cái gì mà tiết kiệm chút tiền
để đi chơi xa. Chỉ là, sự lỗ mãng và ngốc nghếch ngày thường của
con bé làm tôi thường xuyên nghe thấy tiếng dồ đạc rơi vỡ và tiếng
gầm rú đòi trừ lương. Đầu bếp không chịu nổi tính điên khùng và hấp
tấp của con bé nữa, ném con bé ra khỏi phòng bếp, phụ trách ghi lại
những món ăn khách hàng yêu cầu, kết quả là mỗi lần tôi bê cơm ra
ngoài là lại nghe thấy con bé bị khách hàng quở trách đã nhớ nhầm
tên món ăn. Gần đây tôi thường xuyên hoài nghi người bạn thanh mai
trúc mã này là người ngoài hành tinh cải trang, bởi vì con bé lại
có thể ghi nhầm bánh pizza thành Doreamon, ghi nhầm coca-cola thành
dầu hỏa. Tôi chân thành cầu khẩn con bé tốt nghiệp xong đừng theo
ngành ẩm thực, nếu không sẽ chết rất nhiều người. Nhưng tôi cũng
cảm ơn con bé từ đáy lòng, nguyên nhân là vì lúc nào con bé cũng
làm hỏng cái này vỡ cái kia, làm tôi trở nên vô cùng bận rộn. Bận
rộn đến mức không còn thời gian để nghĩ đến người nào đấy nữa.
Nhưng, có vài thứ đã khắc vào trong linh hồn con người. Khi đêm
thất tịch, tivi lại chiếu bộ phim cũ kĩ đến mức có thể so với kịch
nói Quảng Đông, “chuyện tình Lương Chúc”, thì tôi lại ngồi xổm trên
sofa, nghiêng đầu tự hỏi, tính cách mình giống nam sinh, không biết
nữ phẫn nam trang thì có giống Chúc Anh Đài hay không? Anh thì sao?
Nho nho nhã nhã, cũng có chút giống Lương Sơn Bá chăng?! Chỉ là
thời đại khác nhau, tuy bố mẹ tôi phản đối những cũng không có bức
hôn hay giam tôi lại. Giữa chúng tôi lại có khoảng cách một nửa địa
cầu, cho dù sau khi tôi chết, có thật sự hóa thành bướm thì cũng
không thể bay hàng nghìn cây số đến tìm Lương huynh của tôi được.
Thì ra, bất kể là cổ đại hay hiện đại, con người, đều thất bại
trước hiện thực. Vừa nghĩ rằng kì nghỉ này thật là dài dằng dặc, nó
đột nhiên lại kết thúc. Năm học thứ ba bắt đầu, mỗi lần ngẩng đầu
lên, bầu trời vẫn trong xanh như thế, trái đất vẫn quay như thế,
thế giới vẫn bình thảm ấm áp như thế, thứ duy nhất không chuyển
động có lẽ chỉ có mình tôi. Mà lễ Trung thu cực kỳ độc ác cũng lại
quá bộ tới. Năm nay tôi không ăn bất cứ loại bánh nào khác, chỉ ăn
nhân hạt sen. Tôi còn cắt bánh trung thu thành những mảnh rất nhỏ,
đặt vào trong miệng. Hạt sen ngọt lịm và lòng đỏ trứng mà tôi ghét
hòa chung ở một chỗ, thường thường, chưa được hai miếng, nước mắt
tôi đã chảy ra. Anh chưa từng làm chuyện gì cảm động lòng người như
trong tiểu thuyết, nhưng lại luôn luôn thể hiện sự dịu dàng với
tôi. Tôi nhớ lại động tác cắt bánh ngày đó của anh, cẩn thận, tỉ mỉ
đến mức làm tôi đau đớn khóc thành tiếng. Trung thu năm nay, tôi
vượt qua trong ánh mắt kỳ quái của bố mẹ. Tôi ngồi ở một bên ôm hộp
bánh trung thu, vừa khóc vừa ăn không ngừng, nước mắt rơi vào đĩa
bánh, tôi không phân rõ là ngọt hay mặn, không rõ nước mắt nhiều
hay ít, chỉ biết tôi vốn không thích ăn hạt sen. Kết quả không ai
thích ăn bánh trung thu hạt sen, một mình tôi lại ăn tới ba hộp.
Tôi lại oán hận lễ Trung thu, vì sao mỗi năm phải có một lần. Nếu
nó rơi vào ngày 29 tháng 2 thì bốn năm mới có một lần, nỗi nhớ vừa
mới chìm lắng lại của tôi cũng sẽ không liều mạng tràn ra như bây
giờ, thu lại cũng không thu được. Mà nếu quả thật nỗi nhớ có thể
thu lại, thả ra thì nó sẽ không được gọi là nỗi nhớ. Khi xem tivi,
tôi luôn vô thức chỉnh âm lượng nhỏ đi, càng lúc càng nhỏ, cho đến
khi người khác nhắc nhở tôi mới phát hiện âm lượng đã về 0 từ lâu.
Khi đi uống trà lạnh, tôi chỉ chọn loại trà đắng nhất, như vậy khi
uống xong, dù có rơi nước mắt tôi cũng có lý do giải thích với bạn
bè đi cùng. Khi qua đường, tôi đều đứng chờ một lúc lâu mới đi qua,
bởi vì mỗi lần tôi đều phải nhìn thấy anh bình yên vô sự mới yên
tâm sang đường. Tôi thường xuyên cảm giác được anh ở ngay bên cạnh
tôi, nhưng khi quay đầu lại, không có bất cứ thứ gì. Đó là một loại
cảm giác thất lạc, lại là một cảm giác vô cùng bất lực. Anh giống
như đã biến mất trong trời đất. Tôi chỉ có thể sử dụng từ giống
như, bởi vì tôi biết, anh vốn chưa từng tồn tại bên cạnh tôi. Anh
đang ở một nơi khác của địa cầu. Tôi có thể rời khỏi anh sao? Từ
lâu, anh đã từ từ thấm vào trong cuộc sống của tôi, hòa tan trong
sinh mệnh của tôi. Số lần mất ngủ của tôi bắt đầu tăng lên, buổi
tối, tôi thường nằm một mình trên giường nghĩ, tôi nên quên anh
chăng? Tôi không nên quên anh chăng? Giống như trước đây tôi đã suy
nghĩ có nên ở cạnh anh hay không. Chỉ là, lần này là lựa chọn đề
bài, không phải chọn đáp án. Nói chính xác, đáp án căn bản là không
tồn tại. Chỉ cần tôi còn nghĩ như vậy, tôi sẽ mãi mãi không thể
quên anh. Tôi càng ngày càng im lặng hơn, càng ngày càng buồn bã
hơn, càng ngày càng nhớ anh hơn, giống như một cơ thể đã đánh mất
linh hồn, không tìm được ý nghĩa của việc hít thở. Anh vẫn không
hồi âm cho tôi, thậm chí ngay cả một câu “Đừng tìm anh” cũng keo
kiệt không nói với tôi. Tôi vẫn cho rằng mình rất kiên cường, bất
kể khi thi đấu bóng rổ, chân bị đụng xây xát vẫn sẽ đứng dậy, hay
bị bố mẹ quở trách hoặc những người khác cười cợt, tôi đều có thể
cười trừ, thản nhiên đối mặt. Nhưng hiện tại, tôi lại yếu đuối đến
mức chính mình cũng không thể tin được. Anh nói rất đúng, lời mà
mọi người đều nói chưa chắc đã là một lời nói đúng. Phần yếu đuối
này không giống như mọi người thường nói, sẽ nhạt dần theo thời
gian, mà là không ngừng mạnh lên, có lẽ có một ngày nó sẽ đột nhiên
biến chất, nhưng không biến thành kiên cường mà sẽ biến thành những
mảnh vỡ. Tôi thường ngồi trên bệ cửa sổ ở ký túc xá, ngây người
nhìn lá cây xanh lục ngoài cửa sổ, nó thật huy hoàng đẹp đẽ, giống
như làn da của trẻ con mới sinh ra. Vừa nhìn, một lúc lâu đã trôi
qua. Có lẽ tình cảm chính là một đường parabol, mọi người đều cho
rằng một người đưa ra sẽ có một người nhận. Thật ra người đưa ra là
tôi mà người nhận cũng chính là tôi, vui mừng và bi thương đều là
tôi tiếp nhận. Thứ anh nhận được là thứ đến từ chính sự nỗ lực của
anh, không phải từ tôi. Tôi sống 20 năm, từ khi quen biết anh đến
lúc anh rời đi chỉ có 9 tháng 13 ngày. Nhưng 9 tháng 13 ngày này
lại trở thành tất cả của tôi. Cửu Du cuối cũng cũng nói đúng rồi,
hiện tại tôi vô cùng hối hận, hối hận khi đó vì sao không quyết tâm
ở cạnh anh, hối hận đã không thành thật nói ra một câu tôi thích
anh, cũng hối hận chưa từng nếm thử cảm giác được giữ anh lại.
Nhưng tôi chưa từng hối hận vì đã quen biết anh. Có lẽ Cửu Du bị
tôi hù doạ, gần đây thường lo lắng nhìn tôi, nhưng rồi lại không
biết nên nói gì. Sự quan tâm của cô ấy với tôi, tôi đều biết, tôi
bỗng nhiên phát hiện, thì ra khi đứng ở sát vách núi, Cửu Du và tôi
cũng không phải là người cùng một đất nước. Ngay cả khi ở cùng một
kí túc xá, ngày đêm cạnh nhau, quan tâm đến nhau, thanh mai trúc
mã, mỗi người cũng sẽ có một vương quốc tình yêu riêng. Tôi thuộc
về ai? Một nửa của tôi đã bị xé đi mang tới một đất nước xa xôi, vì
vậy vết thương của tôi đầm đìa, không ngừng chảy máu. Tình nguyện
say trong hồi ức cũng không muốn bò lên. Mặt trời chiếu những tia
sáng hoàng hôn ảm đạm, Cửu Du trước giờ vẫn hoạt bát đột nhiên kéo
tôi, đưa tôi về ký túc xá vắng người. Vẻ mặt giống như bị hù dọa,
con bé xoay người, nét mặt tràn ngập sự lo lắng muốn giấu mà giấu
không được, ôm chặt lấy tôi: “Hiểu Toàn! Hiểu Toàn…” Tôi nhẹ ôm lại
con bé, vô cùng nhẹ nhàng vỗ lên lưng con bé: “Sao vậy, Cửu Du?”
“Tớ xin cậu! Cậu… Cậu đừng làm tớ sợ được không?” Giọng nói của con
bé thậm chí có vài phần nức nở, người bị dọa ngược lại biến thành
tôi. “Đứa ngốc, tớ đâu có dọa câu? Tớ không phải rất tốt sao?” Tôi
cười khẽ, nụ cười nhẹ đến mức gần như không có, nhưng quả thật tôi
đã nở nụ cười. Để người bạn tốt nhất của tôi yên tâm. “Hiểu Toàn!
Tớ sai rồi! Tớ không nên nói muốn cậu rời khỏi anh ta, câm điếc căn
bản cũng không sao, chỉ cần cậu thích anh ta… Chỉ cần cậu thích anh
ta… thật sự thật sự thích anh ta… Thì… thì bất cứ dạng người gì đều
không sao hết!” Tôi sửng sốt. Không sao? Bất cứ dạng người gì đều
không sao? Cửu Du gần như khóc rống lên: “Đều là lỗi của tớ! Tớ
không biết cậu thích anh ta như thế! Tớ cho rằng… tớ cứ nghĩ rằng
người như vậy, dù thế nào cũng không thể yêu, tớ mong cậu không
chìm sâu như vậy! Nhưng tớ thật sự không nghĩ tới… Cậu sẽ như vậy…
sẽ thích như vậy… Hiện tại tới thật sự nghĩ, chỉ cần cậu thích anh
ta, thật ra cũng chẳng có vấn đề gì!” Phải không? Thì ra… căn bản
là chẳng có vấn đề gì? Dù có là người thế nào cũng không có vấn đề
gì… Bầu trời ngoài cửa sổ âm u giống như ngày anh rời khỏi tôi, vừa
ngẩng đầu đã nhìn thấy những đám mây đỏ rực, đỏ đến mức bất cứ lúc
nào cũng có thể chảy máu. Mà rõ ràng là chuyện của tôi, Cửu Du lại
khóc toáng lên, nước mắt không ngừng tuôn, tôi lại biến thành người
an ủi con bé. Miệng thì mỉm cười, nhưng trái tim dường như đã đánh
rơi ở một nơi rất xa. Xa như vậy. Mà tôi, rốt cuộc đang cười vì cái
gì, vì cái gì mà mỉm cười? Không biết, tất cả đều không biết. Còn
anh? Anh có biết đau khổ là màu sắc thế nào không? Đó là từng tầng
màu đỏ thẫm nặng nề đè lên nhau, liên tục rơi, liên tục rơi. Cho dù
có giả vờ cười hay rơi nước mắt, cũng không cách nào giảm bớt trọng
lượng. Luôn luôn. Tuyệt vọng hơn cả nước mắt. Toàn bộ, toàn bộ,
giống như đang nói cho tôi một việc. Rốt cuộc, tôi thích anh đến
mức nào. Giống như hoa hồng mất đi mảnh đất ẩm ướt, giống như đám
mây mất đi cơn gió làm bạn, giống như màn đêm mất đi ánh trăng,
giống như thiên thần mất đi đôi cánh, giống như tất cả cha sứ đều
mất đi khả năng mỉm cười, giống như chiếc nhẫn mất đi lời thề ước,
giống như Alice lạc mất phương hướng ở trong giấc mơ. Giống như
Chúc Anh Đài, vĩnh viễn, vĩnh viễn tìm kiếm khắp Trung Quốc cũng
không tìm lại được Lương huynh của nàng. Ngày đó, đứng trong sân
bay trống rỗng, anh bỏ đi không quay đầu nhìn lại, không biết tất
cả âm thanh của nơi phồn hoa đô thị này cũng đã rời xa theo anh.
Tất cả đều yên tĩnh không tiếng động. Vắng vẻ đến mức giống như
linh hồn đã bị đưa đi. Chỉ còn lại đau khổ trống rỗng, thân xác
trống rỗng, tàn tạ ở nơi này. Ở lại cùng sự trống rỗng này chỉ có
tuyệt vọng màu đỏ thẫm. Những thứ khác, toàn bộ, Đều không còn. Cái
gì cũng không còn. Trong một buổi tối mơ màng, tôi dường như nằm mơ
một giấc mơ rất bối rối. Nhưng trong mơ, tôi đã dũng cảm hạ một
quyết đinh - tôi muốn đi tìm anh. Anh từng đưa cho tôi địa chỉ, vì
tôi muốn viết thư cho anh, nhưng anh nghĩ viết thư tay quá rắc rối,
gửi thư điện tử thì tiện hơn. Ban đầu tôi muốn gửi thư hỏi ý kiến
anh một chút, nhưng xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, tôi đột nhiên
muốn xuất hiện hù dọa anh. Tôi gọi điện hỏi công ty du lịch, một
chuyến đi rẻ nhất cũng phải hơn hai vạn. Cái giá này đối với một
sinh viên năm thứ ba còn chưa bước vào xã hội, không thể nghi ngờ
chính là một con số trên trời. Tôi bắt đầu điên cuồng làm thêm,
nhưng ban ngày phải đi học, làm thêm buổi tối cũng không kiếm được
bao nhiêu tiền, một nghìn một tháng thì cũng phải để dành hai năm
mới được. Ngay khi tôi cảm thấy bất lực thì Cửu Du giới thiệu một
người làm ở tòa soạn báo cho tôi, người này đã đọc truyện ngắn mà
tôi viết trên BBS, dự định cho tôi một cơ hội viết tiếp. Tôi cho
rằng mình đang nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm phiên bản hiện
đại. “Cậu khẳng định người kia thật sự đọc tiểu thuyết của tớ, muốn
quen biết tớ?” “Đúng vậy, cậu thật phiền!” Cửu Du thật sự ghét bỏ
trả lời tôi, xem xa hỏi một vấn đề 376 lần trong cùng một ngày quả
thật có chút phiền phức. Người ở tạp chí biết tôi cần tiền gấp,
bỗng nhiên đề nghị tôi viết truyện dài cho hai tạp chí, 80 nguyên/
một nghìn chữ. Tôi lại đổ mồ hôi lạnh trở về ký túc xá. Suy nghĩ
cốt truyện ba ngày, trong đầu ngoại trừ anh đều trống rỗng, giữa
lúc tôi đang phiền não thì một suy nghĩ nảy lên trong đầu. Viết về
anh? Viết về một người không nghe được không nói được… về một câu
chuyện cũ? Đó là một loại động lực đến khó tin, tôi bắt đầu vùng
dậy, còn chịu khó hơn cả học bài, tới thư viện tra cứu rất nhiều tư
liệu, Helen • Khải Lặc, XXXXXXX, OOOOOO, WWWWWW. Tôi thử tưởng
tượng những cảm nhận của anh trong cuộc sống, bịt lỗ tai lại, không
nghe không nói, ở trong sự im lặng chỉ còn cảm nhận được hơi thở
của chính mình. Bạn học ở ký túc xá thường xuyên vỗ vai tôi nói:
Cậu điếc sao! Gọi nhiều lần như vậy mà không trả lời! Khi bỏ bông
bịt tai ra, nước mắt tôi cũng rơi theo. Cho tới bây giờ, tôi chưa
từng nghĩ thì ra thế giới của anh yên tĩnh, cô đơn như vậy, chỉ cần
nhắm mắt lại là có thể thoát khỏi hiện thực khủng khiếp. Nhưng tôi
còn phải viết, viết về một người con trai không thể nghe không thể
nói, anh có một thế giới nội tâm linh hoạt, kỳ ảo và yên lặng. Tôi
phải viết về một người nam sinh lớn lên trong một thế giới như vậy
nhưng lại có một cảm giác vô cùng tự nhiên, viết về một người mà
chỉ cần nhìn thấy anh, toàn bộ thế giới giống như yên lặng theo.
Dùng tất cả những gì tôi cảm giác được cũng như không cảm giác
được, tất cả những thứ tôi tưởng tượng được và không tưởng tượng
được về anh, hòa với nước mắt mỗi ngày của tôi, tôi liên tục viết.
Cuốn tiểu thuyết rất nhanh đã hoàn thành, bình quân mỗi ngày tám
nghìn từ. Biên tập biên đọc xong cũng không có ý kiến gì nhiều, chỉ
vạch ra một vài chỗ muốn tôi sửa chữa. Tôi lại một lần nữa bịt tai
lại, lại một lần nữa rơi nước mắt, lại một lần nữa cố gắng nếm thử
cảm nhận của anh. Bạn học cùng ký túc xá nói tôi thật sự đã bị tẩu
hỏa nhập ma. Nhưng không sao, tôi thích cái cái giác bị nhập ma hơn
bất cứ ai, trong toàn bộ vũ trụ này, chỉ có anh mới có thể cho tôi
một thế giới yên lặng như trong mơ. Tôi đột nhiên phát hiện, viết
hay không viết tiểu thuyết đã không còn quan trọng nữa, có thể được
biên tập và độc giả đón nhận hay không cũng không đáng nói nữa. Tôi
chỉ muốn mỗi ngày đều được sống trong cảm giác mơ mơ màng màng này.
Tuy anh không ở cạnh tôi những vẫn ở lại trong góc sâu nhất trong
trái tim tôi, dịu dàng cười. Trong thời gian này, tôi viết rất
nhiều thư gửi cho anh, nhưng cũng không có hồi âm. Chuyện này làm
cho quyết tâm của tôi càng cao. Mỗi một lần, biên tập phản hồi yêu
cầu sửa chữa ngày càng ít, mỗi lần viết lại càng tiếp cận nội tâm
hơn. Tôi chỉ toàn tâm toàn ý muốn mau chóng nhận được nhuận bút để
tới Mỹ mà thôi, bỗng nhiên ngoài dự đoán lại nhận được tiền thưởng
cho cuốn tiểu thuyết, quả thật là may mắn từ trên trời rơi xuống.
Vì có tiền thưởng, tôi dành tiền được nhanh hơn. Bốn tháng sau, tôi
ngồi trên máy bay tới nước Mỹ. Tôi, một cô gái 20 tuổi, tiếng Anh
lại dốt, dám một mình tới nước Mỹ bên kia địa cầu, còn lừa bố mẹ là
cùng bạn học đi Quảng Tây. Tôi thật sự không nghĩ ra còn việc gì
điên khùng hơn việc này. Mà hiện tại, tôi đang muốn đi gặp cái
người làm cho tôi điên khùng ấy. ~*~ Hết chương 7