Anh đối xử với cô rất tốt, cho tiền cô gửi về gia đình, mua nhà cho
cô, mở cửa hàng cho cô buôn bán. Nhưng anh lại không hề yêu cô, đến
với cô chỉ là trong lúc cô đơn và muốn thỏa mãn nhu cầu mà thôi.
Trong lòng anh vẫn chỉ có hình ảnh của một cô bé em một người bạn
thân. Nhưng anh nói hai bên đã mất liên lạc khi anh đi ra nước
ngoài.
Cô yêu anh, chấp nhận bên cạnh chờ đợi anh, nghĩ rằng rồi sẽ có một
ngày anh nhận ra tình yêu của mình. Nhưng rồi anh đến và bảo với cô
rằng, anh đã gặp lại cô bé ấy. Tình cảm với cô bé ấy vẫn dạt dào
trong anh.
Cô lặng yên không nói gì, chỉ mĩm cười tiễn anh ra về. Anh đi rồi
thì cô mới bắt đầu khóc, cô biết rằng từ nay anh mãi mãi không
thuộc về cô, anh sẽ không đến chổ cô nữa.
Ngày ngày cô sống trong mỏi mòn chờ đợi. Trong nhà lúc nào cũng
chuẩn bị nước anh thích uống, đồ ăn anh thích ăn, chỉ chờ anh đến
là cô có tểh làm cho anh ăn. Nhưng cô chỉ chờ đến tuyệt vọng anh
cũng không đến. Cô muốn đi tìm anh nhưng lại không dám. Ừm, vì cô
còn chút sỉ diện, cô không muốn tự làm xấu mình. Cho đến khi cô
tuyệt vọng thì anh đến.
Niềm vui nho nhỏ của cô vừa nhen lên thì bị anh dập tắt ngay. Anh
đến không phải vì nhớ cô mà bở vì anh muốn cô giúp đỡ anh. Cô nên
vui mừng vì được anh tin tưởng mới đúng, vì với địa vị của anh có
thể tìm bất cứ người nào đó tốt hơn cô, nhưng anh lại tìm cô. Được
vậy thì cô giúp anh.
Nhưng điều kiện của cô là muốn anh ban cho cô một ân huệ sau cùng,
đêm đó anh miễn cưỡng ở bên cạnh cô. Dù biết anh không vui nhưng cô
vẫn muốn được lần nữa ở bên vòng tay anh.
Sau đó cô biết người mà anh muốn cô giúp là Hiểu Đồng. Cô rất vui
vì được gặp lại Hiểu Đồng, nhưng Hiểu Đồng giờ đây đã là một thiếu
nữ vô cùng xinh đẹp nhưng trầm lặng u buồn chứ không phải một bé
Đồng thích quấn lấy cô như xưa.
Mười ngày, cô dạy Hiểu Đồng nhảy, dạy Hiểu Đồng hút thuốc và uống
rượu. Chính cô cũng vô cùng ngạc nhiên vì cô biết Hiểu Đồng không
thích những thứ đó. Cô thấy ngày ngày Hiểu Đồng tập nhảy đến sắp
ngất vì mệt, uống rượu đến nôn ra cả mật xanh nhưng vẫn cố tập
uống, hút thuốc ho sặc sựa nhưng vẫn cứ châm lửa.
Nhìn thấy Hiểu Đồng khổ sở vật vã với những thứ đó, cô cũng đau
lòng lắm nhưng cô không dám hỏi, cô sợ chạm vào nỗi đau của Hiểu
Đồng. Cho đến khi có một ngày Hiểu Đồng khóc lóc chạy về trong cơn
mưa ôm chầm lấy cô nức nở. Đêm đó cô nghe Hiểu Đồng kể chuyện vì
sao phải học những thứ đó. Và cô đã biết cái tên Vĩnh Phong mà ngày
ngày Hiểu Đồng gọi trong cơn mơ là ai.
- Sao em không nói rõ cho Vĩnh Phong biết. Chị chắc chắn cậu ấy vì
yêu em mà sẽ bỏ qua tất cả cho mẹ em – Trúc Diễm lắc đầu hỏi.
Hiểu Đồng vò chặt cái khăn trong tay, lắc đầu nói :
- Chị không biết đâu, Vĩnh Phong là người dám yêu dám hận. Anh ấy
yêu em mãnh liệt có thể vì em mà hi sinh cả mạng sống nhưng khi đã
hận ai thì anh sẽ chẳng thể dễ dàng tha thứ cho họ đâu. Cho dù Vĩnh
Phong có vì em mà tha thứ cho mẹ em đi chăng nữa thì nỗi hận người
đàn bà phá nát hạnh phúc của gia đình anh ấy đã ngắm vào máu xương
của anh ấy từ lúc nhỏ cũng không thể dễ dàng quên đi được. Dù có
tha thứ thì trong lòng cũng có một cái gai, anh ấy và mẹ em sẽ khó
đối mặt với nhau.
- Vậy thì đừng để cho cậu ấy biết là được rồi …
- Có thể sao ….- Hiểu Đồng cười đau khổ nhớ lại cái ngày cô từ bệnh
viện bước ra đã có một chiếc xe hơi sang trọng chờ cô bên ngoài và
đúng như Hiểu Đồng đoán, người ngồi trong xe không phải ai khác mà
là bà Mai Hoa, mẹ Vĩnh Phong.
Hiểu Đồng không cần bà phải lên tiếng cô đã tự động ngaon ngoãn
trèo lên xe của bà ngồi. Cô bước lên xe với quuyết tâm nói rõ tình
cảm của mình dành cho Vĩnh Phong và cô quyết không rời xa
cậu.
Ngồi lên xe, cả hai im lặng, không ai nói với ai cái gì cả. Cho tới
khi xe ngừng chạy, Hiểu Đồng lững thững bước theo sau bà Mai Hoa
lạnh lùng đi vào trong một tòa nhà lộng lẫy. Trên biển để nguyên
mấy chữ rất lớn » Tập đoàn NGUYÊN THÀNH PHONG »
Tất cả mọi người từ l1uc bà Mai Hoa bước vào đều đứng nghiêm trang
cúi đầu chào bà kính nể. Đi đến thang máy cũng có người mở cửa chờ
sẵn, dường như là thang máy dành riêng cho bà. Đi đến phòng làm
việc của bà, quản lí bên cạnh đã tiến lên phía trước mở cửa nghiêng
người chờ bà bước vào.
Vào đến phòng bà ngồi xuống rồi hất tay ra hiệu bảo Hiểu Đồng ngồi
xuống. Cô e dè một chút rồi ngồi xuống. Một cô gái rất xinh đẹp
đứng ngay ngắn chờ bà ra lệnh :
- Cà phê.
Cô gái gật đầu nhẹ nhàng rồi quay sang Hiểu Đồng dò hỏi, bà Mai Hoa
đã lên tiếng trước :
- Cô uống gì ?
- Dạ không cần, cháu không khát – Hiểu Đồng lắc đầu nhẹ giọng
đáp.
- Cứ gọi đi, biết đâu lát nữa cô sẽ khát. Tôi cũng không muốn bị
mang tiếng là không biết cách đón tiếp khách – Bà Mai Hoa lạnh lùng
nói.
- Vậy thì cho em ly nước lọc – Hiểu Đồng quay đầu nhìn cô gái rồi
mĩm cười nói.
Cô gái mĩm cười gật đầu rồi lui ra.
Trong phòng có ba người, nhưng không khí trong phòng lạnh băng.
Hiểu Đồng không dám ngước nhìn ai trong số hai người còn lại. Cô
căng thẳng cúi gầm đầu xuống, một tay nắm chặt, một tay chà chà lên
chiếc quần bò của mình. Bà Mai Hoa quan sát thái độ của Hiểu Đồng
một lát rồ lên tiếng :
- Cô biết vì sao tôi lại gọi cô đến đây chứ.
- Cháu biết – Hiểu Đồng cắn chặt môi một cái rồi trả lời.
- Cô biết – Giọng bà Mai Hoa không quá ngạc nhiên – Cô thật sự biết
à.
- Cháu biết bác không thích cháu và Vĩnh Phong quen nhau. Bác cho
rằng cháu không xứng với anh ấy, gia đình cháu cũng không môn đăng
hộ đối với gia đình bác – Hiểu Đồng cúi đầu trả lời, nói tới đây cô
ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà Mai Hoa – Nhưng cháu yêu anh ấy và
anh ấy cũng yêu cháu. Cháu không cầu xin bác chấp nhận cháu nhưng
cháu cầu xin bác đừng cản chở tụi cháu. Cháu không muốn Vĩnh Phong
phải đứng giữa cháu và bác.
- Cô có biết lời cầu xin của cô là không thể không ? – Bà Mai Hoa
ngã người lạnh lùng nói :
- Cháu biết – Hiểu Đồng lại cúi đầu nhìn xuống dưới.
- Cô biết mà vẫn cầu xin à – Giọng bà có vẻ mĩa mai.
- Dù biết rằng không thể nhưng cháu vẫn muốn cầu xin tấm lòng một
người mẹ như bác. Cháu biết rằng cháu không thể đem lại vật chất
cho Vĩnh Phong nhưng cháu xin hứa nhất định sẽ đem lại hạnh phúc
cho anh ấy. Cháu sẽ dùng cả đời này yêu thương anh ấy.
Khóe môi bà Mai Hoa khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống :
- Khôn ngoan lắm. Chỉ có điều tôi đã gặp rất nhiều người còn khôn
ngoan hơn cô gấp trăm lần, cho nên những lời vừa rồi của cô chẳng
làm cho tôi cảm động chút nào cả.
Ngừng một lát, bà quan sát sắc mặt Hiểu Đồng một cái rồi nói tiếp
:
- Tôi là người làm ăn nên muốn mau chóng gọn lẹ. Cho nên nếu cô
chịu rời xa Vĩnh Phong thì số tiền này thuộc về cô.
Bà vừa nói xong thì người quản lí đặt lên trên bàn một cái va li
đầy tiền, Hiểu Đồng nướn mày liếc sơ một cái rồi quyết không nhìn
nó lần thứ hai. Cô ngẩng mặt nói với bà Mai Hoa.
- Xin lỗi ! Hình như bác lầm rồi. Cháu yêu Vĩnh Phong chứ không
phải yêu tiền của anh ấy. Số tiền này cháu không nhận.
- Cô chê ít à. Được ra giá đi – Bà ta nheo mắt nhìn Hiểu Đồng một
cái rồi hất tay ra lệnh, người quản lí lập tức đặt xuống bàn một
tấm ngân phiếu – Cô cứ việc việc giá đi.
Hiểu Đồng giận run cả người, hai tay co chặt lại, toàn thân căng
cứng, nhưng cô nhanh chóng dằn cơn tức giận xuống vì Vĩnh Phong cô
nhất định không được chở mặt với mẹ anh. Hiểu Đồng nhìn tờ chi
phiếu một cái rồi chồm người tới lấy trong ánh mắt hài lòng của bà
Mai Hoa.
Cô sờ nhẹ trên tờ ngân phiếu nhìn ngắm nó thật lâu, chưa bao giờ cô
được cầm nó, nó thật là có sức hấp dẫn người khác, cô ngẩng đầu
nhìn người quản lí nói :
- Đưa viết cho tôi.
Người quản lí lập tức lôi cây bút được giắc trên túi áo ra đưa cho
Hiểu Đồng. Cô không nói gì cúi đầu viết một mạch các con số. Viết
rồi cô đẩy trước mặt bà Mai Hoa.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Bà Mai Hoa nhìn mấy con số xong trừng mắy nhìn hiểu Đồng đầy phẫn
nộ. Cô cười khịc một cái nhìn bà nói :
- Nếu bà đáp ứng đủ số tiền này, tôi sẽ lập tức rời xa Vĩnh
Phong.
Nói rồi cô liếc nhìn tờ sec một lần nữa, trên tờ sec là các con số
9 dài ngoằng đến nỗi chính bản thân cô cũng không biết nó bao nhiêu
số, chỉ biết rằng cô đã ghi đến không còn chỗ nào để ghi nữa. Con
số mà cô ghi có lẽ mua được cả một quả địa cầu. Cô mĩm cười khi
lướt trên mặt bà Mai Hoa sự phẫn nộ không thể nói ra, khóe môi bà
ta giật giật, mặt tối sầm lại, bởi vì là do bà ta muốn dùng tiền để
miệt thị cô, tự cho cô đưa ra giá tiền, bà ta sẽ đáp ứng đủ. Lần
này cho bà ta biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
Không muốn nói gì thêm, Hiểu Đồng đứng dậy buông một câu rồi quay
lưng bỏ đi :
- Nếu bác đã từng yêu thì phải biết tình yêu chân thật là vô
giá.
Nhưng khi Hiểu Đồng định đi thì bà Mai Hoa lấy lại phong độ vốn có
của mình, bà nhìn Hiểu Đồng rồi khẽ nhếch môi cười :
- Nếu cô bước ra khỏi đây, cô nhất định sẽ hối hận.
Hiểu Đồng chợt khựng lại, từ từ quay người lại nhìn bà ta nghi ngờ
một hồi rồi mới lên tiếng :
- Bác nói vậy là có ý gì.
Bà ta khinh bạc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi đưa tay ra sau, người
trợ lý lập tức đặt vào tay bà một phong tài liệu. Bà ta liền quăng
nó lên cái mặt bàn sang trọng bằng kính, hất đầu ra hiệu cho Hiểu
Đồng :
- Cô xem cái này đi rồi nói.
Hiểu Đồng nhìn cái phong bì đựng tài liệu màu vàng kia một lúc lâu
sau đó nhìn bà Mai Hoa đang đắc ý, gương mặt cô hơi tái, một cảm
giác bất an bỗng trỗi lên khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của bà Mai
Hoa.
Học ngành kinh tế cho nên Hiểu Đồng biết đối với dân làm ăn như bà
Mai Hoa nếu như không nắm chắc phần thắng, nếu như không nắm được
điểm yếu của địch thủ sẽ không tùy tiện đưa ra yêu cầu. Là yêu cầu
chứ không phải một đề nghị. Tờ séc vừa rồi chỉ là một thủ thuật
thăm dò của bà ấy dành cho Hiểu Đồng.
Cô bước đến bên bàn nhặt cái phong bì lên mở ra xem, bên trong là
một sấp hình nam nữ còn rất trẻ chụp bên nhau rất hạnh phúc, cho
đến những tấm hình hai người trung niên đang tổ chức sinh nhật cho
một bé gái, ảnh người phụ nữ dựa vào vai người đàn ông đó
khóc.
Sắc mặt Hiểu Đồng tái nhợt đi khi thấy mấy tấm hình này, rồi cuối
cùng tím tái khi cô thấy bệnh án của một phụ nữ. Cô run rẩy nắm
chặt những thứ trong tay, nhìn bà Mai Hoa yếu ớt hỏi :
- Bà muốn gì.
- Tốt ! Cuối cùng cô cũng nhận thấy vấn đề rồi. Tôi là người mau
lẹ, ý của tôi cô biết rõ – Bà Mai Hoa mĩm cười hài lòng khi thấy
thái độ chịu thua của Hiểu Đồng.
- Bà muốn tôi chia tay Vĩnh Phong – Hiểu Đồng nhìn bà ta sắc mặt
lạnh tanh hỏi.
- Yêu cầu của tôi với cô không chỉ có vậy. Mà là phải làm Vĩnh
Phong triệt để quên cô.
Hiểu Đồng nghe thấy bà ta nói thì lòng bất giác chùn xuống, cảm
giác đau nhói tận trong tim. Cô đã quyết tâm sẽ ở bên cạnh Vĩnh
Phong dù có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy mà…
Bà Mai Hoa chỉ tay vào tờ giấy nằm bên dưới bệnh án của mẹ cô rồi
nói :
- Cô đọc cái đó đi.
Hiểu Đồng đưa mắt nhìn xuống tờ giấy bên dưới, khẽ lướt qua, mặt cô
tối sầm lại, vò nát tờ giấy trong tay nhìn bà ta căm phẫn :
- Bà …
Nhưng bà Mai Hoa không sợ hãi trước thấy độ tức giậnc ủa Hiểu Đồng
mà ngồi nhổm dậy nói :
- Tôi biết Vĩnh Phong tuyệt đối sẽ không rời xa cô. Nó là con tôi
nên tôi biết tính tình nó rất ngang bướng và cố chấp. Dù cô có dùng
lí do gì để chia tay với nó, nó cũng sẽ không chịu rời xa cô đâu.
Nhưng nếu cô chịu làm theo kế hoạch này, Vĩnh Phong chắc chắn sẽ
rời xa cô, nghe theo sự sắp đặc của tôi. Vĩnh Phong có thể là một
người đàn ông chung thủy nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho sự
phản bội.
- Nếu tôi không làm theo kế hoạch của bà thì sao ?
- Tôi sẽ lặp tức nói cho Vĩnh Phong biết người đàn bà năm xưa phá
hoại gia đình tôi chính là mẹ cô, chẳng những thế tôi sẽ đích thân
đi gặp mẹ cô. Để tôi xem tận mắt người đàn bà hồ ly cướp chồng của
người khác như mẹ cô là hạng người gì.
Hiểu Đồng nghe thấy bà Mai Hoa nhục mạ mẹ mình thì lửa giậnđùng
đùng, vì Vĩnh Phong cô có gắng nhẫn nhịn bà ta nhưng cô tuyệt đối
không cho người khác nhục mạ mẹ mình. Cô nhìn bà Mai Hoa bằng đôi
mắt đầy lữa đỏ lớn tiếng nói :
- Tôi cấm bà không được nhục mạ mẹ tôi, không được gọi mẹ tôi là hồ
ly tinh. Mẹ tôi không cướp chồng bà, nếu mẹ tôi muốn cướp chồng bà
thì không bà còn có thể là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Nguyên
Thành Phong hay sao. Chẳng phải mẹ tôi đã rời xa chồng bà trước hay
sao. Vốn dĩ không có mặt của mẹ tôi thì gia đình bà đã không hạnh
phúc rồi. Nếu bà có thể làm chồng và gia đình mình hạnh phúc thì
chồng bà đâu có đến tìm mẹ của tôi. Nếu có trách thì trách bản thân
bà mới đúng.
Bà Mai Hoa nghe Hiểu Đồng mắng thì tức giận đập bàn đứng bật người
dậy nhìn trừng trừng Hiểu Đồng, cô cũng nhìn thẳng lại bà quyết
không lùi bước.
- Cô câm miệng lại cho tôi. Năm đó tôi bỏ qua cho mẹ cô, không có
nghĩ là lần này tôi cũng bỏ qua.
- Nếu bà dám làm gì mẹ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tah cho
bà.
- Cô nghĩ cô có khả năng đó sao – Bà Mai Hoa nói giọng thách
thức.
- Bà cứ thử xem – Hiểu Đồng cũng đanh mặt cao giọng đáp trả.
Bà Mai Hoa nhìn thấy vẻ mặt không hề sợ của Hiểu Đồng thì biết lời
đe dọa của mình không ăn thua gì. Nhưng sau đó, bà nhếch môi cười
ngồi xuống.
- Cô quên là mẹ cô bị bệnh tim không chịu được xúc động mạnh
à.
- Bà đang lấy tính mạng mẹ tôi ra đe dọa tôi à. Bà thật đê tiện –
Hiểu Đồng mắng.
- Đúng vậy. Cô phải biết những người làm ăn thường bất chấp thủ
đoạn để đạt được mục đích của bản thân.
- Chỉ cần tôi đồng ý làm theo kế hoạch của bà thì bà sẽ bỏ qua cho
mẹ tôi đúng không ? – Hiểu Đồng dằn cơn giận xuống hỏi.
- Đúng vậy.
- Bà nói nhất định phải giữ lời – Hiểu Đồng hỏi dò lại.
- Tất nhiên – Bà Mai Hoa bình thản trả lời, khá hài lòng khi cuối
cùng Hiểu Đồng đã bị bà khuất phục.
- Nếu tôi thực hiện kế hoạch của bà xong thì bất luận như thế nào
thì bà phải coi chuyện của mẹ tôi là không tồn tại. Không được lấy
nó ra uy hiếp tôi nữa.
Bà Mai Hoa suy nghĩ một lát rồi gật đầu :
- Được, tôi hứa với cô.
- Được vậy thì tôi đồng ý với bà.
Đôi mắt Hiểu Đồng bỗng đỏ cả lên, cô muốn khóc nhưng không thể khóc
trước mặt bà ta. Cô nghĩ đến Vĩnh Phong, nghĩ đến vẻ mặt đau lòng
của cậu khi thấy cô làm những việc đó. Cô nhắm mắt lại kìm nén nỗi
đau torng lòng rồi mở mắt ra nhìn bà Mai Hoa nói :
- Cho tôi một ít thời gian đi.
- Bao lâu.
- 1 tháng.
- Được.
- Quyết định vậy đi. Sau khi thực hiện xong, hy vọng sẽ không gặp
lại bà nữa – Hiểu Đồng nói xong gật đầu một cái rồi xoay lưng bỏ
đi.
- Khoan đã – Tiếng gọi từ sau lưng Hiểu Đồng vang lên làm cô dừng
bước quay lại.
- Cầm số tiền này đi đi, tôi sẽ dễ ăn nói với Vĩnh Phong hơn – Bà
Mai Hoa hất đầu nhìn số tiền dưới mặt bàn.
Hiểu Đồng nén giận bước tới bên va li tiền trên bàn, cô cúi xuống
cằm một cộc tiền lên rồi rút nhẹ mộtt ờ trong số đó, rồi kẹp nó
giựa hai ngón tay đưa lên trước mặt bà Mai Hoa nói :
- Coi như đây là số tiền mà tôi bán tình yêu của mình.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Nói rồi cô đi thẳng ra cửa rồi đóng sầm cửa lại. Ra tới cửa, một
người gác cửa đã mở cửa cho cô, cô thuận tay nhét tờ tiền 500 ngàn
vào trong tay anh ta trong con mắt ngơ ngác của anh ta, rồi cô mĩm
cười nói :
- Thưởng cho anh.
Cô quay lưng đi bật cười lớn, lần đầu tiên trong đời cô có thể
thẳng tay bo cho người khác một tờ tiền lớn như thế. Nhưng trong
lòng lại cảm thấy mặn đắng.
- Cho nên em làm những chuyện này là làm theo vở kịch mà bà ta vạch
ra – Trúc Diễm giận dữ trả lời.
Hiểu Đồng gật đầu.
- Vậy lần trước, chuyện em và giám đốc Vương …- Trúc Diễm lặng lẽ
hỏi.
- Em và giám đốc Vương đã chờ Quốc Bảo mấy ngày ở khách sạn Phong
Lệ. Cậu ta rất thích cùng bạn gái vào khách sạn này, thấy cậu ta
vào thì em và ông ta giả vờ tình tứ vào theo. Quản lí đã được dặn
dò từ trước nên sắp đặt mọi thứ - Hiểu Đồng xụt xịt trả lời.
- Giám đốc Vương chấp nhận sao ?
- Ông ta vừa mê gái vừa mê tiền, bà Mai Hoa hứa hẹn cho ông ta cơ
hội tham gia vào việc buôn bán với tập đoàn lại còn tìm cho ông ta
một cô gái trẻ để chơi bời đương nhiên ông ta nhanh chóng đồng ý.
Lúc vào phòng, em vào trong buồng tắm ngồi chờ. Để mặc ông ta và cô
gái đó mây mưa với nhau chờ Vĩnh Phong đến. Chỉ cần Vĩnh Phong đến
là Quản lí Trung sẽ nhá máy cho mọi người hay, cô gái đó sẽ trốn
vào trong nhà tắm, còn em thì giả vờ như vừa tắm xong trở ra. Nhìn
vào cảnh giường bị nhăn nhúm, quần áo văng khắp nơi như thế thì
Vĩnh Phong chắn chắn tin rằng em và ông ta vừa quan hệ xong.
- Em thật ngốc ghếch, tại sao phải chịu khổ như vậy chứ. Sao không
dứt khoát bỏ đi nơi khác sinh sống chứ.
- « Bỏ đi », hai chữ này nói ra thì dễ dàng lắm, nhưng không dễ
dàng như chị nghĩ đâu. Em và mẹ và bé Đường đã quen với cuộc sống
ổn định ở nơi này rồi. Nếu bây giờ mà bỏ đi sẽ phải bắt đầu lại từ
đầu một cách khó khăn. Em thì không sao nhưng mẹ em và bé Đường làm
sao có thể chứ. Huống hồ bé Đường còn nhỏ, em không thể bắt nó sống
cuộc sống rầy đây mai đó không ổn định. Với lại ở đây có bác sĩ Hữu
Nhân, và anh Hữu Thiên biết rõ bệnh tình của mẹ em, nếu đến nơi
khác, bệnh của mẹ em tái phát thì sẽ phải khám lại từ đầu rất phiền
phức và tốn kém. Còn ciệc học của em nữa, đó là con đường tiến thân
duy nhất của em, em phải vất vả thế nào mới học tới đây, không thể
vì thế mà từ bỏ. Hơn nữa, với bản tính cố chấp của Vĩnh Phong dù em
có bỏ đi đến đâu, anh ấn vẫn sẽ đi tìm cho đến khi gặp mới
thôi.
- Chẳng phải mẹ em đã được phẩu thuật rồi hay sao ?
- Chỉ là phẫu thuật trợ tim thôi chị ạ. Nếu muốn khỏi hẳn phải thay
tim mới – Hiểu Đồng thở dài nói.
- Chẳng lẻ không còn cách nào khác hay sao ?
- Không còn cách nào khác, chị à. Vì mẹ em, vì bé Đường, dù phải
độc ác hơn em cũng phải làm – Hiểu Đồng đau khổ nói, nước mắt lại
rơi.
Trúc Diễm nhìn Hiểu Đồng đau xót thở dài.
Chiếc xe hơi màu xám rất sang trọng dưng trước căn nhà màu xanh
quen thuộc. Một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi bước ra một cách
chậm rãi khỏi xe. Theo sau lưng ông có rất nhiều người, tỏ vẻ cung
kính .
Họ giúp ông mở cửa một cách cẩn thận rồi đẩy cửa mời ông bước vào.
Ông bước vào một cách ung dung, bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ cực kì
sang trọng. Ông đưa mắt quan sát khung cảnh chung quanh, bỗng dâng
lên cảm xúc mãnh liệt, dường như ông đã được trở về nơi quen thuộc
nhất của mình. Ông nhìn chiếc xích đu đang đong đưa trong gió. Nhớ
lại hình ảnh cô bé có gương mặt xinh xắn ngồi trên xích đu, cười
vang khi được ông đẩy, bên cạnh đó có một phụ nữ hiền dịu nhìn họ
hạnh phúc.
Ông buồn bã thở dài bước vào trong nhà, mùi rượu nồng nặc tỏa ra
khắp căn nhà, mọi thứ trong nhà vỡ toang. Một cái thây to lớn đang
nằm kẹp giữa cái bàn và cái ghế sofa, trông đến tàn tạ.
Ông Vĩnh Nguyên tức giận vô cùng khi thấy căn nhà yêu quí của mình
bị đứa con trai đập phá tan nát. Ông gầm lên mấy tiếng :
- Vĩnh Phong.
Nhưng Vĩnh Phong đã say như chết, cậu hoàn toàn không nghe tiếng
thét của ông. Ông tức giận quay ra sau lưng ra lệnh với những người
đang mặc comple đen đi theo sau ông nãy giờ :
- Quăng nó ra khỏi đây cho tôi.
Hai người kia nghe lời bước đến bên cạnh Vĩnh Phong nâng người cậu
dậy đưa ra ngoài, nhưng đột nhiên cả người Vĩnh Phong co giật một
cái, cậu đưa ta ôm lấy miệng ụa lên vài cái rồi phun ra một luồng
máu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Sáng sớm Hiểu Đồng đến giảng đường, nhưng cố ý tránh mặt Đình Ân
nên cô ngồi vào một góc khuất và tránh xa chỗ Đình Ân.
Hiểu Đồng đoán Đình Ân đã biết mọi chuyện qua lời kể của Quốc Bảo.
Cho nên cô muốn tránh mặt Đình Ân, vì Đình Ân là một cô gái mộc mạc
chân chất không biết nói dối nếu cô gặp Vĩnh Phong thế nào cô cũng
sẽ không chịu được sẽ nói ra sự thật cho Vĩnh Phong nghe.
Khi đi ra, cô cố tình đi thật nhanh để tránh gặp Đình Ân nhưng Đình
Ân đã nhanh chân đuổi theo cô và kéo cô lại.
- Hiểu Đồng ! Mình muốn nói chuyện với cậu.
- Mình không có chuyện gì để nói với cậu hết – Hiểu Đồng dứt khoát
từ chối.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi nhưng Đình Ân đã hét lên phía sau
:
- Cậu có biết Vĩnh Phong xảy ra chuyện gì không hả.
Trái tim Hiểu Đồng giật thót một cái khi nghe Vĩnh Phong xảy ra
chuyện. Anh đã xảy ra chuyện gì, không phải là làm chuyện khờ dại
gì rồi chứ, trái tim Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn vô cùng, nếu mà xảy
ra chuyện gì với Vĩnh Phong cô sẽ đau khổ, sẽ ân hận đến không muốn
sống nữa, cô hốt hoảng quay người lại hỏi Đình Ân một cách gấp
gáp:
- Anh ấy đã xảy ra chuyện gì. Cậu mau nói cho mình nghe đi.
- Cậu cũng còn lo cho anh ấy lắm đúng không – Đình Ân nhìn Hiểu
Đồng dò xét – Cậu nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì, mình không
tin là cậu lại là loại người như vậy.
Hiểu Đồng cười nhạt nhìn Đình Ân nói :
- Cậu với Thế Nam thật là một cắp xứng đôi. Cả hai người đếu nói
giống như nhau, nhưng mà mình nói cho cậu biết, đó chính là con
người thật của mình. Cậu tin hay không tin cũng được, mình không
quan tâm. Và mình cũng không lo lắng cho Vĩnh Phong chỉ là mình
không muốn anh ta làm chuyện khờ dại gì đó rồi mọi người lại đổ hết
tội lỗi lên đầu mình.
- Cậu…, cậu làm mình thất vọng quá – Đình Ân đau buồn nói – Vĩnh
Phong vì cậu mà đau buồn, uống nhiều rượu đến nỗi bị xuất huyết dạ
dày rồi cậu có biết không. Anh ấy ói ra máu rất nhiều, bây giờ đang
nằm trong bệnh viện.
- Chỉ có vậy thôi à, cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm. Khi nào anh
ta chết thì hãy báo cho mình – Hiểu Đồng giả vờ lạnh lùng nói,
nhưng tim cô đau đến độ như ai bóp chặt.
- Cậu đúng là đồ máu lạnh, Vĩnh Phong vì cậu mà cậu lại nỡ nói như
vậy. Mình coi như có mắt không tròng, mới làm bạn với cậu. Từ nay
mình không muốn gặp mặt cậu – Đình Ân tức giận mắng.
- Tốt thôi – Hiểu Đồng quay mặt thờ ơ nói.
Đình Ân tức giận quay lưng bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Đình Ân, mắt
Hiểu Đồng nhòa nước mắt. Cô không thể khống chế được tuyến lệ của
mình được nữa rồi.
Hiểu Đồng vừa bước chân vào bệnh viện đã ngửi ngây mùi thuốc sát
trùng. Cô đi đến ngay tầng giành cho bệnh nhân vip, dò bảng tên,
thấy bảng tên của Vĩnh Phong thì mửng rỡ. Cô không dám đến gần
phòng bệnh, chỉ đứng ở chân cầu thang thoát hiểm nhìn mọi người đi
ra đi vào. Đến khi trời tối mịt, mọi người mới đi về hết rồi nhưng
cô cũng không dám bước vào. Cô y tá vào truyền dịch cho Vĩnh Phong
vừa bước ra thì Hiểu Đồng mới rụt rè đi đến hỏi :
- Chị ơi, cho em hỏi. Bệnh nhân trong phòng bệnh này giờ ra sao rồi
chị.
Cô y tá nhìn Hiểu Đồng một lượt rồi mới nói :
- Bệnh nhân bây giờ không sao rồi, vừa truyền dịch xong, đã ngủ
rồi. Bây giờ đã quá giờ thăm bệnh, cô về đi, ngày mai hãy đến cho
bệnh nhân nghỉ ngơi.
- Cho em vào nhìn anh ấy một cái rồi sẽ ra liền, em không làm ồn
đâu – Hiểu Đồng nhẹ giọng năn nỉ.
Nhưng người y tá rất kiên quyết nói :
- Không được. Bệnh viện của chúng tôi có quy định. Tôi không thể
tùy tiện cho cô vào được.
Hiểu Đồng thấy cô y tá kiên quyết như vậy thì thất vọng quay lưng
đi. Nhưng đằng sau nghe tiếng gọi :
- Hiểu Đồng.
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Hiểu Đồng lập tức quay đầu lại. Bác
sĩ Hữu Thiên đang từ từ tiến lại gần cô cười vui vẻ. Hiểu Đồng cũng
mừng rỡ khi gặp Hữu Thiên. Cô y tá thấy Hữu Thiên thì gật đầu
chào.
- Em đi đâu vậy – Hưu Thiên hỏi Hiểu Đồng sau khi gật đầu chào cô y
tá.
- Em muốn vào thăm Vĩnh Phong nhưng cô y tá không cho vào – Hiểu
Đồng vội giải thích với hy vọng Hữu Thiên giúp cô đi vào.
Đúng như Hiểu Đồng nghĩ, Hữu Thiên quay lại bảo cô y tá :
- Đây là người nhà của tôi, cô cho cô ấy vào thăm một chút.
Cô y tá gật đầu một cái rồi bỏ đi. Hữu Thiên nhìn Hiểu Đồng giục
:
- Em mau vào thăm cậu ấy đi.
- Em cám ơn anh – Hiểu Đồng mừng rỡ nói.
Hữu Thiên không nói gì liền bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng Hữu Thiên
khuất ở trong cầu thang, Hiểu Đồng mới mở cửa bước vào trong. Cô
nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh, cũng không dám thở mạnh mặc dù
tim cô đập rất mạnh.
Gương mặt Vĩnh Phong hốc hác rất nhiều, đôi mắt thâm quầng đầy mệt
mỏi. Nhìn gương mặt tiều tụy kia, Hiểu Đồng muốn rơi nước mắt. Cô
đưa tay lên muốn chạm vào gương mặt kia nhưng lại run rẩy không
dám, nhưng lí trí đã không ngăn được cái cảm giác muốn chạm tay vào
cậu. Cô đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc đang phũ xuống che mắt của
Vĩnh Phong. Ngón tay theo đà trượt nhẹ lên gương mặt của cậu vuốt
ve nhẹ nhàng. Hiểu Đồng cảm thấy đau khổ vô cùng. Đột nhiên một
giọt nước mắt của cô rơi xuống gương mặt cậu, cô hốt hoảng lau nhẹ
giọt nước mắt của mình trên mặt cậu rồi vụt đứng dậy lau khô nước
mắt đọng trên mặt mình.
Mi mắt Vĩnh Phong bỗng đọng đậy, cậu mở mắt nhìn quanh, bỗng thấy
bóng dáng thân thương quen thuộc, đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng,
cố gắng ngồi dậy gọi khẽ :
- Hiểu Đồng….
Cô quay lại nhìn cậu nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cô
sợ Vĩnh Phong nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
- Em đến thăm anh à – Vĩnh Phong hỏi nhỏ trong giọng có chút vui
mừng.
Hiểu Đồng vội che giấu giọng đã khàn đục của mình, cô lớn tiếng nói
:
- Tôi không đến thăm anh, chỉ muốn đến nói cho anh biết rằng anh
làm ơn đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc này nữa, chỉ làm hại mình
hại người. Tôi không muốn vì anh mà mọi người chỉ trích tôi. Thật
không hiểu tại sao anh lại tự hành hạ bản thân mình như vậy, chẳng
lẻ là anh muốn tôi thương hại anh, trở về bên anh à. Nhưng xin lỗi
nha, tôi không muốn ở bên cạnh của một người không có gì như anh.
Cái tôi muốn chỉ là tiền mà thôi. Chỉ là tiền của anh mà
thôi.
- Em …- Vĩnh Phong đau đớn nhìn gương mặt lạnh tanh không cảm xúc
của Hiểu Đồng không nói nên lời, cuối cùng cậu thở dài buông ra một
câu – Em về đi, tôi không muốn nhìn thấy em.
- Yên tâm, tôi cũng chẳng muốn ở đây lâu đâu. Trước khi về, tôi
muốn trả cho anh vật này .
Hiểu Đồng tháo chiếc nhẫn duy nhất trên ngón tay giữa của bàn tay
trái của mình ra quăng lên chiếc giường Vĩnh Phong nằm nói :
- Từ nay tôi không muốn đeo cái thứ nặng lòng này nữa, anh đi tìm
một cô gái khác mà đeo vào. Tạm biệt.
Nói rồi Hiểu Đồng vội vã đi ra ngoài, cô không dám nán lại một phút
giây nào để xem sắc mặt của Vĩnh Phong. Bởi vì cô đã không thể ngăn
được dòng nước mắt đang tuôn rơi của mình. Cái cảm giác đau hơn bị
cắt da cắt thịt đang gặm nhấm trái tim cô.
Cửa phòng vừa đóng sầm lại thì những giọt nước mắt của Hiểu Đồng
thi nhau rơi xuống, cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở, vội vàng
chạy đi vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, cô đã ngồi khụy
xuống khóc nức nở.
Hiểu Đồng bước thất thiểu ra đến cửa bệnh viện thì nghe tiếng còi ở
đằng sau vang tới. Quay lại là một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt
khiến cô bị chói mắt phải dùng tay che lại. Rồi sau đó cô nghe
tiếng đỗ xe ngay bên cạnh, mở mắt ra thì thấy Hữu Thiên đang ngồi
trong xe cười nói :
- Để anh đưa em về. Trời đã khuya lắm rồi, khó bắt xe lắm.
Hiểu Đồng cũng không từ chối, cô bước qua bên kia mở cửa xe ngồi
vào, rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
- Đừng khách sáo. Vĩnh Phong sao rồi ?
- Anh ấy đỡ rồi ạ - Giọng Hiểu Đồng khàn đi sau câu trả lời.
Hữu Thiên lặp tức nhận ra liền hỏi :
- Có chuyện gì xảy ra giữa em và Vĩnh Phong à.
- Em và anh ấy chia tay rồi – Hiểu Đồng đau đớn trả lời.
Hữu Thiên ngạc nhiên khi nghe Hiểu Đồng trả lời nhưng cậu không nói
gì hết cứ im lặng chạy xe theo hướng chỉ của Hiểu Đồng. Tới nhà,
Hiểu Đồng xuống xe cảm ơn và chào tạm biệt Hữu Thiên rồi định đi
vào nhà thì Hữu Thiên đã nói với theo :
- Nếu muốn tâm sự hay gặp chuyện gì khó khăn hãy đến tìm anh.
Hiểu Đồng chỉ nhoẻn miệng cười vẩy tay chào tạm biệt với cậu.
Ông Vĩnh Nguyên tức giận nhìn Vĩnh phong đang nằm trên giường bệnh
nói :
- Ra viện thì lấp tức về mỹ ngay. Cho con tự do phóng túng nhiều
quá rồi đâm ra hư hỏng bê tha như vậy đó. Nói cho con biết bất luận
như thế nào, ba cũng quyết bắt con về đó cho bằng được. Con đừng
mong chống cự vô ích. Ba sẽ bảo vệ sĩ đưa con đi về tận nơi, con
đừng mong chạy thoát.
- Ba yên tâm , con sẽ không bỏ chạy đâu, lần này về đó con sẽ không
trở lại đây nữa – Vĩnh Phong nói mà ánh mắt vô hồn nhìn xa
xăm.
Ông Vĩnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong, chưa bao giờ ông lại
thấy cậu nghe lời đến như vậy, ông dịu giọng nói :
- Ba lặp tức đi làm giấy tờ cho con.
- Nghe nói, Vĩnh Phong sẽ trở về mỹ, lần này đi rồi sẽ không trở
lại – Trúc Diễm vừa ăn cơm vừa nhìn Hiểu Đồng nói.
Nhưng Hiểu Đồng chẳng nói gì, chỉ bình thản gấp thức ăn. Trúc Diễm
thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa cho đến khi cả hai ăn xong thì
tính tiền ra về.
Vừa đến trước cửa nhà thì đã thấy một bóng đen đang hút thuốc. Hiểu
Đồng coi như không thấy cứ thế mở cửa bước vào trong nhà. Trúc Diễm
nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn bóng Hiểu Đồng thở dài nói :
- Cậu vào đi, có gì cứ nói hết đi. Chị sẽ đến nhà bạn ngủ nhờ một
đêm.
Nói rồi cô quay đi.
Hiểu Đồng vào nhà nhưng không khóa cửa, cô để cửa chờ Trúc Diễm vào
nhưng người vào lại là Vĩnh Phong. Cô đang soạn đồ chuẩn bị đi tắm
thì Vĩnh Phong mở cửa bước vào. Cô trừng mắt hỏi :
- Anh vào đây làm gì. Về đi.
Nhưng Vĩnh Phong vẫn cứ tiếp tục bước vào và tiến tới chỗ cô.
- Em cần tiền của tôi phải không ? Chỉ cần ai bỏ tiền ra thì em sẽ
thuộc về người đó đúng không ? Vậy thì đây …
Cậu móc trong túi quần ra một cộc tiền dày cộm rồi quăng lên trên
cao, những đồng tiền polyme bay khắp nơi rồi từ từ rơi là đà xuống
mặt đất che lấp gương mặt của hai người.
Hiểu Đồng còn đang sững người thì một bàn tay kéo cô lại gần mình,
thô bạo hôn lên môi cô. Nhưng Hiểu Đồng cắn chặt răng lại quyết
không để cho cậu xâm phạm vào trong. Nhưng không vì thế mà Vĩnh
phong bỏ cuộc. Hai bên giằng co nhau kịch liệt, Hiểu Đồng muốn đẩy
Vĩnh Phong ra nhưng không được còn bị cậu đẩy ngược lên giường. Rồi
nhanh chóng đè lên người cô bắt đầu chiếm đoạt.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Hiểu Đồng vẫn kiên quyết chống cự, cô dùng hết sức để đẩy Vĩnh
phong ra khỏi người mình nhưng sức cô không thể nào bì được với sức
của Vĩnh Phong. Hai tay cô bị cậu túm chặt đưa cao lên đầu, bàn tay
còn lại nhanh chóng luồn vào áo cô khiến Hiểu Đồng sợ hãi oằn người
lên. Cô muốn thét lên ngăn hành động của cậu lại nhưng nhanh chóng
bị lưỡi cậu xông thẳng vào trong cuồng quét.
Chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người bị giật tung các nút ra. Môi
Vĩnh Phong từ từ trượt xuống bên dưới xương quai xanh của cô rồi di
chuyển lên vành tai cô nói khẽ :
- Hiểu Đồng ! Tôi đã trả tiền cho cô rồi.
Cả người Hiểu Đồng như bị sét đánh, câu nói này có sức tổn thương
vô cùng lớn, trái tim lần nữa bị bóp nghẹn. Cậu đang xem cô là một
********, là thật sự xem cô là một ********. Cô bất lực buông tay
không chống cự nữa, cả người không còn chút sức sống. Nước mắt tự
nhiên lăn xuống.
Vĩnh Phong di chuyển môi đi xuống cổ cô rồi đi xuống ngực cô, nhưng
đập vào mắt cậu là sợi dây truyền mặt con cá heo của cô. Trên đó có
chiếc nhẫn bằng gỗ mà cậu đã làm tặng cô. Bất chợt cậu dừng lại,
tay đưa lên nắm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay ấn
mạnh rồi tay đưa tay bóp cổ Hiểu Đồng một cái khiến cô đau đến độ
hự lên một tiếng.
- Có biết bây giờ tôi chỉ muốn bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này ra làm
hai không. Nhưng mà tôi lại không nhẫn tâm làm như vậy.
Rồi cậu đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô nhẹ nhàng như
sợ làm cô đau rồi nói :
- Đừng khóc, anh đã từng hứa sẽ không làm em khóc nữa mà.
Nói rồi cậu nhổm dậy ra khỏi người cô đau khổ nói :
- Tôi hận em. Từ nay tôi không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa.
Nói rồi cậu đóng sầm cửa bỏ đi. Hiểu Đồng lặng lẽ rơi nước mắt bi
thương.
« cậu ấy sẽ đi mỹ… sẽ không trở về nữa… »- Cậu nói này chợt vang
lên bên tai của Hiểu Đồng thấy lòng đau nhói, muốn chạy đến giữ cậu
lại để cậu đừng đi. Không muốn từ nay không được gặp cậu nữa, muốn
nói rằng cô yêu cậu nhưng mà cô không thể. Cô nắm chặt sợi dậy
truyền trên cổ mình « Vĩnh Phong nếu đã dứt khoát ra đi thì hãy
quên em triệt để », rồi bật người dậy, thay áo đuổi theo.
Vĩnh phong đang từ từ chậm bước giữa trời đêm tối mịch không trăng
không sao, mây đen che phủ. Một vòng tay ập đến ôm chầm lấy cậu từ
sau lưng, vòng tay rất quen thuộc như chính trò chơi mà hai người
thường chơi. Vòng tay giữ bước chân cậu lại, rồi gõi khẽ tên cậu
:
- Vĩnh Phong.
Trái tim đau đớn của Vĩnh Phong run nhẹ, cái ôm nhẹ nhàng cùng
tiếng gọi ấy dường như đã xóa tan mọi oán hận trong lòng cậu. Nhưng
sau đó, bàn tay đang ôm cậu bỗng xòe ra , để lộ chiếc nhẫn gỗ hình
con cá heo cùng với một giọng nói :
- Trả lại cho anh.
Vĩnh Phong nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi
vừa trồi lên lại bị nhấn chìm xuống đáy biển sâu. Cậu gỡ tay cô ra,
xoay người lại đau đớn nói :
- Người đã không còn thì lấy vật để làm gì.
- Vậy thì chỉ còn cách vứt bỏ đi – Nói xong Hiểu Đồng xoay người
quăng chiếc nhẫn đi.
Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng với chút đau khổ còn lại hỏi :
- Trong khoảng thời gian bên nhau, em đã từng có chút nào yêu anh
chưa.
- Chưa từng.
Hiểu Đồng vừa nói xong thì Vĩnh Phong cười lớn, cậu cười một cách
đau đớn, những giọt nước mắt đã bắt đầu rơi, cậu nói :
- Vậy thì em đi đi. Hãy về đi, từ nay chúng ta coi như chưa hề quen
nhau. Từ trước đến giờ đều là do em nói chúng ta chia tay đi. Nhưng
bây giờ thì tôi sẽ nói : Chúng ta chia tay đi.
Mưa đột nhiên rơi xuống rất mạnh, Hiểu Đồng đứng nhìn Vĩnh Phong
lòng đau thắt, ông trời đỗ mưa thật đúng lúc vì như vậy những giọt
nước mắt của cô sẽ theo màn mưa rơi xuống. Vĩnh Phong không thể nào
táh6y được những giọt nước mắt đau đớn của cô.
- Được, cứ coi như chưa hề quen nhau.
Nói rồi cô quay lưng bước đi , nghe đâu đó vang lên bên tai lời bài
hát :
« Người ơi hết rồi, hết thật rồi, phút chia ly em đã muốn không
quay đầu
Vì em biết rằng nếu quay lại, đôi chân em không thể nào bước
nổi
Và em hiểu rằng, giữa đôi mình, chút dư âmvẫn đang cháy chưa ngươi
lòng
Tàn đêm mất rồi, bước đi người, cất bước đi, anh đi trước đi người
ơi
1 2 3 chia đôi lối về »
« Đúng vậy, Hiểu Đồng mày tuyệt đối không được quay đầu lại, không
thể quay đầu lại nếu không mày sẽ phá hết mọi thứ, mày sẽ bỏ hết
tất cả mà chạy đến bên anh ấy. Tuyệt đối không thể quay đầu lại » -
Hiểu Đồng vừa đi vừa tự nhủ với bản thân. Nước mắt của cô không còn
hòa trong nước mưa nữa mà chảy ngược vào tim lạnh ngắt.
Nép ở một bên tường cô lặng lẽ nhìn Vĩnh Phong, đang dứng dưới trời
mưa, ngẩng mặt đón những giọt mưa để xóa tan hình ảnh của Hiểu Đồng
trong trái tim cậu rồi lảo đảo đi về. Hiểu Đồng vội vàng chạy lại
chỗ cũ, cô ra sức bò dưới dất dùng tay tìm kiếm cái vật nhỏ xíu mà
cô đã vứt đi.
Trúc Diễm nãy giờ vẫn đứng đó nhìn hai người, cô chạy đến kéo Hiểu
Đồng đứng dậy nói :
- Bỏ đi, về nhà đi. Sáng mai hãy tìm nếu không em sẽ bệnh
mất.
Nhưng Hiểu Đồng xô Trúc Diễm ra, cô lại tiếp tục bò dưới đất bàn
tay lần mò dưới đất tìm kiếm, vừa khóc vừa nói :
- Em phải tìm lại chiếc nhẫn đó, đó là của vĩnh Phong làm cho em,
đó là tình yêu của anh ấy dành cho em, em phải tìm lại nó.
Trúc Diễm thấy không khuyên được Hiểu Đồng bèn bò người dưới đất
tìm phụ cô. Chẳng biết là mất bao lâu nhưng cuối cùng Hiểu Đồng
cũng mò được cái vật tròn nhỏ đó, cô vui mừng reo lên, nắm chặt nó
trong tay :
- Em tìm được rồi, em tìm được rồi.
Nhưng sau đó, cô cảm thấy choáng voáng, đầu óc nặng trịch, mí mắt
từ từ khép lại, cô ngã xuống bất tỉnh trong tiếng kêu thất thanh
của Trúc Diễm.
Trúc Diễm bê tô cháo nóng hổi đến bên giường Hiểu Đồng khuyên nhủ
:
- Em mau ăn chút gì đi, em bị sốt cao như vậy mà không chịu ăn gì,
không chịu uống thuốc thì làm sao khỏi bệnh chứ.
- Chị cứ mặc kệ em đi – Hiểu Đồng mệt mỏi nói, mắt cô nhắm ghiền
lại.
- Thiên Minh đến đây mà thấy em như vầy lại trách chị mất.
Nhưng Hiểu Đồng cũng không buồn cục cựa.
- Hôm nay Vĩnh Phong sẽ lên máy bay – Trúc Diễm nhìn Hiểu Đồng thở
dài nói – Thiên Minh đã đi tiễn cậu ấy.
Vừa nghe xong, Hiểu Đồng bèn ngồi bật dậy, cô định lao xuống giường
nhưng bị Trúc Diễm giữ lại :
- Em muốn đi đâu.
- Em muốn ra sân bay nhìn anh ấy lần cuối. Lần này nữa là em sẽ
không thể nhìn anh ấy được nữa rồi. Em phải đi ra sân bay – Hiểu
Đồng bật khóc nói.
- Không được, chị không cho em đi đâu hết, em đang bệnh nặng như
vậy – Trúc Diễm kiên quyết nói.
- Em xin chị, chị cho em đi đi – Hiểu Đồng kiệt sức đến nỗi không
thể vùng tay ra khỏi tay Trúc Diễm đành khóc năn nỉ cô.
- Muốn chị cho em đi thì em phải ngoan ngoãn ăn hết tô cháo này rồi
uống thước cho chị - Trúc Diễm thở dài nói.
- Em sẽ ăn, em sẽ ăn – Hiểu Đồng vội vàng nói, cô bê tô cháo lên
nhưng dường như không còn sức nữa, suýt chút nữa đổ tô cháo xuống
đất, may mà Trúc Diễm chụp kịp.
- Để chỉ đút em ăn.
Hiểu Đồng nhanh chóng nuốt cháo, cô không còn biết được cháo có
nóng hay không đến độ Trúc Diễm phải nhắc nhở.
- Coi chừng nóng.
Sân bay…
Vĩnh Phong ôm từng người từng người bạn chia tay. Quốc bảo nhìn
Vĩnh Phong đau buồn muốn khóc nói :
- Anh không trở về nữa sao.
Vĩnh Phong cười buồn nói :
- Ừ - Rồi quay sang vỗ vai Thế Nam – Có rảnh thì mọi người qua thăm
mình nha.
Thiên Minh nhìn Vĩnh Phong như có điều muốn nói nhưng lại thôi,
nhưng rốt cuộc cậu cũng mở miệng :
- Vĩnh Phong ! Cậu nhất định phải trở về, nếu không cậu sẽ hối hận
suốt đời, Hiểu Đồng cô ấy…
- Đừng nhắc đến cô ấy nữa – Vĩnh Phong đã ngắt lời cậu.
Sau đó cậu tạm biệt mọi người và bước vào trong.
Ở một góc tường, Hiểu Đồng che miệng, cắn chặt môi ngăn tiếng khóc,
nước mắt cô nhòe ra. Có rất nhiều người quay quanh Vĩnh Phong nhưng
cô vẫn nhận ra bóng dáng cao gầy của cậu, cho đến khi cậu bước vào
bên trong, cô mới dựa tường khóc nức nở. Trúc Diễm ôm chầm lấy cô
chua xót.
- Mình về thôi. Chị ra ngoài gọi xe trước.
Hiểu Đồng gật đầu. Cô đứng im lặng khóc cho đến khi không thể khóc
được nữa thì buồn đau vước ra bên ngoài. Tâm trí cô đã theo Vĩnh
Phong vào bên trong máy bay. Cô bước đi như người vô hồn. Cô không
tìm Trúc Diễm mà cứ đi thẳng ra phía trước một cách vô thức. Cô
bước ra bên đường lúc nào không hay biết, đúng lúc một chiếc xe chờ
tới, đột nhiên vang lên tiếng kèn inh ỏi, nhưng đầu óc cô nóng dần
lên hỗn loạn, cô không còn nhĩ được gì hết, chỉ khẽ quay đầu về
hướng chiếc xe kia rồi từ từ ngã xuống.
- Keétttttttttttttttttttttttttttttttttt
Chương 21 : Nỗi đau.
Chiếc xe thắng lại kịp thời chỉ cách cơ thể đang nằm sõng soài của
Hiểu Đồng 3 cm .Trong vô thức mơ màng, Hiểu Đồng nhìn thấy một
người chàng trai mặc một bộ comlpe màu sáng rất đẹp, bước ra khỏi
xe từ từ tiến lại gần cô, nhưng hiểu Đồng khổng thể nhìn rõ gương
mặt của người đó, cậu ta dựng cô dậy gọi khẽ :
- Này, cô gái, cô sao rồi. Không sao chứ.
Nhưng Hiểu Đồng đã nhắm ghiền mắt lại, mất dần ý thức, không còn
nghe tiếng gọi vẫn văng vẳng bên tai mình. Cậu ta liền bế bổng cô
lên đặt nhẹ nhàng vào băng ghế sau, sau đó vào xe phóng đi.
Trong bênh viện cậu thanh niên đó nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng
tiều tụy và ẩn chứa một sự đau khổ nào đó. Cậu quay sang hỏi bác sĩ
:
- Cô ấy có sao không ?
- Không sao. Chỉ là bị kiệt sức mà thôi. Thể trạng và tinh thần của
cô ấy bị suy yếu, cần được bồi bổ - Giọng một vị bác sĩ trả
lời.
- Vậy thì phiền bác sĩ chăm sóc cô ấy giúp. Tôi sẽ chi trả toàn bộ
chi phí – Cậu thanh niên nói với giọng trầm ấm.
- Vâng, cậu yên tâm, chúng tôi. sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo. Cậu có
thể yên tâm ra về - Bác sĩ nói xong thì chào tạm biệt đi ra
ngoài.
Cậu thanh niên nhìn gương mặt nhắm ghiền của Hiểu Đồng hiện rõ hai
vệt nước mắt và trên mi mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, bỗng xúc
động đưa tay lau nhẹ bờ mi của cô. Nhưng sau đó cậu chợt khựng lại
rồi nhanh chóng rút tay về. Sau đó quay lưng bỏ đi.
Khi cánh tay vừa chạm lên nấm cửa, cậu nghe Hiểu Đồng gọi hai tiếng
:
- Vĩnh Phong….
Cánh tay chợt dừng lại trên nấm cửa vừa mở hờ, cậu bất giác quay
đầu nhìn về phía Hiểu Đồng. Cô đang hỗn loạn trong cơn mê. Gọi tên
Vĩnh Phong sau đó những giọt nước mắt tràn qua bờ mi đang khép lại
của cô mà lăn dài trên mặt cô, miệng đau xót nói :
- Xin lỗi anh Vĩnh Phong…..
- ….hãy quên em đi…
- ….hãy hạnh phúc bên người yêu anh…
Cậu ta nhìn Hiểu Đồng chăm chú, chẳng ai biết cậu đang nghĩ gì, cho
đến khi một người đứng bên ngoài cửa lên tiếng hỏi :
- Tổng giám đốc chúng ta đi khỏi đây ạ.
- Không chỉ về nhà thay đồ thôi – Cậu ta buộc miệng trả lời.
Hiểu Đồng mở mắt ra đã nằm trong bệnh viện, bên cạnh cô là một
thanh niên xa lạ. Cậu ta mặc một chiếc áo khoát màu đen, đeo một
cái mắt kính đen, tóc bù xù rối tung, lại còn đeo một cái cặp màu
đen. Nhìn chung trông cậu ta rất ngố. Hiểu Đồng ngồi dậy, đầu vẫn
còn hơi choáng, cả người mệt mỏi, cô đưa tay đỡ lấy đầu.
- Cô tỉnh rồi sao – Cậu ta tiến lại gần quan sát cô quan tâm hỏi –
Cô bị đau đầu à.
Hiểu Đồng cố mở mắt nhìn anh ta rồi lắc đầu nói :
- Tôi không sao rồi. là anh đã đưa tôi vào bệnh viện sao – Hiểu
Đồng nhìn xung quanh và nhận ra nơi mình đang nằm.
- Đúng vậy – Cậu ta nhìn Hiểu Đồng giọng trầm ấm đáp.
- Cám ơn anh – Hiểu Đồng nhẹ giọng nói.
- Cô tên gì ? – Cậu ta nhìn cô hỏi.
Hiểu Đồng hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.
- Sao anh lại muốn biết tên tôi.
- Tôi đương nhiên là muốn biết tên của người được mình đưa vào bệnh
viện rồi – Cậu ta thở dài đáp.
- Hiểu Đồng. Tên tôi là Hiểu Đồng.
Đôi mày cậu ta chau lại nhìn cô chăm chú, nhưng Hiểu Đồng không thể
biết ánh mắt ẩn giấu phía sau cái kính đen của cậu ta là gì, nhưng
sau đó cô thấy cậu ta gật gật đầu :
- Hiểu Đồng ! Cái tên đẹp lắm.
- Anh tên gì ? - Hiểu Đồng nhìn cậu ta khẽ hỏi
- Sao cô lại muốn biết tên tôi – Cậu ta nhìn Hiểu Đồng khóe môi hơi
xếch lên cười mà như không cười hỏi lại cô.
Hiểu Đồng bật cười vì biết anh ta đang nhại lại y chang câu hỏi của
cô. Cô cũng nhại lại y chang câu của cậu ta.
- Tôi đương nhiên là biết tên của người đã đưa mình vào bệnh viện
rồi.
- Thành Vinh. Tên tôi là Thành Vinh – Cậu ta suy nghĩ một lát rồi
trả lời, cũng vẫn nhại lại câu trả lời của cô.
Hiểu Đồng phì cười cũng gật gật đầu nhại lại câu trả lời của anh
ta.
- Thành Vinh. Cái tên đẹp lắm.
Lần này thì người cười lớn chính là anh ta. Hiểu Đồng thấy anh ta
cười vui vẻ thì trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ hơn, có lẽ vì bị anh
ta chọc cười mà tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng mình. Cô nhìn
cậu ta chân thành nói :