Hiểu Khê quyết định không suy nghĩ nữa vì đã tới bàn số 6. Một đôi
nam nữ xinh đẹp đã ngồi đó. Cô gái có gương mặt xinh như hoa. Còn
chàng trai mới nhìn từ phía sau cũng đủ thấy một cơ thể rắn rỏi,
lanh lợi. Hiểu Khê cười rất tươi, chìa thực đơn cho cô gái trước,
nói: “Thưa cô, mời cô chọn món trước”. Rồi cô quay sang đưa tiếp
thực đơn cho chàng trai. Đột nhiên cô sững người, tờ thực đơn rơi
toạch xuống đất. Vị khách nam đang ngồi cùng cô gái đó chính là
Đông Hạo Nam - người hay gây chiến với cô nhất. Hiểu Khê thở dài,
đúng là oan oan tương báo, bao nhiêu nhà hàng thì không lui tới,
đến đây làm gì không biết.
Vừa nhìn thấy Hiểu Khê, Hạo Nam cũng kêu ầm lên ngạc nhiên, khiến
tất cả khách khứa đang ăn trong nhà hàng đều quay lại nhìn: “Ơ,
Hiểu Khê, sao em lại ở đây?”.
Hiểu Khê hoảng hốt, chắp tay xin anh nói nhỏ: “Trời ơi, anh làm ơn
nói nhỏ chút đi. Không em bị đuổi việc bây giờ”. Ngay từ khi mới
vào làm, cô đã được dạy dỗ kĩ về triết lý kinh doanh “Khách hàng là
thượng đế”. Nếu Hạo Nam la hét, người quản lý nhà hàng tất cho rằng
cô gây chuyện lớn. Không, không thể mất việc được. Hạo Nam trừng
mắt nhìn cô một lúc, thấy cô năn nỉ quá nên cuối cùng cũng chịu
ngồi xuống ghế.
Hiểu Khê vẫn tươi cười, vui vẻ nói: “Hôm nay anh đến đây dùng bữa
ạ?”.
Hạo Nam hất hàm hỏi: “Sao em ở đây?”.
Hiểu Khê đáp: “Em làm việc ở đây, lúc nãy em nói rồi mà”.
Hạo Nam cau có: “Làm việc? Em mà cũng đi làm thuê sao?!”.
Hiểu Khê làm bộ ngơ ngác: “Có gì sai trái hả anh? Nhiều sinh viên
cũng tranh thủ đi làm thuê mà”.
Hạo Nam nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt nghiêm khắc: “Họ khác, em
khác, chắc chắn là em rất cần tiền, đúng không?”.
Hiểu Khê ấp úng, nhưng vẫn loanh quanh: “Em… em muốn mở mang kiến
thức về xã hội”.
Hạo Nam điên tiết gằn giọng: “Hừm, chứ không phải vì Lưu Băng sống
chung với em nhưng không chịu đưa tiền sao? Em phải đi làm thêm để
nuôi anh ta? Được, Mục Lưu Băng này được lắm. Đúng là đồ trai
bao”.
Minh Hiểu Khê tức giận la lớn: “Đông Hạo Nam, im đi!”, quên mất cả
nguy cơ sẽ bị đuổi việc. Nhưng cô không thể để bất kỳ ai xúc phạm
tới Lưu Băng, kể cả bạn thân anh ấy.
Bạn gái của Hạo Nam lo lắng can ngăn: “Anh Hạo Nam… sao thế? Ngồi
xuống đi!”.
Kẻ nóng tính Đông Hạo Nam lập tức trút toàn bộ cơn giận lên cô gái
vô tội, quát to: “Xéo, xéo ngay cho khuất mặt tôi”.
Cô gái xinh đẹp mặt tái xanh, vừa khóc vừa chạy ra khỏi cửa. Hiểu
Khê thở dài nhìn theo cô gái, than thở: “Dã man quá! Một bữa tối
thơ mộng thế là đi tong”.
Hạo Nam điên tiết, lồng lên như một con mãnh thú: “Minh!.. Hiểu!...
Khê!”
Giám đốc nhà hàng vội vã chạy đến, mặt mũi biến sắc nhưng miệng vẫn
cố nhệch ra cười: “Đông thiếu gia đến để kiểm tra công việc
ạ?”.
Hiểu Khê thấy hơi chóng mặt. Thì ra nhà hàng là của nhà họ Đông.
Ông giám đốc lại hỏi tiếp: “Đông thiếu gia, có phải cô phục vụ này
làm cậu phật ý? Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta
đàng hoàng!”.
Hạo Nam mặt đỏ tưng bừng, la hét om sòm: “Xéo đi. Tất cả xéo hết.
Để tôi ở lại với mình cô ta”.
Ông giám đốc và tất cả nhân viên đứng quanh đó đều sợ hãi, đầm đìa
mồ hôi, chỉ biết gật đầu lia lịa. Lời nói của con ông chủ quả hiệu
nghiệm. Đúng năm phút sau, cả nhà hàng đã vắng tanh, tất cả thực
khách đang say sưa ăn uống ban nãy cũng bị dọn sạch. Chỉ còn lại
Hạo Nam và Hiểu Khê gườm gườm nhìn nhau đầy tức tối. Cứ nhìn nhau
như vậy một lúc lâu, Hiểu Khê mệt mỏi ngồi phịch xuống một cái ghế,
than vãn: “Hạo Nam, anh ghét tôi lắm phải không? Tôi làm thuê ở
đây, lẽ ra anh càng có cơ hội để trả thù chuyện cũ chứ. Việc gì
phải làm ầm ĩ lên như vậy?”.
Hạo Nam cau mày: “Tại sao anh phải trả thù. Lúc nào em cũng cho
rằng anh ghét em lắm sao?”.
Hiểu Khê giảng giải: “Tôi đã công khai chống đối anh hai lần trước
toàn trường, anh vẫn chưa trả thù mà. Lẽ nào anh quên rồi?”.
Hạo Nam càng cau mặt lại, nói nhỏ: “Hừm, vậy tại sao lúc Thiết Sa
Hạnh bắt nạt em ở trường, anh lại ra tay giúp?”.
Nhắc tới vụ Thiết Sa Hạnh, Hiểu Khê bật cười: “Ừ nhỉ, thế nghĩa là
anh không ghét em, lại còn bênh vực em nữa. Thế mà… em cứ
tưởng…”.
Hạo Nam không quên vấn đề chính: “Sao em lại làm ở đây? Em thiếu
tiền lắm sao?”.
Hiểu Khê gật đầu, tha thiết nhìn Hạo Nam nói: “Anh có thể giúp em
một chuyện không? Xin anh giữ kín chuyện em làm ở đây. Lưu Băng
không biết…”.
Hạo Nam thắc mắc: “Tại sao Lưu Băng lại không…?”.
Nhưng Hiểu Khê đã cắt ngang: “Em chỉ nhờ anh có vậy, chuyện này
không liên quan tới Lưu Băng. Anh nhận lời nhé!”
Hiểu Khê nhìn đồng hồ. Chết thật, đã hai giờ sáng rồi. Cô cuống
cuồng tra chìa khóa vào ổ. Không biết hôm nay là ngày gì mà đông
khách thế. Tiền boa của cô hôm nay cũng kha khá. Nhưng khắp người
cô cứng đờ, tưởng không thể nhúc nhích nổi. Cầu mong sao Mục Lưu
Băng đã ngủ, không phát hiện thấy cô về muộn thế này. Hiểu Khê rón
rén mở cửa, nhưng bất ngờ thấy đèn phòng khách vẫn sáng choang.
Chết thật, không hiểu có chuyện gì không? Vừa bước vào phòng, cô
sững người khi thấy Mục Lưu Băng và Phong Giản Triệt đang khoanh
tay chăm chú nhìn cô như dò xét. Giản Triệt chạy tới đỡ túi xách
cho cô, ân cần hỏi: “Sao em về muộn thế? Làm bọn anh lo quá”.
Hiểu Khê lắp bắp, chưa nghĩ ra được lý do gì hợp lý. Giản Triệt ấn
cô vào ghế, nói tiếp: “Hôm nay Lưu Băng đến trường tìm em…”.
Chết rồi, đến tận trường tìm à? Vậy là lộ hết. Hiểu Khê lẩm bẩm.
Giản Triệt kể tiếp: “Lưu Băng gọi tới nhà Hạo Nam và gọi cho anh,
nhưng không ai biết em ở đâu. Tất cả đều lo lắng”.
“Triệt, đừng nói nữa”, Lưu Băng ngăn lại, lạnh lùng nhìn Hiểu Khê:
“Cô đi đâu vậy?”.
Hiểu Khê ấp úng: “Em…đến nhà Tiểu Tuyền mà…”.
Lưu Băng nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt: “Minh, Hiểu, Khê, cô thật
sự làm tôi thất vọng”.
Giản Triệt thở dài, giải thích: “Hôm nay bọn anh có đi tìm Tiểu
Tuyền. Cô ấy cũng không biết em đi đâu”.
Chết cha, lại càng lộ là nói dối. Hiểu Khê hốt hoảng nhìn Giản
Triệt cầu cứu. Giản Triệt xoa đầu cô, hỏi: “Thôi, có gì để mai nói,
em ăn uống gì chưa? Có đói không?”.
“Không ạ!”.
“Vậy mau đi tắm rồi ngủ sớm đi!”.
Hiểu Khê như mở cờ trong bụng. Anh Triệt đã mở cho cô một lối
thoát. Hiểu Khê hớn hở đi bề phía buồng tắm thì bị Lưu Băng gọi
giật lại. Chưa kịp định thần đã thấy Lưu Băng đứng trước mặt cô,
nghiêm nghị hỏi: “Tôi làm phiền cô lắm phải không? Gần đây, cô về
rất muộn. Có phải vì tôi sống chung nên cô thấy bất tiện?”.
“Sao cơ?”. Hiểu Khê thực sự không hiểu anh ta nói gì.
“Cô có bạn trai mới, đúng không?”, ánh mắt Lưu Băng nhìn xoáy vào
cô như muốn thiếu cháy.
Hiểu Khê cười phá lên, gập bụng lại cười nghiêng ngả: “Trời ơi, sao
anh lại nghĩ ra được lý do hay ho đó!”.
Lưu Băng đỏ mặt quát: “Im đi, vậy tại sao?”.
Hiểu Khê ngẩn ngơ, đứng như phỗng vì không biết nói sao.
Lưu Băng buồn bã nói: “Vậy tôi đi đây. Ngày nào cô cũng về muộn vì
không muốn gặp tôi mà thôi. Vậy tôi đi để cô sống thoải mái
hơn”.
Hiểu Khê hốt hoảng lắc đẩu: “Không phải vậy đâu, mà anh định đi
đâu?”.
Lưu Băng lạnh lùng đáp: “Không lien quan đến cô”, rồi bỏ về phòng,
thu dọn đồ đạc.
Hiểu Khê chạy theo, thấy Lưu Băng đang xếp quần áo vào túi xách thì
thất vọng kêu to: “Anh đi đi, từ nay trở đi, tôi không quen biết
anh, tôi ghét anh! Tôi ghét nhất tên Mục Lưu Băng xấu xa!”.
Lưu Băng kéo khóa túi xách, bước ra khỏi phòng sách, lạnh lùng nói:
“Tôi đi đây”.
Hiểu Khê nước mắt ràn rụa nhưng giọng vẫn làm cứng: “Anh cứ việc
đi. Không ai thèm giữ đâu. Anh đi càng xa càng tốt. Đừng để tôi gặp
lại anh…”.
Lưu Băng khách sáo nói: “Cám ơn cô đã chăm sóc tôi”.
Hiểu Khê bắt đầu khóc ầm ĩ, “Anh là đồ vô ơn. Hàng ngày, tôi nấu
cơm, giặt giũ, quét dọn, lại còn cãi nhau với anh nữa… Tôi đối với
anh tốt như vậy mà anh nỡ bỏ đi…”.
Thấy Hiểu Khê khóc lóc âm ĩ, Lưu Băng hốt hoảng, năn nỉ: “Thôi mà,
đừng khóc nữa” và ôm chầm lấy Hiểu Khê, đặt nụ hôn lên môi
cô.
Vẫn là cái cảm giác ươn ướt… mằn mặn… Đầu óc Minh Hiểu Khê như mụ
mẫn. Cô tựa vào lòng Mục Lưu Băng, thở nhẹ. Lúc này cô mới phát
hiện thấy Giản Triệt đã về từ lúc nào.
Lưu Băng nhìn cô trìu mến, giọng trêu chọc: “Lần này anh xin thề
rằng do em cố tình dụ anh hôn em. Đồ háo sắc”.
Hiểu Khê cãi ngay: “Vô lý, làm gì có”.
Lưu Băng nói tiếp: “Em biết rõ là anh không thể chịu được khi em
khóc, còn cố tình khóc lóc ầm ĩ là gì?”.
Hiểu Khê vẫn ấm ức, mình có cố tình khóc đâu. Chả ai muốn khóc cả,
do anh ta đấy chứ. Lưu Băng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt
đỏ hoe của cô, giọng rất nghiêm túc: “Sao em không để anh đi
đi?”.
Hiểu Khê lắp bắp: “Tại… tại vì…”.
Lưu Băng cau mày: “Đừng nói dối anh. Nói mau lên!”.
Hiểu Khê đỏ bừng mặt, đáp: “Tại em thích anh!” rồi rúc sâu hơn vào
lòng anh.
Trời ơi, sao mình dám nói thẳng nhỉ? Nhưng Hiểu Khê không nghĩ được
bao lâu vì một nụ hôn nữa của Lưu Băng lại khiến cô tan chảy. Ôi,
ngọt quá, mềm quá… Hiểu Khê thấy rõ tim mình đập thình thịch… Chết
mất, mình đã yêu, y hệt như Tiểu Tuyền đã nói.
Năm giờ chiều hôm sau, Hiểu Khê bưng một dĩa dưa hấu từ trong nhà
bếp ra. Cô lấy một miếng đỏ nhất, đưa cho Lưu Băng, tủm tỉm cười:
“Anh ăn thử xem. Người bán nói hôm nay dưa ngọt lắm”.
Lưu Băng tinh nghịch chộp lấy tay cô, cắn một miếng, khen: “Ngọt
khủng khiếp”.
Hiểu Khê đỏ mặt nhìn anh: “Bỏ tay người ta ra nào”.
Lưu Băng nhất định không chịu buông, lại kéo cô vào lòng, thì thầm:
“Em là một cô gái rất lạ lùng. Lúc thì chua ngoa, đanh đá, lúc lại
ngốc nghếch như heo, lúc thì nhát gan như chuột nhắt, khi lại thẹn
thùng như mèo con”.
Hiểu Khê đang đắm đuối nên không nghe rõ cả câu Lưu Băng nói, chỉ
thấy loáng thoáng mấy từ “heo… chuột… mèo…” liền cương quyết phản
ứng: “Anh làm trò gì thế? Xúc phạm em hả? Không chịu đâu”.
Lưu Băng cười ha hả, cốc yêu lên trán cô: “Ha ha, bây giờ mới nhận
ra, phản ứng quá ư là… chậm chạp”.
Nói rồi anh lại cúi xuống tìm đôi môi cô. Hiểu Khê bối rối: “Ơ ơi,
anh… anh định làm gì thế?”. Chả lẽ hôn nhau cũng nghiện được sao?
Hiểu Khê thầm nghĩ rồi nhanh chóng thấy đầu óc mình quay cuồng. Mãi
lâu sau, Lưu Băng mới chịu rời môi ra khỏi gương mặt Hiểu Khê. Cô
liếc nhìn đồng hồ rồi hốt hoảng đứng bật dậy, “Thôi chết, em đi
đây. Tối gặp lại anh”.
oOo
Đã quá năm giờ. Chắc chắn ông giám đốc sẽ cắt khoản tiền thưởng
chuyên cần của cô cho mà xem. Chỉ tại Lưu Băng cứ giữ lại. Vừa định
quay người lao ra cửa, Lưu Băng đã đứng chặn trước cửa từ lúc nào.
Anh chăm chú nhìn cô, lạnh lùng hỏi: “Sao? Em định đi đâu? Lại đi
mất hút tới hai giờ sáng? Đừng nói là em đi dạo với Tiểu Tuyền nhé.
Chiêu này xưa rồi. Anh không chấp nhận”.
Hiểu Khê lúng túng, chỉ muốn phát khóc, làm thế nào để đánh lừa Lưu
Băng nhỉ? Trong lúc cố gắng lục lọi trong trí nhớ, cô buột miệng:
“Em đi xem phim”.
Thấy Lưu Băng tròn mắt nhìn mình, Hiểu Khê cắn môi, nuốt nước bọt
nói dối tiếp, “Từ lúc đến đây học, em chưa từng đi xem phim lần
nào… Nghe Tiểu Tuyền nói có một rạp mới rất đẹp… nên…”.
Mặt Lưu Băng hơi ửng hồng, anh nói: “Vậy… chúng ta hẹn hò
nhé”.
Hẹn hò ư? Hiểu Khê chưa từng nghe Tiểu Tuyền căn dặn rằng trong
tình yêu tất cả hẹn hò. Nhưng đành vậy, đâm lao phải theo lao. Thế
là cô chấp nhận lời mời hẹn hò đầu tiên. Nhưng thật ra chẳng thú vị
như cô dự tính. Vừa vào rạp chưa đầy năm phút, Lưu Băng đã “chìm
vào giấc ngủ”. Hiểu Khê quan sát anh, thấy thật khâm phục. Âm thanh
đinh tai nhức óc, tình tiết căng thẳng đầy kích thích mà anh ngủ
được. Tới hết phim, Hiểu Khê đánh thức anh dậy. Lưu Băng uể oải
vươn vai, ca thán: “Sao phim hết nhanh thế nhỉ? Anh thấy mình chưa
kịp xem gì”. Hiểu Khê lườm anh, nhanh gì mà nhanh, có anh ngủ nhanh
thì có.
Cuối tuần, rạp chiếu phim thật đông. Hiểu Khê suýt nữa bị một đám
người đẩy dạt sang một bên. Cô cố gắng chen lên, ú ớ kêu, muốn đuổi
kịp Lưu Băng. Chà, thật không muốn bị lạc ngay lần đầu hẹn hò thế
này. Lưu Băng đã dừng lại chờ cô từ lúc nào, anh chìa tay ra, nói:
“Cầm lấy tay anh, cẩn thận vấp té. Em lề mề quá đi mất”.
Hiểu Khê luống cuống nắm lấy tay Lưu Băng, nép sát bên anh như chú
chim non, hạnh phúc ríu ran. Nhưng niềm vui của cô đã nhanh chóng
bị tiêu tan bởi một đám cô gái trẻ đẹp từ đâu chợt ùa tới. Tất cả
tại Lưu Băng. Anh nổi bật trong đám đông như một tài tử điện ảnh.
Bất chấp lời cầu nguyện của Hiểu Khê, họ vẫn dạn dĩ chạy tới, tranh
nhau xin làm quen với Lưu Băng.
“Chào anh, em là Dân Ái!” “Em là Hữu Tuệ!”
“Em là Mộng Nhi!” “Em là…”
“Em là…”
“Chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?”
Lưu Băng mỉm cười, ôm Minh Hiểu Khê phía trước ngực, thản nhiên
nói: “Hãy hỏi cô ấy đi”.
Hiểu Khê nghiêm mặt nhìn các cô gái tràn trề hy vọng đang vây
quanh, gật đầu chào: “Chào các chị”.
Mọi người tranh nhau nịnh bợ cô, hết vuốt tóc lại bẹo má:
“Ôi em gái dễ thương quá!”,
“Em là em gái anh ấy phải không?”,
“Đồng ý cho bọn chị làm quen với anh ấy đi em”.
“Bọn chị rất thích anh ấy. Anh trai em thật đẹp trai”.
Hiểu Khê bực dọc muốn vùng vẫy ra khỏi mấy cô gái không biết xấu hổ
này. Cô kêu ầm lên: “Còn lâu, anh ấy là bạn trai của tôi”.
Các cô gái kia nhất loạt ngã đánh “rầm” vì thất vọng. Hiểu Khê vội
vã kéo Lưu Băng đi. Anh cười tươi như hoa, nhắc lại: “Anh ấy là bạn
trai của tôi”.
Hiểu Khê ngượng ngùng im lặng. Không hiểu sao lúc nãy cô can đảm
như vậy. Lưu Băng vẫn cười: “Vậy em là bạn gái anh rồi đấy nhé! Là
do em tự thừa nhận đấy!”.
Hiểu Khê bất bình nghĩ, tệ thật, anh ấy làm như thể mình chủ động
hết. Nhưng thôi mặc kệ đi, ai chủ động trước cũng được. Cô và Lưu
Băng cứ nắm tay nhau đi dạo mãi tới khi trời sụp tối. Hai bên đường
đèn đóm đã sáng rực, rồi tại tắt phụt. Trời đã về khuya, chỉ còn
ánh trăng rọi xuống đôi bạn trẻ…
Hết chương 6
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
CHƯƠNG 7
Trên đường tới nhà hàng làm việc, Hiểu Khê buồn rầu suy nghĩ. Làm
thế nào để xin lỗi giám đốc nhà hàng nhỉ? Hôm qua cô đã tự ý nghỉ
không xin phép. Không biết có bị trừ lương hoặc đuổi việc không
đây? Nhưng dẫu thoát được nạn này, cô cũng không nghĩ ra được cách
gì nói dối Lưu Băng lâu dài. Khổ ghê, không đi làm thì không có
tiền. Mà đi làm thì… Hiểu Khê cố gắng động não suy nghĩ, hy vọng
trời không phụ lòng người. Đang miên man suy nghĩ, cô thấy phía
trước có hai người quen quen. Hình như họ đang cãi nhau. Hiểu Khê
chạy như bay về phía đó. Tính cô vốn nhiều chuyện, ưa giải quyết
những việc không phải của mình. Trời, thì ra lại là Đồng và Phong
phu nhân.
Phong phu nhân đang giận dữ quắc mắt quát Đồng: “Con tiện nhân kia!
Mày dám xuất hiện trước mặt ta sao?”.
Giọng Đồng yếu ớt: “Chỉ là tình cờ thôi”.
Phong phu nhân vẫn tru tréo: “Mày còn dám cãi hả? Mày tưởng ta
không biết mày là dạng người thế nào sao. Qua mặt được con trai ta
nhưng không qua mặt được ta đâu”.
Đồng không chút phản ứng, chỉ cung kính cúi chào: “Phong phu nhân,
xin thất lễ” rồi quay người định bỏ đi.
Nhưng Phong phu nhân đâu có dễ dàng buông tha kẻ thù mình. Bà túm
lấy cổ áo Đồng, ầm ĩ: “Định chạy hả? Đâu có dễ vậy! Ta phải đem mày
giao cho cảnh sát, tố cáo mày về tội dụ dỗ đàn ông!”.
Người qua đường thấy ầm ĩ liền xúm lại xem ngày càng đông. Thấy
nhiều người chứng kiến, Phong phu nhân càng hả dạ, càng ra sức chửi
mắng, hạ nhục Đồng. Đồng gắng nhẫn nhịn, hai giọt nước mắt đau khổ
lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt…
Hiểu Khê lao ra từ trong đám đông, bất bình la lớn: “Bác thật quá
đáng! Mau buông cô ấy ra!”.
Cô chụp lấy cổ tay Phong phu nhân không chút khách sáo, vặn khẽ một
cái khiến bà kêu “ối” một tiếng đau đớn rồi vội buông cổ áo Đồng
ra.
Hiểu Khê nhìn bà, trách móc: “Sao bác lại đối xử với Đồng như vậy,
nhất là ở ngoài đường nữa. Cô ấy có lỗi gì đâu”.
Giọng Đồng bình thản: “Không sao đâu Hiểu Khê, thôi bỏ đi. Mình có
việc đi trước, cám ơn cậu”. Nói rồi, Đồng quay người bỏ đi, nhanh
chóng lẫn vào đám đông.
Thấy kẻ thù được tha chóng vánh, Phong phu nhân điên tiết, định
đuổi theo: “Đứng lại, con tiện nhân kia. Không được đi”.
Hiểu Khê phải giữ chặt bà lại: “Bác thật quá đáng. Đánh người vô
lối trên đường phố, giờ còn định đuổi theo đánh tiếp sao?”.
Phong phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Khê và ra sức vùng vẫy
nhưng vẫn không thoát được vòng tay của Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê kéo Phong phu nhân vào một tiệm cà phê vô cùng sang
trọng gần đó. Dù đau lòng cho số tiền sắp phải trả nhưng cô nghĩ
bụng ở nơi đẹp đẽ và thanh lịch này, Phong phu nhân có muốn lên cơn
cũng không được. Lúc này Phong phu nhân đã bình tĩnh lại. Tuy nét
mặt bà vẫn u sầu và nhợt nhạt, song không giấu được nét đẹp quý
phái.
Hiểu Khê tấm tắc khen: “Hẳn là thời trẻ bác đẹp lắm. Chả trách anh
Giản Triệt đẹp trai đến vậy. Hóa ra được thừa hưởng từ bác”.
Phong phu nhân chợt ngẩn người, sờ lên mặt mình rồi cười chua xót:
“Ừ… có lẽ vậy… Nhưng ích gì đâu”.
Hiểu Khê nhìn bà, xót xa: “Bác đừng buồn. Lúc nãy cháu thất lễ với
bác quá. Cháu xin lỗi bác”.
Phong phu nhân cũng gượng gạo nói: “Thật mất mặt với cháu
quá!”
“Không đâu ạ!”, Minh Hiểu Khê lắc đầu, “Ai cũng có điểm yếu. Như
cháu tuyệt nhiên không sợ gì cả, trừ mèo. Có lần, cháu đến nhà thầy
chơi, bỗng con mèo nhảy ra, cháu hét ầm lên rồi nhảy phắt lên
giường, không kịp tháo giày nữa”.
Phong phu nhân bật cười, nét mặt tươi tắn trở lại. Bà nói: “Cháu
thật vui, thảo nào Triệt quý cháu như vậy.”
Minh Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao… sao bác biết ạ?”.
Phong phu nhân cười đáp: “Bác là mẹ nó, tất nhiên phải hiểu con
chứ. Mặc dù Triệt có quan hệ rất tốt với bạn bè nhưng nó chưa bao
giờ mời bạn gái nào về nhà cả. Cháu là người đầu tiên đấy”.
Một hơi ấm như dâng lên trong người Hiểu Khê, cô thấy người lâng
lâng trong hạnh phúc: “Thật thế ạ?”.
Phong phu nhân gật đầu, rồi lúng túng nói tiếp: “Nhưng bác đã đánh
mất thể diện trước mặt bạn của con rồi. Nếu Triệt biết, hẳn sẽ buồn
lắm”.
Hiểu Khê nắm tay bà an ủi: “Anh Triệt là người cháu thích nhất, tôn
trọng nhất. Cháu cũng rất kính trọng bác. Dù rất không tán đồng
cách cư xử của bác với Đồng nhưng cháu tin rằng bác có lý do đặc
biệt. Mặc dù lý do đó có thể không đúng nhưng cháu và anh Triệt đều
nhận thấy, khi bác làm tổn thương tới Đồng cũng là lúc bác tự làm
tổn thương mình. Bỏ qua đi bác. Anh Triệt rất lo lắng”.
Giọng Phong phu nhân trở nên yếu xìu: “Nó rất lo sao? Nó là một đứa
con rất tốt… Nhưng lòng tốt sẽ đem lại gì nào?”. Bà dần trở nên
kích động, uất ức kể: “Lòng tốt… cháu có biết kết cục của lòng tốt
là gì không? Trước kia có một cô gái trẻ, đẹp, giàu có, rất yêu
đời. Sai lầm duy nhất của cô ta là đã phải lòng một chàng trai
không xứng đáng. Mọi người xung quanh đều nói rằng động cơ chính
hắn ta tìm đến cô chỉ vì tiền và địa vị của cha cô mà thôi… Nhưng
cô gái không tin, cứ tưởng rằng trên thế gian này có cái gọi là
tình yêu… Cô kiên quyết lấy chàng trai đó…”. Hiểu Khê xót xa nhìn
Phong phu nhân. Cô hiểu bà đang kể về chính cuộc đời mình.
“Sau khi cưới, cô gái phát hiện ra mình thật sai lầm… Anh ta đối xử
với cô lạnh lùng như băng giá… Anh chỉ nghĩ tới quyền lực và địa
vị… Cô gái đã làm mọi cách với hy vọng tình yêu sẽ đến, cho đến khi
con đàn bà khốn nạn đó xuất hiện, phá tan những ảo tưởng hão huyền.
Oan nghiệt thay, đó lại chính là kẻ ăn mày, xấu xí, được cô gái tốt
bụng kia mang về nuôi”.
Những móng tay của Phong phu nhân bấm lên tay Hiểu Khê đau nhói, bà
vẫn kể, toàn thân run lẩy bẩy: “Cô gái đã quá tốt, cưu mang, chăm
sóc cô ta, giữ lại trong nhà, đối xử như em gái, tâm sự, tin tưởng
như một người bạn tốt. Thế mà… cô ta dám lừa lúc cô gái không để ý,
đã quyến rũ chồng cô gái. Đến lúc cô phát hiện được, tất cả đã quá
muộn, cô ta đã có bầu. Con đàn bà đáng sợ đó còn không biết liêm
sỉ, dám ngạo mạn nói sắp chiếm chỗ của cô gái, giật chồng cô gái,
cười chế nhạo cô”.
Hiểu Khê kinh ngạc: “Vậy sao? Tiếp sau như thế nào, bác mau kể
đi”.
Phong phu nhân cười phá lên: “Con đàn bà khốn nạn đó làm sao đạt
được ý nguyện. Một gã đàn ông chỉ coi trọng địa vị làm sao có thể
để lý lịch bị vết nhơ? Hắn không chịu những đòi hỏi vô lý đó. Thế
là cô ta đi khắp nơi kiện cáo ầm lên. Kết cục gã đàn ông nọ vì một
phút hoan lạc đã mất luôn cái ghế hắn hằng mơ ước. Hắn rất uất ức
nên kiên quyết bỏ mặc con đàn bà phản trắc nọ. Thế là vừa không
được tình vừa không được tiền, cô ta chán nản bỏ đi, vứt lại đứa
con mới sinh”.
Minh Hiểu Khê trầm ngâm hồi lâu, chợt cô ngẩng lên, thấy mặt Phong
phu nhân đỏ rực như sắp ngất.
oOo
Cổng nhà họ Phong.
Trước khi ra khỏi cổng, bác sĩ dặn dò: “Thần kinh Phong phu nhân
rất yếu, đang bị suy nhược trầm trọng. Sau này anh cố gắng đừng để
bà bị kích động”.
Giản Triệt cung kính đáp: “Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả
quá!”.
Hiểu Khê rón rén theo Giản Triệt lên lầu thăm Phong phu nhân. Khi
vào phòng ngủ, họ thấy bà đang nằm trên giường, đã bình tĩnh lại.
Phong phu nhân mỉm cười, vẫy Hiểu Khê lại. Cô rón rén đến bên
giường, hỏi: “Bác thấy đỡ chưa ạ?”.
Phong phu nhân nhìn cô, thăm dò: “Bác có làm cháu sợ không?... Câu
chuyện ban nãy…”.
Hiểu Khê tinh ý, gạt đi: “Dạ không! Là cháu làm bác mệt, cháu xin
lỗi bác! Bác yên tâm, trí nhớ cháu kém lắm, từ nhỏ đến lớn, cháu
chẳng thuộc được một bài thơ nào cả”.
Phong phu nhân mỉm cười, thầm nghĩ con bé này đến là thông minh. Bà
cất tiếng: “Triệt, con giữ Hiểu Khê ở lại ăn cơm.”
Ăn tối xong, Hiểu Khê và Giản Triệt sang phòng anh. Phòng rất rộng,
chính giữa kê một chiếc đàn dương cầm trắng. Hiểu Khê thích thú
ngồi xuống, thử gõ lên phím đàn và thắc mắc: “Anh Triệt này, sao cả
anh và Lưu Băng đều thích gọi em là nha đầu ngốc vậy? Chả lẽ em
ngốc lắm sao?”.
Giản Triệt tủm tỉm cười, Hiểu Khê than vãn: “Hôm nay nom anh vui
thế, em đang chán đây”.
Giản Triệt ngạc nhiên: “Em có chuyện gì không vui sao?”.
Minh Hiểu Khê thẫn thờ nói: “Tại sao trên thế gian lại có lắm điều
phiền muộn? Tại sao người nào cũng có những chuyện không vui? Chiều
nay mẹ anh đã kể rất nhiều”.
Giản Triệt gật đầu thông cảm: “Mẹ anh chịu nói sẽ tốt hơn cho bà,
sẽ nhẹ bớt những uất ức trong lòng. Cám ơn em nhiều nhé!”.
Hiểu Khê vẫn thủ thỉ: “Trước đây, em nhìn bác gái khác cơ. Nhưng
hôm nay sau khi nghe chuyện bác kể, em mới thấy rõ không thể đánh
giá bề ngoài”.
Giản Triệt âu yếm nhận xét: “Em lớn rồi đấy, ngốc ạ!”.
Hiểu Khê thở dài, nhớ lại những lời giáo huấn của Tiểu Tuyền, liền
than thở: “Sự trưởng thành là cái giá cho nỗi đau khổ. Anh Triệt
mau an ủi em đi…”
Giản Triệt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Để anh đàn cho em nghe”.
Tiếng đàn du dương như dòng suối trong lành, mát dịu, thanh khiết,
rót vào lòng Hiểu Khê từng giọt, từng giọt. Cô chỉ im lặng nhìn
mười ngón tay linh động điêu luyện của anh nhẹ nhàng lướt trên phím
đàn, phát ra những âm thanh huyền hoặc êm ả. Thật lạ, tiếng đàn đã
dần giải tỏa tâm trạng lo lắng của cô…
Hiểu Khê bật nói: “Anh cũng muốn biết hôm trước tại sao em về muộn
phải không? Em biết cả anh và Lưu Băng đều rất lo lắng… Em rất muốn
nói thật, nhưng lại không thể. Không phải em đi chơi, cũng không
phải không muốn về nhà… Em không muốn nói dối anh. Em đã đi làm
thuê… vì hết tiền rồi… Em không thể để Lưu Băng biết… Anh ấy sẽ
buồn lắm… Nhưng không có tiền thì sống thế nào… cũng không thể xin
gia đình… Lưu Băng không thể về nhà, cũng không thể vay mượn ai…
Chỉ có cách đi làm… Nhưng nếu cứ kéo dài thế này… Lưu Băng sẽ biết…
Em chết mất… Làm sao bây giờ?”.
Tiếng nhạc ngừng hẳn.
Giản Triệt nhìn cô rất thông cảm rồi kéo bàn tay cô lại, hỏi: “Em
có biết anh còn là thầy bói không? Anh xem tay rất chính xác đấy,
để anh xem thử chuyện của em sẽ ra sao”.
Hiểu Khê ngạc nhiên reo lên: “Anh lắm tài quá nhỉ? Nào, xem cho em
đi”.
Giản Triệt chăm chú ngắm bàn tay của Hiểu Khê hồi lâu rồi phán luôn
một câu xanh rời: “ Đừng lo, số em may lắm, hai ngày nữa, nỗi lo
của em sẽ tự khắc hóa giải”.
Hiểu Khê sung sướng nhảy cẫng lên: “May quá! Hay quá!”, chợt cô
ngừng lại, ngờ vực: “Anh có lừa em không đấy? Anh nói thật
chứ?”.
Giản Triệt cười nói: “Sao? Không tin phải không? Vậy lần sau đừng
hỏi nhé”.
Hiểu Khê gật đầu lia lịa, “Tin, em tin mà”, rồi ra sức bắt tay anh,
“Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều”.
Đông Hạo Nam chau mày hỏi Hiểu Khê: “Giám đốc nhà hàng báo cáo lại,
em không chịu đến làm ba ngày nay. Có chuyện gì rồi?”.
Hiểu Khê hơi ngạc nhiên trước thái độ quan tâm đột ngột này của Hạo
Nam, song vẫn đáp: “Tại… em thấy về nhà muộn quá, toàn hai giờ
sáng… Lưu Băng nghi ngờ… nên”.
Hạo Nam hừm một tiếng: “Vậy là không cần tiền nữa chứ gì? Đã kiếm
được việc khác chưa?”
Hiểu Khê ngán ngẩm than: “Vẫn chưa, nhưng em sẽ cố gắng”.
Hạo Nam bực tức véo tai cô, cáu kỉnh nói: “Tại sao em chỉ nói
chuyện với Triệt? Thật bực quá đi mất”.
Hiểu Khê vẫn đang ngơ ngác, chưa hiểu ý anh nói gì thì Hạo Nam nói
tiếp: “Công ty ba anh đang thiếu một chân tạp vụ, ngày làm việc hai
tiếng, từ năm đến bảy giờ chiều hằng ngày. Nhiệm vụ chính là dọn vệ
sinh, pha trà”.
Hiểu Khê mừng quá, không ngờ những lời tiên đoán của anh Triệt đều
linh như vậy. Cô nhẩm tính, thời gian rất thích hợp, công việc lại
nhẹ nhàng… nhưng… không biết có phải anh Triệt nhờ giúp không nhỉ?
Cô bật hỏi: “Có phải anh Triệt nói chuyện với anh, nhờ giúp em
không?”.
Hạo Nam quay mặt đi, không thèm đáp, nói tiếp: “Hôm nay em có thể
đi làm luôn. Lương cũng bằng với lương làm ở nhà hàng”.
Hiểu Khê lắc đầu, từ chối: “Như vậy không công bằng đâu. Em làm ở
nhà hàng làm năm – sáu tiếng, nay làm tạp vụ chỉ hai tiếng, tại sao
lương lại bằng nhau? Em không dám nhận đâu”. Cô nhìn Hạo Nam, cương
quyết nói: “Cám ơn anh đã giúp em, nhưng em chỉ nhận lương đúng với
công sức đã bỏ, không cần cao hơn”.
Hạo Nam nhìn Hiểu Khê hồi lâu, miễn cưỡng gật đầu. Hiểu Khê sung
sướng reo vang, ôm chầm lấy Hạo Nam, rối rít nói: “ Cám ơn anh Hạo
Nam. Anh thật tốt quá!”.
Hạo Nam ngượng ngùng đứng im như pho tượng.
Buổi tối Hiểu Khê ngần ngừ nhìn Lưu Băng đang đọc báo. Từ nãy tới
giờ cô cứ đi ra đi vào, do dự không biết có nên khoe tin vui đi làm
với anh không? Cô ôm tách trà, lo lắng Lưu Băng phản đối. Lúc đó sẽ
ra sao nhỉ? Chợt Lưu Băng cất tiếng gọi, khiến cô giật mình, chao
nghiêng tách trà, sánh nước nóng ra tay. “Ối!”, Hiểu Khê thốt
lên.
Lưu Băng lập tức đứng trước mặt, quát tháo: “Hậu đậu, làm ăn kiểu
gì mà cầm tách trà cũng không xong. Đưa tay ra xem nào”.
Hiểu Khê im thin thít, vội chìa tay ra, rồi gượng cười: “Không sao
đâu, da em dày lắm”.
Lưu Băng nạt: “Còn dám ba hoa nữa sao. Em không thấy chỗ da bị
phỏng đỏ lên đó sao? Đau lắm không?”.
Hiểu Khế cười lắc đầu, rồi chợt nhận ra: “Ơ, anh đang quan tâm em
sao?”.
Lưu Băng vừa bôi thuốc mỡ lên tay cô vừa nói: “Ừ, anh đang quan tâm
em đó, hài lòng chưa? Thắc mắc suốt ngày”.
Hiểu Khê cười sung sướng, đúng là càng ngày càng thấy Lưu Băng quan
tâm và chăm sóc cô.
Lưu Băng cười, cốc vào đầu cô, nói: “Hừm, chắc em cố tình để anh
phải chăm sóc phải không?”.
Hiểu Khê kêu la oai oái: “Làm gì có chuyện đó, anh thật khéo tưởng
tượng”.
Lưu Băng cười cười: “Thế sao em cứ rình rập nhìn trộm anh thế? Thật
mờ ám”.
Hiểu Khê cười đau khổ: “Trời ạ, nhìn mà cũng bị nghĩ là mờ ám.
Thôi, có nghe em kể không đây. Cha em kinh doanh trong võ quán
Trường Thắng. Mục tiêu của em là giúp cho phát triển võ quán hùng
mạnh, mở khắp các chi nhánh trên thế giới để truyền bá tinh hoa của
võ thuật Trung Hoa. Vì thế em quyết định học ngành quản trị doanh
nghiệp”.
Lưu Băng gật gù: “Em nghĩ được như vậy thì rất hay”.
Hiểu Khê liếc nhìn Lưu Băng, thấy mặt anh vui vẻ thì rất mừng: “Hôm
nay em nói chuyện với anh Hạo Nam, được biết tập đoàn Đông Thị đang
thiếu một cô tạp vụ. Em quyết định nhân cơ hội này thâm nhập vào
tìm hiểu về thương trường”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em nói loanh quanh nãy giờ
chỉ vì muốn đi làm phải không?”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không phải, em chỉ muốn tranh thủ để học hỏi
kinh nghiệm thôi”.
Lưu Băng giọng đã hơi bực bực: “Làm tạp vụ thì học được kinh nghiệm
gì? Vớ vẩn”.
Hiểu Khê cãi: “Không đúng, trong quá trình làm việc thì tất có kinh
nghiệm”. Cô kéo tay anh nằn nì: “Đi mà anh, anh đồng ý nhé. Em thật
sự rất muốn làm. Băng ơi, anh gật đầu đi mà”.
Lưu Băng xúc động, mặt đỏ ửng, ôm chầm lấy Hiểu Khê, nói: “Băng… em
gọi như vậy, nghe rất hay”.
Hiểu Khê toét miệng ra cười, cảm giác thật hạnh phúc. Đôi môi ngọt
ngào của Lưu Băng lại cúi xuống tìm môi cô.
Hết chương 7
CHƯƠNG 8
Minh Hiểu Khê đã trở thành tạp vụ làm việc trong tập đoàn Đông Thị.
Cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của tất thảy mọi người bởi bản
tính cần cù và nhanh nhẹn. Chỉ cần có mặt cô, văn phòng sạch sẽ
ngăn nắp hẳn. Cô cũng nhiệt tình giúp các nhân viên photo tài liệu,
gửi thư từ. Nhiều lúc chưa có người lên tiếng nhờ, cô đã tự tay làm
giúp. Mọi người còn gọi cô là “Hiểu Khê thần kỳ”. Vì cô có một
“tuyệt chiêu” rất độc đáo, biết mang đến tận tay họ đúng những thứ
họ cần, vào đúng lúc thích hợp nhất (có thể chỉ là một tách trà,
một tách cà phê…)
“Hiểu Khê này!”, chị Trịnh trưởng phòng Nhân sự gọi cô lại khi thấy
cô đang ôm một tập hồ sơ đi ngang qua, “Sáu giờ rưỡi, có một buổi
họp quan trọng với chủ tịch tập đoàn Thiên Dương. Em chú ý lo đồ
uống nhé. Chủ tịch Dương hơi khác người. Lần trước chỉ vì chuyện đồ
uống không vừa ý khiến ông ấy phật lòng nên chị…”.
Hiểu Khê tự tin hứa: “Chị yên tâm. Em sẽ cố hết sức để làm chủ tịch
Dương hài lòng”.
Chị Trịnh quay đi rồi, Hiểu Khê mới lo lắng, mình hứa mạnh như vậy
nhưng chưa hề biết chủ tịch Dương thích uống gì.
Chuyển xong tập hồ sơ, Hiểu Khê về phòng suy ngẫm. Đối với sở thích
của mọi người trong công ty, cô có thể tìm hiểu và nắm dễ như bỡn
qua cách quan sát họ hằng ngày. Nhưng với chủ tịch Dương thì thật
khó. Chưa biết phải chuẩn bị gì nhỉ? Bỗng Hạo Nam ở đâu xuất hiện,
gọi cô. Hiểu Khê quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Ơ anh Hạo Nam, anh đến
lâu chưa?”.
Hạo Nam nhìn quanh quất trong phòng, giọng rất ân cần: “Môi trường
làm việc thế nào? Em đã quen chưa?”.
Hiểu Khê cười hì hì: “Tốt lắm anh ạ. Cám ơn anh rất nhiều”.
Hạo Nam cười nói: “Vừa vào công ty hỏi thăm em, ai cũng nhiệt tình
chỉ. Có vẻ như họ rất quý mến em”.
Hiểu Khê cũng cười rạng rỡ: “Hi hi, em cũng rất quý mọi người ở
đây”. Chợt cô hỏi: “Hôm nay anh rảnh ghê, tới thăm em sao?”
Hạo Nam đáp: “Không, anh cùng ba tới gặp một khách hàng lớn”.
Hiểu Khê đoán ra luôn: “Có phải là chủ tịch Dương không?”
Thấy Hiểu Khê có vẻ hồ hởi, Hạo Nam hơi ngạc nhiên: “Ừ, nhưng có gì
không?”.
Cô không kịp giải thích, cứ túm chặt lấy tay của Hạo Nam, hỏi dồn:
“Ông ấy là người như thế nào? Thích uống nước gì?”.
Tới lúc này, Hạo Nam mới hơi hiểu động cơ của Hiểu Khê. Trầm ngâm
nhớ lại hồi lâu, anh nói: “Anh chỉ gặp ông ấy hai lần. Đúng là
người rất khó tính, không thích uống gì cả”.
Chợt Minh Hiểu Khê nhớ ra: “Ơ, sao mọi người bàn chuyện làm ăn, anh
đi theo làm gì?”.
Hạo Nam lắc đầu nói: “Chịu, anh cũng không rõ, do chủ tịch Dương đề
nghị. Nể ông ấy là bạn thân nên bố anh nhận lời."
Đến lượt Hiểu Khê trầm ngâm suy nghĩ, “Hừm, thì ra vậy, khả nghi
quá!”.
Mười phút sau, cô đã rõ nguyên nhân Hạo Nam bị triệu tới.
Trong phòng họp chỉ có bốn người. Một là ông Đông Bình Xuyên – chủ
tịch tập đoàn Đông Thị, bố của Hạo Nam, tính tình xởi lởi. Một là
chủ tịch Dương của tập đoàn Thiên Dương, nom nghiêm nghị, ít cười.
Còn lại là Đông Hạo Nam và Dương Thiên Phụng – con gái của chủ tịch
Dương – rất xinh đẹp, điềm đạm. Trực giác mách bảo cho Hiểu Khê
cuộc gặp gỡ này khá quan trọng, như để ra mắt mai mối. Vừa nghĩ,
Hiểu Khê vừa bưng khay đồ uống vào, cẩn thận đặt từng loại lên
trước mặt từng người. Do Dương Thiên Phụng đã đến công ty này mấy
lần nên không lọt qua được con mắt quan sát của Hiểu Khê. Cô quyết
định pha một tách trà sữa thơm nồng cho Thiên Phụng. Với cha con
Đông Thị, cô pha hai tách trà xanh hương thơm dịu. Còn với chủ tịch
Dương… thì chỉ có một ly nước lọc.
Chủ tịch Dương hơi ngạc nhiên, bưng ly nước lên hỏi: “Nước
này?”.
Hiểu Khê nhanh nhảu giải thích: “Thưa chủ tịch, đây là loại nước
thuần khiết nhất, lấy từ Thiên Sơn, trong đó có chứa vị ngọt thanh
tao”.
Chủ tịch Dương hơi mỉm cười, gật gù: “Hay, nói hay lắm. Nước, nước
trong tự nhiên, là khởi nguyên của mọi sinh mạng, là thứ thuần
khiết nhất thế gian”.
Ông nhấc ly lên, uống cạn rồi giục Hiểu Khê: “Cho tôi ly
nữa”.
Rồi ông quay sang nói với ông Đông Bình Xuyên, giọng rất hài lòng:
“Chả trách mấy năm qua tập đoàn Đông Thị càng ngày càng phát đạt.
Thì ra ngay cả cô tạp vụ cũng lanh lợi, khôn khéo đến vậy”.
Đông Bình Xuyên cười ha hả: “Đâu dám, quá khen, nếu không được anh
Dương ủng hộ, Tập đoàn Đông Thị làm sao phát triển được như ngày
nay”.
Nói xong, ông quay sang Dương Thiên Phụng, tấm tắc khen: “Anh Dương
thật có phúc, có cô con gái giỏi giang xinh đẹp giúp một tay, quả
thật khiến người khác phải ngưỡng mộ”.
Chủ tịch Dương cũng phấn khởi, nhìn con gái trìu mến: “Cũng may có
con gái tôi phụ giúp. Cháu mới mười tám mà đã thành thạo chuyện
kinh doanh. Thật đúng là chúng ta giờ đây không bằng tụi
trẻ”.
Đông Bình Xuyên cười lớn: “Đúng thế, đúng thế, sau này thiên hạ sẽ
thuộc về lớp trẻ”, rồi quay sang căn dặn Hạo Nam, “Con phải học hỏi
Dương tiểu thư nhé…”
Ở góc phòng, Hiểu Khê vừa rót ly nước thứ hai cho chủ tịch Dương
vừa buồn cười. Chắc hẳn Hạo Nam cũng bị bất ngờ khi bị “gả bán” như
vậy. Anh chưa kịp cất tiếng thì Dương Thiên Phụng đã nói ngay: “Nếu
hôm nay cha không có chuyện bàn bạc với bác Đông đây, con xin phép
đi trước. Con còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn chuyện mai mối
con với con trai bác Đông”.
Nói xong, cô quả quyết đứng dậy, lịch sự chào hai cha con họ Đông
rồi bỏ đi. Chủ tịch Dương có vẻ ngượng ngùng vì vở diễn đã bị lộ
tẩy quá sớm.
Đông Bình Xuyên cười ha hả: “Tôi đã nói rồi mà. Bọn trẻ tinh ý lắm.
Chúng ta mất công dàn dựng như vậy mà không gạt được con gái
anh”.
Chủ tịch Dương ỉu xìu nói: “Ừ, tôi thực tình cũng không biết sao
nữa”.
Bố Hạo Nam vẫn tấm tắc: “Con bé thật cá tính. Rất hiếm có. Tôi rất
thích”.
Chủ tịch Dương nói: “Tiếc là nó và Hạo Nam chưa có cơ hội”.
Đông Bình Xuyên cười xởi lởi: “Mọi việc đều do con người cả, chỉ
cần chúng ta tạo cho chúng cơ hội…”.
“Ba!”, Hạo Nam không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đứng phắt dậy,
nói to: “Xin ba giữ sĩ diện!”, rồi đi thẳng.
Hai ông chủ tịch chỉ biết nhìn nhau, than: “Bọn trẻ bây giờ thật
không hiểu gì về nỗi lòng của cha mẹ”.
Tối đó, Hiểu Khê và Lưu Băng lại đến nhà họ Đông ăn cơm. Vẫn như
mọi lần, bác Đông cho nấu rất nhiều món ngon khiến cái miệng háu ăn
của Tiểu Khê được ăn thỏa thích. Nhìn cô ăn rất ngon miệng và vui
vẻ, Hạo Tuyết không khỏi tò mò: “Chị Hiểu Khê, sao hôm nay chị vui
thế?”.
“Chị á?”, Hiểu Khê ngẩng đầu lên, gặp ngay ánh mắt hăm dọa của Hạo
Nam, cô không nhịn nổi, liền bật cười, phì hết cơm ra ngoài.
Hạo Tuyết ngờ vực hỏi: “Có chuyện gì phải không? Sao hôm nay anh
Hạo Nam và chị Hiểu Khê kỳ kỳ thế nhỉ? Có gì vui, chị mau kể đi
chứ! Đừng sợ anh ấy”.
Hiểu Khê chợt hỏi: “Chị đến đây chơi đã nhiều, sao chưa bao giờ gặp
ba em nhỉ?”.
Hạo Tuyết đáp, giọng kém vui hẳn: “Trời ơi, đến cả em còn không
được gặp ba nữa là. Ba em bận lắm. Làm kinh doanh là vậy đấy. Sau
này anh Hạo Nam cũng làm kinh doanh, cũng sẽ bận như ba em. Mà chị
tuyệt đối không lấy thương nhân nhé, nếu không sẽ giống như mẹ em
đây, suốt ngày một mình với con cái”.
“Vậy còn những người thương nhân đó thì sao?”, Hiểu Khê liếc nhìn
Hạo Nam, ra chiều suy nghĩ, “A, có cách rồi, cho họ cưới vợ cũng là
thương nhân, như vậy là xứng đôi vừa lứa!”.
Hạo Tuyết thích thú vỗ tay: “Đúng, đúng, chị thật thông
mình!”
Đông Hạo Nam giận run cả người, quát to: “Minh… Hiểu… Khê!”.
Hiểu Khê vội trốn sau lưng Lưu Băng, rối rít nói: “Xin lỗi, xin
lỗi, em hứa sẽ im thin thít, không biết gì hết”.
Hạo Nam ấm ức đành ngồi xuống.
Bác Đông và cô giúp việc mang hoa quả vào, hào hứng giục: “Các con
ăn thử đi. Ngọt lắm đó”.
Hiểu Khê chọn lấy một miếng dưa hấu đỏ ửng, cắn một miếng ngon lành
và suýt xoa khen: “Ngon quá, ngọt quá!”. Vừa ăn cô vừa liếc về phía
Lưu Băng, nháy mắt đầy ngụ ý.
Anh bật cười, cốc nhẹ lên đầu cô.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Bác Đông nói tiếp: “Sắp tới Giáng sinh rồi. Nhưng các con nhớ đừng
đi đâu nhé. Tới đây, tất cả tới đây. Ta sẽ tổ chức một lễ Giáng
sinh tuyệt vời, bảo đảm các con không thể quên”.
oOo
Hiểu Khê đang lang thang trong một siêu thị lớn, dán mắt vào các tủ
kính đựng đầy quà rực rỡ. Nom cô háo hức ý hệt Tiểu Tuyết khi đi
mua quà sinh nhật tặng Giản Triệt trước kia. Giáng sinh sắp đến
rồi. Hiểu Khê muốn mua quà tặng Lưu Băng. Nhưng phải mua quà gì đây
cho thật ý nghĩa? Cô cảm thấy thật đau đầu, thật không biết món gì
mới hợp với anh ấy. Chợt cô nghe thấy tiếng léo nhéo ở khu vực tính
tiền. Cô thu ngân nói: “Cô ơi, cô chưa trả tiền”.
Một giọng nói quen quen vang lên: “Tôi quên mang ví nên cô để tôi
lấy hàng trước, tôi sẽ cho người mang tiền tới trả”.
Giọng cô thu ngân đã hết kiên nhẫn: “Cô ơi, không được, quy định
của siêu thị là vậy, chưa trả tiền, không được lấy hàng”.
Cô gái vẫn cương quyết: “Không, tôi cần nó, phải mang đi
ngay”.
Hiểu Khê quay lại nhìn, cô thu ngân mặt đỏ bừng, vừa bực vừa khó
xử. Có lẽ cô ta chưa bao giờ gặp phải vị khách ương bướng như vậy.
Còn cô gái kia nhìn quen mắt thật. Hiểu Khê tò mò đi tới.
“Dương Thiên Phụng? Là cô à?”, cô buột miệng hỏi.
Cô thu ngân mừng như gặp cứu tinh: “Cô biết cô này sao?”.
Hiểu Khê ngập ngừng gật đầu: “Cho là vậy. Chỉ biết sơ thôi”, bụng
bảo dạ thật không hiểu người ta có nhận ra mình không, hay lại bảo
thấy người sang vơ quàng làm họ. Hiểu Khê nhìn nguyên nhân của việc
tranh chấp. Thì ra là một gói băng vệ sinh. Thảo nào Thiên Phụng
nằng nặc đòi lấy, chắc đang gặp phải tình trạng “khẩn cấp”. Hiểu
Khê cười: “Không sao, để tôi trả hộ”.
Cô thu ngân tươi cười như hoa: “Mười chín đồng”.
Hiểu Khê nhăn mặt, đành rút ví ra. Hừm, đúng là con nhà giàu xài đồ
đắt kinh hồn. Thiên Phụng cầm gói băng vệ sinh, khẽ gật đầu với
Hiểu Khê rồi bước đi.
“Chờ một chút!”, Hiểu Khê đuổi theo.
Thiên Phụng quay lại, hơi ngạc nhiên: “Cô ngại tôi không trả lại
tiền sao?”.
Hiểu Khê cười, đáp: “Không phải, cô nói quên ví, làm sao về nhà
được nên tôi đưa tiền cho cô đi xe bus”. Nói xong, cô móc ví lấy ra
một tờ tiền, chìa ra trước mặt Thiên Phụng, “Này, cầm lấy”.
Thiên Phụng ngạc nhiên: “Xe bus à? Tôi chưa đi bao giờ”.
Hiểu Khê gật đầu, thông cảm: “Tôi biết, nhưng xe bus vẫn hơn phải
cuốc bộ về nhà…”.
Thiên Phụng chìa tay nhận tờ giấy bạc, trịnh trọng hứa: “Tôi sẽ trả
lại cho cô”.
“Thôi khỏi đi…”, Hiểu Khê lẩm bẩm, “Cô còn không biết tôi là ai
mà”. Rồi quay người, định bụng tiếp tục tìm mua quà cho Lưu Băng.
Đúng lúc đó, một vật phát ra tia sáng lấp lánh đã thu hút sự chú ý
của cô… Nhanh như cắt, cô chạy ngay tới đó. Thì ra là một sợi dây
chuyền. Mặt nó là một hạt pha lê được chạm trổ như băng tuyết. Dù
đã bị khóa trong tủ nhưng nó vẫn tỏa ra màu sắc óng ánh, đẹp mê
hồn. Hiểu Khê đứng ngây ra nhìn. Cô thấy nó thật giống mắt của Lưu
Băng, cũng lấp lánh, trong suốt và đẹp mê hồn… Cô không khỏi trầm
trồ: “Đẹp quá!”.
Một giọng nữ chợt vang lên bên cạnh: “Cô không mua nổi đâu”.
Hiểu Khê quay lại, Dương Thiên Phụng đang đứng bên. “Cô chưa đi
à?”, Hiểu Khê ngạc nhiên.
Dương Thiên Phụng ngắm nghía kĩ sợi dây chuyền rồi nhận xét: “Với
tiền làm công ít ỏi của cô, chắc chắn không thể mua được”.
Bị dội một gáo nước lạnh, Minh Hiểu Khê rất bực bội: “Nhất định tôi
sẽ có cách! Đâu cần cô lo…”. Chợt cô ngạc nhiên nhận ra: “Sao cô
biết tôi làm công?... A, thì ra cô đã nhận ra tôi…”.
Thiên Phụng mỉm cười: “Sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều”.
Hai ngày sau, khi vào phòng Kế hoạch, gặp Dương Thiên Phụng ở đó,
Minh Hiểu Khê mới hiểu cô ta nói vậy có ý gì. Đại Sâm, thư ký phòng
nói nhỏ với cô: “Em có biết cô ta là ai không?”.
Hiểu Khê ra vẻ ngơ ngác. Nhờ Tiểu Tuyền dạy dỗ, cô hiểu rằng mình
phải ra vẻ không biết gì khi người ta sắp nói với bạn điều gì bí
mật. Như vậy mới là tôn trọng họ. “Cô ta là người sắp thừa kế tập
đoàn Thiên Dương!”, chị Sâm nói nhỏ.
“Thế ạ?”, Hiểu Khê giả bộ kinh ngạc.
“Em biết cô ta đến đây là gì không?”.
Hiểu Khê lắc đầu. Chị Sâm đắc thắng nói. “Trên danh nghĩa là để
giám sát các hạng mục của tập đoàn Thiên Dương, kỳ thực lại
là…”.
Hiểu Khê nói: “Là sao? Chị mau nói đi”.
Chị Sâm thì thào, giọng rất quan trọng: “Thật ra là do chủ tịch
Đông đã “chấm” cô ta làm con dâu, nên mới bố trí cô ta đến đây đấy.
Nghe nói con trai của chủ tịch cũng sắp đến đây làm việc. Không
chừng họ còn làm cùng văn phòng với nhau nữa đó! Chiêu này của chủ
tịch thật là tuyệt, khiến cho đôi trẻ có điều kiện tiếp xúc, phát
sinh tình cảm. Nếu họ chịu lấy nhau thì tập đoàn Đông Thị và Thiên
Dương sẽ kết hợp chặt chẽ với nhau và sẽ có thế lực to lớn tới mức
có thể chinh phục cả thế giới”.
Hiểu Khê ngước nhìn vẻ mặt sùng bái của chị Sâm, tấm tắc khen:
“Trời ơi, chị thật là lợi hại, biết rõ mọi chuyện như lòng bàn
tay”.
Chị Sâm thích thú nói: “Làm gì có, sau này nếu có tin tức gì mới,
chị sẽ kể cho em nghe”.
Hiểu Khê kinh ngạc. Dù đã biết chủ tịch Đông và chủ tịch Dương muốn
gán ghép Hạo Nam với Thiên Phụng nhưng không ngờ họ xúc tiến nhanh
như vậy. Nhưng thôi, đó là việc của họ, mình nghĩ làm gì cho mệt
nhỉ. Hiểu Khê bưng đồ uống vào phòng cho Dương Thiên Phụng, nhẹ
nhàng đặt ly trà sữa lên bàn làm việc: “Cô Dương, đồ uống của
cô”.
Thiên Phụng với tay ra, uống một ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Lại trà sữa
à? Tôi có nói với cô rằng tôi thích uống trà sữa đâu? Sao lần nào
cũng là loại này?”.
Hiểu Khê cười đáp: “Chẳng phải cô thích loại trà này sao? Trước đây
khi đến công ty, tôi từng thấy cô nhìn ly trà sữa rất thích thú nên
đoán vậy. Hy vọng tôi đoán không sai”.
Thiên Phụng lúng túng hỏi: “Trà này do cô pha đấy à? Nếu mở tiệm,
chắc đông khách lắm”.
Hiểu Khê cầm khay lên, nghiêng mình nói: “Cám ơn cô Dương quá khen.
Tôi không quấy rầy cô nữa. Có việc gì, cô cứ gọi nhé!”.
Thiên Phụng mở ví lấy tiền và đưa lại cho Hiểu Khê: “Trả cô số nợ
lần trước”.
Hiểu Khê nhìn tờ tiền, cười rất tươi, “Cô Dương đưa nhiều quá rồi.
Để tôi thối lại cho”, rồi lấy tiền lẻ trả lại trên bàn làm
việc.
Thiên Phụng tò mò nhìn Hiểu Khê, hỏi: “Nghe nói cô có biệt hiệu là
‘Hiểu Khê thần kỳ’”.
Hiểu Khê kiêu hãnh gật đầu.
Thiên Phụng nói tiếp: “Đã là thần kỳ thì dù việc nhiều đến đâu cũng
làm được đúng không?”.
Hiểu Khê biết mình mắc lỡm liền kêu lên: “Ơ ơ, cái này thì…”.
Song Thiên Phụng không để cô nói nhiều, ấn ngay một tập hồ sơ thật
dày vào tay cô và dặn: “Trong đây có những đoạn quan trọng tôi gạch
bút đỏ. Phiền cô đánh lại giùm tôi tất cả những chỗ đó vào trước
sáng mai”.
Cái gì? Hiểu Khê hốt hoảng kêu lên: “Tôi… tôi chỉ là tạp vụ pha
trà, đánh văn bản là việc của thư ký. Hơn nữa tôi đánh máy chậm
lắm!”.
Thiên Phung nhướn mày, hỏi: “Thư ký bận lắm, tôi lại gấp. Lúc nãy
cô nói nếu cần gì cứ gọi cô mà. Sao, không giúp tôi được sao? Thế
mà gọi là Hiểu Khê thần kỳ.”
Mười một giờ đêm, Hiểu Khê mới về đến nhà trọ, người mỏi nhừ, nằm
lăn ra ghế. Lưu Băng lo lắng: “Sao em về muộn thế? Nhiều việc lắm
sao?”.
Hiểu Khê nhăn nhó bóp tay, nói: “Cô Dương bảo em đánh máy một số hồ
sơ. Em đánh chậm nên về muộn. Anh ăn gì chưa?”.
Lưu Băng lắc đầu.
Hiểu Khê gượng đứng lên, loạng choạng đi về phía nhà bếp: “Biết
ngay anh chưa ăn. Đói lắm không? Để em nấu chút gì nhé!”.
Lưu Băng bước tới, bế cô lại ghế sôpha: “Em nghỉ một chút đi, hôm
nay để anh nấu”.
Một lát sau, Lưu Băng bê hai bát mình nóng hổi lên. Hiểu Khê cảm
động nói: “Băng… Anh đã biết nấu cơm rồi… Trông rất ngon
đấy…”.
Lưu Băng giục: “Mau ăn đi em”.
Hiểu Khê hạnh phúc vô cùng, định cầm đũa lên ăn thì hỡi ơi, cánh
tay mỏi dừ không chịu nghe lời. Cô bực bội dùng tay trái đấm mạnh
vào tay phải. Lưu Băng giữ tay cô lại, nét mặt không hài lòng: “Làm
gì vậy? Quay qua đây, đồ ngốc”, rồi xoa bóp tay và vai cô khiến cô
cảm thấy thật dễ chịu.
Minh Hiểu Khê vui vẻ rên rỉ: “A… thoải… thoải mái quá…”.
Lưu Băng hỏi: “Em có mệt lắm không? Nếu mệt thì đừng đi làm
nữa”.
Hiểu Khê vội lắc đầu quầy quậy: “Không mệt! Công việc của em rất
tốt, vui lắm! Hai ngày nay chẳng qua và vì cô Dương nhờ giúp. Nhưng
em đã làm xong rồi. Từ ngày mai, tất cả trở lại bình thường, không
về muộn nữa”.
Lưu Băng nhìn cô nghi ngờ: “Thật không đó, hay lại về muộn?”.
Hiểu Khê ngẩng mặt lên nhìn anh, cười rõ tươi: “Em xin thề đấy. Hi
hi, ngày mai em phải cám ơn cô Dương mới được. Nếu không có cô ấy,
làm sao biết được Băng cũng dịu dàng thế này, đối xử với em tốt thế
này chứ?”.
Lưu Băng xấu hổ bẹo má cô, chống chế: “Anh tốt với em hồi nào? Đừng
vu khống!”.
Hiểu Khê tinh nghịch nháy mắt: “Không phải vậy sao? Thế ai nấu cơm
và mát-xa cho em thế? Ha ha, em biết rồi, anh bề ngoài lạnh lùng
nhưng bên trong ấm áp. Ối ối, khẽ thôi, đau quá!”
Minh Hiểu Khê mừng hơi sớm. Công việc đánh máy đau khổ của cô phải
kéo dài thêm hai ngày nữa. Trong hai ngày này, Thiên Phụng giao
việc cho cô nhiều hơn gấp đôi hai ngày trước. Khi cô hớn hở bê xấp
hồ sơ dày gần một tấc vào văn phòng Dương Thiên Phụng, thông báo
tưởng trừng sắp thoát nợ: “Cô Dương ơi, hồ sơ đã đánh xong hết rồi.
Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nhé!”.
Thiên Phụng rút ra một xấp hồ sơ, đọc thật kỹ: “Minh Hiểu Khê, tôi
rất ngạc nhiên về năng lực của cô. Cô quả thật có thể làm xong mọi
việc trong một thời gian ngắn mà không có sai sót gì”.
Hiểu Khê cười: “Cám ơn cô Dương quá khen”, nhưng bụng bảo dạ: mình
phải làm việc cật lực đấy.
Thiên Phụng ngầm quan sát Hiểu Khê, bất chợt hỏi: “Cô có nghĩ tôi
đang làm khó cô không?”.
Hiểu Khê vội vã lắc đầu: “Sao tôi lại nghĩ thế chứ? Có phải vì cô
mới đến phòng Kế hoạch, chưa quen với mọi người, ngại nhờ người
khác mới nhờ đến tôi không?”.
Thiên Phụng mặt hơi đỏ ửng, hỏi lại: “Cô nghĩ như vậy sao?”.
Hiểu Khê gật đầu, vui vẻ nói: “Cô Dương à, tôi rất sẵn lòng giúp
cô. Nhưng mai là Giáng sinh rồi. Nếu cô còn hồ sơ muốn đánh, có thể
để hai hôm sau không?”.
Thiên Phụng cười: “Cô định đi mua quà Giáng sinh sau giờ làm phải
không?”.
Hiểu Khê ngượng ngùng, thú thật: “Vâng, tôi muốn mua quà tặng bạn
trai nhưng mãi chưa mua được”.
Thiên Phụng cười, động viên: “Ừ, vậy cô cứ đi đi, hôm nay nghỉ cũng
được… Khoan đã”.
Khi Hiểu Khê quay lại, Thiên Phụng giúi cho cô một phong bì khá
dày. Thấy cô có vẻ kinh ngạc, Thiên Phụng giải thích: “Cô yên tâm,
tôi trả công cho cô đúng giá trên thị trường. Cô thử xem đã đủ mua
món quà Giáng sinh chưa? Nếu chưa đủ, tôi có thể ứng trước cho cô
vì còn rất nhiều hồ sơ chờ cô đánh máy”.
Hiểu Khê cảm động, lúng búng: “Cám ơn cô…” rồi đi ra.
Tới trước cổng công ty, cô sung sướng ngẩn ra mãi. Chao ôi, thế là
mình cũng đủ tiền mua quà Giáng Sinh tặng Lưu Băng rồi.
HẾT TẬP 1
Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
Tập 2. - Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 9
Tập 3. - Chuyện Thần Thoại. CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 4
CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 7
PHẦN KẾT