- Mẹ thôi đi, con không cho phép mẹ sỉ nhục cô ấy – Vĩnh Thành phẫn
nộ cắt lời bà Mai Hoa.
- Bốp…..
- Bây giờ con dám lơn tiếng với mẹ sao. Từ trước đến nay, con chưa
bao giờ dám cãi lại lời mẹ, nay con dám quát mắng mẹ. Con làm mẹ
quá đau lòng rồi. Con đừng mong mẹ tác hợp cho con và con bé
đó.
- Con lặp lại lần nữa. Con yêu Hiểu Đồng, con sẽ không từ bỏ cô ấy.
Con không như Vĩnh Phong để mẹ tùy tiện sắp đặt chia rẽ, làm hại
Hiểu Đồng. Con nhất quyết bảo vệ cô ấy.
Bà Mai Hoa định lên tiếng mắng thì …
- Rầm…..
Cánh cửa nhà bị một lực khá mạnh phá tung ra, bà Mai Hoa và Vĩnh
Thành kinh ngạc nhìn về phía cửa. Gương mặt đầy căm giận của Vĩnh
Phong từ từ hiện ra sau cánh cửa. Cả hai mẹ con Vĩnh Thành và bà
Mai Hoa không hẹn mà cùng tái mặt rồi im lặng.
- Tất cả đều là sự thật sao – Vĩnh Phong bước vào, giọng chua xót
hỏi.
- Chính mẹ, chính mẹ đã bày kế chia rẽ con với Hiểu Đồng. Chính mẹ
sắp đặt tất cả sao? – Vĩnh Phong giận dữ hỏi.
Bà Mai hoa trước câu chất vấn của con thì không dám lên tiếng. Hiểu
con không ai bằng mẹ, nếu bây giờ bà lên tiếng thì chỉ càng châm
them cơn cuồng nộ của Vĩnh Phong mà thôi.
- Tại sao? Tại sao mẹ làm vậy, mẹ nói đi – Vĩnh Phong nhìn bà bằng
ánh mắt đau đớn hỏi.
Bà Mai Hoa quay mặt đi nơi khác không trả lời. Vĩnh Phong cười đau
khổ nhìn bà rồi chuyển sang Vĩnh Thành.
- Tại sao anh biết rõ sự thật lại không cho em biết chứ. Anh có
biết em đau khổ thế nào trong mấy năm qua hay không. Còn anh, anh
lại âm thầm tiếp cận cô ấy, chiếm lấy cô ấy. Anh đúng là đồ
khốn.
Vĩnh Thành trước câu mắng của Vĩnh Phong thì tức giận quay qua nhìn
cậu nói:
- Đúng vậy, anh là đồ khốn. Biết rõ em yêu Hiểu Đồng nhưng vẫn tiếp
cận cô ấy. Nhưng Vĩnh Phong tại sao em không nghĩ nếu không phải là
anh thì cũng sẽ là một người đàn ông khác đến bên Hiểu Đồng. Hiểu
Đồng là một cô gái tốt nhưng lại khổ mạng. bất cứ người đàn ông nào
gặp cô ấy cũng đều muốn vươn tay ra che chở. Anh cũng chỉ là một
thằng đàn ông bình thường như bao thằng đàn ông khác. Nếu có trách
thì hãy tự trách mình, tại sao em không chịu giữ chặt cô ấy, tại
sao lại bỏ đi.
Vĩnh Phong bị đã kích lớn sau câu hỏi lại của Vĩnh Thành. Toàn thân
chao đảo phải lùi về sau mấy bước. Đúng vậy, không có Vĩnh Thành
thì sẽ có một người đàn ông khác đến bên Hiểu Đồng, người sai duy
nhất chính là cậu.
- Anh gặp cô ấy khi cô ấy ngã trước đầu xe của anh ở sân bay khi đi
tiễn em. Nếu như cô ấy ko6ng gọi tên em thì có lẽ anh cũng chẳng
quan tâm đến cô ấy. Nhưng vì em, vì em nên anh mới tiếp cận cô ấy.
Muốn biết lí do vì sao nhẫn tâm làm tổn thương em mà rồi còn đau
khổ gọi tên em trong giấc mơ khi mà nước mắt lại rơi như thế. Và
rồi anh phát hiện mình yêu cô ấy lúc nào không hay biết. Anh sợ
hãi, anh rất sợ hãi, anh tự sỉ vả mình. Nhưng rồi tình cảm lấn áp
lí trí của bản thân, mỗi ngày anh đều thấy nhớ cô ấy, muốn bảo vệ
cô ấy. Nhưng anh vẫn nghĩ đến em, anh đã gọi điện hỏi em có còn yêu
cô ấy hay không? Nhưng em đã trả lời thế nào hả.
Vĩnh Thành đột ngột hỏi lớn, càng làm Vĩnh Phong thấy đau
khổ.
- Em bảo em đã quên cô ấy rồi, hiện giờ em đã có người yêu khác. Cô
ấy chỉ là một trò chơi, bây giờ thì em đã chán rồi. Anh không tin,
cho nên anh cho nguời kiểm tra lại. Kết quả là những tấm hình gửi
về cho anh đều là cảnh âu yếm của em và Anh Kỳ. Em nói xem, lúc đó
em vì cái gì mà làm vậy. Anh vì cái gì mà không thể tiến đến với
Hiểu Đồng.
- Vì em muốn quên Hiểu Đồng , muốn gạt bỏ hình bóng cô ấy mới chấp
nhận Anh Kỳ. Nhưng sau đó em đã nhanh chóng nói rõ với Anh Kỳ rồi.
Trong trái tim em chỉ có một mình hình bóng Hiểu Đồng mà thôi. Nếu
như anh nói rõ cho em biết mọi chuyện là do mẹ sắp đặt thì em nhất
định sẽ quay về. Nhất định sẽ ở bên cô ấy.
- Đúng! Anh thừa nhận lúc đó anh ích kỷ. Bởi vì anh đã quá yêu Hiểu
Đồng rồi. Nhưng mà em có biết không, nếu như anh nói rõ toàn bộ sự
thật với em, em trở về thì sao hả. Mẹ vẫn tiếp tục tìm cách chia rẻ
hai người, tiếp tục làm Hiểu Đồng đau khổ. Em lấy gì bảo vệ cô ấy
chứ hả.
Vĩnh Phong như không còn sức lực nữa, đúng là cậu không có cách nào
bảo vệ cô ấy cả. Yêu thương cô ấy, có thể hy sinh mạng sống vì cô
ấy nhưng lại không có cách nào bảo vệ cô ấy khỏi chính mẹ mình. Một
Triệu Vĩnh Phong lúc đó chỉ là một anh chàng công tử có mẻ bề ngoài
mà thôi, hoàn toàn sống bám vào gia đình. Thì có tư cách gì chăm
sóc lo lắng cho Hiểu Đồng, thậm chí là người nhà cô ấy. Vĩnh Phong
cay đắng nhận ra sự vô dụng của mình.
- Không phải anh không nghĩ đến tình anh em giữa chúng ta. Anh đã
từng cho em cơ hội, đã đau khổ thế nào em biết không hả. Vì sao anh
lại sắp xếp cho Hiểu Đồng đến làm ở phòng kinh doanh. Vì sao khi
Hiểu Đồng bị bệnh, người mà anh gọi là em chứ không phải trợ lí của
mình. Là ai bảo ** yêu cầu Hiểu Đồng đến chăm sóc cho em. Anh đã
cho em rất nhiều cơ hội, nhưng em lại không biết nắm bắt. Em làm
khổ Hiểu Đồng, làm cô ấy đau đớn, làm cô ấy khóc, những điều đó anh
điều biết. Lúc đó anh chỉ muốn chạy về kéo cô ấy rời xa khỏi em mà
thôi. Nhưng anh không làm vậy, vẫn muốn tiếp tục cho em cơ hội. Lần
này trở về, anh vẫn muốn cho em them một cơ hội nữa nên mới không
nói với cô ấy. Cuối cùng thì sao, em trơ mắt ngó cô ấy bị người ta
vu oan mà không một tiếng bênh vực. Đến lúc này nếu anh còn cho em
thêm cơ hội nữa chỉ là làm khổ Hiểu Đồng them mà thôi. Cho nên em
không thể trách anh được.
- Vậy tại sao anh không nói với em. Nếu lúc trước em vẫn còn là một
thằng nhóc dựa dẫm vào gia đình. Tại sao bây giờ khi anh đã chấp
nhận cho em thêm một cơ hội, tại sao không chịu kể rõ mọi chuyện
với em - Vĩnh Phong đau khổ chất vấn.
- Vĩnh Phong! Anh nghĩ em phải biết điều này. Yêu là phải tin tưởng
lẫn nhau. Lần này em không tin tưởng cô ấy, vậy thì chỉ cần mẹ lại
tạo một hiểu lầm khác, em lại tiếp tục không tin tưởng cô ấy nữa.
Vậy thì tại sao anh lại phải cho em biết sự thật chứ - Vĩnh Thành
bình thản nói.
Câu nói này như ngọn núi từ trên trời rơi xuống đè thẳng vào lòng
Vĩnh Phong. Thêm lần nữa chứng minh người sai là cậu.
- Lần này anh sẽ không từ bỏ Hiểu Đồng – Vĩnh Thành quả quyết nói,
cậu nhìn thẳng Vĩnh Phong anh mắt đầy kiên quyết.
- Em sẽ giành lại cô ấy, em sẽ bù đắp lại mọi đau khổ mà em đã gây
ra cho cô ấy – Vĩnh phong cũng cương quyết nói, cậu đã có câu trả
lời cho trái tim mình ngay lập tức.
Bà Mai Hoa từ nãy giờ vẫn sững sốt nhìn hai đứa con trai bà, hai an
hem lúc nào cũng yêu thương nhau. Mà giờ đây, chúng đang bắt đầu
trở mặt với nhau bởi vì một cô gái. Không! Bà không muốn thấy cảnh
này, bà quyết định lên tiếng:
- Hai đứa hãy thôi đi. Mẹ sẽ không cho phép con bé đó bên cạnh bất
cứ đứa nào cả. Có nghe rõ chưa?
- Mẹ! Con đã là người độc lập. Con vẫn chưa trách mẹ năm xưa đã
chia rẽ chúng con. Nếu mẹ còn cố tình làm khó dễ cô ấy, mẹ sẽ mất
luôn con – Vĩnh Phong lập tức nói. Nói rồi cậu quay lưng bỏ
đi.
- Con cũng vậy, con chấp nhận vì cô ấy mà mang tội bất hiếu – Vĩnh
Thành cũng lên tiếng sau đó cũng theo chân Vĩnh Phong bỏ đi ra khỏi
nhà.
- Hai đứa mau đứng lại đó – Bà Mai Hoa hét lên nhưng chẳng ai đứng
lại cả.
Bà Mai Hoa chết lặng nhìn hai đứa con trai của bà từ từ bỏ đi. Hai
đứa vì Hiểu Đồng mà dám cải lại bà, vì Hiểu Đồng mà oán trách bà,
vì Hiểu Đồng mà rời bỏ bà. Bà ngồi phịch xuống ghế tự hỏi:” Chẳng
lẻ hành động năm xưa của bà là sia lầm sao? Để bây giờ không chỉ
một mà những hai đứa con của mình bị cướp đi.”
“Không! Bà nhất quyết không thể ngồi yên như vậy được”.
Vĩnh Phong lái xe thật nhanh đứng trước cửa nhà của Hiểu Đồng. Từng
giờ từng phút từng giây lúc này cậu đều mong ngóng.
Trong lúc cậu đang châm lửa hút thuốc thì từ phía bên người có
tiếng hét lên gọi tên mình:
- Anh Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong quay lại nhìn. Một cô bé có khuôn mặt xinh xắn, cột tóc
hai cùm đong đưa trong gió đang chạy như bay về phía mình, miệng nở
nụ cười đầy rạng rỡ. Gương mặt vô cùng quen thuộc nhưng đã lâu rồi
cậu không gặp.
- Bé Đường! – Vĩnh Phong ngỡ ngàng gọi.
- Anh Vĩnh Phong! Anh Vĩnh Phong ! …… - Bé Đường vui mừng réo gọi
tên cậu không ngừng.
- Em vẫn còn nhớ anh – Vĩnh phong ngạc nhiên hỏi, cậu nhìn bé Đường
thật kỹ, con bé lớn rất nhiều. Lúc cậu đi con bé vẫn chỉ là cô bé 5
tuổi.
- Dạ, tất nhiên em vẫn nhớ anh rồi. Chị Đồng vẫn thường lấy hình
anh ra nhìn rồi khóc mà. Lúc em hỏi, chị ấy chỉ bảo, anh đi nước
ngoài thôi – Bé Đường hồn nhiên ngây thơ hỏi.
Ngay lúc đó, một phụ nữ bế trên tay một đứa trẻ tiến về phía họ.
Đứa bé đó chính là bé Phong còn người phụ nữ, Vĩnh Phong cảm thấy
rất quen mặt.
- Chị Trúc Diễm! Đây là anh Vĩnh Phong – Bé Đường hồ hởi giới
thiệu.
- Chào cậu! còn nhận ra tôi không? – Trúc Diễm mĩm cười nhã nhặn
hỏi.
- Cô chính là cô gái ….- Vĩnh Phong chợt nhớ ra nói.
- Phải! – Trúc Diễm gật đầu.
- Mẹ! Con muốn ăn bánh – Bé Phong đột nhiên lên tiếng.
- Được rồi, vào nhà mẹ cho con ăn – Trúc Diễm nựng nịu bé Phong rồi
nói.
Vĩnh Phong ngạc nhiên khi nghe tiếng mẹ của đứa bé và tiếng đáp lời
của Trúc Diễm. Trúc Diễm nhìn cậu giới thiệu:
- Đây là con trai tôi, tôi phải về quê chăm sóc ba mẹ bị bệnh nên
gửi con cho Hiểu Đồng. cậu vào nhà ngồi chơi đi, tôi có chuyện muốn
nói với cậu.
- Đi anh Vĩnh Phong, vào nhà em chơi đi, láy nữa chị Hiểu Đồng về,
gặp anh chắc chị ấy vui lắm. Chị cứ nhìn hình anh rồi khóc hoài –
Vĩnh Phong chưa kịp nói gì thì bé Đường đã kéo tay cậu lôi
đi.
Vừa vào nhà thì bé Đường đã chạy thẳng lên lầu lấy xuống một chiếc
hộp. Cô bé háo hức mở ra cho Vĩnh phong xem.
- Anh xem nè, chị Hiểu Đồng quý tấm hình này lắm, chị ấy hay nhìn
nó rồi khóc.
Bé Đường chìa ra trước mặt Vĩnh Phong một tấm hình, cậu nhận ra tấm
hình cưới của hai người. Tim vô cùng xúc động, cậu đã nghĩ cô đốt
hết rồi, không ngờ cô vẫn còn giữ lại nó. Bàn tay khẽ run theo nhịp
tim.
- Bé Đường mau dẫn bé Phong lên lầu ăn bánh vẽ tranh đi. Chị Trúc
Diễm có chuyện muốn nói với anh Vĩnh Phong – Trúc Diễm cắt ngang
câu chuyện của hai anh em.
Bé Đường ngoan ngoãn dẫn bé Phong lên lầu. Trúc Diễm lúc này mới
nhìn Vĩnh Phong rồi nói:
- Đáng lí ra tôi không định nói ra chuyện này. Nhưng khi thấy cậu
đứng trước cửa nhà, tôi đã không thể giữ trong lòng được
nữa….
Trúc Diễm nhìn Vĩnh phong đang im lặng nghe mình nói thì nói
tiếp.
- Tôi không biết đến giờ phút này cậu còn yêu Hiểu Đồng không nhưng
tôi vẫn muốn nói ra toàn bộ sự thật năm xưa.
Nói rồi Trúc Diễm bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện. Về cuộc tình
giữa bà Cẩm Du và ông Vĩnh Nguyên, về lí do Hiểu Đồng buộc phải
chấp nhận làm theo điều kiện của bà Mai Hoa.
- Chắc cậu cũng biết, Hiểu Đồng rất ghét hút thuốc và uống rượu
đúng không. Nhưng để có thể diễn được màn kịch trước mặt cậu, con
bé đã tập uống rượu đến độ phải nhập viện vì bị ngộ độc. Ói mửa đến
ra cả mật xanh, mặt mày tái mét. Cuối cùng phải làm loãng rượu ra
để con bé uống trước mặt cậu. Cái tên lúc đó cũng là một diễn viên
mà thôi chứ chẳng phải công tử ăn chơi gì. Để trở thành một vũ nữ
sành điệu, con bé phải theo tôi tập nhảy đến tróc hết đầu ngón
chân, rộp hết cả da. Khi hút thuốc thì ho sặc sụa, cho nên chỉ hút
vài cái rồi tắt ngay.
Vĩnh phong nghe Trúc Diễm nói, cảm thấy xót xa vô tận, cậu nhớ lại
lúc trong khách sạn, cô cứ lấy thuốc hút rồi lại dụi tắt, rồi lại
lấy ra hút rồi dụi tắt. Lúc đó, cậu không để ý đến hành đồng bất
thường đó vì cậu đang bị cơn ghen lấn áp lí trí.
- Hiểu Đồng nói với cậu, bé Đường là con của nó với ông chủ quán
phở phải không? Nhưng thật ra ông ta bị vô sinh. Làm gì có khả năng
đẻ con, vì việc này vợ ông ta mới làm ngơ cho ông đi tằng tịu với
người khác.
- Cậu có biết con bé đã đứng dưới trời mưa hơn nữa tiếng đồng hồ để
tìm chiếc nhẫn của cậu. Đến nỗi bị sốt cao nhưng dù vậy vẫn chạy ra
sân bay nhìn cậu lần cuối.
Đôi mắt của Vĩnh Phong đã đỏ ao. Nếu không phải vì tôn nghiêm trước
mặt người lạ, cậu đã khóc rồi.
- Lần này Hiểu Đồng xém bị chết cháy, tôi phải lên đây mới gặp cậu.
Quyết định kể hết cho cậu vì tôi biết Hiểu Đồng còn rất yêu cậu.
Con bé đã kể, khi đối mặt với cái chết, người mà nó muốn gặp chính
là cậu. Con bé đã nhắn tin nói rằng nó yêu cậu , chỉ tiếc rằng nó
không kịp gửi.
Nói rồi, Trúc Diễm nhìn Vĩnh Phong hỏi:
- Cậu có còn yêu Hiểu Đồng không?
Chương 31: Yêu lại từ đầu.
Hiểu Đồng hẹn với Tuấn Kiệt gặp nhau tại quán cá phê, cô đến sớm
nhưng không ngờ Tuấn Kiệt lại đến sớm hơn. Cô thấy Tuấn Kiệt thì
mĩm cười giả vờ hỏi:
- Sao anh đến sớm vậy, nôn nóng muốn gặp em thế sao, nhớ em
à.
Tuấn Kiệt nghe cô hỏi thì phá lên cười nói:
- Anh có nên nhớ người đã bỏ rơi anh mà ra về với người yêu hay
không.
- Em xin lỗi, anh cũng biết tình huống lúc đó mà. Em đâu còn lựa
chọn nào khác - Hiểu Đồng cười hối lỗi.
- Anh đùa thôi, là tại anh hại em. Nếu anh không đưa em đến đó thì
em làm sao bị người ta vu oan như thế. Đã vậy anh còn không thể
đứng ra giúp gì được cho em.
Tuấn Kiệt cười buồn nói, ngừng lại một lát, cậu nheo mắt nhìn cô
trêu chọc:
- Không ngờ em lại là bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn. Nếu đám
cưới phải gửi thiệp cho anh đó. Mà này, nếu không nhờ anh đưa em
đến đó thì làm sao em lại được nhận một lời cầu hôn như thế chứ. Có
phải em nên cảm ơn anh không?
- Anh đang trêu em à – Hiểu Đồng cong môi hỏi.
Tuấn Kiệt phá lên cười trước gương mặt có vẻ giận dỗi của Hiểu
Đồng. Rồi cậu cố gắng nín nhịn không cười nữa nói:
- Anh quyết định nhận lời làm nhà nhiếp ảnh cho sản phẩm lần
này.
- Vậy sao – Hiểu Đồng mừng rỡ nói – Vậy lời đề nghị của em anh thấy
sao.
- Này! ANh có cảm giác mình đang bị lợi dụng thì phải – Tuấn Kiệt
nhăn mày làm ra vẻ ấm ức.
Hiểu Đồng cười hì hì nói:
- Có qua có lại, chẳng phải anh đã dung em để chọc tức Anh Kỳ hay
sao? Em còn chưa truy vấn mối quan hệ của hai người nữa.
- Được rồi, anh thua. Xem như em lợi hại….- Tuấn Kiệt muốn lãng
tránh vấn đề này nên đầu hang sớm.
Cả hai người đều phá ra cười.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Trong công viên mát mẻ vào buổi sáng trời, Hiểu Đồng dắt bé Phong
và bé Đường vào đây dạo chơi. Bầu không khí thật thanh tịnh, mát
mẻ, họ chọn một bãi cỏ ngồi chơi. Hiểu Đồng ngồi đọc truyện cho hai
đứa bé nghe. Bỗng từ xa có một chàng trai dánh người cao lớn, gương
mặt cực kì đẹp trai, nụ cười nữa miệng nhếch lên khiến cho mấy cô
gái đi dạo gần đó phải ngẩn ngơ ngắm nhìn. Cậu tiến thẳng đến chỗ
ba người ngồi một cách chậm rãi bình thản.
- Xin chào – Chàng trai lên tiếng khi còn cách họ ba bước
nữa.
Cả ba người nhìn lại người đó. Nụ cười tươi rói hút hồn, mái tóc
bồng bềnh phất phơ dưới gió đầy sức sống. Một chiếc áo sơ mi đi
chung với cái quần bò đầy giản dị nhưng lại làm nổi bật sự quyến rũ
của người bận.
Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chàng trai, cô mím
môi chớp mắt nhìn. Nhưng bé Đường thì mừng rỡ reo lên:” Anh Vĩnh
Phong” rồi nhảy chân sáo đến bên Vĩnh phong. Cậu cúi đầu cười xoa
đầu bé Đường nói:
- Bé Đường ngoan lắm, anh có món quà muốn tặng bé Đường, đi theo
anh.
Nói rồi nắm tay bé Đường bỏ đi, không thèm hỏi ý kiến Hiểu Đồng một
câu. Lát sau cậu và bé Đường trở lại, bên cạnh có một chiếc xe đạp
nhỏ vừa vặn với bé Đường. Bé Đường từng bước tập tễnh trên bàn đạp,
còn Vĩnh Phong đang giúp bé Đường giữ vững tay lái, cả hai đều cười
thích thú, nhất là bé Đường. Bé Phong thấy thế cũng chạy đến đòi,
được Vĩnh Phong đặt ở sau xe. Chỉ có Hiểu Đồng ngồi đó lặng lẽ nhìn
ba người chơi vui vẻ, bất giác khẽ cười.
Trước đây, khi Hiểu Đồng tập xe đạp cho Vĩnh Phong, cả hai quyết
định khi về sẽ mua cho bé Đường một chiếc xe đạp làm quà. Nhưng họ
chẳng có dịp đi mua thì đã chia tay nhau. Sau này Hiểu Đồng cũng có
mua cho bé Đường một chiếc nhưng mà cô lại bận rộn không thể dạy bé
Đường tập, cho nên chiếc xe đành dẹp bỏ. Không ngờ Vĩnh Phong vẫn
nhớ. Hiểu Đồng thấy bé Đường thích chiếc xe như vậy cũng không từ
chối món quà này.
Khi đi về, Vĩnh Phong vẫn đi theo ba người bọn họ, thấy vậy Hiểu
Đồng mới lên tiếng:
- Anh đi theo làm gì? Mau về đi.
- Anh là bạn bé Đường mà, lúc nãy bé Đường đã mời anh đến nhà ăn
cơm, phải không bé Đường – Vĩnh Phong cố ý trả lời lớn và hỏi bé
Đường làm bé Đường nghe thấy liền trả lời:
- Dạ phải.
Rồi bé Đường đang ngồi trên xe đạp được Hiểu Đồng dắt về liền lắc
lắc tay Hiểu Đồng nũng nụi nói:
- Chị, chị bảo rằng nhận quà của ai thì phải biết cảm ơn. Anh Vĩnh
Phong bảo muốn cảm ơn anh thì mời anh đến nhà ăn cơm. Mình mời anh
ấy ăn cơm nha chị.
Hiểu Đồng nghe thấy thế liềm liếc Vĩnh Phong một cái thật sắc, Vĩnh
Phong vờ như không hìn thấy, ngẩng mặt nhìn trời huýt sáo.
- Được rồi. Nhưng chỉ lần này thôi đó nha – Hiểu Đồng cố ý nói lớn
để kẻ đi bên cạnh nghe thấy.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, Vĩnh Phong vẫn không chịu về mà còn ở
lại chơi đùa với bé Phong. Hiểu Đồng rửa chén xong trở ra thấy vậy
thì cau mày nhìn Vĩnh Phong hỏi:
- Sao anh còn chưa chịu về.
- Em cũng thấy lúc nãy anh đi bộ đến đây mà. Anh vừa mới ăn xong,
không thể vận động nhiều được, sẽ ảnh hưởng đến dạ dạy. Mà dạ dày
anh vốn không tốt – Vĩnh Phong mĩm cười giải thích.
- Vậy thì đi taxi.
- Anh không đem theo tiền – Vĩnh Phong nheo mắt nhìn cô cười trả
lời.
- Em cho anh mượn vậy.
- Anh không thích nợ ai.
- Vậy em cho luôn anh được chưa.
- Anh không tùy tiện nhận ơn huệ của người xa lạ - Vĩnh Phong nhún
vai trả lời.
Hiểu Đồng bực tức nhìn Vĩnh Phong, cô chẳng thể nào nói lại anh.
Đành giận dữ xua bé Đường và bé Phong lên lầu đi ngủ. Nhưng đến khi
cô trở xuống, Vĩnh Phong vẫn còn ngồi gác chân xem tivi thật thoải
mái.
- Sao anh còn chưa chịu đi nữa, giờ này bao tử anh cũng đã tiêu hóa
hết rồi – Hiểu Đồng khó chịu lên tiếng hỏi.
Vĩnh Phong mĩm cười đứng dậy, cho hai tay vào túi quần, nở nụ cười
quyến rũ đầy mê hoặc nhìn Hiểu Đồng nói:
- Anh tên là Triệu Vĩnh Phong, là bạn của bé Đường. Lần đầu tiên
gặp mặt anh đã thích em rồi, anh quyết định sẽ đeo đuổi em.
- Anh ấy nói như vậy à – Minh Thùy và Đình Ân đều ngạc nhiên kêu
lên.
- Ừhm – Hiểu Đồng gật đầu rồi cầm tách cà phê đưa lên mũi hương
thơm của cà phê rồi mới nhấp một ngụm.
- Woa….Anh Vĩnh Phong thật là tuyệt, em thiệt là ngưỡng mộ chị quá
đi. Cứ như trong mơ vậy – Minh Thùy chấp hai tay lại mắt lim dim,
vẻ mặt mơ màng khiến Hiểu Đồng và Đình Ân nhìn cô bé mà phì
cười.
- Cậu tính sao? – Đình Ân ngước mắt nhìn Hiểu Đồng hỏi.
- Mình đã chọn rồi – Hiểu Đồng cười buồn nói.
- Chọn rồi thì chọn lại – Đình Ân bèn nói – Mình biết anh Vĩnh
Thành rất tốt, vì cậu mà anh ấy phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng
hiến thân không phải là cách báo đáp tốt nhất đâu. Cái anh ấy cần
là trái tim cậu, nhưng cậu lại không thể cho anh ấy. Vậy thì hãy
chọn cách báo đáp khác đi, nếu không thì chỉ càng làm anh ấy đâu
khổ nhiều hơn mà thôi.
- Mình biết, nhưng ngoài lựa chọn ở bên anh ấy mãi mãi mình còn gì
có thể báo đáp anh ấy đây chứ
Anh ấy là người có tất cả, vậy thì làm sao mình báo đáp cái khác
đây – Hiểu Đồng đau buồn nói – Huống hồ cái anh ấy cần chính là
mình.
Đình Ân nghe Hiểu Đồng nói thì đành thở dài, im lặng. Minh Thùy vẫn
cứ nghĩ Hiểu Đồng sẽ quay về với Vĩnh Phong, nghe vậy thì không
khỏi hụt hẫng, cuối đầu buồn bã.
- Thật trùng hợp – Tiếng nói vang sau lưng cả ba người con gái làm
họ giật mình.
Họ quay đầu nhìn lại thì thấy ba anh chàng vô cùng đẹp trai đang
cười với họ: Vĩnh Phong, Quốc Bảo và Thế Nam.
- Có thể ngồi chung không? – Vĩnh Phong cười hỏi.
- Dạ được – Minh Thùy mừng rỡ nói, cô bé vẫn chưa có dịp diện kiến
Thế Nam và Vĩnh Phong, nhưng bẩm sinh thấy trai đẹp là mê, liền gật
đầu đồng ý, nhưng mắt liếc nhìn Quốc Bảo nói – Nhưng không có chỗ
cho những kẻ theo đuôi.
- Vậy anh tự tìm chỗ ngồi – Quốc Bảo không hề phật ý trước câu nói
của Minh Thùy, cậu kéo một cái ghế ngồi kế bên Minh Thùy, chưng ra
bộ mặt nham nhở nói – Theo đuổi con gái cần mặt dày, càng dày càng
tốt. Đó là phương châm của anh.
Minh Thùy nguýt cậu một cái rồi quay qua nhìn hai anh chàng đẹp
trai còn lại. Vĩnh Phong cũng nhanh chóng kéo ghế lại ngồi cùng
Hiểu Đồng. Chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Đình Ân, Thế Nam cũng
không khách sáo mà ngồi ngay vào. Minh Thùy nhìn hai anh chàng đẹp
trai đã yên vị thì liền lên tiếng:
- Xin chào! Em là Minh thùy, hai anh có thể tự giới thiệu
không?
- Chào em! Anh là Vĩnh Phong.
- Anh là Thế Nam.
- Hả vậy là … - Minh Thùy vừa kêu lên vừa nhìn về phía Đình Ân và
Hiểu Đồng với vẻ thất vọng vô cùng.
Quốc Bảo phá lên cười trêu:
- Có cần anh cho em mượn thao úp mặt không?
Minh Thùy lườm Quốc Bảo một cái khiến cậu im lặng, nhưng sau đó
nhướn mày thách thức. rồi hai đứa trẻ này thi nhau đấu mắt, chẳng
ai chịu thua ai.
- Mình có chút chuyện, mình về trước đây – Hiểu Đồng vội vàng lẩn
tránh, cô đứng dậy ra về.
- Vậy, mình cũng về trước đây – Vĩnh Phong cũng đứng dậy thong thả
cười chào mọi người – Lần khác chúng ta nói chuyện.
- Anh Vĩnh Phong cố lên, em ủng hộ anh – Minh Thùy hớn hở reo
lên.
- Cám ơn em, em gái, em dễ thương lắm - Vĩnh Phong quay đầu nhìn
Minh Thùy nháy mắt cười khen ngợi.
Được Vĩnh Phong khen Minh Thùy khoái chí cười tươi nhưng sau đó cô
gặp ngay bộ mặt nham nhở của Quốc bảo liền bĩu môi nói:
- Đúng là quỷ ám mà.
Cô bực tức đứng dậy nói:
- Chị! Em về trước đây.
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi một nước. Quốc Bảo cũng đứng dậy gãi đầu
nói:
- Thật ngại quá, em cũng về trước đây.
Nói rồi vội vàng đuổi theo Minh Thùy. Minh Thùy ra tới đường liền
quẩy tay tìm taxi, một chiếc taxi chờ tới, cô vừa mở cửa ra thì bị
một cánh tay kéo lại. Quốc Bảo đưa một tờ polime 200 ngàn cho tài
xế nói:
- Làm phiền chạy đi.
Tất nhiên người tài xế liền rồ ga chạy mất. Minh Thùy tức giận trợn
mắt nhìn Quốc Bảo hỏi:
- Anh làm vậy là sao.
- Anh chở em về - Quốc Bảo chỉ đáp gỏn lọn 4 chữ.
- Không thèm, chẳng thà tôi đi xe buýt – Nói rồi cô quay lưng bước
đến trạm xe buýt.
- Anh thật không hiểu, một người vừa đẹp trai thông minh sáng sủa
như anh mà em lại không ưng thì thật là lạ. Chắc không phải em
thích người cùng giới chứ - Quốc Bảo cười trêu – Chắc là vậy rồi,
nếu vậy em phải dán giấy lên trán báo cho người ta biết tránh tình
trạng bị theo đuổi như vầy.
Minh Thùy tức giận vô cùng, cô đứng lại bậm môi nói:
- Anh nói ai bị đồng tính hả.
- Thì em chứ ai .
- Xíiiiiiiiiiii! Anh mà thông minh sáng sủa à. Phải rồi sáng sủa,
chiều sủa tối sủa, nửa đêm tru.
- Em……
- Không phải sao? Anh nói anh thông minh. Vậy tôi hỏi anh con chuột
nào đi bằng hai chân.
- Chuột Mickey – Quốc bảo nghiêng đầu nghĩ một cái liền trả
lời.
- Vậy con vịt nào đi bằng hai chân.
- Vịt Donan – Quốc Bảo không cần suy nghĩ cũng đưa ra được câu trả
lời nhanh chóng.
Nhưng Minh Thùy đã phá ra cười:
- Haha….vậy mà bảo mình thông minh. Ngay cả con nít lên ba cũng
biết được tất cả các con vịt đều đi bằng hai chân. Hóa ra trí thông
minh của anh chỉ bằng một đứa bé ba tuổi mà thôi.
Quốc Bảo bị Minh Thùy chơi khâm, cậu tức lắm nhưng cũng đành nuốc
cục tức xuống bụng. Sau đó cười ranh ma nói:
- Ít ra thì em cũng công nhận là anh đẹp trai đúng không?
Minh Thùy liền bị tắt nụ cười ngay lặp tức, cô hậm hực đi tới trạm
xe buýt. Quốc Bảo cười đắc ý ung dung bỏ tay vào túi bước theo
sau.
Khi cả hai cùng lên xe buýt, Minh Thùy để mặc Quốc Bảo trả tiền xe,
còn cô tìm ghế ngồi. Thật may là còn một cái ghế, cô liền ngồi
xuống, mặc kệ cho Quốc Bảo đứng kế bên. Lát sau, xe bắt đầu chật
chội, Quốc Bảo bị ép đứng sát vào người Minh Thùy khiến cô bực bội.
Cô nghĩ ra một kế chơi khâm cậu, cô đưa tay về phía trước. Một cô
gái cũng khá xinh mặc một chiếc váy đứng trước Quốc Bảo bị Minh
Thùy đưa tay vỗ vào mông một cái. Cô ta quay lại nhìn thấy Quốc Bảo
thì hiểu lầm là cậu làm. Quốc bảo nhìn thấy cái trò của Minh Thùy
nhưng chẳng biết nói sao, đàng cười ngượng với cô gái. Cô gái này
thấy anh chàng trước mặt quá đẹp, lại thấy nụ cười hút hồn của cậu
thì thẹn cả mặt, cúi đầu. làm Minh Thùy một phen mừng hụt.
Nhưng sau đó, cô gái làm như vô tình cứ dựa sát người vào Quốc Bảo
khiến cậu dở khóc dở cười chẳng biết làm sao. Tuy rằng từ trước đến
nay con gái tiếp cận cậu khá nhiều, nhưng chưa bao giờ có tình
huống này. Cho nên cậu chỉ biết trân mình chịu trận.
Xuống đến xe, Minh Thùy không còn lấy tay che miệng nín cười nữa,
cô nhìn bộ mặt đỏ bừng xấu hổ của Quốc Bảo thì cười thật to, đến
chảy cả nước mắt. Quốc Bảo vừa tức giận, vừa xấu hổ quát:
Ngay sau đó cô bị một bàn tay khỏe mạnh lôi lại, một nụ hôn đã
nhanh chóng đặt trên môi cô.
Vĩnh Phong theo đuôi Hiểu Đồng đi qua phía bên kia đường chờ đợi xe
buýt trông thấy Quốc Bảo và Minh Thùy đi ra. Vĩnh Phong đứng sát
sau lưng Hiểu Đồng cố tình gợi chuyện:
- Em có thấy hai người đó đẹp đôi không?
Nhưng thái độ của Hiểu Đồng vô cùng lạnh nhạt, cô không nói gì, còn
cố ý nhích người tránh xa Vĩnh Phong. Vĩnh Phong cũng không nói gì,
miệng khẽ mĩm cười, hai tay chắp sau lưng, huýt sáo ….lại tiến sát
sau lưng Hiểu Đồng. Hiểu Đồng tức giận quắc mắt nhìn về phía sau
mình, nhưng gương mặt kia vẫn dưng dưng huýt sáo, vẻ không hề để ý
gì đến cô.
Hiểu Đồng hậm hực chờ xe buýt tới, cô cứ thế tiến lên xe buýt không
thèm nhìn về kẻ phía sau. Xe buýt rất trống, nhưng Hiểu Đồng cố
tình ngồi vào phía bên trong một chiếc ghế có người rồi. Người ngồi
đó là một bà cô xồm xồm, trông vẻ mặt rất phơi phới. Hiểu Đồng cứ
nghĩ như thế thì sẽ thoát được cái tên mặt dày kia, nào ngờ …
- Chị ơi, chị có thể nhường em ghế này không? Em muốn ngồi gần “chị
gái” mình .
Bà cô xồm xồm nghe Vĩnh Phong gọi mình là chị thì thích lắm, lại
thấy đó là một chàng trai vô cùng khôi ngô, nụ cười tỏa sáng hút
hồn người. Lại nghe giọng nói ngọt ngào với quan hệ chị em với cô
gái ngồi cạnh mình. Nên vui vẻ nhường ghế.
Hiểu Đồng nghe cái kẻ dẻo miệng kia nói thế, cô tức đến ghẹn họng
nhưng chẳng thể làm gì được. Muốn bỏ đi nhưng đã bị Vĩnh Phong ngồi
vào chặn lại. Cô quyết định không ngó ngàng gì tới kẻ đeo bám kia.
Nhưng lát sau cô thấy Vĩnh Phong đưa tay lên xoa xoa trán, mặt nhăn
nhó có vẻ khó chịu, cô vội hỏi:
- Anh bị say xe à.
- Chắc thế, lâu rồi anh không đi – Vĩnh phong khó nhọc trả
lời.
- Vậy thì trạm tới anh xuống đi – Hiểu Đồng bèn khuyên.
- Không thích – Vĩnh Phong hờn dỗi nói.
- Vậy bây giờ phải làm sao – Hiểu Đồng thở dài nói, cái thói ngang
bướng này cô biết rõ lắm.
- Đưa tay cho anh – Vĩnh Phong cười gian xảo nói, rồi không đợi
Hiểu Đồng cậu đưa tay nắm chặt lấy tay cô, đầu tựa nhanh vào vai
cô.
Hiểu Đồng đành ngồi im, để mặc tên này giở trò. Cho đến khi về đến
nhà, Vĩnh Phong còn lẽo đẽo đi theo, nhưng Hiểu Đồng đã nhanh chóng
đóng cửa lại.
Tại quán nước, Thế Nam và Đình Ân vẫn còn ngồi lại bên cạnh nhau,
im lặng không ai nói với ai lời nào. Lát sau, Đình Ân mới lên
tiếng:
- Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp 3 người ở đây.
- Thật ra bọn anh thấy các em ở đây nên mới vào – Thế Nam trả
lời.
- Vậy à …
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Sau đó lại là một khoảng im lặng rất dài. Cuối cùng Đình Ân đứng
dậy nói:
- Em phải về rồi.
- Để anh đưa em về - Thế Nam cũng vội đứng dậy yêu cầu.
- Không cần đâu – Đình Ân từ chối.
- Chỉ lần này thôi, có được không – Giọng Thế Nam có vẻ thành khẩn
khiến Đình Ân không nỡ từ chối nữa, cô gật đầu.
Trong cả chuyến đi, hai người chẳng ai nói gì chỉ im lặng. Tới khi
xe dừng lại, Đình Ân mới tạm biệt xuống xe, thì Thế Nam lên tiếng
hỏi:
- Em và Thiên Minh có tốt không?
- Rất tốt. Em cảm thấy may mắn khi được gặp Thiên Minh – Đình Ân
vội trả lời, cô đóng sầm cửa lại đi thật nhanh vào nhà.
Thế Nam nhìn theo bóng dáng Đình Ân đi vào nhau, cảm thấy như bản
thân vừa vuột mất một thứ gì đó khiến tim đau nhói. Cậu ngã người
ra sau ghế, khẽ nhắm mắt thở ra một tiếng. Cảm giác này có phải là
yêu không? Thế Nam không rõ. Cậu đưa bàn tay áp lên trái tim mình,
dường như nó đang đập mạ
- Chị mau đến đây đi – Tiếng bé Đường vang lên hối thúc trong điện
thoại khi Hiểu Đồng vừa tan sở. Hiểu Đồng ngỡ đã xảy ra chuyện gì
vội hỏi chỗ rồi đón taxi chạy đến. Khi tìm thấy bé Đường thì mặt
mày đã bơ phờ đứng thở không ra hơi. Ngoài bé Đường còn có bé Phong
nữa, nhưng hai đứa bé lại đi cùng Vĩnh Phong, đang chơi trò chơi
rất vui vẻ.
Thấy Hiểu Đồng chạy đến, bé Phong và bé Đường liền reo lên gọi,
chạy đến gần. Đằng xa xa, Vĩnh Phong cho hai tay vào túi quần thong
dong đi tới, miệng nở nụ cười hút hồn.
- Mau về thôi – Hiểu Đồng nhìn nụ cười của kẻ đáng ghét kia thì
quay lưng đi, cô sợ mình sẽ bị nụ cười ấy thu hút, bèn lạnh lùng
nói.
- Ừhm, chúng ta cùng về - Vĩnh Phong cười cười đáp. Rồi nhanh
chóng, tay bế bé Phong, tay nắm tay bé Đường, tay kia của bé Đường
nắm tay Hiểu Đồng, trong cả bốn người như một gia đình hạnh
phúc.
Mọi người nhìn họ đầy ngưỡng mộ.
- Chị đã lâu rồi, mới có cảm giác gia đình – Bè Đường vui vẻ nói,
ánh mắt trong sáng cực kì hạnh phúc.
Hiểu Đồng bất giác thấy buồn. Cảm giác gia đình cô không thể nào
cho bé Đường được.
Hiểu Đồng cũng không phản đối gì, vì cô biết dù có đuổi Vĩnh Phong
cũng không chịu đi. Với lại có kẻ tình nguyện làm tài xế không công
cho mình thì dại gì mà không nhận. Nhưng cô tự nhủ lòng, chỉ đến
cửa nhà mà thôi… Nhưng cuối cùng Vĩnh Phong vẫn là vào nhà ăn cơm
rồi mới thong thả ra về.
Hôm sau, bé Đường và bé Phong được Trúc Diễm dẫn đi chơi bên ngoài
sẽ không về nhà. Cho nên Hiểu Đồng cũng không vội về nhà, cô làm
hết công việc rồi mới ra về. Nhưng khi vừa đến cửa nhà đã thấy một
bóng người ngồi gập xuống bên cạnh cửa. Không cần nghĩ, cô cũng
biết là ai. Cô lạnh nhạt nói:
- Hôm nay không có bé Đường và bé Phong làm cớ cho anh vào nhà nữa
đâu.
Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn cô không trả lời, cũng không buồn nhúc
nhích, trong ánh sáng mơ hồ, Hiểu Đồng không biết rõ Vĩnh Phong
nghĩ gì. Hiểu Đồng đứng ngẩng người ra một lúc rồi sau đó mở cửa
bước vào nhà. Khi đóng sầm cửa lại. Hiểu Đồng cảm thấy có chút gì
đó là lạ, không giống với Vĩnh Phong mọi ngày. Sau đó cô nghe tiếng
thở mạnh đầy khổ sở phía sau cánh cửa. Hốt hoảng Hiểu Đồng vội mở
cửa ra, lay nhẹ Vĩnh Phong hỏi:
- Có phải anh lại bị đau dạ dày rồi không?
- Em đỡ anh vào nhà – Không chờ Vĩnh Phong trả lời, Hiểu Đồng vội
dìu cậu vào nhà.
Khi dìu Vĩnh Phong vào ghế sofa, Hiểu Đồng vội nói:
- Em đi mua thuốc cho anh.
Nhưng Vĩnh Phong đã nắm tay cô kéo ngồi xuống ghế rồi ngã đầu lên
chân cô.
- Để anh nằm nghỉ một lát sẽ khỏe thôi.
Hiểu Đồng đành ngoan ngoãn ngồi yên, cô dùng khắn giấy lau những
giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt cậu. Lát sau gương mặt hơi tái của
Vĩnh Phong dịu lại có chút hồng hào, hơi thở khó nhọc cũng đều đều
trở lại.
- Để em đi nấu chút gì cho anh ăn – Cô dịu dàng nói.
- Ừhm! - Vĩnh Phong khẽ gật đầu.
Hiểu Đồng liền đi nấu một chút cháo. Vĩnh Phong đứng tỳ người bên
cánh cửa nhìn dáng vẻ lui cui của cô khẽ cười hài lòng. Lát sau
tiến đến ôm chặt lấy eo cô, cằm tỳ lên vai của Hiểu Đồng, hít mùi
thơm từ cháo.
- Tối nay anh ngủ ở đây được không – Cậu hỏi nhẹ bên tai Hiểu
Đồng.
- Anh có thể ra khỏi đây được rồi đó – Hiểu Đồng trừng mắt nhìn cậu
nói.
- Anh là bệnh nhân mà – Vĩnh Phong giả vờ yếu đuối nói – Lỡ như anh
về nhà mà lại bị đau thì sao. Nhà anh chẳng có ai cả. Còn ở đây có
phòng trống mà.
- Vậy thì tốt nhất anh nên vào bệnh viện mà nằm – Hiểu Đồng lạnh
nhạt đẩy Vĩnh Phong ra.
- Nếu phải nằm bệnh viện thì anh thà chết còn hơn – Vĩnh Phong
quyết liệt cự tuyệt, rồi cậu giả vờ gập người xuống giả vờ bị đau
khiến Hiểu Đồng lo lắng, cô thở dài nói:
- Được rồi. Ở lại thì ở lại. Ăn xong rồi nói.
Vĩnh Phong cười híp cả mắt khi nghe Hiểu Đồng đồng ý.
- Mặt em làm sao mà khó chịu vậy – Vĩnh Phong cười cười hỏi.
- Tại vì em bị một con đĩa đeo bám suốt ngày nên khó chịu chứ sao
Hiểu Đồng lườm nụ cười xảo quyệt trên môi của Vĩnh Phong một cái
rồi cong cớn trả lời.
- Có cần anh bắt nó ra giúp em không? – Vĩnh Phong áp sát Hiểu
Đồng, ôm chặt lấy eo cô vuốt nhẹ dọc sống lung xuống khiến toàn
than Hiểu Đồng đông cứng lại, tim đập loạn cả lên, mặt đỏ như
gấc.
- Không cần anh giúp – Hiểu Đồng xấu hổ đẩy Vĩnh phong ra xa nói –
Con đĩa này mặt dày lắm.
- Nhưng anh biết có người mặt dày hơn – Vĩnh Phong tiếp tục cười
nói, giang tay ôm chặt Hiểu Đồng lại, không cho cô có cơ hội thoát
thân, sau đó hôn nhẹ lên môi cô.
Rồi từ từ liếm nhẹ vàng môi cô, lượn đi mấy vòng thăm dò, cuối cùng
xông thẳng vào bên trong khoang miệng cô. Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong
bất ngờ tấn công, vừa run rẩy vừa xấu hổ, lại bị cậu đùa giỡn ở đầu
môi. Cô không còn sức kháng cự, chỉ đưa tay nắm chặt tay áo Vĩnh
Phong giữ không cho bản thân khụy xuống. Rồi lại bị Vĩnh Phong bất
ngờ tấn công vào bên trong, không kịp phòng bị, đàng để mặc cái kẻ
đáng ghét kia thừa thế xông lên, quét sạch bên trong, cô chỉ có thể
cố gắng hít thở không khí đã bị ai kia cướp sạch.
Tới khi Vĩnh Phong buông cô ra, cô đã bị kẻ kia hút cạn hết sức lực
rồi đành để mặc kẻ kia ôm lấy mình vuốt ve.
Vĩnh Phong ngồi xuống giường, đặt Hiểu Đồng trên chân mình, đầu cô
tựa vào ngực cậu. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc này khiến
Vĩnh Phong cười mãi không thôi, càng siết chặt cô vào trong vòng
tay như sợ lỏng quá cô sẽ biến mất.
Cậu vuốt ve mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng một lát, cảm nhận sự yên
bình rất ngọt ngào này. Lát sau Vĩnh Phong cuối đầu nhìn Hiểu Đồng
cười gian nói:
- Hiểu Đồng, anh quên bắt con đĩa ra rồi.
Hiểu Đồng biết ý Vĩnh Phong nói gì, cô đỏ bừng mặt mắng:
- Anh đúng là đồ mặt dày.
- Em nói đúng rồi, da mặt anh dày thật, dày đến nỗi râu không mọc
được. Không tin em sờ thử xem - Vĩnh Phong chẳng những không xấu hổ
mà còn cười trêu .
Nói rồi Vĩnh Phong cọ mặt mình vào mà Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên đó rồi
trượt dần xuống hỏm cổ cô. Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong hôn đến đầu óc
choáng voáng, không còn biết gì nữa cứ để mặc Vĩnh Phong từng bước
từng bước xâm chiếm .
Đột nhiên điện thoại reo lên, nhưng Vĩnh Phong làm như không nghe
thấy vẫn tiếp tục cuốn lấy Hiểu Đồng, tay mở từng nút áo của cô.
Nhưng Hiểu Đồng nghe điện thoại reo lên thì bừng tỉnh. Cô với tay
cầm điện thoại nhưng Vĩnh Phong đã chặn lại rồi thì thầm bên tai
cô:” Mặc kệ nó đi”
Nhưng Hiểu Đồng đã đẩy Vĩnh Phong ra, cô vội vàng ấn nút trả
lời.
- Bé Phong, con gọi cho mẹ có chuyện gì? – Giọng dịu dàng cô
hỏi.
……………..
- Con với mẹ Trúc Diễm và chị Đường đi chơi có vui không?
Khi Hiểu Đồng đang nói chuyện thì một bàn tay không yên phận vòng
qua ôm lấy cô kéo vào lòng. Cái miệng hư hỏng cắn nhẹ vào vành tai
cô, rồi tới chiếc cổ thanh mảnh của cô. Làm Hiểu Đồng suýt tí nữa
phát ra âm thanh của sự khoái lạc, rất may cô kìm lại được. Cô lừ
mắt nhìn Vĩnh phong cảnh cáo, Vĩnh Phong đành nhe răng cười tinh
nghịch.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bé Phong, Hiểu Đồng vùng đứng
dậy, cô trừng mắt nhìn Vĩnh Phong nói:
- Anh mà còn giở trò xấu ra nữa là em đuổi anh về liền đó.
- Được rồi , được rồi anh sẽ ngoan, anh sẽ ngoan – Vĩnh Phong liền
giấu béng nụ cười của mình rồi đưa ra bộ mặt hối lỗi.
Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi ra lệnh:
- Mau trở về phòng kia đi.
- Giường kia vừa nhỏ vừa cứng, anh nằm thấy đau cả lưng, không
thoải mái chút nào – Vĩnh Phong vội kêu ca than thở.
Nhưng Hiểu Đồng không dễ bị mắc lừa, cô nghe vậy liền nói:
- Có phải ở đây nằm thoải mái hơn không?
- Ừhm, giường vừa êm vừa rộng nằm rất thoải mái – Vĩnh Phong mĩm
cười gật đầu.
- Vậy em nhường anh phòng này, em đến phòng kia – Hiểu Đồng nhướn
vai nói.
Rồi xoay người bỏ đi, chưa tới cửa thì đã nghe tiếng rên:” Ui da”.
Cô xoay người lại nhìn thấy Vĩnh Phong đang gập người lại ôm bụng ,
mặt nhăn nhó. Biết thừa là Vĩnh phong giả vờ nhưng cô vẫn đến gần
hỏi:
- Anh đau à!
Vĩnh phong không nói chỉ gật gật đầu, Hiểu Đồng bèn cầm điệnt hoại
nói:
- Không được rồi để em gọi cấp cứu đến.
- Không cần, anh hết đau rồi – Vĩnh Phong vội ngăn lại.
- Thật sao – Hiểu Đồng mĩm cười thấy Vĩnh Phong trúng kế - Hết đau
rồi thì ngủ đi – Nói rồi bỏ ra ngoài, mặt cái kẻ giờ trò kia một
mình ở lại.