Anh là một bé trai lớn xác rất dịu dàng biết quan tâm đến người
khác nhưng lại rất tự ti.
Anh vây chính mình trong thế giới màu sắc và tranh sơn dầu.
Khi nhìn thấy anh, em không sợ nhưng cũng biết rằng điều này là
không thể.
Nhưng, em đã lỡ yêu anh.
Giống như một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện cổ tích đầy đau
thương.
Rốt cuộc một người thế nào mới có thể xứng đôi yêu nhau, có thật sự
một người trời sinh thiếu hụt và một người khỏe mạnh sẽ không có
cách nào hiểu nhau?
Em không trả lời được câu hỏi này, em chỉ nỗ lực để yêu anh, dùng
tất cả hơi thở của em để yêu anh.
Như một con bướm nhỏ vượt qua hàng vạn km Thái Bình Dương, đây là
một việc làm có khuynh hướng tự sát, vừa đau thương lại vừa tuyệt
mỹ…
Nhưng, em làm được…
Giống như trong mơ, em lại được anh ôm vào lòng.
Đáp án là gì đều không quan trọng…
Đây là một câu chuyện tình rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất đau thương
của một cô bé sinh viên và một chàng trai bị câm điếc bẩm
sinh.
Hiểu Toàn là một cô gái có bề ngoài và tính cách rất cá tính nhưng
cũng không kém phần nội tâm. Là một sinh viên khoa Lý nhưng cô lại
thích viết tiểu thuyết và mơ ước trở thành một tiểu thuyết gia. Vì
một tai nạn xe bus xui xẻo mà cô phải vào bệnh viện, ở nơi đây, cô
gặp anh.
Anh là một chàng trai bị khuyết tật bẩm sinh nhưng không vì thế mà
anh tự ti hay u buồn. Anh biết cách sống là chính mình và làm những
việc mình muốn. Ở anh, cô tìm thấy một sự dịu dàng như ánh mặt trời
ngày đông, một cá tính trưởng thành đáng tin cậy, một sự đồng cảm
từ sâu trong tâm hồn.
Tình yêu đến với họ thật tự nhiên, giống như hoa hồng phải được
trồng trên vùng đất ẩm ướt, giống như vầng trăng sánh cùng sao
sáng, giống như thiên đường và đôi cánh, giống như cha sứ và nụ
cười nhân hậu, giống như chiếc nhẫn và lời thề ước… Dù có trải qua
trăm ngàn khó khăn, ngàn vạn phản đối,tình yêu đến sẽ vẫn đến,
không thể ngăn cản.
Nhưng tình yêu chân chính là khi họ coi hạnh phúc của người kia còn
hơn cả bản thân mình. Anh lựa chọn ra đi, để cô tìm cho mình một
điểm dừng chân khác, không có khuyết tật, không có phải đối, có thể
nghe cô nói cô cười và có thể nói với cô một câu “anh yêu em”
Nhưng có khi nào buông tay lại đơn giản như vậy. Hiểu Toàn bước
từng bước trên con đường nay chỉ còn lại một mình. Những lời nói
của anh,sự dịu dàng của anh đã đưa cô từng bước tới gần ước mơ của
mình. Cô nỗ lực bằng tất cả hơi thở, bằng chính sức lực của mình,
vượt biển đến bên anh….
Cuốn truyện như một câu chuyện tình yêu do chính Hiểu Toàn kể lại,
đôi khi khiến người ta phải bật cười vì cá tinh dễ thương của hai
nhân vật chính, đôi khi lại khiến người ta mỉm cười hạnh phúc thay
cho tình yêu ngọt ngào của bọn họ, rội lại khiến người ta thở dài,
rơi nước mắt vì những ngang trái của số phận.
Giọng văn có khi hài hước, có khi bình thản, có khi trầm lắng sâu
sắc. Diễn biến câu chuyện logic, nhẹ nhàng, không tiểu tam tiểu tứ,
không hiểu lầm thù hận, chỉ có một tình yêu sâu đậm. Khi đọc, có
những khi người ta cũng quên mất anh là một người không thể nghe
không thể nói, ngỡ rằng anh chỉ là một chàng trai như bao chàng
trai khác, một chuyện tình như bao chuyện tình khác. Để đến cuối
truyện, người ta mới ngỡ ngần nhận ra, anh không hề có tên. Nhưng
không có thì đã sao? Anh sống động, chân thực trong trái tim của
Hiểu Toàn.
MỞ ĐẦU
Tôi là một con bé ngang tàng không giống nữ sinh.
Từ nhỏ đã thích lăn lê bùn đất, không thích chơi búp bê mặc váy mà
thích mặc quần jean chơi bóng rổ.
Tuy tôi có một gương mặt trẻ con rất bình thường nhưng sâu trong
nội tâm lại là một nữ sinh yểu điệu tới chính mình cũng không
ngờ.
Với kiểu người như tôi, yêu đương dường như là một chuyện của một
quốc gia khác.
Chưa từng nghĩ rằng nó sẽ xảy ra trên chính mình.
Trên đường cái ô tô như nước chảy, giống như một dải ngân hà không
những lóe sáng, tách biệt ra khỏi xã hội loài người.
Tôi đứng trong trạm xe, giống như mọi người, lẳng lặng chờ đợi vận
mệnh của mình. Khi xe bus chậm rãi tới gần, dừng lại, lên xe, lau
ghế, ngồi xuống.
Số phận là bộ bài đã nháo sẵn, bất kể chúng ta có bằng lòng hay
không, nó vẫn sẽ trút xuống một quân lại một quân. Bạn đã biết
phương hướng nó trút xuống nhưng vĩnh viễn cũng không kịp ngăn cản,
thậm chí ngay cả quân bài là gì cũng không còn nhìn rõ, chỉ còn là
một đống lộn xộn.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống, hạt mưa đập vào cửa kính
ngăn cản đôi mắt và đôi tai, giống như rơi vào lòng người, tạo
thành một vòng xoáy phức tạp.
Tôi nhìn quang cảnh thành thị ngoài cửa sổ, giao thông hỗn
loạn.
Thế giới, hình như trước giờ đều như vậy, đơn điệu, chán nản, nhưng
cũng uể oải đủ làm người ta yên tâm.
Thế nhưng, thì ra…
Càng là chuyện khó tin càng dễ dàng xảy ra.
Có thể là ngay lúc này, ngay nơi này, ngay giây phút này.
Vì vậy, từ lần bắt xe bus công cộng về nhà này, đã bắt đầu…
Chương Thứ Nhất
“Ha ha ha ha! Ha ha ha! Người người đi xe bus, nhà nhà đi xe bus,
vậy mà cậu cách nhà có ba trạm xe còn bị tai nạn xe cộ! Ha ha
ha!”
Tôi dựa trên giường bệnh màu trắng, nghiến răng nghiến lợi nhìn một
kẻ ngu ngốc nào đó bị tôi dùng ánh mắt giết người trừng đã lâu mà
vẫn không biết kiềm chế: “Cửu Du! Trong bệnh viện không được lớn
tiếng, cậu có biết không hả?!”
“Biết biết biết! Biết là không được lớn tiếng! Ha ha ha!” Cô lại ôm
bụng cười đến phát điên. Nếu phần eo của tôi không đau đến muốn té
xỉu, tôi nhất định sẽ bật dậy một cước đá con bé này ra ngoài vũ
trụ làm vệ tinh nhân tạo.
Tôi nhếch khóe miệng nắm chặt nắm tay: “Không biết - kẻ khốn kiếp
nào đó cho tớ leo cây, làm hại tớ phải một mình ngồi xe về nhà, vậy
mới bị tai nạn ha?”
Nha đầu thối này còn hoàn toàn tỉnh bơ: “Chính cậu RP không tốt,
còn trách ai!”
(RP: nhân phẩm)
“Con bé tính cách kì quái kia, vừa mới được bạn trai rủ đi xem phim
là quên béng cuộc hẹn với tớ! Hại tớ ngu ngốc đứng đầu đường nửa
tiếng đồng hồ, gọi di động cũng không thông, cuối cùng còn phải một
mình bắt xe về nhà!”
“Ai da!” Cửu Du còn dám phất tay cười: “Đừng tức giận thế chứ, cậu
là bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, cẩn thận vết thương sẽ chuyển biến
xấu…”
“Cho dù tớ có chết ngay lập tức cũng phải kéo cậu chôn cùng!” Nếu
không phải có thương tích trên người, tôi thật sự muốn lập tức xông
lên bóp chết con bé này! Người ta đều nói con gái khi yêu rất vô
tình, hôm nay tôi đã hoàn toàn hiểu rõ. Đã hẹn tôi đi dạo phố, vậy
mà chỉ vì bạn trai nói một câu “anh có hai vé xem phim”, lập tức
hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi, vui vẻ đi xem cái gọi là “kế
hoạch của bảo bối”. Nếu không phải rốt cuộc tôi cũng thông được
điện thoại, người nào đó hai mắt màu hồng đã hoàn toàn quên mất
trên đời còn có một người bạn là tôi đây.
“Bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút!” Cửu Du nở một nụ cười
hoàn toàn chìm ngập trong tình yêu màu hồng, hoàn toàn không sợ nắm
tay đang kêu răng rắc của tôi: “Cậu xem tớ mang nhiều đồ ăn ngon
tới thăm cậu như vậy, cậu đừng tức giận nữa, nhé! Ha ha!”
Đối với con bé đã rơi vào thiên đường tình yêu không ngôn ngữ loài
người nào có thể đả thông này, ngoại trừ tự nhận mệnh mình khổ tôi
còn có thể làm thế nào. Chỉ thấy một bên là tôi mặc quần áo bệnh
nhân không khí âm u, một bên là nha đầu Cửu Du liên tục phóng ra
ánh sáng rực rỡ màu phấn hồng, thật sự là đối lập quá mức rõ ràng.
Bạn nói xem hai người chúng tôi ở hai hành tinh khác nhau làm thể
nào mới có thể giao tiếp đây?!
Trước khi đi, Cửu Du còn quay đầu lại dặn dò một câu: “Hiểu Toàn,
cậu cũng 20 tuổi rồi, nên tìm một gã mà yêu đi mới biết tình yêu
tuyệt vời thế nào.”
Tôi trợn mắt: “Cậu nghĩ sẽ có người thích người ngoài hành tinh ET
sao?”
(ET: viết tắt của extraterrestrial_ngoài trái đất)
Cô ấy cười hì hì: “Đương nhiên sẽ có. Thế giới này lớn như vậy,
nhân ngoại hữu nhân, đàn ông thích biến thái chắc hẳn cũng chưa
tuyệt chủng hết, cậu nghìn vạn lần đừng mất hy vọng…”
Không đợi cô ấy ném phân chó xong, tôi dùng một cái thùng rác tiễn
đại nhân ra khỏi cửa.
Đều nói người đã gặp vận rủi sẽ có phản ứng dây chuyền, quả nhiên
không sai. Buối tối mẹ tôi tới, cầm theo cả sách giáo khoa, sức lực
như thiên thạch đâm vào trái đất đập vào cái đầu bé nhỏ đáng thương
của tôi: “Đừng tưởng sẽ được nghỉ ngơi thư giãn, tự biết thành tích
của mình đi, ôn tập nhiều một chút, đừng lãng phí thời gian!” Mẹ
tôi vừa gọt táo vừa tôi luyện kĩ xảo của “Tường Lâm tẩu”, cằn nhằn
từ Trung Quốc tới Siberia. Tôi không chịu nổi màng nhĩ bị oanh tạc,
rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng con đang nằm
viện a…”
(Tường Lâm tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn)
“Nằm viện cũng chỉ suốt ngày nằm trên giường! Con bị thương ở thắt
lưng chứ không bị thương ở tay, cầm quyển sách lên xem sẽ chết
người sao! Đừng có suốt ngày đọc mấy loại tiểu thuyết vớ vẩn, một
chút ích lợi cũng không có, đọc sách giáo khoa nhiều một chút, suy
nghĩ xem làm thế nào để nâng thành tích của mình đi! Mỗi kì thi đều
vừa đúng tiêu chuẩn bám đuôi xe, nói ra đều mất mặt muốn
chết!”
Lặng lẽ nhét quyển tiểu thuyết trên đầu giường xuống dưới gối, tôi
đành phải cầm sách giáo khoa lên, vẫn không nhịn được: “Mẹ, sách
giáo khoa kỳ sau còn chưa phát, những môn này đều đã học… Hơn nữa
tiểu thuyết của Trương Ái Linh không phải thứ vớ vẩn, cô ấy là tác
gia rất nổi tiếng của văn học cận đại…”
“Con nha, con nha! Lại thích mấy thứ vớ vẩn này! Còn điểm số vừa đủ
tiêu chuẩn thì sao? Đọc sách nhiều một chút cũng không chết!”
Lại bắt đầu rồi, mỗi lần mẹ nói là lại như Đường Tam Tạng niệm chú,
tôi nghĩ Tôn Ngộ Không mà có đến trái đất cũng sẽ bị bà lẩm nhẩm
đến mức cắn lưỡi tự tử. Bố mẹ rất ưa sĩ diện, trước giờ rất không
hài lòng với thành tích chỉ tầm tầm bậc trung của tôi ở trường, mỗi
ngày đều trách mắng và dạy bảo không ngừng nghỉ, dù là nghỉ hè cũng
không ngoại lệ. Tôi nâng sách giáo khoa trong tay lên, mạch, mạch
xung, cao tần… Cho dù nằm viện cũng không đổi được chút thời gian
nhẹ nhàng, kết quả ngược lại càng thảm hại.
Buồn bực! Thật hy vọng mẹ có thể về sớm một chút! Tôi còn đọc xong
quyển tiểu thuyết kia đâu!
Cả buổi tối ngủ thật khó chịu, lời mẹ nói giống như ác mộng, âm
thanh không ngừng vang vang luẩn quẩn trong đầu tôi. Khi thức dậy,
mới sáu giờ sáng, tôi không cách nào ngủ được nữa.
Những người bệnh cùng phòng còn đang lan man trong mơ, tôi bò dậy,
cẩn thận kéo xe lăn sang, đi thang máy xuống tầng một. Tuy sân của
bệnh viện không lớn nhưng nhiều cây xanh mát mẻ, không khí trong
lành, hít vào một hơi, những âm u trong lòng cũng tạm thời được
quét sạch.
Một nơi thật tốt, lần sau cứ tới đây đọc sách là tốt rồi!
Sáng tinh mơ, trong sân rất ít người, chỉ có tiếng chim chóc cào
móng và tiếng gió thổi qua tán cây, tôi chậm rãi đẩy xe dọc theo hồ
nước, ở ngã rẽ thứ hai, tôi nhìn thấy anh.
Thứ đầu tiên làm tôi chú ý là anh cũng ngồi xe lăn như tôi, điều
này làm tôi có cảm giác đồng bệnh tương liên, chỉ là trên chân anh
có nhiều hơn tôi một khối thạch cao. Trước mặt anh là một chiếc giá
vẽ, trên giấy là cảnh vật trong sân với màu sắc rất êm dịu. Là màu
nước, bố cục rõ ràng, màu sắc phong phú, bút pháp dứt khoát linh
hoạt, cho dù không tới gần cũng nhìn ra được kỹ thuật không
tệ.
“Lợi hại nha…” Tôi không nhịn được mà thốt ra, người này tuyệt đối
là một người lão luyện đã vẽ nhiều năm.
Nhưng dường như anh không nghe thấy, hoàn toàn không để ý tới. Tôi
ngẩn người, sau 1/3 giây nghi hoặc, tôi lại hét một tiếng cực kỳ
nhức óc: “Mau nhìn kìa! Siêu nhân đang bay trên trời!”
Gió, lẳng lặng thổi bay lời nói khoác, trả lại sự vắng vẻ cho không
gian.
Làm cho người nói khoác, là tôi, cũng phải xấu hổ.
Khụ khụ, hình như có chút mất mặt. Mau mau rút tay về làm như không
có chuyện gì xảy ra, đúng vậy! Hôm nay khí trời thật tốt, chuyện gì
cũng không xảy ra, ha ha ha!
Nhưng thật là kỳ quái, người này sao lại hoàn toàn không để ý đến
người khác như vậy? Hơi tập trung quá mức rồi.
Dường như, có loại cảm giác không phối hợp rất kỳ quái…
Tôi nhún vai, cũng ngại không muốn quấy rầy anh nên nhìn từ phía
sau, không lên tiếng nữa. Ừ… bút pháp hội họa rất thành thạo, vẽ
rất nhanh làm tôi không nhìn ra những nét màu thay đổi. Màu sắc đẹp
đẽ trong trẻo, rất hòa hợp và trang nhã, chỉ cần nhìn tâm tình đã
bình tĩnh lại.
Linh hồn của bức tranh sẽ bày tỏ tâm hồn con người, tuy anh chưa
từng quay đầu lại nhưng dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt anh thông
qua bức tranh, cũng thuần túy như vậy, như thiên nhiên không có tạp
chất.
Bức tranh tự nhiên mà ấm áp, giống như được biển cả và ánh mặt trời
vô hạn vây quanh.
Tôi nghĩ, người có thể vẽ ra một bức tranh dịu dàng như thế nhất
định cũng là một người cực kỳ dịu dàng.
Tôi hoàn toàn bị bức tranh kia thu hút, vẫn lẳng lặng quan sát. Cho
đến khi anh vẽ xong, bắt đầu thu bút tôi mới phản ứng lại, nhìn
đồng hồ - mười giờ! Tôi đã ở đây nhìn đến ba tiếng! Ngay cả bữa
sáng cũng quên ăn!
Anh chậm rãi tháo giá vẽ xuống, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ, cúi đầu
nhìn thấy bàn chân của tôi lại mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía
tôi.
Vẻ mặt giật mình và ngạc nhiên như vậy… Lẽ nào thật sự không phát
hiện sự tồn tại của tôi?
Tôi mỉm cười, ý đồ lấy thái độ thân thiện làm bước đầu tiên: “Xin
chào! À… Anh cũng chưa ăn sáng phải không? Cùng đi ăn được không?”
Trời ạ! Sao tôi lại giống biến thái đến dụ dỗ người ta thế này! Khụ
khụ! Nhưng anh ta hẳn cũng đói bụng rồi chứ?
Nhưng anh không trả lời, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như
có chút ngại ngần, lại tiếp tục nhặt dụng cụ vẽ của anh, cuối cùng
treo tất cả lên tay cầm của xe lăn, gật đầu với tôi rồi đi
mất.
Từ đầu tới cuối anh không nói một câu, tôi cảm thấy có chút nuối
tiếc.
Có thể anh không thích có người đến quấy rầy, cho nên thấy không ưa
tôi.
Buổi tối, khi đi ngủ, trong đầu tôi vẫn hiện lên bức tranh của anh.
Màu sắc thanh khiết đẹp đẽ như vậy, giống như ngay cả trái tim cũng
bị nhuộm kín.
Một đêm mộng đẹp, tôi lại tỉnh dậy lúc sáu giờ.
Lặng lẽ ngồi dậy, đi xuống tầng một, anh không còn ở chỗ ngày hôm
qua. Đúng vậy, bức họa hôm qua đã vẽ xong, không thể lại vẽ một bức
tranh nữa ở cùng một cảnh.
Tôi đi lung tung xung quanh, nỗi mong đợi thấm vào trong lòng. Tôi
thích văn học tiểu thuyết chứ không phải hội họa, nhưng lúc này,
trong đầu lại tràn ngập bức tranh đã nhìn thấy hôm qua.
Tôi nghĩ, không ai có thể từ chối những màu sắc dịu dàng như
vậy.
Cũng giống như không ai có thể từ chối ánh mặt trời vàng óng trong
ngày đông.
Dùng tốc độ chầm chậm nhẹ nhàng đẩy xe lăn, nghe tiếng bánh xe
nghiền lên từng cm mặt đất, tiếng vang trong trẻo cũng đầy mong
chờ. Tôi nhìn xung quanh, khi nhìn thấy anh đang ở bên cạnh bức
tường bao, ngay cả chính tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ nở nụ
cười.
Anh, vẫn cẩn thận nhìn bức tường, bút vẽ trên tay vẫn vẽ đặc biệt
nhanh.
Đang vẽ cái gì vậy? Không thể nào lại vẽ bức tường tồi tàn cũ kỹ đó
chứ?
Tôi nhẹ nhành đẩy xe lăn, tới gần mới phát hiện một con bướm đang
đậu trên tường.
Đó là một con bướm vô cùng, vô cùng đẹp.
Con bướm trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu yên tĩnh giống như trong mơ,
hấp dẫn ánh mắt người ta đến mức không cách nào di chuyển, giống
như toàn bộ linh hồn đều bị hút vào bức tranh. Bố cục mạnh mẽ, màu
sắc phóng khoáng, không yên tĩnh như bức tranh phong cảnh ngày hôm
qua.
Điểm giống nhau duy nhất là bức tranh vẫn dịu dàng, nhập tâm như
vậy.
Khi có người đẩy xe tới gần, con bướm kia lại vẫy cánh! Này, bạn
nhỏ đừng chạy loạn, gọi mày đó, đừng đi! Quay lại… Quay lại đi!
Cùng lắm thì chị cho mày ăn đường! Này! Mày có nghe thấy không
hả?!
Con bướm kia hiển nhiên là không biết thưởng thức kẹo ngon, trong
khoảng không của sân lượn một vòng rồi biến mất bên kia bức
tường.
“Xin… Xin lỗi!” Tôi xấu hổ giật giật khóe miệng, cười không nổi,
bởi vì người nào đó chỉ dùng đôi mắt tiếc nuối nhìn con bướm kia
bay đi.
Nhưng anh vẫn không đáp lời tôi, ngay cả quay đầu cũng không, giống
như căn bản không biết tôi ở phía sau. Dù sao cử chỉ của anh có
chút kỳ quái, hình như có cảm giác không phối hợp.
Vì sao nhỉ? Anh thật sự vẫn không phát hiện tôi ở phía sau?
“Này!”
Tôi lại kêu khẽ một tiếng, anh vẫn không quay đầu lại, cầm lấy bút
vẽ tiếp tục chỉnh sửa lại bức tranh, giống như ở đây chỉ có một
mình anh.
Kỳ quái! Thật sự là quá kỳ quái!
Đảo mắt, tôi không nhịn được bỗng nhiên kêu to: “Trời ạ! Trên đất
có tờ một trăm vạn tệ, không ai cần a!”
Hoàn, toàn, không, phản, ứng.
Gió thổi qua cây cối trong sân, phát ra những tiếng vang xoàn xoạt,
tôi cứ ngây ngốc một mình chỉ xuống mặt đất, trên trời một con quạ
đen bay qua, hình như liên tục kêu to trên đỉnh đầu tôi: “Đứa ngốc,
đứa ngốc…”
Xì! Vì sao người này không có một chút phản ứng a? Một chút cũng
không phối hợp! Lần đầu tiên gặp một tên không thích tiền!
Tôi cảm thấy rất nghi hoặc, không tin nên mở miệng lần thứ hai:
“Xin lỗi!” Lần này còn vỗ vỗ vai anh. Rốt cuộc anh cũng quay đầu
lại, có chút kinh ngạc nhìn tôi. Từ vẻ mặt bất ngờ của anh, xem ra
vừa nãy thật sự hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của tôi.
“Xin lỗi, vừa nãy tại em dọa con bướm kia bay đi.” Tôi lặp lại lần
nữa. Nghe nói tính tình của nghệ thuật gia rất cổ quái, hy vọng
người này không phải là phần tử kinh khủng gì, đừng vì một con bướm
mà lột da rút xương tôi.
Anh tròn mắt nhìn tôi một lúc, đưa tay hướng về phía túi áo bệnh
nhân - may mà không phải con dao! Mà là một quyển sổ da nhỏ bằng
bàn tay và một cây bút đưa cho tôi.
Không hiểu vì sao anh lại làm vậy, tôi nhận sổ bút rồi nhìn về phía
anh, đã thấy anh chỉ chỉ lỗ tai mình, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy
tay.
Thì ra, anh không nghe thấy…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Tôi kinh ngạc nhìn anh một lúc mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm
bút viết xuống:
* Xin lỗi, em không biết.
Anh nhận quyển sổ, xem xong rồi cầm lại cây bút.
- Không sao. Em vừa nói gì?
Anh lại đưa cho tôi.
* Vừa nảy cũng là xin lỗi, vì em không cẩn thận dọa con bướm kia
bay mất.
Anh nhìn xong rồi mỉm cười nhẹ nhàng với tôi.
- Không sao. Dù sao nó cũng sẽ không ngừng lâu.
Chữ của anh thật đẹp. Có người nói qua chữ viết có thể nhìn thấy
tính cách, xem ra quả nhiên cũng giống tranh của anh, rất dịu
dàng.
* Tranh của anh rất đẹp nha!
- Cảm ơn. Thật ra chỉ vì nằm viện lâu quá, rất buồn bực mới không
nhịn được ra đây vẽ tranh.
* Anh học hội họa sao?
- Khi còn bé từng học một thời gian, bây giờ không học nữa, chỉ vẽ
một chút giết thời gian.
* Nhưng vì sao sớm như vậy anh đã dậy vẽ tranh?
- Bởi vì sáng sớm sẽ không có người, có thể chuyên tâm vẽ, không sợ
bị quấy rầy.
Hỏng bét! Tôi thật sự là tự mình nhiều chuyện!
* Xin lỗi, em đã quấy rầy anh.
Anh vẫn cười dịu dàng như trước.
- Không. Cái gọi là quấy rầy là gây trở ngại đến tranh vẽ của anh,
em không gây trở ngại gì thì không tính là quấy rầy.
Tôi cười trộm trong lòng, hô to ‘YEAH’: * Em còn có thể đến đây xem
không? Em thật sự rất thích tranh của anh. Anh không cần để ý, em
sẽ…
Tôi vốn muốn viết rằng “em sẽ yên tĩnh nhìn”, nghĩ lại thấy không
đúng, vội vàng đổi thành:
* Em sẽ không quấy rầy anh đâu.
Anh đáp lại tôi băng một nụ cười nhẹ, rồi lại bắt đầu vẽ. Tuy tôi
không hiểu lắm về tranh sơn dầu nhưng tôi nghĩ anh thật sự rất lợi
hại. Động tác cầm bút vẽ giống như pháp sư, nhẹ nhàng vung lên, màu
sắc lập tức nhuộm đẫm trên bức tranh. Có lẽ trên đời có rất nhiều
họa sĩ có kỹ thuật hơn anh, nhưng bức tranh dịu dàng như thế này là
lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Chỉ cần nhìn đã cảm giác như thế giới được thanh lọc.
Tất cả đều biến thành một màu trong suốt.
Tôi vẫn nhìn cho đến gần chín giờ anh mới vẽ xong.
- Xin lỗi, người nhà anh một lát nữa sẽ tới, hôm nay phải quay về
phòng bệnh sớm một chút.
* A, được. Vậy ngày mai anh có tới đây vẽ nữa không?
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ tới.
* Em còn có thể đến xem không?
Tôi cười hì hì nhìn anh, nụ cười như vậy có thể được gọi là nịnh
nọt chăng.
Anh cũng cười, hàm răng của anh rất trắng, mặc dù chỉ hơi nhe răng
cười nhưng cười rộ lên nhất định cũng sẽ rất đẹp.
- Đương nhiên có thể. Anh có một thắc mắc, không biết có thể hỏi em
hay không.
* Anh hỏi đi.
- Em rõ ràng không bị thương, vì sao phải ngồi xe đẩy?
* Ha ha, hỏi rất hay! Bởi vì em bị thương ở phần eo nên không dễ
thấy. Nói đến chuyện này, em quả thật rất xui xẻo mà!
- Vì sao nói như vậy?
Đời người luôn luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ, tôi rất sảng khoải
mang chuyện tai nạn xe kể cho anh.
- Chuyện này chưa tính là xui xẻo!
* Cái này chưa tính là xui xẻo? Tôi ù ù cạc cạc bị đi máy bay giấy,
ù ù cạc cạc gặp tai nạn xe cộ. Khi được đưa lên xe cứu thương, tôi
nhìn thấy có rất nhiều hành khách ngồi cùng xe đều chỉ bị vết
thương nhẹ, chính mình lại bị ném vào phòng cấp cứu nha!
Không hiểu vì sao, anh che miệng cười rộ lên.
- Anh ở giường số 3 phòng 11, em đi hỏi y tá xem vì sao anh phải
vào đây sẽ biết thế nào là thật sự xui xẻo!
Tôi có chút nghi hoặc.
* Anh không thể kể cho em biết sao?
- Em tự đi hỏi đi, anh kể không buồn cười.
Viết xong, anh vẫn cười rồi gật đầu với tôi, thu dụng cụ vẽ lại rồi
bỏ đi.
Có nguyên nhân nhập viện gì mà vừa xui xẻo lại vừa buồn cười? Buổi
trưa, khi y tá tới đưa thuốc, tôi đã hỏi chị.
“Chính là bệnh nhân câm điếc kia phải không, cậu ta thật sự rất xui
xẻo nha! Nghe nói có một buổi tối, trên đường cậu ấy nhìn thấy một
cô gái trẻ bị rơi đồ, cậu ấy liền nhặt lên muốn trả lại cho cô ta.
Nhưng cô gái kia càng đi càng nhanh, cậu ấy đành phải đuổi theo, cô
gái kia đi tới một cái cầu thang, cậu ta cũng theo sau. Kết quả là
cô gái kia đột nhiên xoay người đẩy cậu ta xuống. Thì ra cô gái kia
thấy cậu ấy cứ đi theo, lại không nói lời nào, cô ta nghĩ là một
tên biến thái nên rất sợ hãi mới đẩy cậu ấy xuống lầu! Vì thế nên
cậu ấy mới bị gãy chân!”
Ăn cơm tối xong, những bệnh nhân cùng phòng đều đi xem phim truyền
hình tám giờ, một mình tôi nằm trong phòng bệnh đếm sao thật sự rất
buồn chán. Chậm rãi đi trên hành lang, thấy tấm biển “phòng bệnh số
11”, tôi dừng lại ở cửa.
Cũng giống như phòng bệnh của tôi, có ba giường, anh đạng tựa trên
chiếc giường ngoài cùng đọc sách, trên bìa viết “The devil wears
Prada”… A, là của Lauren Weisberger, quyển sách này rất thú vị,
không ngờ con trai cũng thích đọc.
Tôi có chút do dự. Có thể chứ? Tôi và anh còn chưa tính là quen
thuộc.
Tôi lặng lẽ đi tới bên giường anh, anh thật sự hoàn toàn không chú
ý tới. Không nghe thấy âm thanh sẽ rất phiền phức nhỉ? Nếu lúc này
phần tử khủng bố mang theo súng tới đánh cướp đứng hai bên anh, đại
khái anh cũng sẽ không biết; sau đó sẽ mặc kệ đối phương lục lọi
hết các ngăn kéo, anh cũng không biết; cuối cùng đối phương sẽ
không nhịn được mà vỗ vỗ vai anh, đưa ra một tờ giấy: đại ca, hiện
giờ đang cướp bóc nha, anh cũng phối hợp một chút có được không?
Sau đó, cuối cùng anh cũng ý thức được, còn nhận lấy quyển sổ viết
lời xin lỗi đối phương.
Ai za, lại suy nghĩ miên man đến tận Bắc Băng Dương. Khụ khụ.
Lần thứ hai vỗ vai anh, anh ngẩng đầu, nhìn tôi rồi mỉm cười. Tôi
vẫy tay với anh ý nói xin chào rồi chỉ quyển sổ trên đầu giường,
sau khi anh gật đầu tôi mới với lấy.
* Em hỏi rồi. Anh quả thật là rất xui xẻo. Tại hạ không bì kịp, cam
bái hạ phong!
Anh nở nụ cười.
- Anh cũng nghĩ như vậy mà.
* Nhưng tâm tình huynh đài xem ra không tệ!
- Gặp chuyện không may thì tâm tình nhất định phải tệ sao?
* Cũng không hẳn. Nhưng người bình thường sẽ oán giận vì sao mình
lại xui xẻo như vậy, ví dụ như là em này.
Anh lại cười, suy nghĩ một chút mới viết.
- Anh nghĩ dù sao cũng đã không may rồi. Oán giận cũng không được
ích lợi gì, sẽ chỉ làm tâm tình mình tệ hơn mà thôi, không bằng
cười nhiều một chút, chuyện không may sẽ qua rất nhanh.
* Chuyện anh nói em cũng hiểu, nhưng người bình thường chưa từng
nghĩ dễ dàng như vậy.
- Đây chỉ là vấn đề về tâm tình và cách nghĩ mà thôi.
Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt anh. Anh vẫn luôn không thay đổi
nét mặt quá lớn, nhưng có thể nhìn ra là tâm tình không tệ. Tôi đột
nhiên có chút xấu hổ. Trong tiềm thức, tôi luôn cho rằng một người
không nghe được cũng không thể nói chuyện sẽ rất tự ti và nặng
nề.
Nhưng anh không như vậy.
So với tôi, anh còn khỏe mạnh và trưởng thành hơn, đương nhiên
rồi.
Thấy quyển sách trong tay anh, tôi không nhịn được lại viết xuống:
* Anh cũng thích đọc “The devil wears Prada” sao? Quyển sách này
rất thú vị, em rất thích!
- Ừ, rất nhiều chỗ buồn cười.
* Tiểu thuyết em mới viết có chút mô phỏng theo truyện này, nhưng
cốt truyện thì hoàn toàn khác.
- Em có viết tiểu thuyết?
* Ha ha, chỉ là trò đùa với bạn cùng lớp thôi, viết xong cũng chỉ
đăng lên BBS. Nhưng em rất thích viết những cốt truyện khác nhau,
nếu sau này có thể viết tiểu thuyết thành nghề thì tốt rồi. Đáng
tiếc, thật ra em đang học khoa học tự nhiên, tất cả mọi người đều
nói em không thực tế, già rồi mà còn mơ mộng hão huyền. Ai~, người
không thực tế thì ước mơ cũng không thực tế, cái này rất có lý
nha.
- Không phải.
Anh nhìn chữ của tôi, cúi đầu suy nghĩ một lát mới đặt bút.
- Thật ra đây là một loại hiểu sai. Bởi vì em chọn con đường không
giống mọi người nên bọn họ mới cho rằng em không thể làm được. Bởi
vì hầu hết mọi người đều làm như vậy nên bản thân mới làm như vậy,
bởi vì hầu hết mọi người nghĩ như vậy nên bản thân mới nghĩ như
vậy, những người như vậy là những người không có chủ kiến. Em không
nhất định phải là một người trong số hầu hết mọi người, em chỉ cần
làm chuyện mà em muốn làm. Nếu trùng hợp chuyện em muốn làm không
phải là việc mà hầu hết mọi người muốn làm, em cũng có thể làm vì
bản thân mình, đừng vì những người khác mà thay đổi bản thân
mình.
* Ha ha, anh nói quá khoa trương rồi, thật ra con người em rất bình
thường.
- Nhưng anh thấy em rất đặc biệt.
* Em? Tuyệt đối không có khả năng này, từ sợ tóc đến ngón chân em
đều không có chỗ nào có thể gọi là đặc biệt.
- Em tìm anh nói chuyện chính là chỗ đặc biệt của em.
* Cái gì? Em càng không hiểu!
- Nói thật, em là người đầu tiên sau khi biết anh không thể nghe
không thể nói mà vẫn đến tìm anh nói chuyện phiếm. Anh rất ít bạn
bè, nhiều lắm cũng chỉ là mấy người cũng giống như anh. Tuy cũng đã
tiếp xúc với một ít người bình thường nhưng bọn họ đều sẽ không chủ
động tới tìm anh, bọn họ nghĩ anh không nghe được không nói được,
phải nói chuyện với anh sẽ rất phiền phức.
Tôi nhíu mày.
* Đây là lỗi của bọn họ, anh hoàn toàn đừng để trong lòng. Đây là
thành kiến và phân biệt đối xử.
- Em nói không sai, đây là thành kiến và phân biệt đối xử, rất
nhiều người đều biết. Nhưng phần lớn mọi người cũng nghĩ như vậy,
em sẽ vì bọn họ mà cũng sẽ không để ý tới anh sao?
* Em tuyệt đối sẽ không như vậy!!!
Ta cố ý bỏ thêm ba dấu chấm than.
- Em cũng đã rõ rồi nha. Cho dù phần lớn mọi người làm như vậy,
không có nghĩa là em cũng muốn làm như vậy, em chỉ cần làm chuyện
em cho là đúng, làm chuyện em muốn làm là được. Cho dù chọn một con
đường không giống những người khác không có nghĩa là em làm sai.
Chuyện không thực tế chỉ là chuyện người bình thường có thể làm
được hay không mà thôi, bọn họ nghĩ bọn họ không làm được, hầu hết
mọi người không làm được nên mới kết luận em cũng không làm được.
Nhưng có thể làm được hay không chỉ có mình em biết.
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên tôi tỉ mỉ quan sát anh. Anh ngồi trên
giường, không nhìn ra chiều cao thực sự, hẳn là ngoài 1m7. Từ bề
ngoài thì ước chừng khoảng 22, 23 tuổi, da tương đối trắng, đôi mắt
dài nhỏ, sợi tóc màu đen rủ xuống trán và cổ. Anh cũng giống những
nam sinh vừa tốt nghiệp đại học, không có chỗ nào đặc biệt xuất
chúng.
Thế nhưng, tôi đột nhiên muốn hiểu về anh, suy nghĩ của anh rất
khác với những người bình thường.
* Anh vừa nói em rất đặc biệt, em thì lại nghĩ anh mới đặc biệt
nha.
- Vì sao?
* Bởi vì anh không giống với suy nghĩ của em a! Anh rất hiền hòa,
cũng không để tâm đến…
Tôi dừng bút lại, không biết phải viết thế nào mới phù hợp với
những gì tôi muốn nói mà không làm tổn thương đến anh, nhưng anh
lại cầm lấy quyển sổ.
- Anh nghĩ, phải từng có mới có thể nói là mất đi. Từ khi sinh ra
anh đã không nghe thấy âm thanh gì. Thứ chưa từng có thì không thể
gọi là mất đi được! Dường như mọi người đều cho rằng anh sẽ tự oán,
tự đau thương, tuyệt vọng, nhưng ngược lại, anh nghĩ mọi người đã
nghĩ quá nhiều.
Anh vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, tôi không nhìn lầm, anh cũng
giống như bức tranh của anh, dịu dàng, trong suốt, và yên
lặng.
Nhưng loại mùi hương thoang thoảng này sẽ phiêu tán trong không
khí, bay vào sâu trong nội tâm, tản ra xung quanh.
Tối ngày hôm đó, tôi trở mình rất nhiều lần mới có thể chìm vào
giấc ngủ. Trong đầu, ngoại trừ bức tranh cũng chỉ có nụ cười dịu
dàng của anh từ từ tràn ngập.
Chỉ là một lần nói chuyện rất bình thường mà thôi, vì sao lại làm
tôi nghĩ rằng anh đặc biệt như vậy?
Anh rất khác với những người bình thường, bất kể là bức tranh hay
nụ cười và cả nét chữ đẹp đẽ kia nữa.
Tôi càng nghĩ càng muốn hiểu hơn về anh.
Bởi vì đối với tôi, “đặc biệt” có sức hấp dẫn rất lớn.
~*~
(Hết chương 1)
Chương Thứ Hai
Công việc của bố tôi rất nhiều, rất ít thời gian rảnh rỗi đến bệnh
viện thăm tôi. Mẹ tôi vẫn như trước, mỗi ngày nhất định phải giá
lâm đến một vòng, mà công tác lải nhải cũng chưa bao giờ bị gián
đoạn, trọng tâm câu chuyện cũng chưa bao giờ rời khỏi trường học,
danh hiệu gì gì đó. Tôi cảm thấy rất phiền chán nhưng không cách
nào nói ra miệng. Thời điểm khai giảng đã tới gần nhưng vết thương
vẫn không chuyển biến tốt, mẹ tôi liền thường thường chạy đi tìm
bác sĩ phụ trách hỏi lúc nào tôi có thể xuất viện, nhất định không
để ảnh hưởng tới thời gian khai giảng.
“Tâm tình thoải mái một chút thì vết thương sẽ lành nhanh hơn.” Bác
sĩ không trả lời được vì sao lại bình phục chậm như vậy nên đành
phải tùy tiện tìm một lý do.
Tôi xin ông, bác sĩ đại nhân vĩ đại, nếu muốn tôi khỏi nhanh thì
đừng để mẹ tôi tới “giám thị” tôi mỗi ngày như vậy nữa, đảm bảo rất
nhanh sẽ bước đi như bay.
Mẹ tôi vì chuyện này mà dần dần cáu kỉnh hơn, các loại răn dạy đối
với tôi chỉ tăng chứ không giảm.
Thật phiền toái!
Mà có thể làm giảm đi sự chán ghét này chỉ có bức tranh của
anh.
Gió, rừng cây, ánh nắng, không khí, hồ nước, hoa dại, cỏ dại, bệnh
nhân, bác sĩ, bệnh viện.
Từ đôi mắt của anh, thế giới được tái hiện lên bức tranh sơn dầu,
bất kể đối tượng là gì.
Luôn luôn dịu dàng, thuần khiết như vậy.
Màu sắc tự nhiên có thể làm cho người ta quên tất cả phiền
muộn.
Có đôi khi xem anh vẽ tranh, tôi thậm chí sẽ từ từ chìm vào giấc
ngủ, mang theo những màu sắc ấm áp độc nhất vô nhị đó vào giấc mơ.
Cho đến khi anh vẽ xong, lay lay tôi, tôi mới cực kỳ ngại ngùng mở
mắt, xấu hổ đến mức liều mạng gãi đầu. Ngược lại, anh không ngại,
mỗi lần tỉnh lại, vừa mở mắt ra tôi đã nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng
yên lặng của anh.
May mà anh không giận.
Tôi vội vàng lau nước miếng bên miệng.
Không chỉ sáng sớm xem anh vẽ, tôi còn thường chạy đến phòng bệnh
tìm anh nói chuyện. Đôi khi anh cũng sang phòng bệnh của tôi.
Mà tôi, cũng bắt đầu hiểu nhiều hơn về anh.
Anh rất thích đọc sách, số sách đã xem qua còn nhiều gấp ba, bốn
lần người muốn trở thành tiểu thuyết gia là tôi. Kiến thức của anh
vô cùng rộng, tuy anh có chỗ thiếu sót còn tôi thì bình thường
nhưng ngược lại, anh lại như một người anh trai, luôn chăm sóc cho
tôi. Tôi phát hiện có rất ít người tới bệnh viện thăm anh, chỉ có
bố mẹ anh ba ngày mới đến một lần, bệnh nhân cũng phòng cũng không
để ý đến anh.Vì vậy tôi lại càng thường xuyên đi tìm anh.
Tôi muốn trở thành bạn của anh.
Tính cách của anh cực kỳ tốt, cũng rất có tính nhẫn nại, chỉ là
trên gương mặt không có nhiều biến hóa, tôi nghĩ hẳn là vì anh có
quá ít bạn bè nhưng cũng không tìm cách chứng thực.
Sự dịu dàng, khoan dung của anh cũng ấm áp như bức tranh của anh
vậy.
Sẽ làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Ăn sáng xong, mẹ tôi cũng phải chập tối mới tới, tôi vui vẻ chạy
đến phòng bệnh của anh. Được lắm! Vừa ăn sáng còn vừa đọc sách,
không sợ đau dạ dày sao?
Tôi giơ tay lên, cầm bút viết nhanh sau đó lập tức giơ tờ giấy
trước mặt anh: * Lúc nào cũng đọc sách không thấy chán sao? Tuy em
thích đọc sách nhưng không phải lúc nào cũng đọc a!
Anh không tức giận, từ trước tới giờ anh chưa từng tức giận. Chỉ là
trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhìn tôi rồi cầm bút.
- Đọc sách sao có thể buồn chán nha, Vậy bình thường em còn làm gì
nữa?
* Bây giờ đang nằm viện đương nhiên không có gì thú vị, nhưng em
rất thích nghe…
Tôi lập tức xóa đi. Tôi đã quên, nghe nhạc, radio đối với anh đều
là không thể, xem TV cũng chỉ có thể xem rất ít chương trình có phụ
đề, càng không nói đến những ban nhạc tôi thường xem, những điều
này đối với anh đều là trò tiêu khiển của một thế giới khác.
Đáng tiếc là tôi đã xóa quá muộn, anh đã nhìn thấy.
- Không cần xóa. Anh biết, em là một cô gái tốt.
Cô gái tốt? Câu long trời lở đất này là lần đầu tiên tôi nghe
được!
* Hừ, lần này là anh nhìn lầm, em là nha đầu hoang dã nổi danh ở
trường đấy, các nam sinh đều nói em không giống con gái…
“Hiểu Toàn!”
Tôi còn chưa viết xong, một người nặng như đạn pháo đụng vào người
tôi, quấn vào cổ tôi chặt đến mức suýt nữa tôi sẽ từ giã nhân gian,
từ nay tới địa phủ vuốt mông ngựa Diêm Vương.
“Hiểu Toàn, sao cậu lại chạy sang phòng khác như thế? Người ta đặc
biệt tới thăm cậu còn chạy mất? Hừ, cậu cho là cậu có thể thoát
khỏi tớ sao? Vẫn để tớ bắt được!”
Cửu Du chết tiệt! Đây là thừa dịp hành hung, lực trên tay là để
giết người! Tôi thật vất vả mới giãy dụa ra được: “Nha đầu chết
tiệt! Rốt cuộc cậu mua cho tớ bao nhiêu tiền bảo hiểm, lại muốn
trực tiếp giết người kiếm tiền bảo hiểm à!”
Cửu Du cười ha hả, rồi lại như bạch tuộc quấn trên người tôi: “Làm
gì có, người ta không phải nhớ cậu mới đến thăm cậu…” Đột nhiên chú
ý tới anh đang ngồi trên giường, Cửu Du ngẩn người rồi quay đầu lại
nhìn tôi, không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên bật cười rồi đi
tới trước mặt anh: “Xin chào, em là bạn của Hiểu Toàn, Trần Cửu
Du.”
Trong lòng tôi đột nhiên tuôn ra một loại lo lắng không biết tên.
Chỉ thấy anh mờ mịt nhìn về phía Cửu Du rồi lại nhìn tôi. Tôi vội
cầm lấy bút: * Bạn em, Trần Cửu Du, một con bé điên điên vui vẻ,
anh cứ đối phó qua loa là được rồi!
Tôi ra vẻ thoải mái nháy mắt với anh mấy cái, thật ra trong lòng
rất căng thẳng.
Căng thẳng như trái tim bị bóp chặt.
Cửu Du nghi hoặc nhìn hai chúng tôi, ánh mắt kia làm lòng tôi hoảng
sợ. Thật kỳ quái, tôi đang sợ cái gì?
Đúng vậy, anh khác những người khác.
Không phải tôi đã biết từ lâu sao?
Khi ánh mắt hoang mang nhìn thấy những chữ tôi viết cho anh trên
quyển sổ, Cửu Du rất nhanh đã hiểu ra: “Hiểu Toàn, anh ta… câm
điếc?”
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, không hiểu vì sao tôi không thích người
khác dùng hai từ “câm điếc” để hình dung anh.
Ngược lại, anh thản nhiên ngoài dự đoán của tôi, nhè nhẹ cười rồi
chảo hỏi Cửu Du. Sau khi cười cười với anh, tôi vội vàng kéo Cửu Du
quay về phòng mình.
Đôi mắt Cửu Du xoay chuyển, bò đến bên tai tôi: “Hiểu Toàn, tớ cứ
tưởng cậy có khả năng như thế, nằm viện còn có thể tìm được một
tên, vậy mà… vậy mà lại… Hiểu Toàn, không tốt lắm đâu!”
“Đừng nói bậy!” Tôi có chút tức giận: “Đừng nghĩ mọi người đều như
cậu, coi đàn ông đều là động vật giống đực!”
Cửu Du cau mày: “Tớ chỉ đang sợ nhỡ may cậu thích anh ta thì làm
sao bây giờ? Người bình thường trên thế giới nhiều như vậy, cậu
thích ai cũng được, sẽ không thể thích một người tàn tật chứ? Người
như vậy, sao có thể là đối tượng yêu đương!”