Lamborghini Huracán LP 610-4 t




Chương 18 : ( tiếp theo - 4)

Trong căn nhà hoang vắng vẻ, bọn đàn em thì ngồi ngáp ngắn ngáp dài canh gác bên ngoài. Bên trong một người đàn ông to béo và một tên đô con có vẻ mặt bặm trợn đang ngồi phì phò điếu thuốc bên cạnh chai rượu vang đắt tiền. Gã nào gã nấy, gương mặt đầy giang xảo, mỗi một tên đều mang trong người một ý nghĩ riêng, nhưng chẳng tên nào thể hiện ra trên nét mặt để cho tên kia biết được ý nghĩ của mình.
Không gian tràn đầy khói thuốc lá, nhưng chẳng thể xua được ánh mắt lạnh như dao găm ẩn đằng sau mắt kính của một chàng thanh niên.
Cuối cùng lão béo lên tiếng trước :
- Chuẩn bị thế nào rồi ?
- Yên tâm, mọi thứ đã đâu vào đấy, lần này nhất định không để cho thằng khốn đó chạy thoát đâu – Tên đại ca nhếch môi cười gằm, tay dụi dụi điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, ánh mắt lóa lên cái nhìn cực kì nham hiểm.
Liếc mắt nhìn về phía một tên thanh niên khác đang ngồi lặc lòe trên chiếc xe lăn, đầu ngẹo qua một bên ghế, thỉnh thoảng cả người hắn ta giật giật lên như bị động kinh. Trông bộ dạng tên này chẳng khác nào một kẻ ngờ nghệch. Tên đại ca không nén khỏi thở dài, trước bộ dạng của đứa em trai duy nhất của gã. Gã thấy hối hận vì chỉ lo chạy thoát thân mà quên mất đứa em trai còn lưu lại ở trong nhà. Gã hận Vĩnh Phong kẻ đã biến đứa em trai yêu thương nhất của gã thành một người như thế này.
« Tao sẽ cho mày nếm mùi ân hận như tao bây giờ, tao sẽ cho mày thấy cảnh người mày yêu thương nhất bị vày vò sống không bằng chết. Hãy chờ xem »
- Ông định xử sao với con bé đó – Lão béo bỗng nhiên hỏi tên đại ca, ánh mắt hắn ta có chút nham hiểm.
- Coi như là con nhỏ đó xui xẻo, ai biểu nó làm bạn gái ai không làm, lại đi làm bạn gái của cái thằng khốn đó. Cũng vì nó mà thằng em trai tôi mới bị như thế này, mất hết tương lai, phải để nó phục dịch cho em trai tôi chứ. Nếu nó dám kháng cự thì cứ đem nó đi mua vui cho những kẻ lắm tiền khác rồi chụp hình lại để cho thằng bồ nó thưởng thức – Gã đại ca nhếch mép nói, giọng điệu khó ưa vô cùng.
Lão béo giương giương đôi mắt nhìn gã đại ca rít thêm điếu thuốc bằng đôi mắt cáo.
- Kể ra tôi và con bé cũng có chút nhân duyên, nó là con của bạn tôi. Là người mà tôi đã cùng hùn vốn làm ăn.
- Là hắn ta ư – Gã đại ca ngạc nhiên hỏi, rồi đột nhiên cười phá ra – Anh Giang, anh cũng thật là tàn nhẫn, hại hết cha xong rồi lại hại tới con gái.
- Ậy ! Chỉ là bất đắc dĩ thôi. Thói đời mà, người không vì mình thì trời tru đất diệt – Lão béo cười khà khà nheo nheo mắt nói.
Ngẫm một lát, lão béo dụi điếu thuốc nhìn gã đại ca khuyên :
- Tôi thấy tốt nhất là cậu nên bán quách con nhỏ đó qua đài loan đi, con bé đó rất cứng đầu. Cậu giữ nó lại coi chừng lại làm mầm họa cho cậu. Nó không dễ nghe lời đâu.
- Anh đừng lo, có bao nhiêu đứa con gái cứng đầu ương bướng mà tôi chưa từng gặp chứ. Nếu nó còn không ngoan ngoãn tiếp khách thì tôi đem nó làm quà tặng cho bọn đàn em, chỉ tiếc rằng bọn đàn em của tôi lâi không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả. Lúc đó, nó có muốn ngoan ngoãn nghe lời cũng muộn rồi .Ha …ha…ha…
Cả hai tên xấu xa cùng nhìn nhau cười lớn, chỉ có chàng thanh niên đeo kính nãy giờ vẫn ngồi im lặng, bỗng nắm chặt tay lại nghe máu sôi lên cuồn cuộn. Chỉ muốn đến đấm cho gã đại ca một trận cho hả giận, nhưng cậu vẫn nể mặt lão béo mà ngồi im. Lão béo vô tình liếc mắt nhìn sang, thấy gương mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt tóe lửa thì đưa tay quẩy trước mặt tên đại ca nói :
- Thôi ! Đừng nói chuyện này nữa. Tụi nó đã đi chưa ?
- Đi rồi ! – Gã đại ca vội trả lời còn nói thêm - Con bé đó đúng là khờ dại mà, thiên đường có lối nó không đi, địa ngục không cửa nó lại vào. Thật không ngờ nó lại chủ động gởi tin nhắn cho chúng ta.
- Tôi nói rồi . Cá tính của con bé này giống y hệt thằng cha nó, tôi chỉ cần nói « Dù gì mục đích của bọn ta cũng không chỉ là tiền « là nó sập bẫy ngay. Anh xem tôi nói có đúng không ? – Lão béo cười hỏi.
Tên đại ca gật đầu cười, rồi nhìn lão béo hỏi :
- Mà anh làm sao lại quen biết với tay chủ tĩch Vũ Triết vậy .
- Hắn ta trước đây là đối thủ của công ty của ba Hiểu Đồng. Hắn đến tìm tôi muốn mua lại hết số cổ phần mà tôi có ở công ty đó rồi nhờ tôi tìm cách hủy hoại công ty luôn một thể. Được lợi, ngu gì tôi không làm chứ - Lão béo lại cười nói.
- Hahaha…Vậy là anh kêu đàn em này ra tay đốt công ty, hốt thêm được một số tiền nữa. Chúng ta đều hưởng lợi cả.
Bên ngoài trăng bắt đầu lên cao. Gió cũng bắt đầu lạnh, không khí u ám bao quanh nơi này như dự đoán sắp có trấn động xảy ra.

Tại vũ trường sôi động với những tiếng nhạc rền rĩ, những cô kiều nữ với thân hình bốc lửa và những bộ quần áo kín trên hở dưới đang lắc lư theo tiếng nhạc bên các anh chàng đại gia hay các công tử lắm tiền nhiều của thích đem tiền đi đốt.
Ba chàng trai nét mặt có vẻ hơi dữ dằn hầm hầm đi vào, đảo mắt tìm kiếm xung quanh, họ nhanh chóng tìm thấy một cô gái có gương mặt tuy không thật sự xinh đẹp nhưng đầy gợi cảm. Cô ta đang mồi chài một đại gia đã có tuổi nào đó. Thân hình cứ dựa vào gã đó thì thầm to nhỏ gì đó bên tai của gã trung niên kia, để mặc cho gã sò mó khắp người, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng đầy khoái cảm.
Anh chàng áo xanh và anh chàng áo xám đưa mắt nhìn anh chàng áo đen dò hỏi, nhưng đáp lại là cái hất mặt về phía cô gái như ra lệnh « Cứ tiến hành ». Hai anh chàng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý liền đi thẳng đến bên cô gái không một chút báo trước hay khách khí, cứ thế lôi cô gái đứng dậy, cách xa người gã đàn ông kia.
Cô gái bị kéo bất người, thì hoảng hốt hét lên đầy tức giận :
- Làm cái gì vậy.
Mấy người xung quanh nghe tiếng hét của cô gái cũng tò mò quay đầu lại nhìn, nhưng hầu như tất cả đều bị tiếng nhạc cuốn lấy, không hề để ý đến tiếng hét của cô gái.
Anh chàng áo đen lại lần nữa hất đầu về phía cánh cửa ra lệnh. Vậy là hai anh chàng áo xanh và áo xám liền kéo cô gái đi theo ra phía ngoài cửa. Để mặc kiều nữ này gào thét.
Gã đàn ông cũng bị bất ngờ không kịp phản ứng gì chỉ ngớ người ra nhìn cô gái bị kéo đi.
Cả ba người đưa cô ta đến một chiếc xe màu đen đang chờ sẵn, nhấn cô ta vào trong một cách mau lẹ rồi cho xe chạy đi. Chạy đến một căn nhà ở bên ngoại ô, đưa cô ta vào trong, lúc này gương mặt cô kiều nữ tái mét, toàn thân run rẩy, không còn dám gào thét như lúc đầu nữa.
Đẩy cô ngồi vào cái ghế so fa, cả ba mới bắt đầu ngồi vào những chỗ trống đối diện. Anh chàng áo đen nhìn cô gái chằm chằm với ánh mắt đáng sợ, cô gái vội thu mình lại, giọng run run hỏi :
- Các người muốn gì, sao lại đưa tôi đến đây.
Anh chàng áo xanh ngồi bên phải cô gái rút ra một con dao gập, thảy lên thảy xuống trước mặt cô gái, ánh mắt đầy đe dọa. Tim cô kiều nữ đập thình thịch, gương mặt tái nhợt khi thấy con dao sắc nhọn bị thảy lên thảy xuống. Cô càng thu người lại hơn nữa.
Anh chàng áo đen không nói gì chỉ hất đầu với anh chàng áo xám một cái, áo xám gật đầu liền móc ra một cộc tiền rất lớn, toàn là tờ polyme 500ngàn, ước tính cũng phải cả trăm triệu.
Dù trong hoàn cảnh hiểm nghèo, nhưng thói quen thấy tiền là sáng mắt làm cho cô kiều nữ bớt sợ hãi, đôi mắt cứ chú mục vào cộc tiền trên bàn, nuốt nước miếng ừng ực thèm muốn.
Anh chàng áo đen thấy cô gái như vậy thì nhoẻn miệng cười ra vẻ hài lòng :
- Nó sẽ là của cô, nếu cô muốn chúng tôi có thể đưa thêm cho cô một cộc như vậy, chỉ cần nói cho tôi biết bạn trai cô đang ở đâu.
Nghe đến hai từ « bạn trai » cô gái chột dạ liền, mắt lập tức rời khỏi cộc tiền, ấp úng nói :
- Bạn trai nào ? Tôi chưa có bạn trai. Các người nhầm lẫn rồi.
Anh chàng áo đen không nói gì hết chỉ cười khẩy, ngã người vào thân ghế một cách thoải mái, nhưng mắt không rồi khỏi cô kiều nữ. Áo xám liền lôi ra một xấp hình quăng lên bàn, động tác này vô tình làm cho mấy tấm hình dàn ra trên mặt bàn. Thấy rõ hết hình ảnh cô kiều nữ với một tên cũng bặm trợn, điều đặc biệt chú ý là trên tay gã có xâm hình con rô. Gã không phải ai khác mà chính là tên 5 rô từng đọ tay lái với Vĩnh Phong.
Thấy nét mặt cô gái tím lại khi thấy những tấm hình, coi bộ cô gái đã không còn đường lui nữa, áo xanh liền bồi thêm một phát nữa. Cậu ta cắm phập con dao xuống mặt bàn. Làm cô gái sợ hãi hét lên một tiếng muốn ngất xỉu.
- Đừng để tôi phải nói nhiều , cô là một người thông minh. Cô phải biết một khi đã đắc tội với bọn tôi thì khó mà sống – Áo đen đe dọa – Nói đi, thằng năm Rô, bạn trai của cô đang ở đâu ?
- Tôi không biết – Cô kiều nữ sợ líu cả lưỡi cố gắng nói.
- Đừng để tôi hỏi lại lần nữa – Áo đen đập tay xuống bàn thật mạnh đến nỗi những tấm hình rơi xuống dưới đất, còn con dao cũng nảy lên rồi lăn xuống mặt bàn.
Tim cô gái gần như thót ra ngoài, cô không dám giấu diếm nữa bèn nói :
- Tôi nghe anh ấy nói …..
Áo đen liền bảo áo xanh :
- Lập tức gọi điện cho anh Thiên Minh liền.

« Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng đang đứng phía bên kia đường vẫy tay mĩm cười với mình. Cậu vội vàng chạy sang, nắm chặt lấy bàn tay đang vẩy mình, hôn lên nó thật âu yếm. Hiểu Đồng cũng ôm lấy cậu một cách dịu dàng. Rồi hai người bước đi trên con đường có hàng cây sao trước nhà cậu thật hạnh phúc. Tay cậu vẫn nắm chặt tay Hiểu Đồng, rồi đột nhiên bàn tay Hiểu Đồng biến mất, cậu hoảng hốt quay lại nhìn thì không còn hình dáng của Hiểu Đồng nữa. cậu đã để vụt mất Hiểu Đồng, gía như cậu nắm chặt tay cô hơn nữa thì liệu cô có biến mất hay không ? «
Bàn tay Vĩnh Phong đưa lên cao chới với bắt lấy không khí, cậu bỗng giật mình tỉnh giấc. Đầu cảm thấy choáng váng vô cùng, đôi mắt lừ đừ từ từ hé ra nhìn khắp mọi nơi, tất cả mọi người đều đang ngủ. Thật kì lạ.
Tiếng điện thoại reo lên thu hút sự chú ý của Vĩnh Phong. Thì ra cậu bị tiếng điện thoại làm tỉnh giấc.
- Alô !.
- Báo cho anh Thiên Minh rằng tên năm rô hiện đang ở ……
Vĩnh Phong lập tức thoát ra khỏi cơn choáng voáng, cậu xoay người tìm Hiểu Đồng nhưng không thấy. Đảo mắt nhìn kĩ lại, cả Đình Ân cũng nằm gục dưới bàn mà ngủ, cô ấy không về phòng. Thiên Minh cũng không thấy ở đây. Đột nhiên hình ảnh Hiểu Đồng vụt khỏi tay cậu trong giấc mơ hiện lên. Vĩnh Phong kinh hoàng đứng bật dậy, vội hò hét gọi mọi người thức dậy.
Tất cả đều hoang mang tỉnh giấc, đều cảm thấy khắp người uể oải choáng voáng.
- Hiểu Đồng đâu ? – Đình Ân nhìn dáo dát hỏi.
- Vali tiền ! – Quốc Bảo chợt nhớ ra.
Tất cả đều đảo mắt nhìn về nơi đặt chiếc vali. Nơi đó chỉ là một khoảng trống không.

Chương 18:( tiếp theo - 5)

Chiếc xe màu đen đưa Hiểu Đồng chạy đi trên một khoảng đường dài đầy im lặng đến đáng sợ. Cái tên đã giúp Hiểu Đồng xách vali khẽ liếc nhìn Hiểu Đồng. Bỗng hơi giật mình khi thấy gương mặt bình thản đến lạnh lùng của cô gái ngồi cạnh hắn, cô quay mặt lơ đãng nhìn bên ngoài, thông thường trong tình huống này các cô gái thường rất sợ hãi. Cô còn dám tự một mình dấn thân vào hang cọp. Xem ra cô gái này không biết sợ là gì, tự nhiên trong lòng hắn dấy lên một chút khăm phục.
Chiếc xe cuối cùng cũng chạy đến căn nhà bỏ hoang. Hiểu Đồng bước xuống xe, có một chút kinh ngạc, chân mày hơi vểnh lên nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng. Cô từ từ bước xuống xe, tay nắm chặt tay xách của chiếc vali tiền. Mặt đối mặt với bọn bắc cóc đang xếp hàng đón chào cô.
- Em gái tôi đâu ? – Hiểu Đồng vừa bước xuống xe nhìn chằm chằm tên đại ca một lát rồi bình tỉnh hỏi.
- Trên lầu – Hắn ta đáp gọn rồi hất mặt hỏi – Tiền đâu ?
- Trong đây – Hiểu Đồng vừa đáp vừa kéo chiếc vali lại gần mình.
- Tốt lắm – Hắn ta gật đầu rồi lại hất mặt ra lệnh – Tụi bây đến kiểm tra đi.
- Khoan đã ! Em gái tôi đâu ? - Hiểu Đồng vội ngăn lại hỏi.
- Đưa tiền trước đi rồi mới nói – Hắn ta lương lẹo nói.
- Không được, chưa thấy em gái tôi, thì tôi sẽ không giao tiền đâu - Hiểu Đồng nhất quyết không chịu, cô kéo dây phecmơtua của cái vali lấy ra một cộc tiền thảy về phía bọn chúng.
Một tên đàn em nhanh tay chụp lấy đưa cho tên đại ca. Tên này cầm cộc tiền nặng trịch thảy lên thảy xuống đo cân nặng vài cái rồi hài lòng, hắn cười xếch lên nhìn Hiểu Đồng điểu cáng.
- Được rồi, đem em gái nó ra đây – Hắn ta ra lệnh cho một tên đàn em. Tên này vội quay vào trong, lát sau hắn đi ra, trên tay hắn bồng bé Đường. Con bé đang ngủ rất say.
Vừa nhìn thấy bé Đường, sắc mặt lạnh lùng của Hiểu Đồng lập tức thay đổi, gương mặt trở nên hoang mang cực độ khi nhìn thấy gương mặt hốc hác của bé Đường. Cô căm phẫn nhìn bọn chúng hỏi :
- Các người đã làm gì em tôi ?
- Con bé thật là phiền phức, nó chẳng chịu ăn gì hết lại cứ khóc suốt ngày, bọn ta đàng phải chụp thuốc mê cho nó ngủ yên. Yên tâm đi, con bé chẳng chết đâu mà lo – Tên đại ca vừa nói vừa vuốt đôi má bầu bĩnh của bé Đường. Trong lòng hắn ta cũng có chút mến đối với cô bé con dễ thương này.
- Các người là đồ khốn – Hiểu Đồng căm phẫn mắng – Con bé còn rất nhỏ, các người lại chụp thuốc mê với liều lượng cao sẽ ảnh hưởng đến trí não của con bé sau này. Các người có còn tính người hay không hả.
- Nói nhiều quá, mau đưa tiền đây – Tên đại ca bị mắng thì nổi giận quát.
- Thả em tôi ra trước đã – Hiểu Đồng lắc đầu nói.
- Cô nghĩ, cô có thể ra điều kiện với tôi à – Tên đại ca cười đểu, ánh mắt đắc thắng nhìn Hiểu Đồng.
- Vậy các người nghĩ tôi là đồ ngốc à. Xin lỗi nha ! Các người lầm to rồi đó, tôi không ngốc đến nỗi tự mình đến đây nộp mạng mà không chuẩn bị gì cả.
- Ý của cô là…- Hắn ta lo ngại hỏi.
- Thả em gái tôi ra ngay lặp tức – Hiểu Đồng ra lệnh nhìn bọn chúng chăm chăm.
- Lay con bé dậy – Tên đại ca cười gằm ra lệnh cho tên đang bế bé Đường.
Tên này lặp tức lay bé Đường dậy, lay mãi cuối cùng bé Đường cũng tỉnh dậy. Nhưng vừa tỉnh lại, nhìn thấy bọn chúng, bé Đường lặp tức khóc thét lên.
- Bé Đường ! Đừng sợ, có chị Hiểu Đồng ở đây, không ai ăn hiếp em đâu – Hiểu Đồng nhỏ nhẹ an ủi bé Đường.
Bé Đường ngưng khóc quay mặt nhìn Hiểu Đồng rồi kêu lên mừng rỡ : » Chị ». Sau đó con bé nảy người thót xuống đất chạy lại bên cạnh Hiểu Đồng, mấy tên kia cũng không có ý ngăn cản. Ôm bé Đường vào lòng Hiểu Đồng mới cảm thấy yên tâm nhẹ nhỏm, cô vuốt ve gương mặt của bé Đường hỏi :
- Bọn họ có bắt nạt em không ?
Bé Đường dụi nước mắt lắc đầu nhưng lại mếu máo nói :
- Nhưng mà … nhưng mà mấy người đó đáng sợ lắm, ai cũng đáng sợ hết. Em sợ lắm, chị mau dẫn em về với mẹ đi.
- Bé Đường ngoan, đừng sợ, bây giờ chị dẫn em về với mẹ nha – Hiểu Đồng cố gắng nở nụ cười để an ủi bé Đường.
Mấy tên này nãy giờ vẫn im lặng quan sát hai chị em, nghe vậy thì bật cười nói :
- Cô tưởng có thể đi khỏi đây một cách dễ dàng như vậy sao. Cô ngây thơ quá.
Hiểu Đồng nghe bọn chúng nói như vậy, thì đứng lên quay mặt nhìn chúng. Bé Đường ôm lấy chân cô núp ở đằng sau, tay run sợ, mắt he hé nhìn về bọn chúng.
- Tôi đã nói rồi, đừng đánh giá thấp quá người khác. Tôi biết đến đây là sẽ không còn đường thoát nhưng tôi vẫn đến vì em gái tôi. Nó còn quá nhỏ, vẫn chưa biết gì, xin các người hãy tha cho nó. Bắt một mình tôi là đủ rồi.
- Ây da, làm sao đây, cả người lẫn tiền bọn ta đều muốn. Em gái cô xinh xắn đáng yêu, chắc chắn bán được bộn tiền, cô nghĩ xem bọn ta có chịu thả nó ra hay không – Tên đại ca cười nói.
- Vậy sao. Thật tiếc quá – Hiểu Đồng cười mà như không cười khinh bỉ nhìn bọn chúng – Các người thật là ngu ngốc.
- Cô nói sao – Một tên đàn em tức giận quát, hắn ta bước lên định tiến tới bên Hiểu Đồng trừng trị nhưng tên đại ca đã khoát tay .
- Đã bảo chú mày rồi, đối với phụ nữ nên nhẹ nhàng thôi, đúng là thứ đồ không biết thương hoa tiếc ngọc.
Rồi hắn ta quay sang Hiểu Đồng giả vờ tốt bụng nhắc nhở :
- Em gái à, ăn nói nên lựa lời một chút. May mắn là có anh ở đây chứ nếu không gương mặt xinh đẹp của em sẽ bị bầm dập thảm thương lắm đó.
- Không cần ông phải lo cho tôi – Hiểu Đồng gạt phăng thái độ giả tạo của hắn ta – Tóm lại các người có chịu thả em gái tôi ra hay không !
- Em nghĩ sao ? – Hắn đểu giả cười ngạo.
- Được thôi là các người ép tôi – Hiểu Đồng làm như bất đắc dĩ – Xem ra các người không cần số tiền 90 tỷ này rồi.
- Nói vậy là sao ? - Hắn ta thay đổi sắc mặt, không còn đùa giỡn nữa, đanh mặt hỏi Hiểu Đồng.
- Coi lại cộc tiền trên tay ông đi – Hiểu Đồng nhếch môi cười, ánh mắt đắc ý nhìn bọn họ.
Tên đại ca bực mình giật lấy cộc tiền từ tay tên đàn em, hắn ta nhận thấy cộc tiền có chút ẫm ướt với lại có một mùi hương gì đó rất khó diễn tả. Hắn lập tức đưa cộc tiền lên mũi ngửi, mùi hương xộc vào mũi gã khiến gã hắt xì liên tục. Hắn ta đâu ngờ rằng Hiểu Đồng và Thiên Minh đã tẩm xăng vào cái vali đầy tiền này và dùng nước hoa loại nồng nhất để át đi mùi xăng dầu này. Bọn này bị tiền làm cho lóa mắt nên nhất thời không chú ý đến mùi trên chiếc vali. Quăng cộc tiền xuống đất, hắn **** thề.
- Con khốn, mày dám….
Hắn nhìn về phía Hiểu Đồng tức giận , hai mắt long lên những tia giận dữ. Nhưng rồi chợt sựng lại khi thấy trên tay Hiểu Đồng là một cái bật lửa.
- Sao hả ? Nhận ra rồi à, hình như khá trễ đó. Bây giờ ông lựa chọn đi, tôi và số tiền này, còn em gái tôi thì thả đi. Còn không thì cả tôi và em gái tôi ở lại nhưng số tiền này sẽ biến thành tro bụi- Hiểu Đồng nhìn bọn họ chế giễu.
Tên đại ca lưỡng lự , hắn ta tức giận nhìn Hiểu Đồng chăm chằm, chĩ hận không thể lột da cô ngay lúc này. Tấhy hắn ta đang do dự, Hiểu Đồng biết chắc chắn hắn ta đã đồng ý, cô cố tình làm căng để hắn không kịp nghỉ ngợi. Cô bật lửa lên và bắt đầu đếm :
- Một …hai …
- Được tao thả - Gã đại ca vội nói, hắn ta tức giận nhìn con mồi trước mắt, sắp nuốt vào lại phải nhã ra. Dù sao thì cái giá bán bé Đường không bằng một góc số tiền trong vali, thôi thì thả cho bé Đường đi – Đưa vali tiền cho tao.
- Đợi em tôi bình an rồi tôi sẽ đưa cho các người – Hiểu Đồng trả lời.
- Vậy tao sẽ cho người đưa em gái mày trở về - Gã nói nhưng thầm nghĩ rằng giữa đường sẽ đem bé Đường đến nơi khác.
- Không cần – Hiểu Đồng xua ta nói, cô cầm điện thoại gọi – Chú ơi, vào đây đi.
Nhân lúc Hiểu Đồng gọi điện, một tên đàn em định đi vòng ra sau lưng Hiểu Đồng nhưng bị cô phát hiện, cô hét lên.
- Đứng yên đó, không ai được di chuyển. nếu không tôi đốt vali này.
Nói rồi Hiểu Đồng kéo vali và bé Đường ra xa hơn một chút. Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy đến, một người tài xế tuổi trung niên hơi ngạc nhiên trước đám đông tụ tập bao quây một cô gái và một bé gái.
- Có chuyện gì vậy ? – Người tái xế hạ kính xe xuống hỏi, ông hơi run nên không dám bước xuống xe.
Hiểu Đồng kéo bé Đường đi lại chiếc taxi, mở cửa xe đẩy bé Đường ngồi vào trong ghế sau, thắt dây an toàn cho bé Đường xong nói :
- Bé Đường ngoan nha, ngồi yên theo chú tài xế, chú ấy sẽ đưa bé Đường về với mẹ. Chị Đồng ở đây một chút sẽ về với em.
Bé Đường ngoan ngoãn gật đầu. Hiểu Đồng mĩm cười xoa đầu em, rồi quay lên người tài xế nói nhỏ.
- Chú mau chạy đi, chạy thẳng đến đồn cảnh sát báo án. Đừng dừng lại, đừng để bọn chúng bắt được. Cho cháu gửi em gái cháu. Xin chú đừng để em gái cháu có chuyện gì.
Người tài xế thấy giọng Hiểu Đồng run run, thì lo lắng nói :
- Còn cháu thì sao, chú thấy bọn chúng chẳng phải người tốt gì cả. Cháu mau lên xe đi, chú chở cháu đi luôn.
Hiểu Đồng mĩm cười lắc đầu nói :
- Cháu không đi đâu, cháu phải ở lại cầm chân bọn chúng cho chú và em cháu chạy thoát. Xin lỗi, cháu đã kéo chú vào vòng nguy hiểm.
Người tài xế im lặng không nói gì, Hiểu Đồng vừa nhìn mấy tên kia cảnh giác vừa móc một số tiền trong túi ra đưa cho chú tái xế :
- Chú nhận số tiền này rồi đi mau đi.
Người tái xế tốt bụng do dự, Hiểu Đồng vội thúc giục.
- Đi đi …
Người tài xế gật đầu vội vàng đánh xe bỏ đi thật nhanh, Hiểu Đồng quay lại nhìn bọn họ cảnh giác.
- Không được đuổi theo, nếu đuổi theo tôi sẽ đốt nó.
Đứng được một lát đột nhiên một gió thổ đến làm tắt lửa, gương mặt Hiểu Đồng tái xanh, cô vội vàng mở lại nhưng một tên đàn em đã nhanh chân chạy đến nắm lấy tay Hiểu Đồng và giáng cho cô một cái tát, máu miệng cô chảy ra từ khóe môi đỏ thẫm.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Chương 18:( tiếp theo - 5)

- Lôi nó vào trong cho tao – Tên đại ca ra lệnh rồi quay người đi vào trong.
Cái tên đã tát Hiểu Đồng một cái liền nắm tóc cô lôi vào trong khiến Hiểu Đồng đau đớn la lên hai chân cuống quẫn bước theo hắn ta đi vào trong. Vừa vào bên trong hắn ta liền hất Hiểu Đồng vào lao về phía trước rồi té ạch xuống đất, cô phải dùng hai tay chống xuống sàn, hậu quả là để lại những vết thâm đỏ.
- Ha ha ha…. Cháu gái, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.
Một giọng nói vang lên trước mặt Hiểu Đồng, giọng nói vô cùng quen thuộc. Cô giật bắn cả người khi nghe thấy giọng nói đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên kẻ có giọng nói quen thuộc đó.
- Là ông…- Gương mặt Hiểu Đồng sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn không chớp mắt về lão béo.
- Bất ngờ quá hả - Lão béo cười mà như không cười nói, ánh mắt hắn ta chiếu đầy tia nguy hiểm – Chẳng phải lúc đó ta đã nói là các người hãy chờ xem mà.
Hiểu Đồng chợt nhớ tới ánh mắt căm thù của giám đốc Giang khi ông ta bị Vĩnh Phong đuổi khỏi quán bar Phong Trần. Cô thật không ngờ người đứng đằng sau vụ bắt cóc này chính là hắn ta, càng không ngờ hắn ta lại quen biết với bọn người này.
Tên đại ca nhìn cái vali tiền, ánh mắt phát sáng, hắn ra lệnh :
- Mở vali ra đi.
Tên đàn em đang xách cái vali lập tức hạ vali xuống và kéo khóa. Chiếc vali mở ra tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn vào chiếc vali, chỉ có Hiểu Đồng không nhìn mà mĩm cười thầm trong bụng. Chiếc vali được mở toan ra, tất cả các con mắt đều đổ vào đó nhưng tất cả đều đứng tròng khi nhìn thấy chiếc vali chỉ chứa đầy giấy, mà không hề có một đồng nào.
- Như vậy là sao ?- Lão béo tức giận gầm lên, hắn nhìn Hiểu Đồng rồi nhìn tên đại ca dò hỏi, ánh mắt phẫn nộ vô cùng.
Tên đại ca cũng xanh cả mặt khi nhìn vào chiếc vali, hắn ta tức giận chạy đến nắm tóc Hiểu Đồng hỏi :
- Tiền của bọn tao đâu ?
Bị hắn ta nắm tóc kéo ngược về sau, Hiểu Đồng đau đớn thét lên một tiếng rồi giả vờ nói :
- Tiền ở trong chiếc vali đó.
- Không có gì hết, tất cả chỉ toàn là giấy báo – Tên đại ca gầm lên chỉ tay về phía chiếc vali nói .
- Làm sao tôi biết được, tiền rõ ràng là ở trong đó mà. Chắc là bị người ta lấy ra hết rồi – Cô giả vờ nói.
Tên đại ca và lão béo lập tức xoay ánh mắt nhìn về hướng của mấy tên đến đón Hiểu Đồng, mấy tên này sợ hãi vô cùng vội vàng thanh minh :
- Oan cho tụi em quá đại ca. Tụi em theo anh bao nhiêu lâu nay, một đồng tụi em cũng không dám qua mặt đại ca thì làm sao mà …
- Nhưng đây là 90 tỷ đồng, có số tiền này rồi, tụi bây có thể ăn cả đời …- Tên đại ca tỏ vẻ không tin, vẫn nhìn bọn chúng chằm chằm.
- Không có đại ca, con nhỏ đó nói láo đó …
- Rõ ràng là tôi giao cho các người cái vali đầy tiền mà – Hiểu Đồng vội nói, ngăn lời bọn chúng lại – Tôi chỉ giữ nó khi xuống xe thôi. Nếu không có 90 tỷ đồng làm sao tôi dám đến gặp các người chứ, chẳng lẽ tôi không lo sợ cho tính mạng của em gái mình hay sao.
Tên đại ca nghe Hiểu Đồng nói có lí bèn quay phắt nhìn mấy tên đàn em đang xanh như tàu lá chuối. Hắn móc từ chỗ thắt lưng ra một cậy súng lục, rồi từ từ tiến đến gần bọn đàn em.
- Nói mau, số tiền đó ở đâu ?
- Oan quá đại ca ơi, tụi em không hề chạm tới số tiền đó. Em có thể thề có trời đất chứng dám….
Nhưng tên đại ca không tin, hắn ta quyết định thử bọn đàn em xem chúng có nói thực không. Hắn chỉa súng vào bọn đàn em, làm cho mấy tên này hoảng sợ vô cùng hồn vía lên mây cả. Hiểu Đồng chứng kiến cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng, cô vội thu người lại, quay mặt đi không dám tưởng tượng sự việc tiếp theo. Nhưng rốt cuộc chẳng xảy ra chuyện gì cả, bởi vì có một bàn tay đã ngăn tên đại ca lại. Hiểu Đồng nhận ra hắn ta, hắn chính là tên áo xanh đã từng giao chiến với Vĩnh Phong mấy phen.
- Đại ca, đừng thử nữa, nhìn vào đã biết con nhỏ này nói dối rồi. Tụi nó làm sao dám qua mặt đại ca chứ.
Tên đại ca nghe vậy, cũng bỏ tay cầm súng xuống, rồi giắt súng vào thắt lưng như cũ. Mấy tên kia cũng bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm. Tên áo xanh liền hỏi mấy tên kia :
- Lúc nãy, các ngươi có kiểm tra vali hay không ?
Mấy tên này ú ớ một lúc rồi mới trả lời lắc đầu, tên đại ca tức giận đá cho chúng một phát té nhào, miệng không ngừng mắng ****.
- Đồ ngu, mấy đứa bây mấy cái đầu mà bị con nhỏ lừa gạt, lại còn để cho thằng taxi theo dõi phía sau mà không biết. Thiệt là một lũ ăn hại, uổng công tao nuôi tụi bây, biết vậy tao nuôi một con chó còn hơn.
Mấy tên này bị đánh, bị ****, căm phẫn lườm Hiểu Đồng, Hiểu Đồng chỉ khẽ cười trước mấy ánh mắt căm thù đó. Ngay từ đầu, kế hoạch của Hiểu Đồng là nấu một bữa cơm trong đó có trộn thuốc mê do Thiên Minh chuẩn bị để cho mọi người ăn, để họ tạm thời hôn mê. Cô và Thiên Minh sẽ viện cớ chưa muốn ăn để tránh bữa cơm đó. Sau đó, họ tẩm xăng dầu vào trong vali tiền, những tờ polyme không bị thấm nước nhưng lại giữ nước rất tốt, sau đó dùng nước hoa nặng mùi để át đi mùi xăng dầu, cô và Thiên Minh sẽ cùng nhau đi chuộc lại bé Đường .
Nhưng kế hoạch của Hiểu Đồng không chỉ như thế, cô vốn không muốn Thiên Minh bị lôi vào nên đã lừa cậu uống cà phê có sẵn thuốc mê, rồi lấy tất cả tiền ra khỏi vali, nhét báo vào, chỉ giữ lại một cộc tiền để làm mồi. Cô thuê một chiếc taxi chờ ở đó, nếu thấy cô đi xe nào thì đi theo xe đó nhưng phải giữ một khoảng cách thật là xa. Đến khi nào cô gọi thì mới được chạy vào. Lúc đầu người tài xế cũng hơi nghi ngờ nhưng thấy Hiểu Đồng trả một số tiền lớn bèn nhận lời. Chiếc vali tiền được cô khóa mã kỹ càng, bọn đàn em có muốn mở cũng không được. Cô chỉ cần cứu được bé Đường và không để Vĩnh Phong và mọi người bị liên lụy còn bản thân mình có ra sao thì ra.
- Con khốn dám nói láo – Tên áo xanh giang tay tát mạnh vào mặt Hiểu Đồng, gương mặt vốn bị đỏ vì cái tát lúc nãy giờ đây nhận thêm một cái tát nữa thì sưng phồng lên, một cảm giác đau đớn vô cùng, Hiểu Đồng vội đưa tay lên má, ngăn chặn bớt cơn đau này.
- Cậu nói đúng thật, quả là mấy tên này chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả - Lão béo nói với tên đại ca, cười cười nhìn Hiểu Đồng chặc lưỡi vài cái tỏ vẻ thuơng xót. Hiểu Đồng coi khinh cái thái độ giả tạo của ông ta.
- Cháu gái à, ta thấy cháu nên ngoan ngoãn giao tiền ra đi, trò trẻ con gạt người này của cháu chỉ có thể gạt được kẻ ngốc mà thôi – Lão cười hề hề với Hiểu Đồng tiếp tục khuyên lơn.
- Không có tiền – Hiểu Đồng ương bướng đáp – Tiền ở trong vali đó, muốn có tiền thì ông đi mà hỏi họ.
- Xem ra cháu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không ? Cứ đợi một lát đi, để xem lúc đó cháu còn dám ngang bướng nữa hay không – Lão gườm gườm nhìn cô.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Hiểu Đồng, bất giác cô nổi cả gai óc, lòng tràn đầy lo sợ. Miệng lắp bắp, cô vội vàng hỏi :
- Ông đã làm gì.
- Đem em gái cháu trở về với cháu mà thôi – Hắn cười mà như không cười trả lời.
Hiểu Đồng vừa nghe hắn nói xong thì khụy xuống , sức lực dường như bị rút hết, gương mặt tái xanh thở mạnh. Nhìn nét sợ hãi trên mặt Hiểu Đồng, lão béo cả cười nói :
- Ta nói cho cháu biết, ta ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm. Cháu tưởng làm như vậy thì có thể giải thoát cho em cháu à. Cháu lầm rồi, lầm to rồi. Ngay từ đầu ta đã cho người theo dõi các người, từ lúc gã trợ lí đi lấy tiền, giao tiền cho các người, cho đến việc chiếc taxi đi theo sau lưng, ta điều biết. Nhưng ta im lặng, ta muốn xem thử cháu muốn chơi trò gì, ta cũng muốn tham gia một chút trong trò chơi này. Cháu nghỉ hi sinh bản thân là có tểh cứu được em cháu à. Người của ta bây giờ đang đuổi theo và chỉ chốc lát thôi là có thể đem em cháu về mà thôi.
Hiểu Đồng nghe hắn nói thì thất thần, cô không ngờ hắn ta có thể đoán được kế hoạch của cô một cách dễ dàng như vậy, hắn ta đúng là một con cáo già đầy gian xảo mà. Cô chỉ là một con cừu non nớt hoàn toàn nằm trong bàn tay của con cáo này.
- Ta đã nói tính tình cháu rất giống cha cháu, mà ta lại là người rất hiểu tính cha cháu. Hai cha con các người thà để bản thân bị đau còn hơn là làm hại người khác. Có biết ta ghét nhất cái tính này của cha cháu không ? Cha cháu là một thằng ngốc.
- Ông im đi, không được xúc phạm ba tôi – Hiểu Đồng tức giận mắng.
Hắn ta nghe Hiểu Đồng mắng chẳng những không giận mà còn cười to, hắn nheo nheo mắt nhìn Hiểu Đồng nói tiếp.
- Cháu đã rơi vào tay ta thì ta cũng không ngại kể cho cháu nghe toàn bộ sự thật.
Hắn nhìn Hiểu Đồng đang chăm chú nhìn hắn, lắng nghe hắn nói với vẻ mặt hài lòng , đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn to đùng ở ngón tay giữa của bàn tay phải hắn ta tiếp tục kể.
- Năm xưa, ta và cha cháu cùng hùn vốn làm ăn. Ba cháu phải nói là rất tài giỏi, chẳng mấy chốc mà phát triển công ty lớn mạnh. Số tiền lời đã làm cho ta đủ ăn sung mặc sướng. Nhưng ta là người tham lam, ta không chấp nhận số tiền lời hàng tháng như thế, ta muốn có nhiều hơn nữa. Ta đã móc nối với các băng đảng, và cố thuyết phục cha cháu buôn lậu nhưng cha cháu nhất quyết không nghe. Còn đòi ta phải rút vốn ra, ta vô cùng tức giận. Ngay lúc đó, thì ta gặp giám đốc Vũ Triết. Ông ta muốn ta giúp ông ấy đánh bại cha cháu, vì cha cháu đã giành mất mối làm ăn lớn của ông ta. Ta nghĩ ngay đến việc mua bảo hiểm cho công ty, rồi âm thầm cho người đến đốt công xưởng. Nhìn ngọn lửa cháy to, ta cảm thấy hả hê vô cùng. Rốt cuộc công ty phá sản nhưng người được lời nhất chính là ta. Ta vừa lãnh được tiền bảo hiểm, vừa lấy được tiền từ giám đốc Vũ Triết. Rồi đến khi cha cháu mất, ta dựa vào số nợ mà cha cháu vẫn chưa trả lấy hết nhà cửa đất đai của nhà cháu. Hahaha….
Hiểu Đồng nghe hắn ta kể, giận đến phát run. Thì ra là hắn ta, chính hắn là kẻ làm tan nát gia đình cô, chính là hắn người đã cướp mất hạnh phúc vốn có của cô. Hại mẹ con cô phải sống những ngày tháng khổ sở. Hại cha cô phải ôm hận mà chết. Đang ngồi bệt dưới đất, Hiểu Đồng dùng hết sức bình sinh đứng bật dậy lao đến lão béo muốn bóp cổ cho hắn ta chết để hả cơn giận. Nhưng cô chưa kịp đến gần lão thì cô đã bị tên áo xanh nấm đầu kéo giật lại. Hiểu Đồng đau rát hết cả da đầu nhưng cô vẫn một mực muốn lao đến, cô nhất định phải giết chết tên ******** đó.
- Buông tôi ra, tôi phải giết hắn – Hiểu Đồng la hét, rồi quay lại cắn vào tay tên áo xanh, rồi miệng mắng **** lão béo không ngừng – Ông là đồ khốn, đồ xấu xa ….
Nhưng tên áo xanh đã tóm lấy tay cô hất ngược cô ra đằng sau, té xuống đất một cách đau đớn. Hiểu Đồng còn chưa tháot ra khỏi cơn đau đớn tột cùng thì bị tên áo xanh lao đến tát cho mấy tát, máu miệng chảy ra nhễu đầy xuống mặt đất. Gò má vốn xưng lại càng sưng phồng lên, rát bỏng.
Khi tưởng sẽ còn bị tên này hành hạ muốn ngất xỉu thì từ trên lầu một chàng thanh niên đeo kính chạy xuống quát :
- Đủ rồi, dừng tay đi.
Trả Lời Với Trích Dẫn

Chương 18: (tiếp theo - 5 )

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn chàng thanh niên.
Cậu ta đang từng bước từng bước đi xuống cầu thang trong dáng vẻ trầm lặng nhưng thực chất bước chân sải dài mau chóng. Ánh mắt tràn đầy sự giận dữ nhìn cái tên áo xanh, trong lòng dấy lên sự đau xót nhìn Hiểu Đồng đang nằm rạp dưới đất.
Cậu bước xuống khỏi cầu thang tiến lại gần chỗ Hiểu Đồng ánh mắt gườm gườm nhìn tên áo xanh như muốn giết người. Ánh mắt này làm tên áo xanh có phần e ngại nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cũng giương mắt nhìn lại, hất mặt thách thức.
Chàng thanh niên không thèm để ý vẻ mặt thách thức của tên áo xanh, cậu vượt qua hắn đến bên Hiểu Đồng. Nhưng lại bị tên áo xanh ngăn lại, cậu tức giận quay mặt nhìn hắn ta quát :
- Tránh ra !
- Không tránh ! – Tên áo xanh bĩu môi chế giễu nói, mắt xếch lên, khóe môi cong cớn, điệu bộ cực kì đáng ghét.
- Tôi bảo cậu tránh ra – Cậu thanh niên tức giận, sắc mặt thay đổi nhanh chóng nhìn tên áo xanh lặp lại lần nữa.
- Con nhỏ này dám cắn tao, cho nên tao phải trừng phạt nó mới hả dạ - Tên áo xanh trừng mắt nói.
Cậu Thanh niên lúc đầu còn hòa nhã nói năn lịch sự xưng tôi gọi cậu nhưng khi nghe tên áo xanh nói thì tức giận túm lấy áo của tên này lên giọng cảnh cáo :
- Tao nói cho mày biết, mày mà đụng vào cô ấy thêm một lần nữa thì tao sẽ không khách sáo với mày đâu. Thằng khốn.
- Tao cứ đụng đó mày làm gì tao, mày biết tao là ai không, đụng đến tao mày chết chắc – Tên áo xanh cũng ngang bướng tiếp tục thách thức, bỏ qua lời cảnh cáo.
Hắn ta vừa nói xong thì ngay lặp tức, một cú đấm giáng mạnh vào mặt hắn, hắn bất ngờ lảo đảo ngã xuống. Tất cả mọi người xung quanh đều há hốc miệng kinh ngạc, nhưng chẳng ai dám bước vào can ngăn. Tên đại ca và lão béo đang ngồi ghế khẽ nhíu mày nhưng không có động tĩnh gì.
Bị đấm bất ngờ tên áo xanh điên tiết đứng lao đến bên cậu thanh niên tung ra một cú đấm nhưng cậu thanh niên đã né tránh một cách dễ dàng như đã có phòng bị sẵn. Tên áo xanh đánh hụt nên mất đà lao về phía trước nhưng nhanh chóng khựng lại, quay trở lại tiếp tục tấn công. Lần này cậu thanh niên không tránh nữa mà bắt đầu phản công, cậu lấy mắt kính xuống quăng về một phía. Cái mắt kính màu nâu hình vuông rất đẹp bị văng mạnh, chạm xuống đất vỡ nát. Cả hai xông vào nhau đánh một trận thừa sống thiếu chết.
Tên đại ca đứng thấy tình hình căng thẳng thì vội đứng dậy định can ngăn nhưng lão béo đã khoát tay mĩm cười. Hắn chăm chú nhìn đứa cháu trai đang từ từ hạ ngục tên áo xanh bằng những cú đấm chính xác. Đã lâu rồi, lão không thấy thằng cháu mình đánh nhau, không ngờ nó chưa lục nghề, vẫn ra đòn chính xác và mạnh mẽ đến thế.
Cuối cùng khi tên áo xanh bị đo đất một cách ngục ngã thì lão béo mới lên tiếng :
- Đủ rồi.
Cậu thanh niên mới dừng tay, quẹt mũi một cái quay lưng bỏ đi, cậu đến trước mặt Hiểu Đồng. Cô vẫn còn nằm dưới đất, hai má sưng húp, tai bị ù đi, đau đến không thể ngồi dậy. Cô cảm nhận giọng nói vang lên đằng sau có phần quen thuộc nhưng tai bị ù đi sau những cú tát nên cô không thể nhận ra đó là giọng nói của ai. Đến khi người khom người trước mặt cô hỏi :
- Hiểu Đồng cậu sao rồi. Có đau không ?
Giọng nói có phần lo lắng đó rất quen thuộc, Hiểu Đồng cố gắng nhổm người dậy chú mục vào người trước mặt. Gương mặt mờ ảo từ từ hiện ra rõ nét khiến cô kinh hoàng.

Một chiếc BMW màu xám bạc phóng vù vù trên con đường quốc lộ vắng vẻ, gương mặt người thanh niên điều khiển chiếc xe cực kì đẹp, nó cứ lúc ẩn lúc hiện dưới những ngọn đèn đường. Nhưng gương mặt đó lại vô cùng lạnh lùng, đăm chiêu khiến cho người ngồi bên cạnh không khỏi e dè.
- Xin lỗi, Vĩnh Phong. Anh biết mình không nên giấu cậu, nhưng mà Hiểu Đồng đã yêu cầu anh như thế anh không biết làm cách nào hay hơn – Giọng Thiên Minh lạc đi vì lo lắng, cậu không dám cầu xin Vĩnh Phong tha thứ cho mình, nhưng cậu lại không muốn Vĩnh Phong giận mình. Cậu cảm thấy bản thân khá mâu thuẫn.
Vĩnh Phong vẫn không nói gì, im lặng tiếp tục phóng xe đi, lát sau cậu nghe tiếng Thiên Minh thở dài. Thiên Minh ngồi dựa vào trong thành ghế, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, cảm nhận tốc độ lái xe càng lúc càng nhanh của Vĩnh Phong. Nếu Hiểu Đồng có bề gì thì liệu tình anh em giữa cậu với Vĩnh Phong có chấm dứt hay không.
Càng nghĩ càng giận bản thân quá ngốc nghếch, lại để cho Hiểu Đồng lừa mình một cách đơn giản như thế. Nếu cậu chịu động não suy nghĩ thì phải biết Hiểu Đồng đã không muốn Vĩnh Phong và mọi người lao đầu vào chỗ nguy hiểm thì chẳng lẽ cô ấy lại bắt cậu lao đầu vào sao, dù là cậu đang nợ cô đi chăng nữa. Một cô gái tính tình tốt như thế, dù là ghét cậu đến thế nào cũng chẳng đẩy cậu vào lao tù để hả cơn giận thì làm sao đẩy cậu vào chỗ chết được. Giờ đây Thiên Minh chỉ cầu mong cho Hiểu Đồng được bình an vô sự, cậu chỉ có thể dốc hết sức mình để tìm kiếm và đưa cô trở về bình an.
Không khí trong xe chùn xuống một bầu thê lương, không ai nói gì cả. Đột nhiên từ hàng ghế sau có tiếng bật khóc.
- Liệu Hiểu Đồng có sao không ?- Đình Ân ôm lấy mặt khóc lóc lên tiếng hỏi, cô đang rất lo lắng cho hiểu Đồng- Bọn chúng sẽ làm gì cô ấy chứ.
Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi của Đình Ân, chỉ càng làm cô khóc nhiều hơn nữa. thế Nam ngồi bên cạnh Đình Ân đưa tay qua vai cô, kéo cô ngã vào vai cậu an ủi, vồ về.
- Đừng khóc, Hiểu Đồng là một cô gái tốt, ông trời sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu.
Quốc Bảo ngồi bên cạnh thở dài, quay mặt nhìn xung quanh trong đêm tối. Không khí trong xe lại chùn xuống, chỉ còn tiếng thút thít của Đình Ân. Lúc mọi người chạy đi, cô cũng nhất quyết đòi đi theo, cô đã hứa bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ ngồi yên trong xe, không bước xuống. Mọi người miễn cưỡng đành để cô đi theo.
« Ông trời » - Vĩnh phong thầm nghĩ -« Nếu ông thật sự có ở trên đời thì xin ông hãy để cho Hiểu Đồng của con bình an, chỉ cần cô ấy được bình an thì con có thể đánh đổi tất cả, thậm chí là mạng sống của mình »
Tim bất chợt đau đến xé lòng khi Vĩnh Phong chợt nhớ đến cơn mơ lúc nãy. Bàn tay của Hiểu Đồng đã biến mất khỏi tay cậu, khiến cho cánh tay vốn dĩ ấm áp bỗng nhiên bị lạnh lẽo. Trái tim cậu gào thét gọi tên Hiểu Đồng.
- Hiểu Đồng ! Hiểu Đồng ! Em thật tàn nhẫn. Tại sao lúc nào em cũng rút tay ra khỏi tay anh trong khi anh đang hạnh phúc chứ. Tại sao ? Em có biết anh lo lắng thế nào không, đau lòng đến thế nào không. Nếu em có bề gì liệu anh có sống nổi không … làm sao anh có thể sống mà thiếu vắng em. Hiểu Đồng em thật là tàn nhẫn mà. Sao không cho anh cơ hội được ở bên cạnh em, chăm sóc em, yêu thương em. Tại sao không để anh cùng em đối mặt với sóng gió, không để anh có cơ hội bảo vệ em. Tại sao phải một mình chịu đựng cơ chứ. Hiểu Đồng ! Hiểu Đồng ….
Trái tim Vĩnh Phong thổn thức kêu gào trong căm lặng, sự đau khổ này ai biết chăng. Bất giác tay nắm chặt vô lăng, chân đạp thắng, Vĩnh Phong bắt đầu tăng tốc đến chóng mặt.
Đình Ân vốn dĩ không quen với tốc độ này, cô cảm tấhy chao đảo, cả người không có điểm tựa, cũng may tếh Nam vẫn đang ôm chặt cô khiến cô yên tâm hơn.
Đột nhiên Vĩnh Phong quay đầu xe một cách bất ngờ, khiến tất cả mọi người ở trong xe đều bị lao người về một phía thật mạnh. Thiên Minh thì đã thắt dây an toàn nên cậu hoàn toàn không sao, còn Thế Nam thì nhanh chóng đạp mạnh chân vào thành ghế phía sau của Vĩnh Phong. Đồng thời ôm chặt lấy Đình Ân, bảo vệ cô khỏi những va đập. Chỉ có Quốc Bảo đang lơ mơ nhìn xung quanh nên không kịp phản ứng gì ngã chúi lúi về phía trước đập mạnh đầu vào thành ghế của Vĩnh Phong đau điếng. Cậu ôm lấy cái đầu bị đau xoa xoa nó, bắt đầu ngồi dậy, không hiểu tại sao anh Vĩnh Phong lại đột nhiên quay đầu xe như thế. Sau khi đã trở về chỗ ngồi thì cậu mới quan sát phía trước và phát hiện thì ra Vĩnh Phong đang đuổi theo chiếc xe màu trắng phía trước.

Vĩnh Phong đang chăm chú lái xe thì đột nhiên phía bên kia đường đập vào mắt cậu là một chiếc xe màu trắng rất quen thuộc. Không phải do chiếc xe có điểm gì đặc biệt khiến cậu phải ghi nhớ đến như vậy mà là do nó chính là chiếc xe mà lần trước cậu đuổi theo khi bọn chúng dùng nó để bắt cóc Hiểu Đồng. Dù có ra tro cậu cũng nhận ra nó.
Chiếc xe đang đuổi theo một chiếc taxi màu xanh rất dữ dội. Một linh cảm bỗng xuất hiện trong lònh Vĩnh Phong, cho nên cậu quyết định quay đầu xe đuổi theo. Cũng thật may mắn, đúng lúc đó đã xuất hiện một ngã tư, cho nên cậu không chậm trễ mà quay đầu xe lại và đuổi theo.
- Có chuyện gì vậy ? – Thế Nam ngạc nhiên không hiểu tại sao Vĩnh Phong lại không đi tiếp để giải cứu cho Hiểu Đồng mà lại đuổi theo chiếc xe trắng đó mà không một lời giải thích.
Vĩnh Phong không trả lời mà tập trung tốc độ đuổi theo chiếc xe trắng đó.
« Chắc chắn là tên đó, tên Năm Rô » . Cũng chính là tốc độ này mà lần trước cậu và hắn ta có dịp đọ tài sức. Nhưng lần trước là do an nguy của Hiểu Đồng nên cậu không dám ép xe hắn ta nhưng lần này thì khác, cậu sẽ cho bọn chúng biết, tốc độ của bọn chúng đối với cậu chỉ bằng con số không. Vĩnh Phong nhanh chóng bắt kịp chiếc xe trắng. Lúc này chiếc xe trắng đã đuổi kịp chiếc taxi. Nhanh chóng ép chiếc ta xi vào đường phân cách, không còn cách nào khác, bác tài xế đành thắng lại.
Bác tài xế xe taxi hoảng hốt nhìn lại phái sau lưng mình, ông lo lắng cho sự an toàn của bé Đường sau cú thắng xe đột ngột. Thật may mắn là Hiểu Đồng đã thắt dây an toàn cho cô bé, sau cú chấn động, bé Đường chỉ bị đập mạnh vào thành ghế nhưng không sao, chỉ có hơi chút sợ hãi. Đối với một cô bé xa lạ, hoàn toàn không biết này, người tài xế tự hỏi có nên vì cô bé này mà hứng chịu tai họa hay không. Chỉ cần ông mở cửa xe bỏ chạy ra ngoài để mặc chúng bắt bé Đường là xong chuyện nhưng mà …ông nhìn thấy đôi mắt to tròn đầy sợ hãi của bé Đường, cái miệng mím chặt lại không bật ra tiếng hét nào, nhớ lại gương mặt cầu xin của Hiểu Đồng khi nhờ cậy ông chở em gái đi, nhớ lại sự hy sinh ở lại của Hiểu Đồng, người tài xế không tài nào bỏ chạy được.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Nhìn thấy bọn chúng từ trong xe lao xuống, người tài xế vội tìm kiếm cái cây gỗ vẫn thủ theo bên người nhằm đối phó bọn cướp xe taxi. Ông biết bản thân không phải là đối thủ của ba tên côn đồ đang đứng trước mặt nhưng vì bé Đường, đứa bé bằng tuổi con gái mình, ông sẽ liều mình bảo vệ nó, cũng là vì số tiền mà ông đã nợ của họ…
Ông mở khóa dây an toàn cho bé Đường, nói với con bé :” Hãy chạy di, bác không thể bảo vệ con nữa rồi. Chạy càng xa càng tốt, đừng quay đầu lại”
Bé Đường là một đứa bé thông minh, nghe chú tài xế bảo vậy, nó lập tức gật đầu rồi xuống xe chạy đi không quay đầu lại. Ba tên đó thấy bé Đường bỏ chạy liền hét lên:” Đuổi theo”
Chú tài xế xe taxi vung cây gậy chặn đường chúng lại liều chết bám trụ không cho bọn chúng đuổi theo bé Đường. Nhưng quả thực là một đối ba là điều không thể, lại là ba tên côn đồ dữ dằn như chúng. Người tài xế nhanh chóng bị chúng dần một trận nhừ tử thừa sống thiếu chết, ngã ngục xuống vệ đường, máu me đầy mình trên con đường quốc lộ vắng bóng người. Vẫn có xe đi lại nhưng chẳng ai dám chạy vào ngăn cản chỉ sợ bản thân bị liên lụy cho nên một là đứng từ xa quan sát, hai là cắm đầu bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Ba tên này nhanh chóng đuổi theo bé Đường, một đứa bé vừa tròn năm tuổi, bị bắt cóc ngay ngày sinh nhật thứ 5 của mình với biết bao sợ hãi. Đôi chân run rẩy, vừa chạy vừa khóc, nhưng bé Đường không dám ngừng lại dù cho tim bắt đầu đập mạnh, hơi thở đứat quảng, cổ họng khô khốc, nhưng bé Đường vẫn tiếp tục chạy, chỉ có điều bước chân mỗi lúc một chậm lại. Bước chân nhỏ bé chạy chẳng được bao xa thì đã bị ba tên này nhanh chóng tóm lại. Chúng xốc ngang hông bé Đường vác đi chở lại chiếc xe, mặc cho bé Đường gào thét.
- Thả cháu ra, thả cháu ra, các chú là người xấu, các chú là kẻ bắt cóc. Cứu em với chị Đồng ơi, anh Vĩnh Phong ơi….mẹ ơi cứu con với …
- Kétttttttt……………….
Chiếc xe của Vĩnh Phong thắng gấp ngay bên cạnh ba tên du côn kia khiến chúng hơi giật mình. Trong lúc chúng còn đang bần thần nhìn chiếc xe thì Vĩnh Phong đã phóng ra nhanh như một con báo và hét lên :
- Thả con bé ra.
Nhận ra Vĩnh Pong ba tên này bắt đầu thụt lùi và chuẩn bị co giò chạy, nhưng rồi chúng biết đã quá muộn để bỏ chạy, hai tên quyết định ở lại chặn đường để tên đang ôm bé Đường tẩu thoát.
Quốc Bảo, Thiên Minh cũng nhảy xuống theo sau Vĩnh Phong. Thé Nam sau khi buông Đình Ân ra và dặn dò một câu:” Em ở lại đây, đừng đi xuống” , rồi nhanh chóng xuống theo.
Ba tên này từ khi bắt gặp Vĩnh Phong và mọi người thì bắt đầu run sợ. Nếu như bình thường chúng chắc chắn chẳng mảy may lo lắng hay run sợ gì cả. Nhưng từ khi đọ sức với Vĩnh Phong ở lần trước, bọn này đã biết tài cán thực sự của cậu, huống hồ lần này Vĩnh Phong còn có thêm Quốc Bảo, Thiên Minh và Thế Nam hỗ trợ. Nếu bị bắt được thì chết là cái chắc, bọn chúng ra sức vừa chạy vừa lùi, nhưng đôi chân của chúng đã phản chủ. Chúng càng ra sức chạy thì chân lại càng run . Chẳng mấy chốc đã bị mọi ngời bắt kịp và tạo thành một vòng tròn bao quanh.
Ba tên này bắt đầu chụm lưng vào nhau cố thủ.
Bé Đường vừa nhìn thấy Vĩnh Phong thì mừng rỡ kêu lên:
- Anh Vĩnh Phong cứu em với.
Nghe tiếng kêu cứu của bé Đường, Vĩnh Phong sôi cả ruột gan, cậu gằm giọng nói từng chữ một đầy tức giận nếu như ánh mắt có thể giết người thì ba tên này chắc chắn bị chết từ giây phút đầu tiên thấy cậu:
- Thả …con …bé …ra…
Cái tên đang ẵm bé Đường trong tay lập tức chuyển vị trí của bé Đường về phía trước, rồi đưa tay lên cổ bé Đường uy hiếp.
- Không được đến gần, nếu tụi bây đến gần tao sẽ vặn gãy cổ con bé này cho xem.
Bàn tay hắn ta đưa lên, qua ánh đèn đường, Vĩnh Phong và mọi người nhìn rõ cái ký hiệu bái rô trên cánh tay hắn. Vĩnh Phong chau mày nghĩ:” Thì ra hắn chính là tên Năm Rô, thảo nào mà tốc độ xe của hắn lại nhanh như vậy. Chính hắn đã cứu tên đại ca thoát khỏi tay cậu, mới đem mầm họa đến như bây giờ, không diệt trừ tên này thì khó mong được yên ổn.”
Vĩnh Phong vừa nghĩ, ánh mắt gườm gườm nhìn tên này đến nỗi hắn ta bỗng thấy sợ hãi, biết mình đã trở thành mục tiêu đầu tiên của cậu. Hắn bắt đầu thấy run nói:
- Không được đến gần, tao nói được là làm được…
Vừa nói hắn ta vừa đưa tay xiết mạnh cái cổ nhỏ nhắn của bé Đường bóp mạnh, khiến bé Đường đau quá giẫy giụa liên hồi, nước mắt chảy thành dòng, miệng kêu:
- Anh Vĩnh phong cứu em….
Thấy bé Đường bị đau, Vĩnh Phong không dám tiến lại gần nữa, cậu tức giận nhìn tên Năm Rô.
- Để tao nói cho mày biết, ngay khi con bé vừa rôi một sợi tóc, tao lập tức lôi cả nhà mày ra chôn sống, cả con bồ mày với cái bào thai con của mày. Mày thử làm con bé đau một cái nữa xem, tao lập tức gọi một cú d9ie5n thoại, cả nhà mày và vợ con mày sẽ tạm biệt mày mãi mãi.
Thiên Minh bao quây đằng sau lưng tên Năm Rô lên tiếng, hắn giật mình quay lại nhìn Thiên Minh rồi hoảng hốt. Đã là người trong giới, không ai không biết Thiên Minh, tuổi còn trẻ nhưng đã là đại ca. Băng của cậu không như băng của chúng làm những chuyện phạm pháp nhưng sẵn sàng bỏ mạng vì anh em. Cũng từng nghe nói, Vĩnh Phong có qua lại với Thiên Minh nhưng không ngờ lại thân thiết đến độ đích thân Thiên Minh ra mặt.
Thấy sắc mặt hắn đã thay đổi, Thiên Minh liền bồi thêm một câu:
- Tao đã nói thì tao sẽ làm, chẳng những gia đình mày, gia đình hai thằng bây nữa – Thiên Minh vừa nói vừa chỉ tay vào mặt hai tên còn lại – Tụi bây nghĩ tao không biết gia đình tụi bây ở đâu sao, đã là người trong giới, tụi bây phải biết rằng: không có cái gì tao muốn biết mà không thể biết cả. Hôm nay tụi bây tụ tập ở đâu, tao điều nhanh chóng tìm ra, huống hồ chỉ là nhà tụi bây.
Nhìn ba tên này tái xanh cả mặt, Thiên Minh khẽ cười, bọn này coi như cũng còn chút tính người, biết lo lắng cho an nguy của gia đình mình. Cậu nhìn chúng cười tự tin nói:
- Tao cho tụi bây một cơ hội, thả con bé xuống. Chỉ cần ba thằng bây đánh thắng một người trong số tụi tao, thì tụi tao sẽ lập tức tha cho tụi bây về với gia đình. Tụi bây chọn đi.
Ba tên này lặp tức đưa mắt quan sát rồi suy nghĩ:” Vĩnh Phong thì chắc chắn là địch không nổi rồi, Thiên Minh lại càng không, chỉ còn hai tên, một nhìn dáng vẻ thư sinh ( Thế Nam đó bà con ạ ), một nhìn rất trẻ con ( Thưa bà con, đó là Quốc Bảo). Hai tên này, chẳng biết thế nào, tên nào lợi hại hơn.”
Cuối cùng ba tên này chọn Quốc Bảo, vì gương mặt còn trẻ của cậu, vậy thì kinh nghiệm chiến đấu của cậu không nhiều.
Vừa thấy ba tên này chỉ mình thì Quốc Bả phá lên cười, cậu xoa xoa tay, bẻ khớp ngón tay tiến lại gần nói:
- Còn đang thất vọng là bọn mày không chọn tao. Giờ thấy bọn bây chọn tao, tao thiệt lấy là vinh hạnh quá. Lâu rồi không được vung tay múa chân, lần này coi như được thỏa thích. Có gì tụi bây nhẹ tay cho tay nhờ nha.

Tên Năm Rô vội vàng buông bé Đường ra, chuẩn bị cùng hai tên kia đối phó với Quốc Bảo. Bé Đường vừa thoát được liền chạy đến ôm chầm lấy Vĩnh Phong khóc nức nở. Vĩnh Phong vội vàng vỗ về lau nước mắt cho bé Đường rồi dẫn bé Đường lui ra xa khỏi trận chiến, không để những cảnh tượng khủng khiếp ám ảnh ký ức bé Đường về sau.
Nhưng bé Đường lại không chịu lùi lại, cô bé khẽ khàng nói:
- Anh Vĩnh Phong, mau đến cứu bác ấy, bác ấy bị bọn họ đánh rất nhiều.
Vĩnh Phong sực nhớ lại người tài xế taxi mà bọn chúng đuổi theo, chắc chắn là đã bị bọn chúng đánh trọng thương rồi. Cậu bế bé Đường quay trở lại chiếc xe taxi. Cuộc chiến đã bắt đầu, những cú đánh, đấm ,những cú đá, và những pha tránh đòn rất đẹp được Quốc Bảo tung ra, dù đối phương có đến ba tên nhưng Quốc Bảo chẳng hề nao núng mà cậu ra đòn cứ như thể mèo vờn chuột, đơn giãn là đang vui vẻ chơi đùa.
Vĩnh Phong bế bé Đường đi đến cái thân thể bầm dập đang nằm dưới đất kia, cậu nhìn người này có vẻ quen quen. Đặt bé Đường xuống đất, cậu lại nhìn kĩ bác tài xế và nhanh chóng nhận ra ông ta chính là người tài xế giữ sợi dây truyền con cá heo của Hiểu Đồng.
Vĩnh Phong không ngờ rằng lúc đó cậu bỏ tiền ra giúp mẹ người tài xế nằm chữa bệnh, hôm nay ông ấy đã vì món nợ đó mà xả thân giúp đỡ. Cậu vội vực người tài xế dậy, tuy khắp người bị thương tích nhưng ông ấy vẫn cố gắng nói:
- Hãy cứu… cô gái…
Sau đó, ông ta ngất xỉu. Một đoàn xe từ đằng xa chạy ùa đến, tiếng rịn ga ầm ầm, những ánh đèn lóe lên nhằm vào hướng mọi người mà lao đến.
Một rừng xe lại lao đi giữa trời khuya, khiến cho người ta nghe thấy cũng sởn gai óc.

Đại Bình nắm lấy cánh tay của Hiểu Đồng dìu cô đứng dậy. Ánh mắt sững sờ của Hiểu Đồng không rời khỏi gương mặt của Đại Bình, cậu không nhìn Hiểu Đồng, cứ thế dìu cô đi.

Tên áo xanh lồm cồm ngồi dậy, tức giận lắm nhưng không dám lao đầu vào để bị đánh thêm, hắn quay đầu tức giận nhìn tên đại ca hỏi, nhằm mong tên đại ca lấy lại công bằng cho mình.

- Đại ca, thằng này là ai. Tại sao anh lại để yên cho nó làm loạn chỗ này.

Tên áo xanh này mấy bữa nay toàn là đi làm việc bên ngoài nên hoàn toàn không biết Đại Bình là ai. Tên đại ca thấy vẻ tức giận của đàn em đắc lực định lên tiếng giải thích thì lão béo đã lên tiếng trước.

- Hải à ! Nó là cháu của anh, coi như nể mặt anh bỏ qua cho nó. Chẳng là đây là cô bạn học cùng trường của nó, cũng có chút giao tình cho nên nó mới đứng ra giải vây.

Tên của tên áo xanh là Hải, hắn có biệt danh là Hải điên vì rất nóng tính, hễ hắn ta nổi nóng là bất kể là ai cũng đều không nể mặt. Tuy nhiên chỉ có tên đại ca và lão béo là hắn ta không dám phạm tới. Nghe lão béo nói vậy, Hải điên đành hậm hực cho qua, lõa mắt nhìn Đại Bình dìu Hiểu Đồng đi lên lầu.

« …cháu của anh … », ba chữ này như sấm đánh ngang tai của Hiểu Đồng, cả người cô run lên. Đêm nay, có quá nhiều việc khiến Hiểu Đồng bị chấn động. Đầu tiên cô biết được kẻ chủ mưu chính là lão béo, rồi đến khi nghe tin lão chính là nguyên nhân khiến gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc của cô bị tan vỡ. Bây giờ lại biết được, Đại Bình, cậu bạn có gương mặt hiền làm ít nói của mình, người mà thường xuyên bị Quốc Bảo ức hiếp, người thường đeo bám mình lại là một tên giang hồ đáng sợ, và cũng là người tham gia vào vụ bắt cóc lần này.

Hiểu Đồng thật sự rất tức giận, cô giận đến nỗi chỉ muốn tát cho cậu ta một cái bạt tai để vạch bộ mặt giả tạo của cậu ta. Cô muốn hất đôi tay đang nắm lấy cô dìu đi, đôi bàn tay chạm vào người cô khiến cô cảm thấy ghê tởm. Nhưng lí trí của cô mách bảo rằng cô nên cố gắng nhẫn nhịn, bây giờ cậu ta chính là lối thoát duy nhất của cô khỏi tay của bọn người này. Cô cần phải bám lấy hắn, giả vờ dựa dẩm hắn chờ đợi cơ hội trốn thoát. Nhất là phải nhờ cậu ta để cứu lấy bé Đường. Nghĩ tới bé Đường, Hiểu Đồng càng run rẩy hơn, con bé sẽ bị bọn chúng bắt lại, liệu chúng có hành hạ con bé như đã hành hạ cô không. Bé Đường còn quá nhỏ, làm sao nó có thể chịu đựng được dù chỉ là một cái tát cơ chứ.

Còn chú tài xế nữa, bọn chúng có làm khó dễ gì chú ấy không ? Nghĩ đến chú ấy, Hiểu Đồng bỗng cảm thấy áy náy vô cùng, chính cô đã lôi chú ấy vào vòng nguy hiểm như vầy. Lúc nhận được điện thoải của chú ấy, Hiểu Đồng vô cùng ngạc nhiên, chú ấy gọi để cảm ơn số tiền mà Vĩnh Phong đã giúp đỡ cho mẹ chú làm phẫu thuật và còn nhấn mạnh một câu : » Nếu có chuyện gì cần chú, chú nhất định sẽ giúp đỡ ». Hiểu Đồng lúc đầu vẫn không định nhờ vả nhưng ngay sau đó một ý định trong đầu cô lóe lên cô liền bấm vào số vừa gọi và nói :

- Xin chú giúp cháu một chuyện.

Khi Hiểu Đồng và Đại Bình chuẩn bị bước lên cầu thang thì đằng sau có tiếng nói vang lên.

- Đại Bình ! Môt khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, muốn gì cũng phải nhanh lên, em gái Hiểu Đồng trở về là chúng ta bắt đầu kế hoạch ngay – Lão Béo lên tiếng nhắc nhở, môi gã cong lên cười một nụ cười đáng ghét.

Tên đại ca nghe lão béo nói như vậy thì hơi giận liếc nhìn về phía cái thân thể bất động đang ngồi vắt vẻo trên xe lăn . Rõ ràng hắn ta đã nói rõ sẽ bắt Hiểu Đồng phải phục vụ cho em trai hắn, bởi vì cô cho nên em trai hắn mới ra nông nỗi như thế , vậy mà giờ đây bác cháu của lão béo định hớt tay trên. Hắn cung nấm đấm lại, giằng cơn giận dữ xuống, thầm nghĩ đến kế hoạch sắp tới cho nên hắn không muốn chọc giận lão béo. Có những chuyện hắn phải dựa vào lão béo, do đó hắn buông lỏng bàn tay im lặng chờ đợi.

Đưa cho Hiểu Đồng một cái khăn nóng sau khi dìu cô lên lầu vào phòng đóng cửa lại, cậu ta đau xót nhìn gương mặt sưng tấy của Hiểu Đồng nói :

- Mau chùm lên mặt cho bớt sưng.

Hiểu Đồng không nói gì chỉ đưa tay cầm lấy cái khăn ấp vào mặt, mắt cô không hề nhìn cậu ta. Cái khăn vừa đưa vào má thì cảm giác đau rát ập đến, Hiểu Đồng khẽ nhăn mặt nhưng cô không bật ra tiếng rên nào, cắn chặt môi ấp chiếc khăn vào má.

Thấy gương mặt khổ sở vì đau của Hiểu Đồng, Đại Bình thấy căm hận tên Hải điên vô cùng, chỉ hận không thể đánh hắn ta thêm mấy đấm nữa. Cậu đưa tay lên định vuốt ve cái má sưng húp của Hiểu Đồng thì cô lại quay mặt đi, co người lại sợ cậu chạm vào sẽ đau thêm. Thấy vậy Đại Bình bèn bỏ tay xuống, thở dài rồi nói, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận :

- Mình sẽ không tha cho hắn ta.

Hiểu Đồng không nói gì, chỉ im lặng cắn chặt môi, tay vẫn đưa chiếc khắn ấp vào má của mình. Đại Bình bèn quay lưng đi, lấy một cái khăn nóng khác đến, nhưng lần này cậu không đưa cho Hiểu Đồng mà nhẹ nhàng cầm nó áp vào má cô. Lúc đầu theo bản năng, Hiểu Đồng định né tránh nhưng rồi lí trí chạy đến mách bảo, cô lại ngồi yên cho cậu ta ấp mặt.

Thấy Hiểu Đồng chịu nhận sự quan tâm của mình, Đại Bình mừng rỡ, lát sau cậu mới lên tiếng :

- Mình biết cậu đang giận mình.

Hiểu Đồng tiếp tục im lặng, cô chẳng biết phải nói gì với cậu ta, ngoài những lời mắng **** để thỏa căm giận nhưng cô không thể trở mặt với cậu ta lúc này.

Thấy Hiểu Đồng không phản ứng gì, Đại Bình tiếp tục nói :

- Tại sao cậu lại ngốc như vậy, tự mình lại đến nộp mạng. Cậu có biết làm vậy nguy hiểm đến thế nào hay không hả ? Mình đã rất lo lắng khi nghe nói cậu chủ động nhắn tin cho họ đưa ra kế hoạch gặp mặt riêng này. Cậu có biết kế hoạch này chỉ nhằm vào Vĩnh Phong hay không, cậu vì hắn ta mà lại lao đầu vào bẫy.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay