- Có thể vì anh, vì tình yêu của hai chúng ta mà tha thứ cho mẹ anh không ? Hãy để anh bù đắp những mất mát tổn thương trong lòng em có được không ? – Vĩnh Phon nầng cằm Hiểu Đồng lền hỏi.

Hiểu Đồng nhìn vào đôi mắt đầy thiết tha của Vĩnh Phong, so với hận thù, mất Vĩnh Phong càng khiến cô đau khổ nhiều hơn. Vậy thì hận thù đối với cô còn ý nghĩa gì chứ. Giờ đây Vĩnh Phong mới là lẽ sống của cô. Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong mĩm cười rồi gật đầu. Vĩnh Phong cười rạng rỡ siết chặt lấy cô trong vòng tay vững chắc của mình, đôi mắt cậu nhìn cô như ngây dại, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm khiêu khích khát vọng trong trái tim cậu tăng vọt....

Bàn tay cậu nhẹ nhàng mân mê lên đôi môi của cô, sự mềm mại ấm áp làm trái tim cậu thổn thức. Vĩnh Phong đã khát khao điều này biết bao nhiêu trong mỗi giấc mơ... Điều này có thể là sự thật ? Vội vã cúi xuống tận hưởng lấy sự ngọt ngào bấy lâu mình mong nhớ, cảm xúc trong tim cậu nhảy vọt từ đỉnh đầu cho đến tận gót chân. Bàn tay càng thêm mạnh mẽ siết chặt lấy từng đường cong cong mềm mại không xương quyến rũ.

Không hề nhẹ nhàng, cũng không hề báo trước, cậu mạnh bạo tách hai hàm răng trắng bóng tiến thẳng vào bên trong ấm áp ngọt ngào. Sự mềm mại càng làm dục vọng trong cậu vượt ra khỏi vòng kiểm soát. Từ lúc nào gương mặt cô đã đỏ bừng trước nụ hôn cháy bỏng của cậu, cái lưỡi mềm tham lam càn quét trong miệng cô, trêu đùa lưỡi cô, dây dưa cùng bờ môi cô đến sưng đỏ. Toàn thân bị cậu giữ chặt làm cho từng luồng nhiệt lượng mạnh mẽ từ trái tim đang đập rộn rã của cậu truyền sang làm trái tim cô cũng muốn hưởng ứng.

Bàn tay mạnh mẽ của cậu luồn vào trong chăn, tiến đến từng miền da thịt êm ái, sự mát mẻ run rẩy đầy mong chờ trên làn da của cô lại càng giống như một chất kích thích làm bàn tay cậu trở nên xúc động, mạnh bạo tiến đến lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì như mân mê, lúc lại như cuồng dã chiếm đoạt từng tấc da thịt thuộc về cậu

Không đợi cô có phản ứng, cậu ngay lập tức cúi xuống, những nụ hôn rơi xuống như mưa làm làn da cô bừng đỏ, những dấu đỏ hồng dần dần hiện ra. Thân hình cậu nhẹ nhàng chuyển động, chẳng mấy chốc phủ phục trên người cô, làn da cậu nóng như có lửa thiêu đốt áp bức xuống làm cô phải hít một hơi thật sâu, sự xúc động làm cô run rẩy....Bàn tay cậu không hề nhàn rỗi tiến xuống phía dưới, động chạm đến miền cấm địa ẩm ướt.

Dù cố cắn môi thật chặt, nhưng từng đợt cảm xúc dần dần như thủy triều dâng khiến những tiếng rên rỉ không cách nào kiềm giữ thoát ra khỏi khóe môi xinh đẹp. Vĩnh Phong nhẹ nhàng cúi xuống hôn Hiểu Đồng, dịu dàng triền miên dẫn dắt cô đến tận cùng miền hoan lạc xa lạ... Cô ấy là thuộc về cậu , cô ấy là của cậu.

Cảm giác đau đớn giống như bị rách toạc làm cô phải tóm chặt lấy vai anh, toàn thân gồng lên căng thẳng vì đau đớn ập đến quá nhanh. Trên vai anh cũng đã bị cô cắn để lại một dấu răng nho nhỏ.

- Bình tĩnh..... – Vĩnh Phong cố gắng trấn áp cảm giác bị buộc chặt cộng với dục vọng càng lúc càng dâng lên, trấn an cô. – Đừng sợ.

Phải mất 1 phút cô mới có thể thở ra, cơ thể hơi thả lỏng. Bên trên người cô, cậu giống như đã bị khát vọng bấy lâu đè chặt làm cho không thể kiềm nén cảm xúc trên người cô. Từng đợt từng đợt tiến vào mạnh mẽ làm cô phải rên rỉ vì đau đớn

Nước mắt rịn ra, nhưng cô càng cố đẩy ra thì cơ thể mạnh mẽ của cậu càng cố áp sát xuống. Những tiếng phản đối của cô nhanh chóng bị nụ hôn của câu cúi xuống nuốt sạch. Dưới chân bị Vĩnh Phong giữ chặt đến không nhúc nhích được, Hiểu Đồng chỉ còn cách bất lực cấu chặt lấy lưng cậu chịu đựng từng đợt đau đớn.

Hiểu Đồng khẽ khẽ mở đôi mắt của mình nhìn người con trai mình yêu thương đang hòa vào làm một với mình. Thân hình Vĩnh Phong nhấp nhổm chuyển động bên trên cô lúc thì nhẹ nhàng như một điệu nhạc, lúc lại mạnh mẽ như những đợt sóng tràn. Mỗi lúc Vĩnh Phong đi vào trong cơ thể mỏng manh của cô, cảm giác vừa đau nhức vừa ngập tràn hạnh phúc khiến cô rên khẽ. Âm thanh này như mời gọi, như khiêu khích càng khiến Vĩnh Phong nóng bừng lên, càng muốn tiến sâu vào bên trong cô, chiếm lấy nó từng chút từng chút không chừa không gian nào.

Ánh trăng bên ngoài thật tròn thật đẹp, sáng bừng bên cửa sổ soi rọi niềm hạnh phúc của đôi trai gái yêu nhau, cuối cùng cũng đã có được nhau.

Khi Hiểu Đồng thức dậy, trời đã quá trưa, ánh nắng chiếu thẳng qua những tấm màn hoa màu vàng nhạt xuyên soi rọi khắp phòng. Hiểu Đồng mệt mõi mở mắt, khẽ cựa mình một lát cô mới thấy toàn thân đau nhức vô cùng. Khẽ rên nhẹ một tiếng rồi đưa tay sang bên cạnh, chỉ là một sự lạnh lẽo trống vắng. Cả người cô tuy đau nhức nhưng dường như đã được lau sạch sẽ, cả bộ ra trắng cũng đã được thay bằng một bộ ra màu vàng.

Hiểu Đồng muốn ngồi dậy nhưng cơn đau nhức đã gần như rút hết toàn bộ sức lực của cô, không tài nào nhúc nhích. Hiểu Đồng bặm môi oán hận Vĩnh Phong đáng ghét làm cô ra nông nỗi này. Đành nằm im trên giường chờ đợi.


Lát sau, Vĩnh Phong mở cửa bước vào, trê tay cậu là một tô súp bốc khói nghi ngút. Cậu nhìn Hiẻu Đồng cười rạng rỡ nói:

- Dậy rồi sao.

Nhưng Hiểu Đồng phụng phịu gương mặt xinh đẹp của mình không thèm nhìn cậu tỏ ý giận dỗi. Cô đâu biết bộ dạng cô lúc này càng khiến cho Vĩnh Phong nóng bừng lên, nhưng cậu cố kiềm nén khẽ cười bước đến bên cạnh dỗ dành:

- Sao vậy, còn mệt à. Mau ngồi dậy ăn chút súp lấy lại sức.

- Hứ …- Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi xoay người đi chỗ khác nhưng…

- Á ….- Cơn đau nhức ập đến theo chuyển động của cô.

Vĩnh Phong lo lắng vội đặt tô súp xuống tiến sát đến cô hỏi:

- Em sao vậy….

- Còn hỏi….không phải tại anh à – Hiểu Đồng tức giận trừng mắt nhìn cậu nói.

- Được rồi là lỗi của anh, mau ngồi dậy ăn chút súp đi – Vĩnh Phong khẽ cười chiều chuộng nói.

Vĩnh Phong giúp Hiểu Đồng ngồi dậy, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng đặt cô ngồi dựa vào chiếc gối đặt sát thành giường. Cẩn thận thổi từng muỗng súp cho cô rồi đút cho cô ăn.

Nhìn thái độ ân cần đầy yêu thương của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng bỗng nhớ lại lúc cô bị bệnh bị Vĩnh phong vác ra khỏi quán Bar Phong Trần rồi ngất xỉu được cậu đưa về nhà. Cậu đã đút cho cô mộ tô cháo cũng ân cần như vậy. Hiểu Đồng khẽ cười hỏi.

- Súp này ** Năm nấu à ? – Vì tô cháo lần trước cũng do ** năm nấu.

- Là anh nấu – Vĩnh Phong khẽ cười lắc đầu.

- Rất ngon – Hiểu Đồng gật đầu khen thưởng. Từ lúc hai người yêu nhau, Vĩn Phong thỉnh thoảng cũng phụ nấu cơm giúp cô, nhưng hầu như cô đều phải nêm lại. Nhưng tô súp này được nêm ném rất cẩn thận, rất vừa miệng.

- Anh là người kén ăn mà, ăn quen món em làm rồi. Khi qua bên mỹ, không hạp khẩu vị cho nên đành tự mình vào bếp nấu. Bây giờ anh cũng lành nghề lắm đó , không chùng còn hơn cả em – Vĩnh phong vênh mặt tự sướng.

Hiểu Đồng để Vĩnh Phong đút thêm vài muỗng nữa thì nhăn mặt lắc đầu nói:

- Em không ăn nữa đâu.

Vĩnh Phong nhìn tô súp mới vơi đi một ít thì nhăn mặt dỗ dành:

- Em ngoan đi, ráng ăn cho hết, nếu không em không dậy nổi đâu.

- Em không muốn ăn súp – Hiểu Đồng lắc đầu nũng nịu nói, giọng nhõng nhẽo như trẻ con.

- Vậy em muốn ăn gì?

Hiểu Đồng nói ra tên vài món ăn rồi cười gian nhìn Vĩnh Phong nói:

- Anh mau đi mua đồ về nấu cho em ăn đi. Chẳng phải anh nấu ăn còn ngon hơn em sao.

Vĩnh Phong lúc này đã hiểu thế nào là lấy đá tự đập chân mình. Cậu nhìn cô, bắt gặp nụ cười tinh nghịch của cô thì khẽ cười, nựng má cô một cái rồi nói:

- Được rồi, hôm nay anh sẽ trổ tài cho em xem. Nhưng mà…


Ngay sau câu nói, cậu cúi xuống gặm lấy đôi môi cô, cuồng nhiệt chiếm lấy. Cho đến khi cô dường như muốn ngừng thở cậu mới chịu buông tha. Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Hiểu Đồng, vẻ hổn hểnh thở của cô càng khiến cậ say đắm. Vĩnh Phong cười nói:” Đây là phần thưởng của anh”. Hiểu Đồng lườm cậu một cái, nhưng Vĩnh Phong đã nhanh chóng quay lưng đi, sau đó mất hút sau cánh cửa, Hiểu Đồng nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong khẽ cười rồi nằm xuống nghĩ ngơi, lòng ngập tràn hạnh phúc như nắng mùa xuân ấm áp.

Sau khi Vĩnh Phong nấu ăn xong, Hiểu Đồng cũng ngủ thêm được một giấc, cơn đau nhức cũng được đẩy lùi bớt. Cô mặc lại bộ quần áo cũ rửa mặt rồi đi xuống lầu, chưa xuống hết đã ngửi được mùi thơm vang dậy từ bếp vọng ra.

- Thơm quá.

- Mau ngồi xuống ăn đi – Vĩnh phong quay lưng lại nhìn cô cười nói

Hiểu Đồng nhìn những món ăn trên bàn rất đẹp mắt, cô biết là Vĩnh Phong đã tỉ mĩ làm để cho cô thưởng thức. Hiểu Đồng rất xúc động, cô ngồi ăn rất ngon lành, Vĩnh Phong yêu thương nhìn cô ăn, liên tục gấp đồ ăn cho cô. Hạnh phúc của họ lúc này đều khiến người khác phải ghen tỵ.

Ăn xong, Hiểu Đồng tựa người vào lòng Vĩnh Phong ngồi trên ghế sofa trò chuyện. Lâu rồi họ chưa có dịp trò chuyện nhiều. Vĩnh Phong kể cho cô nghe thời gian bên mỹ của cậu. Hiểu Đồng cũng kể cho cậu nghe thời gian cô một mình ở lại. Lát sau Hiểu Đồng đưa tay ôm chặt lấy Vĩnh Phong nói, giọng gần như lạc đi:

- Thật may mắn là anh đã không tham gia thi đấu. Nếu anh có mệnh hệ gì, em cũng không thiết sống.

- Thật ra anh cũng từng nghĩ đến cái chết, anh đã từng nghĩ nếu chỉ có cái chết mới khiến anh quen được em, mới có thể là anh bớt đau khổ thì tốt biết mấy. Nhưng anh sợ mình chết rồi, em sẽ càng đau khổ hơn, day dứt hơn. Nhưng để làm sao quên em được. Trong những ngày đầu chúng ta gặp lại, đêm nào anh cũng đến trước nhà em nhìn cho đến khi đèn tắt, sau đó đau khổ phóng xe như điên trên đường để quên em. Cho nên anh muốn tham gia cuộc đua này để có thể quên em. Anh muốn đi qua tất cả những nơi từng ghi dấu hạnh phúc của hai chúng ta lần cuối cùng rồi sẽ vĩnh viễn quên em. Khi anh ra biển, anh đã đi đến từng nơi giống như em, thét gọi tên em ngoài bãi biển. Ngồi chờ nước phun lên dưới trời nắng, và ngắm nhìn tấm ảnh cưới của chúng ta. Rồi anh nhận ra, anh không tài nào quên được em. .. Khi bạn anh gọi anh đến giờ tham gia, anh chợt nghe tiếng em gọi, chợt nhìn thấy em khóc…Là em đã cứu mạng anh – Vĩnh phong vừa kể vừa ôm chặt lấy Hiểu Đồng

Hai người bên nhau quên mất thời gian trôi, chẳng mấy chốc đã khuya. Hiểu Đồng nhìn bộ dạng mình rồi nói:

- Em quên dặn anh mua quần áo cho em.

- Em không mặc gì sẽ đẹp hơn – Vĩnh Phong cười khùng khục nói.

- Đáng ghét, đồ nham nhở - Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi cắn vào bả vai cậu thật mạnh rồi đứng dậy – Em mặc áo của anh.

Cô di thẳng lên lầu, Vĩnh Phong cười nhìn theo cô, lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thật may mắn vì cậu chưa mất cô.

Khi Hiểu Đồng tắm ra thì Vĩnh Phong cũng đã chỉnh tề trong bộ đồ mới, mái tóc ướt rũ xuống trông càng quyến rũ. Hiểu Đồng mặc chiếc áo sơ mi trắng của Vĩnh Phong bước ra, chiếc áo phủ phục xuống dưới nhưng vẫn để lộ đôi chân trần tuyệt mỹ đầy gợi cảm. Mái tóc dài ướt rũ sang một bên theo cái nghiêng người của cô nhỏ từng giọt nước xuống sàn nhà đầy gợi cảm. Không người đàn ông nào nhìn thấy cô lúc này mà không khao khát có được cô.

- Anh giúp em sấy tóc – Vĩnh Phong đề nghị.

Hiểu Đồng khẽ gật đầu, ngồi xuống giường để Vĩnh Phong giúp mình sấy tóc. Vĩnh Phong cẩn thận giúp cô sấy tóc, sau đó lặng lẽ tiến đến vòng tay ôm lấy cô, cậu hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần mảnh khảnh.

- Anh làm gì vậy ? - Cô giật mình khẽ run lên mắng yêu anh một câu.

Nhưng Vĩnh Phong chỉ mỉm cười, hít nhẹ một hơi mùi hương thơm ngát trên da cô, giọng cậu rất nhẹ:

- Thơm quá!

Hai má Hiểu Đồng bỗng chốc lại đỏ bừng, lườm Vĩnh Phong một cái nhưng khóe môi cũng không tự chủ được mà cười nhẹ. Vĩnh Phong cọ má trên cổ cô, sự mát mẻ mềm mại làm hai bên má cậu giống như đang được cọ vào nhung lụa, rất thoải mái... Cùng vì sự thoải mái mà trong trái tim cậu bỗng xuất hiện cảm xúc quen thuộc.... Một nụ hôn âm ấm ướt át đặt nhẹ lên gáy làm cô bỗng rùng mình, rất nhanh cảm giác được người đằng sau đang có phản ứng.

- Anh …- Chưa dứt lời cô bỗng có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, và rất nhanh đã được đặt xuống giường một cách nhẹ nhàng, Hiểu Đồng cảm nhận được hơi thở của Vĩnh Phong bao phủ lấy mình.

- Anh làm gì ? - Bàn tay cô yếu ớt chống lên trước ngực cậu nhưng cậu chỉ mỉm cười - Anh muốn ăn....Từng đợt xấu hổ làm hai má cô bừng đỏ, chiếc áo đã bị tháo vài khuy làm lộ ra làn da trắng ngần đã có chút bừng đỏ

Gương mặt cậu tiến lại thật gần, hơi thở lượn lờ quanh chóp mũi dồn dập nóng bừng làm trái tim cô bỗng đập thật nhanh. Toàn thân cô trở nên run rẩy, cậu nhận ra điều đó khẽ nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ như rất nâng niu.

- Lần này anh sẽ nhẹ nhàng....

Nụ hôn của cậu dịu dàng đến từng ngón tay bé nhỏ của cô, ai đã nói “ Ngón tay liền với tim”, làm cho trái tim run rẩy của cô cũng trở nên ướt át, lần nhẹ theo cánh tay đi lên, mỗi nơi nụ hôn của cậu đi qua đều dấy lên một ngọn lửa đầy mê hoặc... Đôi mắt cô xúc động nhìn vào đôi mắt chứa đầy tình cảm, sự trân trọng nâng niu cậu dành cho cô làm cô thật hạnh phúc, khẽ mỉm cười....

Gương mặt cậu tiến lên nhìn cô, trong đôi mắt cậu là một vầng lửa nóng nhưng cũng là một tình yêu đầy mãnh liệt... Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ cậu trong sự hưởng ứng ngọt ngào, cô khẽ nói - em yêu anh

Cảm nhận được sự mong chờ của cô làm đôi mắt bỗng trở nên long lanh đầy vui mừng. Nụ hôn của cậu rơi xuống vội vã, bàn tay cũng không ngừng những động tác hấp tấp, lúc nhanh lúc chậm trên người cô, khiêu khích từng tiếng kêu khe khẽ qua bờ môi yêu kiều...

- Hiểu Đồng, anh cũng yêu em – Vĩnh Phong thì thầm bên tai cô.

Lửa nóng như được tràn ra trên đồng cỏ, từng đợt từng đợt bùng cháy làm cả hai thân thể nóng bừng, quấn quýt nhau không rời,.....
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Sáng hôm sau, khi Vĩnh Phong và Hiểu Đồng đang hạnh phúc bên nhau cùng dựa vào nhau ngồi xem phìm thì cánh cửa nhà cậu bỗng mở ra, người bước vào chính là Anh Kỳ, phía sau còn có Vũ Quỳnh tay xách nách mang rất nhiều đồ.

Anh Kỳ nhìn thấy cảnh tượng hai người tình tứ dựa vào nhau, trên người Hiểu Đồng là chiếc áo của Vĩnh Phong, nút áo lại bị hở ra thì tức giận đến tím mặt chỉ tay vào hai người họ nói không nên lời:

- Hai người ….

- Cô đến đây làm gì…- Vĩnh phong buông Hiểu Đồng ra đứng dậy nhìn Anh Kỳ lạnh lùng hỏi – Sao cô lại có chìa khóa nhà tôi.

Khi Anh Kỳ hay tin Vĩnh Thành và Hiểu Đồng hủy buổi lễ cưới thì trong lòng phập phồng lo lắng. Cô chạy đến kể lễ với bà Mai Hoa, năn nỉ bà Mai Hoa cho cô phép cô đến nhà Vĩnh Phong tự do chăm sóc cậu để cậu có thể thuộc về cô. Bà Mai Hoa đồng ý, cho nên hôm nay cô bắt Vũ Quỳnh đi mua đồ thật nhiều rồi đem đến.
Anh Kỳ không trả lời câu hỏi của Vĩnh Phong mà đi ngay đến trước mặt Hiểu Đồng giơ tay tát một cái vào má Hiểu Đồng. Vì quá bất ngờ nên Hiểu Đồng lãnh trọn cái tát tai đó. Cô ta còn định giơ tay tát thêm cái nữa nhưng đã nhanh chóng bị Vĩnh Phong giữ lại. Sau đó cậu thay Hiểu Đồng tát trả Anh Kỳ cái bạt tay khi nãy rồi gầm lên:

- Cô có biết mình đang làm gì không hả.

Anh Kỳ từ nhỏ vốn dĩ là một tiểu thư được cưng chiều, không ngờ lại bị Vĩnh Phong tát cho một cái đau điếng, cô đưa tay ôm lấy mặt nhìn VĩnhPhong đầy oán giận rồi bật khóc.

- Anh…anh vì cô ta mà đánh em.

- Phải! Vậy thì sao – Vĩnh Phong lạnh lùng thờ ơ đáp, ánh mắt vẫn còn đầy giận dữ nhìn cô.

- Anh có biết cô ta sắp làm chị dâu của anh rồi không? – Anh Kỳ phẫn nộ thét lên, rồi co ta quay sang Hiểu Đồng nói – Còn cô, có có biết liêm sĩ không? Cô làm vậy không thấy có lỗi với Vĩnh Thành à.

- Cô im đi, chuyện của chúng tôi không cần cô can thiệp vào. Mau ra khỏi nhà tôi – Vĩnh Phong tức giận quát lớn.

- Được, tôi đi. Nhưng các người nhớ đó, tôi không để yên cho hai người đâu – Anh Kỳ tức giận nói, ánh mắt cô ta như một ngọn lửa đầy căm thù.

Vĩnh Phong chụp lấy hai bên má của Anh Kỳ bóp chặt khiến cô ta đau đớn vô cùng. Cậu gằn từng chữ nói:

- Tôi nói cho cô biết, nếu cô làm hại đến một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ không để cho cô sống tốt đâu. Chuyện chiếc nhẫn lần trước, cô vu oan cho cô ấy, tôi còn chưa tính với cô. Bây giờ thì cút ra khỏi nhà tôi.

Nói rồi Vĩnh Phong hất Anh Kỳ ra, cô ta bị mất đà lùi lại mấy bước. Trước ánh mắt đầy sát khí của Vĩnh Phong, Anh Kỳ cảm thấy đầy sợ hãi, người cô ta run lên rồi quay lưng bỏ đi nhưng vẫn ném lại ánh mắt đầy căm hận của mình về phía Hiểu Đồng. Vũ Quỳnh thấy Anh Kỳ bỏ đi thì lúng túng, cô không biết có nên để lại những túi đồ này hay xách đi. Cuối cùng cô đành xách túi đi.

Vĩnh phong thấy hai người họ đi rồi thì đóng sầm cửa lại, sà ngay đến bên Hiểu Đồng lo lắng vuốt ve bờ má đang đỏ của cô hỏi:

- Em không sao chứ?

- Em không sao, em đáng bị như vậy mà – Hiểu Đồng lắc đầu buồn bã nói.

Nhìn gương mặt đau buồn của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong cảm thấy đau buồn vô cùng, cậu vội ôm chặt Hiểu Đồng vào lòng nói:

- Hãy tin anh, anh nhất định sẽ giải quyết mọi việc ổn thỏa mà.

Hiểu Đồng không nói gì chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy Vĩnh Phong rồi nhắm mắt lại.

Anh Kỳ tức giận vứt tất cả đồ đạc xuống dưới đất, cô không ngừng mắng **** Hiểu Đồng, Vũ Quỳnh vừa né vừa nhặt những thứ Anh Kỳ vứt xuống đất lên để cô ta có cái để tiếp tục quăng cho hả giận. Ngay lúc đó, Đình Ân và Minh Thùy bước vào. Hôm nay Đình Ân và Anh Kỳ cùng được mời đến tham dự một tiết mục. Nhà đài sắp xếp cho hai người cùng dùng chung một phòng nghỉ.

- Hay qua, cuối cùng anh Vĩnh Phong và chị Hiểu Đồng đã bên nhau rồi – Minh Thùy vừa bước vào vừa hớn hở nói. Nhưng sau đó cô và Đình Ân cùng khựng lại khi nhìn thấy Anh Kỳ và Vũ Quỳnh.

- Đúng là cá mè một lứa mà – Anh Kỳ mĩa mai nói.

- Cô nói ai vậy – Minh Thùy tức giận hỏi.

- Tôi nói cô ta – Anh Kỳ chỉ tay vào Đình Ân cười châm biếm nói – Ai không biết cô ta cặp kè với người được xem là ông trùm trong ngành, vậy mà còn bắt cá với cậu chủ của tập đoàn bất động sản Thế Nam nữa chứ. Nếu không nhờ hai người này giúp thì cô ta có thể thắng được tôi sao.

Minh Thùy tức giận định tiến đến cãi lên nhưng bị Đình Ân ngăn lại. Anh Kỳ được thể càng làm già, cô ta tiếp tục mỉa mai nói:

- Bây giờ bạn của cô cũng rất hay, vừa tuyên bố sẽ đám cưới với người anh, quay lưng lại đi dụ dỗ em trai. Bắt cá cả hai tay.

- Bốp…

Cái bạt tay của Đình Ân giáng vào má Anh Kỳ đúng vào chõ mà Vĩnh Phong tát, làm cho vết đỏ trên mặt cô ta vừa dịu xuống và được che phủ bởi son phấn giờ đây lại hiện ra.

- Cô…- Anh Kỳ sửng sốt nhìn Đình Ân, cô không ngờ Đình Ân lại có phản ừng như thế.

- Tôi nói cho cô biết, tôi nhịn cô không phải để cô được nước làm tới đâu. Nếu cô còn dám nói xấu bạn tôi thì lần sau không chỉ là cái bạt tai đâu – Đình Ân chỉ thẳng vào mặt cô ta cảnh cáo, rồi xoay lưng nói với Minh Thùy – Chúng ta ra khỏi đây đi.

Minh Thùy hất mặt trêu chọc nhìn hai người kia rồi nhún nhảy bỏ đi theo Đình Ân. Anh Kỳ nhìn hai người bỏ đi, tức giận hét lên:

- Các người phải trả giá.

Cuối cùng cũng kết thúc chương trình, vì Minh Thùy giúp các chị trong đài vài việc nên họ về rất muộn. Đang chờ xe đến thì đột nhiên từ phía sau có người lao đến đẩy Minh Thùy té ngã xuống đất rồi lao đến đưa tay bắt lấy Đình Ân lôi vào trong một chiếc xe đang chờ tới. Minh Thùy hoảng sợ bật dậy đuổi theo kêu cứu nhưng không tài nào kịp. Chiếc xe đã nhanh chóng lao đi xa.

Minh Thùy nhìn theo bóng dáng chiếc xe hơi chạy đi, biết rằng dù mình có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp, cô dừng lại chăm chú nhìn biển số xe và nhanh chóng khắc nó vào trong đầu. Nhưng khi chiếc xe biến mất cô lại thấy hoảng hốt sợ hãi vô cùng. Phải làm sao đây, cô chưa từng gặp tình huống thế này bao giờ. Tuy rằng xem phim nghe tin tức nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt thấy một cảnh bắt cóc, quá nhanh, gọn và lẹ, khiến người ta không kịp trở tay mà lại là người thân của cô.

Trong nhất thời cô không biết phải làm gì, trong lòng bỗng cảm thấy cô đơn trống trãi vô cùng, hoảng hốt sợ hãi chỉ muốn nương tựa vào ai đó. Ngay lúc đó trong đầu cô chỉ xuất hiện hình ảnh Quốc Bảo, chàng trai có gương mặt trẻ con, tuy có lúc ranh ma, ngang ngược và hống hách, nhưng đôi lúc lại ngu ngơ một cách ngốc nghếch trước mặt cô. Đeo bám theo cô khiến cô bực mình, nhưng khi không thấy thì cô lại nhớ. Biết làm mọi cách khiến cô vui, làm cô cười ngiêng ngã, tuy đôi lúc nóng tính rồi gây nhau nhưng cũng mau chóng tìm cách làm lành với cô.

Nghĩ đến đây, Minh Thùy vội vàng cho tay vào túi run rẩy tìm chiếc điện thoại của mình rồi máy móc bấm dãy số quen thuộc . Giọng nói vui mừng ở đầu dây bên kia vang lên khi cô chủ động gọi:

- Anh đây, nhớ anh à….

Minh Thùy không nói gì chỉ thút thít khóc. Hồi lâu mới khẽ gọi:

- Quốc Bảo….

Giọng nói chứa đầy nước mắt cùng hoảng sợ của Minh Thùy khiến Quốc Bảo hoảng sợ, cậu vội hỏi:

- Em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ em đang ở đâu.

Nhưng Minh Thùy lại không nói được gì, cô nghe giọng nói đầy lo lắng của Quốc Bảo khiến cô xúc động vô cùng, lòng cảm thấy ấm áp lạ kì.

- Ngoan, đừng khóc, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh sẽ tới ngay lặp tức – Quốc Bảo dịu dàng dỗ giành Minh Thùy nhưng lòng cậu như lửa đốt theo tiếng khóc của Minh Thùy.

Minh Thùy cố gắng giằng cơn xúc động của mình xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói:

- Em đang đứng ở trước cửa đài truyền hình.

- Được, anh tới ngay – Quốc Bảo liền nói rồi cúp máy.

Minh Thùy ngồi trên bệ hoa trước cửa đài truyền hình chờ đợi, nỗi sợ hãi dường như đã bị đẩy lùi rồi, tâm trạng dường như ổn định trở lại. Là tại sao nhỉ? Minh Thùy tự hỏi bản thân, có phải vì Quốc Bảo sẽ đến, là vì Quốc bảo tạo cho cô một niềm tin vững chắc, một chỗ dựa tuyệt vời.

15 phút sau, một tiếng thắng kít trước mặt Minh Thùy khi cô đang ngơ ngác suy nghĩ. Quốc Bảo xuất hiện với chiếc mô tô sành điệu nhưng bộ dạng hớt hải vô cùng. Cậu cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra, hai hàng chân mày chau lại đầy lo lắng nhìn Minh Thùy, và một cái thở phào nhẹ nhỏm khi thấy cô không sao. Cậu nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô. Mình Thùy sau giây phút ngẩn người nhìn Quốc Bảo thì vụt đứng lên lao về phía cậu ôm chặt lấy khóc thút thít trong lòng ngực cậu.

Quốc Bảo nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô dỗ dành. Lúc này trông cậu chín chắn trưởng thành rất nhiều, một người đàn ông thực thụ.

Lát sau Minh Thùy bình tĩnh lại, cô mới bắt đầu kể lại sự việc một cách rõ ràng. Lặp tức Quốc Bảo gọi điện thoại cho Thiên Minh và mọi người.

Khi Thế Nam nghe tin Đình Ân bị bắt cóc, cậu cảm thấy trong lòng hụt hẩng, đau đớn như thể tim bị ai xẻ ra. Nó không giống với cảm giác lo lắng cho bạn bè, nó giống như cảm giác khi cậu biết Hiểu Đồng gặp chuyện. Vì sao lại như thế? Thế Nam nhắm mắt lại, cảm nhận nỗi đau, nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi đang dần bao quanh mình . “Lẽ nào…lẽ nào…”Thế Nam vội vàng lắc đầu phủ nhận. “Không thể nào….không thể nào “

Vĩnh Phong một tay nắm chặt tay Hiểu Đồng trấn an cô, một tay lái xe thật nhanh đến chỗ hẹn của Thiên Minh. Nhưng Hiểu Đồng làm sao không lo lắng cho được. Đình Ân cũng như chị em ruột của cô.

Cuối cùng chiếc xe cũng tới nơi, Hiểu Đồng hấp tấp mở cửa lao ra ngoài, cô muốn biết rõ tình hình hơn. Đến nỗi xém chút ngã lăng xuống đất, cũng may Vĩnh Phong đỡ kịp, cô đành để vĩnh Phong dìu mình bước vào.

Khi hai người bước vào thì thấy Thế Nam cũng mới đến. Cả ba đi vào thì thấy Minh Thùy đang dựa vào lòng Quốc Bảo gương mặt xanh xao, đôi mắt đỏ hoe. Thiên Minh đang ngồi hút thuốc một cách trầm lặng.
Minh Thùy thấy Hiểu Đồng bước vào thì rời khỏi lòng Quốc Bảo đứng bật dậy lao đến ôm chặt lấy cô.

- Chị …chị Đình Ân bị bắt rồi, làm sao đây.

- Được rồi, ngồi xuống rồi nói – Vĩnh Phong bèn nói, cậu tránh làm Hiểu Đồng kích động hơn khi thấy Minh Thùy khóc.

Sau khi ngồi xuống, Minh Thùy bèn kể lại sự việc một lần nữa. Đây là lần thứ ba cô kể lại vụ việc.

- Em chẳng biết làm cách nào hết, đành học thuộc biển số xe mà thôi – Minh thùy nức nở nói.

Quốc Bảo choàng tay qua vai cô an ủi.

- Đã điều tra chưa – Vĩnh Phong hất mặt hỏi Quốc Bảo. Nhưng người trả lời là Thiên Minh:

- Đang chờ kết quả.
Cả gian phòng đều chìm trong im lặng và lo lắng, chờ đợi là cách duy nhất họ có thể làm. Thời gian chờ đợi như đang giết dần họ, khi mà tính mạng của Đình Ân đang ngày nguy kịch, khi mà bọn bắt cóc không có một động tĩnh nào.

Đột nhiên điện thoại Quốc Bảo vang lên, cậu nghe máy rồi nhìn mọi người thở dài nói:

- Tra ra rồi, nhưng đó là xe ăn cắp. Hai hôm trước, chủ xe đã đến trình báo.

Gian phòng lại chìm trong nổi thất vọng. Minh Thùy lần này đứng lên hét:

- Báo cảnh sát đi. Nhờ họ điều tra giúp chúng ta.

- Vô ích thôi. Bây giờ có báo cũng chẳng làm được gì. Một chút tin tức cũng không có, người của thiên Minh cũng không có chút tin tức gì thì cảnh sát cũng khó lòng tìm ra – Thế Nam lên tiếng ngăn lại – Nếu báo cảnh sát làm đánh động bọn chúng thì sẽ càng làm hại đến Đình Ân.

- Vậy bây giờ phải làm sao – Minh Thùy chới với như người mất phương hướng hỏi:

- Chờ! Bây giờ chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Một là chúng sẽ gọi đến, hai là chờ đến khi người của anh tìm ra. Nếu không ….- Thiên Minh không dám nghĩ tiếp.

Ai cũng đau đớn khi nghĩ đến Đình Ân có thể sẽ…Thế Nam lại cảm thấy đau đến không thở được. Đến thở mà cũng có thể đau như vậy.

Chờ cả một đêm khiến ai cũng mệt mỏi. Thiên Minh đành nói:

- Chúng ta báo cảnh sát thôi.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Chương 36: Sự lựa chọn của trái tim.

Trước giờ Thiên Minh đều không thích dính vào cảnh sát, nhưng lần này cậu đành phải nhờ họ giúp đỡ mà thôi. Bởi vì Đình Ân rất quan trọng với cậu.

Nhìn Minh Thùy vừa khóc vừa tường trình lại toàn bộ sự việc lần nữa. Lần này cô đã bĩnh tĩnh hơn nên tường trình rất rõ ràng đầy đủ và không bị vấp như những lần tường thuật trước. Cảnh sát sau khi bị một phen hoảng hốt khi mà tất cả các nhân vật có tiếng cùng lúc kéo đến đồn, sau đó ghi nhận đầy đủ về vụ bắt cóc và nhanh chóng tiến hành điều tra. Nhưng đây là sự điều tra trong im lặng vì lần này chẳng những Đình Ân là người nổi tiếng, sợ rằng sẽ xảy ra tin đồn thất thiệt đánh động bọn bắt cóc sẽ nguy hiểm cho cô.

Nhưng sự việc điều tra của cảnh sát dường như lâm vào bế tắc vì sự việc diễn ra vào buổi tối, ít người qua lại, không ai chứng kiến toàn bộ quá trình bắt cóc ngoài Minh Thùy, nhân dạng mấy tên bắt cóc cũng không rõ. Lại không thể công khai điều tra càng làm việc điều tra dậm chân tại chỗ. Chỉ có thể chĩa mũi dùi vào những nghi vấn mâu thuẫn dạo gần đây. Và nghi vấn số một chính là Anh Kỳ.

Tất nhiên họ không thể công khai mời cô đến diều tra, vì dù sao cô cũng là một người nổi tiếng, với lại sau lưng cô là một tập đòa hùng mạnh. Không thể điều tra làm quá lên được.

- Chúng ta phải tự mình điều tra thôi – Thiên Minh bực tức nói. Sắc mặt đầy căm giận cái bọn cảnh sát bất tài đó.

- Chúng ta phải sắp xếp lại kế hoạch cho thật tốt. Lần này không có mục tiêu xác định đúng là khó khăn rất nhiều – Vĩnh Phong nói.

- Em chắc chắn Anh Kỳ là thủ phạm chứ chẳng ai hết – Minh Thùy nói giọng quả quyết. Sau từng ấy va chạm, cô chắc chắn Anh Kỳ chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ việc này.

- Anh không cho là vậy – Vĩnh Phong chậm rãi nói.

Minh Thùy tức giận khi nghe Vĩnh Phong phản bác lại lời của mình, cô quay qua nhìn cậu với anh mắt gay gắt, nghiến răng trách móc:

- Anh có biết vì ai mà chị Đình Ân bị Anh Kỳ ghét bỏ hay không hả? Anh có biết cô ta đã đe dọa thế nào hay không, dù đã ra khỏi phòng nhưng giọng của cô ta vẫn còn văng vẳng ra tới bên ngoài. Đúng năm chữ: “ Các người phải trả giá” , ngay sau đó chị Đình Ân bị bắt cóc. Anh nói xem, nếu không phải là cô ta thì là ai chứ. Vậy mà anh còn bênh vực cô ta.

- Anh không bênh vực cô ấy , chỉ là anh biết cô ấy không phải là loại người chuyên đi bắt cóc người khác – Vĩnh phong lên tiếng phản bác lại.

- Anh biết…anh biết rõ cô ta thế nào. Đúng, cô ta từng là bạn gái anh, cho nên anh biết rõ về cô ta, cho nên dù rằng cô ta vu oan cho chị Hiểu Đồng ăn cắp thì anh vẫn chọn cách tin tưởng cô ta. Haha…tôi đã lầm anh rồi – Minh Thùy giận dữ nhìn Vĩnh Phong chất vấn, trước tới giờ cô vẫn luôn ngưỡng mộ và sùng bái Vĩnh Phong vì tình yêu của cậu giành cho Hiểu Đồng. Nhưng giờ đây cô lại thấy bực tức khi Vĩnh Phong cứ một mực bảo vệ cho Anh Kỳ, mù quáng tin vào cô ta trông khi sự thật rành rành như thế.

Vĩnh Phong thở dài, đúng là lúc đó cậu cho rằng người hại Hiểu Đồng là Vũ Quỳnh chứ không phải Anh Kỳ. Cậu cũng chưa từng một lần chất vấn Anh Kỳ về chuyện đó. Nhưng chuyện này, cậu không tin là Anh Kỳ làm.

- Anh vẫn không tin là cô ta làm đúng không? – Minh Thùy gặn hỏi lần nữa, rồi nhanh chóng quay sang Hiểu Đồng lúc này đang mím môi ngồi bất động – Chị Hiểu Đồng, chị nói đi, chị có tin Anh Kỳ là kẻ chủ mưu hay không?

Nghe Minh Thùy hỏi, Hiểu Đồng từ từ ngẩng lên, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Minh Thùy phần vì khóc nhiều phần thì giận dữ lúng túng, cô không thể phủ nhận Anh Kỳ không có liên quan trong việc này, nhưng cũng không thể khẳng định cô ta là kẻ chủ mưu được.

- Được rồi – Tiếng Thiên Minh vang lên đã giúp Hiểu Đồng tránh đươc câu hỏi của Mình Thùy. Cô nhìn về phía Thiên Minh cảm kích. Thiên Minh nhìn cô một cái rồi quay sang Minh Thùy nói – Đừng tranh cãi nữa, chúng ta cứ tranh cãi như vầy thì sẽ càng làm rối thêm thôi. Điều tốt nhất bây giờ là phải tìm cách điều tra ra kẻ nào đã bắt cóc Đình Ân. Một mặt tôi sẽ cho người theo dõi Anh Kỳ - Vừa nói Thiên Minh vừa liếc nhìn Vĩnh Phong rồi nói tiếp - Mặt khác tôi sẽ cho người điều tra xem có ai biết bọn bắt cóc hay không? Mọi người có ý kiến gì nữa không?

Không ai có ý kiến gì nữa. Mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ. Thế Nam thì trầm lặng. Minh Thùy cũng buông người ngồi xuống ghế, Quốc Bảo kéo cô lại gần mình, để cô dựa vào lòng mình, xua tan cơn giận dữ lo lắng và sợ hãi trong cô. Vĩnh Phong cũng im lặng không nói gì thêm, cậu cảm nhận bàn tay Hiểu Đồng đang từ từ lạnh lẽo và rời khỏi tay cậu. Cậu muốn nắm chặt lấy nhưng lại không thể.

Khi tất cả giải tán, Hiểu Đồng theo Vĩnh Phong ngồi vào xe. Vừa ngồi vào xe, Vĩnh Phong liền lên tiếng:

- Thật ra anh….

- Em mệt rồi. Đưa em về nhà đi…- Hiểu Đồng lên tiếng cắt ngang lời Vĩnh Phong.

- Được rồi, về nhà anh chúng ta nói chuyện tiếp – Vĩnh Phong thở dài nói.

- Không, đưa em về nhà em – Hiểu Đồng mệt mỏi đáp. Sau đó cô khẽ nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, hai chân mày nhíu lại, dường như có sự đau khổ không có tên đang đeo bám cô. Vĩnh Phong vốn muốn nói thêm thì đành im lặng lái xe đưa cô về nhà.

Xe vừa dừng lại, Hiểu Đồng đã mở cửa bước xuống, cô đi thẳng vào nhà mà không một lần ngoảnh lại, Vĩnh Phong khổ sở nhìn theo bóng cô. Cậu không biết phải làm sao, những điều cậu nói không phải để phủ định mối quan hệ của hai người. Chỉ là cậu biết Anh Kỳ có chút ngang bướng nhưng không phải loại người thủ đoạn nếu không năm xưa…. Vĩnh Phong khổ sở gục đầu vào vô lăng thở dài.

Thế Nam về đến nhà, tâm trạng cứ như người mất hồn, cậu ngồi bên ghế đá ngoài sân, cậu muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài để suy tan đi tâm trạng này của mình. Nhưng có cái gì đó rất lạ, tim cứ như bị ai bóp chặt, càng lúc càng chặt đến nghẹt thở. Máu cứ chảy từng khúc từng khúc đứa quảng gây cảm giác đau nhói. Tại sao lại như vậy?

Cậu khẽ nhắm mắt lại, cố quên đi cái cảm giác đau đớn này. Nhưng thật khó, và trong bóng tối của đôi mi khép lại đó, xuất hiện hình bóng của Đình Ân. Lúc cô nhoẻn miệng cười, lúc cô buồn bã, lúc cô chờ đợi, lúc cô hy vọng, lúc cô vui mừng….tất cả những hình ảnh ấy cứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Thế Nam. Càng gây nhức nhói trong trái tim cậu…

- Xin lỗi cô, vị khách này đã uống say, làm phiền cô đến đưa anh ta về dùm – Tiếng một thanh niên khác vang lên bên tai Hiểu Đồng khi cô nghe điện thoại của Thế Nam.

Hiểu Đồng vội vàng bắt taxi chạy đến sau khi hỏi thăm tên nơi đó. Cô vừa vào đã thấy Thế Nam đang nằm sõng soài trên mặt bàn quầy bar. Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên vì cô chưa từng thấy bộ dạng này của Thế Nam. Thế Nam luôn là người có chừng mực, không khi nào cậu để bản thân sa đọa đến thế này. Cô thở dài bước đến bên cạnh Thế Nam cố gắng dìu cậu đứng dậy. Nhưng người ta nói:” Người sống thì nhẹ, người chết thì nặng”, Thế Nam cứ như một người chết, nặng trình trịch, cô không tài nào đỡ nổi. Anh chàng lúc nãy gọi điện cho cô thấy vậy vội đến giúp cô. Anh chàng tốt bụng này lấy điện thoại của Thế Nam bấm số 1 gọi thử thì gặp được cô.

Anh giúp Hiểu Đồng đưa Thế Nam lên taxi, Hiểu Đồng sau khi rút vài tờ tiền nhét vào tay anh chàng này gọi là cảm ơn liền cho xe chạy đi. Khi đến trước nhà Thế Nam, Thế Nam đột nhiên cảm thấy khó chịu, cậu vội mở cửa chạy ra và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hiểu Đồng cũng rất lo lắng vội chạy đến xem. Nhưng Thế Nam sau khi nôn xong cũng có phần tỉnh, cậu nhìn Hiểu Đồng cười khổ nói:

- Là em à.

- Anh sao vậy, sao lại uống say đến thế - Hiểu Đồng nhìn bộ dạng Thế Nam thì nhíu mày hỏi.

Thế Nam không trả lời, cậu nhìn cô đăm đăm, khiến cô đỏ mặt lúng túng, cậu nhìn dáng vẻ của cô thì cười nhẹ rồi hỏi:

- Nói cho anh biết, yêu là gì?

Hiểu Đồng hơi bất ngờ khi Thế Nam đột nhiên hỏi mình câu đó, cô hắng giọng rồi mới trả lời.

- Tình yêu vốn không có định nghĩa. Có người định nghĩ tình yêu rất dài, có người lại rất ngắn. Nhưng yêu chính là yêu. Nếu anh cố định nghĩa tình yêu chỉ khiến cho anh đau đầu mà thôi. Cứ để trái tim tự định nghĩa tình yêu cho mình.

- Có thể cho anh ôm em một cái được không? – Thế Nam đột ngột hỏi.

Hiểu Đồng hơi sững người, nhưng cô cảm thấy Thế Nam có lí do nào đó nên cô không từ chối mà khẽ gật đầu. Thế Nam liền giang tay ôm lấy Hiểu Đồng, thật chặt, Hiểu Đồng cứ đứng yên mặc cho cậu ôm. Lát sau cậu buông Hiểu Đồng ra nhìn cô và nói:

- Anh đã từng yêu em.

- Có phải bây giờ anh yêu Đình Ân rồi không - Hiểu Đồng chầm chậm hỏi.

- Nếu anh đã yêu rồi thì sao – Thế Nam cười khổ - Con người ta khi có được thì không biết trân trọng, đến khi mất đi thì mới biết thứ mình không trân trọng kia lại cực kì quý. Khi nghe tin cô ấy bị bắt cóc, anh cảm thấy rất đau, đau ở đây – Thế Nam vừa nói, vừa nắm tay Hiểu Đồng đặt vào lồng ngực bên trái của cậu, nơi trái tim cậu đang chảy máu. Nước mắt cậu rơi xuống …

Hiểu Đồng cảm thấy xót thương cho Thế Nam quá, cậu đáng thương quá. Cậu ấy từng yêu cô, từng vì cô mà đau khổ, vì cô mà chối bỏ tình yêu của Đình Ân để rồi khi cậu nhận ra cậu đã yêu cố ấy thì cô ấy lại có người khác, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Trắc trở làm người ta nhận ra tình yêu của mình. Cô giang tay ôm lấy Thế Nam muốn vỗ về cậu trong sự đau khổ này.

Vĩnh Phong cảm thấy mệt mỏi, cậu vừa muốn đến gặp Hiểu Đồng, vừa không dám đối mặt với cô. Cậu đã phạm phải một sai lầm, cậu ăn năn, cậu ấy náy, điều đáng sợ hơn cậu không dám cho Hiểu Đồng biết. Cậu lo sợ khi cô biết được sự thật sẽ rời bỏ cậu. Cậu uống rất nhiều rượu, cậu muốn trút hết tất cả bí mật trong lòng ra nhưng trút vào đâu. Cậu quyết định đến gặp Thế Nam, tâm sự với người bạn thân nhất của cậu.

Nhưng khi Vĩnh Phong lái xe đến, cậu sững sờ nhìn thấy Thế Nam ôm lấy Hiểu Đồng, sau đó cậu lại thấy Hiểu Đồng ôm lấy Thế Nam, tay cậu xiết chặt vô lăng….

Khi Hiểu Đồng về đến nhà thì trời đã quá khuya rồi, cô ủ rũ mở cửa nhà thở dài đầy mệt mỏi. Nhưng khi cô vừa mới bước vào thì đã bị ai đó kéo mạnh. Một vòng tay mạnh mẽ quấn lấy cô kéo cô sát vào vòng ngực quen thuộc. Hiểu Đồng muốn đẩy ra nhưng vòng tay rắn chắc rất cương quyết, nụ hôn của Vĩnh Phong cuốn chặt lấy môi Hiểu Đồng. Trong khoảnh khắc ấy, Hiểu Đồng không còn khả năng kháng cự nữa, cả người nhũn ra, chỉ có thể hòa vào làm một với cậu. Lát sau cô hổn hển đẩy Vĩnh Phong ra rồi nói:

- Vĩnh Phong em mệt lắm…

Nhưng những lời cô nói càng như quả bom kích thích, Vĩnh Phong càng quấn chặt lấy cô. Bàn tay càng lúc càng trở nên gấp gáp hơn, thô bạo hơn lần vào trong áo cô. Ánh mắt cậu nhìn cô thể hiện sự ham muốn mãnh liệt. Cuối cùng cậu nhấc bổng cô lên từng bước từng bước đi vào trong phòng. Cậu đưa tay lần từng chiếc cút áo trên người cô rồi nhanh chóng chiếm lấy phần mềm mại nhất trên cơ thể cô. Đôi môi khiêu khích lượn quanh bờ môi cô, kích thích sự ham muốn đang bùng lên trong cô… (  em đầu hàng >0<, *mặt đỏ ý a mặt đỏ*, hôm nay không tìm được sư phụ chỉ dạy, tự viết => thảm TT_TT, viết thì viết vậy chứ cũng ko rõ là đúng hay không nha. )

Khi cả người Vĩnh Phong nhễ nhại mồ hôi đổ phịch xuống người cô, những cơn lửa nóng bừng lên trong cơ thể cô mới từ từ dịu lại. Vĩnh Phong đưa tay vuốt ve gương mặt có phần mệt mỏi của cô thì thầm:
- Anh xin lỗi!

Cô không nói gì, rúc người vào trong lòng ngực Vĩnh Phong cảm nhận mùi hương nam tính đầy mạnh mẽ của cậu. Vĩnh Phong đưa tay ôm chặt lấy bờ lưng trần của cô kéo cô sát vào lòng ngực cậu hơn nữa, cứ như sợ sự tồn tại của cô hiện giờ chỉ là một giấc mơ. Lát sau cậu khẽ thì thầm:

- Anh đã rất sợ…rất sợ… - Cậu khẽ run nhẹ khi nghĩ đến điều sắp nói.

Hiểu Đồng rời khỏi lòng ngực Vĩnh Phong lặng lẽ nhìn cậu một lát rồi lại rúc đầu vào lòng Vĩnh Phong:

- Lúc nãy em gặp Thế Nam… - Nói đến đây cô ngừng lại chờ đợi nhưng Vĩnh Phong không nói gì chỉ có tim là đập mạnh, Hiểu Đồng khẽ nói tiếp – Anh ấy nhận ra tình cảm của mình đối với Đình Ân, nhưng lại rơi vào đau khổ khi nhận ra điều này, khi mà bên cạnh Đình Ân đã có Thiên Minh. Con người là vậy, khi mất rồi mới biết quý trọng. Cho nên khi nghĩ anh xảy ra chuyện em mới biết em không thể mất anh. Vì vậy cho dù anh và Anh Kỳ từng xảy ra chuyện gì thì đó đều là quá khứ, thứ em trân trọng là hiện tại và tương lai. Em muốn hiện tại và tương lai của mình đều có anh bên cạnh…

Câu nói của cô đã đánh lùi nỗi sợ hãi trong lòng Vĩnh Phong, cậu thổn thức nói:

- Hứa với anh, từ nay hãy nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra, đừng giấu diếm. Anh rất sợ khi em cú giữ trong lòng những ý nghĩ riêng. Có lẽ người ngoài nhìn vào thấy anh là kẻ đa tình quá bi lụy yếu đuối trong chuyện tình cảm. Nhưng chỉ khi họ ở vào vị trí của anh mới có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nhiều đến thế nào, sâu sắc đến thế nào. Anh cũng chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày anh vì một cô gái mà yêu điên cuồng, vì một cô gái mà đau khổ đến mất đi lí trí. Nhưng bởi vì cô gái đó là em, anh tình nguyện làm kẻ si tình ngu ngốc.(Sến quá >0<)

Nước mắt Hiểu Đồng trào ra rơi xuống lòng ngực Vĩnh Phong ấm áp. Cô vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mạnh mẽ của cậu. “ Vĩnh Phong! Trong mắt em anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất. Anh đem hết tất cả dũng khí để yêu em, mạnh mẽ chấp nhận sự đau khổ vì em, anh khiến em cảm động biết bao nhiêu”

- Vĩnh Phong! Em yêu anh.

Khi Hiểu Đồng thức dậy thì Vĩnh Phong vẫn còn chìm trong giấc ngủ an lành. Cô nhẹ nhàng trở mình rút ra khỏi lòng ngực cậu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang rũ xuống mặt cậu. Gương mặt thanh thoát của Vĩnh Phong hiện ra thật nhẹ , hơi thở cậu chầm chậm đều đặn, vẻ mặt bình an hạnh phúc. Hiểu Đồng khẽ cười rồi bước xuống giường, cô muốn đi dạo cho thư thái, mấy ngày nay vì chuỵên Đình Ân mà lo lắng vô cùng. Cô mở cửa đi dạo một vòng bên ngoài. Trời mới vừa hừng sáng , con đường vắng hoe lạnh tanh.

Đi dạo được một lát, Hiểu Đồng cảm thấy lạnh, sương đang thấm từ từ vào chiếc áo mỏng manh của cô. Lúc nãy cô đi mà quên mặc thêm áo khoát Hiểu Đồng đành quay về nhà. Cô thấy một bóng người đang đi về phía mình, Hiểu Đồng nghĩ chắc là người đó đang đi tập thể dục buổi sáng. Nhưng dường như có gì đó rất lạ.
Người đó đi khá nhanh, nhưng cứ ngó trước ngó sau, sợ hãi điều gì đó . Cảm thấy nghi ngờ Hiểu Đồng đứng yên quan sát . Không ngờ người đó lại đi quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô và như không nhìn thấy cô mà đâm sầm vào.

Hơi bất ngờ nên Hiểu Đồng bị đẩy lùi lại mấy bước, còn người đó ngã ngửa xuống đất. Khi cả hai cùng định thần lại, Hiểu Đồng nhận ra người trước mặt mình chính là Vũ Quỳnh. Vũ Quỳnh cũng nhận ra Hiểu Đồng, cô hốt hoảng vội đứng dậy gật đầu nói xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi. Hiểu Đồng thấy thái độ Vũ Quỳnh như vậy thì thấy lạ, muốn lên tiếng gọi nhưng lại thôi, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng Vũ Quỳnh từ từ biến mất. Đang định đi về nhà, Hiểu Đồng chợt ngửi thấy một mùi hương thơm nồng, cô sững người lại, cảm thấy có một chút sợ hãi len lõi trong lòng. Vội vàng bước nhanh về nhà.

Vừa mở cánh cửa cổng, Hiểu Đồng thấy một cái gì trăng trắng rơi xuống chân mình. Cô nhíu mày nhìn kỹ thì phát hiện đó là một phong thư, giật mình quay lại nhìn ngó xung quanh, nhưng đáp lại cái nhìn của cô là một con đường vắng hoe . Chẳng lẽ…

Cảm thấy có điều gì đó ẩn chứa bên trong phong thư mỏng manh kia, Hiểu Đồng vội vàng xé phong thư ra. Trong đó chỉ có một mảnh giấy ngắn. Hiểu Đồng chăm chú đọc những hàng chữ trên tờ giấy đó xong liền lao nhanh vào nhà đánh thức Vĩnh Phong dậy.

Vẫn trong con mơ ngủ, Vĩnh Phong mơ màng nhìn Hiểu Đồng, cô thở hổn hểnh chìa ra trước mặt cậu một tờ giấy. Vĩnh Phong cau mày cố mở mắt nhìn rõ hàng chữ bên trong của tờ giấy, thoáng giật mình tỉnh ngủ, cậu mở mắt to nhìn cô :

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Snack's 1967