- Cái này … - Sau đó nói như ra lệnh – Em mau thay quần áo đi,
chúng ta đi liền.
Hiểu Đồng liền gật đầu quay lưng đi thay đồ, Vĩnh Phong nhanh chóng
bật dậy nắm lấy điện thoại bấm số.
- Mọi người, đã biết Đình Ân ở đâu rồi.
Ngồi trên xe Vĩnh Phong, Hiểu Đồng nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ nơi
giam giữ Đình Ân, tâm trạng thấp thỏm lo lắng. Cô thầm cầu mong địa
chỉ trong đây là chính xác, như vậy thì mọi người có thể cứu được
Đình Ân. Cả người Hiểu Đồng run lên khi nghĩ tới viễn cảnh Đình Ân
xảy ra chuyện, Vĩnh Phong đưa tay sang nắm ấy bàn tay lạnh toát của
cô trấn an :
- Sẽ không sao đâu ? Đình Ân là một cô gái tốt, ông trời không để
cô ấy xảy ra chuyện đâu.
Hơi ấm từ bàn tay Vĩnh Phong khiến Hiểu Đồng cảm thấy an tâm, cô
khẽ gật đầu rồi ngã người dựa vào ghế thư giãn.
Chạy được một lát, Vĩnh Phong đã thấy chiếc xe màu xám bạc của
Thiên Minh phía trước. Đoạn đường phía trước dường như bị tắt đường
bởi chuyện gì đó. Những tiến còi in ỏi, những tiếng la ó ầm ĩ làm
náo động cả một con đường.
Khiến cho họ càng cảm thấy sốt ruột, lo lắng và bất an vô cùng.
Cuối cùng một đám khói bốc lên đen kịt cả một bầu trời. Sau đó là
giọng Quốc bảo vang lên trong điện thoại :
- Không xong rồi, căn nhà đang giam giữ Đình Ân bốc cháy.
Cả hai người đều tấp xe vào lề và vội vã chạy đến căn nhà đang
cháy. Có rất nhiều người tụ tập đến xem, xe cứu hỏa vẫn chưa đến
được, mà lửa cháy ngàng càng cao.
Căn nhà đó là một căn nhà lầu 4 tầng rất sang trọng. Nhìn từ ngoài
có thể cho thấy nội thất bên trong đều bằng gỗ cao cấp. Cho nên cho
thể nói, căn nhà rất dễ bén lửa và bóc cháy nhanh chóng. Thiên Minh
đang đứng sững nhìn ngọn lửa cháy bừng lên, Vĩnh Phong nắm tay Hiểu
Đồng dạt dòng người đông nghẹt xấn tới rồi cũng đứng sững lại như
Thiên Minh. Lửa đã cháy phủ tầng 1 không cách gì vào được.
Bên ngoài xe cảnh sát giao thông đang dẹp đường, để xe cứu hỏa có
thể vào được. Tất cả những gương mặt đều lo lắng nhìn căn nhà bốc
cháy, họ tự hỏi liệu bên trong có người hay không. Ngay lúc đó Minh
thùy và Quốc Bảo cũng bắt đầu chạy đến, cả hai đều thở dốc cũng
sững sờ nhìn căn nhà đang bốc cháy.
- Liệu…Đình Ân có trong đó không? – Quốc Bảo phập phồng hỏi. Câu
hỏi này ai cũng lo sợ chưa dám thốt ra cuối cùng cũng có người
nói.
Cả Hiểu Đồng và Minh Thùy như nhũn ra sắp ngã xuống, may mà Quốc
Bảo và Vĩnh Phong đỡ kịp.
- Không đâu…Đình Ân không có trong đó đâu – Hiểu Đồng lắc đầu, nước
mắt bắt đầu rơi ra, cô không muốn tin.
Ngay lúc đó, có một người đàn ông cũng đứng nhìn đám cháy một cách
chăm chú, Nét mặt hắn ta co giãn một cách kì lạ, Min Thùy lặp tức
nhận ra hắn ta là một trong những kẻ bắt cóc, cô run rẩy chỉ tay
vào hắn:
- Hắn….chính là hắn đã bắt cóc chị Đình Ân.
Nghe tiếng nói, tên này quay mặt lại, thì thấy đámngười bọn họ đang
nhìn về hắn, mặt hắn lập tức tái xanh quay đầu định bỏ trốn nhưng
Thiên Minh đã nhanh chóng tóm lấy hắn.
Đình Ân đang ngủ say, bỗng cảm thấy nóng bức, khắp người cô nhẽ
nhại mồ hôi. Đầu vẫn còn choáng vì bị bọn chúng cho uống thuốc ngủ,
cô mơ màng mở mắt ra. Trước mặt cô là một biển lửa đỏ rực. Cô kinh
hoàng bật dậy, run rẩy nhìn biển lửa bao quanh mình.
Nhìn xung quanh, gần như là không có lối thoát nào khác ngoài cái
cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi mà lửa vẫn chưa bén tới. Không kịp
suy nghĩ gì nữa, cô lao lên tầng trên tìm kiếm một lối thoát. Rồi
cô nhìn thấy một ban công, vội vàng lao ra bên ngoài xem thì khựng
lại.
- Nói mau, cô gái mà tụi mày bắt cóc hiện giờ ở đâu – Thiên Minh
gầm lên, túm chặt lấy cổ áo tên này sau khi đánh cho hắn ta một
trận bần dập.
- Các người nói gì, cô gái bị bắt cóc nào – Tên này giả vờ ngơ ngác
hỏi.
- Ông còn chối, chính mắt tôi nhì thấy ông bắt chị Đình Ân đi –
Minh Thùy đứng ra vạch tội hắn.
Hắn thấy Minh Thùy bèn ngậm họng lại. thiên Minh tức giận đấm cho
hắn ta một phát vào mặt. Rồi siết chặt cổ áo hắn hơn nữa. cậu nhìn
hắn bằng ánh mắt căm thù đến đáng sợ khiến tên này run rẩy. Cho đến
khi cổ áo hắn bị siết chặt đến không thở được, hắn mới ú ớ quơ chân
thều thào nói:
- Tôi nói …tôi nói…
Nghe hắn nói Thiên Minh bèn thả lỏng tay ra rồi đứng thẳng dậy lườm
mắt nhìn hắn. Tên này nuốt nước miếng đánh ực một cái rồi đứng lên.
Hắn sợ hãi nhìn mọi người rồi run run chỉ tay vào căn nhà đang bốc
cháy:
- Cô ấy ở trong đó.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn the hướng tay hắn chỉ. Nhân cơ
hội này, hắn ta định bỏ chạy nhưng đã bị Thế Nam vừa đến đấm cho
một phát cực lực vào ngay phần ngực ngất xỉu tại chỗ. Đỗ ịch xuống
như một bao cát.
Cả Thiên Minh và Thế Nam đều muốn lao vào biển lửa đó nhưng đều bị
Vĩnh Phong và Quốc Bảo giữ lại.
- Thả anh ra – Thế Nam gầm lên với Quốc Bảo.
- Anh muốn vào cứu cô ấy – Thiên Minh cũng gắt lên với Vĩnh
Phong.
- Không được, lửa lớn lắm, anh vào đó chỉ mất mạng thôi – Vĩnh
Phong kiên quyết nói.
- Đúng đó, mấy anh vào trong đó, chẳng những không cứu được Đình Ân
và còn thiệt mạng vô ích – Quốc bảo cũng lên tiếng khuyên
nhủ.
Ngay lúc đó, mọi người reo lên khiến cả bọn quay phắt lại. Nơi ban
côngtầng ba, Đình Ân đang hoảng hốt nhìn xuống. Tầng ba quá cao,
nếu nhảy từ đó xuống không chết cũng tàn phế. Cô sợ hãi nhìn bên
dưới, nước mắt lưng tròng, khói lửa khiến cô ho sặc sụa. Cô tuyệt
vọng nhìn xuống đám đông đang đứng đó nhưng chẳng ai có thể cứu lấy
cô.
Thiên Minh và Thế Nam càng sợ hãi, chỉ muốn lao vào cứu cô ấy. Cả
hai đều giằng co với Vĩnh Phong và Quốc Bảo. Minh Thùy đứng nhìn
bốn người họ giằng co rồi nhìn thấy Đình Ân đang hoảng sợ trên cao
thì chỉ biết khóc. Hiểu Đồng chứng kiến cảnh đó thì đau lòng tột
độ. Cô xem Đình Ân như chị em gái ruột, nhìn thấy cô ấy từ từ đi
đến con đường chết mà bất lực đứng nhìn, nhưng cô càng không muốn
Thế Nam và Thiên Minh la đầu vào đó, nhưng không thể nào ngăn cản
họ được.
Cô nhìn thấy người cảnh sát đang đứng cầm loa hò hét mọi người giải
tán để chừa đường cho xe cứu hỏa tới. Không kịp suy nghĩ gì nữa cô
lao nhanh đến giật lấy chiếc loa trong tay người cảnh sát rồi lao
nhanh về phía bên dưới căn nhà đang cháy. Hướng chiếc loa về phía
mọi người hét lên:
- Tất cả mọi người im lặng đi.
Mọi người đang nói chuyện ầm ĩ thì bỗng im lăng hết. Họ nhìn về
phía cô, cả bốn người đang giằng co cũng ngừng lại nhìn cô. Hiểu
Đồng mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình, cô hướng cái loa lên phía
Đình Ân đang cúi xuống nhìn cô cầu cứu. Hiểu Đồng nghẹn ngào rơi
nước mắt nhìn Đình Ân nói:
- Đình Ân! Cậu tin mình không? Nghe lời mình quay vào trong, đi
thẳng lên tầng bốn. Có nhớ Đình Khiêm cho chúng ta xem bộ phim
“Thượng Đế cũng phải cười” không? Lúc đó tụi mình đã ôm bụng cười
lăn ra giường – Hiểu Đồng cố tình kể để trấn an tinh thần dang
hoảng loạn của Đình Ân – Có nhớ khi khu rừng cháy, người cha đã làm
gì không? Ông ta tạo một cái vòng lửa tự bảo vệ mình, ngăn cho lửa
cháy lan đến nơi ông ta đứng. Đi đi…lên tầng bốn, tạo một cái vòng
lửa bảo vệ mình đi. Tụi mình sẽ ở đây chờ xe cứu hỏa tới. Nhanh
lắm, xe cứu hỏa sẽ tới liền. Cậu sẽ không sao đâu, đi đi…
Đình Ân khẽ nhìn Hiểu Đồng rơi nước mắt rồi gật đầu
Cô quay lưng vào trong, nhanh chóng chạy lên tầng 4, cũng may tầng
bốn là một nơi khá rộng, dường như để dành vui chơi khiêu vũ. Cô
liền cố sức đẩy mọi thứ dạt qua xung quanh mình, dường như không
đủ, cô lại lao xuống tầng ba, gom được thứ gì cô đều gom lấy đem
lên trên. Lửa từ tầng hai bắt đầu cháy nhanh lên tầng ba nhanh
chóng khiến Đình Ân ho sẵc sụa. Cô lấy mấy tấm mềm đem vào trong
phòng tắm xã ướt, cho nước chảy lên láng khắp nơi. Còn mình tiếp
tục thu dọn những thứ trong tầm tay đem lên tầng bốn. Cuối cùng khi
đã thấm mệt, và lửa đã nóng bừng lên, khói bụi tràn vào trong cuốn
họng kiến cô không thể nào thở nổi. Cô vào trong buồn tắm cố sức
lôi chiếc mềm nặng trình trịch vì ướt lên lầu, đem vào cái vòng
tròn lớn mà cô tạo ra. Lửa đã cháy đến tầng bốn, Đình Ân châm một
mồi lửa vào trong vòng tròn của mình rồi chui tọt vào trong tấm
chăn ướt. Cô nằm co quắp trong tấm chăn có thể ngăn được khói bụi
và sức nóng. Nhưng hơn hết cô không ngừng run rẩy cầu mong, cầu
mong cho mọi việc thuận lợi, cầu mong cho bản thân thoát chết. Cô
còn quá trẻ, còn gia đình, còn sự nghiệp , còn tình yêu. Và hơn tất
thảy mọi thứ, cô không muốn chết.
Con người khi sắp chết, thường nghĩ đến nhiều sự việc mà mình từng
trải qua, từng gương mặt mà mình yêu thương. Trong đầu Đình Ân,
người hiện ra trước nhất chính là Thế Nam. Cô không rõ, mình yêu
cậu từ lúc nào. Có lẽ là khi cậu giúp cô trong quán bar Phong Trần,
cũng có lẽ, là cái kéo tay cô choàng qua eo cậu khi đi cứu Hiểu
Đồng hoặc có lẽ nụ cười dịu dàng của cậu nhìn cô khi họ giáp mặt ở
trường. Cũng có lẽ….Đình Ân bỗng rơi nước mắt chua xót …chua xót
cho mối tình câm lặng không hồi đáp.
Cô nghĩ tới Thiên Minh, cậu đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nếu nói
cô không cảm động thì đúng là lầm. Nhưng cô cũng như Hiểu Đồng,
trái tim chỉ có một và đã dành cho một người, không dễ dàng trao
cho người khác, cô cảm thấy có lỗi với Thiên Minh rất nhiều.
“ Mình sẽ không chết, mình tin tưởng Hiểu Đồng, luôn luôn….” -
Không khí càng lúc càng ít, Đình Ân mệt nhọc thở gấp rồi từ từ lịm
đi.
Hiểu Đồng đứng nhìn Đình Ân quay vào bên trong, rồi từ từ hạ bàn
tay đang cầm chiếc loa xuống. Cô đờ đẫng nhìn ngọn lửa đang cháy
bừng bừng đến nỗi, cô cảm thấy cái nóng phả lên mặt cô như muốn
thêu đốt cô, vậy mà Đình Ân lại đang ở trong lòng ngọn lửa đó. Hiểu
Đồng khóc, cô cảm thấy đau đớn khi sắp mất người chị em thân thiết
của mình. Cô nhìn ngọn lửa một các bất lực thật lâu rồi quay đầu
lại nhìn mọi người, khẽ nhắm mắt thở dài chầm chậm bước đến bên mọi
người trong vô thức.
Mọi người lúc Hiểu Đồng chạy đến gần căn nhà thì cũng muốn chạy
theo nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại. Thấy Hiểu Đồng quay lại mọi
người thở phào nhìn cô. Thế Nam sốt ruột lên tiếng hỏi:
- Có thể không? Cách đó có thể giúp Đình Ân thoát khỏi ngọn lửa
không ?
Hiểu Đồng cúi đầu im lặng, cô không dám ngẩng lên sợ nhìn thấy
những đôi mắt nhìn cô đầy kì vọng. Bởi vì cô đang lừa họ, lừa cả
Đình Ân.
Thiên Minh thấy Hiểu Đồng không trả lời cậu nhất thời không kiềm
chế nắm chặt lấy hai vai Hiểu Đồng siết chặt, gầm lên hỏi:
- Hiểu Đồng! Em mau trả lời đi, cách đó có được không?
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Hai vai bị siết chặt đến đau nhức, Hiểu Đồng nhăn mặt đau đớn. Vĩnh
Phong vội kéo Thiên Minh ra khỏi Hiểu Đồng, ôm lấy cô vào lòng.
Hiểu Đồng dụi đầu vào lòng Vĩnh Phong khóc nức nở. Thiên Minh, Thế
Nam, QUốc Bảo và Minh Thùy đều chới với, họ đã nghĩ cách đó có thể
giúp Đình Ân thoát chết, hóa ra chỉ là một sự lừa gạt.
Hiểu Đồng kìm nén tiếng khóc quay lại nhìn mọi người nói, giọng
nghẹn ngào:
- Xin lỗi! Em xin lỗi! Em chỉ là không muốn mọi người lao vào đó
một cách ngốc nghếch thôi. Em cũng không muốn Đình Ân sống trong sợ
hãi trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Trong sự tuyệt vọng của mọi người thì tiếng còi của xe cứu hỏa từ
xa vang tới càng lúc càng gần. Trong họ ánh lên một tia hy vọng, hy
vọng còn kịp, hy vọng tất cả chưa muộn. Nhưng nhìn ngọn lửa đã cháy
phừng phừng ở lầu bốn, cả đám người bọn họ đều thấp thỏm lo sợ mọi
chuyện đã quá muộn. Chỉ có thể đánh cược với số mạng, đánh cược với
ông trời, mong rằng Đình Ân phước lớn mạng lớn mà thôi.
Xe cứu hỏa cuối cùng cũng chạy được vào bên trong, những nhân viên
cứu hỏa nhanh chóng tạo ra vòi rồng phun nước. Hiểu Đồng vội vàng
cầm cái loa trong tay hét lên:
- Cô ấy ở lầu bốn, làm ơn cứu cô ấy.
Nghe tiếng hét, nhân viên cứu hỏa nhanh chóng lập thang và cùng
nhau đưa chiếc vòi phun nước đầy mạnh mẽ kia bắt đầu dập tắt cơn
bão lửa đang đốt cháy từng chút từng chút một ở lầu bốn. Cơn bão
lửa cũng nhanh chóng dịu lại. Trong lúc mọi người đang chú ý đến
nhìn từng ngọn lửa bị đẩy lùi, cảnh sát cũng nới lỏng vòng tay, hai
bóng người liền lao ra khỏi vòng vây, chạy thẳng vào bên
trong.
Tất cả mọi người ở bên ngoài rộ lên, cảnh sát phải một lần nữa thắt
chặt vòng vây, không cho ai mạo hiểm xông vào bên trong nữa. Các
nhân viên cứu hộ cũng vội chạy vào bên trong định ngăn cản, nhưng
hai bóng người kia đã chạy một mạch lên tầng bốn không một chút do
dự, mặc kệ cơn bão lửa vẫn chưa bị dập tắt hoàn toàn, mặt kệ cho
cái nóng bao trùm, mặc kệ cho làn khói mờ mịt bao phủ mắt họ cay
xòe và xộc vào cuống họng họ khiến cả hai ho sặc sụa.
Họ mau chóng tìm thấy Đình Ân đang vùi mình trong tấm mềm nóng rực.
Vội vàng chạy đến bên cô, Thế Nam kéo tấm mềm dày đang nóng dần lên
ra khỏi người Đình Ân, Thiên Minh nhanh chóng bồng Đình Ân lao
xuống dưới lầu, trước khi cô không còn dưỡng khí để thở. Khi họ đi
đến tầng hai, một chiếc kệ đang cháy dở đột nhiên đỗ sập về phía
họ. Thế Nam vội lao đến dùng thân đỡ lấy chiếc kệ, che cho Thiên
Minh và Đình Ân, ngay lúc đó hai nhân viên cứu hỏa cũng chạy đến
giúp dỡ cái kệ ra. Tất cả họ nhanh chóng thoát ra ngoài trong sự
mừng rỡ của mọi người.
Một cái băng ca nhanh chóng chờ tới, Thiên Minh vội đặt Đình Ân lên
trên đó, các nhân viên y tế liền dùng ống thở để Đình Ân hô hấp dễ
dàng hơn rồi. Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng chạy đi.
Vĩnh Phong, Hiểu Đồng, Quốc Bảo và Minh Thùy nhanh chón quay trở
lại xe của mình và chạy theo xe cấp cứu. Cuối cùng Đình Ân cũng
thoát chết. Nghe nói là nhờ cách của Hiểu Đồng mà Đình Ân mới có
thể chịu đựng được đến giây phút đó. Lửa khi lan đến vòng tròn bao
quanh Đình Ân thì dừng lại, chỉ phả lên người cô sức nóng khủng
khiếp của nó chứ không thêu đốt.
Sau khi tỉnh lại, Đình Ân không muốn bất cứ ai vào thăm cô hết
ngoại trừ gia đình và Hiểu Đồng ra. Khi Hiểu Đồng vừa bước vào, cô
thấy Đình Ân đang ngồi bên cửa sổ, mình mặc bộ đồ bệnh nhân, toàn
thân bị quấn băng kín mít. Đình Ân nhìn ra phía bên ngoài một cách
buồn bã, tuy thoát chết nhưng cô cũng bị phỏng khá nhiều. Lửa quá
lớn làm cho chiếc chăn cô quấn trên người cũng nóng hực lên phả lên
làn da của cô bỏng rát. Điều tệ hại nhất là, mặt cô có một vết
phỏng khá nặng, là lúc cô lo kéo tấm chăn ướt đi lên đã bị một vật
rơi trúng mặt. Nhưng lúc đó quá hoảng loạn, cô không hề cảm thấy
đau rát. Vết phỏng đó nếu không xử lí tốt sẽ dể lại sẹo. Đối với
một cô gái như Đình Ân, vết sẹo trên mặt thật là một điều tàn
nhẫn.
- Cậu sao rồi…- Hiểu Đồng nhẹ nhàng đặt bà tay lên vai Đình
Ân.
- Mình không sao – Đình Ân cười buồn nói – Bác sĩ bảo hai hôm nữa
có thể tháo băng ra rồi. Chỉ là phòng ngừa mình thấy ngứa mà gãi
trầy nên băng nhiều vậy thôi.
- Ừ, mình tin cậu sẽ trở lại như cũ mà – Hiểu Đồng cười nhẹ nhỏm
nói.
- Sẽ không thể trở lại như cũ đâu – Đình Ân đưa tay lên bên mặt bị
phỏng nặng của mình rơi nước mắt nói.
Hiểu Đồng đau đớn ôm lấy bạn vỗ về:
- Không sao đâu, chắc chắn có thể hồi phục mà, cậu sẽ lại xinh đẹp
như xưa mà thôi.
- Tại sao! Tại sao lại đối xử với mình như thế chứ, mình đã làm sai
điều gì mà ông trời lại nỡ đối xử với mình như vậy? – Đình Ân ôm
lấy Hiểu Đồng khóc nức nở bên vai của cô.
Khi Hiểu Đồng bước ra, mọi người liền xúm quanh cô hỏi chuyện,
nhưng Hiểu Đồng lắc đầu buồn bã.
- Em có biết người đưa địa chỉ đó là ai không? – Thiên Minh nhìn
Hiểu Đồng hỏi.
- Hình như là Vũ Quỳnh, em cũng không chắc cho lắm - Hiểu Đồng dè
dặt trả lời. Rồi cô kể lại sự việc mình gặp Vũ Quỳnh rồi sau đó
nhặt được phong thư ra sao. Ai cũng không hiểu được nguyên nhân vì
sao, đành im lặng chờ kết quả điều tra của cảnh sát.
Chuyện Đình Ân xảy ra chuyện cuối cùng cũng bị báo chí biết được,
họ nhanh chóng đăng tin. Những hợp đồng của Đình Ân bị hủy hết, và
nhanh chóng rơi vào tay của Anh Kỳ. Đình Ân biết chuyện, tinh thần
suy sụp vô cùng.
- Vậy thì Anh Kỳ chắc chắn là chủ mưu, cô ta cho người bắt cóc chị
Đình Ân vì tức giận chị ấy đã giành được những hợp đồng béo bỡ từ
tay cô ta, cô ta ganh tỵ. Nhưng bị Vũ Quỳnh biết được, mà Vũ Quỳnh
lại không dám báo trực tiếp cho chúng ta nên mới lén lút như vậy.
Căn nhà đó chủ sỡ hữu là nhà họ Vũ – Minh Thùy vừa nói vừa liếc về
phía Vĩnh Phong.
Trước những lời cáo buộc và bằng chứng quá ư chân thật, Vĩnh Phong
chẳng thể nào phủ nhận. Trong khi mọi người còn đang căm phẫn thì
Hiểu Đồng đã lên tiếng nói:
- Em tin Anh Kỳ không làm chuyện này.
Khi tháo băng ra, quả nhiên phần da tay da chân của Đình Ân trở lại
như cũ, nhưng vết sẹo trên mặt vẫn chưa thể lành lại. Đình Ân đau
buồn đến không muốn ăn nữa, cô ngày càng gầy đi, khiến bác Hà mẹ cô
khóc rất nhiều. Rất nhiều người đã khuyên nhủ Đình Ân, nhưng cô lại
vẫn không muốn ăn, chỉ có Thế Nam là không đến.
Thế Nam đến thăm Đình Ân nhưng cậu chỉ đứng lặng lẽ bên ngoài nhìn
cô từ khe cửa, cảm thấy tim mình đau như đang chảy máu, rồi sau đó
mới quay lưng đi. Nhưng sau lưng cậu là Hiểu Đồng.
- Sao anh không vào thăm cô ấy – Hiểu Đồng hoài nghi nhìn Thế Nam,
cậu nghiêng người qua môt bên rồi im lặng không nói.
- Người Đình Ân yêu là anh, nếu có anh bên cạnh chăm sóc an ủi cô
ấy, có thể Đình Ân sẽ vui vẻ trở lại.
- Anh …
- Thế Nam! Nếu anh thật sự yêu Đình Ân thì hãy dũng cảm lên. Em
biết anh không muốn có lỗi với Thiên Minh, nhưng tình yêu vốn ích
kỉ mà. Thiên Minh là người tốt, anh ấy cũng không nỡ nhìn thấy Đình
Ân đau khổ thế này đâu. Nếu như tình yêu của anh có thể làm cho
Đình Ân vui vẻ trở lại thì ích kỷ một lần có sao đâu. Chẳng lẻ anh
định làm con rùa rụt cổ suốt đời hay sao? Anh đã hèn nhát một lần
rồi, chẳng lẽ lại muốn hối hận lần thứ hai, huống hồ lần này người
Đình Ân yêu là anh.
- Nhưng mà…- Thế Nam vẫn lo sợ , cậu quay lại nhìn Hiểu Đồng thì
thoáng giật mình bởi vì phía sau Hiểu Đồng, Thiên Minh đi tới tự
bao giờ.
Hiểu Đồng cũng quay lưng lại nhìn theo ánh mắt Thế Nam, cô cũng
sững người lại, Thiên Minh từ từ quay người bỏ đi.
Thiên Minh biết chứ, biết người con trai trong lòng Đình Ân là Thế
Nam, biết là cô yêu cậu rất nhiều, biết là cô vì cậu mà đau khổ.
Nhưng mà cậu nguyện ở bên cạnh cô yêu thương bảo vệ đùm bọc cô. Cậu
không quên cái thời còn nhỏ, lúc cậu gặp cái con nhóc gầy gò dễ bắt
nạt kia. Thường hay bị cậu và Đình Khiêm trêu chọc đến phát khóc
rồi nổi giận đùng đùng lao vào họ đuổi đánh, nhưng chẳng lần nào
đuổi kịp. Cậu cảm thếy trêu đùa cô là một chuyện rất thú vị. Nhưng
khi gặp lại, cô đã trở thành một người khác: xinh đẹp hơn, e thẹn
hơn. Từ lúc đó trái tim cậu thoáng xao động.
Vậy mà giờ đây mọi chuyện lại thành ra thế này, cậu phải làm sao
đây. Lựa chọn sự ích kỷ chiếm lấy cô, biến cô thành vật sở hữu của
mình hay là trả cô về với người đàn ông cô yêu.
Thiên Minh khổ sở nghĩ, cậu chỉ có thể ngồi lặng lẽ bên ly rượu
cười buồn một mình trong quán bar. Cảm hấy chán nản cậu đưa mắt
nhìn xung quanh, cậu hấy một cô gái đang phủ phục bên quầy rượu.
Một gã đàn ông bước đến gần cô mồi chài, cô gái đã say rượu liên
tục xua tay nhưng vẫn bị gã đó ôm lấy đưa đi. Cô đã quá say không
còn đủ sức phản đối nữa. Cô bước đi khập khễnh, mái tóc che phủ
gương mặt dần dần được hiện ra, gương mặt khá quen thuộc với Thiên
Minh nhưng cũng là gương mặt lâu rồi không gặp lại.
Cậu liên bước đến ngăn tên kia lại, trừng mắ hìn hắn rồi kéo cô gái
lại phía mình. Gã này thấy ánh mắt đe dọa của Thiên Minh thì sợ hãi
liền buông tay bỏ đi. Thiên Minh nhìn cô gái khẽ gọi:
- Trúc Diễm….
Nghe giọng nói quen thuộc gọi tên mình, Trúc Diễm cố mở đôi mắt
đang lừ đừ vì say của mình ngẩng lên nhìn rồi không kìm được cơn
nôn, cô nôn thốc nôn tháo lên người cậu sau đó lịm đi.
Không còn cách nào khác, Thiên Minh đành đưa Trúc Diễm về nha. Giúp
cô lau người rồi tắm rửa đi ngủ, cậu cũng khá mệt mỏi .
Khi Trúc Diễm mở mắt ra, cô vẫn thấy đau đầu nhưng cô vẫn nhớ rõ
người đã giúp mình là Thiên Minh. Vón dĩ cô định im lặng ra về
nhưng đi ngang qua một căn phòng có cửa khép hờ, gương mặt say ngủ
của Thiên Mnh lọt qua khe cửa khiến cô dừng chân. Đã lâu rồi cô
không gặp lại cậu, nhưng Trúc Diễm biết cậu vẫn luôn ngự trị trong
trái tim cô. Không nén nỗi trái tim, cô khẽ đẩy cửa bước vào, tiến
đến bên giường của Thiên Minh.
Gương mặt cậu không thay đổi chút nào, tuy nhiên trên mặt vầng trán
khẽ chau lại chứng tỏ cậu có điều phiền muộn. Bất giác cô đưa tay
xoa vầng trán cậu đánh an sự phiền muộn kia đi. Khi bàn tay ấm áp
chạm vào gương mặt cậu như có một luồng điện chạy đến trái tim cô,
khiến nó run rẩy. Cô muốn rút tay ra khỏi mặt cậu nhưng tay lại
không nghe lời mà tham lam lướt nhẹ trên gò má cậu.
Đi đến bờ môi ngọt ngào mà cô hằng mong đợi, bất chợt cô khum xuóng
hôn nhẹ vào bờ môi khát khao ấy rồi giật mình hoảng hốt đứng bật
dậy lui về sau mấy bước. Trúc Diễm đưa tay lên che miệng ngăn cho
tiếng nấc bật ra từ cuống họng, nước mắt khẽ rơi, cô đau lòng quay
lưng bỏ đi.
Khi tiếng chân Trúc Diễm dần xa, Thiên Minh mới mở mắt thở
dài.
Khi Thiên Minh vào thăm Đình Ân, cậu thấy cô đang ngồi gục đầu vào
hai tay, dưới đất là mảnh gương đã bị vỡ. Cậu cảm thấy rất đau
lòng. Cậu khẽ gọi:
- Đình Ân!
Nhưng Đình Ân không ngẩng lên mà nói:
- Em không muốn gặp ai hết, anh đi ra đi.
- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Lúc khác anh lại tới – Thiên Minh thở
dài nói, có lẽ lúc này Đình Ân cần yên tĩnh, cho nên cậu không muốn
làm phiền. Nhưng khi Thiên Minh quay lưng đi thì Đình Ân đã
nói:
- Xin lỗi Thiên Minh! Em muốn chia tay với anh.
Từ sau khi chia tay với Thiên Minh, Đình  càng ít nói hơn. Khi về
nhà, cô chỉ núp mình ở trong phòng không nói năng gì, càng khiến
mọi người đau lòng.
Trong khi đó, những hợp đồng quảng cáo của cô từng cái từng cái lọt
vào tayAnh Kỳ khiến Minh Thùy rất tức giận, nhưng dù cô nói thế nào
Hiểu Đồng cũng không cho là Anh Kỳ hại Đình Ân. Hiểu Đồng đã nhờ
Thiên Mnh giúp mình dò la nhiều việc, cô chờ mọi việc dò la xong
mới quyết định.
Thế Nam thấy Đình Ân như thế thì đau lòng vô cùng, cậu quyết định
thổ lộ nỗi lòng của mình với Đình Ân. Nhưng Đình Ân khẽ cười
nói:
- Không cần phải thương hại em như thế.
Thế Nam nắm chặt hai vai của Đình Ân không cho cô tránh né, cậu
nhìn thẳng vào mắt cô nói:
- Anh không thương hại em mà là thật lòng. Lúc hay tin em bị bắt
cóc anh thấy lo sợ vô cùng đến không ngủ được. Đến khi nhìn thấy em
trong biển lửa, anh mới biết mình rất sợ mất em. Anh ước gì người
đứng trong biển lửa đó là anh chứ không phải em – Thế Nam một lần
nữa nhìn thẳng vào mắt Đình Ân và thốt ra ba chữ - Anh yêu
em.
Đình Ân nghe thấy một cái gì đó vỡ òa trong tim cô, một vật chặn
lấy cổ họng cô nghẹn đắng. Cô nhìn Thế Nam nước mắt tuôn rơi, môi
run rẩy muốn nói nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Nhưng ngay sau
đó nụ hôn của Thế Nam ập đến vừa như cơn gió mạnh lại vừa như cơn
gió nhẹ thổi qua khiến cho cả người Đình Ân run lên, càng làm nước
mắt cô rơi nhiều hơn.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Những giọt nước mắt chảy vào hai bờ môi đang kề sát nhau nghe mặn
đắng. Thế Nam nhẹ nhàng buông Đình Ân ra, cậu hôn nhẹ lên bờ mi
đọng nước của cô thật khẽ, cuốn lấy những giọt nước mắt thuần khiết
ấy, xoa dịu trái tim đau đớn của cô. Nhưng Đình Ân đã đẩy cậu ra,
cô lắc đầu vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Cám ơn anh, Thế Nam. Giờ phút này, anh đã xoa dịu sự đau khổ
trong lòng em rất nhiều. Nhưng mà em không cần sự thương hại của
anh đâu, em có thể tự mình đứng lên. Thật đó, em có thể tự mình
đứng lên mà không cần phải có bất kì sự thương hại nào cả, không
cần ai dìu dắt che chở. Em không yếu đuối như vậy đâu.
- Anh đã nói, anh không thương hại em. Anh yêu em – Thế Nam nhắc
lại lời bày tỏ của mình lần nữa.
- Thế Nam! Người anh yêu là Hiểu Đồng – Đình Ân khổ sở nhắc.
- Ly rượu đầu làm người ta nhớ, ly rượu cuối làm người ta say –Thế
Nam xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt đang đọng những giọt nước mắt
của Đình Ân, cậu trầm giọng – Có lẽ hình ảnh của Hiểu Đồng đã in
đậm trong tâm trí của anh, nhưng mà người con gái vì anh mà khóc,
vì anh mà đợi chờ, vì anh mà đau khổ lại khiến anh khắc cốt ghi
tâm.
Câu nói của Thế Nam khiến trái tim Đình Ân như vùa được ẩn trong
làn nước mát lành êm dịu, nhưng cô đã không còn là Đình Ân như
trước nữa rồi, cô đã trở thành một cô gái xấu xí với một gương mặt
thẹo. Cô nhìn Thế Nam cười buồn khẽ lắc đầu:
- Nhưng mà Thế Nam, anh có nghĩ tình cảm của em với anh giống như
bát nước hất đi, không thể lấy lại. Như gương vỡ không bao giờ lành
hay không? Nếu như câu nói này trước đây anh nói ra, em chắc chắn
sẽ thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng hiện giờ em không đủ can đảm để
đón nhận tình yêu đó. Em đã từ bỏ tình cảm em dành cho anh từ rất
lâu rồi.
- Không sao cả - Thế Nam nhẹ nhàng đáp – Nếu như bát nước hất đi
không thể lấy lại thì anh sẽ thêm nước khác cho đầy bát. Nếu như
những mảnh gương đó không lành lại thì anh sẽ dùng những mảnh gương
vỡ đó đi làm thành những chiếc gương nhỏ hơn, xinh đẹp hơn. Chỉ cần
em còn chút tình cảm với anh, anh nhất dịnh sẽ nắm bắt nó để em lại
tiếp tục yêu anh. Lần này là anh theo đuổi em, là anh đợi chờ
em.
- Nhưng mà …- Đình Ân khẽ chớp nhẹ mi mắt xoay mặt đi nơi khác, bàn
tay run rẩy ôm lấy phần má bị phỏng của mình, nước mắt lại rơi
ra.
Thế Nam nắm lấy bàn tay đang che phủ vết sẹo bị bỏng của cô, từ từ
xoay mặt cô lại ,nghiêng mình hôn lên vết sẹo trên mặt cô ,rồi nhìn
cô với ánh mắt thiết tha cười nói:
- Đồ ngốc! Anh yêu con người của em, cho dù em có xấu xí hay già
nua thì anh vẫn yêu em, hơn nữa vết thẹo này không thể làm lu mờ vẻ
đẹp của em trong trái tim anh.
Lời nói vừa bông đùa vừa chân thật này đã phá tan bức tường mặc cảm
của Đình Ân. Cô ôm chầm lấy Thế Nam bật khóc lớn, cuối cùng tình
yêu thầm lặng của cô cũng đã có hồi đáp. Đính Ân vui sướng vùi
người vào trong lòng ngực của Thế Nam. Thế Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô
rồi siết chặt, cảm giác hai trái tim cuối cùng cũng hòa chung nhịp
đập, cuối cùng cũng có một cánh cửa.
Thiên Minh lặng lẽ khép cánh cửa phòng Đình Ân lại, cậu chọn cách
buông tay. Chỉ cần Đình Ân được hạnh phúc, cậu sẽ rút lui. Khẽ cười
đau khổ, Thiên Minh quay người lại định bỏ đi, nhưng bắt gặp Hiểu
Đồng đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Cậu nhìn Hiểu Đồng không nói
gì, lặng lẽ bước qua người cô. Hiểu Đồng nhìn dáng vẻ đau buồn của
Thiên Minh thầm thương xót, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng
quyết định quay lưng lại lên tiếng:
- Thiên Minh! Em có chuyện muốn nói với anh.
Chương 37: Đối mặt.
Công viên vào buổi sáng chủ nhật thường rất đông người. Bé Phong
cùng mẹ Trúc Diễm đi dạo chơi rất vui vẻ. Đang chơi vui vẻ, bé
Phong chợt dừng lại khi thấy một cậu bé cười rất lớn được ba tung
hứngchơi rất vui. Tuy mới đầy hai tuổi, nhưng bé Phong là đứa bé
lanh lợi hiểu biết hơn so với những đứa trẻ bằng tuổi. Cho nên khi
thấy các bạn khác gọi “ ba…ba”, bé Phong cũng liên tục gọi theo.
Rồi có khi bé Phong lại quay lại hỏi:” Ba đâu”. Chỉ hai từ ngắn
ngủi nhưng lại khiến Trúc Diễm và Hiểu Đồng bối rối đành nói dối ba
đi làm xa .
Thấy bé Phong cứ nhìn hai cha con nhà đó vui đùa với gương mặt buồn
bã, lòng Trúc Diễm quặng đau, thương con nhưng cô lại không biét
phải làm sao để bù đắp cho con. Cô đành dỗ dành:
Nghe nói tới kem, mắt bé Phong sáng lên, bé Phong liên tục
reo:”Kem…kem…”Bình thường Trúc Diễm và Hiểu Đồng ít mua kem cho bé
Phong ăn lắm vì sợ bé ăn lạnh sẽ bị viêm họng, chỉ thỉnh thoảng
nhấp nháp được chút xíu của bé Đường mà thôi. Lần này có thể xem là
một ngoại lệ vì muốn bù đắp nỗi mất mát của bé Phong.
Trong lúc mua kem, Trúc Diễm thả tay bé Phong ra để lấy tiền trả,
rồi chờ lấy tiền thối, nào ngờ khi cô quay lưng lại thì không thấy
bé Phong đâu. Cô hốt hoảng vội chạy đi tìm nhưng vừa chạy được mấy
bước thì thấy bé Phong đang chơi tung hứng với một người đàn ông.
Ly kem trên tay cô chợt rơi xuống. Cô đứng bất động khi nụ cười bé
Phong vang vọng bên tai cô.
Cho đến khi tiếng bé Phong vang lên:” Mẹ Trúc Diễm” thì người đàn
ông đó mới dừng lại và bế bé Phong từ từ tiến về phía cô. Trúc Diễm
run run hỏi:
- Thiên Minh! Sao anh lại ở đây.
- Anh vừa đi ngang qua đây – Thiên Minh nhún vai trả lời .
Trúc Diễm vội bước đến bế bé Phong trong tay Thiên Minh rồi
nói:
- Trễ rồi, mẹ con em về đây. Tạm biệt anh.
Nói rồi Trúc Diễm bế bé Phong đi thật nhanh không quay đầu lại.
Nhưng cô chưa đi được bao lâu thì có bước chân sải nhanh về phía
hai mẹ con họ Trúc Diễm cảm thấy vô cùng hồi hộp và lo lắng, lòng
bàn tay cô đỗ rất nhiều mồ hôi, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh
trong trường hợp này. Bước chân cuối cùng cũng bắt kịp hai mẹ con,
một bàn tay đưa ra kéo hai mẹ con trở lại. Trúc Diễm mặt mày xanh
xao quay lại hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tại sao lại giấu anh? – Thiên Minh lặp tức hỏi.
- Ý anh là sao? – Trúc Diễm nhìn Thiên Minh nghi ngại.
- Tại sao lại không nói cho anh biết em đã có thai – Thiên Minh
điềm tĩnh hỏi.
- Tôi có thai thì sao? Liên quan gì đến anh chứ? – Trúc Diễm bực
tức hỏi.
- Nhưng anh là cha của nó – Thiên Minh kiên nhẫn nói.
- Nó không có cha – Trúc Diễm qua mặt đi nói, cô không dám nhìn
cậu, cô sợ mình sẽ khóc, sợ mình không đè nén được tình cảm khi
nhìn thấy cậu.
- Trúc Diễm! Em hiểu không có cha sẽ buồn thế nào mà, em nỡ để bé
Phong bị gọi là đồ không có cha sao – Giọng cậu trầm ấm nẹ nhàng
nói khiến Trúc Diễm run lên, cảm giác yêu thương tràn về. Nhưng cô
hiểu, Thiên Minh không yêu cô, cô lắc đầu nói:
- Không cần anh quan tâm, tôi có thể tự tìm cha cho con mình.
- Cha dượng sao bằng cha ruột chứ, bé Phong là con của chúng
ta.
“ Con của chúng ta” – bốn từ này vừa thốt ra lập tức làm trái tim
Trúc Diễm mềm ra. Cô từng khao khát được ở bên Thiên Minh, sanh cho
cậu nhưng đứa con dễ thương rồi cười nói vui vẻ cùng nuội dưỡng dạy
dỗ con chúng ta nên người. Nhưng mà, Thiên Minh không yêu cô, thứ
anh để lại cho cô chính là bé Phong. Cô luôn giấu giém việc này, cô
sợ cậu biết được sẽ cướp đi tất cả tình yêu mà cô đành cho
cậu.
- Bé Phong là con của em, anh không được cướp nó ra khỏi em – Cô
giận dữ nhìn cậu nói.
- Anh không cướp bé Phong, an chỉ cướp mẹ bé Phong thôi – Thiên
Minh cười nói đùa, nụ cười hạnh phúc khiến Trúc Diễm ngớ người ra,
lời cậu nói có ý gì?
- Về với anh đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, cùng nhau nuôi dạy bé
Phong thật tốt . Cả ba chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình
hạnh phúc – Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay bế bé Phong ra khỏi Trúc
Diễm còn đang ngơ ngác.
- Nhưng mà….
- Bây giờ trong lòng anh chỉ có em và con thôi – Thiên Minh vừa nói
vừa dùng tay còn lại kéo cô vào lòng mình. Lặng lẽ đứng yên để mặc
Trúc Diễm với niềm hạnh phúc ập đến rơi đầy nước mắt. Thì ra cái
hạnh phúc lâu nay cậu tìm kiếm đã có sẵn từ lâu.
Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đứng từ xa nhìn gia đình họ khẽ mĩm cười ấm
áp. Hiểu Đồng khẽ dựa người vào lòng ngực Vĩnh Phong, hạnh phúc đó
cô cũng muốn có.
Khi trở lại làm việc, Hiểu Đồng mới biết trong mấy ngày mình nghỉ
đã xảy ra một trận xôn xao. Cô từ nhân viên tập sự được vào làm ở
phòng kinh doanh. Rồi sau đó làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh
Phát. Đùng một cái có quan hệ với chủ tịch của tập đoàn sau đó tiến
hành đám cưới với tỗng giám đốc tập đoàn nhưng buổi lễ bất thành.
Bây giờ, cô vừa được thăng lên vị trí giám đốc phòng điều hành. Quả
là một chuyện không tưởng. Rất nhiều tin đồn thổi xung quanh
cô:
- Hình như buổi hôn lễ không thành là do bà chủ tịch không đồng
ý.
- Nghe nói cô ta là con riêng của chủ tịch nên không thể cùng tổng
giám đốc thành hôn được vì họ là hai anh em.
- Bậy nào, có người chính mắt nhìn thấy cô ta cùng chủ tịch ra vào
khách sạn.
………………
Nghe những lời của mọi người nói, Mai Thi có phần bực bội. Tuy gặp
Hiểu Đồng chưa lâu nhưng cô cảm thấy con người của Hiểu Đồng rất
tốt, chính chắn, tuyệt đối kông có những chuyện như vậy. Khi cô
phàn nàn tì Hiểu Đồng chỉ cười nhẹ bảo:” Mặc kệ họ, nói đã thì sẽ
im thôi”
Vậy là bắt đầu từ hôm nay cô chính thức là giám đốc điều hành của
tập đoàn. Hiểu Đồng biết cô được làm giám đốc ở cái tuổi còn quá
trẻ này cũng là do bác Nguyên đã cất nhắc cô lên. Cô cũng không
tiện từ chối tấm lòng của bác ấy, với lại cô cũng khá rành tính
cách của bác ấy, chuyện gì ông đã quyết, tuyệt không thay đổi. Cô
chỉ có thể cố gắng chinh phục họ bằng năng lực của mình mà
thôi.
Nhưng cong việc của một giám đốc điều hành không phải là dễ, không
phải cứ một sớm một chiều là có thể tiếp thu được, huống hồ, Hiểu
Đồng vẫn chưa rành rẽ công việc của tập đoàn. Cho nên đêm nào co
cũng thức khuya để đọc tài liệu. Vĩnh Phong thấy cô như vậy thì cảm
thấy xót xa vô cùng. Cậu đem hết hiểu biết của mình nói cho cô
nghe. Nhưng có rất nhiều việc ngay cả Vĩnh Phong cũng không nắm
được, vì những việc đó là do Vĩnh thành phụ trách.
Nghĩ tới Vĩnh Thành, Hiểu Đồng thở dài. Cô biết mình có lỗi rất
nhiều với cậu, đã phụ cả một tấm chân tình của cậu. Cô quả thật
không dám đối mặt với cậu, thật may mắn là cậu đã ra nước ngoài
công tác trước khi cô trở về làm việc.
Nhưng dù công việc cóvất vả đến mấy, chỉ cần được nằm trong vòng
tay ấm áp của Vĩnh Phong cô lại cảm thấy hạnh phúc và mệt mỏi bị
đánh lùi.
Nhưng điều cô lo sợ cuối cùng cũng đến, Vĩnh Thành đã trở về. Hiểu
Đồng bần thần không biết phải đối diện vói Vĩnh Thành như thế nào.
Suy nghĩ mãi cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm gọi điện thoại hẹn
Vĩnh Thành ra nói chuyện. Nhưng trước khi Hiểu Đồng mở lời, Vĩnh
Thành đã lên tiếng:
- Đừng xin lỗi, cũng đừng cảm thấy áy náy với anh. Cứ coi như là
giữ lại cho anh chút thể diện có được không? Từ nay về sau chúng ta
coi nhau như anh em. Chỉcần em hạnh phúc là anh mãn nguyện
rồi.
Hiểu Đồng không biết nên nói gì, cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc
cần nói với Vĩnh Thành cái gì, vậy mà trước lời nói của Vĩnh Thành,
những ý chuẩn bị trước đó đã bay đi mất rồi. Cô chỉ có thể bật khóc
trước mặt Vĩnh Thành mà thôi.
Trước khi chia tay, Vĩnh Thành nhìn Hiểu Đồng lặng lẽ nói:
- Hứa với anh em nhất định phải hạnh phúc bên cạnh Vĩnh
Phong.
Hiểu Đồng khe khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Vĩnh Thành đầy cảm kích và
ăn năn.
Khi ra khỏi quán nước, Vĩnh Thành đã gọi điện cho Hạ Kanh nói vỏn
vẹn có vài chữ: “ Em nói đúng, buông tay cũng là cách để yêu”
Hạ Khanh tiến vào trong quán bar với vẻ mặt lo lắng, khi cô nhìn
thấy Vĩnh Thành ngồi yên lặng ở một góc tối đang hút thuốc, cô chưa
bao giờ thấy cậu hút thuốc nhưng thấy cậu không sao thì mới thở
phào nhẹ nhỏm rồi đi nhanh lại phía cậu. Cô không nói gì chỉ bước
đến ôm lấy cậu, để cho đầu cậu ngã vào người mình chia sẽ nỗi đau
buồn.