[Truyện] Trúc mã không thanh mai
Trúc mã không thanh mai
Tác giả: Thập Tứ Khuyết
Chuyển ngữ: Tuế Nguyệt
1.
“Cái gì? Ngươi muốn ta cùng ngươi đi tìm Liễu Họa Niên?”. Tô Tiểu
Bạch liếc nhìn ta bằng vẻ mặt không dám tin, hàng mi xem ra còn đẹp
hơn của nữ nhân khẽ chau lại, ngay cả chén rượu lưu ly Tiên Lộ
Tuyết đang uống dở cũng ngừng lại.
Ta gật gật đầu, vô cùng quả quyết ừ một tiếng.
“Ngươi, không lầm chứ?” Đôi mày đẹp khẽ nhướng lên, bày ra bộ dáng
không cho là đúng, lông mi dày đậm đồng thời rũ xuống, lộ ra vẻ
lười nhác mà ta thường thấy “Dựa vào cái gì muốn ta đi cùng
ngươi?”
Ta đoán chắc hắn sẽ nói những lời này, lập tức bật dậy, chồm người
qua mặt bàn, túm áo hắn, sau đó một chân đạp lên bàn, miệng mếu
máo, mang theo ba phần thê thảm, ba phần bi thương, ba phần tức
giận hợp cùng một phần ai oán nói: “Ngươi-còn-dám-nói! Nếu không
phải ngươi vì vinh hoa phú quý muốn kết hôn cùng công chúa, dám hủy
bỏ hôn ước với ta, ta làm sao đến nông nỗi trở thành trò cười của
mọi người, đến nay vẫn không gả đi được? Nếu ta gả không được, trở
thành nữ nhân quá lứa lỡ thì, tất cả là lỗi của ngươi! Hiện tại vất
vả lắm ta mới nhìn trúng một người, nếu như mối lương duyên này có
thể thành, ngươi cũng coi như chuộc được tội, bồi đắp lại sự thua
thiệt của ta, trong lòng ngươi có thể an tâm một chút, không cần
mỗi đêm lại mơ thấy ác mộng, còn ta cũng không bị mọi người chỉ
trỏ, bàn tán, lại có thể ngẩng cao đầu làm người.” Ta nói một hơi
như vậy, không tin hắn không bị lay động.
Quả nhiên, Tô Tiểu Bạch trong đáy mắt hiện lên vài tia do dự, cuối
cùng bừng tỉnh hiểu ra, a lên một tiếng.
Ngay khi ta đang mừng thầm trong lòng, hắn bỗng nghiêng đầu hỏi:
“Có điều, ngươi làm sao khẳng định cái tên Liễu cái gì họa kia sẽ
lấy ngươi?”
“Thứ nhất, hắn tên là Liễu Họa Niên, không phải Liễu cái gì họa,
hắn chính là tài tử nổi danh nhất Giang Nam, anh hùng, cao thủ cao
thủ cao thủ nha!”
“Chưa từng nghe qua.” Hắn trả lời thật rõ ràng lưu loát.
Ta cười lạnh: “Đồ nhà quê, trừ bỏ ăn uống chơi bời ra ngươi còn
biết cái gì? Thứ hai, chỉ cần ngươi đưa ta tìm được hắn, ta sẽ có
cách làm cho hắn lấy ta.”
Hàng mi đẹp khẽ cong lên một cách tò mò, rõ ràng là đang hỏi vì
sao. Thế nên ta ho khan một tiếng, quyết định khẳng khái đáp lại
nghi hoặc của hắn: “Đầu tiên, đương nhiên là vì ta đẹp.”
Đôi mắt phượng dài hẹp bỗng trừng lớn, trong đôi mắt đen trong suốt
đó phản chiếu lại hình ảnh của ta, ta không chút lãng phí liền soi
lấy soi để… ừm, ta quả nhiên là rất đẹp. Khó trách Bang chủ Cự Kình
Bang – Kim Đại Hải kiến thức rộng lớn cũng nói, giang hồ đệ nhất mỹ
nhân Lâm Nguyệt Tịch, ngoại trừ lông mày của nàng đậm hơn của ta
một chút, thì nhìn bên ngoài cũng không khác lắm, ngang ngửa
nhau.
“Kế đến, ta không những là mỹ nữ, mà còn là tài nữ nữa!”
Đây cũng là sự thật, viện trưởng thư viện Đồng Kế cũng nói đáng
tiếc ta là nữ hài tử, bằng không đi thi khỏa cảo, khẳng định có thể
lọt vào Tam giáp.
“Lại nói, ta chẳng những là mỹ nữ, là tài nữ, mà còn là là phú gia
nữ!”
Điểm này càng không phải nói, cha ta cả thiên hạ đều biết chính là
người keo kiệt như quỷ, mà một người keo kiệt như quỷ làm thế nào
nổi danh như vậy, đặc điểm lớn nhất là gì? Là gì? Keo kiệt? Sai
rồi! Đặc điểm lớn nhất chính là… nhất định phải rất có tiền, rất có
tiền, rất có tiền nha!
“Nhìn xem, ta có dung mạo xinh đẹp hút hồn nam nhân, có tài hoa mà
mọi người sùng bái, còn có tài phú mà ai ai cũng tha thiết mơ tới,
ta hoàn mỹ như vậy, chỉ cần hắn gặp qua nhất định sẽ thích ta!” Nói
tới đây, ta liếc xéo ai đó, hừ lạnh: “Cũng chỉ có người hám lợi
quên tình, háo danh hoàng thân quốc thích, không có mắt mới bỏ qua
một người vợ tuyệt vời như ta. Hừm…”
Hàng mi dài lại rũ xuống, che đi đôi mắt, khóe mắt dường như có
chút run rẩy. Ai da, ta biết, tên này đang áy náy, nhưng ta đại
nhân đại lượng, vung tay lên nói: “Tóm lại, ngươi chỉ cần mang ta
đi tìm được Liễu Họa Niên, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ, sau này
ta sẽ không nói với người khác ngươi bội tình bạc nghĩa nữa. Ngươi
cũng có thể an tâm cưới công chúa của ngươi!”
Tô Tiểu Bạch buông chén rượu lưu ly trong tay, khẽ thở dài, sau đó
đứng dậy đi ra ngoài.
Ta vội vàng kêu: “Này này này, ngươi đi đâu đó?”
Hắn quay đầu, lại thở dài: “Còn có thể đi đâu? Đương nhiên phải đi
chuẩn bị xe ngựa, sớm chấm dứt ân oán tình cừu giữa chúng
ta.”
Ta cười toe toét, vội vàng nhảy chân sáo đuổi theo.
Kỳ thực, từ nhỏ đến lớn, phàm là yêu cầu gì của ta, Tô Tiểu Bạch, à
không, ở bên ngoài hắn tên là Tô Hạnh, chưa từng từ chối.
Hắn thường xuyên thở dài, thường xuyên lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ,
lười nhác, đau đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giúp ta làm tốt
mọi chuyện. Cho nên, tóm lại mà nói, ta vẫn rất hài lòng đối với vị
hôn phu trước đây.
Bởi vậy, đối với việc năm trước hắn đột nhiên yêu cầu từ hôn, ta bị
sốc một thời gian, bất quá rất nhanh sau đó cũng nghĩ thông. Ta và
hắn, thật sự quá quen thuộc, ngay cả bộ dáng chảy nước mũi của đối
phương cũng có thể nhớ rõ, ngược lại bắt đầu không nảy sinh ra được
tình yêu nam nữ. Cho nên, nếu cần lui thì phải lui, phu quân của ta
hả, nhất định phải giống như Liễu Họa Niên mới chấn kinh thiên hạ,
võ công cao cường lại là nam nhi có lòng tốt trượng nghĩa tế thế,
thực sự là hảo hán, thực sự là anh hùng.
Về phần Tô Tiểu Bạch, nghe nói cũng rất nổi tiếng trong giang hồ,
bất quá, đều là tiếng xấu, cái gì mà tính tình âm hiểm khó đoán,
vui buồn thất thường, tâm ngoan thủ lạt, ý chí sắt đá, có thù tất
báo, giảo hoạt thần bí, đa mưu túc trí vân vân và vân vân…
Ta cảm thấy, người đời nếu không phải nhận sai người, thì là quá đề
cao hắn.
Tô Tiểu Bạch chính là Tô Tiểu Bạch.
Từ nhỏ đã bị đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang – Hướng Ti Vũ
– cũng chính là ta, thường xuyên bắt nạt, chỉ có một tiểu
Bạch.
Gió hiu hiu thổi, ngựa chạy thong dong, chim hót ríu rít, bánh xe
lăn lục cục.
“A, cuộc đời thật đẹp sao.” Ta tựa vào cửa sổ bên hông xe, tự đáy
lòng thốt lên đầy cảm khái.
Tô Tiểu Bạch ngồi bên ngoài đánh xe, đưa tay lên kéo mũ xuống, đồng
thời vẻ mặt kỳ lạ lẩn tránh tầm mắt người đi đường, đuôi lông mày
hơi run run… Thôi ta biết rồi, hắn lại đang tự ti.
“Tiểu Bạch, sao ngươi không thuê xa phu mà lại muốn tự mình đánh xe
vậy?”
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại ta: “Còn ngươi vì sao không mang theo
nha hoàn đi cùng?”
Ta trừng mắt nhìn về phía hắn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Này
này, ta là đang đi tìm vị hôn phu, làm sao có thể mang nha hoàn đi
cùng? Đó gọi là ngã một lần khôn hơn một chút, nha hoàn là loại
sinh vật thật sự không tốt lành gì!”
Nhắc tới ta lại nổi giận.
Làm đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang, từ nhỏ đến lớn đương
nhiên ta có không ít nha hoàn. Lúc đầu ta cũng rất thích họ, cảm
thấy sàn sàn tuổi nhau chơi mấy trò bưng trà rót nước, đấm lưng bóp
chân gì đó cũng rất tiện, có điều, từ khi lên mười ba tuổi, mọi
việc trở nên có điểm không thích hợp…
Mỗi khi Tô Tiểu Bạch đến nhà ta, bọn nha hoàn đứa nào cũng trang
điểm mặc quần áo đẹp, đối với hắn còn ân cần hơn chủ tử là ta nữa;
khăn mà Tô Tiểu Bạch dùng qua, tóc rụng xuống, cây quạt bị vứt… Hễ
có cái gì dính dáng tới hắn, sẽ trở thành bảo vật trong mắt bọn họ,
tranh nhau không ngừng, có điều, sau đó lại lén gọi nhau bằng tỷ
muội, ta vốn tưởng rằng đó là biểu hiện của sự tương thân tương ái,
sau này mới biết, bọn họ cãi nhau tới trời đất mù mịt, rốt cuộc lập
thứ tự, tương lai chờ đến khi ta gả vào Tô gia, bọn họ cũng có thể
làm thiếp theo trình tự.
Đó là ta còn chưa có gả đi, cứ như vậy tới khi ta gả đi thật, còn
không liên hợp lại ức hiếp chính thê là ta sao?
Chuyện của Tô Tiểu Bạch ta cũng đại nhân đại lượng không truy cứu
nữa, nhưng Liễu Họa Niên thì tuyệt đối không có cửa đâu!
Hắn là của một mình ta, không chia cho ai hết!
Cho nên lần này ta mới nhờ Tô Tiểu Bạch mang ta đi tìm Liễu Họa
Niên, chính là thoát khỏi đám xấu xa ở nhà, lẳng lặng mà ra
đi.
“Đúng rồi, ta đã dò hỏi một chút về cái tên liễu cái gì họa kia.”
Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng nói.
Ta vui vẻ “Đã nói với ngươi hắn là Liễu Họa Niên, không phải liễu
cái gì họa! Phải rồi, kết quả ra sao? Hắn thật sự rất tuyệt phải
không?” Ta ôm hai má, vô cùng mê mẩn… “Hắn chính là đại tài tử, cầm
kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông đó nha…”
“Nghe nói hình như ba lần thi hội, lần nào cũng rớt.”
Một chậu nước lạnh hắt lại đây.
Ta đập bàn: “Cái đó là do bọn họ ghen tị! Ghen tị hiểu không? Trời
cao ghét kẻ anh tài, khoa cảo mờ ám gian lận, chỉ có người tài thất
bại, toàn là bọn sâu mọt! Quốc gia này còn có thể cứu được không?
Kẻ cầm quyền cũng thật là…” Ta đang muốn nói lên cao kiến, một quả
cam đỏ rực lăn vào trong xe, tầm mắt ta nhất thời bị quả cam kia
hấp dẫn, đưa tay ra chụp lấy, bắt đầu bóc vỏ.
Tô Tiểu Bạch khoanh tay luồn vào ống tay áo, tư thế vô cùng nhàn
nhã, con ngựa cũng nghe lời hắn, nhắm về hướng đông, hướng tây, nửa
điểm cũng không lệch.
Ta nhai múi cam, mồm miệng nhồm nhoàm nói: “Tiểu Bạch, chúng ta đi
Giang Nam lần này mất khoảng bao lâu?”
“Cũng khó nói lắm, còn phải xem có thuận lợi hay không nữa.”
“Nghĩa là sao?”
“Nếu như thời tiết mỗi ngày đều là trời ấm gió mát như vậy, đường
đi thái bình không ai quấy rầy thì mất khỏang nửa tháng là có thể
tới. Nhưng vạn nhất dọc đường xảy ra việc ngoài ý muốn, gặp phải
sơn tặc thổ phỉ gì gì đó…”
Nhắc tới ta mới nhớ: “Ôi trời, nếu vậy phải làm sao? Ta không biết
võ công đâu!”
Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Ừm. Ta cũng không
biết.”
Cái này thì ta tin!
Từ nhỏ đánh nhau đều thua dưới tay ta thì làm sao có võ nghệ siêu
quần.
“Nếu gặp cường đạo thì phải làm sao bây giờ?” Ta thực lo lắng, nhịn
không được lại bắt đầu nhớ tới Liễu Họa Niên, “Nếu là Liễu Họa Niên
thì không cần phải sợ, hắn chính là cao thủ số một, nhớ năm
nào…”
“Nhớ năm nào hắn lên Thiếu Lâm khiêu chiến với bảy vị thánh tăng,
đại bại trở về.” Tô Tiểu Bạch lạnh lùng ngắt lời ta.
Ta tức giận, lại đập bàn: “Đó là lúc đầu! Lúc đầu hiểu không? Lão
hổ cũng phải từ tiểu hổ mà lớn lên, hắn khiêu chiến bảy lão hòa
thượng kia khi mới mười sáu tuổi! Mà bảy lão hòa thượng kia người
nào cũng ngoài năm mươi! Cộng lại chẳng khác nào hắn phải đánh ba
mươi chín người như mình!”
“Ba mươi lăm, cám ơn, bảy lần năm ba mươi lăm.” Tô Tiểu Bạch chỉnh
lại.
“Ai cần biết ba mươi ba hay ba mươi lăm chứ, tóm lại, căn bản đó là
trận quyết đấu không công bằng mà! Mấy lão hòa thượng tuổi đã cao,
ở lại trên đời cũng tốn cơm mà thôi, lại còn cản trở con đường nổi
tiếng của thanh niên tài tuấn, đều là người xuất gia, tâm đã không
còn xem trọng công danh lợi lộc, không cần phải thắng hắn mới đúng,
thật là cái đám đầu trọc như…” Chữ lừa còn chưa ra khỏi miệng, một
quả táo đỏ au lăn vào, tầm mắt ta lại bị hấp dẫn, đưa tay ra chụp
lấy bắt đầu cạp.
“Tóm lại,” Ta mồm miệng nhồm nhoàm tiếp tục nói, “Vạn nhất nếu gặp
phải nguy hiểm gì thật, ngươi phải chịu trách nhiệm đánh lạc hướng
bọn họ, tận lực bám trụ họ, để cho ta chạy trốn.”
“Ngươi cứ như vậy bỏ ta lại một mình sao?”
“Ta trốn về tìm người tới cứu ngươi mà!”
“Ặc.” Hắn hình như đã nhận ra sách lược của ta, nhưng sau một lúc
lại hỏi: “Nếu bọn hắn bắt rồi giết ta thì sao?”
“Ngốc chết mất, ngươi chỉ cần nói ra ngươi là Tô tam công tử của
Phong Lăng Thành, còn ai trên đời này dám giết ngươi nữa hả.”
“Vậy…” Hắn cúi đầu, ngượng ngùng hỏi: “Nếu bọn hắn nhìn trúng ta
thì sao đây?”
“Càng tốt.” Ta cắn răng, cười âm trầm: “Dám đoạt trượng phu của
công chúa, xem hoàng đế xét nhà diệt tộc ra sao!”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Sự thật chứng minh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói
bậy.
Khi thấy một đám sơn tặc mặc áo vải thô, tóc tai bù xù, râu ria xồm
xoàm, cầm đao cầm cuốc làm vũ khí, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng
bừng đứng chắn ngang con đường phía trước, ý nghĩ đầu tiên xuất
hiện trong đầu ta chính là…
Không xong rồi, Tô Tiểu Bạch sắp bị chà đạp rồi!
Đôi mắt ta nhìn hắn đầy trông mong, hy vọng hắn đứng ra giúp ta
đánh lạc hướng mấy tên sơn tặc này để ta lén trốn đi. Ai ngờ hắn
vẫn ngồi yên không nhúc nhích ở vị trí xa phu, xem chừng là bị dọa
sợ đến choáng váng. Mà đám sơn tặc này căn bản không thèm để ý tới
hắn, quát về phía ta: “Người trong xe ra đây cho ta! Ông nội nó,
còn không ra, đợi lão tử ta chẻ đôi cái xe mới chịu thò đầu ra phải
không?”
Mắt thấy mấy thanh sắt sắp bổ về phía xe, ta vội vàng giơ ra một
cái khăn tay trắng, run giọng nói: “Các vị đại vương tha mạng… Ta,
ta, ta đầu hàng…”
… cứ như vậy, ta và Tô Tiểu Bạch cùng với chiếc xe trở thành chiến
lợi phẩm đầu tiên trong năm của sơn trại hình như tên gọi là Hồng
Ngưu gì đó, cướp về thành công nhanh gọn.
Ba canh giờ sau.
Đại khái là sơn tặc đối đãi với nam nữ tù phạm không giống nhau,
bởi vậy ta và Tô Tiểu Bạch bị tách ra.
Ta một mình một người ngồi trong phòng củi vừa tối lại vừa có mùi
kỳ lạ, nhớ lại cảnh tượng khi nãy, cảm thấy giống như đang nằm mơ
giữa ban ngày.
“Tô Tiểu Bạch, tốt xấu gì ngươi cũng là nhi tử của thành chủ Phong
Lăng Thành – Tô Mộ Dung, sao lại có thể vô dụng như vậy, ngay cả
một chút chống cự cũng không có, ngươi có còn là nam nhân không
đâyyyy…” Hối hận rồi, ta gạt lệ, đá đá đống rơm rạ mốc meo trên mặt
đất, cảm thấy cực kỳ bi thương, “ Trời xanh ơi, ta đúng là nhờ sai
người rồi mà, sớm biết như vậy đã đi tìm hai vị ca ca tài giỏi của
tên Tiểu Bạch kia, ít nhất cũng không rơi vào tình trạng như bây
giờ ! Tô đại ca, Tô nhị ca, cứu ta với, hu hu hu…”
“Ặc…” một giọng nói đột nhiên vang lên, làm ta giật cả mình, vội
vàng ngẩng đầu, lập tức thấy cái lỗ trống duy nhất trên mái nhà
trong phòng củi, ló ra một cái đầu, không phải ai khác, đúng là Tô
Tiểu Bạch.
Ta mừng rỡ: “Tiểu Bạch? Ngươi trốn ra rồi sao? Mau! Mau tới cứu ta
ra.”
Tô Tiểu Bạch chần chừ nói: “Nhưng mà, hình như vừa rồi ngươi gọi
đại ca và nhị ca của ta, không phải ta, xem ra, hay là để ta đi tìm
hai vị ca ca tới cứu ngươi…”
Mắt thấy hắn sắp bỏ đi, ta vội vang kêu lên: “Không phải, ngươi
nghe lầm rồi, người ta gọi là Tô tam ca! Tô tam ca mà!”
“Tô tam ca?” Hắn sờ sờ mũi, “Hắn là ai vậy?”
“Cha ngươi còn có đứa con trai thứ ba nào khác sao?”
Hắn nghiêm túc nói: “Cũng khó nói lắm, nghe nói cha ta lúc còn trẻ
cũng từng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.”
Ta cảm thấy trước mắt mình tối sầm, tên này cố ý! Tuyệt đối là cố
ý! Tuy nhiên lúc này không nên so đo tính toán: “Ta nói Tô tam ca
là ngươi, là ngươi, chính là ngươi, ngươi hài lòng chưa?”
Tô Tiểu Bạch nhếch khóe môi lên, lộ ra hai hàm răng trắng đều:
“Hướng tiểu muội, ta rất muốn cứu muội.”
“Vậy mau cứu ta đi, còn nói nhảm gì nữa?” Ta xắn tay áo lên chuẩn
bị chạy trốn, hắn lại khẽ thở dài: “Thế nhưng, ta không cứu được
ngươi…”
“Cái gì?” Ta trừng mắt, “Ngươi thả dây thừng xuống không phải là
cứu được ta ra ngoài sao?”
“Có điều, ta không tìm thấy dây thừng mà.” Hắn trả lời cực kỳ vô
tội.
“…” Ta không nói gì, sau đó suy nghĩ biện pháp khác: “Vậy ngươi
phải đi trộm chìa khóa đến mở ống khóa bên ngoài ra”
Hắn thở dài lần nữa: “Ta không dám. Hiện tại tất cả bọn họ đang tụ
tập tại đại sảnh mở tiệc, ta đi trộm chìa khóa không phải là chui
đầu vào lưới sao?”
Ta sụp đổ: “Vậy sao ngươi lại trốn ra được?”
“Người canh giữ ta cũng đi uống rượu rồi, ta dùng nến đốt dây
thừng, sau đó trốn ra.”
Hóa ra hắn không bị nhốt.
Ta buồn bã nhìn hắn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Đại khái là dáng vẻ mỹ mạo hơn người khi đó của ta lại phát huy tác
dụng, Tô Tiểu Bạch thấy ta điềm đạm đáng yêu như thế, biểu tình có
điểm trở nên tích cực hơn: “Bất quá, trong họa có phúc, lần này
chúng ta bị bắt, cũng không hẳn là chuyện xấu.”
“Ta sẽ trở thành áp trại phu nhân, còn là chuyện tốt sao?”
“À, cái này ngươi không cần lo lắng.” Tô Tiểu Bạch rất thành khẩn
nói, “Bởi vì trại chủ của trại này nghe nói là ưa thích nam
nhân.”
“Oa, vậy không phải ngươi sẽ rất nguy hiểm sao?”
Tô Tiểu Bạch u oán liếc nhìn ta một cái: “Cho nên, chúng ta có
thành công rời đi hay không còn phải trông vào ngươi.”
Cái gì? Ta vừa định nhảy lên, hắn lại buông thêm một câu, mà câu
nói kia giống như một câu chú ngữ kỳ diệu, trong nháy mắt trấn an
cảm xúc của ta, làm ta từ tuyệt vọng chuyển sang hy vọng, từ bóng
tối đi vào ánh sáng.
Tô Tiểu Bạch nói chính là: “Cái gọi là ‘Núi không đến với ta thì ta
đến với núi’(1). Cho nên ta đã nghĩ ra một kế họach, gọi là – kế
hoạch tựu sơn.”
—
(1)Nguyên văn là “Sơn bất lai tựu ngã, ngã khứ tựu sơn.”
“Cái gì? Ngươi là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”
Lửa cháy hừng hực, mấy cái đầu trong đại sảnh xôn xao. Ngồi ngay
trên vị trí cao nhất là một gương mặt mày rậm mắt to, lưng hùm vai
gấu, quả nhiên rất có khí thế của đầu lĩnh sơn trại, sau khi nghe
xong lời nói của ta, chẳng những sợ tới mức nhảy bật ra khỏi chiếc
ghế da hổ, hơn nữa tẩu thuốc trên tay cũng rơi xuống đất.
Phụ nhân béo mập ngoài ba mươi tuổi đang đứng bên cạnh lập tức nhặt
lên, lau lau qua bằng tạp dề rồi đặt trở lại trên tay đại vương:
“Đại vương, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”
Đầu lĩnh sơn trại vô cùng kích động la lên: “Ta làm sao có thể bình
tĩnh? Ả ta cư nhiên lại là vị hôn thê của Liễu Họa Niên! Ả sao lại
có thể là vị hôn thê của Liễu Họa Niên a a a a….”
Trong lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, Tiểu Bạch nghĩ ra kế này đúng là
không tồi nha. Nhìn xem anh hùng của ta nổi tiếng cỡ nào kia, ngay
cả sơn tặc nhỏ nhoi ở nơi thâm sơn cùng cốc này nghe tới tên hắn
cũng sợ đến thế.
“Đại vương, đại vương đừng tức giận, đừng tức giận…” Béo đại nương
vỗ vỗ lưng hắn, thuận thế hung tợn trừng mắt nhìn ta: “Nha đầu kia,
ngươi thật sự là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”
“Đương nhiên! Vị hôn thê chẳng lẽ còn là giả sao?” Ta nói hợp tình
hợp lý, không chút chột dạ.
“Ngươi có bằng chứng gì?”
“Các ngươi viết thư gọi hắn đến chuộc ta, hoặc là mang ta đi tìm
hắn, gặp nhau đối chất chẳng phải sẽ rõ sao?” Bước này mới là mấu
chốt trong kế hoạch của Tiểu Bạch đây! Liễu Họa Niên phiêu bạc khắp
nơi, hành tung bất định, tuy rằng biết hắn ở Giang Nam, nhưng Giang
Nam lớn như vậy, trong một thời gian ngắn cũng không biết nên tìm ở
đâu. Lợi dụng đúng lúc ta đang bị bắt, đem việc này phóng đại lên,
truyền ra ngoài – hôn thê của hắn bị bắt giữ ở Hồng Ngưu sơn trại,
khẳng định hắn sẽ vì hiếu kỳ mà đến xem thử. Hắn là đại hiệp, nếu
đến đây, nhìn thấy một thiếu nữ yếu đuối là ta, bị bọn sơn tặc áp
bức, nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Hắn cứu ta một lần, ta có thể
quang minh chính đại vì đáp tạ ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp… Ai
dza, Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, sao ngươi lại thông minh như vậy, một
hòn đá ném hai con chim, dĩ dật đãi lao(1), thật là hảo kế!
Khó trách trước đó ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nguyên lai
là đã sớm có tính toán. Trở lại việc nếu ta thật sự gả cho Liễu Họa
Niên, ta nhất định sẽ đáp tạ ngươi thật tốt, à, ngươi thích uống
rượu như vậy, ta sẽ đem mười hai vò rượu nữ nhi hồng mà cha ta
thích nhất tặng cho ngươi.
Đang vui sướng trong lòng, chợt thấy đầu lĩnh sơn tặc giơ tay, run
run rẩy rẩy chỉ vào ta, gật gật đầu, thở mạnh một hơi, hai mắt
trắng dã, ầm một cái ngã về phía sau bất tỉnh nhân sự.
Ta ngây ra.
Béo đại nương cùng một đám người vội vàng lao tới vây quanh hắn, ấn
huyệt nhân trung, kêu gào lay người hắn, tên đầu lĩnh kia rốt cuộc
cũng từ từ tỉnh dậy, sóng mắt lướt tới chỗ ta, mắt bỗng đỏ lên, ôm
béo đại nương khóc rống: “Thẩm thẩm ơi làm sao bây giờ? Liễu Họa
Niên sao lại có vị hôn thê a… Ta phải làm sao phải làm sao bây
giờ?”
Trời đất?? Đây là tình huống gì?
A, Tiểu Bạch nói đầu lĩnh sơn tặc ưa thích nam nhân, chẳng lẽ, hắn
cũng…
Béo đại nương hừ một tiếng, ánh mắt như hai thanh phi đao bay thẳng
về phía ta, nhe răng cười nói: “Vậy thì còn gì dễ hơn nữa? Đem nha
đầu kia đi làm thịt, hắn sẽ không còn vị hôn thê nữa?”
“Đúng rồi!” Đôi mắt đầu lĩnh sơn tặc sáng lên, cả người hơi thở
thoi thóp trong chớp mắt trở nên sinh khí dồi dào, nhảy bật dậy,
ngửa mặt lên trời cười lớn nói: “Quả nhiên ông trời cũng đáp lại
mối si tình của ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện, nên mới mang hôn
thê của Liễu Họa Niên đến tận cửa! Oa ha ha ha, chỉ cần giết ả, ta
có thể cướp được trái tim của Liễu lang, thay thế ả…”
Một vị chua chua từ trong ngực trào lên, liền bị ta đè nén lại,
nhưng cũng không ngăn được gai ốc đang nổi khắp người. Ta biết rõ
thanh danh của Liễu Họa Niên ở bên ngoài, từ bà lão bảy mươi cho
đến nữ oa bảy tuổi, tất cả đều đối với hắn ưu ái có thừa. Chẳng qua
ta lại không biết rằng, nguyên lai mị lực của hắn đã lan ra đến nỗi
ngay cả nam nhân cũng vì hắn mà thần hồn điên đảo tới mức này… Lại
nhìn tới vị đại vương trước mắt, bộ dáng chỉ đẹp hơn con khỉ một
chút, thật sự ta cũng thương cảm thay cho Liễu Họa Niên.
Mắt thấy hắn rút ra một thanh đao chém về phía ta, ta vội vàng nói:
“Chờ một chút!”
“Ngươi có cái gì muốn trăn trối gì thì nói mau lên!”
“Ngươi giết ta, Liễu Họa Niên sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Hừ, ta thà rằng chàng hận ta cả đời cũng còn hơn là cả không nhìn
đến ta cả đời!” Mũi đao chỉ còn cách ta gần một thước.
Ta lại vội hét lên: “Chờ một chút! Cái đó… ngươi, ngươi muốn bao
nhiêu ngân lượng, ta, ta, đều có thể cho ngươi, đừng đừng giết
ta.”
Đầu lĩnh sơn tặc cười lạnh: “Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng
bằng trái tim của Liễu lang!”
“…” Kia rõ ràng cũng là lời thoại mà ta đã nghĩ, nhưng vì sao từ
miệng người khác nói ra lại khiến ta buồn nôn thế này? Xong rồi,
chẳng lẽ ta thực sự phải chết trong tay tên biến thái này sao?
Chính ngay lúc ta đang tuyệt vọng, chợt thấy tiểu Bạch lấp ló ngoài
cửa đại sảnh, lộ ra nửa thân người, hướng về phía ta ra hiệu, sau
đó mở to miệng nói từng chữ mà không phát ra âm thanh nào.
Ta theo bản năng đọc ra lời hắn: “Cho dù ngươi có giết ta thì cả
đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy Liễu Họa Niên, chi bằng
ngươi lưu ta lại dẫn dụ Liễu Họa Niên đến đây, gặp hắn rồi giết ta
cũng chưa muộn mà.”
Trong một khắc cuối cùng, lưỡi đao dừng lại cách đầu ta khoảng một
tấc.
Ta lén lau mồ hôi lạnh – nguy hiểm thật! Chậm một chữ nữa là ta mất
đầu rồi.
Chỉ thấy đầu lĩnh sơn tặc còn đang suy nghĩ một hồi rồi gật đầu
nói: “Có lý. Người đâu, đem nữ nhân này tiếp tục nhốt tại phòng củi
cho ta.” Dứt lời, thu đao, xoay người, vui vẻ nói với béo đại
nương: “Thẩm thẩm, Liễu lang sắp tới rồi, người may cho ta mấy bộ
xiêm y mới đi, còn có trang sức mới nữa, ta muốn trang phục phải
thật đẹp.”
Ta lại nổi gai ốc đầy người. Mấy tên sơn tặc tới áp giải ta, ta cố
gắng nhịn lại, rốt cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại nói: “Cái
kia… Đại vương?”
Đầu lĩnh sơn tặc đang cầm gương soi, soi qua soi lại, thuận miệng
đáp một câu: “Gì đấy?”
“À…ừm… tuy rằng nói vậy không hay lắm, nhưng mà… Liễu Họa Niên, à
không, ta nói vị hôn phu của ta, hình như… không phải là đoạn
tụ(2).
“Vậy thì tốt quá.” Hắn vẫn chăm chú soi gương như trước.
“…có điều, ngươi, ngươi là nam mà…”
“Cái gì?” Rốt cuộc hắn cũng bỏ gương xuống, nhảy dựng lên, quay đầu
lại trừng mắt nhìn ta: “Lão nương từ đến chân có điểm nào giống nam
nhân?”
Ta hớp một ngụm lãnh khí, đầu óc trống rỗng.
Chao đảo, béo đại nương còn ở bên cạnh đệm thêm vào: “Còn nữa,
Nguyệt Tịch nhà chúng ta chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân đó
nha!”
Nguyệt Tịch… Chẳng lẽ… “Ngươi là… Lâm Nguyệt Tịch?”
Đầu lĩnh sơn tặc thản nhiên cười, cái miệng đỏ như máu ngoác ra tới
mang tai, “Nếu không phải vậy ngươi cho là ai?”
Một trận gió lạnh thổi qua.
Ta nhớ tới lời nói của Kim Đại Hải – bang chủ Cự Kình Bang: “Hướng
đại tiểu thư trời sinh dung mạo đẹp tuyệt trần, theo suy nghĩ nông
cạn của tại hạ, cũng chỉ có Lâm Nguyệt Tịch cô nương mới có thể so
sánh cùng đại tiểu thư.”
“À, vị Lâm cô nương kia rất đẹp sao?”
“Đương nhiên, đó chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân mà…”
A, thật là tuyệt vọng với cái giang hồ này.
—
(1) Dĩ dật đãi lao nằm trong tam thập lục kế.
Kế “Dĩ dật đãi lao” là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp,
nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên
“Quân Tranh” của bộ “Tôn Tử Binh Pháp”: “Lấy gần đợi xa, lấy nhàn
đợi mệt” nghĩa là trên chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ
động để ứng phó với mọi tấn công của địch. Cũng có ý nói nên chuẩn
bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình biến
hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch mỏi mệt, tỏa
chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích. Tôn Tử gọi thế là:
“Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời”. Sử dụng
sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được
ý kẻ thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín
thì đứng yên như trái núi. Khi cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông,
chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn. Chu Du phóng hỏa
tại Xích Bích. Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ. Tạ Huyền
đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy. Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt
thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược “Dĩ dật
đãi lao”. (wikibook.org)
(2) Đoạn tụ : boy x boy . Chi tiết xin vui lòng google “Đoạn tụ chi
phích.” ( Mình không có hứng thú với đam mỹ nên lười -___- )
5.
“Tức chết ta tức chết ta tức chết ta a a a…” Bên trong phòng củi,
ta phẫn nộ phát tiết, mà thính giả duy nhất, dĩ nhiên là Tô Tiểu
Bạch.
So với ta đang tức sùi bọt mép, rõ ràng hắn bình tĩnh hơn rất
nhiều, trong tay cầm bình rượu không biết trộm được từ đâu tới, một
bên tự rót rượu cho mình, một bên để mặc ta gào thét.
“Sau khi ta trở về, chuyện đầu tiên làm chính là đi giết cái tên
Kim Đại Hải! Hắn dám nói chỉ có mẫu hầu tử, à không, mẫu tinh tinh
kia là có dung mạo ngang ngửa ta! Hắn cư nhiên dám nói lông mày
nàng dày đậm hơn ta…”
Tô Tiểu Bạch nghe tới đó, khẽ giơ tay lên chặn lại: “Chuyện đó,
ngừng lại đã, lông mày của nàng ta đích xác là dày đậm hơn so với
ngươi.”
Ta cả giận nói: “Kia còn có thể xem là lông mày sao? Rõ ràng là hai
cái chổi nằm trên hai con mắt cá chết mà!”
Tô Tiểu Bạch thức thời ngậm miệng lại.
Ta ôm ngực, thống khổ tột cùng: “Cư nhiên dám đem ta ra so sánh với
người xấu xí như vậy, còn nói dung mạo chúng ta không mấy khác
biệt, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy… Mắt của
người giang hồ đều bị mù rồi sao? Như thế nào lại chọn nàng làm đệ
nhất mỹ nhân? Hay là… người mắt bị mù chính là ta, ta xấu như vậy
mà tự mình không biết?” Lòng tự trọng của ta bị tổn thương nghiêm
trọng, hướng ánh mắt trông mong về phía người vĩnh viễn là đồng
minh của mình, nóng lòng tìm kiếm sự công bằng, hỏi một cách đáng
thương: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem, chẳng lẽ bộ dạng của ta thật sự
xấu giống như Lâm Nguyệt Tịch kia sao?”
Tô Tiểu Bạch chẳng qua chỉ yên lặng mà nhìn ta.
Ta chờ hơn nửa ngày, cũng không thấy hắn an ủi, đành bĩu môi, quay
đầu lại tiếp tục phát tiết cơn giận của mình: “Tóm lại, đem ta đi
so với người xấu xí như vậy, căn bản chính là sỉ nhục ta! Sau khi
trở về ta nhất định phải giết hắn! Tiểu Bạch, ngươi phải giúp
ta.”
Hắn khẽ kêu một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Nếu như ta nhớ
không lầm, hình như hắn mượn của cha ngươi năm mươi vạn lượng bạc,
nếu ngươi giết hắn, bạc không thu hồi lại được, cha ngươi
sẽ…”
Tưởng tượng đến vẻ mặt của cha lúc đó, ta theo bản năng rùng mình
một cái, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Vậy trước hết buộc hắn phải
trả tiền, sau đó giết hắn!”
Tô Tiểu Bạch lộ ra nét mặt như đang suy nghĩ gì đó, thản nhiên nói:
“Kỳ thực ngươi cần gì phải nổi giận như vậy, có tình địch như thế,
ngươi hẳn phải cảm thấy vui mới đúng.”
Ta chau mày, vẫn không hiểu.
“Hoa hồng cần lá cây để làm nền, cũng đạo lý đó, ngươi cùng nàng ta
đứng chung một chỗ, Liễu Họa Niên sẽ yêu thích người nào, hiển
nhiên cũng đã rõ.”
Hắn nói ngắn gọn, nhưng ta nghe lại hiểu, trong lòng ngọt ngào nói:
“Tiểu Bạch, ngươi khen ta đẹp phải không? Đáng ghét, muốn khen ta
thì nói thẳng đi, còn vòng vo như vậy…” Vừa nói, vừa đưa hai tay
lên ôm má, phòng củi đơn sơ không có gương, ta đành phải dùng đôi
mắt hắn làm gương, tự tán thưởng khuôn mặt xinh đẹp của mình. “Bà
vú ta nói, người làm vú nuôi cho người ta hơn hai mươi năm, chưa
thấy qua đứa trẻ nào đẹp như ta… người nói đôi mắt ta tựa như quả
nho tím vừa mới ướp lạnh, như ánh sáng trên mặt nước trong veo;
người nói miệng của ta tựa như tẩm trong nước anh đào, cho tới giờ
vẫn mềm mại như vậy, người nói gương mặt ta, tựa như quả mật đào
mới hái xuống từ trên cây, chạm vào mềm mại mịn màng…”
Đang nói một cách hứng khởi, bụng ta đột nhiên phát ra tiếng “ùng
ục…”
Tô Tiểu Bạch phì cười “Ta vẫn chưa từng thấy qua người nào đang đói
bụng mà vẫn có thể tự khen mình.”
Bị hắn trêu như vậy, ta nhận ra, đúng là ta rất đói. Từ khi bị bắt
tới giờ chưa được ăn gì cả, sơn tặc chết tiệt, dám ngược đãi ta như
vậy, ngay cả nước bọt cũng không cho! Đang thương tâm, một bàn tay
chìa tới trước mặt, mắt ta sáng lên – quả đào!
Tô Tiểu Bạch nhướng nhướng mày.
Ta vội vàng nhận lấy, cắn xuống một cái, cả miệng đầy nước, ngọt
quá, “Woa, ngươi lợi hại thật, sao thời điểm nào cũng có thể lấy đồ
ăn từ trong người ra?”
Hắn chẳng qua chỉ cười cười không nói.
Ta vừa ăn đào, vừa tính toán thảo luận việc chính, vì thế hỏi:
“Tiểu Bạch, ngươi nói, Liễu Họa Niên thật sự sẽ đến cứu ta
sao?”
“Cho dù hắn không đến, cũng có thể bức hắn đến.”
“Á à, bức như thế nào?”
Tô Tiểu Bạch hướng nụ cười thần bí về phía ta, “Nếu như tất cả
người trong thiên hạ đều biết rõ vị hôn thê của hắn bị giam giữ tại
Hồng Ngưu trại, ngươi nói, hắn còn có thể giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, tiếp tục ung dung lui tới sòng bạc thanh lâu
sao?”
Những lời này, nửa câu đầu hoàn toàn không có vấn đề, nhưng nửa câu
sau ta nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, suy nghĩ một
chút, nhíu mày nói: “Cái gì mà sòng bạc thanh lâu?”
“Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương
hầu(1). Nếu không, ngươi cho là, đại tài tử của ngươi sau khi thi
rớt mấy lần liên tiếp, tài danh, hiệp danh từ đâu mà ra?” Hắn
giương khóe môi lên cười nhạt, ta nhất thời bị mất hứng: “Không cho
ngươi cười nhạo Liễu Họa Niên!”
Hắn lập tức ngưng cười, nhìn ta chằm chăm, ánh mắt nồng đậm. Là đứa
con cưng của thiên hạ đệ nhất thành chủ, từ nhỏ như trăng được sao
vây quanh, kẻ hầu người hạ như mây, bởi vậy, kỳ thực khi hắn không
cười, cũng có điểm khiến cho người khác cảm thấy không giận mà
uy.
Nhưng, đó là đối với người khác mà nói.
Đối với ta thì hoàn toàn vô tác dụng, ta không cần sợ hắn nổi giận,
hay nói đúng hơn, cho tới giờ ta cũng không để ý tới việc hắn vui
hay buồn, vì thế, ta xoa xoa bụng, lặp lại câu nói kia: “Liễu Họa
Niên là thần tượng của ta, không cho ngươi nói bậy về hắn
nữa!”
Đúng như ta nghĩ, hàng mi như cánh bướm rũ xuống che khuất biểu
tình, hắn ừm một tiếng, nhu thuận, ngoan ngoãn, khôi phục lại dáng
vẻ tiểu Bạch mà ta biết.
“Nói tóm lại, bất kể dùng cách gì, ngươi nhất định phải làm cho
Liễu Họa Niên tới cứu ta.”
“Ừm.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ ra biện pháp.”
Thần kinh ta rung lên, vội cầm tay hắn lay lay: “Nói mau!”
Tầm mắt hắn dừng trên tay ta một chút, khi ngước mắt lên, không
biết có phải ta nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt đó dường
như có vẻ mơ màng chợt lóe lên, đợi khi nhìn kỹ lại, đã biến mất
không tung tích.
“Người trong giang hồ, đối với chuyện càng thần bí thì càng cảm
thấy hứng thú, đối với chuyện càng thái quá thì càng không mảy may
nghi ngờ. Bởi vậy, cùng với việc gióng trống khua chiêng đi nói
khắp nơi là ngươi đang ở trong sơn trại, không bằng tự tay viết
trên một tờ giấy “Hôn thê của Liễu Họa Niên bị giam giữ tại Hồng
Ngưu sơn”, bỏ vào ống trúc, thả xuống khe nước, để nó trôi xuôi
dòng xuống núi.”
Ta hoàn toàn kinh ngạc.
… thật sự là mưu kế tuyệt diệu nha!
—
(1)Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương
hầu: Vàng bạc ngọc ngà mua lời ca tiếng cười, say đắm ánh trăng xem
nhẹ quyền quý.