Mở đầu

- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?

Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.

Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.

- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi thành người câm!

- Con biết ạ.

- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà thôi.

- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!

...

- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không? Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?

Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay Mễ Bối, nôn nóng hỏi.

- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất định phải báo đáp.

Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã trong mắt Cửu Hoàng tử.

- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?

Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.

- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.

Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.

- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử nữa, đừng trẻ con thế có được không?

- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi, người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...

- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.

Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.

- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!

...

- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện vọng gì không?

- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi.

- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?

- Người ấy tên là...

Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành

- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!

Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.

- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!

Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.

Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.

- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!

Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.

Mười phút sau...

- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...

Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.

Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.

Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.

- Oa...oa...

Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.

Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:

- Sống lại rồi!

Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.

Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.

Cũng nuốt vào.

Hôn rất nhẹ, rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã kết thúc.

Mễ Bối kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Mạc Ngôn Hy, cặp môi hồng phấn đờ ra, không khép lại được. Mễ Bối thật quá ngây thơ, khả ái. Một nụ hôn đơn giản, ai cũng có thể nghĩ rằng đây chỉ là một cái hôn phớt bày tở tình cảm của anh trai với em gái, vậy mà đã có thể làm cho cô căng thẳng lâu đến như vậy.Mạc Ngôn Hy nhìn xuống đôi tay đang vò chặt lấy nhau của cô, định nói mấy câu châm chọc, nhưng lại không nỡ thốt lên lời. Một cảm giác thương xót chợt dâng lên trong lòng, Mạc Ngôn Hy tự cười nhạo chính mình.

Mười phút sau, Mễ Bối vẫn căng thẳng như vậy, Mạc Ngôn Hy cuối cùng chịu hết nổi, phải hét lên:

- Em nghĩ cái gì thế? Chỉ là anh thấy trên miệng em còn dính kem, giúp em liếm đi cho đỡ phí thôi mà!

Nhưng mặt Mễ Bối vẫn đỏ bừng đến nỗi sắp chín nhừ. Mặt trời giống như một cái đĩa khổng lồ đỏ rực, treo lơ lửng trên đường chân trời. Những con quạ đen trở về sau một ngày dài kiếm ăn thi thoảng lại đậu xuống gần hai người, gió nổi lên, mang theo mùi cỏ thơm ngai ngái, thổi tan không khí oi bức, làm những cây cỏ thânmềm rạp cả xuống.

- Đúng rồi, hộp sôcôla này xử lý thế nào bây giờ?

Mạc Ngôn Hy cầm chiếc hộp lên, lắc lắc:

- Bên trong vỡ hết rồi à?

Đến giờ, bầu không khí khó chịu vừa nãy mới bị phá tan. Mễ Bối nghiêng đầu, nhìn hộp sôcôla nhất thời cũng không biết phải làm sao. Mạc Ngôn Hy nghĩ ngợi giây lát rồi bất ngờ giật tung dây gói bên ngoài, vụng về mở hộp ra.

Mùi hương sôcôla lập tức sực lên mũi.

Anh ta cầm lên một miếng, bẻ mạnh.

“Khực!”

Miếng sôcôla gãy làm đôi, vụn sôcôla đen đen bay tứ tung dưới ánh hoàng hôn.

- Nào, hai chúng ta ăn xừ nó đi cho đỡ phí! Của em đây!

Mạc Ngôn Hy đưa một nửa cho Mễ Bối:

- Ăn đi!

Mạc Ngôn Hy cắn một miếng lớn, liếc mặt thấy Mễ Bối vẫn cầm miếng sôcôla ngẩn người ra, liền giục giã:

- Sao thế? Ăn đi? Chê không ngon à?

Mễ Bối vội vàng lắc đầu, mặt đỏ còn hơn mặt trời. Chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm nhẹ lên phía trên… vị ngọt lim, sau đó là vị đắng xuất hiện điểm xuyết cho vị ngọt, mùi nồng sực mũi. Ăn hết một miếng, trong miệng vẫn còn mùi hương phảng phất.

Đây là thứ ngon nhất mà cô đã được ăn trong đời.

- Thế nào, đồ tự làm ăn có được không?

Thấy Mễ Bối cắn một miếng, MNH vội vàng sốt sắng hỏi. Mễ Bối nhoẻn miệng cười, chầm chậm gật đầu.

Trời: cao mà trong sáng. Đất: dầy mà bằng phẳng. Cỏ xanh mơn mởn, gió thơm mơn man làn tóc mây. Mặt trời treo lơ lửng phía xa, mỉm cười khuất dần sau rặng núi. Sôcôla ngọt, nhưng trong lòng Mễ Bối còn ngọt hơn sôcôla.



“ Sôcôla là để cho người mình yêu thương nhất ăn”. Trong một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, đã có người nói thế với cô.
- Hỷ Tước tỷ tỷ! Hỷ Tước tỷ tỷ!

Trên Thiên cung, một nàng tiên hoa nhỏ nhắn chạy theo một chú chim khách, miệng không ngừng gọi.

Nàng tiên hoa cũng y như nguyên thần của mình vậy thôi, môi màu hồng phấn mềm mại, mắt như vì sao đem, làn da trắng như hạt gạo trân châu, ai thấy cũng thích.

-Mễ Bối! Lại muốn gì nữa đây!

Chim khách quay đầu lại, đề phòng hỏi.

Mỗi lần đến ngày 7 tháng 7, khi Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau là Mễ Bối lại bám lấy chim khách hỏi nọ hỏi kia.

- Vâng… vâng… Lần này dẫn cả muội đi được không?

- Gì hả? Chim khách giật mình hoảng hốt:

- Chúng ta đi thi hành nhiệm vụ, dẫn theo con quỷ nhỏ như muội đi, lỡ hỏng chuyện, Vương Mẫu trách phạt thì Cửu Hoàng tử của muội cũng không cứu được đâu!

Khắp Thiên đình ai ai cũng biết Cửu Hoàng tử của Ngọc Đế rất yêu thương Mễ Bối, hơn nữa hai bọn họ đã đính hôn từ nhỏ, vì vậy, mặc dù Mễ Bối có khi rất phóng khoáng, cử chỉ bừa bãi nhưng chúng thần không ai dám làmgì bất lợi cho nàng.

- Không có chuyện gì đâu mà! Dẫn muội đi đi! Muội thật sự rất tò mò, tại sao nhân gian lại có yêu có hận, có máu, có đau đớn, tại sao tiên nhân chúng ta lại không thế?

Mễ Bối vừa nói, cái đầu nhỏ vừa mặc sức tưởng tượng.

- Thế thì muội xuống trần đi. Chim khách đùa cợt. - Được đấy! Muội cũng đang muốn xuống nhân gian một chuyến! Nhưng mà Cửu Hoàng tử không cho! Mễ Bối đùa cợt.

- Này! Ta chỉ nói đùa thôi đấy, muội đừng tưởng là thật! Thôi được rồi, giờ ta phải đi đây, mai là ngày 7 tháng 7 rồi, Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau. Ta phải về chuẩn bị một lát.

- Ngưu Lang Chức Nữ, bọn họ có tình yêu không?

- Có chứ…

Chim khách nói, rồi trừng mắt lên với Mễ Bối:

- Còn nhỏ như muội, biết tình yêu là cái gì chứ?

Mễ Bối như không nghe thấy, lại hỏi tiếp:

- Bọn họ gặp nhau chắc là cảm động lắm phải không?

- Phải, phải, phải! Trẻ con sao hỏi nhiều thế?

Chim khách nói xong, liền vỗ cánh bay vút đi.

- Tình yêu cảm động chăng?

Mễ Bối ngồi trên bậc cầu thang đá, chống cắm suy nghĩ, một lát sau, cặp mắt xinh đẹp của nàng tiên hoa khẽ chớp chớp, vẻ như mưu tính điều gì.

Ngày hôm sau, tất cả chim khách đều bay đến Ngân Hà, bắc thành một chiếc cầu nối liền hai bờ sông, đen ngòm cả một khoảng trời. Ngưu Lang và Chức Nữ xuất hiện rồi! Ngưu Lang trông rất cao lớn,Chức Nữ thì thật xinh đẹp, bọn họ hạnh phúc tay trong tay, ôm nhau, tình cảm thắm thiết lộ ra trên gương mặt, ánh mắt chan chứa tình yêu khiến người ta phải cảm động.

Chức Nữ xúc động rơi lệ.

- Ồ, có nước chảy ra từ mắt của vị tỷ tỷ kia kìa!

Chim khách nhỏ kêu lên kinh ngạc.

- Đó gọi là nước mắt, nhân gian ai cũng có thứ này.

Một chú chim khách khác già dặn hơn giải thích.

- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!

- Hừm, hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắc là ngọt.



Đột nhiên, giữa cầu, một chú chim khách nhỏ vì quá chăm chú, nên vỗ cánh loạn nhịp, lảo đảo mấy cái rồi rơi thẳng xuống dưới…
Nhân gian. Tây Thành

Hoa tiên Mễ Bối biến thành chim khách, nhất thời không cẩn thận đã rơi xuống trần gian.

Cánh đã gãy, máu chảy lênh láng. Mắt nhắm nghiền, không mở ra được.

Một con vật giống như con chó lớn chạy tới chỗ nàng, chun chun mũi hít lấy mùi máu, lè lưỡi liếm.

Mễ Bối… sắp chết tới nơi rồi.

Mễ Bối không hối hận. Nàng đã bắt một chú chim khách nhốt vào, rồi hoá thân làm chim khách, đã nhìn thấy tình yêu chân chính khiến người ta ngưỡng một, thật ngọt ngào, cả hơi thở của họ dường như cũng nối tiếp nhịp nhàng… cho dù phải chết… cũng không hề tiếc nuối.

Trong lòng Mễ Bối nở một nụ cười thoả mãn, hơi thở mỗi lúc một yếu đi.

Con chó nhe răng, định nuốt chú chim khách nhỏ vào bụng, thì chợt có một cậu bé tầm mười tưổi, mặc bộ quần áo cũ kỹ chạy tới, hét lớn đuổi nó chạy đi.

- Chú chim khách thật đáng thương…

Cậu bé bồng chim khách lên tay.

- Ồ, hình như vẫn còn ấm.

Cậu bé ôm lấy chim khách, chạy như bay đến một nhà kho vắng vẻ, lấy thuốc và bông băng, cẩn thận băng bó cho nó. Chim khách nhỏ từ từ mở mắt, cảnh tượng đầu tiên chính là đôi mắt trong sáng thuần khiết trên gương mặt xinh xắn của cậu bé.

Nhờ sự chăm sóc của cậu bé, thật thần kỳ, chim khách sống lại, càng lớn càng khỏe mạnh.

Cậu bé ngày nào cũng đến thăm nó, cho nó ăn những hạt gạo ngon nhất. Những hạt gạo này, ngay cả cậu, bình thường cũng không nỡ ăn, vì nhà cậu rất nghèo.

Vết thương của chim khách đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều đập cánh luyện tập, rồi cũng đến một ngày, nó bay cao, cao mãi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cậu bé tốt bụng. cậu cảm thấy hụt hẫng, ngồi bên cạnh chiếc ổ của chim khách, nhặt lên một sợi lông, nhìn ngắm đến ngẩn người ra.

Đột nhiên, trên không có một chấm đen nhỏ bay tới, chim khách! Nó trở về rồi! Chim khách đậu lên vai cậu bé, dùng chiếc mỏ nhỏ màu vàng của mình ra sức quệt lên má cậu, dường như đang tỏ ý cám ơn.

Tê tê, buồn buồn, cậu bé phá lên cười.

Đột nhiên cậu có cảm giác, đây không phải là một chú chim khách bình thường, mà là một nàng tiên tràn trề tình cảm.

- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nhé!

Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.

Chim khách khẽ lắc lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.

Không lâu sau, cậu bé vì bị đói, nên đã chết. Để báo đáp ơn cứu mạng, Mễ Bối đã tìm đến kiếp sau của cậu bé, sắp xếp cho cậu vào một gia đình lương thiện.

Mạc Ngôn Hy, cậu phải sống cho thật tốt. Cậu có hạnh phúc không?

Chẳng bao lâu, những ngày hè rực rỡ đã kết thúc. Trong bốn mươi ngày ngắn ngủi, Mạc Ngôn Hy đã mập ra hơn mười cân.

- Đều nhờ công của Mễ Bối cả.

Bà Mạc cười tít mắt nhìn Mễ Bối.

Khai giảng.

Tháng chín. Bầu không khí nóng ẩm bao trùm khắp thành phố. Những con ve muộn vẫn kêu râm ran trên ngọn cây, như đang tiếc nuối mùa hè, tiếng kêu thê lương, trầm *****c.Thỉnh thoảng lại có một trận mưa nhỏ, tuy không làm vơi bớt đi cái nóng, nhưng không khí cũng tươi mát thêm phần nào.

Mạc Ngôn Hy vẫn nằm bò ra bàn ngủ gật, Mễ Bối ngồi bên cạnh,chăm chú nhìn bầu trời mây đen vần vũ bên ngoài, chỉ sợ trời đổ mưa lớn. Những sinh viên khác người thì ngủ, người thì giả bộ nghe giảng.

Gần đây những hành động ngang ngược quái đản của Mạc Ngôn Hy đã bớt đi không ít, cũng đã có người lựa thời cơ nói đùa với anh ta mấy câu vô thưởng vô phạt.

Ví dụ như: Anh Hy, bao giờ mới được uống rượu mừng của anh đây?

Hoặc như là: Anh Hy, sau này có ai ăn hiếp chị dâu, anh em sẽ lập tức đến xin hắn tí tiết!

Vân vân và vân vân…

Mới đầu, Mạc Ngôn Hy cũng cảm thấy không tự nhiên, giải thích mấy câu:

- Đừng nói bậy, đó là em gái tao đấy!

Nhưng liệu có ai tin anh ta chứ.

Mễ Bối vừa nghe thấy hai chữ “chị dâu”, mặt đã đỏ bừng như quả cà chua chín. Nhìn thấy bọn họ cung kính với mình, nghe họ xì xầm với nhau: “Đừng *****ng đến cô ta, người của Mạc Ngôn Hy đấy!”, cô cảm thấy rất ngượng nghịu.

Nhưng nghe nhiều rồi cũng cảm thấy quen. Mọi người rất tự nhiên ghép cô và Mạc Ngôn Hy thành một đôi.

Mạc Ngôn Hy cũng không nói gì, còn cô thì câm, làm sao giải thích cho được?

Mễ Bối liếc trộm Mạc Ngôn Hy đang say ngủ, điệu bộ lúc ngủ của anh chàng này quả thật rất đáng yêu, hai hàng lông mày thi thoảng lại khẽ cau lại, lông mi vừa cong vừa dài che hết cả mắt,được một lúc lại khẽ động đậy. Cặp môi hồng mà rất có phong cách lúc này khẽ mở ra rồi lại khép lại.

Mễ Bối đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi bà Mạc tỏ vẻ bí mật kéo cô vào một góc, dò hỏi hôm ấy cô và Mạc Ngôn Hy có xảy ra chuyện gì không… mặt cô chợt đỏ bừng lên.

- Mễ Bối, con có yêu Hy Hy không?

Bà Mạc hỏi.

Mễ Bối dịu dàng gật đầu.

-Ý mẹ nói là… tình cảm giữa nam và nữ…

Bà Mạc nghĩ Mễ Bối hiểu lầm, bèn gượng gạo hỏi lại lần nữa. Mễ Bối xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất. Bà Mạc ôm lấy vai Mễ Bối, nhẹ nhàng nói:

-Mẹ cảm thấy con trai mẹ yêu con đấy, nếu mẹ bảo hai đứa kết hôn, con có đồng ý không?

Mễ Bối kinh hãi mở tròn mắt đẹp, trong đầu không ngừng hỏi tại sao. Nhà họ Mạc làm chủ một tập đoàn tài chính lớn, Mạc Ngôn Hy lại là con trai duy nhất, sau này nhất định sẽ kế thừa sản nghiệp. Một người ưu tú như vậy, tại sao bà Mạc cần phải vội vã tìm kiếm con dâu? Hơn nữa, cô lại còn là một người tật nguyền nữa.

- Mễ bối, trong lòng con chắc đang rất băn khoăn phải không? Có rất nhiều chuyện mẹ không nên giấu con. Thực ra, thì năm mười lăm tuổi Hy Hy đã mắc phải một chứng bệnh, khiến nó lúc nào cũng ủ rũ không vui. Trước đây, nó là một đứa trẻ rất nghe lời, học ở trên lớp và học đàn đều rất xuất sắc, nhưng từ sau khi biết mình bị bệnh, nó đã thay đổi hoàn toàn. Trở thành một người không nói đạo lý, thường hay đánh người, tính tình nóng nảy. Người làm mẹ như mẹ đây hiểu rất rõ, con trai mẹ đang ngụy trang, thực ra nó là một chàng trai tốt, nó yêu con, bởi vì chỉ khi có con, mẹ mới được nhìn thấy lại đứa con trai ngoan ngoãn thuở trước của mình. Vì vậy, nhất định con có thể mang đến hạnh phúc cho Hy Hy… Con nhất định không được rời xa nó… Mẹ cầu xin con…
Bà Mạc nói tới đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào.

- Nếu con nói yêu anh ấy, anh ấy sẽ vui chứ?

Mễ Bối dùng tay hỏi.

- Vui chứ! Nhất định rồi!



Mễ Bối vẫn ngẩn người ra nhìn Mạc Ngôn Hy, chàng trai trông có vẻ rất khoẻ mạnh kia liệu có bệnh gì chứ? Hơn nữa có bệnh thì đi bệnh viện chữa trị không được ư? Đúng lúc này, hai hàng mi Mạc Ngôn Hy khẽ chớp chớp, Mễ Bối chưa hết bần thần thì anh ta đã mở bừng mắt ra, cười cười hỏi:

- Nhìn lâu chưa? Đẹp trai quá phải không?

Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên gương mặt điển trai.

“Mạc Ngôn Hy là ân nhân cứu mạng của mình, mình nhất định phải làm anh ấy hạnh phúc. Mẹ đã nói, anh ấy yêu mình…”

Mễ Bối lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn thẳng vào cặp mắt đầy quyến rũcủa Mạc Ngôn Hy, chầm chậm đưa tay ra, chỉ vào mình, sau đó một tay vuốt nhẹ lên ngón tay của bàn tay kia, rồi lại chỉ vào Mạc Ngôn Hy.

Cô muốn nói: Em yêu anh.

Động tác này vô cùng đơn giản, Mễ Bối tốn mất năm giây mới hoàn thành, lúc cô dùng thủ ngữ, hai mắt vẫn thành khẩn nhìn chăm chăm vào Mạc Ngôn Hy, cặp môi hồng như cánh hoa đào còn mấp máy phối hợp nhịp nhàng với động tác tay.

Làn da trắng muốt của Mễ Bối sáng mịn, mềm mại. Gió thổi mái tóc dài suôn mượt của cô tung bay, mùi hương toả ra từ người của cô tan vào không khí. Ánh mặt trời chiếu trên đầu, làm người cô như chìm đắm trong ánh hào quang rực rỡ.

Tiên nữ.

Mạc Ngôn Hy ngây người ra như tượng đá, nửa giây sau, anh ta kịp lấy lại vẻ bình thường, cười hì hì:

- Ngu như heo ấy! Tự dưng ra ký hiệu khỉ gì vậy? Biết rõ là anh không hiều thử ngôn ngữ của người câm ấy rồi mà!

Câm… Mễ Bối ngẩn ra, chán ngán cụp mắt xuống. Mạc Ngôn Hy gắng hết sức kìm nén không cho tim mình đập nhanh hơn, ghé người lại sát Mễ Bối, giữ nguyên vẻ mặt chế giễu:

- Hay là em viết ra đi!

Mễ Bối nhìn giấy bút trên bàn, trong đầu vẫn ong ong chữ “câm” mà Mạc Ngôn Hy vừa thốt ra khi nãy.

Đột nhiên, bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, một tia sét xé nát bầu trời phóng thẳng xuống. Mễ Bối sợ hãi giật bắn mình,không kịp nghĩ ngợi gì đã đẩy Mạc Ngôn Hy sang một bên.

“Sầm!”

Một tia sét đánh trúng mặt bàn của Mễ Bối và Mạc Ngôn Hy, cả lớp đều ngây ra trước cảnh tượng trước mắt. Mạc Ngôn Hy bị Mễ Bối đẩy ra, ngã uỵch xuống đất. Sau một thoáng ngớ người ra, anh ta vội vàng bò dậy. Mễ Bối đã hôn mê bất tỉnh.

- Mễ Bối! Mễ Bối!

Mạc Ngôn Hy tát khẽ lên mặt cô. Vẫn không thấy tỉnh lại, anh liền vội vàng bế xốc cô lên, chạy thẳng ra ngoài. Tất cả bàn ghế chắn phía trước đều bị Mạc Ngôn Hy tức giận hất đổ, khi anh ta hất tung tất cả chướng ngại vật trước mắt thì thân thể cô gái đang nằm trong lòng đã lạnh cóng.

Dường như Mễ Bối càng lúc càng nặng, từ từ rơi khỏi cánh tay anh ta, rồi lại đột nhiên biến thành rất nhẹ, nhẹ như một cánh hoa đào, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.

- Trời ơi! Lũ lợn kia, mau gọi xe cấp cứu!

Mạc Ngôn Hy ra sức gào thét đến khản cả giọng.

Đến bệnh viện, Mễ Bối được đưa vào phòng cấp cứu. Bà Mạc nghe tin, tất tả chạy đến. Bà thấy con trai đang ngơ ngẩn ngồi thụp trước cửa phòng phẫu thuật, co rúm lại thành một đống, gương mặt điển trai lộ rõ vẻ u uất vì lo lắng và bất lực.

- Con trai…

Bà Mạc khẽ gọi.
- Mẹ… Mễ Bối bị sét đánh trúng… đáng lẽ con mới là người bị sét đánh… nhưng cô ấy đã đẩy con ra… mẹ… Mễ Bối là đồ ngốc… con còn mắng cô ấy là con câm nữa… là con cố ý làm vậy… con sợ mình sẽ yêuMễ Bối mất… trước đó một phút, cô ấy còn nói… cô ấy yêu con…

Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm nói như một kẻ điên, lắp ba lắp bắp, lại như đang tự trách mình…

Khi bà Mạc lại gần hơn, mới phát hiện ra trước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt con trai.



- Bối Bối! Bối Bối! Nàng tỉnh lại đi! Bối Bối… ta đã hại nàng! Ta… ta… tại sao nàng ngốc vậy, sao lại giúp tên khốn kiếp đó chứ? Bối bối…!

- Cửu Hoàng tử… thiếp… thiếp có lỗi với chàng… thiếp phải đi rồi…

- Không… Bối Bối! Chúng ta còn chưa kết hôn, ta còn phải đợi nàng hết kỳ hạn ở hạ giới trở về Thiên đình mà…!

Tới đây thì Cửu Hoàng tử đã lo lắng đến nỗi nói không nên lới, lắp ba lắp bắp.

- …

Mễ Bối giờ là thân xác của người phàm, có máu có thịt, sao chịu nổi sét đánh, yếu ớt đến nỗi thở không ra hơi.

- Làm sao bây giờ? … Bối Bối… Bối Bối, nàng đợi ta! Nhất định phải đợi ta! Ta sẽ đi trộm Long Châu của Phụ hoàng cho nàng, nhất định sẽ chữa được cho nàng!

Nói xong, Cửu Hoàng tử định bỏ đi. Mễ Bối đột nhiên nhổm dậy, kéo nhẹ chẽn áo của chàng.

- Nàng muốn nói gì? Bối Bối! - Đừng… đi… nguy…hiểm… lắm!

Mễ Bối vất vả ngăn cản Cửu Hoàng tử, bởi vì trộm bảo vật của Ngọc Đế là tội chết, ngay cả hoàng tử cũng không ngoại lệ.

- Hừ, nàng mặc kệ ta! Nàng đã thành thế này rồi, làm sao ta có thể thấy chết mà không cứu? Nàng đừng cản ta, không thể chậm trễ được nữa rồi!

Lần này, không biết Mễ Bối lấy đâu ra sức lực, đột nhiên nắm chặt cánh tay Cửu Hoàng tử, mở to mắt chậm rãi nói:

- Hứa với thiếp, cho dù xảy ra chuyện gì chàng cũng không được trút giận lên ân nhân của thiếp!

Nói xong một câu dài, Mễ Bối không chịu đựng nổi, ôm ngực ho lên sù sụ.

- Bối Bối! Bối Bối! Ta xin nàng đừng nói gì nữa! Buông tay ta đi, ta sẽ về nhanh thôi! Ta có thể cứu nàng mà!

Hai cánh tay đang nắm chắt Cửu Hoàng tử không hề buông.

- Hứa với thiếp…

- Không được! Chính hắn đã hại nàng ra nông nỗi này! Ta không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế được!

Cửu Hoàng tử tức giận nói, ánh mắt đầy vẻ thù địch.

- Hứa với thiếp đi… khụ… khụ…!

Mễ Bối cố gượng chút sức tàn cuối cùng thiều thoà thét lên, rồi lại ho như cuốc kêu mùa hè.

- Được ! Ta hứa với nàng! Chuyện gì ta cũng hứa với nàng!

Cửu Hoàng tử không biết phải làm sao, đành ngậm hờn gật đáp ứng.

Một lát sau đó, cánh tay Mễ Bối từ từ buông xuống.



- Hả? Tim không đập nữa hả?

Bác sĩ cấp cứu quay đầu lại nhìn, quả nhiên trên màn hình máy điện tâm đồ đã xuất hiện một đường thẳng.

- Nhanh lên, chuẩn bị kích điện.



Bên ngoài phòng cấp cứu, Mạc Ngô Hy vừa lo lắng vừa đau xót, đi đi lại lại trong hành lang.



- Bối Bối, Phụ Hoàng lúc nào cũng ở đó, ta không thể ra tay được. Vậy nên ta đã xin Mẫu hậu lấy ở chỗ Thái Thượng Lão Quân một viên Đại Hoàn Đơn, mau nuốt nó vào đi!

Cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt Mễ Bối đã trắng bệch, thân hình lạnh cứng, tựa như một đoá hoa đào rơi trên nền đất cứng, dượng như chỉ một trận gió nhẹ cũng đủ để thổi bay nàng tiên xinh đẹp này đi xa.

- Bối Bối!

Cửu Hoàng tử đau đớn kêu lên, rồi đỡ nàng ngồi dậy, một tay đỡ lưng, một tay nhét Đại Hoàn Đan vào miệng, rồi mớm thêm chút nước…

Giây lát sau…

- Khụ… khụ…

Mễ Bối bị sắc nước, ho lên mấy tiếng, chừng một phút sau, cuối cùng cũng từ từ mở mắt.

…Năm phút... Mười phút… Ba mươi phút…

Cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ già mặc blu trắng bước ra, hai mẹ con bà Mạc lập tức bổ tới. Chỉ thấy ông mệt mỏi lắc đầu nói:

- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố hết sức!

Mạc Ngôn Hy vừa nghe đã ngây ra, rồi lập tức lao thẳng tới vị bác sĩ già, một tay nắm cổ áo ông , mặt đỏ bừng bừng:

- Hả? Ông có phải là bác sĩ không hả? Ông có cứu người không đấy? Hả? Người đang khoẻ mạnh mà ông nói không được à? Ông có muốn chết không hả?

Bà Mạc vẫn còn giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy đến cản con trai lại, sau đó nức nở cầu xin:

- Bác sĩ, xin ông cứu con gái tôi! Bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề…

- Thưa bà, chắc bà chưa rõ. Không phải chúng tôi không cứu, mà là … tim cô ấy đã ngừng đập nửa tiếng rồi, đến cả thần thánh cũng cứu không nổi…

Mạc Ngôn hy nghe xong, cả người liền đổ sụp xuống, miệng lẩm bẩm gì đó, không ai hiểu. Nét mặt anh ta lúc này tràn ngập một nỗi tuyệt vọng, ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Đột nhiên, một giọng nói thảng thốt vang lên trong phòng cấp cứu:

- Bác sĩ Vương! Ông mau vào đây! Tim cô ấy đập lại rồi!

- Gì hả?

Bác sĩ Vương vừa nghe, vội vàng chạy vào trong.

Quả nhiên, tuy nhịp tim Mễ Bối còn rất yếu ớt, nhưng đúng là đã bắt đầu đập trở lại, kế đó là một tràng ho dữ dội, hơi thở cũng trở về với cô… Mễ Bối lại một lần nữa thoát khỏi bàn tay Diêm Vương.

- Đúng là kỳ tích!

Cả bệnh viện đều xôn xao. Người mừng rỡ nhất là Mạc Ngôn Hy, cảnh ngộ hôm nay làm mắt anh ta ướt đẫm, mãi không thốt được lời nào.

Vương Tử nói Mễ Bối là vợ chưa cưới của anh ta.

Mạc Ngôn Hy thình lình cho Vương Tử một thụi.

Một đấm bất ngờ đó, khiến Vương Tử phải khuỵu người xuống.

- A!

- Á!

- Mẹ ơi!...

Mọi người đều bụm miệng lại, nhưng những tiếng kêu kinh ngạc vẫn không ngừng vang lên. Qủa nhiên, Mạc Ngôn Hy không dễ bị bắt nạt. Quả nhiên, anh ta đã ra tay! Có điều anh ta làm sao biết được, người ăn một đấm của anh ta lại là Hoàng tử thứ chín của Ngọc Hoàng Thượng đế cơ chứ! Mễ bối giật bắn người, miệng há lớn đến nỗi có thể nhéo cả nắm tay vào. Nhân lúc Vương Tử còn chưa lấy lại bình tĩnh để phản công, Mạc Ngôn Hy không nói lời nào đã dắt tay Mễ Bối đi ra khỏi lớp học.

Mặt trời vụng trộm ghé mắt nhìn vào, những tia nắng càng làm vệt máu trên khoé miệng Vương tử thêm đỏ rực, nhìn mà rợn người. Đôi mắt xanh đặc biệt của anh ta lúc này đang sáng rực lên những tia lạnh lẽo khủng bố, tựa như muốn hút sạch máu của tất cả mọi người…



Mạc Ngôn Hy nắm chặt tay Mễ Bối, dùng sức kéo cô ra ngoài lớp học. Thực ra, chính bản thân anh ta cũng không biếtmình muốn đưa Mễ Bối đi đâu, chỉ là anh ta không muốn thấy có người làm như vậy với Mễ Bối.

Cứ nghĩ đến gã người nước ngoài tên Vương tử kia dám hôn tay Mễ bối… là anh ta như phát điênlên.

“ Không được! Mình để Mạc Ngôn Hy kéo đi thế này, Cửu Hoàng tử nhất định sẽ tức giận! Nếu Cửu Hoàng tử mà tức giận, hậu qủa thật khó lường! Nói không chừng, Mạc Ngôn Hy sẽ mất mạng nữa!”. Mễ Bối tự nhủ, chân vẫn loạng choạng bước theo Mạc Ngôn Hy. Ra đến trước toà nhà giảng đường, Mễ Bối càng nghĩ càng cảm thấy lạnh người.

Mạc Ngôn Hy dường như cũng cảm nhận được cô đang giãy giụa. Anh ta tưởng rằng Mễ bối bị đau, bèn lỏng tay ra một chút , rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô đi được mấy bước, lại bắt đầu giãy giụa, Mạc Ngôn Hy quay đầu lại, trừng mắt lên nhìn cô chăm chú.

Trời đã về chiều, mặt trời ngả hẳn về phía tây, bầu trời có một khoảng nhuốm màu hổ phách, trông vô cùng đẹp mắt.

Mễ bối cau mày, tỏ vẻ không muốn.

Mạc Ngôn Hy dừng bước, quay hẳn người lại, nói với giọng coi thường.

- Sao hả? Muốn quay lại à?

-…

Mễ Bối cúi gằm mặt, không biết giải thích thế nào

. - Thằng nhóc đó nói có thật không? Có phải cô đúng là… vợ chưa cưới của nó?

Mạc Ngôn Hy nói đến ba chữ “vợ chưa cưới” thì muốn nuốt lại, nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ không hề để ý, hai tay đút vào túi quần.

- …

Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, sau đó lại cụp mắt lại, chầm chậm gật đầu, tay trái khẽ xoa lên cổ tay phải vừa bị Mạc Ngôn Hy nắm kéo đi.

- Cô…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mở đầu

- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?

Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.

Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.

- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi thành người câm!

- Con biết ạ.

- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà thôi.

- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!

...

- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không? Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?

Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay Mễ Bối, nôn nóng hỏi.

- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất định phải báo đáp.

Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã trong mắt Cửu Hoàng tử.

- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?

Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.

- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.

Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.

- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử nữa, đừng trẻ con thế có được không?

- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi, người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...

- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.

Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.

- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!

...

- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện vọng gì không?

- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi.

- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?

- Người ấy tên là...

Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành

- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!

Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.

- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!

Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.

Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.

- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!

Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.

Mười phút sau...

- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...

Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.

Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.

Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.

- Oa...oa...

Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.

Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:

- Sống lại rồi!

Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.

Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
Mạc Ngôn Hy đột nhiên giơ tay phải lên, định tát… Mễ Bối nhất định sẽ bị thương… nhưng cuối cùng, anh ta vẫn từ từ hạ tay xuống, thở hắt ra một tiếng. Mễ Bối bị Mạc Ngôn Hy dồn vào góc tường, rụt cổ lại, trong lòng vô cùng bối rối. Mạc Ngôn Hy nhìn cô gái đang có vẻ rất lo lắng, sốt ruột trước mạt mình, lòng cũng rối như tơ vò, để ý tới chỗ cổ tay vừa bị mình nắm lấy kéo đi đã ấn vào dấu năm ngón tay rất rõ… tim như thắt lại… không dám nhìn thẳng vào mắt cô…

- Bỏ đi, tôi cũng chẳng quan tâm!

Mạc Ngôn Hy ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Đi đi!”

Anh ta buông Mễ Bối ra.

- …

Mễ Bối ngạc nhiên, tròn mắt lên nhìn, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Mạc Ngôn Hy giống như một bức tượng cô độc, không người để mắt, không người quan tâm, nhưng vẫn cố chấp, kiên cường đứng thẳng,cố gắng che giấu sự buồn đau tang tóc để giữ cho mình một chút kiêu hãnh cuối cùng.

- Đi đi! Tôi đã bảo với cô rồi mà, tôi là kẻ đã đặt một chân vào quan tài. Thần chết sớm muộn gì cũng đến mang tôi đi thôi. Tôi không đáng để cô đặt tình cảm vào, dù chỉ là một chút, thậm chí là thương hại, tôi cũng không cần. Người chồng chưa cưới khoẻ mạnh của cô đang đợi cô trong lớp kìa, vào đi!

- …

Mễ bối ngẩn người ra, thì ra Mạc Ngôn Hy đúng là có bệnh? Dường như còn rất nghiêm trọng nữa.

- …???!!!!

Cô lo lắng, kéo kéo vạt áo anh ta, ngước mặt lên như muốn Mạc Ngôn Hy nói cho mình biết anh ta đang mắc chứng bệnh gì.

- Mặc kệ tôi! Bảo đừng có *****ng vào mà! Cút! Xéo! Tôi không có gì cho cô cả đâu!

Mạc Ngôn Hy hét lên, đột nhiên vươn tay ra đẩy mạnh Mễ Bối. Mễ Bối đứng không vững, loạng choạng ngã vào góc tường. Cô vùng đứng dậy, lại ngước mặt lên, ánh mắt khẩn cầu như van xin Mạc Ngôn Hy nói ra bệnh tình của mình.

Trái tim Mạc Ngôn Hy như tan nát thành trăm mảnh, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vào cô. Mễ Bối vẫn không chịu thôi, tiếp tục bám chặt lấy Mạc Ngôn Hy, vì quá lo lắng nên cô không ngừng kêu lên những tiếng “A, A” khe khẽ, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Mễ Bối vốn không biết nói, nhưng cô hoàn toàn không giống những người câm khác, người câm bình thường mỗi khi nôn nóng đều vung tay, vung chân loạn lên, không ngừng ú ớ, còn Mễ Bối trước nay luôn là một nàng tiên thanh nhã, nhu mì, muốn biểu đạt điều gì đều nhẹ nhàng ra dấu bằng tay…

Cô gái trước mặt Mạc Ngôn Hy lúc này, đâu còn giống nàng tiên Mễ Bối nữa?

- Bảo cô cút xéo đi mà lại! Có hiểu không hả? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!

Mạc Ngôn Hy hét lên với Mễ Bối, giọng lạc đi tựa như đang khẩn cầu.

- …

Mễ bối lắc đầu thật mạnh.

- Cút xéo! Chồng chưa cưới của cô đang đợi trong lớp kia kìa!

Mạc Ngôn Hy chán nản ngồi thụp xuống… “Tại sao mình lại không khỏe mạnh bình thường?”

“Chồng chưa cưới? Cửu Hoàng tử?” Mễ Bối nghe thấy ba chữ “chồng chưa cưới” liền run lên bần bật… nếu Cửu Hoàng tử mà nổi giận, Mạc Ngôn Hy liệu có sống nổi không?

Mễ Bối còn đang ngây người ra, thì Mạc Ngôn Hy đã dùng hết sức lực hét lớn:

- Cút! Cút! Cút! Tốt nhất là cút đến nơi nào tôi không nhìn thấy cô nữa…

Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy Mễ Bối đang định nhấc chân bỏ chạy.

“Quả nhiên… quả nhiên là cô ấy thích thằng nhóc đấy hơn! Mình chỉ là một kẻ sống dở chết dở… cả cô ấy cũng rời xa mình rồi…”

Mễ Bối đã quay người, bước đi một , hai bước, có vẻ như muốn đi thật.

- Em…

Trong lòng Mạc Ngôn Hy đột nhiên trào dâng một cơn sóng sục sôi, khiến cho cổ họng anh ta nghẹn lại:

- Mễ Bối! Em đi thật sao?

Anh ta lúc này như một đứa trẻ, miệng thì gào thét đuổi cô đi, nhưng khi thấy cô chuẩn bị đi, thì lại không đành lòng, không thể không thừa nhận mình đã yêu cô sâu sắc.

- Mễ Bối! Em còn bước thêm một bước, sau này anh sẽ không nhìn mặt em nữa!

Mạc Ngôn Hy uy hiếp.

- …

Mễ Bối thoáng do dự, rồi vẫn tiếp tục bước đi.

Cô phải trở lại lớp trước khi Cửu Hoàng tử nổi giận.

- Mễ Bối…

Có tiếng gọi vang lên phía sau, Mễ Bối cảm thấy có một trận gió lướt đến, trong nháy mắt, cô lại bị Mạc Ngôn Hy giữ chặt:

- Sao em nhẫn tâm vậy? Trước đây em đối xử tốt với anh đều là giả đối cả hay sao? Hả?

Mạc Ngôn Hy gào lên như kẻ điên.

- …

Lòng Mễ Bối quặn thắt lại, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy, ra hiệu rằng mình chỉ đi một lát. Nhưng Mạc Ngôn Hy không hiểu, anh ta nghĩ rằng Mễ bối muốn rời khỏi mình, lựa chọn người con trai khác.

- Không được! Anh… anh không để em đi…
Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy Mễ Bối, giống như một đứa trẻ lạc mẹ, chỉ khi vùi đầu vào người cô, mới có cảm giác an toàn.

Mễ Bối ngẩn ra trong nửa giây, rồi khẽ chau mày, nén lòng đẩy Mạc Ngôn Hy ra. Mạc Ngôn Hy lùi lạ một bước, mở to mắt nhìn Mễ bối trân trối, anh ta không dám tin đây lại là sự thật. Sau giây phút sững sờ, anh ta mới thở dài nói:

- Thực ra anh cũng không có quyền kéo em đi thế này, cho dù là em gái thì cũng có quyền tự do tìm bạn trai. Anh cũng không muốn trách em sao không nói sớm cho anh biết, vì cho dù em có nói với anh cũng chắng ý nghĩa gì. Mếu em thực lòng thích thằng nhóc ấy, thì cứ đi tìm nó đi. Em gái, anh không ngăn cản em nữa. Chỉ là…

Mạc Ngôn Hy ngưng lại, ngẩng đầu kên nhìn sắc trời màu hổ phách: -

Chỉ là nếu em đi với nó… thì đừng bao giờ đến làm phiền anh nữa.

Giọng nói của Mạc Ngôn Hy trầm xuống, giống như đang thề thốt điều gì đó, ngữ khí ôn hoà, không chậm cũng không nhanh, từng chữ từng câu đều hết sức rành rọt, trong lời nói có cả sự ủng hộ lẫn sự day dứt áy náy, ánh mắt kiên nghị, tựa như một người anh đang tiễn em gái mình đi lấy chồng vậy. Phảng phất nét vui mừng, kỳ thực thì anh ta cũng tỏ ra rất vui mừng… cho dù là mất mạng, cũng phải cố rặn ra một nụ cười viên mãn.

Mễ Bối ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào người con trai đứng trước mặt mình. Bóng hoàng hôn dịu dàng phủ lên vai anh ta những sợi nắng cuối cùng….

Trái tim cô lại nhói đau. Cô ngần ngừ giây lát, rồi nhấc chân lên. Một phút au, Mễ Bối vẫn chưa bước được nửa bước. Cô nhìn về phía sân vận động, nơi đó đám con trai đang vui vẻ đá bóng…

“Quả nhiên Mễ bối không đi! Mễ Bối yêu mình!” Hai mắt Mạc Ngôn Hy mở lớn, sáng bừng lên, ngập tràn trong cảm kích và mừng vui.

- Mễ Bối! Sau này đừng rời xa anh nữa!

Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy cô.



- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nữa nhé!

Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.

Chim khách khẽ lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.



- Đừng quên rằng nàng là của ta! Kẻ nào muốn cướp nàng, kẻ đó phải chết!

...“Đã nhiều năm qua đi, anh được tái sinh lớn lên, trở thành một chàng trai tuấn tú. Anh có biết là anh đã từng nói với em câu này rồi hay không? Em rất muốn gật đầu với anh và nói: - Vâng, em sẽ không rời xa anh.”

“Nhưng em không thể, làm vậy anh sẽ chết! Em không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa”.

“Xin lỗi… xin lỗi… Mạc Ngôn Hy, em xin lỗi…em không thể ở bên anh… dù anh có cô đơn và đau khổ đến thế nào, em cũng không thể ở bên anh!”

Một giây trước, Mễ Bối còn bị tình cảm mãnh liệt của Mạc Ngôn Hy làm cho dao động, một giây sau, cô đã kiên quyết đẩy anh ra, kiên quyết bỏ đi.

Cuối cùng, cô biến mất trong bóng hoàng hôn. Ánh mặt trời sao mà ảm đạm?

- Không… anh không để em đi!

Mạc Ngôn Hy như phát cuồng, đuổi theo Mễ Bối, giữ chặt cô lại, không cho cô vào lớp.

- A…

Mễ Bối ra sức giãy giụa.

- Đừng đi! Mễ Bối,em đừng rời xa anh!

Mạc Ngôn Hy vừa lảm nhảm, vừa cúi người hôn lên môi Mễ Bối. Trước đây, Mạc Ngôn Hy từng hôn Mễ bối, nụ hôn ấy nhẹ mà dịu dàng, chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Nhưng lúc này, đầu lưỡi ươn ướt kia đã chạm vào lưỡi cô, Mễ bối ra sức giãy giụa, nhưng càng giãy, Mạc ngôn Hy lại cnàg ôm cô chặt hơn. Cuối cùng, cô đau đớn nhắm nghiềm mắt lại, cắn mạnh.

- Ối… a....

Mạc Ngôn Hy đẩy Mễ bổi ra, máu tươi chảy dài trên khoé miệng.’

- Em ghét anh vậy sao?

Mạc Ngôn Hy vừa rên rỉ vừa nói.

- …

Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy chảy máu, dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng vừa hối hận vừa đau đớn, lắt đầu như điên dại, vừa sợ hãi mà không biết phải làm sao. Lúc này, Mạc Ngôn Hy chợt thấy máu chảy ra từ khoé miệng Mễ Bối, trên làn da trắng muốt của cô, dòng máu đỏ đến kinh người.

- Mễ Bối! Không được nuốt nước bọt! Nhớ kỹ! Không được nuốt nước bọt!

Mạc Ngôn Hy lo lắng hét lên, sau đó bế xốc Mễ Bối lên, chạy đi như bay.

- …!!!

Mễ Bối giật mình hoảng hốt, không biết Mạc Ngôn Hy định mang mình đi đâu, cô không ngừng đập mạnh lên lưng anh. Mạc Ngôn Hy không hề để ý, gọi một chiếc xe đi thẳng đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.

- Bác sĩ! Mau thử máu cho cô ấy! Dùng cách nào chính xác nhất ấy!

Sau khi làm xong thủ tục, Mạc Ngôn Hy liền lầm lũi bỏ đi.



- …?

“ Tại sao phải thử máu cho mình?”

Mễ bối hoang mang nhìn bóng Mạc Ngôn Hy đi xa dần.

“Người bị thương là anh ấy cơ mà?”

Sáng hôm sau. Thiếu vắng một người.

Mạc Ngôn Hy dẫn Mễ Bối đi, giờ chỉ mình cô trở lại. Dường như Vương Tử đã biết trước Mễ Bối sẽ quay lại, ung dung ngồi ở vị trí của Mạc Ngôn Hy, đợi cô.

Hôm qua, Mạc Ngôn Hy như một người điên mang Mễ Bối đến bệnh viện. Rõ ràng là cô không có bệnh, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ cũng nói vậy. Nhưng đêm qua, Mạc Ngôn Hy không về nhà. Hôm nay, người ngồi ở chỗ anh ta là Vương Tử.

Thầy giáo đang giảng bài, cả lớp không ai chú ý, thi thoảng lại liếc trộm về phía cuối lớp… nữ thì nhíu chặt hai hàng lông mày lá liễu, nam thì mỉm cười vui vẻ.

Một lúc lâu sau, mới thấy Vương Tử mấp máy miệng, như đang nói gì đó, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra.

- Chàng xuống trần làm gì?

Mễ Bối nhìn Vương Tử, dùng ánh mắt thay lời nói, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.

- Mễ Bối, hình như nàng rất lo lắng cho gã người phàm kia thì phải?

Đôi mắt màu xanh lam của Vương Tử đang nhìn thẳng vào Mễ bối dò xét.

- Chàng trả lời thiếp đã!

- Nàng là hôn thê của ta. Nàng xuống trần chịu khổ, đáng lẽ ta phải xuống với nàng từ lâu rồi. Thế nào, không được à? Hay là ta đã làm phiền nàng… và hắn?

Mễ Bối hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn:

- Cầu xin chàng đừng làm hại người ấy.

- Nàng thừa nhận rồi phải không? Nàng đã yêu hắn rồi?

Vương Tử phẫn nộ hỏi, tiếng nói hơi lớn, trên trời liền ì ùng vang lên tiếng sấm. Mễ Bối thầm sợ hãi, sợ mình lỡ lời sẽ làm hại đến Mạc Ngôn Hy.

- Không phải, thiếp chỉ muốn báo ân thôi!

Mễ Bối điềm đạm nói, cố gắng kiềm chế nét mặt mình.

- Báo ân? Ta còn nhớ nhiều năm về trước có một con linh xà, vì báo ân mà kết hợp vói người phàm, còn sinh một đứa con nữa. Nàng định báo ân thế nào đây? Có phải là sinh cho hắn một đứa con hay không? Hử?

Vương tử vừa nói, vừa áp sát người lại gần Mễ Bối.

- Chàng… chàng đã hứa với thiếp là không làm hại người đó!

- Lúc ấy khác, bây giờ khác. Giờ là hắn tự chuốc lấy, nàng đừng quên hắn đã đánh ta một quyền. Hừ, sao nàng không hề quan tâm đến người chồng chưa cưới này vậy?

- Chàng dám động đến Mạc Ngôn Hy, thiếp sẽ chết cho chàng xem! Chàng đừng quên, bây giờ thân thể thiếp là của người phàm, thiếp cũng muốn thử xem chàng lấy được bao nhiêu tiên đan đến cứu thiếp!

- Bối Bối… nàng… nàng dám uy hiếp ta? Trước kia, nàng có bao giờ dùng cái giọng đó nói chuyện với ta đâu!

Vương tử dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được từ miệng Mễ Bối.

- Ôi… là do chàng ép thiếp thôi. Cửu Hoàng tử, thiếp không quên chàng, cũng không quên hôn ước của chúng ta. thiếp chỉ muốn có thể chăm sóc thật tốt cho ân nhân của mình trong nửa năm còn lại ở hạ giới. Với lại, Mạc Ngôn Hy hình như cũng mắc bệnh rất nặng… Thiếp phải bảo vệ y.

Mễ bối vừa nói, vừa ngước mắt lên nhìn mái tóc vàng rực rỡ của Cửu hoàng tử:

- Thiếp hy vọng chàng hiểu thiếp.

Vương tử ngây người ra nhìn Mễ Bối trong vài phút cuối cùng đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn ném lại một câu:

- Ta sẽ ở trần gian này đợi nàng, sau đó chúng ta cùng trở về Thiên giới.

Mễ Bối nhìn theo bóng Vương Tử đi xa dần, tảng đá đè nặng trong tim tạm thời được cất xuống. Cô bước ủ rũ trên đường, về đến nhà thì đã chín giờ hơn. Lúc qua cổng, cô gặp một cô gái đang đứng trước cửa biệt thự, vú Lý đang kéo cô ta sang một bên, nói gì đó. Mễ Bổi đi lướt qua người cô gái lạ. Hai cô gái đều dò xét lẫn nhau. Cô gái lạ mặc một chiếc áo phông cộc tay xanh da trời, mái tóc dài nhuộm đỏ như hoa hồng, các đường nét trên gương mặt rất thanh tú, thân hình đều đặn, ánh mắt nhìn Mễ Bối như hiếu kỳ, vừa khinh lờn lại vừa hơi có chút cạnh tranh.
- Cô Uyển Uyển, hay là hôm khác cô hãy đến đi! Cậu chủ nhà chúng tôi… đúng là cậu ấy không được khỏe…

Vú Lý nói, ngữ khí tuy rất tôn kính, nhưng người thì vẫn đứng chắn ngay trước mặt cô gái tên là Uyển Uyển, không để cô ta bước vào một bước.

Mễ Bối không hiểu gì hết, đứng nhìn hai người một lúc rồi đi vào trong nhà. Vừa bước qua cửa, cô đã nghe trên lầu có người quát lên:

- Bảo cô xéo đi mà không nghe thấy à?

Mễ Bối sững người, tưởng rằng Mạc Ngôn Hy đang mắng mình, liền cắn chặt môi đến trắng bệch, không dám nhấc chân bước thêm một bước.Đúng lúc này, cô gái tên Uyển Uyển kia đột nhiên khóc oà lên:

- Ngôn Hy! Anh xuống đây đi! Em có chuyện muốn nói, đó chỉ là hiểu lầm thôi! Anh nhật định phải nghe em giải thích… Không có anh, em biết phải làm sao?

Sau đó, Mễ Bối lại thấy cô ta ngồi phịch xuống đất khóc nức nở, dáng vẻ đáng thương đến nỗi cả Mễ Bối cũng cảm thấy không đành lòng, định bước tới an ủi.

Thì ra, Mạc Ngôn Hy mắng cô ấy… Sao vậy nhỉ, dù giận tới đâu đi nữa thì cũng không đến nỗi chưa gặp người ta đã mắng chửi nặng nề như vậy chứ?

Mễ Bối đi vào nhà. Vào trong, cô mới biết bà Mạc không có nhà, đầu đĩa trong địa sảnh đang vặn lên hết cỡ, tiếng nhạc trong loa ầm ầm chói tai. Trong nhà dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc của Uyển Uyển nữa. Mễ bối chau mày, bước tới vặn nhỏ lại.

Đột nhiên, cửa phòng Mạc ngôn Hy trên lầu bật mở, cùng với đó là một tiếng quát cáu kỉnh:

- Đứa mất dạy nào tắt máy đi thế? Tao đã bảo là không ai được…

Vừa thấy Mễ bối, âm thanh liền nghẹn lại ở cổ họng, không phát ra được nữa.

- Là em? Em về làm gì? Thằng nhóc kia xem ra cũng có vẻ giàu có lắm, nó nỡ để em về ngôi nhà rách này ăn cơm hẩm sao?

Giọng nói đầy vẻ châm biếm. Mễ bối không hề né tránh, cô đã chuẩn bị tinh thần nghe Mạc Ngôn Hy mắng chửi từ trước khi về nhà, có điều cô sẽ giải thích cho anh ta hiểu mọi chuyện. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, không khí dường như ngưng kết lại .

Đúng lúc này, tiếng khóc bên ngoài vọng vào:

- Ngôn Hy! Em yêu anh, yêu anh, yêu anh! Cầu xin anh cho em một chút thời gian để giải thích, chỉ cần một phút thôi cũng được? Ngôn Hy… Ngôn Hy của em…

Tiếng khóc thê thiết, đến cả ông trời cũng phải cảm động. Cửa biệt thự đột nhiên bật mở, một bóng người dong dỏng cao bước ra.

- Ngôn Hy! Cuối cùng anh đã tha thứ cho em rồi phải không? Anh đã chịu gặp em rồi! Em biết anh không phải là người máu lạnh như vậy mà! Em biết mà.

Uyển Uyển vừa thấy Mạc Ngôn Hy bước ra, đã luống cuống bò tới ôm chân anh ta, nước mắt nước mũi dính nhoe nhoét cả vào quần.

- Đứng dậy, chúng ta đi!

Mạc Ngôn Hy lạnh lùng lên tiếng.

- Dạ.

Uyển Uyển nhất thời chưa kịp phản ứng, ngớ người há hốc miệng ra nhìn gã con trai hỉ nộ bất thường này.

Mễ Bối chạy ra cửa, nhìn cảnh tượng ngoài sân.

- Hừ…

Mạc Ngôn Hy không nói gì, khẽ “hừ” một tiếng khinh miệt, sau đó làm một chuyện khiến tất cả người có mặt tại đó đều sững sờ…

Anh ta chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Uyển Uyển lên, Anh ta chậm rãi cúi người xuống, nhẹ nhàng bế Uyển Uyển lên, quay người đi thắng ra chỗ chiếc xe đua đỏ của mình. Sau một thoáng kinh ngac, Uyển Uyển cũng bình tĩnh lại. lập tức giả bộ sợ hãi rúm người lại rúc vào lòng Mạc Ngôn Hy. Cô ta còn ngoái đầu lại nhìn Mễ Bối đang đứng lẻ loi trước cửa biệt thự, nở một nụ cười đắc thắng.

- Ngôn Hy, em sợ quá! Em tưởng anh sẽ hiểu lầm em mãi chứ… Thực ra, hôm đó.,em….

- Câm miệng!



Chiếc xe đua đỏ như máu phóng vụt ra ngoài. Mễ Bối vẫn đứng ngoài cửa, như một bức tượng tạc bằng băng. Vú Lý đưa mắt nhìn Mễ Bối, định giải thích gì đó rồi lại thôi, chỉ bước tới bên cạnh cô, lẩm bẩm nói:

- Cô chủ, vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm, mùa đông sắp đến rồi.

Mễ Bối giờ mới chầm chậm ngẩng đầu, vườn cây trước mắt như mờ đi, cô tưởng tượng nơi đó có một chiếc lá vàng khô đang theo gió rơi xuống. Một trận gió thổi tới, làm cô khẽ rùng mình. Mùa đông đến rồi! Những đám mây dày đặc bắt đầu tích tụ lại, làm bầu trời biến thành màu xám nhạt.

Không còn trong vắt một màu lam thăm thẳm nữa.

Lại một trận gió thổi qua, Mễ Bối đờ đẫn vào nhà.

Mùa đông đã tràn đến nơi đây.

Khi mùa đông đi qua, cũng là lúc Mễ bối phải rời xa nhân gian vĩnh viễn.
Mễ Bối ngơ ngẩn bên bàn ăn. Vú lý đứng bên cạnh, nhìn cô lo lắng:

- Cô chủ, cô ăn thêm một chút nữa đi. Cô đã ăn chút nào đâu?Như vậy hại cho sức khoẻ lắm.

Vú Lý dịu dàng nói.

Mễ Bối lắc lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn. Hình ảnh Mạc Ngôn Hy dịu dàng ôm Uyển Uyển ra xe cứ hiện lên trong đầu, không chịu tan biến.

- Cô chủ, cậu chủ sẽ quay lại thôi mà! V

ú Lý thấy Mễ Bối như vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng khuyên bảo. Mễ Bối ngước mắt lên nhìn vú Lý, cố gắng nhoẻn miệng cười.

- Có khi cậu ấy về ngay bây giờ ấy chứ! Cô ăn thêm một chút đi, lát nữa cậu ấy về thấy cô khoẻ mạnh sẽ rất vui đấy!

Vú Lý dỗ cô ăn như dỗ trẻ con.

Mễ Bối nhìn một bàn đầy thức ăn thơm ngon trước mát, ăn mà chẳng thấy mùi vị gì. Nghe vú Lý nói vậy, cô chỉ gượng cười, dáng vẻ cô đơn khiến cho người ta phải đau lòng xót ruột. Đúng lúc này, bên ngoài chợt nghe tiếng còi inh ỏi.

- A, cậu chủ về rồi!

Vú Lý phấn khởi chạy ra mở cổng.

Mễ Bối cũng đột nhiên phấn chấn tinh thần, chạy theo ra cửa. Chiếc xe hơi màu đỏ từ từ đi vào, dừmg lại. Hai chân Mạc Ngôn Hy thò ra ngoài, kế đó là gương mặt điển trai tuấn tú. Ánh mắt anh ta nhìn Mễ Bối đầy vẻ ngang ngược, độc đoán.

“Quả nhiên anh ấy đã về!”
Mễ Bối cảm thấy một luồng khí ấm áp chạy khắc toàn thân mình. Mạc Ngôn Hy đã về… Chỉ có điều, không phải về một mình. Sau khi xuống xe, anh ta chậm rãi đi sang bên kia, mở cửa. Uyển Uyển ở trong xe bước ra.Trên người cô ta lúc này đã có thêm mấy thứ đồ trang sức sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

- Xuống xe đi, còn lười nữa hả!

Mạc Ngôn Hy dịu dàng chọc ghẹo, kéo Uyển Uyển xuống xe, thân thiết véo vào mũi cô ta một cái.

Uyển Uyển bật cười khanh khách.

Véo mũi? Mạc Ngôn Hy biết đùa từ lúc nào vậy? Còn nhớ những lần trước anh ta đều chỉ biết vung tay lên đánh người thôi mà.

Mễ Bối chợt cảm thấy lạnh gáy. Mạc Ngôn Hy đỡ Uyển Uyển đi thẳng vào đại sảnh, để lại vú Lý đang đờ người ra vì kinh ngạc và Mễ Bối đứng ngây như tượng đá.

- Em gái à! Đứng ngoài đó hóng gió thích lắm hả? Vào đây đi!

Tiếng Mạc Ngôn Hy trong nhà vọng ra.

- Hình như em gái anh có gì đó không bình thường lắm thì phải?

Giọng Uyển Uyển cất lên.

- Ủa , em cũng nhìn ra hả? Có điều đừng nói bậy bạ lung tung đấy. Chồng chưa cưới của em gái anh ghê lắm, không cẩn thận là anh ta đánh em chết bây giờ! Người ta là con lái đấy!

- Chà! Vậy có phải anh ta nhiều tiền lắm không?

- Ha ha, đúng là đồ hư đốn! Ai có tiền là em theo kẻ đó hả?

- Hứ, làm gì có chuyện đó chứ!

Uyển Uyển õng ẹo nói.



“Mạc Ngôn Hy, anh đã ra ngoài rồi, tại sao còn quay lại? Còn dẫn theo niềm vui mới của anh nữa…” Mễ Bối nhắm chặt mắt lại.

Cảm thấy mình ấu trĩ ư?

Cô cố làm bộ vui vẻ, nhoẻn miệng cười đi vào trong. Bước đến trước mặt Uyển Uyển, thì dừng lại. Cặp mắt to tròn của Uyển Uyển lập tức lộ vẻ cảnh giác.

- Làm gì vậy?

- Mễ Bối, đừng trẻ con nữa!

Mạc Ngôn Hy cũng bước lên một bước, chắn trước mặt Uyển Uyển, nghiêm giọng mắng.

Hai ngưòi họ tưởng rằng Mễ Bối sẽ có hành động gì rồ dại, ví dụ như hất nước trà vào mặt Uyển Uyển, hoặc cầm lấy bất cứ đồ vật gì gần đó nhất tấn công cô ta…

Mễ Bối chỉ nhìn Uyển Uyển chăm chú, rồi nở một nụ cười mê hồn, khom người cúi chào, sau đó đưa tay ra.

-…

Uyển Uyển ngẩn người ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy Mễ Bối, cô ta đã biết cô gái này và Mạc Ngôn Hy nhất định có quan hệ gì đó.

“ Lẽ nào cô ta không có cảm giác với Ngôn Hy, nên mới rộng lượng như vậy?”

Mạc Ngôn Hy khẽ đẩy nhẹ, Uyển Uyển mới giật mình sực tỉnh, mỉm cười đáp lễ, đưa tay nắm lấy bàn tay giơ ra đã lâu của Mễ Bối.

- Chào em! Chị tên là Uyển Uyển, em tên gì?

Mễ Bối ngây ra, không biết phải làm sao, đành đưa mắt nhìn Mạc Ngôn hy cầu cứu, nhưng anh ta lại cố ý liếc nhìn ra chỗ khác. Cuối cùng, cô đành khẽ gật đầu đáp lễ, vẻ mặt rất áy náy. May mà vú Lý kịp chạy tới, cười hì hì nói:

- Cô chủ tên là Mễ bối!

- Ồ… em … không nói được sao?

Uyển Uyển vẻ thương hại.

- …

Mễ Bối ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Uyển Uyển, không hề có chút tự ti.

- Được rồi Uyển Uyển, đừng cười người ta nữa. Đừng cười người ta nữa.Người ta không cần em thương hại đâu, người ta được chồng chưa cưới cưng lắm.

Mạc Ngôn Hy dựa lưng vào sofa, làm như vô ý nhắc đến Vương Tử, lời nói thấp thoáng chút gì đó chua chát. Uyển Uyển sớm đã nhìn thấu tâm sự của Mạc Ngôn Hy , lúc này đang cười thầm trong bụng.

- Mưa rồi hả? Thời tiết thật quái quỷ, mưa là mưa ngay được!

Vú Lý tất tả chạy đi chạy lại dóng các cửa sổ. Mễ Bối đưa mắt nhìn ra ngoài, trời tối đen, mưa rơi rả rích. Thi thoảng hạt mưa rơi xuyên qua ánh đèn từ trong nhà hắt ra lấp lánh ánh bạc.

Mạc Ngôn hy và Uyển Uyển dính chặt lấy nhau, cùng ngồi trên một chiếc sofa đơn, đầy vẻ thân thiết, nói toàn những câu gì Mễ bối nghe không hiểu, chốc chốc lại bật cười khanh khách.

“Buồn cười lắm hay sao?” Mễ Bối bĩu môi, đứng dậy, đi lên gác. Mùi vị của kẻ phá đám cô đã được ném một lần rồi.

- Cô chủ đã đi ngủ rồi à? Để vú Lý đi chuẩn bị nước cho cô tắm đã!

Rõ ràng là bà giúp biệc tốt bụng này đứng về phía Mễ bối.

- Ồ, sớm vậy mà đã ngủ rồi hả em?

- Cậu chủ! Cô chủ ăn cơm tối rồi, giờ chắc cũng đã mệt.

Vú Lý trả lời giúp Mễ bối. Cả bà cũng cảm tháy khó chịu trước cảnh Mạc Ngôn Hy và Uyển Uyển cứ dấm dúi với nhau.

- Tôi hỏi vú hả?

Mạc Ngôn Hy đột nhiên trở mặt, lạnh lùng nói:

- Vú về phòng đi, để mấy người trẻ tuổi chúng tôi chơi với nhau, cứ đi đi lại lại ở đây mất hứng lắm!

Vú Lý dù sao cũng chỉ là ngừơi giúp việc, nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy cũng không dám cãi lại, đành nhẫn nhịn đi ra ngoài.

- Mễ Bối, đừng ngủ vội, ở đây xem ti vi đi. Hay là thấy anh với Uyển Uyển như vậy… em không thoải mái?

Lưng Mễ Bối lập tức thẳng đơ ra, ngồi yên đó, quả nhiên không đi nữa.

- Nhà anh lạnh quá!

Giọng nũng nịu của Uyển Uyển vang lên.

- Lạnh à?


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
XtGem Forum catalog