Snack's 1967




Chương 49 – Vĩ Thanh: Cuộc sống hạnh phúc của thục nữ và xã hội đen




“Sau này con kết hôn phải có xe cực to, đưa con oai phong đi khắp thành.” Mẹ Nại Nại lau miệng cho tiểu Nại Nại đang nhồm nhoàm vừa nói vừa nhai không rõ tiếng.



“Chỉ chở mình em thôi?” Chị họ cười hỏi.



“Vậy… tính thêm cả chị nữa.” Nại Nại trả lời khá miễn cưỡng.



“Thế còn mẹ em thì sao?” Chị họ vẫn thích trêu chọc tiểu Nại Nại mũm mĩm dễ thương.



“Thêm cả mẹ nữa.” Nại Nại ôm lấy vai và thơm mẹ một cái rồi cười ha ha.



“Vậy còn tân lang nữa?” Chị họ vẫn không chịu buông tha.



“Cái này… cái này… không đủ chỗ cho anh ấy, chúng ta không tính anh ấy nữa.” Tiểu Nại Nại trả lời rất khó khăn.



Cả nhà được trận cười no bụng.



***



Nơi được lựa chọn tổ chức hôn lễ khá hẻo lánh, một nông trang nhiều cây xanh, cho dù đang mùa đông nhưng ở đó vẫn tràn ngập hương thơm xanh mướt cỏ hoa.



Từ đầu Nại Nại đã dặn dò trước với mọi người, không được mềm lòng với Lôi Kình, cả tổ trưởng, Tiểu Trần và chị họ đều phải đòi lì xì lớn của anh mới được.



Mẹ Nại Nại thấy con gái mình cùng với các bạn trong phòng cười hả hê, bà cũng bất giác nhoẻn cười. Bà đang bận rộn chuẩn bị các món đồ đáp lễ cần thiết.



Đây cũng là một trong những điều bà yêu cầu Lôi Kình phải làm, mọi thứ cử hành trong hôn lễ đều phải tuân theo nguyên tắc nhà họ Tần, nên lấy thế nào thì phải lấy như thế.



Nhìn thấy dáng vẻ anh mang thịt lợn, hành củ, bột mỳ và củi đến nhà, mẹ Nại Nại lại cảm thấy tâm trạng bình ổn, anh không hề oán thán phàn nàn gì cũng khiến bà thật sự cảm thấy, có lẽ lần này Nại Nại đã chọn đúng người rồi.



Chuông cửa vừa vang lên, miệng Nại Nại cười tươi rói: “Mọi người đi xem náo nhiệt thôi, mẹ bắt anh ấy mang thịt lợn đến đấy.”



Tổ trưởng nhảy tưng tưng: “Bác gái thật cool, không ngờ lại trị xã hội đen đến mức này.”



“Lần sau tổ trưởng kết hôn cũng phải trị Hồng tử như thế nhé.” Nại Nại cười tươi rói dặn dò.



“Em… thực ra em luôn muốn nói tiếng xin lỗi với chị, lúc đó không phải em cố tình chống đối chị đâu, chủ yếu là…” Tổ trưởng ngại ngùng đứng bên cạnh giường, nắm tay Nại Nại.



Chưa nói xong thì Tiểu Trần đứng ngoài ban công đã hét lớn: “Trời ơi, bọn họ vác cả một con lợn luôn.”



Nại Nại ngắt đoạn thành ý xin lỗi của Tổ trưởng, cười rồi vỗ nhẹ lên vai cô: “Đừng ngốc nữa! Chị biết em là người khẩu xà tâm phật, lúc đó nếu không có em, chị cũng chẳng có được công việc này, càng không thể nào đi thêm bước nữa. Thôi ra ngoài xem náo nhiệt thôi, đây là cơ hội ngàn năm hiếm thấy đấy.”



Thực ra chuyện thế gian ai có thể phân rõ ràng? Nếu lúc đó tổ trưởng không thu nhận cô, cô cũng không bán được biệt thự, mà nếu như vậy thì không thể nào quen biết được Lôi Kình. Thế nhưng nếu như không có Nại Nại thì tổ trưởng và Hồng tử cũng không phải lòng nhau. Cho nên đều là cả nhà được lợi, không cần phải phân định rõ ai phụ ai, ai có ơn với ai, cứ để lòng bình thường thanh thản thôi.



Tổ trưởng cảm kích trước trái tim hiền lành, bao dung của Nại Nại, vỗ nhẹ lên tay Nại Nại rồi cúi đầu đi ra ngoài, để lại một mình Nại Nại đối diện với chiếc đồng hồ tích tắc trên tường chờ đợi giây phút trọng đại sắp tới.



Lại một lần lấy chồng, sau mười năm cô lại khoác lên mình chiếc áo cưới.



Sau bao thời gian giờ mới phát hiện mình đã trưởng thành. Ai bảo tình yêu đã tuyệt duyên với cô chứ? Nếu lúc đó cô cứ sống mãi trong đau khổ vì bị phản bội, không tự thoát khỏi thì sẽ mãi mãi không biết được ở một nơi nào đó có một người đàn ông tốt đang chờ đợi mình.



Tình yêu có thể không kéo dài mãi mãi, nhưng ít nhất cô muốn cho tình yêu và cả chính mình một cơ hội.



Anh nói anh sẽ kiên trì lâu hơn 10 năm, cô nhớ, cô vẫn luôn ghi nhớ.



10 năm, 20 năm, 30 năm của anh và cô đều nằm phía trước, phải có hai người bên nhau thì mới đi qua những mốc đó.



Cho dù tương lai thế nào, cô nhất định sẽ cố gắng tận lực, nhất định sẽ sống vui vẻ. Dù thế nào cũng sẽ chung sống hạnh phúc.



Cứ như vậy chờ đợi anh đi đến cạnh mình, rồi hai người cùng nhau đi đến hạnh phúc.



***



Ai có thể tưởng tượng xã hội đen cuối cùng lại thành ra bộ dạng này? Hứa Thụy Dương xin ít lửa chỗ Hồng Cao Viễn ở dưới lầu, châm lửa xong liền dựa vào chiếc xe hôn lễ R8 nghỉ ngơi.



Lão Ngũ và Lão Thất mặt mũi lương thiện hơn nên được phái đi đón dâu. Hồng Cao Viễn thì do có quan hệ yêu đương với tổ trưởng, sợ sẽ trao và nhận riêng với nhau nên bị cấm vào, còn anh ấy mà, anh phụ trách ở bên dưới điều động tất cả các anh em có mặt khiêng lợn lên lầu.



Đây là quy định gì? Con gái xuất giá, con rể phải mang thịt heo, hành củ và bột mỳ đến gặp mẹ vợ, thể diện cả đời này của mấy anh em đúng là mất sạch ở đây rồi!



Cả một con heo, e rằng tất cả mọi người ở tòa nhà này từ trên xuống dưới đều có thể được thưởng thức nhỉ? Đúng là không thể nào hiểu nổi trên đời này sao người ta có thể gả con gái đi đơn giản như vậy chứ?



Anh đang định quay đầu sang cằn nhằn cùng Hồng tử thì bỗng nghe thấy một tiếng nói rành rọt: “Nhờ anh nhích xe ra nhường đường được không, xe tôi không qua được.”



Anh không ngần ngại lườm người cất tiếng nhờ vả một cái, cũng không xem xem đây là hoàn cảnh gì, đây là chuyện có thể nhích qua được sao? Có chuyện trọng đại gì cũng phải để sau.



“Anh có nghe thấy không?” Tiếng nói không hề khó chịu, nhưng gặp lúc Hứa Thụy Dương đang bực tức thì cho dù MC truyền hình nổi tiếng đến cũng bằng không.



Anh lười nhác quay lại nói: “Ở đây đang đón dâu, cô có thấy băng đỏ dây hồng không? Tôi nhích qua nhà khác thì đón ai?”



Cô gái đó biết mình đuối lý, nhưng vẫn cố năn nỉ: “Thế nhưng tôi có chuyện gấp thật, anh có thể nhích qua một lát, đợi tôi đi rồi anh lại lái xe về?”



Hứa Thụy Dương lần này phải quay lại nhìn rõ cái kẻ mắt đui này là dòng giống mã vương gia nào mà lại dám coi anh là mấy thằng nhóc bãi đỗ xe.



Anh chậm rãi hỏi: “Em gái, không nghe rõ tôi nói gì à? Tôi nói với cô nhé, đây là xe rước dâu, không tránh đi được.”



Cô gái nhỏ tuy khá cao, nhưng sao chỉ phát triển chiều cao chứ không phát triển não, chỗ rộng thế này mà cứ phải dằng co với anh, nếu quả thực không được thì lùi xe về rồi bắt taxi là xong, ai dám phá hoại hôn lễ của xã hội đen, đây chẳng phải không khác gì bôi nhọ thanh danh của họ sao?



Tuy rằng họ đã rửa tay gác kiếm, nhưng uy nghiêm vẫn còn! Quyết không để kẻ tiểu nhân coi thường.



“Các anh thật không biết lý lẽ, dù đang tổ chức hôn lễ thì cũng không thể để ảnh hưởng đến người khác được.” Cô gái đó hiển nhiên cũng là người không khiếp sợ trước xã hội đen, thái độ rất cứng rắn.



Cô ưỡn ngực, khí khái nói: “Nói đi, ông chủ các anh ở đâu, tôi phải đi kiện. Chẳng phải chỉ là một công ty tổ chức hôn lễ sao, anh ra oai cái gì? Ai không biết lại tưởng mấy anh là xã hội đen cơ đấy, giả bộ lang sói gì chứ?”



Lần này cơn giận của Hứa Thụy Dương suýt nữa thì khiến anh phụt máu, cái gì, dám nói mấy anh em bọn họ là công ty tổ chức hôn lễ? Tuy có phần hơi bề thế khuếch trương, nhưng khí chất vẫn còn đó, sao có thể giống công ty tổ chức hôn lễ được?



Anh không nhẫn nhịn nổi đi đến trước mặt cô gái đó, thì thầm bên tai: “Chúng tôi chính là xã hội đen, chuyện xấu xa nào cũng làm. Sao, cô biết sợ rồi đúng không?”



Cô gái này tính cách thẳng thắn, nhìn đi nhìn lại mấy người này, áo quần chỉnh tề, mặt mũi hiền lành, chỉ trừ người trước mặt có chút côn đồ ra, còn lại tất cả đều giống như nhân viên của một công ty tử tế nào đó.



“Anh mà là xã hội đen thì tôi là người đảng 3K.” Cô gái đó quyết không tỏ ra yếu thế.



Hứa Thụy Dương gọi Hồng Cao Viễn qua, mặt mày méo xệch: “Em gái này nói, nếu tao là xã hội đen thì cô ta là đảng 3K.”



Hồng Cao Viễn đang thất thần, nhìn qua một lượt, rít một hơi thuốc: “Mày thừa nhận đi, trong mấy đứa mình, mày trông không giống xã hội đen nhất, lừa người ta cũng không giống.”



Cô gái đó cười khẩy một cái đầy khinh bỉ, sau đó quay người đi leo lên xe, chiếc xe lách qua khe hở chật hẹp để thoát ra ngoài, kính phản quang còn cào cho chiếc R8 một đường trắng hớ dài khoảng 10 cm.



Thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Hứa Thụy Dương nheo nheo mắt đầy căm phẫn, đang chuẩn bị lái xe đuổi theo thì Hồng Cao Viễn nhắc: “Kình ca xuống rồi, đừng gây sự nữa!” Hứa Thụy Dương vừa ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Lôi Kình đang bế Nại Nại xuống lầu. Cố nén cơn giận xuống, anh ngồi lên vị trí lái xe, mắt nhìn chằm chằm biển số chiếc xe trước mặt.



K2987800 đúng không? Được, cô cứ chờ đấy!



***



Nếu như nói ai xuất hiện tại hôn lễ khiến cho mọi người bất ngờ nhất, thì chỉ có thể là Elly.



Trong phòng tân nương sau bục sân khấu, Elly xuất hiện với chiếc áo xường xám cách tân màu đen, khoác một chiếc áo khoác tuyệt đẹp có thêu hình phượng hoàng, tương phản tới mức khiến cho bộ tóc đỏ của cô trông vô cùng kì quái.



“Cô không ngờ tôi lại tới?” Giọng Elly vẫn vô cùng cuốn hút khiến Nại Nại gật đầu một cách không tự chủ.



“Yên tâm, không có chuyện gì hết, tôi chỉ tới xem hôn lễ thôi.” Elly nheo nheo đôi mắt sáng rực.



“Cảm ơn!” Nại Nại tìm không được lời lẽ nào khác, chỉ đành quay lại để chuyên viên trang điểm tiếp tục công việc.



Âm nhạc dịu êm trong phòng lập tức biến thành một ‘vị’ khác ngay sau khi Lôi Kình bước vào, anh đi đến bên Nại Nại, kéo cô ra phía sau: “Tôi có thể cảm ơn cô, nhưng phiền cô đừng có ý đồ gì với cô ấy.”



“Em nghĩ rằng cả đời anh sẽ chẳng bao giờ nói hai chữ cảm ơn.” Elly mỉm cười: “Thực ra em cũng chẳng làm gì!”



“Cô dùng nửa Húc Đô cứu tính mạng tôi từ Lăng Phong. Chủ thuê Lăng Phong không may bị hắn làm thịt, hắn ngư ông đắc lợi, nói cho cùng cũng là trò quỷ của cô.” Lôi Kình cười nói: “Cô giữ thể diện cho một người đã không còn cái gì, tôi sẽ không cảm kích đâu.”



Elly trầm ngâm một hồi rồi mỉm cười: “Anh nói cũng đúng, chỉ có điều cái em muốn chính là anh sẽ quy ẩn, những việc còn lại em cũng chưa từng nghĩ muốn ai phải mang ơn em.”



Mặt Lôi Kình sầm lại, nhưng chốc lát lại khôi phục trạng thái bình thường: “Elly, cô lấy một nửa Húc Đô từ tay tôi, rồi lại đem tặng cho người khác, mà không mong điều gì. Người khôn ngoan như cô sao có thể làm chuyện không hợp lẽ thường vậy? Làm sao khiến tôi tin cô?”



Elly lấy chiếc mũ tân nương mà Nại Nại vừa đặt xuống bàn nói: “Đương nhiên em có thứ mà em muốn, chỉ có điều thứ đó không liên quan gì tới anh.”



Lôi Kình cau mày, tay càng nắm chặt Nại Nại hơn: “Người bên cạnh tôi, tốt nhất cô đừng có động đến.”



Elly mím môi cười, làm ra vẻ không quan tâm tới sự uy hiếp của Lôi Kình: “Em đã nói, em sẽ không nói cho anh biết em đang nghĩ gì.”



“Elly!” Lôi Kình bụng đầy nghi hoặc.



“Yên tâm, em đi trước đây. Sớm muộn gì anh cũng biết thôi.” Nói xong cô đi lướt qua Lôi Kình, vỗ nhẹ tay Nại Nại chân thành nói: “Chúc mừng cô.”



Đợi bóng dáng Elly mất hút sau cánh cửa, Lôi Kình lập tức gọi cho Hứa Thụy Dương, cho dù người đàn bà đó muốn làm gì, đề phòng cẩn thận chắc chắn không thừa.



***



Hứa Thụy Dương và Hồng tử phụ trách nghênh tiếp quan khách, Khổng Khê vừa đi, Lăng Phong lại tới, tất cả những người có máu mặt trong “ngành” đều đến tham dự, chỉ còn thiếu hai nhân vật chính xuất hiện thôi.



Cách đó khoảng hai mươi mét là một dãy những chiếc xe giả danh khả nghi, thậm chí có thể nhìn rõ từng người ngồi trong đó, hiển nhiên động tĩnh lớn thế này không thể không làm kinh động những người không rõ nội tình, nhưng chỉ cần bọn họ không ra tay, các chú cảnh sát đương nhiên cũng không đến tìm rắc rối, thế nên hướng đó tạm thời có thể phớt lờ.



Vừa mới nhẹ nhõm được một lúc lại nhận được điện thoại của Lôi Kình, Hứa Thụy Dương ảo não quay sang nói: “Hồng tử, thế mày đi theo cô ta đi, người đàn bà này không chừng lại giở trò quỷ gì, mày với ả cũng khá quen biết.”



Hồng Cao Viễn đồng ý, sau khi liên lạc với thuộc hạ, gật đầu với Hứa Thụy Dương chuẩn bị đi theo dõi.



Nhưng Hứa Thụy Dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe mini quen thuộc trong bãi đỗ xe, biển số cũng rất quen thuộc. Hình như, hình như là cái cô đần độn coi anh là nhân viên công ty tổ chức hôn lễ.



Anh đột nhiên phát hỏa: Được! Cuối cùng cũng để tôi tóm được, xem tôi chứng minh thân phận của tôi cho cô thế nào!



Hứa Thụy Dương cướp luôn chìa khoá trên tay Hồng Cao Viễn: “Tao nghĩ rồi, mày thủ ở đây, tao đi thăm dò tình hình. Hai vợ chồng mày trên dưới hợp sức.”



Hồng Cao Viễn nhìn theo ánh mắt Hứa Thụy Dương, đương nhiên cũng nhận ra bóng người quen thuộc ấy, vừa tức tối vừa buồn cười, trêu chọc: “Tao nói này, mày mà quên chuyện Kình ca giao phó thì đợi đấy mà chịu phạt.”



“Yên tâm, tao vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.” Hứa Thụy Dương nheo mắt, nộ khí xung thiên. Quá nửa cuộc đời rồi, chưa có ai dám nói anh là nhân viên công ty tổ chức hôn lễ! Cả đời anh vào sinh ra tử mà cuối cùng bị hiểu lầm thành nhân vật tầm thường như vậy, nỗi hận này sao nén nổi?



Anh nhất định phải dạy cho con bé nít ranh này một bài học, cảnh cáo cô ta đừng chỉ phát triển chiều cao mà còn phải tẩm bổ não nữa!



Hứa Thụy Dương nhướng mày lên xe rồi nhanh chóng đuổi theo.



Hồng Cao Viễn lắc đầu chán nản, rồi gọi điện cho thuộc hạ ra lệnh: “Mấy đứa đi theo dõi Elly, để mất tích thì tự giải thích với Kình ca đấy.”



Đầu kia luôn miệng dạ vâng, Hồng Cao Viễn khóc dở mếu dở nhìn theo chiếc xe của Hứa Thụy Dương vút đi mất tung mất tích. Xem ra tên tiểu tử này đã gặp được “mùa xuân” của mình rồi!



***



Vất vả cả một ngày, Nại Nại mới có thể trút một gánh nặng, cô gắng gượng nằm vật ra giường, gần như không còn đủ sức lực để tận hưởng đêm tân hôn gì đó nữa, Lôi Kình cũng nằm xuống bên cạnh cô, không phải vì anh mệt, mà là vì bị Lăng Phong chuốc cho say khướt lướt, ngoài việc thở hổn hển ra thì toàn thân hầu như mất đi tri giác.



Cứ như vậy, cuộc sống mới của thục nữ và xã hội đen đã bắt đầu, câu chuyện cổ tích của người lớn cũng có kết cục như vậy. Chỉ có điều, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng cằn nhằn của Nại Nại phát ra từ lầu trên: “Anh nhìn anh đi, đi ngủ cũng không buồn cởi quần áo.”



“Mùi rượu nồng nặc quá, đừng có quay qua phía em mà ngủ, con sẽ học thói hư của anh đấy!”



“Lôi Kình đáng chết, anh mà dám nôn là ngày mai em về nhà mẹ.”



“Thôi được, coi như em không nhìn thấy, muốn bẩn thì cả nhà cùng bẩn, anh nôn thì em cũng nôn, ọe…”



- Chính văn kết thúc -
.........................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
Ngoại truyện 1: XÃ HỘI ĐEN TRONG MẮT LÔI CHẤN TỬ CON




Chào mọi người, con là Lôi Nại, biệt danh là Lôi Pằng Pằng[1]. Tên của con nghe nói do bố con đặt, bố nói, bố họ Lôi, mẹ tên là Nại Nại, con là kết tinh tình yêu của hai người, thế nên tên của con cũng phải là sự kết hợp của bố và mẹ. Nhưng hai người họ rốt cuộc đã kết hợp thế nào, đã sinh con ra như thế nào, thì bố chưa bao giờ chịu nói cho con nghe.



Mẹ của con làm nghề bán nhà, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với rất nhiều các cô các chú, nếu mẹ bán được nhà thì sẽ mua rất nhiều rất nhiều Ultraman[2] cho con, nếu mẹ không bán được nhà thì bố sẽ mua thật nhiều thật nhiều thịt xiên nướng cho mẹ, thế nên, con muốn ngày nào mẹ cũng bán được nhà.



Nhưng cũng có những lúc mẹ bán được nhà mà bố vẫn mua thịt xiên nướng cho mẹ, đó là vì người mua nhà là một chú, thế nên bố ghen.



Lúc bố con ghen thể hiện rất rõ ràng, đến con còn có thể nhìn ra. Chỉ cần mẹ con về đến nhà là bố lôi ngay mẹ vào phòng, cả nửa ngày mà hai người vẫn chưa thấy ra, đó chính là biểu hiện bố con ghen. Việc này, là chú Hứa nói với con.



Chú Hứa cũng có lúc ghen, nhưng chị Cát Cát chẳng thèm quan tâm. Ai ya, con không được gọi là chú Hứa, lần trước chú ấy dùng Tát Kì Mã[3] để đổi lấy con gọi chú ấy là anh, chú ấy nói, chị Cát Cát là chị, chú ấy mà là chú thì sẽ rất già, bảo con gọi chú ấy là anh là được rồi. Nhưng mà, hình như chú ấy không nghĩ đến, con gọi chú ấy là anh, vậy chú ấy gọi bố con là gì?



Hình như hơi bị lệch thứ bậc thì phải?



Đúng rồi, nói tiếp chuyện ghen tuông. Bố con lôi mẹ con vào phòng, sau một hồi lâu thật lâu mới ra ngoài. Sau khi ra ngoài chỉ có hai kết quả, một là cả nhà được đi ăn thịt xiên nướng, hai là mẹ tức giận không thèm quan tâm đến bố, sau đó cả nhà đều không được ăn cơm.



Thông thường khả năng thứ hai nhiều hơn.



Mẹ con lúc nào cũng rất cương quyết, bảo không ăn là không ăn, nhưng mẹ vẫn nhớ nhân lúc bố không để ý cho con ăn bánh ruốc, mẹ cũng tự mình lén lút ăn ChocoPie. Chỉ có bố là tội nghiệp, bố chẳng được ăn gì cả.



Đương nhiên con sẽ không nói với bố con đã ăn vụng rồi, thế nên bố lúc nào cũng lấy con làm cái cớ: “Pằng Pằng đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.”



Mẹ nói: “Không đi, anh thích đi thì đi, để hai mẹ con tôi đói chết ở đây được rồi.”



Bố chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại mấy vòng cầu thang, sau đó mới không thể không thừa nhận: “Được rồi, tôi sai rồi!”



Thế là, vạn sự an lành, con lại có thể nắm tay bố và mẹ đi ăn một bữa thịnh soạn.



Có những lúc con không cảm thấy bố anh hùng như mẹ vẫn thường nói. Tuy mẹ con nói, trước đây bố là một người đàn ông vô cùng vô cùng lợi hại, có thể đơn thương độc mã làm những chuyện rất anh hùng, giống như Zorro, giống như siêu nhân, giống như Ultraman, nhưng mà con không nhìn ra. Cõ lẽ, chỉ có mẹ đã từng nhìn thấy, dù sao thì cũng không có ai chứng minh lời mẹ nói.



Đúng rồi, còn cả chú Hồng nữa. Cô Hồng rất là dữ, mỗi lần chú Hồng với thân hình cực kì cao to đều cúi thật thấp đầu xuống để cô ấy đánh, cho dù là như thế, cô Hồng vẫn phải nhảy lên mới có thể đánh vào đầu chú Hồng được, nếu như chú ấy không cúi đầu xuống, cô ấy nhất định không đánh được. Con không hiểu tại sao chú Hồng lại thích bị người ta đánh, thế là con hỏi chú, chú nói: “Không để cho người phụ nữ của mình đánh chẳng nhẽ để người khác đánh?” Là sao? Con không hiểu. Nhưng mà con rất thích Thất Thất ở nhà trẻ, bạn ấy rất xinh, nếu bạn ấy muốn đánh con, con nghĩ con cũng sẽ để bạn ấy đánh.



Mẹ nói, để con học tiếng Anh với chú Ngũ và chú Thất, con rất là không thích. Nhưng họ nói nếu con học giỏi rồi sẽ nói cho con hay một bí mật kinh thiên động địa. Vì cái bí mật đó của hai người họ, con chỉ có cách nhẫn nhịn mà học, cho đến khi bọn họ nói cho con biết cái bí mật đó, bí mật đó đúng là khiến con rất kinh động. Thì ra, hai người họ thì Lão Ngũ là em còn Lão Thất là anh. Tại sao thế nhỉ? Thế giới của người lớn thật là kì quái, con chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà sau khi học toán xong con đã hiểu rồi, bảy lớn hơn năm, thế nên chú Thất là anh. Thế nào, rất không bình thường đúng không? Con cũng thấy như thế đấy.



Cũng may mà bố mẹ con vẫn bình thường, tuy nhiên họ cũng có lúc không bình thường.



Con đã sớm phát hiện bố mua đồ cho mẹ nhưng đều không tặng cho mẹ, mà bắt con đi tặng. Bố vỗ vỗ mông con, nói thầm thì rất chi thần bí: “Pằng Pằng đi đi, đi tặng cho mẹ.”



Ông bố đáng thương của con, thực ra mẹ con đã sớm biết đó là do bố mua, bởi vì, có đến vài bộ quần áo bây giờ vẫn còn cất trong phòng, mẹ thầm nói với con: “Bố con không biết mua quần áo gì cả, mẹ cũng không muốn đả kích sự tích cực của bố con, thế nên bố con mua gì mẹ cũng nhận hết.”



Mẹ con như vậy chính là ‘lòng dạ đen tối’ sao? Đây là từ mà con nghe cô Tiểu Trần nói khi hình dung chồng cô ấy. Tuy nhiên, con không hiểu ý nghĩa của nó lắm. Tóm lại là… tóm lại là có ý rất gian trá thì phải, chỉ có điều vẻ bề ngoài của chồng cô Tiểu Trần không có vẻ gì là gian cả, con nghĩ, chắc là cô Tiểu Trần nhìn nhầm rồi, cô ấy với mẹ con giống hệt nhau, đều không thể tập trung vào một điểm.



Thôi được rồi, bây giờ con sẽ nói đến chuyện của con. Bây giờ con năm tuổi, đang học lớp mẫu giáo nhỡ trường mầm non Ánh Sáng. Trong lớp có hơn hai mươi bạn nhỏ, con chỉ thích mỗi Thất Thất. Bạn ấy đi đâu thì con đi theo đó, bạn ấy chơi cầu trượt con cũng chơi cầu trượt. Nhưng mà… bạn ấy đi vệ sinh con không thể đi theo, con chỉ có thể đứng bên ngoài khiến cho những bạn gái muốn vào nhà vệ sinh ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, mấy bạn đó không nghe lời gì cả, đều không chịu đợi, kết quả là, con bị cô giáo gọi phụ huynh đến.



Không đúng… thực ra vẫn còn một chuyện nữa, con ngại không dám kể.



Cô giáo tìm gặp bố mẹ còn vì lần trước trong buổi học con hôn Thất Thất một cái, nhưng mà bạn ấy lại khóc ầm lên. Con thề là, con hôn bạn ấy giống y như bố hôn mẹ, tuyệt đối không hề cắn bạn ấy, về việc vì sao bạn ấy lại khóc, con cũng không biết nữa.



Nhưng mà chú Thất nói, con gái khóc không có nghĩa là không thích con, có lẽ… bạn ấy rất kích động.



Bạn ấy kích động cái gì? Con cũng không biết.



Tóm lại là vì hai chuyện đó mà cô giáo gọi bố mẹ con đến, bây giờ, con đang đứng trong phòng làm việc của cô giáo, nhìn mọi người cùng nhau giải quyết việc con hôn Thất Thất.



Biểu cảm của mọi người đều rất nghiêm túc, hình như việc này rất là nghiêm trọng.



Bộ dạng của bố vẫn như mọi khi, cô giáo bị bộ dạng đó làm chết khiếp đến nỗi không cười nổi nữa rồi.



Còn mẹ con lại rất dịu dàng, cứ liên hồi xin lỗi cô giáo, con không thích mẹ phải chịu uất ức như vậy, thế nên con muốn đi cứu mẹ.



Nhưng mà… bố lúc nào cũng nhanh hơn con một bước, trước mặt mọi người bố ôm lấy vai mẹ, rồi nói với cô giáo: “Bọn trẻ đùa nghịch không cần phải nghiêm trọng hóa lên làm gì, việc này chúng tôi sẽ giáo dục nó.”



Bố lúc nào cũng trong bộ dạng rất thản nhiên, chẳng ai dám làm gì bố cả, nhưng mà tất cả các cô giáo từng nhìn thấy bố đều nói bố rất đẹp trai, đều rất thích véo má con rồi nói là con giống bố. Nhưng mà con không vui chút nào, con thích giống mẹ hơn, bởi vì mắt của mẹ rất ư là đẹp, còn con… là mắt một mí.



Bố và mẹ nắm tay con đi về nhà, mẹ hình như rất kích động, mẹ trách móc bố quá nuông chiều sẽ làm hư con. Nhưng bố lại không nghĩ như vậy, bố cảm thấy đây chỉ là hành động của bọn trẻ con, không cần thiết phải có bé xé ra to như thế. Con thấy bố nói thế là không đúng, bởi vì con thật sự thích Thất Thất, không phải vì con nhỏ, con nghĩ con lớn rồi cũng sẽ thích bạn ấy.



Giống như bố thích mẹ vậy.



Mọi người hỏi tại sao con lại biết? Mọi người thật là nhạt nhẽo, đương nhiên là con biết rồi. Theo như chú Hứa nói, ngày mà mẹ con sinh con, bố suýt thì ép chết bác sĩ, còn nói nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố nhất định sẽ không tha cho ông ấy. Vị bác sĩ đó thật là tội nghiệp, nhưng con còn tội nghiệp hơn, điều này bà ngoại có thể làm chứng.



Con mới có mấy tháng tuổi, bố đã không cho con và mẹ ngủ cùng nhau. Mọi người phải biết cái giường nhà con rất là to rất là to, con cũng đâu có chiếm bao nhiêu diện tích, nhưng mà, bố vẫn không cho con và mẹ được ngủ cùng nhau.



Sau này lớn lên con lại càng tội nghiệp, phải ngủ một mình một phòng, có những lúc còn phải chen chúc trên một chiếc giường với chú Ngũ, có một lần có sét, con cứ bám lấy mẹ không chịu đi, kết quả là bị bố xách cổ vứt vào lòng chú Ngũ, không cả thèm quay đầu lại, cứ thế đi mất.



Mẹ không vui cũng chẳng còn cách nào, bởi vì chú Ngũ nói, mẹ là của bố, chứ không phải của con.



Haiz, quan hệ giữa người lớn với nhau thật là phức tạp. Con vẫn chưa hiểu gì cả.



Chẳng mấy chốc mẹ đã ngậm miệng lại, mặt mày đỏ ửng, hình như lại không nói nên lời. Cái tật này của mẹ rất là thiệt thòi, mỗi lần cãi nhau với bố đều không nói lại được, nhưng mà không hiểu tại làm sao, tới phút cuối đều là bố nhận lỗi. À, con biết rồi, nếu như bố không nhận lỗi, mẹ sẽ không cho bố hôn nữa. Giống như… giống như bây giờ.



Con phải che mắt lại thôi, tuy bố chỉ hôn vào má mẹ, nhưng đây cũng là cái mà chú Thất gọi là “không tốt cho trẻ con”. Nhưng mà những ngón tay của con đều xòe ra, vừa hay nhìn thấy mẹ đang hôn lại bố.



Thôi được, con thừa nhận, con sai rồi.



Bởi vì con hôn Thất Thất nhưng Thất Thất không hôn lại con.



Thế nên, lần sau con nhất định phải làm Thất Thất hôn lại con, không hôn thì con lại hôn nữa, cho đến khi bạn ấy hôn lại con thì thôi.



Ừm, làm thế đi!



Mọi người xem, đây chính là gia đình con, giống y giống y giống y chang với gia đình mọi người.



Không phải sao?



—————————————



[1] Từ ‘Thương’ trong biệt danh của Lôi Nại có nghĩa là súng.



[2] Đồ chơi siêu nhân



[3] Một thứ bánh ngọt của dân tộc Mãn.


_________________
Ngoại truyện 2: XÃ HỘI ĐEN TRÁCH NHIỆM TRỌNG ĐẠI




“Anh chàng ở ngoài cửa đang đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi.



“Em không biết ạ, đã đứng đó ba tiếng đồng hồ rồi.” Sinh viên B trả lời.



“Chiếc xe trông thật bắt mắt.” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa.



“Vâng, nghe nói là xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ.” Sinh viên C cảm khái.



Hứa Thụy Dương dựa vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tư thế oách nhất để chờ sự xuất hiện của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phía sau lưng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe inh ỏi mà đối với anh chỉ như tiếng muỗi kêu vo ve, anh lười nhác không thèm chấp những kẻ đó, muốn trách thì phải trách đường hơi bị hẹp, phòng thí nghiệm hơi bị cũ nát.



Lão Thất nói, những cô gái trẻ còn đang đi học là dễ lừa nhất, điểm này anh rất tán đồng, nhưng trong số các cô bé dễ bị lừa đó tuyệt đối không bao gồm cái cô biến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này.



Việc gì cô cũng có thể làm được.



Hứa Thụy Dương chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại, có khả năng bị người ta ném bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, anh thề, bản thân sẽ duy trì trạng thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩ cho sự an nguy bảo mật của đất nước.



Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ của bom nguyên tử’ liền xuất hiện.



Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậc thang, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy.



“Anh là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnh quang đúng không?”



Hứa Thụy Dương nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn không thèm chấp trẻ con, anh ung dung nói: “Tôi đang đợi em.”



“Đợi được rồi, anh có thể đi rồi.” Cát Cát nâng cặp kính đang tuột khỏi sống mũi, lạnh lùng quay người đi về phía phòng thí nghiệm.



“Tối nay tôi mời em ăn cơm.” Hứa Thụy Dương vẫn đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nói chuyện với nữ tiến sĩ đúng là rèn luyện sự nhẫn nại của bản thân.



Cô nhìn cái người bên cạnh một hồi rất nghiêm túc, “Khỏi, nhịn ăn.”



“Em gầy như vậy còn nhịn ăn?” Hứa Thụy Dương cuối cùng đã không thể nhẫn nhịn kiểu từ chối đủ các cách của cô, anh đưa ra câu hỏi nghi vấn trong lòng.



“Không phải.” Cát Cát giải thích rất nghiêm túc.



“Vậy thì là?” Trải qua sự cố gắng kiên trì không biết mệt mỏi, ít nhiều Hứa Thụy Dương cũng coi như hiểu được đặc điểm cách nói chuyện của cô nữ tiến sĩ trẻ tuổi này. Một, nói lời khái quát; hai, làm việc gì cũng phải có quy củ; ba, mục tiêu phải rõ ràng; bốn, nhất định phải học cách chuyển đổi tư duy cực nhanh.



“Nhìn thấy anh là không thể ăn nổi, đồng nghĩa với việc… nhịn ăn.” Cát Cát giải thích với anh rất bình thản.



Hứa Thụy Dương: “…”



***



“Thương Thương, mẹ em đâu?” Cát Cát hỏi.



“Mẹ em ra ngoài gặp khách hàng rồi.” Thương Thương đang nằm bò trên bàn trà vẽ tranh, ông mặt trời màu xanh nước biển, bầu trời màu xanh lá cây, thảm cỏ màu vàng.



“Nhưng chú Hứa của em nói mẹ em bảo chị đến chơi với em?” Cát Cát đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi.



“Chú ấy lừa chị đấy, chú ấy muốn theo đuổi chị.” Thương Thương không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục đặt bút vẽ thêm một tiểu Thất Thất màu đỏ.



“Trời… Thương Thương, con người không thể vẽ thành màu đỏ được.” Cát Cát chỉnh đốn lại.



“Mọi người nói trong mắt chú Hứa thì chị là màu đỏ, chị không thấy chú ấy nhìn thấy chị là giống như mèo Tom nhìn thấy mèo Mary, hai con mắt hiện lên toàn trái tim màu đỏ sao?” Thương Thương không thèm nghe lời, bĩu bĩu môi, mẹ nói chị Cát Cát là tiến sĩ, biết nhiều hơn mẹ nhiều, bây giờ có thể thấy, tiến sĩ như chị ấy cũng chẳng bằng đứa trẻ như nó.



“Ha ha ha, ha ha ha.” Cát Cát cười xòa, “Vậy chú Hứa nói sao?”



“Chú Hứa nói, chú ấy thấy chị là màu đen.” Thương Thương nhảu mỏ ra, dùng cây bút màu đen vẽ lông mày của tiểu Thất Thất.



“Tại sao?” Cát Cát thấy kì lạ.



“Chú ấy nói chị còn xã hội đen hơn cả chú ấy, lần trước còn dám uy hiếp đập xe của chú ấy, chú ấy nói xe là vợ lớn, vì vợ lớn nên có kiên quyết cũng không thể kiên quyết thêm nữa, thế nên về nhà.” Thương Thương thở dài lắc đầu, lông mày vẽ đậm quá, đúng là bố vẽ mẹ vẫn đẹp hơn.



“Sau đó thì sao?” Cát Cát lại hỏi, tiện tay vuốt thẳng giấy vẽ cho Thương Thương.



“Sau đó chú ấy nói, sau này không bao giờ đem vợ lớn đi tán gái nữa, thật là quá nguy hiểm!” Thôi vậy, đậm thì cho nó đậm, Thất Thất với lông mày đậm trông vẫn rất xinh.



Hứa Thụy Dương vừa lấy đồ uống trong tủ lạnh ra thì nhìn thấy Cát Cát lần đầu tiên nở nụ cười tuyệt đẹp đi đến chỗ anh.



“Sao thế?” Bị nụ cười của cô làm sởn cả da gà, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Hứa Thụy Dương sợ sệt lên tiếng.



“Chẳng sao cả, không cho anh tán nữa!” Cát Cát giơ túi lên đập túi bụi, trúng ngay giữa mặt Hứa Thụy Dương. Cát Cát cảm thấy không hả hận, lại giơ chân lên đạp Hứa Thụy Dương thêm một cái, sau đó hất tóc oai phong bỏ đi.



Thương Thương nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, sung sướng vỗ tay cổ vũ: “Wa, chị Cát Cát, chị giống hệt bà ngoại em! Thật là tuyệt!”



***



“Sh*t! Đám nhóc tì này có phải định chơi khăm mình không? Chiêu thức gì mà cổ lỗ sĩ thế này?” Hứa Thụy Dương khom người nấp sau góc khuất của cầu thang, dùng máy điều khiển từ xa điều khiển mô hình chiếc Cadillac, phía trước xe có buộc một đoạn băng, trên miếng băng màu hồng đó còn có một cô công chúa và một chàng hoàng tử đang hôn nhau thắm thiết.



Trong chiếc xe là chiếc nhẫn mà anh đã nhọc công lựa chọn và một mảnh giấy vô cùng ngu độn, vô cùng quê mùa có dòng chữ “Tôi muốn theo đuổi em”.



Thời kì ‘phi thường’ thì phải dùng thủ đoạn ‘phi thường’, người con gái ‘phi thường’ thì phải dùng những bước ‘phi thường’.



Lão Thất nói như vậy.



Cát Cát ôm một sấp báo cáo thí nghiệm dày cộp lê bước lên cầu thang, từ sau lần đá Hứa Thụy Dương anh liền biến mất tăm mất tích. Vốn dĩ cô còn đang mừng thầm vì xã hội đen cũng có kẻ mặt mỏng, nhưng đúng là ba ngày không gặp cái tên đeo bám đó, đột nhiên cô lại có chút không thoải mái, ngồi không xong, đứng cũng không xong, vì chuyện này cô còn cố ý về nhà kiểm tra lại gót đôi giày cô ‘hạ cẳng’ ngày hôm đó. Cũng khó trách anh đã biến mất dạng, độ cao đó… dù thế nào anh cũng phải nhập viện quan sát vài hôm mới được.

Đến cửa nhà, cô dựa vào tường tìm chìa khóa mở cửa, không ngờ giây sau đó đột nhiên nghe thấy có người nói: “Không được động đậy!”



Cát Cát kinh hoàng, lẽ nào mình về nhà khuya nên gặp phải tên thổ phỉ cướp của chiếm sắc? Cô mở to mắt, thầm bảo mình phải dùng hết sức, cô hơi gập lưng lại ra vẻ mình rất ngoan ngoãn phục tùng. Bốn bề trở nên im ắng, có vẻ như đối phương đã không còn ý thức cảnh giác nữa, sau đó cô hét lên một tiếng khủng khiếp, âm lượng bộc phát khiến người ta phải khiếp sợ, Hứa Thụy Dương đang định lên lầu nhặt lại chiếc xe mô hình vì điều khiển nhầm mà chạy đến sát chỗ Cát Cát ngay lập tức bịt tai lại, nhưng còn chưa đợi giơ được tay qua vai, cả một sấp giấy A4 đã phang lên đầu anh, tức thì anh nhìn thấy toàn sao.



Cát Cát vận dụng cả tay lẫn chân, đạp trước đá sau, lần này nhắm thẳng vào bộ phận quan trọng của đối phương.



Còn chưa hả, đôi giày vừa cởi ra khỏi chân đang đáp trên mặt Hứa Thụy Dương, liền sau đó cả người anh loạng choạng ngã sang một bên, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, bịch thêm một phát thế là cả người anh đổ ập xuống.



Cái này mới gọi là, xe tan người nát.



***



Từ lâu đã nghe nói lễ tình nhân là ngày tỏ tình, tỉ lệ thành công lên đến 95%, thế là Hứa Thụy Dương ấm ức đã dụ dỗ được đồng chí Lôi Pằng Pằng lâm trận lần nữa.



“Chị Cát Cát, chú Hứa, không đúng, anh Hứa nói là anh ấy thích chị.” Chú Hứa đã hứa rằng, một khi thành công sẽ mua cho nó Bá Thiên Hổ mà nó ao ước đã lâu, vì món đồ chơi yêu quý, Pằng Pằng chỉ có thể làm trái với lòng mình gọi Hứa Thụy Dương một tiếng anh.



“Em nói với anh ta, chị không thích anh ta.” Cát Cát buộc khăn ăn lại cho Pằng Pằng, lại xiên một miếng bánh gato, rồi đặt chiếc dĩa vào lòng bàn tay nó.



“Chị Cát Cát nói chị ấy không thích chú.” Pằng Pằng ngoảnh đầu lại chuyển lời cho Hứa Thụy Dương ngồi bên phải.



Không sai, bọn họ đặt một bàn có ba ghế ngồi thẳng hàng nhau, giữa hai người có kẹp một con kì đà tên là Pằng Pằng.



“Cháu nói với cô ấy, chỉ cần chú thích là được rồi, những việc khác không liên quan gì tới cô ấy cả.” Hứa Thụy Dương phẫn uất uống ực một hơi hết một cốc Bạch Lan Địa. Xem xem mấy anh em bọn họ, có ai theo đuổi một cô gái mà lại khổ sở như anh không? Lần trước là bị ném dép vào mặt, lần trước nữa là bị phang túi vào đầu, lần trước trước nữa thì nước mũi ròng ròng vì lạnh khi phải đứng chờ ba tiếng đồng hồ trước cửa phòng thí nghiệm… Đến cả Lão Thất cũng á khẩu, cô gái này không phải loại anh đã từng nghiên cứu, thật sự không dễ cung cấp phương thức, đến cả cao thủ tình trường còn phải bó tay, lẽ nào nữ tiến sĩ chính là sinh vật ngoài hành tinh?



Pằng Pằng vẫn còn muốn truyền đạt thì Cát Cát đã lược bỏ luôn công đoạn ở giữa, trực tiếp xắn một miếng bánh gato nhét vào miệng thằng bé để nó tịt luôn câu đang định nói: “Ngon không?”



“Ngon ạ!” Pằng Pằng thích nhất là chocolate mousse, nó gật đầu, lại há mồm có ý muốn ăn nữa.



Sau đó thằng bé với khuôn mặt nhem nhuốc đầy chocolate đã quên sạch sành sanh câu nói của Hứa Thụy Dương.



Thấy cái người mình nhờ vả không được tích sự gì, Hứa Thụy Dương thoát khỏi cơn phẫn nộ, một tay nhấc bổng Pằng Pằng đặt qua một bên, không thèm để tâm tới sự phản khảng của thằng bé, anh trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện Cát Cát.



Mùi thơm của bánh kem xen lẫn mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô khiến anh loạn hết tâm trí, đột nhiên nói rất hùng hổ: “Đừng có nói tôi không cảnh cáo trước, nếu em còn không đồng ý thì tôi sẽ hôn em!”



“Tôi không đồng ý đấy, anh dám?” Cát Cát không phục, quay phắt qua một bên, làn da trắng nõn nà của cô khiến Hứa Thụy Dương cảm thấy huyết khí của anh đang chảy ngược, sau đó hôn cô một cách mãnh liệt.



Lôi Pằng Pằng ngồi bên cạnh hai người bởi vì đã nhìn thấy quá nhiều những cảnh không có lợi cho sự phát triển sau này của trẻ nhỏ nên vẫn ngồi ăn một cách hồn nhiên, tự mình xiên một miếng mousse bỏ vào miệng, gật gật đầu: “Mousse của quán này ngon thật, lần sau bảo mẹ mời Thất Thất đến đây ăn.”



Sau đó là một tiếng “bốp”, một tiếng “cong”, sau đó là một tiếng “rầm”, và rồi cuối cùng mới là một tiếng “ai ya”.



Pằng Pằng lắc đầu, xong rồi, Bá Thiên Hổ thế là đi đời, trông đợi vào chú Hứa còn không bằng trông đợi vào bố.



The end~
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay