15.
Đúng vậy, vào những lúc nguy cấp nhất, người đến cứu ta, chỉ có
Tiểu Bạch.
Luôn là Tiểu Bạch.
Thế nhưng, mãi đến khi câu nói đó vang lên, ta mới thật sự ý thức
được hóa ra ta đối với Tô Tiểu Bạch vô cùng tín nhiệm và ỷ lại, hơn
cả cha ta, hơn bất kỳ một người nào khác, thậm chí hơn cả bản thân
mình.
Phượng Nghi công chúa gần như lập tức buông lỏng tay ra, vuốt tóc,
khi quay đầu lại nhìn hắn, liền khôi phục lại dáng cười yếu ớt
thanh thanh: “Đừng cuống lên như thế, chẳng qua ta chỉ đùa với tiểu
bảo bối của ngươi một chút mà thôi.”
Tiểu Bạch quay lưng về phía ánh sáng, bởi vậy ta không nhìn rõ biểu
tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy giờ phút này hắn rất nghiêm túc,
nghiêm túc đến mức cơ hồ khiến ta cảm thấy xa lạ.
Căn phòng chìm trong yên lặng một lúc, sau đó, Tiểu Bạch mở miệng
nói: “Chưa tới thời gian quy định, không được gây chuyện.”
“Này, ta vì sốt ruột thay ngươi, nên muốn giúp ngươi thôi!” Phượng
Nghi công chúa ném một cái nháy mắt về phía hắn, “Phải biết rằng
ngày mai trước lúc mặt trời mọc, nếu như ngươi còn không
thể…”
Tiểu Bạch cắt ngang lời nàng: “Ta không cần ngươi giúp.”
Phượng Nghi công chúa theo thói quen vân vê tóc, khẽ nhếch miệng
nói: “Vậy thì không giúp. Lòng tốt không được hồi báo, quên đi, ta
đi đây.” Nói xong, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Tiểu Bạch vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, không ngăn cản, cũng
không có vẻ gì là muốn giải thích với ta. Ta cắn môi, cảm thấy
trong lòng là lạ, có loại cảm giác xa cách như người ngoài cuộc bị
gạt sang một bên. Hừ, hắn với công chúa là người một nhà, nhưng với
ta lại giữ bí mật.
Cũng giống như trước đây, khi rút thăm chơi trò bắt quỷ, hắn cùng
một đội với người khác, đứng ở phe đối lập với ta.
Có lẽ lâu thật lâu ta không nói lời nào, Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn
không được, đi tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm. Ta trừng mắt
nhìn ngược lại hắn: “Nhìn cái gì? Từ nhỏ tới lớn mười sáu năm, còn
nhìn chưa đủ à?”
“Ta nghĩ, vĩnh viễn cũng không đủ.” Thanh âm hắn trầm thấp tựa như
tiếng thở dài.
Nghe được lời này, trái tim nhỏ bé của ta lại nhảy loạn lên… không
thể nào? Hắn chưa từng nói những lời ám muội như vậy với ta. Hắn,
hắn, là có ý gì?
Ta mở to hai mắt yên lặng nhìn hắn. Hắn nghiêng người, vén vạt áo
choàng sang một bên, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường. Tà dương rơi
trên hàng mi đôi mày dài đậm, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tim ta lại
đập mạnh, cảm thấy có chút không ổn.
Ta chưa từng thấy qua Tiểu Bạch nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến
nỗi… Hình dung như thế nào đây, tuy rằng giờ phút này hắn ngồi bên
cạnh ta, khoảng cách không đến một thước, nhưng lại giống như thực
xa xôi.
Vì muốn xóa đi cám giác lo sợ này, ta vội nắm lấy tay áo hắn, lắc
lắc, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngày mai trước khi mặt trời mọc,
ngươi định làm gì?”
Hắn quay đầu lại, tiếp tục dùng vẻ mặt khiến ta tâm hoảng ý loạn mà
nhìn ta, ta cố gắng trấn áp lại sự khác lạ trong lòng, liếm liếm
môi nói: “Vậy… ngươi và công chúa có chuyện gì không thể nói ta
biết sao? Hay là…”
Ta còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên bị nuốt lấy.
Hắn đột ngột tiến đến sát mặt làm ta trở tay không kịp, trên môi
truyền đến cảm giác mềm mại ôn nhu kỳ lạ, Tiểu Bạch cúi xuống hôn
ta, bờ môi của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Giây phút đó đầu óc ta trống rỗng.
Mãi đến khi ta ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời
cảm xúc giống như núi lửa bùng nổ, vội dùng sức đẩy hắn, lời nói
không chút suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra: “Ngươi cư nhiên dám đối với
ta như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa phải không, ta sẽ méc cha
và mẹ ta, đúng rồi còn cha ngươi nữa, ngươi ngươi ngươi điên
rồi!”
Khóe mắt của Tiểu Bạch rõ ràng khẽ giật lên vì ba chữ cuối cùng
trong lời nói của ta. Thế nhưng lúc này ta mặc kệ cảm xúc của hắn,
cảm giác xấu hổ như bài sơn đảo hải(1) đang nhấn chìm ta, khiến ta
không biết phải đối mặt thế nào với chuyện vừa xảy ra, bởi vậy chỉ
có thể liều mạng thương tổn hắn: “Ngươi đối với ta rõ ràng không có
ý gì, tại sao lại làm như vậy với ta? Chuyện này nếu truyền ra
ngoài ta làm sao còn có thể gả đi? Rõ ràng trước đây là ngươi từ
hôn, lại cùng công chúa thông đồng giả làm Liễu Họa Niên lừa gạt
ta, vừa rồi còn đối với ta như vậy, Tô Tiểu Bạch! Ngươi thật sự xem
ta là con chó nhỏ, gọi thì đến đuổi thì đi sao? Thật quá đáng! Thật
quá đáng, ta ghét ngươi đồ chết bằm! Ngươi cút đi cho ta! Ta không
muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Ta cầm gối hung hăng ném về phía hắn, vô tình trúng mặt hắn, sau đó
dội ngược lại bên giường rồi tơi xuống đất.
Mà Tô Hạnh, im lặng chịu đòn công kích đó, không nói lời nào, chẳng
qua chỉ đứng dậy xoay người, chậm rãi nhặt gối lên, đặt lên giường
ta, lại lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, trên mặt đều
mang theo biểu tình bình tĩnh đến gần như chết lặng.
Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng từ từ khép
lại.
Ta nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia, rõ ràng không muốn khóc, nhưng
nước mắt lại chảy không ngừng.
—
(1)Bài sơn đảo hải: thành ngữ ‘dời núi lấp biển’
16.
Ta cùng Tiểu Bạch mặc dù là chỉ phúc vi hôn, nhưng nghiêm túc mà
nói cũng không phải chân chính trên danh nghĩa là thanh mai trúc
mã.
Tuy ta vẫn biết có một người như vậy, nhưng mãi đến năm bảy tuổi ta
mới thực sự gặp qua hắn.
Phụ thân thọ yến, mọi người đến chúc mừng, tiểu hài tử sẽ không
hiểu được mối quan hệ có lợi đằng sau sự náo nhiệt đó, chỉ cảm thấy
ồn ào. Bởi vậy, sau khi ta bị gọi đến đại sảnh, tùy tiện nói vài
câu may mắn mừng thọ phụ thân, liền tìm cớ lui ra ngoài, trong lòng
chỉ muốn đi hậu viện thả diều.
Mà khi đó, có một thiếu niên cũng từ trong đại sảnh đi ra, hơn nữa,
cứ lẽo đẽo theo ta.
Ta rốt cuộc không kiên nhẫn được, xoay người, hất mái tóc, trừng
mắt nhìn thẳng vào hắn: “Ê, ngươi đi theo ta làm gì?”
Hắn còn chưa đáp lời nào, bà vú bên cạnh đã vội vàng chạy tới, vừa
giải thích vừa cười nói: “Chao ôi, tiểu thư, các người đang nói gì
thế? Tiểu thư vẫn chưa nhận ra sao, vị này chính là tiểu công tử
của Tô gia, hôn phu của tiểu thư, Hạnh thiếu gia đấy.”
Ta nghiêng đầu, nhìn hắn đánh giá từ đầu đến chân, chỉ cảm thấy
người này trắng đến chói mắt, một nam hài, cư nhiên còn trắng hơn
cả ta, lại còn mặc một bộ y phục màu trắng tới mừng thọ cha ta,
đúng là điềm xấu!
“Ê, ngươi chính là Tô Hạnh sao? Tốt lắm, đem ra đây!” Ta chìa một
bàn tay đến trước mặt hắn.
Hắn sửng sốt mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Cái gì?”
“Tiền á!” Ta nói đúng lý hợp tình “Cha ta nói, ngươi là vị hôn phu
tương lai của ta, nếu ngươi có thứ gì đều phải cho ta một nửa hoặc
nhiều hơn. Trên người ngươi mang theo bao nhiêu tiền? Mau chia cho
ta một nửa!”
Hắn ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, ta không kiên nhẫn, tự tay
sờ soạng tìm kiếm trong lồng ngực hắn cùng tay áo, quái lạ, sao
trên người một phân tiền cũng không mang theo! Cha nói, nếu giao
dịch bất lợi tuyệt đối không làm, cho dù thu không được nợ, mang
cái lông ngỗng trở về cũng tốt.
Vì thế ta nghĩ nghĩ, sau đó tháo khối ngọc bội trên cổ hắn xuống:
“Lấy cái này cũng được. Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhớ kỹ lần sau
khi đến phải mang tiền theo.”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn ta lúc ấy, cả đời ta cũng không thể quên
được
Tựa như vừa rồi hắn ở trước mặt ta, dùng ánh mắt giống như vậy mà
nhìn ta.
Kỳ thực một người như vậy xuất hiện trong cuộc sống của ta, bây giờ
nghĩ lại, thực sự là tao ngộ thú vị của số mệnh. Ta và hắn sớm
chiều ở bên nhau trong một thời gian dài, từ sau lần thọ yến, hàng
năm mười hai tháng sẽ có ít nhất bốn tháng hắn ở lại Phượng Hoàng
sơn trang. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng theo phu tử học tập, còn
cùng nhau ngủ.
Cho đến năm mười tuổi, bà vú nói chúng ta đều đã lớn, nam nữ hữu
biệt, tách chúng ta ra.
Nhưng vẫn có rất nhiều thời gian cùng chơi chung với nhau.
Tuy ta và Tiểu Bạch ở chung với nhau nhưng cũng không thể nói là
hòa thuận, ta thường xuyên châm chọc hắn, chế giễu, động chân động
tay với hắn, những lúc ấy bọn hạ nhân đều chạy đến giúp hắn, chỉ
trích ta, nói ta ức hiếp hắn. Ta vô cùng ủy khuât, mà ta càng ủy
khuất, lại càng nhìn hắn không vừa mắt, càng châm chọc, chế giễu,
động chân động tay với hắn.
Cũng như có một lần, ta đang thay quần áo, hắn đột nhiên đẩy cửa
vào, ta sợ tới mức vội vàng che ngực thét chói tai. Hắn lập tức lùi
về sau, nhưng đã không kịp, ta chụp lấy tất cả những gì có thể với
tới, toàn bộ ném về phía hắn, mắng: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài, ai
kêu ngươi vào! Tên dê xồm này!”
Sau đó chạy tới khóc thê thảm với bà vú: “Ma ma, ma ma, Tiểu Bạch
nhìn trộm con thay quần áo!”
Bà vú dở khóc dở cười: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng giận, không
sao đâu.”
“Sao lại không sao? Con bị hắn nhìn thấy hết rồi!”
“Cho nên hắn sẽ chịu trách nhiệm.” Bà vú cười tủm tỉm nói, “Hắn
chính là vị hôn phu của con mà.”
Trời biết, ta vô cùng thống hận ba chữ kia!
Cũng bởi vì ba chữ kia, cha ta đối với hắn còn tốt hơn với
ta!
Cũng bởi vì ba chữ kia, hạ nhân trong sơn trang đều nịnh nọt lấy
lòng hắn có thừa, thậm chí quên mất chủ nhân chân chính là
ta.
Cũng bởi vì ba chữ kia, rõ ràng là hắn chọc ta nổi giận, nhưng mọi
người vẫn sẽ nói là ta ức hiếp hắn!
Tất cả mọi người cho rằng ta cố tình gây sự, nhưng không ai biết,
kỳ thực, ngoài mặt ta vừa tức vừa giận, thực chất là che giấu những
suy nghĩ rối bời cùng sự cô đơn khôn xiết.
Vô luận có làm chuyện gì quá phận đối với ta, người đó, cũng không
bị trách cứ.
Cho nên hắn muốn nhìn ta thay quần áo, liền nhìn.
Hắn muốn từ hôn, liền từ hôn.
Hắn muốn lừa gạt ta, liền gạt.
Hắn muốn hôn ta, cũng không kiêng kỵ gì, liền hôn.
Ngoài mặt có vẻ như là ta trên cơ hắn, nhưng kỳ thực, người thật sự
bị bắt nạt là ta, là ta mà, vậy nên ta chỉ có thể phô trương thanh
thế, kiêu căng ngang ngược để che giấu con người nhát gan của mình
thôi!
Ta vùi đầu vào trong chăn, mặc cho nước mắt vẫn chảy không
ngừng.
Tô Tiểu Bạch… đáng ghét.
Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!
17.
Nếu như có thể ngủ thì tốt rồi, không cần phải suy nghĩ, nên cũng
không cần phải khổ sở và bi thương.
Nhưng có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, bởi vậy, khi ta muốn ngủ
tiếp thì phát hiện ra không tài nào ngủ được.
Nằm đếm đến con cừu thứ chín ngàn chín trăm chín mươi tám, ta dứt
khoát xốc chăn ngồi dậy, quyết định không thể cứ để tinh thần tiếp
tục đi xuống như vậy.
Ta là ai?
Ta chính là đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang!
Là người mà ai tới trước mặt ta đều phải khen tặng, lấy lòng, nịnh
nọt, nâng niu – Hướng đại tiểu thư.
Là nữ nhi bảo bối duy nhất mà Thiên hạ đệ nhất quỷ keo kiệt – Hướng
Tiền cũng nguyện ý dùng hai vạn lượng hoàng kim mua vui cho ta khỏi
đau lòng.
Thế thì sao ta lại có thể giống như tiểu oán phụ trốn ở trong chăn
lấy nước mắt rửa mặt như vậy?
Được rồi, Tiểu Bạch có chuyện gạt ta, không chịu nói, cũng không
sao, tự ta sẽ tìm hiểu! Cho dù ta không đủ sức, thì cũng còn mạng
lưới người trên giang hồ của cha ta, cùng với các nhánh dưới rải
rác khắp nước, lực lượng lớn như vậy, ta không tin tra không được
rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó ta đến trước gương, chải tóc cẩn thận, vẽ lại lông mày,
lau bỏ son phấn, vuốt y phục lại cho thẳng thớm, đi đến trước cửa,
thở sâu, sau đó mở cửa phòng ra.
Bên ngoài là hàng lang uốn khúc thật dài. Không ngoài dự đoán, Tiểu
Bạch đang ngồi tựa trên lan can, yên lặng ngắm nhìn bầu trời đêm,
nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt hắn tự nhiên hướng lại đây.
Ta hừ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên đi ngang qua hắn mà không
dừng lại một chút.
Hắn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Ta nghiến răng tức tối, ngươi giỏi lắm Tiểu Bạch thối, rốt cuộc
không đi theo ta có phải không? Đến lúc này vẫn không chịu nói cho
ta biết sự thật. Được, ngươi đừng có hối hận, đợi ta tự mình tra ra
cho ngươi xem!
Ta cố tình bước nhanh hơn, trên mặt đất vẫn còn lưu lại hoa tươi mà
hôm đó hai tiểu nha hoàn của Phượng Nghi công chúa tung xuống, hoa
rời cành đã lâu, sao lại có thể vẫn còn tươi đẹp như vậy, nửa điểm
cũng không héo tàn, cũng không biết là hái ở đâu tới.
Phòng của Liễu Họa Niên ngay sát vách phòng ta, ta đi thẳng đến
trước phòng, đẩy cửa vào – trong phòng im ắng không có người.
Liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, chăn màn vẫn xếp gọn gàng, nước
trong ấm trà cũng đã nguội, xem ra ngay cả ở, nàng cũng chưa từng ở
qua nơi này.
Hừ, sự việc bại lộ nên bỏ đi trước rồi sao? Làm gì có chuyện dễ
dàng như vậy, chờ ta phát động cả nước đào xuống ba tấc đất lôi
ngươi ra.
Ta thề với lòng, nhíu mày, bĩu môi, đang muốn xoay người rời đi,
khóe mắt lại lướt qua một vật gì đó, nhất thời kinh ngạc…
Bên cạnh giường có một bàn để gương trang điểm, trên bàn đặt một
tấm gương đồng, cũng giống như tất cả các căn phòng khác, đều là để
khách nhân sử dụng khi rửa mặt chải đầu.
Giờ phút này, nhìn từ góc độ ta đang đứng, tấm gương phản chiếu
hành lang dài bên ngoài.
Một hành lang dài trống trải.
Ánh trăng đêm lạnh lẽo chiếu vào một chỗ tróc sơn trên thành lan
can, lộ ra nguyên bản là màu gỗ, phía dưới, sàn nhà được quét tước
sạch sẽ, đằng sau là mảng sân khuất trong bóng tối.
… cảnh tượng như vậy thật ra vô cùng bình thường, cũng không có gì
đặc biệt, thế nhưng trong mắt ta lại trở nên đáng sợ không nói nên
lời, cơ hồ cảm giác tóc gáy trên người dựng đứng lên, dường như cổ
ta tự có ý thức, từ từ quay lại…
Ngoài phòng, Tiểu Bạch ngồi trên lan can, ngay cả tư thế của ngón
tay cũng không thay đổi. Trên mặt đất một mảng hoa tươi.
Ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía gương…
Trong gương là hành lang dài trống trơn, không có Tiểu Bạch, không
có hoa tươi.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, từ từ vọt lên cổ họng
ta, cơ hồ làm cho người ta muốn thét lên, ta dứt khoát quay đầu
lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tiểu Bạch.
Ánh mắt kia như tuyết.
Tuyết lại thê lương đến thế.
“Ngươi… ngươi, ngươi, ngươi…” Ta giơ một ngón tay, run run chỉ vào
hắn, nhưng không thể nào nói thành câu hoàn chỉnh, “Ngươi ngươi
ngươi…”
Hắn thoáng nhìn vào gương, ánh mắt lóe lên, dường như khẽ thở dài.
Sau đó từ trên lan can nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa định nhấc chân
bước về phía ta, ta lập tức hét ầm lên: “Dừng, đứng lại! Ngươi đừng
lại đây! Không được lại đây!”
Hắn quả nhiên dừng lại, chẳng qua ánh mắt ngày càng sâu thăm
thẳm.
Cả người ta hết sức run rẩy, gần như bật khóc hét lên: “Ngươi là
ai? Ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ? Ngươi là Tiểu Bạch sao?
Tiểu Bạch, ta rất nhát gan, ngươi đừng làm ta sợ mà…”
Hắn ngập ngừng trong giây lát, lại bước mấy bước về phía ta, ta vội
vàng lui về sau, vừa định thét lên, lúc này, trên người hắn đột
nhiên phát ra một luồng sáng, cơ hồ làm chói mắt ta, sau khi luồng
sáng đi qua, hành lang dài trốn trơn, Tiểu Bạch đã biến mất ngay
trước mặt ta như thế.
Ta mở to mắt, hoài nghi là mình đang nằm mơ, hết thảy đều là ảo
giác, có điều, ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua màn mây, rơi
xuống trên người ta… ngày đã lên.
Trời ạ, ta… gặp quỷ sao?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
18.
Đến khi ta có thể cử động bình thường và suy nghĩ lại, quyết định
đầu tiên chính là lao ra khỏi khách điếm, ngay cả khi tiểu nhị cắm
đầu chạy phía sau gọi với theo ta: “Cô nương, cô nương, người còn
chưa trả tiền phòng mà!” ta cũng không để ý.
Điều ta có thể làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái
này.
Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Ta vậy mà lại gặp quỷ? Nói cách khác,
Tiểu Bạch mà đêm qua xuất hiện trước mặt ta không phải là Tiểu Bạch
thật? Nếu vậy trước đó thì sao? Không được, ta phải đi Tô gia tìm
Tiểu Bạch!
Ta chạy ào vào một tiền trang, đưa hoa tai cho bọn hắn xem, sau khi
chứng minh thân phận của mình, yêu cầu họ lập tức đưa ta đến Tô
gia. Không hổ danh là người dưới trướng của phụ thân, làm việc hiệu
quả rất cao, không đến ba canh giờ ta đã đứng ngoài cửa lớn của Tô
gia. Lúc này ta mới nhận ra nguyên lai ta không đi đâu xa, nhiều
ngày như vậy cũng chỉ lòng vòng trong phạm vi mười dặm gần Tô
gia.
Mấy người gác cửa Tô phủ khi thấy ta đều có vẻ vô cùng kinh ngạc,
nhưng ta mặc kệ họ, không đợi họ vào báo đã tự mình xông vào, bọn
họ cũng không có biện pháp nào ngăn ta. Có người lập tức xoay người
chạy đi, có người vây quanh ta, ta đều phớt lờ, chăm chăm vào mục
đích tới đây của mình, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch đâu? Ta muốn gặp
hắn!”
Biểu tình của những người xung quanh ta đều vô cùng gượng gạo, một
người nói: “Hướng tiểu thư, thiếu gia nhà chúng ta vừa đi ra ngoài,
không có ở nhà.”
Ta lập tức đá hắn một cước: “Ngươi dám gạt ta?”
Người kia ôm lấy chân, một người khác vội xoa dịu: “Tiểu thư tiểu
thư, hắn không lừa người, thiếu gia thật sự không có ở nhà.”
“Ta không tin!” Ta lại đá ngã mấy người, đi dọc theo con đường mòn
phía trước lót đầy đá cuội, băng qua hồ nước lớn, ba đình nghỉ mát,
năm tòa giả sơn, bảy cổng vòm, cuối cùng tới trước một đình
viện.
Trong viện nở đủ loại hoa dại không biết tên gọi, mấy gian nhà làm
bằng trúc, thanh u không vướng bụi trần, bên cạnh nhà trúc còn có
suối nước chảy róc rách, mang theo vẻ đẹp của thiên nhiên.
Phụ thân từng nói, từ chỗ ở của ba huynh đệ nhà họ Tô, có thể nhìn
ra tính cách của bọn họ. Tô đại ca ở lầu cao, bởi vậy trời sinh
tính tình cao ngạo, lạnh lùng; Tô nhị ca ở gian nhà thủy tạ, bởi
vậy trời sinh tính lịch sự tao nhã phong lưu, còn chỗ ở của Tiểu
Bạch giản dị tự nhiên nhất, phía sau là núi bên cạnh là nước, phụ
thân đánh giá: “Người này tính tình khoáng đạt, đơn thuần và thân
thiện, có thể là phu quân tốt của con ta.”
Có thể thấy phụ thân khôn khéo một đời, cũng sẽ nhìn nhầm. Nếu như
Tô Hạnh thật sự tốt như người nói, thì làm sao lại có nhiều tiếng
xấu trên giang hồ như vậy, lại vì sao mà lừa gạt ta hết lần này tới
lần khác, làm ta thất vọng, lo lắng và khổ sở?
Phu quân tốt! Hừ, đi chết đi! Ngay cả chuyện giả ma giả quỷ mà cũng
dám làm, hắn còn muốn bức ta điên lên như thế nào nữa mới chịu
thôi?
Ta nổi giận đùng đùng, nghênh ngang đi tới đá văng cửa phòng, cửa
phòng phát ra một tiếng lớn rồi ngã ầm xuống, bụi bay khắp nơi, bay
cả vào mặt ta.
“Khụ khụ khụ…” Ta bị sặc, vội che mũi lại, sau đó nhìn quanh, trong
lòng tự nhiên chùng xuống…
Phòng vẫn như trước, bài trí cũng không có gì thay đổi, có
điều…
Bụi đất.
Bụi đất.
Bụi đất.
Đập vào mắt ta tất cả đều phủ một lớp tro bụi thật dày, cửa phòng
ngã trên mặt đất, vừa lúc in thành hình cánh cửa. Ta kinh ngạc nhìn
hết thảy những gì ở trước mắt, căn phòng này nhìn qua có vẻ như ít
nhất đã mấy tháng không có ai ở… Sao lại thế này? Tô Tiểu Bạch mấy
tháng nay đều không ở nhà sao? Hay là hắn đổi chỗ ở? Không thể nào!
Hắn thích nơi này như vậy nhất định sẽ không dời đi. Hơn nữa, cho
dù hắn dời đi, cũng không nhất thiết phải để bụi bám đầy phòng, Tô
gia không nghèo, không đến mức ngay cả tiền để trả cho một nha hoàn
thường xuyên đến đây quét dọn cũng không có chứ.
Vì sao lại vắng vẻ đìu hiu đến nỗi này?
Tay ta từ từ nắm chặt lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn chằm
chằm những người đi theo mình, mở miệng, thanh âm như rít từ kẽ
răng thoát ra, từng chữ từng chữ một, vô cùng khô khốc: “Thiếu gia
của các người đâu?”
Ánh mắt bọn họ nhìn về những hướng khác, chỉ duy nhất không dám
nhìn ta.
Trong nháy mắt, ta chợt hiểu ra, lập tức xoay người, bước đi
nghiêng ngã loạng choạng, những người đó vội đỡ lấy ta, nhao nhao
khuyên can, nhưng ta không nghe thấy gì hết, trong mắt chỉ còn thấy
con đường phía trước cong cong vẹo vẹo, khúc khúc chiết chiết thông
đến cánh cửa phòng góc Tây Bắc.
Khi ta đến trước viện, run run rẩy rẩy đẩy cửa lớn ra, những tiếng
nói phía sau lập tức biến mất, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại,
sắc mặt xám xịt nhìn ta.
Ánh nắng mùa xuân vô cùng nhu hòa chiếu vào trong cánh cửa, lại như
xua tan đi âm khí dày đặc bên trong. Một loạt các ngọn nến được sắp
xếp ngay ngắn trước một loạt bài vị… Nơi này, là linh đường của Tô
gia.
Mà giờ phút này, ta đứng trước cửa linh đường, nhìn bài vị xếp cuối
cùng ở hàng thấp nhất…
“Trung nguyên tô môn đệ lục thập tứ đại tử tôn hạnh chi vị”
(Dòng dõi họ Tô ở Trung Nguyên đời con cháu thứ sáu mươi bốn bài vị
của Hạnh)
Ta nghĩ chắc là mắt ta bị hỏng rồi, đầu óc ta cũng hỏng rồi, tất cả
những gì ta thấy toàn bộ đều không đúng như vậy.
Bởi vì ta không thể chớp mắt, không thể lên tiếng, không thể nhúc
nhích, thậm chí không thể suy nghĩ.
Chẳng qua ta chỉ chăm chăm nhìn như vậy. Không có cảm xúc gì. Cũng
không thể biểu lộ cảm xúc gì.
Đến khi ra có thể cử động lại, suy nghĩ lại, chuyện đầu tiên ta làm
chính là lần thứ hai xoay người, đi dọc theo con đường quanh co
khúc khúc chiết chiết, trở lại nơi ở của Tiểu Bạch, trở lại căn
phòng đầy bụi bặm kia, bất chấp trên người ta mặc y phục bằng tơ
trắng thượng hạng, bất chấp từ nhỏ đến lớn ta rất sợ bẩn, bất chấp
vẻ mặt thương hại cùng phức tạp của những người đi theo phía sau
ta, cứ đi thẳng từng bước mà tiến vào trong.
Căn phòng đầu tiên, toàn là sách.
Trên giá sách cao dựng dọc theo vách tường là đủ loại sách được sắp
xếp phân loại vô cùng chỉnh tề. Hơn nữa, khác với những người chỉ
bài trí sách trong nhà, ta biết, mỗi một quyển ở đây, Tiểu Bạch đều
xem qua.
Hắn thích nhất là đọc sách, trước đây ta thường xuyên nổi giận vì
hắn bận đọc sách không chịu chơi trò tróc quỷ với ta.
Trên bàn học, giấy và bút mực được bày biện sắp xếp theo thứ tự,
dưới mặt đất bên cạnh bàn có bình hoa rơi xuống, nhưng cắm vào đó
không phải là hoa, mà là mấy bức tranh cuộn lại. Ta tùy tiện rút ra
một bức, mở ra, trống ngực đập thình thịch khi nhìn thấy… bên trong
họa, là ta.
19.
Kỳ thực Tiểu Bạch không thích họa ta, mỗi một nha hoàn trong Phượng
Hoàng sơn trang hắn đều vẽ tặng một bức, chỉ duy nhất chưa từng họa
qua ta. Bởi vậy, vào ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi, ta không
biết là mượn cớ uống rượu gây chuyện hay là vì cái gì khác, chạy
vọt vào thư phòng của hắn, đem toàn bộ những bức họa của hắn xé
hết, lại ầm ĩ nháo nhào, vừa khóc vừa giãy, sau đó say quá nên
thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, đầu giường có treo một bức họa chân
dung của ta. Bà vú kể lại, bởi vì đêm qua ta túm áo Tiểu Bạch hỏi:
“Vì cái gì ngươi chưa bao giờ họa ta? Chẳng lẽ ta không đẹp bằng họ
sao? Chẳng lẽ ta không phải thê tử mà ngươi muốn kết hôn sao? Ta đã
chờ lâu như vậy, lâu như vậy, chờ ngươi chủ động mở miệng đến cầu
ta cho ngươi họa, thế nhưng tại sao, tại sao ngươi còn không đến?
Tại sao không họa ta? Tại sao?”
Ta không biết có phải bởi lần đó ta đã thất thố đe dọa hắn hay
không, từ đó về sau, mỗi khi thay mùa hắn đều họa cho ta một bức,
như là “Tích hoa xuân khởi tảo”, “Ái nguyệt dạ trì miên” , “Cúc
thủy nguyệt tại thủ”, “Lộng hoa hương mãn y”… Tóm lại mỗi một bức
đều đủ chính thống, cũng đủ tục khí.
Nhưng lúc này đây bức họa ta rút từ bình hoa ra, không hề giống với
tất cả những bức họa khác mà ta nhận được, đó là năm ta bảy
tuổi…
Tóc tết đuôi sam, mặc chiếc váy màu xanh nhạt ngồi bên bờ hồ, hai
chân đung đưa trong hồ, có vẻ như là đang nghịch nước, nhưng ánh
mắt lại nhìn về nơi xa xăm, nét mặt mơ màng, có thể nhìn thấy nỗi
ưu thương toát lên từ gương mặt xuyên qua trang giấy.
Bên cạnh có đề “Kinh hồng nhất miết”.
Qua bộ y phục này, ta nhớ lại đó hẳn là vào hôm thọ yến của cha năm
ta bảy tuổi, ta đã không còn nhớ rõ, mà hắn lại không quên chi tiết
nào, tỉ mỉ đến nỗi ngay cả trang sức ta mang lúc đó là “Song ngư
triền châu”, hắn cũng có thể vẽ ra thật sống động.
Xoang mũi giống như bị gì đó chặn lại, khiến ta trở nên khó thở.
Nhìn đến dòng chữ trên bức họa: “Tô tam tử – Hạnh, một đêm không
ngủ vào ngày mùng ba đầu tháng mười hai năm Mậu Hợi.” Bức họa này…
được vẽ sau khi Tiểu Bạch từ hôn vào một năm trước.
Ta vội lấy ra một bức khác, mở ra, lại lấy ra một bức, mở ra… tất
cả những bức họa này bên trong đều vẽ ta.
Bảy tuổi, tám tuổi, chín tuổi… cho đến mười sáu tuổi.
Toàn là dáng vẻ khi ta không chú ý tới, lại trở nên sống động ở
trong tranh, sau đó bày ra trước mắt ta, nhìn thấy những bức họa
này, dường như ta thấy chính mình cứ như thế lớn dần lên sau mỗi
năm, từ một đứa bé trở thành một thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Hơn nữa, bức nào cũng đều không vui.
Kỳ thực trời sinh ta tính tình kiêu ngạo, lại rất được nuông chiều,
ít nhiều cũng có điểm vô tâm vô tình, bởi vậy rất ít khi không vui,
giờ phút này lại thấy bộ dáng của chính mình trong mắt người khác,
thực ra là được vẽ vào trong tranh, nhất thời trong lòng cảm thấy
phức tạp, không biết là vui hay buồn.
Bảy tuổi, mẫu thân qua đời. Thọ yến của phụ thân tuy rằng náo
nhiệt, nhưng thiếu nữ chủ nhân tham dự, đối với người ngoài có lẽ
không sao cả, nhưng với ta mà nói, bi thương không thể tả.
Tám tuổi, đầu bếp nữ mà ta thích nhất phải gả đi nơi đất khách,
nghĩ đến sau này không còn được ăn món cá nấu đậu cay cay cùng với
tôm chiên giòn, ta đã buồn trong một thời gian dài.
Chín tuổi, vẹt trong nhà bị ta cho ăn nhiều quá nên lăn ra chết, dù
hạ nhân đã đổi cho ta một con mới, nhưng chỉ có con vẹt đã chết kia
mới có thể gọi ta một tiếng “Nam Nam” – đó là cách xưng hô mà trước
đây mẫu thân hay dùng với ta.
Mười tuổi, đi ra ngoài bị người ta cười nhạo có phụ thân là quỷ keo
kiệt, tuy rằng lúc đó ta nổi giận quát mắng hắn rồi cao ngạo ngẩng
đầu bỏ đi, nhưng sau khi về nhà, vẫn nhịn không được mà khóc vì xấu
hổ.
Mười một tuổi, bởi vì ta bướng bỉnh, ngã lăn từ trên lầu hai xuống,
gãy một tay một chân, nằm dưỡng thương trên giường khoảng nửa năm
mới khỏi hẳn, mỗi ngày đều bị cơn đau ốm tra tấn nước mắt lưng
tròng.
Mười hai tuổi, bà vú hiểu rõ ta nhất qua đời, phảng phất như mẫu
thân lại mất đi lần nữa, ta gào khóc, ba ngày ba đêm không ăn cơm,
ai cũng không khuyên được.
Mười ba tuổi, lần đầu tiên có hồng triều(1), ta đau đến chết đi
sống lại, rồi lại cáu gắt với người khác, không dám nói với ai, chỉ
âm thầm khóc, nghĩ rằng mình sắp chết.
Mười bốn tuổi, Tô đại ca mà ta ngưỡng mộ cưới tân nương, tân nương
không đẹp bằng ta, cho nên ta rất khổ sở.
Mười lăm tuổi, Tô nhị ca mà ta ngưỡng mộ cưới tân nương, tân nương
đẹp hơn ta, ta lại càng khổ sở…
Nhiều năm như vậy, thời gian như kim khâu, trong lúc đó đã khâu ta
và Tiểu Bạch vào hai chữ duyên phận, khít khít khao khao như vậy,
mà ta lại ngu ngốc đến tận lúc này vẫn không biết gì. Nhiều bức họa
đến thế, mỗi một bức ta đều đau buồn, mà mỗi một lần đau buồn đó,
đều không phải vì Tiểu Bạch.
Tranh cuộn đã lấy ra hết, dưới đáy bình hoa còn có gì đó, ta thò
tay vào lấy ra, thì ra là một cái hộp, nhìn vô cùng quen mắt, sau
khi mở ra, bên trong hé ra vật gì đó được xếp chỉnh chỉnh tề
tề…
Đều là giấy gói kẹo
Đó là kẹo mà người khách đến từ Thiên Trúc tặng cho phụ thân, thông
qua tay Tiểu Bạch giao cho ta, bị ta ăn ngốn ăn nghiến, lại không
để ý mà vứt bừa giấy gói kẹo đi.
Ta nhìn thấy giấy gói kẹo trong hộp kia, hốc mắt vẫn khô khốc tựa
như bị vật gì hung hăng đập vỡ, nước mắt dâng lên rốt cuộc không
cầm lại được.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi…
Đã chết sao?
Thật sự… đã chết sao?
“Chuyện gì… đã xảy ra?” Ta cầm giấy gói kẹo, quay lại nhìn thẳng
vào bọn hạ nhân. Bọn họ do dự, khó xử, có điều không một ai lên
tiếng. Đang kúc căng thẳng, một thanh âm từ xa xa truyền đến: “Ta
đến nói cho muội biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra đây.”
Hạ nhân chen nhau lui về phía sau, chừa ra một con đường ở chính
giữa. Nam tử mặc trường bào màu xanh ngọc từ từ bước đến, tựa như
hạc trắng giữa đàn gà.
Tim ta thắt lại, run giọng nói: “Tô… nhị ca?”
—
(1)Hồng triều: nguyệt kỳ (làm con gái thật mệt hehe)