Bà Mạc lưỡng lự nhìn Mễ Bối, vừa hay gặp phải ánh mắt cầu cứu của
cô.
Thực ra, từ một tuần trước, bác sĩ đã đưa kết quả xét nghiệm cho bà
Mạc. Mạc Ngôn Hy đã chuyển từ giai đoạn nhiễm HIV sang AIDS. Để Mạc
Ngôn Hy không nghi ngờ, đến khi anh ta ngủ say, mọi ngưòi mới bí
mật chuyển cả giường bệnh sang một căn phòng cách ly được bày bố
giống hệt như căn phòng cũ, mỗi ngày đều có y tá đặc biệt đến tiêm
và đưa thuốc. Muốn xuất viện , chỉ sợ không dễ dàng như vậy.
- Sao hả?
Mạc Ngôn Hy nhận ra vẻ khó xử trên mặt hai người, ngẩn ra trong
giây lát, sau đó gượng gạo nói đùa:
- Lẽ nào tình hình quân địch có thay đổi?
- Không có! Con đừng có nghĩ ngợi vẩn vơ cả ngày như thế. Con ấy à,
cứ ở đây dưỡng bệnh đi đã, có Mễ Bối ở bên cạnh rồi còn gì nữa. Bác
sĩ nói, bên ngoài đang giao mùa, không thích hợp với thế trạng của
con đâu.
Bà Mạc vội lấp liếm. Mạc Ngôn Hy cúi đầu suy nghĩ, rồi lại vui vẻ
cười nói.
- Vậy cũng được, chỉ cần có Mễ Bối ở bên con là được rồi!
- Hư đốn!
Bà Mạc vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi về nhà. Trong
phòng bệnh chỉ còn Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.
- Bà Mạc vỗ nhẹ lên đầu con trai, ngồi thêm một lát rồi vè nhà.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy.
- Ở với anh em có buồn không?
Đột nhiên, Mạc Ngôn Hy lên tiếng, giọng nói đượm vẻ đau xót, muốn
đưa tay ra nắm lấy tay cô, nhưng không hiểu tại sao, lại đờ ra đó,
cuối cùng thì rũ xuống.
Mễ Bối lắc đầu.
Mạc Ngôn Hy giờ mới yên tâm nằm xuống, được một lát thì ngủ thiếp
đi. Anh ta bắt đầu sốt nhẹ, đi tả, hơn nữa càng lúc càng thèm ngủ.
Cho dù ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, Mạc Ngôn Hy vẫn cảm thấy toàn
thân rã rời, chỉ vài ngày, thân thể đã gầy rộc đi. Tất cả mọi người
đều rất đau lòng, nhưng đều không biết phải làm sao.
Thời hạn phải trở về Thiên đình mỗi lúc một cận kề, khiến cho Mễ
Bối càng thêm hoảng hốt. Một hôm, Mạc Ngôn Hy đột nhiên cảm thấy
khuỷu tay mình ngưa ngứa, bèn lấy tay kia gãi gãi. Hai tiếng sau,
vẫn cảm thấy ngứa, bèn lật lên xem thử, không khỏi giật mình đánh
thót, thì ra trên da anh ta đã nổi ban đỏ lốm đốm, hơn nữa còn đang
lan ra rất nhanh.
Lòng Mạc Ngôn Hy như chùng xuống, lập tức hiểu ra, thời gian tử
thần đếntìm mình không còn bao lâu nữa, anh đưa mắt nhìn Mễ Bối đã
say ngủ vì mệt mỏi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, giật giật. “Thì
ra cô ấy vì mình mà cả một giấc ngủ ngon cũng không thể có”.
Toàn thân Mạc Ngôn Hy bắt đầu run lên. Thì ra, khi tử thần còn ở
xa, nói đến cái chết, cảm thấy cũng chăng có gì đáng sợ, nhưng khi
bóng đen của ông ta đã đến bên cạnh, thử hỏi có bao nhiêu người có
thể thoải mái yên tâm ra sức đi được cơ chứ?
“Em biết không, người anh không nỡ rời xa nhất, chính là em
đấy!”
Mạc Ngôn Hy chămchú nhìn cô gái mình yêu thương, thầm chúc cho cô
được khoẻ mạnh, bình yên sống nốt quãng đường còn lại.
Đã nhìn Mễ Bối nửa tiếng đồng hồ, nhưng ánh mắt Mạc Ngôn Hy vẫn lưu
luyến không nỡ nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cố nén nỗi đau trong
lòng, anh đánh thức cô dậy:
- Mễ Bối! Anh đói rồi! Anh muốn ăn cháo đậu xanh do chính tay em
nấu!
Hiếm khi thấy Mạc Ngôn Hy lại thèm ăn như vậy, Mễ Bối liền mừng rỡ
đứng dậy chạy về nhà chuẩn bị. Mạc Ngôn Hy xuống giường, đứng bên
cửa kính, nhìn bóng cô gái xinh đựp như tiên ấy đi xa dần trong ánh
mắt trời rực rỡ, bím tóc đuôi ngựa đáng yêu đung đưa theo
nhịp…
" Tạm biệt, tình yêu của anh” .
Đó sẽ là lần cuối cùng, Mạc Ngôn Hy nhìn thấy bóng dáng ấy.
Mạc Ngôn Hy giật ống truyền dịch khỏi tay, móc trong lọ nước gội
đầu rỗng một cái lọ nhỏ, anh ta đã giấu thứ đó ở đây lâu lắm rồi.
Kế hoạch này, Mạc Ngôn Hy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn viên thuốc, rồi mỉm cười chua chát, cho
vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước. Sau đó thì chỉ việc đợi, tử
thần nhất định sẽ đến.
Mạc Ngôn Hy yếu ớt nằm xuống, cảm giác ngứa ngáy khắp người thật vô
cùng khó chịu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Mễ Bối, là lại như có một
dòng nước mát rượi tưới khắp người.
“Mễ Bối xinh đẹp… Cô ấy đang trên đường về nhà. Khi cô ấy nấu xong
cháo, vui vẻ mang đến thì có lẽ mình đã nằm ở nhà xác rồi”.
“Mễ Bối… Có phải anh chưa từng nói… anh yêu em… đó là… sự nuối tiếc
lớn nhất trong đời anh".
Hai tiếng sau, y tá đến tiêm phát hiện toàn thân Mạc Ngôn Hy đã
lạnh toát ,miệng sùi bọt mép. Bác sĩ muốn cấp cứu cũng không được,
bởi vì tim đã ngừng đập nửa tiếng. Bác sĩ điều trị còn nhớ rất nhớ
ngưòi con trai này, rất đẹp trai nhưng cũng rất ngang ngược, anh ta
chính là người duy nhất đã chỉ vào mặt ông mà mắng: “Rốt cuộc thì
ông có biết chữa bệnh hay không?”
Có lẽ giờ đây, tâm hồn của Mạc Ngôn Hy đã được yên bình rồi.
- Bối Bối! Chúc mừng nàng trở lại Thiên giới! Chúc mừng nàng đã kết
thúc kỳ hạn chịu khổ ở nhân gian!
Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối đã mãn hạn ở nhân gian, giờ cho phục hồi
tiên thuật, trở lại thiên đình.
Các vị tiên nể mặt Cửu Hoàng Tử, đều ra cổng Thiên đình đón tiếp
nàng.
Tất nhiên, người vui mừng nhất chính là Cửu Hoàng tử.
- À! Hai mươi ngày này qua thật nhanh! Hoàng tử vỗ nhẹ lên vai Mễ
Bối.
Một ngày trên trời, một năm dưới trần.
“Hai mươi năm của mình, qua đi vừa chậm rãi lại vừa vội vã, vừa
chân thực lại vừa phong phú, cảm động, vui vẻ… Cuộc sống của tiên
nhân có nhàn nhã hơn nữa, cũng không thể bì được một chữ tình ở
nhân gian.”
Mễ Bối thầm nghĩ.
Trong buổi tiệc, các tiên đều vui vẻ ăn uống, không ai chú ý đến Mễ
Bối một mình lẻn vào nơi ở của Ngọc Đế.
- Đào Hoa Tiên Tử, cô muốn cứu kẻ đã chết hai tiếng đồng hồ đó, chỉ
dựa vào Đại Hoàn Đơn thì không đủ đâu.
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt hàng râu bạc trắng như cước, chậm
rãi nói.
- Vậy phải làm sao? Phải làm sao mới được? Lão Quân mau nói
đi?
- Trừ phi… là dùng đến Long châu của Ngọc Đế! Có điều Long Châu là
linh vật đệ nhất của Thiên giới, muốn nhìn thấy đã khó, huống chi
là lấy dùng. Tuy cô là con dâu của Ngọc Đế, nhưng e là cũng không
phải dễ!
- Long châu ở đâu?
Mễ Bối không sợ nguy hiểm, không hề do dự hỏi.
- Ở trong cung của Ngọc Đế, ngay chính giữa Long sàng.
Còn chưa nghe hết, Mễ Bối đã co chân chạy đi.
- Này! Mễ Bối! Phải nhớ cho kỹ! Long châu là linh vật, đem xuống
nhân gian sẽ mất đi sức mạnh! Muốn cứu người,thì phải ngậm trong
miệng! Nhưng làm vậy, miệng cô sẽ bị thiêu cháy đó!
…
- Kẻ nào? Kẻ nào đã trộm Long châu của ta? Ngọc Đế thấy bảo vật bị
mất, liền nổi giận lôi đình.
- Bẩm… bẩm Ngọc Đế… vừa rồi… Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối… miệng ngậm thứ
gì đó, đánh bị thương Thiên Tướng, trốn xuống trần gian rồi!
- Hả?
- Hả?
Ngọc Đế và Cửu Hoàng Tử đồng thanh hét lên.
- Không thể được! Mễ Bối…
Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên.
- Người đâu! Phái Tứ Đại Thiên Vương xuống bắt Mế Bối lên thiên
đình…
…
Đột nhiên, sấm chớp đùng đùng. Vừa rồi vẫn còn nắng, giờ mây đen đã
phủ kín cả bầu trời. Đúng là thời tiết tháng Sáu như trẻ con. Muốn
cười là cười. Muốn khóc là khóc.
Bà Mạc đã ngất đi mấy lần, lúc này đang gục đầu vào ngưòi chồng,
thỉnh thỏang lại nấc lên nghẹn ngào, nhìn bác sĩ đưa con trai mình
vào nhà xác.
Đột nhiên, mùi hoa đào bay khắp không gian, rồi một quầng ánh sáng
hồng rực lướt qua, bên trong ẩn hiện những cánh hoa đào nhỏ nhắn
đáng yêu, quầng sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt rồi biến
mất.
Nửa phút sau, thi thể đã lạnh của Mạc ngôn Hy đang được đẩy vào nhà
xác bị một cô gái cản lại.
Má cô gái phồng lên như đang ngậm cả một chiếc màn thầu to, trông
rất quái dị và xấu xí, dường như không thấy mũi đâu nữa.
- Cô … cô là ai? … Hy Hy đã rời bỏ chúng tôi đi rồi… cô đừng làm
phiền nó nữa!
Bà Mạc bước lên, định kéo cô gái ra, nhưng vì qúa đỗi thương tâm,
bà lại gục đầu vào vai cô, khóc lên nức nở. Nói ra cũng kỳ lạ, cô
gái lạ này mang cho bà một cảm giác vô cùng thân thiết.
Mễ Bối không phản ứng gì, cặp mắt bị méo cho híp tịt lại, miệng vẫn
ngậm viên Long Châu, quai hàm bạnh ra .
Cô nhẹ nhàng vung tay đẩy các bác sĩ ra.
- Đừng **ng vào con tôi!
Bà Mạc đau đớn kêu lên.
Mễ Bối bước tới. Mọi người dường như bị ai đó khống chế tinh thần,
đều không hẹn mà cùng lùi lại nhường đường cho cô. Mễ Bối nhẹ nhàng
giở tấm vải trắng che mặt Mạc Ngôn Hy lên, sau đó làm một việc
khiến tất cả mọi ngừời có mặt ở đó đều giật mình.
Cô cúi xuống hôn lên môi Mạc Ngôn Hy.
Trong chớp mắt, một viên ngọc từ trong miệng cô chui miệng Mạc Ngôn
Hy.
Cô vẫn hôn lên môi người chết.
Gió, mang theo mùi hoa đào thoang thoảng, hất tung mái tóc dài đen
mượt, một sợi khẽ phất phơ qua mặt Mạc Ngôn Hy. Da mặt anh khẽ giật
giật.
Bà Mạc muốn kêu lên thật lớn, nhưng lại sợ làm kinh động đến đôi
tình nhân, vội vàng đưa tay bụm miệng lại.
Cô tiếp tục hôn.
Đầu lưỡi đột nhiên cảm thấy có gì động đậy, càng lúc càng mạnh. Mễ
Bối như say như mê, nụ hôn của cô đã được đáp lại, Mạc Ngôn Hy bắt
đầu hút lấy lưỡi cô. Mùi máu tanh bắt đầu toả ra xung quanh hai
ngưòi, nhưng Mạc Ngôn Hy không hề có cảm giác, vẫn tham lam ôm chặt
lấy cô.
- Có phải… anh đang mơ … không… Mễ Bối!
Mạc Ngôn Hy cất tiếng.
- ...!!
Mễ bối gật đầu, rồi buông tay.
- A! Hy Hy của chúng ta sống lại rồi! Cô là tiên nữ phải
không?
Bà Mạc mừng rỡ như phát cuồng, nhìn cô trân trối.
- Hy Hy, con sống lại rồi! Tử thần không đem con của mẹ đi
rồi!
- Ư…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mạc Ngôn Hy từ từ mở mắt, đầu óc quay cuồng, giống như người ở lâu
trong bóng tối chưa thể nào thích ứng được ánh sáng. Anh ta nheo
nheo mắt cố nhìn thử, liền bị quái vật trước mắt làm cho giật thót
mình… Đây hình như là quái vật biến đổi gen chứ nào phải Mễ Bối
xinh đẹp của mình? Anh ta phẫn nộ đẩy cô ra:
- Cút đi! Ai cho động vào tôi!
Mễ Bối lảo đảo lùi lại mấy bước, nhìn Mạc Ngôn Hy như không dám tin
rằng đây là sự thật, vết bỏng ở miệng có đau đớn gấp trăm ngàn lần,
cũng không bằng hai tiếng “cút đi” lạnh lùng vô tình của anh ta.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt đã biến dạng thảm
hại của cô. Vì độ dốc quá lớn, nên nó rơi thẳng xuống đất.
Mạc Ngôn Hy nhẹ nhàng nhảy xuống giường, phủi phủi bụi trên người
mình, rồi trừng mắt nhìn cô gái trước mặt:
- Cô là ai?
Anh ta lạnh lùng lừ mắt nhìn cô một cái. Cô gái này xấu đến kinh
hồn, mí mắt phù lên làm đôi mắt híp tịt lại, chỉ còn một đường nhỏ
như sợi chỉ. Từ khe hở nhỏ xíu đó, Mạc Ngôn Hy nhận ra được ánh mắt
quen thuộc... Ánh mắt ấy, tràn ngập sự uất ức, u buồn và trong
sáng, giống Mễ Bối đến lạ kỳ.
- Cô là….
Mạc Ngôn Hy từ từ lại gần.
Mễ Bối không muốn để Mạc Ngôn Hy nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình,
liền ngượng ngùng cúi mặt, khẽ lắc đầu, quay người đi. Động tác này
càng khiến Mạc Ngôn Hy khẳng định thêm… Không phải Mễ Bối thì còn
ai vào đây được nữa?
Anh lao tới, hai tay giữ chặt ngưòi cô, ép cô phải nhìn thằng vào
mắt mình,rồi khịt khịt mũi:
- Mùi hương trên người em nói cho anh biết em chính là Mễ
Bối!
Bà Mạc kinh ngac kêu lên khe khẽ.
“Cô gái này đúng là Mễ Bối?”
“Anh sống lại rồi!” Mễ Bối khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ngôn Hy, thầm
nói với lòng. Do ngậm Long Châu quá lâu, nên miệng cô đã bị tổn
thương nghiêm trọng, cả gương mặt phù nề lên trông thật đáng
sợ.
Thấy Mạc Ngôn Hy cuối cùng vẫn nhận ra mình, Mễ Bối cảm thấy tất cả
đau khổ mà mình phải trải qua đều không sánh được với niềm vui lúc
này, khoé mắt long lanh ngấn lện ngẩn ra nhìn Mạc Ngôn Hy.
Mạc Ngôn Hy cảm thấy cô gái trước mặt mình đột nhiên xinh đẹp vạn
phần, cúi người xuống, hôn lên gương mặt dị dạng khả ái kia.
Cả bệnh viện xôn xao ồn ào! Người đã chết ba tiếng đồng hồ, còn
sống lại nói cười được hay sao?
Bác sĩ điều trị cho Mạc Ngôn Hy không khỏi nhớ lại câu anh ta mắng
mình, bắt đầu hoài nghi chính bản thân.
Lúc này, một hàng lệ chảy xuống, lọt vào miệng hai người.
- Mễ Bối, em khóc à? Anh chưa bao giờ thấy em khóc cả?Sao lại khóc
vào lúc này?
Mạc Ngôn Hy vỗ nhẹ lên gáy người yêu, lớn tiếng mắng.
Phải rồi! Cô đã chảy nước mắt! Nước mắt chảy qua miệng mát
rượi!
…
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra
thì ta cũng không biết nữa, chắclà ngọt.
Mở đầu
- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?
Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.
Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể
sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày
xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều
khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi
thành người câm!
- Con biết ạ.
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ
phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm
tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần
này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà
thôi.
- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!
...
- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không?
Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?
Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay
Mễ Bối, nôn nóng hỏi.
- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất
định phải báo đáp.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã
trong mắt Cửu Hoàng tử.
- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?
Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.
- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.
Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.
- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử
nữa, đừng trẻ con thế có được không?
- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi
nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì
sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi,
người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta
sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...
- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.
Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán
Mễ Bối.
- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!
...
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện
vọng gì không?
- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng
tôi.
- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?
- Người ấy tên là...
Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng
yêu!
Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn
đẻ.
- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh
ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng
là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở
Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp
môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra
đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn
trong không khí, sắc mặt xanh mét.
- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được
rồi! Mau mau cấp cứu!
Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.
Mười phút sau...
- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc
rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy,
lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật
đáng tiếc...
Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho
đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không
phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng
khúc ruột, ngất đi mấy lần.
Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời
tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia
sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao
giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật
mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa
đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người
đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay
che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi
lưng áo đầm đìa mồ hôi.
Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy
vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố,
sau đó biến mất.
- Oa...oa...
Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau,
bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là
đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang,
tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ
nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.
Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước
về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau
đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sống lại rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại
trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
Thì ra nước mắt không như trong tưởng tượng của cô, không ngọt cũng
không dễ nuốt, nó vừa đắng, vừa chát, lại vừa mặn.
- Hả ? Sao lúc cần vui em lại cứ khóc vậy? Lại còn khóc dữ nữa? Mạc
Ngôn Hy trừng mắt lên mắng yêu.
“Cười không nhất định là phải vui, khóc không nhất định là phải
buồn".
Có một người con trai đã nói với cô điều này.
Giờ cô đang vì xúc động và rơi lệ.
“Tử thần đã nhắm trúng anh ra rồi, anh ta không thể thoát khỏi bàn
tay của vận mệnh đâu”.
Uyển Uyển đã nói như vậy.
Thế nhưng, Mễ Bối đã thành công!
Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta,
bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc.
…
- Tứ Đại Thiên Vương! Tại sao lại trở về tay không?
Ngọc Đế tức giận, vỗ bàn quát lớn.
- Bẩm Ngọc Đế, khi chúng tôi đến, Đào Hoa Tiên Tử đã rơi lệ… đã trở
thành người phàm, không thể trở về Thiên đình được nữa.
- A...
Cửu Hoàng Tử kêu lên một tiếng rồi ngất đi.
Thấy con trai đau lòng vì Đào Hoa Tiên tử, mà nàng lại nhẫn tâm bỏ
xuống hạ giới, Ngọc Đế vừa đau xót vừa tức giận:
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, vi phạm Thiên Quy, qủy thần không dung,
đánh cho trở lại nguyên hình!
Hoàng hôn, một thanh niên cao lớn, đẹp trai ngồi trong phòng kính
trồng hoa trên lầu ba, tay cầm một quyển Thủ ngữ chỉ nam chăm chú
đọc.
- Con à, xuống ăn cơm đi, đừng xem nữa!
à Mạc bước đến, vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy:
- Mễ Bối sẽ không trở lại nữa đâu. Cô ấy không thuộc về nơi
này.
- Không, con tin rằng Mễ Bối nhất định sẽ trở về bên con, cô ấy chỉ
đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Mạc Ngôn Hy khịt khịt mũi:
- Bởi vì, con ngửi thấy mùi hương của cô ấy.
- Con trai của mẹ…
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở
dài.
Mạc Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ
Mạc mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ
mạnh.
Thấy con trai cố chấp như vậy, bà Mạc chỉ biết lắc đẩu thở dài. Mạc
Ngôn Hy lại tiếp tục chăm chú đọc sách. Mùa xuân, vườn nhà họ Mạc
mọc thêm một gốc cây mới. Cây lớn rất nhanh, rất khoẻ mạnh.
- Vú Lý, cây gì vậy?
Mạc Ngôn Hy tò mò hỏi. - Vú trồng đấy à?
- Không phải, cậu chủ ạ… Đây, hình như là cây đào!
Đào? Mạc Ngôn Hy đắm chìm trong suy nghĩ.
Nơi cây đào mọc lên, khônghiểu vì sao lại có một chiếc nịt cổ tay
màu đen, biểu tượng hãng NIKE ở trên đó như mặt người đang nhoẻn
miệng cười vui vẻ.
Gió mang theo mùi hương hoa thoảng nhẹ lướt qua, môt chiếc lá nhỏ
dưới đất bị gió thổi tung bay lên dính vào quần Mạc Ngôn Hy, tựa
như cô gái nhỏ đang nũng nịu bám lấy người yêu.
Mạc Ngôn Hy ngẩn người ra, một cảm giác thân thuộc dâng lên trong
tâm khảm , anh bâng khuâng cúi xuống ngắm nhìn cây đào nhỏ:
- Tại sao? Tại sao em đẹp hơn tất cả các loài hoa khác?
-…
Gió thổi, những chiếc lá xanh mơn mởn , khẽ rung rung .
Bởi vì, nó đã được tưới bằng tình yêu của con người.