Đêm xuống, ta cùng Liễu Họa Niên trọ lại tại một khách điếm nhỏ ở
trấn gần nhất.
Đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe cửa sổ cạch một tiếng, cánh cửa bị đẩy
vào từ bên ngoài, một người từ cửa sổ nhảy vào, đúng là Tiểu Bạch
mất tích đã lâu.
“Được lắm, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta!” Ta hầm hầm xắn
tay áo, định tiến tới nhéo tai hắn, hắn vội vàng nói: “Ta biến mất
là có nguyên nhân!”
“Nguyên nhân gì?”
“Ta đã giúp ngươi dò la được một tin, nghe nói Liễu Họa Niên thích
nhất là nữ nhân nhu nhược. Mối tình đầu của hắn chính là một nàng
Tây Thi yếu đuối…”
“Nhu nhược?” Ta cực kỳ sợ hãi, ta cái gì cũng có, chỉ không có nhu
nhược. “Vậy phải làm thế nào đây?”
Tiểu Bạch nói: “Muốn trở nên nhu nhược cũng đơn giản thôi. Đưa tai
lại đây, như thế, như thế như thế…”
Ngay sau đó, một trận gió lạnh thổi qua, ta thấy mình đứng ở góc
phố nào đó, mặc bạch y phiêu phiêu như tiên nữ, tay ôm trong lòng
một chú thỏ trắng.
Một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, ta đột nhiên lao ra, ngựa bị kinh
sợ, giơ hai chân trước lên hí vang, một người gạt màn xe ra, quát
lên: “Kẻ nào, dám…”
Người kia quả nhiên chính là Liễu Họa Niên. Khi hắn nhìn thấy ta,
lập tức trở nên hoàn toàn ngây dại.
Ta từ trong áo lấy ra một chiếc khăn tay, che lên miệng khẽ ho
khan, vừa ho vừa buồn bã nói: “Vị công tử này, Tiểu Bạch của ta
sinh bệnh rồi, làm sao bây giờ?”
“Tiểu Bạch?” Liễu Họa Niên hồ nghi nhìn sang con thỏ trắng trong
lòng ta. Ta gật đầu, rơi lệ: “Đây là Tiểu Bạch vô cùng vô cùng quan
trọng với ta, nhưng mà nó sinh bệnh, sắp chết, ta rất, rất, rất sợ
hãi…”
Ta nghĩ, giờ phút này biểu tình của ta tuyệt đối vừa yếu đuối lại
vừa đáng thương, khổ sở động lòng người tới cực điểm, bởi vì Liễu
Họa Niên quả nhiên lộ ra vẻ vô cùng thương cảm, tự mình xuống xe đỡ
lấy ta: “Thì ra là thế, tiểu thư thật sự là người dịu dàng, ngay cả
đối với con thỏ cũng có lòng thương như vậy, lại đây lại đây, lên
xe ngựa của ta, chúng ta cùng mang Tiểu Bạch đi tìm đại phu.”
Trong lòng ta mừng như điên, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng nhu nhu
nhược nhược, hướng về xe ngựa đi một bước ho ba tiếng, mà ngay lúc
đó, một con heo đực đột nhiên xông tới, nhanh như chớp ngoặm lấy
Tiểu Bạch của ta mang đi, ta giận dữ, giật lấy roi thúc ngựa xa
phu, thẳng tay đánh nó lăn ra đất, vừa đánh vừa chửi: “Con heo đực
nhà ngươi mà cũng dám đoạt Tiểu Bạch của ta! Ngươi chẳng lẽ không
biết Tiểu Bạch là của ta sao? Nó là sủng vật của ta, bất cứ ai cũng
đừng hòng đoạt lấy! Ngươi chết đi, chết đi!”
Con heo đực đáng thương kia, bị ta đánh cho máu chảy thành sông,
hơi thở thoi thóp.
Lúc này ta mới buông tha nó, vứt roi, hài lòng xoay người lại, lập
tức thấy vẻ mặt khiếp sợ của Liễu Họa Niên — thảm rồi! Hình tượng
mỹ nhân nhu nhược của ta…
Trong lòng cả kinh, sợ tới mức tỉnh lại, thấy ánh nắng ban mai trải
bên ngoài phòng, mới biết thì ra là nằm mơ, vội vàng lau lau cái
trán ướt đẫm mồ hôi, vỗ vỗ ngực, may mắn, may mắn là đang nằm
mơ.
Bất quá, kể từ đó, ta lại càng nghĩ tới Tiểu Bạch nhiều hơn. Hắn
rốt cuộc là đi đâu? Bình thường không cần gọi hắn cũng tự động xuất
hiện trước mặt ta, vì cái gì đã qua một đêm rồi mà hắn vẫn chưa tới
tìm ta?
Tâm tình buồn bực nên không thấy buồn ngủ nữa, ta rửa mặt chải đầu
qua loa một lúc, quyết định đi tìm Liễu Họa Niên, nhờ hắn tìm người
giúp ta. Ai ngờ mới mở cửa phòng, đã thấy vô số cánh hoa bay bay
giữa không trung…
Ta ngây người ra một chút, nghĩ nghĩ, không có gió mà, vậy mấy cánh
hoa đó bay xuống bằng cách nào, chờ khi ta ngẩng đầu lên, nhìn trên
mái nhà mới nhận ra, không phải là do gió, rõ ràng có hai nữ nhân
đứng trên đó, trong tay cầm một cái giỏ lớn, rải từng đợt hoa
xuống…
Mà hai nữ nhân kia, là người quen cũ – đèn lồng nữ nhân, cầm kiếm
nữ nhân.
Phản ứng đầu tiên của ta chính là lui về sau, đóng cửa, nhưng cửa
còn chưa kịp đóng, một bàn tay từ bên ngoài đã đưa tới, chặn cửa
lại.
Bàn tay xinh đẹp trắng nõn nà như nạm ngọc.
Trên cổ tay còn đeo bảy chiếc vòng mang màu sắc khác nhau.
Ta từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình giàu có, cũng đã được bồi
dưỡng không ít kiến thức, liếc mắt một cái liền nhìn ra, mỗi chiếc
vòng tay đã có giá trị hơn ngàn lượng vàng.
Mặc dù ta không keo kiệt như cha ta, nhưng thấy ngọc khí quý báu
như vậy, tự nhiên trong đầu cũng nảy sinh ý niệm tuyệt đối không
thể làm hỏng nó, vội vàng buông cửa ra, kinh ngạc nhìn người mới
tới.
Người kia đứng trước cửa, phong tình vạn chủng, thấy cửa mở liền
thu tay lại, khẽ vân vê lọn tóc dài, ngưng mắt nhìn ta cười ngọt
ngào, ta bỗng thấy như hoa trên thế gian này đều đang nở rộ.
“Xin hỏi, vị cô nương này chính là hôn thê của Liễu huynh
sao?”
“Ngươi là…?”
Đèn lồng nữ nhân và cầm kiếm nữ nhân đồng loạt phi thân từ mái nhà
xuống, đứng phía sau nàng, càng làm nổi bật vẻ đẹp không gì sánh
bằng.
“Vị này là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, hơi thở như hoa
lan, răng trắng như ngà, thân hình mảnh mai, mặt mày như sương, mái
tóc như mây, huệ chất lan tâm, thiên hương quốc sắc, phong hoa
tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành đại đại đại mỹ nhân, chính là
tỷ tỷ của ta!”
“Lùn tịt, ngươi nghe cho kỹ đây, đừng để bị dọa, tỷ tỷ của ta chính
là đương triều Phượng Nghi công chúa nha!”
“Trời đất?” Một loạt thành ngữ dài thườn thượt chưa dọa được ta,
nhưng cái tên này lại làm ta kinh ngạc hoàn toàn triệt để.
Phượng – Nghi – công – chúa?
Đó không phải là đối tượng thành thân của Tiểu Bạch sao?
11.
Nhập niên tương ước, phụ bối nặc khởi. Thanh mai trúc mã, thủ túc
tương y. Hữu tình vô dục, phi ngã sở ký. Kim ngộ giai ngẫu, hữu
phượng lai nghi, xuất tự hoàng đình, trường vu cung tây. Nguyện
lánh phàn quế, khẩn cầu thối cát. Lượng ngã đa tình, thứ ngã phụ
nghĩa.
Vi ước nhân – hạnh bái thượng.
(Hai mươi năm ước hẹn của bậc trưởng bối. Thanh mai trúc mã gắn bó
như tay chân. Có tình nhưng không có ý, không phải do ta. Nay gặp
giai ngẫu, hữu phượng lai nghi, xuất thân từ hoàng đình, lớn lên ở
Tây cung, nguyện lánh công danh, xin được thoái hôn. Lượng ta đa
tình, thứ ta phụ nghĩa.
Vi phạm ước hẹn – Hạnh kính bút)(1)
Sáu mươi hai chữ.
Mùa thu năm trước, dùng thể chữ Mễ Nam Cung phóng khoáng thoát tục,
viết trên giấy gấm Vân Nam mà ta thích nhất, đưa đến tay ta.
Tô Tiểu Bạch chính là dùng một câu “Hữu phượng lai nghi”(2) kia,
thoái hôn với ta. Mà giờ phút này, con người cao quý lớn lên ở Tây
cung, xuất thân từ hoàng đình kia, đang đứng trước mặt ta.
Ta nhìn mắt nàng, mi nàng, mũi nàng, tổng thể tất cả, không biết vì
sao trong lòng cảm thấy nặng nề, có điểm tự ti, có phần kinh diễm,
dường như còn có chút bi thương thoáng ẩn trong lòng.
Mà cuối cùng, toàn bộ những cảm xúc này chuyển thành chán
ghét.
Ta lạnh lùng liếc mắt qua hai người hầu phía sau Phượng Nghi công
chúa, hơi hếch cằm lên: “Nguyên lai là công chúa điện hạ, nghe danh
đã lâu, thất kính thất kính.”
“Ta có thể vào không?” Nàng khách khí hỏi.
Ta khách khí đáp: “Thật có lỗi, phòng ốc sơ sài, sợ không chiêu đãi
nổi chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, hơi thở như hoa lan,
răng trắng như ngà, thân hình mảnh mai, mặt mày như sương, mái tóc
như mây, huệ chất lan tâm, thiên hương quốc sắc, phong hoa tuyệt
đại, khuynh quốc khuynh thành đại đại đại mỹ nhân như người.”
Đèn lồng nữ nhân giận tái mặt, cầm kiếm nữ nhân đặt tay lên kiếm
nhìn ta như hổ rình mồi, riêng Phượng Nghi công chúa sắc mặt không
đổi, vẫn mỉm cười như trước. Haiz, phụ thân có nói qua, việc buôn
bán sợ nhất chính là sắc mặt nham hiểm không lộ ra là vui hay giận,
bởi vì đạo hạnh cao thâm như vậy nhất định không phải kẻ đầu đường
xó chợ. Bất quá phụ thân cũng nói, khi gặp được loại nhân vật quan
trọng này, ngươi không biết nói gì thì cứ cười đi.
Bởi vậy ta híp mắt, giương khóe môi lên cười, cười đến muốn bao
nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào.
Hai người chúng ta cứ giằng co nhìn nhau cười như vậy.
Qua khoảng thời gian nửa chén trà, Phượng Nghi công chúa rốt cuộc
không cầm cự nổi, lông mày khẽ nhướng lên mắt mở to ra, oa ha ha
ha, ta thắng!
Đang thầm đắc ý, lại nghe nàng mở miệng nói: “Tuy rằng nói như vậy
thực thất lễ, nhưng mà… ta đã có cốt nhục của Liễu huynh.”
Gì?
Ta nghĩ vẻ mặt của ta lúc này nhất định rất buồn cười, bởi vì đầu
óc mơ màng một lúc sau mới có thể phản ứng lại, nghe được giọng nói
của chính mình khủng khiếp cỡ nào, tầm mắt theo bản năng liền dời
tới bụng công chúa, rõ rằng bằng phẳng mà…
“Cho nên, nếu như trong vòng bảy tháng chàng không cưới ta, danh
tiết ta sẽ bị hủy, hoặc là, chỉ có thể kiếm một phò mã khác.”
Lại một đạo sét đánh xuống, điều ta sợ cũng đã tới.
Chẳng lẽ… Tiểu Bạch vì nguyên nhân này mới…
“Thế nhưng Liễu huynh lại một mực trốn tránh ta, hành tung của
chàng phiêu bạc bất định, tìm thế nào cũng tìm không thấy. Thật vất
vả mới nghe nói xuất hiện tại nơi này, nhưng giờ Tý đêm qua ta mới
đến nơi, chàng đã đi rồi.”
“Sao cơ?” Ta ngơ ngác quay đầu nhìn căn phòng bên cạnh, quả nhiên
im ắng không một tiếng động. Theo lý mà nói bên này có động tĩnh
lớn như vậy, Liễu Họa Niên phải ra từ sớm, chẳng lẽ đã đi thật rồi?
Sau khi hiểu rõ chuyện tình, ta lại nhìn sang Phượng Nghi công
chúa, địch ý ban đầu hoàn toàn biến mất, ngược lại trở nên vô cùng
thông cảm.
Trên mặt Phượng Nghi công chúa không còn nét cười, trong mắt loang
loáng nước, nhìn ta, thanh âm mềm mại: “Ta vốn định hứa hẹn, dùng
tài phú địa, quan to lộc hậu… để dụ dỗ cô nương rời khỏi Liễu
huynh, thế nhưng, khi gặp cô nương lần đầu tiên, ta đã biết, người
này không thể mua bằng danh lợi thế tục; ta vốn có thể dùng uy
quyền của hoàng tộc bắt ép cô nương, thế nhưng, ta không muốn làm
như vậy. Cô nương, ta thấy nàng là người tốt. Thử đặt mình vào hoàn
cảnh của người khác, đổi lại nếu nàng là ta, nên làm thế nào cho
phải đây?”
Toàn thân ta cứng đờ lui về sau vài bước, lúng túng không nói nên
lời: “Vô luận… như thế nào, vào trong trước đã.”
Phượng Nghi công chúa cứ thế mà vào.
Sau đó đã kể một chuyện kỳ thực là đáng xấu hổ, nhưng ta vẫn bị cảm
động bởi tình yêu trong đó.
Nghe nói Phượng Nghi công chúa thích tự do, nữ cải nam trang ra
ngoài ngao du học hỏi, tình cờ gặp được Liễu Họa Niên, trò chuyện
với nhau rất vui vẻ, xưng huynh gọi đệ, cùng lưu lạc giang hồ,
không gì thích hơn. Một đêm đi chơi thuyền trên Thái Hồ, sau khi
uống say, thất thố gây ra sai làm nghiêm trọng. Cả hai đều xấu hổ,
định xem như không xảy ra việc gì, ai ngờ công chúa lại mang thai.
Họ Liễu vô tình, không chịu trách nhiệm mà còn trốn tránh. Công
chúa tuy là thiên chi kiêu nữ, trời sinh tính tình đằm thắm, không
thể dùng vũ lực, bởi vậy một người trốn một người tìm, dẫn đến cục
diện ngày hôm nay.
Ta cầm khăn tay lau nước mắt, giận dữ nói: “Đúng là cặn bã! Nam tử
hán đại trượng phu, dám làm không dám nhận, để một nữ tử yếu đuối
như vậy phải bôn ba bất lực, thật đáng giận!”
Phượng Nghi công chúa rũ mắt xuống, lông mi dài đẹp in bóng tầng
tầng trên mặt: “Ta tuy là hoàng nữ(3), nhưng gặp phải chuyện này…
cũng không biết nên nói với ai. Nếu để dân chúng biết được, thể
diện hoàng tộc mất hết. Ta, ta, không bằng dùng một thước vải
trắng…”
Ta vội vàng nắm lấy tay nàng nói: “Không được! Tuyệt đối không
được! Người không thể phí hoài thân mình, một xác hai mạng nha! Tuy
rằng Liễu Họa Niên vô tình, nhưng hài tử vô tội! Người phải kiên
cường!”
Phượng Nghi công chúa rơi lệ nhìn ta, nắm tay ta nói: “Ta quả nhiên
không nhìn lầm, cô nương là người tốt. Chẳng những không trách cứ
mà còn an ủi ta…”
Mặt ta đỏ bừng, ngượng ngùng rút tay lại nói: “Chuyện này… thôi…
đều là nữ tử, nữ tử không giúp nữ tử, thì còn có thể giúp
ai.”
“Về phần Liễu huynh…”
“Hừ! Hắn dám làm ra chuyện bạc tình vô sỉ như vậy, ta muốn giết hắn
còn không xong, nói gì gả cho hắn. Phì phì phì, không lấy chồng!
Người yên tâm, công chúa, ta nhất định đòi lại công bằng cho
người!”
Phượng Nghi công chúa đứng dậy hành đại lễ với ta: “Nếu vậy, Phượng
Nghi bái tạ đại ân của cô nương.”
Ta vỗ ngực thề thốt rồi chia tay công chúa, cả người đắm chìm trong
căm phẫn, hận không thể lập tức đi bắt Liễu Họa Niên, hành hiệp
trượng nghĩa. Đang tự vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp đó, có người gõ nhẹ
lên cửa sổ vài cái, quay đầu nhìn lại đúng là Tiểu Bạch!
Ta chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, tin chắc lần này tuyệt đối
không phải nằm mơ, lập tức nhảy lên chạy qua đó: “Tiểu Bạch!”
Hắn linh hoạt trườn vào từ cửa sổ như cá đang bơi, đứng cười cười
trước mặt ta: “Ừm.”
Sau đó ta lại kêu lên một tiếng: “Tiểu Bạch!”
“Ừm.”
Mắt ta đỏ lên, bay qua ôm cổ hắn: “Tiểu Bạch Tiểu Bạch Tiểu
Bạch!”
“Được rồi được rồi, ta ở đây, phì muội.”
“Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện, ngươi ở đây thật
tốt quá, tên Liễu Họa Niên kia hắn không phải người tốt mà!” Ta ôm
hắn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc lóc kể lể một phen: “Hắn
đùa bỡn tình cảm của người khác, hại người ta mang thai, lại không
chịu trách nhiệm, bội tình bạc nghĩa…”
Ta càng nói càng cảm thấy Liễu Họa Niên tội ác tày trời, tội lỗi
chồng chất, quả thật là làm cho người thần đều phẫn nộ, nên bị
thiên lôi đánh. Lúc này, Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng, giọng nói
thanh thanh lạnh lùng từ đỉnh đầu thổi tới: “Ta hỏi ngươi, ta và
công chúa đính hôn là khi nào?”
“Sao cơ?” Ta ngây người một chút, ngẩng đầu: “Là sau khi ngươi từ
hôn với ta không lâu. Tháng mười năm ngoái? Hay là tháng mười một
nhỉ?”
“Vậy hiện tại là tháng mấy?”
“Tháng tư.”
“Cho nên?” Hắn nhướng nhướng mày.
“Cho nên?” Ta cũng hoang mang nhướng nhướng mày theo, nhưng tiếp
theo lập tức hiểu ra “A!”
“Nghĩ ra rồi sao?”
“Khoan đã! Ngươi cùng công chúa đính hôn vào tháng mười một, công
chúa lại nói tháng một năm nay có quan hệ thân mật với Liễu Họa
Niên, như vậy… Mùa đông tháng một thời tiết khắt nghiệt, bọn họ còn
đi chơi thuyền trên Thái Hồ? Còn nữa… đại hôn của công chúa sắp
đến, còn có thể xuất cung bước chân vào giang hồ sao?”
Tô Tiểu Bạch nháy mắt với ta một cái mang ý “Ngươi rốt cuộc cũng
chịu suy nghĩ cẩn thận.”
Vì thế tay ta bắt đầu run run rẩy rẩy, nửa ngày sau, mới túm lấy áo
hắn, sợ hãi mở miệng: “Ta… bị… lừa…?”
Tô Tiểu Bạch thở dài, không nói gì, chỉ xoa xoa đầu ta.
Ta rơi lệ đầy mặt.
—
(1) Dịch đại haha, thứ lỗi cho vốn ngôn ngữ của mình, cho dù có
hiểu cũng không tìm được cách dịch tương đương.
(2) Ý nghĩa của câu này trong Hồng Lâu Mộng là có chim phượng đến
múa, ý nói là điềm lành.
(3) Hoàng nữ: con vua
12.
Ta nhớ lúc trước, có người khách từ Thiên Trúc đến, mang theo một
loại kẹo kỳ lạ. Phụ thân thấy ta đứng một bên chảy nước miếng, liền
lấy ra một viên, giấu ở trong tay, hướng về phía ta vẫy vẫy tay, ta
chạy ào tới, người cho ta viên kẹo đó. Ngày hôm sau, khi người nhìn
thấy ta, lại làm động tác vẫy tay giống như vậy, ta vội vàng vui
mừng chạy tới, nhưng khi mở tay ra, bên trong chỉ là cục đá.
Tô bá bá sau khi nghe được chuyện này, cảm khái nói: “Đối với nữ
nhi của mình còn như thế, Hướng tài thần quả là keo kiệt danh bất
hư truyền.”
Còn Tiểu Bạch sau khi biết, lại đến thư phòng bái kiến cha ta, nửa
canh giờ sau, hắn mang ra cho ta một hộp kẹo trong suốt.
Dĩ nhiên là ta mừng như điên, mở nắp hộp ăn lấy ăn để, cuối cùng
chỉ còn một viên mới nhớ ra, ngượng ngùng ngẩng đầu: “Ai da… Cái
này, ngươi có muốn ăn không?”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn ta lúc đó tựa như cha ta nhìn thấy túi tiền
của người khác, vô cùng phức tạp.
Mà cha lúc ấy đang đứng bên cửa sổ thư phòng, nhìn chúng ta, lắc
đầu thở dài: “Hướng Tiền ta cả đời khôn khéo, lại sinh ra một nữ
nhi mặt mày sáng sủa nhưng lại thực ngốc, bất quá, kẻ ngốc có phúc
của kẻ ngốc, cổ nhân cũng không gạt ta.”
Ta rất không vui vì cha chê ta ngốc.
Dần dần khi lớn lên, cảm xúc không vui này cũng tăng theo, bởi vì
trong lúc vô tình nghe thấy bọn hạ nhân nói cha không truyền lại
sản nghiệp của người cho ta, mà muốn truyền cho Tiểu Bạch. Sau đó,
Tiểu Bạch từ hôn, tuy rằng cha không nói gì, nhưng tóc bạc càng
ngày càng nhiều.
Giờ này phút này, ta ở trong một khách điếm xa la cách nhà trăm
dặm, không biết vì sao lại nhớ tới kẹo Thiên Trúc. Có lẽ, ta đúng
thật là ngu ngốc mà…
“Công chúa vì sao lại bày trò dối gạt ta như vậy?”
Ánh mắt Tiểu Bạch lóe lên, thấy ta ngẩng đầu nhìn hắn, liền xoay
mặt sang hướng khác một chút, thản nhiên nói: “Hiện tại ngươi có
được trân bảo mà nữ tử khắp thiên hạ đều mơ tưởng tới. Bọn họ muốn
có được trân bảo này, dĩ nhiên bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng sẽ
dùng.”
“Liễu Họa Niên là trân bảo sao?”
“Hắn không phải sao?” Tiểu Bạch hỏi lại.
Ta bối rối.
Liễu Họa Niên là một người đẹp, thực sự rất đẹp. Từ nhỏ tới lớn ta
chừng thấy qua nam tử nào được như vậy. Tiểu Bạch và hai người ca
ca của hắn đều nổi danh là mỹ nam tử của Trung Nguyên, riêng Tiểu
Bạch cũng đã làm cho tất cả nha hoàn ở Phượng Hoàng sơn trang phải
đánh nhau vì hắn… Có điều, so với Liễu Họa Niên, bọn họ chỉ làm nền
mà thôi.
Võ công của hắn cũng thực sự cao cường, đối phương dù mạnh trong
nháy mắt cũng bị đánh cho tả tơi, loại điềm tĩnh này, loại công lực
này, tuy ta không phải người trong giang hồ, nhưng cũng biết rõ đó
là võ công cực cao.
Hắn còn rất cẩn thận ôn nhu, đưa ta đến khách điếm, chỉ cần ta hơi
nheo nheo một cọng lông mi, động động ngón tay, hắn có thể đoán
được ta muốn làm gì, là ngại gió lớn muốn đóng cửa sổ, hay là đang
khát muốn uống nước.
Có lẽ điều duy nhất đáng trách là hắn ra tay quá mức độc ác, nhưng
nghĩ kỹ lại, những người đó đều tìm tới hắn để báo thù, nếu hắn võ
công không tốt, rơi vào tay họ, rất có khả năng bị chặt tay chặt
chân, còn hắn chẳng qua chỉ để lại vết cắt nơi yết hầu của họ. Phụ
thân nói, nếu không muốn bị ức hiếp thì trước hết phải ức hiếp
người khác. Nói như vậy, hắn cũng không có gì sai…
Thế nhưng… thế nhưng, nhưng…
Hắn không có gì là không tốt, chẳng qua là ta bỗng dưng không muốn
gả cho hắn mà thôi.
Dường như nhìn thấu tâm tư của ta, Tiểu Bạch mở miệng nói: “Nếu bây
giờ ngươi không muốn gả cho Liễu Họa Niên cũng không sao, chúng ta
có thể đổi người khác. Ngươi còn muốn gả cho ai nữa?”
“Này!” Ta trừng hắn, “Đừng nói cái kiểu như ta thủy tính dương
hoa(1), gặp ai yêu người đó có được không! Ta làm gì muốn gả cho
nhiều người như vậy.”
Tiểu Bạch nhíu mày: “Vậy tại sao ngươi muốn gả cho Liễu Họa
Niên?”
“Đương nhiên bởi vì hắn là nam tử nổi danh nhất thiên hạ hiện
nay!”
“Giả sử có nam tử khác nổi danh hơn hắn thì sao? Ngươi cũng muốn gả
cho người kia sao?”
Ta gục đầu sang một bên, cảm thấy đầu óc ong ong lên.
“Nghĩ kỹ lại đi. Đến tột cùng là ngươi muốn cái gì?” Trong mắt Tiểu
Bạch dường như có tiếng thở dài.
Đúng vậy, đến tột cùng là ta muốn gì? Có điều, chính ta cũng không
biết mình muốn gì nữa a! “Mặc kệ là thế nào, ta muốn gặp Liễu Họa
Niên.” Ta rầu rĩ nói, “Ta muốn hỏi cho rõ, giữa hắn với công chúa
đã xảy ra chuyện gì.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Sau đó ta nói tạm biệt.”
“Vì vậy?”
“Vì vậy, bây giờ ta muốn tiếp tục ngủ một giấc trong lúc chờ hắn
quay lại tìm ta.” Nói xong, ta xoay người đi đến bên giường, lấy
chân cởi cởi giày ra, trùm chăn lên đầu lập tức ngủ.
Tuy rằng nhắm mắt, nhưng mũi vẫn ngửi được mùi cỏ thơm thoang
thoảng, nên ta biết Tiểu Bạch lần này không biến mất, vẫn ngồi đó,
thân thể ta cảm nhận được điều này, liền chìm sâu vào giấc mộng
đẹp.
Trong mơ, thời gian phảng phất như lùi lại trong nháy mắt, trở về
ngày hôm đó khi ta nhận được phong thư.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, tất cả đều là thân thích nhà ta,
bọn họ ngồi tụm lại một chỗ, nghị luận dồn dập, giống như bọ ruồi
kêu loạn. Bọn họ nói cái gì, ta đều không nghe thấy, chẳng qua ta
chỉ đem phong thư kia trở lại đây, hình ảnh này đã lặp đi lặp lại
hàng chục lần trong quá khứ, sau đó xoay đầu nhìn phụ thân: “Tiểu
Bạch muốn thành thân cùng công chúa?”
Phụ thân nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng bước tới, bỗng nhiên ôm ta:
“Ti Vũ, cha cho con một vạn lượng hoàng kim.”
“Hả?”
“Con muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn đi đâu chơi thì
đi, muốn làm gì cũng được. Nếu một vạn lượng không đủ thì hai vạn
lượng, Ti Vũ, con muốn bao nhiêu cũng được.”
Từng thấy qua nhiều bộ dáng keo kiệt của cha, lúc này người lại hào
phóng như vậy, ngược lại ta không thể thích ứng kịp, vội vàng giãy
ra khỏi cái ôm của người, liếc nhìn phong thư trên tay, sau đó vứt
xuống đất, dẫm đạp như điên: “Xì, cưới công chúa thì giỏi lắm sao!
Còn dám khoe trước mặt ta, muốn chết!”
“Ti Vũ…” Cha nhìn ta, tựa như nhìn thấy bạc rơi xuống nước.
“Cha…” Ta nhìn người chằm chằm đầy quyết liệt, “Vô luận là muốn gì
cũng được chứ?”
“Ừ ừ!”
“Được, Tiểu Bạch cưới công chúa, con phải gả thái tử!”
Ầm, cả đại sảnh nhất thời ngã nhào choáng váng. Có một vị biểu biểu
biểu biểu huynh từ trong đám người đang giãy dụa bò dậy, giơ tay
lên tiếng nói: “Chuyện đó, Ti Vũ biểu muội à, đương triều thánh
thượng năm nay mới mười chín tuổi, chưa có con nói dõi, chỉ có một
hoàng tỷ thôi.”
“Cái gì? Không có thái tử? Vậy… vậy Hầu gia hay Tướng quân gì gì
đó, tóm lại phải là nam nhân nổi danh nhất, xuất sắc nhất, chỉ cần
ta gả cho hắn sẽ được người đời ngưỡng mộ.”
Lúc này không đợi vị biểu biểu biểu biểu huynh lên tiếng, mọi người
đã đồng loạt nói ra một cái tên…
Liễu Họa Niên.
Ta nhớ ra rồi. Chính là như vậy ta mới quyết định phải gả cho Liễu
Họa Niên.
Tuy rằng ba năm trước ta đã biết có một người như thế, nhưng đến
tận mồng bốn đầu tháng mười một năm ngoái ta mới quyết định gả về
làm vợ hắn.
Trong mắt chua xót, ta nghĩ có lẽ mình đang khóc.
Vì cái gì lúc tỉnh không nhớ được nguyên nhân, không nhớ được thời
gian, ở trong mộng lại có thể hiện ra rõ ràng như thế?
Rõ ràng… Rõ ràng là không nhớ được mà…
Có cái gì đó ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mắt ta, có lẽ là ảo giác
trong mơ, ta trở mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
(1) Thủy tính dương hoa: lẳng lơ.
13.
Ta mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu. Chỉ biết, khi tỉnh
lại, đã là hoàng hôn. Nắng chiều trải dài từ ngoài cửa sổ tiến vào
trong, chiếu sáng cả căn phòng, một người ngồi đọc sách bên cạnh
cửa sổ, ánh nắng rơi trên người bao thành một quầng sáng màu vàng
rất đẹp, theo trực giác ta kêu lên hai tiếng “Tiểu Bạch”, hắn quay
đầu lại, ra là Liễu Họa Niên.
“Tỉnh rồi sao?” Liễu Họa Niên khẽ nhướng mày, cười với ta, buông
sách trong tay, đi tới.
Ta ngẩn người một lúc mới nhận ra sự thật là Tiểu Bạch lại biến
mất, nhìn xung quanh một lượt, hết thảy đều giống như trước khi ta
ngủ, có lẽ khác biệt duy nhất chính là hương cỏ thơm đã bay
mất.
Liễu Họa Niên đi đến bên giường, nghiêng đầu hỏi: “Nàng ở trong
mộng thấy chuyện gì bi thương sao?”
“Huh?”
“Nàng đã khóc.” Ngón tay thon dài vươn tới, như cánh chuồn chuồn
đậu trên nước, khẽ lướt qua mặt ta, không đợi ta phản ứng, đã rụt
lại, trên đầu ngón tay có giọt nước trong suốt.
Không thể nào? Khóc? Ta vội đưa tay lên chùi chùi nước mắt, đệm
giường hơi trũng, Liễu Họa Niên ngồi xuống, nghiêng người vuốt tóc
ta, hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Trong ánh nắng ấm áp, gương mặt hắn mang theo một loại thánh thiện
không cách nào miêu tả được, mà thanh âm lại ôn nhu như vậy, đủ
khiến cho vạn vật trên thế gian mê say.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu không thể nói nên lời.
Có lẽ là phản ứng của ta làm hắn hài lòng, Liễu Họa Niên híp mắt
cười, tiến đến gần hơn một chút: “Bởi vì Phượng Nghi công chúa tìm
đến làm phiền nàng phải không?”
Ta tiếp tục nhìn hắn, không nói lời nào.
Bàn tay của Liễu Họa Niên vuốt tóc ta, càng trở nên dịu dàng hơn:
“Không cần để ý tới nàng ta. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là – vị hôn
thê của Liễu Họa Niên ta, trên đời này, sẽ không có người nào hơn
được nàng, cho dù là công chúa cũng vậy.”
Ta vẫn không nói lời nào.
Liễu Họa Niên khẽ thở dài: “Nàng không tin ta có quyền lực như vậy
sao? Ngay cả công chúa cũng hoàn toàn không để vào mắt?”
Ta nhấp nháy môi, cuối cùng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn:
“Ta chẳng qua không biết rằng nguyên lai ta thật sự là vị hôn thê
của ngươi.” Vừa nói, vừa đưa tay giữ lấy gương mặt hắn.
Hắn không ngạc nhiên, cũng không đẩy ta ra, chẳng qua chỉ yên lặng
nhìn ta, đôi mắt đen thâm thúy khẽ sáng lên, giống như viên ngọc
trầm trong nước.
Mà ta, vẫn ôm mặt hắn, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta rời
khỏi nhà, bước ra giang hồ. Thế nhưng, những chuyện có liên quan
tới giang hồ, từ nhỏ đến lớn ta cũng nghe được không ít.”
Cha ta tuy là quỷ keo kiệt, nhưng đầu cơ trục lợi, bồi dưỡng thế
lực là sở trường của người từ trước đến nay, nghe nói mỗi mười môn
phái trên giang hồ, thì có năm phái mà lão bản phía sau là cha ta.
Còn Kim kiếm Tô gia, là đại phái cực kỳ hưng thịnh ở Trung Nguyên,
mỗi một cái tên trong Tô gia báo danh ra ngoài, đều vô cùng sáng
chói, về phần Tô bá bá, lại là Thiên hạ đệ nhất kiếm, đến nay chưa
ai có thể sánh bằng.
Ta từ nhỏ lớn lên cùng Tiểu Bạch, thích nhất chính là nghe chuyện
về Bát Quái trên giang hồ.
“Toại Tử Môn độn giáp, Đường gia ám khí, Thiếu Lâm quyền, Vũ Đương
kiếm… tất cả đều là kỹ năng độc đáo. Nhưng ta cho rằng, tuyệt diệu
nhất trong đó, phải thuộc về thuật dịch dung của Thất Xảo Đồng Tử.
Nghe nói hắn làm mặt nạ da người vô cùng khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ,
cho dù là phu thê trong nhà, gần trong gang tấc vẫn không thể phân
biệt được. Có điều, chỉ cần là mặt nạ thì cũng sẽ có chỗ thiếu sót,
tỉ như – dưới mắt mặt trời sẽ trong suốt khác thường.” Nói xong câu
cuối cùng, tay ta sờ lên mặt Liễu Họa Niên, hung hăng lột mặt nạ
xuống, nổi giận quát lên: “Tô Tiểu Bạch! Ngươi còn muốn giả thần
giả quỷ gạt ta đến khi nào!”
Kỳ thực ta nên sớm nghĩ tới Liễu Họa Niên chính là Tô Tiểu
Bạch.
Trên giang hồ còn có Liễu Họa Niên khác ngoài người này ra không
thì ta không biết, nhưng Liễu Họa Niên này xuất hiện trước mặt ta,
vô luận như thế nào cũng thấy thần bí trong lời nói và mâu thuẫn
trong việc làm, tuyệt đối là Tô Tiểu Bạch!
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Tiểu Bạch biến mất, Liễu Họa Niên liền xuất hiện, Liễu
Họa Niên đi vắng, Tiểu Bạch không biết từ đâu chui ra. Hai người
này dường như thương lượng rất kỹ thứ tự xuất hiện bên cạnh ta,
trùng hợp quá mức rõ ràng.
Thứ hai, thái độ của Liễu Họa Niên đối với ra quá mức ám muội, lại
vô cùng hiểu rõ về chuyện của ta, nhất là tiếng xưng hô phì muội,
từ nhỏ đến lớn, nếu có người kêu ta như vậy, thì phải là Tiểu
Bạch.
Thứ ba, nếu hai lý do trên còn chưa đủ, thì còn trái tim ta, tim ta
rõ ràng đập thình thịch như vậy, trực giác của nữ tử nói với ta
rằng, Liễu Họa Niên là giả, hắn là một người rất quen thuộc với ta,
quen thuộc nhất với ta.
Vì thế, tay ta chạm đến một vật nổi lên, chạm đến tầng tầng những
lời nói dối xoay quanh ta, ta muốn tra ra chân tướng của tất cả mọi
việc, ta muốn vạch trần bí mật này, vì vậy ta liền dùng sức, kiên
quyết kéo…
Xoạt.
Thanh âm tựa như mũi dao bén nhọn lướt qua tim ta, sau đó, tim ta
liền ngừng đập.
Bởi vì, tuy rằng ta đã lột mặt nạ da người kia ra, nhưng hiện người
bên dưới lớp mặt nạ, ánh mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ như son,
đẹp đến kinh tâm động phách… cũng không phải Tiểu Bạch.
Nàng là Phượng Nghi công chúa.
14.
Ta không cách nào hình dung được phản ứng của mình trong giây phút
đó.
Cho dù khi phụ thân thấy một đồng tiền rơi xuống cống ngầm, làm thế
nào cũng không lao ra kịp, cái loại hồi hộp và thất vọng đó cũng
không hơn gì lúc này.
Ta còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng thông minh ra, có thể nhìn
thấu huyền trong một chuyện phức tạp mờ mịt như vậy, không ngờ,
hiện thực vĩnh viễn còn hơn những gì mà người ta nghĩ tới, gương
mặt bên dưới lớp mặt nạ, không phải là Tiểu Bạch, mà là Phượng Nghi
công chúa!
“Bất ngờ lắm sao?” Nàng nhíu mày, lộ vẻ phong tình.
“Là ngươi…”
“Từ trước đến giờ vẫn là ta.” Nàng cười yếu ớt, vén tóc lên, “Tuy
rằng mặt nạ có thể thay đổi diện mạo, nhưng cái gốc không đẹp thì
cũng không biến ra được bộ dáng mỹ cực nhân gian như vậy. Cũng
giống như một người có gương mặt to bè, muốn dịch dung thành mặt
trái xoan, dù làm thế nào cũng không thể hoàn chỉnh… Thế nào? Liễu
Họa Niên ta có đủ đẹp không? Đủ đẹp để khiến Hướng đại tiểu thư
ngươi động tâm không?”
Ta ngơ ngác nhìn nàng, quả thực không dám tin hết thảy những gì
đang diễn ra trước mắt, sau nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tại sao…
Tại sao? Tại sao lại muốn lừa gạt ta như vậy…”
Phượng Nghi công chúa hỏi ngược lại: “Ngươi nói đi?”
Ta làm sao biết!!
Nếu ta biết thì còn giống một kẻ ngốc như lúc này sao?
Phượng Nghi công chúa trong mắt hiện lên thần sắc kỳ quái, không
đợi ta nhìn rõ đó là gì, nàng đã thản nhiên nói: “Hướng đại tiểu
thư, ngươi nói trên đời này, nữ nhân đắc ý nhất, phong quang nhất,
may mắn nhất là ai?”
Ta cau mày suy nghĩ nửa này, trả lời: “Là… mẹ ngươi?”
Phượng Nghi công chúa bật cười. Ta tròn mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ
không phải thái hậu sao? Ngay cả hoàng đế cũng phải nghe lời nàng,
trên đời này còn có người so với nàng càng phong quang hơn, càng
may mắn hơn sao?
“Là ngươi đó.” Phượng Nghi công chúa chỉ vào ngươi ta, “Chính là
ngươi, Hướng đại tiểu thư.”
“Gì?”
“Căn cứ vào số liệu của hoàng thất, tài sản mang danh nghĩa Hướng
Tiền không sao đếm hết, đã có thương nghiệp lớn ở kinh đô, lại còn
nắm chặt trong tay lợi nhuận từ sáu thành, nói cách khác, trên
đường đi hắn tùy tiện vào cửa hàng nhà nào mua y phục, tiền mua y
phục đó cuối cùng cũng thu về trên tay hắn, mà hắn chỉ có một nữ
nhi là ngươi, chờ sau khi hắn bách niên quy lão, toàn bộ những thứ
đó đều là của ngươi.”
Ta trơ mắt ra.
Từ nhỏ tới lớn ta cũng biết cha ta rất có tiền, nhưng còn hơn cả có
tiền, điều ta nhận thức sâu sắc chính là… người thực sự, thực sự
thực sự keo kiệt. Đơn cử một ví dụ, khi người ra ngoài bàn bạc công
việc cũng rất chú trọng bề ngoài, yêu cầu y phục chỉnh tề, đặc biệt
là cổ áo trong và tay áo, càng phải nổi bật thể hiện thân phận và
địa vị của người. Bởi vậy, tất cả cổ áo và tay áo đều phải tháo rời
được, qua một thời gian bị mài mòn thì thay cổ áo và tay áo khác,
những cái khác vẫn là y phục cũ.
Bởi vậy, mười sáu năm qua, trên thực tế ta cũng chưa từng chân
chính biết đến thế nào là xa xỉ, thế nào là an phú tôn vinh(1),
cũng chưa từng thực sự ý thức bản thân mình giàu có cỡ nào. Giờ
phút này, những lời của Phượng Nghi công chúa, nhất thời làm ta có
cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu.
Nàng nói tiếp: “Hơn nữa, là vị hôn thê được chỉ phúc vi hôn của Tô
tam công tử, ngươi lại làm cho tất cả nữ tử trên giang hồ cực kỳ
thèm thuồng hâm mộ. Ngươi từ khi ra đời mọi chuyện đều thuận buồm
xuôi gió, không có suy sụp, không có đau khổ, lớn lên dung mạo lại
xinh đẹp như hoa, ngươi nói xem, có phải nữ tử may mắn nhất trong
thiên hạ chính là ngươi hay không?”
Tuy rằng đối với vị công chúa tâm tính phức tạp này, ta có chút
địch ý, nhưng được nàng khen xinh đẹp, ta vẫn hơi đỏ mặt, đang
ngượng ngùng vân vê vạt áo cân nhắc xem nên nói gì cho đúng, ngữ
điệu của Phượng Nghi công chúa đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm:
“Cho nên, nếu ta muốn tạo ra một bi kịch nào đó, còn gì vui thích
bằng việc nhúng chàm một đóa hoa trắng lớn lên từ cẩm y ngọc thực,
chúng tinh phủng nguyệt.”(2)
Ta chấn động, gương mặt Phượng Nghi công chúa trước mắt trở nên méo
mó, bỗng nhiên không giống với lúc trước. Trước kia, ta không biết
rằng nguyên lai cái đẹp cũng có phân loại, có nét đẹp ôn hòa vô hại
cũng có nét đẹp tà ác đả thương người khác.
Ta theo bản năng lùi về sau, cổ tay lại bị nàng giữ chặt, đồng thời
cánh tay cũng tê rần, cả cơ thể phảng phất như bị một sức mạnh nào
đó giam cầm, không thể động đậy nửa phân.
“Dựa vào cái gì ngươi có thể sống đắc ý như vậy? Dựa vào cái gì?”
Nàng cười càng dữ tợn, “Rõ ràng ta mới là hoàng nữ, rõ ràng ta mới
phải là người hạnh phúc nhất trên đời này, không đúng sao?”
“Ta, ta ta không biết ngươi đang nói gì, mau, mau buông tay…”
“Loại thiên kim tiểu thư không có đầu óc, ngu muội như ngươi, lúc
nào cũng tự cho là mình đúng, từ nhỏ đã được mọi người thương yêu
bảo hộ, ngay cả sợi tóc cũng không để bị thương, dựa vào cái gì lại
được nhận hạnh phúc như vậy?”
“Buông tay…”
“Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng mình muốn gả cho ai thì gả, lại
dựa vào cái gì mà nghĩ rằng nam nhân được ngươi nhìn trúng cũng
nhất định sẽ thích ngươi? Dựa vào cái gì người keo kiệt nhất trên
đời này cũng hết sức hào phóng với ngươi, dựa vào cái gì nam nhân
xuất sắc nhất trên đời này lại một lòng chung tình với
ngươi?”
“Thả ta ra!” Ta rốt cuộc không chịu nổi áp lực kéo đến dồn dập như
vậy, hét ầm lên “Thả ta ra thả ta ra thả ta ra! Ngươi điên rồi,
ngươi điên rồi!”
Phượng Nghi công chúa cười lạnh: “Dựa vào cái bảo ta buông thì ta
phải buông ra? Ngươi cho rằng ngươi là…”
Lời còn chưa dứt, một thanh âm mơ hồ tựa như xuyên thấu từ kiếp
trước đến kiếp này vang lên…
“Buông nàng ra.”
Ta quay đầu, cửa phòng hé mở, người đứng đó chìm trong tia nắng
cuối cùng của ánh hoàng hôn, phảng phất như lúc nào cũng có thể
biến mất, lại chân thật hiện hữu.
Nước mắt ta lập tức rơi xuống…
“Tiểu Bạch…”
—
(1) An phú tôn vinh: Thành ngữ, tự hào là mình giàu có, sống an
nhàn phú quý.
(2) Cẩm y ngọc thực: ăn ngon mặc đẹp;
Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che
chở, là cái rốn của vũ trụ.