Ba người cái gì? Cả nhà cái gì? Sao giờ lại biến thành thế
này?
Đồ Thu Phong quay đầu nhìn thoáng ghế sau xe, bốn tên nhóc hưng
phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, thảo luận không ngừng, bất đắc dĩ
thở dài than nhẹ một câu với Dịch Ngạo Dương ngồi bên cạnh.
“Xin lỗi anh”.
“Xin lỗi làm gì, náo nhiệt như vậy thật là vui, mẹ anh nhìn thấy
mấy đứa nhỏ xong, khẳng định sẽ yêu thích đến độ không buông tay,
cười không khép miệng được”. Dịch Ngạo Dương liếc vào kính chiếu
hậu cười mà nói.
“Em sợ nhìn tình hình này, có khả năng rất cao bà sẽ té xỉu trước”.
Cô không lạc quan như anh.
“Trừ phi bà nghĩ bốn đứa đều là con anh”. Anh lắc đầu cười
khẽ.
“Nhìn cũng biết mấy tên nhóc này không giống anh. Ừm, Hạo Tế và Hạo
Anh không tính, hai thằng bé là anh em song sinh”.
“Ý anh là bốn đứa đều là con anh, đều do em sinh ra”.
“Hả? Ý anh là trong khoảng thời gian đó, anh ngoại trừ quen với em,
còn lẹo tẹo với mấy cô gái khác? Cho nên các cô ấy mới giúp sinh
cho anh mấy nhóc nữa bằng tuổi với Hạo Lôi”. Đồ Thu Phong ngoài
cười mà trong không cười nhíu mày với anh.
“Ý anh không phải vậy, dù có cũng không phải sự thật, năm đó anh
yêu mỗi mình em đã hao hết tinh lực trong người rồi, em hẳn phải rõ
hơn ai hết mới đúng chứ”. Anh nhìn cô một cái, nói. “Huống chi em
nhiệt tình trên giường như vậy, mỗi lần đều làm anh mệt – ”.
“Á!”. Đồ Thu Phong vội vàng la lên ngăn lời nói ngày càng không
khống chế được của anh. “Chẳng lẽ anh quên trên xe có con nít hả?”.
Cô đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở.
Dịch Ngạo Dương ngắm bốn đứa nhỏ vui vẻ ngồi sau xe qua kính chiếu
hậu, hướng qua cô mặt đỏ như trái táo chín bên cạnh, khóe miệng
nhếch lên cao.
“Sao, chẳng lẽ em xấu hổ? Anh nhớ rõ lúc trước trên giường rõ ràng
em – ”.
“Anh!”. Đồ Thu Phong giơ tay đánh anh, rõ ràng là anh cố ý
mà.
“Ha ha, đánh mạnh quá, em muốn mưu sát chồng hả?”. Dịch Ngạo Dương
đùa giỡn kháng nghị.
“Em còn chưa có gả cho anh à nha”. Cô chối biến đi.
“Chưa gả cho anh đã động chân động tay, sau này gả rồi không phải
còn làm trầm trọng thêm hả?”. Anh cố tình tỏ vẻ ấm ức tranh cãi với
cô.
“Anh không cần lấy em”.
“Vậy thì con trai bảo bối của chúng ta không phải sẽ không có ba
sao?”.
“Ai nói, chỉ cần em tìm một người đàn ông nào đó kết hôn rồi, Hạo
Lôi sẽ có ba”. Cô khiêu chiến.
Dịch Ngạo Dương nhìn cô có chút đăm chiêu, đột nhiên nắm lấy tay
cô, kéo đến gần môi hôn một cái.
Đồ Thu Phong ngạc nhiên nhướng mày, không biết anh lại muốn làm cái
quỷ gì bây giờ đây, anh không làm gì cả, chỉ thong thả nói với cô
bằng chất giọng trầm thấp –
“Em có thể lấy người khác, nhưng phải đợi đến khi anh chết, không
thể ở bên yêu em, bảo vệ em, cho em hạnh phúc mới được”.
Đồ Thu Phong nhìn anh không chuyển mắt, trong lòng thực cảm
động.
Anh nghiêm túc, cô biết. Nhưng mặc kệ bốn mươi năm hay năm mươi
năm, nếu anh thật sự rời khỏi nhân thế sớm hơn cô, mà cô vẫn còn số
đào hoa được người ta theo đuổi, cô cũng sẽ tuyệt đối không vì quá
cô đơn mà tái hôn. Cô tin chỉ cần có ký ức tốt đẹp được ở cùng anh,
cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc, cho đến tận khi cô được
Chúa gọi về đoàn tụ bên anh mới thôi.
Nhưng cô không nên nói cho anh biết, miễn khiến anh trở nên tự
đại.
“Phải không? Anh làm em nhớ tới một chuyện”. Cô đăm chiêu
nói.
“Chuyện gì?”.
“Em không thích có một ông chồng đoản mệnh đâu, nên nếu anh thật
muốn kết hôn với em, nhất định phải cam đoan anh sống lâu vào, ít
nhất sống tới 70 tuổi không thành vấn đề”. Cô lấy ngữ khí thoải mái
nói.
“70 tuổi? Anh sẽ tận lực cố gắng”. Anh nhìn cô, nhếch miệng.
“Cố gắng là một cam đoan không hề có lực thuyết phục, hmm, em coi
thử nào…”. Cô đột nhiên tròn mắt. “Chúng ta cùng đi kiểm tra sức
khỏe trước hôn nhân đi, anh thấy sao?”.
“Em nói thật?”. Dịch Ngạo Dương thừa dịp xe dừng lại chờ đèn xanh
đèn đỏ, quay đầu hỏi cô.
“Thật”. Đồ Thu Phong biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Vừa rồi bắt đầu cô đúng là nói chơi, nhưng càng về sau càng cảm
thấy kiểm tra sức khỏe là cực kỳ cần thiết.
Đương nhiên, cô cũng không phải muốn xem anh có khỏe mạnh hay không
mới kết hôn, chỉ là tạo cơ hội để cả hai người cùng hiểu thêm lẫn
nhau, sau này dù có xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể lập tức hốt
thuốc đúng bệnh chăm sóc nhau thật tốt.
Nhất là người bận rộn như anh, thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn
tất cả mọi thứ.
Hiểu cô làm vậy là muốn tốt cho mình, Dịch Ngạo Dương nhoài người
sang, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Cảm ơn em”. Anh nói thâm tình.
Gương mặt cảm động của anh làm mũi cô cay cay. Anh thật là đáng
ghét, từ lúc cô cầm giấy khế ước đưa anh kí tên, rồi đồng ý yêu cầu
cho cả hai một cơ hội nữa, anh cứ làm những chuyện khiến cô cảm
động hoài, làm cô bất giác ngày càng yêu anh hơn.
“Em yêu anh”. Trước khi cô kịp nhận thức, cô đã thốt ra lời.
Dịch Ngạo Dương muốn tắt thở, trái tim vui mừng đập sắp văng khỏi
lồng ngực. Anh có thể cảm nhận được cô đã dần dần buông lỏng đề
phòng với anh, biết cô thật ra vẫn rất yêu mình, nhưng anh căn bản
không dám nghĩ tới cô sẽ mở miệng thừa nhận cô yêu anh, nhất là
trong thời gian ngắn ngủi thì không.
Nhưng cô đã nói!
Anh biết mình nên mở miệng nói gì đó, ít ra đáp lại một câu là ‘anh
cũng yêu em’, nhưng bốn tên nhóc ngồi phía sau đã quấy rầy hai
người trước.
“Chú Dịch ơi, nhà chú cách trường tụi con thiệt là xa nha, xe chạy
lâu vậy rồi mà còn chưa tới”. Đồ Hạo Tế nhăn mặt nói.
“Đúng rồi, xem tình hình này, nếu Hạo Lôi chuyển tới ở với chú,
chắc bạn ấy phải chuyển trường rồi?”. Đồ Hạo Đình cũng nhăn
mặt.
“Chú Dịch, Hạo Lôi không được ở lại học chung trường với tụi con
sao? Hạo Vân đã đi với chú Lãnh rồi, nếu Hạo Lôi cũng chuyển
trường, nhất định sau này tụi con sẽ chán lắm”. Đồ Hạo Anh thở
dài.
“Ba ơi, thương lượng một chút được không ba?”. Đồ Hạo Lôi chen lên
trên, nhìn ba rồi hỏi nghiêm túc.
Thấy xe phía trước đã bắt đầu di chuyển, Dịch Ngạo Dương buông
thắng, nhấn chân ga, lái xe đi trước, mới quay đầu nhìn con một
cái.
“Con muốn thương lượng gì?”. Anh tò mò hỏi, Đồ Thu Phong ngồi cạnh
khó chịu nhíu mày với thằng bé.
“Tiểu tử thối, con tính âm mưu gì?”.
“Mẹ yên tâm đi mẹ. Con không định nói xấu mẹ, kêu ba đừng cưới mẹ
đâu”.
“Cái thằng nhóc này!”. Cô lập tức giơ tay lên tính thưởng cho nó
một cùi chỏ.
Đồ Hạo Lôi nhanh tay lẹ mắt thụt về sau, hiểm hiểm tránh được một
cú.
“Ba, ba nhìn coi? Đây là người phụ nữ ba muốn cưới đó, đúng là hung
dữ. Con khuyên ba nên cân nhắc cho kĩ rồi hẵng quyết định”. Cậu bé
nhìn vào giương chiếu hậu nói với ba.
“Tiểu tử thối, con nói cái gì?!”. Đồ Thu Phong rít lên, cúi người
gõ cho nó thêm cái nữa.
Ba ơi là ba, ba có nhìn thấy không? Đồ Hạo Lôi xoa xoa đầu, dùng
ánh mắt kể khổ nhìn qua gương, ba vẫn không động đậy.
“Con muốn thương lượng gì với ba hả con?”. Dịch Ngạo Dương không
nhịn được cười, cảm giác tình cảm giữa hai mẹ con rất thú vị.
Nghe được ba hỏi, Đồ Hạo Lôi lập tức buông tay, thay bằng vẻ mặt
nghiêm trang.
“Ba, con biết ba có nhiều tiền, ba có thể mua một căn nhà khác gần
nhà con đang ở được không, con không muốn chuyển trường”. Cậu còn
khẩn khoản cầu xin.
“Con không muốn chuyển trường là vì nhớ trường, hay vì phải xa Hạo
Đình, Hạo Anh, Hạo Tế? Nếu như vì các bạn thì con yên tâm, vì các
bạn cũng sẽ chuyển nhà, chuyển trường cùng con luôn”. Dịch Ngạo
Dương nói với con trai.
“Ngạo Dương?”. Đồ Thu Phong khó hiểu.
“Tụi con cùng chuyển nhà? Cùng chuyển trường?”. Bốn cậu nhóc trăm
miệng một lời la lên, kinh ngạc vô cùng.
“Đúng rồi”. Anh mỉm cười nói, nhìn ba cậu bé kia cũng đang tròn mắt
trong gương chiếu hậu. “Nhà chú Dịch rất lớn, phòng cũng rất nhiều,
cho nên các con vẫn có thể ở cùng Hạo Lôi, còn cùng đi học
nữa”.
Bốn cậu nhóc nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi. “Vậy mẹ / dì
có thể ở cùng chúng ta không?”.
“Đương nhiên”. Dịch Ngạo Dương gật đầu cam đoan.
“A!”. Nhóm trẻ lập tức hoan hô.
Đồ Thu Phong cảm động không nói nên lời, cô hoàn toàn không nghĩ
tới anh lại làm chuyện này vì cô.
Anh thân mật nắm lấy tay cô, thâm tình liếc nhìn cô một cái, cười
nhẹ không nói.
Cô biết, anh nói thật.
♥
Lồng ngực bà Dịch đập bình bịch, sắp không thở nổi nữa.
Hai mắt bà mở to, nhìn không chớp con trai bà đang đứng cạnh cô gái
xinh đẹp bà gặp lần trước, còn có thêm một cậu bé, không thể tin đỏ
hốc mắt.
“Trời, trời của tôi, trời tôi ơi”. Bà lắp bắp không ra tiếng.
So với phản ứng trên mặt mẹ, Dịch Ngạo Dương quan tâm đến khách
trong nhà hơn, nhưng quay đi quay lại nửa ngày, không phát hiện mẹ
con bà Lâm đâu. Chẳng lẽ hai người đó ra ngoài ngắm cảnh, để mẹ
trong nhà một mình?
“Mẹ, sao không thấy bạn của mẹ đâu?”. Anh không nhịn được phải
hỏi.
Bà Dịch căn bản không nghe con trai nói gì cả, hiện tại trong mắt
bà chỉ có cậu bé cực giống con trai bà thôi, và cô gái làm bà áy
náy tự trách mãi.
Con bà nói đúng, bà cư xử thật đáng xấu hổ, chỉ nhìn bề ngoài mà
phán xét người ta, thấy cô ấy xinh đẹp nên nhất nhất cho rằng cô ấy
không đủ tốt, thiếu chút nữa chia rẽ một đôi yêu nhau, chia rẽ một
gia đình hạnh phúc.
Đó là cháu nội của bà, cho dù không ai nói bà cũng biết.
Vì nó rất giống Ngạo Dương, thoạt nhìn còn thông minh, lanh lợi hơn
Ngạo Dương ngày xưa nữa.
Mẹ nó nuôi nó thật là khéo.
Bây giờ bà phi thường kích động, vui sướng, hận không thể chạy lại
ôm cháu nội, nghe nó gọi một tiếng ‘bà nội’, nhưng bà cảm thấy mình
không có tư cách này, ít nhất trước khi con dâu tương lai nguyện ý
tha thứ cho hành vi quá đáng của bà mấy hôm trước.
Con bé, sẽ tha thứ sao?
“Hạo Lôi, qua với bà nội đi, nhớ rõ phải gọi bà là bà nội nha”. Đồ
Thu Phong đẩy nhẹ con, cô nhìn xem lão nhân gia nhất định là rất
muốn tới gần họ mà không dám, cô phải hỗ trợ bà một chút mới
được.
Bà Dịch bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy cảm
kích và cả nước mắt. Cô tuyệt đối sẽ không biết giờ phút này bà cảm
kích cô biết bao vì đã nói như vậy.
Hạo Lôi? Đó là tên thằng bé sao?
Bà nội, cô ấy đã giới thiệu bà với nó là bà nội. A, trời ơi.
Nhìn thằng bé rời khỏi người mẹ nó, bước đến trước mặt bà. Bà nhanh
chóng gạt nước mắt trên mặt, khẩn trương ngồi xổm xuống cúi gần
thằng bé.
“Bà là bà nội của con sao?”. Cậu bé đứng trước mặt bà, nhìn bà
không chớp mắt.
Bà lập tức gật đầu, vẫn chưa dám chạm vào nó.
“Ba mẹ con nói muốn dẫn con tới gặp bà nội, con còn nghĩ sẽ gặp một
bà bà già ơi là già kìa, không nghĩ tới bà còn trẻ và xinh đẹp như
vậy”. Đồ Hạo Lôi nói. (Hảo, đúng là biết nịnh mà T^T)
Lời nói thẳng thắn của thằng bé làm Đồ Thu Phong đỏ mặt, muốn hung
hăng tiến lên lủi cho nó một cùi chỏ. Nhưng hành động tiếp theo của
nó lại lập tức khiến cô muốn thưởng cho nó một trăm nụ hôn.
Đồ Hạo Lôi đột ngột tiến lên, mở rộng hai tay vòng lấy cổ bà nội,
cho bà một cái ôm thân mật.
Bà Dịch kinh ngạc vui sướng rơi nước mắt như mưa.
“Bà khỏe, bà nội. Con tên Đồ Hạo Lôi, vừa tròn bảy tuổi nha”. Cậu
ngẩng đầu lên tự giới thiệu. “Không nghĩ tới ngoại trừ ba ra, con
còn có cả bà nội. Bà là lễ vật thượng đế ban tặng cho con sao?”.
Cậu cười khẽ, hỏi. (trời ơi, nhìn em nó kìa, nịnh a di đi con
ToT)
Dịch Ngạo Dương thiếu chút nữa phụt cười, thằng nhóc này đúng là
biết rót mật vào tai.
Bà Dịch không ngừng lau nước mắt, kích động đến nỗi không nói được
gì.
“Không”. Bà cố gắng nín nghẹn khàn khàn nói. “Con mới là lễ vật
thượng đế gởi tặng cho bà”.
“Thật vậy chăng? Vậy bà nội có thích lễ vật là con không?”.
“Thích, thích”. Bà Dịch nói luôn hai lần. “Bà nội có thể chạm vào
con, ôm con một cái không?”.
“Đương nhiên có thể, bà là bà nội mà”. Đồ Hạo Lôi gật đầu.
Bà chậm rãi ôm thằng bé vào lòng, đưa tay sờ lên mặt nó, tay nó,
đầu nó, cảm động rơi lệ.
Đây là cháu nội của bà, bà đã có đứa cháu lớn thế này rồi. Ô…
“Mẹ, mẹ mà khóc nữa sẽ dọa cháu đó”. Nhìn mẹ khóc miết không ngừng,
Dịch Ngạo Dương nhịn không được mở miệng nói.
Bà Dịch vừa nghe, vội vàng đưa tay gạt đi toàn bộ nước mắt. Mắt đỏ
hoe nhìn cô con dâu chưa vào cửa, vẻ mặt áy náy cầu xin tha
thứ.
“Bác không cần giải thích đâu”. Đồ Thu Phong nhẹ giọng ngắt lời.
“Ngược lại, tụi con mới phải giải thích với bác, đáng lẽ tụi con
phải mang thằng bé tới chào bác sớm hơn. Xin bác tha thứ cho tụi
con”.
Bà Dịch lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt vừa lau khô lại tràn trề khóe
mắt.
Đồ Thu Phong không biết làm sao nhìn Dịch Ngạo Dương đứng cạnh, im
lặng cầu cứu anh, vì cô không biết ứng phó với mấy tình huống
này.
“Mẹ, mẹ tính dọa mấy đứa nhỏ thật à?”. Dịch Ngạo Dương thở dài bất
đắc dĩ.
Bà Dịch lập tức ngưng khóc nhìn cháu nội, nó còn có bạn nữa, sợ sẽ
dọa chúng thật.
“Hạo Lôi, tụi con có thể đi thám hiểm, nhưng không được chạy chơi ở
nóc nhà hoặc ban công”. Dịch Ngạo Dương nói với con và ba cậu nhóc
kia.
Chúng lập tức hoan hô, rồi vọt lên lầu hai.
Bà Dịch lưu luyến không rời bóng dáng cháu nội, cho đến tận khi
không thấy nữa mới quay đầu về phía hai người.
“Mẹ, sao không thấy khách trong nhà?”. Dịch Ngạo Dương và Đồ Thu
Phong ngồi xuống sofa, hỏi mẹ. Mấy đứa nhỏ không ở đây, bọn họ có
thể thoải mái nói chuyện.
“Họ về rồi”. Bà Dịch nói.
“Về? Về lúc nào?”. Dịch Ngạo Dương ngạc nhiên, đây là đáp án anh
vạn vạn không nghĩ tới.
“Sáng nay”.
“Sáng nay?”. Vì sao?
“Mẹ đã giải thích với họ, nói con đã có người yêu, họ cảm thấy ở
lại cũng không có ý nghĩa, nên về Mỹ trước dự định”. Bà Dịch kể
giản lược.
Nói cách khác, trước khi mẹ nhìn thấy Hạo Lôi, bà đã quyết định
thành toàn cho anh và Thu Phong? Dịch Ngạo Dương vừa mừng vừa sợ,
đột nhiên thấy có lỗi, đứng dậy đi đến cạnh bà.
“Mẹ, cảm ơn mẹ. Còn nữa, con xin lỗi”.
Bà Dịch lắc đầu. “Người nên xin lỗi là mẹ”. Nói đoạn, bà quay về
phía Thu Phong, chân thành nói với cô. “Ngày đó bác thật thất lễ,
còn nói những lời không nên, con bỏ qua cho bác được không?”.
“Bác đừng nói vậy, con đã quên chuyện đó lâu rồi”. Đồ Thu Phong vội
vàng đáp.
“Thật vậy sao?”. Bà Dịch nói.
Cô lập tức gật đầu thật mạnh.
Bà Dịch như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm, tươi cười.
“Thật tốt quá”. Bà nói. “Vậy hai con tính chừng nào kết
hôn?”.
Đồ Thu Phong ngây ngốc ngẩn người, không thích ứng được với hoàn
cảnh biến hóa nhanh thế này. Cô vốn tưởng bà sẽ cự tuyệt cô lần
nữa, kết quả bà lại thúc giục thêm vào?!
Vừa nghe tới hai chữ ‘kết hôn’, Dịch Ngạo Dương lập tức hưng phấn
gấp trăm lần. “Chỉ cần Thu Phong gật đầu đồng ý, lúc nào cũng
được”.
Anh đúng là biết thời biết thế, đánh rắn tùy gậy. Đồ Thu Phong liếc
anh một cái.
“Con yên tâm, sau khi tụi con kết hôn bác sẽ không ở cùng đâu, con
không cần hầu hạ mẹ chồng”. Thấy cô do dự không trả lời, bà Dịch
nói, bà biết tuổi trẻ bây giờ không thích ở chung với cha mẹ.
Đồ Thu Phong ngạc nhiên trố mắt, giây tiếp theo nhanh chóng lắc
đầu. “Không phải, mẹ, con chưa từng có ý đó”. Cô tự nhiên bật thốt
lên.
“Con chịu gọi mẹ là mẹ sao?”. Bà Dịch vui mừng kinh ngạc nhìn cô,
hốc mắt lại đỏ lên.
“Đương nhiên, chỉ cần mẹ đồng ý, không chê”. Đồ Thu Phong nhìn bà,
thành khẩn.
“Đương nhiên mẹ không ghét bỏ”. Bà Dịch yêu cầu lần nữa. “Con có
thể gọi lại không?”.
“Mẹ”. Đồ Thu Phong ngoan ngoãn gọi, trong giọng nói có chút nghẹn
ngào, tầm mắt bắt đầu nhòe đi.
Thấy thế, Dịch Ngạo Dương vòng tay ôm cô vào lòng.
“Mẹ, Thu Phong là cô nhi, cho tới giờ chưa từng biết cảm giác có
cha mẹ là gì, cho nên cô ấy vẫn chờ mong có ngày có được ba mẹ,
được gọi họ một tiếng”. Anh nói với mẹ, ánh mắt thủy chung dịu dàng
nhìn vào người yêu trong lòng.
“Vậy sao, trời ơi”. Bà Dịch than nhẹ, tình mẫu tử trong bà lại quá
thừa.
Bà đứng lên, dời bước ngồi bên cạnh Đồ Thu Phong, không quản anh
đang ôm, cũng vòng tay ôm chặt lấy cô.
“Đứa nhỏ đáng thương, mấy năm nay nhất định con đã vất vả lắm đúng
không? Không sao, sau này có mẹ ở đây, mẹ sẽ thương con, bảo vệ
con”.
Mũi cô đã cay xè, mắt đã ngấn nước, không thể khống chế được nữa,
khóc òa lên.
Hóa ra đây là hương vị của mẹ, là vòng ôm ấm áp của mẹ, thật là
thoải mái, thật là ấm áp, thật là mềm mại, tràn ngập hương vị yêu
thương thương tiếc…………
Dịch Ngạo Dương im lặng ngồi bên, không biết nên làm gì mới tốt khi
phụ nữ khóc nữa. Có lẽ anh nên lên tầng trên xem thử mấy tên nhóc
kia rốt cuộc bị cái gì hấp dẫn mà chơi đùa tới giờ chưa chịu
xuống.
Sau khi bà Dịch thêm vào, Dịch Ngạo Dương cầu hôn vô cùng thuận
lợi, Đồ Thu Phong lập tức đồng ý, không làm khó dễ gì.
Hôn lễ được chuẩn bị hừng hực khí thế, đồng thời cũng tiến hành
việc chuyển nhà.
Lúc đầu Đồ Đông Nhan và Đồ Hạ Mĩ đều phản đối chuyển nhà vì sợ quấy
rầy bọn họ, nhưng khi bà Dịch cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục,
hai cô cuối cùng cũng không địch lại được sự chờ đợi và ý tốt, đồng
ý chuyển nhà. Cao hứng nhất có lẽ là nhóm nhóc tì kia, vì tụi nó đã
sớm chọn phòng, phân chia ai ngủ ở phòng nào rồi.
Trong nhà Dịch Ngạo Dương có tổng cộng 9 phòng, một phòng ngủ lớn
cho chủ nhà, một phòng đọc sách, một phòng cho mẹ anh ở, còn lại 6
phòng, mấy cậu bé khăng khăng muốn có phòng riêng để tự học chiếm
hết 4 phòng, còn 2 phòng cho Hạ Mĩ và Đông Nhan.
Đồ Thu Phong thật sự bất ngờ, ngày trước cô còn nghi ngờ Dịch Ngạo
Dương có bị sao không mới mua nhà rộng như vậy, hóa ra bây giờ phân
chia vừa đẹp, cô có nên bội phục anh nhìn xa trông rộng không? Cô
nhìn anh đang lái xe bên cạnh, tự giễu.
“Sao ? Hôm nay anh đặc biệt đẹp trai sao? Nếu không sao dọc đường
cứ nhìn anh chằm chằm vậy?”. Dịch Ngạo Dương cong môi hỏi.
“Cảm ơn anh”. Cô đột nhiên nói.
“Anh làm chuyện tốt gì à?”. Anh nhíu mày.
Đồ Thu Phong mỉm cười thản nhiên, cho anh một vẻ mặt ‘anh biết em
đang nói gì’.
“Đừng khách sáo”. Dịch Ngạo Dương mỉm cười cầm tay cô, đưa lên môi
hôn. “Nhưng lẽ ra anh định cho em một phòng đọc sách riêng, không
cần dùng chung với anh”.
“Em thích dùng chung với anh, chỉ cần anh không ghen tị mình phải
làm việc mà em thì nằm lười biếng đọc sách trên ghế”.
Cô không có yêu cầu nghiêm khắc gì với phòng đọc cả, chỉ cần đóng
cho cô một giá sách lên tường, chứa mấy bộ tiểu thuyết của cô, còn
có thêm một kệ di động để cô đặt mấy thứ cần thiết lên đó, còn có
đèn đủ sáng ngay ghế quý phi*, đã đủ rồi. Trong phòng đọc sách của
anh, vừa vặn có hết những thứ cô cần. Cô cảm thấy không còn phòng
đọc sách nào tốt hơn căn phòng mà họ đang có, vừa thiết kế đẹp lại
sắp xếp gọn.
(*ghế trường kỷ cho nữ giới, khác ghế của nam)
“Nếu em chỉ đọc sách không thôi, có lẽ anh sẽ giận đó, hơn nữa
em…”. Anh tưởng tượng hình ảnh xinh đẹp tràn ngập mơ màng của cô,
ngửa đầu nói. “Cảm tạ thượng đế”.
Đồ Thu Phong nhịn không được huých anh một cái, cô làm sao không
biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Thật nghi ngờ hồi trước lúc cô gặp
lại anh, không hiểu bị gì mới có cảm giác anh thật thành thục, ổn
trọng chứ? Anh căn bản không khác gì ngày xưa, vẫn ngả ngớn háo sắc
như thế, thể lực còn dư thừa nữa.
Việc chuẩn bị hôn lễ đã mệt chết người, rồi chuyển nhà, còn phải lo
cho công ty sát nhập, anh vẫn còn tinh lực dây dưa trên giường với
cô, cô nhịn không được đỏ mặt. Bất quá hai ngày nay, trên mặt anh
cuối cùng cũng xanh hơn, người cũng gầy hơn một chút.
“May mà em kiên trì bắt anh đi làm kiểm tra sức khỏe, nếu không
nhìn sắc mặt anh biến hóa mấy ngày nay, em khẳng định sẽ không dám
gả cho anh”. Cô đưa tay vuốt ve cằm anh.
“Mới là lạ, cho dù kiểm tra có bảo anh bị bệnh nan y, anh nghĩ em
cũng sẽ gả cho anh”.
Đồ Thu Phong lập tức đánh anh một cái. “Không được nói bậy”.
Dịch Ngạo Dương cười lơ đễnh.
“Vì công việc sao?”. Cô nhìn anh. “Tuy rằng kiến thức chuyên nghiệp
của em có thể không đủ, nhưng tay chân vẫn gọn gàng, phản ứng mau
lẹ, muốn em đến công ty phụ anh không?”.
“Em không phải nói sau khi kết hôn muốn ở nhà làm ‘nhàn thê lãnh
mẫu’ sao?”. Anh nheo mắt cười cợt.
“Quyết định của em vẫn không thay đổi, nhưng không ngại chuyển
‘nhàn thê lãnh mẫu’ thành ‘hiền thê lương mẫu’ đâu”. Cô cười híp
mắt. “Muốn em phụ không?”.
Dịch Ngạo Dương nhìn cô thật thâm tình, rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh còn ứng phó được”. Anh trấn an cô, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ
bé của cô, muốn cô đừng lo lắng.
“Anh bây giờ cũng biết em không phải hạng phụ nữ ái mộ hư vinh?”.
Cô đột nhiên nói.
“Đương nhiên”. Anh lập tức trả lời. “Năm đó anh thật ngu ngốc mới
không hiểu chuyện như thế, thực xin lỗi”.
Đồ Thu Phong lắc đầu, cầm tay anh. “Em chỉ muốn nói cho anh biết
anh đã có thành tựu phi phàm rồi, thả lỏng chút đi, không cần liều
mình làm việc như thế”.
“Như thế nào, chẳng lẽ em lo cơ thể anh ăn không tiêu?”. Anh bỡn
cợt.
“Ừm”. Cô nghiêm túc gật đầu.
“Yên tâm, nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe xong, em sẽ biết dù anh có
liều mình làm việc hai mươi ba mươi năm nữa cũng không thành vấn
đề”.
Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại hy vọng báo cáo của anh không nên
hoàn mỹ quá, mới khiến anh kiềm chế, không nên ỷ mình còn trẻ mà
sống chết làm việc.
Thật là, nếu mẹ không nói cho cô biết anh lúc nào cũng làm việc từ
tối đến rạng sáng 3 4 giờ mới đi ngủ chắc cô vẫn nghĩ anh phóng
khoáng lạc quan, tùy tiện sắp xếp thời gian hẹn hò với cô.
Hóa ra thời gian đó đều do anh hy sinh giấc ngủ mà có. Anh đúng là
đáng bị mắng, vì không đến một tháng nữa họ sẽ kết hôn, sau này mỗi
ngày đều được ở chung nhà, căn bản không cần nóng lòng như thế.
Nhưng cô mắng không được, chỉ thấy đau lòng.
Xe tiến vào bãi đỗ của bệnh viện, hai người xuống xe đi đến tầng
trệt gặp bác sĩ theo lịch hẹn.
Tầng xét nghiệm khác hoàn toàn so với các tầng khác, không có tình
trạng bế tắc ồn ào, cũng không có mùi thuốc khử trùng, cảm giác
thật tươi mát.
“Anh Dịch, chị Đồ, hai người tới rồi”.
Nhẹ nhàng gật đầu, y tá dắt họ vào phòng khách VIP, bác sĩ Trương
đang chờ họ trong đó.
“Mời anh chị ngồi”.
Sau khi bác sĩ Trương mời họ ngồi, Đồ Thu Phong mới cảm thấy hồi
hộp, nhìn hai tập hồ sơ trên tay bác sĩ Trương.
Dịch Ngạo Dương đột nhiên cầm tay cô, cô quay đầu về phía anh, anh
mỉm cười trấn an cô.
“Kết quả thế nào?”. Anh nhìn về phía bác sĩ Trương, mở miệng
hỏi.
Bác sĩ Trương gật đầu, định cầm tập hồ sơ ghi tên Dịch Ngạo Dương
lên, ngẫm lại thay đổi ý định, cầm tập ghi tên Đồ Thu Phong trước,
lấy mấy tờ giấy xét nghiệm bên trong đặt lên bàn.
“Chúng ta xem kết quả kiểm tra của chị Đồ trước nhé?”.
Dịch Ngạo Dương gật đầu, tầm mắt Đồ Thu Phong vẫn đang nhìn về tập
hồ sơ ghi tên anh, đột nhiên có cảm giác bất an.
Xem của ai trước cũng phân biệt sao? Vì sao bác sĩ Trương lại đột
ngột thay đổi ý định, cầm tập hồ sơ của cô trước?
Có phải trong hai người họ có ai đó có vấn đề rồi? Cô hy vọng là
cô, càng hy vọng lại càng lo lắng.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
“Đây, tôi nói rõ một chút, bên này là hạng mục kiểm tra, bên này là
kết quả. Kết quả phần lớn đều dùng số liệu để biểu hiện, nhưng mỗi
hạng mục đều không có số liệu giống nhau, chỉ sợ hai người nhìn
không hiểu, nên chỉ cần xem biểu đồ màu là được, màu đen là bình
thường, màu xanh là hơi cao hoặc hơi thấp, cần chú ý thêm. Màu đỏ
là có vấn đề”.
Bác sĩ Trương lật báo cáo của Đồ Thu Phong, giải thích với bọn họ.
“Chị Đồ cơ thể cơ bản là tốt, trừ xương sống hơi cong và thiếu máu
một chút, còn có thể chất dễ bị dị ứng ra, không có vấn đề gì
lớn”.
“Xương sống bị cong?”. Dịch Ngạo Dương nhịn không được bật
hỏi.
“Đại khái là nằm không đúng tư thế nên bị vậy, không nghiêm trọng,
đừng lo lắng”.
“Làm thế nào để cải thiện?”.
“Tập luyện là được, nhưng quan trọng nhất phải duy trì đúng tư thế,
ngồi thẳng, không được nằm xem TV”.
Đều do cá tính lười biếng của Thu Phong mà ra!
“Còn thiếu máu?”. Anh lại hỏi.
“Bổ sung những chất cần thiết, vận động nhiều, phơi nắng
nhiều”.
“Còn dị ứng?”.
Bác sĩ Trương nhìn Dịch Ngạo Dương nhịn không được nở nụ cười.
“Nghe nói hai người sắp kết hôn?”.
Dịch Ngạo Dương bất ngờ, không nghĩ tới bác sĩ lại hỏi mấy chuyện
này. “Đúng vậy, tháng sau”. Anh nhếch miệng, vẻ mặt bất giác hớn hở
tươi cười.
“Vậy à? Chúc mừng anh chị nha”.
“Cảm ơn”.
“Tháng sau à”. Bác sĩ Trương có chút đăm chiêu, không biết đang
nghĩ gì.
“Bác sĩ, sao vậy? Có phải có vấn đề gì không?”. Đồ Thu Phong lo
lắng.
“Có vấn đề gì?”. Dịch Ngạo Dương nhìn cô khó hiểu.
Đồ Thu Phong chỉ im lặng, nhìn bác sĩ Trương không chớp mắt, chờ
câu trả lời.
Bác sĩ Trương thong thả gật đầu với cô, lấy tập hồ sơ của Dịch Ngạo
Dương ra.
“Anh Dịch”. Anh nhìn về phía Dịch Ngạo Dương, biểu tình trên mặt
bỗng trở nên nghiêm túc và cẩn trọng. “Cơ thể anh trong lần kiểm
tra này, chúng tôi phát hiện một khối u nhỏ ở dạ dày anh”.
Đồ Thu Phong nháy mắt mím môi, nước mắt rơi lã chã xuống. Cô khiếp
sợ, cự tuyệt không dám tin lắc đầu, hoàn toàn không thể nói được
gì.
Dịch Ngạo Dương cũng khiếp sợ. Mấy năm qua anh xác thực thường bị
đau bao tử, nhưng chỉ cần uống vài viên thuốc sẽ hết, sao bây giờ
lại nghiêm trọng đến nỗi có u mà anh không biết? Nhưng bác sĩ cũng
không có nhàm chán mà đùa giỡn kiểu này với bệnh nhân đâu.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc rấm rứt, anh quay đầu nhìn
Đồ Thu Phong bên cạnh, bộ dáng cô khóc thương tâm khổ sở làm anh
bừng tỉnh lại. Anh không thể hoảng loạn được, nếu ngay cả anh cũng
bối rối thì cô phải làm sao?
Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, vỗ về trấn an.
“Không sao, đừng khóc”. Anh nhẹ nhàng nói, rồi ngẩng đầu nhìn bác
sĩ. “Tuy rằng vài năm gần đây dạ dày tôi không thoải mái, nhưng
không nghiêm trọng lắm, chưa từng xuất huyết. Anh xác định kết quả
là chính xác?”. Anh trầm ổn, bình tĩnh.
“Tôi xác định. Anh có nhớ lúc trước tôi từng mời anh trở lại làm
siêu âm lần ba không? Chính là để xác định chuyện này”.
“Vậy là thật”.
“Nhưng hai người đừng lo, vì xem xét tình huống 70% nó là u lành
tính, chỉ cần mổ cắt bỏ sẽ không sao nữa”. Bác sĩ Trương an
ủi.
“Phải không? Làm sao xác định nó ác tính hay lành tính?”.
“Cần phải chụp cắt lớp mới biết được, nên nếu có thể, tôi đề nghị
anh nhanh chóng nhập viện chữa trị”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn đề nghị của anh, tôi sẽ cân nhắc”.
♥
Vì Đồ Thu Phong kiên trì, hôn lễ dời đến sau khi Dịch Ngạo Dương mổ
xong mới cử hành.
Dịch Ngạo Dương khá bất mãn với chuyện này, nhiều lần nói khích cô,
nói cô sợ anh bị bệnh nan y mới không chịu lấy anh, kết quả cô
không thèm phản ứng, còn nói ‘đúng thế’, thiếu chút nữa tức chết
anh. Thật không biết lúc trước ai khóc lóc không kiềm được trước
mặt bác sĩ Trương, bây giờ lại lạnh lùng ương ngạnh quá.
Được rồi, anh thừa nhận mình giận, dù biết mọi việc cô làm đều là
suy nghĩ cho anh, nhưng anh thật không cam lòng.
Bác sĩ đã nói 70% nó là u lành tính, cũng nói anh không cần mổ gấp
làm gì, có thể đợi bọn họ kết hôn xong mổ cũng không muộn, nhưng cô
hoàn toàn không nghe anh.
Aiz, vợ chưa cưới vô cửa đã quản nghiêm như vậy rồi, đàn ông như
anh thật là đáng thương nha, nhưng cũng thật là hạnh phúc, không
phải sao?
Dịch Ngạo Dương ngồi ở bàn làm việc, bút cầm trong tay, làm như
không thấy hợp đồng cần kí ngay trước mắt, cười ngốc nghếch.
Đồ Thu Phong đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hình ảnh đó.
Vì chuẩn bị chăm sóc anh mổ, từ hôm nay trở đi cô sẽ chuyển đến ở
cùng anh, những người khác cũng vậy, không thể đợi sau hôn lễ được.
Đây là sự kiện duy nhất khiến Dịch Ngạo Dương vừa lòng.
“Anh cười ngây ngô gì, nếu đã xong việc rồi thì uống cái này đi,
nghỉ sớm một chút. Đừng quên ngày mai phải vào viện báo danh”. Đồ
Thu Phong lại gần anh, đặt một lọ nước cốt gà lên bàn.
Dịch Ngạo Dương hồi phục tinh thần, nhìn lọ nước cốt gà nhăn
mày.
“Sao lại bắt anh uống cái này?”. Anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi
mình.
“Bổ sung dinh dưỡng, bổ sung thể lực”.
“Đó là chuyện phải làm sau phẫu thuật chứ?”.
“Anh đã quên anh phải mổ dạ dày hả, sau khi mổ sao mà ăn được? Muốn
bổ thì phải bổ bây giờ”. Dù cô nói nhẹ nhàng, nhưng trong mắt vẫn
không che giấu được lo lắng nặng nề.
“Đừng lo nữa được không? Không sao cả”. Anh cúi người hôn cô.
“Đúng, không sao cả”. Cô thì thào nho nhỏ, tự an ủi chính
mình.
Anh lại cúi đầu hôn cô, định dùng hành động thân mật dời đi sự chú
ý của cô, nhưng cô thật sự quá lo lắng, cả người cứng ngắc không
yên, không thèm phản ứng gì với nụ hôn của anh. Anh bất đắc dĩ thở
dài, ngẩng đầu kéo cô tựa vào lòng, dịu dàng ôm lấy cô.
“Thu Phong”.
“Hửm?”.
“Anh yêu em”.
Cô hơi bất ngờ, quay người ôm lấy anh, vùi hai má vào trước ngực
anh. “Em biết, em cũng yêu anh”. Giọng cô hơi nghẹn ngào vang lên
trước ngực anh.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, tay bất giác vuốt nhẹ lên lưng cô. “Có
nhớ anh từng nói với em, những chuyện về em anh chưa từng quên
không?”.
“Có”.
“Nhưng anh phát hiện hình như em đã quên”. Anh thở dài.
Đồ Thu Phong ngẩng mặt lên nhìn anh, khóe mắt long lanh. “Sao anh
lại nói vậy?”.
“Vì anh luôn chờ tới lúc em nhớ”. Anh xoay xoay mấy lọn tóc của
cô.
“Nhớ tới cái gì?”. Cô hỏi.
“Căn nhà này”. Anh mỉm cười.
“Căn nhà này?”. Cô càng lúc càng thấy rối rắm, như đi năm dặm trong
sương mù, hoàn toàn không thấy hướng. “Anh đang nói gì thế?”.
“Đứng lên, anh lấy cái này cho em xem”. Dịch Ngạo Dương vỗ nhẹ lên
hai cái mông nhỏ của cô, dời cô khỏi chân anh, đứng dậy.
Cô nhìn không chuyển mắt nhất cử nhất động của anh, thấy anh mở cửa
kính ở giá sách, rút ra một quyển sách màu đen, lật vài tờ, rút ra
một tấm ảnh cũ. Từ góc cô đứng không thấy rõ lắm, chỉ biết nó nhìn
không giống ảnh chụp, giống giấy quảng cáo hơn.
Anh nói muốn đưa cô xem là xem cái này? Cô hoài nghi, tâm tình sầu
muộn đã bị anh dời đi.
Anh đặt cuốn sách về lại trên giá, mỉm cười xoay người đi về phía
cô. Cô chăm chú nhìn vật trên tay anh, khoảng cách càng gần cô càng
xác định đó là giấy quảng cáo. Anh đưa tờ giấy cho cô, ngồi xuống
ghế da.
“Đây là cái gì – ”. Cô cúi đầu hỏi, còn chưa dứt lời đã nghe anh
nói – “Em lật lại”.
Đồ Thu Phong khó hiểu, lật mặt trái tờ giấy lên xem.
Lập tức, cả người cô ngây dại đi.
Nhìn tờ giấy trên tay, cô há hốc miệng, cảm giác môi đang run rẩy,
lệ nóng tràn mi.
Vì mặt sau của ảnh quảng cáo, là bản vẽ căn nhà cô dùng bút máy vẽ
loạn xạ lên, còn ghi “Nhà của chúng ta”, đánh dấu rõ ràng mỗi không
gian. Phòng Xuân Tuyết, phòng Hạ Mĩ, phòng Đông Nhan, phòng đọc
sách của em, phòng đọc sách của anh, phòng ngủ của chúng ta, phòng
của cục cưng,….
Đây là chữ viết của cô, bản vẽ tám năm về trước.
Cô nhớ ra rồi, lúc trước khi anh cầu hôn cô đã hỏi cô sau này muốn
ở căn nhà thế nào, cô tùy tiện chộp một tờ giấy nháp vừa vẽ vừa
thảo luận với anh về “Nhà của chúng ta”. Cô không nghĩ anh vẫn còn
giữ tờ giấy này, càng không nghĩ anh đã xây căn nhà này dựa trên ý
cô năm đó.
Cô bất động, bật khóc, muốn nói nhưng không thể.
Dịch Ngạo Dương kéo cô về bên người, đặt cô ngồi trên đùi, vòng tay
ôm cô.
“Anh đột nhiên phát hiện em rất thích khóc, vui cũng khóc, buồn
cũng khóc”. Anh hôn lên trán cô, nói.
“Em không biết…”. Cô thử nói ra vài tiếng nghẹn ngào, nhưng bị anh
nhẹ nhàng ngắt lời.
“Anh cũng không biết”. Anh thâm tình nhìn cô, dịu dàng vuốt ve mặt
cô, thay cô lau đi nước mắt trên mặt. “Tờ giấy này vẫn nằm trong
quyển sách du lịch của anh, cho đến năm năm sau khi anh đã về Mỹ,
không cẩn thận rơi ra, anh mới biết nó vẫn ở đó, không phải trong
sách, mà trong lòng anh. Anh yêu em, Thu Phong. Cho dù anh hận em,
vẫn không thể kiềm chế được yêu em như trước, căn nhà này là minh
chứng rõ nhất”.
“Sao lại lựa lúc này nói cho em biết?”. Cô vùi mặt vào hõm vai anh,
cảm động nửa ngày sau mới hít hít cái mũi khàn giọng hỏi. Cô ghét
khóc, nhưng gần đây anh luôn làm cô khóc.
“Vì anh muốn em”. Anh hôn lên tai cô, giọng nói khêu gợi nỉ non vào
tai.
Đồ Thu Phong ngẩn ngơ, bị anh chọc cười khẽ ra tiếng, nghĩ đến anh
đang nói giỡn, nhưng đột nhiên anh lại ôm cô ngồi lên bắp đùi, cho
cô cảm nhận tinh tường sự cứng rắn bên dưới.
Tiếng cười của cô trong nháy mắt im bặt, đổi lại anh là người cười
khẽ.
“Còn nghĩ anh nói giỡn không?”. Anh hôn lên cổ. “Bắt đầu từ mai,
một tháng, thậm chí hai tháng anh cũng không yêu em được, em cho
rằng anh sẽ lãng phí tối nay sao?”.
Anh luồn tay tiến vào trong áo cô, nhiệt tình vuốt ve từng tấc da
thịt, bao phủ bộ ngực non mềm của cô.
Cô không khỏi than nhẹ ra tiếng, lửa tình nhanh chóng bị anh châm
lên. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hé môi đón nhận nụ hôn sâu cuồng
dã.
Nhiệt độ liên tục tăng cao, bọn họ điên cuồng hôn môi đối phương,
nhanh chóng giúp nhau cởi bỏ quần áo trên người. Miệng anh trượt
xuống thân thể cô, mút lấy bộ ngực đầy đặn. Tay cô cũng thuận theo
cơ thể anh trượt xuống dưới, trêu chọc khao khát rung động của
anh.
Động tác của cô làm anh run lên rên rỉ, rốt cuộc không khống chế
được khát vọng mãnh liệt, nhanh chóng giúp cô điều chỉnh tư thế,
đặt cô ngồi trên người mình, chậm rãi tiến vào, dẫn dắt cô lên đến
đỉnh vui sướng.
Kích tình qua đi, là lúc bình tĩnh chưa từng có nhẹ nhàng
đến.
Đồ Thu Phong nằm dựa vào lòng anh, cảm giác trái tim anh đang đập
mạnh muốn nhảy lên, hô hấp dồn dập phà trên đỉnh đầu cô, còn có
nhiệt độ cơ thể và vòng tay anh.
Anh vẫn tràn ngập sinh lực, sao có thể bị một ca mổ nhỏ đả thương
được? Lúc trước cô nghĩ nhiều quá rồi.
“Ngạo Dương”. Cô nhẹ giọng kêu trong lòng anh.
“Ừm?”.
“Năm mươi năm sau anh vẫn đối với em thế này nhé”.
“Năm mươi năm?”. Anh đột nhiên cười khẽ ra tiếng. “Năm mươi năm anh
không dám chắc, nhưng bốn mươi năm hẳn là không thành vấn đề”. Phần
cơ thể của anh chôn sâu trong cô lập tức có phản ứng.
Cô muốn nghẹn, ho khan vài tiếng, khó có thể tin anh lại hưng phấn
lần nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Cảm giác được hả?”. Anh cười xấu xa.
Cô không nói nên lời.
“Vừa nãy anh đã nói rồi, sẽ không lãng phí tối nay đâu”. Anh nói
xong lại hôn cô, châm lên lửa tình lần thứ hai.
Bọn họ quấn lấy nhau, có nhau.
Giờ khắc này, ngoại trừ đối phương, bọn họ không thể nghĩ đến điều
gì khác, vẫn biết một chuyện, chỉ cần có nhau sẽ có được ngày mai,
có được tương lai mỗi ngày ở bên nhau, dù có gì xảy ra cũng không
quan trọng nữa.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, và hạnh phúc mỗi một ngày trôi
qua.