Hiểu Đồng từ chối đi chung với Đình Ân và Minh Thùy, cô muốn đi bộ
cho tâm trạng thoải mái hơn, nghe vậy Đình Ân cũng không ép buộc cô
nữa.
Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe chở Đình Ân và Minh Thùy dần khuất xa
thì quay người bước đi. Lòng cảm thấy buồn vời vợi. Quốc Bảo ****
cô rất đúng, đáng lí cô không nên mặt dày đến công ty đó làm việc
dù cho Vĩnh Phong sẽ không bao giờ trở về đi chăng nữa. Nếu không
bây giờ, tim cô đâu có nặng trĩu như vậy.
Khi đi ngang qua một khách sạn, Hiểu Đồng thấy một người bán bong
bong đang đẩy xe đạp đi ngay qua. Nhìn những trái bong bong đang
tung tăng làm Hiểu Đồng nhớ lại ngày hôm đó. Cái ngày mà Vĩnh Phong
đã vì cô àm thả lên trời rất nhiều quả bóng hình trái tim đầy màu
sắc. Những quả bóng đem lại hạnh phúc cho cô.
Người đẩy xe bóng bóng đã lướt qua rồi, Hiểu Đồng bỗng nhiên muốn
chạm vào những quả bóng đó, cô quay người lại gọi. Cuối cùng Hiểu
Đồng đã mua hết số bong bóng đó. Cô cũng không hiểu tại sao mình
lại muốn mua số bong bóng này nữa. Đây không phải là những quả bóng
hình trái tim tuyệt đẹp của Vĩnh Phong, cũng không bằng một góc số
bóng mà Vĩnh Phong đã thả nhưng ít ra nó cũng gợi lên ký ức ngọt
ngào đó, xua tan bớt nỗi nhớ trong lòng cô. Hiểu Đồng nâng niu ngắm
nhìn những quả bóng từ từ xoay người lại.
Vì cô bất ngờ xoay người lại, lại cầm trên tay một chùm bong bóng
cho nên đã va vào hai người vừa từ khách sạn bước ra. Khiến cô gái
bị va vào kêu lên. Hiểu Đồng hốt hoảng, cầm chum bong bóng đưa qua
một bên, đưa tay đỡ cô gái đó. Nhưng dường như cô gái đó đã được
người kế bên đỡ rồi. Hiểu Dồng định mở miệng xin lỗi thì bỗng nhiên
lời nói chẳng tểh nào tháot ra khỏi miệng được nữa rồi.
Bởi vì người đứng trước mặt cô là Vĩnh Phong, ánh mắt họ chạm vào
nhau. Trái tim Hiểu Đồng bỗng ngân lên nhưng đã bị ánh mắt lạnh
lùng hờ hững của Vĩnh Phong làm cho chìm xuống. Cô đứng bất động
nhìn Vĩnh Phong tay trong tay với một cô gái xinh đẹp khác. Cô gái
này khá quen mặt, hình như là người mẫu hay diễn viên nào đó. Hiểu
Đồng không nhớ rõ lắm, bởi vì cô vốn không quan tâm cho lắm.
- Nè, cô đi đứng kiểu gì vậy hả. Va vào người ta đau muốn chết – Cô
gái kia bực tức mắng Hiểu Đồng.
Nhưng Hiểu Đồng không còn sức nghe cô ta nói gì nữa. Cô đứng bất
động nhìn Vĩnh Phong, cậu đã quay mặt đi nơi khác, làm như chưa
từng quen cô. Sau đó, cậu quay qua cô gái kia cười dịu dàng, kéo
cằm cô ấy kề sát mặt mình than mật nói:
- Thôi bỏ đi, đừng chấp nhất với cô ta làm gì nữa. Em đau ở đâu,
anh xoa giúp em.
- Thiệt hả - Cô gái kia cười vui vẻ rồi nũng nịu nói – Vậy tối nay,
anh phải ở bên cạnh em không được về nhà.
- Được – Vĩnh Phong gật đầu.
Sau đó hai người họ bỏ đi, bỏ lại một mình Hiểu Đồng vẫn đứng im ở
đó, phía sau cô còn vang lại tiếng cười và tiếng nói.
- Bây giờ mình đi Parkson nha anh.
- Được, em muốn mua gì anh cũng chìu .
Sau đó họ bỏ lại những tiếng cười vang vọng vào trong tim của Hiểu
Đồng. Đau quá, sao tim cô lại thấy đau đến vậy. Người ta đồn ầm lên
chuyện Vĩnh Phong cặp kè với các cô người mẫu xinh đẹp ra vào trong
khách sạn. Hiểu Đồng luôn tự nhủ với bản thân là chuyện đó không
liên quan gì đến cô cả. Nhưng mà, tai đã nghe rồi, mắt đã thấy rồi,
lại cảm thấy như kim đâm vài tim đau nhói. Nếu như không liên quan
gì đến cô, tại sao cô lại thấy đau như thế, nước mắt tại sao lại
rơi.
Vĩnh Phong và những cô gái đó họ cùng bước vào khách sạn, ai cũng
hiễu rõ là để làm gì. Họ vào đó tìm sự vui vẻ với nhau dù cho có
phải là tình yêu hay không cũng được.
Hiểu Đồng đứng yên tại chỗ tựa như toàn than không còn chút sức lực
nào cả. Chùm bong bóng trong tay, cô không còn đủ sức để giữ nữa,
vậy là nó đã bay lên cao.
“ Bóng ơi, nếu như có thể mang điều ước của tôi đến thượng đế, hãy
nói rằng tôi muốn quên đi sự đau khổ này”
Cô nhìn theo những quả bóng bay trên cao, càng bay càng cao, bóng
nhẹ như thế và cũng đã bay xa rồi nhưng sao lòng cô lại thấy nặng
trĩu đến như vậy. “Không được!”, Hiểu Đồng lắc đầu xua tan đi nỗi
đau và hình ảnh của Vĩnh Phong ra khỏi đầu. “Mày đã chọn rồi, mày
phải toàn tâm toàn ý tập trung vào người đó, phải quên Vĩnh Phong
đi”
Hiểu Đồng cố gắng đi đếncái bồn hoa trước khách sạn ngồi xuống, cô
lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Thành.
- Đến đây rước em đi….
Vĩnh Thành đang bận họp, cậu nhận cuộc gọi của Hiểu Đồng, cảm thấy
giọng cô có cái gì đó bất thường. Đột nhiên cậu thấy lo lắng vô
cùng, vội vàng bỏ đi, chạy xe đến chỗ Hiểu Đồng.
Vừa đến nơi, cậu thấy Hiểu Đồng đang ngồi thẩn thờ, ánh mắt đau khổ
và mệt mỏi. Cậu vội chạy đến bên cạnh:
- Hiểu Đồng! Em sao vậy.
Vừa nghe tiếng Vĩnh Thành, Hiểu Đồng ngảng đầu nhìn lên gương mặt
lo lắng của cậu. Cô vội đứng dậy ôm chầm lấy Vĩnh Thành thỏ thẻ
nói:
- Ôm em đi, xin anh hãy ôm em chặt vào.
Vĩnh Thành cảm thấy rất ngạc nhiên vì Hiểu Đồng lại chủ động ôm cậu
ở nơi đông người. Cậu biết cô vừa xảy ra chuyện gì đó, trong lòng
thấy bất an. Vả lại cô ngồi dưới trời sương nhiều gió lạnh nên
người cô hiện rất lạnh.
- Có chuyện gì vậy – Vĩnh Thành vừa hỏi vừa vòng tay ôm chặt lấy
cô.
- Không có chuyện gì cả, chỉ là em thấy mệt mỏi quá, em nhớ anh,
muốn nhìn thấy anh mà thôi.
Vĩnh Thành nghe vậy chỉ biết ôm chặt cô vào lòng hơn nữa. Dùng hơi
ấm của mình xua tan cái lạnh của cô
Cuối cùng hai người cũng lên xe bỏ đi, chỉ là ở một góc nào đó, có
người cung vòng tay siết chặt lại đau khổ mà thôi.
Ngay khi vừa đi xa, Vĩnh Phong đã bỏ rơi cô nàng bên cạnh mình và
quay lại. Cậu đứng từ xa nhìn Hiểu Đồng ngồi im lặng, trong lòng
dấy lên cảm gíac xót xa vô hạn. Thấy ánh mắt buồn của Hiểu Đồng mà
buồn theo, thấy tiếng thở dài của cô mà cảm thấy chua xót trong
lòng, thấy sự cô đơn của cô mà thấy hiu quạnh, thấy cái lạnh bao
trùm cô mà chỉ muốn bỏ hết lòng tự trọng để đến ôm lấy cô, ủ ấm cho
cô.
Nhưng khi Vĩnh Thành đến và ôm lấy Hiểu Đồng thì cái cảm gíac đau
đớn trong lòng không thể nào diễn tả được, bởi vì quá đau lòng, bởi
vì cô không còn thuộc về cậu, bởi vì cậu không thể tranh giành, bởi
vì họ là hai người mà cậu yêu quý nhất, bởi vì cậu muốn họ hạnh
phúc.
Mĩm cười cay đắng, Vĩnh Phong quay mình bước đi.
Vừa lên xe, Hiểu Đồng mệt mỏi nhắm mắt lại, Vĩnh Thành thấy vậy nên
vòng xe đi thẳng về nhà mình. Về đến nhà, thấy Hiểu Đồng đã ngủ
say, cậu không nở đánh thức cô dậy cho nên mở cửa vòng qua bên kia.
Vuốt nhẹ mái tóc đang lòa xòa trên mặt Hiểu Đồng, cậu nhẹ nhàng
luồn tay qua gáy cô, tay kia luồn qua chân cô, định bế cô vào nhà.
Nhưng mà đột nhiên bàn tay trái gần như không có sức, một cảm giác
đau đớn chạy dọc cánh tay thẳng vào tim khiến Vĩnh Thành thấy đau
vô cùng, vô tình làm Hiểu Đồng thức giấc. Vĩnh Thành vội rụt tay
lại, và thu lại nét mặt nhăn nhó vì đau đớn của mình, cậu sợ Hiểu
Đồng nhìn thấy, cậu sợ cô lo lắng. Cậu mĩm cười nhìn Hiểu Đồng giả
vờ như người mắc lỗi nói:
- Haha…định nhân lúc em ngủ say mà hôn trộm, không ngờ em lại thức
dậy nhanh đến thế.
Nhưng Hiểu Đồng đã nhìn thấy nét mặt đau đớn của cậu, biết Vĩnh
Thành không muốn mình lo lắng cho nên Hiểu Đồng cũng không tỏ vẻ
gì. Cô chỉ cười nhẹ nói:
- Lên nhà thôi, em mệt quá nên ngủ quên mất.
- Ừ - Vĩnh Thành gật đầu.
Hiểu Đồng xuống xe, cô nắm lấy bàn tay bị thương của Vĩnh Thành một
cách nâng niu, rồi nhìn Vĩnh Thành nói:
- Em thích cảm giác này.
Nhưng Vĩnh Thành biết Hiểu Đồng đã biết cánh tay cậu bị đau. Cậu ôm
lấy cô, vuốt ve mái tóc, thì thầm trong hơi thở:
- Anh không sao đâu, em đừng lo.
- Ngày mai em xin nghỉ cùng anh đến bệnh việ n nha – hiểu Đồng dựa
vào lòng Vĩnh Thành lo lắng nói.
- Không cần đâu, anh tự đi được. Ngày mai anh cũng muốn gặp bạn,
lâu rồi không gặp cậu ấy – Vĩnh Thành nghe Hiểu Đồng yêu cầu, cậu
vội vàng từ chối. Cậu sợ Hiểu Đồng nghe được lời bác sĩ nói sẽ lo
lắng thêm. Bởi vì dạo gần đây, cậu thấy tay mình thường hay bị run
và đau.
- Ừhm!
Khi Vĩnh Thành đến bệnh viện khám lại, khi trở ra sắc mặt cậu không
được tốt. Cậu đi thẳng đến phòng làm việc của một bác sĩ.
- Cốc…cốc…cốc…
- Mời vào – Tiếng nói trong phòng vọng ra.
Vĩnh Thành mở cửa bước vào, một bác sĩ có gương mặt sáng thanh tú,
đeo một cặp mắt kính, áp blouse trắng toát đang chăm chú xem bệnh
án. Thấy người bước vào, anh chàng bác sĩ đó ngẩng đầu lên nhìn rồi
sững người lại một giây, sau đó khóe môi bỗng nở nụ cười.
Vĩnh Thành cũng cười đáp lại.
- Cái thằng này, bây giờ mới chịu đến thăm mình à – Hữu Thiên đứng
dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
Hữu Thiên đi đến bá vai rồi ôm choàng lấy người bạn than đã lâu
không gặp.
- Vậy còn cậu, cũng chẳng thèm đến thăm mình – Vĩnh Thành cũng giả
vờ trách lại.
- Hàhà …cậu cũng biết mình là bác sĩ mà, bận rộn hết bệnh nhân này
đến bệnh nhân khác. Đi, tụi mình xuống căn tin, uống chút gì đó
đi.
Hữu Thiên vừa cười vừa giục Vĩnh Thành cùng mình đi ra ngoài.
Căn tin bệnh viện
- Dạo này cậu sao rồi, hôm nay rãnh rỗi nên đến thăm mình à – Hữu
Thiên lên tiếng trước, sau khi nhìn thấy trên tay Vĩnh Thành là hồ
sơ bệnh án.
- Ừhm, hôm nay mình đến thăm cậu, sẵn tiện có chuyện tìm cậu – Vĩnh
Thành vừa nói vừa đưa bệnh án ra trước mặt Hữu Thiên.
Hữu Thiên đón nhận bệnh án bằng ánh mắt ngạc nhiên, cậu mở ra xem
chăm chú rồi kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lên Vĩnh Thành khẽ
nói:
- Cậu….gia đình cậu đã biết chuyện này chưa.
Vĩnh Thành lắc đầu.
- Cậu sợ họ biết được sẽ lo lắng à.
- Không phải, mình vì sợ cô ấy biết được sẽ lo lắng – Vĩnh Thành
thở dài đáp, cậu thật sự sợ nếu Hiểu Đồng biết được, cô ấy sẽ thế
nào.
- Cô ấy…Ai? Người yêu cậu à – Hữu Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Cũng không phải là người yêu. Cô ấy không yêu mình, cô ấy chỉ cảm
thấy có lỗi với mình thôi – Vĩnh Thành cười khổ sở.
Hữu Thiên nhìn nét mặt buồn bã của Vĩnh Thành trong lòng cảm thấy
thương cảm. Một Vĩnh Thành luôn điềm tĩnh tự tin, nay lại trở nên
bi thương thế này.
- Cậu yêu cô ấy? – Hữu Thiên khẽ hỏi.
- Ừ! Mình rất yêu cô ấy – Vĩnh Thành gật đầu.
- Cậu muốn mình giúp cậu chữa trị ?
- Đúng vậy. Mình không muốn cô ấy biết mà lo lắng cho mình. Cho nên
mình muốn nhờ cậu sữa lại bệnh án cho mình. Tạm thời giấu cô
ấy.
- Vĩnh Thành …- Hữu Thiên kêu lên.
- Mình xin cậu, Hữu Thiên, hãy giúp mình lần này đi – Vĩnh Thành
trầm giọng khẩn cầu.
- Thôi được – Hữu Thiên nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của Vĩnh
Thành thì thở dài – Nhưng cậu nhất định phải nghe lời mình trong
việc chữa trị. Nếu không mình sẽ không giúp cậu che giấu đâu.
- Cám ơn cậu – Vĩnh Thành thở phào nói.
- Hạ Khanh có biết cậu có người yêu không? – Hữu Thiên đột ngột
hỏi.
- Đã lâu rồi mình không gặp cô ấy – Vĩnh Thành khẽ đáp.
- Mình nghe nói cô ấy sắp về nước – Hữu Thiên liếc nhìn Vĩnh Thành
rồi quyết định nói.
- Vậy à .
- Chắc chắn cô ấy vì cậu mà trở về - Hữu Thiên nói tiếp.
- Mình và cô ấy chỉ có thể là bạn .
Hiểu Đồng vừa ra khỏi công ty thì đã thấy Thế Nam đang đứng dựa
trên chiếc xe màu đen sang trọng chờ đợi ai đó. Cậu phớt lờ những
ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Hiểu Đồng định lướt qua cậu mà đi
nhưng không ngờ Thế Nam đã lên tiếng gọi.
- Hiểu Đồng.
Nghe tiếng gọi Hiểu Đồng biết là không thể tránh được, cô miễn
cưỡng đi đến bên cạnh Thế Nam. Ngượng cười lên tiếng đáp:
- Chào anh.
- Chúng ta nói chuyện một chút đi – Thế Nam nhìn Hiểu Đồng
nói.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Tại quán nước .
Hiểu Đồng không dám nhìn trực diện Thế Nam, cô cúi đầu nhìn ly cà
phê trước mặt, bàn tay thừa thãi chỉ biết xoay xoay chiếc dĩa dưới
ly, làm cho cà phê trong ly cứ bị song sánh.
Thế Nam nhìn Hiểu Đồng lòng đầy xúc động. Cô gái mà cậu nhung nhớ,
cô gái mà cậu luôn bỏ công tìm kiếm, cuối cùng cũng đã xuất hiện
trước mặt cậu rồi. Thế Nam thấy tim mình nhảy nhót vui mừng.
- Lâu nay em sống thế nào.
Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Thế Nam mím môi một lúc rồi trả lời:
- Vẫn tốt…Em nghe nói anh đang tiếp quản công ty nhà anh phải
không?
- Ừ - Thế Nam khẽ đáp, ánh mắt cậu không rời khỏi Hiểu Đồng. Ánh
mắt nhìn cô trìu mến yêu thương, dồn hết tất cả những tình cảm nhớ
mong trong hơn 2 năm qua vào lúc này.
Cuối cùng Thế Nam quyết định lên tiếng :
- Hiểu Đồng thật ra anh….
- Đình Ân rất yêu anh – Hiểu Đồng biết Thế Nam định nói gì, cô
nhanh chóng lên tiếng chuyển đổi đề tài.
- Anh biết – Thế Nam thở dài nói – Nhưng từ trước tới giờ, anh chỉ
xem Đình Ân như em gái mà thôi. Em biết rõ người mà anh yêu là
…
- Em biết. Nhưng mà không thể được. Chúng ta là không thể nào. Em
là một cô gái xấu xa, anh là một chàng trai tốt. Anh xứng đáng với
một cô gái tốt hơn em, yêu anh hơn em như Đình Ân.
- Nhưng mà anh không quan tâm cô ấy là người như thế nào, anh chỉ
biết mình yêu cô ấy mà không hề hối tiếc – Thế Nam kiên quyết
nói.
- Nhưng mà em không yêu anh – Hiểu Đồng nhìn Thế Nam dứt khoát
nói.
“ Xin lỗi anh, Thế Nam. Là em làm tổn thương anh” – Hiểu Đồng tự
trách thầm bản thân mình.
- Phải anh biết. – Thế Nam đau khổ tuyệt vọng nói – Cho nên anh rất
hối hận, hối hận tại sao anh lại rút lui, hối hận tại sao không
mạnh dạn theo đuổi em ngay từ đầu. Anh đã rất hối hận, nhất là khi
thấy em và Vĩnh Phong chia tay trong đau khổ. Nếu như anh là người
theo đuổi em từ đầu, có lẽ chúng ta sẽ không đau khổ và hối hận như
hôm nay.
- Tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi. Anh hãy hướng đến
tương lai đừng chìm vào quá khứ nữa. Hãy quên em đi, hãy đón nhận
người con gái khác, bởi vì anh xứng đáng được như thế. Đình Ân là
một cô gái tốt, hãy thử đón nhận cậu ấy, biết đâu anh nhận ra cô ấy
mới là người con gái anh chờ mong – Hiểu Đồng nhẹ nhàng khuyên
nhủ.
- Trả lời anh một câu thôi – Thế Nam đau đớn hỏi – Nếu như lúc đó,
anh quyết định theo đuổi em, em có chọn anh không?
- Biết được câu trả lời rồi thì sao – Hiểu Đồng nhìn Thế Nam kiên
quyết nói – Quá khứ là cái mà ta không thể nào lấy lại được. Nếu em
trả lời là có sẽ để lại trong lònh anh một sự hối tiếc không nguôi.
Còn nếu em trả lời là không sẽ để lại trong anh một nỗi đau vô hạn.
Vậy thì biết câu trả lời để làm gì.
Hiểu Đồng nói xong, cô đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại. Chỉ để
lại một mình Thế Nam với nỗi đau dài.
“ Xin lỗi anh Thế Nam. Bốn người chúng ta: em. Anh, Vĩnh Phong và
Đình Ân đã rơi vào cái vòng đau khổ của tình yêu. Nếu như lúc đó em
chọn anh thì sao? Đình Ân cũng từng hỏi em như thế. Nếu như lúc đó,
em chọn anh, có lẻ bốn người chúng ta đã không đau khổ như vậy.
Không ai bị tổn thương vì em. Cái bi kịch của chúng ta chính là do
em mà ra. Nếu ngay từ đầu các anh không gặp em, hay ngay từ đầu em
nên giữ vững trái tim vô cảm của mình thì có lẽ chúng ta sẽ sống
hạnh phúc hơn.”
Tại một hội trường của một nhà hàng lớn, nơi đang diễn ra một buổic
tiệc ăn mừng ra mắt tác phẩm mới của các diễn viên. Một chàng trai
trẻ mặc một bộ comple màu xanh viền trắng trông rất đẹp, rất phong
độ bước vào. Rất nhiều cô diễn viên trẻ đều đến dự nhìn thấy cậu
liền đến chào.
Quốc Bảo từ khi ra trường, cậu không thích theo sự nghiệp chính trị
của gia đình, cậu mãi miết theo đuổi các cô diễn viên trẻ. Bản tính
vui vẻ, phóng khoáng cho nên đi tới đâu cậu cũng được người ta chào
hỏi. Bắt trò chuyện rất lâu, không ai không biết cậu.
Đình Ân là nữ diễn viên chính của buổi ra mắt phim này, cho nên cô
luôn bận rộn trò chuyện với các ký giả xung quanh. Còn Minh Thùy,
một trợ lí nhỏ nhoi rãnh rỗi, cho nên cô cứ vui vẻ hưởng thụ những
đồ ăn thức uống ngon lành của buổi tiệc.
Vì cũng làm trong nghề, tình tình cởi mở nên Minh Thùy cũng quen
biết khá nhiều diễn viên. Cho nên cô họp lại ngồi vào cùng một bàn
với họ trò chuyện rôm rả.
Quốc Bảo sau cuộc trò chuyện, liếc mắt thấy một cô diễn viên đang
cặp kè với mình thì đi đến chào hỏi. Tậht đúng là trời xui đất
khiến, đó lại là cái bàn Minh Thùy ngồi. Cũng trùng hợp là chỉ có
cái ghế bên cạnh ghế của cô là còn trống.
Mình Thùy thấy nữ diễn viên bỗng nhiên đưa tay vẫy thì bất giác
quay người lại nhìn theo. Cái tên trước mặt cô cực kì quen mặt,
phải nói là cực kì đáng ghét. Từ sau hôm gặp Quốc Bảo, cô đeo bám
Đình Ân bắt Đình Ân kể rõ mọi chuyện cho cô nghe. Nghe xong cô khóc
nức nở thương cho số phận hẩm hiu của Hiểu Đồng. Càng nghĩ càng
giận cái tên Quốc Bảo đáng ghét không hiểu rõ mọi chuyện cứ chạy
đến ức hiếp chị Hiểu Đồng của cô.
Mình Thùy lén lút thò một chân qua chiếc ghế trống bên cạnh. Quốc
Bảo đi đến chào hõi ác cô gái xinh đẹp trước mặt thì định ngồi
xuống ghế. Mông vừa hạ xuống nhưng thay vì là mặt ghế thì lại là
một khoảng trống không, mất đà cậu ngã phịch xuống đất, đầu đập
mạnh vào thành ghế.
Cái ghế đã bị Mình Thùy dung chân đá ra phía sau. Cô còn reo thầm
mừng rỡ nghĩ: “ Ha đúng là ghế cao cấp có khác, kéo đi êm ru không
tiếng động”. Thấy Quốc Bảo bị té chỏng vó. Cô không nhịn được cười
thành tiếng.
Quốc Bảo bị té vừa đâu vừa cảm thấy mất mặt trước các người đẹp.
Lại nghe tiếng cười nhạo của ai đó thì xấu hổ đứng dậy nhìn người
đang cười mình.
Gương mặt đang cười cậu có cảm giác rất quen, hình như đã gặp ở đâu
đó rồi thì phải. Cái gương mặt bầu bĩnh cũng khá dễ thương lại có
hai cái lúm đồng tiền càng khiến cô dễ thương gấp bội phần. Cậu
chợt nhớ ra cái cô gái hung hổ khi cậu đến châm chọc Hiểu
Đồng.
Vậy là đã biết nguyên nhân tự nhiên cái ghế bị di chuyển, rõ ràng
là do cô ta làm. Quốc Bảo tức giận chỉ Minh Thùy nói:
- Là cô cố ý đúng không?
Minh Thùy cũng không chối, cô hất mặt trả lời:
- Là tôi cố ý đó thì sao hả. Có ngon thì ăn cứ đá lại cái ghế của
tôi đi.
- Cô thách tôi đấy à, tưởng tôi không dám sao.
- Ừ, đó thì sao.
Vốn dĩ đang ở nơi đông người, Minh Thùy lại là con gái cho nên Quốc
Bảo không muốn làm ầm ĩ, chỉ cần cô nhận lỗi cái là xong nhưng nào
ngờ Minh Thùy chẳng muốn nhận lỗi mà còn lên giọng thách thức. Vốn
tính trẻ con, nghe Minh Thùy nói xong, cậu tức quá, đến đá vào cái
ghế của Mình Thùy để trả thù hả giận. Nhưng….
Minh Thùy vốn đã chờ đợi, khi Quốc Bảo giơ chân đá cái ghế thì cô
đã nhanh chóng đứng dậy. Làm Quốc Bảo vốn dung lực rất mạnh để đá
cái ghế thì lại đá vào một cái ghế nhẹ không làm nó bay sang bàn
bên cạnh gây ra một trận đỗ vỡ. Minh thùy càng cười đắc ý, cô quay
nhìn Quốc Bảo đang ngây người, vì hụt chân cười ngạo châm
trọc:
- Tôi phải đi đây, anh cứ ở lại giải quyết hậu quả do mình gây ra
đi nha.
Nói rồi cô cứ bình thản bước đi trong ánh mắt đầy giận dữ của Quốc
Bảo và ánh mắt xăm xoi nhìn vào họ của mọi người. Nhưng Minh thùy
không ngờ khi cô vừa bước ra khỏi hội trường thì Quốc Bảo đã đi
theo nấm tay cô lại.
Minh Thùy thấy Quốc Bảo hai mắt đỏ ngầu đầy giận dữ, tay cung lại
hận đến độ chỉ muốn giết chết cô mà thôi, nên vội nói:
- Được rồi, chúng ta từn từ nói chuyện, ở đây đông người, không nên
gây ồn ào như vậy. Anh đi theo tôi.
Nói rồi, cô bước đi, để mặc Quốc Bảo theo sau. Quốc Bảo ngốc nghếch
đâu biết cậu bị Minh Thùy dẫn đi đâu vì bây giờ cậu tức giận đến độ
mất đi lí trí . Chưa bao giờ cậu tấhy mất mặt như hôm nay.
Chỉ có Minh Thùy vừa đi vừa cười thầm trong bụng, cho đến khi hai
người họ bước vào một gian phòng, trên cánh cửa có ghi :” WC WOMAN”
( tolet nữ ấy bà con ạ)
Thấy Quốc Bảo không nghi ngờ theo mình vào tận tolet thì Mình Thùy
mắc cười vô cùng nhưng cô không dám để Quốc Bảo biết. Vậy là cô cố
gắng mím môi nhịn cười nhưng mà không thể nào che dấu được cả than
hình cô đang run lên vì cười.
Quốc Bảo vì bị mất mặt nên muốn lấy lại sỉ diện cho mình mà không
thèm để ý đến mình đang ở đâu, trong mắt cậu chỉ có cái lưng của
Minh Thùy, nhưng cậu thấy cô đứng im toàn than run run thì lo lắng
gọi:
- Này!
Minh Thùy nghe tiếng gọi thì cô gắng nín cười, ưỡng người hất đầu
quay người lại định đốt chat với Quốc Bảo. Nào ngờ cậu đang ở sát
sau lưng cô cho nên ….
Minh Thùy vốn dĩ không cao lắm nhưng bởi vì hôm nay cô mặc váy cho
nên mang giày cao gót, lại không muốn chịu lép mình trong việc đối
đầu với Quốc Bảo. Cho nên cô ngẩng cao đầu hất mặt lên ….
Kết quà là môi hai người chạm vào nhau, chóp mũi đụng nhau, bốn mắt
giao nhau, cả người cô tựa sát vào người Quốc Bảo. Không gian xung
quanh họ bỗng nhiên đứng lại rồi nóng dần lên. Vì bất ngờ, cả hai
đều cứng đờ nhìn nhau. Sau đó ….
Một cái chớp mắt, hai cái chớp mắt, ba cái ….
Tiếp đó, cả hai cảm nhận được hơi thở nóng dần lên của nhau, cảm
thấy một chút gì đó khi hai bờ môi chạm vào nhau. Tay bắt đầu lạnh
toát, máu dồn lên não rồi chảy mạnh về tim làm tim đập thình thịch.
Làm cho mặt cả hai đỏ bừng lên cuối cùng cả hai hoảng hốt cùng lùi
lại cách xa nhau mấy bước. Cùng lúc quay mặt đi chỗ khác, đưa ta
lên ôm lấy ngực cố ngăn cho tiếng tim đập nhẹ lại.
- Nói đi – Quốc Bảo xoay người lên tiếng trước phá tan không khí
nóng bức xung quanh họ.
- Nói gì – Minh Thùy quay người lại ngơ ngác hỏi.
- Nói xin lỗi đó, tôi cũng không phải người nhỏ mọn gì mà chấp nhất
con gái – Quốc Bảo tỏ vẻ rộng lương nói.
Nhưng Minh Thùy đã chề môi nói:
- Xin lỗi là cái gì vậy, tôi không biết. Nếu anh không phải người
nhỏ mọn thì cần gì tôi phải xin lỗi.
- Vấn đề là sĩ diện. Cô có biết sĩ diên đàn ông cáo như thế nào
không hả? – Quốc Bảo bực tức nói.
- Sĩ diện đàn ông của anh đáng bao nhiêu tiền, tôi trả cho – Minh
Thùy hất mặt ngông nghênh nói.
Quốc Bảo không ngờ cô gái này lại dám nói với cậu như thế, cậu
trừng trừng mắt nhìn cô đầy vẻ tức giận. Cậu chậm rãi tiến sát Minh
Thùy với sắc mặt hầm hầm. Minh Thùy cũng cảm thấy có một sự nguy
hiểm phát ra từ Quốc Bảo cô sợ hãi từ từ lùi lại phía sau.
- Nè, nè…không phải anh muốn ra tay đánh con gái chứ.
Quốc Bảo không thèm nói gì mà cứ thế im lặng tiến lại gần cô. Minh
thùy thấy vậy không them lùi nữa, cô đứng thẳng người cho Quốc Bảo
đến gần. Cô cũng là cao thủ Judo, cho nên chẳng lả lại sợ một gã
đàn ông có gương mặt baby như vầy sao. Lần trước khi bị tên kia sàm
sỡ mà cô không cho hắn ta vài đòn để Hiểu Đồng phải cứu giúp là vì
lúc đó cô đang buồn và đang say rượu. Còn bây giờ cô hoàn toàn tỉnh
táo. Minh thùy đang chuẩn bị tư thế, chuẩn bị nắm lấy tay Quốc Bảo
ra một đòn vật ngã cậu ta thì cánh cửa phòng tolet mở ra.
Người bước vào sững sờ khi thấy có một tên con trai ở trong này,
Minh Thùy thấy vậy bèn thu hồi tư thế của mình, cười gian một cái
rồi giả vờ ngây thơ nói:
- Chị ơi, mau gọi bảo vệ đi chị, cái tên biết thái này dám vào tận
đây rình con gái.
Quốc Bảo nghe Minh Thùy nói như vậy thì tức giận đến nghẹn lời, chỉ
tay vào Minh Thùy kêu lên:
- Cô …
- Còn không mau đi, anh định đợi bảo vệ đến à – Minh Thùy đắc ý
nói.
Lúc này, Quốc Bảo mới để ý thấy mình đang đang ở trong tolet nữ.
Cậu quay lại lại nhìn người mới vào, cảm giác xấu hổ vô cùng, lung
túng đến nỗi không biết nói gì khi bị người đó trố mắt nhìn mình.
Cậu hậm hực nhìn Minh Thùy một cái rồi nhanh chóng bỏ ra
ngoài.
Minh Thùy thấy Quốc Bảo quay đầu nhìn mình thì vẫy tay chào tạm
biệt cậu. Sau đó cười thật lớn vì trò đùa của mình khi thấy Quốc
Bảo đi ra ngoài. Nhưng hậu quả là cô không dám ra ngoài ngay, mà
đứng thiệt lâu trong đó cho đến lúc chắc chắn Quốc Bảo không chờ
mình bên ngoài mới dám đi ra.
Thật ra Quốc Bảo đã đứng bên ngoài đợi Minh Thùy ra tính sổ nhưng
sau đó người ra lại chính là người bước vào khi nãy, người đó thấy
Quốc Bảo vẫn đứng bên ngoài thì trố mắt nhìn chằm chằm cứ như tểh
cậu là tên biến thái thật sự vậy. Quốc Bảo thấy xấu hổ quá đành hậm
hực ra về, coi như xui xẻo, ra đường bị chó cắn vậy. Cả đời cậu
chưa bao giờ xấu hổ đến như thế
Mình Thùy và Đình Ân mệt mỏi trờ về nhà. Minh Thùy cứ nhớ lại bộ
dạng của Quốc Bảo bị mình chơi khâm thì ôm bụng cười ngã vật ra
sofa. Đình Ân không hiểu bèn hỏi, vậy là cô kể lại mọi chuyện. Nghe
xong Đình Ân liền bảo:
- Em đó, có biết mình đụng vào ổ kiến lửa rồi không. Chi Hiểu Đồng
không phải là tấm gương trước mắt à. Sau này cậu ta sẽ tìm em trả
thù cho coi.
- Em sợ gì chứ, giặc đến xây thành, nước đến đắp bờ thôi. Chỉ tại
chị Hiểu Đồng hiền quá mới bị ăn hiếp. Là em thì còn lâu – Minh
Thùy tự tin nói.
- Nhưng mà chị cảnh cáo em, từ nay đừng động đến cậu ấy nữa. Chúng
ta làm trong nghề này rất nhiều kẻ ganh tỵ ghen ghét, cho nên thà
thêm bạn chứ đừng thêm thù.
- Em biết rồi, từ nay sẽ không gây sự với hắn ta nữa. Thấy hắn ta
là em sẽ tránh đi – Minh Thùy vội vàng hứa cho Đình Ân an tâm. Cô
cũng biết Đình Ân vất vả lắm mới leo lên được vị trí này, cho nên
không thể vì một mây thuẫn nhỏ mà bỏ hết bao tâm huyết xuống song
được.
Minh Thùy tự hứa từ nay sẽ tránh xa Quốc Bảo ra, nào ngờ mọi chuyện
lại không như mong muốn
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
- Nè, nè…không phải anh muốn ra tay đánh con gái chứ.
Quốc Bảo không thèm nói gì mà cứ thế im lặng tiến lại gần cô. Minh
thùy thấy vậy không them lùi nữa, cô đứng thẳng người cho Quốc Bảo
đến gần. Cô cũng là cao thủ Judo, cho nên chẳng lả lại sợ một gã
đàn ông có gương mặt baby như vầy sao. Lần trước khi bị tên kia sàm
sỡ mà cô không cho hắn ta vài đòn để Hiểu Đồng phải cứu giúp là vì
lúc đó cô đang buồn và đang say rượu. Còn bây giờ cô hoàn toàn tỉnh
táo. Minh thùy đang chuẩn bị tư thế, chuẩn bị nắm lấy tay Quốc Bảo
ra một đòn vật ngã cậu ta thì cánh cửa phòng tolet mở ra.
Người bước vào sững sờ khi thấy có một tên con trai ở trong này,
Minh Thùy thấy vậy bèn thu hồi tư thế của mình, cười gian một cái
rồi giả vờ ngây thơ nói:
- Chị ơi, mau gọi bảo vệ đi chị, cái tên biết thái này dám vào tận
đây rình con gái.
Quốc Bảo nghe Minh Thùy nói như vậy thì tức giận đến nghẹn lời, chỉ
tay vào Minh Thùy kêu lên:
- Cô …
- Còn không mau đi, anh định đợi bảo vệ đến à – Minh Thùy đắc ý
nói.
Lúc này, Quốc Bảo mới để ý thấy mình đang đang ở trong tolet nữ.
Cậu quay lại lại nhìn người mới vào, cảm giác xấu hổ vô cùng, lung
túng đến nỗi không biết nói gì khi bị người đó trố mắt nhìn mình.
Cậu hậm hực nhìn Minh Thùy một cái rồi nhanh chóng bỏ ra
ngoài.
Minh Thùy thấy Quốc Bảo quay đầu nhìn mình thì vẫy tay chào tạm
biệt cậu. Sau đó cười thật lớn vì trò đùa của mình khi thấy Quốc
Bảo đi ra ngoài. Nhưng hậu quả là cô không dám ra ngoài ngay, mà
đứng thiệt lâu trong đó cho đến lúc chắc chắn Quốc Bảo không chờ
mình bên ngoài mới dám đi ra.
Thật ra Quốc Bảo đã đứng bên ngoài đợi Minh Thùy ra tính sổ nhưng
sau đó người ra lại chính là người bước vào khi nãy, người đó thấy
Quốc Bảo vẫn đứng bên ngoài thì trố mắt nhìn chằm chằm cứ như tểh
cậu là tên biến thái thật sự vậy. Quốc Bảo thấy xấu hổ quá đành hậm
hực ra về, coi như xui xẻo, ra đường bị chó cắn vậy. Cả đời cậu
chưa bao giờ xấu hổ đến như thế
Mình Thùy và Đình Ân mệt mỏi trờ về nhà. Minh Thùy cứ nhớ lại bộ
dạng của Quốc Bảo bị mình chơi khâm thì ôm bụng cười ngã vật ra
sofa. Đình Ân không hiểu bèn hỏi, vậy là cô kể lại mọi chuyện. Nghe
xong Đình Ân liền bảo:
- Em đó, có biết mình đụng vào ổ kiến lửa rồi không. Chi Hiểu Đồng
không phải là tấm gương trước mắt à. Sau này cậu ta sẽ tìm em trả
thù cho coi.
- Em sợ gì chứ, giặc đến xây thành, nước đến đắp bờ thôi. Chỉ tại
chị Hiểu Đồng hiền quá mới bị ăn hiếp. Là em thì còn lâu – Minh
Thùy tự tin nói.
- Nhưng mà chị cảnh cáo em, từ nay đừng động đến cậu ấy nữa. Chúng
ta làm trong nghề này rất nhiều kẻ ganh tỵ ghen ghét, cho nên thà
thêm bạn chứ đừng thêm thù.
- Em biết rồi, từ nay sẽ không gây sự với hắn ta nữa. Thấy hắn ta
là em sẽ tránh đi – Minh Thùy vội vàng hứa cho Đình Ân an tâm. Cô
cũng biết Đình Ân vất vả lắm mới leo lên được vị trí này, cho nên
không thể vì một mây thuẫn nhỏ mà bỏ hết bao tâm huyết xuống song
được.
Minh Thùy tự hứa từ nay sẽ tránh xa Quốc Bảo ra, nào ngờ mọi chuyện
lại không như mong muốn
Hiểu Đồng chẳng còn gì để hỏi nữa, cô đành cáo lui ra ngoài. Vừa ra
ngoài, Hiểu Đồng đã gọi điện thoại cho Vĩnh Thành. Vĩnh Thành bóc
máy ngay lập tức như thể cậu đang chờ cuộc gọi này của Hiểu Đồng.
Vừa có tín hiệu là Hiểu Đồng hỏi ngay luôn với vẻ hơi tức
giận.
- Sao anh lại chuyển em qua phòng kinh doanh.
Vĩnh Thành nghe điện thoại biết Hiểu Đồng đang nổi giận, cậu thở
dài nói:
- Chuyện này để ra về anh nói cho em sau. Giờ anh phải chuẩn bị
cuộc họp. Em mau thu dọn đồ để chuyển qua phòng kinh doanh
đi.
Vừa nói xong thì đã nghe tiếng tút, Vĩnh Thành biết Hiểu Đồng rất
giận, cậu thả điện thoại xuống bàn rồi đưa tay day day thái dương.
Khi ra quyết định xong cậu đã rất hối hận, nhưng mà Vĩnh Thành muốn
đánh cược. Một vụ đánh cược duy nhất trong đời mình.
Hiểu Đồng quay về phòng miễn cưỡng thu dọn đồ đạc bỏ vào hộp cacton
đem đi. Mọi người xung quanh nhìn cô an ủi, Mai Thi có vẻ rất buồn,
cô lặng lẽ giúp Hiểu Đồng thu dọn. Hiểu Đồng cảm nhận được tấm lòng
của Mai Thi cô nhẹ nhàng vỗ vai bạn nói:
- Đâu phải mình bị đuổi việc, tụi mình cũng có thể gặp nhau lúc
rảnh rỗi hay là vào giờ ăn trưa mà.
Mai Thi nghe Hiểu Đồng nói thì vui vẻ trở lại, cô mĩm cười gật gật
đầu.
Hiểu Đồng chầm chậm bê hộp cacton đi đến phòng kinh doanh, những
bước chân thật nặng nề. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao Vĩnh Thành
lại quyết định như vậy. Dù là cậu có muốn nâng đỡ cô đi chăng nữa
thì vẫn còn có nhiều cách khác cơ mà, có thể chuyển cô đến bất cứ
phòng khác, tại sao lại là phòng kinh doanh.
Phòng kế hoạch là nơi Hiểu Đồng cảm thấy thoải mái nhất từ khi Vĩnh
Phong trở về bởi vì nó nằm cách xa văn phòng của Vĩnh Phong. Còn
phòng kinh doanh lại nằm ngay trước cửa phòng của Vĩnh Phong. Cho
nên Hiểu Đồng hoàn toàn chẳng muốn bị thuyên chuyển đến đó chút nào
cả. Cô muốn tránh Vĩnh Phong còn không được mà đằng này Vĩnh Thành
lại còn đưa cô đến đối diện với Vĩnh Phong hằng ngày nữa.
Bước chân vào phòng kinh doanh, Hiểu Đồng gặp ngay những ánh mắt
xăm xoi nhìn mình. Cô cảm thấy có chút không tự nhiên.
Cái tin cô là bạn gái của tổng giám đốc gần như lan rộng trong công
ty mặc dù cô và Vĩnh Thành chẳng ai lên tiếng xác nhận cả. Mà phòng
kinh doanh vốn là nơi khó vào nhất trong công ty, cho nên khi Hiểu
Đồng chuyển vào có không ít kẻ ghen ghét và ganh tỵ. Họ nhìn Hiểu
Đồng với ánh mắt chẳng thân thiện tí nào. Trưởng phòng theo lệnh
của Vĩnh Thành sắp xếp cho Hiểu Đồng một bàn làm việc, nhưng khi
đến cái bàn lại làm cho Hiểu Đồng cảm thấy choáng voáng. Cái bàn
nằm ngay trước một cánh cửa, trên cửa đề :” Phó tổng giám
đốc”
Chỗ làm mới, công việc mới, vậy là Hiểu Đồng phải học hỏi lại từ
đầu. Cũng may trưởng phòng đã cất nhắc một người đứng ra chỉ dạy
cho Hiểu Đồng. Người này là một cô gái chỉ lớn hơn Hiểu Đồng vài
tuổi nhưng gnhe nói kinh nghiệm rất nhiều. Hiểu Đồng cũng nhanh
chóng tiếp thu được công việc và mau chóng quên đi cái lo lắng nãy
giờ của mình cho đến khi cánh cửa đó bật mở.
Vĩnh Phong bước ra trong bộ vest màu xám sang trọng, rất đẹp, rất
phong độ và rất oai nghiêm. Vẻ mặt lạnh lùng của cậu khẽ lướt qua
chiếc bàn trước mặt mình một giây rồi nhanh chóng quay đi. Dường
như không có sự bất ngờ nào, xem như người đó không tồn tại.
Hiểu Đồng cũng vậy, từ khi cánh cửa đó mở ra cô không hề ngầng đầu
nhìn lên. Vẻ mặt dường như rất tĩnh lặng nhưng trong lòng lại nổi
sóng.
Cả ngày dài sống trong hồi hộp và lo âu, cuối cùng Hiểu Đồng và
Vĩnh Thành cũng cùng nhau ngồi trong xe. Cô nghiêm nét mặt ngồi im
lặng chờ đợi sự giải thích của Vĩnh Thành. Vĩnh Thành thấy Hiểu
D(ồng nổi giận thì kêu khổ, cậu lắc đầu thở dài nói:
- Hôm nay, em ở lời nhà anh đi.
Hiểu Đồng muốn biết tại sao Vĩnh Thành làm vậy nên cô đồng ý. Trên
đường về hai người tạt qua siêu thị mua ít đồ, Vĩnh Thành muốn được
ăn cơm do Hiểu Đồng nấu.
Về nhà Hiểu Đồng im lặng nấu cơm, sắc mặt không vui hiện rõ. Vĩnh
Thành bất lực đành đến ôm lấy eo cô từ sau thủ thỉ nói:
- Đừng giận nữa, giận nữa sẽ mau già lắm.
- Kệ em – Hiểu Đồng bực tức nói, cô gạt tay Vĩnh Thành ra nhưng bị
cậu giữ rịt lại.
- Em không muốn biết lí do vì sao anh lại chuyển em đến đó à.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Thành nói vậy thì đứng im. Vĩnh Thành mĩm cười
tựa cằm vào đầu cô nói:
- Em cũng biết Đình Ân sẽ là người mẫu đại diện cho sản phẩm mới
của công ty mà đúng không. Cho nên anh mới chuyển em đến phòng kinh
doanh. Bởi vì phòng kinh doanh sẽ phụ trách đợt quảng cáo này. Như
vậy em và Đình Ân sẽ có cơ hội làm chung với nhau. Em có thể giúp
Đình Ân một tay. Em cũng biết, ngoài Đình Ân ra vẫn còn rất nhiều
diễn viên người mẫu sáng chói chập chờ cơ hội để được làm người mẫu
đại diện cho cả tập đoàn. Nếu như anh không đồng ý thì Đình Ân cũng
chưa chắc có cơ hội này. Cho nên em phải giúp cô ấy.
Nghe Vĩnh Thành nói như vậy, Hiểu Đồng cảm thấy cơn giận đã tiêu
tan, nhưng cô vẫn vờ hỏi:
- Vậy thì tại sao lại sắp xếp cho em ngồi trước phòng Vĩnh
Phong.
- Oan ức quá. Chỗ em ngồi vốn dĩ là của người khác, nhưng cô ấy đã
đến tuổi về hưu. Cho nên anh mới nhét em vào chỗ trống đó. Với lại,
em và vĩnh Phong trước sau gì cũng gặp mặt nhau hoài, không thể
tránh mãi được. – Vĩnh Thành tỏ vè oan ức nói – Thôi mau làm cơm
đi, anh đói rồi.
Trong lúc ăn cơm, Vĩnh Thành nói:
- Ngày mai anh đi công tác.
Vì quá quen với việc bay đi bay về của Vĩnh Thành nên Hiểu Đồng thờ
ơ đáp:
- Vậy à.
- Ba anh bị bệnh, mẹ muốn anh qua đó quản lý cho đến khi ba hết
bệnh – Vĩnh Thành nói tiếp.
- Bác có sao không? – Hiểu Đồng ngạc nhiên trước tin này, cô lo
lắng hỏi.
- Không sao. Anh đi sẽ mau về thôi – Vĩnh Thành trấn an.
Hiểu Đồng gật gật đầu mĩm cười yếu ớt.
Cả hai người nằm trên chiếc giường rộng lớn, nhưng mãi mà vẫn không
ngủ được. Dường như cả hai đều theo đuổi những ý nghĩ riêng. Hiểu
Đồng bỗng nghe tiếng Vĩnh thành thở dài. Cô quay người lại
hỏi:
- Anh sao vậy, lo lắng cho bác trai à?
- Nằm cạnh anh đi – Vĩnh Thành khẽ yêu cầu.
Hiểu Đồng liền xích lại gần, Vĩnh Thành đưa tay ôm chầm lấy cô kéo
cô vào lòng mình thật chặt.
- Anh không muốn xa em.
Bàn tay cậu vuốt ve gương mặt mềm mại của Hiểu Đồng, sau đó môi cậu
đỗ lên môi cô thật nhẹ nhàng. Hiểu Đồng biết rõ nỗi lòng của Vĩnh
Thành, từ lúc Vĩnh Phong trở về, cậu luôn bất an, sợ Hiểu Đồng sẽ
quay về với Vĩnh Phong. Giờ đây cô lại ngày ngày đối mặt với Vĩnh
Phong trong khi cậu đi xa. Hiểu Đồng đã đáp lại nụ hôn của Vĩnh
Thành rất nhiệt tình. Nụ hôn nồng ấm và sâu đậm khiến hai trái tim
thổn thức cùng rung lên đồng điệu.
Sau đó, Hiểu Đồng cảm thấy bàn tay Vĩnh Thành luồn vào trong áo
mình. Cô hoảng hốt gồng mình lại, hai tay đặt trước ngực Vĩnh Thành
định đẩy cậu ra nhưng lí trí lập tức bắt cô dừng lại. Chẳng phải cô
đã nguyện cả đời này sẽ ở bên cạnh Vĩnh Thành hay sao. Vậy thì
chuyện này trước sau gì cũng đến, cô không thể lại làm tổn thương
đến Vĩnh Thành nữa. Hai tay đang đặt trước ngực bỗng trượt dài trên
cổ Vĩnh Thành, ôm lấy cậu.
Nửa đêm Vĩnh Phong đang ngủ say bỗng giật mình thức giấc. Trong
không gian vắng lặng là tiếng điện thạoi reo. Cậu bắt máy. Là tiếng
Vĩnh Thành.
- Bây giờ anh bay à – Vĩnh Phong hỏi
- Ừ - Vĩnh Thành khẽ đáp.
- Cho em gởi lời hỏi thăm ba. Thay em chăm sóc ba, có gì thì gọi
cho em ngay.
- Anh biết rồi.
Im lặng một lúc, Vĩnh Thành mới thều thào trong điện thoại.
- Vĩnh Phong! Đây là cơ hội cuối cùng, hãy nắm bắt nó, nếu không
sau này có hối hận cũng không kịp.
Vĩnh Phong gnhe Vĩnh Thành nói cảm thấy rất lạ, cậu định hỏi lại
nhưng Vĩnh Thành đã cúp máy rồi.
Sáng sớm thức dậy, Hiểu Đồng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Vĩnh Thành
không có bên cạnh. Hiểu Đồng bất ngờ giật mình ngồi dậy, vẫn còn
sớm, bình thường vào giờ này Vĩnh Thành vẫn chưa thức dậy, nếu có
thức dậy thì thể nào cũng kéo Hiểu Đồng vào lòng cậu.
Hiểu Đồng nhớ ra thái độ tối qua của Vĩnh Thành rất lạ. Cả hành
động đêm qua nữa. Mặc dù Hiểu Đồng luôn tự nhủ rằng bản thân phải
chấp nhận Vĩnh Thành nhưng mà cảm xúc của cô lại phản bội lý trí
của chính cô. Mặc dù cô vòng tay quanh cổ Vĩnh Thành gầm chấp nhận
hành động của anh. Nhưng cô lại hoàn toàn không thể thả lỏng bản
thân mình để hòa làm một với Vĩnh Thành. Có lẽ Vĩnh Thành cũng cảm
nhận được phản ứng này của cô cho nên anh đã buông tay và rời cô
ra.
Hiểu Đồng khá bối rối khi Vĩnh Thành rời khỏi người cô. Nhưng Vĩnh
Thành chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô nói:
- Ngủ đi. Anh mệt rồi.
Rồi ôm gọn cô trong vòng tay của cậu chìm vào giấc ngủ. Hiểu Đồng
sau một lúc vẫn còn nghe tim mình đập mạnh rồi từ từ dịu lại mới
chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ, Vĩnh Thành đã không còn ở đây, Hiểu Đồng lao nhanh
ra khỏi phòng tìm Vĩnh Thành, nhưng không thấy cậu ở đây cả. Hiểu
Đồng bắt đầu lo sợ, sợ rằng đêm qua cô lại làm tổn thương Vĩnh
Thành. Nhưng sau đó chuông điện thoại reo lên:
- Em tỉnh rồi à – Giọng Vĩnh Thành nhẹ nhàng vang lên trong điện
thoại.
- Anh đang ở đâu?- Hiểu Đồng lo lắng hỏi.
- Máy bay – Vĩnh Thành khẽ đáp.
- Anh sang mỹ sao? – Hiểu Đồng ngỡ ngàng hỏi.
- Ừ!
- Sao anh không nói gì với em hết vậy – Hiểu Đồng khẽ trách.