- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?
Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.
Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể
sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày
xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều
khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi
thành người câm!
- Con biết ạ.
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ
phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm
tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần
này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà
thôi.
- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!
...
- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không?
Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?
Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay
Mễ Bối, nôn nóng hỏi.
- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất
định phải báo đáp.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã
trong mắt Cửu Hoàng tử.
- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?
Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.
- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.
Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.
- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử
nữa, đừng trẻ con thế có được không?
- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi
nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì
sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi,
người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta
sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...
- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.
Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán
Mễ Bối.
- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!
...
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện
vọng gì không?
- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng
tôi.
- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?
- Người ấy tên là...
Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng
yêu!
Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn
đẻ.
- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh
ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng
là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở
Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp
môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra
đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn
trong không khí, sắc mặt xanh mét.
- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được
rồi! Mau mau cấp cứu!
Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.
Mười phút sau...
- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc
rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy,
lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật
đáng tiếc...
Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho
đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không
phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng
khúc ruột, ngất đi mấy lần.
Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời
tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia
sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao
giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật
mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa
đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người
đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay
che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi
lưng áo đầm đìa mồ hôi.
Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy
vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố,
sau đó biến mất.
- Oa...oa...
Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau,
bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là
đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang,
tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ
nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.
Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước
về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau
đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sống lại rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại
trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
Mười chín năm sau
Những đoá hoa vừa được tưới nước hân hoan khoe sắc, khoe hương với
Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối. Mễ Bối ngồi trong nhà kính trồng hoa trên
lầu ba, chống cằm nhìn mặt trời hoàng hôn treo lơ lửng phía trời
xa. Những tia sáng cuối cùng chiếu lên mái tóc đen mềm mại của cô,
ánh lên một màu rực rỡ.
Cô mặc váy ngắn màu trắng ngà, gương mặt sáng tựa hạt gạo trân
châu, đôi môi hồng như hai cánh hoa đào đính trên khuôn mặt hoàn
mỹ. Môi Mễ Bối rất mỏng, khoé miệng khẽ hếch lên rất tự nhiên, cho
dù lúc bình thường cũng gây cho người khác cảm giác như đang mỉm
cười. Đôi mắt long lanh mê hồn lúc này đang hờ hững nhìn về phía
chân trời. Bầu trời được ánh hoàng hôn phủ lên những áng mây vàng
rực rỡ.
Mễ Bối cứ ngồi yên lặng như vậy trong nhà kính.
Đóa hồng đỏ đang lặng lẽ khoe sắc bên cạnh cặp đùi trắng thon dài
của cô, chợt phát hiện ra, cho dù là lúc mình đẹp nhất, rực rỡ nhất
cũng không thể so bì với một ánh mắt hờ hững của cô gái bên cạnh,
bèn xấu hổ cụp xuống.
Lúc này, cô gái mới sực nhớ, mình đã ngẩn người ra ở đây quá lâu,
liền vội vàng cầm bình nước bên cạnh lên, chạy xuống nhà.
Mọi người đã ngồi hết vào bàn, chỉ còn lại một ghế trống, rõ ràng
là cả nhà đã đợi Mễ Bối rất lâu. Cô bối rối gật đầu, rồi nhẹ nhàng
ngồi xuống ghế của mình.
- Mễ Bối, con cứ coi đây như nhà mình vậy, không cần phải khách khí
làm gì!
Bà Mạc nhận ra vẻ ngượng ngùng trên gương mặt cô gái trẻ, liền nở
một nụ cười thân thiện. Sau đó, bà đưa tay chỉ vào một người đàn
ông trung niên vẻ nghiêm khắc, ít nói ít cười, ở ghế đầu
tiên:
- Đây là chồng ta, sau này ông ấy sẽ là cha của con.
Sau đó, bà lại chỉ vào một bà già ăn mặc kiểu người giúp
việc:
- Còn đây là vú Lý. Con mới tới đây, nhất định là có nhiều chuyện
còn chưa hiểu, vú Lý sẽ chăm sóc cho con. Những chuyện như tưới
hoa, t** cành, sau này con cứ để vú Lý làm là được.
Mễ Bối gật đầu một cách máy móc, rồi đưa mắt liếc trộm vú Lý.
- Vâng, cô chủ, sau này tất cả mọi chuyện cứ để chúng tôi
làm!
Giọng vú Lý tương đối vang, lúc nói mắt cũng nheo nheo như đang
cười, nhìn rẩt thân thiết.
chân, không khí im lặng bao trùm cả gian phòng rộng. Nhìn cô con
gái nuôi xinh đẹp như đóa tường vi, đẹp người đẹp nết này, bà Mạc
không nén nổi nụ cười hân hoan.
Mễ Bối giờ mới để ý bên cạnh cô còn có một chiếc ghế trống
nữa…
- Vú Lý, cậu chủ vẫn chưa về à?
Nhắc đến “cậu chủ”, giọng nói của bà bỗng trở nên gay gắt, nhưng
vẫn không giấu được niềm yêu thương vô hạn.
- Cậu chủ… có lẽ cũng sắp về ạ…
Vú Lý run run giọng, trả lời.
- Hừ! Thằng khỉ này!
Bà Mạc vừa nói vừa rút di động ra:
- Có phải mày muốn mẹ đích thân đi mời mới chịu về không!Em gái mày
hôm nay lần đầu ra mắt mà mày đã giở trò rồi! Bố mày cũng ở đây
đấy!
Ông Mạc, vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng từ nãy giờ, liền khẽ
đằng hắng một tiếng, Bà Mạc đưa mắt nhìn chồng, lại tiếp tục nói
vào điện thoại:
- Ba phút nữa mà mẹ còn chưa nhìn thấy mày thì đừng về
nữa… alô… alô…
Rõ ràng là bên kia đã cúp máy.
Mễ Bối len lén liếc nhìn bà Mạc, không hiểu gì cả. Không khí bỗng
chốc trở lên căng thẳng. Hai tay Mễ Bối đặt trên bàn, khẽ bóp nhè
nhẹ chiếc khăn trải, chẳng dám thở mạnh.
- Mọi người ăn đi, tôi không muốn ăn nữa.
Ông Mạc chầm chậm đứng lên. Câu nói ngắn gọn, nhưng rất uy nghiêm.
Bà Mạc muốn lên tiếng giữ chồng, nhưng lời ra đến cổ họng thì tắc
lại, không thốt lên được.
- À… - Bà Mạc ngại ngần nhìn Mễ Bối. – Hôm nay… Anh con về ngay
thôi ấy mà! Nó bận! Dạo này nó bận lắm.
Mễ Bối gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ: “Tại sao cứ nhất định phải
gặp cậu chủ nhà họ Mạc cơ chứ?” Điều cô quan tâm chỉ là người nhà
họ Mạc có thể cho cô một mái nhà ấm áp hay không mà thôi, chỉ vậy
mà thôi.
Bữa cơm gia đình đã bị giải tán như thế. Lúc Mễ Bối được vú Lý dẫn
lên lầu đi tắm, còn nghe bà Mạc ở dưới lầu thở dài, lẩm bẩm nói một
mình:
- Một bữa cơm đang yên đang lành, cứ tưởng là nó sẽ về, cả nhà cùng
ăn, không ngờ nó vẫn cứ…
Giọng nói của bà rất khẽ, vang ra căn phòng khách rộng, đầy vẻ thê
lương và buồn bã.
Mễ Bối thầm nhủ, thì ra vợ của một vị chủ tịch với gia tài ức vạn
cũng chẳng sung sướng gì.
Đúng là nhân tình thế thái.
Lúc qua chỗ ngoặt của cầu thang. Mễ Bối quay đầu lại nhìn bà Mạc
lần nữa, dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, bóng lưng bà trở lên huyền
ảo một cách lạ kỳ. Lúc này, bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường
đang mong ngóng đứa con trở về mà thôi. Trong lòng Mễ Bối chợt dâng
lên một cảm giác rất lạ, không thể nói lên lời. Có lẽ, đây chính là
sự đồng cảm mà nhân loại vẫn hay nói tới chăng?
Mễ Bối khẽ lắc đầu. Tiên nữ xuống trần không thể có tình cảm, không
thể khóc, cũng không thể cười.
Sau khi tắm xong, người Mễ Bối toả ra một mùi thơm thoang thoảng,
làn da trắng hồng mịn màng như trẻ sơ sinh, mái tóc đen bóng như
nhung xoã xuống lưng, cô khoác chiếc váy ngủ lụa mà vú Lý đã chuẩn
bị sẵn, trông đẹp một cách lạ thường, nói như kiểu của bà Mạc thì “
cứ như một cô tiên nhỏ ở Dao Trì” vậy.
- Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như cô chủ cả. Cô đến
đây, đúng là phúc của nhà họ Mạc.
Vú Lý vừa giúp Mễ Bối chuẩn bị giường vừa thật thà nói.
Mễ Bối hờ hững đưa mắt nhìn vú Lý - lặng lẽ - đôi mắt sáng như vầng
trăng mới nhú của cô thoáng hiện vẻ cảm kích.
- Cô chủ, nghỉ sớm đi ạ!
Vú Lý nói, rồi lui ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa, còn nghe tiếng bà lẩm
bẩm:
Ôi, thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp nhường ấy lại không thể nói
chuyện được.
Nằm trên chiếc giường êm như mây, nhưng Mễ Bối lại cảm thấy hơi khó
ngủ, liền chống tay ngồi dậy.
Gió đêm đầu hạ mang theo mùi hoa sơn chi ngan ngát phà vào mặt Mễ
Bối, cảm giác tươi mát làm cô thư tái nhắm hờ hai mắt. Tấm rèm cửa
màu xanh nhạt bị gió vén lên, để lộ cả một bầu trời sao lấp lánh
bên ngoài.
Trời đêm đẹp đến nỗi làm người ta phải nín thở, những ngôi sao nhỏ
như những viên đá quý màu lam lấp lánh. Mễ Bối không phải người
phàm, cô là Đào Hoa Tiên Nữ của Thiên giới. Mười chín năm nay, mỗi
lần cảm thấy mệt mỏi, cô đều ngước mắt nhìn lên bầu trời, tâm trạng
liền cân bằng trở lại. Cứ nghĩ đến chuyện sắp được trở lại Thiên
đình, nghĩ đến Cửu Hoàng tử vẫn đang mòn mỏi ngóng trông là trong
lòng cô lại thấy ấm áp.
Mới chìm vào giấc ngủ được một giây, Mễ Bối đã mơ màng nghĩ đến cậu
chủ nhà họ Mạc. Anh ta là người thế nào mà lại có thể dẫm đạp lên
tình yêu của bố mẹ như vậy?
…
- Bối Bối, có phải nàng đã quên ta rồi không? Có phải nàng đã quên
lời hứa giữa chúng ta rồi không?
- Không, thiếp không quên.
- Vậy thì tốt quá, đã mười chín ngày rồi, chỉ còn một ngày nữa là
nàng được trở về Thiên đình, ta nhớ nàng đến chết đi được!
- Thiếp cũng nhớ chàng!
- Đúng rồi, nàng tìm thấy ân nhân cứu mạng của mình chưa?
- Thiếp vẫn chưa!
- Bối Bối, nàng không thể yêu con người được! Nếu nàng phản bội ta,
ta sẽ xuống dưới đó, giết hắn ngay lập tức! Ta sẽ giết hắn… Ta sẽ
giết hắn…
…
Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng rít chói tai, âm thanh ấy làm
cho gan ruột Mễ Bối như bị xé nát. Cô giãy giụa, rồi ngồi vụt dậy,
thở hổn hển.
Cô mở mắt nhìn xung quanh, rèm cửa màu xanh nhạt, căn phòng lộng
lẫy như cung điện… Cô vẫn đang ở trong ngôi nhà mới. Thì ra chỉ là
mơ, là Cửu Hoàng tử đã vào giấc mơ của cô.
Hoàng tử nói sẽ giết chết người mà Mễ Bối yêu, nhất định chàng sẽ
làm được. Những người đã nhận nuôi Mễ Bối trước đây, chỉ cần đối xử
không tốt với cô một chút, là lập tức gặp phải tai hoạ.Mễ Bối biết
tất cả những chuyện đó là do Cửu Hoàng Tử làm.
Nghĩ lại, mình đã xuống trần mười chín năm ròng, vậy mà vẫn chưa
tìm thấy ân nhân cứu mạng năm xưa, trong lòng Mễ Bối không khỏi
thất vọng.
Mễ Bối thò chân xuống giường, chạm phải sàn đá mát lạnh mới phát
hiện người mình đã ướt đẫm mồ hôi. Ánh nắng sớm đầu hạ chiếu xuyên
qua cửa sổ, mặt trời đang gắng sức thoát khỏi đường chân trời, khoe
gương mặt đỏ hồng. Một ngày mới lại bắt đầu.
Đột nhiên, cô nhìn xuống cánh cổng lớn bên dưới, một cậu con trai
phóng xe đua lao vút ra. Bà Mạc ở phía sau không ngừng gào
thét:
- Hy Hy, mày quay lại cho mẹ! Con ơi! Con về đi…
Cậu con trai kia không thèm trả lời, cũng chẳng thèm ngoảnh đầu
nhìn lại, phóng vút đi không do dự. Mễ Bối không nhìn rõ mặt cậu
ta, chỉ biết dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen bóng mượt, lái
xe nhanh như bay.
Cuối cùng, bà Mạc buồn bã ngồi thụp xuống bên ngoài cánh cổng, thở
hổn hển một cách yếu ớt. Từ góc này, Mễ Bối có thể nhìn thấy bờ vai
cô đơn của bà đang rung lên nhè nhẹ, dường như bà đang khóc.
- Cô chủ, đến giờ ăn sáng rồi!
Ngoài cửa, vú Lý lên tiếng gọi.
Mễ Bối giờ mới hốt hoảng đứng dậy.
Hôm nay, chỉ có bà Mạc với Mễ Bối ăn cơm, người giúp việc đều ra
ngoài dọn dẹp vườn hoa cả.Căn nhà lớn trở nên mênh mông quá đỗi. Bà
Mạc có vẻ buồn bã, tay cầm đũa mà lòng nghĩ tận đâu đâu, bà khuấy
đôi đũa vào trong bát cháo một lúc lâu mà không nhận ra.
Mễ Bối lặng lẽ ăn cơm, không nói tiếng nào.
Bà Mạc lúc này mới sực tỉnh, vội vàng gắp cho Mễ Bối một miếng thịt
gà:
- Ăn đi con, ăn nhiều vào, có mập mạp thì người mới khoẻ mạnh. Con
xem, con gầy quá!
Mễ Bối có cảm giác hơi sợ vì được nuông chiều quá, vội vàng gật đầu
tỏ ý cảm ơn. Cô đã ở nhân gian mười chín năm, nhưng đây mới là lần
đầu tiên cô gặp được một gia đình quan tâm tới mình.Chẳng trách mà
tình cảm nơi trần gian lại khiến không ít các vị tiên trên Thiên
giới mơ tưởng, ngưỡng mộ đến thế.
Nhìn ánh mắt quan tâm của bà Mạc và giọt lệ còn sót lại trên khoé
mi, cô cảm thấy người đàn bà này thật thân thiết. Mễ Bối cắn trọn
miếng thịt gà tươi ngon, vừa miệng.
Bà Mạc nhìn cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp trước mắt, không khỏi xót
xa, nhẹ nhàng nói:
- Con à, chắc con chịu khổ nhiều lắm rồi phải không? Nhìn con kìa,
sắp gầy như que củi rồi. Ăn đi con, ăn no rồi ông Tư sẽ đưa con đi
học.
Cổng Học Viện Tân Ngạn
Mễ Bối bảo chú lái xe dừng lại cách cổng trường một đoạn khá xa. Cô
không muốn ngay ngày đầu tiên đi học đã khiến cho các bạn cùng lớp
có cảm giác mình là người cao ngạo.
Đây là ngôi trường tốt nhất thành phố, cây xanh mát rợp, hoa cỏ
thơm ngát, thoạt nhìn đã thấy tất nhiên không phải tầm thường. Mùa
hè đã đến, đi trên con đường mát rượi rợp bóng cây, nhìn những học
sinh mặc đồng phục trắng đi đơn lẻ hoặc sánh đôi nhau, người ta có
thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt đang trào dâng nơi đây.
Ánh mặt trời khẽ rọi lên mái tóc đen huyền của Mễ Bối, tựa như tặng
thêm cho cô một vòng hoa rực rỡ. Chọn một con đường nhỏ vắng người,
Mễ Bối uyển chuyển bước đi.
Trên cành cây, lũ chim sẻ tinh nghịch đang chí chách nô đùa, gió
thổi nhè nhẹ, tiết trời mát mẻ khiến Mễ Bối cảm thấy hân hoan, rộn
ràng. Rất tự nhiên, cô cất tiếng hát.Nhưng không có một âm thanh
nào phát ra từ cổ họng cô. Để ngăn ngừa cô tiết lộ bí mật của Thiên
giới, trước khi xuống trần, Ngọc Đế đã lấy đi tiếng nói của cô,
khiến cô mãi mãi không thể cất tiếng nói chuyện với bất kỳ
ai.
Mặt trời thật đáng yêu. Mễ Bối ngước mặt lên nhìn, ánh nắng vàng
rực rỡ làm cô phải nheo mặt lại.Mễ Bối đưa tay lên che mắt, không
chú ý dưới chân nên vấp phải một tảng đá nhô lên, ngã uỵch xuống
đất. Đúng chỗ cô ngã xuống lại có một tảng đá nhọn chìa lên.
Đầu gối trắng ngần của Mễ Bối bị mài vào tảng đá, máu liền chảy ra.
Đầu gối chảy máu, còn Mễ Bối thì cứ ngẩn người ra nhìn từng giọt
máu nhỏ tong tong xuống đất.
Cơ thể con người thật lạ, đổ mồ hôi thì không sao, còn chảy máu thì
lại thấy đau.
- Lên đại học rồi còn để vấp ngã thế à?
Một giọng nam đầy vẻ chế giễu vang lên bên cạnh Mễ Bối.
Thôi chết! Bị người ta nhìn thấy rồi!
Mễ Bối ngẩng đầu nhìn. Cậu sinh viên dong dỏng cao đang đứng ngay
bên trái cô. Ánh mặt trời chiếu sau lưng anh ta, Mễ Bối không trông
rõ mặt. Cô nheo mắt, nhưng cũng chỉ thấy một bóng đen mờ mờ, đầu
tóc rối bù.
Lúc này, chuông vào học đột nhiên vang lên.
Bóng đen khẽ chuyển động, gương mặt không còn bị ngược sáng toát
lên một sức quyến rũ lạ kỳ, hai hàng lông mày rậm nhướng lên chứng
tỏ chủ nhân của chúng là người rất ngang ngược,đôi mắt đẹp đang từ
trên cao nhìn xuống, dường như không hề quan tâm tới Mễ Bối đang
ngồi dưới đất, cặp môi mỏng nhếch lên tạo thành đường cong hoàn
hảo, rõ ràng là đang tỏ ý m**** mai, chế giễu Mễ Bối.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mở đầu
- Mễ Bối, có thật là ngươi muốn rời khỏi Thiên đình không?
Ngọc Đế nghiêm khắc hỏi Đào Hoa Tiên Tử.
Đáp lại câu hỏi của Ngài là một cái gật đầu kiên quyết.
- Sau khi xuống hạ giới, ngươi sẽ là người trần mắt thịt, không thể
sử dụng pháp thuật của Thiên giới. Hơn nữa, đây là ngươi bị đày
xuống dưới đó, nên ở nhân gian, ngươi sẽ phải trải qua rất nhiều
khổ nạn. Để ngăn ngươi tiết lộ chuyện thiên đình, ta sẽ biến ngươi
thành người câm!
- Con biết ạ.
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, ngươi vi phạm luật lệ thiên đình, đáng lẽ
phải đầy xuống hạ giới, không thể trở lại thành tiên, nhưng niệm
tình ngươi và Cửu hoàng tử của ta đã có hôn ước, ta tha cho lần
này. Nên nhớ, ngươi chỉ có hai mươi ngày ở dưới hạ giới mà
thôi.
- Cảm tạ Ngọc Đế đã khoan dung!
...
- Bối Bối, có thật nàng muốn rời xa thiên đình, rời xa ta không?
Hay để ta xin phụ vương khai ân, tha cho nàng lần này nhé?
Một chàng trai tuấn tú mặc áo lụa, đầu đội kim khôi len lén nắm tay
Mễ Bối, nôn nóng hỏi.
- ... Dưới hạ giới có ân nhân của thiếp. Ân nghĩa này, thiếp nhất
định phải báo đáp.
Mễ Bối dịu dàng gật đầu, quay mặt đi, không nỡ nhìn vẻ mặt buồn bã
trong mắt Cửu Hoàng tử.
- Vậy nàng nỡ rời xa ta sao?
Hoàng tử kéo vạt áo Mễ Bối, giật nhè nhẹ.
- Chỉ có hai mươi ngày, sẽ nhanh thôi mà.
Mễ Bối nhẹ nhàng an ủi, giọng nàng mền mại như nước.
- Chúng ta đều là người lớn cả rồi, hơn nữa chàng lại là hoàng tử
nữa, đừng trẻ con thế có được không?
- Nhưng ... một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới. Ta đợi
nàng chỉ hai mươi ngày, thời gian trôi đi rất nhanh. CÒn nàng thì
sao chịu được hai mươi năm chờ đợi? Phụ vương cũng đã nói rồi,
người sẽ bắt nàng phải chịu những nỗi khổ xưa nay chưa từng có. Ta
sợ nàng sẽ không chịu đựng nổi...
- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.
Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán
Mễ Bối.
- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!
...
- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện
vọng gì không?
- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng
tôi.
- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?
- Người ấy tên là...
Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng
yêu!
Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn
đẻ.
- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh
ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng
là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở
Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp
môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra
đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn
trong không khí, sắc mặt xanh mét.
- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được
rồi! Mau mau cấp cứu!
Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.
Mười phút sau...
- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc
rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy,
lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật
đáng tiếc...
Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho
đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không
phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng
khúc ruột, ngất đi mấy lần.
Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời
tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia
sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao
giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật
mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa
đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người
đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay
che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi
lưng áo đầm đìa mồ hôi.
Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy
vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố,
sau đó biến mất.
- Oa...oa...
Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau,
bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là
đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang,
tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ
nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.
Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước
về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau
đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
- Sống lại rồi!
Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại
trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
Anh ta nhìn chăm chăm vào đầu gối trắng muốt đang chảy máu của Mễ
Bối, ánh mắt tà ác như mắt quỷ hút máu:
- Chảy máu rồi!
Sau đó anh ta lại lạnh ngạt ngước mắt lên, hờ hững buông thêm một
câu:
- Chảy máu rồi!
Dường như hai câu vừa rồi là của hai con người hoàn toàn khác nhau
vậy. Mễ Bối ngẩn người ra nhìn người con trai lạ, không biết phải
làm sao.
Anh chàng kia nói xong, ưỡn ngực đi thẳng không buồn quay đầu
lại.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, nghịch ngợm nhảy múa trong sân
trường tràn ngập mùi hương thơm mát của mùa hạ.Mễ Bối ngồi dưới
đất, máu chảy dọc theo đầu gối xuống chân. Ánh mặt trời nhẹ nhàng
chiếu lên máu của Mễ Bối, một mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta
phải rùng mình.Chẳng trách trên Thiên đình vẫn nói con người có máu
có thịt, xước da một chút là sẽ đau, sẽ chảy máu. Mễ Bối nhìn chăm
chú vào vết máu trên chân mình, nhớ lại cuộc sống không có cảm giác
trên Thiên giới, thầm cảm thấy rằng đau đớn làm con người ta sáng
suốt hơn.
Anh chàng kia đã đi xa rồi, nhưng Mễ Bối vẫn còn nghe anh ta lẩm
bẩm:
- Khổ nhục kế hả? Trò này cũ lắm rồi.
Mễ Bối cố nhịn đau, gắng gượng đứng dậy rồi mới phát hiện đã vào
giờ học, cả ngôi trường rộng lớn hầu như không một bóng người, lẽ
nào vừa mới đi học ngày đầu tiên, cô đã bị muộn?
Mễ Bối quên cả vết thương ở chân, khập khiễng lê bước trên con
đường nhỏ. Hầu như chẳng còn thấy bóng học sinh mặc đồng phục đâu
nữa. Mễ Bối lo lắng đưa mắt nhìn khắp nơi, mồ hôi đầm đìa… Có lẽ,
cô đã lạc đường mất rồi.
Đột nhiên, từ phía xa, chợt xuất hiện một vật thể màu trắng đang
chuyển động, trông rất giống một học sinh mặc đồng phục của trường.
Mễ Bối liền mừng rỡ đuổi theo bóng trắng đó. “Đi theo anh ta, nhất
định sẽ đến được khu lớp học”.
Lại gần, cô mới nhận ra bóng trắng này chính là anh chàng có ánh
mắt giống quỷ hút máu lúc nãy. Anh ta đang ung dung đi đằng trước,
miệng gặm bánh mì, tay phải cầm một bịch sữa.Bộ đồng phục trắng của
anh ta vừa nhàu nát vừa dúm dó, đầu tóc rối bù như tổ quạ. Mễ Bối
cứ lặng lẽ theo sau anh ta, rẽ hết đường này sang đường khác.
Anh chàng kia dường như phát hiện ra mễ Bối đi theo mình, lúc đi
qua chỗ rẽ, anh ta còn liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt có vẻ hơi
ngạc nhiên, rồi lập tức chuyển thành giễu cợt, sau đó lại tiếp tục
sải chân bước về phía trước. Mễ Bối nghiến răng, nhịn đau chạy
theo.
Chuông báo vào học từ 8 giờ 50, Mễ Bối nhìn đồng hồ thấy đã chỉ
sang 9 giờ 20; muốn khóc mà không có nước mắt.
Tháng sáu đầu hạ, càng gần trưa, ánh mặt trời càng độc. Mễ Bối kéo
lê bên chân bị thương theo anh chàng lạ mặt phía trước đi khắp sân
trường, được một lúc thì mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo cô.Chân bị
thương lại phải vận động liên tục làm máu càng lúc càng chảy nhiều
hơn, nhanh hơn. Đến khi mồ hôi mang theo muối chảy vào vết thương,
Mễ Bối mới cảm thấy đau như đang có mũi dùi xuyên qua tim mình
vậy.
Lại đi thêm hai mươi phút nữa, cánh cửa lớn trang hoàng rực rỡ đã
hiện ra trước mắt. Mễ Bối thầm nhủ ngôi trường này đúng là lớn
thật, sớm biết vậy thì cô đã để ông Tư lái xe đưa vào tận nơi
rồi.
Ra khỏi cổng, Mễ Bối mới ngẩn người đứng sững lại… Không đúng! Chỗ
này không phải là nơi vừa rồi ông Tư dừng xe sao? Lẽ nào mình đã đi
một vòng xung quanh trường rồi quay trở lại đây?
Cô đang nghĩ thì một chiếc taxi màu xanh lục chạy lướt qua trước
mặt, gương mặt đáng ghét kia thò ra cửa sổ, hả hê cười chế
giễu:
- Bye bye…
Khi chiếc taxi phóng vụt qua, cuốn lên một cơn gió nóng mang theo
mùi xăng nồng nồng, Mễ Bối mới giật mình hiểu ra: Vừa rồi mình đã
bị gã đáng ghét kia lừa cho đi một vòng!
Cô móc điện thoại ra xem. 9 giờ 50. Mồ hôi chảy dài trên lưng Mễ
Bối. Máu ở đầu gối vẫn chảy ròng ròng, lúc này Mễ Bối chỉ muốn bỏ
học, cô ngồi phịch xuống đất không động đậy.
...
Trong lớp học, cô giáo đang ra sức dùng phấn vẽ những ký tự loằng
ngoằng lên bảng, cứ như là cuối năm sẽ bình chọn giáo viên xuất sắc
lấy tiêu chuẩn là ai dùng phấn nhiều hơn vậy. Sinh viên bên dưới ủ
rũ như tàu chuối khô,gà gật ngủ.
Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ nhỏ như tiếng mèo cào.
Cô giáo không nghe thấy, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng
bài. Tiếng gõ cửa vẫn kiên trì vang lên.
- Thưa cô, có người gõ cửa kìa!
Một sinh viên nam ngồi hàng đầu bực bội lên tiếng nhắc.
Lúc này, cô giáo mới dừng tay phấn, ra mở cửa. Đám sinh viên bên
dưới cũng nhân cơ hội này nói mấy câu chuyện phiếm, thật rôm
rả.
- Em là ai?
Cô giáo hỏi, mặt lạnh băng.
Cô gái trẻ ngẩng đầu, cặp mắt to long lanh nhìn cô giáo đầy sợ sệt.
Cô mở miệng, nhưng không phát ra được tiếng nói.
- Nói đi, em tìm ai?
Cô giáo nói to hơn.
Ánh mắt các sinh viên trong lớp đều dồn cả vào cô gái mới này. Cô
rất xinh đẹp, đám con trai đều cảm thấy ngất ngây. Nhưng trên đầu
gối trắng muốt của cô lại có một vết máu đã khô, đông đặc lại ở bắp
vế, màu máu nổi bật trên nền trắng, làm mọi người không khỏi rùng
mình.
- Hỏi mà không trả lời! Em bị câm à?
Chữ “câm” thốt ra từ miệng cô giáo như một mũi tên độc găm thẳng
vào tim cô gái, chỉ thấy cô khẽ gật đầu, cắn chặt môi dưới, đau đớn
nhíu hai hàng lông mày lá liễu, lắc đầu rồi lại gật đầu. Cả lớp
cười ồ lên.
Một sinh viên nam ngồi ở cuối lớp ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh lùng
quét qua người cô gái tội nghiệp đứng ngoài cửa lớp một lượt rồi
lại gục đầu xuống, tiếp tục ngủ, dường như hoàn toàn không có gì
liên quan tới mình, dường như anh ta chưa bao giờ gặp cô gái này,
dường như người đã hại cô phải tốn công đi vòng quanh trường rồi
đến muộn là một người khác vậy.
Bị cô giáo hỏi dồn, lại bị cả lớp cười nhạo, Mễ Bối không biết làm
sao, lúng túng đứng đó như gà mắc tóc. Đôi mắt sáng như pha lê long
lanh, êm đềm như nước hồ thu trong cổ tích.
- Hả? Em vẫn không thèm trả lời hả? Em nghĩ tôi bắt nạt em
chắc?
Cô giáo rít lên. Vừa rồi giảng bài chẳng ai thèm chú ý, bây giờ lại
được cả lớp hưởng ứng, cô ta không khỏi có chút hả hê, đắc ý.
Trong lớp bắt đầu nổi lên tiếng nói chuyện rào rào, chợt từ phía
sau vang lên một tiếng quát:
- Ầm ĩ quá! Có để cho người ta ngủ không đấy!
Lớp học lập tức yên lặng như tờ, dường như không ai dám gây sự với
anh chàng vẫn còn đang ngái ngủ này vậy.
Mọi người đều nhìn về phía anh ta, không dám thở mạnh. Cô giáo lẩm
bẩm định nói gì đó, nhưng cũng không dám thốt ra thành tiếng. Chỉ
thấy anh chàng kia chậm rãi móc điện thoại ra, bấm bấm mấy cái, sau
đó cau mày, mắng xối xả vào điện thoại.
- Ông làm chủ nhiệm khoa kiểu gì thế? Hôm nay, lớp Luật Kinh tế 7
năm thứ nhất có phải có sinh viên mới chuyển vào không? Cho ông ba
giây để xuất hiện trước cửa lớp, không thì đừng trách!
Nói xong, anh ta liền dập máy, lười nhác đưa mắt nhìn xung quanh,
rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Mễ Bối ngây người ngoài cửa lớp. Sống ở nhân gian đã mười chín năm,
đây là lần đầu tiên cô gặp một người ngang ngược như anh chàng
này.Cô hít sâu một hơi không khí trong lành, rồi đưa mắt nhìn cô
giáo, thấy cô ta mặt tái mét, run rẩy vì phẫn nộ, nhưng lại không
dám làm gì cậu sinh viên kia.
Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, một thầy giáo cao gầy đã ngoan
ngoãn xuất hiện ngay cửa lớp. Ông ta chạy vào kéo cô giáo ra mắng
cho một trận, sau đó lại niềm nở giới thiệu sinh viên mới chuyển từ
Đại học Tây Thành tới, rồi thầy chỉ tay vào ghế trống ở hàng cuối,
nói với Mễ Bối:
- Mễ Bối, em ngồi ở kia có được không?
Mễ Bối nhìn theo ngón tay run run của thầy, thì thấy ngay anh chàng
đang nằm gục xuống bàn ngủ khò khò kia. Cô ngoan ngoãn gật
đầu.
Trên quãng đường ngắn từ cửa lớp đến chỗ ngồi, tất cả sinh viên
trong lớp đều đưa mắt nhìn cô, có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt
thông cảm, thương hại. Mễ Bối chậm rãi bước tới bên cạnh ông thần
ngủ vừa nổi cáu khi nãy.
Chỗ của Mễ Bối cạnh cửa sổ, nhưng cái người ngồi ngoài này hình như
hoàn toàn không để ý rằng mình đang cản đường người khác.
Mễ Bối nhớ lại cảnh cả thầy lẫn trò đều rất sợ anh chàng ngang
ngược này, trong lòng cũng hơi run, không biết có nên đánh thức anh
ta dậy hay không.
Nghĩ một lúc lâu, cô quyết định cố len vào. Mễ Bối cẩn thận cố hết
sức không chạm phải lưng tên ôn thần quái ác này, nhưng lúc sắp vào
được bên trong rổi thì cô lại không cẩn thận để tay quệt phải góc
áo của anh ta.
- Làm cái gì vậy?
Gã ngang ngược gắt gỏng, rồi nhảy dựng người lên làm Mễ Bối thót
mình, ngồi phịch xuống ghế, trợn tròn mắt lên vì sợ hãi, không dám
thở mạnh.
Anh ta lự mắt nhìn Mễ Bối:
- Là cô hả?
Ngưng lại một chút rồi anh ta lại quát lên:
- Ai bảo cô ngồi đây?
Chỉ nghe giọng nói cũng thấy anh ta đã hoà hoãn đi không ít. Nói
xong anh ta lại trợn mắt lên nhìn Mễ Bối, hình như chợt nhớ ra là
cô không thể nói được, bèn quay mặt ra mắng thấy chủ nhiệm khoa
đang cười xun xoe mấy câu, rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ
tiếp.
Mễ Bối nhìn anh ta chăm chú, lặng lẽ cúi đầu trong tiếng xì xào hả
hê khi thấy người khác gặp phải tai hoạ của đám sinh viên còn
lại.Cô lấy sách ra, trong lòng thấp thỏm không yên, thi thoảng lại
liếc mắt nhìn trộm gã cùng bàn xấu tính.
Mễ Bối phát hiện anh ta ngủ liền một mạch cả ba tiết học, giữa giờ
cũng không ai dám làm phiền, mọi người đều ra ngoài hoạt động cho
giãn gân, giãn cốt.
Tiết học cuối cùng có một bài kiểm tra nhỏ, Mễ Bối đang cắm cúi làm
bài, không cẩn thận để cùi trỏ thúc nhẹ vào cánh tay người cùng bàn
đang say ngủ. Cô tưởng rằng chạm nhẹ một cái như vậy cũng không làm
anh ta chú ý.
- Có phải cô muốn chết không?
Không ngờ anh ta vừa ngước mắt lên đã mắng xa xả:
- Đừng có chạm vào tôi nữa đấy!
Mễ Bối sợ hãi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc vội vàng thu mình lại
một góc, tỏ ý tôn trọng.
Phòng học vốn đã yên lặng, tiếng quát của anh ta, vì thế, còn đọng
lại một lúc lâu mới tan đi.
Cô giáo trông giờ kiểm tra ngồi trên bục giảng trừng mắt nhìn ra
cửa sổ, như đang cố nuốt hết phẫn nộ và bực tức vào bụng, nhồi nhét
để rồi sau đó tiêu hoá đi.
Nộp bài xong là hết giờ học, nhưng buổi trưa Mễ Bối không về nhà mà
ở lại ăn trưa trong căng-tin trường.
Trong căng-tin, Mễ Bối lại gặp phải gã cùng bàn đáng ghét. Lúc này,
tâm trạng của anh ta có vẻ khá hơn rất nhiều, đang ở giữa một đám
tiền hô hậu ủng các sinh viên khác, sắc mặt hồng hào so với vẻ ủ
rũ, mệt mỏi ban nãy, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau
vậy.
Anh ta nhìn thấy Mễ Bối, khẽ lừ mắt lườm cô một cái, làm Mễ Bối sợ
hãi vội vàng cúi đầu bưng khay cơm bước đi thật nhanh. Trong nhà ăn
vang lên một trận cười ồn ã… mang theo vẻ hung hăng, càn quấy
và…
Thê lương?
Buổi chiều lên lớp, Mễ Bối mới sực nhớ ra vừa rồi vì bận sắp xếp
mấy cuốn giáo trình mới mà cô quên cả đến phòng y tế băng bó lại
vết thương trên đầu gối. Bây giờ cú ngồi gập đầu gối xuống là vết
thương lại đau nhức không thôi. Vết thương bắt đầu đóng vảy, có chỗ
máu còn chưa khô, màu thịt đỏ hồng hồng như ẩn như hiện.
Mễ Bối phát hiện trên vết thương vẫn còn mấy hạt cát, bèn thu chân
lên, khom người, cúi thấp đầu lau sạch vết thương, thi thoảng lại
chu cặp môi hồng như cánh hoa đào lên, khẽ thổi nhẹ vào vết thương.
“Tảng đá lớn” ngủ khì khì bên cạnh hơi rung rung lên một
chút.
Mễ Bối dùng ngón tay cẩn thận gạt những hạt cát bẩn nơi vết thương
ra. Một lần lỡ tay, dùng sức hơi mạnh, Mễ Bối đau đến nỗi phải thở
hắt ra.
“Ui…”
“Tảng đá lớn” đang ngủ “hừ” một tiếng rồi chống tay dậy, ánh mắt
như muốn phun ra lửa trợn trừng lên nhìn Mễ Bối. Mễ Bối giật mình,
khuôn miệng nhỏ há hốc, ngẩn người ra nhìn anh ta, cặp chân thon
dài đang giơ lên cũng đờ ra đó.
Anh ta liếc nhìn vết thương trên đầu gối Mễ Bối, môi khẽ mấp máy
như định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói mà lại gục đầu
xuống bàn, Mễ Bối thở phào nhẹ nhõm, đưa chân lên tiếp tục…
Nửa phút sau…
- Này… Cô thích cái trò ấy lắm hả?
Anh ta lại chống tay ngồi dậy, gắt gỏng với Mễ Bối.
Mễ Bối nghi hoặc, tròn mắt nhìn đối phương, trong lòng tự nhủ mình
có chạm phải anh ta đâu mà…
- Cô đừng… đừng có làm vậy ở đây nữa!
Anh ta hạ thấp giọng nói.
Mễ Bối nghiêng nghiêng đầu như muốn hỏi:
- Tại sao?
Gã cùng bàn khó chịu kia im lặng trong giây lát rồi đột nhiên lớn
tiếng quát ầm lên:
- Chói mắt lắm! Cái đồ ngớ ngẩn!
Chói mắt? Mễ Bối hoang mang nhìn chân mình, ánh mặt trời chiếu vào
lớp học, da chân cô trắng như tuyết… sau đó cô lại ngước mắt nhìn
gã nam sinh ngồi bên cạnh. Hình như anh ta cũng nhận ra mình đã lỡ
lời, mặt hơi ửng hồng, chống tay ngồi ngẩn ra một lúc lâu, có vẻ
như cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa, bèn đứng dậy bỏ ra
ngoài.
Giáo sư vẫn thao thao bất tuyệt nói về một trường hợp kiện tụng, Mễ
Bối tròn mắt lên nhìn gã cùng bàn vỗ mông lạnh lùng đi ra.
Mễ Bối cứ trố mắt nhìn, nhưng các sinh viên khác thì chẳng hề chú
ý, vẫn tiếp tục cắm cúi chép bài, có người quay lại nhìn cô khẽ
nhún vai một cái, tỏ ý: Chúng tôi đã quen rồi.
Giờ nghỉ giải lao mười phút, Mễ Bối lại gặp phải tên đáng ghét này
ngoài hành lang; anh ta đi cùng một đám sinh viên lớp khác. Người
đi đầu nheo nheo mắt nhìn cô, huýt sáo một tiếng rồi trêu
chọc:
- Anh Hy, nghe nói con bé này mới chuyển đến lớp anh, đúng không?
Còn được xếp cho ngồi cạnh anh nữa?
- Phải đó, em cũng nghe có người nhắc đến nó rồi! Hì Hì! Cũng xinh
ra trò! Hoa hậu trường ta năm nay chắc đổi người rồi.
Đám nam sinh cười đùa, trều chọc Mễ Bối làm cô xấu hổ cúi đầu đi
thẳng, coi như không nghe, không thấy.
- Hì, đáng tiếc, nghe nói nó là một con bé câm…
Người vừa lên tiếng còn chưa nói hết câu thì đã bị anh chàng tên Hy
giở mặt còn nhanh hơn giở sách kia vung tay tát cho một cái.
Anh ta gắt giọng quát:
- “Con bé câm” là để cho mày gọi đấy hả? Sau này đứa nào còn dám
nhắc đến ba chữ này, tao cắt lưỡi!
- Dạ, vâng… vâng…
Mễ Bối càng bước nhanh thêm, cắm đầu đi thẳng.
Tan học, Mễ Bối tìm một chỗ vắng người, ngồi dưới gốc cây tiếp tục
lau sạch vết thương của mình.
- Tại sao không vào phòng y tế?
Lúc này, một giọng nói bất thình lình vang lên.
Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gã ngồi cùng bàn đang thở hổn
hên, đứng trước mặt, gắt gỏng với mình.
Dường như anh ta chỉ biết có một cách nói chuyện duy nhất : gắt
gỏng.
Mễ Bối luống cuống đứng lên, ngẩn người ra nhìn anh ta.
Chắc anh ta vừa mới chơi bóng về, trán đầm đìa mồ hôi, bộ đồ thể
thao trắng cũng ướt đãm, trên tay đeo một chiếc nịt cổ tay màu vàng
nhạt hiệu NIKE. Mồ hôi làm tóc anh ta ướt đẫm; khi anh ta cúi mặt
lại gần Mễ Bối, mùi mồ hôi ngai ngái phả vào mặt cô.
Không hiều sao, mặt Mễ Bối lại đỏ bừng lên. Đứng trước mặt tên đáng
ghét này, cô không biết phải nhìn về hướng nào.
Chợt cô thấy anh ta tháo chiếc nịt cổ tay ra, dùng hai tay kéo mạnh
mấy cái, làm độ đàn hồi của nó mất đi đáng kể, sau đó nói:
- Có khăn tay không?
Mễ Bối vội lấy trong cặp sách ra một chiếc khăn tay trắng
tinh.
- Biết ngay mà, quả nhiên là có! Bây giờ chỉ có lũ ngốc mới mang
theo khăn tay thôi!...
Anh ta cầm lấy chiếc khăn tay, lật qua lật lại:
- Cũng sạch sẽ lắm. Được rồi, cô buộc cái này vào vết thương
đi.
Mễ Bối định từ chối… Trong sách Y tế thường thức có nói, làm vậy sẽ
nhiễm trùng. Nhưng nghĩ đến kiểu cư xử thô bạo của người đối diện,
cô lại ngoan ngoãn làm theo.
- Được rồi, đeo cái này ra bên ngoài.
Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc nịt cổ tay cho Mễ Bối.
Mễ Bối định đưa ngón tay đón lấy, thì không hiểu anh chàng lập dị
kia nghĩ gì, lại đột nhiên thu tay lại.
- Cô ngồi đây cho tôi, không được đi đâu hết! Tôi ra đây một lát
rồi quay lại ngay!
Dứt lời, anh ta quay người chạy mất.
Mễ Bối cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bãi cỏ chờ anh
ta.
Mười phút… nửa tiếng…
Một tiếng sau, anh chàng ngỗ ngược kia mới thở hồng hộc chạy về,
trên tay cầm một chiếc nịt cổ tay hiệu NIKE mới tinh, vẫn còn chưa
mác.
Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy Mễ Bối đâu, liền
nghển cổ lên tìm kiếm, thì chợt thấy Mễ Bối đi từ đằng xa lại. Cô
vừa bước tới trước mặt thì anh ta đã cáu kỉnh gắt lên:
- Bảo cô đừng đi đâu cơ mà! Cô nghĩ lời tôi nói là gió thoảng bên
tai hả!
Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn anh ta rồi chỉ tay vào vòi nước ở phía
kia, sau đó chỉ vào chiếc khăn tay đang quấn trên đùi, khăn tay đã
thấm ướt nước, vết thương của Mễ Bối cũng đã được rửa sạch
sẽ.
Anh chàng kia lườm cô một cái, định mắng nữa nhưng lại không tìm
được lý do, đành lẩm bẩm gì đó một mình. Có điều sự lo lắng của anh
ta dành cho Mễ Bối khi nãy dù sao cũng có chỗ để phát tiết:
- Ngồi xuống đi!
Gã nam sinh đáng ghét trừng mắt lên quát.
Mễ Bối làm theo như một cái máy.
- Nhấc chân lên!
Mễ Bối do dự ngần ngừ mãi, đến khi anh ta bực bội quát lên thúc
giục thì cô mới từ từ nhấc chân lên.
Mễ Bối trợn tròn mắt nhìn động tác của anh ta… Anh ta… anh ta tự
tay bọc chiếc nịt cổ tay mới tinh kia ra bên ngoài vết thương của
cô!
Chiếc nịt cổ tay cũ vẫn đeo trên tay gã ngồi cùng bàn khó hiểu, tại
sao anh ta phải mua một cái mới? Hay là anh ta bị bệnh sạch sẽ quá
mức? Mễ Bối nghiêng đầu suy nghĩ.
Khi những ngón tay mềm mại của anh ta vô ý chạm khẽ vào da chân Mễ
Bối, cô chợt cảm thấy trong lòng mình ngẩn ngơ, còn chân thì tê tê
như chạm phải điện. Cô không quen cảm giác như vậy, định rụt chân
lại.
- Động đậy cái con khỉ gì thế!
Gã nam sinh thô bạo giữ lấy gót chân trắng hồng của Mễ Bối.
- Động đậy nữa là tôi cho cô què luôn đấy!
Mễ Bối liền ngoan ngoãn ngồi im.
Cô rất băn khoăn, Cửu Hoàng tử là con trai của Ngọc Đế và Điện Mẫu,
nhưng tại sao, trước đây khi ở bên cạnh chàng, Mễ Bối không hề có
cảm giác tê tê như điện giật này?
Đang nghĩ ngợi thì gã nam sinh đã vụng về luồn chiếc nịt cổ tay vào
chân cô, càng đến gần vết thương anh ta lại càng cẩn thận, cố hết
sức để nhẹ nhàng hơn, còn luôn mồm nói:
- Đau thì phải kêu lên đấy nhé!
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào mặt Mễ Bối, cặp mắt đang chăm chú
nhìn xuống dưới, hai hàng lông mi khẽ đung đưa nhịp nhàng theo từng
chớp mắt.
- Chưa thấy đứa con gái nào ngốc như cô cả!
Đi bộ mà cũng để vấp ngã! Mễ Bối cảm thấy tim mình như muốn nhảy
khỏi *****g ngực, cô chỉ hận mình không thể lấy hai tay giữ chặt
trái tim đang đập thình thịch trong ngực mình, để tránh không cho
gã nam sinh trước mặt nhìn thấy vẻ lúng túng của cô. Nhưng cô đã
thất bại…
- Này, đỏ mặt cái gì hả?
Gã nam sinh băng bó xong, liền ngẩng đầu lên, tình cờ ngửi thấy mùi
hương thoang thoảng như hoa đào trên người Mễ Bối.
Bị mùi hương làm cho ngây ngất, lại sợ bị Mễ Bối nhận ra, anh ta
ngoác miệng ra mắng luôn:
- Ai thèm làm mấy cái trò vớ vẩn này cho lũ con gái các cô chứ? Nếu
không phải nghĩ cô là…
Anh ta vốn định nói là “con câm”, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt
trong sáng của Mễ Bối, liền đổi cách nói khác:
- Nếu không phải tôi nghĩ cô là một con ngốc, thì tôi đã không làm
mấy trò vớ vẩn này rồi!
Mễ Bối ngước mắt lên nhìn, thật lòng cảm kích vì anh ta đã không
nói hai chữ đáng ghét kia ra.
Anh chàng bị cô nhìn đến phát ngượng, gào lên:
- Nhìn cái gì mà nhìn! Cô đừng có mà mơ! Nói cho cô biết! Tôi sẽ
sống độc thân cả đời đấy! Tôi…
Không ngờ một anh chàng tự mãn, kiêu căng, ngang ngược, thô lỗ như
vậy mà cũng có mặt đáng yêu, Mễ Bối mở tròn đôi mắt đẹp của mình ra
nhìn anh ta.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gã nam sinh cảm thấy cô gái đối
diện mình thanh tân như dòng suối mát trên núi, đôi mắt như vầng
trăng mới nhú, môi hồng tựa cánh hoa đào, làn da trắng mịn vì xấu
hổ mà ửng hồng lên. Cô gái này quả thật đẹp như một tiên nữ!
Hình như anh ta cũng ý thức được mình hơi thất lễ , liền đứng dậy
đằng hắng một tiếng ậm ừ nói:
- Cô tự về nhà đi! Tôi đi đánh bóng…
Nói xong, chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng một mạch.
Mễ Bối đưa mắt nhìn theo bóng anh ta đi xa dần, rồi cúi đầu nhìn
chiếc nịt cổ tay mới tinh, một cảm giác ấm nóng lan khắp cơ thể. Mễ
Bối cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô quyết định nằm luôn xuống bãi cỏ,
nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi nãy…
Lần đầu tiên đỏ mặt, lần đầu tiên tim đập nhanh, lần đầu tiên tê tê
như chạm phải điện… lần đầu tiên nhận ra ánh mặt trời ở nhân gian
thật rực rỡ.
Ánh mặt trời đúng là rất rực rỡ; lúc này nhưng tia nắng ấm áp đang
khẽ hôn lên tóc cô, biểu tượng NIKE trên chiếc nịt cổ tay bọc ngoài
vết thương kia, giống một anh chàng nào đó đang nhoẻn miệng
cười.
Tan học về nhà
- Mễ Bối, về rồi hả con?
Bà Mạc giúp Mễ Bối cởi cặp sách, cứ như một bà mẹ đón con gái đi
lấy chồng xa về thăm nhà, ôm lấy vai cô, hỏi hết câu này đến câu
khác.Nào là ở lớp có ai bắt nạt con không, nào là các bạn học có
tốt không…
Mễ Bối dịu dàng nhìn bà Mạc, thở dài, không hiểu tại sao Thượng đế
lại cho mình một người mẹ nuôi tốt như bà, cô có gì mà đáng được
như vậy chứ?Nhớ lại cuộc sống khó khăn mười chín năm qua, hình như
Thượng đế đang đùa cợt cô vậy. mễ Bối thường hay nhìn bà Mạc rất
chăm chú, thầm thắc mắc không hiểu tại sao bà lại tốt với mình như
thế.
Bà Mạc nhận ra tính cách của cô gái nhỏ trước mặt mình rất đơn
giản; chỉ cần cho cô bé một chút ấm áp, cô bé sẽ cảm động mãi không
quên, thế nên bà lại càng đối tốt với Mễ Bối.Thức ăn trong bát của
Mễ Bối cao ùn lên như kim tự tháp.