Mấy ngày tiếp theo Hiểu Đồng bận rộn giúp Đình Ân đến nỗi toàn thân
muốn rã rời. Khi về đến nhà, cô bước đi một cách mệt mỏi. Khi ngẩng
đầu nhìn lên đã thấy một dáng vẻ đứng nghiêng người dựa vào cửa xe
rất đẹp. Sóng mũi cao, mái tóc bồng bền phủ trước trán, khóe miệng
cong cong đầy gợi cảm. Vừa nhìn thấy cô người đó liền đứng thẳng
dậy, nở nụ cười rạng rỡ đầy thu hút khiến người ta ngây ngất đến
quên cả mệt mỏi.
- Mệt lắm sao? – Vĩnh Phong vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt
Hiểu Đồng giọng âu yếm hỏi. Cô khẽ gật đầu.
Vĩnh Phong liền kéo Hiểu Đồng vào lòng, để cô dựa vào mình mà giảm
bớt mệt mỏi. Lát sau cậu nắm tay Hiểu Đồng kéo đi. Hiểu Đồng vốn
rất mệt, cô chỉ muốn về nhá tắm rửa và ngủ vùi một giấc thì thấy
Vĩnh Phong kéo mình đi vội ngăn lại:
- Anh muốn đưa em đi đâu, hôm nay em mệt lắm.
Nhưng Vĩnh Phong không nói gì chỉ mở cửa ép Hiểu Đồng ngồi vào, rồi
nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ quay qua nhìn Hiểu Đồng nói:
- Em mệt thì cứ nhắm mắt ngủ. Khi nào tới nơi thì anh sẽ gọi em
dậy.
Hiểu Đồng cũng không muốn nói nhiều cô lặng lẽ khép đôi mắt lại
nghe tiếng động cơ khởi động rồi vút đi. Quá mệt mỏi cô ngủ thiếp
đi. Vĩnh Phong chạy rất đều không nhanh cũng không chậm, không làm
giấc ngủ của Hiểu Đồng bị đứat đoạn.
Khi Hiểu Đồng còn đang mơ màng thì cô nghe tiếng gọi:
- Hiểu Đồng mau dậy đi.
Đang ngủ ngon nghe tiếng gọi, Hiểu Đồng mơ màng mở mắt ra. Nhưng
hình như cả người vẫn còn mệt mỏi chưa muốn thức dậy, cô đành lấy
tay dụi mắt. Chợt cô cảm thấy có những ánh sáng lẹt xẹt ẩn hiện lọt
vào mắt mình. Hiểu Đồng liền mở choàng đôi mắt ra, trước mặt cô là
một cảnh tưởng rất đẹp. Hàng chục ánh sáng bắn ra bay về nhiều
hướng với nhiều màu sắc rực rỡ. Dưới nền đất được cắm rất nhiều cây
pháo hoa đang cháy theo một vòng trái tim rất đẹp.
Hiểu Đồng không ngờ mình lại có thể nhìn thấy một cảnh đẹp như thế,
cô quay lại nhìn Vĩnh Phong đang ở ngoài cửa xe. Cậu đang nhìn cô
với nụ cười rạng rợ và ánh mắt phấn khích.
- Ra ngoài đi – Vĩnh Phong giục.
Hiểu Đồng liền mở cửa xe bước ra ngoài, Vĩnh Phong nắm tay cô tiến
về phía những tia pháo hoa đang cháy kia, Vĩnh Phong hỏi
thầm:
- Có đẹp không?
- Đẹp lắm – Hiểu Đồng gật đầu đáp.
Vĩnh Phong khẽ cười siết chặt tay cô cùng nhìn những cây pháo hoa
sắc màu kia cho đến khi chúng dần tắt. Vĩnh Phong lại kéo Hiểu Đồng
sang một góc, nơi có đặt hai chiếc ghế nhỏ và một bếp than. Trên
bếp than có hai phiến giấy bạc bọc cái gì đó.
- Chờ một chút nữa – Vĩnh Phong cười khi nhấn Hiểu Đồng ngồi xuống
ghế. Rồi cậu dùng kẹp xoay trở hai cái phiến giấy bạc kia cười bí
hiểm khiến Hiểu Đồng tò mò cực độ.
Lát sau Vĩnh Phong gắp hai cái phiến giấy bọc đồ xuống rồi từ từ mở
ra, bên trong là hai cũ khoai lang thơm lừng. Hiểu Đồng nhìn hai củ
khoai kia thì bật cười. Đã lâu rồ cô không ăn khoai lang nướng. Mùi
vị khoai lang nướng mà họ từng nướng cùng nhau cô chẳng thể tìm
được ở bất kì đâu cả, cho nên cô không còn muốn ăn nó nữa.
Vĩnh Phong cẩn thận bóc vỏ rồi dùng giấy quấn quay cho khỏi nóng để
Hiểu Đồng ăn, cô nhận lấy vừa thổi vừa ăn ngon lành. Mùi vị thơm
lừng khiến người ta không cưỡng lại được. Ăn hết rồi Hiểu Đồng còn
luyến tiếc hỏi:
- Hết rồi à.
- Ừ!
Hiểu Đồng bèn giơ tay cướp lấy của khoai của Vĩnh Phong nhưng đã bị
cậu đoán được liền giấu đi.
- Cho em cắn một cái đi – Hiểu Đồng nhõng nhẻo nói.
- Không cho – Vĩnh Phong cười lắc đầu nói.
- Keo kiệt – Hiểu Đồng bĩu môi nói – Đường đường là một phó tổng
giám đốc mà chỉ đãi người ta có một củ khoai lang nướng. Đúng là
kiệt sĩ mà.
- Hừm, nếu em không thích thì có thể trả lại cho anh mà – Vĩnh
Phong làm ra vẻ miễn cưỡng nói sau đó chìa tay trước mặt Hiểu Đồng
lớn tiếng đòi – Mau trả đây.
- Được trả anh – Hiểu Đồng gom mấy cái vỏ trong giấy bạc đặt vào
tay Vĩnh Phong.
Thấy vẻ mặt phụng phịu đầy hờn dỗi của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong cảm
thấy tim đập rộn ràng liền cười nói:
- Thôi được rồi, anh nhường em phần của anh vậy.
Hiểu Đồng hớn hở đón lấy nửa củ khoai trong tay Vĩnh Phong, ăn ngon
lành. Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng ăn khẽ cười đưa tay lấy chai nước
cho cô uống. Hiểu Đồng nhanh chóng diệt sạch nửa củ khoai đó rồi
đón lấy chai nước uống, nhưng khi cô đang uống nữa chừng thì Vĩnh
Phong cười ranh ma nói:
- Thật ra anh cũng chẳng tốt bụng nhường em nửa củ khoai đó đâu.
Anh sợ ăn nhiều sẽ phải chùm mền mất. Em anh nhiều như vậy tốt nhất
đừng đến gần anh. ( Có ai hiểu nghĩa của từ chùm mền ko vậy, mình
cười đau cả bụng vì vụ này ^^)
Hiểu Đồng xem tí nữa là bị sặc nước chết. Vĩnh Phong đáng ghét này,
rõ ràng là cố ý mà. Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong nhưng chỉ bắt gặp nụ
cười đến tận mang tai của Vĩnh Phong khiến cô tức ói máu. Cô chụp
lấy tay Vĩnh Phong ôm chặt nói:
- Em cứ bám lấy anh đó.
- Vậy anh đành chịu thiệt thòi một chút vậy – Vĩnh Phong cười gian
nói.
Sau đó Hiểu Đồng biết mình bị người ta lừa vào tròng không hay liền
buông tay ra tiện thể cắn cho Vĩnh Phong một cái. Nhưng vẫn chưa đủ
tức, cô nhìn thấy mũi Vĩnh Phong có một vệt lọ liền nói:
Vĩnh Phong liền ngồi yên để Hiểu Đồng lau giúp mình, kì thực Hiểu
Đồng đã đưa tay vẹt lấy một ít lọ lên tay mình, cô quẹt chúng lên
gương mặt trắng sắng của Vĩnh Phong, chẳng mấy chốc gương mặt đã
dính đầy lọ.
- Ở đây cũng bị đính nữa – Hiểu Đồng vừa nói vừa nhân cô hội quẹt
thêm vài vết, răng cắn chặt môi nhịn cười. Toàn thân vì vậy mà run
lên.
Vĩnh Phong đột nhiên cảnh giác liền đưa tay chùi, quả nhiên mặt cậu
đầy lọ. Hiểu Đồng biết mình đã bị lộ tẩy định đừng dậy bỏ chạy. Nào
ngờ bị Vĩnh Phong nhanh tay giữ lại, cười nói:
- Mặt em cũng bị dính rồi để anh chùi giúp em – Nói xong cậu cũng
vệt một đường lọ trét lên mặt Hiểu Đồng, Hiểu Đồng sợ hãi hét
lên:
- Không cần, em tự chùi là được.
Nhưng mặt đã bị Vĩnh Phong chùi đen. Cô tức giận quẹt thêm
nói:
- Vậy em giúp anh chùi tiếp.
Nhưng khi bốn bàn tay áp lên hai gương mặt, tạo cảm giác như đang
vuốt ve. Hai gương mặt sát gần nhau có thể nhận thấy hơi thở nóng
ấm của nhau. Hai trái tim cùng run lên một nhịp đập. Bờ môi tự tìm
đến nhau, cuốn lấy nhau với những cảm xúc dịu dàng ngọt lịm khiến
người ta ngất ngây.
- Chúng ta là hoàng tử ăn mày và cô bé lọ lem - Vĩnh Phong cười
nhìn mặt hai người nói.
Khi cả hai buông nhau ra, Hiểu Đồng tựa người vào vai Vĩnh Phong
tận hưởng cảm giác ngọt ngào trong thế giới của hai người. Lát sau
Hiểu Đồng lên tiếng hỏi:
- Sao hôm nay anh lại bày ra trò này vậy.
- Chẳng phải anh đã nói sẽ để em yêu anh lần nữa sao, chẳng phải
anh đã nói sẽ theo đuổi em lại từ đầu sao – Vĩnh Phong cười đáp,
sau đó cậu đưa tay vuốt cái mũi cao cao của Hiểu Đồng – Anh đã giới
thiệu mình rồi mà em chẳng chịu giới thiệu về mình gì cả. Thật là
bất lịch sự mà.
- Xin chào! Tôi là Mễ Hiểu Đồng. Chị của bé Đường…. – Ngừng một lát
Hiểu Đồng nói tiếp – Nhưng mà bé Đường mới hơn 7 tuổi thôi. Anh là
bạn bé Đường, vậy thì anh chỉ là một cậu nhóc thôi. Nếu em chấp
nhận sự theo đuổi của anh, hóa ra anh là phi công trẻ lái máy bay
bà già sao. Cho nên em từ chối sự theo đuổi của anh.
Hiểu Đồng nói xong hất mặt cười thách thức, Vĩnh Phong không thèm
chấp liền nói:
- Chẳng phải em nói, mối tình đầu của em là một cậu nhóc sao.
- Đúng là thù dai – Hiểu Đồng cong môi nói – Chuyện em nói xưa như
vậy mà vẫn nhớ.
- Đương nhiên rồi, anh mà gặp thằng nhóc đó, anh nhất định lột hết
đồ biêu xấu nó.
- Anh đúng là vô lại mà – Hiểu Đồng nguýt cậu mắng.
- Em làm anh nổi máu vô lại nữa rồi – Vĩnh Phong cười nói rồi tóm
chặt Hiểu Đồng trong vòng tay, không cho cô kịp lên tiếng.
Cuối cùng hai người cùng nằm trên mui xe, dựa người vào kính chắn
gió nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
- Đẹp quá – Hiểu Đồng reo lên.
- Lúc ở bên mỹ, anh thường hay nhìn bầu trời đầy sao bên đó, nhưng
anh lại chẳng thấy nó đẹp chút nào cả - Vĩnh phong bỗng trầm giọng
nói.
- Tại sao vậy? – Hiểu Đồng hiểu rõ ý tứ trong câu nói đó, nhưng cô
giả vờ không hiểu buồn bã hỏi:
- Vì bầu trời ở đó không có em – Vĩnh phong khẽ đáp.
Giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống trên gương mặt
Hiểu Đồng, cô nắm chặt tay Vĩnh Phong, khẽ nhích người sát về phía
cậu im lặng tiếp tục thưởng thức ánh sáng lấp lánh tỏa ra trên bầu
trời kia. Hiểu Đồng ngủ lúc nào không hay. Vĩnh Phong khẽ cười áo
khoát khoát lên người cô, luồn tay ra sau ót cô kéo cô tựa vào lòng
mình, ôm chặt lấy cô truyền cho cô hơi ấm xua tan cái lạnh của bóng
đêm. Mặt Hiểu Đồng vùi sâu vào lồng ngực Vĩnh Phong, hít thở hương
thơm trên người cậu an lành chìm vào giấc ngủ.
Hạnh phúc thật đơn sơ. Có người đi tìm mãi vẫn không thấy được hạnh
phúc trông khi nó luôn nằm gần bên. Hạnh phúc là thứ dễ dàng có
được, nhưng chúng ta có biết nắm giữ hay không.
Sự ủng hộ Anh Kỳ tăng rất nhanh, cô ta gần như nắm phần thắng trong
tay. Nhưng ngay sau đó một phóng sự được tung ra ngay trong tin
thời sự quan trọng của đài thành phố.
Đầu tiên là những hình ảnh của những con ghiện ốm yếu xanh xao, nằm
co rút vào một chỗ, không nhà không cửa rất đáng thương và khiến
người ta khiếp sợ.
Phóng sự đó nói về sự kêu gọi mọi người tự giác đi cai ghiện. Phóng
sự đã mời vài nhân vật phỏng vấn. Đầu tiên là hình ảnh của một cô
bé, gương mặt đã được che phủ.
- Do em ham chơi, nghe lời bạn nên thử. Nghĩ rằng chỉ một lần thôi
thì không sao, không ngờ lại bị ghiện. Từ trước tới giờ em luôn
ngoan ngoãn cho nên em rất sợ ba mẹ biết được. Lúc nào cũng phải
giấu diếm. Mỗi khi lên cơn ghiện em luôn tìm cớ đi ra khỏi nhà để
mua thuốc. Dần dà tiền ba mẹ cho không đủ để mua thuốc, phải lén
lút ăn cắp đồ đem bán. Còn nói dối để xin tiền. Sau này ba mẹ biết
được, em xấu hổ đành bỏ nhà đi. Đi theo tụi bạn ăn cắp để có tiền
tiêu xài và hút chích, bị công an đuổi bắt. Sau đó em gặp được chị
Đình Ân, chị ấy đã khuyên em tự giác đi cai ghiện để sống tốt lên.
Em thấy mình hồi trước thật là ngốc, không biết tự đi cai ghiện, vì
xấu hổ mà không dám nói ra, cho nên cáng lún càng sâu. Bây giờ em
đang tham gia cai ghiện củng với rất nhiều người. Nghe nói một số
bạn cở tuổi em cũng được chị Đình Ân khuyên nhủ mà tự tham gia cai
ghiện. Em hy vọng sau khi cai xong, sẽ tiếp tục được mọi người, gia
đình tiếp nhận lại em.
Sau đó lại hiện lên rất nhiều bạn trẻ vì lỡ lầm đường lạc lối và
xấu hổ mà không dám nói ra đã được Đình Ân khuyên nhủ tự giác đi
cai ghiện.
Phóng viên đã tường thuật lại mọi hoạt động cai ghiện của các em ấy
trong trại cai ghiện. Những gương mặt lúc trước xanh xao, nay đã
dần hồng hào, những gương mặt buồn bã nay đã trở nên vui tươi
hơn.
Sau đó lại hiện lên hình ảnh của những người thân của các em
ấy.
- Gia đình tôi có một đứa con, tôi thương nó lắm và cũng rất tin
tưởng vì nó rất nghe lời. Có một dạo tôi thấy nó rất kì lạ, nhưng
vì bận rộn và nghĩ con mình đang trong giai đoạn phát triển nên mới
có những hành động lạ trên. Nào ngờ con của tôi bị bạn bè xấu xúi
giục đi hút chích. Còn về nhà ăn cắp tiền hết lần này đến lần khác.
Gia đình tôi vì xấu hổ với bà con hàng xóm nên giận mà đuổi nó đi.
Tới chừng nguôi giận thì hối hận vô cùng. Tìm con nhưng chẳng biết
nó ở đâu. Sau đó mới biết tin, con tôi đã được nữ diễn viên Đình Ân
khuyên nhủ tự giác đi cai ghiện còn thông báo về gia đình chúng tôi
nữa. Tôi rất vui mừng và rất cám ơn cô Đình Ân đã giúp đỡ con tôi
và gia đình.
Thời sự còn đưa ra một số ý kiến của người dân:
- Xóm tôi hồi trước rất an bình, từ dạo cái bọn buôn heroin tới
đây. Mấy đứa trẻ học đòi bị dụ dỗ. Rồi sinh ra trộm cắp. Thành thử,
mọi người đều lo sợ nhà mình bị trộm mà sống không yên. Đến cả cái
mắc áo tôi phơi ngoài sào cũng bị tụi nó lấy đi thiệt là khổ
mà.
………………….
- Tôi có nghe về hành động của diễn viên Đình Ân, tôi rất ủng hộ.
Lớp trẻ con em chúng ta ngày càng sa đọa thiếu ý thức. Cần phải
được khuyên nhủ tự giác đi cai như vậy đất nước này mới được yên ổn
giàu đẹp được. Cứ để tình trạng trộm cắp diễn ra khắp nơi, người
dân sống không yên mà đất nước cũng thiếu người chống đỡ, mất đi
những mầm non tương lai.
……………………..
- Tôi cũng có nghe về cuộc thi của hai nữ diễn viên này. Lúc đầu
tôi đã bình chọn cho cơ Anh Kỳ vì những hành động giúp đỡ người giá
neo đơn và trẻ mồ côi của cô ấy. Nhưng sau này, tôi được biết cô
Đình Ân đã tham gia cùng mọi người khuyên nhủ mọi người tự giác đi
cai ghiện. Tôi thấy hành động này của cô ấy thiết thực hơn rất
nhiều. Bởi vì đây là chuyện trước mắt cần phải giải quyết để xã hội
tốt đẹp hơn. Còn về các đoàn thể, nếu cô Anh Kỳ không tài trợ thì
còn thiếu gì tập đoàn công ty khác tài trợ chứ. Cho nên tôi cùng
mọi người xung quanh đều nhất quyết bầu cho cô Đình Ân.
- Con tôi đã được cô Đình Ân giúp đỡ, tự giác đi cai ghiện, tương
lai của nó sau này cũng sáng lạng hơn. Gia đình tôi rất biết ơn cô
ấy, cho nên tôi và gia đình quyết định cùng nhắn tin bầu chọn cho
cô Đình Ân.
Sau cùng là hình ảnh của Đình Ân :
- Tất cả mọi người, hãy cùng nhau đẩy lùi ma túy, kẻ gây hại cho
cuộc sống của chúng ta. Đừng vì mặc cảm xấu hổ mà tiếp tục sai lầm
làm bạn với ma túy mà nhận lấy hậu quả xấu. Đánh chó chạy đi không
ai đánh người chạy lại. Chĩ cần bản thân mọi người dám tự nguyện đi
cai ghiện để thể hiện sự dũng cảm đáng để mọi người khen ngợi. Còn
hơn cứ tiếp tục sai lầm khiến mọi người xa lánh. Hãy biết tự yêu
thương bản thân mình.
Sau đó, bài phóng sự còn cho biết thêm từ việc các em nhỏ tự gíac
đi cai ghiện đã khai ra những địa điểm buôn bán ma túy giúp cơ quan
điều tra bắt trọn ổ. Tin này khiến cho mọi người vui mừng vô
cùng.
Ngay sau khi bài phóng sự xuất hiện thì cột bình chọn cho Đình Ân
chỉ một ngày mà tăng vọt. Chẳng mấy chốc đuổi kịp Anh Kỳ. Sau đó là
vượt lên trên một cách nhanh chóng.
- Tuyệt quá đi - Minh Thùy nhìn cột điểm phấn khích reo lên – Chị
Hiểu Đồng, chị tài thật, tìm được đề tài hay như vậy.
- Chỉ là tình cờ chị đi xe buýt nhìn thấy băng rôn kêu gọi mọi
người tự nguyện đi cai ghiện thôi. Cho nên mới lấy nó để tham dự
thôi – Hiểu Đồng mĩm cười khiêm tốn nói, cô nhìn vẻ mặt rạng rỡ của
Đình Ân mà lòng cũng thấy vui theo.
- Làm sao mà cậu tìm thấy những em nhỏ bị ghiện đó hay vậy – Đình
Ân cười vui vẻ hỏi.
- Vậy thì cậu phải cảm ơn Thiên Minh mới được – Hiểu Đồng đáp –
Chính anh ấy đã cho đàn em đi tìm đó.
- Nhưng thời gian ngắn như vậy mà cậu và anh ấy tra ra được nhiều
việc như vậy sao? – Đình Ân tiếp tục thắc mắc. Minh Thùy cũng tò mò
yên lặng lắng nghe.
- Không! Mình và Thiên Minh đã điều tra trước đó rồi. Ngay khi bắt
đầu cuộc thi, mình đã bảo anh ấy cho người điều tra – Hiểu Đồng từ
tốn giải thích.
- Thật sao! – Đình Ân và Minh Thùy cùng hỏi một lúc.
Hiểu Đồng mĩm cười gật đầu.
- Vậy là ngay từ đầu, cậu đã định mình và Anh Kỳ sẽ tiếp tục thi
đấu à – Đình Ân kinh ngạc hỏi
- Đúng vậy. Ngay từ đầu, mình đã định tỷ số hòa.
- Vì lẽ gì ?
- Vì Vĩnh Thành nói cho mình biết, bà Mai Hoa và chủ tịch cũng về
nước. Cho nên mình đoán, bà Mai Hoa nhất định sẽ có động thái với
mình. Nhưng con cáo già như bà ta sẽ không trực tiếp đánh vào mình
tránh bị thương, nên sẽ dùng người bên cạnh mình để uy hiếp mình.
Mà người đó chắc chắn là cậu. Sở dĩ bà ta để trận đấu này hòa là vì
mục đích muốn gây chú ý cho sản phẩm mới, và uy hiếp mình, một mũi
tên bắn trúng hai đích. Tiếc rằng lần này bà ta tính sai nước cờ.
Cậu đã là người chiến thắng. Chỉ có điều, mình không tin bà ta chịu
để yên như vậy.
Rồi Hiểu Đồng nhìn gương mặt thất thần thoáng chút lo lắng của Đình
Ân và cái rùng mình của Minh Thùy cười nói:
- Yên tâm đi, mục tiêu của bà ấy là mình. Mình tuyệt đối không để
bà ấy hại những người thân của mình.
Ngay sau đó, một cuộc họp đã diễn ra khi cột bình chọn của Đình Ân
cao hơn Anh Kỳ. Ngay khi tất cả cổ đông đều nhất trí chọn Đình Ân
vào vị trí đại diện cho sản phẩm mới thì cánh cửa phòng họp mở
ra
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, ai là người dám mở cửa khi
mà các cấp lãnh đạo đang hội họp như thế. Nhưng người bước vào lại
khiến mọi người một phen king ngạc đứng bật dậy chào đón. Người đó
không phải ai khác chính là bà Mai Hoa.
- Mẹ - Vĩnh Thành và Vĩnh Phong cùng lúc kêu lên.
- Chào bà chủ tịch – Tất cả mọi người đều lần lượt lên tiếng
chào.
Bà Mai Hoa dáng vẻ sang trọng đầy kiêu hãnh từ từ bước vào, tháp
tùng bà chính là vị trợ lí trung thành. Từ lúc bà bước vào không
khí vốn nghiêm trang của buổi họp càng căng thẳng hơn. Bà tiến lại
ngay cái ghế cao nhất bên trong và ngồi xuống, Vĩnh Thành liền lùi
lại nhường ghế cho bà và ngồi vào cái ghế bên cạnh vừa được một
nhân viên nhanh nhẹn đem đến.
- Mọi người ngồi đi – Bà mĩm cười nói, nhưng ánh mắt bà quét ngay
đến vị trí cuối cùng của bàn họp, nơi có một ánh mắt vừa như băng
giá vừa như núi lửa phun trào nhìn bà, nhưng nét mặt lại thấp
thoáng nụ cười vừa chế nhạo vừa tự tin, vừa xem thường.
Chỉ vài giây phút chạm mắt nhau, hai ánh mắt vừa như thách thức
nhau, vừa như kiên dè nhau. Cuối cùng, một tiếng nói vang lên cắt
ngang ánh mắt của bà Mai Hoa, trước khi bà thu lại ánh nhìn của
mình, bà thấy một nụ cười chiến thắng trên khóe môi người đó.
- Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây – Chính là Vĩnh Thành lên tiếng
cắt ngang.
- Mẹ đến để nghe mọi người bàn về việc chọn người đại diện – Bà nhẹ
nhàng cười nói, khí chất cao sang trong giọng nói khiến người ta
kính trọng – Mọi người bàn đến đâu rồi, tiếp tục đi.
- Chúng tôi đã bàn xong rồi rồi. Vì cô Đình Ân đã thắng trong cuộc
bình chọn này nên người đại diện cho sản phẩm mới của chúng ta
chính là cô Đình Ân – Giám đốc Điền đứng lên báo cáo.
Bà Mai Hoa nghe xong gật gật đầu. Lát sau bà nghiêng đầu nhìn mọi
người hỏi:
- Có ai có ý kiến gì không?
Tất cả mọi người đều im lặng. Vĩnh Thành bèn lên tiếng:
- Mẹ! Tất cả đều đồng ý cả rồi, con thấy chúng ta cứ thế tiến hành
thôi.
- Vĩnh Phong, con thì sao? – Bà đưa mắt nhìn vĩnh Phong.
- Con không có ý kiến gì hết – Vĩnh Phong lạnh nhạt trả lời.
- Được, mọi người không ai có ý kiến gì, nhưng tôi có ý kiến – Bà
Mai Hoa nhẹ nhàng gật đầu mĩm cười nói.
- Vâng, phu nhân cứ nói, chúng tôi xin lắng nghe – Giám đốc Lâm lên
tiếng tán thành. Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với lời của
giám đốc Lâm. Điều này cho thấy, lời nói của bà vô cùng quan
trọng.
- Mọi người cũng biết – Bà Mai Hoa hắng giọng nói – Anh Kỳ vốn là
diễn viên nổi tiếng được rất nhiều người biết đến. Nếu để cô ấy làm
người mẫu đại diện cho chúng ta, chắc chắn khi sản phẩm này của
chúng ta được tung ra thị trường bên ngoài sẽ dễ dàng được mọi
người đón nhận hơn là một diễn viên chỉ được biết đến ở trong nước
như Đình Ân. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận hình ảnh và sự cố
gắng của cô Đình Ân trong thời gian vừa qua. Cho nên tôi đề nghị:
Hãy để cho Đình Ân làm người mẫu đại diện cho chúng ta trong nước,
còn người mẫu đại diện cho chúng ta ở nước ngoài chính là Anh Kỳ.
Không biết các vị nghĩ sao.
Lời bà Mai Hoa vốn luôn được mọi người nể trọng, nay bà lại nói rất
có lý khiến mọi người gật đầu tán
thành. Có người vừa nghe xong liền thầm nghĩ:” Cáo già cuối cùng
cũng ra khỏi hang” liền lập tức phản đối.
- Tôi phản đối.
Hiểu Đồng đứng lên lên tiếng phản đối. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ
dồn về phía cô.
- Nghe nói cô là đại diện của tập đoàn Vĩnh Phát – Bà Mai Hoa làm
như nửa tôn trọng, nửa khinh thường một kẻ đại diện nhỏ mọn như
cô.
- Đúng vậy – Hiểu Đồng đáp không một chút khách khí.
- Được, vậy thì cô cho biết lí do cô phản đối yêu cầu của tôi là gì
– Bà Mai Hoa trừng mắt hỏi, khóe môi giật giật.
- Bởi vì Anh Kỳ đã thua cuộc. Huống hồ sự việc lần này được công bố
rộng rãi như thế, bây giờ lật lọng bảo người ta chỉ có thể làm
người mẫu đại diện ở trong nước thì mặt mũi người ta để ở đâu. Nếu
ngay từ đầu không muốn người ta thắng thì đừng chấp nhận cuộc thi
làm gì. Có chơi có chịu. Thắng là thắng, thua là
thua – Hiểu Đồng không một chút sợ hãi nói thẳng một cách khinh
miệt, ánh mắt bày tỏ rõ sự khinh thường.
Bà Mai Hoa tái cả mặt, ánh mắt trừng trừng giận dữ. Tất cả cổ đông
trong đó đều hoảng sợ, họ liêc nhìn cô gái bé nhỏ kia như một con
thỏ trắng hiền lành lại dám đương đầu với một con hổ to lớn. Chẳng
ai dám nói gì, lặng lẽ nuốt nước bọt, bịn rịn mồ hôi. Có người còn
lặng lẽ nhìn Hiểu Đồng ra hiệu ngầm, nhưng cô phớt lờ, còn cố tình
giương mắt lên thách thức.
- Được rồi – Vĩnh Phong chợt lên tiếng cắt ngang không khí căng
thẳng này – Chuyện này chúng ta bàn sau đi.
- Đúng đó – Tất cả mọi người bèn hùa nhau tán thành.
- Tôi không đồng ý – Hiểu Đồng lại tiếp tục lên tiếng – Chuyện này
sớm muộn cũng phải bàn. Bàn trước hay bàn sau thì đều như nhau. Tốt
nhất nên dứt khoát một lần để còn tiếp tục những công việc khác.
Tôi không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho một việc đơn giản
thế này. Thời gian làm việc khác để tăng lợi nhuận tập đoàn lên,
như vậy vĩnh Phát của tôi cũng được hưởng lợi – Hiểu Đồng biết, nếu
lần này không đạt được thỏa thuận thì lần sau dưới sức ép của bà
Mai Hoa, họ chắc chắc chắn sẽ thay đổi quyết định ngày hôm nay, cho
nên cô cần phải ra đòn quyết định trước.
- Cô …- Bà Mai Hoa tức giận ra mặt.
- Thế nào? – Hiểu Đồng khẽ cười ánh mắt chế giễu hỏi.
- Cô đúng là không biết điều – Bà Mai Hoa tức giận đến độ đánh mất
cả phong độ thường thấy của mình mà tuông ra một câu mắng.
- Ồ … - Hiểu Đồng cảm thán một cái rồi giương mắt cười đáp trả -
Biết điều kiểu lật lọng như bà chủ tịch đây mới đúng sao.
- Ý cô là sao – Bà Mai Hoa giận dữ đập tay lên bàn cái rầm khiến
cho tất cả mọi người được một phen hồn ví lên mây .
- Ý tôi là bà cố tình làm cho một cuộc thi nhỏ trở nên rầm rộ, mời
những nhân vật lớn đến chấm điểm, muốn làm bẽ mặt người ta. Cuối
cùng không ngờ người ta lại thắng rồi thì lật lọng nói chỉ là người
mẫu đại diện trong nước – Hiểu Đồng cố tình nói thẳng chọc giận bà
ta.
Bà Mai Hoa tức đến run người. Chưa bao giờ bà bị sỉ nhục như hôm
nay, lại còn là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch nữa. Thế này thì mặt
mũi thể diện của bà còn để đâu được nữa. Nhưng bà lại không thể
phản bác lại lời của Hiểu Đồng được nữa.
- Hiểu Đồng! – Tiếng Vĩnh Thành vang lên, cậu nhìn cô với ánh mắt
cảnh cáo. Cậu sợ rằng nếu cô tiếp tục đối đầu với mẹ cậu thì sẽ có
hậu quả khôn lường.
Hiểu Đồng hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh, đáp lại ánh
mắt của Vĩnh Thành:” Nể mặt anh, em không làm khó bà ta nữa”.
Bà Mai Hoa nghe Vĩnh Thành lên tiếng, cho rằng Vĩnh Thành đang bênh
vực mình thì thấy vui vẻ hơn một tí. Cơn giận đã nguôi đi một phần,
cố lấy lại phong độ nghiêm trang hòa nhã để nói:
- Sở dĩ tôi đưa ra đề nghị như vậy là vì Anh Kỳ mới về nước chưa
thông hiểu được tình hình trong nước cho lắm. Nên Đình Ân mới dễ
dàng thắng cuộc, cho nên vì sự công bằng tôi mới đề nghị như
vậy.
- Thì ra là vậy ….- Tất cả mọi người luôn có chiều hướng xua nịnh
bà ta nên lập tức hùa theo – Làm như vậy rất đúng.
Hiểu Đồng tức giận vô cùng, con cáo già này trước sau cũng nhất
định không buông tha con mồi của mình. Được, vậy thì không cần nể
mặt nữa.
- Ý của bà chủ tịch là chỉ cần thi lại lần nữa thì Anh Kỳ nhất định
sẽ không thua ?
- Đúng vậy – Bà Mai Hoa cười gật đầu xác nhận.
- Được, vậy thì thi lại thôi – Hiểu Đồng nhếch môi khẽ cười
nói.
- Cái gì, phải thi lần nữa sao – Minh Thùy vừa kinh ngạc, vừa hoảng
hốt kêu lên.
- Ừ … - Hiểu Đồng khẽ cười.
Đình Ân không nói gì, cô quyết định tin tưởng mình sẽ thắng bởi vì
cô tin Hiểu Đồng.
- Vậy lần này thi như thế nào? – Mình Thùy sốt ruột hỏi.
- Vẫn như vậy – Hiếu Đồng đáp gọn
- Vẫn kế hoạch tuyên truyền về ma túy ?
- Không.
- Vậy thì là cái gì?
- Chị chưa biết – Hiểu Đồng thong thả trả lời, nhưng thấy vẻ mặt
mắt chữ A miệng chữ O của Minh Thùy khẽ cười nói tiếp – Người thông
minh ắt có cách thông minh.
Khi Minh Thùy ra tiễn Hiểu Đồng về thì thấy anh chàng Quốc Bảo đã
đứng đợi trước cỗng nhà từ lúc nào không biết .
- Sao anh lại đến đây? – Minh Thùy hất măt nhìn Quốc Bảo đầy khó
chịu hỏi. Cô vẫn còn nổi giận vì chyện người mẫu Như Lan đột nhiên
thay đổi thái độ, khién họ một phen khốn đốn.
- Đến rủ em cùng đi chơi – Quốc Bảo không hề để ý đến thái độ của
Minh Thùy, cậu mĩm cười rạng rỡ nói.
- Sao tôi phải đi chơi với anh! – Minh Thùy trố mắt nhìn Quốc Bảo
gườm giọng hỏi.
- Vì bây giờ em là bạn gái của anh rồi – Quốc Bảo cười thích chí,
tất cả mọi người đều thấy được niềm hạnh phúc dâng lên trong đáy
mắt cậu.
- Ai là bạn gái của anh – Minh Thùy bĩu môi, chớp mắt lơ đãng
nói.
- Chẳng phải em đã nói…- Quốc bảo ngơ ngác nói.
- Anh còn dám nhắc lại. Ai cam đoan với toi6là chị anh sẽ giúp chứ,
còn nói, chị anh thương anh nhất, cuối cùng thì sao, chị anh quay
lại nối giáo cho giặc khiến bọn tôi khổ sở thế nào biết không hả.
Cũng may là anh Thiên Minh biết tin kịp lúc, nếu không chúng tôi
thua nhục nhã lúc nào không hay rồi.
- Nhưng mà … - Quốc Bảo khổ sở nói, cậu cũng không ngờ lại bị bà
chị họ bán đứng một cách thê thảm như vầy.
- Được rồi – Hiểu Đòng thấy vậy bèn lên tiếng – Minh Thùy truyện đó
cũng không phải lỗi Quốc Bảo, cậu ấy cũng lấy công chuộc tội, giúp
chúng ta chạy đi trang phục rồi.Nếu không có cậu ấy giúp, chúng ta
đã thua từ lâu rồi.
- Phải đó, phải đó …côi như lấy công chuộc tội rồi đi – Quốc Bảo
mừng rỡ hùa theo, ánh mắt nhìn Hiểu Đồng đầy cảm kích.
- Em mặc kệ, lần thi này chị Đình Ân thắng thì em sẽ nghĩ lại, còn
nếu thua, bảo anh ta cách xa em ba bước – Mình Thùy nguýt một hơi
dài nói rồi đóng sầm cửa lại bỏ đi vào trong nhà.
Vẻ mặt Quốc Bảo tiu nghỉu từ lúc Minh Thùy đóng sầm cửa lại. Hôm
nay biết Minh Thùy được nghỉ, cậu đã kì công chuẩn bị rất nhiều cho
buổi hẹn hò đầu tiên này, chẳng dè mọi sự lại như thế. Hiểu Đồn
thấy thế cũng không đành lòng, cô biết Minh Thùy cũng bắt đầu thích
Quốc Bảo rồi, chỉ là trẻ con không chịu thừa nhận mà thôi. Cô nhún
vai một cái nói:
- Được rồi, nể tình giao hảo của chúng ta nhiều năm nay. Mình giúp
cậu theo đuổi Minh Thùy vậy.
- Thật sao? – Mắt Quốc Bảo sáng rực lên hỏi.
- Thật – Hiểu Đồng gật đầu đáp – Nhưng bây giờ phiền cậu làm tài xế
đưa mình về nha.
Hiểu Đồng đã chui vào xe, thấy Quốc Bảo còn đứng ngớ ra đó thì liền
giục.
- Này mau lên, mình không giúp không công đâu. Phí tiết kiệm tiền
đi xe coi như lợi phí trả công mình bỏ ra giúp cậu.
Quốc Bảo thở dài chui vào xe. Không ngờ Hiểu Đồng lại thực dụng đến
vậy. Hiểu Đồng nhìn QUốc Bảo thì nhăn răng ra cười, giúp đỡ thì
giúp đỡ nhưng thấy lợi cũng không nên bỏ qua.
Hôm sau, Đình Ân rủ Hiểu Đồng đi đến trung tâm mua sắ để mua tăng
Thiên Minh một chiếc áo vì cậu đã vất vả giúp cô chạy ngược chạy
xuôi cho cuộc thi. Cả hai người đi rất vui vẻ, đang lựa chọn một
chiếc áo sơ mi thì nghe tiếng của một nguòi bên cạnh:
- Bác gái, bác xem chiếc áo này anh Vĩnh Phong mặc vào có đẹp
không?
- Đẹp lắm, con đúng là có mắt nhìn. Cái áo lần trước con tặng, Vĩnh
Phong mặc vào trông rất đẹp – Lại một giọng nói quen vang
lên.
- Đâu có, đâu có, tại anh ấy vốn dĩ đẹp trai cao ráo, bận gì cũng
đẹp mà – Cô gái thẹn thùng nói.
Hiểu Đồng và Đình Ân ngẩng đàu nhìn lên thì hóa ra là bà Mai Hoa và
Anh Kỳ.
- Thật trùng hợp – Anh Kỳ lên tiếng trước.
- Đúng vậy, thật trùng hợp – Hiểu Đồng khẽ cười chào nói, ánh mắt
quét nhẹ lê người bà Mai Hoa.
- Hai người đúng là rảnh rỗi nhỉ, đang trong giai đoạn thi đấu mà
còn có thòi gian đi mua đồ - Bà Mai Hoa cười châm biếm.
- Tôi lại nghĩ, người bận rộn phải là cô Anh Kỳ mới đúng. Phải suy
nghĩ làm sao để có thể đánh bại tôi. Không ngờ cô ấy lại có thời
gian đi lấy lòng mẹ của người khác – Lần này Đình Ân len tiếng đáp
trả. Cô không muốn hai người trước mặt ức hiếp bạn mình.
Hai người kia không ngờ Đình Ân lại nói thế thì tái mặt. Anh Kỳ tức
giận nói:
- Cô…
Nhưng bà Mai Hoa đã đua tay chặn lại, khiến cô đành hậm hực im lạng
ném ánh nhìn đầy tia sét về phía Hiểu Đồng và Đình Ân.
- Cô nên lo cho chính mình đi. Không chừng lần này ngườ thua chính
là cô – Bà Mai Ha mĩm cười hòa nhã nói.
- Vậy sao.Vậy chắc lần này cô Anh Kỳ đã tìm hiểu kỹ tình hình trong
nước rồi phải không? – Hiểu Đồng cười mỉa mai hỏi, rồi nhẩng đầu
nhìn bà Mai Hoa đanh giọng nói – Hy vọng lần này, bà chủ tịch không
lật lộng lần nữa.
Bà Mai Hoa giận run cả người, nhưng đành nén giận bảo với Anh
Kỳ:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người vừa đi ngang qua Đình Ân và Hiểu Đồng thì cô đã thì thầm
nói:
- Có biết tại sao tôi thà mạo hiểm thi lần nữa cũng không hcịu đề
nghị của bà chủ tịch không?
Bước chân hai người kia bỗng khựng lại, mắt lập tức quay sang nhìn
Hiểu Đồng. Cô khẽ cười bình thản nói:
- Ngay từ đầu tôi đã nghĩ đến việc để cô làm người mẫu đại diện bên
ngoài, còn Đình Ân làm người mẫu đại diện trong nước bởi vì tọi
biết Vĩnh Phong nợ cô. Nhưng ngay giây phút cô cố tình vu oan tôi
ăn cắp. Tôi đã quyết không để cô được một món lợi nào thêm nữa, bởi
vì tôi không nợ cô – Hiểu Dồng khẽ nghiêng người kề sát Anh Kỳ nói.
Nắm tay Anh Kỳ siết chặt lại, rồi bỏ đi.
Nhưng sau đó, họ nghe tin Anh Kỳ đã cướp đi kế hoạch kêu gọi mọi
người tự nguyện cai ghiện. Cô ta cho người đầu tư vào trong các
trại cai ghiện rất nhiều thứ tù máy móc thuốc men. Thậm chí là việc
cai ghiện không tốn tiền. Trước đây, khi con cháu bị ghiện, gia
đình phải đưa đi cai và đóng không ít tiền để các bác sĩ ở đây giúp
con cháu mình cai thuốc. Nhưng giờ đây, họ không cần đóng tiền, bởi
vì cơ sở vật chất đã đuọc đài thọ một cách đầy đủ. Các thanh niên
cai ghiện cũng có được những phương thức thể thao lành mạnh để đẩy
lùi cơn ghiện. Có các bác sĩ, y tá tậm tâm.Báo chí đăng tin rầm rộ.
Nhưng lần này tất cả mọi người không vội bầ chọn cho Anh Kỳ như lần
trước nữa mà imlặng chờ động tĩnh từ Đình Ân.
- Rầm… - Minh Thùy tức giận đập mạnh từ báo trong tay xuống mặt bàn
– cái gì mà điều tra kỹ tình hình trong nước chứ. Cướp cạn kế hoạch
của người ta như vậy mà còn trơ trẻn lên báo.
- Bình tĩnh đi – Đình Ân vội vuốt giận Minh Thùy, cô bé này vốn bộc
trực nóng tính mà, sau đó quay sang Hiểu Đồng hỏi – Bước tiếp theo
chúng ta làm gì?
- Cô ta cướp của mình thì mình sẽ cướp lại của cô ta – Hiểu Đồng
khẽ cười nói – Hôm nay được nghỉ, phải dẫn bé Đừng à bé Phong đi
chơi thôi. Hai người cũng cùng đi luôn đi.
- Đi đâu – Đình Ân và Minh thỳ cùng lên tiếng hỏi.
- Đi rồi khắc biết - Hiểu Đồng ra vẻ bí mật nói.
Trời tối, Hiểu Đồng dẫn bé Đường và bé Phong về nhà. Hai đứa bé hôm
nay chơi rất vui, trên đường kể rất nhiều chuyện khiến Hiểu Đồng
cười rất nhiều. Vừa đến nhà th2 thấy mọt bóng người thật tao nhã
đứn dựa lưng vào xe một cách bình thản nhìn về phía ba người bọn
họ.
- Anh Phong! - Bé Đường mừng rỡ reo lên, rồi chạy vội dến ôm chầm
lấy Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong cũng cúi người giang tay ôm lấy bé Đường ẵm lên cao. Hai
anh em quấn quýt vô cùng.Hiểu Đồng khẽ cười. Bé Đường lúc trước
luôn sợ người lạ, chỉ có mỗi Vĩnh Phong là không, thậm chí có lúc
Hiểu Đồng thấy con bé còn thích Vĩnh Phong hơn cả mình. Điều lạ là,
tuy bé Đường cũng thích Vĩnh Thành nhưng không quấn quýt mừng rỡ
như Vĩnh Phong, mặc dù Vĩnh Thành cũng khá chiều chuộng bé Đường.
Hiểu Đồng đã cho rằng vì Vĩnh Phong là người tạo cho bé Đường cảm
gíac của một người cha trước nên mới thế. Cô không ngờ rằng đằng
sau còn có một việc không thể ngờ tới.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
- Con cũng muốn …- Bé Phong cũng lẫm chẫm chạy tới giơ cao hai tay
đòi.
- Sao anh lại đến đây ? – Hiểu Đồng đi đến gần cười hỏi.
- Đến cùng mọi người ăn cơm – Vĩnh Phong cười trả lời.
- Nhưng hôm nay em không nấu cơm, định gọi đồ ăn đemt ới – Hiểu
Đồng bối rối nói.
- Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn. Hai đứa muốn ăn kem gì nào? – Vĩnh
Phong quay qua nhìn hai đứ bé chìu chuộng hỏi.
- Em muốn ăn kem dâu – Bé Đường mừng rỡ reo lên.
- Kem…kem…- Bé Phong cũng đòi theo.
Hiểu Đồng khẽ cười nhìn ba người họ ngồi vào xe. Đây chính là hạnh
phúc. Chỉ tiếc rằng hạnh phúc này quá mong manh.
Trong cuộc bán đấu giá từ thiện của tháng, một bức tranh phong cảnh
biển khá lớn được đưa ra đấu giá. Bức tranh đó là do các em nhỏ
trong trại trẻ mồ côi đã cùng nhau tạo ra từ hàng ngàn vỏ sò rất
nhỏ, bức tranh vô cùng sắc xảo, tỉ mỉ và rất đẹp. Bức tranh nhanh
chóng được đưa ra với giá rất cao.
Một em bé gái khoảng 15 tuổi mặc một chiếc váy xanh nhạt xinh xắn
đứng ra nói:
- Đây là tác phẩm mà tất cả chúng làm đã bỏ công sức ra hoàn thành
hơn 1 tuần lể. Những vỏ sò này đều được chúng em lựa chọn tỷ mỷ và
nhặt về rất cực khổ. Đây chính là ước mơ và hy vọng về tương lai
của chúng em.
Các nhà doanh nghiệp đã tranh đấu liên tiếp để lấy cho được bức
tranh phong cảnh biển vô cùng độc đáo và rất đẹp này. Một phần nữa,
nhờ vào việc này sẽ có thể nâng cao hình ảnh công ty trước mặt công
chúng khi mà những buổi đấu giá từ thiện thế này rất thu hút sự chú
ý của báo chí truyền hình và công chúng quan tâm.
…………….
- 7 tỷ - Tiếng người chủ tọa vang lên, chiếc búa trên tay ông ta
giáng xuống.
- 10 tỷ – Một bàn tay giơ lên nói.
Tất cả mọi người đều ồ lên, qua lại nhìn mạnh thường quân vô cùng
rộng rãi kia. Người đó không phải là ai khác mà chính là anh chàng
tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn bất động sản lớn Phương
Thế.
Sau đó cái tin bức tranh vỏ sò được mua lại với giá khá cao mang
lại cho trại trẻ mồ côi một kinh phí lớn. Tất cả mọi người trong
trại trẻ đều vui mừng. Ngay sau đó, một bản tin thời sự lại lần nữa
đưa tin liên quan tới nữ diễn viên Đình Ân. Lần này, cô không hoạt
động trong phòng trào cổ vũ mọi người tự động cai nghiện mà là cùng
các em nhỏ đi tham quan biển.
Hình ảnh các em nhỏ lần đầu tiên được chạm chân vào làn nước mát
lạnh của biển thật khiến người ta xúc động. Hình ảnh Đình Ân cùng
các em nhỏ chơi đùa thật vui vẻ khiến người ta cảm thấy thật thoải
mái và vui vẻ. Rồi hình ảnh cô và các em nhỏ cùng nhau nhặt vỏ sò,
cùng nhau tạo nên bức tranh vỏ sò tuyệt đẹp.
- Em rất vui, ở trại trẻ tuy được ăn được chơi, nhưng đây là lần
đầu tiên em được đi biển. trước đây nhìn trên tivi thích lắm, nhưng
em biết là không có kinh phí. Lần này thỏa ước mong rồi – Giọng một
em bé gái run run đầy cảm xúc lên tiếng phát biểu khi phóng viên
đến phỏng vấn, sau đó vài em khác cũng tỏ ý thích thú như
thế.
Sau đó là một phóng sự ở một viện dưỡng lão. Các em nhỏ ở trại mồ
côi được đưa đến giao lưu với các cụ già. Những câu hỏi ngô ghê
được đặc ra hỏi của các em với các cụ được các cụ trả lời cặn kẽ.
Bọn trẻ chăm chú nhìn các cụ tạo ra các món đồ thủ công tuy đơn sơ
nhưng rất đẹp, và học hỏi theo.
- Tôi xa gia đình và con cháu lâu lắm rồi. Nhớ chúng lắm, nhưng bị
chúng bỏ mặc không đến thăm nữa.
Buồn lắm. Nhớ mấy đứa cháu nội lắm, tôi ước khi mình sắp chết có
thể gặp chúng một lần – Một cụ già nói trong nước mắt, vừa nói vừa
lấy khăn lau nước mắt kể lại nỗi đau trong lòng mình.
Vài cụ già kể lại lí do buồn mà mình hiện phải ở viện dưỡng lão chứ
không được xum họp với gia đình.
- Cô Đình Ân đưa mấy đứa bé này tới đây chúng tôi rất vui. Nhìn
chúng mà đỡ nhớ tới con cháu, chúng tôi cũng bớt tủi thân .
…………
Sau đó là rất nhiều lời cảm ơn của mọi người tới Đình Ân. Một người
quản lí của viện dưỡng lão đã đứng ra phát biểu:
- Tuy trước đây chúng tôi luôn được cô Anh Kỳ giúp đỡ tài trợ mọi
mặt. Chúng tôi rất cảm kích cô ấy. Nhưng mà cô Đình Ân lại đem đến
cho chúng tôi rất nhiều niềm vui, tuy rất nhỏ nhưng đó lại là điều
mà tất cả mọi người đều mong đợi. Hơn thế nữa, cô ấy còn chú ý đến
tình trạng sức khỏe cuộc sống của chúng tôi. Vốn dĩ trại dưỡng lão
là đất tư không hoàn toàn thuộc về chúng tôi, bên cạnh lại có nhà
máy xí nghiệp sản xuất, với cường độ khá lớn. Các cụ gài vốn đã khó
ngủ lại bị đánh thức vì nhà máy hoạt động quá sớm. Nhiều cụ vì vậy
mà sinh ra rất nhiều bệnh, không thể thoải mái nghỉ ngơi. Tổng giám
đốc Phương Thế Nam của tập đoàn bất động sản Phương Thế là một
người bạn của cô Đình Ân, nể lời cô đã tặng cho chúng tôi một mảnh
đất thuộc về riêng chúng tôi và vô cùng yên tĩnh thích hợp cho cuộc
sống an dưỡng của các cụ. Thiết nghĩ đây mới chính là điều mà chúng
tôi mong muốn nhất. Vì vậy chúng tôi vô cùng biết ơn và cảm kích cô
ấy.
Chương 34: Hãy buông tay em.
Hiểu Đồng có hẹn với Tuấn Kiệt, vừa ra về cô liền đón xe đến chỗ
hẹn. Lâu rồi cô và Tuấn Kiệt không liên lạc với nhau, không ngờ lần
này cậu lại hẹn gặp cô trước. Vừa bước vào, Hiểu Đồng bỗng khựng
lại vì quá bất ngờ với người ngồi cạnh Tuấn Kiệt. Cô gái mà cô vừa
mới quen – Hạ Khanh.
Gạt bỏ sự bất ngờ cô mĩm cười tiến lại bàn của họ, khẽ mĩm cười
chào Hạ Khanh rồi quay sang Tuấn Kiệt cười trêu:
- Haiz! Em còn tưởng bị người bạn tốt bỏ rơi nữa chứ.
Tuấn Kiệt cười buồn không nói gì, đầu cúi xuống nhìn ly cà phê
trong tay mình.
- Không ngờ hai người quen thân như vậy. Cứ tưởng chỉ là hợp tác
trong công việc thôi – Hạ Khanh bất ngờ lên tiếng, rồi nhìn Hiểu
Đồng khẽ cười nói – Chúc mừng em, bài phóng sự vô cùng xúc động
khiến tất cả mọi người đều khóc mà bầu chọn cho Đình Ân. Chiến
thắng thật oanh liệt với tỷ số gần như 100%.
- Chị quá lời rồi – Hiểu Đồng không tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng cũng
không tỏ vẻ tự cao, cô mĩm cười rạng rỡ, ánh mắt long long của sự
chiến thắng – Chỉ là em và họ có cuộc sống khá giống nhau mà thôi.
Những người có cuộc sống đầy đủ trong nhung lụa như Anh Kỳ sẽ không
thể nào hiểu được ước mơ và hy vọng của mọi người đâu. Với lại, suy
nghĩ vốn khác nhau nữa, Anh Kỳ chỉ chăm chăm lợi dụng họ tạo sự nổi
tiếng cho bản thân cô ta, còn bọn em đều nghĩ cho mọi người.
- Sao em lại biết bọn trẻ thích đi biển. Anh nghỉ tụi nó thích đi
khu trò chơi hơn chứ - Tuấn Kiệt đột nhiên hỏi chen vào.
- Em đã dẫn em gái của em và con của một người chị đến thăm trại
trẻ. Bọn trẻ con luôn được dặn là không được đòi hỏi quá nhiều, cho
nên chúng không bao giờ nói ra ước mơ của chúng. Cho nên em để bé
Đường em gái của em chơi cùng chúng và hỏi về ước mơ của chúng. Anh
cũng biết đó, trẻ con với nhau không có ngại ngùng gì, chúng nó thi
nhau nói sợ thích được nhìn biển. Em và Đình Ân cứ thế mà thực hiện
ước mơ cho chúng.
- Còn bức tranh, sao em lại nghĩ sẽ tạo một bức tranh như thế - Hạ
Khanh lên tiếng.
- Vì…- Hiểu Đồng đột nhiên im lặng, môi mím lại, mi mắt cụp xuống
phảng phất nổi u buồn, đó chính là nỗi đau của cô. Ước mơ cùng ba
tạo nên một bức tranh vỏ sò tặng mẹ, ước mơ làm một bức tranh tặng
sinh nhật Vĩnh Phong. Chẳng có ước mơ nào cô thực hiện được.
Hạ Khanh thấy Hiểu Đồng có vẻ buồn, không muốn nói đến , cô bèn xua
tay nói:
- Thôi chuyện cũng qua rồi, chúng ta đã thắng. Bõ qua chuyện này
đi.
Hiểu Đồng cười gật đầu rồi quay sang nhìn Tuấn Kiệt:
- Anh hẹn em đến đây có chuyện gì không? Mà hình như anh chưa giới
thiệu cho em biết mối quan hệ của hai người.
- Đây là chị gái sinh đôi của anh: Hạ Khanh – Tuấn Kiệt chỉ tay về
phía Hạ Khanh giới thiệu rồi im lặng một lát mới tiếp tục lên tiếng
– Thật ra anh muốn nói lời xin lỗi với em cho nên mới hẹn em ra
đây.
- Bỏ đi, hôm đó, em đã nói em không trách anh. Tình yêu vốn ích kỷ
mà. Chỉ hy vọng, anh và Anh Kỳ được vui vẻ bên nhau thì em mừng
rồi.
- Thật ra, từ lúc đó tới nay, anh không còn gặp lại cô ấy nữa. Anh
biết cô ấy chỉ lợi dụng anh để chiến thắng mà thôi, nhưng mà anh
lại ngốc nghếch cam tâm tình nguyện để cô ấy lợi dụng. Chỉ vì anh
không muốn cô ấy phải đau khổ khi thất bại, cho nên anh chọn cách
ích kỷ phản bội em. Anh cảm thấy có lỗi với em cho nên anh không
đến gặp cô ấy nữa – Tuấn Kiệt nói với giọng trầm khàn buồn
bã.
- Còn cô ấy, cô ấy muốn quay lại với anh mà, cô ấy phải đi tìm anh
chứ - Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên hỏi lại, cô không nghĩ Anh Kỳ trắng
trợn lợi dụng Tuấn Kiệt như vậy.
- Cô ấy không có đến tìm anh, đã biết cô ấy lừa dối nên anh cũng
chưa từng nuôi hy vọng cô ấy đến tìm anh.
- Cái thằng này – Hạ Khanh bỗng xen vào, cô dùng tay bẹo má Tuấn
Kiệt nói – Uổng công chị từ nhỏ luôn che chở cho em, nhường em cả
cái mền….sao lại vì một cô gái không đáng mà buồn bã thế chứ. Ngoan
ngoan đi, chị đây sẽ giới thiệu cho em hàng tá cô khác – Hạ Khanh
xoa coa đầu Tuấn Kiệt như một đứa trẻ.
- Chị …- Tuấn Kiệt kêu lên đầy xấu hổ, tuần tủi này mà còn bẹo má
và xoa đầu như đứa trẻ thì thật là mất mặt, lại còn ơ ngay nơi công
cộng.
Mặc dù biết Hạ Khanh cố tình làm vậy để an ủi Tuấn Kiệt nhưng Hiểu
Đồng cũng không nhịn được mà cười phá lên, khiến Tuấn Kiệt càng
thêm xấu hổ. Cậu bèn gắt lên:
- Hai người thôi ngay đi.
Nhưng càng bị Hiểu Đồng và Hạ Khanh trêu ghẹo thêm nữa. Không khí
nhờ vậy mà đã bớt phần u buồn. Hiểu Đồng không nỡ ăn hiếp Tuấn Kiệt
thêm nữa cho bèn nói:
- Được rồi, em tha cho anh với điều kiện là phải giúp Đình Ân có
những tấm hình đẹp đó nha.
- Thật ra, anh hẹn em ra cũng vì chuyện này – Tuấn Kiệt ngồi ngay
lại nhìn Hiểu Đồng nói - Sau khi hoàn thành xong, anh sẽ từ bỏ sự
nghiệp.
- Tại sao – Hiểu Đồng nghe vậy thì ngạc nhiên vô cùng.
- Trước đây, anh cãi lời gia đình đi học nhiếp ảnh cũng vì cô ấy.
Bây giờ cô ấy không còn bên cạnh anh nữa thì nhiếp ảnh cũng không
còn ý nghĩa gì nữa. Anh sẽ trở về giúp gia đình anh.
Hiểu Đồng gật gù vẻ đồng cảm. Hạ Khanh vỗ vỗ vai Tuấn Kiệt
nói:
- Em trai chị cuối cùng cũng lớn rồi.
- Chị hơn em có ba phút thôi, đừng làm như hiểu đời hơn em chứ -
Tuấn Kiệt cự nự lại phản đối, thái độ xem mình như trẻ con của Hạ
Khanh. Hạ Khanh cười không nói gì. Sau đó họ lại tiếp tục trò
chuyện vui vẻ. Hiểu Đồng cảm thấy hai chị em nhà này vô cùng dễ
thương.
Đến khi ra về, Hạ Khanh quay đầu nhìn Hiểu Đồng lần nữa, môi mấp
máy muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại lắc đầu bỏ đi. Hiểu Đồng cũng
chú ý từ đầu dường như Hạ Khanh có điều gì muốn nói với mình, nhưng
cô không lên tiếng mà đợi Hạ Khanh nói. Khi thấy Hạ Khanh quay đầu
nhìn mình muốn nói điều gì đó rồi thôi, cô cũng im lặng không hỏi
thêm.
Thật không ngờ trên đường về cô lại gặp Anh Kỳ, vốn dĩ chỉ muốn tấp
vào mua tặng Đình Ân một món quà mừng chiến thắng. Cô lên trền quầy
mỹ phẩm cao cấp của Plaza … đang lựa chọn quà thì phía trước bỗng
ồn ào tiếng mắng ****. Ngẩng đầu nhìn lên thì thầy một dáng vẻ nằng
nặc sát khí và một dáng vẻ cực kì thảm hại đến đáng thương.
- Đã nói với chị rồi, ngoài Strawberris Champagne tôi không thích
bất kì loại nước hoa nào cả. Đừng có xịt lung tung trên người tôi –
Anh Kỳ không cần giữ hình tượng của mình nữa, và cũng không giữ thể
diện cho Vũ Quỳnh mà cứ quát nạt ầm ĩ chỗ đông người.
- Chị xin lỗi, chị không cố ý, để chị giúp em lau cho bớt muội –
Tiếng Vũ Quỳnh sợ hãi, cô lúng túng dùng khăn lau vào vùng tay đã
bị xịt nước hoa của Anh Kỳ.
- Không cần, tôi tự lau. Chị đúng là vô dụng mà, làm có chút chuyện
cũng không xong – Anh Kỳ giận dữ giật cái khăn trên tay Vũ Quỳnh,
lau sách vết nước hoa rồi quăng mạnh cái khăn vào mặt Vũ
Quỳnh.
Bất chợt Anh Kỳ quay đầu nhìn thấy Hiểu Đồng, cô sững người, nhìn
Hiểu Đồng đầy căm tức. Hiểu Đồng chỉ cười nhạt tiếp tục bước đi
không thèm để ý. Anh Kỳ nèm chi Hiểu Đồng cái nhìn đầy lửa rồi quay
sang mắng Vũ Quỳnh.
- Mau xách đồ đem xuống cho tôi. Cẩn thận đó, chị mà làm hư là
không yên với tôi đâu.
Cô ta vùng vằng đi ra khỏi chỗ đó, còn cố tình va vào Hiểu Đồng một
cái rõ đau. Hiểu Đồng lắc đầu cười, bất chợt nhìn thấy gương mặt
của Vũ Quỳnh đang tay xách nách mang khệ nệ đi tới. Vũ Quỳnh nhìn
thấy Hiểu Đồng cũng khựng lại, gương mặt lúng túng và xấu hổ. Cô từ
một đại tiểu thư giờ đây sa cơ đến nông nỗi này thật nhục nhã. Vì
lúng túng nên cô làm rớt đồ.
Hiểu Đồng thấy vậy, không tính toán chuyện cũ, huống hồ cô ta cũng
đáng thương lắm rồi còn chấp nhặt chuyện củ làm gì, bèn cúi xuống
giúp cô ta nhặc đồ lên. Nhạ nhặn đặt vào tay Vũ Quỳnh, cô ta nhìn
Hiểu Đồng không chớp mắt, Hiểu Đồng bèn cười nói:
- Cẩn thận, kẻo rớt nữa lại bị là đó.
Vũ Quỳnh nhìn Hiểu Đồng mặt đầy cảm kích cô e dè nhận lấy mấy túi
giấy từ tay Hiểu Đồng. Hiểu Đồng cũng không nói gì thêm định bỏ đi
nhưng Vũ Quỳnh đã gọi lại.
- Xin lỗi… - Vũ Quỳnh lắp bắp nói – Trước đây là do tôi cạn nghĩ
cho nên mới phạm phải sai lầm. Trong thời gian vừa qua tôi rất hối
hận. Chuyện lần trước, tôi không cố ý đâu, chỉ tại vì Anh Kỳ ép
buộc. Tôi thật sự xin lỗi.