20.
Người tới đúng là nhị ca của Tiểu Bạch, là “Ngọc diện Tô lang” danh
xưng Tô Viễn.
Ta hít hít mũi, lau nước mắt trên mặt, thấp giọng hỏi: “Nhị ca,
Tiểu Bạch ở đâu?”
“Nó đã chết.” Hoàn toàn tương phản với dung mạo rực sáng như mặt
trời ấm áp, giọng nói của hắn bình tĩnh đến lạnh lùng.
“Huynh gạt ta!”
Nét mặt của hắn không chút thay đổi, bình tĩnh nhìn ta, nói từng
chữ một: “Nó đã chết.”
“Ngươi, ngươi, ngươi hỗn đản!” Ta giơ tay tát hắn, mà hắn vẫn không
nhúc nhích, cứ như vậy nhận một bạt tai của ta. Ta thở hổn hển, run
run rẩy rẩy nhìn tay của mình, sau đó hai chân mềm nhũn, ngồi bệt
trên mặt đất khóc lớn: “Tất cả các ngươi đều gạt ta… Không thể nào!
Không thể nào! Mấy ngày trước ta còn thấy hắn! Từ lúc đó tới giờ ta
đều ở cùng một chỗ với hắn, bất kể khi nào ta muốn tìm hắn đều có
thể tìm thấy, vậy mà bây giờ các ngươi lại đem hắn giấu đi rồi, gạt
người, gạt người…”
Tô Viễn khẽ thở dài, đưa tay ra đỡ ta: “Muội gọi ta một tiếng nhị
ca, vì thế, ta sẽ không gạt muội.”
“Gạt người…” Thanh âm ta chuyển sang nghẹn ngào.
“Năm trước, dị tộc mưu toan hành thích công chúa, đúng lúc tiểu
Hạnh ở đó nên đã ra tay cứu giúp, không ngờ bản thân bị trúng kịch
độc, mà giải dược duy nhất lại bị người khác lầm hủy đi. Nó tự biết
không còn sống trên đời này được bao lâu nữa, sợ chậm trễ muội, cho
nên lấy lý do kết hôn cùng công chúa để thoái hôn với muội. Công
chúa vì cảm động và nhớ đến đại ân của tiểu Hạnh nên ngầm đồng ý
cùng nó lấy cớ này để từ hôn… chuyện này cha muội cũng biết.”
“Gạt người…” Ta vô lực phủ nhận. Nhưng trong lòng lại mơ hồ nhận
thấy, có lẽ, đó là sự thật. Bởi vì người không bao giờ chịu thiệt
thòi như phụ thân thì làm sao có thể để mặc cho người khác từ hôn,
vứt bỏ nữ nhi bảo bối của người. Thế nhưng, ngày đó khi Tiểu Bạch
đưa thư tới, phụ thân đọc xong, chẳng qua khẽ thở dài một
mình.
“Sau khi từ hôn, nó ngày ngày tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh,
độc tính phát tác thường xuyên, cuối cùng ngay cả bút vẽ cũng cầm
không được…”
“Gạt người…”
“Nó chết vào ngày hai mươi ba tháng trước. Bài vị mà muội thấy ở
linh đường cũng không phải giả.”
“Gạt người…” Ta gạt tay hắn ra, tự mình chống chọi lảo đảo đứng
lên, đi ra ngoài.
Tô Viễn gọi với theo: “Muội đi đâu?”
“Ta đi tìm công chúa. Ta muốn gặp Phượng Nghi công chúa!” Đúng vậy,
chỉ cần tìm được Phượng Nghi công chúa, sẽ tra ra manh mối của tất
cả mọi chuyện, ta chỉ biết hết thảy hết thảy những chuyện hoang
đường, ly kỳ, không thể tưởng tượng được này, lại giống như vết cắt
của lưỡi đao tra tấn ta, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Ta giống như người đi trong bóng đêm, rốt cuộc cũng tìm được một
tia sáng, cứ cố chấp tiếp tục đi về phía trước, không chịu từ
bỏ.
Ta về đến nhà, khóc cầu phụ thân, người bất đắc dĩ phải đồng ý giúp
ta đút lót để được thông qua, khi cái vị công chúa Phượng Nghi sống
ẩn dật trong thâm cung kia triệu kiến ta, ta cảm thấy thất
vọng.
“Phượng Nghi công chúa chỉ có mỗi người này thôi sao?” Ta hỏi vị
thừa tướng đi theo giúp ta.
Thừa tướng vẻ mặt kinh ngạc đáp: “Cái gì? Còn có người thứ hai
sao?”
Vì thế, cuối cùng ta vẫn không nói gì.
Thất hồn lạc phách rời khỏi cung, trở về nhà giống như cái xác
không hồn. Tia sáng cuối cùng cũng đã biến mất, ta đột nhiên không
biết mình đang ở nơi nào, lại đang đi về hướng nào.
Sau đó ta bỗng nhớ đến một chuyện.
Ta nhớ lần này rời khỏi sơn trang, vốn là định đi đến Tô gia tìm
Tiểu Bạch, ai ngờ nửa đường đã gặp được hắn. Ta nhớ hắn ngồi phía
trước đánh xe giúp ta, khi sơn tặc xuất hiện cũng không có người
nào chỉa gươm giáo về phía hắn. Ta nhớ lúc ở trong sơn trại hắn
muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ta càng nhớ đến ngày hôm đó ở
khách điếm, bên trong chiếc gương, không hề có hình ảnh của
hắn…
Từng sợi hồi ức đó tựa như nhả tơ dệt kén, quấn quanh ta từng vòng
lại từng vòng, làm ta không cách nào hô hấp được.
Ta vô cùng tuyệt vọng.
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng sợ hãi đến mức thành ra như vậy. Thân
thể giống như bị lửa đốt, lại giống như trôi nổi trong nước, khó
chịu vô cùng. Chính trong lúc cực kỳ bi thống đó, người gác cổng
báo với ta có khách tới thăm. Ta lắc đầu, giờ này khắc này, ta
không muốn gặp ai cả.
Người gác cổng đưa ra một vật, nói với ta: “Khách nhân kia nói, khi
tiểu thư nhìn thấy vật này nhất định sẽ gặp hắn.”
Trên tay hắn là một chiếc lá.
Liễu diệp.
.
Tim ta đập mạnh, đúng vậy, sao ta lại quên mất người này!
Tuy là sợi dây dẫn đến Phượng Nghi công chúa đã bị đứt, nhưng còn
có Liễu Họa Niên mà! Chẳng qua ta không biết người tới tìm ta, là
Liễu Họa Niên nào.
Ta một bên lo lắng, một bên vội vã chạy tới phòng khách, từ xa đã
thấy một người chắp hai tay sau lưng đang quan sát bức họa vẽ trên
tường. Nhìn sơ qua bóng lưng, cũng đủ khiến hồn phách đã tiêu mất
hoàn toàn. Điều kỳ lạ chính là dù như thế nhưng ta không cách nào
nhận ra người đó rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân.
… cho đến khi hắn xoay người lại.
Ta a lên một tiếng, chăm chăm nhìn hắn, nhất thời không biết xưng
hô như thế nào.
Hắn nháy mắt: “Không nhận ra ta sao?”
Ta nhẹ giọng hỏi: “Phượng Nghi… công chúa?”
Hắn à lên một tiếng, vuốt mũi cười cười: “Tuy rằng nàng gọi ta như
vậy cũng không sai, bất quá ta thích tên Liễu Họa Niên này
hơn.”
“Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?” Ta không dám kết luận người này là
ai. Gương mặt là của Liễu Họa Niên, nhưng thanh âm lại xen vào
giọng của công chúa hòa lẫn với giọng hắn, có chút quen thuộc, lại
có chút không quen.
Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng lột mặt nạ xuống hé ra một gương mặt, ta
lại a lên một tiếng, đang muốn kêu lên hai chữ công chúa, lại thấy
hắn gỡ xuống cái mặt nạ Phượng Nghi công chúa, cứ thế biến trở về
thành Liễu Họa Niên.
Đổi tới đổi lui, giống như ảo thuật.
“Ngươi là ai?”
“Ta có thể là bất cứ người nào mà nàng nhìn thấy.” Hắn ôn nhu trả
lời.
Ta lắc đầu: “Ta không hiểu.”
Hắn bước mấy bước về phía ta, nghiêm mặt nói: “Hướng đại tiểu thư,
nàng tin trên đời này có quỷ không?”
Ta ngẩn ra. Tin sao? Kỳ thực vốn là không tin. Có điều, những
chuyện gần đây đã trải qua khiến ta bắt đầu mơ hồ, nếu như không
phải nói là chuyện ma quỷ thì cũng không có cách giải thích nào hợp
lý hơn.
Thấy ta chần chừ, Liễu Họa Niên lại hỏi: “Nếu vậy, nàng tin trên
đời này có thần tiên không?”
“Ngươi muốn nói ngươi là thần tiên?” Khi ta nói ra những lời này
vốn mang đầy nghi ngờ, nhưng không ngờ hắn nghiêm túc gật gật đầu:
“Phải.”
Phản ứng của ta chính là lập tức lui về phía sau ba bước lớn.
Hắn nhìn thấy ta sợ hãi như thế, bật cười: “Hướng đại tiểu thư
không sợ trời không sợ đất, ra là sợ thần tiên.”
“Ta… chỉ là sợ… sự thật.” Ta cắn môi, thanh âm hạ xuống.
Sắc mặt của hắn đột biến, yên lặng nhìn ta, không biết vì sao ánh
mắt kia lại mang theo một chút thương xót.
Đúng vậy, ta sợ sự thật.
Tuy rằng ta thật sự không rõ đằng sau tất cả những chuyện lộn xộn
này là sự thật kinh thiên động địa như thế nào, thế nhưng, ta có
linh cảm sự thật kia sẽ vô cùng khó có thể chấp nhận. Hay nói đúng
hơn, nếu chuyện không làm đau lòng ta đến thế, phụ thân ta cũng sẽ
không hợp lại với Tô gia cùng nhau giấu diếm ta. Cho nên, tuy rằng
ta khát khao muốn biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng
chuyện tới nước này, đáp án sờ sờ trước mắt, ta lại bắt đầu sợ
hãi.
“Nàng sợ cái gì?” Nghe thấy thanh âm của Liễu Họa Niên ở khoảng
cách gần như vậy, lại mờ mịt xa xăm tựa như trong mơ. “Chuyện xấu
nhất cũng đã xảy ra rồi, không phải sao?”
Đúng vậy, hắn nói rất đúng, chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra… Tiểu
Bạch đã chết. Trên thế gian này không còn gì đáng sợ hơn so với
chuyện đó nữa, nếu vậy, ta cần gì phải sợ chứ?
“Vậy nên, chẳng lẽ nàng không muốn biết Tô Hạnh chết như thế nào?
Lại vì sao sau khi chết, còn xuất hiện trước mặt nàng sao?”
Nước mắt ta chảy ra.
Thật là kỳ quái, rõ ràng tim không có đập nhanh hơn, rõ ràng thân
thể không run rẩy, ta cảm thấy mình bình tĩnh như vậy, có điều,
nước mắt lại tự chảy ra, hoàn toàn không chịu sự khống chế của
ta.
Liễu Họa Niên thở dài: “Hắn vì ta mà uổng mạng.”
21.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể tiếp nhận,
không thể suy nghĩ được gì.
Hắn nói hắn là Tán Tiên, tên gọi Hoài Lý, rất thích đi du ngoạn
khắp nơi. Một ngày nọ đi đến Thiên Sơn Tuyết Phong, gặp một thiếu
niên ngồi bên cạnh một tảng đá, vì thế hắn đến bắt chuyện, ai ngờ
vô luận hắn đùa như thế nào, thiếu niên cũng không nói một
lời.
Hắn chưa bao giờ bị con người xem nhẹ như vậy, càng quyết tâm muốn
làm cho thiếu niên mở miệng. Bởi vậy, khi hắn phát hiện ánh mắt của
thiếu niên dừng trên một bụi cỏ nhỏ, hắn nhổ nhánh cỏ đó lên, cười
nói: “Ngươi muốn thứ này phải không? Vậy năn nỉ ta đi.”
Nhất thời sắc mặt thiếu niên đại biến. Mà càng không ngờ tới chính
là, ngọn cỏ kia khi mọc trên mặt đất thì xanh mượt, vừa mới rời
khỏi đất liền lập tức héo rũ.
Nguyên lai đó là Hoàn Linh Thảo trong truyền thuyết, mười sáu năm
mới nở hoa, hoa chỉ có một đóa, có thể giải bách độc.
Thiếu niên trúng độc, đây là tia hy vọng cuối cùng.
Lại bị bóp chết bởi hành động ngả ngớn của hắn.
Thế là giải dược đã không còn. Tô Hạnh chết.
Hoài Lý thở dài: “Cả đời ta làm xằng làm bậy vô số, chỉ duy lần
này, làm ta hối hận nhất…” Hắn còn chưa nói xong, hai tay ta đã
vòng sau gáy hắn, ôm cổ hắn, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe môi nhếch
lên cười nói: “Hướng đại tiểu thư, ta biết nàng rất thích ta, nhưng
cũng không cần phải…” Lời còn chưa dứt, ta đã mở miệng cắn một phát
trên cổ hắn.
Ta đã dùng sức mà cắn như vậy, thế nên đầu lưỡi lập tức cảm giác
được vị ngọt.
Rốt cuộc hắn ý thức được ta không phải đang đùa, vội vàng đẩy ta
ra, nhưng ta muốn cắn chết hắn, giá nào cũng không chịu nhả ra.
Hoài Lý đẩy ra vài lần, không giãy dụa nữa, cũng không đẩy nữa,
ngoan ngoãn đứng yên ở đó, đưa một bàn tay lên xoa xoa đầu ta, chậm
rãi nói ba chữ: “Thực xin lỗi…”
Ta nức nở, rốt cuộc cũng không kiềm chế được run rẩy.
Bảo ta làm thế nào có thể chấp nhận sự thật như vậy?
Một vị thần tiên hết sức nhàm chán lại vô ý vô tứ.
Cũng không biết tại sao lại gây ra sự việc hết sức nghiêm
trọng.
Quan trọng nhất là, Tiểu Bạch của ta vì thế mà chết đi!
“Của ta” hai chữ một khi một khi hiện ra thì không thể bình tĩnh
trở lại. Đúng vậy, Tiểu Bạch là của ta. Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi
người đều biết, chính hắn cũng biết, thực tế là ta cũng biết, chỉ
là chưa từng thừa nhận qua.
Ta là người nhát gan, yếu đuối, lại ích kỷ, bởi vậy, rõ ràng có
những chuyện bất tri bất giác đã thay đổi theo thời gian, trồng
xuống đất, nảy mầm rồi nở hoa, nhưng ta vẫn cố chấp như trước,
không chịu đối mặt.
Ta… thích Tiểu Bạch.
Mười sáu năm trong đời, trừ phụ thân ra, không có người nam nhân
nào quan trọng hơn so với hắn.
Chẳng qua là ta quá ngu dốt, rõ ràng là cái ta thích, lại sợ mọi
người chê cười, sợ chính mình bị tổn thương, nên làm ra vẻ chán
ghét và không cần, ta nghĩ như vậy là an toàn, là cân bằng, thế
nhưng không biết rằng cuối cùng có một ngày ta sẽ mất đi hắn.
Ta sẽ mất đi Tiểu Bạch.
Ta, mất đi Tiểu Bạch.
Thật nguyện ý đổi toàn bộ bốc đồng và tùy tiện để quay về những
ngày trước kia.
Nếu ta trở lại là Hướng Ti Vũ khi xưa, ta nhất định, nhất định phải
hiểu tâm ý người khác hơn, nhất định, nhất định phải đối xử tốt với
Tiểu Bạch hơn, sẽ không ghen tị, không ghét việc hắn thông minh hơn
ta, không vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, không lên cơn thất thường
bắt nạt hắn. Nếu ta biết thời gian ở cùng hắn lại ngắn ngủi như
vậy, nếu ta biết hắn cuối cùng sẽ rời bỏ ta mà đi, ta nhất định,
nhất định sẽ hết sức trân trọng.
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi, xin lỗi Tiểu Bạch.
Ta nhả răng ra, ôm Hoài Lý, khóc không thành tiếng.
Hoài Lý vỗ nhẹ lưng ta, trong lời trấn an có tiếng thở dài sâu kín:
“Con người sau khi mất đi mới biết quý trọng… điều này thật không
tốt, đúng không?”
Hắn rõ ràng là đang an ủi ta, nhưng ta nghe xong lời này lại càng
bi thương.
“Ta tự biết mình lỗ mãng, lầm hại tính mạng của Tô Hạnh, vì cố ý
bồi thường nên đã cũng bằng hữu quỷ sai đánh cược, nếu như trên đời
có sức mạnh to lớn nào có thể giữ hắn lại, như vậy hắn có thể không
chết, hồi sinh. Thế nhưng, kỳ hạn chỉ có một tháng.”
Ta chấn động mạnh, ngẩng đầu lên từ trong lòng hắn.
Hoài Lý cười cười với ta, trong dáng cười có chút hiu quạnh: “Hắn
là nhân loại đặc biệt nhất mà ta từng gặp, ta thực muốn biết, đối
với hắn mà nói điều vướng bận nhất, luyến tiếc nhất là gì. Vì thế
ta vẫn đi theo hắn, phát hiện sau khi hắn trở lại nhân gian, chuyện
đầu tiên chính là đi tìm nàng.”
Ta nhớ tới lúc ta mới rời khỏi Phượng Hoàng sơn trang không bao
lâu, đụng phải Tiểu Bạch ngay trên đường, lúc ấy ta cứ tưởng là
tình cờ gặp thôi, hóa ra là hắn đặc biệt đến tìm ta.
“Có điều không nghĩ tới…” Hoài Lý vừa cười, vừa nhẹ nhàng đùa cợt:
“Hắn còn chưa nói với người việc cải tử hồi sinh, trước đó nàng đã
nói nguyện vọng của mình với hắn – nàng muốn gả cho Liễu Họa
Niên.”
Mặt ta nóng lên, dường như sự xấu hổ và hối hận lại bóp nghẹn tim
ta, đau đến cùng cực.
“Hắn vốn có thể nói, nhưng lại không nói gì cả, cứ thế cùng nàng
lên đường. Song ta lại không thể khoanh tay đứng nhìn, quyết định
giả làm Liễu Họa Niên xuất hiện trước mặt nàng, đầu tiên là làm cho
nàng thấy ta lãnh khốc mà sợ hãi, sau đó giả làm công chúa buộc
nàng rút lui… Chỉ tiếc, thời gian ở nhân gian thật chẳng đáng tiền,
thời hạn một tháng lại trôi qua quá nhanh. Mà nàng, thủy chung vẫn
không lên tiếng giữ hắn lại.”
“Tại sao hắn lại không nói cho ta biết?” Nước mắt ta đã rơi đầy
mặt. “Hắn rõ ràng có thể nói thẳng với ta! Ta…”
Hoài Lý thong thả ngắt lời ta: “Nếu hắn nói ra, nàng sẽ giữ hắn lại
sao? Mà sở dĩ nàng giữ hắn lại, là xuất phát vì thương hại, hay là
không thể không làm?”
Ta chấn động.
Ánh mắt Hoài Lý trong suốt vô hạn, sáng lên, phảng phất như có thể
nhìn thấu ta: “Nàng không biết lòng mình, hay là nói, nàng căn bản
không dám thừa nhận tình cảm của mình. Đúng vậy, Tô Hạnh thực chất
đối với nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng, nhưng hắn không thể vứt bỏ
tự trọng của mình, ngay lúc nàng luôn miệng nói phải gả cho một nam
nhân khác, nếu như hắn mở miệng nói ra sự thật, giống như là đang
khẩn cầu nàng yêu hắn. Nàng cảm thấy nếu đổi lại là nàng, sẽ nói ra
sao?”
Ta nắm chặt tay mình, dùng sức như vậy, nên đầu móng tay đều đâm
sâu vào trong thịt. Nhưng ta không cảm thấy đau, bởi vì giờ này
khắc này, tim ta so với thân thể còn thống khổ hơn ngàn lần, vạn
lần!
“Cho nên…” Hoài Lý xoa xoa đầu ta, dùng ngữ khí thật ôn nhu nói
“Nàng đã bỏ lỡ cơ hội cứu hắn. Hướng đại tiểu thư, nàng đã bỏ
lỡ.”
Ta nhảy từ trên người hắn xuống, quỳ rạp xuống đất, sau đó hai tay
tự ôm lấy mình, không ngừng run rẩy. Thanh âm của Hoài Lý rõ ràng
ôn nhu như vậy, lại có thể nói ra những lời tàn khốc như vậy.
Hắn vẫn yên lặng mà nhìn ta như vậy, tựa như nhìn một kẻ đáng
thương. Nhưng sâu trong mắt lại lóe ra điều gì đó vô cùng phức tạp,
những điều đó xoay tròn lại rồi chìm sâu xuống, làm hắn càng trở
nên lãnh khốc hơn, đồng thời đột nhiên cũng làm ta bừng tỉnh.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ta nắm chặt tay, gượng đứng dậy.[ http://tuenguyet.com]
Hắn nhíu mày, có chút giật mình, vừa định mở miệng, ta đã nhào tới
ôm chặt cánh tay hắn, cuống quít nói: “Cho ta thêm một cơ hội
nữa!”
“Hả?”
“Cho ta thêm một cơ hội, một lần, chỉ cần một lần nữa thôi! Để ta
lựa chọn lại một lần nữa có được không? Để ta bắt đầu sửa sai có
được không?”
Hắn lạnh lùng nhìn ta: “Nàng dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ cho nàng
một cơ hội nữa? Lại dựa vào cái gì mà có cơ hội sửa sai?”
Ta không bị ngữ điệu lạnh như băng như sương của hắn dọa, kiên trì
nói: “Ta biết là có! Nhất định có! Nếu không, nước đã đổ đi khó mà
hốt lại, bụi đã bay đi không thể trở về, nếu đã hoàn toàn vô vọng,
ngươi cất công đến nơi này chẳng lẽ chỉ để nhìn ta thống khổ như
thế nào sau khi biết sự thật sao?”
Hắn yên lặng nhìn ta nửa này mới chậm rãi nói: “Có lẽ ta thật sự
muốn nhìn nàng thống khổ nên mới tới đây.”
Tim ta đập mạnh một cái, nhưng vẫn lắc lắc đầu, cố chấp nói: “Ta
không tin! Ngươi đã làm chuyện nhàm chán một lần, nên đã liên lụy
một mạng người chết oan, ngươi sẽ không làm chuyện nhàm chán lần
thứ hai! Sẽ không!”
Hoài Lý bật ra một tiếng cười nhạo: “Nàng cảm thấy nàng hiểu ta lắm
sao?”
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từng chữ từng chữ nói: “Tuy ta và
ngươi ở chung không lâu, từ đầu tới cuối ngươi lại còn dối gạt ta,
có điều, ta cảm giác được, ngươi là người tốt.”
Hắn giận tái mặt: “Ta không phải người.”
Ta lập tức sửa lại: “Vậy thì là tiên tốt.” Lại nắm chặt tay hắn
thêm vài phần: “Ngươi nhổ Hoàn Linh Thảo lên, là hành động vô tâm
nhưng đã làm hại tới mạng người, nếu đổi lại là thần tiên khác,
chết thì đã chết, thiên hạ không lúc nào là không có người chết,
chỉ là một mạng người thì đã sao chứ? Thế nhưng ngươi lại áy náy,
chẳng những áy náy lại còn tìm cách sửa sai. Cho nên mới có cái gọi
là một tháng cơ hội.” Nói tới đây ta khổ sở cúi đầu, nức nở nói:
“Thế nhưng, thật không may, ngươi và Tiểu Bạch lại gặp phải một kẻ
ngu ngốc như ta, ta ngu ngốc nên đã không để ý, vô tình bỏ lỡ cơ
hội cứu người mà ngươi đã mất nhiều công sức như vậy mới có được.
Thực xin lỗi! Ta biết ta sai rồi, cho nên, tuy rằng như vậy là làm
khó dễ ngươi, có điều, xin ngươi một lần nữa có được không? Xin cho
ta một cơ hội nữa. Lúc này đây, ta cam đoan! Ta cam đoan tuyệt đối
sẽ không lãng phí, tuyệt không do dự, tuyệt không thất bại.”
Hoài Lý nhìn ta thật lâu, lâu đến nỗi ta sắp sửa tuyệt vọng, nhưng
lại ra sức tự nhủ với chính mình, chưa tới thời khắc cuối cùng
tuyệt đối không thể từ bỏ. Ta nợ Tiểu Bạch nhiều như vậy, lại sơ
suất hại hắn mất một lần cơ hội trở về nhân gian. Nếu như người
Tiểu Bạch chọn lúc đó không phải là ta, mà là Tô bá bá, Tô bá mẫu,
hay là người thân nào khác, tin chắc rằng những người đó đều sẽ giữ
hắn lại. Chỉ có ta, ta ngu ngốc ích kỷ lại tự cho là mình đúng mới
có thể mơ mơ màng màng, hồ đồ như vậy.
Hắn là Tiểu Bạch mà! [ http://tuenguyet.com]
Là Tiểu Bạch sớm chiều ở bên ta chín năm, đã được kết duyên với ta
trước khi ta sinh ra!
Là Tiểu Bạch chẳng ngại yêu cầu của ta hoang đường nhàm chán như
thế nào đều cố gắng giúp ta thực hiện!
Là Tiểu Bạch dù biết rõ nếu như ta không yêu hắn, hồn hắn sẽ quay
lại địa phủ, nhưng vẫn mang ta đi tìm Liễu Họa Niên!
Ta, ta… Ta làm sao lại không thể không giữ hắn lại?
Ta khóc loạn lên, nước mắt nước mũi chảy không ngừng.
Rốt cuộc Hoài Lý cũng có phản ứng, giựt lại tay áo trước mắt ta
nói: “Đại tiểu thư, cho dù ta là thần tiên có thể biến ra một bộ y
phục mới, nhưng nàng cũng không cần phải lấy y phục của ta làm khăn
lau mà.”
Miệng ta mếu máo, khóc càng dữ dội.
Vì thế hắn lại thở dài: “Được rồi được rồi, coi như ta sợ nàng.
Thật chưa từng thấy qua nữ nhân nào nước mắt nhiều như vậy, khóc
khó coi như vậy. Nghe ta nói đây, muốn cứu Tô Hạnh, thực ra vẫn còn
một cách…”
Ta vui mừng nói: “Thật tốt quá!”
“Nàng khoan mừng vội, phương pháp đó vô cùng gian nan, nàng có làm
được hay không vẫn còn rất khó nói.”
Ta nói như đinh đóng cột: “Nhất định có thể!”
Ta là ai? Ta chính là Hướng đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang
– Hướng Ti Vũ! Chỉ cần ta hạ quyết tâm sẽ không có chuyện gì là
không làm được! Hơn nữa, lúc này đây, vì Tiểu Bạch, ta càng nhất
định nhất định phải làm được!
“Tốt. Nếu vậy,” Hoài Lý nói thực chậm, “Nàng phải đi Thiên Sơn
Tuyết Phong đợi mười sáu năm.”
“Cái gì???!!!”[ http://tuenguyet.com]
—
Hoài Lý nói, độc Tiểu Bạch trúng phải còn nằm trong thân thể, cho
nên, muốn Tiểu Bạch sống lại, trước hết phải giải độc. Hắn có thể
dùng pháp thuật giữ cho thi thể Tiểu Bạch không bị thối rữa, cũng
lệnh cho hồn phách Tiểu Bạch ngủ say, cứ như vậy Tiểu Bạch sẽ không
thể luân hồi chuyển thế. Cùng lúc đó, ta đi Thiên Sơn Tuyết Phong
chờ Hoàn Linh Thảo kia lại nở.
“Mười sáu năm mới có thể ra hoa.”
“Trong lúc đó nếu có gì sơ suất cũng sẽ khiến nó héo rũ.”
“Nguyên linh của Tiểu Bạch không bị hủy, mười sáu năm sau, hắn sống
lại cũng chỉ có mười sáu tuổi như trước, mà nàng sẽ già đi. Nàng đã
nghĩ kỹ rồi sao?”
Trước khi đi, Hoài Lý hỏi ta lần nữa.
Mà mỗi một lần, câu trả lời của ta đều giống nhau – “Ta nhất định
có thể làm được.”
Tiểu Bạch, hiện tại ta đang ở Thiên Sơn Tuyết Phong, ngồi trên tảng
đá ngươi từng ngồi qua, chờ đợi đóa hoa ngươi từng đợi qua.
Đám người thân thích trong nhà ta sau khi biết được ta muốn ở đây
chờ mười sáu năm, tất cả đều đến ngăn cản ta, bọn họ nghĩ rằng ta
điên rồi, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng, ta không điên. Trong
lòng ta, chưa bao giờ sáng suốt như vậy.
Nơi này rất lạnh, bất quá cũng không sao, phụ thân đã chuẩn bị cho
ta áo lông ấm áp nhất, khi không lạnh lắm, ta tự chơi trò tróc quỷ
một mình. Đó là trò mà trước đây chúng ta thường xuyên chơi với
nhau, khi đó ta cảm thấy rất chán, cuối cùng ta lại là quỷ, bị
ngươi đuổi giết. Hiện tại lại biết, nếu như phía sau có người nhìn
ngươi, đi theo ngươi, kỳ thực là chuyện vui biết bao.
Tiểu Bạch, đợi sau khi ngươi sống lại, ngươi chơi cùng với ta nha?
Thế nhưng, ta lại có chút lo lắng, đến lúc đó ta đã ba mươi hai
tuổi, có khi nào già rồi không chạy nổi không? Gần đây ta soi
gương, thấy mình mọc ra ba cọng tóc bạc, nguy rồi, có khi nào ta
già đi nhanh quá không?
Nếu như ta già rồi, không còn đẹp nữa, ngươi có còn thích ta
không?
Bất quá, nếu như là Tiểu Bạch, nhất định sẽ thích ta nhỉ? Không
biết vì sao ta lại nhận thấy như vậy. Tuy rằng khi nhận ra thì đã
quá muộn, thật sự quá muộn.
Tiểu Bạch, mười sáu năm đầu, cám ơn ngươi vẫn luôn chăm sóc ta, yêu
mến ta, chờ đợi ta.
Hiện tại, đến lượt ta chờ ngươi mười sáu năm.
Mười sáu năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Đến lúc đó, câu đầu tiên ta muốn nói với ngươi là…
Phu quân, mừng chàng đã về.
TN: Có bạn từng hỏi truyện này là SE hay HE, tùy cảm nhận của mỗi
người, với mình thì nó là HE. Chỉ cần không phải mãi mãi không gặp
được nhau thì đã là HE rồi
Cũng có bạn nói, qua 16 năm liệu TB có còn yêu TV không? Mình nghĩ,
tình yêu không tính bằng thời gian, mà tính bằng trái tim mỗi
người, có khi tính bằng một đời. ^__^