Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó chiều.
Thà rằng đắc tội với tiểu nhân cũng không nên đắc tội với nữ nhân.
Hai câu nói này, trong hai ngày sau đó ta đã được lĩnh giáo một cách sâu sắc.
Cừu hận của Lâm Nguyệt Tịch đã dồn ta tới tình cảnh trước nay chưa từng trải qua… nàng, nàng, nàng cư nhiên mỗi ngày bắt ta phải xem nàng ăn cơm!
Vừa đến giờ cơm, bọn sơn tặc sẽ đem đến một cái bàn lớn, trên mặt bàn đầy ắp thịt cá.
Nàng ăn thịt, ta ăn dưa muối.
Nàng uống rượu, ta uống nước lã.
Nàng ăn cơm gạo tẻ thơm ngào ngạt, ta ăn bã cháo cám khô…
Nhưng mà, tất cả những chuyện này còn chưa thấm vào đâu! Điều thật sự kinh khủng chính là… cái miệng rộng đỏ như máu kia há ra trước mặt ngươi, sau đó toàn bộ đùi gà được nhét vào, một đống mỡ chảy ra, nhiễu xuống bàn… Ngươi sẽ nhận thấy cả người mình run rẩy, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ từ lòng bàn chân trào lên tới ngực, rồi từ ngực vọt tới yết hầu, cuối cùng…
Oẹ …
Ói ra.
Vì thế, suốt ba ngày ta đều không ăn được cơm. Nếu không phải Tiểu Bạch trộm được hoa quả từ đâu đến, lấp vào bụng ta, xem ra, không cần chờ Liễu Họa Niên đến cứu ta đã hương tiêu ngọc vẫn.
Tối ngày thứ ba, đợi sau khi bọn Lâm Nguyệt Tịch đi khỏi, lúc này ta mới dám rên rỉ nói với Tô Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch… sao Liễu Họa Niên còn chưa tới? Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ bị giày vò tới chết mất…”
Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên giơ ngón trỏ lên, suỵt một tiếng với ta, ta theo tầm mắt hắn ngẩng đầu lên, liền thấy khoảng trống trên mái nhà thò ra một cái đầu thăm dò: “Ngươi chính là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”
“Ừm…” Không đợi ta hỏi người kia là ai, nàng đã phi thân xuống, keng một tiếng, một thanh trường kiếm lạnh ngắt đã đặt trên cổ ta.
Ta nhất thời há hốc mồm, vội hỏi: “Nữ, nữ nữ hiệp, ngươi, ngươi ngươi làm cái gì vậy?”
“Hừ, ta còn tưởng là nhân vật thiên kiều bá mị nào, thì ra cũng chỉ cỡ này thôi! Cái loại lùn tịt như ngươi cũng xứng làm vị hôn thê của Liễu Họa Niên sao?” Nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn ta.
Vốn nghe được lời nói của nàng, đã muốn nổi giận rồi, mà sau khi nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, lại càng điên tiết…
“Ngươi! Ngươi! Rõ ràng ngươi còn lùn hơn ta mà a a a …”
Ta còn chưa phản bác xong, phần phật một tiếng, từ trên nóc nhà lại nhảy xuống một người, lại là một nữ nhân, bộ dáng của nàng làm ta nhớ tới bà vú.
“Vẫn nghĩ rằng Liễu Họa Niên mắt nhìn người yêu cầu cao, phải tìm tuyệt đại mỹ nhân như thế nào để làm thê tử, không ngờ chọn tới chọn lui, lại chọn trúng một nha đầu chưa trưởng thành, người còi cọc như mầm cây.” Nữ tử thứ hai nói.
Ta rưng rưng, ông trời ơi, ta chưa trưởng thành, còi cọc, ngực bằng mông lép, dù sao vẫn tốt hơn so với ngươi trước ngực gắn hai ngọn đèn lồng, nói một tiếng lúc lắc một cái.
Ta xem như đã rõ, hóa ra Liễu Họa Niên còn chưa tới, mà tình địch đều đã nghe tin rồi kéo nhau tới đây… Nghĩ đến đây, ta ai oán nhìn về phía Tiểu Bạch, lại phát hiện không biết hắn đã biết mất từ khi nào. Thật quá đáng, tiểu Bạch ngươi giỏi lắm, đề ra cho ta chủ kiến tệ hại như vậy, hiện tại còn đánh động một đám nữ nhân ghen tuông tới tìm ta tính sổ, còn ngươi thì bỏ ta lại chạy trốn một mình.
“Đừng nhiều lời, giết nàng đi!” Nữ tử lùn hơn ta nói xong, trường kiếm áp sát, mắt thấy sắp sửa bỏ mạng tại đây, một đạo bạch quang bay thẳng tới, va vào cánh tay cầm kiếm, nàng kia duyên dáng kêu lên một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay, rơi xuống mặt đất nghe loảng xoảng.
Cùng lúc đó một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ai? Là ai?”
Két một tiếng, cánh cửa phòng củi mở ra. Sắc cam của ngọn đèn cùng với sắc trắng nhàn nhạt của ánh trăng đang xen chiếu vào, phác họa một bóng dáng màu đen, dù chưa thấy rõ dung nhan nhưng trong đầu ta đã lượn lờ hiện lên bốn chữ…
Tuyệt đại tao nhã.
“Ngươi là ai?” Đèn lồng nữ nhân híp mắt hỏi.
Người kia bước về phía trước từng bước, ánh sáng của ngọn đèn trong phòng củi rốt cuộc cũng đổ tới trên người hắn, ánh lên gương mặt hắn, tựa như một cuộn tranh sơn thủy tuyệt thế đang chậm rãi mở ra trước mặt ta…
Núi xa, sương mờ, mây uốn quanh, lông mày cao cao, mắt như đang cười, ánh trăng theo tầm mắt hắn lướt qua người hai nữ tử kia rồi rơi xuống trên mặt ta.
Đôi môi hơi mỏng khẽ cong lên đẹp vô hạn, hé ra, thổi tới một thanh âm, phảng phất như Già Lăng Tần Già(1) đang xướng ca: “Tại hạ Liễu Họa Niên, nghe nói, vị hôn thê của ta ở trong này.”
Trong nháy mắt tim ta rớt xuống vực sâu vạn trượng, đầu óc trống rõng, đôi mắt chỉ có thể ngây ra nhìn chằm chằm vào người này.
Ta không thể hô hấp, không thể lên tiếng, không thể nhúc nhích.
Liễu… Họa… Niên.
.

(1) Già Lăng Tần Già: một loài chim trong kinh phật, có gương mặt mỹ nhân và giọng hót thánh thót.
Lần đầu tiên nghe thấy tên Liễu Họa Niên này, là vào ba năm trước.
Khi đó ta vừa tròn mười ba tuổi, vẫn được dưỡng tại khuê phòng còn chưa biết sự đời, mà hắn, đã là thiếu niên đắc chí danh chấn thiên hạ.
Ba lượt thi hội đều trượt, một hồi luận võ bại bởi bảy vị tăng nhân Thiếu Lâm, chẳng những không làm hắn nhụt chí, ngược lại sau đó còn công thành danh toại, càng lúc càng tỏa sáng…
Có người nói hắn so với lang càng kiên nhẫn, có người nói hắn so với ưng càng cao ngạo, có người nói hắn so với hồ càng nội liễm(1), quan trọng nhất là… hắn so với khổng tước(2)lại càng mỹ lệ.
Những lời tán dương này, nhất nhất hiện lên trong đầu ta, không sai một chữ, làm nổi bật con người đang đứng trước mặt, ta nghĩ đi nghĩ lại: chưa đủ, chưa đủ, hết thảy vẫn chưa đủ.
Những lời ca ngợi nông cạn này làm sao sánh kịp hắn – người xuất chúng nhất trong vạn người? Hắn như thế nào lại… đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.
Hiện giờ, nam tử đẹp như vậy lại ở trước mắt ta, ý cười nhàn nhạt, ba phần ôn nhu. Ta chợt cảm thấy nếu như sinh mạng chấm dứt tại đây, cuộc đời này cũng không có gì tiếc nuối.
Mà hắn đương nhiên sẽ không để ta chết đi như vậy, bởi vì ta nghe thấy câu nói thứ hai của hắn: “Xin hỏi, hiện tại ta có thể mang nàng rời đi không?”
Cầm kiếm nữ nhân cùng đèn lồng nữ nhân rốt cuộc cũng có chút phản ứng, một người vội rút lại thanh kiếm đang đặt trên cổ ta, một người lại mang vẻ mặt tươi cười nói: “Liễu công tử, người thật sự đã tới! Quả nhiên tỷ tỷ đã đoán trúng, nàng nói người nhất định sẽ tới, cho nên đặc biệt phái chúng ta ở đây chờ người…”
Cái gì? Hai nữ nhân này còn có tỷ tỷ? Hơn nữa nghe ra còn là nhân vật lợi hại.
Liễu Họa Niên không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ chau mày, đôi mắt ta nhất thời lại biến thành hình trái tim… trời ạ, vì cái gì mà động tác của nam nhân này dù là rất nhỏ cũng đều đẹp mắt như vậy? Hắn có lúc nào mà không đẹp hay không chứ?
Đang trong trạng thái si mê, một bàn tay đã đưa tới trước mặt ta.
Ngón tay thon dài thẳng tắp, nhưng lòng bàn tay lại có độ mềm mại linh hoạt, trình ra tư thế đang mời, làm cho trái tim nhỏ bé của ta đập mạnh, hô hấp cũng ngưng lại, chỉ có thể run rẩy đưa tay ra, sau đó chạm tới, bị nắm lại, ra sức giữ chặt.
“Liễu công tử…” Đèn lồng nữ nhân sắc mặt vô cùng khó coi, “Nàng ta đúng là…”
“Liễu công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự không nhìn đến tấm chân tình của tỷ tỷ nhà ta sao?”
Trời đất? Đây lại là tình huống gì?
Liễu Họa Niên căn bản không để ý tới sự hiện diện của bọn họ, chẳng qua chỉ nhìn chăm chú vào ta, đột nhiên mỉm cười: “Có sợ không?”
Ta lắc lắc đâu.
“Tốt lắm, phải luôn dũng cảm như vậy.” Gần như vừa dứt lời, bốn bức tường trong phòng củi đột nhiên lần lượt đổ ầm về bốn phía, mái nhà bị rơi xuống, ta còn chưa kịp phản ứng, tay hắn đã đưa tới ôm lấy thắt lưng ta, nhún nhẹ một cái thân mình bay lên trời, xoay một vòng trong không trung rồi đáp xuống bên ngoài.
Sau đó, ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi…
Rất nhiều người.
Một vòng lại một vòng, hình thành vòng vây mười trượng vuông vức, đem chúng ta cùng với phòng củi vừa mới sập xuống giam giữa vòng vây, mà trên mặt những người đó, toàn bộ đều mang theo biểu tình oán hận cực độ.
Cứ như thế, nhưng không hề có tiếng động nào.
Yên lặng như tờ.
Ngọn đuốc hừng hực, thắp sáng đêm tối.

KenhSinhVien.Net-29.jpg

Ta ở trong lòng Liễu Họa Niên, bị cảnh tượng như vậy làm sợ tới mức tay chân rét run… cho là ta ngu ngốc, cũng nhìn ra được những người này đều là vì hắn mà tới, hơn nữa, tuyệt đối không phải là bằng hữu.
Liễu Họa Niên vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh như trước, đôi đồng tử như ngọc lưu ly khẽ đảo qua, thản nhiên nói: “A, tới thật đông đủ.”
Vòng vây tách ra một chút, một nam tử mặc lam bào chậm rãi đi lên phía trước, có vẻ là đầu lĩnh, sắc mặt lạnh như băng, nói năng thận trọng, “Liễu Họa Niên, ngươi đã biết chúng ta đều đang đợi ngươi, còn dám tới, lá gan không nhỏ.”
Liễu Họa Niên cười ha ha: “Nếu ta không đến, chẳng phải sẽ làm cho các ngươi thất vọng?”
Đám người rốt cuộc không im lặng nữa, mồm năm miệng mười kêu lên…
“Liễu Họa Niên, ba năm trước ngươi chém đứt một tay ta, hôm nay ta bắt ngươi phải trả gấp đôi!”
“Liễu Họa Niên, bảy tháng trước ở đầu phố Thái Nguyên, ngươi bắt ta học tiếng chó sủa trước mặt mọi người, hôm nay ta bắt ngươi phải sủa một đêm!”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta kiếp này không thể gặp mặt ý trung nhân…”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại ta có nhà mà không về được…”
“Liễu Họa Niên, ngươi chặt gãy bảo kiếm của sư huynh ta…”
“Liễu Họa Niên, ngươi phế võ công của đồ đệ ta…”
“Liễu Họa Niên, ngươi hại trượng phu của di nương của hôn thê của đứa cháu thứ hai của tỷ tỷ của tiểu thiếp của thúc thúc ta oán giận mà chết…”
Tiếng mắng chửi từng câu từng câu lần lượt đập vào tai, ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh đang bị cả ngàn người chỉ trích, tình cảm sùng bái trong lòng giống như nước sông trôi đi cuồn cuộn không ngừng….
Hắn sao lại có thể chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi, lại làm ra những chuyện thương thiên hại người như vậy?
Mà lúc này, Liễu Họa Niên nhìn ta, lần thứ hai cười tủm tỉm: “Ngại ầm ĩ sao?”
Ta bị dáng vẻ tươi cười mỹ cực nhân gian kia làm say đảo, ừ một tiếng trong vô thức.
Một đạo hồ quang từ đầu ngón tay hắn bay ra, rõ ràng là không có tiếng động nào, nhưng lập tức mang theo tiếng gió nổi lên bốn phía, đuốc và binh khí trong tay những người đó trong chớp mắt đồng loạt rơi xuống, phát ra những tiếng vang thật lớn.
Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy bọn họ đều che yết hầu của mình, tru lên mấy âm thanh không thành tiếng.
Liễu Họa Niên nhìn những người đó giãy giụa kêu la, biểu tình nhàn nhạt, phảng phất như hoa sen dưới băng tuyết, như lưu ly dưới khe suối, linh động, tao nhã, rồi lại lạnh lùng khôn xiết: “Vị hôn thê của ta chê đám người các ngươi ầm ĩ quá, cho nên, sau này các ngươi cũng không cần nói nữa.”
Tâm ta lúc nãy đã rơi xuống vực một lần, bỗng dưng lại rớt thêm lần nữa.
Ngước mắt lên, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, lúc này đây cũng không phải là sùng bái, mà là…
Sợ hãi.
___
(1)Nội liễm: ẩn mình, thu mình.
(2)Khổng tước: chim công.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Ta không phải người giang hồ.
Phụ thân ta tuy là giàu có, nhưng cũng chỉ là thành thành thật thật buôn bán mà thôi, ngẫu nhiên cho một vài người gọi là giang hồ nhân sĩ vay tiền, yêu cầu sự bảo hộ và trợ giúp của bọn họ ngang với giá trị số tiền đó. Ta thân là nữ tử, từ nhỏ đã học cầm, kỳ, thi, họa, trù nghệ nữ hồng(1), không được phép múa đao lộng thương. Lúc trước đánh nhau với Tiểu Bạch, nắm tóc hắn, nhéo tai hắn, quát vào mặt hắn, trong lòng ta cũng rõ đó chỉ là mấy chiêu mèo quào.
Bởi vậy, ta đối với mấy chuyện được nghe từ giang hồ, cái gì mà uống rượu vung đao trảm đầu người, một kiếm quang hàn chín châu, tự nhiên vô cùng sùng bái.
Nhưng mà, cho tới giờ phút này, tận mắt thấy, mới biết những việc đó lại tàn nhẫn như vậy…!
Nơi này nhìn sơ qua có khoảng năm sáu mươi người, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, trên cổ họng đều có vết cắt, từ nay về sau khó mà phát âm.
Mà nguyên nhân chính, chỉ là vì bọn họ quá ầm ĩ.
Bảo ta làm sao chấp nhận lý do như vậy?
Bởi vậy, lòng đang rung động trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo, ta nhìn vị nam tử tuấn mỹ, phảng phất như sương lộ minh châu trong suy nghĩ của mình ngày trước, chỉ cảm thấy toàn thân rung rẩy… vì cái gì sau khi làm ra chuyện đáng sợ như vậy, ánh mắt hắn có thể điềm tĩnh như thế, cười tươi như thế? Còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra?
Có vài người bị thương không cam lòng, vung đao hướng lại đây. Ta để ý đáy mắt hắn nổi hàn quang, nghĩ đến chỉ cần hắn vừa ra tay, tánh mạng những người đó chắc chắn khó giữ, nhịn không được liền kêu lên: “Đừng giết bọn họ!”
Liễu Họa Niên nhướng mày cười. “Được, nàng nói không giết thì không giết.”
Đao quang chém gió, tiến sát đến trước mắt, hắn bình tĩnh ôm ta phi thân lên, không lui về, ngược lại còn lướt qua đám người đó.
Mắt ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, sau khi vô số đạo quang hiện lên, Liễu Họa Niên mang theo ta thoát chạy ra khỏi vòng vây.
Mà những người đó vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tư thế kỳ quái.
Chẳng lẽ… đây là điểm huyệt trong truyền thuyết sao?
Liễu Họa Niên lúc này mới vươn một tay ra, ngón giữa và ngón cái nhẹ nhàng bắn ra, những người đó liền ngã ầm xuống, đồng thời ngã cùng về một hướng.
… giống như ảo thuật.
“Có đẹp không?” Hắn híp mắt cười cười hỏi ta.
Nhưng mà, vì sao ta lại không dám tùy ý trả lời hắn? Chỉ có thể run sợ mà cúi đầu, nhìn thấy cánh tay đang ôm bên hông ta, loại đụng chạm như vậy càng lúc càng nóng lên.
Bên tai nghe Liễu Họa Niên hỏi: “Đó là xe ngựa của nàng phải không?”
Ta đành ngẩng đầu, thấy góc tường cách đó không xa có đỗ một chiếc xe ngựa, bỗng nhiên cảm thấy vỡ vụn… ta cuối cùng cũng biết vì sao mà mới xuất hành chưa được bao lâu đã bị sơn tặc theo dõi. Nhìn xem, càng xe nạm bạch ngọc, bánh xe óng ánh vàng, rèm xe trạm long tú phượng, nóc xe tạo hình bằng ngọc lưu ly… Tất cả đều vô cùng phô trương, kêu gọi “Ta rất có tiền, mau tới đánh cướp.”
Lúc trước ngồi trên xe chỉ cảm giác không thoải mái, hiện tại vừa thấy, rõ ràng là cố tình hại ta mà! Tô Tiểu Bạch ngươi giỏi lắm, ngươi cố tình tìm một chiếc xe chướng mắt như vậy cho ta đi?
Đợi đã, đang hận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nhớ tới… không thấy Tiểu Bạch.
Từ sau khi cầm kiếm nữ nhân cùng đèn lồng nữ nhân xuất hiện, hắn bỗng nhiên biến mất không tung tích, bên này phát ra tiếng động lớn như vậy cũng không thấy hắn lộ diện, hắn đi đâu?
Bất chấp tất cả, ta giãy ra khỏi tay Liễu Họa Niên, nhắm hướng căn nhà phía trước mà chạy tới, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Bạch? Tiểu Bạch ngươi ở đâu! Tiểu Bạch —–”
Không phải là hắn bị sơn tặc bắt lại chứ? Theo lý thuyết thì không phải… Hay là hắn thấy Liễu Họa Niên xuất hiện, cho rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, nên vỗ mông chạy lấy người?
“Tô Tiểu Bạch! Mau ra đây! Mau ra đây — ” Ta vừa vội vừa tức lại đâm ra sốt ruột, lục soát khắp các phòng đều không thấy ai, không những không có Tô Hạnh, mà sơn tặc cũng không biết đi đâu. Đây, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Mắt thấy bên kia còn một phòng chưa tìm tới, vội vàng tiến lên, đá một cước văng cửa: “Tô Tiểu…”
Thanh âm dừng lại giữa chừng.
Ta há miệng, nhưng chữ kế tiếp làm thế nào cũng không thốt ra được, bởi vì, cái cổ yếu ớt, đáng thương của ta bị chặn lại bởi một thanh đao lớn. Cùng lúc đó, người cầm đao bước tới trước từng bước, ta nhân cơ hội không thể không lùi về phía sau một chút, người đó bước thêm một bước nữa ra khỏi phòng.
Người cầm đao vuốt tóc một cái, sóng mắt lưu chuyển, nũng nịu nói: “Liễu lang, chàng rốt cuộc cũng tới…”
Ngọn đèn bên ngoài chiếu lên người nàng, y phục màu sắc xanh đỏ, búi tóc cắm đầy châu hoa, trên má còn có hai mảng son hồng, hợp lại thành bốn chữ – vô cùng thê thảm.
Không phải ai khác, đúng là trại chủ nơi này – cũng là Lâm Nguyệt Tịch.
Rõ là trước có lang sau có hổ, cả hai đều không ăn chay, trong nhất thời ta cảm thấy tuyệt vọng: phải làm sao bây giờ? Đêm nay ta còn có thể bình an vô sự rời khỏi này quỷ quái này sao?
Rất nhanh ta liền biết được đáp án.
Liễu Họa Niên từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời cả kinh nói: “A, sao băng!”
Lâm Nguyệt Tịch theo bản năng cũng ngẩng đầu lên nhìn, một đạo hồ quang xẹt qua, trong nháy mắt cổ ta thoát khỏi lưỡi đao uy hiếp, sau đó thân thể xoay một vòng, bị ôm chặt bay lên.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cùng tiếng gọi thất thanh: “Liễu lang! Liễu lang! Đợi đã…đợi đã…”
Thanh âm này càng lúc càng xa, cuối cùng không nghe thấy nữa.
Liễu Họa Niên ôm chặt ta một hơi lao xuống sau núi, mới dừng lại bên dòng suối, thả ta ra, sắc mặt trắng bệch, trên mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ.
Ta chợt thấy buồn cười, nhịn không được hỏi: “Nguyên lai… ngươi… sợ nàng?”
Nét mặt Liễu Họa Niên thoáng giật giật, ta lùi lại…
Không thể nào… Hắn thật sự sợ Lâm Nguyệt Tịch?

(1)Trù nghệ nữ hồng : nữ công gia chánh

9.
Sợ hãi qua đi, khi tim đập lại bình thường, ta không thể không truy hỏi: “Ngươi vì sao lại sợ nàng? Sợ võ công của nàng? Hay là sợ khuôn mặt nàng? Hay là…”
Hắn vẫn yên lặng nhìn ta, bất ngờ nói: “Hướng tiểu thư.”
Ta cả kinh.
Hắn, hắn cư nhiên nhận ra ta? Hắn biết ta là ai? Tại sao hắn lại biết? Ta liên tiếp tự đặt câu hỏi, hắn cười cười. Liễu Họa Niên vốn đã rất đẹp, thần thái cử chỉ khi cười mỉm lại càng đẹp thêm mấy phần, tim ta không chịu yên ổn, lại bắt đầu đập mạnh thình thịch.
“Phượng Hoàng sơn trang Hướng đại tiểu thư, tại hạ đối với nàng, kỳ thực mộ danh đã lâu.”
Gạt, gạt người?
Ta không phải người giang hồ, ngày thường cũng theo khuôn phép cũ, không ra cổng trước không bước cổng trong, mặc dù có người cha cả thiên hạ đều biết, cũng từng có vị hôn phu mang chút ác danh, nhưng bản thân ta lại tuyệt đối vô danh vô tánh, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng một đại nhân vật như Liễu Họa Niên lại nghe nói tới ta…
Ta ôm một bụng hồ nghi, mà hắn vẫn cười cười: “Nàng có phải sinh vào giờ Ngọ, ngày Thân Tử, tháng Tuấn Canh, năm Tân Mão không? ”
“Làm sao ngươi biết?” Ta kinh ngạc.
“Ngày hôm đó trời đổ mưa xuân, mẫu thân nàng sau khi ăn một đĩa Tương Tư Mai, sau đó đau bụng chuyển dạ, hạ sinh ra nàng. Do đó, đặt tên cho nàng là Ti Vũ, đồng âm với ‘Tương tư vũ’.”
“Làm sao ngươi biết?” Ta kinh hãi.
“Nàng rất thích đồ ngọt, không thể kháng cự kẹo đường nước quả, từng béo đến một trăm hai mươi cân, vì vậy trước đây có ngoại hiệu là phì muội”
Quạ đen bay ngang đỉnh đầu… ta nghe thanh âm mình đổ dồn lại nhanh đến phát rung: “Ngươi, ngươi vì sao lại biết…”
“À…” Liễu Họa Niên dù bị truy hỏi vẫn ung dung đưa một ngón tay lên gãi gãi đầu, rõ ràng chỉ là động tác bình thường, nhưng ở trên người hắn lại trở nên vô cùng tao nhã đẹp mắt, “Nàng đàn không tốt lắm, đánh cờ thì lại rối tinh rối mù, viết chữ từng bị người ta cầm đi dán trên tường trừ tà, vẽ tranh còn dọa khóc trẻ con, trù nghệ không thông, nữ hồng càng không biết, trên cơ bản mà nói, cả người nàng thể hiện hoàn toàn triệt để câu nói nữ tử vô tài mới là đức…”
Ta hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
“Bất quá…” Hắn nói đến đây buông tay xuống, ngưng mắt cười, đôi mắt đen tỏa sáng lấp lánh, tinh tế đánh giá ta từ đầu đến chân, “Nàng lớn lên rất đẹp, dung mạo như vậy đích xác có thể bù lại những chỗ thiếu hụt khác…”
Gương mặt ta lập tức trở nên nóng bừng, trái tim nhỏ tiếp tục nhảy loạn xạ… hắn, hắn… hắn khen ta đẹp… được một người diễm lệ như vậy khen ta đẹp….
Ta vừa bối rối vui sướng lại vừa hoảng hốt tưởng như trong mộng, ngượng nhùng ngước mắt lên nhìn hắn, xoắn xoắn lọn tóc, “Ngươi vì sao lại biết nhiều chuyện về ta như vậy…”
“Bởi vì nàng không phải là…” Hắn nháy mắt với ta, tinh nghịch nói, “vị hôn thê của ta sao?”
Một đạo sét giáng xuống, đánh cho nát thịt xương, tan hồn phách.
Quả thật, vốn dĩ ta có chủ ý muốn gả cho hắn, bởi vậy trước mặt người khác cứng miệng tự xưng là hôn thê của Liễu Họa Niên cũng không đỏ mặt, nhưng mà, bây giờ đã gặp được người thật việc thật, không biết là bị thủ đoạn tàn nhẫn lúc nãy của hắn làm cho sợ hãi, hay là đối mặt với nam tử tuấn mỹ bức người như vậy làm ta tự biết xấu hổ, tóm lại mà nói, ý nghĩ muốn gả cho hắn đột nhiên giảm vài phần.
Vì thế, lúc này nghe hắn trêu chọc như vậy, trong lòng ta giống như có trăm ngàn con sâu nhỏ bò đi bò lại, cảm thấy không được tự nhiên, nói không nên lời.
“Ta, ta…” Ta lắp bắp, quẫn bách vô cùng: “Ta vì muốn thoát mạng nên mới nói như vậy, kỳ thực ta, ta không phải…”
Đôi mắt hắn chớp một cái, thu lại nét trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Được rồi, không đùa nàng nữa. Hướng đại tiểu thư muốn đi đâu? Ta hộ tống nàng.”
Ai da? Đi đâu đây?
Nói thật là vấn đề này ta vẫn chưa nghĩ tới. Ta tìm Tiểu Bạch theo giúp mình, mục đích chính là muốn đi Giang Nam tìm Liễu Họa Niên, không ngờ mới ra khỏi thành đã bị sơn tặc bắt giữ, hơn nữa Liễu Họa Niên cũng đang ở gần trong gang tấc. Ta vốn nghĩ, con đường tìm kiếm tình yêu hẳn là phải trải qua thiên tân vạn khổ, gặp bao nhiêu trắc trở, cuối cùng mới hội ngộ lương nhân(1), từ nay sát cánh bên nhau đến cùng trời cuối đất, làm một đôi thần tiên quyến lữ rồi hết chuyện, nhưng không nghĩ tới, hiện thực so với kịch bản tiến triển nhanh gấp mười lần, trực tiếp nhảy đến hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, hơn nữa người này không mấy giống với người trong suy nghĩ của ta lúc đầu… Tiếp theo ta nên diễn như thế nào đây?
Liễu Họa Niên hơi nhướng mày nói: “Thôi thì… để tại hạ đưa tiểu thư về Phượng Hoàng sơn trang?”
Chuyện này… Tuy rằng lúc này về nhà là lựa chọn tốt nhất, nhưng vẫn cảm thấy được đã vất vả ra đi, cứ như vậy mà trở về thì có chút không cam tâm… Hơn nữa, trong lòng có gì đó trống trải, như là còn có đại sự gì chưa xong… Rốt cuộc là chuyện gì ta?
Suy nghĩ suy nghĩ, ra sức suy nghĩ… cuối cùng cũng nhớ ra là chuyện gì: “A! Tiểu Bạch!”
“Tiểu Bạch?” Ánh mắt Liễu Họa Niên khẽ biến đổi.
Ta vội kéo tay hắn, lo âu nói: “Nguy rồi nguy rồi, ta chỉ lo chạy trốn một mình, quên mất Tiểu Bạch còn ở sơn trại! Ta và Tiểu Bạch cùng bị bắt, ngươi giúp ta đi cứu hắn có được không?”
“Cùng bị bắt?” Liễu Họa Niên nhíu mày, “Trước khi cứu nàng ta đã thăm dò qua, trong Hồng Ngưu trại không có con mèo con chó nào.
“Tiểu Bạch không phải con mèo con chó…” Mặt ta đen lại, “Hắn là người, là một con người, trước đây là… ” Không biết vì sao, bốn chữ ‘hôn phu của ta’ đúng là không thốt ra được.
May thay Liễu Họa Niên cũng không để ý, chẳng qua chỉ nói: “Vậy thì càng không có. Ta xác nhận là chỉ có một mình nàng bị giam giữ.”
Ta cẩn thận nhớ lại, đúng là như vậy. Tối hôm đó Tiểu Bạch đã chạy ra đây, sau đó vẫn ẩn nấp trong tường rào, có lẽ bọn sơn tặc cũng thực sự không biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng mà không nhìn thấy hắn, ta vẫn không an tâm. Bởi vậy, ta dùng phương pháp trăm lần đều linh nghiệm, ra vẻ đáng thương chớp chớp mắt với Liễu Họa Niên…
Liễu Họa Niên thấy ta như thế, đặt tay lên môi, dường như đang cười, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là giống y như miêu tả nha…”
“Hả? Sao cơ?”
“Không có gì.” Hắn ho nhẹ vài cái, nghiêm mặt nói, “Ta không phải không thể quay lại sơn trại, chẳng qua, ta không muốn tình cờ gặp lại Lâm Nguyệt Tịch kia. Hôm nay sắc trời đã muộn, không bằng trước tiên chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút, ngay mai trở lại cứu?”
Việc đã đến nước này, ta chỉ có thể gật đầu.


(1)Lương nhân: người trong mối lương duyên.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Pair of Vintage Old School Fru