Nại Nại đau khổ nhắm mắt lại, đấu tranh tư tưởng khá lâu. Bây giờ
cô đã không còn là Tần Nại Nại có thể xua tay chê mấy vạn nhân dân
tệ như trước kia được nữa. Cô vô cùng mong chờ ba vạn sắp sửa bay
vào túi, thậm chí còn có thể tìm ra cái cớ cho hành vi tiếp theo
của bản thân: Thực ra thì tôi cũng không cần, nhưng chẳng có lý do
gì chê tiền của tên phụ tình cả, mọi người bảo không lấy của hắn
thì lấy của ai đây?
Nghĩ vậy cô quay lại như không có chuyện gì, nói nhẹ một câu: “Anh
có thích thì tôi cũng không bán cho anh.”
Thật chả có khí khái gì hết, tiếng quá bé, nhiều nhất cũng chỉ mình
Nại Nại nghe thấy mà thôi.
Tóm lại, nếu cô không bán thì cũng có người khác bán cho anh
ta.
Lữ Nghị vẫn đứng nguyên tại chỗ, cảm xúc trong anh phức tạp vô
cùng. Biểu hiện của Nại Nại cho thấy người ở đầu dây kia là đàn
ông, điều này khiến anh thấy khó chịu. Vốn dĩ công việc Nại Nại đòi
hỏi tiếp xúc nhiều với khách hàng khác giới thì cũng chẳng có gì để
nói, thế nhưng cô lại vội vội vàng vàng vứt anh lại đây để chạy đi
gặp riêng người khác, khiến anh không thể không thừa nhận suy nghĩ
đầu tiên hiện lên trong đầu anh lúc này là ngăn bước chân của cô
lại.
Nại Nại chỉ có thể thuộc về anh, anh chưa từng nghĩ tới một ngày
nào đó cô sẽ ngây ra trong vòng tay của người đàn ông khác.
Đúng vậy! Anh chưa từng nghĩ tới!
Lần này coi như Nại Nại đã nhìn thấu được bản thân. Nói trắng ra,
chút sỹ diện ngày trước chính là không để mình phải sống cuộc sống
góp nhặt. Nếu phải góp nhặt thì nói thật sẽ không còn cách nào đứng
lên làm người được nữa. Có tiền hay không có tiền tuyệt đối không
phải là cái cớ, trừ khi lúc đó tính khí cô giống một tiểu công
chúa, cảm thấy nói chuyện tiền bạc sẽ làm vấy bẩn tình cảm. Đến nay
thì cô mới nhận ra, tiền không hề bẩn, bản thân cô mới bẩn.
Cô quay người lại nói với chiếc tay nắm cánh cửa: “Thế nhưng khách
hàng vẫn đang đợi tôi.”
Không kịp ngăn cản bước chân của cô, Lữ Nghị chỉ còn biết đứng đó
trân trối nhìn Nại Nại chạy ra khỏi cửa, chẳng thèm quay đầu lại
lấy một lần, cô chạy nhanh như đang trốn chạy khỏi ôn thần.
Anh khựng lại, đấm mạnh một cái vào tường, vùi đầu vào giữa hai
cánh tay, có chút não nề và hối hận.
Mười năm tình cảm, bảy năm hôn nhân, như đã xóa mờ nhịp đập con tim
của lần đầu gặp mặt. Khi hai người dùng chung bàn chải đánh răng
đều không cảm thấy có lỗi, khi một người ngồi trên bệ xí còn người
kia ra vào nhà vệ sinh rất hồn nhiên, thật sự đã không còn lý do để
cho trái tim tiếp tục đập loạn nhịp.
Cô mãi mãi giữ nụ cười rạng rỡ ngàn lần không đổi. Chuyện gì làm
đúng, cô cười, làm sai, cô cũng cười. Không hề khóc quấy, không hề
nũng nịu, thậm chí cũng đến tức giận cũng không. Một con búp bê có
thịt có máu như cô thích hợp để trưng bày ở mọi nơi mọi chỗ nhưng
không thích hợp làm vợ. Thế nên dưới sự mê hoặc của người con gái
hoạt bát vui vẻ đó, anh lại lần nữa tìm được cảm giác tim đập rộn
ràng, và cũng thành công đánh mất người vợ hiền thục.
Lúc đó anh đã nghĩ cô sẽ không thể biết được. Người phụ nữ đơn giản
ấy, người phụ nữ không cả biết cách che giấu cảm xúc ấy, cô sẽ
không thể biết được, và càng không thể bỏ đi.
Thế nhưng, anh đã sai, sai một cách vô lý.
Đơn xin ly hôn anh đã nhận được, nhưng căn bản anh không coi nó là
gì cả. Bởi vì anh nghĩ cửa toà án mở ở hướng nào Nại Nại cũng không
biết. Thông cáo ly hôn anh cũng có đọc, tuy có nghi ngờ đôi chút,
nhưng cuối cùng vẫn cười nhạt bỏ qua. Có lẽ Nại Nại đã mời luật sư
nên mới biết làm cái này, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hiển
nhiên cô đã quên rằng, ly hôn là chuyện của hai người, chỉ cần anh
không ra mặt, thì cô mãi mãi không thể rời khỏi anh.
Thế là từ nhận thức sai lầm về Nại Nại, anh đã sai đến tận cùng.
Khi phán quyết ly hôn bắt đầu có hiệu lực, anh mới thực sự phát
hiện ra mình đánh giá quá thấp Nại Nại. Cô không phải là bông hoa
trong lồng kính, cô chỉ khinh không thèm chấp người khác mà
thôi.
Tâm trạng đau thương trong Lữ Nghị đến rất nhanh, bao trùm lên cả
người anh. Thậm chí khi Nại Nại bước trở vào, anh cũng không nghe
thấy tiếng cửa mở.
“Chúng ta kí hợp đồng thôi.” Nại Nại lấy hết dũng khí nói, cái thứ
này dù sao kí rồi cũng vẫn an toàn hơn, ngộ nhỡ anh ta giở quẻ, ba
vạn lại phải tặng không cho người khác.
Lữ Nghị ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt lấp lánh của Nại
Nại. Rất nhiều năm trước, cô cũng nhìn anh bằng ánh mắt khao khát
đó. Mỗi lần như vậy, anh đều không kìm lòng được mà lao tới hôn cô.
Sự sùng bái của Nại Nại khiến anh thỏa mãn được lòng khao khát hư
vinh của đàn ông, nhưng, chính anh đã tự tay phá vỡ sự sùng bái đó.
Lúc này, cô nhìn anh chỉ vì muốn bán nhà cho anh mà thôi.
Lữ Nghị lặng lẽ cầm lấy bản hợp đồng, lấy bút, đặt bản hợp đồng lên
tường, sau đó quay lại hỏi nhẹ nhàng: “Ký ở đâu?”
Nại Nại do dự một lát, đành tựa sát cánh tay của anh chỉ góc bên
phải, nói nhỏ: “Chỗ này này, viết tên, số chứng minh thư, và cách
thức liên hệ của anh.”
Khoảng cách gần như vậy khiến tầm mắt Lữ Nghị bao trọn khuôn mặt
của Nại Nại, khuôn mặt ửng đỏ do chạy vội lộ lên nét đẹp thanh
thoát. Cô vẫn cứ là cô gái nhỏ hay thẹn thùng năm xưa, ngoại trừ
trong ánh mắt của cô bây giờ không còn tình yêu đã dành cho anh
nữa, còn lại cô gần như không thay đổi.
Anh thả tay xuống, chiếc bút rơi xuống đất, tay anh nâng cằm Nại
Nại lên, dùng ngón tay thon dài vuốt ve làn da mịn màng của cô. Lữ
Nghị rất thích cảm giác này, dường như có chút hồi ức mông lung
hiện về.
Năm đó cô mới 18, lần đầu biết hôn. Đôi môi đỏ thắm run lên thẹn
thùng, răng nghiến chặt, đôi mắt nhắm tịt thành một đường, anh dùng
lưỡi mình nhẹ nhàng tách hàm răng cô. Sự ngọt ngào trong khoảnh
khắc ấy, khiến anh muốn mạo hiểm thêm một chút.
Thế nhưng thế sự đã đổi, cô nay đã không còn thuộc về anh nữa, lúc
này cô chỉ mím chặt môi nhẫn nhịn sự mạo muội của anh.
“Nại Nại! Anh phát hiện, anh vẫn còn yêu em.” Anh khẽ nói, trong
lòng một nỗi buồn nhẹ nhàng xâm chiếm.
Nại Nại nhìn anh, tâm trạng phức tạp, biểu cảm trên mặt rất phức
tạp, cảm giác trong lòng chính là rất buồn nôn, thế nhưng vì số
tiền hoa hồng sắp đến tay nên không thể. Cô quay đầu sang một bên,
bỗng nhìn thấy Lôi Kình đang đứng tựa thành cửa, không biết anh đã
đứng đó từ lúc nào, đôi mắt đen đang nheo lại phát ra một luồng sát
khí đáng sợ.
Nại Nại đẩy tay Lữ Nghị ra, rất hài lòng khi đồng chí Lôi Công xuất
hiện cứu người đúng lúc. Thậm chí cô còn vui mừng cho rằng có thể
nhờ sự giúp đỡ của đại ca xã hội đen mà bản hợp đồng này sẽ được kí
kết thành công không chút tổn thất nào. Cho dù sau đó phải mời anh
đi ăn bữa cơm cũng đáng.
Hơn nữa phí mời người ta xuất hiện cũng rất cao. Xem trên phim điện
ảnh thì thấy, muốn mời các đại ca lộ diện giúp đàm phán thuận lợi
không phải là cần bỏ tiền ra sao? Cô là một người phụ nữ thấu tình
đạt lý.
***
Lần thứ tư, Lôi Kình muốn bóp chết người phụ nữ đó. Quả nhiên không
ngoài dự đoán của anh, cô ta vẫn rất dễ bị người khác lợi dụng.
Nhìn là biết mình sẽ bị thất lễ, thế mà không những không giãy giụa
phản kháng mà lại đờ người ra đấy, hồn vía bay tận đâu đâu, nhìn
thấy anh không những chẳng có chút biểu cảm hối lỗi nào mà còn cười
tươi roi rói.
Cuối cùng anh lạnh lùng hỏi: “Không phải tôi bảo cô qua bên kia
sao? Sao lại không sang?”
Nại Nại nháy mắt, đột nhiên hiểu ra vấn đề, trong đầu hét toáng lên
“Không xong rồi!”, nhanh chóng bù đắp sai lầm của mình: “Tôi đang
rất bận! Vị tiên sinh này muốn mua nhà. Tôi phải đi lấy hợp đồng
nên quên khuấy mất chuyện của ngài. Xin lỗi ngài! Tôi xin
lỗi!”
Lôi Kình đưa mắt sang nhìn, vị tiên sinh mà Nại Nại nói nhìn rất
nho nhã, áo sơ-mi trắng, kết hợp với bộ vest, cặp kính gọng vàng
tuấn tú, ngoại trừ nét mặt có vẻ không được vui ra, trông anh ta
còn đẹp trai hơn cả Lão Thất. Tiếc rằng, nhìn là biết chỉ là một
tên vô dụng, nên hôn thì không hôn cứ đứng đực ra ở đó nửa ngày.
Nhưng mà may là anh ta do do dự dự, nếu không cái cô ngốc này bị
người ta ăn thịt thế nào cũng không biết.
“Anh ta mua là việc của anh ta. Cô đi là việc của cô.” Anh cố kìm
cơn giận.
“Vậy sao được, nếu để người khác nhận vụ này, thì tiền thưởng của
tôi cũng mất luôn.” Nại Nại không hiểu tại sao, đứng trước “vị” Lôi
Công này cô dám nói những lời thật lòng. Có lẽ do cô biết rằng anh
không hề xấu, tuy rằng lời nói có chút khó nghe, khuôn mặt có ngầu
một chút, nhưng chắc chắn là người tốt!
Hoá ra, tên kia lấy căn nhà ra để uy hiếp cô ta? Lôi Kình nhướng
mày.
Anh sai Nại Nại: “Mang hợp đồng lại đây.” Lúc nói còn lườm tên đàn
ông mắt cứ dán chặt vào mọi hành động của Nại Nại.
Còn Lữ Nghị thì không rảnh để quan tâm đến vị khách không mời mà
đến. Anh lặng lẽ nhìn biểu hiện của Nại Nại, sự hớn hở và nụ cười
của cô làm anh cảm thấy khó chịu.
Nại Nại thì hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành đích nhìn
của hai người đàn ông. Nghe lời chính là một đức tính tốt đẹp từ
xưa đến nay của cô, cho nên cô cúi người nhặt bút, rồi cẩn thận rút
bản hợp đồng từ tay Lữ Nghị đem ra.
Đi được nửa đường mới cảm thấy không đúng, liền cau mày hỏi: “Anh
cần hợp đồng làm gì?”
Anh cũng muốn mua căn nhà này? Đột nhiên Nại Nại thấy trên đầu Lôi
Công toả ra vầng hào quang rực rỡ. Phải nói là quý nhân giáng
trần!
Anh đúng là một người vô cùng tốt. Anh mua căn hộ này đồng nghĩa
với việc Lữ Nghị không có cơ hội dọn vào đây sống, bản thân cô cũng
không cần vì ba vạn mà bán đi lòng tự trọng, lại còn có thể lấy
được tiền thưởng tám phần nghìn một lần nữa. Trời ạ! Đây đúng là
một vụ mua bán một vốn bốn lời.
Sự hứng khởi của Nại Nại làm cho Lữ Nghị không dễ chịu chút nào,
mặt anh sầm lại: “Vị tiên sinh này, mua bán phải nói đến trước sau
chứ, căn hộ này tôi mua rồi.”
Lôi Kình châm điếu thuốc, nói từ tốn chậm rãi: “Hôm qua tôi mua
rồi, tôi là người đến trước.”
“Thế nhưng tôi đã nhắm căn này rồi.” Lữ Nghị kiên trì đến
cùng.
Lôi Kình rít điếu thuốc rồi từ từ bước tới trước mặt Nại Nại, giật
lấy bản hợp đồng và chiếc bút trong tay cô, vung tay kí tên, hai
chữ Lôi Kình như rồng bay phượng múa đã nằm gọn trên bản hợp
đồng.
“Nhìn anh cũng là người nho nhã, quần áo cũng toàn hàng cao cấp, có
biết hợp đồng là gì không?” Lôi Kình thở khói thuốc, chậm rãi
hỏi.
Loại đàn ông này thật là vô dụng, chỉ quan tâm đến sự vui sướng của
bản thân, đến cả đường lui cũng không biết đường mà chừa lại. Đối
với loại người này, Lôi Kình thích làm cho hắn bẽ mặt. Sau khi chọc
cho không còn thể diện gì nữa, sẽ đạp vào mông hắn một phát, và
quát một tiếng “cút.” Chỉ có điều hôm nay tâm trạng anh khá vui,
chẳng thèm chấp với hắn, cùng lắm chỉ khiến hắn tức nghẹn mà
thôi.
Nại Nại mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì biểu hiện không rõ nét lắm,
cô chỉ làm bộ bất đắc dĩ với Lữ Nghị rồi nói: “Căn hộ này thật sự
chẳng ra gì đâu, anh xem căn hộ khác đi.”
Sắc mặt Lữ Nghị trở nên rất khó coi, nói với Nại Nại: “Nại Nại,
thực ra anh…”
Lôi Kình chả buồn nghe Lữ Nghị nói nữa, quay sang bảo: “Này! Bây
giờ căn hộ này đã là của tôi rồi, mời anh ra ngoài cho.”
Lữ Nghị quay sang nhìn Lôi Kình, phát hiện thấy người đàn ông này
không tầm thường, sau này còn nhiều cơ hội, không cần phải đấu đá
sứt đầu mẻ trán với hạng người này trước mặt Nại Nại. Nghĩ vậy anh
nở nụ cười nói với Nại Nại: “Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp
lại!”
Gặp lại? Lôi Kình dí tắt ngúm điếu thuốc, quay sang lườm Nại Nại,
môi anh cong xuống, quẳng điếu thuốc xuống đất, nói đầy châm biếm:
“Cơ hội này không nhiều đâu, trừ phi ngày nào anh cũng không nhìn
thấy tôi.”
Lữ Nghị cười miễn cưỡng, tỏ ý không thèm chấp. Đi ngang qua người
Lôi Kình, một đen một trắng trong khoảnh khắc vai lướt qua vai,
hoàn toàn tương phản. Chiếc sơ mi đen mà Lôi Kình hay mặc bộc lộ rõ
sự mạnh mẽ lạnh lùng của anh, ngược lại chiếc sơ mi trắng lại làm
toát lên vẻ thư sinh nho nhã của Lữ Nghị.
Nại Nại đứng giữa thấy vô cùng ngại ngùng đành cười trừ cho qua
chuyện. Lữ Nghị đi đến gần cửa bỗng quay lại nhìn cô đầy tình ý.
Nại Nại chột dạ ngoảnh đầu tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Mặc dù đều là ba vạn, nhưng Nại Nại thích kiếm từ chỗ Lôi Công
hơn.
Lôi Kình lấy lại thái độ thường ngày, nhìn trên nhìn dưới đánh giá
trang phục của Nại Nại. Hôm nay váy rất thuận mắt, độ dài qua đầu
gối khiến anh rất hài lòng, trên ngực áo cũng đã cài thêm một chiếc
trâm cài. Xem ra cũng không phải hàng rẻ tiền, rất bắt mắt. Hình
như chiếc váy dài ra thì áo cũng dài ra, không hề nhìn thấy chút
sắc xuân nào lộ ra ở phần eo. Rất tốt, tất cả mọi thứ đều khiến anh
hài lòng.
Có điều, anh chợt nhớ lại người đàn ông vừa rồi đã nâng cằm cô lên
và định hôn cô, thế mà cái cô ngốc này cũng không biết đường mà
tránh. Ánh mắt anh lại lạnh lùng quay sang hỏi: “Anh ta hôn
cô?”
Nại Nại đang kiểm tra hợp đồng, kêu trời oán đất vì anh viết ngoáy
quá không nhìn ra chữ gì, đột nhiên bị hỏi một câu cắc cớ như vậy
khiến cô không biết phản ứng sao. Có điều vì ba vạn lần thứ hai
này, cô vẫn mỉm cười nói với anh: “Không! Tuyệt đối không! Không
thể nào, sao có thể được, tuyệt đối không thể!”
Ánh mắt Lôi Kình cũng bớt đi nhiều sự lạnh lùng, những vẫn hỏi
tiếp: “Cô mời tôi ăn cơm!”
Nại Nại nhìn bản hợp đồng trong tay, cười tươi rói: “Không thành
vấn đề, Lôi tiên sinh, nếu như ngài tiếp tục mua thế này, tôi mời
ngài ăn gì cũng được.”
Anh đáp lại một cách thản nhiên: “Ăn cô thì sao?”
Nại Nại suýt chết vì sặc nước bọt, cười mếu máo. Lôi Công quả thật
là ân nhân của cô, nhưng lấy thân báo đáp thì có phần hơi quá. Dù
rằng bây giờ giá trị bản thân cũng đã rớt giá không phanh. Nhớ năm
xưa những người theo đuổi cô còn biết cầm một bó hoa gì đó rồi quỳ
gối xuống tặng, bây giờ chỉ có sáu vạn là đã muốn mua cả một người
sống lù lù ra đây, đúng là không đáng tiền.
Thế nhưng không thể làm cho ân công mất hứng, Nại Nại đành quay
sang nói: “Ăn tôi hả? Đó là việc chỉ có bộ tộc ăn thịt người mới
làm thôi, Lôi tiên sinh, bây giờ là xã hội luật pháp rồi, chính phủ
không cho phép đâu!”
Những người bị Nại Nại ghét không nhiều. Hồi còn đi học, người hay
giật bím tóc của cô – Vương Hiểu Ninh – là người cô ghét nhất hồi
đó. Mỗi lần cứ phải thấy, cô chu mỏ lên rồi chạy đi mách cô giáo
thì cậu ta mới chui xuống gầm bàn ăn năn hối lỗi.
Những người Nại Nại thích cũng không nhiều. Người bạn cùng bàn hồi
cấp ba là người Nại Nại thích nhất hồi đó, cậu ấy biết rót nước
đường mật cho cô, còn đỏ mặt xấu hổ khi nắm tay cô, mặt cậu ấy còn
nóng hơn cả tay cô nữa.
Nếu lúc này bạn hỏi Nại Nại yêu ai nhất, Nại Nại sẽ chẳng hề ngần
ngại mà nói: “Tôi yêu Lôi Công.” Hai lần tặng cô sáu vạn, cứ với đà
này chẳng mấy chốc cô có thể vẫy vẫy chiếc khăn tay mà nói lời tạm
biệt với kiếp bần hàn, lên đời thành triệu phú.
***
Đồng chí Lôi Công đương nhiên không biết cô thích anh ở điểm này,
hiện anh đang nhìn tứ phía để tìm tiệm ăn ở một nơi chó ăn đá gà ăn
sỏi. Do phía tây nam Đế Đô khá hẻo lánh, địa bàn này lại mới khai
phá, nên muốn tìm một chỗ có tiệm ăn và nhìn vào món ăn không buồn
nôn thì thật là khó hơn cả lên trời.
Tâm trạng Lôi Kình hôm nay rất tốt, không hề tức giận, đi hai vòng
không tìm thấy quán ăn, liền nói với Nại Nại: “Cô ngồi cho
vững.”
“Anh định làm gì?” Cô có chút nghi ngờ với lời nói của Lôi Kình,
chữ “gì” còn chưa kịp nói ra hết, anh đã quăng mẩu thuốc ra ngoài
cửa sổ, nhấn mạnh chân ga, bánh xe rít lên một tiếng rồi lao thẳng
về phía trước, Nại Nại đập mạnh người vào thành ghế, bật ra bật vào
vài hồi, tiếp sau đó hai mắt của Nại Nại dần dần phóng to, tròng
đen cuối cùng cũng che lấp hoàn toàn tròng trắng biến thành nguyệt
thực toàn phần, những chiếc xe phía trước đang điên cuồng né tránh
và nhường đường khiến cô không thể không hét lên.
Đồng chí Lôi Công, chẳng qua người ta chỉ kiếm của đồng chí sáu vạn
thôi. Có cần phải doạ người thế này không?
Phía tây nam vành đai thứ năm đi vào trung tâm thủ đô, bình thường
khi đi làm và tan làm Nại Nại của chúng ta phải ngồi xe buýt một
tiếng rưỡi, ngồi trên con rùa lắc la lắc lư thật sự rất đau khổ,
nhưng trong tình trạng trước mắt chỉ cần hai mươi phút đã đến nơi
càng khiến cô đau khổ gấp nghìn lần.
Đến nhà hàng mà Lôi Kình muốn vào ăn, cô ngồi xổm cạnh xe mà nôn
thốc nôn tháo, nước mắt sợ hãi cứ lã chã tuôn ra không ngừng.
Lần đầu tiên thấy Lôi Kình nhẫn nại như vậy, đứng bên cạnh mãi cho
tới khi Nại Nại miễn cưỡng đứng dậy được mới nói: “Cô bị say xe sao
không nói sớm?”
Nại Nại vừa mới thoát khỏi cảnh đua xe nước sôi lửa bỏng, mũi cô
vẫn còn cay cay, trả lời: “Tôi nói có tác dụng sao? Hơn nữa anh
cũng chẳng cho tôi cơ hội được nói đã đột ngột tăng tốc độ
rồi.”
Lôi Kình mỉm cười, coi lời buộc tội của cô như lẽ thường
tình.
Cũng đúng! Nhớ lại cái cảnh hai mắt cô đột nhiên trợn ngược lên
cũng thật thú vị, khiến anh rất muốn trêu chọc cô. Kết quả, trêu
không thành còn làm cô phát ói. Điều này không thể trách ai được,
chỉ có thể nói cô quá là yếu ớt.
Nhìn thấy cô vẫn còn khó chịu, anh bất giác đưa tay lên vỗ nhẹ lưng
cho cô. Vốn dĩ chỉ có ý giúp đỡ, ai ngờ anh chợt nhận ra hình như
bản thân không muốn rút tay lại. Nại Nại vẫn đang thở hổn hển mệt
mỏi, chẳng còn hơi sức chú ý tới vị ân công bên cạnh đang biến
thành chó sói. Cô vừa hổn hển vừa nói ấm ức: “Bữa cơm này tôi lỗ to
rồi.”
Lôi Kình tâm hồn đang bay bổng, đương nhiên là không nghe thấy Nại
Nại nói gì. Bởi lẽ anh đang hưởng thụ tấm lưng ong mềm mại của cô,
cảm thấy có chút phấn khích.
Nại Nại không gầy lắm, phần eo vẫn có chút thịt mềm mại. So với
những cô người mẫu cao lêu khêu gầy đét, Lôi Kình thấy Nại Nại có
sức quyến rũ hơn nhiều, khiến anh không nhịn được chỉ muốn ôm cô
vào lòng, bấu một cái.
Càng sát lại gần, anh càng phát hiện trên người cô có một mùi hương
dịu nhẹ, không phải là nước hoa, cũng không phải mùi của mỹ phẩm,
mà giống như mùi sữa trên người trẻ sơ sinh, ngọt ngào, có thể làm
tan chảy trái tim của người đàn ông.
Anh miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi lưng cô, châm thuốc, nhanh chóng điều
chỉnh lại tâm trạng có chút bất ổn của mình.
Đợi Nại Nại đỡ hơn, anh mới mỉm cười nói: “Đi! Chúng ta vào quán
này ăn.”
Tự cảnh cáo mình vô số lần không được chọc giận xã hội đen, Nại Nại
chỉ còn cách nghe lời đi theo anh lên lầu. Thực tình cô chỉ muốn
dập tắp nụ cười trên khuôn mặt anh, nhưng lại sợ nếu làm thế chút
nữa sẽ bị bắt cóc. Tuy rằng biết rõ bản thân cũng chẳng có của quý
gì để chuộc thân, cũng chẳng đáng để người ta huy động anh em,
nhưng nghĩ kĩ thì, gần đây cô không phải kiếm được sáu vạn sao?
Chim sẻ dù có nhỏ tới đâu đi nữa thì cũng vẫn là thịt, xã hội đen
ngoài giết người cướp của ra thì còn có thể làm cái gì nữa chứ?
Tích tiểu thành đại chính là đạo lí làm giàu.
Mời anh ta một bữa cơm để diệt trừ tai họa, bỏ tiền mua bình an
cũng đâu tệ.
Kết quả lên lầu cô mới phát hiện, nhà hàng này… thật là lớn!
Đầu cô tính toán nhanh như máy tính, thầm nghĩ: Tiêu rồi! Nhà hàng
tráng lệ như thế này, chắc mình cháy túi mất thôi.
Anh cũng chả nói gì, bước đi thật nhanh, đến nơi mới phát hiện Nại
Nại không còn bên cạnh mình, anh quay lại thấy cô đang nỗ lực bước
đuổi theo. Mắt anh bỗng sáng rực, tiếp đó khoé miệng cũng nhếch
lên.
Bước đi có hơi ngắn một chút, nhưng chí ít vẫn theo kịp.
Không tồi!
Bữa tối nay là các món Tứ Xuyên, cay đến mức Nại Nại cứ hít hà liên
hồi. Nguyên nhân yêu thích các món cay xuất phát từ làn da tuyệt
vời của cô. Cho dù cô ăn ớt liên tục đêm ngày, thì trên mặt vẫn
không hề mọc dù chỉ một cái mụn. Đây cũng là chuyện mà các bạn cùng
phòng ngưỡng mộ cô nhất hồi còn đi học.
Vì bữa ăn này giá cả cũng không tầm thường, ruột đau như cắt, cô
chỉ có thể ăn điên cuồng, thậm chí liều mạng. Một đĩa tôm xú chua
cay, một bát canh đã nằm gọn trong bụng cô, vậy mà cô vẫn còn đang
giải quyết nốt đĩa thịt bò chua cay. Đang cắm đầu cắm cổ ăn, Nại
Nại mới nhận ra hình như phải nói chuyện gì đó, dù sao đi nữa thì
cũng phải nói lời cảm ơn ân công. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô gặp
ngay ánh mắt Lôi Kình, khuôn mặt anh đang rất bình thản, trong đôi
mắt anh rõ ràng có chút gì đó đắm đuối.
Nại Nại giật thót tim, biểu cảm đó ở anh lập tức biến mất. Cô nghi
ngờ không biết liệu bản thân có phải đang bị ảo giác, liền nhanh
chóng cúi đầu nghĩ tiếp, càng nghĩ càng thấy có gì đó bất ổn.
Nại Nại là người đã kết hôn, tuy rằng cô chỉ có một mối tình duy
nhất với Lữ Nghị, nhưng không vì thế sự nhạy cảm của phụ nữ trong
cô không tồn tại. Biểu cảm vừa rồi của Lôi Công rõ ràng là có ý đồ
gì khác với mình, cô không thể không cảm nhận thấy. Từ khi cảm nhận
được điều đó, sắc mặt cô di chuyển từ bắc cực đến đường xích đạo,
càng ngày càng nóng, khuôn mặt của người đầy một bụng ớt như cô bây
giờ cũng bắt đầu đỏ rực lên y như một trái ớt.
Thế này không được! Hai người họ đâu có thuộc cùng một thế
giới?
Cô lặng lẽ hạ đôi đũa trong tay xuống, ra sức nghĩ cách để thoái
thác uyển chuyển. Nếu như từ chối thẳng thừng quá, cô sẽ rất ngại
với khoản tiền sáu vạn kia. Nhưng nếu không từ chối… anh ta là dân
xã hội đen, chỉ động một ngón tay là cô sẽ bị cho bốc hơi không còn
một dấu vết.
Thế nên cô cười gượng, ngẩng đầu lên nói: “Lôi tiên sinh, ngài cũng
ăn đi.”
Anh chậm rãi gắp thức ăn, ngón tay thẳng dài cầm đũa gắp thức ăn
rất dứt khoát gọn ghẽ, khiến Nại Nại càng thấy việc này rất khó
giải quyết, có cảm giác nguy hiểm như nhổ răng hổ vậy.
“Thực ra, chiều nay rất cảm ơn ngài, hai lần ngài đều mua nhà của
tôi khiến tôi không biết phải cảm ơn thế nào mới phải.” Nại Nại ra
sức cho anh ăn bánh phỉnh, thầm nghĩ có thể vì lời khen lọt tai mà
anh sẽ không ra tay hiểm độc với cô.
“Chả đáng mấy đồng.” Anh nói.
Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, một lúc bỏ ra hơn tám
trăm vạn mà còn nói “không đáng mấy đồng.” Nại Nại liếc anh một
cái, hơi nhảu môi lên, tiếp tục nịnh nọt: “Lôi tiên sinh là tinh
anh trong ngành, năng lực của anh nhất định phi phàm, chút tiền đó
đúng là chẳng đáng mấy đồng cả. Ha ha, ha ha…”
Cười gượng rất giả, nhưng vẫn phải tiếp tục cười.
Lôi Kình nhìn nụ cười giả tạo của cô, như đang nghĩ chuyện gì, đột
nhiên hỏi: “Người đàn ông lúc chiều… cô quen à?”
Nại Nại kêu to một tiếng, Hallelujah, đúng rồi! Đây chính là cách
tốt nhất để từ chối Lôi Công bây giờ! Sao lúc nãy cô lại không nghĩ
ra chứ?
Nại Nại cau mày oán than: “Đúng thế! Đó là chồng cũ của tôi.”
Chồng cũ, cũng có nghĩa cô là phụ nữ đã ly hôn. Anh ta là xã hội
đen, xã hội đen không phải rất coi trọng thể diện sao? Dù sao cũng
không thể chấp nhận một phụ nữ đã ly hôn làm bạn gái được! Nếu như
anh ta còn không nghĩ thông, chắc các đại ca đã khuất phải bật khỏi
quan tài oán một câu “Đời sau không bằng đời trước” mất thôi.
“Chồng cũ? Ồ! Nghĩa là hiện nay không có đàn ông?” Lôi Kình vẫn
bình thản, không nổi giận mà cũng chẳng coi thường, khiến Nại Nại
không hiểu bước tiếp theo phải tìm thuốc gì cho đúng bệnh.
“Đương… đương nhiên.” Mỗi khi hồi hộp Nại Nại thường bị nói lắp.
Thấy anh không có phản ứng gì, ngay lập tức đầu cô đau, tim cô cũng
đau.
“Ồ, vậy thì tốt!” Anh lại tiếp tục ăn, ăn hết cả miếng tiết vịt Nại
Nại đang ăn dở.
Nại Nại vô cùng đau khổ, những tình cảm yêu mến lúc đầu dành cho
anh giờ bắt đầu biến thành sự bực bội, thế là cô nghiến răng hỏi:
“Tốt cái gì mà tốt! Tôi sắp biến thành một bà già rồi!”
Lôi Kình ngẩng đầu nhìn Nại Nại, tủm tỉm nói: “Chưa già! Vẫn rất
tốt!”
Cái đấm tay quá mạnh vào chiếc túi vải khiến Nại Nại cảm thấy người
mềm nhũn lại một cách kì lạ. Đây đâu phải là tác phong vốn thấy của
xã hội đen? Xin anh đấy! Lôi Công, anh cũng phải có chút đạo đức
nghề nghiệp chứ? Lẽ nào lời nói của cô chưa đủ sức thuyết phục?
Không kích được cái sĩ diện đàn ông trong anh? Mà cũng có
thể.
Thế là cô chỉ còn cách ân cần nói tiếp: “Lôi tiên sinh chắc vẫn
chưa có vợ? Nghề này cũng thuộc loại nghề có độ nguy hiểm cao, có
tiền trợ cấp không vậy? Làm nghề này không kiếm được vợ cũng rất
bình thường! Có điều không cần phải buồn bã, tôi sẽ lưu ý giúp
ngài, xem có cô gái nào lớn tuổi chưa lấy chồng thì giới thiệu cho
ngài, để hai người có cơ hội tìm hiểu.”
Anh lại ngẩng đầu. Lần này thì tựa lưng vào ghế từ từ coi cô khoa
chân múa tay biểu diễn. Nại Nại nhận ra thái độ anh ta chẳng thay
đổi gì, cũng nhìn thẳng vào anh. Chỉ thấy anh giữ mãi tư thế, có vẻ
như đang mải nghĩ ngợi chuyện gì đến mức thừ người ra.
Nại Nại giơ tay quơ trước mặt anh gọi: “Lôi tiên sinh! Lôi tiên
sinh! Ngài sao vậy?”
Bỗng nhiên anh đứng phắt dậy, đi vòng qua bàn, Nại Nại tưởng cô đã
kích thích đến nỗi đau của anh, lần này chắc chắn bị giết người
diệt khẩu rồi, nghĩ vậy cô liền hoảng loạn đứng dậy, cánh tay phía
sau lưng nắm chặt lấy túi chuẩn bị co giò bỏ chạy, kết quả anh đi
vòng lại giật lấy cánh tay cô không một chút biểu cảm, không đợi cô
kịp vùng vẫy đã tóm chặt lấy hai cánh tay cô chỉ bằng một tay, một
tay còn lại đỡ sau gáy, ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc
dài, ra sức ép sát người cô vào anh.
Nại Nại cảm thấy như sét đánh ngang tai, đùng một tiếng, cô liền im
bặt như ve sầu mùa đông. Lôi Kình hôn cô cuồng nhiệt và mạnh bạo.
Anh ngạc nhiên trước đôi môi mềm mại đến bất ngờ của cô, vị cay cay
của ớt lẫn với vị ngọt ngọt thanh dịu, khiến người cả tháng nay đều
sống trong tâm trạng không bình thường là anh cuối cùng cũng tìm
được nơi để giải tỏa. Lôi Kình vẫn tiếp tục hôn môi cô một cách đắm
đuối mà dường như quên mất sự khó chịu của Nại Nại.
Anh còn muốn hôn vành tai cô, muốn hôn phần xương quai xanh của cô,
còn muốn hôn cả những ngón tay cứ nhảy múa trên bệ bếp của
cô.
Cũng lẽ đúng là đã quá lâu anh không động đến phụ nữ, nên tất cả
mọi thứ của người phụ nữ ngốc nghếch này đều trở thành ưu điểm, làm
anh không kiềm chế nổi dục vọng của mình, anh rất muốn cứ tiếp tục
thế này kéo đến tận giường rồi hôn cô cuồng nhiệt.
Người đang bốc lửa ngùn ngụt như anh rất muốn nói điều gì đó, nhưng
lại cảm thấy không cần thiết, thế là anh biến lời nói thành hành
động, nói lên suy nghĩ trong lòng mình một cách mãnh liệt và điên
cuồng.
Còn Nại Nại thì hoàn toàn chết đờ ra đó.
Cô không ngờ rằng những lời nói trước sau không ăn nhập của mình
lại khiến Đại ca xã hội đen phát khùng. Lần này tiêu luôn, lỗ toàn
tập đã đành, lại còn không dám phản kháng, càng lo lắng thì càng
chỉ có thể giả chết.
Thế nhưng đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, vị Lôi Công này rốt cuộc
thích cái gì ở cô. Lẽ nào vì biết cô lấy được sáu vạn tiền thưởng
từ căn nhà của anh nên thấy không thoải mái, muốn dùng cách này để
tìm lại chút cân bằng?
Rốt cuộc vì lí do gì đã không còn quan trọng nữa rồi, dù gì thì hôm
nay cô đã thiệt thòi to. Kiếm được sáu vạn liền bị xã hội đen cưỡng
hôn. Bữa cơm này cô còn phải trả tiền, sự thật này khiến cô đau xót
vô cùng.
Có điều, Nại Nại trộm nghĩ, thực ra, kĩ thuật hôn của Lôi Công cũng
không tệ. Sau hàng loạt chiếc hôn mạnh bạo điên cuồng, cô lại có
cảm giác bay bổng lâng lâng như khi say rượu, rất thoải mái. Nhưng
vì làm vợ thảo dâu hiền lâu rồi, cô cũng có chút hổ thẹn, dù sao
thì đến khi thực sự thay một người khác cũng có phần khiến cô không
thoải mái.
Lôi Kình cảm thấy cô có vẻ không tập trung, liền rời khỏi môi cô,
khẽ chạm mũi anh vào mũi cô, nói bằng một giọng vô cùng quyến rũ:
“Sao thế?”
Trời! Nại Nại hoàn toàn bị đánh gục rồi, khuôn mặt đỏ tưng bừng
không nói làm gì, trái tim cô còn run rẩy khủng khiếp hơn.
Dây thần kinh của Nại Nại bị ngắn lại, đứt bung, lệch lạc, tự sát,
điều duy nhất cô có thể nói, chính là một câu nói run rẩy: “Trời!
Lôi tiên sinh! Giọng nói của ngài thật là tuyệt! Ngài nên làm tổng
đài của chúng tôi mới đúng!”
Do sự tiến triển đột biến trong tình tiết câu chuyện, hơn nữa vì
gây dựng một con đường tiến lên phía trước cho tương lai của một xã
hội hòa bình và ước mơ hòa bình, đài chúng tôi đã tiến hành một
cuộc phỏng vấn nhanh với hai nhân vật chính. Do nội dung cuộc phỏng
vấn vô cùng kinh khủng, nên quý vị trước khi coi chương trình này,
xin tự chuẩn bị các đồ vật sau:
- Khăn giấy – Có tác dụng lau nước miếng khi buồn cười quá
độ.
- Màng bảo vệ máy tính – Có tác dụng bảo vệ màn hình khi bị phun
nước vào.
- Răng giả – Nhất định phải bỏ ra đề phòng cười quá lớn khiến răng
trôi vào trong cổ họng gây tắc thở.
- Cùng với thuốc trị ho – Vì bị sặc nước là điều khó tránh
khỏi.
Sau đây là cuộc phỏng vấn với đương sự, trước tiên xin mời bạn Nại
Nại – một người mà người gặp thì nản, hoa gặp đành thua, xe gặp thì
hỏng – lên trước.
Có điều lúc này bạn Nại Nại vẫn đang ngồi thừ ra ánh mắt nhìn xa
xăm, buồn vu vơ, ngồi trên sofa như đang nghĩ ngợi điều gì vậy. Kì
thực… haiz… cô chỉ là… haiz… đang ngẩn ngơ mà thôi.
Tạm bỏ qua bạn Nại Nại đang thẫn thờ, xin mời bạn Lôi Kình – Lôi
Chấn Tử nổi danh khắp chốn, đẹp trai đến mức làm tất cả mọi người
đều chết ngất.
Thật ra, anh đúng là rất đẹp trai. Lúc này tất cả biên tập viên hậu
đài chúng tôi đều đã ngất lịm, hiện chỉ còn lại tôi và anh quay
phim chưa ngất. Là người mẹ ruột sinh ra Lôi Chấn Tử, tôi không thể
nào quên được chuyện hồi nhỏ anh đã tè dầm ra quần, nên hoàn toàn
miễn dịch với sự đẹp trai của anh. Còn về phần tại sao anh quay
phim vẫn chưa hôn mê thì là do… trước khi thực hiện phỏng vấn này,
anh đã chuẩn bị kĩ lưỡng, gắn chiếc gậy cứng để cố định cơ
thể.
Nhìn xem! Đây chính là sức hút mãnh liệt của bạn Lôi Chấn Tử.
Xin một tràng pháo tay!
Được! Quay lại chuyện chính. Do sự tác hợp tận tình của Khuynh
Thành Đại má – mẹ ruột Lôi Chấn Tử, cuối cùng hai người đã phá bỏ
tốc độ yêu đương thông thường giữa những người yêu nhau. Đó là dùng
một chiếc hôn để bắt đầu chuyện tình quyến luyến không rời, sợi tơ
duyên cắt không đứt giữa hai người. Cho nên nhóm phóng viên số một
của chúng tôi đã tiến hành phỏng vấn hai người về chuyện này, sau
đây là hiện trường buổi phỏng vấn, chú ý, máy quay số một,
action!
Khuynh Thành Đại má: Chào mừng hai người đến với chương trình giải
trí này. Ta là mẹ ruột của hai người – Khuynh Thành Đại má. Ta muốn
hỏi hai người vài câu hỏi có được không?
Nại Nại (Nhe hàm răng trắng bóng): Đương nhiên!
Lôi Kình (Mặt không chút biểu cảm): Hỏi nhanh lên!
Hừ…, Khuynh Thành Đại má rất phẫn nộ, hậu quả rất nghiêm
trọng!
***
Khuynh Thành Đại má: Xin hỏi lần đầu tiên khi gặp đối phương, cảm
giác của hai người như thế nào? Nại Nại mời trả lời trước.
Nại Nại: Anh ta? Không nhớ nữa! Chuyện đó ai mà biết được. Tôi chỉ
để tâm đi về phía trước, còn phải để ý coi dưới chân có hòn đá nào
không, ngộ nhỡ bị ngã thì sau này khó trang điểm lại lắm! Xin
hết.
Lôi Chấn Tử: Cô ta mấy tháng không ăn thịt lợn rồi?
Khuynh Thành Đại má: Hả?
Lôi Chấn Tử (Đau khổ quay mặt đi chỗ khác): Cô ta dám dùng ánh mắt
nhìn thịt lợn để nhìn tôi!
Khuynh Thành Đại má: Tiếp theo… đổi chủ đề khác, lợn cái sau khi
sinh sản… à nhầm… hai người ghét nhất đối phương ở điểm nào?
Nại Nại: Anh ta không hỏi đã hôn tôi.
Lôi Chấn Tử: Đầu óc ngốc nghếch, đơn thuần, không biết cách bảo vệ
bản thân.
Khuynh Thành Đại má lắc đầu bất lực, vẽ một dấu X lớn trên cuốn sổ
phỏng vấn. Sau đó hỏi tiếp: “Thế cảm giác khi hôn thế nào?”
Nại Nại: Cái này không tiện trả lời, hiện trường nhiều người
quá.
Lôi Chấn Tử: Rất ngọt! Có chút hương vị ớt Tứ Xuyên.
“Khi môi chạm môi, trong đầu hai người nghĩ cái gì?” Khuynh Thành
Đại má không cam tâm, tiếp tục khai thác sâu hơn.
Nại Nại (Mặt đỏ như quả cà chua): Kỹ thuật hôn của anh ta rất
tuyệt!
Lôi Chấn Tử: Rốt cuộc thì khi nào cô ấy mới chịu nhắm mắt
lại?
Khuynh Thành Đại má: Haiz! Đổi chủ đề khác vậy. Hai người thấy có
cơ hội tiếp tục phát triển không?
Nại Nại: Cái gì? Thật quá vô nhân đạo! Anh ta là xã hội đen đó! Bà
bảo tôi phát triển sao?
Lôi Chấn Tử: Vớ vẩn! Không phát triển tiếp thì tôi hôn cô ấy làm
gì?
Khuynh Thành Đại má (run run hỏi tiếp): Điều mọi người quan tâm
nhất lúc này chính là hướng phát triển trong tương lai của hai
người, hai người sẽ phát triển theo kiểu mãnh liệt ồ ạt hay tiếp
tục theo kiểu ngốc nghếch yên ổn?
Nại Nại (dí dí hai ngón tay vào nhau, đầy ngượng ngùng): Tôi là kẻ
ngốc nghếch, nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Lôi Chấn Tử: Ngoại trừ việc trêu đùa với cảnh sát và ngủ cùng Nại
Nại ra, thật ra tôi rất bận.
Khuynh Thành Đại má: Ý cậu là sẽ nhanh chóng thúc đẩy sao?
Lôi Chấn Tử (Lạnh lùng liếc Đại má): Bà là vô gian đạo?
Khuynh Thành Đại má (Rút chiếc chổi sau lưng tức giận ném qua phía
đó): Thằng con hư đốn này dám nghi ngờ mẹ anh như thế hả? Đồ hư
đốn, đồ hư đốn… (một vạn lần…)
Khuynh Thành Đại má (Sau khi bớt giận, tiếp tục đặt câu hỏi): Xin
hỏi, đối với biểu hiện của hai người tối nay, có bình phẩm
gì?
Nại Nại: Tôi hy vọng sau khi ngủ dậy sẽ không bao giờ phải gặp lại
anh ta nữa.
Lôi Chấn Tử: Có lẽ phải tìm xem gần đây có khách sạn nào
không.
Khuynh Thành Đại má: Đối với cảnh H[1] trên bệ bếp mà mọi người vô
cùng mong đợi, hai người có kiến nghị gì không?
Nại Nại (Hướng về phía mặt trăng cảm thán): Mặt trăng hôm nay thật
tròn!
Lôi Chấn Tử: Bệ bếp hơi bị lạnh, đổi sang sàn nhà được không?
Khuynh Thành Đại má: Với đề nghị của mọi người rằng họ muốn hai
người sử dụng đạo cụ và bơ, mù tạc cùng với những gia vị khác, hai
người thấy thế nào?
Nại Nại: Tôi không muốn làm cô gái khỏa thân bày thức ăn.[2]
Lôi Chấn Tử (cười nham hiểm): Ai đưa ra đề nghị? Đứng lên tôi
xem!
Người Khuynh Thành Đại má run lên, cười ngượng ngùng, nhanh chóng
chuyển chủ đề: “Hai người muốn H như thế nào?”
Nại Nại (Trán toát mồ hôi lạnh): Cái này… tôi thế nào cũng
được.
Lôi Chấn Tử: Chỉ cần Nại Nại chịu được, tôi thế nào cũng
được.
Khuynh Thành Đại má: Nếu như nhất định phải nói ra, hai người muốn
nói gì?
Nại Nại: Xin tác giả và độc giả chú ý đến thân phận con gái nhà
lành của tôi.
Lôi Chấn Tử: Nhanh lên, mau lên, đã kéo đến bảy chương rồi, còn
định kéo đến bao giờ nữa?
Lần này Khuynh Thành Đại má phừng phừng tức giận, lấy quả chùy ra
gõ lên đầu Lôi Chấn Tử. Tên tiểu tử thối! Mới có bảy chương, lão
nương đây còn chuẩn bị viết hơn 50 chương. Hai người chưa gì đã H
rồi thì ta viết cái gì? Anh nói xem, ta viết cái gì? (Gào thét một
vạn lần…)
Khuynh Thành Đại má (máy quay vừa lướt qua, liền trở lại khuôn mặt
hiền từ): Được! Câu hỏi cuối cùng, là một câu hỏi có chiều sâu, đề
nghị nói ra suy nghĩ của bạn. Hai người nghĩ xã hội đen chuyên làm
cái gì?
Nại Nại: Không phải tivi đều nói rõ cả rồi à? Bà già vậy rồi mà đến
giờ không coi tivi sao? Thế còn điện ảnh? Điện ảnh cũng không xem
à? Trời đất ơi! Lôi Chấn Tử ơi! Mau lại đây cùng tôi ngắm thượng
đế.
Lôi Chấn Tử: Câu hỏi chán ngắt này ai nghĩ ra thế? Chẳng trách tỉ
suất xem đài lại thấp như vậy.
Gru…Khuynh Thành Đại má tức điên người, miệng không ngừng co giật,
hận là không cắn chết được hai tên vô lương tâm này.
Lôi Chấn Tử (Liếc Khuynh Thành Đại má đang trong trạng thái phát
khùng, bỉu môi hỏi): Đã xong chưa?
Khuynh Thành Đại má: Hả? Xong rồi!
Lôi Chấn Tử: Xong rồi thì chúng tôi đi đây.
Khuynh Thanh đại má (Nước mắt ròng ròng): Hai người vội vàng định
đi đâu thế?
Lôi Chấn Tử: Thay trang phục, cảnh sau tôi còn phải xuất
hiện.
Nại Nại (Không nhịn được phải nói thầm): Anh hơi tàn nhẫn với người
già đó.
Lôi Chấn Tử (Hơi nhếch mép lên, dự báo trước của cơn bùng nổ): Bà
ta thích giả vờ già, chứ cũng 8x thôi.
Nại Nại: Thật không? (Nhanh chóng chạy ra hỏi Khuynh Thành Đại má):
Bà là 8x à?
Khuynh Thành Đại má (Cười ngượng): Tôi trông hơi già, nhưng chính
xác là dân 8x.
Nại Nại (Ném giày cao gót vào mặt Đại má): Đồ lừa đảo! Lừa người
ta! Một đứa nhóc con mà dám dụ dỗ hai người lớn chúng tôi…
Lôi Chấn Tử (Bước tới ôm vai Nại Nại một cách thân mật): Ngoan nào,
cưng! Chúng ta không chấp bà ta.
Sau khi bóng hai người họ ngày càng xa, Khuynh Thành Đại má tiếp
tục xuất hiện trước ống kính.
Mặt đầy vết giày, trong lòng uất ức: “Tôi có bạc đãi gì bọn họ đâu?
Sao lại bị đối xử như thế này? Không phải lúc nãy vừa sắp đặt cho
hai người hôn nhau sao?”
Phía dưới có người nói vọng lên: “Họ gặp nhau lâu thế rồi, bây giờ
mới cho họ hôn một lần. Đúng là mẹ ghẻ!”
Khuynh Thành Đại má: “Thế thì cũng không được ngược đãi mẹ ruột của
mình! Đúng là có vợ rồi quên luôn mẹ!”
Đúng lúc đó, cửa bật mạnh ra, Lữ Nghị từ đâu rơi xuống, tức giận
hỏi Đại má: “Họ Thuấn kia, bà nói xem bà muốn làm gì? Tại sao nhân
vật nam phụ của bà toàn bị đả kích đến chết đi sống lại?”
Khuynh Thành Đại má cười hiền từ đáp: “Vợ cậu sắp xuất hiện rồi,
thế vẫn chưa được sao?”
Lữ Nghị: Tôi không cần cô ta! Tôi muốn Nại Nại!
Khuynh Thành Đại má cười ngại: “Nhưng Nại Nại không có thời gian để
diễn.”
Lữ Nghị kiên quyết: Không biết đâu! Tôi muốn Nại Nại!
Khuynh Thành Đại má cười gượng nói: “Hay để tôi tìm cho cậu một
người khác…”
Lữ Nghị: Không biết đâu! Tôi chỉ muốn Nại Nại thôi.
Khuynh Thành Đại má nổi giận đùng đùng, quay người lại tung một cú
liên hoàn cước rất oai phong, thấy Lữ Nghị hóa thành một ngôi sao
băng trên bầu trời lao vút đi. Đúng là phiền chết đi được! Nại Nại…
Nại Nại, không biết nói cái gì khác sao?
***
Đúng lúc này, anh quay phim đột ngột nói: Khuynh Thành Đại má, đến
giờ quảng cáo rồi, 10, 9, 8…
Hả? Chỉ còn một câu kết cuối cùng?
Khuynh Thành đại má cau mày suy nghĩ, cuối cùng hướng về ống kính
máy quay nói: “Đến nhà chúng tôi ăn ngon uống ngon, ăn ngon uống
ngon, ăn ngon uống ngon xong đừng quên nói một tiếng tốt, cảm
ơn.”
Thế là một quảng cáo nước xịt miệng nào đó che lấp mất bộ mặt già
nua bị thời gian làm phai tàn của Khuynh Thành Đại má, rất có ẩn ý
giống như chuyện nước Anh tám phút[3].
Cảm ơn đã theo dõi.
[1] H: trong tiếng trung để chỉ xxx
[2] Ở Nhật Bản có những bữa tiệc bày thức ăn trên người những cô
gái khỏa thân.
[3] Một cách để chỉ sự buồn cười.
.........................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
..............................................................
Chương IX: Nại Nại có hậu di chứng của sự kinh hãi
Trước đây mỗi lần gặp chuyện gì Nại Nại đều rất bồng bột. Điển hình
nhất có một lần, vì đuổi theo kẻ trộm nên bất cẩn bị sái chân. Lúc
đó mẹ Nại Nại khóc lóc thảm thương bên giường bệnh, không ngừng
nói: “Tuy con bị chồng ruồng bỏ, nhưng không thể vì vậy mà không
quý trọng sinh mạng của mình. Nếu như con chết đi, thì mẹ biết phải
làm sao?”
Bố Nại Nại mất sớm, một mình mẹ nuôi cô trưởng thành. Vì gia cảnh
khá giả, ít nhiều cũng có chút tích luỹ, nên từ trước đến giờ cô
luôn sống thoải mái vô lo.
Mãi cho đến ngày hôm đó cô mới phát hiện, nếu bản thân có mệnh hệ
gì thì trên đời này vẫn còn một người đau khổ, thậm chí người đó
còn đau khổ hơn cả cô, cô đã thề rằng sau này nhất định sẽ không
khiến mẹ phải phiền lòng, nói được làm được!
Từ đó trở đi, mỗi khi gặp chuyện, cô đều phản ứng chậm một chút, nỗ
lực cho bản thân trông không lo lắng, không hoang mang. Điều vô lý
hơn là, cô còn học cách giả làm đà điểu vào thời khắc quan trọng
nhất, biết đâu lúc đó bên cạnh bày một tách cafe, cô cũng sẽ dí đầu
vào đó, đặt an toàn lên hàng đầu.
Lúc này, cũng y như vậy.
***
Lôi Kình nhận thấy ánh mắt Nại Nại vẫn trong trạng thái thẫn thờ,
anh tiếp tục chạm vào môi cô mấy lần. Tuy rằng mắt cô vẫn mở rất
to, nhưng rõ ràng là không có thứ gì lọt vào tầm mắt cô hết.
Đơn giản cô chỉ đang dùng đôi mắt mở to để biểu hiện sự kinh ngạc
của mình!
Chạm một chút, lại chạm thêm một chút, càng chạm anh lại càng không
muốn rời xa. Nhìn thấy người phụ nữ đang run rẩy trong vòng tay
mình, khóe miệng anh giật không ngừng.
Nhịp tim đập loạn xạ khiến Nại Nại lấy lại chút tỉnh táo. Cô tự nhủ
bản thân nhất định phải bình tĩnh, phải tỏ ra như không có chuyện
gì khi đối mặt với chuyện bị cưỡng hôn. Bởi vì chuyện này liên quan
trực tiếp đến an toàn tính mạng và sáu vạn tiền thưởng, là vấn đề
ngoại giao lớn nhất từ trước đến giờ của bản thân.
Thế là cô hít thở thật sâu, lại hít thở thật sâu.
Cạch cạch!
Hai con người đang đắm chìm trong nụ hôn đều đánh mắt về hướng phát
ra tiếng động cùng một lúc, tiếp sau đó khuôn mặt Nại Nại biến
thành khổ qua, đỏ ửng và nhăn nhó.
“Ôi, đau quá!” Cô cúi người ôm chân phải vừa nhảy vừa kêu. Thứ rơi
đè lên bàn chân chính là chiếc túi vạn năng của Nại Nại. Bên trong
có rất nhiều thứ. Nào di động, chìa khoá, ví tiền, túi trang điểm,
tài liệu, máy phòng kẻ gian, túi đựng điện thoại, trà xanh dinh
dưỡng… và còn cả một gói băng vệ sinh hiệu ABC nữa…
Câu tục ngữ “tự lấy đá đập chân mình” cứ thế lồ lộ ra trước mặt Lôi
Kình một cách hình tượng, không giữ lại được chút gì.
Nại Nại nắm ngay lấy cơ hội thoát khỏi tay anh, cúi người nhặt đồ,
thế nhưng chân vừa mới chạm đất đã thấy đau thấu xương, đứng không
vững, hơn nữa còn suýt ngã. Lôi Kình cau mày nhìn cô ra sức chiến
đấu với cái chân đau mà cũng thấy bất lực, chỉ có thể ra lệnh:
“Đứng im đó!”
Cô ngoan ngoãn đứng ngây ra đó.
Ngay lập tức, Lôi Kình cúi người bắt đầu nhặt lại đồ, từng thứ từng
thứ một, cho tới bịch ABC, Nại Nại không thể đứng đó làm ngơ mãi
được, ngại ngùng hạ giọng nói: “Cái đó để tôi tự nhặt.”
Lôi Kình ra vẻ chẳng thèm quan tâm, nhặt lên mà khuôn mặt không
biểu cảm, quẳng thẳng vào chiếc túi của Nại Nại.
Nại Nại cảm thấy như sét đánh ngang tai, cảm giác như bị ai đó lột
sạch quần áo ra rồi nhìn thấy hết mọi thứ. Nhớ ngày trước, mỗi lần
mua thứ này cô đều gói kĩ trong túi ni lông đen, lén lén lút lút
chạy thẳng về nhà đem giấu ngay đi. Lúc lên đại học, các bạn cùng
phòng cũng thường thắc mắc, trước giờ chưa bao giờ thấy cô mua thứ
này, dùng thứ này cả. Thậm chí kết hôn với Lữ Nghị bảy năm cô cũng
chưa bao giờ để chồng thấy được nhãn hiệu, dáng hình của thứ đó.
Đây chính là sự kiên trì cố chấp của cô, và cũng là điều khiến
người khác không tài nào hiểu nổi.
Thế mà anh, lại dễ dàng phá vỡ điều tối kị đó.
Sau khi nhặt xong đồ, Lôi Kình cầm chiếc túi lên và nhận ra nó rất
nặng. Cô nhỏ bé như thế vậy mà lại đeo chiếc túi nặng thế này, lẽ
nào không sợ làm gãy xương vai sao?
Lúc anh đứng dậy, Nại Nại nhanh chóng trốn tránh ánh mắt của anh,
sợ hãi phải đối mặt với người đàn ông vừa nhặt hộ mình bịch
ABC.
“Chân còn đau không?” Nụ cười trên khuôn mặt Lôi Kình có chút gian
tà. Hơi nóng từ anh làm Nại Nại cảm thấy vô cùng hồi hộp.
“Không… không còn đau nữa.” Nại Nại lại nói lắp, mặt đỏ lựng vì
ngại ngùng.
Bàn tay to rộng của anh ôm chặt lấy eo Nại Nại một cách ngang
nhiên, đặt một tay cô quàng qua vai anh rồi nói: “Không đau nữa thì
cũng phải cẩn thận. Đi thôi.”
Trong lòng Nại Nại đột nhiên có chút thất vọng, cô nghĩ rằng đã là
xã hội đen ấy mà, thì thế nào cũng rất đàn ông, anh nhất định sẽ bế
bổng cô lên mà đưa ra xe. Không phải trong phim đều diễn như vậy
sao, đây cũng là đoạn tuyệt nhất của câu chuyện anh hùng cứu mỹ
nhân đầy lãng mạn. Đáng tiếc là… không có. Anh không phải anh hùng,
và cô cũng chỉ là một người phụ nữ bị ruồng bỏ mà thôi.
Bỏ qua những tạp niệm đầy trong đầu Nại Nại không nói, giây phút
này Lôi Kình lại đang nghĩ một chuyện khác: Bà cô[1] đáng chết này
sớm không tới muộn không tới, lại nhè đúng lúc này tìm đến phá rối.
Anh thực tình chỉ muốn bế bổng cô lên, sau đó đi thẳng đến khách
sạn. Nhưng rồi, sau đó thì sao, chiến đấu trong vũng máu?
Không! Anh phải kiềm chế. Vậy nên tốt nhất anh phải tránh xa một
người dễ làm người khác cảm thấy thèm khát như cô.
Trong một phút hai người đều trở nên im lặng, lúc đi xuống cầu
thang cũng không ai lên tiếng.
Một Nại Nại đầy mệt mỏi và một Lôi Kình đầy bất mãn đã rời khỏi nhà
hàng như thế.
Bóng của họ thật dài, một chiếc to lớn vững chắc, một chiếc cẩn
thận bước đi. Từng bước từng bước nhịp nhàng, từng tiếng từng tiếng
con tim loạn nhịp.
Tiếng thình thịch thình thịch nào đó đang vang lên trong hoàn cảnh
rất mặn nồng ân ái.
Mọi người nói, đó là tiếng gì vậy?
***
Nại Nại không có bạn là con gái. Cô chỉ có người thân là phụ nữ và
nữ đồng nghiệp thôi. Nguyên nhân là do không biết bao nhiêu lần cô
bất giác trở thành vật hy sinh của bạn tốt. Vì không muốn lại dẫm
vào vết xe đổ nên Nại Nại cũng dần lạnh nhạt với ý định tìm một
người bạn nữ giới, thế nên hiện giờ người được coi là thân nhất với
Nại Nại chính là Tiểu Trần.
Lôi Kình lái xe đưa cô về nhà trọ nơi cô thuê chung với Tiểu Trần.
Nói thật, đến được nhà cô anh đã phải rất vất vả. Phải rẽ vào rất
nhiều hẻm to, ngõ nhỏ, cuối cùng mới đến được một khu nhà cũ nát và
dừng xe lại.
Anh nói: “Tôi đưa cô lên.”
Nại Nại mím môi bước xuống xe nói: “ Không cần đâu! Cảm ơn anh!
Không sao đâu.”
Lôi Kình xuống xe bên phía mình, giúp cô cầm túi, sau đó anh xoa
xoa thắt lưng cô một cách rất thuần thục, nói không ngần ngại: “Tôi
đưa cô lên nhà.”
Rõ ràng Nại Nại đang run rẩy, cô quay đầu lại, cười ngượng: “Không
cần đâu! Tôi ở cùng người khác, như vậy không được tiện lắm.”
“Ai?” Anh nâng cằm cô lên hỏi một câu lạnh lùng. Nại Nại có ngốc
hơn thế cũng nhận ra thái độ của anh không báo hiệu điềm lành, thế
là cô không chút giấu giếm, trả lời hết sức thành thật: “Đồng
nghiệp! Là đồng nghiệp làm cùng công ty.”
Lôi Kình ngừng một lát, sau đó bỏ tay ra và nói: “Ừm! Vậy tôi sẽ
đưa cô đến cửa.” Thấy Nại Nại có ý phản đối, anh lại thêm một câu:
“Kháng nghị vô hiệu.”
Đôi mày cau lên, Nại Nại không nói thêm gì, cúi đầu lặng lẽ bước
lên lầu, trong lòng cô có một chút rung động.
Thực ra, thứ cô cần rất đơn giản, nhưng đáng tiếc, anh quá không
đơn giản.
Tựa người vào cửa, Nại Nại lặng lẽ nhìn Lôi Kình. Anh hiểu Nại Nại
đang phát ra tín hiệu đuổi khách, thế là anh rút từ trong túi ngực
ra một điếu thuốc, nói một câu: “Một mình nhớ cẩn thận!”, quay
người đi thẳng.
Không có cái bắt tay từ biệt, cũng chẳng có nụ hôn lúc chia
tay.
Nại Nại hơi hoang mang, lục tung cả túi để tìm chìa khóa, tìm cả
nửa ngày, anh vẫn chưa đi hết nửa tầng lầu, đúng vào lúc này, Tiểu
Trần nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền chạy ra mở. Phải biết là,
căn bệnh quên chìa khóa của Nại Nại không phải chuyện ngày một ngày
hai. May mà có người ở cùng, không thì cô phải lưu lạc đầu đường xó
chợ mấy trăm lần rồi.
Tiểu Trần mở cửa ra, đèn cảm ứng cũng lập tức sáng lên, Nại Nại
ngẩng đầu lên thấy cô đã mở cửa, liền cười cười: “May mà có em,
không thì chị lại không vào nhà được rồi.”
“Để hôm nào làm một cái dây móc luôn chìa khóa vào cổ, xem chị có
còn quên được nữa không. Ủa, người đó là ai thế?” Tiểu Trần nhìn
lướt qua thấy có bóng người ở cuối cầu thang, hơn nữa cảm giác rất
quen thuộc.
Nại Nại đẩy Tiểu Trần vào nhà, nhanh tay đóng chặt cửa: “Làm gì có
ai, em bị hoa mắt rồi.”
Tiểu Trần cau mày suy nghĩ, bỗng kêu lớn và chạy ra phía ngoài cửa:
“Trời ơi, chính là Apollo!”
“Lại còn hét lên nữa! Dứa[2] cái đầu em.” Nại Nại giật giật chiếc
váy ngủ khổ lớn của cô, nói: “Em cứ thế mà chạy ra ngoài sẽ dọa cho
dứa biến thành khoai lang đấy.”
Ở nhà Tiểu Trần thường mặc váy ngủ Snoopy, rộng thùng thình chả có
chút hình tượng nào. Để cho mát mẻ, tóc cũng búi lên một cục to như
tóc bà thím, chân thì loẹt quẹt đôi dép lê. Chẳng khác nào bà chủ
cho thuê nhà họ Bao trong phim của Châu Tinh Trì…
“Ừ nhỉ, tiếc quá! Nếu không đã có thể tiếp cận ở cự ly gần rồi.”
Tiểu Trần vô cùng thất vọng vì không thể gặp mặt nói chuyện cùng
Apollo. Đột nhiên cô nghĩ đến khả năng Nại Nại và Apollo có mối
quan hệ nam nữ đặc biệt nào đó. Lập tức bật khỏi ghế sofa đầy kích
động.
“Chị Nại Nại, Lôi tiên sinh đó không phải đang theo đuổi chị đấy
chứ?” Trí tò mò của Tiểu Trần lên đến đỉnh điểm. Mặt ghé sát Nại
Nại, chờ đợi một scandal sắp bị khui ra.
Nại Nại nghiêm nghị, đổi đôi dép lê, vứt chiếc túi xách lên giá
giày dép: “Chị không hứng thú với chuyện bị trúng sét[3].”
“Sao thế được? Anh ấy rất tốt mà!” Tiểu Trần nói trong kích
động.
“Sao em biết là anh ta rất tốt? Em từng hẹn hò với anh ta rồi à?”
Nại Nại bỗng nhớ lại nụ hôn vừa xong, khuôn mặt cô có dự cảm lại
sắp nóng bừng lên.
“Chị Nại Nại! Sao môi chị lại bị sưng lên thế? Lúc nãy đi ăn món
tôm chua cay sao?” Tiểu Trần đưa mũi ngửi mùi trên môi của Nại
Nại.
Nại Nại nhanh chóng lấy tay che miệng rồi trả lời qua loa: “Ừ, cay
lắm, rất là cay! Ông chủ không biết cho bao nhiêu ớt, cay chết
người luôn!”
Thấy cô nhóc Tiểu Trần vẫn không có ý định buông tha, Nại Nại nhanh
chóng trốn về phòng mình, rồi nói vọng ra ngoài: “Chị ngủ đây. Em
cũng ngủ sớm đi, mai phải đi làm sớm đấy!”
“Thế nhưng em vẫn muốn hỏi, sao chị lại biết anh ấy không phải
người tốt…” Tiểu Trần với theo đầy bất lực…
Sao lại không biết được? Đôi môi này nói cho cô biết, Nại Nại nghĩ
một cách tức giận.
Không đúng, hình như bữa tối nay cô không trả tiền thì phải. Đang
tức giận, Nại Nại bỗng nhớ ra chuyện quan trọng, lặng người tại
chỗ, nói như vậy… là anh đã trả tiền!
Không ngờ, xã hội đen mà cũng tốt bụng thanh toán thay cô như
vậy.
***
Tối nay Nại Nại không ngủ được. Những lúc không ngủ được Nại Nại
thường ngây người nhìn lên trần nhà. Thực ra cô rất sợ tiếp xúc với
đàn ông, đặc biệt là kiểu đàn ông như Lôi Kình. Cô đã từng cho
rằng, thất bại của bản thân là do cô chưa đủ hoàn mỹ, đến nay cô
mới nhận ra, thực ra là do cô quá yếu đuối. Cô sợ hãi rất nhiều
thứ, sợ bị đàn ông làm tổn thương lần nữa, sợ khi đối diện với tình
địch mà chẳng nói được lời nào, sợ nhất vẫn là cuối cùng sẽ không
đủ kiên cường đứng lên đi tiếp để thoát khỏi tình cảnh éo le đó.
Rốt cuộc thì vẫn là những đả kích hết lần này đến lần khác. Cô biết
mình không thể chịu được, người phụ nữ yếu đuối sau một lần truân
chuyên đã trầy vi tróc vẩy rồi, thêm lần nữa chắc tính mạng này
cũng mất luôn.
Nại Nại nghĩ, tình yêu là thứ sớm muộn gì cũng hết thời gian bảo
hành. Kiểu đàn ông nào cũng như nhau cả thôi, rồi đến một ngày nào
đó cục vàng cục bạc cũng biến thành con cá chết, cho nên tốt nhất
là từ bỏ khao khát yêu đương, chỉ nên nghĩ đến những vấn đề phù hợp
với thực tế, vứt hết những lời đường mật lường gạt đó ra khỏi đầu,
phụ nữ tốt nhất là có bị đánh chết cũng đừng tin trên đời này còn
tồn tại tình yêu.
Thế nhưng, liệu anh có tha cho cô không? Cứ nghĩ đến điều này là
Nại Nại lại đau đầu chóng mặt.
Một người đàn ông có nghiêm túc với mình không, cô có thể phán đoán
được. Năm đó, Lữ Nghị khốn khổ túc trực trước cửa kí túc xá nữ hơn
một tháng trời, các chị em trong phòng đều nói, anh ấy có thành ý
như vậy, lẽ nào cậu không nhận thấy sao? Nại Nại cười khổ sở, không
buồn giải thích cho sự lạnh nhạt của mình.
Cô có thể nhận ra ngay ý định theo đuổi và thành ý của đàn ông,
nhưng lại phát hiện ra rằng cô không nhìn ra được sau đó họ nghĩ
gì. Người đàn ông si tình chờ đợi cô đó cuối cùng đã lấy cô, nhưng
ngay vào lúc cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, gia đình rất mỹ mãn,
anh đã phụ bạc cô.
Lẽ nào đây là vòng luân hồi tất yếu sao?
Dù thế nào đi nữa, sự phản bội của Lữ Nghị là một đả kích lớn với
cô. Thậm chí còn làm thay đổi cả tính cách lạc quan của cô. Cô của
bây giờ đã không còn quen với cảm giác được ai đó theo đuổi, càng
không dám nghĩ tới tương lai. Cho nên với sự cố nho nhỏ của ngày
hôm nay, cô chỉ đành biết nói tiếng xin lỗi.
Đối với những việc dễ gợi lại những đau khổ trong quá khứ, cô tuyệt
đối không cho chúng một cơ hội nào hết.
Đây có lẽ là bản năng tự bảo vệ bản thân cuối cùng của cô.
Lặng lẽ lau những giọt nước mắt, tim cô chợt quặn thắt, khẽ nhắm
mắt cô thầm nói với bản thân: “Tần Nại Nại, đây là một cái bẫy.
Không ai có thể nhảy qua nó, nhưng mày có thể. Vì thế hãy hạ quyết
tâm và nhảy qua ngay. Sau khi nhảy qua rồi, mày sẽ được an
toàn.”
Nói xong cô thở dài một tiếng, một hơi nói hết câu làm cô thấy hụt
hơi, dần dần bình tĩnh lại, cô nghe thấy bản thân nói thêm một câu
nữa: “Tuy nhiên, cái bẫy này đúng là hấp dẫn chết người.”
Đúng vậy! Vô cùng hấp dẫn!
[1] Trong tiếng trung còn để chỉ giai đoạn kinh nguyệt của phụ
nữ.
[2] Trong tiếng trung, trái dứa có phát âm giống với polo trong
Apollo.
[3] Nại Nại dùng họ của Lôi Kình để chơi chữ.
Chương X: Đi xem mặt là một công việc đòi hỏi phải có kỹ
thuật
Nại Nại là người rất nhẫn nại. Cô có thể xem sách hướng dẫn rồi
dùng mười mấy loại nguyên liệu để làm một chiếc bánh gatô trong vài
tiếng đồng hồ, cũng có thể học cách vẽ móng tay nghệ thuật trong
khoảng thời gian dài, hoặc còn có thể tự tay đan áo len nhiều họa
tiết phức tạp đến mức máy móc phải chào thua, hết chiếc này đến
chiếc khác.
Nhưng Nại Nại cũng là người của trường phái hành động, ví dụ, chợt
nhớ món cà ri bò tối nay thiếu mất cà rốt, cô sẽ lập tức thay quần
áo đi mua, không hề đắn đo suy nghĩ tới việc dùng nguyên liệu khác
để thay thế.
***
Tiểu Trần ở phía sau hóp miệng lại nói: “Chỉ là một bữa tối thôi
mà, chị có cần phải cầu kì vậy không?”
Nại Nại quay đầu lại cười: “Thế thì sẽ không giống, thiếu cà rốt,
món đó sẽ không còn là cà ri bò nữa.”
Tiểu Trần không thể lý giải nổi lý luận đó của cô, thế nên đóng cửa
nhà bếp lại để mặc cô đi mua.
Nại Nại vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, nghĩ tới việc siêu thị ở ngay sát
nhà, chạy ra mua hai củ cà rốt cũng chỉ mất chút thời gian, nên
cũng chả buồn buộc lại tóc, cầm tờ năm tệ rồi chạy thẳng xuống
tầng.
Đến siêu thị mục đích của Nại Nại rất rõ ràng, cô quyết định đi
thẳng về quầy rau củ quả. Lúc này đang là giờ mua sắm cao điểm,
những người đi mua đồ cũng khá nhiều, cô tìm kiếm một hồi, nhắm
đúng vị trí quầy cà rốt, chọn lấy hai củ rồi đi thẳng tới chỗ cân
đồ. Đang chạy thì đâm sầm vào hai người, Nại Nại vội vàng cúi đầu
xuống nói: “Tôi xin lỗi.”
Kết quả là đối phương không hề phản ứng. Nại Nại không thèm chấp
những người bất lịch sự như vậy, nên vội vàng vòng qua rồi đi luôn,
kết quả là, cái khoảnh khắc cô định quay người đi thì lại nhìn thấy
chiếc bật lửa màu xanh nằm trong tay người đàn ông.
Nại Nại biết cả đời mình luôn gặp xui xẻo, nhưng chưa từng nghĩ lại
có thể đen đủi đến thế. Đúng lúc ăn mặc nhếch nhác nhất thì lại gặp
phải chồng cũ và người đàn bà của anh ta.
Cô hơi tức giận, lại hơi ngượng ngùng, đang muốn giả vờ như không
nhìn thấy gì, quay người bỏ đi thì người đó cất tiếng gọi: “Nại
Nại!”
Cô thở dài, sau đó quay người lại, lại chào hỏi một lần nữa: “Chào
anh, lâu rồi không gặp.” Thực tình họ mới gặp nhau mấy hôm trước
thôi.
Dù chỉ là đi mua sắm trong siêu thị Lữ Nghị vẫn đóng bộ vest bảnh
bao. Trước kia đây là công sức của Nại Nại và thím giúp việc, còn
giờ chắc là của người phụ nữ đi bên cạnh. Mà người phụ nữ đi bên
cạnh anh, chắc chính là màu xanh nước biển vô cùng tươi trẻ đó, chỉ
có điều chiếc áo màu vàng cổ chữ V khoét sâu và chiếc quần bò lại
một lần nữa đánh bại chiếc áo lông cừu màu xanh mà Nại Nại mới
mua.
Tuổi thanh xuân của người phụ nữ mãi mãi không tài nào níu giữ
được. Bởi vì, tuổi thanh xuân không đáng giá, nó đi nhanh hơn bất
cứ thứ gì.
Nại Nại thích ngắm các người đẹp, trên đường cũng sẽ ngẩn người ra
mà ngắm nếu bất chợt nhìn thấy người đẹp. Chỉ là lần này, cô nhìn
xuống bộ quần áo ở nhà có hình chú gấu Winnie màu đỏ thẫm của mình,
sau đó lại nhìn bộ trang phục đang phát ra vẻ đẹp đẽ đầy khí chất
của người ta, rõ ràng là thất bại thảm hại.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nói: “Hai người cứ bận việc
của hai người. Tôi đi trước.”
Đây cũng là lần đầu Duy Nhã gặp Nại Nại. Nhưng cô đã nghe không
biết bao lần cái tên ấy thốt ra từ miệng Lữ Nghị. Trước khi ly hôn,
anh nói cô không có sức sống, chỉ là một con búp bê bằng sứ được
bày biện trong nhà. Sau khi ly hôn anh lại nói, cô là một cao thủ
bếp núc, còn biết đan lát thêu thùa.
Nhưng tình hình hôm nay của đối phương khiến cô rất hài lòng, cô
thậm chí còn lườm cho Lữ Nghị một cái khi cứ nhìn Nại Nại đắm đuối,
cười nhạt: “Chị Nại Nại! Chào chị! Em đã nghe tên chị từ
lâu.”
“Hả? Vậy sao?” Nại Nại vỏn vẹn chỉ nói từng ấy từ. Cô không muốn
nói chuyện nhiều với người phụ nữ này vì sợ mình phát nôn tại
chỗ.
Lữ Nghị nhìn củ cà rốt trong tay Nại Nại, liền hỏi: “Em định làm
món cà ri bò à?”
Ánh mắt Nại Nại dường như hơi mơ hồ, hình như đã quay về khoảng
thời gian còn hạnh phúc bên Lữ Nghị. Lúc đó, sự nghiệp anh mới bắt
đầu, hoàn cảnh gia đình còn khó khăn. Nại Nại học trộm được bí
quyết nấu ăn từ mẹ, mỗi tuần làm một lần, để trong bình giữ nhiệt,
ngồi xe buýt mang đến công ty cho anh. Lữ Nghị đã phát chán với
những món ăn đạm bạc ở công ty nên sau mỗi lần ăn các món do Nại
Nại nấu xong vô cùng sung sướng, nũng nịu đòi cô lần sau lại tiếp
tục phát huy.
Lúc đó thịt bò chỉ có mấy tệ một cân, giờ đã lên mười tám tệ một
cân. Cũng theo đó mà nhiều thứ đã thay đổi, ngay cả món thịt bò làm
ra cũng không còn mùi vị ngọt ngào của năm xưa nữa.
Nại Nại nhìn củ cà rốt trong tay, trả lời bằng một giọng đến cả bản
thân cô cũng gần như không thể nghe thấy: “Không! Tôi làm bánh cà
rốt rán.”
“Anh ấy nói chị nấu ăn rất ngon! Chị Nại Nại, lúc nào đến nhà bọn
em làm thử nhé, em cũng muốn học.” Duy Nhã mỉm cười rất thân thiện,
tiếc là đối thủ không chấp nhận.
“Cô không học được đâu.” Nại Nại nhìn Duy Nhã nói nghiêm túc.
“Tại sao thế?” Duy Nhã cười hỏi.
“Tâm tư của cô đặt cả vào chồng nhà người khác, chắc chắn không có
thời gian để học nấu ăn!” Nại Nại nói thẳng suy nghĩ của mình: “Còn
nữa, trông coi cho kĩ người đàn ông của cô, tránh để sau này bị các
em gái trẻ đẹp hơn chiếm mất.”
Nói xong, Nại Nại ngẩng đầu, bước ngang qua Lữ Nghị, lườm anh một
cái rồi nhanh chóng bước đi.
Cô vội vàng bước ra quầy tính tiền, mới phát hiện còn chưa cân cà
rốt, liền quay lại chỗ cái cân. Đập vào mắt cô là hình ảnh hai
người đó ở phía cuối dãy hàng, đang đứng trước quầy hoa quả tươi,
có vẻ họ đang bàn luận xem nên mua cái gì.
Cô cảm thấy tim mình đau thắt lại.
Cho dù là lỗi của ai cũng thế, chí ít lúc này bên anh đã có người
phụ nữ khác, còn bản thân thảm hại rơi vào tình trạng một bà cô
già. Hơn nữa còn phải đơn độc đối diện với nỗi cô đơn và sự lạc
lõng.
Tự nhiên cô thấy trong miệng vừa chua cay, vừa đắng chát.
Ở phía xa kia, lúc ngẩng lên, Lữ Nghị nhìn thấy cô, liền đứng thẳng
dậy, tay đang chọn hoa quả cũng từ từ chậm lại rồi dừng hẳn. Giữa
hai người là mấy giá rau xanh và hoa quả, cô và anh, cả hai đều
đứng lặng nhìn nhau.
Ngẩn người một lúc lâu, Nại Nại tự nhủ: “Tôi không thèm để ý đến
anh. Anh làm tôi thấy ghê tởm.”
Sau đó cô nhanh chóng cân cà rốt và chạy ngay về nhà. Đến gần nhà
bước chân dần chậm lại, cô lê từng bước chân mệt mỏi đến đúng cửa
nhà thì ngồi bệt xuống bất lực.
Chuyện tình cảm đúng sai rất rõ ràng, nhưng sau khi chia tay, muốn
quên đi thật quá khó. Nói hết là hết là lời nói tức giận người phụ
nữ vẫn hay nói, nhớ nhung người đó cũng lại chính là bản thân người
phụ nữ.
Cho dù là ai phụ ai, thì cả hai cũng đã có một hồi ức tốt đẹp, đã
từng vui vẻ, từng đau khổ, từng bi thương, tất cả đều còn đó trong
trái tim họ.
Nói rằng phụ nữ không nỡ xa rời người đàn ông họ đã từng yêu, chi
bằng hãy nói bọn họ tiếc nuối những gì đã bỏ ra và trái tim không
hề tính toán gì.
Tiểu Trần đang đợi Nại Nại ở nhà thì nghe thấy tiếng khóc thút thít
của ai đó trước cửa, liền chạy ra xem, thì thấy Nại Nại đang ngồi
bệt dưới đất, tay cầm hai củ cà rốt, ôm lấy đầu gối, tóc xõa che
hết khuôn mặt, hình như đang khóc.
Cô không hiểu, nhưng vẫn kéo Nại Nại vào nhà, vừa kéo vừa hỏi: “Chị
Nại Nại! Chị sao thế? Sao đi mua cà rốt về lại thành ra ngồi khóc
thế này?”
Nại Nại nhắm mắt, để tâm trạng bình tĩnh lại, sự mềm yếu lúc nãy đã
khiến cô không kiềm chế được.
Sau đó cô lắc đầu nói: “Không có chuyện gì cả, vì lúc nãy chị bị
ngã rất đau.”
“Chị thấy chưa, em đã bảo rồi, mua cà rốt làm gì, trong nhà có gì
dùng nấy là được rồi.” Tiểu Trần lấy hai củ cà rốt trong tay Nại
Nại rồi đi vào bếp, Nại Nại tựa vào tường cương quyết gạt hết nước
mắt còn đọng trên khuôn mặt.
Nước mắt, đã rất lâu rồi cô không khóc nữa. Lúc bố mất, cô khóc
suốt một ngày, sau đó không khóc một lần nào nữa. Nước mắt nén
trong tim quá lâu, suýt nữa đã quên mất khóc là như thế nào. Lúc
nãy quá uất ức, tức giận, khóc xong một trận lại cảm thấy dễ chịu
hơn rất nhiều.
Cô cúi đầu đi vào bếp, Tiểu Trần đang loay hoay xào ngồng tỏi, cô
kêu lên rồi hỏi: “Sao lại xào thứ này? Chẳng phải chúng ta ăn cà ri
bò sao?”
Tiểu Trần liền nói: “Nhưng mà chị bị ngã, có làm được không? Em xào
món này lên chúng ta ăn đơn giản một chút cũng được.”
Nại Nại cười nói: “Em ra ngoài đi, lần trước xào rau suýt gây ra án
mạng. Cứ để chị làm vẫn hơn.”
“Thế còn chân của chị?” Tiểu Trần hỏi.
Nại Nại liền nói: “Không sao cả, dù gì cũng là món chị thích làm.
Tất cả đã qua rồi, chẳng có gì là khó. Yên tâm đi!”
***
Sau hôm đó Nại Nại có những thay đổi kì lạ. Đầu tiên là cô đồng ý
đi xem mặt những người đàn ông được Tiểu Trần gọi là đàn ông tốt
siêu cấp.
Còn Tiểu Trần thân là chiếc loa phóng thanh buôn chuyện đệ nhất
công ty cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhất kịp thông báo cho
tất cả mọi người về quyết định mới của Nại Nại. Thực ra, rất nhiều
người thích mẫu phụ nữ hiền lành, đức hạnh như Nại Nại, nên từ sếp
cho tới các thím lau dọn vệ sinh đều phát động một chiến dịch đi
xem mắt rầm rộ cho Nại Nại.
Còn Tiểu Trần, người đại diện cho Nại Nại tự nhiên cũng trở thành
người đánh giá chọn lọc đầu tiên. Sau khi đã chọn lọc kĩ lưỡng,
Tiểu Trần đã tập hợp ảnh của những người mà đến hiện tại cô đánh
giá là tạm ổn, rồi đem đến cho Nại Nại xem, để cô tuỳ ý lựa chọn
đối tượng đi xem mặt.
“Đây là cháu của sếp Lưu, nghe nói đi du học ở Anh về, năm nay 36
tuổi, nghe nói anh ta làm giám đốc một khu vực lớn trong top 500,
cuộc sống khá giả dư dật, có mỗi một khuyết điểm, đó là đầu giống
như sếp Lưu – một sân băng khô hạn.” Tiểu Trần đưa bức ảnh, Nại Nại
cầm lên xem, suýt nữa phụt cả trà vào ảnh.
Cô là hàng ế ẩm thật, nhưng chưa tới mức phải sống cả đời với vị
huynh đệ này chứ? Vị huynh đệ này đúng là hơi bị già.
“Nói bậy, sếp Lưu còn tốt hơn anh ta nhiều. Anh ta là hoàn toàn
không có sợi tóc nào, còn sếp Lưu chỉ có ở giữa mới là sân băng khô
hạn thôi, hai bên vẫn xanh tốt lắm.” Nại Nại nhìn người trong ảnh
lắc lắc đầu, sau đó đổi sang tấm tiếp theo.
“Đây là chủ căn hộ số 18. Chị nghĩ xem, mua nhà ở đây chí ít trong
tay phải có hơn cả nghìn tám trăm vạn mới dám trả một lần hết tiền
nhà chứ. Anh ta mua nhà trả một lần đấy. Cách đây không lâu anh ta
có xin em số điện thoại của chị. Em xin ảnh trước, sợ chị không nhớ
ra mặt.” Tiểu Trần cười nói.
Sao lại không nhớ chứ, người đàn ông đó cao bằng Nại Nại, nếu đứng
xa một chút nhìn vào, Nại Nại mà đi giày cao gót thì còn cao hơn
anh ta một chút. Cao bằng phụ nữ không có gì sai, sai ở chỗ là cao
bằng Nại Nại. Nại Nại cao 1.60m, còn hơi ăn gian tí, anh này chắc
chắn cũng chả cao được tới đâu.
“Người này thì sao? Đây là một anh chàng tốt đấy. Là cháu họ của dì
Hai nhà dì Lý lau dọn ở đây. Nghe nói đang học bằng tiến sỹ, trẻ
tuổi, có khí chất, con người cũng tốt.” Tiểu Trần không làm bà mối
thật đáng tiếc, điều kiện của từng người cô đều thuộc nằm lòng
không bỏ sót chi tiết nào. Đúng là tinh anh trong giới mai mối,
điển hình của những bà mối.
Nại Nại lại thở dài nói: “Nhưng cậu ta kém chị ba tuổi.”
“Kém ba tuổi thì sao? Nữ hơn ba, nhà phất lớn! Chị chọn được rồi
thì chúng ta tiến hành thôi. Chị chuẩn bị đi rồi chúng ta đi xem
mặt.” Tiểu Trần vô cùng hứng khởi. Có vẻ như tất cả những cô gái
chưa từng yêu đều thấy đi xem mặt là một việc rất thú vị, tiếc là
Nại Nại không nghĩ thế.
Hai người khác giới xa lạ, với mục tiêu là kết hôn, cùng ngồi lại
với nhau rồi cân đo đong đếm điều kiện của đối phương, sau đó lại
xem xét điều kiện của mình, bản thân điều này đã khiến cho hôn nhân
ít đi phần nào sự rung động. Tuy cô không có tư cách để đòi hỏi gì,
nhưng Nại Nại vẫn hy vọng có thể qua lại cùng một người đàn ông
khiến cô rung động, cho dù chỉ là đi xem mặt thôi.
Bất chợt, trong đầu hiện ra một hình bóng, vị Lôi Công đó. Tất cả
điều kiện của anh đều rất tốt, chỉ là nghề nghiệp làm cô hơi bất
an. Không biết tại sao, nhưng cô biết chắc, nếu Lôi Công biết cô đi
xem mặt, nhất định sẽ rất không vui, sẽ rất tức giận.
Thậm chí còn làm những chuyện vô cùng nguy hiểm.
Những lo lắng vô căn cứ khiến cô lấy tay bóp bóp trán đang đau
nhức.
Nại Nại thở dài bất lực rồi lại nhìn những tấm ảnh kia. Thực ra đi
xem mặt cũng là một công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật. Chỉ vài lần
gặp mặt đã quyết định hạnh phúc cả cuộc đời sau này của mình thật
là quá khó.
Hậu quả của việc bệnh tình gấp gáp đi tìm bừa thầy lang rất nghiêm
trọng, thậm chí còn đáng sợ hơn chuyện hôn nhân đổ vỡ.
Đầy dứt khoát, cô nhắm mắt rồi bốc bừa một tấm ảnh trên bàn, sau đó
nói với Tiểu Trần: “Chính là anh này. Chị sẽ đi xem mặt anh
ta.”
Tiểu Trần đập một cái vào đùi rồi nói: “Tốt! Chị Nại Nại, rốt cuộc
chị đã nghĩ thông rồi! Lần này chị quyết định cho phi công trẻ lái
máy bay bà già đấy hả?”