Hiểu Khê lại được ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lưu
Băng. Cô dụi đầu vào lòng anh. Từ khi anh bỏ đi, cô đã nếm trải
được nỗi cô đơn khủng khiếp mà trước đó cô chưa từng thấu
hiểu.
Tay cô đặt nhẹ lên lưng anh, cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh.
Cô áp khuôn mặt mình vào ngực anh, để nghe tiếng đập trái tim anh…
Hiểu Khê cười. Lúc này, cô không muốn bận tâm đến bất cứ việc gì,
chỉ cần biết Lưu Băng còn sống, chỉ cần biết mình đang được ở bên
cạnh anh, như thế đã đủ khiến cô thấy hạnh phúc. Tất cả mọi thứ
khác, cô không cần biết đến nữa…
Lưu Băng đỡ cô dậy, vẻ mặt đầy lo lắng kiểm tra khắp cơ thể của cô:
“Em bị thương phải không?”.
Hiểu Khê vẫn giữ chặt lấy Lưu Băng, dụi đầu vào ngực anh, dịu dàng
đáp: “Em làm sao mà bị thương được? Em là Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất
vô địch kia mà!”.
Lưu Băng vẫn không yên tâm: “Thế còn vụ nổ khí gas…”.
Hiểu Khê khúc khích cười: “Anh không biết ở bên ngoài hiện đang có
bao nhiêu là cảnh sát đâu. Họ không cho em vào trong. Không có cách
nào khác, em đành tự mua băng y tế quấn mình lại rồi nhảy vào một
chiếc xe cấp cứu để vào được bệnh viện thôi”.
Lưu Băng nói: “Em có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không? Lỡ cảnh
sát nổ súng thì sao?”.
Hiểu Khê tủi thân nhìn anh: “Nhưng mà… nếu không làm như thế, làm
sao em có thể gặp được anh đây?”.
Người Lưu Băng hơi run, anh mím chặt môi, nhìn cô lạnh lùng:
“Em…gặp anh… để làm gì?”
Câu nói này của Lưu Băng đã thức tỉnh Hiểu Khê, cô thất sắc nói:
“Ôi em quên mất, anh đang bị thương nặng, sao bắt anh phải ngồi
dậy. Em thật ngốc! Anh… mau quay lại giường bệnh ngay!”. Vừa nói,
cô vừa đỡ anh về giường bệnh của mình. Cô phải tốn nhiều công sức
lắm mới đỡ được anh nằm xuống. Sau đó cô nhìn quanh, “Bác sĩ đâu
rồi? Tại sao không có bác sĩ? Ban nãy anh xuống giường bệnh như
thế, không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh không
nữa?”
Cô cứ đi vòng quanh giường bệnh, miệng nói liên hồi: “Ở đâu nhỉ?
Sao em không thấy nhỉ?”. Cô cúi người xuống, nhìn xuống gầm giường
bệnh, “lẽ nào ở dưới này, hình như cũng không có…”.
Lưu Băng nhìn cô như nhìn một người bị mất trí: “Trời ơi, em làm gì
thế? Em tưởng bác sĩ trốn ở dưới đó ư?”.
Hiểu Khê mở to mắt: “Trông em giống người điên lắm sao?”.
Lưu Băng không đáp, nhưng ánh mắt của anh đã thừa nhận.
Hiểu Khê chớp mắt, thanh minh: “Em đang tìm cái chuông gọi bác sĩ.
Bệnh viện nào chả có chuông đó? Gia đình em ai cũng khỏe mạnh, chưa
có ai phải vào bệnh viện cả, nên em không biết cái chuông đó đặt ở
đâu…”.
“Anh không sao, không cần gọi bác sĩ đâu”. Lưu Băng ngắt lời
cô.
Hiểu Khê lắc đầu: “Nếu không nặng, sao anh phải vào bệnh viện chứ?
Vết thương của anh nhất định rất nghiêm trọng, em còn nghe nói
là…”. Cô lo lắng nhìn Lưu Băng: “Anh bị thương ở đâu thế? Có đau
lắm không anh?”. Hiểu Khê xót xa, kiểm tra một lượt người anh:
“Khuôn mặt anh xanh xao quá, chắc là đau lắm hả anh? Anh đau ở đâu?
Bác sĩ nói có nặng không? Anh có…”.
“Em quan tâm đến anh ư?” Lưu Băng ngắt lời của cô.
Hiểu Khê gặt đầu.
“Tại sao?”, giọng anh là lạ, “Không phải chúng ta đã chia tay rồi
sao?”.
“Chia tay?...”, Hiểu Khê ngơ ngác, cứ nghiêng đầu lẩm bẩm một mình:
“Chúng ta chia tay rồi à? Khi nào nhỉ? Sao em không nhớ nhỉ? Có
phải anh đã nhớ nhầm rồi không?”.
Giọng của Lưu Băng trầm hẳn xuống: “Khi anh rời khỏi nhà của em,
anh có nói…”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Như thế đã tính là chia tay rồi ư?...
Nhưng em có đồng ý lời đề nghị của anh đâu!”
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê không chớp mắt. Đôi mắt cô rực sáng, đầy
quyết tâm. Anh biết cô không đùa. Anh nín thở, để mặc trái tim mình
cảm nhận luồng không khí ấm áp đang bao trùm khắp gian phòng.
“Hiểu Khê!”, cuối cùng Lưu Băng đã không thể kìm chế được, đành ôm
chầm lấy cô, quên cả mình đang bị thương nặng. Anh ra sức ôm thật
chặt, bằng tất cả sức lực mà mình đang có. Khuôn mặt của anh tựa
sát má cô. Hơi thở nóng bỏng. Lưu Băng thốt lên đầy sung sướng:
“Hiểu Khê… anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ đến gặp anh nữa… Anh cứ
ngỡ em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa… Anh không hề mất em,
phải không? Anh không dám để cho em biết rằng, thật ra anh…”.
Hiểu Khê nhắm nghiền mắt, tận hưởng vòng tay của anh. Ở trong vòng
tay đó, cô thấy lòng mình thật ấm áp. Cô bất chấp mọi thứ để đi
giành lấy hạnh phúc cho riêng mình… Cô chỉ muốn mình mãi mãi trong
vòng tay anh. Ở đó, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào mà anh giành
cho cô. Cô muốn anh mãi mãi ôm lấy cô. Hiểu Khê dịu dàng hỏi tiếp
anh, “Thật ra anh… thế nào?”.
Lưu Băng hôn lên cổ cô, giọng trầm hẳn: “Thật ra anh… không muốn
mất em. Anh rất thương em, thật không biết phải làm thế nào… Anh
không muốn làm tổn thương anh… Em đừng rời xa anh nhé… Anh không
thể không có em được…”. Lời nói của Lưu Băng êm ả như dòng suối
chảy qua, anh lại đặt lên cổ cô một nụ hôn mát dịu như làn gió xuân
về…
Hiểu Khê chớp mắt liên tục, rồi từ từ đẩy Lưu Băng ra, nhìn anh
nghiêm nghị và hỏi: “Anh nói gì kia?... Anh nghĩ rằng em đã có
người khác rồi ư?”.
Một thoáng buồn dâng lên trên khuôn mặt Lưu Băng. Anh do dự một
chút rồi nói: “Đêm hôm qua, em không về nhà”.
Cô ngạc nhiên: “Làm sao anh biết được em không về nhà?”. Cô nghi
ngờ: “Có phải anh đã sai người đi theo dõi em không? Hèn gì gần đây
em cứ cảm thấy có ai đó lén lút đi theo sau mình. Em còn nghĩ là
cha con Thiết Đại Kì đang định giở trò gì, thì ra lại là
anh!”.
Lưu Băng nắm chặt tay cô, khẩn khoản thanh minh: “Không phải anh
theo dõi em, anh chỉ sợ có người gây bất lợi cho em. Anh lo lắng
cho em…”.
Hiểu Khê nhìn Lưu Băng một lúc rồi gặt đầu: “Em tin anh”.
Lưu Băng thở phào, như trút được một gánh nặng. Nụ cười của anh vẫn
sáng, cộng với ánh nắng mặt trời, nó phát ra một sức hút diệu kì
khiến ai cũng phải lặng người nhìn nó. Hiểu Khê tiếp tục vặn vẹo:
“Vì thế nên anh biết đêm qua em không về nhà?”.
Nụ cười trên gương mặt Lưu Băng lại tắt: “Đúng thế”.
Cô bình tĩnh hỏi anh: “Vậy anh đoán tại sao em không về
nhà?”.
Lưu Băng đau khổ, cười méo xệch: “Anh nghĩ… Mà khi đó anh không dám
nghĩ gì cả, chỉ thấy đau khổ đến phát điên. Anh không chịu đựng nổi
khi biết chuyện đêm em không về nhà, sáng mới trở về từ chỗ Giản
Triệt. Đồng và mọi người đã can ngăn, nhưng anh vẫn chạy đến trường
tìm em, định bụng hỏi em tại sao lại làm như thế… Không ngờ, trên
đường đụng phải người của Hải Hưng Bang…”.
Hiểu Khê cắn mạnh vào tay của Lưu Băng: “Vì thế mà anh bị thương
ư?”, cô hỏi, “Thật đáng đời! Anh thật ngốc. Anh coi thường em và
anh Giản Triệt quá. Em là dạng người thế nào, anh phải hiểu rõ
chứ?”.
Lưu Băng buồn bã thú nhận: “Khi đó anh không còn đủ tỉnh táo để suy
nghĩ nữa. Cơn ghen mù quáng đã giết chết anh”.
Hiểu Khê thấy mu bàn tay của Lưu Băng mà cô vừa cắn đã bắt đầu thâm
tím, liền cuống cả lên, ra sức day nơi đó: “Anh có đau không? Tại
em cả, sao lại cắn anh mạnh thế nhỉ?...”.
Lưu Băng dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô: “Chỉ cần em ở cạnh anh,
chuyện gì anh cũng chấp nhận được”.
Một hồi lâu Hiểu Khê mới sực nhớ ra còn chưa hỏi một chuyện quan
trọng. Cô hỏi gấp gáp: “Anh bị thương ở đâu vậy?”.
Lưu Băng vẫn mải mê vuốt ve mái tóc cô, đáp không có gì nghiêm
trọng: “Ngoài những vết thương ngoài da, bụng chỉ bị trúng một phát
đạn thôi”.
Hiểu Khê rùng mình: “Sao? Anh bị trúng đạn à? Để em xem nào. Có đau
lắm không?...”.
Lưu Băng ngăn lại: “Không cần đâu, vết thương đã được băng rồi. Em
không thấy mọi việc giờ đã ổn hết sao? Vả lại có cởi băng ra, em
cũng không nhìn thấy được”.
Hiểu Khê không thèm nghe lời, cứ lật áo lên, để thấy được phần bụng
đã băng bó. Chắc hẳn viên đạn đã được gắp bỏ, nhưng trên dải băng
trắng vẫn còn in những vết máu hồng tươi. Hiểu Khê lo lắng nói:
“Anh đang bị chảy máu, để em đi gọi bác sĩ nhé!”.
Lưu Băng can ngay: “Không cần đâu. Chỉ là vết thương xoàng, không
sao. Đừng gọi bác sĩ, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em thôi”.
“Nhưng… vết thương của anh…”, Hiểu Khê xót xa nhìn vết thương. Một
cơn sóng cảm xúc tràn đến, cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vùng bị
thương. Chỗ da đó thật lạnh, cô muốn dùng đôi môi mình sưởi ấm cho
nó…
Lưu Băng bị đau, khẽ ngửa cổ ra sau, buột miệng kêu: “Ối! Chết
mất”.
Hiểu Khê cuống cả lên, rối rít hỏi “Em làm anh đau phải không? Lưu
Băng, anh có sao không?”.
Lưu Băng hơi ngượng, mặt anh đỏ dừ, cứ cúi xuống nhìn mãi cái bụng
của mình. Mãi một lúc sau, Lưu Băng mới kéo tay Hiểu Khê lại, nâng
cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh đã nói lên một nửa
ý nguyện của mình: “Hôn anh đi!”.
Hiểu Khê bất ngờ: “Sao kia?”.
Đôi môi cô chỉ còn cách đôi môi anh một chút xíu thôi.
Lưu Băng lặp lại mệnh lệnh lần nữa: “Hôn anh đi, Hiểu Khê!”.
Cổ họng Hiểu Khê khô ran, nhịp tim đập mạnh, nhanh đến nỗi cô cảm
thấy đầu mình xoay vòng như muốn ngất đi…
“Hôn anh đi nào!”, Lưu Băng lặp lại lần thứ ba.
Đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau một tí tẹo… Khát vọng tình
yêu đã chiến thắng được sự ngại ngùng và xấu hổ trong Hiểu Khê. Cô
cúi đầu xuống, đặt môi mình lên môi của Lưu Băng…
oOo
Hiểu Khê chạm tay vào chiếc bình thủy, vẫn còn nóng. Cô mãn nguyện
mỉm cười. Tiểu Tuyền tò mò hỏi: “Này, cậu đang cười gì thế? Cậu
đựng gì trong đó thế? Sao cứ một lát lại chạm tay vào, tất cả bảy
lần rồi đấy. Để tới xem thử nào!”.
Nhân lúc Hiểu Khê không chú ý, Tiểu Tuyền vặn ngay nắp chiếc bình
thủy ra… Một làn hương ngào ngạt tỏa ra, thơm điếc mũi. Tất cả sinh
viên trong lớp đều khịt mũi, ra sức hít lấy hít để mùi thơm khiến
mọi người phải thèm muốn đó. Hiểu Khê vội chộp lấy chiếc bình thủy,
đậy nắp thật kín. Rồi cô lại phải mất thêm mười phút nữa mới đuổi
được hết những ánh mắt tò mò từ bốn phía bằng vẻ giận dỗi của mình.
Tiểu Tuyền không hề ngại Hiểu Khê, tiếp tục nói: “Sao tự nhiên tớ
thấy đói bụng quá…”.
Hiểu Khê tự bẻ ngón tay kêu răng rắc, giọng rất đe dọa: “Có cần tớ
giúp cậu chuyển để tài để nói không?”. Cô nghĩ thầm, hừ, đừng mong
đụng vào chiếc bình thủy đó. Đó là chén canh gà mà cô phải nấu liên
tục suốt ba tiếng đồng hồ dưới sự hướng dẫn của Giản Triệt. Đến cô
còn không dám mím môi nếm thử, dù chỉ chút xíu.
Tiểu Tuyền sợ quá, rụt cổ lại: “Thôi thôi, có đói tớ cũng không
uống canh của cậu nữa. Tình bằng hữu sâu nặng của chúng ta lẽ nào
lại tan tành chỉ vì một chén canh?”
Hiểu Khê gật đầu cười. Chỉ cần đừng đụng vào chiếc bình thủy đó,
Tiểu Tuyền đòi cô chuyện gì cũng được.
“Nhưng”, Tiểu Tuyền vẫn không biết điều, tính hiếu kỳ luôn dày vò
cô ta, “bù lại, cậu kể cho tớ nghe chuyện tình của cậu nhé!”.
Hiểu Khê cau mặt quay đi: “Không rảnh nói chuyện với cậu. Tớ đang
bận, đi đây”.
“Chào chị Hiểu Khê!”
“Chào chị Hiểu Khê!”
“Chào chị Hiểu Khê!”
……..
Từ lúc bước vào nhà họ Mục, Hiểu Khê cứ phải liên tục mỉm cười và
gật đầu chào lại đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường. Cô cười thường trực
đến nỗi sợi dây thần kinh trên mặt cô như tê đi. Từ khi Lưu Băng
được xuất viện về nhà, cô luôn tới đây. Không hiểu là do cô vốn dĩ
là người dễ mến, hay do câu chuyện dũng cảm chiến đấu với Thiết Đại
Kì đã được thậm xưng lên quá nhiều, mà mỗi lần người của Liệt Viêm
Đường nhìn thấy cô, ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng
mộ, khiến cô thấy rất xấu hổ.
Thật khó khăn mới đến được căn phòng thờ tổ truyền thống, Hiểu Khê
thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ ở đây sẽ không còn ai chào cô là chị Hiểu
Khê nữa!
“Chào chị Hiểu Khê!”, Đồng không biết xuất hiện từ khi nào, đang
cung kính cúi đầu chào cô.
Hiểu Khê than vãn: “Trời ơi, Đồng, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần
rồi, gọi tên là được rồi”.
Đồng mỉm cười, thanh minh: “Nơi đây là phòng thờ tổ, không thể
không cung kính được”.
Hiểu Khê đành dặn: “Vậy nếu không có người, cậu cứ gọi tớ là Hiểu
Khê như trước nhé!”.
Đồng gật đầu rồi nói: “Thiếu gia đang đợi ở trên lầu”.
Hiểu Khê cầm bình thủy đi lên lầu, thấy cửa phòng của Lưu Băng khép
hờ. Cô thò đầu vào, ngó quanh. Không hiểu Lưu Băng đi đâu rồi
nhỉ?
Bỗng nhiên, một cánh tay đang ướt khoác lên lưng cô, rồi lôi tuột
cô vào phòng. Cửa phòng cùng lúc được đóng sập lại. Hiểu Khê giật
mình, nhìn xuống cánh tay đang kéo cô quan sát kỹ rồi xoa người
lại, thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần hông. Biết ngay là
Lưu Băng, cô cười, hỏi: “Anh… anh đang tắm à?”.
Lưu Băng buông cô ra, lấy khăn bông thấm nước trên đầu và trên
người, cười đáp: “Không tắm để em chê anh toàn thân hôi rình
sao?”.
Hiểu Khê lo lắng: “Nhưng anh có đụng vào vết thương không? Nếu để
nước vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy!”
Lưu Băng tháo luôn chiếc khăn đang quấn ở hông, nói: “Em tự mình
xem đi”.
Hiểu Khê bối rối che mắt lại. “Thôi thôi, anh tự xem đi. Ghê
quá!”.
Lưu Băng cười phá lên: “Đồ nhát gan, anh có mặc quần”.
Hiểu Khê he hé nhìn qua kẽ ngón tay. Ồ, quả là anh có mặc quần
thật, nhưng chiếc quần đã bị ướt. Cô rối rít giục: “Đấy, đã nói anh
làm ướt vết thương rồi mà”, rồi chạy đến tủ thuốc đầu giường, lấy
bông băng và thuốc sát trùng. Cô quay lại, vội vã đẩy Lưu Băng nằm
ra giường, “Nhanh nào, để em thay băng cho anh”.
Lưu Băng cười: “Chính em nói muốn thay băng cho anh nhé!”
Tay Hiểu Khê hơi run, làm thuốc sánh cả ra sàn nhà. Má cô đỏ rực vì
ngượng, cô lắp bắp: “Hay anh tự thay băng được không?”.
“Không được”, anh đáp, giọng rõ ràng là đang trêu cô.
Không còn cách nào khác, Hiểu Khê đành phải với tay kéo quần của
anh xuống một chút, đủ để thấy vết thương. Cô than vãn: “Bị thương
ở đâu không biết, sao lại để bị thương ở bụng thế không
biết!”.
Lưu Băng vốn chỉ định trêu Hiểu Khê, nhưng những ngón tay thanh
mảnh của cô đưa đi đưa lại trên bụng anh, khiến anh rất xúc động.
Hơi thở của Lưu Băng gấp gáp hơn.
Mặt Hiểu Khê vẫn đỏ như gấc. Cô băng bó vết thương với tốc độ nhanh
nhất. Vừa xong việc, cô thở phào nhe nhõm. Than ôi, đi đánh nhau
với bảy tám tên con trai còn dễ hơn là xử lý một vết thương như
thế. Lưu Băng kéo Hiểu Khê xuống giường, rồi bắt đầu hôn cô. Những
nụ hôn của anh dồn dập như mưa bão, phủ lên chân mày, mũi, má, môi,
tai, cổ của cô. Hiểu Khê cố gắng để giữ mình luôn tỉnh táo.
Hiểu Khê cố gắng đẩy anh ra, cho đến khi anh phải hét lên một tiếng
đau, cô mới nhớ ra rằng trên người anh đang có một vết thương,
không thể chịu đựng được sự phản kháng của cô. Trong khoảnh khắc do
dự đó, những suy nghĩ cuối cùng của cô đã bị nụ hôn mãnh liệt của
anh làm cho tan biến. Lưu Băng cứ hôn, cứ hôn. Càng hôn, anh càng
khó khống chế bản thân, đôi môi anh bắt đầu lướt xuống phía dưới cổ
của cô…
Chống lên trên giường, anh thở dốc hỏi: “Được không em? Anh có thể
không em?”.
Hiểu Khê vẫn đang ngây ngất giữa rừng hôn, vẫn đang trong mơ, hỏi
ngược lại: “Cái gì cơ…?”.
Tay của Lưu Băng dịu dàng như cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên đôi ngực
nhỏ nhắn tròn trịa của cô…
“Không được!”, Hiểu Khê quát to rồi giận dữ đẩy anh ra.
Lưu Băng gượng gạo nói: “Anh xin lỗi…”
Hiểu Khê ngồi dậy, nhìn Lưu Băng. Đôi mắt anh rất lúng túng. Trên
trán anh lấm tấm mồ hôi. Khuôn mặt anh đỏ hồng. Hiểu Khê chớp mắt
nhìn anh: “Anh không vui, phải không? Những cặp trai gái khác chỉ
mới quen nhau nửa tháng đã có thể thế này thế nọ, còn em quen anh
đã quá lâu rồi mà…”.
Lưu Băng hỏi ngược: “Thế này thế nọ là thế nào?”.
Hiểu Khê đẩy anh: “Anh hiểu ý em muốn nói là được rồi. Đâu cần phải
bắt em nói rõ ràng ra như vậy. Anh nói đi, có khi nào vì chuyện này
mà anh không thương em nữa không?”
Lưu Băng thở một hơi dài rồi cúi đầu xuống đụng mũi của cô: “Hiểu
Khê, em thế này anh cũng thương em, em thế kia anh cũng vẫn thương
em. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, em như thế nào anh cũng đều thương
em cả…”.
Hiểu Khê nghe đến ngây ngất, ngắm anh một lúc rất lâu như bị thôi
miên. Rồi cô đặt lên trán anh một nụ hôn ngọt ngào, thì thầm: “Em
cũng thương anh nhiều lắm”.
Lưu Băng không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô, nhìn sâu thẳm vào đáy
mắt cô thật lâu…
Không khí yên lặng và ngọt ngào như mùi vị của mật ong…
Mãi đến khi…
“Đại nhân, đại nhân!”, một tiếng gọi lớn vọng lên từ dưới
lầu.
Một phút sau, tiếng gọi đó của Đồng được vang lên trong phòng:
“Thiếu gia, có chuyện gấp cần anh giải quyết”. Lưu Băng nhíu mày,
khuôn mặt anh bắt đầu tối lại…
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 6
Hiểu Khê tìm được một ban công tĩnh lặng trong nhà họ Mục. Trên ban
công đó được đặt hai chiếc ghế bằng trúc rất giản dị và một chiếc
bàn nhỏ nhắn. Thật lạ là dù trong mùa đông giá lạnh này mà vẫn có
nhiều loại cây xung quanh, hương thơm phảng phất, khiến cô cứ ngỡ
như mùa xuân đang đến. Hiểu Khê ngồi trên ghế, tay cầm một cuốn
sách thong thả đọc, trong lòng rất êm ả.
“Ha…ha, ông thấy cháu rồi nhé”, ông nội Lưu Băng vừa cười vừa bước
đến, tay đang cầm khay đựng một ấm trà và hai tách trà nhỏ.
Hiểu Khê vội vàng đỡ lấy khay trà đang ở trên tay ông, rồi đỡ ông
ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hỏi: “Sao ông tự mang thế? Sao ông
không gọi người đến giúp?”.
Ông rót đầy hai tách trà: “Sức khỏe của ông còn tốt lắm, chỉ đi có
chút xíu vậy thôi thì có hề gì. Cháu nếm thử trà của ông pha
đi”.
Hiểu Khê hớp một ngụm, chắt lưỡi: “Đây là trà thiết quan âm nhất
phẩm đúng không ạ?”.
Ông nội gật gù: “Bây giờ chắc chẳng còn bao nhiêu thanh niên có thể
nhẫn nại ngồi thưởng thức trà rồi. Hiểu Khê, cháu thật là hiếm thấy
đấy”.
Hiểu Khê cũng lắc đầu theo: “Những người mà cháu biết cũng không
nhiều, nhưng ba cháu là người rất thích uống trà, vì thế cháu cũng
uống theo”.
Ông cũng từ từ hớp một ngụm trà: “Trà… là một thứ rất tốt, thanh
tịnh mà lại sâu sắc, một thoáng mùi hương thôi cũng được giữ lại
trong trí nhớ chúng ta rất lâu. Ông trước đây cũng rất thích uống
rượu mạnh, nhưng hai năm gần đây lại mê uống trà… Ông thấy trà vẫn
hơn rượu, thế mà một khoảng thời gian dài trước đây ông không hề
phát hiện ra”.
Hiểu Khê lặng nhìn người đàn ông cao tuổi trước mặt cô, nụ cười
tươi rói của ông cũng không thể che được những nếp thời gian trên
trán. Da mặt ông tuy nhăn nhúm nhưng vẫn mập mờ nét kiêu dũng của
một thời oanh liệt. Cô hiểu ông không nhiều lắm, nhưng cũng biết
được rằng Liệt Viêm Đường đã phát triển lớn mạnh, trở thành tổ chức
anh cả trong giới xã hội đen chính là nhờ ông dẫn dắt.
Ông bắt gặp ánh mắt đang suy nghĩ của cô: “Tai sao cháu lại ở
đây?”.
Hiểu Khê hơi ngạc nhiên: “Dạ?”.
Ông phải giải thích rõ: “Tại sao cháu không ở bên cạnh Lưu Băng,
một mình bỏ ra đây làm gì?”.
Hiểu Khê cười, hiểu ra: “Anh ấy có một số chuyện cần làm, cháu
không muốn làm phiền anh ạ”.
“Ra vậy, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện nào cũng bắt Lưu
Băng phải gánh vác, nó chắc chắn rất mệt mỏi”. Ông xoay xoay tách
trà: “Hiểu Khê, cháu có nghĩ tới việc sẽ giúp đỡ Lưu Băng một tay
không?”.
Cô ngạc nhiên: “Sao cơ? Ông nói gì cháu chưa hiểu?”
Ông ngước nhìn lên, ánh mắt sáng lên: “Võ công cháu rất giỏi, phản
ứng trước mọi chuyện lại nhanh nhạy, thêm vào sự dũng cảm, nếu cháu
đồng ý giúp Lưu Băng, Liệt Viêm Đường chắc chắn sẽ có ngày vực dậy
được”.
Hiểu Khê sững sờ nhìn ông nội Lưu Băng, không biết phải nói
sao.
“Gia nhập Liệt Viêm Đường đi cháu!”, giọng ông vẫn nài nỉ.
Hiểu Khê từ từ đặt tách trà xuống bàn, giọng trĩu xuống: “Những cái
giá ông phải trả… vẫn chưa đủ lớn hay sao ạ? Những chuyện mà cháu
biết không nhiều lắm, nhưng với những gì cháu biết thôi cũng đủ
thấy rằng, ông đã phải trả cái giá quá đắt cho tham vọng của mình
rồi”.
“Xoảng!”, tách trà rơi xuống đất vỡ vụn…
Ông nhắm mắt lại trầm ngâm: “Hiểu Khê, ông hiểu ý của cháu. Vì Liệt
Viêm Đường này, ông không những phải trả giá cho chính cuộc đời của
mình, mà còn hy sinh cả hai đứa con”.
Hiểu Khê vẫn nói không thôi: “Ông còn hy sinh con dâu mình, ông
thông gia, và cả tuổi thơ của cháu nội mình nữa”. Ánh mắt cô vẫn
dán chặt vào ông: “Vì danh vọng của mình, đã có quá nhiều người trở
thành vật hy sinh rồi, ông ạ”.
“Nhưng cũng chính vì đã có quá nhiều người hy sinh vì Liệt Viêm
Đường rồi…”. Đột nhiên ông mở to mắt, phát ra những tia sáng gấp
gáp. “…nếu bây giờ chúng ta bỏ mặc nó, không phải là uổng phí mọi
cố gắng ban đầu rồi sao?”.
Giọng Hiểu Khê đầy châm biếm: “Ông xem đó là cố gắng, là hy sinh
đơn giản vậy sao? Cháu lại nghĩ đó là tội ác. Dã tâm và tham vọng
là hai thứ đáng sợ nhất trên thế gian này. Nó có thể làm cho người
ta trở nên ngông cuồng. Sự ngông cuồng không những làm tổn thương
rất nhiều người vô tội mà còn làm cho chính bản thân họ không bao
giờ biết quay đầu dừng lại”.
“Cháu…”, cơ mặt của ông bắt đầu co giật.
Hiểu Khê nói tiếp, đầy cương quyết: “Cháu không muốn để anh Lưu
Băng trở thành một kẻ ngông cuồng”. Cô nhìn ông kiên quyết: “Cháu
sẽ cố gắng hết mình để giúp anh ấy thoát khỏi đám bùn lầy. Cháu
không muốn trên người anh ấy dính một vết máu nào, dù là máu của
người khác. Cháu muốn anh ấy sống một cuộc sống thanh bạch, không
hổ thẹn với lòng mình”.
Mặt ông nội co giật mạnh hơn. Ông rời khỏi chiếc ghế: “Tại sao cháu
lại ở đây? Cháu là một người mà suy nghĩ không hề dính nửa vết hoen
ố nào, cháu ở đây không cảm thấy khó chịu sao?”.
Hiểu Khê cũng đứng lên: “Cháu không hề thích nơi này, nhưng cháu
yêu anh Lưu Băng”.
Ông dùng đôi tay xanh gầy của mình vỗ lên vai cô: “Khá, khá lắm,
thế này thì ta có thể yên tâm rồi… Hiểu Khê, đừng nghĩ ông là người
xấu xa đến như vậy. Ông chỉ không nỡ thấy Liệt Viêm Đường bị diệt
vong thôi. Nhưng còn Lưu Băng, dù sao nó cũng là đứa cháu duy nhất
của ông…”.
Hiểu Khê nhìn ông với con mắt cảm kích: “Ông, có thể cháu đã nói ra
những lời vô lễ nhưng cháu không có ác ý gì cả, xin ông đừng trách
tội”,
Ông cười: “Hiểu Khê, ông đã lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm nay
rồi, sao lại không phân biệt được chứ? Cháu quả thật là một cô bé
tốt, Lưu Băng quả rất biết nhìn người. Ha… ha… Thôi ông vào trong,
cháu cứ tiếp tục đọc sách nhé”.
Hiểu Khê cầm sách lên, từ từ đỡ lấy cánh tay ông: “Cháu đi vào cùng
ông. Hôm nay cháu sẽ nấu vài món ăn để đền tội với ông. Ông thích
ăn gì ạ?”. Một già một trẻ thân mật dắt nhau đi vào bên
trong…
--------------------
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Ăn xong bữa ăn tối, trời cũng tối sầm. Lưu Băng đứng yên một chỗ
lặng nhìn Hiểu Khê. Cô bỏ vào cặp cuốn sách cuối cùng, xách cái
bình thủy nhẹ tênh lên, ngước nhìn anh, tươi cười: “Xong rồi, em có
thể về được rồi”.
Anh nhíu mày: “Ở lại đây đi em, đừng về”.
Hiểu Khê chớp mắt ra vẻ ngạc nhiên: “Không được đâu, anh là một
người mà đầu óc toàn chứa những suy nghĩ xấu xa thôi!”.
Lưu Băng thanh minh: “Thời gian này bọn người của Thiết Đại Kì có
thể sẽ có hành động. Anh không muốn em xảy ra bất kỳ nguy hiểm
gì”.
Hiểu Khê cũng lo sợ: “Vậy còn anh? Anh có bị nguy hiểm gì
không?”
Lưu Băng cốc trán cô, trêu: “Anh đang nghĩ có thể do chúng không
làm gì được anh nên mới đổi mục tiêu qua em”.
“Thật vậy à?”, Hiểu Khê cười, “Anh không sao là được rồi, đừng lo
lắng cho em. Em là thiên hạ đệ nhất Minh Hiểu Khê kia mà! Sao có
thể bị bắt nạt được?”.
Lưu Băng lấy từ từ trong túi quần mình một vật, dúi vào tay cô: “Em
cầm lấy đi”.
Hiểu Khê hoảng hốt, vội vã trả lại: “Cái gì thế?...”.
“Súng đấy”, Lưu Băng đáp, cứ như đó chỉ là một thứ đồ chơi màu xám.
“Em chưa thấy bao giờ à?”.
“Anh đang chế giễu ai thế hả? Em đương nhiên là biết đó là súng
rồi. Em còn biết đó là loại súng mới nhất do Mỹ sản xuất nữa kia,
loại súng nhẹ nhất, nhưng sức công phá lớn nhất”, Hiểu Khê liếc
nhìn khẩu súng và nói.
Lưu Băng tròn xoe mắt: “Sao em biết rõ thế?”.
Hiểu Khê vẫn điềm nhiên: “Đương nhiên rồi. Em có một chị họ làm
cảnh sát, rất đam mê vũ khí, vẫn thường lấy sách báo hoặc thậm chí
là đồ thật cho em xem”. Hiểu Khê thích thú kể tiếp: “Chị ấy đôi lúc
còn dẫn em vào trường bắn để tập bắn súng nữa. Em bắn cũng khá
chuẩn đấy”.
Lưu Băng hơi ngạc nhiên: “Thế sao em lại hoảng sợ như thế?”, rồi
cầm khẩu súng nhỏ lên ngắm nghía.
“Không phải là em sợ, em chỉ không muốn trở thành một người có thể
làm đổ máu bất kỳ lúc nào thôi”, Hiểu Khê đáp rồi trịnh trọng hỏi:
“Anh muốn em dùng nó để phòng thân?”.
Anh gật đầu. “Không cần đâu”. Cô vừa cười vừa lấy một cái ná từ
trong người mình ra: “Em có cái này rồi”.
Lưu Băng không nhịn được, phá lên cười: “Em định dùng đồ chơi trẻ
em để phòng thân sao?”
Hiểu Khê ấm ức: “Đây là vũ khí mà em đã tốn rất nhiều công sức mới
nghĩ ra được đấy. Thể trọng nhỏ, dễ dàng mang đi, lại có thể đánh
được địch mà không gây nhiều thương tích cho họ. Hơn nữa đạn có thể
có được cung cấp mọi nơi, ví dụ như đá, sỏi, hay thậm chí là hạt
đậu phộng, kẹo, nút áo đều có thể dùng được. Vừa tiện lợi vừa kinh
tế, không phải là tốt hơn súng nhiều sao?”.
Lưu Băng lắc đầu: “Anh vẫn thấy không an toàn. Nếu như Thiết Đại Kì
muốn ra tay với em, cái ná nhỏ này e rằng…”
Hiểu Khê cất chiếc ná của mình vào cặp, khoác tay mình vào tay anh:
“Anh đừng lo cho em. Em rất nhanh nhẹn, nếu ngửi được mùi nguy
hiểm, em sẽ chạy ngay lập tức. Thế là được rồi chứ gì?”.
Lưu Băng kéo cô vào lòng, gác cằm mình lên đầu của cô: “Em là người
quan trọng nhất của anh, anh không muốn để em bị bất kỳ tổn thương
nào”.
Trái tim Hiểu Khê ngập tràn hạnh phúc.
Ngày thi cuối học kỳ ngày càng gần, không khí ôn tập trong trường
Quang Du mỗi lúc một khẩn trương hơn. Để đạt được kết quả tốt trong
kỳ thi, đưa về cho ba mẹ một bảng điểm đủ sức thuyết phục, Hiểu Khê
phải giảm bớt số lần đến thăm Lưu Băng trong thời gian này để dồn
vào việc ôn tập và đọc sách. Học sinh trong lớp đã về nhà hết, cả
cô bạn thường ngày vẫn thích nói chuyện với cô nhất là Tiểu Tuyền
cũng đã trốn về nhà ôn tập từ sớm rồi. Hiểu Khê mệt mỏi cất sách vở
vào cặp,
“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết người đầy mồ hơi lao đến cô, “cuối cùng
em cũng đã bắt được chị”.
“Bắt gì chứ? Chị có phải là ăn trộm gì đâu?”, Hiểu Khê e ngại nhìn
cô bé.
“Ôi, tâm trạng của chị Hiểu Khê không vui à?”, Hạo Tuyết cười đầy
bí hiểm. “Để em đoán thử xem tại sao chị lại không vui nhé. Có phải
là vì… kỳ kiểm tra cuối học kì không?”.
Hiểu Khê gượng ép trả lời: “Phải đấy, em thật thông minh”.
“Vậy à!”, Hạo Tuyết hứng khởi hét lớn: “Vậy thì chị phải cám ơn
em”.
Hiểu Khê vội vàng bịt tai lại: “Cám ơn cái gì kia? Cám ơn em đã làm
thủng màng nhĩ của chị à?”.
“Thôi nào chị…”, Hạo Tuyết kéo tay cô, “Em đã nghĩ ra một cách có
thể giúp chị vượt qua kỳ thi một cách dễ dàng”. “…?”,
Hiểu Khê chăm chú nhìn cô bé. “Mời anh Giản Triệt phụ đạo thêm cho
chúng ta!”, Hạo Tuyết vui vẻ, “Thật là một việc tốt biết
bao!”
Hiểu Khê cúi đầu thất vọng: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à?”.
“Anh Giản Triệt là hạnh phúc cả đời của em, em đương nhiên không
thể dễ dàng từ bỏ rồi”, Hạo Tuyết kiên quyết nói.
“Chị không đi”, Hiểu Khê từ chối, “Lần trước vì nghe theo sáng kiế
quỷ quái của em mà làm cho cả nhà thấy khó xử. Lần này thật không
biết em còn định giở trò gì ra nữa”.
“Chị Hiểu Khê, đi mà chị, ôn tập thôi mà, em có thể giở trò gì ra
chứ?”, Hạo Tuyết ra sức thuyết phục. “Chị quên lần trước anh Giản
Triệt phụ đạo cho chị một buổi tối toán hình học, chị thi được mấy
điểm rồi sao?”
Một trăm điểm.
Hiểu Khê chớp mắt, cô bắt đầu do dự.
oOo
Từ đầu đã biết không nên tin tưởng cô bé Hạo Tuyết này rồi. Hiểu
Khê tức giận vùi đầu mình vào cuốn sách. Đây là lần thứ ba mươi hai
cô tự trách mình. Hạo Tuyết hoàn toàn không hề muốn ôn tập, cứ bám
chặt lấy Giản Triệt như một chú chim non ríu rít, nói không ngừng
nghỉ, cười không ngừng nghỉ, cô bé luôn miệng phát ra muôn vàn kiểu
âm thanh. Hiểu Khê không những không được Giản Triệt phụ đạo, ngay
cả một phút yên tĩnh để ôn tập cũng trở thành điều không
tưởng.
“Ồ, anh Giản Triệt không để đàn piano ở đây à?”, Hạo Tuyết lại phát
hiện thêm một điều mới.
Giản Triệt gật đầu, đáp: “Không”.
Hạo Tuyết thất vọng: “Tiếc thật đấy. Em cứ tưởng hôm nay sẽ được
nghe anh Giản Triệt đánh đàn kia. Tại sao anh không để một cây đàn
piano ở đây vậy”.
Giản Triệt cười hỏi: “Tiểu Tuyết. Em đến đây cuối cùng là để làm
gì?”.
“Để nói chuyện với anh Giản Triệt ạ”, Hạo Tuyết đáp không chút do
dự. “Em bấy lâu nay đều chưa có cơ hội được nói chuyện thân mật với
anh thế này. Gần đây đến cả gặp mặt anh còn khó nữa, anh bận gì mà
bận ghê thế?”
Giản Triệt nghiêm mặt lại: “Không phải em đến để ôn tập
sao?”.
Hạo Tuyết lắc đầu nguây nguẩy: “Không phải ạ! Đấy chỉ là lý do để
mẹ em cho em đến đây thôi”.
Hiểu Khê suýt nữa là ngã lăn xuống bàn. Xem ra Hạo Tuyết cũng thành
thật quá. Hiểu Khê bịt tai lại, cố gắng ngăn chặn các loại tạp
âm.
Giản Triệt nhìn thấy, liền hỏi: “Hiểu Khê, còn em đến đây để ôn tập
đúng không?”
“Không phải, không phải!”, Hạo Tuyết lao nhanh về phía Hiểu Khê,
khẽ cù vào eo cô để cô phải bật cười. “Chị Hiểu Khê cũng không phải
đến để ôn tập gì đâu, chị ấy đến để thư giãn thôi”.
Giản Triệt nở một nụ cười mát dịu còn hơn làn gió xuân thổi qua. Nụ
cười của anh làm Hạo Tuyết phải nín thở… “Tiểu Tuyết này”, anh nói
bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ ăn kẹo, “anh đưa cho em mấy cuốn
truyện tranh. Em yên lặng ngồi trên ghế sa lông đọc một tiếng đồng
hồ nhé. Anh giúp chị Hiểu Khê ôn tập một lát, được không
nào?”.
“Một tiếng đồng hồ cơ á?”, cô bé đắn đo, không hiểu mình có qua
được không.
Giản Triệt cười: “Em đã lớn rồi, nên học cách yên lặng lại
chứ”.
Hạo Tuyết lại bị nụ cười của Giản Triệt làm mê mẩn nhưng vẫn cố vòi
vĩnh: “Vậy, một tiếng sau thì sao…?”.
Giản Triệt đành hứa với cô bé: “Tùy ý em muốn làm gì cũng được. Thế
nào?”.
Thế là Hạo Tuyết ngoan ngoãn ôm truyện tranh ra ngồi một góc.
Trên người Giản Triệt tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất,
khiến ai ngửi được cũng thấy rất dễ chịu. Hiểu Khê bỗng thấy mình
thông minh hơn hẳn khi ở bên anh. Chỉ cần nghe được giọng nói nhẫn
nại, dịu dàng của anh, mọi bài tập khó sẽ lập tức trở nên đơn giản,
và thật dễ hiểu biết bao!
Hiểu Khê chăm chú nhìn vào những con số mà Giản Triệt ghi trên
giấy, thì ra là phải làm như thế, cô thích thú ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh Giản Triệt…”. Có thể do quá đột ngột, khi cô ngẩng đầu nhìn
lên, bất chợt cảm nhận khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một
tấc. Gương mặt Giản Triệt thoáng ngượng ngùng.
Hiểu Khê biết mình nên giả bộ xem như không biết chuyện gì vừa xảy
ra, không nên suy nghĩ lung tung, nhưng không hiểu sao cô không thể
kiểm soát được mình để không nghĩ đến chuyện lần đó, cái lần bấn
loạn đó, cái lần bối rối đó…
Giản Triệt từ từ xoay đầu đi. Cô vẫn nhìn anh không rời mắt. Giản
Triệt ho nhẹ: “Hiểu Khê, em hiểu chưa?”
Hiểu Khê bỗng giật mình: “A…!”. Cây viết trên tay cô chọc vào mặt
cô đau điếng, đau đến nỗi mắt cô đã ngấn lên trong khóe mắt…
Hiểu Khê tỉnh dậy cũng là lúc đồng hồ điểm một tiếng đã trôi qua.
Thời gian ôn tập dành cho cô đã hết. Cô cũng chẳng còn tâm trí để
mà ôn tập nữa, chẳng thà ngồi ở ghê salon để nghe Hạo Tuyết lách
chách tâm sự với Giản Triệt còn hơn.
Hạo Tuyết bỗng nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: “Anh Giản
Triệt, em nghe bên ngoài người ta đang nói với nhau là một tuần nữa
sẽ có triển lãm tranh của anh, đúng vậy không ạ?”.
Triển lãm tranh? Triển lãm tranh của Giản Triệt? Hiểu Khê tò mò
nhìn anh.
Giản Triệt cười: “Đó là triển lãm tranh của mấy người bạn anh. Chỉ
là vì tác phẩm của họ hơi ít, nên họ muốn anh tham gia cùng thôi.
Không phải triển lãm tranh của riêng anh đâu”.
“Thế à?”, Hạo Tuyết vẫn sung sướng ba hoa, “Thế mà bên ngoài họ chỉ
nhắc mỗi tên anh thôi, giá vé trở nên vô cùng đắt đỏ. Hay là bọn họ
đang lợi dụng anh nhỉ?”
Giản Triệt cười bao dung: “Thực ra mấy người đó rất có tài năng,
chỉ vì người ta chưa mấy có tiếng tăm thôi. Nếu anh giúp họ tổ chức
được một buổi triển lãm thành công thì có gì đáng ngại đâu?”.
Hạo Tuyết nhìn người rất ngưỡng mộ: “Anh Giản Triệt, anh thật là
một người tốt hiếm thấy trong thiên hạ”. Rồi cô bé nghĩ ngợi gì đó,
hai mắt bỗng sáng lên: “Vậy các tác phẩm của anh chắc đã vẽ xong
hết rồi phải không? Anh có thể để ở đây không? Cho em và chị Hiểu
Khê thưởng thức trước được không?”
Hiểu Khê cũng phấn khích, hùa theo: “Phải đấy, anh Giản Triệt. Xưa
nay em chưa lần nào được nhìn thấy tranh anh vẽ cả. Em cũng muốn
xem lắm!”.
“Sao kia?”, Hạo Tuyết ngạc nhiên: “Chị Hiểu Khê cũng chưa bao giờ
được nhìn thấy tranh của anh Giản Triệt ư? Thật là mất nửa cuộc đời
đấy. Tranh của anh Giản Triệt là quốc bảo đấy chị ạ”.
Giản Triệt gượng gạo cười: “Tiểu Tuyết, báo chí nói lung tung thôi,
thế mà em cũng tin à?”
“Em tin chứ!”, Hiểu Khê lanh chanh trả lời thay, “Không phải là tin
báo chí, mà là tin dù anh Giản Triệt làm chuyện gì cũng đều xuất
sắc cả”. Hạo Tuyết vỗ tay hưởng ứng, nắc nỏm: “Chị Hiểu Khê nói
thay cho em rồi đấy!”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Anh Giản Triệt, anh cho em thưởng thức
tranh của anh đi. Cho dù chưa chắc em sẽ hiểu những gì anh
vẽ”.
Giản Triệt rất vui, ánh mắt rạng ngời. Anh nhìn Hiểu Khê: “Thôi
được, để anh đi lấy vài bức ra nhé”. Nói xong, Giản Triệt đứng dậy
đi vào một căn phòng nhỏ.
Hạo Tuyết la lớn: “Anh Giản Triệt, đó là phòng vẽ của anh à? Em
muốn vào xem!”. Nhanh như cắt, Hạo Tuyết rượt theo.
“Tiểu Tuyết. Em đừng…”, Giản Triệt muốn ngăn cô bé lại, nhưng không
kịp nữa.
Tiếng thán phục của Hạo Tuyết vang lên từ trong phòng: “Chao ôi!
Nhiều tranh vẽ quá! Đẹp quá! Chị Hiểu Khê ơi, mau vào đây”.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Hiểu Khê không tránh khỏi hiếu kỳ cũng đứng dậy vào phòng.
Phòng tranh của anh không lớn lắm, nhưng trên tường được treo kín
tranh, dưới đất cũng đầy tranh. Điều gây chú ý nhất trong gian
phòng là cái giá vẽ được để ngay trung tâm, trên giá được phủ một
miếng vải, làm cho bức tranh được giấu bên trong thêm phần bí
hiểm.
Hiểu Khê ép mình không được chú ý vào cái giá vẽ đó. Đôi mắt cô
chuyển hướng lên những bức tranh hoàn chỉnh đang được treo trên
tường. Những gì Giản Triệt vẽ đều là phong cảnh, rất đẹp, rất thanh
bình. Những phong cảnh anh vẽ đẹp đến nỗi chẳng hề giống cảnh của
nhân gian, mà y hệt thiên đường, khiến người xem phải khao khát,
thèm muốn được đặt chân đến…
Nhìn ngắm một hồi, cô bắt đầu chú ý đến tranh ở dưới đất. Những tác
phẩm vẫn là phong cảnh, vẫn đẹp, vẫn ẩn chứa nhiều thi vị làm người
xem phải cảm thán. Trong các bức tranh đó có ẩn nấp một chút gì ưu
tư, nhẹ nhàng như những cánh hoa tuyết, nhưng thổi mãi vẫn không
đi. Chúng lạnh lùng ở lại, như muốn hòa tan vào tranh vẽ. Hòa tan
rôi lại để lại một chút cô đơn không thành hình, thành dáng.
Hiểu Khê bất giác lo sợ, không dám nhìn nữa. Đôi mắt cô vừa ngước
lên đã chạm phải luồng mắt của Giản Triệt. Anh đang chăm chú nhìn
cô, đôi mắt đượm nét cô đơn, y hệt nỗi cô đơn trong các bức tranh.
Tim Hiểu Khê bỗng đập mạnh, cô thì thầm: “Anh Giản Triệt…”
Giản Triệt vẫn đứng bất động, nhưng rồi nhanh chóng khuấy động lại
không gian bằng nụ cười của mình. Nụ cười vẫn ấm áp, làm Hiểu Khê
nghi ngờ cảm nhận của cô từ các bức tranh ban nãy là nhầm
tưởng.
“Anh Giản Triệt!”, Hạo Tuyết bắt đầu lên tiếng: “Tranh của anh, bức
nào cũng thích cả. Sao anh có thể vẽ được đẹp như thế nhỉ?”
Giản Triệt cười mỉm: “Chỉ là rảnh rỗi nguệch ngoạc vài đường cho
vui thôi”.
“Nhưng cũng đã thể hiện tâm trạng của anh rồi.” Hiểu Khê dán mắt
vào anh, gắng phát hiện ra điều gì. “Gần đây anh có chuyện gì không
vui à?”, cô đeo bám.
Giản Triệt lại cười, nụ cười thật phức tạp: “Những cảm xúc mà bức
tranh đem lại, không chỉ liên quan đến tâm trạng của tác giả, mà
còn liên quan đến tâm trạng của người xem nữa”.
Hạo Tuyết ngơ ngác nhìn hai người: “Mọi người đang nói gì thế? Sao
em không hiểu nhỉ? Có ai không vui chứ? Không vui sao không đến tìm
em chơi?”.
Hiểu Khê nghi ngờ: “Cứ tìm em là sẽ vui sao?”.
“Đương nhiên là thế rồi!”, Hạo Tuyết vỗ ngực tự hào. “Em có thể nói
chuyện với mọi người, đi dạo phố, ăn cơm. Em còn có thể kể chuyện
cổ tích, bày trò chơi, nhảy múa, hát hò nữa. À, em còn có một tuyệt
chiêu nữa, không tin để trình diễn ngay bây giờ cho mọi người thấy
nhé. Ngày xửa ngày xưa có…”
Gian phòng bỗng chốc biến thành sân khấu hài kịch của riêng Hạo
Tuyết. Hiểu Khê hối hận vì đã nhắc đến hai chữ “không vui”, để bây
giờ phải ngồi nghe các câu chuyện của cô bé, còn phải gắng cười
nữa, nụ cười mới gượng ép làm sao!
Hết chương 6
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 7
Ban công của nhà họ Mục vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng xưa nay sẵn có.
Vậy mà Hiểu Khê vẫn không thể nào hoàn toàn tập trung được. Cô bỏ
cuốn sách xuống, nhìn qua lớp kính thủy tinh, gắng đoán xem những
người trong phòng đang bàn luận những gì.
Cô nhận thấy từ sau khi Lưu Băng thay thế vị trí của cha mình, tâm
trạng của mọi người trong Liệt Viêm Đường dần thay đổi, từ đau buồn
đến vui vẻ, tràn đầy sức sống. Bước chân của họ ra vào ngôi nhà này
ngày một nhanh nhẹn hơn. Tiếng cười của họ được phát ra cũng ngày
một sảng khoái hơn. Ánh mắt họ nhìn Lưu Băng cũng ngày một kính
trọng hơn. Tuy cô chưa bao giờ hỏi Lưu Băng về chuyện của Liệt Viêm
Đường, và Lưu Băng cũng chưa lần nào nhắc đến, nhưng cô vẫn nhận ra
được thế lực của Liệt Viêm Đường đang qua mặt Hải Hưng Bang.
Nhất là hôm nay, cô nhận ra những người đang ngồi trong kia đều là
những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường. Họ nghiêm nghị ngồi
xoay quanh Lưu Băng, chăm chú nghe anh giao phó trách nhiệm. Hiểu
Khê rất hiểu giờ phút này họ đang bàn tính đến một chuyện cực kỳ
quan trọng. Vì thái độ của họ vừa nghiêm trang vừa hào hứng, trong
mắt họ đều lóe lên một ánh sáng của lòng gan dạ và dũng cảm.
Ánh mắt cô dừng lại ở Lưu Băng. Lưu Băng dường như đã không còn là
Lưu Băng mà cô quen ngày xưa nữa, không còn là chàng thanh niên
tuấn tú lạnh lùng mà cô gặp lần đầu tiên. Tuy anh vẫn chưa bước qua
tuổi mười chín, song những nếp nhăn giữa hai chân mày và sát khí
toát lên từ người anh khiến tất cả những ai nhìn thấy anh cũng phải
sợ sệt tránh xa.
Những thay đổi này của anh diễn ra từ khi nào? Thời gian vẫn như
dòng nước chảy xiết, sự việc cứ tiếp diễn từng ngày, nhưng hình ảnh
của anh trong cô vẫn giữ nguyên từ những tháng ngày cũ. Lưu Băng
của hôm nay đang suy nghĩ những gì, đang làm những gì, cô hiểu được
bao nhiêu?
Ví thời gian như thời khắc này vậy, Lưu Băng đang mệnh lệnh và bàn
bạc những gì với đàn em của mình? Biểu hiện của anh có chút thâm
hiểm, ánh mắt có chút tàn bạo. Trực giác nói cho cô biết rằng,
những gì mà anh nói đều đượm mùi máu.
Không biết thời gian đã qua bao nhiêu lâu, Hiểu Khê đang chìm đắm
trong những dòng suy nghĩ thì phát hiện một bàn tay mát lạnh đặt
lên vai mình. Ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy nụ cười mệt mỏi của
Lưu Băng: “Em đến rồi à?”
Lưu Băng ngồi xuống chiếc ghế tre ở cạnh cô, duỗi dài hai chân. Anh
nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Em đang làm gì?”.
Cô đưa cuốn sách cho anh xem, cười gượng: “Em đang ôn tập. Sắp đến
kỳ thi học kỳ rồi, em muốn đạt điểm cao để làm ba mẹ vui
lòng”.
“Sắp thi học kỳ rồi sao?”. Lưu Băng thuận tay lật vài trang sách cô
đưa. “Anh quên mất. Nhanh thật”.
Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh, giọng nói bỗng nhẹ tên: “Anh…”. Lưu
Băng ngẩng đầu nhìn cô, đợi nói tiếp.
Hiểu Khê mím môi lại rồi nói: “Khi nào anh quay lại trường? Anh
không đến lớp lâu lắm rồi đấy!”.
Lưu Băng cũng cau mày, do dự một lát, anh nói nhỏ: “Anh không có
thời gian”.
“Em biết!”, Hiểu Khê nhanh nhảu nói: “Em biết anh hiện giờ rất bận
rộn, không có thời gian đến lớp, cũng không thuận tiện đến lớp.
Nhưng còn mai này thì sao? Anh có suy nghĩ không?”
Lưu Băng im lặng rất lâu, chỉ nhìn cô. Đáy mắt anh có giấu một cái
gì đó làm cô bất giác sợ hãi. “Anh nói đi”. Hiểu Khê giục
giã.
Ánh mắt của Lưu Băng bỗng trở nên khác thường: “Nếu như… nếu như
anh không đến lớp nữa thì sao?”.
Hiểu Khê vụt nghiêm nghị: “Không thể được!”. Cô nhìn anh, cắn răng
nói: “Anh không thể kết thúc việc học của mình như thế được!”
Lưu Băng trầm ngâm im lặng hồi lâu, nhắm nghiền mắt lại: “Tại
sao?”.
“Tại sao ư? Anh còn hỏi em tại sao ư?”. Hiểu Khê không thể cười
được nữa, “Lẽ nào anh muốn mình trở thành một kẻ thất học ngu ngốc
như Thiết Sa Hạnh? Nếu như anh rời khỏi nơi này, anh sẽ dựa vào đâu
để sống?”.
“Rời khỏi nơi này ư?”. Lưu Băng chậm rãi nhắc lại lời cô vừa nói,
vẻ mặt đăm chiêu.
Hiểu Khê chỉ thấy trái tim mình cứ lạnh dần, mỗi lúc một nặng nề
hơn, giọng cô nghèn nghẹn: “Lẽ nào… anh không hề nghĩ đến chuyện
rời khỏi nơi đây sao?”.
Lưu Băng ngồi thừ ra, ánh mắt vụt trở nên rất kỳ lạ, nhưng không
nói tiếng nào. Trái tim Hiểu Khê lạnh lẽo. Cô nhắm mắt lại, không
biết nên nói gì nữa. Không gian cứ tĩnh mịch như thế. Một lúc sau,
cô mới nói bằng một giọng trầm trầm và chậm rãi: “Bất luận mai này
anh muốn làm gì, anh cũng không thể bỏ bê việc học! Nếu
không…”.
“Nếu không thì sao?”, Lưu Băng buộc hỏi.
Hiểu Khê cao giọng đáp: “Nếu không… Em sẽ khinh thường anh!”. Nói
xong, cô quay ngoắt đi.
“Hiểu Khê”, Lưu Băng muốn kéo cô lại gần.
“Đừng động vào em!”, Hiểu Khê giận dữ thật sự và đẩy anh ra.
Lưu Băng ngồi yên ở đó, mặc cho cô đánh, rồi vẫn kiên trì với tay
để kéo cô vào lòng mình, từ từ ôm chặt lấy cô, rồi đột nhiên phá
lên cười: “Đừng giận nữa, anh chỉ đùa em thôi”.
“Sao?”, Hiểu Khê mơ màng rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh
không chống cự nữa.
Giọng nói của Lưu Băng êm nhẹ và dịu dàng thoảng bên tai cô: “Em có
biết không, mấy hôm nay em lúc nào cũng ủ rũ, buồn rầu chẳng nói
chuyện với anh. Anh thật không quen với một Hiểu Khê như thế!”. Rồi
Lưu Băng xiết chặt cô vào lòng: “Anh muốn em quan tâm anh, dù là
tức giận, la mắng, vẫn tốt hơn thái độ dửng dưng gấp ngàn
lần”.
“Sao em lại dửng dưng với anh được chứ?”, Hiểu Khê bỗng se lòng
lại. Cô dụi đầu mình vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em chỉ không
biết nên nói những gì với anh…”.
Giọng nói của cô quá nhỏ, Lưu Băng nghe không được. “Em nói gì?”,
anh hỏi lại.
Hiểu Khê ngước mặt lên, đôi mắt cô sáng tựa sao đêm, mát như nước
hồ. Đôi mắt Hiểu Khê dán chặt vào anh: “Nếu em không quan tâm đến
anh thì đâu có chạy ngay đến đây mỗi khi có thời gian rảnh như vậy?
Em rất muốn được nhìn thấy anh. Em không nói chuyện với anh không
phải là vì em không quan tâm anh, mà là vì…”.
“Vì sao?”, Lưu Băng không hiểu.
Hiểu Khê thú thật: “Chỉ là vì… em quá ngốc! Em không muốn nói những
lời có thể làm tổn thương tới anh”.
Những ngón tay mát lạnh của Lưu Băng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên má cô.
Rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nồng thắm lên đôi má đang ửng
hồng đó. Một lúc sau, Lưu Băng nói: “Anh hứa với em, khi mọi chuyện
ở đây được giải quyết ổn thỏa, anh nhất định sẽ quay lại
trường”.
“Thật không?”, Hiểu Khê hớn hở reo lên. Nhưng ngay lập tức, một dấu
chấm hỏi khác được đặt ra ngay trước mắt cô: đến khi nào mọi chuyện
ở đây mới được giải quyết?
Lưu Băng như đọc được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng cười: “Em đừng lo,
chuyện của Hải Hưng Bang sắp được giải quyết rồi”. Câu nói ấy như
một dòng điện sáng chạy qua người Hiểu Khê! Phải mất hết mấy phút
dòng điện đó mới tan biến, thay vào đó là dòng cảm xúc vui sướng
lan tỏa như những đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ nước mùa xuân.
Hiểu Khê tươi tỉnh hẳn lên, cười to hơn, để lộ hàm răng trắng như
ngọc: “Anh đã thành công rồi à? Anh đánh thắng Thiết Đại Kì rồi à?
Anh đánh thắng hắn như thế nào? Em cứ nghĩ anh phải cần mấy năm
nữa…”.
Lưu Băng cười bí ẩn: “Em chắc chắn không muốn biết anh dùng cách
nào để đối phó với Thiết Đại Kì đâu”.
Hiểu Khê nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu: “Em không muốn biết, nhưng
em vẫn rất vui. Đã bao giờ em nói với anh chưa nhỉ, rằng thật ra em
cũng rất ghét bọn chúng. Vì vậy, không cần biết anh đã dùng cách
nào, em cũng không cảm thấy xót thương bọn chúng đâu”.
Lưu Băng thở phào vì vẫn sợ cô phản đối. Anh cười thật tươi: “Hiểu
Khê, đợi thêm vài hôm nữa thôi, cái tên Thiết Đại Kì sẽ trở thành
quá khứ!”.
Qua vài hôm nữa thôi sao? Hy vọng mọi việc đều suôn sẻ. Hiểu Khê
nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, mơ màng…
oOo
Hôm nay là ngày triển lãm tranh đầu tiên của Giản Triệt. Từ sáng
sớm, Hạo Tuyết đã mặc đồ rất đẹp, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi đến ký
túc xá của Hiểu Khê. Cô bé lôi Hiểu Khê từ trên giường xuống, không
một chút thương xót. Hiểu Khê lơ mơ dậy, duỗi dài hai chân vẫn còn
đang muốn ngủ của mình ra, cùng Hạo Tuyết đến trung tâm triển
lãm.
Hạo Tuyết lo lắng nắm chặt lấy tay cô: “Chị Hiểu Khê, chị tươi tỉnh
lên một chút có được không? Chị bèo nhèo như thế này đến gặp anh
Giản Triệt là không lịch sự chút nào đâu!”.
Hiểu Khê cố gắng mở to mắt, nhưng đôi mắt bướng bỉnh cứ ra sức xụp
xuống. Cô than vãn: “Chị cũng đâu có muốn, nhưng mà chị thật sự
buồn ngủ quá…”.
Hạo Tuyết trách móc: “Chị Hiểu Khê, chị biết rõ hôm nay là ngày
triển lãm tranh của anh Giản Triệt, tại sao vẫn thức khuya như
thế?”.
Hiểu Khê ấm ức: “Ban đầu chị định chiều nay mới đi, đâu có biết em
lại đến tìm chị sớm như thế!”. Nhìn thấy bó hoa hồng đang nằm trên
tay Hạo Tuyết, Hiểu Khê nhíu mày hỏi: “Em định tặng cái này
à?”
Hạo Tuyết ôm bó hoa chặt hơn, ngọt ngào trả lời: “Dạ, em muốn anh
Giản Triệt thấy được tấm lòng của em”.
Hiểu Khê nhìn cô bé rồi lại nhíu mày nhìn bó hoa. Cô nói: “Tiểu
Tuyết, em kỳ lạ lắm em có biết không?”.
“Sao hả chị?”, Hạo Tuyết mở to mắt ngạc nhiên.
Hiểu Khê nói tiếp: “Em thích anh Giản Triệt và mong muốn anh Giản
Triệt thích em. Tất cả chuyện này chị đều biết, và đều ủng hộ
em”.
Hạo Tuyết gật đầu.
“Nhưng sao lúc nào em cũng kéo chị đi theo thế?”, Hiểu Khê lắc đầu
tỏ vẻ không hài lòng, “Em không thấy rằng có rất nhiều chuyện nếu
chỉ có em và anh Giản Triệt thôi sẽ thuận lợi hơn nhiều
sao?”.
Hạo Tuyết lúc lắc cái đầu nhỏ, nhìn cô đầy tin tưởng: “Em lại cứ
thấy chỉ khi nào có chị ở bên cạnh, em mới đủ lòng dũng cảm. Vì bất
luận xảy ra chuyện gì, chị cũng mãi ủng hộ em, phải không
chị?”
Hiểu Khê tròn mắt nhìn cô bé. Cái con bé này, không hiểu nó ngu
ngốc, hay là thông minh nữa. Hạo Tuyết đẩy cô ra: “Chị Hiểu Khê,
mình đừng nói những lời vô ích đó nữa. Mình phải tìm anh Giản Triệt
trước đã”. Nói xong, cô bé nhón gót lên, nhìn khắp bốn hướng. “Ôi,
cái anh Giản Triệt này, cuối cùng đang ở đâu thế không biết”.
“Đằng kia kìa”, Hiểu Khê nhìn thấy, đưa tay chỉ.
Hạo Tuyết nhìn theo hướng tay cô. Phía đó có một đám người tụ tập,
nhưng cô bé vẫn không nhận ra được dáng của anh Giản Triệt. Hạo
Tuyết lụng bụng: “Chị lừa em, em có thấy anh Giản Triệt
đâu?”.
“Ngốc ơi!”, Hiểu Khê gõ đầu cô bé. “Anh Giản Triệt mà xuất hiện ở
đâu thì sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người. Em chỉ cần xem nơi nào
người đông nhất thì sẽ đoán ra được anh ấy ở đâu”.
Hạo Tuyết ngưỡng mộ cô: “Chao ôi chị Hiểu Khê, chị chắc chắn là
thiên hạ đệ nhị thông minh đấy!”.
“Thế ai là người thông minh nhất?”, Hiểu Khê tò mò hỏi.
Hạo Tuyết thất vọng xoay đầu đi, “Ngốc ạ! Em thu hồi lại lời khen
vừa rồi của mình. Thiên hạ đệ nhất thông minh đương nhiên là thuộc
về anh Giản Triệt rồi!”
Giản Triệt quả nhiên là trung tâm của đám người đó. Anh được vô số
khách mời khen ngợi, ký giả phỏng vấn, chụp hình, các cô gái tặng
hoa. Suy nghĩ của các cô gái hôm nay thật giống nhau, số hoa hồng
anh đang cầm trên tay đếm mãi vẫn không hết được. Giản Triệt được
bao bọc bởi hoa và những lời khen ngợi, nhưng trông anh vẫn có vẻ
xa cách. Khi lách khỏi đám người phấn khích đó và phát hiện ra Hiểu
Khê cùng Hạo Tuyết, đôi mắt Giản Triệt bỗng sáng lên.
Hạo Tuyết buồn bã nhìn bó hoa trên tay, thất vọng nói: “Tại sao
những cô gái kia chẳng có chút sáng tạo nào vậy? Sao lại tặng anh
Giản Triệt hoa hồng giống hệt như em thế này?”.
Hiểu Khê cũng buồn theo: “Vậy em làm sao bây giờ?”.
Hạo Tuyết nhìn theo bước chân ngày một gần của Giản Triệt, lén lút
giấu hoa ra sau lưng: “Em không muốn anh Giản Triệt nghĩ em cũng
bình thường như bọn họ. Đã thế em không tặng hoa nữa!”
Hiểu Khê nhìn khuôn mặt đầy thất vọng của cô bé, với tay cầm lấy bó
hoa hồng, nói: “Em không cần nữa thì cho chị nhé!”.
Hiểu Khê nở một nụ cười rạng rỡ, đưa tặng cho Giản Triệt bó hoa
hồng vừa mới xin được: “Anh Giản Triệt, chúc anh triển lãm thành
công!”.
Giản Triệt lặng người một lúc, nhìn cô không chớp mắt: “Hoa
này…”.
Hiểu Khê cười tươi như hoa cỏ mùa xuân, nháy mắt cùng cô bé Hạo
Tuyết đang ngượng ngịu đứng cạnh bên. “Hoa hồng đẹp không anh? Anh
thích không?”
Đôi mắt Giản Triệt chợt sáng bừng, nụ cười mới ngọt ngào làm sao:
“Bó hoa đẹp như thế, người chọn nó chắc chắn đã phải tốn rất nhiều
tâm trí vào đó. Anh phải cám ơn đàng hoàng mới được”.
Hạo Tuyết nghe xong, mặt mũi vụt tươi tỉnh lại, vội khoe ngay: “Anh
Giản Triệt thích bó hoa này ạ? Mới sáng sớm em đã…”. Rồi cô bé bắt
đầu thao thao bất tuyệt chuyện đi mua hoa của mình.
Giản Triệt nhìn Hiểu Khê, bỗng nhíu mày lại: “Hiểu Khê, sắc mặt của
em trông tệ quá, có phải em bị bệnh rồi không?”.
Hiểu Khê không chống chế được cơn buồn ngủ của mình, cô ngáp dài:
“Em không sao, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi”.
Hạo Tuyết nhanh nhảu đáp: “Chị Hiểu Khê vì muốn ôn tập đã thức đến
tận năm giờ sáng nay mới đi ngủ”.
“Làm gì mà cực nhọc thế!”, Giản Triệt lắc đầu, “Sức khỏe là quan
trọng nhất. Nếu cần gì anh sẽ sẵn lòng giúp đỡ, đừng tự hại sức
khỏe của mình như thế. Xem mắt em bị thâm đen kia kìa”.
Không nói đến thì thôi, chỉ cần nhắc đến ngủ, ngáp, mệt, Hiểu Khê
lập tức cảm thấy mình đầu đau dữ dội, bốn phía quay vòng như chong
chóng. Cô khó chịu đến nỗi phải nhắm mắt lại. Giản Triệt giữ vai cô
lại: “Em thấy mệt lắm à? Khó chịu ở đâu?."
Hiểu Khê chậm chạp đáp, mắt vẫn nhắm nghiền: “Hơi đau đầu ạ!”
Một bàn tay nóng ấm được đặt lên trán của Hiểu Khê, những ngón tay
thon dài bắt đầu dùng sức để xoa bóp đầu cô. Quả là tay thần, Hiểu
Khê thấy dễ chịu lắm. Những ngón tay kia đặt đến đâu, chỗ đó lập
tức trở nên nhẹ nhàng như những sợi lông vũ. Nếu như những ngón tay
đó không bao giờ dừng lại, cứ tiếp tục xoa bóp thế này thì cuộc đời
mới đẹp làm sao.
“Hiểu Khê”, Giản Triệt lo lắng nói, “hình như em sốt rồi đó. Anh
đưa em đi khám bác sĩ nhé!”.
Hiểu Khê định trả lời lại anh, đột nhiên một âm thanh lớn được phát
ra từ trong trung tâm triển lãm, thu hút sự chú ý của tất cả mọi
người…
Ánh sáng chớp nhoáng liên tục, sáng đến lóa mắt, ký giả như một bầy
ruồi bay đến tìm món mồi. Các cô gái không khỏi trầm trồ: “Ôi,
chàng thanh niên đẹp trai quá!”.
Nhưng họ không hình thành một vòng tròn kín như ban nãy. Dường như
có một sự hung dữ nào đó toát ra từ trên người của vị khách mới đến
đã ngăn cản họ lại, làm họ không dám đến quá gần, không dám cản
đường đi của vị khách. Anh ta nhắm thẳng bước tiến đến Giản Triệt,
đôi mắt dán chặt vào người đứng bên cạnh là Hiểu Khê.
Hiểu Khê mở to mắt, nhìn Lưu Băng đang lạnh lùng từng bước từng
bước tiến đến. Đằng sau anh là Đồng cùng mười mấy thanh niên Liệt
Viêm Đường. Tay của Giản Triệt buông khỏi trán của cô, anh do dự,
bất an nhìn Lưu Băng, rồi lại nhìn Hiểu Khê.
“Anh Lưu Băng…”, Hiểu Khê gọi anh rất khẽ, lo lắng không biết anh
có hiểu nhầm chuyện gì không? Sự việc chắc chắn không như anh nghĩ
đâu…
Lưu Băng đứng trước mặt Giản Triệt, ánh mắt chuyển từ Hiểu Khê sang
Giản Triệt. Anh im lặng hồi lâu, rồi bỗng nở nụ cười, nụ cười khá
nhạt, nhưng cũng đủ làm mọi người an tâm: “Giản Triệt, chúc cậu
triển lãm thành công!”.
Giản Triệt cũng cười, nụ cười của anh chân thành: “Lâu lắm rồi
không gặp cậu, cậu dạo này thế nào?”
Đôi mắt Lưu Băng rất phức tạp, khiến Hiểu Khê trong thoáng giây cảm
thấy lo lắng. Cô dịu dàng hỏi: “Anh Lưu Băng, anh không sao
chứ?”.
Lưu Băng cười đáp trả, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng: “Anh không
sao”.
Hiểu Khê hỏi tiếp: “Anh đến đây là để xem triển lãm tranh của anh
Giản Triệt à?”.
“Đúng thế!”, Lưu Băng nhìn Giản Triệt cười, “Chúng ta quả là rất
lâu rồi không gặp mặt nhỉ?”
Giản Triệt vỗ vai Lưu Băng: “Xem hôm nào chúng ta gọi Hạo Nam cùng
ra để trò chuyện với nhau đi”. Lưu Băng gật đầu.
Người đến tham quan triển lãm tranh của Giản Triệt mỗi lúc một đông
hơn. Giản Triệt lại bị đám người vây xung quanh. Hiểu Khê đi theo
sau Lưu Băng và đám người của anh. Hạo Tuyết chạy đuổi lên nói nhỏ
với cô: “Chị Hiểu Khê, em thấy anh Lưu Băng dạo này khác xưa quá.
Anh ấy là lạ làm sao, đáng sợ làm sao. Em chẳng dám nói chuyện với
anh ấy đâu”.
Hiểu Khê bần thần một lúc, nhìn Lưu Băng. Anh mặc một bồ đồ màu
trắng, trông đẹp như một bức điêu khắc bằng đá. Nhưng anh lại quá
lạnh lùng, quá âm u. Giữa dòng người qua lại, anh rõ ràng bị tách
biệt bởi nét kỳ lạ và cô đơn của mình. Hiểu Khê bỗng thấy thương
hại và không nỡ nhìn thấy anh như thế. Cô bước nhanh chân để đứng
cạnh Lưu Băng.
“Em không biết hôm nay anh cũng đến”, Hiểu Khê nói, “Nếu biết, em
đã đến đây cùng anh rồi.”.
“Không sao, em không cần giải thích đâu”. Lưu Băng nắm lấy tay cô,
rồi nhìn các bức tranh trên tường, nói khẽ: “Tranh cậu ấy vẽ đẹp
quá phải không?”.
Hiểu Khê gật đầu: “Tranh của anh Giản Triệt rất đẹp, chỉ có
điều…”.
“Sao cơ?”, Lưu Băng thắc mắc.
“Anh không phải đến đây xem tranh phải không? Tâm trí anh không đặt
ở nơi này”, Hiểu Khê nhíu mày, “Anh Lưu Băng, đã xảy ra chuyện gì
vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”.
Lưu Băng xiết chặt tay cô hơn. Từ bàn tay anh toát lên một làn hơi
ấm lạ kỳ: “Kiên nhẫn một chút, em sẽ biết ngay thôi”. Ánh mắt Lưu
Băng vụt nóng nảy, làm bừng sáng cả khuôn mặt anh.