Polaroid




Chương 4: Quan Tiểu Úc chờ đợi tình yêu (2)
Sưu tầm
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Úc đang ôm chăn ngủ say, Ivan gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, nói có chuyện quan trọng muốn tìm. Vội vàng mặc quần áo xuống lầu, cô vẫn còn trong trạng thái buồn ngủ híp mắt nhìn anh ta.

"Sớm vậy! Có chuyện gì không?!".

"Công trường bên kia xảy ra chút vấn đề, quản lí hạng mục mời tôi đi qua xử lý một chút."

"Đâu có liên quan tới tôi ?".

"Lên xe nói sau!" Nói xong, cũng không phân trần lôi kéo tay cô, đẩy cô lên xe.

Nửa giờ sao, xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng đang thi công, Tiểu Úc còn chưa rõ chuyện gì, một đám người tiến lên ngăn chặn xe bọn họ, nói nhao nhao, ồn ào.

Bởi vì rất loạn, Tiểu Úc không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ đơn giản nghe thấy trong bọn họ có công nhân đang đòi tiền lương, có người cung cấp hàng hoá đang đòi tiền hàng còn nợ, còn có một đám người yêu cầu rút khỏi công trình và đòi đảm bảo đền bù tổn thất. Xem ra tình hình sự nghiệp của anh ra cũng không thành công lắm, giống như gần phá sản...

Ivan xuống xe, thái độ cực kỳ thành khẩn giải thích với bọn họ, nói với tất cả mọi người: "Mong mọi người đợi mấy ngày nữa, vấn đề rất nhanh sẽ có thể giải quyết".

Nhưng cổ họng anh ta nói có chút khàn khàn, căn bản không có người nghe.

Ivan nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ lo âu. "Như vậy đi, bất kể có yêu cầu gì, hôm nay tôi đều đáp ứng mọi người, nhưng mọi người phải chọn ra vài người đại diện, theo tôi đi vào trong bàn bạc thoả đáng."

Những người đó thương lượng với nhau một chút, rất nhanh chọn ra ba người lớn tuổi nhất. Ivan dẫn họ tiến vào văn phòng đơn sơ trước công trình. Sau khi ngồi xuống mặt đối mặt, Ivan không nói thêm gì, cầm mấy tờ giấy đặt lên bàn. "Có yêu cầu gì các chú cứ đề ra đi."

Vài người bắt đầu giành nói trước, anh tập trung tinh thần vừa nghe, vừa ghi lại tất cả yêu cầu của bọn họ, hơn nữa còn nói với bọn họ: "Tôi hiện tại đi chuẩn bị cho các chú, buổi sáng ngày mai các chú lại đây lấy tiền, tôi cam đoan sẽ không thiếu một phân tiền!"

"Lỡ ngày mai anh chạy thì chúng tôi phải làm sao?"

"Nếu muốn chạy, hôm nay tôi tới làm gì?!"

Họ liếc nhìn nhau. "Được rồi, chúng tôi tin anh một lần."

Sự việc cuối cùng tạm thời giải quyết xong, Ivan đuổi xong mọi người. Bấy giờ đã là tám giờ rưỡi. Anh vội vàng lái xe chở Tiểu Úc đến một toà văn phòng ở cách xa nội thành.

Trong tưởng tượng của Tiểu Úc, công ty Ivan hẳn là đặt ở nơi phồn hoa, văn phòng nguy nga, lộng lẫy, xa hoa, rộng lớn, nhân viên là tuấn nam mỹ nữ, đương nhiên cũng không thể thiếu một cái cửa sổ sát đất có thể ngắm toàn bộ phong cảnh...

Trên thực tế, công ty anh ta hoàn toàn không phải như thế, hoặc là nói đây căn bản không thể gọi là một công ty, gần như là một văn phòng có phần rộng rãi mà thôi.

Không trang hoàng hoa lệ, thậm chí ngay cả cái bàn và ghế dựa giống như của ông chủ cũng không có.

Nhân viên cũng rất kỳ quái, vài người đàn ông trung niên, y phục không chỉnh, tóc hỗn độn, ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt cổ hũ.

Ivan vừa vào cửa, liền có một người đầu đầy tóc bạc nhưng nhìn qua lại thật trẻ tuổi đi tới: "Ông chủ, ST******* bắt đầu phiên giao dịch lại rớt xuống, làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục chiếm giữ!"

"Nhưng chúng ta chiếm giữ đã rất nhiều".

Thêm một nhân viên đứng lên: "Xem tình hình, loại cổ phiếu này sắp tới không thể tăng lên, không bằng......"

Ivan quả quyết đánh gãy hắn: "Đem toàn bộ cổ phiếu này chiếm giữ!" .

Vài người nhất thời quá sợ hãi, xem biểu tình của bọn họ, Ivan giống như vừa đưa ra một quyết định đặc biệt vô lý.

Vài người nghị luận một phen, trong đó có người đứng lên nói: "Ông chủ, anh đã thu lỗ năm trăm ngàn cho loại cổ phiếu này, cho dù này loại cổ phiếu này tăng lên, chúng ta cũng thu không đủ phí tổn... anh thu tay lại đi."

"Cứ làm theo lời tôi nói." Biểu tình Ivan vẫn kiên định như cũ, giống như bất luận lời nói của kẻ nào cũng sẽ không ảnh hưởng quyết định của anh. Anh vỗ vỗ vai Tiểu Úc, chỉ chỉ cái bàn bên cửa kính: "Tiểu Úc, cô trước ngồi bên kia uống chút cà phê, tôi có vài việc phải xử lý một chút."

"Nga, anh đi đi, không cần để ý đến tôi."
Cô nhận ly cà phê từ máy làm cà phê tự động, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Ivan cởi áo khoác, cởi bỏ mấy cái cúc áo, ngồi ở trước một máy tính, rất nhanh liền chuyển động chuột, gõ bàn phím.

Thấy anh như vậy, Tiểu Úc mới hiểu được, nguyên lai sự nghiệp của Ivan đều không phải thành công như cô tưởng, lại càng không phải cái loại ăn chơi trác táng ngồi trong văn phòng máy lạnh tuỳ tiện ký văn kiện, mắng mỏ cấp dưới. Anh đang làm chứng khoán đầu tư — một loại "trò chơi con số " tùy thời có khả năng trở thành hai bàn tay trắng!

"Toàn bộ cổ phiếu khác đều chiếm giữ, làm quyền chứng!"

Một câu của Ivan, tất cả trong phòng đều kinh hô.

"Cái gì!"

"Ông chủ..."

Ivan căn bản không để ý tới bọn họ biểu hiện ra khó có thể lý giải, quyết đoán nói: "Lập tức chiếm giữ, chuẩn bị chuyển màn!"

Tiểu Úc từng học qua một khoá đầu tư tài sản, đối cổ phiếu cùng chứng khoán cũng biết một ít.

Quyền chứng là một loại chứng khoán phiêu lưu cao, tiền lời cao, tính đầu tư rất mạnh, một khi sai lầm sẽ phải mất hết tiền gốc, cho nên người đầu tư chân chính có ánh mắt lâu dài sẽ không lựa chọn lâu dài.

Cô hiểu được, Ivan sở dĩ lựa chọn cách này, nhất định là gặp phiền toái rất lớn, mới có thể bất đắc dĩ dùng tất cả của mình làm tiền đặt cược.

Biết lâu như vậy, ấn tượng Ivan cho cô là một người thích nói xằng bậy, bất cần đời, thậm chí có phần chơi bời lêu lỏng, hôm nay cô mới phát hiện anh cũng có một mặt khác, lúc làm việc so với bất luận người nào đều cẩn thận quả quyết, bởi vì mỗi một giây, mỗi một con số dao động trên bàn phím, đều đại biểu cho một lần đánh bạc của toàn bộ bản thân....

Hắn như vậy, làm cô có chút không dời được tầm mắt!

Một buổi sáng, Tiểu Úc không nhớ rõ mình uống mấy ly cà phê, cô giống như luôn bưng ly cà phê nhìn bộ dáng làm việc của anh, nhìn anh cau mày với những đồ thị đường cong thay đổi liên tục trong máy tính. Vào giữa trưa, Ivan gọi điện thoại bảo người ta đưa thêm một phần cơm lên, sau khi cho cô một hộp, lại ngồi trở lại trước máy tính cùng mọi người vừa ăn vừa ghi lại những đường cong thay đổi liên tục trong đồ thị.

Ăn cơm xong hắn bắt đầu không ngừng gọi điện thoại: Ngân hàng, bệnh viện, thậm chí là luật sư...Tiểu Úc thật không rõ anh đang gặp phiền toái gì, chỉ cảm thấy nếu cho cô sống một ngày trong cuộc sống áp lực như vậy, cô nhất định biến thành người điên, mà anh giống như lúc nào cũng cười thật ôn hòa, sống thật tiêu sái.

Đợi đến khi xong việc, Ivan đưa cô về trường học mới nói câu thứ hai trong hôm nay: "Tiểu Úc, thật có lỗi, hôm nay không chiếu cố được cô!"

"Mỗi ngày anh đều làm việc như vậy, không thấy áp lực lớn sao?"

"Không có cách nào, làm đầu tư chứng khoán chính là như vậy." Anh đậu xe ở ven đường, dụi dụi mày, dựa vào lưng ghế: "Tôi vất vả mới có được đến tất cả đều là con số, mà con số này tùy thời đều khả năng bị mất sạch.... Cô biết không? Rất nhiều lần tôi mơ thấy mình hai bàn tay trắng, loại cảm giác này thật sự rất thất bại......"

"Anh không phải gặp phiền toái gì chứ? Tôi có thể gì giúp không?"

Ivan lắc đầu. "Tôi hiện tại đang thu mua một công ty, nếu ngày mai cổ phiếu kia tiếp tục rớt giá, tài chính trên tay tôi là đủ rồi... Nhưng nếu loại cổ phiếu kia lên giá lại, ta sẽ thất bại trong gang tấc......"

"Đã rớt thành như vậy, sao lại có khả năng tăng giá?"

"Có thể! Bởi vì sau lưng nó có cao thủ chân chính đang khống chế, ý tưởng của hắn không có người khống chế được."

"Ivan......" Nhìn bộ dáng mỏi mệt của anh, Tiểu Úc lại có chút thương cảm, cô tuy rằng không giúp được cái gì, ít nhất cũng có thể ở cạnh giúp anh giảm bớt một chút áp lực: "Hôm nay tôi sẽ cùng anh vượt qua".

Thấy hắn ngồi thẳng lên, ánh mắt ái muội nhìn nàng, Tiểu Úc đột nhiên ý thức được mình nói sai.

Nàng giơ giơ lên hàm dưới, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng đi chỗ khác. "Nhìn gì chứ? Anh đừng suy nghĩ nhiều..."

"Oh?" Ivan đem một bàn tay khoát lên ghế cô, thân mình nghiêng về phía cô một chút, nhẹ giọng ở bên tai cô hỏi: "Tôi phải nghĩ như thế nào... Mới không phải suy nghĩ nhiều?"

Ngực cô giống như bị cái gì va chạm một chút, lòng đang có một trận đau đớn co rút khác thường sau đó liền mất tri giác. Sự nhanh mồm nhanh miệng của cô hoàn toàn không thể hiện được trong thời khắc này, chỉ có thể lắp bắp nói: "Tôi... Ý của tôi là sẽ cùng anh tâm sự."

Tay kia của anh lại khoát lên vai cô, cố ý lay động lọn tóc quăn của cô, nụ cười xấu xa, ái muội trên mặt càng thêm rõ ràng. "Chỉ là nói chuyện phiếm sao?"

Lòng cô lập tức rối loạn, nhìn ánh mắt mị hoặc của hắn, trong lúc nhất thời quên chính mình đang ở nơi nào, chỉ biết gật đầu lung tung.

"Vậy là tốt rồi!" Ivan ngồi thẳng, ý vị thâm trường nói: "Tôi còn thật lo lắng cô có ý muốn không an phận gì với tôi...."

Ý nghĩ không an phận?! Người này.... Da mặt rốt cuộc làm bằng gì?

"Thừa dịp tôi còn tiền, cô muốn đi đâu?" Hắn hỏi. "Cửa hàng bách hoá? Quán cơm Tây? Hay là......"

"Chúng ta đi leo núi đi!"

"Leo núi?" Ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn quái vật, còn là loại quái vật cấp bậc khủng long.

"Anh không phải nói cho tôi biết, anh đòi phải đi từng bước lên chứ?"

"Vô nghĩa!"
Chương 5: Bóng ma khó hiểu trong Quan Tiểu Úc (1)
Sưu tầm
Đi núi đối với một vài người có thể nói là một loại vui sướng khó có thể nói rõ, trải qua con đường đầy bụi gai gập ghềnh, phải đi từng bước một hướng tới đỉnh núi.

Khi đứng trên đỉnh núi nhìn đô thị phồn hoa, phải xem mới biết được thế giới xa hoa trụy lạc kia nhỏ bé bao nhiêu, nhà cao tầng đều có thể dẫm nát dưới chân.

Lúc đi núi xác thực thật là một loại tra tấn, không thể đi xe thể thao nên thay bằng đi bộ. Đỉnh núi nắng hè chói chang mặt trời gay gắt, tất cả mọi góc cạnh đều rất rõ ràng.

"Ivan, anh nhìn nơi đó xem ! Đó là trường học của tôi." Tiểu Úc hưng phấn mà chỉ vào hướng phía trước.

Cảm giác chính mình đang bủn rủn hai chân, Ivan mệt mỏi tìm tảng đá để ngồi sau đó nói: "Quan Tiểu Úc, hỏi thật nghe, nơi này rốt cuộc có cáp treo xuống núi không?

"Đương nhiên là không. Nơi này bất quá là cái núi nhỏ vô danh, ngoại trừ buổi sáng có người leo núi rèn luyện thân thể, nhân tiện đến xem phong cảnh, những người khác căn bản sẽ không đến, sao có thể có cáp treo?"

"Chốc nữa cô cõng tôi đi xuống, bằng không tôi sẽ không xuống núi ."

"Khư! Anh như thế cũng coi là nam nhân sao!?"

"Cô cũng được coi là nữ nhân?!"

Tiểu Úc liếc mắt khinh thường, lôi kéo cánh tay, kéo anh đứng lên từ tảng đá.

"Không có Porsche anh không thể đi bộ? Không lao động tay chân, thời gi­an đối với anh không hề có ý nghĩa? Hay là không mua vàng, không mua kim cương, vốn sẽ không có người yêu anh sao?"

Ivan nhìn cô, bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào.

"Không còn tiền, anh sẽ không còn là anh ?!"

"......" Anh thật sự không biết.

" Trước đây, ba ba mang tôi đến núi này, tôo khóc lóc với ông. Ông nói cho tôi biết: ‘Tiểu Úc, ba ba không thể cả đời bảo vệ con, con đường của mình phải tự chính mình đi." Mấy năm nay tôi trưởng thành, người vẫn thích mang tôi đến ngọn núi này, nói với tôi: ‘Tiểu úc, ba ba có nhiều tiền đều là của ba ba, con cái gì đều không có, con đường của con phải chính con đi!’"

Ivan vẫn nhìn cô, thật lâu mới nói: "Cô có một người cha thật tốt!"

"Từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của tôi không thể nhiều hơn bạn bè, quần áo không cần đẹp hơn người khác. Ông không cho tôi đi nước ngoài học tập, để tôi giống như những người khác học tại đại học T, lúc đó tôi còn cho rằng ông đối với tôi không tốt. Sau đó có một lần đến đây, lúc tôi quay đầu liền thấy ông đỡ một thân cây kịch liệt thở, mồ hôi đầm đìa, tôi mới hiểu được ông yêu ta nhiều thế nào."

"Chuyện đời không thể biết trước được. Ông ấy không dám cam đoan có thể cô dựa vào cả đời, cho nên hy vọng cô giống một người con gái bình thường có cuộc sống bình thường, nếu có một ngày ông chỉ còn hai bàn tay trắng, cô cũng có thể có một cuộc sống tốt!".

Tiểu Úc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn. "Không sai, lực lĩnh ngộ rất tốt ."

"Quá khen!"

"Kỳ thật, hai bàn tay trắng cũng không có gì. Chúng ta giống nhau có hai tay có thể làm việc, có hai chân có thể bước đi, còn có ánh mắt có thể thấy thế giới phồn hoa,xa hoa, truỵ lạc...... Anh còn sợ điều gì?!".

Ivan về phía trước đi ra từng bước, cùng Tiểu Úc sóng vai nhau đứng.

Xa xa là núi xanh trùng điệp, dưới chân còn có nhà cao tầng gắn bó thành một mảng. Nơi này phong cảnh quả thực rất đẹp.

"Đúng! không có gì đáng sợ." Hắn nói: "Ba tôi từng phá sản, ông ở trong xe ngủ ba tháng, mỗi ngày cầm báo kiếm việc làm. Ông nói cho tôi biết: Vậy cũng không có gì, ngủ rất khá, cũng có thể ăn no, quan trọng nhất là... mẹ tôi luôn bên cạnh ông."

Những ngọn đèn đường sáng lên, một loạt nhà lầu sáng đèn, ngọn đèn trên cầu cũng nối liền với ánh sáng long lanh...

Ivan thật sâu nhìn bên cạnh Tiểu ÚC. Thì ra, bỗng nhiên khi quay đầu, người đứng ở ngọn đèn mờ nhạt mới chính là người anh vẫn tìm kiếm.

Đường vốn gập ghềnh bởi vì đêm tối càng trở nên khó đi hơn.

Ivan nắm chặt tay Tiểu Úc, giúp đỡ cô chậm rãi đi xuống núi. Đi đến sườn núi cô không cẩn thận bước lên một cành cây, dưới chân vừa trượt, suýt nữa té ngã, may thay được anh đỡ lấy kịp lúc.

"Không sao chứ? Chân có bị thương không?"

Cô giật giật mắt cá chân, có chút đau, một chút mà thôi, nhưng anh lại kiên trì muốn cõng cô trên lưng.

Phải cõng một người khác trên lưng nên đường càng lúc càng khó đi, Ivan lôi kéo cỏ dại bên người, từng bước tường bước đi về phía dưới. Mồ hôi rất nhanh ướt đẫm áo sơ­mi của anh, cành khô cũng cào phá quần dài của anh...

Cô hỏi anh: "Anh có mệt hay không?"

Anh nói: "Cho dù tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, tôi cũng có thể mang cô đi như vậy."

Cô cười ghé vào trên lưng anh, trên người anh có hương vị mồ hôi nhàn nhạt, trong lòng cô bỗng xuất hiện một loại cảm giác không tên. Có chua, có ngọt, cũng có một chút say mê.

*********************************
Ánh đèn u ám, tình ca uyển chuyển.

Rượu nguyên chất trong miệng, mỹ nhân trong ngực.

Đối với một người nam nhân mà nói, đây đều là một loại dụ hoặc trí mạng, huống chi là là loại công tử phong lưu, phong lưu đã thành tánh như anh?!

Ivan mỉm cười nhìn trong lòng, mùi thơm từ thân thể của cô bay ra, đó không phải là mùi của nước hoa, mà là một loại hương thơm đặc thù của cô gái.

"Ivan, anh nhất định sẽ không thất bại...." Cô sớm thấy đầu óc choáng váng, vẫn tựa vào trên vai anh như cũ, vẫn cố gắng an ủi hắn: "Tôi tin tưởng anh nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.... Chờ căn nhà của anh xử lý xong rồi, tôi nhất định sẽ mua một cái nhà... cho tôi......"

Anh nhìn gương mặt tinh khiết, không tỳ vết của cô, ngón tay nhẹ vén những sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng hỏi: "Nếu tôi thu mua thất bại, đêm mai cô có thể ở bên người ta hay không?"

"Nói thừa, chúng ta là bạn bè mà!" Cô hiên ngang khẩu khí lẫm liệt nói: "Cùng lắm thì ngày mai tôi mời khách......"

Anh nhìn cô, ánh mắt càng ngày trở nên càng nhu hòa, càng ngày càng triền miên: "Tiểu Úc...."

"Anh còn trẻ, cho dù hai bàn tay trắng cũng có thể bắt đầu một lần nữa!"

"Đứa ngốc, Cô là cô gái ngốc nhất tôi từng gặp......" Anh nắm cánh tay cô thật chặt đặt bên hông, làm cho thân thể cô hoàn toàn bị anh ôm ấp.

Cô rất choáng váng, dễ dàng tin tưởng người ngay cả tên cũng không biết như thế, dễ dàng ngã vào trong lòng một người nam nhân như thế....

Nhưng là anh ta lại cố tình thích sự ngốc nghếch của cô!

Anh biết Tiểu Úc đã từ rất lâu rồi, đó là một ngày mùa hè trong sáng không mây, trong hoa viên hoa đang nở rộ, có một cô bé ngồi ở trong bụi hoa đếm đóa hoa, đếm thật nồng nhiệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời, đôi môi mượt mà, hơn nữa còn có mái tóc dài uốn cong, giống một con búp bê đáng yêu. Khi đó, ba anh mỉm cười hỏi: "Xinh đẹp không? Về sau lấy về nhà làm vợ đi?"

Anh hoàn toàn không hiểu vì sao lòng anh tràn đầy vui mừng liền gật đầu nói "Dạ được!"

Sau này anh trưởng thành, ra nước ngoài du học ba lại hỏi anh: "Con còn nhớ Quan Tiểu Úc không?"

"Con gái bác Quan?"

"Đúng vậy, các con nên gặp mặt trước đã."

Anh do dự một chút. Khi đó anh đúng là còn trẻ tuổi hết sức lông bông, đối với loại môn đăng hộ đối này cảm thấy thật buồn cười, nhưng anh tôn trọng ý kiến của ba, càng tôn trọng Bác Quan.

Bởi vì từng có một năm, tài chính Mỹ chịu ảnh hưởng của gió lốc, kinh tế thế giới xuất hiện đất lỡ, rất nhiều công ty vì lần đó mà có nguy cơ tuyên cáo phá sản đóng cửa. Công ty của Âu Dương Cẩm Hoa cũng bởi vì tài chính quay vòng bất lợi, gần lâm vào tình trạng đóng cửa. Vào thời kì này, tất cả mọi người còn không lo được cho chính mình, không ai nguyện ý cho ông vay tiền, chỉ có Quan Thiên Nguyên bạn học thời đại học lấy công ty thực phẩm của mình ra thế chấp cho ông mượn tiền, giúp ông giải quyết khoản tiền quay vòng. Tiền mặc dù không nhiều lắm, cũng giải quyết không được vấn đề căn bản, lại khiến cho ông ở trong giới thương trường lạnh lùng tìm thấy người bạn chân chính. Nhưng, cuối cùng công ty ông vẫn là tuyên cáo phá sản.... Đúng nhờ là lần đó thất bại, nên ông mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Nghĩ vậy, Ivan gắng gượng nói: "Được. Con đem buổi tối xã gi­ao gi­ao cho ba ."

Anh lại không nghĩ rằng ông đẩy cho bằng hữu xã gi­ao, chân thành mời Tiểu Úc, mà cô lại một lời từ chối, một chút mặt mũi cũng không cho anh.

Có lẽ là ngẫu nhiên, cũng có lẽ là thiên ý an bài, đêm đó anh một người đi PUB chơi, vừa vặn nghe thấy có người kêu "Quan Tiểu Úc" nên anh tò mò tìm thanh âm đó. Dưới ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy cặp mắt linh động, đáng yêu, và mái tóc quăn, anh nhận ra được đó là cô bé năm đó. Cô vẫn đáng yêu như vậy, nhất là ngồi ở PUB nhìn vũ nữ thoát y vừa ăn kem chuối tiêu, bộ dáng càng đáng yêu hơn!

......

"Ivan?" Thân thể mềm mại của Tiểu Úc ở trong lòng anh cọ cọ, mắt nửa nhắm nửa mở ngửa đầu nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh đưa đến trên mặt anh, mặt nhăn lại nói. "Anh đừng lúc ẩn lúc hiện, để tôi nhìn kỹ xem, tôi phát hiện anh rất giống một người..."

Cô lại để sát vào chút, nheo lại ánh mắt đã mờ mịt, gương mặt không đánh một chút phấn nào cũng phiếm hồng, đôi môi đỏ mộng, đôi môi mượt mà yêu kều của cô thoạt nhìn thật đẹp, với mùi hương XO còn lưu lại, Không thể suy nghĩ được làm cho anh nhịn không được muốn nhấm nháp, càng nhiều...

Ivan nhất thời thất thần, không khống chế được cúi xuống đôi môi, sắp chạm tới thì âm thanh điện thoại đánh gãy ý loạn tình mê của anh, anh không cần xem số điện thoại cũng biết là ai gọi tới, bởi vì đó là tiếng chuông anh cài riêng cho Lâm Nhĩ Tích.

Anh ngồi ở sô pha vẫn không nhúc nhích nhìn di động trên bàn bởi vì đang rung mà không ngừng xoay tròn, ánh huỳnh quang màu lam chớp động chung quanh, ánh mắt anh lóe lên đau đớn. Điện thoại vang hơn mười tiếng, gián đoạn một phút đồng hồ, lại tiếp tục vang.
Chương 5: Bóng ma khó hiểu trong Quan Tiểu Úc (2)
Sưu tầm
Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại ở trên bàn, bắt điện thoại nhưng không chủ động nói chuyện, bởi anh thật sự không biết nên nói cái gì.

"Y Phàm?!" Lâm Nhĩ Tích hỏi với giọng không chắc chắn.

"Uh!" Anh thản nhiên ý bảo anh đang nghe.

"Anh... Hiện tại không tiện sao? Em có việc tìm anh."

Ivan nhìn Quan tiểu úc đang ngủ say trong lòng mình, áp chế khát vọng đang phát sinh ở trong lòng "Thật xin lỗi, hiện giờ không tiện lắm."

"Chỉ cần một phút đồng hồ..." Lâm Nhĩ Tích chần chờ một lát, nói: "Em đang ở ngoài cửa."

"Ngoài cửa?" Ivan lập tức đem Quan Tiểu Úc thả lại sô pha, đẩy cửa đi ra.

Lâm Nhĩ Tích đứng ở ngoài cửa, nhìn qua cửa đang chậm rãi khép lại nói "Rất khó mà thấy được nữ nhân xuất hiện ở bên cạnh anh hai lần."

Anh cười khổ khép lại điện thoại, gắt gao nắm ở lòng bàn tay. Câu này thật là châm chọc.

Loại xấu hổ đỏ mặt này, Ivan thật sự tìm không thấy vấn đề có thể hàn huyên, đành phải hỏi: "Em không phải nói tìm anh có việc sao? Chuyện gì?"

Lâm Nhĩ Tích bị hỏi sửng sốt, tựa hồ không ngờ anh sẽ trực tiếp đi vào chủ đề như thế, nhưng cô rất nhanh thay một bộ mặt khác hướng anh nói: "Nghe nói anh muốn nhận công ty kia."

"Làm sao em biết?"

"Em nghe gia gia nói."

"Nguyên lai cái gì ông ấy cũng đều biết" Ivan không khỏi thở dài, không hỗ danh là thần thoại trong giới chứng khoáng, không có một cái đường cong biến hóa có thể qua khỏi mắt hắn.

"Gia gia bảo em nói cho anh. Đừng nhúng tay vào chuyện của Lâm gia."

"Việc của Lâm gia anh không có hứng thú xen vào nữa, nhưng chuyện của bằng hữu anh sẽ không thờ ơ đứng nhìn"

"Y Phàm......"

"Xin lỗi, anh còn có việc." Nói xong, anh đẩy cửa ra.

Anh đang muốn đóng cửa liền nghe thấy Lâm Nhĩ Tích nói. "Chúng ta có thể đàng hoàng nói chuyện hay không. Em..."

"Tiểu Úc cần anh chiếu cố...... Anh tuy rằng không hiểu cái gì là yêu, ít nhất còn hiểu cái gì là trách nhiệm."

"Em xin lỗi!" Lâm Nhĩ Tích đột nhiên giữ chặt cánh tay anh, nói: "Ngày đó tâm trạng em không tốt, lời không nên nói cũng dám nói ra... Anh có thể tha thứ cho em không?"

"Anh không trách em!"

Nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Nhĩ Tích, một đôi mắt gần như sắp khóc đến nơi, anh bỗng nhiên phát hiện Lâm Nhĩ Tích nói không sai: "Tình yêu, anh thật sự không hiểu!"

Mặt ngoài tuy rằng làm ra vẻ tiêu sái, nhưng khi Ivan trở về ghế sô pha trong lòng lại mang theo vài phần buồn bã.

"Đang tìm cái gì?" Anh thấy Tiểu Úc đang mơ mơ màng màng sờ loạn, khó hiểu hỏi.

"Điện thoại của tôi đâu? Tôi giống như nghe thấy điện thoại của tôi vang lên, nhất định là ‘Hung linh đêm khuya’ gọi...."

"Hung linh đêm khuya?" Từ xưng hô này khiến anh thật tò mò, anh tìm ra di động trong giỏ của cô, quả nhiên hiện một loạt "Hung linh đêm khuya", mà số điện thoại đúng là anh. Anh nở nụ cười. Cô gái này lớn lên có tế bào não gì đây? Như thế thật đáng yêu

Anh bỗng dưng kéo cô lên nói. "Đi thôi"

"Đi đâu?"

Anh xấu xa cười. "Đi khách sạn tìm phòng!"

"A!" Ánh mắt cô cũng chưa tỉnh, ghé vào trong trong lòng tiếp tục ngủ...

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu bức màn màu trắng chiếu vào trong phòng hé ra thân thể hai người trên giường, quấy nhiễu mộng đẹp của hai người. Tiểu Úc lấy tay che khuất ánh nắng chói mắt, mở to đôi mắt còn mông lung.

Phòng rất lớn, đập vào mi mắt là căn phòng màu trắng sạch sẽ.

Đây là nơi nào? Đây không phải nhà cô, cũng không phải phòng ngủ của cô

Một trận đau đầu kịch liệt làm cô đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, Ivan mang cô đi một gi­an KTV, nói mình tâm tình không tốt, kêu một chai XO để cô uống cùng. Cô tự cho là tửu lượng tốt, không nghĩ tới mới uống hai ly liền bắt đầu say, sau lại mất trí nhớ. Anh ta sẽ không chiếm tiện nghi của cô chứ? Vội vàng cúi đầu xem quần áo của mình, may quá, quần áo còn mặc ở trên người.

Yên tâm rất nhiều, cô đảo mắt nhìn bên cạnh, Ivan cư nhiên cùng ngủ cùng giường với cô , hơn nữa còn nắm một bàn tay cô ngủ thật say, hương vị thật ngọt ngào. Cô không chút do dự, một cước đá anh từ trên giường lăn xuống.

"A!" Sau khi hét thảm một tiếng, Ivan xoa cánh tay đứng lên, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô.

"Em sao mới sáng sớm liền mưu sát chồng?!"

"Anh có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?!"

"Em mà cũng là nữ nhân sao?" Ivan leo lên giường, ôm gối tiếp tục ngủ.

"Anh!" Cô tức giận cầm lấy cái gối, dùng sức đánh.

"Đừng đánh, đừng đánh!" Anh đoạt lấy cái gối trong tay cô, trịnh trọng nói: "Anh chịu trách nhiệm là được chứ gì?!"

"Anh nằm mơ!"

Cô vừa định nâng tay tiếp tục đánh, không ngờ cổ tay bị anh dùng hai tay nắm lấy, thuận thế kéo ngã lên trên giường. Anh đồng thời đặt thân mình ở trên người cô, làm thân thể của cô không thể cử động được.

Ivan nhẹ nhàng nhìn cô, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa "Em đến tột cùng muốn anh thế nào?"

"Tôi..."
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Vấn đề này thật đúng là nan giải a, đúng vậy, cô đến tột cùng muốn anh làm thế nào? "Chẳng lẽ...... em muốn......" Anh cười xấu xa hơn, ánh mắt nheo lại, bắt đầu từ trên mặt cô nhìn xuống phía dưới... con ngươi đen láy chợt lưu động.

Gió thổi nhẹ lên bức màn, mùi hương trên người anh nhẹ nhàng lan tỏa. Hơi thở ấm áp của anh phất vào cô, giống như hôn nhưng lại không phải hôn.

Tiếp xúc gần gũi như thế, tư thế ái muội như thế, một loại khí nóng kì dị xuất hiện, tim Quan Tiểu Úc bắt đầu đập nhanh, lời định nói liền gặp phải chướng ngại, năng lực tự hỏi cũng xuất hiện vấn đề, làm cho cô quên cả cử động tay chân.

Tuy không rõ đây là cảm giác gì, nhưng cô hiểu được loại cảm giác này không gọi là "Chán ghét". Cô thậm chí có điểm chờ mong, muốn thử xem cảm giác đôi môi chạm nhau có thật sự say lòng người như vậy hay không...

Thời cơ tốt ngàn năm một thuở như thế, Ivan lại buông cô ra, đứng dậy xuống giường.

Áp lực trên thân thể đột nhiên biến mất, lòng Tiểu Úc cũng buông lỏng theo, luồng nhiệt trong mạch máu bắt đầu phục hồi lại.

Cô rốt cục hiểu được Ivan luôn miệng muốn theo đuổi cô, không có việc gì cũng quấy rầy cô, không phải là tình yêu. Kỳ thật anh ta chẳng qua là lấy cô ra tiêu khiển, lấp đầy chỗ trống trong lòng mà thôi.

Trong lòng anh ta vẫn chưa quên được nữ nhân kia...Cô cười khổ ở trong lòng một chút, cái gì đều có thể miễn cưỡng, duy nhất có tình cảm là không miễn cưỡng được.

Như vậy, sao cô không tiêu sái một chút, chân thành làm bạn tốt của anh, giúp anh ta đi qua khoảng thời gi­an này.

Tiểu Úc ở trong phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sửa sang lại quần áo thật tốt mới đi ra, đang chuẩn bị về nhà, phát hiện Ivan ngồi ở sô pha thất thần nhìn dưới sàn nhà.

Cô xem xem sàn nhà không nhiễm một hạt bụi.

"Anh không sao chứ?" Cô hỏi.

"Cổ phiếu vừa bắt đầu phiên gi­ao dịch liền tăng."

"Cái gì?!" Lòng của cô trầm xuống.

Biết rõ tất cả an ủi đều không hề ý nghĩa, cô nửa quỳ ở sô pha, hai tay khoát lên tay vịn vào ghế, ngẩng đầu nhìn anh. "Còn khả năng nào cứu vãn không.... Nói không chừng cổ phiếu buổi chiều sẽ rớt xuống."

"Tôi sớm đã biết trước kết quả này." Ivan ngửa đầu tựa vào sô pha, hô hấp của anh thật sự không tốt, mỗi lần hít vào thở ra đều không có lực, ánh mắt vô hồn. Tiểu Úc thật sự hy vọng anh phát cuồng rống to kêu to, mắng chửi người, hoặc là đập vỡ gì đó, còn hơn anh im lặng như vậy thật sự làm cho người ta đau lòng.

"Vì sao anh không cùng nhóm cổ đông trong công ty đàm phán, từ trong tay bọn họ mua cổ phiếu không phải càng dễ dàng hơn sao?"

"Đương nhiên nói rồi, anh nghĩ hết biện pháp mới từ trong tay bọn họ mua được 20% cổ phần."

"Vậy anh......" Đả kích như vậy thật sự quá lớn, cô rốt cuộc không tìm thấy lời nào có thể an ủi anh.

"Anh không sao. Chỉ là đối với người khác có chút thất vọng."

Anh nhắm mắt lại, mày nhíu càng sâu: "Chính mình không chiếm được..., cho dù phải hủy cũng không để cho người khác có được.... Tội gì phải vậy?"

"Anh lúc đó chẳng phải cũng vậy sao? Biết rõ không chiếm được, còn nhất định phải cố chấp làm gì?"

Mày Ivan buông lỏng, bỗng nhiên mở to mắt, tiêu sái cười với cô: "Em nói rất đúng, cùng lắm thì đem tất cả đều chấm dứt, anh cùng Quân Dật sẽ mở lại một công ty mới."

Tiểu Úc còn chưa kịp thích ứng sự chuyển biến thình lình xảy ra của anh. Anh đã kéo cô đi ra ngoài cửa.

"Đi đâu?"

"Đi ăn cơm trước, sau đó đi giải quyết chuyện công trường"

"Oh!"

"Anh phá sản rồi, hôm nay em mời khách. Đúng rồi, tiền phòng đêm qua em trả."

"Không phải chứ?! Bây giờ em tuyệt gi­ao với anh có kịp không"

"Không còn kịp rồi !"

*******************

Lúc ăn cơm, di động Ivan ở trên bàn kêu lên chấn động cả bàn ăn, anh cũng không thèm để ý đến, cứ tiếp tục ăn miếng thịt bò thơm ngon của mình.

Tiểu Úc rốt cục chịu được không được liền nhắc nhở: "Ê, điện thoại của anh kìa."

"Uh!"

Anh ăn xong miếng thịt bò của mình, lấy miếng thịt bò của Tiểu Úc cắt một miếng rồi tiếp tục ăn.

Cô nhìn lướt qua điện thoại thấy tên người gọi là — Lâm Nhĩ Tích.

"Anh không nghe máy, vậy em nghe đó?"

"Uh! Nghe đi."

"Anh muốn em nói gì?

"Tùy em, muốn nói cái gì cũng được." Ivan lại cắt miếng thịt bò đặt vào miệng chậm rãi ăn.

Cô bĩu môi. "Sao không nghe máy?"

"Ở trước mặt em nghe điện thoại của cô ấy, anh không làm em thất vọng à?"

"Khư! Đâu có liên quan tới em, anh cũng không phải ông xã của em."

Anh thuận miệng nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ là ..."

Tay cầm dĩa thức ăn của Tiểu Úc chợt run lên, nước trên dĩa thịt bò có vài giọt rơi xuống, cô vội vàng cầm lấy khăn tay xoa xoa, dùng hết toàn lực sát, nhưng làm như thế nào cũng không hết được.

Ivan giương mắt nhìn cô, tắt điện thoại đi, sau đó cầm lấy di động xoa xoa vài cái, vừa nhìn cũng biết đang thiết lập chức năng gì.

"Điện thoại có thể không nghe, lòng của anh cũng có thể tắt máy sao?" Cô nhìn anh, thu hồi nụ cười, tức giận mắng. "Em biết anh vì muốn lợi dụng em, để em bên cạnh anh là để chính mình không có thời gi­an dư thừa nghĩ đến cô ấy. Nhưng anh có nghĩ tới hay không: lỡ đâu em ngu một chút, xem những lời anh nói là thật thì làm sao bây giờ"

"Em?!" Sắc mặt Ivan có điểm lạnh. "Anh không thèm nghĩ đến cô ấy nữa, đem toàn bộ tâm tư đặt trên người em, em còn không vừa lòng? Vậy anh phải làm như thế nào em mới vừa lòng?"

"Cảm tình anh đối với cô ấy...... Không cần nhớ tới, cũng vĩnh viễn sẽ không quên!"

Anh khẽ cắn môi, cúi đầu tiếp tục ăn.

"Ivan, em làm bạn tốt của anh! Anh cần giúp đỡ em sẽ giúp. Nhưng em sẽ không yêu anh, cũng như anh sẽ không yêu em!"

Cô đứng lên, bỏ lại chiếc khăn trong tay rời đi, đi tới cửa vẫn không quên tính tiền xong mới rời đi.

Trong trí nhớ của cô, đó là lần bước đi đẹp nhất trong cuộc đời cô từ trước tới na

Chương 6: Tiểu Úc để lỡ tình yêu? (1)
Sưu tầm
Mười một giờ tối, di động lại vang lên đúng giờ, Tiểu Úc tiện tay cầm lấy di động đặt ở bên gối, trên màn hình rõ ràng hiện bốn chữ: Hung linh đêm khuya

Trong điện thoại vẫn là thanh âm tràn ngập từ tính, lại mang theo vài phần nhẹ nhàng. "Có phải đang đợi điện thoại của anh không?"

"Anh một ngày không gọi điện thoại quấy rầy em, là anh chết hả?"

"Không thể... Nhưng, anh sợ em chịu không nổi."

"Xin anh đổi phương thức tiêu khiển có tiêu chuẩn chút được không? Anh làm em mỗi ngày trước mười một giờ đều không dám ngủ."

"Vậy tại sao em không tắt máy?"

"Tắt máy.... Em tắt máy lỡ người khác có chuyện quan trọng tìm em không được thì làm sao?"

Lăng Lăng đang ở trước máy tính viết chương trình nghe cô nói vậy, quay đầu nháy mắt mấy cái, nhìn cô bằng một ánh mắt ái muội.

Tiểu Úc quay sang, làm bộ như không phát hiện.

"Anh có chuyện muốn nói với em. Buổi chiều hôm nay cổ phiếu đột nhiên rớt xuống."

"Thật không!?" Cô kinh hỉ nắm chặt điện thoại, ngay cả thanh âm cũng vì hưng phấn mà trở nên bén nhọn: "Anh nói thật không?"

"Uh! Hiện tại cổ phần công ty trong tay anh đã đủ, ngày mai phải cùng nhóm đại cổ đông ở công ty kia đàm phán. Aizz! Những lão già đó ai cũng khó chơi."

Tiểu Úc cầm điện thoại nằm trên giường, một giọt lệ chảy xuống bên gối. Cô cũng không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót. Anh nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua thật sự cám ơn em, chờ nhà cửa sửa sang xong anh nhất định cho em bước vào đầu tiên!"

"Không cần, anh gửi một tin nhắn báo em là được!"

"Em thích phong cách trang hoàng gì? Anh miễn phí trang hoàng cho em."

"Vậy anh cần phải có chút nhân tính dùng màu xanh biếc như bảo vệ môi trường để trang hoàng đi."

"Em cứ việc yên tâm, anh không vì em suy nghĩ, cũng phải thay anh suy nghĩ tiếp chứ?"

Tiểu Úc đột nhiên ngồi lên. "Anh nói vậy là có ý gì?"

"Ý trong chữ."

Tiểu Úc sờ sờ hai má hồng hồng, giận dữ nói: "Em đã thấy nhiều nam nhân, chỉ chưa thấy qua người có da mặt dày như anh."

"Anh còn nghĩ em sẽ cúp điện thoại."

Cô đang do dự có nên cúp điện thoại hay không, thanh âm thản nhiên tự đắc của Ivan truyền đến: "Không muốn cúp điện thoại của anh? Em không không phải thích anh rồi chứ ?"

"Tự kỷ điên cuồng!"

"Người thích anh rất nhiều, đây không phải chuyện gì dọa người, đừng ngại nói."

Cô rốt cục không thể nhịn được nữa cúp điện thoại.

.................

Trên bàn, chiếc điện thoại màu xanh biếc ở dưới ánh đèn trắng nổi lên màu tím sáng bóng, giống như tình yêu lâu dài mà thâm trầm.

Tiểu Úc bỗng nhiên phát hiện điện thoại xanh biếc cũng không quá dung tục! Tiểu Úc dời tầm mắt khỏi màu lam yêu cơ, vừa vặn phát hiện Lăng Lăng cười đến thật đáng ghét. "Mùa xuân, mùa yêu đương! Động lòng xuân?"

Cô làm bộ như khinh thường giương đầu: "Thôi đi, theo đuổi con gái có ai có trình độ như anh ta, tớ còn cảm thấy bi ai thay anh ta."

"Không có trình độ? Theo tớ thấy anh ta nếu không phải cao thủ tình trường, thì sau lưng cũng có cao nhân chỉ điểm."

"Là sao?"

Lăng Lăng đứng lên, lười biếng nhún nhún vai: "Người như cậu tuyệt đối không thể vì mấy bó hoa tươi, vài trò lãng mạn nhỏ có thể đả động, tớ đoán nếu anh ta ở dưới lầu thắp mấy trăm ngọn nến, lớn tiếng nói yêu cậu cả đời không thay đổi, cậu một chút cũng không thèm để ý! Trái lại, anh ta mỗi ngày một cuộc điện thoại, lựa chọn lúc đêm dài yên tĩnh, lòng người cô độc nhất cùng cậu tùy tiện tâm sự, sẽ càng dễ dàng làm cậu thích anh ta. Bởi vì càng là nữ nhân tư tưởng phong phú, càng thích nam nhân đi vào thế giới nội tâm của mình, thật sự hiểu mình."

"Nhìn không ra cậu là chuyên gia tình yêu nha."

"Chuyên gia thì chưa tới, nhưng kinh nghiệm vẫn có." Tầm mắt của cô dừng lại trên tấm hình chân dung màu xám, ảm đạm nói: "Đừng nói tớ không nhắc nhở cậu, nam nhân đều gấp gáp, anh ta có thể trong nửa tháng không kém một ngày gọi điện thoại nói chuyện phiếm với cậu, nói chuyện chừng mực, đắn đo đúng chỗ như vậy, quyết không đơn giản."

"Anh ta là nhàm chán mà thôi!"

"Ngay cả nhàm chán có thể như vậy cũng không dễ dàng, nam nhân tốt không còn nhiều, nếu có thể nắm chắc thì đừng bỏ qua!"

"Chúng tớ không thích hợp."

"Vì sao?"

"Trong lòng anh ta yêu một người khác, tớ không muốn lúc anh ta ôm tớ mà lòng nghĩ người kia."

Cô sâu kín thở dài, mấy ngày nay, Cô vẫn nhớ tới ánh mắt Ivan nhìn cô gái kia. Phần tình yêu chân thành tha thiết ở trong lòng anh lưu lại vết thương thật sâu, cô không thể đoán, cũng không muốn đoán. Cho nên cô tình nguyện cùng anh làm bạn bè bình thường, nhàm chán thì tâm sự, ra ngoài chơi, không hơn được.

Lăng Lăng nghe vậy lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt thân thiết ngồi ở bên giường cô: "Anh ta có người yêu? Vậy anh ta vì cái gì đối với cậu..."

"Cô gái kia không thương anh ta."

"À! Mỗi người đều có quá khứ, cậu để ý như vậy làm gì."

"Nhưng không biết anh ta có thể buông được quá khứ hay không."

Cô vẫn muốn một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ cần phần tình yêu này là thuần túy, chân thành tha thiết, cho dù là mọi người toàn thế giới phản đối, cho dù là yêu đến ruột gan đứt từng khúc, cô cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng, Ivan cố tình theo đuổi xem cô như trò đùa. Cô vẫn chưa nhìn thấy chút chân tình, chút thành ý của anh, càng không biết chính mình có nên đem tình cảm của mình giao cho một người bất cần đời như vậy hay không. Dưới loại tình huống này, bọn họ còn muốn tiếp tục tán gẫu sao? Nếu có một ngày cô thật sự yêu anh, biết rõ là sai nhưng không thể tự kềm chế, cô lại biết dùng gì để giữ anh lại?

Cho nên, ngày hôm sau không đến mười một giờ, Tiểu Úc tắt di động. Đêm hôm đó, cô không cách ngủ yên, cứ cảm giác di động đang vang, rồi mơ hồ thấy Ivan đang gọi điện thoại cho cô. Ngày thứ ba, vừa tan học, Tiểu Úc cùng với dòng người chật chội đi ra tòa nhà dạy học, vừa ra khỏi cửa liền thấy chiếc Porsche chói mắt kia. Xe thể thao này cũng không biết là người ngu ngốc nào thiết kế, cô vừa nhìn liền chướng mắt!

"Quan Tiểu Úc!"

Cô nghĩ mình xen lẫn trong trong đám người có thể lừa dối đi qua, không nghĩ tới ánh mắt Ivan đeo kính còn có lực xuyên thấu như vậy, nhanh chóng phát hiện cô, lại kêu rất lớn tiếng.

Vì tránh cho anh kêu một lần nữa, khiến cho càng nhiều người chú ý, Tiểu Úc bước nhanh đi qua, hung hăng đạp Porsche của anh một cước.

"Anh đóng phim sao?! Giả bộ tàn bạo là chuyện của anh, nhưng anh có thể làm bộ như không biết em hay không!"

Ivan vẻ mặt ủy khuất nhìn cô nói: "Chuyện của Quân Dật khiến đầu óc anh choáng váng, hôm nay cố ý bớt chút thời gian lại đây gặp em. Em không một chút kinh hỉ, cũng nên có chút cảm động a!"

"Cảm động cái đầu anh! Anh làm sao biết em đi học ở trong này?"

" Anh không biết, chì đứng là ở chỗ này đợi ... Anh tự nói với mình, nếu duyên phận làm cho anh gặp được em, anh liền thuận theo ý trời!"

Trời ạ, cô cả trăm năm đã không lên lớp một lần, hôm nay vì cái gì muốn tới. Mọi sự không thành thật là ý trời mà. Tiểu Úc vừa cẩn thận xem gương mặt tươi cười lộ vẻ vô hại của anh, lắc lắc đầu hỗn loạn một chút. "Nhàm chán!"

Vừa mới chuẩn bị rời đi, Ivan kéo lấy cánh tay của cô: "Ngày hôm qua sao không mở máy?"

"Em đã nói rõ ràng với anh, anh không phải kiểu em thích, em cũng không phải người trong lòng anh yêu nhất, cho nên mời không cần lãng phí thời gian quý giá của nhau, cám ơn!" "Em muốn ăn gì, anh mời!"

Là ai nói: Nước quá trong ắt không có cá, người hèn hạ là vô địch! Thực rất rất rất có đạo lý !

"Ivan, nói thật với anh, Âu Dương Y Phàm lần trước em đề cập với anh, là vị hôn phu của em."

"À!" Anh không có phản ứng gì, đầu óc heo này không phải chậm chạp bình thường.

"Hai nhà chúng em là quan biết nhiều năm, đã hứa gả cho nhau, anh hiểu không?"

"Uh!"

"Sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ta."

Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, cầu xin tha thứ cô nói dối gạt người! "Phải không?" Anh tháo mắt kính xuống, vạn phần kinh ngạc trừng mắt thật to: "Có chuyện này sao? Anh đây thật đúng là phải đi về nghiên cứu."

Cuối cùng anh ta cũng không phải là rất ngu!

"Đi đi, về nghiên cứu cho kỹ."

Đuổi Ivan rồi, khi Tiểu Úc về phòng ngủ, Lăng Lăng đang ở trên mạng xem cà-vạt.

"Tiểu Úc, cậu về rất đúng lúc! Cà-vạt nào đẹp?"

"Sao lại đột nhiên muốn mua cà-vạt?"

"Cũng sắp đến ngày nhà giáo, mẹ bảo tớ mua chút gì đó cho ông thầy biến thái của tớ, thực không chịu nổi mẹ, còn nói tớ cái gì cũng không hiểu."

"Trung Quốc vốn chính là lễ nghi chi bang! Cà-vạt Giorgio Armani không tệ."

"Một cái cà-vạt đến một ngàn!" Lăng Lăng vừa mở trang mạng ra, liều mạng lắc đầu: "Tặng anh ta thì tớ ở trên mạng tìm đồ nhái là được."

"Cậu không lầm chứ!"

"Không sao, dù sao mang ở trên người anh ta, người khác đều nghĩ đồ nhái đến hai trăm, a!Chọn cái hai mươi này đi."

"Vấn đề là sếp của cậu có thể nhìn ra."

"Vậy tặng cái này, đồ nhái này mắc hơn một chút."

Tiểu Úc cuồng ngất, nếu cô là Dương Lam Hàng, chắc chắn bị nha đầu Lăng Lăng này làm tức chết.

Chương 6: Tiểu Úc để lỡ tình yêu? (2)
Sưu tầm
Lại là đêm yên tĩnh. Tiếng chuông gió bên cửa sổ vẫn thanh thuý, hương cà phê nồng đậm như trước.

Nhưng Tiểu Úc đã nằm trên giường ôm tiểu thuyết ngôn tình một canh giờ mà vẫn chưa lật qua trang khác

Lăng Lăng nhìn thời gian trên máy tính, nhìn xem ly cà phê đã sớm nguội lạnh vẫn chưa được uống ngụm nào. "Cảm thấy mất mát sao?"

Tiểu Úc chậm rãi hoàn hồn, lần xem giờ thứ N trong hôm nay, mười hai giờ hơn, Ivan lại không gọi điện thoại. Từ sau lần cô nói rõ với, "Hung linh đêm khuya" không còn xuất hiện trong điện thoại của cô vào mười một giờ nữa. Tiểu Úc nhìn di động của mình, trong lòng có chút rầu rĩ, làm như tên ngu ngốc kia có thiếu cô cũng không sao.

"Sao có thể! Cuối cùng không có người phiền tớ"

"Muốn đánh liền đánh đi, cần gì khó xử chính mình." Ở trong ánh mắt nhìn thấu tất cả của Lăng Lăng, cô rốt cuộc không che giấu được gì, đành phải phơi bày, thản nhiên nói: "Lăng Lăng, tớ phát hiện tớ càng ngày càng để ý anh ta."

"Động tâm?!" Lăng Lăng lắc đầu, thở dài: "Tớ sớm nói qua, anh ta theo đuổi nữ nhân rất lợi hại!"

"Giờ tớ tin rồi."

Tiểu Úc cầm lấy di động, mở ra, khép lại, lại mở ra, rốt cục vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho Ivan.

"Nhanh như vậy đã nhớ anh ?" Giọng điệu vẫn bỡn cợt như vậy, nhưng thanh âm nghe có điểm mệt mỏi.

"Thôi đi, em chỉ muốn xác định anh chết hay chưa?"

"Cũng sắp, trong quá trình phẫu thuật đột nhiên Quân Dật bị mất nhịp tim, đang cấp cứu ......"

"Nghiêm trọng như vậy?"

"Khuyên cậu ta giải phẫu sớm, cậu ta lại không nghe."

"Anh ấy chắc sẽ không có việc gì, có người bạn như anh, anh ta làm sao bỏ được...."

Lời của cô còn chưa nói xong, nghe thấy Ivan ở bên kia điện thoại vội vàng hỏi: Bác sĩ: Thế nào?

Sau đó anh vội vã nói với nàng: "Ngày mai anh gọi cho em."

Điện thoại liền cúp ! Không gọi thì thôi, sau khi gọi xong lòng của cô bỗng thấy trống rỗng, như thể không có chỗ dựa!

Buổi sáng hôm sau có chuyên gia nước ngoài đến giảng báo cáo, điện thoại Tiểu Úc đang nắm trong tay bắt đầu rung động, phản xạ của cô rất nhanh liền mở ra, vừa nhìn thấy mặt trên lóe ra "Hung linh đêm khuya", nhanh chóng bắt máy, vừa đi ra ngoài cửa vừa đè thấp thanh hỏi : "Bạn anh sao rồi?"

"Cuối cùng cứu được mạng về rồi, cắt bỏ hai phần ba dạ dày.... Vừa mới tỉnh lại." Giọng anh còn còn mỏi mệt hơn đêm qua.

"Anh không sao chứ!"

"Có rảnh không?" Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Anh muốn gặp em!"

"Được rồi, gặp ở đâu?"

"Em ở cửa chính trường học chờ anh, anh sẽ đến nhanh thôi!"

Tiểu Úc ở cửa chính đợi suốt một giờ, chiếc Porsche khó coi đòi mạng kia mới đến. Vài ngày không gặp, Ivan gầy thấy rõ, tiều tụy làm cho cô cảm thấy mủi lòng. "Chúng ta đến một quán trà bánh Hongkong không tồi gần trường học đi, lúc này hẳn là rất yên tĩnh."

"Cám ơn! Em mà thêm một đôi cánh sẽ thành thiên sứ!"

Vào quán, đồ ăn vừa lên đến, Ivan lập tức tập trung ăn, ăn đến trời đất u ám, một chút hình tượng cũng không thèm để ý.

"Uy! Bây giờ là xã hội hài hoà, anh đừng giống như đang chịu áp bức được không?"

"Em thử một ngày một đêm chưa ăn cơm xem!" Anh nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm nước, lại tiếp tục nhét một miếng bánh vào miệng, mới ấp úng mở miệng: "Hiện tại Như Lai phật tổ hiện trước mặt anh, anh cũng có thể ăn hắn!"

"Ăn đi, ăn đi."

"Em?" anh nở nụ cười chứa vài phần tà khí: "Chờ anh ăn no, dưỡng xong tinh thần! Đừng có gấp!"

"Anh chết đi!"

Đúng là một con sói đói mà, không, là sắc lang!

Cô sao lại nhất thời tốt bụng, để ý việc vớ vẩn của anh ta chứ.

Ivan ăn sạch những thứ có thể ăn trước mặt, mới tao nhã lau khóe miệng, hỏi cô: "Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."

"Không được, buổi chiều em còn có tiết."

"Đi học! Em không lầm chứ? Hiện giờ học sinh tiểu học đều biết trốn học, em đừng làm mất mặt sinh viên."

"Em thi trượt anh có chịu trách nhiệm không?"

"Yên tâm, anh có một ông anh họ làm giảng viên ở trường em, không thi được thì anh bảo anh ấy giúp em."

"Thật không? Anh họ anh là người học viện nào, tên là gì? Nói nghe một chút, nói không chừng em biết đấy."

"Có lẽ em không biết đâu, anh ấy mới vừa đến trường các em, tên Dương Lam Hàng, có rảnh giới thiệu hai người làm quen, nếu có việc em có thể tìm anh ấy hỗ trợ."

"Dương Lam Làng!" Một miệng đầy trà của Tiểu Úc nghẹn tại cổ, khụ nửa ngày mới nuốt xuống.

"Em quen?"

"Vô nghĩa! Đó là người chồng lý tưởng của toàn bộ nữ sinh trong trường em, rất có mị lực !"

Có một loại nam nhân thích hợp làm chồng, đủ trầm ổn, đủ nội hàm, là cảnh giới quan trọng nhất, giống như Dương Lam Hàng!

Có một loại nam nhân thích hợp làm bạn bè, đủ ôn nhu, đủ thân thiện, am hiểu, giống như người trước mặt cô!

Bất quá sắc mặt ai đó trước mặt giờ phút này không tốt lắm, thật đen a.

"Anh thấy em nên hết hy vọng đi, lòng anh ấy sớm có người yêu rồi."

"Phải không? Là ai a?" Cô tò mò vểnh tai, nữ nhân ai cũng thích nhiều chuyện. Nhất là nhiều chuyện về Dương Lam Hàng đặc biệt này.

"Có nói em cũng không biết."

Tin tức quan trọng như vậy cô không thể buông tha, Tiểu Úc đưa tay lắc lắc cánh tay Ivan, năn nỉ nói: "Nói cho em nghe một chút! Nói một chút thôi..."

"Không có gì hay để nói. Khi Hàng học ở MIT có thích một người con gái, vì người con gái kia anh ấy đã bỏ cơ hội ở lại MIT, về nước phát triển. Nhưng anh ấy thật không ngờ, người con gái kia đã sớm có bạn trai."

"Sau đó thì sao?"

"Anh ấy không chịu quen bạn gái nữa, thầm muốn chờ đợi người con gái kia hồi tâm chuyển ý."

"Thực chấp nhất a! Nếu em là người con gái đó, đã sớm cảm động bổ nhào vào trong lòng anh ấy!"

"Em nghĩ thật hay!"Ivan hung hăng lấy tay chỉ chỉ cái trán cô: "Hàng đã sớm nói qua: không lấy ai ngoài cô ấy!"

Cô không khỏi cảm khái ngàn vạn, một tiếng thở dài, tức nói: "Trời ạ, trên thế giới này còn có người đàn ông như vậy?!"
"Phải nói, thế giới này còn có người ngốc như vậy! Anh khuyên anh ấy bao nhiêu lần, yêu chính là yêu, phải đi theo đuổi, bất kể cô ấy có người yêu hay không, có thủ môn còn sợ không có banh vào?! Anh ấy nói cảm tình không thể cưỡng cầu, cần chậm rãi bồi dưỡng, kiên nhẫn chờ đợi. Hai năm không đủ, có thể chờ năm năm, sớm muộn gì có thể cảm động cô ấy...."

"Nói có đạo lý a, anh cho là ai cũng da mặt dày giống anh sao?"

"Anh mà giống anh ấy chậm rãi bồi dưỡng như vậy, chờ em bồi dưỡng tình cảm được với anh, con của em có thể đã học đại học!"

"Đừng có làm như chuyên gia tình yêu, anh từng có bạn gái sao?! với phương pháp theo đuổi của anh, cả đời này đều đuổi không kịp nữ nhân."

"Thế chẳng lẽ muốn làm nghiên cứu giống anh ấy? Hay dùng sổ để thống kê tính toán xem tỷ lệ nhiều hay ít?

Không biết từ khi nào, tay Ivan từ trên bàn vươn đến, đặt lên tay cầm ly cà phê của cô. "Tiểu Úc, yêu là tranh thủ! Bất luận tỷ lệ thành công lớn bao nhiêu, anh đều làm cho nó biến thành một trăm phần trăm."

Một dòng điện khác thường truyền khắp người, Tiểu Úc mạnh rút tay về, cầm lấy khăn tay trên bàn lau lau: "Đừng thảo luận với em về vấn đề logic, anh tốt nghiệp tiểu học chưa?"

"Tiểu học! Chẳng lẽ em nhìn không ra anh tốt nghiệp khoá MBA?" "MBA!? MBA sao lại có người ngu ngốc như anh!"

"Nếu anh ăn không phải trả tiền, vậy hôm nay em đãi. Đi thôi!" Ivan không chút khách khí đem giấy tính tiền nhét vào trong tay cô

Chờ Tiểu Úc hoàn hồn lại, Ivan đã kéo tay cô, ra cửa.

"Đi đâu a?" Cô hỏi.

"Chỗ con gái thích nhất, Shopping."

"Anh không phải mua trang sức châu báu cấp thấp cho em chứ?"

"Em không thích trang sức sao?" Anh có chút giật mình.

Cũng khó trách, bây giờ rất nhiều người có chút sắc đẹp, bao gồm không ít ngôi sao nữ. Được tặng trang sức, xe nổi tiếng, biệt thự, liền nhanh chóng lên giường, ngay cả cảm tình cũng không cần bồi dưỡng. Cho nên mới sinh ra tật xấu của Âu Dương Y Phàm – cái loại hoa hoa công tử tự cho là đúng. Nhớ tới người ngu ngốc kia, Tiểu Úc lại cảm thấy cơn tức dâng lên, giận dữ nói: "Em đã sớm nói anh phải học chút huấn luyện chuyên nghiệp rồi hãy theo đuổi em tiếp, cái gì tốt không học, lại đi học thủ đoạn cấp thấp của Âu Dương Y Phàm – cái loại hoa hoa công tử này."

"Em nói vị hôn phu như vậy sao?"

"Nói thì sao, dù sao anh ta cũng không nghe thấy."

"Cũng đúng." Anh đồng ý gật đầu: "Vậy em muốn đi đâu?"

Cô nghĩ nghĩ, thật sự không có nơi nào tốt để đi, vì thế nói: "Tùy anh, đừng đi nơi nào thô tục, một nơi có chút đặc sắc là được."

Chờ xe anh dừng lại, Tiểu Úc thực sự sốc, anh cư nhiên đưa cô đến bệnh viện. Có ai gặp qua, hẹn hò mà đi bệnh viện ?!

Ôm cái mũi bước qua hành lang tràn đầy mùi nước khử trùng, xa xa liền thấy một ông lão đứng ở ngoài cửa một gian phòng bệnh, nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa nhìn bên trong phòng bệnh. Thân ảnh ông có chút tang thương, nhưng cũng không quá già nua. Cho dù cách ông xa ba thước, cô vẫn tinh tường cảm giác được cái loại khí phách làm cho người ta tự nhiên sợ hãi trên người ông. Bên cạnh ông còn có một người khác đứng, Lâm Nhĩ Tích. Tiểu Úc không tự giác quay đầu nhìn Ivan đang dừng bước , anh xoay người, tựa hồ muốn rời đi, lại cảm thấy không ổn, thập phần xấu hổ.

Ông lão vẫn chưa nhìn thấy bọn họ, nói với Lâm Nhĩ Tích: "Nhĩ Tích, Quân Dật nó không biết quý trọng con, sau này gia gia lại tìm một nam nhân tốt cho con."

"Không cần đâu, gia gia." Lâm Nhĩ Tích kéo cánh tay ông, nhẹ giọng nói: "Con chỉ muốn ở lại bên cạnh người, quan tâm chăm sóc người."

"Con đó..." Ông ấy ho khan vài tiếng, thở dài nói: "Khi nào thì mới biết nghĩ cho tương lai mình?!"

Lâm Nhĩ Tích dịu dàng lắc đầu, ánh mắt thê lương kia, tan nát cõi lòng kiên cường, khiến người ta đau lòng.

Khi cô buồn bã xoay người, vừa vặn thấy Ivan và Tiểu Úc đứng ở bên hành lang. Cô hơi hơi sửng sốt, lập tức thay bằng nụ cười mỉm bình tĩnh, gật đầu tỏ ý chào với bọn họ một chút, rồi đi qua bên cạnh bọn họ.

Cổ họng Tiểu Úc thanh thanh, cố ý nói lớn một chút để Lâm Nhĩ Tích có thể nghe thấy : "Mẹ tôi nói: Con gái điều gì cũng có thể sai, điều duy nhất không thể sai là để mất nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình."

Bước chân của Lâm Nhĩ Tích dừng một chút, tựa hồ đã nghe hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô.

Ivan cố tình nghe không hiểu, còn tự mình đa tình ôm vai cô, cười hỏi: "Nói như vậy, em đã quyết định lấy anh ."

Lúc này đây, Lâm Nhĩ Tích đứng ở chỗ rẽ hành lang, không ngoái đầu nhìn lại, cũng không có rời đi.

Tiểu Úc vụng trộm liếc mắt chỗ rẽ hành lang, giật nhẹ tay áo Ivan, thấp giọng nói: "Cô ấy đang đợi anh. Hiện tại là thời điểm yếu đuối nhất của cô ấy, anh trăm ngàn lần đừng để vuột mất cơ hội."

Cô thấy Ivan nhìn cô đăm đăm, nhíu mày, nghĩ rằng anh không hiểu ý cô, nhỏ giọng giải thích:

"Anh không biết chuyện con gái luôn không biết quý trọng những gì mình có, mất đi mới biết nó quý giá sao..."

Ivan nhìn thoáng qua bóng dáng Lâm Nhĩ Tích, chỉ là liếc mắt một cái mà thôi.

Anh quay tầm mắt lại, gắt gao ôm Tiểu Úc ôm vào trong lòng, dùng thanh âm chỉ có cô mới có thể nghe thấy ôn nhu nói: "Tiểu Úc, cho anh chút thời gian, anh có thể quên cô ấy để toàn tâm toàn ý yêu em...."

Trái tim của cô có chút say, tay chân có chút không chịu khống chế, mấu chốt nhất là đầu óc cũng không nhạy bén. Ai có thể nói cho cô biết, đây là tình trạng gì không?. Khi Ivan buông cô ra, nắm tay cô đi về phía phòng bệnh, Tiểu Úc nhịn không được lại nhìn thoáng qua chỗ rẽ hành lang, nơi đó đã không còn một bóng người...


.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay