Old school Swatch Watches




Tất cả quan khách ở trong phòng ăn thấy bà Mai Hoa đi vào thì đều đứng dậy, đi đến bắt tay bà. Cuộc đời vốn là thế, con người địa vị càng cao thì càng nhận được nhiều sự kính trọng.
- Chào phu nhân, bà vẫn khỏe chứ, bà vẫn đẹp như ngày nào – Sự ca tụng đến nhàm chán của những kẻ thích nịnh bợ.
- Thật tiếc là ngài chủ tịch lại không về đây, tôi rất muốn được gặp lại ngài…- Sự giả tạo đáng khinh bỉ…
……………..
Đáp lại ánh mắt và lời nói của bọn người kia là một nụ cười rất lạnh lùng, một nụ cười mang tính chất xã giao. Bà Mai Hoa vẫn thẳng đầu không hề nhìn ngó nhiêng ngả, lịch sự bắt tay từng người, mĩm cười nói :” Cám ơn”. Thái độ vô cùng tôn quý.
Cạch … cánh cửa mở ra, Vĩnh Phong và Hiểu Đồng bước vào. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Vĩnh Phong phong thái ung dung đỉnh đạc từ từ bước vào, rất sang trọng, rất khí khái. Sự quyền quý toát ra từ con người cậu khiến cho mọi quan khách sững người, họ rất muốn cúi đầu chào cậu.
Đứng trước cửa phòng ăn cao cấp, Hiểu Đồng đã rời khỏi tay của Vĩnh Phong. Nếu cứ bắt cậu dìu cô thì thật là làm giảm uy phong của cậu, mà người khác nhìn vào cô cũng có cái nhìn không tốt. Cứ để cô tự đứng trên đôi chân của mình hơn là dựa dẫm vào người khác. Cô bước sau Vĩnh Phong một bước.
Những người khách liền quay lại chào hỏi Vĩnh Phong niềm nở như bà Mai Hoa. Họ chẳng buồn để ý đến cô gái sau lưng cậu. Vĩnh Phong cũng rất lịch sự, bắt tay từng người.
- Được rồi, chúng ta mau ngồi vào bàn thôi – Ông Vũ Triết nhắc nhở.
Mọi người mới lục tục ngồi vào bàn. Vĩnh Phong kéo một cái ghế về phía sau, đưa mắt mĩm cười nhìn Hiểu Đồng. Cô hiểu ý liền cúi đầu ngồi vào ghế, một cách nhẹ nhàng từ tốn. Lúc này những người khách mới bắt đầu chú ý đến cô gái tầm thường kia. Họ nhận ra đó là một cô gái rất đẹp.
Vũ Quỳnh đi ngay sau lưng Vĩnh Phong và Hiểu Đồng, thấy Vĩnh Phong kéo ghế cho Hiểu Đồng cũng chờ đợi đặc ân giống như thế, nhưng Vĩnh Phong lại kéo ghế ngồi vào cạnh bên Hiểu Đồng. Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt chuyển từ trắng sang tím. May mắn thay, ngay lúc đó một anh bồi đã đến kéo ghế mời cô ngồi, ngay bên cạnh Vĩnh Phong. Vũ Quỳnh hậm hực ngồi xuống, mắt liếc xéo Hiểu Đồng.
- Xin hỏi, cô gái này là …- Một vị khách thắc mắc chỉ tay vào Hiểu Đồng hỏi.
Vĩnh Phong định lên tiếng giới thiệu thì bà Mai Hoa đã lên tiếng chặn lại:
- Đây là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của trường đại học nhà tôi, em ấy tên Hiểu Đồng. Hôm nay tôi dẫn cô ấy đến đây, một mặt để khích lệ em ấy, một mặt để em ấy có dịp học hỏi các vị giám đốc tài giỏi ở đây.
Các vị giám đốc có vẻ hài lòng về lời giới thiệu của bà Mai Hoa, họ gật gù vài cái rồi đưa mắt nhìn Hiểu Đồng chào hỏi.
Vĩnh Phong tất nhiên không bằng lòng, cậu định lên tiếng đính chính nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay nắm chặt bàn tay dưới mặt bàn của Vĩnh Phong khẽ lắc đầu ra hiệu. Cậu miễn cưỡng im lặng ngã người ra thành ghế.
- Cháu Vũ Quỳnh nhà anh càng lớn càng xinh đẹp, nghe nói cháu mới đi du học về – Một người khác đang ngồi cạnh ông Vũ Triết nhìn Vũ Quỳnh rồi cười khen.
- Anh quá khen, con bé còn dại lắm. Chỉ là qua bên đó học hỏi vài năm rồi trở về đây học tiếp. Bây giờ con bé đang tiếp tục theo học ở trường Nguyên Thành Phong – Ông Vũ Triết cười khà khà nói.
- Vậy là học cùng Vĩnh Phong rồi – Một người khác lại lên tiếng – Cũng đúng, nên để cho bọn trẻ ở gần nhau, tuổi trẻ bây giờ cứ hễ xa nhau một chút là không sống được.
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Vũ Quỳnh thích trí ra mặt. Vĩnh Phong cảm thấy rất bực mình, nhưng Hiểu Đồng đá vào chân Vĩnh Phong bắt cậu im lặng.
Đúng lúc đó, thức ăn đã được dọn lên. Bảy món ăn ngon nhất của nhà hàng được đặt lên trên mặt bàn xoay. Các tiếp viên đã đặt trước mặt mọi người một dĩa Bit tết thơm lừng, và rất lớn. Bit tết ở đây là ngon nhất. Những bộ dụng cụ ăn được đặt gọn gàng hai bên dĩa. Tất cả mọi người đều bắt đầu cằm dao và nĩa lên.

Hiểu Đồng cảm thấy rất hồi hộp trước không khí sang trọng này. Không phải cô chưa từng vào nhà hàng, lúc nhỏ, cứ hể rảnh là ba cô dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng và cũng từng ăn Bit tết. Nhưng toàn là ba cô cắt sẵn cho cô. Hiểu Đồng cũng từng đi phục vụ trong nhà hàng, cách ăn thì cô biết rất rõ nhưng chưa bao giờ cô thật sự cầm đến nó.
Cạch … một tiếng động phát ra từ dĩa ăn của Hiểu Đồng. Vì quá hồi hộp mà Hiểu Đồng vô tình để con dao chạm vào dĩa phát ra tiếng động. Vũ Quỳnh nhân cơ hội đó bật cười chế nhạo. Hiểu Đồng không vì sự chế nhạo của Vũ Quỳnh mà thấy xấu hổ, cô điềm đạm nói:
- Xin lỗi! Vì cháu không quen dùng dao nĩa lắm.
- Không sao! Bác đây cũng chẳng quen dùng, phải học mãi mới dùng được – Một vị khách tế nhị đỡ lời cho cô.
Hiểu Đồng chớp mắt nhìn người ấy gầm cám ơn.
- Để anh giúp em – Vĩnh Phong quay sang đề nghị, rồi không đợi Hiểu Đồng đồng ý cậu kéo dĩa bít tết của cô về phía mình. Cắt ra từng miếng nhỏ, xong rồi lại đặt trước mặt Hiểu Đồng. Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Phong, hai ánh mắt tình tứ truyền cho nhau.
Vũ Quỳnh căm tức, nắm chặt con dao trong tay.
Ông Vũ Triết thấy thái độ rất rõ ràng của Vĩnh Phong dành cho Hiểu Đồng, rồi thấy sắc mặt trắng bệch của con gái, ông cũng cảm thấy khó chịu. Ý nghĩ đầu tiên của ông là muốn lăng nhục Hiểu Đồng.

Ông ta giả vờ quan tâm hỏi han tình hình nhà Hiểu Đồng. Chỉ cần nhìn cách ăn bận thì ông cũng đủ biết Hiểu Đồng thuộc tầng lớp nào trong xã hội, nhưng ông ta làm như không biết đưa ra một câu hỏi khó:
- Chẳng hay, cháu là thiên kim của nhà nào, ba mẹ cháu hiện đang kinh doanh gì ?
Vũ Quỳnh bấm bụng cười thầm khi nghĩ đến câu trả lời của Hiểu Đồng. Nếu nói thực thì sẽ bị khinh thường, nếu nói dối thì sẽ bị cô lột mặt nạ.
Hiểu Đồng chẳng có lấy một biểu hiện nào trên gương mặt đẹp của mình, cô buông dao nĩa xuống, từ tốn trả lời:
- Dạ thưa bác, trước đây nhà cháu cũng có kinh doanh nhưng vì công xưởng chẳng may bị cháy nên phải đóng cửa. Sau này ba cháu lại chẳng may qua đời cho nên nhà cháu đã không còn kinh doanh nữa.
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng cảm với cô trước một câu trả lời thẳng thắn và gia giáo.
Nhưng ông Vũ Triết không thỏa mãn trước nét mặt của mọi người và câu trả lời này của Hiểu Đồng, ông tiếp tục hỏi.
- Thế còn mẹ cháu, mẹ cháu làm gì.
- Dạ mẹ cháu học thanh nhạc, sau khi tốt nghiệp thì lấy ba cháu, sau này mẹ cháu chỉ đi dạy đàn thôi ạ - Hiểu Đồng vừa trả lời vừa đáp lại bàn tay ấm áp đang xen vào giữ những ngón tay của cô, siết nhẹ.
- Vậy mẹ cháu vẫn tiếp tục dạy đàn chứ - Bà Mai Hoa lên tiếng hỏi, giọng lạnh lùng đáng sợ.
- Dạ không hiện tại mẹ cháu đang bệnh nên phải nhập viện ạ.
- Chắc tại bà ấy lao lực quá đó mà. Cũng phải thôi, phải cố gắng làm để trả nợ cho người chồng nghiện rượu – Vũ Quỳnh cố ý nói lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Hiểu Đồng vừa nghe Vũ Quỳnh nói thì sắc mặt chợt trắng bệch đi.
Rầm …Vĩnh Phong quay phắt người lại liếc nhìn Vũ Quỳnh một cái, ánh mắt sắc nhọn như một mũi kim lóe lên đầy cảnh cáo.
Nhưng Vũ Quỳnh phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Vĩnh Phong, cô nói thầm trong bụng:” Anh càng muốn che chở cho cô ta thì tôi càng muốn nhấn chìm cô ta trong xấu hổ”. Cô ta nhìn Hiểu Đồng nhếch mép nói:
- Làm sao mà một giáo viên dạy nhạc như mẹ của cô lại có thể trả món nợ mấy tỉ đồng trong vòng có mấy năm ngắn ngủi vậy. Nghe nói, nhà trọ của hai mẹ con cô sống có rất nhiều cô từ tỉnh lên hành nghề sống dựa vào đàn ông. Dùng thân xác để đàn ông trả nợ cho mình.
Cả người Hiểu Đồng đông cứng lại trước lời nói độc ác của Vũ Quỳnh.
Rầm … một bàn tay đập mạnh trên bàn, làm cho cái bàn run lên, kéo theo hệ lụy là những chiếc dĩa khuya loãng xoãng.
- Cô càng nói càng quá đáng rồi đó. Phép lịch sự của cô ở đâu vậy, dù gì thì cô ấy cũng là khách của mẹ tôi – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên. Nếu như bàn tay của Hiểu Đồng không nắm chặt bàn tay của cậu ghì lại, chắc chắn Vũ Quỳnh đã ăn một cái tát cực mạnh của vĩnh Phong rồi. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm tổn thương Hiểu Đồng, ngay cả mẹ mình.

Ông Vũ Triết thấy Vĩnh Phong nổi giận thì mặt hơi thất sắc, còn Vũ Quỳnh tái cả mặt vì sợ.
- Vĩnh Phong! Đừng có vô phép như vậy. Vũ Quỳnh chẳng qua lỡ lời thôi. Đừng làm bữa tiệc mất vui – Bà Mai Hoa vội lên tiếng kìm *** cơn giận dữ của đứa con trai. Nuôi con cũng biết lòng con, bà biết Vĩnh Phong rất nóng tính.
Hiểu Đồng nhắm chặt mắt hít một hơi thật mạnh sau đó thở ra, trút bỏ hết cơn giận trong lòng ra ngoài. Thì ra cô ta đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô rồi. Vũ Quỳnh có thể xúc phạm cô, có thể trà đạp cô nhưng cô ta không thể trà đạp mẹ Hiểu Đồng được. Hiểu Đồng dùng hết li trí của mình để trả lời trước mọi người.
- Mẹ cháu vốn là một thiên kim tiểu thơ, trong cuộc sống luôn là người nho nhã thanh tao. Bà tựa như đóa sen trong hồ, không quá sáng chói nhưng cũng không bao giờ bị lu mờ. Cho đến bây giờ vẫn vậy, dù cuộc sống có vất vả đến mấy, bà vẫn là người sống không thẹn với lòng. Dù đứng giữa bùn sình nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngược lại có những người luôn sánh mình với mặt trăng trên cao. Mà chẳng bao giờ nhìn lại trăng có lúc tròn lúc méo, đã vậy có khi còn bị bao bọc bởi mây đen, rất dễ chìm mất. Những người như thế tuyệt đối không thể sánh được với mẹ cháu. Mẹ đã vất vả nuôi cháu khôn lớn, cháu rất kính trọng mẹ của mình.
Ánh mắt cương nghị trong veo, thẳng thắn, cô gái trước mặt các vị khách thẳng lưng, ngẩng cao đầu, khí chất bao trùm. Tự nhiên trong lòng ai cũng có một sự so sánh ngầm. Một cô gái nghèo nàn tầm thường nhưng gia giáo và một cô gái giàu sang nhưng nói năng thiếu suy nghĩ. Giữa hai người, ai mới thật sự là thiên kim tiểu thơ.
- Cháu chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại có nghị lực như bác ấy – Vĩnh Phong mĩm cười nói, ánh mắt nhìn Hiểu Đồng mĩm cười bày tỏ sự ngưỡng mộ - Bác ấy đã tự lực vươn lên, nuôi dạy Hiểu Đồng thật tốt.
Tự nhiên có những ánh mắt ái ngại nhìn về Vũ Quỳnh. Mặt cô ả từ chỗ đang đắc ý dần thành tím tái.
Ông Vũ Triết ngoài mặt vẫn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng rất tức giận, không ngờ lại bị bẻ mặt như vậy. Đã vậy, con gái cưng của ông còn bị mắng nữa chứ. Ông ta cười giả lã với Hiểu Đồng.
- Là Vũ Quỳnh nhà bác không hiểu chuyện, không biết cách ăn nói, mong cháu bỏ qua…- Ông ta dùng một lúc ,đảo mắt nhìn quanh rồi gật đầu gian xảo hỏi – Nghe nó cháu là sinh viên xuất sắc, vậy cháu học khoa gì?
- Dạ cháu đang học năm hai khoa Quản trị - Hiểu Đồng lễ phép trả lời.
- Vậy cháu thử nói cảm nghỉ của mình trong tình hình kinh tế hiện nay ở nước mình thế nào – Ông Vũ Triết khinh thường, định đánh vào học thức chưa được vũng chắc của một sinh viên năm hai như Hiểu Đồng.
Nhưng bất ngờ lả Hiểu Đồng lại có thể trả lời ông một cách trôi chảy. Nhờ vào những tư liệu mà cô thu thập trong lúc giúp các giáo sư soạn dề tài nguyên cứu.
- Thưa bác, nước ta tuy chưa thật sự phát triển nhưng nước ta lại tiềm ẩn một khả năng dồi dào ….nhung chúng ta lại quá chú trọng vào việc xuất khẩu và nhập khẩu mà không chú trọng tới thị trường cũng như thị hiếu của người dân trong nước. Chúng ta nên tỗ chức lại cơ cấu lại các yếu tố tổ chức, sản xuất, thị trường…hướng đến thị trường trong nước…. Chúng ta nên tiến hành song song cùng lúc đưa những mặt hàng sản phẩm phù hợp với yêu cầu của người tiêu dùng trong và ngoài nước….
Sau đó là những câu hỏi dồn dập và Hiểu Đồng đều xuất sắc trả lời làm thỏa mãn lòng họ. Trong khi Vũ Quỳnh cũng học khoa quản trị nhưng trên Hiểu Đồng một năm, là bậc đàn chị nhưng cứ ấp úng trước các câu hỏi của các vị khách. Có người còn cố tình chế nhạo:
- Thì ra học ở nước ngoài không bằng học ở trong nước. Tốt nhất như cháu nói nên phát triển trong nước trước rồi mới phát triển ở nước ngoài.
Hiểu Đồng ngước mắt nhìn người đàn ông đó, ông ấy chính là người lúc nãy đã đợ lời cho cô. Ông ấy thấy Hiểu Đồng nhìn mình liền nháy mắt mĩm cười với cô. Hiểu Đồng cũng bày tỏ sự cảm kích của mình với ông ấy. Ông ta thò tay vào trong túi áo, rút ra một tấm danh thiếp đưa cho Hiểu Đồng.
- Hy vọng sau khi cháu ra trường sẽ ghé mắt đến công ty của bác. Bác luôn để dành cho cháu một chỗ tốt nhất trong công ty của bác.
Hiểu Đồng lí nhí cám ơn rồi đưa hai tay ra nhận tấm danh thiếp.
- Ây da, tôi cũng định mời cô bé nhưng đã bị ông cướp trước rồi – Một người nói đùa. Mọi người đều cười vui vẻ. Chỉ có cha con Vũ Quỳnh là tức muốn hộc máu, rõ ràng là muốn bỉ mặt Hiểu Đồng nhưng không ngờ lại làm cô tỏa sáng.
Bà Mai Hoa vốn dĩ muốn đưa Hiểu Đồng đến đây để cô hiểu được khó mà rút, thấy cao để cúi đầu. Bà hơi khó chịu vì bị cha con Vũ Quỳnh làm hỏng chuyện. Sắc mặt bà kém vui, bà hỏi:
- Vậy bây giờ cháu đang ở đâu.
- Dạ cháu .. – Hiểu Đồng ngập ngừng, quả thật rất khó nói.
- Cô ấy đang ở chung nhà với Vĩnh Phong – Vũ Quỳnh vừa nói vừa nhếch mép cười .
- Vậy sao – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói.

- Mẹ à! Chuyện là như vầy…- Vĩnh Phong định lên tiếng giải thích.
- Được rồi. Chuyện chơi bời của con mẹ không muốn nhắc đến. Bây giờ con còn đi học nên mẹ không nói nhưng sau này cưới vợ rồi nhất định phải đoàn hoàng nghiêm chỉnh. Vợ con sẽ là người tương xứng với gia đình mình – Bà Mai Hoa nghiêm giọng ngắt lời Vĩnh Phong. Ngụ ý rõ ràng nhằm cho Hiểu Đồng hiểu rằng cô hoàn toàn không xứng đáng làm con dâu của bà.
- Mẹ ! – Vĩnh Phong khó chịu gắt lên, cậu nắm lấy tay Hiểu Đồng kéo cô đứng lên, mạnh đến nỗi chiếc ghế cậu đang ngồi ngã bật ra phía sau – Tụi con xin phép ra về.
- Đứng lại ! Vĩnh Phong, sao con có thể vô phép tắc ra về trước các bậc chú bác như thế chứ - Bà Mai Hoa lần này không thể kiềm chế nộ khí của mình, mắt bà trừng trừng Vĩnh phong và Hiểu Đồng nhưng sau đó dịu lại, bà lấy giọng ôn hòa nói – Con làm vậy sẽ khiến Hiểu Đồng khó xử đó. Con hỏi xem Hiểu Đồng có muốn đi hay không mới được chứ.
Bà ta quả là một con cáo già dày dạng kinh nghiệm, chỉ cần dùng chiêu này thì đã có thể bắt Hiểu Đồng với Vĩnh Phong phải ở lại. Nếu Vĩnh Phong không nghe lời bà thì cậu cũng phải ở lại, cậu buộc phải ngồi lại vì Hiểu Đồng. Mà Hiểu Đồng chắc chắn phải ở lại. Nếu như cô muốn lấy lòng bà, muốn tạo ấn tượng trong mắt bà thì cô chắc chắc ở lại.
- Vĩnh Phong, chúng ta ở lại đi – Ánh mắt cương quyết của hiểu Đồng khiến Vĩnh Phong vừa lo lắng vừa yên tâm. Cậu muốn bảo vệ Hiểu Đồng khỏi những tổn thương, nhưng lại rất tin tưởng vào khả năng ứng phó của Hiểu Đồng. Mặt khác cậu sợ mẹ sẽ dùng thủ đoạn gây khó dễ cho Hiểu Đồng nếu cậu không nghe lời. Cậu siết chặt tay của Hiểu Đồng rồi cùng Hiểu Đồng ngồi xuống.
Hiểu Đồng rút tay mình ra khỏi tay Vĩnh Phong. Cô sẽ tự mình ứng phó và đứng vững. Hiểu Đồng đâu phải ngốc nghếch mà không hiểu dụng tâm của bà Mai Hoa. Nhưng cô không sợ, sự sợ hãi đến với Hiểu Đồng quá nhiều, cô đã chai lì trước nó. Hiểu Đồng khi đã quyết định đến bên cạnh Vĩnh Phong là cô đã liệu trước con đường đầy chông gai mà cô phải vượt qua. Cô và Vĩnh Phong sẽ cùng nhau vượt qua nó.
Vũ Quỳnh bèn đứng lên dựng lại cái ghế cho Vĩnh Phong, giả vờ cười nói :
- Vĩnh Phong, anh đừng nỏi nóng nữa. Quá trưa rồi, Hiểu Đồng cũng đã đói bụng, anh phải để cô ấy ăn xong rồi hãy đi.
Vĩnh Phong hất bàn tay tráng nõn của Vũ Quỳnh đang lã lơi đặt trên vai cậu ra, miễn cưỡng ngồi xuống. Vì Hiểu Đồng cậu phải nhẫn nhịn, Vĩnh Phong quá hiểu mẹ mình. Thương trường làm một người phụ nữ như bà cứng rắn và lãnh đạm, thậm chí là tàn nhẫn. Bà đã không còn là một bà chủ thông thường, một người mẹ bình thường như bao bà mẹ khác. Điều này khiến cho gia đình cậu ngày cành lạnh lẽo. Bởi vậy, Vĩnh Phong từ thuở nhỏ đã thèm khát một mái ấm gia đình. Khi cậu gặp Hiểu Đồng, những cử chỉ lo lắng quan tâm của cô với bé Đường khiến Vĩnh Phong ngưỡng mộ và yêu cô từ bao giờ không biết.
Ông Vũ Triết thấy con gái cưng bị đối xử thô bạo thì căm lắm. Vĩnh Phong thì ông không dám động tới nhưng Hiểu Đồng, con bé thấp hèn, làm bỉ mặt ông vài con gái cưng của ông. Ông ta cười cười nói, đôi mắt ánh lên sự gian xảo của loài cáo già ranh ma.
- Phải đó, thức ăn ở đây nổi tiếng số một. Hiểu Đồng cháu phải ăn cho thật nhiều, chẳng mấy thuở được ăn. Một món ăn có khi bằng nữa tháng lương cháu đi làm thêm đấy. Được ăn thì cứ ăn đi, kẻo sau này có muốn ăn cũng không có mà ăn.
Cha con nhà này đúng là kẻ hát người hò sỉ nhục người khác quá đáng. Nhưng ai cũng biết bà Mai Hoa cũn không thích cô bé này nên chẳng ai dám lên tiếng bênh vực. Họ im lặng nhìn nhau.
Vĩnh Phong nghe thấy thì từng giận vô cùng, lửa giận tựa như nham thạch dồn nén lâu ngày, bỗng muốn bùng phát ra ngoài, diệt sách những thứ gai mắt như vậy. Cậu dứng bật dậy, định đấm cho ông ta một quả nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay ngăn lại và kéo cậu ngồi xuống.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Hiểu Đồng quả rất giận khi nghe ông ta sỉ nhục, nhưng cô cố kìm chế, bởi vì nếu cô nổi giận thì chẳng phải cô đã thua cha con ông ta rồi sao. Cô nhìn ông không chớp mắt, môi khẽ nhếch lên :
- Cám ơn bác đã thiết đãi cháu bữa ăn thịnh soạn này. Cháu nhất định sẽ ăn hết.
Nói rồi Hiểu Đồng vơ đũa gắp một miếng thịt trên chiếc đĩa trước mặt bỏ vào miệng nhai, nuốt xong cô gật đầu khen ngợi :
- Quả thật rất ngon.
Sau đó, cô lại gắp một miếng khác ăn ngon lành.
Cha con Vũ Quỳnh gương mặt lúc này như thể bị ai tát vào mặt, hai tròng mắt muốn rơi ra. Quả là gậy ông đập lưng ông.
Không khí trong phòng ăn lúc này thật ngột ngạt, mấy người khách chẳng còn ai muốn ăn gì nữa. Nhưng đứng dậy ra về thì không tiện nên tất cả bọn họ đàng ngồi im chịu trận. Vĩnh Phong tức giận lừ mắt nhìn cha con Vũ Quỳnh cảnh cáo. Ánh mắt thật đáng sợ, khiến ai cũng cảm thấy lạnh run.
Bà Mai Hoa liền lên tiếng để xua tan không khí lạnh lúc này.
- Vĩnh Phong con và Vũ Quỳnh cùng nhau tặng mọi người một bài hát đi.
Nghe mẹ nói, Vĩnh Phong thu ánh mắt hình viên đạn của mình trở về, quay sang mẹ tỏ vẻ khó chịu.
- Con không thích.
- Tại sao. Chẳng phải con và Vũ Quỳnh lúc nhỏ rất thường cùng nhau đứa hát, đứa đánh đàn cho mọi người nghe à.
- Tóm lại là con không thích – Gương mặt khó hịu của Vĩnh Phong càng lúc càng hiện rõ, hai chân mày cau lại, lỗ mũi phập phồng.
- Mẹ muốn con lên biểu diễn - Bà Mai Hoa tức giận đưa mắt nhìn con trai cảnh cáo.
Vĩnh Phong vùng vằng không chịu đứng lên. Hiểu Đồng mới quay sang mĩm cười nói :
- Em cũng muốn nghe anh đánh đàn. Em chưa từng thấy dáng vẻ đánh đàn của anh.
- Con thấy chưa, cả Hiểu Đồng cũng yêu cầu. Con không vì mọi người cũng nên vì Hiểu Đồng – Bà Mai Hoa nhân thế ép buộc.
Vĩnh Phong miễn cường đứng dậy tiến về phía sân khấu, nơi đặt một ciếc đàn piaano màu trắng rất đẹp. Vũ Quỳnh hí hửng đứng dậy theo sau. Sau vài phút trao đổi , hai người quyết định chọn bài : « Như hạt mưa rơi «
Tiếng đàn thánh thót của Vĩnh Phong dạo lên, giai điệu nhẹ nhàng trầm lắng, giọng hát tuy không mượt mà nhưng có âm vực rõ ràng của Vũ Quỳnh cất lên khiến căn phòng chìm lắng trong âm nhạc. vĩnh Phong vừa đánh vừa liếc nhìn về phía sau. Thấy Hiểu Đồng đang say mê nghe mình đánh đàn thì thấy yên tâm, cậu chuyê tâm vào từng giai điệu. Lát sau, một mình cậu độc tấu, Vũ Quỳnh nhường lại sân khấu để một mình cậu tỏa sáng. Khi giai điệu cuối cùng kết thúc, Vĩnh Phong đứng dậy quay lưng lại…
Hiểu Đồng đã biến đâu mất, cả Vũ Quỳnh cũng không còn.

Vĩnh Phong hớt hải chạy lại bàn ăn hỏi, ánh mắt hoang mang cực độ:
- Hiểu Đồng đâu.
- Con đang hỏi ai vậy – Bà Mai Hoa trách.
- Con xin lỗi – Vĩnh Phong biết mình vô lễ, ăn năn nói .
- Cô ấy vừa đi vệ sinh – Bà Mai Hoa ném cho cậu một câu sau cái nhìn nghiêm nghị.
Vĩnh Phong mới dịu lại sự hốt hoảng của mình. Vừa lúc đó, có tiếng mở cửa, Vĩnh Phong nghe thấy liền quay đầu nhìn lại. Nhưng người bước vào không phải là Hiểu Đồng, mà là Vũ Quỳnh.
- Hiểu Đồng không vào cùng em à – Vĩnh Phong vội vàng hỏi.
- Cô ấy đã về rồi. Đúng là không biết phép tắc gì hết, chưa chào người lớn đã tự bỏ về rồi – Vũ Quỳnh vểnh môi nói, thái độ miệt thị rõ ràng, cố tình nhấn mạnh để cho mọi người nghe.
- Về rồi thì thôi, bỏ đi, không có cô ấy cũng tốt – Bà Mai Hoa mĩm lạnh nhạt nói – Mọi người tiếp tục ăn thôi nào, thức ăn đã nguội cả rồi.
- Phải đó, hay là để tôi bảo người làm lại món khác – Ông Vũ Triết vội phụ họa theo.
Nhưng Vĩnh Phong đã giận dữ đưa tay bốp cổ Vũ Quỳnh ấn mạnh cô ta vào cánh cửa sau lưng, khiến đầu cô ả đập mạnh vào cánh cửa. Vũ Quỳnh thét lên một tiếng sợ hãi làm tất cả mọi người đều khiếp đảm quay lại.
- Cô đã làm gì cô ấy – Cơn giận dữ của Vĩnh Phong bùng nổ, cậu đã mất khả năng kiềm chế của mình rồi, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng đến tàn nhẫn, không hề mảy may chạnh lòng trước gương mặt đau đớn của Vũ Quỳnh – Nói mau – Cậu thét lên ra lệnh, vòng tay siết chặt thêm khiến Vũ Quỳnh gần như tắt thở.
Vũ Quỳnh túm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình đẩy ra nhưng bàn tay đó có sức mạnh kinh hồn, dù cô cô gắng thế nào nhưng bàn tay đó không hề lay động. Gương mặt thiếu oxi của cô tím lại.
- Vĩnh Phong mau bỏ Vũ Quỳnh ra – Bà Mai Hoa thét lên một cách sợ hãi.
Ông Vũ Triết và hai người khách vội vàng chạy đến kéo Vĩnh Phong ra khỏi Vũ Quỳnh, gương mặt người nào người nấy tái mét. Mẹ của Vũ Quỳnh cũng chạy đến đỡ con gái, gương mặt bà tái xanh, đôi mắt rưng rưng nước mắt.
Vĩnh Phong bị kéo, cậu buông tay ra khỏi cổ Vũ Quỳnh, cô ả ho sặc sụa, cố gắng hít thở trở lại. Vĩnh Phong vung mình ra khỏi những bàn tay đang nắm giữ mình, cậu quay phắt nhìn Vũ Quỳnh làm cô ta sợ hãi vội ôm siết lấy mẹ. Bà Kim Xuân – mẹ Vũ Quỳnh vội vàng đứng lên che chắn cho con gái, cả thân người run lên trước cơn điên của Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong chỉ nghiêm nét mặt chỉnh sửa lại chiếc áo của mình rồi lạnh lùng nhìn cô ta :
- Tôi nói cho cô biết, thà tôi lấy chó lấy mèo cũng không bao giờ lấy cô. Không phải Hiểu Đồng không xứng với tôi mà là tôi không xứng với cô ấy. Ngoài cô ấy ra, trong mắt tôi tất cả đều là cỏ rác. Hãy nhớ đến bài học ngày hôm nay, nếu cô còn dám động đến cô ấy một lần nữa, tôi sẽ cho cô biết mùi sống không bằng chết.
Nói rồi, Vĩnh Phong mở cửa bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Để lại sau lưng nỗi kinh hoàng vẫn chưa tan của những vị khách, nỗi xấu hổ và sự căm tức của gia đình Vũ Quỳnh, sự mất mặt của bà Mai Hoa.
Vĩnh Phong chạy thật nhanh ra ngoài tìm kiếm xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng nào của Hiểu Đồng. Cậu vội chạy ra bãi đỗ xe, chiếc ba lô màu đen của cô lúc nãy để ở ngoài xe, cậu hy vọng, cô sẽ đến đó chờ cậu nhưng cảm giác hụt hẫng đến với cậu. Hiểu Đồng không hề đến đó, chiếc ba lô vẫn còn trong xe.
- Cậu Phong, có chuyện gì à – Bác tài xế thấy Vĩnh Phong hộc tốc chạy đến, hơi thở dồn dập, gương mặt đầy lo lắng thì vội hỏi.
Vĩnh Phong không hề trả lời, cậu đẩy bác tài xế ra rồi ngồi vào trong tay lái, lái xe bỏ đi một mạch. Bác tài xế nhìn theo ngẫn ngơ chả hiểu chuyện gì vừa xãy ra.
Ruột gan của Vĩnh Phong như bị thêu đốt, cậu cho xe chạy thật chậm, cố gắng quan sát xung quanh thật kỹ. Tay cầm điện thoại liên tục gọi vào số quen thuộc nhưng chỉ nhận được thông báo bận, điện thoại ở nhà cũng không ai nghe.
Vĩnh Phong vội vàng gọi cho Đình Ân.
- Alô ! Vĩnh Phong, anh gọi em có chuyện gì không ? – Giọng Đình Ân trong trẻo vang bên kia đầu dây.
- Đình Ân ! Hiểu Đồng có đến chỗ em hay không – Vĩnh Phong hấp tấp hỏi.
- Không có, có chuyện gì sao – Giọng Đình Ân lo lắng hỏi.
- Có chút chuyện – Vĩnh Phong ậm ừ nói – Em có biết, có nơi nào Hiểu Đồng có thể đến không.
- Có một vài nơi thôi… – Đình Ân vội kể cho Vĩnh Phong nghe.
Sau đó, Vĩnh Phong vội đi tìm những nơi mà Đình Ân cho biết sau khi để lại lời căn dặn : » Nếu Hiểu Đồng có tìm em thì gọi cho anh biết ». Đình Ân gật đầu hứa.
Nhưng tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm thấy Hiểu Đồng ở đâu, ngay cả mộ của ba Hiểu Đồng, cậu cũng đến.
Cậu đảo đi, đảo lại rất nhiều vòng trước khi trở về nhà. Cho xe vào trong gara xong, Vĩnh Phong vội vàng chạy ùa vào nhà, cửa nhà vẫn còn khóa, Vĩnh Phong vẫn muốn thử tìm. Cậu mở cửa xong liền chạy ngay lên phòng của Hiểu Đồng, nhưng căn phòng lạnh tanh. Cậu chạy tìm khắp mọi nơi, ngay cả sân thượng cũng đã tìm, điệnt hoại mãi vẫn không gọi được. Vĩnh Phong gần như tuyệt vọng, dù Đình Ân căn dặn là không được đến bệnh viện làm kinh động đến bà Cẩm Du. Nhưng Vĩnh Phong không còn cách nào khác, bất đắc dĩ cậu phải đến đó.
Khi Vĩnh Phong vừa từ nhà bếp đi ra, thì điện thoại reo lên.
- Vĩnh Phong, anh có tìm thấy Hiểu Đồng không ?- Đình Ân bên kia lo lắng hỏi.
- Không – Vĩnh Phong tuyệt vọng trả lời.

- Cô ấy đi đâu được chứ - Giọng Đình Ân run run vang lên.
- Anh nhất định sẽ tìm ra cô ấy – Vĩnh Phong quả quyết. Dù là chân trời góc bể cậu tìm phải đi tìm cô.
Tắt điện thoại, Vĩnh Phong định đi ra ngoài thì qua tấm kính trong suốt nhìn ra góc vườn nơi có một cái cây to treo một chiếc xích đu. Một bóng người đang nằm trên co ro trên đó. Gió nhè nhẹ thổi, vài chiếc lá rơi rụng. Chiếc xích đu nhè nhẹ đong đưa trong gió, ru một thiếu nữ vào trong giấc ngủ.
Chàng trai dáng người cao lớn từ từ tiến lại chiếc xích đu, cái bóng của cậu che phủ hết thân hình của cô gái đang nằm trên chiếc xích đu. Cảm giác nhẹ nhỏm của chàng trai khi nhìn gương mặt thanh tú đang say giấc của cô gái.
Chàng trai ngồi nhỏm bên cạnh chiếc xích đu đưa tay vuốt ve làn da mịn màng trên gương mặt xinh đẹp ấy. Cô gái giật mình tỉnh giấc, hàng lông mi cong cong hé mở.
Nhìn thấy gương mặt điển trai của chàng trai, cô khẽ mĩm cười, đôi môi căng mọng xinh đẹp như nụ hoa chớm nở gọi tên chàng trai.
- Vĩnh Phong, anh về rồi à.
Hiểu Đồng dụi mắt rồi đứng dậy. Bỗng nhiên một vòng tay ôm lấy Hiểu Đồng siết chặt.
- Vĩnh Phong, em sắp không thở được nữa rồi – Hiểu Đồng hổn hểnh nói không ra hơi, nhưng Vĩnh Phong càng siết chặt hơn.
Đến chừng khi Hiểu Đồng như muốn sắp ngất đi thì Vĩnh Phong mới chịu nới lỏng vòng tay. Giọng khàn khàn trầm bổng, Vĩnh Phong thì thào nói :
- Em có biết cảm giác sợ hãi khi không thấy em là như thế nào không.
- Em xin lỗi ! – Hiểu Đồng tỏ vẻ ăn năn, gương mặt chúm chím rất đáng yêu làm Vĩnh Phong không thể nổi giận với cô.
- Sao em lại bỏ về mà không báo cho anh biết, có biết anh đã chạy đi tìm em bao lâu không, gọi cho em cũng không bóc máy- Cậu trách yêu cô.
- Em để điện thoại ở trong ba lô. Cả chìa khóa nhà cũng để trong đó, cho nên khi về đây, em đành nằm ở đây đợi anh về - Hiểu Đồng giải thích.
- Có phải Vũ Quỳnh đã nói gì đó khiến em không vui nên phải bỏ về - Vĩnh Phong khẽ hỏi.
Hiểu Đồng gương mặt hơi tái khi nhớ lại sự việc lúc nãy. Cô vội lấp liếm.
- Chỉ tại lúc đó em thấy hơi nhức đầu mà anh lại đang đánh đàn nên em mới về trước. Anh giận sao – Đôi mắt trong veo của cô ngẩn nhìn cậu âu yếm làm cho Vĩnh Phong quên hết nỗi sợ hãi mất cô lúc nãy.
- Anh không thấy giận mà chỉ thấy đói thôi. Em thì thoải mái rồi, lúc nãy nhìn em ăn thật khí thế, còn anh chẳng ăn uống được gì cả. Bây giờ cái bụng đang biểu tình – Vĩnh Phong đúng là cảm thấy đói kinh khủng.
- Vậy bây giờ em đi nấu cái gì cho anh ăn – Hiểu Đồng lo lắng, định rời khỏi vòng tay của Vĩnh Phong nhưng Vĩnh Phong không chịu buông tay, cậu kéo Hiểu Đồng cùng ngồi trên xích đu.
Kề sát tai Hiểu Đồng nói nhỏ :
- Bây giờ anh chỉ muốn ăn thịt em thôi.
Hiểu Đồng đành ngoan ngoãn để cho con sói kia ăn thịt gọi là bù đắp


Lát sau, Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, cậu nâng cầm cô lên nhìn sâu vào đôi mắt to tròn trong veo một cách âu yếm, thì thầm hỏi :
- Có phải mẹ anh đã nói gì đó với em phải không, dù em vẫm mĩm cười tươi khi nhìn anh đánh đàn nhưng anh cảm nhận được em chỉ là đang gượng cười mà thôi.
- Không có gì đâu, anh đừng lo – Nét mặt hơi buồn, Hiểu Đồng nghiêng mặt đi lảng tránh cái nhìn của Vĩnh Phong.
- Dù mẹ anh có nói gì hay làm gì đi nữa … - Vĩnh Phong dùng tay quay nhẹ cằm của Hiểu Đồng lại đối diện với mặt mình, không để cô lẫn tránh, cậu muốn cô hiểu rõ tấm lòng của mình. Nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay lên miệng ngăn cậu nói tiếp.
- Vĩnh Phong, anh nghe em nói – Hiểu Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen lấp lánh như ánh sao của Vĩnh Phong, ngập ngừng một lát rồi nói – Em vốn là một người thận trọng, nhất là trong tình yêu, cho nên một khi em đã đồng ý làm người yêu của anh, là em đã lường trước những khó khăn trên con đường này. Em chấp nhận đi trên nó bởi vì một lẻ, em đã yêu anh. Em không biết tình yêu của em đối với anh lớn hơn, hay tình yêu của anh với em lớn hơn. Nhưng trước những hy sinh của em vì em, thì cho dù có bắt em phải chết, em cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù mẹ anh có gây áp lực mạnh đến thế nào, cho dù Vũ Quỳnh có nói gì thì chỉ cần anh yêu em, anh cần em, chỉ cần anh nắm chặt lấy tay em thì em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu.
- Thật sao ! – Vĩnh Phong hỏi lại để xác định. Cảm giác vui sướng tràn ngập trong tim, cảm giác hạnh phúc không thể tả.
Hiểu Đồng khẽ chớp mắt rồi gật đầu.
Vĩnh Phong ôm chầm lấy Hiểu Đồng, nụ cười hạnh phúc hiện trên khóe miệng. Sau đó cậu buông Hiểu Đồng ra, hôn nhẹ lên bờ mi của Hiểu Đồng, lướt nhẹ lên sóng mũi cao cao, rồi chạm đến bờ môi hồng gợi cảm… Nhưng Hiểu Đồng đã đẩy cậu ra, cô véo nhẹ lên mũi Vĩnh Phong, mĩm cười trêu chọc :
- Anh có biết bây giờ trông anh giống con trâu nằm sình hay không hả. Người toàn là mồ hôi không hà, anh mau vào nhà tắm rửa sạch sẽ đi.
- Em còn nói nữa, là lỗi tại ai chứ. Tại ai báo hại anh chạy khắp nơi tìm kiếm. Lại còn bị một phen sợ hãi khi không thể tìm thấy em, anh đã gần như tuyệt vọng…
Hiểu Đồng nghe lời trách yêu của Vĩnh Phong thì rất xúc động, cô mĩm cười kiểng chân hôn nhẹ lên má Vĩnh Phong rồi cong môi nói :
- Người ta biết lỗi rồi mà, anh đúng là nhỏ mọn quá hà.
- Dám nói anh nhỏ mọn – Vĩnh Phong vừa trách vừa lấy tay cù loét Hiểu Đồng khiến cô phải bỏ chạy tránh né.
Chưa chạy được mấy bước, Hiểu Đồng đã bị Vĩnh Phong bắt lấy. cậu ôm ngang eo cô, nhất bổng cô lên xoay mấy vòng. Tiếng cười khúc khích vang lên khắp sân vườn .
Gió rung động những chiếc lá theo cung bậc tạo ra những giai điệu hạnh phúc, chiếc xích đu cũng theo gió đong đưa vui vẻ.
- Được rồi, thả em xuống đi – Hiểu Đồng hét lên, cô bị Vĩnh Phong xoay đến chóng mặt.
Vĩnh Phong vừa bỏ Hiểu Đồng xuống là cô đã xoay người Vĩnh Phong lại và đẩy cậu đi vào.
- Anh mau vào mở cửa để em còn vào nấu cơm cho anh ăn. Anh mà chết vì đói là em mặc kệ, cứ để cho quạ rỉa thịt anh ra.
- Chỉ sợ lúc đó có người đau lòng khóc sướt mướt thôi – Vĩnh phong vừa đi vừa ngoảnh lại cười khà khà trêu.
- Thấy ghét. Ai mà thèm khóc – Hiểu Đồng hểnh mũi le lưỡi nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong đi vào trong nhà.
Khi bóng dáng Vĩnh Phong khuất hẳn vào trong nhà thì nụ cười trên môi của Hiểu Đồng chợt tắt. Cô ngã người trên chiếc xích đu , gương mặt buồn bã nhớ lại những chuyện xảy ra ở nhà hàng.
- Cháu thấy Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh có xứng đôi không ? – Bà mai Hoa nhìn Hiểu Đồng nở một nụ cười giả tạo.
- Cháu không biết, bởi vì xứng hay không xứng chỉ có Vĩnh Phong mới biết rõ. Còn cháu thì nghĩ rằng phải phụ thuộc vào duyên phận. Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng – Hiểu Đồng đối đáp không chút sợ hãi, gương mặt không nhìn bà Mai Hoa mà đang mĩm cười đáp lại cái nhìn của Vĩnh Phong.
- Tại cháu không biết đó thôi, tình cảm của Vĩnh Phong đối với Vũ Quỳnh rất tốt. Chính miệng Vĩnh Phong đã nói sau này sẽ cưới Vũ Quỳnh, phải không Kim Xuân ? – Bà sắc sảo nói, quay qua người bạn thân tìm đồng minh.
Bà Kim Xuân liền gật đầu :
- Tôi nhớ là vào năm Vũ Quỳnh lên 8, còn Vĩnh Phong lúc đã lên 9. Vĩnh Phong cứ đeo theo tôi đòi sau này phải gả Vũ Quỳnh cho nó.

- Vậy sao ạ - Hiểu Đồng thờ ơ hỏi, mắt vẫn dán lên lưng của Vĩnh Phong, không để tâm lắm đến những lời của họ nói.
- Hiểu Đồng – Bà Mai Hoa gọi lớn để thu hút sự chú ý của Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng bình thản từ từ quay đầu lại nhìn bà. Cô nhẹ nhàng hỏi :
- Có chuyện gì không bác.
- Ta không ngại nói thật với cháu. Cháu cũng biết gia đình Vũ Quỳnh cũng là tập đoàn lớn ở nước mình. Gia đình bác cũng vậy, cháu hiểu không – rồi bà ngừng một lát chờ cái gật đầu hiểu ý của Hiểu Đồng rồi mới từ tốn nói tiếp -Nhưng cũng có một số vấn đề mà gia đình bác rất cần để phát triển công việc kinh doanh của mình ngày càng qui mô rộng lớn hơn. Và gia đình Vũ Quỳnh có đủ khả năng giúp tập đoàn của bác.
Nói xong bà im lặng quan sát sắc mặt của Hiểu Đồng, quả thật nét mặt của cô bây giờ tối sầm lại. Điều duy nhất khiến Hiểu Đồng không thể sánh bằng Vũ Quỳnh chính là gia thế nghèo nàn của cô. Nuốt nước mắt cay đắng vào lòng, Hiểu Đồng vẫn quả quyết nói :
- Đúng là cháu không có khả năng giúp gia đình bác phát triển việc kinh doanh. Nhưng cháu nghĩ với cá tính của Vĩnh Phong, anh ấy tuyệt đối không thích dựa dẫm vào người khác mà muốn tự xây dựng bằng chính sức mình hơn.
Ngay lúc đó, Vũ Quỳnh kết thúc bài hát của mình và bước xuống. Mọi người nãy giờ tập trung nghe đối thoại giữa Hiểu Đồng và bà Mai Hoa, thấy Vũ Quỳnh hát xong thì giả vờ vỗ tay tán thưởng. Vũ Quỳnh vênh váo tự mãn bước xuống, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hiểu Đồng, rồi ngồi xuống ghế.
Hiểu Đồng đưa mắt nhìn lên thấy Vĩnh Phong vẫn đang tiếp tục dạo đàn. Cô cảm thấy ngại ngùng và lạc lõng giữa những con người sang trọng này nên giả vờ đứng lên xin phép vào nhà vệ sinh.

Khi Hiểu Đồng vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì bất ngờ đứng bất động một giây khi người trước mặt mình. Vũ Quỳnh đứng dựa người vào thành bồn rửa tay, hai tay khoanh trước ngực, điếu thuốc hút dở đang cháy, dáng vẻ kênh kiệu khó ưa. Ánh mắt được trang điểm đậm sắc bén, miệng nhả ra những đợt khói thuốc đen xì, dù cho chiếc váy tím trông đằm thắm bao nhiêu cũng không thể làm cho vẻ mặt cô ả dịu dàng được. Cô ta và cô gái dịu dàng trước mặt bà Mai Hoa thật là quá khác xa nhau.
Phớt lờ sự có mặt của cô ta, hiểu Đồng bình thản tiến lại gần bồn rửa tay.
- Cô đúng là thứ đồ mặt dày trơ trẻn.
Hiểu Đồng vẫn một mực im lặng, không thèm chấp với hạng người như cô ta. Tiếp tục rửa tay.
- Bác gái đã ngụ ý rõ ràng đến như thế mà cô vẫn có thể bình thản ngồi ăn cùng mọi người được thì đúng là thứ mặt dày vô liêm sỉ.
Đang rửa tay chợt khựng lại, Hiểu Đồng tức giận ném cho Vũ Quỳnh một ánh mắt sắc bén, nhưng sau đó cô quay đi tắt vòi nước, tiếp tục nhẫn nhịn cô ả.
Vũ Quỳnh thấy Hiểu Đồng nhìn mình thì hơi hoảng sợ, cô ả vẫn còn nhớ cái tát tai in đủ năm ngón của Hiểu Đồng dàng cho ả. Nhưng thấy Hiểu Đồng không nói gì thì ả mới bình tĩnh lại rồi được nước lấn tới.
- Tôi thấy cô nên đi khỏi đây để cho tất cả mọi người có thể thoải mái. Cô không thấy sự có mặt của cô làm cho mọi người khó chịu lắm hay sao. Rõ ràng đây là một buổi gặp mặt vui vẻ nhưng vì cô mà đã trở nên căng thẳng. Nếu cô còn chút lòng tự trong thì hãy cút khỏi đây mau.
Hiểu Đồng không nói gì cả, sau khi hơ khô tay cô bỏ đi ra ngoài nhưng Vũ Quỳnh đã đứng chắn trước mặt cô.
- Cô mau cút đi cho tôi – Cô ả thét lên đầy tức giận khi thấy Hiểu Đồng cứ phớt lờ lời nói của cô ả.
Hiểu Đồng nhếch mép cười nhìn Vũ Quỳnh một cách đáng thương :
- Như Vĩnh Phong đã nói, tôi là khách của bác gái, cô không có quyền gì đuổi tôi cả. Đừng ở đây la lối như trẻ con nữa.
Rồi Hiểu Đồng bỏ mặc cô ta ở lại, mở cửa bước ra ngoài. Vũ Quỳnh cũng vội bước theo sau lưng, vừa đi vừa nhiếc móc Hiểu Đồng, nhưng đều bị Hiểu Đồng bỏ ngoài tai.
Khi đi đến hàng lang để vào phòng ăn thì đột nhiên hai chân Hiểu Đồng run rẩy đứng khựng lại. Những nơron truyền từ chân lên đến đỉnh đầu của Hiểu Đồng cảm giác sợ hãi, tim cô thắt lại. Hiểu Đồng thấy bàn tay mình cũng bắt đầu run lên, những ngón tay chuyển động nhẹ nhàng theo từng nơron lên xuống kia.
Người đàn ông cao lớn, hơi có bụng, mặc một chiếc áo thun xanh kẻ sọc có cổ, đứng nghiêng người về phía Hiểu Đồng, cô chỉ nhìn thấy nửa gương mặt của hắn ta mà thôi. Nhưng dù hắn có hóa thành tro, cô cũng nhận ra hắn, ký ức kinh hoàng về gã khiến cô thấy cổ họng đắng nghét. Hắn ta đang đứng trò chuyện với một cô gái trẻ gần ngay cửa vào phòng ăn mà cô định đi vào.
Đang đuổi theo phía sau Hiểu Đồng la hét, Vũ Quỳnh bỗng đâm sầm vào sau lưng Hiểu Đồng khi cô bất ngờ đứng lại.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
- Nè, tự nhiên sao cô lại đứng lại như vậy chứ, làm mũi tôi đập vào đầu cô đau muốn chết nè – Vũ Quỳnh la lên, dùng tay sờ sờ chiếc mũi của mình – Tôi vừa đi phẩu thuật xong, nó mà có bề gì là cô chết với tôi. Ôi ! Cái mũi của mình – Vũ Quỳnh cảm thấy đau đớn buông tiếng rên rỉ.
Hiểu Đồng chợt quay lưng lại, ánh mắt không còn sinh khí, chỉ toàn là một áng mây đen. Bất giác Vũ Quỳnh cảm thấy rất lạ. Đôi môi run run, Hiểu Đồng nói trong sự sợ hãi :
- Cô nói đúng, tôi không nên ở lại làm phiền mọi người nữa. Tôi về đây, nhờ cô chuyển lời xin lỗi đến mọi người.
Nói rồi Hiểu Đồng vội vã bước đi, va vào Vũ Quỳnh nhưng cô không quay lại mà cứ thế bỏ chạy. Vũ Quỳnh dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nhổ được cái gai trong mắt thì dù là cái gì cô cũng không quan tâm.
Hiều Đồng chạy một mạch ra đường, trèo lên một chiếc taxi bỏ đi. Cô còn sợ hãi quay đầu nhìn lại một lần nữa, gương mặt lúc này không còn chút máu. Hơi thở đứt đoạn, trống ngực đập thình thịch. Cô đang trốn chạy, trốn chạy khỏi quá khứ kinh hoàng mà người đàn ông đó đã tạo ra.


- Hiểu Đồng ! – Tiếng Vĩnh Phong gọi làm cho Hiểu Đồng sực tỉnh, cô quay người nhìn cậu.
Vĩnh Phong đã tắm rửa và thay một bộ đồ thể thao đơn giản. Cậu nhìn xuống bếp nhưng không thấy Hiểu Đồng, đi ra ngoài vườn thì thấy Hiểu Đồng đang ngồi thừ trên xích đu như người mất hồn. Đến cả khi cậu đến gần mà cô cũng không hay biết, ánh mắt lo lắng, chắc chắn Hiểu Đồng có chuyện gì giấu cậu. Vĩnh Phong khẽ lay người Hiểu Đồng.
Thấy ánh mắt lo lắng của Vĩnh Phong nhìn mình, Hiểu Đồng vội dùng gương mặt tươi tỉnh mĩm cười với cậu, nói lấp liếm :
- Xin lỗi anh, tại em thấy hơi nhức đầu nên mới ngồi đây hít thở khí trời một chút. Bây giờ em vào nấu cơm liền.
Hiểu Đồng liền đứng dậy, định bước vào trong , như Vĩnh Phong đã nắm tay cô lại nói :
- Em không khỏe thì nghỉ đi, để anh nấu cho.
- Anh đừng có lãng phí thức ăn nữa – Cô sỉ nhẹ vài trán cậu – Món ăn của anh làm khó ăn chết đi được.
- Vậy để anh gọi người đem lại.
- Thôi đi, anh đừng có lãng phí tiền bạc như thế - Hiểu Đồng gàn đi, cô thở dài. Quả thật một bữa ăn đối với Vĩnh Phong không đáng là gì cả, nhưng đối với Hiểu Đồng một hạt gạo còn quý hơn mạng sống. Cô không muốn quá lãng phí như vậy.
- Tiền bạc đâu quan trọng bằng sức khỏe của em – Vĩnh Phong ương bướng nói. Cậu thật sự rất lo lắng cho cô.
- Em khỏe rồi mà. Em thích được nấu cơm cho anh ăn, ngoan đi, đợi em một lát – Hiểu Đồng nũng nịu dỗ dành Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong đành bó tay, hễ thấy gương mặt nũng nịu cực kỳ đáng yêu của Hiểu Đồng thì cậu không thể từ chối cô bất cứ điều gì cả. Bởi vì lúc đó trái tim cậu đã trở nên hỗn loạn mất rồi.

Dù Hiểu Đồng cố gắng xua đi nỗi ám ảnh về người đàn ông đó, nhưng nó cứ đeo bám cô mãi. Hiểu Đồng tự nhủ thầm với bản thân : » Chỉ là sự tình cờ thôi, mình sẽ không gặp lại hắn ta nữa. Sẽ không gặp lại hắn ta nữa «
Đột nhiên, Hiểu Đồng thấy một cảm giác đau rát ở đầu ngón tay, một màu đỏ thẩm từ từ chạy ra, Hiểu Đồng rên khẽ :
- Ui da !
Thì ra cứ mãi trầm tư nên con dao trên aty cô đã chạm vào ngón tay trỏ của bàn tay trái của cô. Vĩnh Phong đang ngồi trên ghế quan sát gương mặt trắng bệch của Hiểu Đồng, thấy vậy vội đứng bật dậy chạy đến bên Hiểu Đồng. Cậu cầm ngón tay đang chảy máu của cô, đưa lên miệng, mút nhẹ vào đầu ngón tay. Biết rằng mình đã làm Vĩnh Phong lo lắng nhiều, nhưng Hiểu Đồng lại cảm thấy sự quan tâm ngọt ngào của Vĩnh Phong dành cho mình, bất giác thấy hạnh phúc vô cùng. Lát sau, Hiểu Đồng rút tay lại lúng túng nói :
- Em thật là hậu đậu.
- Để anh đưa em đi bệnh viện – Vĩnh Phong nhất quyết nói.
- Em không sao thật mà – Hiểu Đồng lắc đầu không đồng ý nói, cô vội lãng đi chuyện khác – Thôi thì em và anh ra ngoài ăn một bữa vậy. Ăn xong, em sẽ thấy khỏe ra thôi. Đi nha, em thấy đói bụng rồi – Cô giả vờ nhõng nhẽo.
Sự lo lắng của Vĩnh phong có phần dịu lại, cậu đưa đôi mắt hút hồn người nhìn cô hỏi :
- Thật không. Không được giấu anh.
Hiểu Đồng mĩm cười gật đầu, rồi kéo tay Vĩnh Phong cùng đi.
- Mau lên, em đói hoa cả mắt rồi nè.

Khu nhà họ ở có khá nhiều nhà hàng, quán ăn ngon. Hiểu Đồng chọn một quán ăn, cả hai cùng vào. Vĩnh Phong gọi tới 5 món ăn, nếu Hiểu Đồng không cản lại chắc là trên mặt bàn sẽ không còn chỗ để nữa. Hai người mà ăn những năm món thì quả thật hết sức chứa.
Vĩnh Phong cứ liên tục gấp thức ăn cho Hiểu Đồng. Mặc dù đã no lắm rồi, nhưng vì Hiểu Đồng nói rằng mình đói hoa cả mắt, vì vậy sợ Vĩnh Phong lo lắng phải cố gắng mà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ thì từ đằng chiếc bàn cách đó không xa, một người đàn ông ngồi ngắm nhìn Hiểu Đồng khá lâu. Hồi sau, ông ta quyết định đi đến bàn của họ ngồi.
- Xin chào, đã lâu không gặp – Người đàn ông đó lên tiếng chào trước.
Vĩnh Phong và Hiểu Đồng cùng quay lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Gương mặt phốp pháp, bóng lưỡng như bôi dầu mỡ, chòm râu dưới cằm trông thật đáng ghét, ánh mắt dâm đãng đang chiếu tướng trên người Hiểu Đồng, nụ cười làm người khác thấy thấy thật buồn nôn.
Hiểu Đồng vừa nhìn thấy hắn, đôi đũa trên tay cô rớt xuống.


Vĩnh Phong nhìn vào mặt gã thì thấy không ưa cho lắm, cậu nhận ra lúc nãy ở nhà hàng có gặp gã, cậu đã va vào gã khi hối hã chạy đi tìm Hiểu Đồng, nhưng cậu không quan tâm đến gã. Nghe tiếng đũa rơi thì quay lại nhìn, gương mặt tái xanh sợ hãi, đôi môi run rẩy, bàn tay co chặt lại, đầu cúi gầm xuống đất. Thấy thái độ kỳ lạ của Hiểu Đồng thì trong lòng không khỏi thắc mắc. Cậu quắc mắt nhìn người đàn ông kia, đang giọng hỏi :
- Xin lỗi, ông là ai ?
Gã này cười khà khà quét mắt nhìn Vĩnh Phong một cái, nhận thấy đây là một chàng trai rất đẹp, nhìn cử chỉ và cách ăn mặc của cậu thì hắn đoán chắc rằng đây là một công tử giàu có. Hắn quay sang Hiểu Đồng đểu giả nói :
- Cháu vớ được một thằng coi được lắm đó. Mẹ cháu có khỏe không ? Không ngờ cháu càng lớn càng xinh đẹp – Hắn vừa nói vừa vỗ lên vai Hiểu Đồng mấy cái. Bàn tay thô nhám gớm ghiếc làm Hiểu Đồng sởn cả tóc gáy, cả người cô căng cứng lại trước cử chỉ của gã. Hiểu Đồng vội né người qua một bên tránh bàn tay đang trượt dài trên lưng cô.
Trái đất này quả thật là quá tròn, người ta nếu có duyên gặp nhau một lần thì ắt sẽ phải gặp nhau lần thứ hai. Dù cho con người có trốn tránh đến đâu đi chăng nữa thì nhất định cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi. Vấn đề là thời gian. Đã 5 năm rồi, cuối cùng hắn cũng đã được thả ra. Cô đã không nghỉ là sẽ gặp lại hắn ta, phải nói là suốt đời này cô không muốn gặp lại hắn một chút nào cả. Suốt đời suốt kiếp không muốn gặp lại.
Vậy mà cô càng muốn tránh thì hắn lại cứ như hồn ma xuất hiện trước mặt cô. Sợ hãi với những ký ức đáng sợ, Hiểu Đồng bỗng dưng bất động, cô không thể nói được, chỉ có thể ngồi im lặng run rẩy.
- Thật không ngờ, vừa được trở về thì gặp được cháu. Chúng ta đúng là có duyên thật – Bàn tay thô nhám kia lại lần nữa định đặt lên người Hiểu Đồng nhưng lần này bàn tay đó đã bị một bàn tay giữ chặt lại.
- Đừng có đặt bàn tay dơ bẩn của ông lên người cô ấy – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên, ánh mắt nhìn gã trừng trừng đầy căm phẫn.
- Bỏ tay tao ra, mày là thằng nào hả - Tay gã bị Vĩnh Phong bóp chặt đến đau điếng, cũng đùng đùng hét lên. Tay kia của gã cố kéo bàn tay của Vĩnh Phong ra khỏi bàn tay đang đang của gã.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều ngoảnh mặt nhìn hai kẻ đang to tiếng. Hiểu Đồng ngẩng nhìn hai bàn tay đang giữ chặt nhau trước mặt cô, cắn chặt môi phẫn uất.
Các tiếp viên vội chạy đến, họ sợ có đánh nhau trong quán nhưng chỉ đứng gần đó chứ chưa dám chạy đến ngăn cản liền.
Hiểu Đồng mệt mỏi đứng dậy , giọng thều thào nói :
- Vĩnh Phong, chúng ta đi về thôi.
Trước lời yêu cầu của Hiểu Đồng, Vĩnh Phong lừ mắt nhìn hắn cảnh cáo :
- Tôi không biết ông là ai, nhưng từ nay về sau cấm ông lại gần cô ấy nữa bước nếu không tôi sẽ cho ông biết tay.
Nói rồi cậu hất hai bàn tay của gã ra khỏi tay mình một cách thô bạo. Rút bóp tiền ở túi sau ra, rút ra mấy tờ polyme 500 ngàn quăng xuống mặt bàn. Số tiền đó gấp mấy lần bữa ăn này, Vĩnh Phong đã quen kiểu xài tiền này. Tiền bạc đối với cậu chỉ là cỏ rác. Bình thường chắc chắc Hiểu Đồng sẽ mắng cậu một trận, nhưng hôm nay cô không còn tâm trí để lướt đến số tiền đó. Trong đầu cô chỉ nghỉ phải rời khỏi chổ này càng nhanh càng tốt, tránh xa khỏi hắn, dù chỉ là một giây cô cũng không muốn ở lại.
Vĩnh Phong đẩy hắn ra xa, cậu bước đến bên Hiểu Đồng dìu cô đi ra. Quả thật lúc này Hiểu Đồng cần bờ vai của Vĩnh Phong biết bao nhiêu. Đôi chân của cô từ lúc gặp hắn đã không còn biết nghe lời nữa rồi.
Đặt Hiểu Đồng vào xe, Vĩnh Phong liền cho xe chạy về nhà. Khi gần đến nhà, chạy ngang qua con đường vắng vẻ ngợp bóng cây của hai hàng cây bên đường, cậu cho xe dừng lại.
Ngã người vào lưng ghế êm ái im lặng. Trầm ngâm một lát, Vĩnh Phong buông một tiếng thở dài, giọng khàn đục yêu cầu.
- Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy anh thấy hắn ta cũng ở nhà hàng.
Hiểu Đồng suốt dọc đường về rất im lặng, hai bàn ta bấu chặt lấy nhau. Ngón tay cái của bàn tay phải không ngừng bấu vào ngón tay của bàn tay trái, hết lần này đến lần khác. Hiểu Đồng cắn chặt môi im lặng. Gương mặt cực kì xúc động.
Vĩnh Phong chưa từng thấy Hiểu Đồng như vậy. Thật sự rất lo lắng cho cô, muốn chia xẻ cùng cô, nhưng trước sự im lặng của Hiểu Đồng, cậu cũng không còn cách nào khác. Bất lực chờ đợi câu trả lời của Hiểu Đồng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, trạng thái vừa sợ hãi vừa bối rối của Hiểu Đồng.
Cuối cùng Vĩnh Phong thở dài chịu thua, cậu đưa tay vặn chìa khóa để về nhà thì Hiểu Đồng tự nhiên lên tiếng.
- Ông ta, trước đây là ông chủ ở chỗ em làm thêm.
Buông tay khỏi chìa khóa, Vĩnh Phong quay mặt nhìn gương mặt không xúc động của Hiểu Đồng chờ đợi.
- Nhờ chị ở gần phòng trọ xin giúp cho em công việc rửa chén ở tiệm phở của ông ấy. Lúc đó, khu vực đó chỉ có mỗi quán phở của ông ta thôi nên rất đông khách, mà phở của ông ta cũng rất ngon. Công việc rửa chén vốn rất cực vì những cái tô ở đó đều rất đắt tiền và rất nặng. Em thì còn quá nhỏ, những chồng tô đôi khi vượt quá sức của em. Nhưng vì đó là công việc duy nhất mà em có thể làm nên em phải cắn răng chịu đựng. Mỗi khi bê một chồng tô đứng lên, em rất sợ, vì nếu không cẩn thận làm bể thì phải đền tiền, em thì làm gì có tiền mà đền chứ - Hiểu Đồng cười buồn, nước mắt rưng rưng trực trào nơi khóe mắt khi nhớ lại những ngày tháng cực khổ ấy – Dần dần cũng quen với công việc, với lại lúc đó em còn nhỏ nên các anh chị trong quán cũng thương tình hay lén dấm dúi cho em chút gì đó còn dư trước khi đóng cửa. Em thường đem về cho mẹ ăn, luôn nói dối rằng em đã ăn rồi. Có hôm, bọn đòi tiền lại đòi, lấy hết tiền của hai mẹ con, mấy anh chị thương tình cho em một tô phở đem về để ăn, nhưng em đều nhường cho mẹ, vì em biết cả ngày mẹ chẳng ăn gì – Cô cười buồn kể tiếp – Thật ra em cũng chẳng có ăn gì. Tiền mẹ cho mua bánh mì ăn, em đều để dành mua bút và tập vở. Đành ôm bụng nhịn đói mà ngủ, nhưng bụng đói rất khó ngủ, nhưng không dám lăn qua lăn lại vì sợ mẹ thức giấc. Rồi sợ cái bụng sôi ầm ầm mẹ sẽ biết, nên em lấy chăn đắp kín người lại – Những giọt nước mắt đã không có gì có thể kìm chế được nữa chúng thi nhau chảy xuống trên gương mặt Hiểu Đồng, lỗi mũi cô cũng đỏ lựng lên, Hiểu Đồng đưa tay lên quẹt mũi, chặn cơn xúc động của mình lại.
Im lặng một lúc, Hiểu Đồng lạc giọng kể.
- Hai mẹ con không có tiền nên mướn một phòng trọ rất nhỏ, đó là cái nhỏ nhất trong cả dãy phòng trọ, căn phòng chỉ có 5 ô gạch, vốn dĩ, bà chủ định làm kho chứa đồ. Nó là ở góc trong cùng nhất nên không có gió, rất nóng nực, em trùm mềm mà mồ hôi đổ ra như tắm. Chịu không nổi đành phải chui ra, co rúm người lại, thóp bụng thật chặt để không cảm thấy đói. Có khi em ngất xỉu trên lớp vì đói, được đưa vào phòng y tế. Quả thật rất xấu hổ khi người khác biết tình trạng của mình. Nhưng lòng tự trong không cho phép em nhận sự thương xót của các bạn lẫn thầy cô. Cắn răng kiên trì chịu đựng mọi chuyện.
Những giọt nước mắt lại tiếp tục thi nhau tiếp tục rơi xuống. Vĩnh Phong với tay lấy hộp giấy rút ra vài miếng đưa lên lau nước mắt cho Hiểu Đồng nhưng Hiểu Đồng đã cầm lấy, cô muốn tự mình lau nước mắt. Hít một hơi thật sâu xua đi sự xúc động, Hiểu Đồng kể tiếp.
- Ông ta thường hay sàm sỡ nhân viên trong quán lắm, nếu họ có ý phản kháng thì sẽ bị ông ta **** không thương tiếc, cố ý bắt chẹt này nọ rồi trừ lương nên ai cũng cố gắng tránh xa ông ta. Năm đó em 14 tuổi, nhân lúc vợ ông ta ra ngoài, ông ta bảo em đi theo lên lầu khuân đồ xuống. Em đâu biết đằng sau yêu cầu đó là cả một ý đồ đen tối. Ông ta….ông ta … định cưỡng bức em…
Hiểu Đồng nghẹn ngào nói, nước mắt tuông ra như là mưa rơi. Cả người Vĩnh Phong giận run lên, cập đập mạnh tay vào vách kính **** :
- Đồ khốn.
- Em lúc đó, còn chưa hiểu sự đời, dù cũng có những bài học giới tính trên trường nhưng nó hoàn toàn khác với những gì ông ta đã làm với em. Lúc đó em sợ lắm, em không ngừng van xin ông ta tha cho em, không ngừng kêu cứu, nhưng mà ông ta không mảy may xúc đông mà buông tha cho em. Bàn tay gớm ghiếc của ông ta chạm vào người em khiến em thấy buồn nôn vô cùng. Lúc đó em chỉ muốn chết đi cho rồi – Hiểu Đồng đưa tay ôm lấy cả người mình, run rẩy.
Vĩnh Phong chồm tới ôm chặt lấy cô vỗ về, nhưng bàn tay cậu lúc này cũng đang run lên vì giận dữ.
- Đừng kể nữa.
Nước mắt Hiểu Đồng ướt đẫm áo của Vĩnh Phong. Cô nấc nghẹn từng lời nói :
- Cũng may lúc đó chị Quyên biết ông ta gọi em lên lầu, chị rất sợ. Chị đi nói với mọi người rồi chờ xem em có xuống không, chờ lâu không thấy, mọi người bèn cùng nhau chạy lên. Nghe tiếng em vội đạp cửa xông vô cứu em khỏi tay ông ta.
Vòng tay Vĩnh Phong siết chặt hơn, ủ ấm cho thân hình đang lạnh toát của Hiểu Đồng. Cơn run của cô dịu lại. Hít mạnh một cái Hiểu Đồng kể tiếp, cô muốn nói ra hết để tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
- Ông ta giàu lắm. Gia đình đi nước ngoài hết, thường gửi tiền về cho ổng ăn xài mặc dù với tiệm phở ông ta cũng giàu lắm rồi. Ông ta dùng tiền mua chuộc công an để phủi tội. Mẹ em vì quá phẫn uất nên chấp nhận sự giúp đỡ của một người bạn, là người đã bán căn nhà này cho ba anh. Bác ấy giúp em đưa hắn vào tù, hắn bị xử tội 5 năm tù. Bây giờ thì hắn đã ra tù rồi, không ngờ em lại gặp hắn.
Người Hiểu Đồng lại run lên lần nữa, nhưng Vĩnh Phong đã lên tiếng :
- Đừng lo, bây giờ em đã có anh rồi, anh sẽ không để ông ta đến gần em nữa đâu. Sẽ không để ông ta làm hại em nữa.
- Em tin anh – Hiểu Đồng vòng tay ông lấy Vĩnh Phong, đặt hết niềm tin vào cậu.
- Anh yên tâm, em không sao đâu, chỉ là nhất thời xúc động. Vì em không nghỉ sẽ gặp lại ông ta nữa cho nên mới … Từ lúc bé Đường ra đời, em đã không còn nhớ gì đến ông ta nữa …
- Bé Đường là một cô bé ngoan, ai gặp cũng yêu hết.
Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, cười nói . Rồi suy nghĩ một lát, Vĩnh Phong buộc miệng nói :
- Thật ra anh muốn hỏi em lâu rồi nhưng ….
- Anh hỏi đi – Hiểu Đồng nhẹ cười nói.

- Ba em mất lâu như vậy thì bé Đường ….
Cả người Hiểu Đồng lại căng cứng một lần nữa. Sắc mặt vừa hồng hào trở lại thì lập tức tái xanh. Cô cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong thấy câu hỏi mình vừa hỏi hình như không thích hợp lắm bèn xoay qua chuyện khác.
- Mình về nhà thôi.
- Ừ ! Mình về nhà đi, em phải tắm một cái rồi đi đến chỗ làm thêm.
Chiếc xe lại khởi động máy chạy vào nhà.

Đã hơn 10 giờ, quán cà phê Granttylove bắt đầu thưa người, chỉ còn lại một vài người còn đang luyến tiếc một ngày sắp tàn lụi. Một ông lão đầu tóc đã hoa râm, ăn mặc giản dị, bình thường bước vào nhưng một nhân viên đã đến nói nhỏ :
- Thưa bác ! Tiệm của cháu sắp đóng cửa rồi ạ.
Ông lão nhìn đồng hồ trên tay, thở dài nói :
- Đúng là đã quá trễ rồi. Bác chỉ định vào ngồi một lát thôi.
- Nhưng mà …- Người nhân viên lúng túng không biết nên cho vào hay đuổi đi.
Hiểu Đồng đang dọn dẹp, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra ông lão đó chính là ông lão mình gặp ở nghĩa trang lần trước. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ vai người nhân viên nói :
- Anh Quý, cho ông vào ngồi một lát đi, khi nào tiệm đóng cửa hẵn hãy mời ông về.
Người nhân viên bèn gật đầu rồi quay lại công việc của mình. Hiểu Đồng mời ông lão vào trong. Ông lão bảo muốn ngồi gần cửa kiếng, nhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng chọn cho ông một chỗ ngồi nhìn ra bên ngoài đẹp nhất. Thành phố về đêm rất đẹp với những ngọn đèn lấp lánh, nhiều màu sắc.
Hiểu Đồng chẳng đợi ông lão gọi gì, cô đi ngay vào quầy pha chế, làm ngay một ly trà hoa hồng nóng hổi đem ra. Cô đặt nhẹ nhàng xuống mặt bàn mĩm cười mời ông lão :
- Trà hoa hồng của ông. Mời ông dùng.
Ông lão ngớ người nhìn kỹ cô phục vụ, tâm trạng ngạc nhiên vô cùng khi ông chưa gọi mà cô đã biết để đem ra. Nhìn gương mặt mĩm cười của Hiểu Đồng, ông ngớ ra một lúc rồi mới nhận ra. Quả thật cô gái đứng trước mặt ông sắc mặt hồng hào, nụ cười tươi tắn khác hẳn với cô gái với tâm trạng bi thương ở nghĩa trang hôm nào.
- Là cháu. Quả là trái đất xoay tròn – Ông lão bật cười sảng khoái, nụ cười đôn hậu vô cùng. Lần trước ông có kể về sở thích uống trà hoa hồng của ông bắt đầu từ người vợ đã mất của ông. Ông thích uống trà do chính tay vợ mình pha, đó là ly trà rất đặc biệt.
- Ông dùng trà đi ạ.
Ông lão vui vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm. Khi trà qua đầu lưỡi, cảm giác có một chút ngọt ngào của mật ong, một chút chua của chanh, cộng với mùi hương thơm lừng của hoa hồng, làm sảng khoái. Ông giật mình, nhìn ly trà, rồi nhìn Hiểu Đồng. Đây đúng là vị trà mà vợ ông từng pha, cái mùi vị này, ông không bao giờ quên. Rất ít người biết cách pha trà này.
- Đây chính là mùi vị trà của vợ ông, làm sao cháu có thể pha giống đến thế - Ông ngạc nhiên chăm chú nhìn Hiểu Đồng.
- Là do mẹ cháu dạy cháu pha - Hiểu Đồng bật cười nói – Ba cháu rất thích uống trà hoa hồng có vị này.
- Đúng là mùi vị này …- Ông lão xúc động nói. Đã lâu lắm rồi ông mới lại được uống nó. Hình ảnh người vợ hiền lại hiện ra trong tâm trí ông.
- Ông cứ từ từ thưởng thức đi ạ, cháu phải tiếp tục dọn dẹp đây.
Nói rồi, cô vội vàng đi dọn dẹp. Để ông lão ngồi lại với sự xúc động khôn nguôi bên ly trà nóng ấm. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.
Lát sau ông lão kêu tính tiền, nhưng ông mò tới mò lui mà không thấy bóp tiền của mình ở đâu cả. Ông lúng túng thấy rõ, nhưng Hiểu Đồng đã mĩm cười nói :
- Ly trà đó là cháu mời ông. Nhờ ông khuyên giải nên cháu đã cất được gánh nặng trong lòng mình xuống.
Ông lão nhìn cô với ánh mắt ấm áp hàm ơn, rồi đi ra ngoài. Nhưng Hiểu Đồng đã gọi với theo :
- Ông ơi ! Ngoài trời đang mưa hay ông chờ một lát để mưa tạnh rồi hẳn về.
- Ta thích đi giữa trời mưa – Ông lão cười khấn khích nói, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Hiểu Đồng ái ngại một lát rồi thở dài, quay lại với công việc.
Ông lão vừa ra khỏi cửa, một chiếc dù đã chờ tới che cho ông. Người đó mặc chiếc áo vest đắc tiền, đeo mắt kính ,dáng điệu sang trọng tay che dù theo sau ông lão đi đến chiếc xe màu đen đang đợi sẵn. Dáng vẽ vô cùng cung kính với ông lão, nhanh nhẹn một tay che dù, một aty mở cửa cho ông lão bước vào, mặc kệ cho mưa ướt cả bộ vest đắc tiền kia.
Vào trong xe, người đó ngồi vào ghế trước bên cạnh người tài xế, quay người ra phía sau hỏi :
- Chủ tịch ! Bây giờ người muốn đi đâu.
- Về nhà thôi, mưa rồi – Giọng ấm áp của ông lão vang lên.
Hiểu Đồng dọn dẹp bàn của ông lão, vô tình phát hiện một cái bóp tiền bị rơi vào khe ghế. Mở ra xem thì trong đó có rất nhiều tiền, vài tấm danh thiếp, chỉ có một tấm hình của người phụ nữ rất đẹp đang mĩm cười. Ngoài ra không còn gì khác, cô nghĩ chắc chắn là do ông lão làm rơi. Cô đem cất vào trong ba lô, lần sau gặp, cô sẽ trả lại cho ông lão.
Ra về, trời mưa tuy không quá lớn nhưng rất dai dẳng. Tối nào Hiểu Đồng cũng đi nhờ xe của một cô bạn làm chung để về tới đầu đường rồi đi bộ về nhà Vĩnh Phong. Mưa lớn quá, cô lại không đem theo dù, vội chạy tránh vào trong một mái hiên gần đấy, phủi những giọt mưa đọng trên tóc, nhìn trời chán nản. mưa kiểu này chắc là cô phải đội mưa mà về nhà thôi. Đang định chạy ù đi thì một chiếc dù che trên đầu của mình. Hiểu Đồng quay đầu nhìn lại.
Gương mặt tuấn tú đẹp trai của Vĩnh Phong ẩn hiện trong ánh đèn đường mờ ảo càng lung linh quyến rũ vô cùng.
- Sao anh lại ra đây – giọng ngạc nhiên, Hiểu Đồng hỏi.
- Anh thấy mưa nên đứng đây đợi em – Vĩnh Phong thư thái trả lời , bàn tay to lớn cầm dù che gần hết cho Hiểu Đồng.
- Còn bé Đường …
- Yên tâm, bé Đường ngủ rồi, anh mới ra đây. Về nhà thôi – Giọng trầm ấm cậu giục, bàn tay vòng qua người Hiểu Đồng đang run lên vì lạnh.
- Ừm !- Hiểu Đồng mĩm cười gật đầu, cảm giác cái lạnh bao trùm quanh cô bị đánh tan đi từ lúc Vĩnh Phong xuất hiện.
Đột nhiên, Hiểu Đồng cảm thấy chân như bị chuột rút, cô vịnh chặt cánh tay Vĩnh Phong để khỏi ngã.
- Em sao vậy.
- Chân em thấy tê quá. Tại đi lại nhiều nên hay bị tê. Đứng yên một lát sẽ hết tê thôi.
Vĩnh Phong cau mày nhớ lại lúc trước ở quán bar cũng thấy Hiểu Đồng bị tê chân một lần. Cậu ngồi xuống tay đưa cây dù lên cao ra lệnh :
- Lên đi, anh cõng em về.
Hiểu Đồng miễn cưỡng trèo lên, tay cầm lấy cây dù trên tay Vĩnh Phong nói :
- Để em cầm giùm anh cây dù.
Họ cứ thế đi dưới trời mưa. Cây dù quá nhỏ bé không thể che cho hai người khỏi cái ướt của mưa nhưng cái cảm giác ấm áp bao trùm xung quanh họ.
Bên hàng cây, bóng hai người đổ xuống mặt đường. Khung cảnh lãng mạn này làm người ta thấy thật hạnh phúc. Hiểu Đồng vòng tay ôm chặt lấy bờ vai của Vĩnh Phong. Bờ vai to lớn cõng lấy cô bước đi nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả ra hòa quyện vào nhau. Hạnh phúc này xin trời cho mãi mãi.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay