Hai người kia cũng bị bất ngờ vội buông nhau ra. Nhưng Vĩnh Phong
lãnh đạm thờ ơ như không có gì. Anh Kỳ thì thẹn thùng đỏ mặt.
- Xin lỗi! Tôi làm phiền hai người rồi, tôi đi ra ngoài một
lát.
Anh Kỳ nhìn thấy Hiểu Đồng tay xách đồ ăn thì nói:
- Không cần đâu. Bây giờ tôi phải về rồi, vừa rồi chỉ là hôn tạm
biệt thôi. Nếu lúc nãy cô mà đến sớm thì đúng là ngượng chết được –
Anh Kỳ giả vờ mắt cỡ nói, giọng điệu rõ là cố tình gây hiểu lầm. Cô
ta cố ý làm cho Hiểu Đồng hiểu rằng cô ta và Vĩnh Phong vừa làm
chuyện mờ ám xong.
Hiểu Đồng cắn môi cười ngượng rồi đứng nép qua một bên nhường lối
cho Anh Kỳ. Nhưng Anh Kỳ không đi ra liền mà chạy đến hôn trộm một
cái lên má Vĩnh Phong rồi cười nói:
- Em đi về đây, anh phải gọi điện thoại cho em đó nha.
Vĩnh Phong vẫn im lặng không nói gì. Còn Anh Kỳ đi ngang qua Hiểu
Đồng cố ý cười nói:
- Nhờ cô chăm sóc anh Vĩnh Phong của tôi dùm.
Khi Anh Kỳ đi về, Vĩnh Phong khẽ lườm Hiểu Đồng một cái rồi đi
thẳng lên lầu. Hiểu Đồng gương mặt tái nhợt nhìn theo bóng dáng
Vĩnh Phong buồn bã. Rồi xách đồ đi xuống bếp.
Cả buổi nấu cơm, tâm hồn Hiểu Đồng đều để nới khác. Tay liên tục bị
cứa đứt, lẫn lộn gia vị, cô thở dài thẩn thờ đừng yên một chỗ cho
đến khi nồi canh sôi tràn ra ngoài cô vội vàng dùng tay bốc nắp nồi
lên, quên mất cái nóng khiến bàn tay bị bỏng ửng đỏ lên ran rát.
Chỉ đến khi tay cô bị ai đó nắm kéo đến bên vòi nước xã mát cô mới
thấy dễ chịu lại.
- Cô là đồ ngốc à – Vĩnh Phong tức giận mắng – Nồi nước sôi như vậy
mà dùng aty không bốc.
Hiểu Đồng ngước mắt nhìn Vĩnh Phong, gương mặt vẫn lạnh lùng như
thế, chỉ có ánh mắt là có chút đau lòng. Cô để yên tay mình trong
tay Vĩnh Phong, bàn tay cậu vuốt nhẹ chỗ bỏng rát dưới vòi nước làm
tay cô dễ chịu vô cùng, dường như chưa từng bị bỏng.
Vĩnh Phong dùng khăn nhẹ nhàng lau sách tay cho cô rồi lại bôi
thuốc cho cô, hành động rấr ân cần, rất dịu dàng, cậu nhẹ nhàng
thổi vào tay cô cho thuốc mau thấm vào. Hiểu Đồng vội rút tay lại.
Cô sợ mình không thể kìm nén cảm xúc trước sự ân cần của cậu.
- Tôi đi dọn cơm cho anh.
- Cô ngồi nghỉ đi, tôi sẽ tự dọn.
Vĩnh Phong ăn cơm xong, cậu cũng dành phần rửa chén. Hiểu Đồng ngồi
đó lặn lẽ quan sát cậu. Khi Vĩnh Phong rửa xong, cô đứng dậy cáo từ
ra về.
- Để tôi đưa cô về - Vĩnh Phong vội nói khi Hiểu Đồng định mở
cửa.
- Không cần đâu. Nhưng mà hi vọng sau này, nếu anh và bạn gái ở
cùng nhau thì hãy gọi điện thạoi báo cho tôi biết một tiếng – Hiểu
Đồng nói xong thì mở cửa định đi ra ngoài.
- Rầm …
Cánh cửa vừa mở ra liền bị một bàn tay mạnh mẽ đóng sầm lại. Một
hơi thở ám sát sau lưng Hiểu Đồng làm cho tóc gáy cô dựng lên. Cô
cố gắng kéo của ra nhưng lực của người kia mạnh hơn khiến cô không
tài nào mở ra được.
- Tôi phải về rồi – Hiểu Đồng xoay mặt lại đối diện với Vĩnh Phong
nói.
Lúc này cô mới biết mặt cô và mặt Vĩnh Phong kề sát nhau, đến độ
mũi hai người chạm vào nhau. Ánh mắt của Vĩnh Phong nhìn cô một
cách cuồng dại, hơi thở dồn dập. Ngay sau giây phút đó, Vĩnh Phong
cuối xuống hôn chặt lấy đôi môi Hiểu Đồng như muốn nuốt chuẩn môi
cô vào cậu. Một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt. Hiểu Đồng dùng tay
đẩy mạnh Vĩnh Phong ra nhưng đã bị cậu bắt lấy rồi bẻ quặt ra sau
lưng giữ chặt. Cuối cùng Hiểu Đồng cũng bị Vĩnh Phong hạ gục, cô đã
không còn phản kháng nữa, bắt đầu đón nhận nụ hôn của Vĩnh Phong.
Hai bàn tay bị Vĩnh Phong giữ chặt được dần thả lỏng ra, hai bàn
tay bất giác đưa lên cổ Vĩnh Phong ôm chặt. Gờ phút này Hiểu Đồng
đã để mặt cho trái tim lấn át lí trí. Cô để mặc cho tình cảm dồn
nén bùng phát, không muốn suy nghĩ nhiều về những chuyện trước kia,
muốn quên đi tất cả lại lại từ đầu bên cạnh Vĩnh Phong. Giờ phuát
này cô chỉ muốn hòa làm một với Vĩnh Phong.
Cuối cùng khi mà sắc mặt cả hai đều đỏ bừng lên vì hô hấp nhanh,
Vĩnh Phong mới rời khỏi môi Hiểu Đồng. Cả hai đứng sát vào nhau
cùng thở hổn hển. Vĩnh Phong dùng ngón tay cái quệt lên môi Hiểu
Đồng rồi cười nói:
- Cũng không tệ. Cô làm bạn gái tôi bỏ đi, tôi đành lấy cô bù vào.
Vậy thì sau này, nếu bạn gái tôi không có ở đây trong lúc tôi có nu
cầu thì tôi sẽ sử dụng cô.
Hiểu Đồng vừa nghe thì liền thấy choáng voáng vô cùng, đau đớn vô
hạn. Gương mặt từ đỏ bừng chuyển sang tím xanh giận dữ, cô xô Vĩnh
Phong ra tát mạnh vào mặt cậu. Rồi nhìn trừng trừng cậu với ánh mắt
đầy giận dự và bi thương, cuối cùng cô đã khóc, khóc trong đau đớn,
khóc vì bị xem thường, khóc vì bị làm kẻ thay thế, khóc vì tình yêu
cô vẫn còn dành cho cậu, khóc vì sự đau khổ chờ đợi bấy lâu nay.
Cuối cùng cô quay lưng mở cửa bỏ đi.
Vĩnh Phong muốn giữ Hiểu Đồng lại, muốn nói rằng tất cả đều không
phải, không phải là sự thật. Cậu không xem cô là người thay thế. Nụ
hôn lúc đó cũng không phải là nụ hôn đùa cợt mà xuất phát từ tình
yêu của cậu dành cho cô, từ nỗi xót xa của cậu khi thấy cô bị
thương, từ nỗi nhung nhớ mong chờ bấy lâu nay.
Nhưng Vĩnh Phong chỉ có thể cười đau khổ nhìn Hiểu Đồng bỏ
đi.
Hiểu Đồng nằm ở lại nghe tim mình chảy máu. Cô cười, cười rất
nhiều, cười đến dạ dày quặn thắt lại, đua đớn. Cô nghiêng người ôm
lấy bụng, không ngờ những giọt nước mắt cô kiềm chế nãy giờ, lại
bắt đầu thi nha chảy xuống gối, ướt đẫm. Cô muốn ngồi dậy nhưng lại
không còn sức. Cám giác cơ thể ngày càng nóng bừng lên gần như bốc
cháy, cái nóng xé nát ruột gan cô. Cô cố gắng thở nhưng dường như
không còn sức. Cuối cùng khóe mắt nhắm ghiền lại cho chìm vào mê
man.
Vĩnh Phong lái xe phóng thật nhanh ra đường quốc lộ, trời khuya
nhưng vẫn nhiều xe, nhất là xe tải. cậu điên cuồng bóp còi khiến
những nơi cậu đi qua đều đọng lại âm thanh đinh tai nhức óc. Cuối
cùng cậu cũng chạy ra ngoại ô vắng vẻ. Dưới ánh trăng mờ ảo cậu
không gừng la hét, muốn xé toạt buồng phổi ra, muốn hét cho đến khi
tim vỡ nát. Cuối cùng cậu gục xuống đất, nước mắt rơi xuống đầy đau
khổ và tuyệt vọng.
Khi cậu trở về, trời đã qua ngày mới. Căn nhà lạnh ngắt không một
hơi người, cô đơn tịch liêu. Nhưng Vĩnh Phong phát hiện một đôi
giày nữ vẫn còn để ở cạnh cửa. Đôi giày của hiểu Đồng:” Cô vẫn chưa
đi”
Vĩnh Phong liền chạy ù lên trên, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, cảm
thấy vô cùng hồi hộp. Cậu cũng chẳng biết bản thân đang chờ đợi gì
sau cánh cửa. Nhưng cậu nhìn thấy Hiểu Đồng đang nằm gập người lại,
hơi thở đứa quảng, phả ra hơi nóng đáng sợ. Vĩnh Phong đưa tay sờ
trán cô, trán cô rất nóng. Vĩnh Phong lạnh cả người vội vàng bế
Hiểu Đồng đến bệnh viện.
Khi Hiểu Đồng mở mắt ra, cô đã thấy mình nằm ở bệnh viện, tay đang
truyền dịch. Đình Ân đang ngồi bên cạnh cô, gương mặt lắm lem nước
mắt, trên ghế sofa, Thiên Minh và Minh Thùy đang ngồi im lặng. Đình
Ân vừa thấy Hiểu Đồng thức dậy, Đình Ân mừng rỡ reo lên:
- Cậu tỉnh rồi. Cậu làm mình lo chết đi được.
- Sao mình lại ở đây – Hiểu Đồng cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh
hỏi.
- Cậu bị sốt cao nên ngất đi, là….là Vĩnh Phong đưa cậu vào đây.
Anh ấy đã ở với cậu cả đêm, tới sáng thì gọi điện cho Thiên Minh và
mình đến – Đình Ân trả lời rồi nhìn Hiểu Đồng cảm kích đến muốn
khóc - Cậu thật là ngốc, hà tất vì chuyện của mình mà đứng đợi dưới
mưa để rồi phát bệnh thế này.
- Ngốc quá! Đâu hẳng là mình vì cậu đâu – Hiểu Đồng cười khuyên nhủ
Đình Ân để cô không áy náy .
- Hiểu Đồng! – Thiên Minh đi đến bên họ lên tiếng – Anh đã hỏi Vĩnh
Phong rồi. KHông phải lỗi của cậu ấy đâu. Là bà Mai Hoa gọi điện
yêu cầu các cổ đông phải thay đổi người đại diện. Vĩnh Phong chỉ bị
buộc phải đưa ra yêu cầu đó mà thôi. Em cũng đừng trách họ, họ là
những người kinh doanh, chạy theo lợi nhuận là chính. So với Đình
Ân, Anh kỳ có độ nổi tiếng hơn. Chuyện hợp đồng, em đừng lo nữa,
anh và Vĩnh Phong sẽ giải quyết.
Mai Hoa – Cái tên này đã lâu rồi cô không nghe thấy. Bây giờ nghe
nhắc đến trong lòng cô bỗng như dậy sóng. Ánh mắt lóe lên một ngọn
lửa. Cô quay sang nhìn Đình Ân, rồi Thiên Minh và Minh Thùy, chậm
rãi buông ra một câu:
- Mình nhất định giúp cậu lấy lại hợp đồng đó.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Tập đoàn Vĩnh Phát.
- Mời cô vào đây. Chủ tịch đang ở trong đó – Cô thư kí giọng nhẹ
nhàng mời Hiểu Đồng vào phòng ông chủ tịch một cách lịch sự.
Hiểu Đồng cũng mĩm cười nhẹ nhàng lịch sự gật đầu chào cô rồi thẳng
lưng đi vào phòng ông Văn Trác. Đây là lần đầu tiên cô bước chân
vào đây. Cô vừa mở cửa ra thì đã thấy nụ cười của ông Văn Trác ,
trong phòng còn có tổng giám đốc, con trai ông Văn Trác – ông Tuấn
Khanh .
- Con bé này, cháu làm ông bất ngờ quá.
- Con chào ông.
- Mau đến đây ngồi – Ông Văn Trác đứng dậy đi lại ghế sofa và chỉ
tay bảo Hiểu Đồng ngồi xuống.
Hiểu Đồng ngoan ngoãn bước đến và ngồi xuống. Ông Văn Trác với tay
định rót trà cho cô nhưng Hiểu Đồng đã chặn lại, cười nói:
- Phải là cháu rót trà mời ông mới đúng ạ.
- Quả nhiên là cháu có chuyện muốn nhờ vả ông rồi. Được cháu mau
nói đi, giúp được thì ông sẽ sẵn sàng giúp cháu – Ông Văn Trác cười
phá lên, ánh mắt hiền từ nhìn cô.
Hiểu Đồng cẩn thận rót cho ông Văn Trác một tách trà, rồi rót cho
mình một tách khác, mới nhẹ nhàng đặt bìng trà xuống, cô ngồi thẳng
lưng, nhìn thẳng ông Văn Trác nói:
- Không phải nhờ vả. Cháu muốn cùng ông giao dịch.
Ông Văn Trác khá bất ngờ trước câu nói của Hiểu Đồng, ông nhướn mày
nhìn cô quan sát. Hiểu Đồng không hề bối rối trước ánh mắt của ông
Văn Trác, cô bình thản, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, đôi mắt trong suốt.
Sau một hồi quan sát, thấy Hiểu Đồng không có vẻ gì là đang đùa với
ông, ông Văn Trác mới nghi ngờ hỏi:
- Cháu muốn cùng ông giao dịch cái gì?
- Chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Nguyên Thành Phong – Hiểu Đồng
trả lời ngay lặp tức.
Ông Văn Trác quá bất ngờ trước lời đề nghị của Hiểu Đồng. Ông dựa
hẳn vào thành ghế nhìn cô đăm đăm một lần nữa đầy nghi ngờ. Sắc mặt
Hiểu Đồng vẫn kiên định không hề thay đổi.
- Cháu có biết, chủ tịch Triệu Vĩnh Nguyên là người nắm giữ 25% số
cổ phần, vợ ông ta nắm giữ 15 % số cổ phần, hai người con trai của
họ mỗi người nắm giữ 10% cổ phần. Cháu nghỉ xem làm sao cháu có thể
thay đổi được chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn họ chứ - Ông Văn Trác
bình tĩnh phân tích.
- Vậy cháu hỏi ông, trong tay ông nắm giữ bao nhiêu % cổ phần của
tập đoàn Nguyên Thành Phong – Hiểu Đồng mĩm cười nhìn ông hỏi
thẳng.
Sắc mặt ông Văn Trác bỗng tối sầm lại, ông khàn giọng hỏi:
- Làm sao cháu biết.
- Cháu không biết. Chỉ vì trên đời này có cái gọi là gián điệp kinh
tế cho nên cháu đoán như vậy.
Ông Văn Trác vẫn trầm ngâm nhìn Hiểu Đồng không nói gì. Cô mĩm cười
khẽ một cái rồi nói tiếp.
- Xét theo tình hình của tập đoàn ông mà thấy, việc ông mua lô đất
đó thì đúng là quá kì lạ. Nhưng một người lão luyện trên thương
trường như ông lại tìm mọi cách mua bằng được lô đất đó. Nhất là
khi tập đòan Nguyên Thành Phong đang dự định thu mua để lập nhà
máy. Vấn đề là, tập đoàn đang vẫn chưa tiến hành xong thì đã bị ông
hớt tay trên rồi. Vấn đề đặt ra là, tại sao ông lại biết khi mà
cuộc họp đó chỉ toàn là các cổ đông với nhau. Suy ra một trong các
cổ đông đó là gián đệp của ông. Vậy thì cổ phần của người đó cũng
thuộc về ông.
- Hiểu Đồng, cháu quả là một người thông minh. Cháu còn biết gì
nữa.
- Khi tổng giám đốc chúng cháu cho người liên lạc với ông, ông đã
hẹn hai tuần, ông đã cố tình để họ nóng ruột chờ đợi, sẽ dễ dàng
chấp nhận những yêu cầu của ông đưa ra để đổi lấy lô đất đó.
Ông Văn Trác nhíu mày nhìn Hiểu Đồng, cô chỉ cười nhẹ nhàng nói
tiếp.
- Khi ông đích thân đi đến tập đoàn là quyết định không để cho họ
một cơ hội suy nghĩ nào. Nếu không thì chỉ vì một chuyện như vậy
thì không cần ông phải đích thân đi ,mà chỉ cần một người đại diện
đến thông báo là được rồi. Yêu cầu của ông chắc chắn là đổi lô đất
đó để lấy một số cổ phần của công ty. Nhưng khi ông nhìn thấy cháu,
ông đã quyết định hoãn lại ý định của mình.
- Tại sao cháu lại nghĩ ta hoãn lại ý định của mình vì cháu.
- Cháu hỏi ông, có phải ông đã cho người điều tra về cháu hay
không?
Ông Văn Trác tái xanh cả mặt, ông nhìn Hiểu Đồng chằm chằm, rồi sau
đó thở dài:
- Làm sao cháu biết.
- Cháu đã nói ông rồi, tất cả đều là suy đoán của cháu. Ông là bạn
của ông bộ trưởng thì chắc chắc ông biết cháu là bạn gái của Vĩnh
Thành – tổng giám đốc của tập đoàn. Nhưng khi ông đến, Vĩnh Phong
và cháu lại diễn một màn kịch âu yếm trước mặt ông. Cho nên ông
biết cháu có quan hệ mật thiết với hai anh em nhà này. Nói chính
xác hơn là cả hai người họ đều yêu cháu. Cho nên ông bảo sẽ suy
nghĩ thêm hai tuần nữa rồi mới trả lời. Mục đích là có thời gian để
điều tra cháu, rồi sau đó lợi dụng cháu.
Mặt ông Văn Trác tối sầm lại, nụ cười gượng gạo mà ông cố thể hiện
tắt ngúm, lát sau ông thở dài nói:
- Xin lỗi cháu, Hiểu Đồng. Ông thật lòng rất quý mến cháu nhưng
thương trường là nơi dẫm đạp nhau, lợi dụng ;ẫn nhau và *** hại
nhau. Ông buộc phải làm như vậy.
- Cháu biết, cho nên cháu không trách ông. Cháu tình nguyện để ông
lợi dụng.
- Cháu nghĩ bây giờ khi bị cháu biết rõ tất cả mọi chuyện, ông còn
mặt mũi lợi dụng cháu sao.
- Bởi vậy cháu mới đến để giao dịch với ông. Bởi vì cháu cũng muốn
lợi dụng ông để đạt được mục đích của mình – Hiểu Đồng đáp, sau đó
cô nhìn thẳng ông Văn Trác – Cái ông cần bây giờ là một gián điệp
có thể tiếp cận trực tiếp tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Thành
Phong. Mà cháu chính là người lí tưởng nhất.
Hiểu Đồng nhìn ông Văn Trác đang ngây người im lặng. Cô lặng lẽ đặt
lên bàn một tờ giấy:
- Đây là số điện thoại của cháu. Nếu ông cần thì hãy gọi điện cho
cháu.
Nói xong cô đứng dậy quay lưng bỏ đi. Ông Văn Trác nhìn theo cô
hỏi:
- Cho ông biết lí do cháu lại làm như vậy.
- Vì cháu muốn trả thù – Hiểu Đồng đáp mà không quay đầu lại.
Sau đó cô mở cửa ra về mà không chờ đợi thêm phút nào nữa. Ông Tuấn
Khanh nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhìn theo dáng Hiểu Đồng rồi lên
tiếng:
- Cô bé đó dường như đang mang nặng mối thù.
- Phải, nghe nói trong thời gian qua, con bé sống rất vất vả - Ông
Văn Trác trả lời – Ba cảm thấy hổ thẹn khi có ý định lợi dụng con
bé.
- Ba nghĩ tâm hồn con bé có bị vẩn đục hay không?
- Ba không biết, nhưng chắc chắn con bé sẽ phải chịu đau đớn rất
nhiều nếu tiếp tục trả thù. Bởi vì ánh mắt nó không hề đen tối mà
lại sáng ngời. Dù hận thù nhưng trong lòng nó vẫn có tình yêu bất
diệt.
Ông Văn Trác và ông Tuấn Khanh đều thở dài.
- Cốc…cốc …
- Vào đi – Ông Tuấn Khanh lên tiếng.
Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng và lịch sự bước vào. Cô nhìn
hai người đàn ông trong phòng cười nói:
- Ông, ba, hai người cùng ở đây à.
- Là cháu à – Ông Văn Trác thấy đứa cháu yêu bước vào thì mĩm
cười.
Cô gái vừa vào thì sà đến ôm ông Văn Trác nhõng nhẽo. Ông Tuấn
Khanh thấy con gái làm nũng thì lên tiếng trách:
- Hạ Khanh! Con gái lớn rồi mà còn làm nũng, người ta biết được thì
sẽ không ai dám cưới đâu.
Hạ Khanh cười hìhì nói:
- Không ai cưới càng tốt, con ở mãi bên ông và ba, để hai người
nuôi con suốt đời.
- Cháu gái của ông xinh đẹp giỏi giang như vầy thì lo gì mà không
có người cưới – Ông Văn Trác cười lớn vỗ vai cháu mình nói.
Hạ Khanh buông ông Văn Trác ra rồi ngồi xuống bĩu môi nói:
- Ông ơi! Ai lại khen cháu gái mình chứ. Vậy chẳng hóa ra mèo khen
mèo dài đuôi à.
Cả hai người đàn ông nghe cô nói vậy thì phá ra cười. Đột nhiên Hạ
Khanh quay sang ông Tuấn Khanh nói:
- Ba, lần này ba cho con làm luật sư đại diện cho việc họp tác của
tập đoàn mình với tập đoàn Nguyên Thành Phong nha.
- Hôm nay con có hứng thú làm việc cho công ty à – Ông Tuấn Khanh
lườm con gái.
- Ba này ! Thì con đã làm luật sư cho công ty rồi còn gì – Hạ Khanh
nhõng nhẽo với a mình.
- Cháu gái của ông là ngoan nhất. Ai như cái thằng trời đánh kia.
Tại sao nó chưa chịu về nhà hả - Ông Văn Trác tức giận hỏi.
- Dạ, nó về Việt Nam rồi nhưng chắc đi loanh hoanh đâu đó vẫn chưa
về nhà thôi – Ông Tuấn Khanh lo sợ nói.
- Mau lôi đầu nó về đây. Nếu cần cứ bẻ gãy tay chân nó luôn rồi đem
về - Ông Văn Trác giận dữ nói.
Hạ Khanh khẽ liếc nhìn ba mình rồi nhún vai.
Tại nghĩa trang, một cô gái mang sắc mặt buồn bã đang quỳ trước hai
ngôi mộ, được bao quanh bởi hoa thạch thảo tím.
- Mẹ! Con xin lỗi, con không thể quên được. Con cứ tưởng là mình có
thể quên đi. Nhưng bây giờ con mới phát hiện là không phải con quên
mà là con đang chờ đợi cơ hội. Cơ hội để trả thù. Con muốn người
đàn bà đã hại chết mẹ phải thân bại danh liệt. Con muốn bà ta phải
sống đau khổ hơn nỗi đau mà con phải chịu. Cơ hội của con đến rồi.
Kế hoạch trả thù của con vừa mới bắt đầu thôi.
- Ba! Xin ba hãy phù hộ cho con.
Hiểu Đồng xuống xe buýt, cô đi dạo để thư thản, không biết tại sao
chân lại đưa cô đến trước quán cà phê GRANTTYLOVE. Hiểu Đồng đứng
nhìn thật lâu trước cửa tiệm. Cô và Vĩnh Phong có rất nhiều hồi ức
ở quán cà phê này. Trời phun nhẹ những hạt mưa xuống đất. Hiểu Đồng
quyết định bước vào bên trong.
Cảnh vật trong quán vẫn không thay đổi, chỉ là những người cũ đã
không còn. Trước mặt cô đều là những nhân viên mới. Họ vẫn lích sự,
vẫn ân cần. Cây đàn piano vẫn còn y chỗ củ, vẫn sáng bóng. Hiểu
Đồng đưa tay bấm thử, âm thanh quen thuộc vang lên. Đã lâu rồi cô
không động đến phím đàn. Trước đây, khi quán đã đóng cửa, cô và
Vĩnh Phong vẫn ở lại cùng nhau đánh đàn, tiếng đàn còn đó nhưng
người xưa đâu còn.
Hiểu Đồng chọn cái bàn bên cửa kính, lúc trước cô hay cùng Vĩnh
Phong ngồi ở đây ngắm nhìn mọi người qua lại, có khi ngắm nhìn mưa.
Nhân viên mang đến cho cô một tách cà phê, mùi cà phê nóng ấm thơm
lừng bốc lên mũi. Một bài hát nhẹ trữ tình vang lên:
Ngồi lặng thinh quán vằng tênh em một mình
Chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cafe đắng
Cành hoa trắng mong manh
rụng trên phím cây dương cầm
như chính e buồn heo hắt những chiều mưa.
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là nỗi cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa
Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm
Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ mãi hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là nỗi cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà mắt nhạt nhòa
Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm
Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ .....
Bỗng vỡ òa vì những xót xa
Khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen
mà hôm nay lại nhớ thêm
Trách trái tim mình chẳng đủ vô tình
để phôi phai màu ký ức
Đã lâu rồi mà cứ hy vọng
Anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong...
Nghe bài hát xong, Hiểu Đồng khẽ cười: “ Đúng vậy, cô vẫn chưa đủ
vô tình nên không thể quên được Vĩnh Phong. Đã đến lúc phải quên
đi”
Cô uống một hớp cà phê, quả thật lòng thấy đắng vô cùng.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Chương 30: Sự thật
- Giám đốc Việt, cám ơn ngài đã đến – Vĩnh Phong cười nhếch môi
chào. Ánh mắt lộ rõ sự xem thường đối với cái tên giám đốc trước
mặt mình. Gã này là một tên háo sắc, chuyên dùng thủ đoạn trong làm
ăn. Vĩnh Phong không muốn làm ăn với hắn ta cho lắm. Nhưng có rất
nhiều việc, hắn ta có thể giải quyết mau chóng. Cho nên đơi khi hợp
tác với hắn rất có lợi.
- Hàhà…phó tổng đừng nói vậy chứ. Được hợp tác với quý công ty là
vinh hạnh của chúng tôi – giám đốc Việt cười nham nhở nói.
Ngay lúc đó, hiểu Đồng bưng nước vào. Giám đốc Việt vừa nhìn thấy
cô thì không chớp mắt, miệng há ra, ánh mắt lộ rõ sự ham
muốn.
- Giám đốc Việt, mời ông dùm trà – Hiểu Đồng đặt tách trà trước mặt
ông ta, cười lịch sự nói.
Hắn ta liền chộp lấy bàn tay đang định rút lên của cô. Tay kia của
hắn sờ sờ mu bàn tay của cô, cười nham nhở nói:
- Công ty của phó tổng chẳng những toàn nhân tài mà còn toàn là mỹ
nhân.
Hiểu Đồng rất tức giận, cô muốn rút tay lại và giáng lên mặt hắn ta
một cái nhưng cô cố gắng kìm chế nhẹ nhàng mĩm cười nói:
- Giám đốc Việt quá khen rồi.
Vừa nói, cô vừa từ từ rút tay lại, nhưng tên này cứ nắm chặt không
buông. Hiểu Đồng tức giận vô cùng, cô mím chặt môi nín nhịn. Đang
nghĩ cách rút tay ra thì Vĩnh Phong đã lên tiếng:
- Giám đốc Việt mời ngài dùng trà. Chúng ta tiếp tục bàn. Xong việc
ông có thể mời cô ấy đi uống nước.
Nghe Vĩnh Phong nói vậy, giám đốc Việt khoái chí gật đầu nói:
- Phó tổng nói rất phải.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói vậy, cô tức giận nhìn Vĩnh Phong
trừng trừng, nhưng đáp lại cô là sự thờ ơ lạnh đạm. Cậu không hề
nhìn cô mà chồm đến cầm tách trà trên mặt bàn từng nhấp từng nhấp
hưởng thụ. Hiểu Đồng tức giận mím môi bỏ ra ngoài.
- Phó tổng, cậu xem qua đi, có gì không được tôi sẽ cho người sửa
lại – Giám đốc Việt cười nói.
Vĩnh Phong nhếch môi rồi cầm lấy tài liệu trên bàn xem xét qua một
cái rồi thảy xuống nhìn giám đốc Việt cười khinh bạc nói:
- Giám đốc Việt, tôi đã xem xong tài liệu này, tôi nghĩ công ty tôi
không phù hợp với cách thức của công ty ngài. Cho nên chuyện hợp
tác của chúng ta dừng lại ở đây đi.
Nói rồi cậu đứng lên nói với Khương Thái:” Tiển giám đốc Việt ra
ngoài”. Giám đốc Việt cứng cả họng, không thể nói gì được chỉ ú ớ
mấy câu:
- Phó tổng ….chuyện này là.
- Giám đốc Việt, xin mời ngài – Khương Thái đi đến bên ông ta chìa
tay ra hướng cửa lịch sự mời.
Giám đốc Việt tức giận cũng đành bỏ đi. Thấy giám đốc Việt đi khỏi,
Khương Thái mới e dè bước đến bên cạnh Vĩnh Phong hỏi:
- Phó tổng, cậu làm vậy có khi nào….
- Không sao, tôi tự lo liệu được – Vĩnh Phong tự tin trả lời.
Cuối cùng nữ diễn viên Anh Kỳ cũng giành được quyền làm người mẫu
đãi diện cho tập đoàn Nguyên Thành Phong. Trở thành người mẫu đại
diện cho tập đoàn cũng đồng nghĩa với việc tất cả các sản phẩm từ
mỹ phẩm, thời trang, trang sức ….đều gắn hình ảnh của cô. Xem như
trong tay cô ta đang nắm tiền tỉ do hợp đồng mang lại.
- Thật là tức chết được mà. Rõ ràng hợp đồng đó là của chị mà cô ta
lại cướp lấy.
Đình Ân sau thời gian buồn bã, được Thiên Minh an ủi chở che cô đã
bớt buồn. Bây giờ nghe tin tức này cô cũng thấy bình thản. Thấy
Minh Thùy tức giận, cô chỉ khẽ cười bảo:
- Thôi bỏ đi. Chuyện cũng đã qua, dù không có hợp đồng này thì cũng
còn hợp đồng khác. Từ nay chị em mình chăm chỉ hơn thì lo gì người
ta không biết đến.
- Nói vậy nhưng em vẫn thấy tức – Minh Thùy vẫn cảm thấy ấm
ức.
- Cậu xem, vua không gấp mà thái giám lại gấp kìa – Đình Ân cười
trước bộ dạng trẻ con của Minh Thùy rồi quay lại nhìn Hiểu Đồng
nói.
- Em đừng lo, vẫn chưa chính thức kí hợp đồng thì Đình Ân vẫn còn
có cơ hội giành lại hợp đồng đó – Hiểu Đồng cười nhạt rồi chậm rãi
nói.
Minh Thùy và Đình Ân kinh ngạc nhìn Hiểu Đồng.
- Cậu nói thật sao? – Đình Ân nghi ngại hỏi.
- Chị, làm cách nào mà giành lại được - Minh Thùy không giống Đình
Ân. Nghe đến việc có thể lấy lại hợp đồng thì mắt sáng rỡ, vội hỏi
dồn – Chị nhờ anh Vĩnh Thành à?
Hiểu Đồng lắc đầu, cô khẽ cười nói:
- Bây giờ vẫn chưa tới lúc, khi nào tới lúc mình sẽ nói.
Tuy Hiểu Đồng nói như thế nhưng mọi việc vẫn chưa có gì chắc chắn
cho nên Minh Thùy vẫn cảm thấy ăn năn vô cùng. Dù rằng việc đền bù
đã được Vĩnh Phong giải quyết nhưng việc làm mất hợp đồng đều là
lỗi của cô. Nhưng càng nghĩ cô càng thấy giận cái tên khốn khiếp
kia hơn. Nếu không phải hắn ta hành hạ cô đến mệt mỏi thì cô đâu có
lười biếng đến nỗi không đi xem kỹ lại lịch mà mắc bẫy người ta như
vậy. Cô cắn thiệt mạnh vào cái gối trên sofa, nghĩ đến tên Quốc Bảo
đó mà ra sức cắn.
Đúng lúc đó thì điện thoại reo lên, Minh Thùy sẵn giọng nói:
- Có chuyện gì?
- Tại sao giờ này mà cô chưa đến. Bộ cô muốn chết à – Tiếng Quốc
Bảo vang lên trong điện thoại.
- Phải đó, tôi đang muốn chết đây. Nói cho anh biết từ bây giờ tôi
sẽ không bao giờ đến dọn dẹp cái sở rác của anh đâu. Anh muốn thì
cứ đi kiện đi, tôi đi hầu. Tôi thà ở tù còn hơn là nhìn thấy cái
bản mặt của anh – Minh thùy cũng tức giận quát lên trong điện
thoại, trong giọng có phần vỡ òa muốn khóc.
Minh Thùy nhìn điện thoại một cái rồi đưa tay tắt, sau đó cô khóa
máy luôn rồi quyết định đi ngủ một giấc dài bù cho bao nhiêu ngày
lao động vất vả kia.
Đến khi Minh Thùy thức dậy thì trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi. Vẫn
còn quá sớm, Minh Thùy lười biếng tiếp tục nhắm mắt. Nhưng hôm qua
ngủ quá sớm nên bây giờ nằm hoài mà vẫn không ngủ tiếp được. Thở
dài thức dậy, Minh Thùy quyết định đi chạy bộ. Nhưng mà khi cô vừa
ra khỏi cửa thì thấy một chiếc xe ô tô màu xám bạc rất quen đậu
trước cửa nhà.
Vừa thấy cô bước ra thì cánh cửa xe liền bật mở. Một chàng trai cao
ráo, gương mặt bơ phờ , mái tóc rối, quần áo đầy nếp gấp, nhưng vẫn
không làm giảm đi khí chất và gương mặt sáng ngời của cậu. Nìn vào
cậu cũng có thể đoàn được dường như cả đêm qua cậu đều đợi ở đây.
Vừa thấy cậu ta thì Minh Thùy nghênh mặt một cái rồi quay lưng định
bước vô nhà. Cửa cổng chưa kịp mở ra thì bị người ta giữ
chặt.
- Anh làm vậy là ý gì?
- Đã xảy ra chuyện gì. Chẳng phải trước giờ đều ngoan ngoãn hay
sao. Tại sao hôm qua lại như vậy – QUốc Bảo nhìn gương mặt tức giận
thờ ơ của Minh Thùy hỏi.
- Chuyện gì thì cũng kệ tôi, không liên quan đến anh – Minh Thùy
gạt tay Quốc Bảo ra rồi trả lời, cô quyết định mặc kệ Quốc
Bảo.
- Ai chọc ghẹo em à, hôm qua em khóc à ?- Quốc Bảo nhẹ giọng quan
tâm hỏi.
Nghe giọng Quốc Bảo nói, Minh Thùy ngẩn người mất một lúc. Cái tên
này tại sao hôm nay lại nhỏ nhẹ đến như thế. Hắn đang quan tâm lo
lắng cho cô sao. Đúng là giọng cô hôm qua hơi run như muốn khóc,
sáng nay mắt cô cũng hơi sưng lên do ngủ nhiều cho nên Quốc Bảo mới
nghĩ hôm qua cô khóc.
- Nói đi, ai đã chọc giận em, anh sẽ thay em rửa hận – Quốc Bảo lại
nhẹ nhàng lên tiếng.
- Được, anh muốn thay tôi rửa hận à. Vậy anh cứ dùng tay vả mặt
mình đi. Anh có biết vì anh mà tôi đã hại chị Đình Ân mất hợp đồng
quan trọng hay không, còn suýt nữa phải bán hết gia tài để bồi
thường. Nếu không phải anh cứ bắt tôi đến nhà anh để anh sai bảo
này nọ đến mệt nhoài thì tôi đâu có lười biếng đi xem lịch lại. Đâu
có lười biếng nhờ người khác đi xem hộ để rồi mắc bẫy người ta đến
sai giờ. Ảnh hưởng đến cả đoàn, khiến họ nổi giận cắt hợp đồng của
chị Đình Ân. Anh có biết tôi áy náy với chị Đình Ân thế nào không
hả - Nỗi ấm ức dồn nén mấy hôm nay như được thế tuông ra.
Đáng lí nói ra được hết những ấm ức trong lòng thì Minh Thùy phải
thấy nhẹ nhỏm hơn nhưng không ngờ cô lại khóc, vừa khóc, vừa mếu
mào nói:
- Là do anh hại tôi cả. Tôi khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn
chị Đình Ân. Bây giờ anh vừa lòng chưa, anh hại tôi thê thảm như
vầy. Anh muốn kiệnt hì cứ kiện đi, chỉ cần sau này anh đừng tới làm
phiền tôi nữa, dù bắt tôi đi tù hay đi đày tôi cũng chịu.
- Tôi ghét anh, tôi ghét anh …- Minh Thùy càng khóc nức nở hơn
mắng.
Quốc Bảo thấy Minh Thùy vừa khóc vừa trách cứ thì trong lòng bỗng
thấy đau. Hôm qua nghe giọng cô như muốn khóc, cậud đã lo lắng cả
đêm, chạy đến trước nhà cô và Đình Ân, thấy đèn phòng cô đã tắc,
cậu không biết cô đã về chưa, cho nên đứng đợi suốt cả đêm bên
ngoài.
Cậu đã tiếp xúc với vô số con gái, nhưng cậu chưa từng thấy con gái
khóc, nhất là ở cô gái mạnh mẽ như Minh Thùy, bị cậu ức hiếp bao
nhiêu lần vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng lần này cô lại khóc nức nở
như vậy thì chắc chắn sự việc rất nghiêm trọng, cậu trở nên lúng
túng, không biết làm gì. Đưa ta lau nhẹ nước mắt trên mặt Minh
Thùy, Quốc Bảo chua xót nói:
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
Nói xong cậu có vẻ bối rối, chưa bao giờ cậu lại như thế, Minh Thùy
cũng ngỡ ngàng nhìn cậu nhưng rồi sau đó gạt tay cậu ra nói:
- Tôi khóc là chuyện của tôi, ai bảo anh quan tâm chứ.
Nói rồi cô tiếp tục thút thít khóc. Nhưng sau đó cô bỗng thấy bàn
tay ôm chặt lấy sau gáy mình. Một tay ôm lấy eo cô kéo lại sát
người mình, một nụ hôm ấm áp tỏa trên môi cô thật nhẹ, thật nhẹ.
Chỉ là một nụ hôn rất đỗi bìng thường, không phải là một nụ hôn sâu
nhưng lại khiến tim Minh Thùy đập mạnh. Không biết vì qua bất ngờ
hay vì cái gì mà cô lại đứng yên bất động để mặc cho người ta hôn
mình.
Sau đó, cảm giác ấm áp nơi bờ môi rời đi, khiến mInh Thùy có chút
luyến tiếc. Nhưng nhờ vậy cô phát hiện mặt mình đang nóng bừng lên,
tim đập rất mạnh và hơi thở gần như đứat quảng. Bàn tay kia nhẹ
nhàng vuốt những giọt nước mắt trên mặt cô, rồi một giọng nói ấm áp
dịu dàng vang lên bên tai cô:
- Anh thích em.
Vào giây phút mà ba từ đó buôn ra, trái tim Minh Thùy muốn nhảy
khỏi lồng ngực. Cô mở to đôi mắt đen vẫn còn lấp lánh nước của mình
nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, gương mặt đó rất thành khẩn và
nghiêm túc
Tại một Plaza cao cấp.
Một chàng trai cao ráo, gương mặt rất đẹp, dáng người chuẩn, ăn mặc
model khoát tay một cô gái cũng sành điệu không kém, trông hai
người rất đẹp đôi. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ vô cùng,
hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của người phía sau.
Người phía sau là một cô gái ăn mặt bình thường, tách xách nách
mang rất nhiều túi lớn túi nhỏ. Gương mặt có hai cái lúm đồng tiền
đầy mồ hôi, tóc tai rũ rượi. Cái miệng mím chặt lại cố gắng cam
chịu. Đôi mắt bốc hỏa nhìn về phía hai người kia như muốn giết
người. Sau đó cái miệng xinh đẹp của cô buông ra một tràng rủa
thầm.
- Đi lẹ lên – Quốc Bảo chợt quay lưng nhìn lại người phía sau thúc
giục.
- Làm sao đi lẹ đây. Hay là anh xách giùm tôi đi, tôi đi tay không
sẽ nhanh hơn anh gấp mấy lần – Minh Thùy cũng không vừa đốp chát
lại ngay.
- Bây giờ cô đang cằn nhằn cái gì vậy. Là tự cô tình nguyện mà, tôi
không hề ép buộc cô à nha. Nếu cô thấy không vừa lòng thì có thể đi
về.
Minh Thùy vừa nghe thấy vậy liền định văng mấy cái túi trên tay
mình xuống đất thì lại gnhe thấy Quốc Bảo nói tiếp:
- Ngày mai tôi và cô hẹn gặp nhau ở đồn.
Mấy lời này như sét đánh vào người Minh Thùy, cô bị luốn khí đang
tuông ra bỗng dội ngược vào làm cho ho sặc sụa.
- Mình nhịn, mình phải nhịn – Minh thùy tự nói thầm với chính bản
thân mình.
Từ khi bị cái tên Quốc Bảo này nắm được thóp, lại còn bị hắn ta ép
ký tên vào giấy nợ thì ngày nào Minh Thùy cũng phải làm osin cho
Quốc Bảo, mặc hắn sai khiến như trâu ngựa. Mà cái tên khốn Quốc Bảo
không biết làm sao lại lấy được lịch hoạt động của Đình Ân từ tay
quản lí, thành ra khi Đình Ân rảnh thì trợ lí nhỏ bé như cô cũng
được nghỉ, cứ tưởng sẽ có một ngày ngủ ngon giấc, một ngày thảnh
thơi không vướn bận thì lại nghe tiếng điệnt hoại của tên này vang
lên. Vậy là cô phải cắn răng đến nhà hắn nghe hắn sai bảo.
Nhìn gương mặt quyết chí ép cô phải chết của Quốc Bảo, Minh thùy
liền nở một nụ cười tươi tắn mà có phần ngốc nghếch cười với tên
này, nói giọng xua nịnh.
- Anh đi chỉ mất thời gian thôi, chi bằng dùng thời gian đó để sai
bảo tôi là tốt nhất.