- Vì anh không muốn em tiễn anh. Chẳng biết anh phải ở đây bao lâu
nữa, nếu em tiễn anh, anh sẽ chẳng muốn đi nữa. Cho nên đành ra đi
một mình, rồi gọi điện thoại về cho em thông báo. Có giận anh
không?
- Anh đi vì công việc mà sao em lại giận chứ. Có điều em cũng không
muốn xa anh quá lâu – Hiểu Đồng cũng thẹn thùng đáp lại.
- Ừhm, vậy em ở nhà ngoan nha. Nhớ giữ gìn sức khỏe có gì thì gọi
điện cho anh. Anh cho người đến giúp. Nói với bé Đường và bé Phong
ở nhà nghe lời, anh về sẽ mau quà cho hai đứa nó.
- Dạ. Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe nha.
- Anh biết rồi. Em mau chuẩn bị đi làm đi, nhớ ăn sáng đó, không
được để bụng rỗng đến công ty. Anh mà biết được sẽ phạt em.
- Em biết rồi mà – Hiểu Đồng phì cười nói.
Sau đó cô cúp máy chuẩn bị đi làm.
Trên đường tấp nập người qua kẻ lại. Một chiếc xe máy bị hư dọc
đường, một cô gái nhỏ nhắn có gương mặt bầu bĩnh đang bực tức nhìn
nó trân trân rồi dáo dác nhìn xung quanh. Bỗng cô tìm thấy nơi cần
tìm, mừng rỡ vội vàng dẫn xe đến chỗ sửa xe. Nhưng dường như có khá
nhiều người đến trước cô.
Mình Thùy nhìn đồng hồ trên tay mà nhăn nhó, cô lại gần anh chằng
thợ sửa định dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ anh ta xem giúp xe cho mình
trước.
- Anh ơi, em có chuyện gấp lắm. Sắp trễ giờ rồi, anh làm ơn giúp em
sữa trước nha, nếu không em bị đuổi việc mất – Cô mĩm cười nhẹ
nhàng khoe hai cái lúm đồng tiền duyên dáng của mình, còn chớp chớp
mắt tỏ ra ngây thơ trước anh chàng thợ sửa dễ thương kia, định bụng
thể nào anh ta cũng sẽ mắc câu mà sữa giúp cô trước.
Anh chàng thợ sữa đúng là bị cô dùng mỹ nhân kế dụ được cũng định
bụng đến xem giúp cô trước nào ngờ, một bà thím mập mạp đã lên
tiếng phản đối:
- Này này, tôi cũng có chuyện gấp phải đi, tôi chờ từ nãy giờ rồi.
Bây giờ tới lượt tôi chứ.
- Cô ơi, cô nhường cháu trước đi cô. Cháu có chuyện gấp thật mà cô
– Minh Thùy khổ sở van xin.
Nhưng bà thím kia vẫn nhất mực lắc đầu:
- Cháu gái à, cháu còn trẻ, mất việc này thì có thể xin việc khác.
Còn thím già rồi, chỉ còn chờ ngày nghĩ hưu thôi. Nếu mà bị đuổi
việc thì nữa đời sau thím biết dựa vào cái gì mà sống.
Lời lẽ của bà thím kia khiến Minh Thùy cứng họng. Cô bất lực nhìn
đồng hồ trên tay, quả thật là không thể chờ thêm được nữa. Cuối
cùng cô đành để xe ở lại mà chạy đi đón xe taxi mà đi thôi. Chuông
điện thoại reo lên, Minh Thùy lặp tức bắt điện thoại. Đầu dây bên
kia có vẻ giận dữ.
- Dạ anh! Em tới liền, tại xe em bị hư – Cô rối rít phân bua cho sự
chậm trễ của mình – Em sẽ tới liền đây.
Minh Thùy vừa đi vừa nghe điện thoại rồi sau đó tắt máy nhét vào
túi xách. Vô tình đâm sầm vào một người phía trước, đồ đạc rơi ra,
túi đựng hồ sơ cũng bay đến một góc.
- Ui da – Minh Thùy la lên sau khi đụng vào người phía trước một
cái . Dường như cái kẻ đứng trước mặt cô là bức tường cứng ngắc thì
phải.
- Đi đứng không dòm đường à. Bộ không có mắt sao? – Kẻ bị cô đụng
phải bực tức quay mặt lại mắng.
Biết mình có lỗi, Minh Thùy định lên tiếng xin lỗi nhưng nào ngờ kẻ
trước mặt cô lại là kẻ mà cô muốn tránh nhất.
- Là cô à. Đúng là quỷ ám mà, gặp cô lúc nào cũng bị xui xẻo hết –
Quốc Bảo lườm mắt nhìn Minh Thùy biễu môi dè giọng nói.
- Gặp tôi thì sao hả? Có tôi gặp anh thì xui xẻo mới đúng – Minh
Thùy cũng chu mỏ đáp trả.
Nói rồi cô cúi người xuống lượm đồ lên, nhưng Quốc Bảo đã nhanh
chân giậm lên một món đồ của cô. Cậu muốn trả thù vụ bị cô làm mất
mặt lần trước.
- Nhấc cái chân thúi của anh lên mau – Minh Thùy gằn giọng đầy tức
giận nói.
- Không nhấc, vậy thì sao? – Quốc Bảo cười đắc chí nói.
- Nhấc lên mau ! – Minh Thùy hét to ra lệnh .
Nhưng Quốc Bảo vẫn dùng vẻ mặt tỉnh bơ giương giương tự đắc của
mình thách thức Minh Thùy. Cô bực tức cúi người cố gắng kéo cái thứ
đó ra khỏi chân Quốc Bảo nhưng không được, vậy là cô cố gắng đẩy
chân Quốc Bảo ra nhưng Quốc Bảo chỉ hừ nhẹ một cái mà không hề nhúc
nhích tí nào cả. Minh thùy dùng hết sức của mình, cô thở hồng hộc
nhưng vẫn không lay chuyển được Quốc Bảo. Cô cảm thấy máu nóng bốc
lên tận định đầu, tức giận ngẩng đầu lên rồi nắm lấy áo của Quốc
Bảo :
- Tôi cảnh cáo anh đừng có chọc tức tôi.
Vốn dĩ Minh thùy đứng rất sát Quốc Bảo, rồi hành động ngẩn gnười
lên nắm lấy áo cậu ta kéo lại làm cho hai người sát vào nhau hơn,
mặt đối mặt, cảm nhận được hơi thở của nhau. Thoáng chốc Minh thùy
nhớ lại lúc hai người chạm phải môi nhau ở trong toalet. Tự nhiên
bối rối đỏ cả mặt lên.
- Tôi mà sợ cô sao – Quốc Bảo cười hà hà nói.
Nhưng sau đó cậu phát hiện Minh Thùy đột nhiên bất động, mặt đỏ
lên. Cậu nhận ra khoảng cách giữa hai người, cũng trở nên lúng
túng. Nhưng sau đó cậu cười gian nói:
- Sao hả? Sao tự nhiên im lặng vậy. Không phải là cô thích tôi rồi
đấy chứ.
Minh Thùy nghe Quốc Bảo hỏi liền bừng tĩnh, trấn tĩnh người lại
nhìn cậu chề môi nói:
- Em trai à. Cho chị xin đi, chị đây không muốn mang tiếng là người
phá hủy mầm non tổ quốc đâu.
Choáng! Quốc Bảo vẫn biết gương mặt mình rất trẻ con nhưng cậu
đường đường là một thanh niên cao 1m8. Nặng 71kg lại bị một con
nhóc nói là mầm non tổ quốc. Vậy hóa ra cậu là trẻ con à.
Cảm thấy tức giận, nhưng cậu cố gắng kiềm chế nói:
- Cô nhìn lại đi, tôi đường đường là một người cao to khỏa mạnh như
thế này mà cô gọi là mầm non tổ quốc à.
- Vậy à nói chi xem cưng đã thành niên chưa – Minh thùy thay đổi
cách xưng hô để chế giễu Quốc Bảo.
- Tôi gần 23 tuổi rồi, chị nói coi tôi thành niên chưa. Còn bà chị,
bà chị đã tiền mãng kinh chưa – Quốc Bảo cũng xốc lại
Minh Thùy tức giận vô cùng. Cô chỉ mới 20 tuổi thôi. Dù xưng là chị
nhưng cậu ta đâu cần phải xốc lại ví cô như các bà thím thế
chứ.
- Anh đúng là đồ đáng ghét. Cố tình tỏ ra ta đây hay lắm vậy. Đồ
kiêu căng tự phụ - Minh Thùy tức giận mắng.
- Haha, cám ơn nha. Nhưng trước giờ tôi đi tới đây cũng được mọi
người quý trọng hết. Không cần phải tỏ ra ta đây với ai cả.
- Phải rồi, anh là Quốc Bảo mà. Là bảo vật của quốc gia mà. Cố môn
là rác mới đúng.
Quốc Bảo nghe Minh Thùy lấy tên mình ra chế nhạo cậu tức giận nhìn
cô nhưng vô tình nhìn thấy thể nhân viên mang tên cô. Cậu mĩm cười
đáp trả:
- Còn cô. Minh Thùy, chắc ba má cô muốn cô vừa thông minh vừa thùy
mị chứ gì. Nhưng nhìn cô mà xem, vừa hung dữ như sư tử hà đông, vừa
ngu ngốc. Thật là làm nhục cái tên ba mẹ cô đặt cho.
Minh Thùy tức giận vô cùng , cô định đáp trả nhưng bất ngờ chuông
điện thạoi lại reo lên lần nữa. Cô biết mình đã quá trễ rồi liền
nói:
- Không tranh cãi với anh nữa. Mau nhấc chân lên cho tôi lấy
đồ.
- Có bản lĩnh thì lấy lại đi – Quốc Bảo nhởn nhơ nói.
Minh thùy nhìn Quốc Bảo tức giận rồi gật đầu nói:
- Được rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt phải không?
Nói xong cô nhầm ngay cái chân đang dẫm lên đồ của cô mà đạp mạnh.
Cô còn ghiến răng chà cho nó dập luôn. Quốc Bảo bị bất ngờ không
kịp phản ứng đành ôm chân rên rỉ. Minh Thùy còn nhân cơ hội đó nắm
lấy tay cậu vật xuống một thế Judo khiến Quốc Bảo bị đo đất. Rồi cô
nhanh tay cầm lấy đồ của mình cho vào túi. Rồi bỏ chạy.
Quốc Bảo bị vật xuống đau điếng. Cậu lồm cồm ngồi dậy tấhy Minh
thùy bỏ chạy thì hét lên:
- Cô đợi đó, tôi nhất định sẽ trả thù này.
- Được tôi sẽ về nhà bế quan luyện công, chờ anh xuất kích thì tôi
sẽ tiếp chiêu – Minh thùy đang bỏ chạy nghe Quốc Bảo hét lên thì
quay đầu lại đáp.
Nói xong cô cười hả hê còn vẫy tay chọc tức Quốc Bảo nữa. Quốc Bảo
tức giận đứng phắt dậy nhìn theo Minh thùy. Đột nhiên cậu nhìn thấy
cô cười rất tươi, nụ cười hồn nhiên để lộ chiếc răng khểnh. Ánh mắt
sáng ngời và hai cái lúm đồng tiền dễ thương, cô đang vẫy tay với
cậu như chào một người bạn. Cậu thấy tim mình đập rộn ràng, mặt đỏ
ửng, hai tai nóng hổi. Cảm giác này là gì? ( Chỉ có thể là yêu thôi
(^_^) )
Trong cuộc họp báo cáo tiến độ kinh doanh, trưởng phòng đã hỏi Hiểu
Đồng:
- Tại sao không thấy báo cáo của cô.
- Dạ, báo cáo gì vậy anh? – Hiểu Đồng ngơ ngác không hiểu nhìn
trưởng phòng rồi nhìn tất cả mọi người, nhưng ai cũng ngó lơ, cô
bất đắc dĩ phải đứng dậy hỏi lại.
- Báo cáo tiến độ kinh doanh của mặt hàng quảng cáo mới. Tôi đã bảo
mỗi người phải làm một bảng báo cáo nộp cho tôi mà. Tuy cô là người
mới nhưng vẫn phải làm, chẳng lẽ Mai Phương chưa nói với cô
à.
Mai Phương chính là người mà trưởng phòng giao việc hướng dẫn công
việc cho Hiểu Đồng. Cô ta nghe trưởng phòng trách Hiểu Đồng thì lên
tiếng thanh minh:
- Em đã nói cho em ấy biết rồi. Nhưng chắc là em ấy không thèm
nghe.
Hiểu Đồng lúc bị trưởng phòng hỏi liền đưa mắt nhìn Mai Phương dò
hỏi, nào ngờ nghe cô ta nói vậy thì ngớ cả người ra. Cô cố nhớ lại
xem Mai Phương có phải đã nói mà cô không để ý hay không, nhưng rõ
ràng cô ta không hề nói. Nhưng điều mà Hiểu Đồng thấy khó hiểu là
tại sao cô ta lại cố tình cho rằng Hiểu Đồng không thèm nghe cô ta
nói.
Hiểu Đồng cảm thấy rất tức giận nhưng cô hiểu rõ mình là người mới
không nên tranh luận với người cũ, càng không nên tranh luận trước
mặt sếp. Cô miễn cưỡng nói:
- Xin lỗi, chắc là lúc chị Phương nói em không nghe thấy. Em sẽ về
làm ngay rồi nộp cho anh sau.
Thấy Hiểu Đồng xin lỗi, sắc mặt của mấy người đó nhìn cô một cách
dè bĩu khinh thường. Nói gì thì nói họ cũng vào phòng này bằng
chính năng lực của mình chứ không phải dựa dẫm như ai kia.
Ngay lúc đó cánh cửa phòng họp bật mở, người đó bước vào, ánh mắt
lập tức quét lên người đang đứng cúi gằm mặt xuống dưới, trong khi
những người kia đều quay lại nhìn cậu.
- Phó tổng giám đốc có chuyện gì vậy.
- Tôi cần một tách cà phê nóng ngay bây giờ .
Mai Phương lặp tức đứng dậy nói:
- Tôi sẽ pha ngay.
- Được! Nhưng tôi không thích lập lại chuyện lần trước đâu – Vĩnh
Phong lạnh lùng nói.
Mai Phương tái cả mặt nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Vĩnh Phong đã
nổi giận khi uống một ngụm cà phê do cô pha rồi. Trong phòng này,
Mai Phương là người pha cà phê ngon nhất mà còn bị chê, đủ biết
Vĩnh Phong khó tính thế nào rồi. Mấy bữa nay không thấy Vĩnh Phong
đòi uống nữa cô cũng thấy mừng, nào ngờ bây giờ cậu lại đòi một lần
nữa. Cô lo lắng sẽ bị mắng một trận nữa cho mà xem, nhưng sau đó cô
nghĩ đến một người có thể chết thay cô. Cô liền nói:
- Hay là để Hiểu Đồng đi pha đi. Cả phòng chỉ có mỗi cô ấy là rảnh
rỗi thôi.
Hiểu Đồng bây giờ nhận ra rõ ràng là cô ta cố ý chơi mình. Rõ ràng
cô vừa mới nói ràng sẽ về làm báo cáo ngay lập tức vậy mà cô lại
bảo rằng cô rãnh rỗi. Hiểu Đồng bặm môi ném cái nhìn về phía cô ta.
Nhưng cô ta cố tình ngó chỗ khác.
- Làm nhanh đi – Vĩnh Phong thờ ơ đáp rồi bỏ đi ra ngoài.
Vĩnh Phong vừa ra ngoài thì Mai Phương lặp tức quay người nhìn
trừng trừng Hiểu Đồng nói với giọng hách dịch:
- Còn không mau đi pha cà phê.
Hiểu Đồng đành nén giận đi pha cà phê.
Mai Phương đắc ý nhìn Hiểu Đồng bưng tách cà phê vào trong phòng
của Vĩnh Phong, cô ta chờ đợi tiếng mắng vang lên từ căn
phòng.
- Cốc. …cốc …cốc…
- Vào đi.
Hiểu Đồng bưng cà phê vào đặt nhẹ nhàng lên bàn của Vĩnh Phong rồi
nhẹ nhàng nói:
- Cà phê của anh. Em chỉ bỏ một muỗng đường.
Vĩnh Phong đưa mắt nhìn Hiểu Đồng một cái rồi khẽ cười:
- Cô nghĩ rằng tôi vẫn giữ thói quen cũ à. Tôi cũng giống như cô,
đã thay đổi thói quen của mình rồi.
Nhưng cậu nhìn Hiểu Đồng đang đứng im lặng, cảm giác thật cô đơn.
Lúc nãy vô tình đi ngang qua phòng họp thấy cô đang bị chỉ trích,
nước mắt đã ngân ngấn, biết rằng cô đang bị uất ức nhưng cũng không
thể ra mặt được đành phải giùm cách này.
- Được rồi, cô đi ra đi.
Khi Hiẻu Đồng đã đi ra ngoài, Vĩnh Phong nhìn ly cà phê trước mặt.
Ly cà phê vẫn còn đang bốc khói thaong thoảng mùi hương lẫn vị
đắng. Quả thật cậu đã thay đổi, thay đổi khâu vị. Đã không còn uống
ly cà phê chỉ có một muỗng đường nữa mà là ba muỗng đường. Vĩnh
Phong ngã người ra ghế:
- Anh đã thay đổi khẩu vị vì nỗi nhớ em, em có biết không.
Vĩnh Phong cười nhạt, cằm tách cà phê lên uống. Cà phê có vị đắng
nhưng vẫn có vị ngọt. Đây là ly cà phê có ba muỗng đường.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Tại sân bay.
Có rất nhiều phóng viên của các tờ báo đứng chật cứng trước cửa sân
bay, bởi vì hôm nay, nữ diễn viên người mỹ gốc Việt nổi tiếng ở
Hollywood quyết định trở về Việt Nam sinh sống. Việc những người ở
xa trở về luôn được mọi người trong nước đón chào, huống hồ lại là
một nữ diễn viên đã thành danh.
Nữ diễn viên có vẻ đẹp rất tây theo kiểu cổ điển, có dáng người
cao, và gương mặt trông chẳng khác nào búp bê xinh đẹp. Cô đã làm
say mê rất nhiều đàn ông. Thành danh khi chỉ mới 13 tuổi. Cô được
một đạo diễn chú ý khi cùng cha mẹ đi ăn nhà hàng. Sau đó cô bắt
đầu dấn thân vào điện ảnh và nổi danh. Rất nhiều bộ phim có cô tham
gia nổi tiếng trên toàn thế giới.
Việc cô trở về khiến rất nhiều người tò mò, ai cũng muốn mình là
người được cô đồng ý trả lời phóng vấn đầu tiên.
Cuối cùng cô nữ diễn viên đó cũng từ cửa sân bay bước ra. Theo sau
cô có rất nhiều vệ sĩ và trợ lí. Tất cả mọi người từ phóng viên đến
người hâm mộ đều nahu nhao gọi tên:
- Anh Kỳ. Anh Kỳ …..
Tại cuộc họp báo.
Nữ minh tinh Anh Kỳ ngồi ngay giữa bàn, trước rất nhiều phóng viên
bắt đầu cuộc phỏng vấn. rất nhiều chei61c mic chĩa về phía cô,
những ánh đèn plash cứ nhắm cô mà chớp sáng, không khí cả hội
trường rộn ràng cả lên.
- Cô Andy, xin cho tôi hỏi lí do nào mà cô quyết định trở về Việt
Nam.
- Cô Andy lần này cô định về đây bao lâu?
- Cô Andy, cô có dự định gì sau khi về đây không?
Rất nhiều câu hỏi đặt ra, các phóng viên tranh nhau phóng vấn. Anh
Kỳ không những không khó chịu trước sự ồn ào này mà còn mĩm cười
vẫy tay chào các phóng viên, dường như đây là một cảnh quá quen
thuộc với cô. Sau đó cô bình tĩnh kéo mic đặt ở trên bàn và đưa tay
ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng.
Cả hội trường nhốn nháo bắt đầu im lặng.
- Mời mọi người ngồi xuống – Nữ quản lý của Anh Kỳ lên tiếng
.
Tất cả các phóng viên đều lần lượt ngồi vào ghế của mình, ngoại trừ
những người quay phim. Anh Kỳ mĩm cười rất tươi, nụ cười của cô đẹp
đến mê hồn, chẳng những các phóng viên nam mà cả các phóng viên nữ
cũng gầm khen ngợi.
- Tôi sẽ lần lượt trả lời câu hỏi của mọi người – Anh Kỳ nói tiếng
Việt rất chuẩn khiến các phóng viên rất bất ngờ.
Họ không nghĩ nữ diễn viên người Mỹ gốc Việt này lại có thể nói
tiếng Việt rành rẽ đến thế, giọng nói không hề bị đớ hay pha lẫn
chút tiếng Mỹ nào. Họ ồ lên khen ngợi.
- Cám ơn mọi người, đã là người Việt thì nói đúng giọng mẹ đẻ của
mình là điều cần thiết. Thật ra, lúc nhỏ tôi đã có thời gian dài
sống ở Việt Nam. Tôi sống ở nhà bác của mình. Sau đó tôi mới về lại
Mỹ.
Anh Kỳ im lặng đón nhận những ánh đèn của máy chụp hình về phía
mình một cách vui vẻ rồi bắt đầu nói tiếp.
- Chắc mọi người muốn biết lí do tôi quyết định trở về Việt Nam lắm
phải không?
Cô im lặng nhìn sự tò mò hiện lên trên nét mặt của các phóng
viên.
- Thời gian sống ở Việt Nam, tôi đã mến một chàng trai. Nhưng vì
lúc đó còn nhỏ nên nghĩ là nhất thời cảm nắng mà thôi. Cho nên tôi
quay trở về Mỹ và bắt đầu theo đuổi con đường diễn viên của mình.
Thời gian đó, tôi cũng đã quen biết với rất nhiều người nhưng chẳng
ai làm cho tôi thấy run động cả. Tôi phát hiện mình thật sự thích
chàng trai đó. Nhưng sự nghiệp của tôi đang bắt đầu phát triển, cho
nên tôi không thể bỏ dở được. Tôi cứ nghĩ mối tình đó trở nên vô
vọng rồi, càng thấy buồn hơn khi nghe tin anh ấy đã có người yêu.
Nhưng không ngờ sau đó, tôi gặp lại anh ấy bên Mỹ sau khi anh ấy và
người yêu chia tay. Khi nhìn thấy anh ấy đau buồn tôi cũng thấy rất
đau buồn theo. Càng gặp lại anh ấy, tôi càng biết mình yêu anh ấy
rất nhiều. Hiện giờ anh ấy đã về lại Việt Nam để tiếp quản công
việc gia đình. Cho nên lần này tôi trở về Việt Nam là quyết định
theo đuổi anh ấy. Tôi muốn dùng tình cảm chân thành của mình để anh
ấy chấp nhận tôi.
Tất cả các phóng viên ồ lên ngạc nhiên trước sự thú nhận của Anh
Kỳ. Thông thường đối với một diễn viên mà nói chuyện tình cảm điều
bị giấu kín. Ít ai dám công khai tình cảm của mình trước mọi người.
Nhưng Anh Kỳ thì lại khác, dám thẳng thắn công khai như vậy trước
toàn báo chí. Một phóng viện lập tức đứng lên hỏi:
- Cô Andy , cô công khai chuyện tình cảm của mình như vậy không sợ
sự nghiệp của cô sẽ bị lung lay hay sao?
- Ai cũng có quyền theo đuổi ước mơ và hạnh phúc cho riêng mình cả.
Tôi cũng vậy. Tình cảm của tôi với anh ấy là tình cảm chân thật,
anh ấy là ước mơ và hạnh phúc của tôi. Vì anh ấy tôi đã từ bỏ cả
hollywood để trở về đây, mọi người nói xem tôi có sợ bị ảnh hưởng
hay không? Với lại tôi tin tưởng dân tộc mình, là một dân tộc lấy
tình yêu giữa người và người làm nên tảng. Tôi tin mọi người sẽ
hiểu và sẽ ủng hộ tôi.
Tất cả mọi người nghe vậy đều vỗ tay hoan hô.
- Tất cả chúng tôi sẽ ủng hộ cô theo đuổi tình yêu chân thành của
mình. Vậy cô định ở đây trong bao lâu? – Một phóng viên viên tiếng
nói.
- Điều này phải phụ thuộc vào trái tim của anh ấy. Tôi e là mình
phải đánh du kích trong thời gian dài.
Một câu trả lời dí dỏm của Anh Kỳ khiến mọi người cười ồ lên.
- Cô có thể tiết lộ về chàng trai mà cô đang theo đuổi hay không?
Anh ta là ai, là người thế nào?
- Xin lỗi, trước khi chưa được phép của anh ấy tôi không thể tiết
lộ điều gì cả - Anh Kỳ đứng dậy nói – Những câu hỏi sau của mọi
người sẽ được quản lý của tôi trả lời. Vì mới xuống máy bay nên tôi
hơi mệt, tôi muốn lui về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cám ơn mọi
người đã tổ chức buổi họp báo chào mừng tôi như hôm nay.
Anh Kỳ nói xong liền đứng dậy đi về phía trong, các bảo vệ đều đi
theo cô ngăn cản sự đuổi theo của phóng viên. Quản lý của Anh Kỳ
liền cầm micro lên trả lời từng câu hỏi của các phóng viên. Sau đó
có một phóng viên đã lên tiếng hỏi nhỏ quản lý của Anh Kỳ sau khi
buổi phỏng vấn kết thúc:
- Nhìn cô rất quen, không biết trước đây chúng ta đã từng gặp nhau
chưa nhỉ?
Người quản lý có vẻ bối rối trả lời:
- Xin lỗi tôi không trả lời những câu hỏi có tính chất cá
nhân.
Nói xong, người quản lý lập tức cáo lui bỏ lại sau lưng người phóng
viên với cái nhìn thắc mắc. Cô ta rõ ràng là rất quen.
Dạo gần đây Vĩnh Phong ăn uống rất thất thường, bệnh đau dạ dày của
cậu lại thường xuyên tái phát khiến ** Năm rất lo lắng. Bà là người
đã trông coi hai anh em Vĩnh Phong từ nhỏ đến lớn, cho nên có thể
nói bà là người mẹ thứ hai của họ, bà rất thương hai người họ và
hai anh em cũng rất kính trọng bà. Từ khi hai anh em trở về, bà
thường xuyên bận rộn, hai anh em chẳng có đứa nào chịu về nhà mà
đều dọn ra ngoài ở riêng. Cũng may có Hiểu Đồng phụ bà chăm sóc cho
Vĩnh Thành, cho nên gần đây bà thường xuyên đến nhà Vĩnh Phong, chỉ
thỉnh thoảng mới ghé nhà Vĩnh Thành. Nhờ vậy bà mới biết tình trạng
đau dạ dày của Vĩnh Phong đang ngày càng nghiêm trọng.
- Con không thương ** phải không. Cho nên con mới để ** lo lắng như
thế này – ** Năm nhìn Vĩnh Phong đang ôm bụng nhăn mặt giận dữ
trách .
- ** à, ** biết con thương ** mà, con chỉ đau một chút thôi. Lát
nữa con hết đau liền hà, con hứa với ** từ hôm nay con sẽ ăn uống
đoàng hoàng mà – Vĩnh Phong vội làm nũng để bà nguôi giận.
- Không được, từ hôm nay con chuyển về nhà để ** chăm sóc cho con
mới được - ** Năm dứt khoát nói.
- Đừng mà **, ** biết là con không thích sống ở nhà mà – Vĩnh Phong
vội ôm lấy bà nhõng nhẽo.
Từ nhỏ đến giờ, Vĩnh Phong thường ôm lấy bà như thế.
- Vậy thì ** sẽ chuyển đến đây, chứ ** không yên tâm tình trạng con
bây giờ .
- **, ** chuyển qua đây thì chuyện nhà ai quản lí , không có **,
mấy người kia làm việc không đâu ra đâu. Đến khi mẹ con về thì sẽ
la ầm lện cho xem. Với lại nhà này chỉ có một phòng ngủ, ** đến đây
thì ngủ ở đâu, con không đành lòng để ** ngủ trên sofa đâu. Con lớn
rồi, con biết tự chăm sóc mình mà. Con hứa từ bây giờ, con sẽ ăn
cơm ngày ba bữa mà.
Nghe Vĩnh Phong luyên huyên một hồi, ** Năm đành thở dài nói:
- Được rồi, vậy ** không ép con nữa. Con mau xuống ăn sáng đi, **
dọn dẹp chỗ này đã.
Vĩnh Phong ngoan ngoãn xuống ăn sáng, bữa sáng đã được ** Năm chuẩn
bị trên bàn. ** Năm ở lại giúp cậu gấp chăm đệm cho ngay ngắn. Vô
tình bà làm rơi cái bóp tiền Vĩnh Phong đặt ở trên bàn cạnh giường,
bà liền nhặt lên. Lấy khăn chùi chùi sạch sẽ mặt bóp cho cậu, bà
định chùi luôn bên trong nhưng khi mở ra bà thấy một bức chân dung
rất nhỏ của một cô gái. ** Năm ngẩn người nhìn kỹ cô gái trong bức
hình. Gương mặt đó, gương mặt đó chẳng phải là …
Bà lôi bức chân dung ra khỏi bóp, nhìn nét vẻ bà biết là do chính
Vĩnh Phong vẽ. Chỉ là cô gái trong bức ảnh quá quen thuộc. Bên dưới
có dòng chữ ghi:” Hiểu Đồng! Yêu thương , năm 20xx”. ** Năm sững sờ
ngồi phịch xuống giường. Những ký ức hơn hai năm về trước bỗng ùa
về.
Đó là một buổi sáng đau thương khi Vĩnh Thành bị tai nạn trở về
nhà. Vĩnh Thành không muốn ở lại bệnh viện điều trị vì không muốn
gặp bất kì ai cho nên cậu chọn điều trị ở nhà. Các bác sĩ giỏi đều
được mời đến để chữa trị cho cậu. Nhưng mà, hai chân bị gãy, một
cánh tay dập nát. ** Năm đau lòng như cắt từng khúc ruột. Bà cứ ở
bên cạnh chăm sóc cho Vĩnh Thành một bước cũng không rời. Cho nên
việc đi chở bà gia hết cho người làm.
Lúc đó bà nghe nói có một cô gái muốn xin gặp nhưng Vĩnh Thành
không cho nên bà cũng không để ý tới. Nhưng nghe nói, cô gái đó
ngày nào cũng đến và đợi rất lâu bên ngoài, kiên trì đến ba tuần lễ
ròng rã. Bà cũng thấy tội nhưng không còn cách gì giúp được. Sau
khi, Vĩnh Thành đã khỏe lại nhưng phải ngồi xe lăn. Ngày nào bà
cũng thấy Vĩnh Thành vén màn nhìn ra cánh cửa bên ngoài, nơi có một
cô gái trông đáng thương ngồi bó gối nhìn vào bên trong, ánh mắt
Vĩnh Thành tràn ngập yêu thương với cô gái. Lúc đó, ** Năm cũng bắt
đầu tò mò nhìn ra.
Vĩnh Thành nói muốn ăn cơm do bà nấu nên bà đích thân đi chợ mua đồ
ăn về. Khi về đến nhà, bà đã thấy một cô gái đứng ngẩn ngơ nhìn vào
bên trong. Vừa thấy bà, cô gái bỗng kêu lên:
- ** ơi!
** Năm ngạc nhiên lắm, tại sao cô gái này lại biết bà. Bà quay lại
nhìn cô gái, thấy cô có vẻ rất quen nhưng bà không tài nào nhớ được
đã gặp cô ấy ở đâu.
- Có chuyện gì ? – Bà mĩm cười nhẹ nhàng hỏi.
- Cho cháu hỏi, anh Vĩnh Thành ra sao rồi ạ - Cô gái nhẹ nhàng hỏi,
giọng chất chứa nhiều cảm xúc gần như run rẩy khiến bà già như bà
cũng động lòng.
- Vĩnh Thành đã đở rất nhiều rồi. Cháu không cần lo nữa, cháu về đi
– ** Năm vội nói, bà không muốn cô phải khổ sở thêm nữa, ở lại chỉ
thêm mắc công.
Nhưng cô gái lại nắm tay bà níu lại, gương mặt đã đầy nước mắt,
giọng yếu ớt van xin:
- ** ơi! Con xin **, xin ** hãy cho con vào gặp anh ấy một chút
thôi, chỉ cần thấy anh ấy không sao là con sẽ đi liền. Con chỉ đứng
từ xa nhìn anh ấy thôi, con sẽ không làm phiền anh ấy và **
đâu.
Nghe cô gái nói, ** Năm cảm thấy rất thương cảm nhưng bà vẫn lắc
đầu. Bà nhìn nét mặt đã xanh xao của cô gái, thân hình tiều tụy,
gần đuối sức của cô gái thì lo lắng nói:
- Cháu mau về đi. Mấy tuần nay cháu đều ở đây, sức khỏe cháu đã suy
giảm rồi. Nếu còn ở lại đây, bác sợ cháu sẽ ngã bệnh mất.
- ** ơi, con xin **, xin ** thương mà cho con vào thăm anh ấy chỉ
một chút thôi **.
Nhưng bà bất lực, bà không thể cho cô vào:
- Ta không phải là chủ cháu à.
Bà vừa nói xong, bàn tay đang níu tay bà bỗng buông rơi, nét mặt hy
vọng của cô gái bỗng xụ xuống thấy rõ sự thất vọng. ** Năm cũng
chẳng thể làm gì hơn đành đi vào trong. Bảo vệ thấy bà đi vào liền
mở cửa cũng nhìn Hiểu Đồng thương cảm.
Một lúc sau, trời bắt đầu đổ mưa, nhưng Hiểu Đồng vẫn ngốc ghếch
ngồi đó chờ đợi, cô chờ đợi vì biết đâu Vĩnh Thành sẽ ngồi xe đi
ra. Chỉ cần cô được nhìn thấy cậu chỉ một lát thôi cũng được. Vì
vậy Hiểu Đồng ngồi co ro trong cơn mưa đang lớn dần. Người bảo vệ
chạy ra đưa cho cô một cây dù che đỡ. Nhưng cơn mưa tầm tã cuối
cùng cũng hạ gục cô sau bao ngày chờ đợi, Hiểu Đồng ngã vật xuống
đất bất tĩnh, cây dù văng qua một bên.
Vĩnh Thành vẫn ngồi bất động trên xe lăn nhìn Hiểu Đồng. Thấy cô
vẫn ngồi im lặng dưới cơn mưa liền gọi bảo vệ đem dù ra cho cô.
Người bảo vệ cũng thương xót đem dù ra và khuyên Hiểu Đồng về nhà,
nhưng cô sợ chỉ cần mình rời đi thì lỡ như Vĩnh Thành đi ra, cô
không thể gặp được, cho nên nhất quyết không đi.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Vĩnh Thành thấy Hiểu Đồng vẫn ngồi đó dưới cây dù trong giá lạnh
thì đau lòng biết mấy. Cậu muốn mở cửa để cô vào nhưng lại sợ mình
không kiềm lòng được nếu để cô vào. Cậu bây giờ nếu gặp cô chỉ càng
làm cô hối hận nhiều hơn. Cậu không thể …
Nhưng khi Hiểu Đồng ngã xuống thì Vĩnh Thành hốt hoảng gọi người
đem Hiểu Đồng vào. Chính bà đã giúp Hiểu Đồng thay đồ, bà không
biết Hiểu Đồng đã nói gì để thuyết phục Vĩnh Thành để cô ở bên cạnh
nhưng từ đó bà mới có dịp gặp gỡ Hiểu Đồng thường xuyên hơn. Bà
cũng biết đây là một cô gái tốt cho nên rất yên tâm giao Vĩnh Thành
cho cô chăm sóc.
Nhưng giờ đây bà đã biết, tại sao khi gặp Hiểu Đồng bà lại thấy
quen quen, thì ra bà cũng từng giúp cô thay đồ. Lúc đó, Vĩnh Phong
đưa cô về và rất mực lo lắng, ánh mắt tràn đầy yêu thương lẫn xót
xa. Bà biết Vĩnh Phong rất yêu cô. Vì bà chưa từng thấy cậu đem bất
cứ cô gái nào về nhà cũng như chưa từng thấy cậu lo lắng cho ai
nhiều đến thế. Năm đó thấy Vĩnh Phong khổ sở, uống rượu say sưa rồi
quyết định bỏ đi nước ngoài, bà đã nghĩ nguyên nhân chắc là cô gái
đó, nhưng bà không ngờ cô gái đó lại là ….
** Năm run rẩy cầm bức chân dung đặt vào trong túi. Mặt bà tràn
ngập sự đau khổ, lẽ nào đây là oan nghiệt. Hai đứa bé bà thương như
con ruột, hai anh em ruột rất yêu thương nhau lại cùng yêu một cô
gái. Nếu sự thật này được phơi bày ra, cả ba đều đau khổ. Dù Hiểu
Đồng chọn ai, bà cũng đều không muốn bởi vì người còn lại sẽ rất
đau khổ.
Hiểu Đồng lại phải thức cả đêm để làm báo cáo kinh doanh. Bài báo
cáo không cần dài nhưng lại phải dùng tiếng anh. Bởi vì còn phải
đem gửi đi. Tuy tiếng anh của Hiểu Đồng cũng rất khá nhưng lại có
rất nhiều từ mới, Hiểu Đồng phải tra cả đêm mới làm xong. Cuối cùng
cô cũng có thể ưỡn người xoay cổ thoải mái. Cô nhìn phần báo cáo
mình vừa đánh xong cười thỏa mãn. Cẩn thận chép vào trong USB, để
ngày mai đến công ty in ra đem nộp. Nhìn bài bao cáo tiếng anh tự
nhiên tim cô thắt lại. Đã từng có người giúp cô làm báo cáo tiếng
anh như vậy. Cô nhớ lại lúc đó Vĩnh Phong tỏ ra đắc chí vô cùng, dù
sao thì cũng có một môn cậu có thể hơn cô. Cảm giác lúc đó thật
ngọt ngào, dường như chuyện đó chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua mà
thôi.
Nhìn điện thoại đã khuya lắm rồi Hiểu Đồng đành đứng dậy đi ngủ. Cô
cảm thấy rất kì lạ, tại sao Vĩnh Thành vẫn chưa gọi điện về cho cô.
Bình thường vừa xuống sân bay là cậu gọi cho cô ngay. Chắc là bệnh
tình của ông Vĩnh Nguyên không tốt nên Vĩnh Thành mới không có thời
gian gọi cho cô.
Sáng sớm vào công ty, Hiểu Đồng nhanh chóng cắm USB vào máy tính
định in ra. Nhưng mọi người bắt đầu ùa vào công ty. Cho nên cô đành
bỏ dở việc để đi pha cà phê cho mọi người uống. Đó luôn là công
việc của một người mới như cô.
Sáng sớm báo chí đã đưa tin tức:” Nữ minh tinh Anh Kỳ về nước là để
đuổi theo người trong mộng”
Tất cả mọi người trong công ty đều bắt loa tám với nhau đoán xem ai
sẽ là nam nhân vật chính trong câu chuyện tình vượt không gian này.
Hiểu Đồng vừa pha cà phê vừa nghe mọi người bàn tán ầm ĩ, tất cả
những nhân vật đình đám đều được lôi ra. Kể cả người đã lớn tuổi,
người có vợ con, Vĩnh Thành và Vĩnh Phong cũng được lôi vào. Hiểu
Đồng chỉ khẽ cười lắc đầu rồi đem cà phê vào cho mọi người trong
phòng, nhưng cô vừa vào đến nơi thì thấy Mai Phương đang ngồi ở bàn
của mình. Cô ngạc nhiên giương mắt nhìn thì Mai Phương đã vội lên
tiếng:
- Chị ngồi chờ em để đưa tài liệu này cho em.
Cô ta chỉ sắp tài liệu trên bàn xong thì bỏ đi. Hiểu Đồng cảm thấy
có điều gì đó không ổn nhưng cô không biết đó là điều gì. Bởi vì cả
hai tuy không ngồi gần nhau nhưng cùng chung một phòng mà, Mai
Phương cần gì phải đến chỗ cô ngồi đợi. Huống hồ nếu Hiểu Đồng đi
vào thể nào cũng đi ngang bàn Mai Phương ngồi vì cô ta ngồi gần cửa
ra vào. Sau đó Hiểu Đồng lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao ngay
lập tức khi cô mở file văn bản của mình ra để in. Nó chỉ là một màu
trắng không!
Đã đến giờ họp, Hiểu Đồng đành đi tay không vào, trưởng phòng nhìn
cô trân trân, nhất là cuộc họp này lại có mặt phó tổng giám đốc
tham dự. Ông không thể nào im lặng để chính bản thân bị quở trách
đành lên tiếng trách Hiểu Đồng:
- Báo cáo của cô đâu?
Hiểu Đồng cung tay mím chặt môi lại cố gắng kìm nén cơn tức giận và
uất ức của mình lại rồi mới lên tiếng nói:
- Xin lỗi, hôm qua em làm rồi nhưng chắc là em quên save lại nên
không có.
- Không có, không có thì lấy gì báo cáo đây – Trưởng phòng bực tức
lên tiếng mắng – Cô đến công ty làm việc chứ không phải đến để
chơi. Chỉ là một bản báo cáo mà cô cũng làm không xong thì làm sao
làm những việc quan trọng hơn cơ chứ.
Hiểu Đồng chỉ có thể cúi gằm mặt kìm nén cơn giận của bản thân lại.
Gồng mình chịu đựng sự xỉ vả của trưởng phòng. Không ai lên tiếng
giúp cô.
- Được rồi. Nếu cô đã làm báo cáo rồi thì chắc là cô vẫn nhớ chứ.
Cứ báo cáo trực tiếp ở đây đi – Vĩnh Phong đột nhiên lên
tiếng.
Trưởng phòng nghe vậy cũng đành nói:
- Cô mau báo cáo đi.
Báo cáo thì không vấn đề gì chỉ là những từ tiếng anh mới cô vẫn
chưa học thuộc cho nên khi báo cáo có phần lấp lững rất nhiều. Mọi
người ở đây hầu như đều từng đi du học, cho nên tiếng anh của họ
khá tốt. Hiểu Đồng nhìn vẻ mặt nhăn lại của họ thì lúng túng, cô
chỉ có thể vặn vặn cây bút trong tay.
- Được rồi, trong đây đều là người Việt cả, cứ nói tiếng Việt đi –
Vĩnh Phong lại lên tiếng.
Hiểu Đồng như người chết vớ được phao, cô vội lấy lại tự tin báo
cáo rành rẽ bằng tiếng Việt. Bài báo cáo khá tốt được trưởng phòng
tán dương.
- Dù là người mới nhưng cô làm được như vậy là rất tốt. Cứ tiếp tục
phát huy tinh thần này đi nghe chưa.
- Dạ, em xin cám ơn – Hiểu Đồng cúi đầu khẽ nói.
- Từ nay, phải luôn cẩn thận. Nhớ save cho kỹ rồi cất đi kẻo bị ai
đó xóa mất – Vĩnh Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Mai
Phương khiến cô ta toàn thân lạnh toát.
Tan họp, đợi mọi người ra ngoài hết, Hiểu Đồng mới đến gần Vĩnh
Phong nói:
- Cám ơn anh.
Nhưng Vĩnh Phong chỉ hừ nhẹ rồi bỏ đi. Hiểu Đồng đành đi theo ra
ngoài. Vừa ra cô đã thấy Mai Phương trừng mắt nhìn mình, Hiểu Đồng
cũng tức giận trừng mắt nhìn lại. Mai Phương chột dạ, cô ta biết
Hiểu Đồng đã biết việc làm của cô ta nên quay mặt đi chỗ
khác.
Hiểu Đồng vì không có bằng chứng gì nên cô im lặng, nhưng từ bây
giờ cô nhất định phải đề phòng cô ta. Mà không chỉ cô ta, dường như
cả cái phòng này đều là kẻ xấu. Bởi vì việc Mai Phương đụng vào máy
tính của cô thì họ cũng phải nhìn thấy, nhưng chẳng ai lên tiếng
nói.
Vĩnh Phong về phòng nhìn ra phía cửa, thấy Hiểu Đồng nhìn Mai
Phương chằm chằm thì cười nhạt. Cô ấy biết người hại mình mà vẫn im
lặng được.
Thật ra, tối đó Vĩnh Phong đà không cầm lòng được, cậu chạy đến
trước nhà Hiểu Đồng, bản thân cậu cũng không rõ tại sao mình muốn
đến đó, chỉ là muốn biết xem giờ này cô đã ngủ chưa, nhưng không
ngờ nhà vẫn sáng đèn. Nhìn thấy bóng cô bên cửa sổ, vậy là cậu ngồi
nhìn bóng cô cho đến khi, đến tận khi cô tắt đèn đi ngủ mới thôi.
Vĩnh Phong biết cô đã hoàn thành bản báo cáo của mình rồi. Sáng
nay, khi Vĩnh Phong vào phòng mình thì Hiểu Đồng đã đi pha cà phê
rồi, lát sau cậu thấy Mai Phương đến ngồi vào bàn Hiểu Đồng hý hoáy
cái gì đó. Hiểu Đồng vốn là người cẩn thận, cô luôn save lại kỹ
càng rồi mới tắt máy, cho nên Vĩnh Phong đoán ra ngay Mai Phương đã
giở trò. Nhưng cậu không muốn vạch trần, không muốn Hiểu Đồng nghĩ
rằng cậu vẫn chú ý đến cô. Nhưng tấhy vẻ tội nghiệp của cô cậu lại
không đành lòng àm ra aty giúp đỡ.
- Đúng là đáng giận mà! Đúng là người hiền bị ăn hiếp, người tài bị
ghen ghét mà – Mình Thùy đập thay lên bàn hét lên khiến mọi người
xung quanh nhìn bàn của họ. Cô bé nổi giận và bất bình khi nghe câu
chuyện của Hiểu Đồng vừa kể.
Hiểu Đồng và Đình Ân đành phải kéo cô bé ngồi xuống vuốt
giận.
- Từ nay cậu phải cẩn thận hơn. Cái phòng kinh doanh này thật đáng
sợ, họ cạnh tranh khốc liệt thật, không ngần ngại hại nhau. Không
liên quan đến mình thì ai làm gì mặc kệ họ. Không hiểu anh Vĩnh
Thành nghĩ gì mà lại đưa cậu sang đó – Đình Ân nói.
- Phải đó, đợi anh Vĩnh Thành về đây, em nhất định phải đánh cho
anh ấy một trận tơi bời vì dám làm chị Hiểu Đồng mệt mỏi thế
này.
Vĩnh Thành cũng thường hay cùng Minh Thùy và Đình Ân dùng bữa nên
xem như cũng thân thiết. Cho nên cô bé này không sợ trời không sợ
đất mới dám mạnh miệng đòi xử Vĩnh Thành.
Hiểu Đồng chỉ phì cười trước hành động của cô bé. Còn Đình thì lắc
đầu thở dài, cô phải chịu đựng cái tính này hàng ngày. Cũng may
Minh Thùy cũng là cô bé tốt lại chân thành.
- Em đó, ở đó mà lo cho người khác, em mau lo cho mình đi. Đã tìm
được hồ sơ đó chưa hả - Đình Ân lên tiếng trách hỏi.
Minh thùy lặp tức nhăn mặt rồi co người lại:
- Em vẫn chưa tìm được. Nhưng lúc đó em nhớ là mình có cầm theo mà.
Nhưng không biết là biến mất từ lúc nào.
Về nhà Minh Thùy lục tung phòng ra tìm bìa đựng hồ sơ mình cần tìm
thì cô nhận được một cuộc gọi điện thoại:
- Bà chằn, có phải đang một bìa hồ sơ màu tím phải không?
- Phải! Anh là ai?
- Là ai cũng được, mau đến quán … chuộc lại hồ sơ của cô đi . Haha…
- Đầu dây bên kia cười một tràng rồi cúp máy.
Giọng cười rất quen, nhưng Minh Thùy không có thời gian nghĩ ngợi
nhiều nữa. Cô vội mặc áo rồi lao ra ngoài.