Tên này cũng chẳng thèm chờ đợi họ đến gần đã nhanh tay vung ra nắm
đấm cực mạnh. Vĩnh Phong và Thế Nam lặp tức né ra hai bên tạo thế
gọng kiềm, người tiền kẻ hậu nhất loạt nhắm vào bàn tay đang nắm
chìa khóa xe của tên rô bô.
Bị mấy cú chặt tay đau điếng của Thế Nam nhưng tên này nhất quyết
không buông tay. Hắn ta gồng người thúc ngược một cú đấm nhắm ngay
ngực Thế Nam một cú thật mạnh, Thế Nam hự lên một tiếng rồi bị đẩy
lùi ra sau mấy bước. Vĩnh Phong đứng ở phía trước, rút kinh nghiệm
giao chiến ở lần trước, cậu không phí sức mà đánh vào ngực tên này
vì hắn ta chẳng cảm thấy si nhê gì, cho nên cậu nhắm ngay yếu hầu
của tên trâu bò này mà đánh tới.
Đối với người học võ, mọi phần trên cơ thể đều được luyện tập rất
cứng cáp nhưng yết hầu, nách, và bộ phận sinh dục là những điểm yếu
dễ dàng bị tổn thương nhất. Nhưng cái trò làm tổn thương bộ phận
bên dưới chỉ có phụ nữ là thích sử dụng mà thôi. Cho nên khi tên
này lo đối phó với Thế Nam, cậu chọn đánh vào yết hầu, quả nhiên
tên này vừa bị đánh trúng thì đã bị loạng choạng ngay. Hắn ta lùi
lại sau mấy bước. Nhưng lập tức hắn ta gượm lại được ngay.
Hắn nuốt nước bọt một cái, cảm thấy cổ họng đau điếng, tức giận,
hắn ta đưa tay quẹt miệng đã trào ra ít nước bọt, **** thề mấy
tiếng rồi lao ngay vào Vĩnh Phong, lần này hắn ta phòng bị rất kỹ
càng, không cho cậu có cơ hội phục kích. Vĩnh Phong lặp tức lùi lại
né tránh, « tránh voi chẳng xấu hổ nào », cậu không cần phí sức đở
những cú phản đòn như trời giáng của hắn ta.
Lần trước, Vĩnh Phong dùng kế chật vật mới trói được tên này trong
sợ dây nịt của mình, lần này hắn ta học được một bài học rồi nên
hắn ta không cho cậu có cơ hội nghĩ ngơi cũng như có thể tháo dây
nịt nữa. Hắn ta liên tiếp lao ra đánh đấm Vĩnh Phong. Vĩnh Phong
chật vật né đòn của hắn ta. Thế Nam cũng gìm cơn đau lại lao đến
đạp cho hắn ta một cú từ phía sau, khiến hắn chúi nhũi sém chút té
dập mặt. Cả hai cùng nhào tới đánh ngục hắn ta, nhưng với sức khỏe
như trâu, hắn ta đâu dễ bị cả hai hạ gục. Bàn tay nắm chìa khóa vẫn
bóp chặt, không cách nào mở ra được. Cúi cùng hắn ta cũng có thể
đứng dậy, quay lưng tức giận nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam đang bắt
đầu thở dốc. Những cuộc chiến đã làm hao tổn sức lực của hai
người.
Cả hai gập người thở dốc nhìn nhau, Thế Nam gật đầu ra hiệu cho
Vĩnh Phong. Cả hai cố sức lao tới tên rôbô này. Thế Nam nhanh chóng
lao đến chụp lấy cánh tay có sức mạnh ghê gớm của hắn ta giữ chặt.
Còn Vĩnh Phong cong hai đầu ngón tay trỏ và giữa lại tấn công vào
nách của hắn ta. Cậu đấm liền mấy cái thật mạnh vào nách, bộ phận
nhạy cảm của hắn ta, hắn ta liền quằng vại kêu la, cố thoát khỏi sự
kiềm chặt của Thế Nam, đồng thời bàn tay nắm chặt chìa khóa của hắn
ta vô tình thả lỏng và chiếc chìa khóc rơi xuống đất cái phịch.
Vĩnh Phong nhân lúc này đấm cho hắn ta một cú vào bụng ứ hự. Hắn
ngã phịch xuống đất.
Thế Nam liền cúi người xuống nhặt chìa khóa lên rồi thảy cho Vĩnh
Phong, hất đầu về phía chiếc xe ra lệnh :
- Đi đi ! Mau lên, thời gian sắp hết rồi.
- Cẩn thận – Vĩnh Phong e ngại nói.
Thế Nam gật đầu , Vĩnh Phong mới quay lưng chạy thiệt nhanh đến bên
chiếc mô tô chờ sẵn. Tra chìa khóa vào và phóng đi theo con dường
thẳng tiến ra bờ sông, chỉ còn lại Thế Nam một mình đối đầu với tên
rô bô. Thế Nam nhìn tên rô bô đang hậm hực tức giận vì bị cướp mất
chìa khóa thì khẽ cười.
- Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta đấu với nhau. Để xem lần trước
bạn tôi đã làm cách nào để thắng anh bạn.
Thế Nam giả vờ đưa tay sờ cằm suy nghĩ, sau đó khẽ cười đưa tay rút
dây nịt ra. Tên rô bô thấy vậy thì cười khinh bỉ :
- Mày nghỉ, tao ngu ngốc đến độ để cho tụi bây đánh bại chỉ bằng
một cách à.
Thế Nam chỉ nhã nhặn cười nói :
- Hình như vậy.
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng hàm chứa sự khinh thường rõ rệt, tên này
vừa nghe Thế Nam nói xong thì lửa giận bốc lên trên cái đầu trọc có
một vết sẹo lõm, vết tích của sợi dậy nịt Vĩnh Phong để lại. Một
dấu ấn khó phai nhòa, như nhắc nhở hắn ta, càng khiến hắn điên tiết
hơn nữa. Hắn ta lao đầu nhảy vào Thế Nam như một con trâu điên bị
chọc tiết.
Nhưng Thế Nam ngay từ đầu hoàn toàn không muốn đối đầu trực tiếp
với hắn ta. Sức lực của cậu đang yếu dần, cộng với vết thương đang
hành hạ một cách nhức nhói, cậu chọn cách đánh vòng. Tức là chọc
tức cho tên này lao vào cậu ra sức đánh đấm. Còn cậu chỉ nhàn nhã
đứng im đợi hắn ta lao đến như điên rồi từ từ lùi lại né tránh .
Hắn ta tấn công bên phải cậu né qua bên trái, hắn ta tấn công bên
trái, cậu né qua bên phải. Cứ từ từ chậm rãi một cách bình tĩnh như
thế khiến hắn ta càng điên máu hơn, cố gắng tấn công cậu nhiều
hơn.
Nhưng mỗi khi hắn ta tung một đòn cậu né tránh một đòn mà hoàn toàn
không có ý đánh trả. Còn cố ý xoay vòng vòng sợi dây nịt trong tay
như con rắn uốn lượn trước mặt hắn ta, mỗi khi hắn ta nhìn cậu bằng
con mắt hằn học thì cậu lại nhe răng nhún vai cười chọc tức một
cách lãng tử. Cho đến khi hắn ta hòng hộc thở như con chó khát
nước, khom người chống tay vào đầu gối thở một cách khó khăn, mồ
hôi đầm đìa chảy cả vào mắt hắn khiến mắt hắn cay xòe.
Hắn vừa đưa tay dụi mặt thì sợi dậy nịt trên tay Thế Nam đã đập vào
người hắn một cái đau điếng. Tuy vết thương không chảy máu nhưng mà
cũng khiến cho cái chỗ bị đập trúng nhức nhối đến độ hắn gần như
không thể cử động. Hắn tức tối lại bắt đầu lao vào Thế Nam lần nữa.
Thế Nam làm điệu bộ như xin mời khiến cơn giận của hắn ta càng dữ
dội. Cứ thế hắn ta xả hết sức trâu của mình ra cho đến khi kiệt
sức.
Thế Nam mới bắt đầu phản công, vừa quất, vừa đấm vừa đá cho hắn ta
một trận cho đến khi hắn ta ngã xuống. Cậu liền tung ra một cú đấm
quyết định vào mặt hắn ta khiến hắn ta lịm luôn không có cơ ngóc
đầu dậy.
Thế Nam hừa mũi, quẹt những giọt mồ hô trên trán nhìn cái kẻ chỉ có
sức mạnh mà không hề có đầu óc nằm dưới chân mình cười nhạt.
- Sao hả ! Bây giờ thì nhà ngươi đã thấy mình là đồ ngốc chưa, dùng
cách cũ vẫn có thể hạ ngục ngươi.
Nhưng chính vào lúc cậu đang đắc chí thì từ sau lưng cậu, cái tên
đàn em lúc nãy đã bắn đạn vào bánh xe của Vĩnh Phong cầm một thanh
gỗ từ từ tiến lại gần. Tên này nãy giờ vẫn âm thầm quan sát mà
không tham gia vào trận chiến bởi lẽ tên rô bô không muốn hắn can
dự vào. Nhưng bây giờ tên rôbô này đã bị một tên có dáng vẻ thư
sinh như Thế Nam hạ ngục một cách nhục nhã, hắn đàng phải lao vào
mà cách nhanh nhất là đánh lén.
Khi hắn ta sắp đến gần Thế Nam, thanh gỗ trong tay hắn ta giơ lên
cao chuẩn bị hạ xuống thì một bóng người nhỏ nhắn đã lao ra ôm chầm
lấy lưng của Thế Nam, hứng chịu một gậy vô cùng mạnh vào sau lưng.
Bàn tay bấm chặt vào lưng Thế Nam khẽ kêu lên một tiếng rồi thì
ngục xuống. Người con gái ấy chính là Đình Ân.
Cô ở trong xe, âm thầm quan sát trận đấu của Thế Nam và tên rôbô
kia. Lòng dạ rối bời đầy sợ hãi, chắp tay cầu khẩn cho Thế Nam
không sao. Cô vui mừng khi thấy Thế Nam đã đánh bại được tên rô bô
định chạy xuống đỡ cậu vì Thế Nam gần như muốn gục ngã. Tuy cậu chỉ
né tránh nhẹ nhàng nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực. Thì chính
lúc này, cô thấy tên đàn em cầm thanh gỗ âm thầm đến sau lưng Thế
Nam.
Đình Ân biết tên kia định làm gì, chỉ cần cô la to nhắc nhở thì Thế
Nam cũng có thể tránh được. Nhưng cái tâm lí hoảng sợ, lo lắng cho
người con trai mà mình yêu thương sắp bị hại, đã làm cô quên mất lý
trí, đôi chân chưa được bảo đã vội chạy đến dùng thân hình nhỏ nhắn
của mình đỡ một gậy kia.
Thế Nam quay người lại, nhìn thếy Đình Ân gục xuống đất, gương mặt
xinh đẹp đầy đau đớn thì căm phẫn nhìn tên đã gây ra tội kia bằng
ánh mắt giết người. Không một phút chần chừ cậu lao đến hạ đọ ván
hắn ta một cách không thương tiếc. Chưa bao giờ cậu mất bình tĩnh
như thế này. Lồng ngực căng cứng, trái tim đầy nhức nhối, cậu cúi
xuống ôm lấy Đình Ân khẽ gọi tên cô nhưng Đình Ân đã không thể nào
nghe được tiếng gọi dịu dàng đó nữa.
Vĩnh Phong cuối cùng vẫn chạy đến bờ sông, đón chờ cậu là rất nhiều
tên đầy vãm vỡ với vẻ mặt đầy sát khí giết.
- Tao cứ tưởng mày sẽ đến muộn chứ, vẫn còn được bảy phút. Giỏi lắm
– Tên đại ca vỗ tay cười đểu nói – Nhưng rất tiếc, mày chỉ có thể
đến một mình. Trong khi bọn tao ở đây lại có đến 5 người.
- Hiểu Đồng đâu ? – Vĩnh Phong không để ý đến lời chế nhạo của hắn
ta mà chỉ muốn biết tin tức của Hiểu Đồng.
- Quả thật mày yêu con bé lắm. Nhưng tao khuyên mày một câu, đàn
ông không nên xem trọng quá đàn bà như thế…
- Chỉ có những thằng bất lương như mày mới không biết quý trọng là
gì, một khi mày đã quý trọng ai thì dù là mất đi sinh mạng mày cũng
thấy là thích đáng – Vĩnh Phong cướp lời mắng.
- Tao đã có ý tốt muốn khuyên nhủ mày mà mày không nghe thì thôi.
Nói cho mày biết, con nhỏ đang ở trên chiếc xe kia – Tên đại ca vừa
nói vừa chỉ tay vào chiếc xe đằng xa.
Vĩnh Phong nhìn theo chiếc xe chẳng thấy Hiểu Đồng đâu, chỉ thấy
chiếc xe đang chạy với vận tốc rất chậm như thể em bé tập đi về
phía bờ sông, khoảng cách vẫn còn khá xa.
- Thấy rồi chứ - Tên đại ca nhếch mắt cười – Bây giờ mày muốn cứu
nó phải đánh gục hết tất cả bọn tao trong thời gian ngắn nhất nếu
không con bé và chiếc xe sẽ cùng nhau đi thăm hà bá dưới
sông.
Hắn ta vừa nói xong thì Vĩnh Phong đã lao ra đánh không hề nghĩ
ngợi gì thêm một chút nào nữa. Hắn ta chưa kịp chuẩn bị thì đã ăn
một nấm đấm ngã nhào xuống, mồm chứa đầy một ngụm máu. Hắn phu máu
ra, tức giận ra lệnh :
- Đánh chết mẹ nó cho tao.
Bọn đàn em cũng liền lao vào đánh Vĩnh Phong. Lần này, sức Vĩnh
Phong đã yếu, còn bọn này đều là một lũ trâu bò, cậu chỉ có thời
gian né đòn chứ chẳng có cơ hội phản đòn, còn bị trúng nhiều đấm
vào người. Trong lúc căng thẳng như thế này, đáng lẽ phải tập trung
tinh thần lo đối phó mấy tên này, nhưng Vĩnh Phong lại chỉ chú ý
đến chiếc xe có Hiểu Đồng đang từ từ tiến đến gần bờ sông, cho nên
càng bị ăn đòn nhiều hơn.
May mắn thay, ngay lúc đó, một đoàn xe đã chạy đến bao quanh lấy
bọn chúng, nhanh chóng tham gia vào cuộc chiến. Thiên Minh là người
chạy đến đấm mấy đấm vào tên đại ca khiến hắn ngã xuống, rồi đỡ
Vĩnh Phong kéo cậu ra khỏi cuộc chiến.
Nhưng Vĩnh Phong đã vằng ra khỏi tay Thiên Minh, giựt lấy một cái
cây gỗ trên tay một đàn em của Thiên Minh lao như điên đến bên
chiếc xe. Tên đại ca vừa lấy lại tinh thần thấy vậy vội móc cây
súng ra chĩa vào Vĩnh Phong bắn đùng một phát. Chẳng biết phát súng
ấy thế nào nhưng Thiên Minh đã lao đến đá văng khẩu súng trong tay
hắn ngăn không cho hắn ta nổ phát súng thứ hai. Rồi đá thêm một
phát vào mặt hắn ta, khiến hắn ta gục luôn không nhúc nhích.
Tiếng súng nổ vang trời, khiến mọi người giật nảy mình, đều quay
đầu nhìn theo nới phát ra tiếng súng.
Hiểu Đồng cũng bị tiếng súng đánh thức, cô giật mình ngồi dậy, thấy
tay mình bị trói ra sau, chiếc xe thì đang lao vào con sông trước
mặt. Cô hoảng hốt ngồi dậy xoay lưng tìm cách mở cửa thoát ra trước
khi chiếc xe lao xuống dòng sông lạnh ngắt kia. Nhưng cửa xe đã bị
khóa chặt, không cách nào mở ra. Hiểu Đồng hoảng hốt dùng chân đạp
đạp vào cánh cửa một cách hoảng loạn nhưng tất cả đều vô ích. Rồi
gương mặt Vĩnh Phong hiện ra bên cạnh chiếc xe, miệng gọi tên Hiểu
Đồng.
Hiểu Đồng cũng vừa khóc vừa gọi tên Vĩnh Phong. Cậu mở cánh cửa rất
nhiều lần nhưng không được. Liền dùng cái cây trên tay đập mạnh vào
cánh cửa nhưng cửa kiếng quá rắn chắc, vẫn chẳng si nhê gì. Cậu
tiếp tục vừa chạy theo chiếc xe vừa đập nhưng khi chiếc kính vừa
hiện ra những vết nứt thì chiếc xe đạ lao xuống bờ sông và chuẩn bị
chìm. Không một giây suy nghĩ, Vĩnh Phong lao theo chiếc xe xuống
sông. Rồi lần theo dấu kính bị nứt mà tiếp tục đập. Hiểu Đồng vừa
khóc vừa lắc đầu bảo cậu ngừng lại, cô không muốn cậu vì mình mà
phí công như vậy, lỡ như cậu có chuyện gì thì thà rằng cô
chết.
Cố gắng nín thở Vĩnh Phong vẫn tiếp tục đập, đến khi không khí bắt
đầu cạn, buồng phổi bắt đầu không chịu được áp lực của nước, thì
tấm kính bể ra. Nụ cười mừng rỡ hiện ra trên nét mặt cậu. Đưa tay
vào kéo Hiểu Đồng ra khỏi xe, cả hai cùng trồi lên khỏi mặt
nước.
Cuối cùng cả hai đã leo được lên trên bờ, Vĩnh Phong tháo dây trói
cho Hiểu Đồng rồi ôm chặt cô vào lòng, Hiểu Đồng cũng mừng rỡ ôm
chặt lấy cậu, bàn tay quấn ngay vùng eo của cậu. Nhưng đột nhiên
Vĩnh Phong rời khỏi bàn tay Hiểu Đồng ngã xuống. Một thứ chất nhờn
nhờn đỏ thẩm xuất hiện trên bàn tay Hiểu Đồng. Cô kinh hoàng nhìn
vào thân thể Vĩnh Phong.
Nơi vùng eo của cậu đã dính dầy máu và nó vẫn đang tiếp tục chảy
ra, Hiểu Đồng khũy xuống lay người cậu, yếu ớt gọi tên Vĩnh Phong
:
- Vĩnh Phong ! Anh sao rồi, trả lời em đi.
Nhưng Vĩnh Phong không thể trả lời, đôi mắt lim dim muốn khép lại.
Nước mắt Hiểu Đồng rơi không ngừng, cô mấp máy môi :
- Vĩnh Phong ! Anh đừng xảy ra chuyện gì hết. Hứa với em đi. .. Em
đi kêu người đến cứu anh.
Hiểu Đồng nói xong định đứng dậy đi tìm người thì Vĩnh Phong đã nắm
chặt lấy tay cô không buông, thều thào :
- Đừng đi ! Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu…
Vừa nói xong thì đôi mắt cậu nhắm lại, lịm dần. Hiểu Đồng nức nở
thét lên, rồi không chịu đựng được, cô ngã lên người cậu ngất
theo.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Chương 19 : Will let you love me again ( Sẽ để em yêu anh lần nữa
)
Cánh đồng trải đầy một màu vàng rực rỡ của hoa cúc, những ngọn gió
mơn man thổi nhẹ qua tai, mát rượi. Làm tung bay chiếc váy trắng
mỏng manh đang mặc trên người Hiểu Đồng, cô hít thật sâu đón nhận
những luồng gió đang từ từ thổi qua, cái cảm giác bình yên này thật
tuyệt biết bao nhiêu. Hiểu Đồng không biết tại sao cô lại đứng ở
đây, một mình lẻ loi trên cánh đồng này, chỉ biết rằng khi mở mắt
ra đã tấhy bầu trời xanh thẳm hòa vào màu vàng rực rỡ, cảnh thiên
nhiên thật tươi đẹp.
- Hiểu Đồng – Giọng nói dịu dàng đầy quen thuộc đang gọi từ sau
lưng cô ở khoảng cách khá xa.
Hiểu Đồng vội quay người lại, nhìn thấy một chàng trai đang bận một
chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây trắng đứng ở rất xa mình, làm
da rám nắng nổi bật giữa bộ quần áo màu trắng, đang vẩy tay mĩm
cười với cô. Nụ cười ấy thật rạng rỡ, gương mặt chàng trai thật
đẹp, khiến cho tim Hiểu Đồng đập mạnh. Cô nhìn kỹ vào gương mặt
tuấn tú ấy, mái tóc đen đang rủ xuống che một phần mắt trong hết
sức quyến rũ, đôi mắt đen lấp lánh như phát sáng, cái mũi cao thanh
tú, khóe môi cong tuyệt mỹ. Cô khẽ mĩm cười rồi chạy thật nhanh đến
bên Vĩnh Phong, cậu vẫn đang vẫy tay với Hiểu Đồng, miệng vẫn nở nụ
cười rạng rỡ.
Khoảng cách vốn dĩ không xa lắm nên chẳng mấy chốc Hiểu Đồng đã
chạy gần đến bên cạnh Vĩnh Phong. Cô dẫm lên những bông hoa cúc
vàng rực rở, bỏ qua những ngọn gió lượn quanh mình để chạy đến bên
Vĩnh Phong. Nhưng cô chợt khựng lại, gương mặt thoáng chút kinh
ngạc….
Vĩnh Phong không đứng trên cánh đồng nở đầy hoa cúc vàng như cô mà
đang đứng trên một chiếc thuyền gỗ mộc rất nhỏ giữa một dòng nước
có màu đỏ thẩm. Bình lặng vô cùng, chẳng hề chao đảo nhưng Vĩnh
Phong đã không còn cười rạng rỡ với cô nữa, đã không còn vẩy tay
với cô nữa mà bắt đầu theo dòng nước xoáy chìm dần xuống dòng sông
đỏ thẳm kia. Hiểu Đồng thét lên :
- Không….
Cô bật cả người ngồi dậy, toàn thân lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, mắt
từ từ mở ra. Đâp vào mắt Hiểu Đồng là một màu trắng tinh khiết. Một
bức tường được quét vôi trắng, chiếc rèm cửa sở màu trắng, chiếc
chăn đấp trên người cô màu trắng, chiếc giường cô nằm cũng màu
trắng, trên người cô là một sợi dây truyền dịch. Hóa ra chỉ là một
giấc mơ, cô thở phào nhẹ nhỏm.
- Hiểu Đồng ! Con tỉnh rồi – Giọng nói vui mừng của bà Cẩm Du reo
lên.
Hiểu Đồng vừa quay mặt lại nhìn thì đã nhận thấy mình bị ôm chầm
trong vòng tay của bà Cẩm Du. Cô cảm nhận được những giọt nước mắt
yêu thương đầy lo lắng của mẹ mình. Cô định đưa tay lên vỗ lưng an
ủi bà rằng cô không sao nhưng cảm thấy bàn tay mình bị một bàn tay
nắm chặt. Cô cúi nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cô, đó là một bàn
tay khỏe khắn rám nắng. Bàn tay rất quen thuộc, bàn tay này thường
nắm chặt lấy tay cô, luồn từng ngón vào bàn tay cô siết chặt. Trong
tim chợt có một cảm giác đau nhói, cô sợ hãi nhìn sang chủ nhân của
bàn tay đó.
Một gương mặt xanh sao, tái nhợt, đôi môi trắng bệch, đôi mắt nhắm
ghiền, trên mũi là ống thở oxi, xung quanh là đủ các máy móc, và
rất nhiều dây nhợ quấn trên người Vĩnh Phong. Trái tim đột nhiên co
thắt mạnh khi nhìn thấy con người đang nằm trên giường cách chiếc
giường cô chưa đầy một cánh tay, Hiểu Đồng gần như không thở được
kêu khẽ :
- Vĩnh Phong.
Bà Cẩm Du nghe Hiểu Đồng gọi tên Vĩnh Phong, bèn bỏ tay ra khỏi
người cô, quay sang nhìn Vĩnh Phong thở dài. Mẹ vừa rời khỏi mình,
Hiểu Đồng đã tung cái chăn trên người mình rồi lao đến bên cạnh
chiếc giường mà vĩnh Phong nằm. Toàn thân run rẩy, ngồi sát mép
giường của Vĩnh Phong, cô nhắm mắt lại, thì ra tất cả đều là sự
thật, chứ không phải cô đang mơ, môi mấp máy hỏi :
- Nói cho con biết anh ấy sao rồi.
Bà Cẩm Du lặng lẽ lau nước mắt, ngập ngừng rồi nói :
- Bác sĩ bảo nguy hiểm đã qua, nhưng viên đạn ghim khá sâu vào
khoang bụng, mất máu quá nhiều, phải chờ đợi Vĩnh Phong tỉnh lại
thì mới biết rõ. Cũng có thể là …
- Là sao hả mẹ - Hiểu Đồng dồn dập hỏi.
- Cũng có thể là không tỉnh lại – Bà Cẩm Du quay mặt đi trả
lời.
- Không thể nào ! Không thể nào ! – Hiểu Đồng chống hai tay xuống
giường lắc đầu không tin vào chính đôi tai mình, cô chẳng muốn tin
những lời nói đó.
Bà Cẩm Du đi đến bên Hiểu Đồng vỗ về an ủi :
- Hiểu Đồng, con đừng xúc động như thế, con ngất đã hai ngày rồi,
bây giờ cần nghỉ ngơi cho mau lại sức.
Hai ngày, cô đã bất tỉnh hai ngày rồi, Vĩnh Phong cũng như vậy hai
ngày rồi sao. Mất máu quá nhiều, cô đúng là đã thấy máu chảy ra từ
vết thương quá nhiều. Có thể là không tỉnh lại … Hiểu Đồng nhắm
chặt mắt cố kìm nén nỗi đau đang thổn thức trong lòng, bàn tay đầy
ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay cô, cô đưa bàn tay đó áp vào má mình, để
cho những giọt nước mắt thấm vào làn da rám nắng kia.
Bà Cẩm Du thấy cảnh đó cũng nghẹn ngào nói :
- Nó đã nắm tay con như thế từ lúc ngất đi, mọi người tìm mọi cách
gỡ tay ra nhưng không thể nào gỡ ra được. Các bác sĩ phẩu thuật
cũng lúng túng một lát, cuối cùng quyết định để cả hai đứa vào
phòng phẩu thuật luôn. Thằng bé thật ngốc ghếch, vẫn cứ nắm chặt
lấy tay con không rời ra.
« Anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu » - Đó là câu nói cuối cùng
của Vĩnh Phong trước khi ngất đi. Hiểu Đồng bồi hồi nhớ lại. Một
cảm giác xúc động mãnh liệt tuôn trào trong tim khi cô cảm nhận
được tình yêu mà Vĩnh Phong dành cho mình thật quá to lớn. Còn cô
chẳng thể làm gì cho cậu, ngoài những dày vò thương tổn. Lặng lẽ
lau khô những giọt nước mắt nhìn ngắm gương mặt đã gầy đi rất nhiều
và đang tái nhợt kia.
Bà Cẩm Du bước đến vỗ nhẹ vai Hiểu Đồng an ủi, Hiểu Đồng liền hỏi
:
- Mẹ có biết mọi người ra sao rồi không ?
Bà Cẩm Du chưa kịp nói gì thì Thiên Minh đã lên tiếng trả lời, nãy
giờ cậu vẫn ngồi im lặng để cho mẹ con Hiểu Đồng nói chuyện với
nhau.
- Mọi người nói chung là ổn cả.
Lúc này Hiểu Đồng mới phát giác ra sự có mặt của Thiên Minh. Rồi
cậu bước đến kể cho Hiểu Đồng nghe mọi chuyện từ đầu tới đuôi. Cậu
có hơi đau lòng khi kể chuyện Đình Ân bị đánh ngất xỉu. Hiểu Đồng
vừa nghe xong thì lo lắng hỏi :
- Vậy bây giờ Đình Ân ra sao rồi.
- Em yên tâm, cô ấy không sao rồi. Có điều cú đánh rất mạnh cũng
ảnh hưởng đến xương cốt, bác sĩ bác phải nằm tĩnh dưỡng ba tuần,
không được đi lại nhiều để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Thế Nam
đang chăm sóc cho cô ấy. Đình Khiêm tức giận vô cùng đã đánh cho
tên kia thêm một trận nữa. Anh nghĩ sau này hắn ta sẽ không còn có
thể cầm gậy đánh người được nữa.
Hiểu Đồng nghe xong thì cảm thấy yên lòng. Nhưng thật ra, Thiên
Minh chỉ nói thế để Hiểu Đồng yên tâm mà thôi, chứ một cuộc chiến
chém giết thế này thường để lại hậu quả và thương tật rất
lớn.
- Bọn họ thì sao – Hiểu Đồng bất giác ghê tởm đến buồn nôn khi nhắc
đến những kẽ độc ác kia.
- Bọn chúng điều đã bị tóm hết. Có điều vụ việc này quá lớn, luật
sư của bọn anh đang thương lượng với cảnh sát. Dù sao chúng ta cũng
là người bị hại cho nên mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa, có điều ….-
Thiên Minh ngập ngừng.
- Có điều thế nào ? – Hiểu Đồng không thể kìm nén hỏi.
- Có điều bọn chúng đổ hết mọi tội lỗi cho giám đốc Vũ Triết , nói
rằng ông ta là kẻ chủ mưu đằng sau tất cả mọi việc. Cho nên có lẽ
lão Béo sẽ bị xử rất nhẹ, bởi vì lão chỉ là người trung gian và
không thật sự trực tiếp tham gia vào kế hoạch trả thù Vĩnh Phong.
Có lẻ hắn ta chỉ bị phạt tù 3 năm, nhưng em yên tâm, luật sư của
bọn anh đang kiến nghị gia tăng mức án.
Hiểu Đồng gật đầu, sao cũng được, chỉ cần mọi người bình an, rồi
chợt nhớ ra điều gì, Hiểu Đồng vội hỏi :
- Còn bé Đường, bé Đường thế nào rồi.
- Nó không sao, chỉ hơi hoảng sợ một chút, bác sĩ bảo chỉ cần cho
nó ngủ một giấc là yên ổn thôi. Con bé giống tính con, rất cứng
rắn. Mẹ đã gửi nó cho vợ chồng bác Trung chăm sóc giùm – Bà Cẩm Du
vội trấn an cô.
Hiểu Đồng quay lại nhìn mẹ, cô phát hiện gương mặt bà rất hốc hác,
một quầng thâm đen trên mắt hiện ra rất rõ.
- Mẹ mau về nhà đi, bây giờ con không sao rồi. Chắc mẹ đã ở đây từ
lúc con được đưa vào phải không ? Mẹ mau về nghỉ ngơi đi.
- Mẹ không sao.
Nhưng Hiểu Đồng nhất định không chịu cho bà ở lại, bắt bà phải về
nhà nghĩ ngơi. Bà đã chịu quá nhiều cú sốc, cô sợ rằng bệnh tim của
bà tái phát. Cuối cùng bà Cẩm Du cũng nhượng bộ đi về, Hiểu Đồng
nhờ Thiên Minh đưa bà về. Sau đó có rất nhiều người ghé thăm hai
người, có cả Quốc Bảo và Thế Nam nhưng Hiểu Đồng đều đuổi họ về nhà
nghỉ ngơi. Hữu Thiên và bác sĩ Hữu Nhân cũng có ghé thăm.
Cuối cùng trời sụp tối chỉ còn lại Hiểu Đồng và Vĩnh Phong trong
căn phòng vắng lặng đó. Đây là căn phòng cao cấp của bệnh viện nên
có đầy đủ trang thiết bị, vật dụng cao cấp. Nhưng điều này làm cho
căn phòng cô vạnh hơn.
Trên bàn là tô cháo nóng còn đang bốc khói, nhưng Hiểu Đồng chẳng
buồn đụng đến, cô chẳng có lòng dạ nào để ăn, bàn tay vẫn bị tay
Vĩnh Phong nắm chặt, nhưng hiểu Đồng không có ý định rút ra.
Hiểu Đồng vẫn ngồi bên cạnh Vĩnh Phong, im lặng vuốt ve gương mặt
hao gầy kia, gương mặt vốn nhẵn mịn của Vĩnh Phong đã xuất hiện vài
sợi râu con, sờ vào nhột tay.
Cuối cùng Hiểu Đồng ngã rạp người xuống trên ngực Vĩnh Phong thì
thầm :
- Vĩnh Phong, anh có nghe em gọi không. Anh mau tỉnh dậy đi, em có
chuyện muốn nói với anh. Có ba chữ em muốn nói với anh, anh có muốn
nghe không. Nếu muốn nghe thì anh mau tỉnh dậy đi…Ba chử này em chỉ
muốn nói với mình anh thôi, nếu anh còn không chịu mở mắt bây giờ,
sau này em sẽ không nói ba chử này nữa đâu…..
Sau đó, Hiểu Đồng thì thầm kể chuyện mọi người cho Vĩnh Phong nghe,
cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu. Sau đó cô đặt một nụ hôn dài
lên mắt. lên mũi cậu, thầm cầu nguyện với ông trời cho Vĩnh Phong
được tỉnh lại, dù có muốn cô đánh đổi bất cứ thứ gì cô cũng chấp
nhận. Những giọt nước mắt cứ nghĩ đã khô từ lau nay lại bắt đầu rơi
xuống cùng với một nụ hôn ấm áp nơi bờ môi của Vĩnh Phong. Giọt
nước mắt của Hiểu Đồng rơi trên gương mặt lạnh giá của Vĩnh Phong
làm nó trở nên ấm áp.
Một tiếng pít rất lớn ở máy đo nhịp tim của Vĩnh Phong kêu lên, lát
sau đôi mắt cậu từ từ mở ra, khẽ chớp mi mấy cái, bởi vì giấc ngủ
đã quá lâu, cậu chìm trong bóng tối nên vẫn chưa tểh nào quen với
cái ánh sáng hừng hừng bên ngoài. Trong sự mờ ảo cậu thấy gương mặt
Hiểu Đồng từ từ hiện rõ nét trước mặt mình, gương mặt cô nhòe nước
mắt nhưng khóe môi cong cong nở nụ cười.
- Vĩnh Phong ! Anh tỉnh rồi – Hiểu Đồng mừng rỡ đưa tay quẹt nước
mắt trên mặt reo lên.
Vĩnh Phong không trả lời, gương mặt hơi nhăn lại vì vết thương bị
đau.
- Anh không sao chứ ? – Hiểu Đồng lo lắng hỏi, cô quay người nhìn
về vết thương của Vĩnh Phong.
Trong lòng Vĩnh Phong biết bao vui sướng khi gương mặt Hiểu Đồng
hiện ra trước mặt mình một cách bình an. Cậu nhìn kỹ gương mặt mà
cậu yêu thương vô cùng, rồi đưa tay lên định vuốt ve gương mặt cô,
muốn hỏi cô còn đau không. Cậu vẫn còn nhớ, lúc đưa cô lên bờ,
gương mặt cô hơi bị sưng đỏ hình như rất đau. Nhưgn bàn tay đang
định đưa lên lại dừng lại ở trên không, Vĩnh Phong nhíu mày một cái
rồi từ từ nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.
Thế biểu hiện hơi khác lạ của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng tưởng cậu bị
đau nên định đứng dậy :
- Anh bị đau à. Để em đi gọi bác sĩ.
Nhưng vừa định đứng lên liền bị bàn tay Vĩnh Phong giữ chặt lại, cô
quay đầu nhìn cậu, cậu không nói gì cả, chỉ nhắm mắt im lặng. Hiểu
Đồng cứ nghĩ cậu bị thương nên thấy mệt cũng không hỏi thêm gì ,
đưa tay nhấn nút gọi y tá.
Lát sau y tá đến rồi, bác sĩ đến. Kiểm tra tổng quát xong, bác sĩ
quay sang Hiểu Đồng nói :
- Cậu ấy đã tình lại thì không còn gì nguy hiểm nữa, bây giờ chỉ
cần tỉnh dưỡng cho lại sức, không được cử động quá nhiều, kẻo ảnh
hưởng vết mổ.
Nói rồi, bác sĩ bỏ đi ra ngoài. Không khí trong phòng tự nhiên ngột
ngạt vì thái độ rất kỳ lạ của Vĩnh Phong, cậu chẳng nói gì làm Hiểu
Đồng cũng chẳng thể mở miệng. Ngồi yên như vậy riết, Hiểu Đồng muốn
đi vệ sinh, cô bèn rụt tay ra, nhưng Vĩnh Phong vẫn nắm chặt lấy
tay cô, dường như càng siết chặt hơn.
Hiểu Đồng ấp úng nói :
- Vĩnh Phong buông tay em ra có được không.
Tay Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong siết chặt đau điếng, nhưng trả lời cô
chỉ là cái siết chặt hơn. Cuối cùng Hiểu Đồng đành thở dài nói
:
- Em…em muốn đi vệ sinh.
Cả người Vĩnh Phong căng cứng khi Hiểu Đồng định rụt tay ra khỏi
tay cậu. Nhưng khi nghe cái lí do muốn rút tay ra của cô thì cậu
mới thấy nhẹ nhõm, từ từ thả tay cô ra.
Hiểu Đồng thấy vậy cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng đi vào
tolet, lát sau cô trở ra thì thấy Vĩnh Phong kéo tấm chăn lên phủ
cả mặt. Hiểu Đồng thở dài bước đến ngồi xuống mép giường kéo tấm
chăn ra nói :
- Vĩnh Phong ! Em biết là anh đang giận. Giận em không chịu nói với
anh, nhưng mà tại vì em không muốn anh có chuyện gì cho nên mới làm
vậy. Em biết là em sai rồi, là tại em quá ngốc, là tại em suy nghĩ
quá nông cạn, khiến anh lo lắng thêm . Còn báo hại anh và mọi người
lao vào nguy hiểm. Anh đừng giận nữa được không.
Những ngày tiếp theo đó, Hiểu Đồng mới thấy được cơn giận của Vĩnh
Phong đáng sợ đến thế nào. Dù cô có cố gắng gợi chuyện bao nhiêu,
Vĩnh Phong cũng không thèm trả lời. Mọi người đến thăm, cậu thỉnh
thoảng cũng nói dăm ba câu nhưng chẳng mở miệng nói với Hiểu Đồng
câu nào cả. Đến khi Đình Ân khỏe khắn vào thăm, Vĩnh Phong vẫn
không thèm nói chuyện với Hiểu Đồng. Những khi chỉ còn có hai người
trong phòng, Hiểu Đồng chỉ còn cách cắn môi để không bật khóc trước
sự lạnh nhạt của Vĩnh Phong.
Đang thất thiểu về nhà, Hiểu Đồng vừa ra khỏi bệnh viện thì một
chiếc xe bóng loáng đã chạy đến bên cạnh, một người đàn ông còn trẻ
mặc một bộ comple bước xuống xe đi đến trước mặt Hiểu Đồng nói nhỏ.
Cô quay người nhìn vào cái người cực kỳ sang trọng và quý phái
nhưng rất lạnh lùng trong xe thở dài ngẫm nghĩ : » Cuối cùng cũng
đã đến… »
Buổi tối, Hiểu Đồng lại đến bệnh viện, tay xách một cái cà mên thức
ăn. Vĩnh Phong đã khỏe lại rất nhiều, đang đứng bên cửa sổ nhìn ra
ngoài, biết Hiểu Đồng đến nhưng cậu không quay lưng lại.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Đặt ca mên cơm xuống bàn, Hiểu Đồng bước đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong
từ sau lưng. Dụi đầu vào lưng cậu, làm nũng nói :
- Vĩnh Phong ! Anh đừng giận nữa có được không. Em biết mình sai
rồi. Muốn trừng phạt em cũng không cần phải lâu như vậy. Đừng giận
nữa nha nha…
Nhưng Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ im lặng khoang tay tiếp tục nhìn
ra bên ngoài. Hiểu Đồng cảm thấy thất vọng tràn trề, cô thở dài
buông tay ra nói :
- Nếu anh không muốn gặp em thì em về đây. Cơm em để trên bàn, anh
nhớ lấy ăn nha.
Hiểu Đồng thất thiểu quay lưng đi, còn quay lại nhìn xem Vĩnh phong
có phảnn ứng hay không nhưng cậu chẳng có một phản ứng nào. Hiểu
Đồng thở dài quay đi. Nhưng cô vừa đi được mấy bước đã bị kéo lại
rất mạnh, chưa kịp hoàn hồn thì môi mình đã bị ai kia miết chặt.
Vòng tay ôm lấy người cô rất chắc, bất giác Hiểu Đồng cũng choàng
tay qua cổ Vĩnh Phong đáp lại nụ hôn của cậu.
Nụ hôn này không giống những nụ hôn trước đây. Nó cuồng nhiệt hơn,
ẩn chứa sự chiếm hữu, chứ không chứa đựng sự dịu dàng. Đầu óc Hiểu
Đồng choáng voáng cả lên, cô không còn ý thức được gì cả. Nụ hôn
khao khát đầy mãnh liệt này mong muốn đã từ lâu. Khoang miệng nhanh
chóng bị hé mở, bị một cơn bão tố điên cuồng quét qua đến độ cô
muốn ghẹt thở. Muốn ngừng lại nhưng lại tham lam không muốn rời đi
nên cứ tiếp tục cho đến khi gương mặt ửng lên cực độ, tưởng chừng
như chỉ thêm một giây nữa thôi thì ngừng thở thì nụ hôn kia mới từ
từ nới lỏng ra. Hiểu Đồng hít lấy hít để không khí chung quanh.
Nhưng lưỡi của cậu vẫn lượn vòng quanh bờ môi cô liếm nhẹ.
Vĩnh Phong kéo cô ngã xuống giường, cả thân trên đè lên người cô,
đặt lên cổ cô những nụ hôn bỏng rát, đi khắp nơi. Một chiếc cúc áo
của Hiểu Đồng bật mở, môi Vĩnh Phong trượt sâu xuống dưới. hiểu
Đồng hoảng hốt kêu lên :
- Vĩnh Phong, anh làm gì vậy, đây là bệnh viện mà.
- Tiêu độc – Vĩnh Phong cộc lốc trả lời, môi vẫn không ngừng rà sát
trên người cô.
Đến lúc này Hiểu Đồng mới vỡ lẽ, hóa ra không phải giận cô vì tự ý
bỏ đi một mình mà là …GHEN. Hôm đó, lúc vào nhà vệ sinh, Hiểu Đồng
đã phát giác trên người mình vẫn còn đầy những vệt đỏ tuy đã lặn
bớt nhưng vẫn trông thấy rõ. Đó chính là những dấu hôn mà Đại Bình
đã để lại.
Hiểu Đồng bỗng cảm thấy thật ấm ức, rõ ràng cô là người bị hại mà,
sao lại vô cớ giận cô cơ chứ. Làm mấy ngày nay cô thấp thỏm trong
lòng không yên. Cứ tưởng là do lỗi của mình chứ nào ngờ anh chàng
đang nổi máu ghen.
- Thật ra em và Đại Bình vẫn chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Đừng nói nữa, anh không muốn nghe – Vĩnh Phong ngắt lời.
- Nhưng mà …- Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì phải nuốt những lời
ấy vô bụng vì Vĩnh Phong lại tìm đến môi cô quấy nhiễu.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vĩnh Phong luyến tiếc
buông Hiểu Đồng ra, kéo cô ngồi dậy.
Đình Ân và Thế Nam cùng Quốc Bảo đang đẩy cửa bước vào. Vĩnh Phong
và Hiểu Đồng mỗi người một ngã không gian thật mờ ám. Vĩnh Phong
sắc mặt đã vui vẻ trở lại chứ không lạnh lùng như mấy ngày trước,
còn Hiểu Đồng gương mặt ửng hồng, cặp mắt long lanh, đôi môi sưng
mọng, ai nấy nhìn nhau mĩm cười thầm.
- Hai người đã làm gì trước khi tụi này bước vào, khai ra mau –
Đình Ân mĩm cười trêu ghẹo.
- Còn gì nữa …haha..tất nhiên là đang.. – Quốc Bảo chụm hai bàn tay
lại rồi chập vào nhau ý chỉ nụ hôn phụ họa cùng Đình Ân.
Vĩnh Phong chỉ cười không nói gì, Hiểu Đồng xấu hổ quá đành chối
:
- Làm gì có, mình và Vĩnh Phong chỉ đang bàn nhau sẽ cùng đi chơi
sau khi thi xong mà thôi.
Mọi người nghe vậy chỉ cười không trêu ghẹo thêm nữa. Mọi người về
hết rồi, Hiểu Đồng ngã người dựa vào lòng Vĩnh Phong nhưng vẫn cố
tránh vết mỗ của cậu. Vĩnh Phong ôm lấy Hiểu Đồng hỏi :
- Sao tự nhiên em lại muốn cùng anh đi chơi vậy.
- Vì em muốn cho anh cơ hội đeo đuổi em – Hiểu Đồng cười khì khì
trả lời.
- Haiz ! Vậy hòa ra anh vẫn chưa theo đuổi được em à – Vĩnh Phong
hôn lên tóc Hiểu Đồng nheo mắt hỏi.
- Phải để anh đeo đuổi em nhiều lần thì em mới cam tâm tình nguyện
yêu anh đến suốt đời. Không chịu sao.
- Chịu, tất nhiên anh chịu rồi, anh cầu còn không được nữa là –
Vĩnh Phong cười nói rồi lại nụ hôn lên môi cô.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng được xuất viện, hai người họ lại bận rộn
với kỳ thi cử. Vì lúc trước Hiểu Đồng và mẹ tá túc ở nhà của Hữu
Thiên cho nên Vĩnh Phong bắt hai người phải chuyển về nhà cậu. Bà
Cẩm Du thấy tình cảm của Vĩnh Phong và Hiểu Đồng như thế cũng không
nỡ bắt ép hai đứa nữa đành theo Hiểu Đồng dọn đi. Khi hai mẹ con ra
đi, Hữu Thiên luyến tiễn đưa tiễn. Hiểu Đồng quay lại áy náy nhìn
Hữu Thiên nói :
- Xin lỗi anh Hữu Thiên.
- Khờ quá ! Là do anh tự nguyện mà. Chúng ta không thể làm người
yêu cũng có thể làm bạn mà. Từ hôm nay anh sẽ xem em như em gái, có
chuyện gì cần giúp đỡ hãy đến tìm anh nha – Hữu Thiên cười nói
nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự buồn bã.
Ngay từ đầu, cậu đã biết mình thua rồi, nhưng mà cậu không muốn từ
bỏ một cơ hội nào để được ở bên cạnh cô. Nhưng khi hay tin Hiểu
Đồng và Vĩnh Phong nhập viện, cậu chạy đến thì biết rằng mình đã
bại trận không còn một chút hy vọng này. Bàn tay của Vĩnh Phong nắm
chặt lấy tay Hiểu Đồng không rời dù đang ở trong tình trạng nguy
kịch. Cậu đã biết mình không bao giờ có thể thắng được chàng trai
này.
Hiểu Đồng ngập ngùng nhìn Hữu Thiên, cảm kích sự rộng lượng của
cậu, lát sau cô mới nói :
- Cám ơn anh. Em đi đây.
- Ừ !
Vĩnh Phong cảm thấy rất vui vì bà Cẩm Du đã đồng ý chuyển về nhà
cậu nhưng sau đó cậu mới biết rằng cậu đã tự lấy đá đập vào chân
mình. Bởi vì so với trước đây, lúc chỉ có bé Đường và Hiểu Đồng thì
cậu phải đứng đắn, nay lại càng phải nghiêm chỉnh hơn trước mặt bà
Cẩm Du.
Hiểu Đồng cũng không tùy tiện bước vào phòng Vĩnh Phong, hai người
chẳng dám đứng gần nhau chứ đừng nói đến thân mật bởi vì sợ bà Cẩm
Du bắt gặp. Dù rằng bà Cẩm Du đối xử với Vĩnh Phong rất thân mật
nếu không muốn nói có phần thương yêu chiều chuộng.
Chỉ có những lúc hai người cùng đi học mới có cơ hội bên nhau. Vĩnh
Phong cứ nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng nhìn cô ấu yếm trong lúc lái
xe. Chỉ đến giờ giải lao, hai người mới tìm một nơi yên tĩnh để bên
nhau.
Hiểu Đồng ngồi trong lòng của Vĩnh Phong đưa tay đùa nghịch chiếc
cúc áo của Vĩnh Phong, đùa chán cô luồn tay vào vòm ngực vạm vỡ của
Vĩnh Phong vẽ vẽ những hình trái tim bên ngực trái của cậu, gương
mặt mơ màng cắn nhẹ vào phần xương quai xanh của cậu khiến Vĩnh
Phong bị kích động rên khẽ một tiếng, Hiểu Đồng bật cười khúc
khích. Hoàn toàn không biết hành động của mình được xem là khiêu
khích đối phương làm bậy. Các nơron trong người Vĩnh Phong căn cứng
lại nhưng cậu cố kìm xuống, nhưng Hiểu Đồng vẫn cứ nghịch ngợm cắn
hết chổ này đến chỗ khác, bàn tay cũng chẳng chịu để yên mà cứ
nghịch ngợm. Hiểu Đồng nhìn gương mặt chịu đựng khổ sở của Vĩnh
Phong thì cười lớn, cuối cùng quyết định buông tha cho cậu. Cô chu
rúc vào lòng Vĩnh Phong nói :
- Em muốn xin nghỉ ít hôm ở tiệm để ôn thi.
- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu
lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn.
- Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết
là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi.
Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu
hiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục
đích mà.
- Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu
hỏi.
- Thì tại vì anh là ông chủ mà…
- Vậy thì sao hả - Cậu có tình hỏi tới.
- Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao –
Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu.
Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm
thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống
mĩm cười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói :
- Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em.
- Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn
Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay
nâng cằm Hiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô
mút mạnh, làm cho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng
váng theo từng nụ hôn của cậu.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đi chơi,
địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vài
câu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi,
Vĩnh Phong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con
bé.
Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ,
Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô
phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp.
Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của Vĩnh
Phong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của
Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được
hít thở không khí này thì thật là tuyệt.
Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi :
- Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy.
Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về
xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn
giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là
những chiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu.
Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng,
nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là
hai người đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp
tân đăng ký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú
vào tờ báo trước mặt.
Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang ký xong
chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phong
móc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả
lại. Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra
trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất.
Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa khóa thì Hiểu Đồng bước đến
mĩm cười với cô tiếp tân mắng nói :
- Chị à, tụi em chỉ cần một phòng thôi, tụi em là vợ chồng mới cưới
mà.
- Ừm…- Vĩnh Phong không trả lời chỉ ừ hử cho qua chuyện, bắt đầu
lấy lại hơi thở vừa bị Hiểu Đồng làm rối loạn.
- Em muốn hỏi là liệu em có bị trừ lương hay không ? Anh cũng biết
là đồng lương của em vốn eo hẹp mà – Hiểu Đồng nũng nịu hỏi.
Vĩnh Phong nheo mắt nhìn Hiểu Đồng rồi cười thầm. Bây giờ thì cậu
hiểu ý đồ đen tối của cô rồi, cái trò quấy nhiễu này vốn là có mục
đích mà.
- Sao lại hỏi anh chuyện đó – Vĩnh Phong giả vờ không hiểu
hỏi.
- Thì tại vì anh là ông chủ mà…
- Vậy thì sao hả - Cậu có tình hỏi tới.
- Chẳng lẽ anh không thể cho bạn gái mình nghỉ vài ngày được sao –
Hiểu Đồng phụng phịu ngước đôi mắt đẹp của mình nhiều cậu.
Hai chữ « bạn gái » thốt ra khỏi môi Hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong cảm
thấy thật ngọt ngào. Cậu siết chặt vòng tay quanh em cô, cúi xuống
mĩm cười một cách tinh quái nhìn Hiểu Đồng rồi nói :
- Cái đó còn tùy thuộc biểu hiện của em.
- Biểu hiện gì – Hiểu Đồng ngơ ngẩn hỏi, đôi mắt cứ chớp chớp nhìn
Vĩnh Phong khiến cậu bật cười trước vẻ đáng yêu của cô. Lấy tay
nâng cằm Hiểu Đồng lên rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng của cô
mút mạnh, làm cho gương mặt Hiểu Đồng đó bừng lên. Đầu óc choáng
váng theo từng nụ hôn của cậu.
Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc, hai người vui vẻ cùng nhau đi chơi,
địa điểm chọn chính là bãi biển. Bà Cẩm Du chỉ dặn dò hai đứa vài
câu rồi đưa tiễn ra ngoài xe. Bé Đường thì cứ khóc đòi theo mãi,
Vĩnh Phong phải hứa mua thật nhiều quà về cho mới dỗ được con
bé.
Lần này đi du lịch nên Vĩnh Phong chọn chiếc xe mui trần màu đỏ,
Hiểu Đồng chẳng biết hiệu gì, cô mù mờ trước các hiệu xe. Nhưng cô
phải khẳng định là chiếc xe này rất đẹp.
Chiếc xe mui trần lướt rất nhanh, gặp khả năng lái xe của Vĩnh
Phong vốn rất tuyệt, chiếc xe chạy cứ như bay. Mái tóc đen mượt của
Hiểu Đồng cứ tung bay trong gió không ngừng rồi rối lên. Nhưng được
hít thở không khí này thì thật là tuyệt.
Hiểu Đồng nhìn ngắm chiếc xe đã đời rồi quay sang hỏi :
- Thật ra anh có tất cả bao nhiêu chiếc xe vậy.
Vĩnh Phong chỉ cười, kéo tay Hiểu Đồng ngã vào người mình. Nói về
xe, bản thân cậu cũng không rõ là mình có bao nhiêu chiếc nữa, đơn
giản thấy hứng thú thì mua, nhưng cũng ít khi sử dụng, chủ yếu là
những chiếc xe đua mới làm bạn mỗi ngày với cậu.
Nhà Vĩnh Phong có một biệt thự rất đẹp, lại có bãi biển riêng,
nhưng do người trông coi bị bệnh nên vẫn chưa quét dọn xong. Thế là
hai người đành qua đêm tại khách sạn. Vĩnh Phong lại gần quầy tiếp
tân đăng ký phòng, còn Hiểu Đồng ngồi ở bộ sofa chờ đợi, chăm chú
vào tờ báo trước mặt.
Hiểu Đồng thỉnh thoảng nhìn về phía Vĩnh Phong xem cậu đang ký xong
chưa, vì thấy lâu rồi mà vẫn chưa đăng ký xong. Cô thấy Vĩnh Phong
móc trong bóp ra hết tấm thẻ này đến tấm thẻ khác nhưng đều bị trả
lại. Hình nhưng gương mặt cậu hơi nổi giận, cậu bực tức lấy tiền ra
trả. Vĩnh Phong mướn hai căn phòng sang trọng nhất.
Khi cô tiếp tân đưa cho cậu hai chìa khóa thì Hiểu Đồng bước đến
mĩm cười với cô tiếp tân mắng nói :
- Chị à, tụi em chỉ cần một phòng thôi, tụi em là vợ chồng mới cưới
mà.