Vừa nói cậu còn làm động tác dùng tay đo chiều cao trên trán cô rồi
đặt ngay thắt lưng của cậu, ý nói Minh Thùy lùn chỉ đứng tới eo của
cậu mà thôi.
Đó coi như là một sự sỉ nhục cho chiều cao khiêm tốn của Minh Thùy.
Cô tức giận đến xám cả mặt, quyết tâm lấy cho bằng được, cô túm lấy
áo của Quốc Bảo cố kéo cho cậu thấp xuống rồi nhảy lên lấy lại,
nhưng Quốc Bảo nhanh tay truyền qua tay kia rồi. Cả hai giằng co
một lát, Minh Thùy vô tình trượt chân trên tấm thảm ngả người về
phía sau. Cứ tưởng là ngã đập đầu đến nơi, Minh Thùy đành nhắm mắt
lại chờ đợi cú ngã.
Nhưng sau đó, cô thấy có một vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía
người đó, cứu cô thoát khỏi cú ngã, cô cũng nhanh tay ôm chặt lấy
người đó để khỏi ngã. Nhưng sau đó, Minh Thùy thấy cái gì đó chạm
vào môi cô rất mềm. Mở mắt ra nhìn, cô thấy mình và Quốc Bảo đang
môi chạm môi, mắt nhìn mắt. Trong giây phút đó, cả hai đều đỏ mặt,
tim đập thình thịch, lỗ tai nóng bừng.
Một lát sau, hai người xấu hổ buông nhau ra. Họ đều quay lưng lại
với nhau, đứng im không nói gì, chỉ nghe tim mình đập mạnh. Cuối
cùng Quốc Bảo lên tiếng trước:
- Cô mau dọn dẹp cho sạch đi, lát nữa tôi vào kiểm tra. Nếu cô làm
không xong thì đừng mong tôi trả lại cho cô.
Quốc Bảo nói xong thì đi ra ngoài phòng đóng sầm cửa lại để mặc
Minh Thùy với một đống nhùn nhằn đến chóng mặt mà cậu tạo ra để ức
hiếp cô. Minh thùy tức giận đá mạnh đống đồ mà Quốc Bảo quăng dưới
đất, mỗi cái một nơi. Sau đó trong đầu xuất hiện một ý tưởng tinh
nghịch.
- Bắt tôi làm cu li không công cho anh à, đừng hòng – Minh Thùy
hướng cửa mắng.
Cô chẳng những không dọn dẹp cho sạch sẽ mà còn chà sát chúng dưới
chân cô. Nhìn nhãn mấy cái cáo sơ mi , cô biết nó đắt tiền thế nào,
cô dùng tay vò nát chúng làm chúng nhăn nhúm đến không thể nhận
ra.
Cô đá hết tất cả mền gối xuống đất, nhảy lên đó dẫm dẫm vài cái cho
đở ghét. Nhớ lại trong túi mình còn mấy chai keo màu dùng để làm
tóc, cô lấy ra phun đầy một tấm thảm dày rất đẹp và mấy cái áo được
cho là đắc giá nhất.
Sau đó, Minh Thùy còn phá hoại thêm một chút nữa rồi mới đắc chí
phủi tay đi xuống dưới nhà. Quốc Bảo vừa nhìn thấy cô bước xuống
thì nhìn đồng hồ. Mới hơn nữa tiếng, cậu nhăn mặt hỏi:
- Cô dọn xong rồi à.
- Xong rồi. Trả cho tôi – Minh Thùy lừ mắt đáp , rồi xóe tay trước
mặt Quốc Bảo.
Cậu gạt tay cô ra nói:
- Tôi phải kiểm tra đã. Nếu không ưng bụng thì đừng hòng tôi
trả.
Nói xong cậu đi lên phòng, Minh Thùy ở dưới này nhìn theo bóng Quốc
Bảo cười thầm đếm nhịp. Chẳng được mấy nhịp cô đã nghe thấy tiếng
gầm gừ thét lên ở trên lầu rồi thấy Quốc Bảo lao xuống nhanh như
một con báo. Cậu chụp lấu tay cô siết chặt, giậnn dữ nói:
- Còn nói không, phòng của tôi lúc nãy đâu có tệ như vậy đâu. Còn
mấy màu sơn đó là gì hả.
- Nè, anh có bằng chứng gì nói rằng tôi làm hả, biết đâu anh làm
rồi nhưng không nhớ thì sao – Minh thùy ngông nghênh cãi lại.
Khóe môi Quốc Bảo lập tức cong lên cười gian xảo nói:
- Tôi sẽ cho cô xem bằng chứng.
Nói xong cầm cái remote bấm bấm một lát, hình ảnh Minh Thùy phá
hoại hiện rõ ra khiến cô đó lưỡi lấp bắp nói:
- Cái đó….cái đó …
Minh Thùy vừa nhìn thấy thì chỉ muốn cắn lưỡi chết quách đi cho
xong. Không ngờ trong phòng ngủ của hắn ta mà cũng đặt camera. Cô
hết đường chối tội, nhưng cô nhất quyết không chịu để bị ép cho nên
đành cố gắng ưỡng ngực lên nói:
- Tôi làm đó thì sao.
- Tôi có thể đem bằng chứng này đến đồn cảnh sát kiện cô – Quốc Bảo
cười xảo quyệt nói.
Minh Thùy vừa nghe xong thì nuốt khan nước miếng một cái, cô sợ sệt
nói:
- Bất quá tôi dọn dẹp sạch sẽ lại giúp anh. Còn mấy cái áo hàng
hiệu và tấm thảm của anh tôi sẽ đền cho anh được không.
- Đền cho tôi. Chỉ e cô lực bất tòng tâm. Mấy cái áo thì chưa tính
tới đi, nhưng tấm thảm đó cô biết đáng giá bao nhiêu hay không hả.
Tôi mua trong một cuộc đấu giá, giá của nó là 250 triệu. Cô liệu có
đền nổi không hả.
- Cái gì? – Minh Thùy mở to mắt nhìn Quốc Bảo kinh ngạc – Cái tấm
thảm đó mà tới 250 triệu ư.
- Cô không tin, tôi có thể lấy hóa đơn cho cô coi.
- Tấm thảm đáng giá như thế mà anh lại để dưới chân à.
- Tôi thích đó thì sao, của tôi, tôi muốn làm gì thì làm – Quốc Bảo
giương mắt cười nói – Bây giờ cô tính sao, nếu không ngày mai tôi
đi báo công an.
Minh Thùy vừa sợ hãi vừa tức giận, cô cắn môi tự trách cho hành
động nhất thời nông nổi của mình. Sau đó cô lí nhí nói:
- Tôi không có đủ tiền trả cho anh, tôi càng không muốn vào tù. Cho
nên tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, tôi sẽ cố gắng trả cho anh cho tới
khi nào hết thì thôi.
Quốc Bảo cười thầm trong bụng khi mà cô từ từ rơi vào cái bẫy của
cậu.
Vĩnh Phong mở mắt tỉnh lại thì đã hơn 10 giờ tối. Cậu ngẩng đầu
nhìn lên người con gái phía trên . Hiểu Đồng đã ngủ quên. Người cô
tựa vào thành ghế, an lành ngủ. Vĩnh Phong nhìn ngắm gương mặt say
ngủ của cô, cậu cảm thấy thật ấm áp. Vĩnh Phong không ngồi dậy, cậu
muốn tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc này.
Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên phá tan không gian hạnh phúc đó,
Hiểu Đồng giật mình tỉnh giấc, nét mặt hơi bàng hoàng. Vĩnh Phong
nhanh chóng ngồi dậy lãnh đạm nói:
- Nghe điện thoại đi.
Hiểu Đồng lúng túng đứng dậy tìm điện thoại trong túi xách, vừa
nhìn thấy điện thoại, cô quay người nhìn Vĩnh Phong một cái, cậu
thấy vậy quay lưng đi, Hiểu Đồng cúi đầu nói:
- Mẹ đây, hôm nay con đi chơi vui không.
Tiếng bé Phong và bé Đường ở đầu dây bên kia ồn ào. Vui vẻ khoe
chuyện trên trường.
- Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm. Bé Đường đừng giành đồ chơi với bé
Phong nghe chưa.
……………….
- Ừhmm, mẹ cũng nhớ bé Phong. Ngày mai mẹ sẽ đón con về ngủ với mẹ.
Con mau đi ngủ đi, phải nghe lời ông bà nghe chưa.
………………..
Vĩnh Phong nghe mấy lời vừa rồi thì cảm thấy chua xót vô hạn. Từng
lời nói như lưỡi dao cứa vào tim cậu. Vĩnh Phong chua xót nhận ra,
vách ngăn giữa cậu không phải chỉ có Vĩnh Thành mà còn hai đứa con
của cô nữa. Vĩnh Phong thấy tim mình bắt đầu lạnh ngắt, đôi mắt còn
chìm trong hạnh phúc lúc nãy đã trở thành một màu đen tối
sầm.
Hiểu Đồng nói điện thoại xong thì tắt máy quay lại nhìn Vĩnh Phong
lo lắng hỏi:
- Anh đã hết đau chưa.
- Cô mau về nhà đi – Vĩnh Phong không trả lời mà chỉ đáp.
- Em lấy thuốc cho anh uống xong thì về - Hiểu Đồng liếc nhìn đồng
hồ một cái rồi nói, không hề để ý sắc mặt của Vĩnh Phong, cô chỉ
nghĩ rằng cậu còn đau nên khó chịu.
- Không cần. Mau về đi – Vĩnh Phong lớn tiếng xua đuổi.
Hiểu Đồng thấy thái độ Vĩnh Phong thay đổi, cũng không biết nói gì
nữa, chỉ lặng lẽ cầm túi ra về.
Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đã đi khỏi nhà trong lòng buồn bã thở
dài, ngã xuống sofa ngước mặt nhìn trần nhà mà cảm thấy đắng lòng.
Sau đó cậu bật dậy chạy ra phía ban công đảo mắt tìm, cuối cùng
cũng thấy được cái bóng dánh nhỏ bé cô đọc kia đang đứng đón xe.
Nhưng chiếc xe taxi lao nhanh qua, mặc kệ bàn tay giơ lên ngoắc của
cô. Cậu muốn chạy xuống lái xe đưa cô về, nhưng cậu sợ quyết tâm
của mình lần nữa bị lung lay. Nên đành đứng trên cao nhìn xuống cho
đến khi cô bước lên một chiếc taxi và đi mất.
Vĩnh Phong tức giận đấm mạnh vào tường mấy cái cho đến khi tay tê
dại đi, trầy trụa, rướm máu. Nhưng sao tim vẫn cứ đau.
Hôm sau, thái độ Vĩnh Phong cành lạnh lùng hơn trước nữa khiến cho
các nhân viên ai cũng sợ hãi, vừa làm việc vừa thật thò ngó vào
phòng của cậu. Cho tới khi Vĩnh Phong bỏ đi họ mới thở phào nhẹ
nhỏm.
Vĩnh Phong đi tiếp khách rồi lảo đảo trở về nhà, dạ dày lại bị đau
dữ dội. Cố gắng mãi mới về tới nhà. Vừa vào nhà, ánh sáng đèn đã ập
vào mắt cậu và mùi hương thơm lừng bao quây lấy mũi cậu.
Hiểu Đồng nghe tiếng mở cửa thì vội chạy ra. Vĩnh Phong nhìn cô mặc
tạp dề, mái tóc búi cao rất xinh đẹp thật sự chỉ muốn ôm lấy cô cho
thỏa lòng mong nhớ. Nhưng cậu biết giữa họ mãi mãi không thể nào,
cậu lạnh lùng hỏi:
- Sao cô lại ở đây.
- V.ú Năm đưa chìa khóa nhà cho em, em nhận lời V.ú chăm sóc
anh.
- Chăm sóc tôi, tôi có phải đứa trẻ lên ba đâu mà cần cô chăm sóc –
Vĩnh Phong cười nhạt.
Cậu đi lảo đảo vào trong, Hiểu Đồng vội chạy đến đỡ cậu nhưng Vĩnh
Phong gạt ra.
- Tránh ra đi. Tôi không cần ai thương hại. Cô mau về đi.
Hiểu Đồng định mở miệng nói câu gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô thấy
Vĩnh Phong ngã người xuống ghế thì vội đến giúp cậu nới lỏng cà vạt
ra nhưng Vĩnh phong lại gạt ra nói:
- Sao còn chưa về.
Hiểu Đồng nhìn bộ dạng Vĩnh Phong như thế thì đau lòng lắm. Cô liền
nói:
- Em nhìn thấy anh ăn cơm uống thuốc xong rồi em về.
- Tại sao, tại sao phải làm vậy, vì lời hứa với V.ú à.
- Vì em là người giúp việc cho anh – Hiểu Đồng đáp.
Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng nói vậy thì ngạc nhiên nhìn cô, lát sau
cười nhạt nói:
- Lần trước tôi không muốn bạn gái tôi hiểu lầm mới nói cô là người
giúp việc, cô cũng đừng tin là như thế.
- Hồi trước, anh đưa em một số tiền, số tiền đó vẫn chưa dùng hết
cho nên coi như em tiếp tục làm.
- Số tiền đó ….Được, vậy thì một lần trả dứt luôn đi.
Nói rồi cậu kéo Hiểu Đồng lại đè cô xuống ghế sau đó thô bạo chiếm
lấy môi cô. Hiểu Đồng bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, đành nằm
im bất động. Nhưng Vĩnh Phong không chỉ dừng lại ở đó, bàn tay cậu
bắt đầu xâm chiếm cơ thể cô. Bàn tay tiến sấu vào ngực cô dày vò
một cách thô bạo, đôi môi không một chút thương tình hành hạ môi cô
khiến Hiểu Đồng đau đớn, cô dùng hết sức đẩy mạnh Vĩnh phong ra rồi
tát vào mặt cậu một cái mắng:
- Vô sĩ…
Nói rồi cô tháo tạp dề ra quăng xuống đất bỏ đi.
Vĩnh Phong bất động ngồi đó rồi cười điên dại.
- Vô sĩ, cậu đúng là vô sĩ.
Rõ ràng là cậu làm đau Hiểu Đồng, vậy mà tim cậu lại thấy đau gấp
trăm ngàn lần. Cơn đau dạ dày lại ập xuống khiến cậu phải chạy vào
tolet tống hết những thứ trong bụng ra. Cô họng khô khang và đắng
ghét nhưng vẫn không bằng vị đắng trong lòng.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Hiểu Đồng leo lên xe taxi trở về, cô cảm thấy rất đau đớn. Cô không
phải đau vì bị Vĩnh Phong hành hạ thân xác, mà đau vì bị Vĩnh Phong
xem thường. Trong mắt cậu, cô vẫn là một cô gái bán hoa vô liêm sỉ.
Cái cảm giác vừa tức giận vừa đau đớn này làm tim cô nhứt
nhói.
Về đến nhà, Hiểu Đồng mệt mỏi vùi mình trong chăn, lòng đau như
cắt, cô cứ để mặc nước mắt lăn dài qua khóe mi.
- Cuối cùng cũng đã có tin tức từ bên công ty Vĩnh Phát – Khương
Thái đến nói với Vĩnh Phong. Bây giờ cậu tạm thời chuyển qua làm
trợ lí cho Vĩnh Phong trong khi Vĩnh Thành đi công tác, vì có rất
nhiều việc mà Vĩnh Thành vẫn chưa giải quyết hết, cần Vĩnh Phong
giải quyết.
- Được, vậy anh mau sắp xếp một cuộc hẹn với ông ấy đi – Vĩnh Phong
ra lệnh.
- Ông ấy nói ngày mai sẽ đích thân đến đây nói chuyện – Khương Thái
trả lời.
- Tốt! Vậy thì anh mau chuẩn bị cho thật tốt cho cuộc đàm phán ngày
mai. Chúng ta nhất định phải lấy được lô đất đó – Vĩnh Phong gật gù
vui mừng nói.
Khi Vĩnh Phong về nhà, trên bàn đã bày đồ ăn vẫn còn bóc khói, trên
bàn còn để thuốc đau bao tử và một ly nước lọc, nhưng lại không hề
thấy bóng dáng Hiểu Đồng đâu hết. Vĩnh Phong thở dài khi nhìn nhũng
thứ đó.Chẳng phải cậu cố ý làm tổn thương cô hay sao, chẳng phải
cậu cố ý làm cho cô ghét cậu hay sao. Tại sao cô vẫn quan tâm đến
cậu, tại sao vẫn tỏ ra ân cần như thế. Vậy thì làm sao cậu có thể
quên cô, vậy thì làm sao cậu có thể thôi nhung nhớ.
“ Hiểu Đồng! Em có biết em mang đến cho anh nhiều mật ngọt, nhưng
cũng chính em mang đến đắng cay cho anh. Nếu như có thể chung hòa
mật ngọt và cay đắng vào nhau thì có lẽ tình yêu không tồn tại.
Nhưng nỗi cay đắng này lại khiến anh đau đến điên dại. “
Nước mắt lặng lẽ lăng dài khi cậu cầm đũa. Vĩnh Phong cũng không
ngờ rằng, bản thân mình lại có thể rơi nhiều nước mắt như thế.Trước
khi gặp Hiểu Đồng, một thời gian dài đằng đẵng hai mươi năm cậu
không hề khóc.Vậy mà khi gặp cô, bị cô làm tổn thương, Vĩnh Phong
khóc thật nhiều, như khóc cho 20 năm chưa hề được khóc.Nếu như khóc
có thể làm cậu quên đi Hiểu Đồng thì bắt cậu khóc khô nước mắt, cậu
cũng cam lòng.
Đời người có thể khóc bao nhiêu để cạn lệ
Đời người phải trải qua bao nhiêu lệ mới thôi đau lòng nữa.
Sáng hôm sau, Vĩnh Phong tới sớm để chuẩn bị cuộc gặp mặt với chủ
tịch Vĩnh Phát. Vẫn là một phó tổng lãnh đạm nhưng oai phong đẹp
trai khiến cho mấy cô nhân viên bị hớp hồn. Nhưng cậu ngày càng
lạnh lùng hơn nữa. Càng làm người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn ngắm
chứ không dám đến gần.
Cậu đi ngang qua bàn Hiểu Đồng, cô không ngồi ở đó, nhưng chiếc giỏ
cô vẫn đeo thì đang nằm trên ghế. Một chút dao động thoáng qua
nhưng nhanh chóng bì dìm xuống, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng mình.
Hôm nay là ngày thứ hai họ không gặp nhau.
Từ khi xảy ra chuyện đó, Hiểu Đồng luôn tránh mặt Vĩnh Phong. Trước
khi cậu đến, cô lấy cớ đi pha cà phê cho mọi người, cho tới khi
Vĩnh Phong vào phòng, cô mới quay trở lại. Khi Vĩnh Phong đi ra thì
cô cúi đầu xuống mặt bàn vờ chăm chỉ làm việc. Sau đó, Hiểu Đồng
xung phong đi đến kho hàng để kiểm tra hàng. Việc này rất mệt nhọc
nên rất ít người chịu đi, cho nên khi Hiểu Đồng đề nghị thì được
phép ngay. Vậy là cả chiều hôm đó, Vĩnh Phong không nhìn thấy Hiểu
Đồng.
Các cấp lãnh đạo đều đi theo Vĩnh Phong vào phòng họp để đón tiếp
chủ tịch Lâm Văn Trác của tập đoàn Vĩnh Phát. Đúng giờ hẹn, ông Văn
Trác cùng con trai là ông Tuấn Khanh oai phong bước vào. Họ được
chào đón như những vị khách vô cùng quý.
- Chào ngài! Rất hân hạnh được đón tiếp ngài – Vĩnh Phong đưa tay
ra bắt, vui vẻ chào ông Văn Trác.
- Chào cậu! Vẫn nghe đồn cậu tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp mặt
thật là may mắn – Ông Văn Trác cũng đưa tay ra bắt lại cười
nói.
- Ngài quá khen. Mời ngài ngồi – vĩnh Phong chỉ tay vào ghế lịch sự
ngồi.
Vĩnh Phong cũng quay sang bắt tay ông Tuấn Khanh.
Sau mấy lời xã giao khách sáo, ba người cùng ngồi xuống nhìn nhau,
mỗi người theo đuổi một suy nghĩ . Sau cùng Vĩnh Phong hỏi:
- Chẳng biết các vị thích dùng chi, tôi lập tức cho người đem
đến.
- Không cần khách sáo làm gì. Chỉ cần một tách trà là được – Ông
Văn Trác cười hàhà trả lời.
- Ba tôi chỉ thích uống trà thôi – Ông Tuấn Khanh giải thích.
- Chẳng hay ông thích uống trà gì. Tôi sẽ cho người pha ngay – Vĩnh
Phong liền hỏi.
- Trà tôi uống rất đặc biệt. Chắc công ty không thích uống loại trà
đó đâu. Cứ pha một tách trà bình thường là được – Ông Văn Trác cười
cười nói.
- Lần đầu chúng ta gặp mặt lại không thể tiếp đãi ngài chu đáo rồi
– Vĩnh Phong tỏ vẻ hối lỗi.
- Thật kì lạ là, tôi lại có cảm giác đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải
– Ông Văn trác nhìn Vĩnh Phong một lát rồi trả lời.
- Tuổi trẻ nông nổi, thường hay rong chơi, quậy phá. Chắc là bị chủ
tịch nhìn thấy rồi, xin đừng chê cười.
- Khàkhà ….rất thẳng thắn. Vừa gặp mặt tôi đã thích cậu rồi.
- Tôi cũng vậy – Vĩnh Phong đáp. Sau đó cậu quay đầu bảo – Mau cho
người pha trà mời chủ tịch và tổng giám đốc nhanh lên.
- Vâng! - Khương Thái gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài.
Vì phòng tiếp khách gần ngay phòng kế hoạch cho nên Khương Thái ra
bảo họ đi pha trà. Mai thi là người được lệnh đi pha. Cô cũng biết
đây là cuộc gặp mặt quan trọng nên vội vàng đi pha. Nhưng chẳng may
trong lúc lúng túng cô làm đổ nguyên hộp trà xuống đất. Hoảng hốt,
tìm trà khác để pha, nhưng chẳng còn loại trà nào nữa, cô lanh trí
vội chạy đến tìm Hiểu Đồng.
- Hiểu Đồng! Cậu vẫn còn trà hoa hồng hay không?
Hiểu Đồng ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi:
- Để làm gì, cậu tới ngày rồi à.
- Không phải, mình làm đổ hết hộp trà xuống đất rồi. Không còn trà
nào hết, cũng may mình nhớ cậu thích uống trà hoa hồng nên hay mang
theo liền chạy đến đây. Mau đưa cho mình đi, cậu cũng biết phó tổng
đang bàn công việc với chỉ tịch Vĩnh Trác.
- Nhưng mà dùng trà hoa hồng để đãi khách thì có phải là ….
- Có còn hơn không? Nếu không mình sẽ bị đuổi việc mất – Mai Thi lo
lắng nói.
- Được rồi để mình pha cho nếu không cậu lại làm đổ nữa – Hiểu Đồng
vội trấn an Mai thi.
Mai Thi gật đầu. cả hai nhanh chóng đi đến phòng pha trà.
Vĩnh Phong và ông Văn Trác nói thêm vài câu xã giao rồi liền xoay
vào vấn đề lô đất đó.
- Cậu hy vọng tôi sẽ nhường lô đất đó cho cậu – Ông Văn Trác mĩm
cười hỏi.
- Vậng - Vĩnh Phong gật đầu.
- Nếu tôi không nhường thì sao – Ông Văn Trác vẫn nụ cười bí hiểm
nhìn Vĩnh Phong hỏi.
Sắc mặt Vĩnh Phong hơi tối lại, cậu cũng biết ông ta không dễ gì
nhường lại lô đất đó. Vẫn còn chưa kịp nói gì thì có tiếng gõ
cửa.
Mai Thi đã đem trà vào, cẩn thận đặt xuống bàn trước mặt từng
người. Vĩnh Phong nhân cơ hội nói:
- Mời chủ tịch và tổng giám đốc dùng trà.
Ông Văn Trác lịch sự cầm ly trà lên thưởng thức. Mùi vị trà quen
thuộc xông lên mũi ông. Ông nhìn Vĩnh Phong cười nói:
- Xem ra quý công ty có điều tra một chút về sở thíchc ủa tôi thì
phải.
Nói xong ông liền uống thử một ngụm. Vừa uống xong ông liền đưa ly
trà ra nhìn chăm chú. Sau đó uống một hơi cạn ly rồi cười một cách
sảng khoái nhìn Vĩnh Phong cười hỏi:
- Có thể cho tôi gặp người pha trà không?
Vĩnh Phong quay đầu nhìn Mai Thi hỏi:
- Là cô pha trà à.
- Tôi… - Mai Thi nét mặt đầy sợ hải ấp úng không dám trả lời. Cô
không biết tại sao ông Văn trác lại muốn gặp người pha trà, không
biết có phải do trà có vấn đề hay không. Cô vừa sợ bị đuổi việc vừa
sợ liên lụy Hiểu Đồng càng không dám nói.
Vĩnh Phong nhìn vẻ ấp úng của Mai Thi thì liền uống thử ly trà xem
có phải là có vần đề gì hay không. Nhưng khi cậu vừa uống vào. Vị
ngọt thấm ngay đầu lưỡi lại thêm một chút vị chua tỏa hương thơm
nhè nhẹ cùng với hương hoa hồng khiến người ta sảng khoái. Cậu biết
ngay người pha trà là ai:
- Mau ra gọi cô ấy vào đây.
Mai Thi luống cuống vội lui ra ngoài. Vĩnh Phong nhìn ông Văn Trác
nghi ngại, rồi với tay rót thêm một tách trà khác cho ông ta. Ông
Văn Trác không ngần ngại cầm ngay tách trà uống cạn, rồi cười sảng
khoái:
- Đã lâu không được uống trả này rồi, cũng hơn hai năm rồi. Thật
không ngờ quý công ty lại hiểu rõ khách của mình đến vậy.
Vĩnh Phong nhìn thần thái ông Văn Trách như thế thì kinh ngạc lắm,
ông Tuấn Khanh thấy vậy mới nói:
- Đây là loại trà đặc biệt mà lúc nãy ba tôi nói đến.
- Vậy thì mời ngài uống thêm tách nữa - Vĩnh Phong cười nói rồi ra
hiệu cho Khương Thái.
Khương Thái hiểu ý liền rót thêm một tách trà nữa. Tách trà đầu,
Vĩnh Phong vì khách sáo và cũng để bày tỏ lòng hiếu khách của mình.
Nhưng tách thứ hai, cậu tuyệt không thể rót bởi vì cậu không thể để
ông Văn Trác cho rằng cậu đang hạ mình trước ông ấy. Như vậy khi
thỏa hiệp mới không bị ông ấy xử ép.
Ông Văn Trác với con mắt lão luyện của mình cũng hiểu rõ ý tứ này.
Ông nheo nheo mắt nhìn Vĩnh Phong:” Thằng nhóc này xem ra rất có
bản lĩnh”
- Cốc…cốc …
Cánh cửa mở ra, Hiểu Đồng bước vào. Đập vào mặt của cô là gương mặt
của Vĩnh Phong, cậu đang mở to mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ mĩm
cười. Cậu quay sang nhìn ông Văn Trác nói:
- Cô ấy chính là người đã pha trà.
Sau đó rất tự nhiên cậu đứng dậy kéo Hiểu Đồng vào sát người mình
tỏ vẻ âu yếm. Hành động của cậu khiến tất cả mọi người đều sửng
sốt. Ngay cả Hiểu Đồng cũng bị kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu ngỡ
ngàng.
Chỉ có ông Văn Trác ngồi nhìn thấy thì cười vang:
- Haha…lúc nãy ta đã nói là cảm thấy cậu rất quen. Quả nhiên là
không sai mà.
Hiểu Đồng nghe tiếng quen quen thì liền quay đầu lại nhìn, thấy ông
Văn Trác đang nhìn mình cười thì kinh ngạc kêu lên:
- Ông…
- Hiểu Đồng! Con bé này còn nhớ ông sao? – Ông Văn Trác cười vui vẻ
nữa như trách móc.
- Con rất nhớ ông – Hiểu Đồng cười hối lỗi.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
- Ông đã tìm cháu mấy chục lần nhưng không thấy. Sao cháu đột ngột
nghỉ làm thế, làm ông thèm uống trà mà chẳng có ai pha cho uống.
Chẳng ai pha hợp ý ông cả.
Hiểu Đồng cũng không biết nên nói gì, cô cúi đầu cười nhẹ. Sau đó,
cô bắt đầu ý thức được rằng mình đang bị Vĩnh Phong ôm chặt, thì
cảm thấy xấu hổ đi nhích người ra xa thì nào ngờ càng bị Vĩnh Phong
ôm chặt và kéo cô cùng ngồi xuống. Hiểu Đồng bất đắc dĩ phải ngồi
xuống cùng cậu.
Sau khi đã giữ Hiểu Đồng yên phận trong tay mình thì Vĩnh Phong
cười làm ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Thì ra ông quen biết với người yêu của cháu.
Lại thêm một lần nữa, tất cả mọi người trong phòng bị kinh ngạc tột
độ, Hiểu Đồng thì cảm thấy toàn thân run lên đầy xúc cảm khi Vĩnh
Phong giới thiệu cô là người yêu của cậu công khai trước mặt mọi
người.
- Hai đứa trẻ này quả thật rất xứng đôi phải không? – Ông Văn Trác
cười quay sang con trai hỏi.
- Dạ, đúng vậy – Ông Tuấn Khanh gật đầu cười.
- Xem ra, chúng ta rất có duyên với nhau – Vĩnh Phong chớp lấy cơ
hội này liền đề ra yêu cầu – Chủ tịch, mong ngài suy nghĩ lại đề
nghị của chúng tôi. Chúng tôi sẽ thu mua lại với giá cao, tuyệt đối
không để ngài chủ tịch bị lỗ đâu.
- Về vấn đề này thật khó trả lời – Ông Văn Trách giả vờ ra chiều
suy nghĩ.
- Ngài chủ tịch theo tôi được biết các ngài mua lô đất đó cũng
chẳng để làm gì cả, vậy sao không nhượng lại cho chúng tôi.
- Cậu cũng biết chính phủ đang ra dự án xây dựng đô thị mới ở lô
đất đó. Bây giờ có lẽ chúng tôi không sử dụng lô đất đó, nhưng sau
này biết đâu có lúc lại cần.
- Nhưng theo tôi được biết thì hình như toàn bộ vốn đầu tư của các
vị đang đổ vào kế hoạch đầu tư ở mỹ. Có lẽ còn khá lâu mới có thể
tiến hành dự án tiếp theo. Vậy thì lô đất đó bỏ hoang rất phí. Nếu
công ty chịu nhượng lại cho công ty tôi thì sau này công ty của
ngài muốn tiến hành kế hoạch khác, công ty tôi sẽ hỗ trợ cho các
ngài lô đất khác. Bảo đảm không thua gì lô đất này.
- Cậu thật là người mau lẹ - Ông Văn trác cười nói, xong quay lại
nhìn Hiểu Đồng nói – Tôi xem Hiểu Đồng như cháu gái của mình cho
nên tôi mong cậu đối xử tốt với con bé. Chuyện hợp tác tôi sẽ suy
nghĩ lại xem. Nhưng trong thời gian đó mong cậu cho tôi mượn Hiểu
Đồng ít hôm. Lâu rồi không được uống trà do con bé pha, tôi cũng
muốn cùng con bé hàn huyên tâm sự.
- Được! Lúc nào ngài rảnh rỗi cứ gọi Hiểu Đồng đến chơi.
Vĩnh Phong trả lời xong liền quay qua Hiểu Đồng, dùng tay vịnh cằm
của Hiểu Đồng xoay mặt cô lại nhìn âu yếm tình tứ nói:
- Em yêu, em thấy vậy được không?
Hiểu Đồng không biết tại sao Vĩnh Phong lại làm vậy, nhưng trước
mặt ông Văn Trác, cô không tiện hỏi cũng không dám bày tỏ gì cả
đàng ngoan ngoãn gật đầu, còn phối hợp cùng cậu mĩm cười nhìn
nhau.
Ông Văn Trác nhìn hai đứa trẻ thì khẽ cười đứng dậy:
- Được, hai tuần sau tôi sẽ trả lời cho cậu.
- Hy vọng được nhận sự đồng ý của ngài – Vĩnh Phong cũng đứng dậy
chào, tay vẫn ôm chặt eo Hiểu Đồng không rời.
Khi ông Văn Trác vừa đi ra ngoài . Bàn tay đặt lên eo của Hiểu Đồng
buông thỏng xuống, gương mặt dịu dàng lúc nãy lập tức trở lại lạnh
băng. Cậu quay lại nói như ra lệnh:
- Mọi người nghe đây, chuyện này chỉ là vì công ty thôi. Cho nên
tôi không hi vọng mọi người đồn đại lung tung ra bên ngoài, ảnh
hưởng đến công ty. Có biết chưa.
- Chúng tôi biết rồi phó tổng – Tất cả mọi người đồng loạt
nói.
- Mọi người ra ngoài đi – Vĩnh Phong nhẹ nhàng nói.
Tất cả mọi người đều lần lượt ra ngoài. Hiểu Đồng cũng định ra cùng
nhưng Vĩnh Phong đã gọi lại:
- Cô ở lại, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Tất cả mọi người nhìn hai người một cái rồi nhanh chóng biến đi.
Hiểu Đồng đứng yên tại chỗ chờ mọi người ra hết cô mới xoay người
về phía Vĩnh Phong. Nhưng Vĩnh Phong xoay lưng lại phía cô, im lặng
không nói gì. Hiểu Đồng cũng không thúc giục, cô cũng im lặng chờ
đợi. Nhưng không gian xung quanh như bao trùm lấy họ đến nghẹt thở.
Dường như chỉ còn lại tiếng tim đập.
Khi Vĩnh Phong khẽ xoay người lại, dường như ánh sáng sau lưng cậu
tỏa ra hai bên.
- Có biết vì sao tôi giữ cô ở lại không?
- Biết – Hiểu Đồng cắn nhẹ môi rồi bật ra.
- Tốt, hy vọng trong hai tuần này cô và tôi sẽ hợp tác tốt với nhau
– Vĩnh Phong khẽ gật đầu hài lòng.
- Tại sao? – Hiểu Đồng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi ra những điều
giấu kín nãy giờ.
- Vì cô chính là bàn đạp của tôi để tiếp cập chủ tịch Văn Trác –
Vĩnh Phong trả lời thẳng thừng, vẻ mặt không chút thay đổi, dường
như trong lòng không có chút cảm giác gì.
“ Bàn đạp” – Hiểu Đồng cay đắng nghĩ. Trong lòng cậu cô chỉ là bàn
đạp không hơn không kém. Lúc trước, Hiểu Đồng từng kể cho Vĩnh
Phong nghe về ông Văn Trác, chỉ là lúc đó hai người đều không biết
ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Phát. Lúc Vĩnh Phong tự
nhiên tỏ ra thân mật với cô, Hiểu Đồng đã đoán ra, Vĩnh Phong muốn
giả vờ để ông Văn Trác vui vẻ đồng ý điều kiện của cậu. Nhưng cô
không ngờ cậu lại nói thẳng ra cô chỉ là cái bàn đạp. Tim cảm thấy
rất đau, cô muốn kìm nén nỗi đau lại, không muốn cho Vĩnh Phong
phát giác ra cõi lòng đau đớn của cô nhưng mà nỗi đau ập đến qua
nhanh khiến cô không thể kìm lại. Nét đau buồn thể hiện rõ trên nét
mặt và đôi mắt, chỉ là cuối cùng cô không rơi nước mắt.
- Tôi không đồng ý – Hiểu Đồng chợt buông nhẹ một câu.
Vĩnh Phong liền giương đôi mắt bén nhọn nhìn Hiểu Đồng. Cậu hừ nhẹ
một cái rồi nói:
- Chẳng phải cô nói cô là người giúp việc của tôi hay sao. Cô vẫn
còn giữ tiền của tôi mà. Vậy thì chỉ cần cô đồng ý thì sau khi xong
tôi sẽ xóa hết nợ nần cho cô.
- Tiền của anh tôi không hề sài đến một đồng. Tôi sẽ trả lại cho
anh – Hiểu Đồng chỉ còn cách giữ lại cho mình chút lòng tự trọng mà
thôi.
- Tôi không cần cô trả lại – Vĩnh Phong liếc nhìn cô nói – Cô quên
rằng trong hợp đồng cô đã nói sẽ làm bất cứ việc gì tôi yêu cầu
sao.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Phong nói thì thất thần, cô không ngờ Vĩnh
Phong vẫn còn giữ tờ hợp đồng đó. Lúc Vĩnh Phong đưa thẻ cho cô,
Hiểu Đồng không nhận, cho nên trong lúc vui đùa cô mới nói, nếu
muốn cô nhận thì phải làm hợp đồng rõ ràng. Đó là hợp đồng thuê
người giúp việc. Trong hợp đồng Vĩnh Phong cố ý thêm vào câu: “ Bên
B nhất định phải làm theo bất cứ yêu cầu nào của bên A”. Lúc đó,
Hiểu Đồng nghĩ cả đời cô muốn ở bên cạnh Vĩnh Phong, với lại lúc đó
cả hai hạnh phúc bên nhau, tờ hợp đồng đó chỉ là nhất thời đùa vui.
Không ngờ cậu lại dùng nó vào việc ép buộc cô.
Vĩnh Phong cũng không ngờ cậu lại dùng điều khoản đó để ép cô nhận
lời. Chỉ là lúc Hiểu Đồng nhắc đến số tiền đó, Vĩnh Phong đã lôi tờ
hợp đồng ra đọc lại, chỉ để ôn lại những hồi ức đẹp ngày xưa mà
thôi. Nào ngờ lại vận dụng những điều khoản đó bây giờ.
- Anh ….- Hiểu Đồng chỉ thốt lên được một lời rồi im bặt.
- Với lại, cô là người của công ty, cô phải có trách nhiệm giúp đỡ
công ty trong lúc khó khăn – Vĩnh Phong sắc lạnh nói với Hiểu Đồng,
sau đó nhìn cô một cái kìm nén mới nói tiếp – Điều này cũng là làm
vì Vĩnh Thành. Anh ấy là tổng giám đốc của công ty. Nếu có bề gì
thì anh ấy là người chịu trách nhiệm nhiều nhất.
Vĩnh Phong nhắc đến Vĩnh Thành làm Hiểu Đồng tỉnh ra, cô đã quên
mất rằng mình đã nguey65n cả đời chăm sóc Vĩnh Thành. Cô nhìn Vĩnh
Phong kiên quyết nói:
- Nếu là vì Vĩnh Thành thì tôi đồng ý.
Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng đồng ý thì cười nhạt.
- Không có chuyện gì nữa đúng không? Vậy tôi đi ra ngoài đây – Nói
xong Hiểu Đồng lập tức đi ra.
Vĩnh Phong cung tay đấm mạnh xuống mặt bàn. Bàn tay lần trước đấm
vào tường, nay lại tiếp tục chảy máy đến tê dại.
Các tờ báo đang xôn xao về việc nữ minh tinh Anh Kỳ vừa mới về nước
đã tham gia hoạt động từ thiện rất nhiều. Rất nhiều nơi được cô đến
thăm quà trao quà cũng như tài trợ. Mặt khác, Anh Kỳ cũng là con
gái duy nhất của một công ty lớn bên mỹ cho nên dưới sự hỗ trợ và
tài trợ của công ty đó. Những trại trẻ mồ côi được tăng cường thêm
những trang thiết bị tốt hơn, hiện đại hơn. Mọi hành động của cô từ
khi trở về rất được người dân ủng hộ. Danh tiếng của cô ở trong
nước chẳng mấy chốc trở nên cao. Chẳng những vậy, chính phủ còn
trao tặng bằng khen công dân vì tổ quốc cho cô ( hổng biết có cái
bằng này không nữa – tất cả chỉ là trí tưởng tượng của con nhỏ tác
giả mà thôi ) . Cho nên tivi và báo chí ngày nào cũng đăng tải hình
ảnh cô đang làm từ thiện.
Rất nhiều buổi tiệc lớn đều mời bằng được cô đến tham dự. Cho nên
Anh Kỳ vô cùng bận rộn. Cuối cùng cô quyết định trốn khỏi một bữa
tiệc để đến nhà Vĩnh Phong. Quả như cô định liệu, Vĩnh Phong mở cửa
cho cô với vẻ mặt khó chịu.
- Anh đã bảo em đừng tùy tiện đến đây mà.
- Mấy ngày nay em mệt muốn chết, hôm nay trốn đến nhà anh để được
nghỉ ngơi, anh không thể tiếp đón em một chút à - Anh Kỳ nũng nịu
nhào đến ôm chặt Vĩnh Phong nói.
Vĩnh Phong bực bội xô cô ra khỏi người mình, mắt khẽ lướt nhìn đồng
hồ trên tường, vẫn chưa tới giờ, cậu bỗng thấy nhẹ nhỏm trong
lòng.
- Em đừng có như vậy nữa, phải biết giữ hình tượng của mình chứ. Để
người ta nhìn thấy thì sao? – Vĩnh Phong khó chịu cằn nhằn.
- Để người ta thấy thì sao. Thấy thì càng tốt. Dù gì em cũng công
khai theo đuổi anh trước báo đài rồi còn gì – Anh Kỳ cười cười trả
lời.
Vĩnh Phong bất lực đành nói:
- Vào nhà ngồi đi.
Anh Kỳ cười hì hì theo Vĩnh Phong vào nhà. Hôm nay Vĩnh Phong tham
dự một bữa tiệc, tiệc xong cậu cảm thấy dạ dày khá đau nên về thẳng
nhà mà không đến công ty. Cậu cứ thế ngồi vào ghế xem tivi để mặc
Anh Kỳ muốn làm gì thì làm. Anh Kỳ cũng ngoan ngoãn ngồi xem tivi,
thỉnh thoảng ngọ nguậy chọc phá Vĩnh Phong. Vĩnh Phong tuy giả vờ
bình thản xem tivi nhưng mắt cứ liếc nhìn đồng hồ. Vĩnh Phong không
biết hành động này của cậu đã bị Anh Kỳ để ý. Cuối cùng đồng hồ
cũng sắp đến giờ, cậu vội đứng dậy đuổi Anh Kỳ về.
- Em không muốn về - Anh Kỳ giở giọng nhõng nhẽo.
- Không được, trễ rồi em về đi – Vĩnh Phong kiên quyết xua
đuổi.
- Trễ thì có sao đâu, em ngủ lại ở đây – Anh Kỳ đề nghị.
- Ở đây em ngủ không quen đâu – Vĩnh Phong từ chối.
Cả hai giằng co một hồi, cuối cùng Anh Kỳ cũng đành phải chịu thua,
cô nói:
- Vậy anh phải hôn em một cái, hôn xong em sẽ ra về - Anh Kỳ cười
gian ra điều kiện.
Vĩnh Phong lại nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm. Nhưng cậu không muốn Anh
Kỳ rầy rà ở lại, nên đồng ý. Cậu cúi mặt định hôn lại má Anh Kỳ,
nào ngờ cậu lại bi Anh Kỳ ôm chầm lấy hôn lên môi. Cô giữ chặt lấy
cộ Vĩnh Phong không chịu rời. Ngay lúc đó cánh cửa nhà Vĩnh Phong
bật ra.
Chiều nay, Hiểu Đồng có hẹn cùng ông Văn Trác gặp mặt trò chuyện,
vì việc lấy lòng ông cho nên Hiểu Đồng có thể tự ý rời khỏi công ty
để đến gặp ông. Khi ra về cô ghé siêu thị đi chợ, vì từ siêu thị
đến nàh vĩnh Phong phải qua mấy lượt xe buýt nên Hiểu Đồng đi taxi
đến cho tiện. Cho nên cô đến sớm hơn mọi ngày. Dự định nấu cơm sớm
rồi đi rước bé Phong và bé Đường cùng về nhà. Cô vừa mở cửa bước
vào thì chứng kiến Anh Kỳ và Vĩnh Phong đang hôn nhau. Tim cô như
chết đi một nữa.