Gã đàn ông tuy không cao lớn nhưng khá đô con. Gã mặc một chiếc áo
thun màu xám đã bạc không có tay, để lộ ra những hình xăm kỳ dị,
mái tóc xù xì trông dị họm, hàm râu quai nón trông cực kì bặm
trợn.
Gã nhìn chiếc điện thoại đắc ý cười, nụ cười ớn lạnh khiến người ta
vừa nghe thấy đã phát run. Một tay cầm điện thoại, một tay gác lên
mặt bàn, ngón tay gõ cốc cốc…trên mặt bàn, đôi mắt thâm hiểm đang
chau lại với nhau ra chiều đang suy tính hại người. Miệng vẫn không
quên nở nụ cười tự mãn.
Nhìn gã lúc này thật đáng sợ, bọn đàn em của gã dù đã quá quen với
hình ảnh này của đại ca chúng cũng không tránh khỏi cái run rẩy.
Chúng khép nép vào một góc im lặng, sợ hãi nhìn đại ca mình, chúng
sợ sẽ làm ảnh hưởng nhã hứng lúc này của đại ca chúng.
Cô gái nằm dưới đất khẽ lay người một cái, cả bọn lập tức quay về
hướng cô.
Gã đại ca không như bọn đàn em, gã thư thái từ từ quay người lại
nhìn cô gái. Thấy cô gái đưa tay len ôm đầu, gã hừ mũi một cái
nghĩ:” Chắc là bọn đàn em đánh thuốc mê nhiều quá”
Gã ngồi im lặng nhìn cô gái khẽ lung lay đôi mắt long lanh xinh đẹp
từ từ mở ra.
Hiểu Đồng cảm thấy cả người hơi rã rời, đầu căng lên nhức nhói.
Hàng lông mi dài cong vút khẽ động đậy rồi chớp chớp mấy cái trước
khi mở mắt ra.
Bàn tay chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo, trần nhà đầy nhến nhện. Một
nơi rất xa lạ, suy nghĩ trong đầu lập tức đặt ra cho bản thân một
câu hỏi không có lời giải đáp:” Đây là đâu?”
- Tỉnh rồi sao cưng.
Một giọng nói lạnh buốt ghê rợ vang lên khiến Hiểu Đồng giật bắn cả
người, cô hốt hoảng quay người về nơi phát ra tiếng nói.
Cái mũi tẹt lét, cái cằm trẻ, đôi mắt thâm hiểm, nụ cười xếch lên
đầy đểu cáng… dáng vẻ gác chân lên đùi cực kì ung dung của gã đại
ca làm Hiểu Đồng bật người ngồi thẳng dậy. Hai mắt trợn tròn mở to,
bàn tay nắm chặt lại, cả người run lên cầm cập. Hiểu Đồng lập tức
nhớ lại sự việc đêm hôm qua, cô đã bị bắc cóc, cô hiện giờ đã lọt
vào tay của tên đại ca cho vay nặng lãi.
- Cưng đừng sợ, anh đâu có làm gì cưng đâu. Yên tâm đi.
Cố trấn áp nỗi sợ hãi, Hiểu Đồng lấy giọng bình tĩnh hỏi:
- Ông muốn gì? Tại sao lại bắt cóc tôi.
Dù Hiểu Đồng vốn là người rất bình tĩnh, cô cũng từng trải qua rất
nhiều việc khủng khiếp nhưng dù thế nào thì cô vẫn là mọt cô gái
còn khá trẻ, có cố gắng đến mấy thì trong giọng nói vẫn có phần đứt
quảng.
Gã đại ca lại xếch miệng cười nhìn thân người run run của Hiểu
Đồng.
- Đã lâu rồi không gặp nhau, anh chỉ muốn mời cưng đến uống ly rượu
thôi ma, sao cưng lại nói là bắt cóc.
Hiểu Đồng lườm mắt nhìn đôi mắt giang xảo của gã, cô lạnh lùng
nói:
- Cám ơn. Từ xưa giờ tôi không uống rượu, tôi có việc gấp xin phép
đi trước.
Hiểu Đồng vội đứng dậy định bỏ chạy nhưng hai tên đàn em dã nhanh
nhẹn nắm chặt hai bên vai của hiểu cô rồi đẩy cả người cô ngồi
phịch xuống đất khiến cô ngã người về sau phải đưa tay ra sau đỡ cả
thân người không ngã xuống đất. Hai khuỷu tay chạm đất đau
điếng.
Hiểu Đồng nhăn nhó nhìn gã đại ca hỏi:
- Các người muốn gì?
Nhưng gã đại ca phớt lờ câu hỏi của Hiểu Đồng, gã quay sang trách
mắng hai tên đàn em.
- Tụi bây phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ sao lại mạnh tay như
vậy, khiến cô ấy bị đau rồi kìa.
Hai gã đàn em vội cúi đầu xuống nói:
- Xin lỗi đại ca.
Gã đại ca liền khoát tay một cái, hai gã đàn em liền lui lại một
bước, đưa hai tay ra sau lưng đứng yên bất động. Trông chúng như
đang ở trong một quân ngũ nào đó mà gã đại ca là đại tướng.
- Nếu ông muốn lấy lại số tiền lúc trước thì tôi sẽ trả cho các
người. Hãy thả tôi ra – Hiểu Đồng sợ hãi nói, đôi môi run rẩy, cô
đã không thể khống chế trái tim đang run lên của mình được nữa
rồi.
Gã đại ca giả vờ vỗ trán cười nói:
- Ây da! Cô em không nhắc anh cũng quên mất rồi. Nói thật lúc đó
anh rất bội phục cô em có thể chạy thoát khỏi tụi này. Từ trước tới
nay anh cứ tưởng những người đẹp như cô em thường không có đầu óc.
Khi cô em chạy đến gặp bọn anh như bọn con gái kia khiến anh chán
nản lắm. Nói thật lúc đó anh chẳng thèm nhìn cô em lấy một lần nữa
là …Nhưng đó là sai lầm lớn nhất của anh - Giọng gã cực kì điểu
cán, gã nhìn Hiểu Đồng bằng đôi mắt thèm khát, khiến Hiểu Đồng sợ
hãi vội thu người lại – Từ trước tới nay, anh chưa từng thấy cô gái
nào xinh đẹp như em, em càng làm anh khâm phục và thích thú hơn khi
em lừa bọn anh và trốn thoát. Con mồi ngon như em lẽ nào anh chịu
bỏ qua. Do vậy anh nhất quyết phải bắt cho được em, và nếu không
tại thằng chó chết đó thì em đã ở trong tay anh từ lâu rồi.
Gã cay đắng nhớ lại lúc cùng đàn em đi bắt Hiểu Đồng đã gặp Vĩnh
Phong và bị Vĩnh Phong đánh một trận tơi bời phải nằm mấy tuần
liền. Đôi mắt gã long lên sòng sòng những tia lửa đầy căm
hận.
Nghe gã nhắc đến Vĩnh Phong, Hiểu Đồng thấy lo sợ tột cùng, cô sợ
gã sẽ trả thù Vĩnh Phong. Cô cầu mong cho gả không bao giờ gặp lại
Vĩnh Phong.
- Cô em có biết anh đã cho đàn em đến bar Phong Trần để bắt cô em
đi hay không, nhưng bọn đàn em của anh lại lần nữa gặp thằng đó.
Haiz …thiên đàng có lối mày không đi, địa ngục không cửa nó lại
vào, cho nên bọn đàn em của anh đã theo dõi nó. Tiếc rằng nó thường
đi cùng đám bạn của nó, nếu không đã bị tụi này xử lâu rồi.
Gã hất mặt nhìn về phía Hiểu Đồng.
- Về phần em. Bọn anh định xử lí thằng đó xong sẽ đến rước em về.
Chờ đợi mãi mới có cơ hội, hôm đó nó đi một mình, cả người đều say
khướt. Nhưng thật khốn khiếp…- Gã đưa mắt nhìn lũ đàn em bằng cái
nhìn đe dọa, bọn đàn em sợ hãi vội cụp mặt xuống, gã tức giận liền
mắng xối xả - Tụi bây đúng là một lũ ăn hại mà. Kêu đi đánh có một
thằng say rượu cũng không xong .
Một gã đàm em mếu máo nói:
- Nhưng mà đại ca, võ công thằng này quá lợi hại, tụi em nhân lúc
nó say rượu đập cho nó một trận nhưng không ngờ lại bị nó phản công
đánh tụi em te tua phải bỏ chạy.
Gã đại ca tức giận vỗ bàn cái rầm khiến tên đàn em vội ngậm miệng
lại. Hắn tự **** rủa cho sự ngu ngốc của mình. Càng muốn thanh minh
càng làm cho mình tự rơi vào hố.
Hiểu Đồng nhớ lại lần cô gặp Vĩnh Phong bị thương bên ngoài quán
bar, thì ra anh vì cô nên mới bị đánh, vậy mà cô còn trách anh là
hạng công tử ăn chơi thích đánh nhau.
- Sau lần đó, bọn anh định bắt cưng để uy hiếp thằng đó nào dè lại
thấy nó cặp kè với các cô gái khác, bây giờ nghĩ lại thì ra là nó
muốn lừa tụi này để cho cưng được yên.
Bất giác nước mắt Hiểu Đồng rơi xuống lúc nào không hay. Vĩnh Phong
vì cô mà hy sinh nhiều như thế, anh vì cô mà chấp nhận mọi thứ kể
cả ánh mắt khinh miệt của cô nhìn anh. Lúc nhìn thấy anh và các bạn
ngồi bên cạnh các cô nàng kiều nữ, cô đã khinh khi những kẻ lắm
tiền như anh dùng tiền để chà đạp thân thể người phụ nữ. Cô sai
rồi, cô đã sai rồi. Lúc này Hiểu Đồng cảm thấy nhớ Vĩnh Phong vô
cùng, muốn được nhìn thấy anh, muốn được ôm lấy anh ấy. Muốn anh ôm
mình trong vòng tay ấm áp, muốn được đôi môi nồng ấm kia áp lên môi
mình.
Hiểu Đồng đưa tay lên che miệng để ngăn tiếng khóc đang trực trào.
“Xin lỗi anh Vĩnh Phong…”. Hiểu Đồng không biết cô có còn cơ hội
gặp lại Vĩnh Phong để nói tiếng xin lỗi hay không nữa. Cô nhớ lại
gương mặt đau khổ và mệt mỏi của Vĩnh Phong khi chờ cô ở trước dãy
nhà trọ. Rõ ràng biết Vĩnh Phong không hề liên quan đến cái chết
của cha cô, rõ ràng lúc ấy, anh chỉ là một cậu bé hơn mười tuổi
nhưng sự đau khổ ùa về đã khiến lí trí của cô bị lu mờ. Cho nên cô
lại làm tổn thương anh, oán trách anh khiến anh đau khổ.
Tên đại ca nhìn Hiểu Đồng đang kìm nén nước mắt chắc lưỡi nói giả
bộ buồn rầu nói:
- Ây cha! Nhìn cưng bi thương như vậy khi nhắc đến tên đó khiến anh
cũng mũi lòng. Đáng lí bọn anh cũng đã định bỏ qua cho cưng và tên
này rồi. Cưng quá thông minh, dù có bán cưng đi nhưng biết đâu cưng
sẽ quay đầu lại cắn bọn anh một miếng thì sao, còn tên đó, mối thù
bị đánh làm sao anh quên được. Bọn anh đã chờ cơ hội nhưng bọn nó
đã cảnh giác rồi nên cũng khó ra tay. Bọn anh tưởng đâu đành phải
bỏ qua cho hai người nào ngờ có người lại thuê bọn anh bắt cóc em
rồi bán đi …. Hahaha … Vậy là oan gia ngõ hẹp.
“có người thuê bọn anh bắt cóc em rồi bán đi…” mấy chữ này vang lên
khiến cho tai Hiểu Đồng ù đi. Có người thuê bọn họ bắt cóc cô đem
bán.” Ai?”. Kẻ nào? Xưa nay cô không gây thù với ai cả. Lẻ nào …
Gương mặt Thiên Minh hiện lên trong đầu Hiểu Đồng. Không lẽ là hắn
ta… không thể nào… nếu là hắn ta vậy thì mẹ và bé Đường sẽ …
Hiểu Đồng bắt đầu thấy hoảng sợ tột cùng, cô bị bắt cóc ở đây vậy
thì mẹ cô và bé Đường liệu có bị bắt luôn rồi hay không. Không
không… năm đó, mẹ cô mải lo cho cha cô nên không hề nhìn về phía
thủ phạm, bé Đường cũng không thể gây hại cho hắn được …vậy thì có
lẽ họ không bị bắt. Nhưng biết đâu hắn ta không muốn bất cứ người
nào liên quan đến quá khứ xấu xa của hắn còn sống thì sao.
- Nếu có người nào anh có thể tin tưởng được thì đó là Thiên Minh –
Những lời nói của Vĩnh Phong lại vang lên trong đầu cô – Chính
Thiên Minh đã kéo anh ra khỏi con đường xa ngã, Thiên Minh không
thể làm điều xấu được bởi vì anh ấy là một người tốt.
Vĩnh Phong liệu em có thể cùng anh hướng về cùng một niềm tin hay
không. Liệu Thiên Minh có xứng với lòng tin của anh không.
Điện thoại của tên đại ca bỗng reo lên. Giọng khàn khàn hắn
hỏi:
- Mày đến rồi à. Mày đến một mình chứ.
……………..
- Chờ một lát để tao kiểm tra lại đã.
Gã đại ca đưa đôi mắt thâm hiểm của mình về phía một tên đàn em
đang cầm điện thoại như đang xác minh từ đồng bọn bên ngoài. Rồi
hắn nhìn gã đại ca gật đầu.
Gã đại ca mĩm cười vẻ hài lòng, hắn đưa chiếc điện thoại lên tai
nói:
- Mày thấy căn nhà hoang số 14 chứ, bọn tao đang ở đó. Vào đây đi
con bồ xinh đẹp của mày đang chờ mày ở đây nè.
Hiểu Đồng vừa nghe thấy mấy lời của hắn ta liền kinh hãi hét lên:”
Không! Các người không được làm hại anh ấy”
Hiểu Đồng lao đến bên chiếc điện thoại của tên đại ca định giành
lấy, cô muốn bảo Vĩnh Phong hãy chạy đi, hãy bỏ mặc cô, đừng lo cho
cô làm gì.
- Bốp!
Một cái tát nảy lửa giáng vào mặt cô khiến cô ngã xuống, cảm giác
nóng rộp và đau đớn trên má Hiểu Đồng. Cô vùng dậy định chạy ra
ngoài nhưng ai đó đã nắm lấy tóc cô kéo mạnh lại, khiến Hiểu Đồng
đau đớn vô cùng, những giọt nước mắt lăn xuống.
Một cái tát lại được ban ra phía bên kia cái má đỏ ửng in hằn năm
ngón tay. Cả hai má của Hiểu Đồng đều nóng rát, cô lảo đảo muốn ngã
xuống nhưng không thể vì mái tóc cô đã bị nắm chặt.
- Á ! – Hiểu Đồng đau đớn hét lên. Hai tay đưa ra sau đầu giữ lấy
mái tóc đang nhức nhói của mình.
- Đủ rồi! – Tên đại ca quát lên – Nó còn giá trị gấp mười lần mày
đó. Mày mạnh tay quá lỡ nó có bề gì thì mày lấy gì đền cho
tao.
Tên đàn em đang hành hạ Hiểu Đồng vội vàng thả tay ra. Hiểu Đồng
rơi xuống như một món đồ chơi , cả thân mình mềm nhũn, mồ hôi nhuễ
nhãi. Chiếc váy trắng cũng tả tơi rách nát một cách đáng thương.
Hiểu Đồng cắn chặt răng nén sự đau đớn vào lòng nhưng những giọt
nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Cô nằm đó trông thật thảm thương,
đôi chân trắng nõn nà bị trầy xuống bắt đầu rướm máu. Mái tóc rối
bù, trên nền đất còn vương *** vài sợi tóc đã bị đứt.
Tên đại ca tỏ vẻ thương xót lắc thở dài nói:
- Nếu cưng ngoan ngoãn thì đâu có ra nông nỗi này.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đầy lo lắng và **** bới của
Vĩnh Phong.
- Hiểu Đồng! Hiểu Đồng em có sao không, trả lời anh đi. Bọn khốn
khiếp kia, tao thề sẽ lột da tụi bây.
Hiểu Đồng nghe tiếng Vĩnh Phong gọi nhưng cô không còn đù sức để
trả lời cậu nữa.
Tên đại ca nghe những lời hăm dọa của Vĩnh Phong hắn ta đắc chí
cười lớn.
- Thằng nhãi! Đau lòng lắm à. Yên tâm đi, chỉ là muốn dạy cho người
yêu mày học cách ngoan ngoãn hơn thôi mà. Nó không chết đâu mày lo.
Mày nên lo cho thân mày đi.
Nói rồi hắn ta cười lớn đầy thâm hiểm rồi cúp máy.
Hiểu Đồng cảm thấy đau đớn khi nghĩ Vĩnh Phong sắp xảy ra chuyện,
cô thà chết còn hơn để anh có chuyện gì.
Vĩnh Phong lấy chiếc BMW màu vàng của Thiên Minh lao đi thật nhanh,
chẳng mấy chốc đã lao ra đường quốc lộ, trời lúc này đã hửng sáng.
Dòng xe cộ đang thi nhau chạy trên đường nhưng dường như rất chậm
chạp.
Trong cuộc sống hối hả này, chẳng có ai lại có tâm trạng thư thái
mà lái xe chậm rãi như thế chỉ là trong lòng Vĩnh Phong đang có cơn
sóng nổi lên. Thời gian đối với cậu dường như trôi qua quá
chậm.
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên suốt con đường chiếc xe BMW màu vàng
chạy khiến người qua lại cảm thấy khó chịu. Họ vội vàng lách vào
bên trong nhường cho chiếc xe BMW chạy. Chiếc xe lao nhanh bất chấp
hậu quả.
Cuối cùng, Vĩnh Phong cũng đã lái chiếc BMW đi đến điểm hẹn. Đó là
một khu giải tỏa đã bỏ hoang rất lâu. Đây là nơi tụ tập của những
thành phần bất hảo.
Vĩnh Phong dừng xe trước một căn nhà lầu hai tầng đã cũ và sập xuệ.
Cậu bước xuống xe, bước ra ngoài quan sát xung quanh một cách cẩn
thận.
Đảo mắt hết một vòng xung quanh, Vĩnh Phong mới thò tay vào túi
quần lấy điện thoại ra bấm vào số mới gọi.
Giọng cười khả ố vang lên, Vĩnh Phong nóng ruột hỏi ngay lặp
tức.
- Tôi tới rồi. các người đang ở đâu.
……………
- Tôi tới một mình.
Im lặng một lúc đầu kia mới trả lời. Chúng bảo Vĩnh Phong đến căn
nhà số 14. Nhưng Vĩnh Phong vừa định tắt máy thì một giọng nói vang
lên khiến trái tim Vĩnh Phong thổn thức.
Những tiếng bốp bốp vang lên, giọng kêu đau đớn của Hiểu Đồng,
tiếng gầm gừ của bọn chúng như một ngòi lửa châm vào trái bom trong
lòng Vĩnh Phong, cậu đau đớn gào lên.
Nhưng Hiểu Đồng không trả lời cậu, trái tim Vĩnh Phong như thắt
lại. Hiểu Đồng, em đừng bao giờ xảy ra chuyện gì nếu không anh sẽ
không sống nổi.
Tên đại ca vừa cúp điện thoại là Vĩnh Phong phóng vào chiếc BMW như
một cơn bão, nhanh chóng lái xe đi tìm căn nhà số 14. Chạy lanh
quanh một hồi, cuối cùng căn nhà số 14 cũng hiện ra trước
mắt.
Đó là một căn nhà lầu chỉ hai tầng, màu xanh da trời nhưng đã sờn
vì cũ kĩ. Vĩnh Phong nhanh chóng ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại.
Cậu lại lấy điện thoại ra gọi cho tên đại ca.
Một tên đàn em mặc áo màu đỏ, trên mình đầy vết xăm đang đứng bên
ngoài ban công quan sát. Hắn vừa nhìn thấy một chiếc xe BMW màu
vàng chạy đến, biếtc chắc đó là Vĩnh Phong, hắn liền quay vào trong
báo cáo cho tên đại ca biết.
Hắn vừa vào bên trong đã thấy Hiểu Đồng nằm bệt trên đất, chiếc váy
trắng bị rách ở bả vai để lộ bờ vai trắng đầy quyến rũ. Chiếc váy
bị xếch lên trên tận đùi non để lộ đôi chân thon thả tuyệt đẹp. Hắn
nuốt nước miếng cái ực, liếc nhìn Hiểu Đồng từ trên xuống dưới rồi
mới quay sang tên đại ca.
- Đại ca! Thằng nhãi đó đến rồi.
Tên đại ca gật gù đầy sảng khoái.
- Được lắm. Mày ở đây canh chừng con nhỏ này cho tao. Để bọn tao ra
ngoài đón tiếp thằng khốn đó.
Tên áo đỏ này vừa nghe tên đại ca nói, ánh mắt vừa liếc về phía
Hiểu Đồng thèm khát. Hắn ta liếm mép hỏi:
- Đại ca! Trước sau gì anh cũng bán con nhỏ này. Vậy thì cho em
thưởng thức nó một chút rồi hãy bán.
Tên đại ca quắt mắt nhìn tên áo đỏ. Đôi mắt gã gã áo đỏ đầy dục
vọng thèm khát đối với Hiểu Đồng thì thấy cái quắt mắt của đại ca
mình thì chột dạ.
- Tao cho mày biết không được đụng đến nó. Nó là con gái còn trinh,
khi bán sẽ rất có giá. Đó là món lợi của tao. Mày mà đụng vào tao
chặt tay mày. Đám con gái dưới tay tao bị mày chơi hoài không chán
à.
Tên áo đỏ phun một bãi nước miếng xuống đất, hắn **** một câu thề
nói:
- Mẹ kiếp! Mấy con nhỏ đó chán bỏ xừ. Có con nào nhìn ngon như con
nhỏ này đâu.
Trong khi những tên khác có vẻ rất sợ hãi tên đại ca nhưng tên áo
đỏ này thì không. Hắn ta ngang nhiên trả lời tên đại ca mà không hề
có một chút run sợ nào cả.
Tên đại ca thấy tên này ngang nhiên trả lời mình thì cũng hơi giận,
nhưng tên áo đỏ này hoàn toàn khác với bọn đàn em khác. Hắn ta
chính là em trai ruột của tên đại ca mà tên đại ca lại rất yêu
thương thằng em này của mình. Hắn thường chìu ý những đòi hỏi của
em trai mình.
Nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt Hiểu Đồng của em trai, tên đại ca thở dài
bất lực nói:
- Được rồi! Chờ tao xử thằng này xong rồi tính tiếp.
Tên đại ca nói xong liền đưa tay ra hiệu cho hai tên đàn em trong
nhà đi theo hắn xuống lầu đón tiếp Vĩnh Phong. Bỏ lại Hiểu Đồng đã
không còn sức lực nằm đấy và một con sói dâm đãng ở lại.
Đón tiếp Vĩnh Phong chẳng ai xa lạ chính là tên áo xanh mà khi lần
đầu gặp nhau, Vĩnh Phong đã gai mắt . Hắn ta ung dung bước ra từ
một một căn nhà hoang đối diện, vẻ mặt kênh kiệu đáng ghét. Trên
tay hắn không phải là thanh gỗ như lúc trước mà là cây mã tấu dài
và sắc bén, hắn gõ gõ cây mã tấu vào đầu khinh bỉ nhìn Vĩnh
Phong.
Hôm nay tên áo xanh này không mặc áo, hắn ta cởi trần để lộ thân
hình chi chít sẹo của mình. Sau lưng hắn ta là năm sáu tên đàn em
nữa. Xem ra tên áo xanh này là tay dữ dằn nhất trong băng.
Nhưng Vĩnh Phong nhìn hắn một cách khinh thường, lần trước hắn đã
bại dưới tay cậu thì lần này cũng vậy thôi.
Nhìn mấy tên đầu trâu mặt ngựa bước ra, kẻ nào cũng đầy sát khí
nhìn cậu, tay lăm lăm cây mã tấu trên tay. Vĩnh Phong nhếch mép
cười một cái rồi đưa tay cởi chiếc thắt lưng của mình ra. Xem ra
lần này chúng quyết xử cậu cho bằng được mà Vĩnh Phong không phải
đồ ngốc đứng yên cho chúng mặc tình xử trí. Chỉ vì nóng lòng muốn
giải cứu cho Hiểu Đồng mà cậu quên mất rằng bọn chúng sẽ không đón
tiếp cậu một cách tử tế như vậy. Lí trí của Vĩnh Phong đã bị nỗi lo
lắng cho Hiểu Đồng che lấp. Nếu không, chắc chắc cậu sẽ đem theo đồ
phòng thủ, như vậy càng dễ dàng hơn cho việc xử lí mấy tên
này.
Nhưng từ căn nhà số 14 một đám hơn chục tên lần lượt bước ra. Nhưng
khác với bọn kia, mấy tên này chỉ vác gậy gỗ mà thôi.
Người ra cuối cùng đi ra chính là tên đại ca, bọn đàn em lặp tức
dẹp qua hai bên hàng nhường lối cho hắn trong thật trịnh trọng.
Vĩnh Phonh nhìn thấy trông buồn cười.
Gương mặt gã đại ca dần hiện ra trước mặt Vĩnh Phong, cậu há hốc
miệng kinh ngạc nhìn đăm đăm tên đại ca không chớp mắt. Gương mặt
kia không quen nhưng cũng không lạ. Chính là tên cho vay nặng lãi
lần trước.
Sau lần bị bọn chúng đánh lén ở gần vũ trường, cậu không còn thấy
bọn chúng đến tìm mình nữa, tưởng rằng bọn chúng đã bỏ cuộc nào
ngờ, bọn này vẫn ghi nhớ trong lòng. Cho nên hôm nay chúng mới bắt
cóc Hiểu Đồng mục đích uy hiếp cậu để trả thù.
- Là mày…Mày muốn gì nói đi. Tao sẽ đáp ứng đủ, chỉ cần thả cô ấy
ra – Vĩnh Phong hai mắt đỏ ngầu tóe lửa đầy giận dữ. Cậu ngằn giọng
hỏi.
Tên đại ca, khuôn mặt đầy sự giễu cợt nhìn thấy vẻ tức giận của
Vĩnh Phong thì nhếch mép cười nói:
- Tao đã bảo mày hãy bình tĩnh. Người yêu bé bỏng của mày không sao
cả.
Vĩnh Phong nhìn vẻ trêu ngươi của tên này, bực tức quát:
- Thằng nào hồi nãy đã đánh cô ấy.
Một tên đô con và cực kì cao lớn đang đứng phía sau tên đại ca lên
tiếng:
- Là tao.
Vĩnh Phong nhìn ra phía sau tên đại ca. Cậu nhìn thấy một cái đầu
trọc lóc, trên đầu xăm một con cọp, chiếc áo thun đen trơn ôm sát
thân hình to bự của hắn ta. Những bắp tay cuồn cuộn nổi lên dưới
chiếc áo thu đen.
Vĩnh Phong và tên này đều nhìn nhau kình kình, trong đầu đánh giá
trọng lượng của nhau. Nhưng ánh mắt của Vĩnh Phong nhìn tên này
thật lạnh lùng và đáng sợ. Cậu hận muốn ăn tươi nuốt sống hắn về
cái tội dám hành hạ Hiểu Đồng. Hắn ta nhất định là tên thê thảm
nhất trong nhóm và sẽ bị chính tay cậu xử lý thì mới hả được cơn
giận này.
Cái nhìn của Vĩnh Phong khiến tên này hơi chột dạ, hắn chưa từng
thấy ai có ánh mắt sắc bén đáng sợ như thế ngoài đại ca của hắn,
chỉ khác rằng ánh mắt người này không thâm hiểm như đại ca
mình.
Gạt tên đàn em sang một bên, Vĩnh Phong tia mắt về phía gã đại ca,
hất mặt hỏi hắn lần nữa.
- Đưa điều kiện của ngươi ra đi.
Tên đại ca chậm rãi đi tới gần Vĩnh Phong, dáng vẻ ung dung của hắn
khiến Vĩnh Phong thấy sốt cả ruột. Càng kéo dài thì Hiểu Đồng càng
chịu thêm đau đớn. Nhưng Vĩnh Phong biết mình không được hấp tấp,
phải bình tĩnh đối phó bọn chúng, nếu không thì không chỉ cậu gặp
nguy hiểm mà Hiểu Đồng sẽ còn bị nguy hiểm hơn.
Tên đại ca lấy giọng đểu giả trả lời câu hỏi của Vĩnh Phong.
- Thông thường, đứng trước một thiếu gia lắm tiền nhiều của như cậu
hai của tập đoàn Nguyên Thành Phong thì điều kiện được đưa ra là
tiền.
Vừa nghe hắn nói, Vĩnh Phong lập tức nói ngay:
- Được! Ngươi cần bao nhiêu cứ nói.
Tên Đại ca đột nhiên cười lớn.
- Đã bảo cậu hãy bình tĩnh mà. Tiền chính là dùng để chuộc thiếu
gia như cậu về thôi. Còn cô người yêu bé bỏng của cậu thì không có
điều kiện gì cả. Bọn đàn em của tôi, đứa nào cũng thích thú được
chiêm ngưỡng người đẹp của thiếu gia tập đoàn Nguyên Thành Phong
cả. Mấy khi mới có cơ hội này chứ. Sau khi cho bọn đàn em của ta
thưởng thức xong rồi thì bán cô ta để kiếm thêm một khoảng lời
lớn.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Cả đám bọn chúng liền cười rộ lên khoái trá.
Lửa giận trong lòng bừng bừng nổi lên, cứ như nham thạch đã đến lúc
phun trào ra và chỉ muốn thêu cháy tất cả mọi thứ trước mắt mình.
Vĩnh Phong tức giận **** rủa bọn khốn này.
Bọn chúng muốn dùng Hiểu Đồng để dụ cậu đến, bắt lấy cậu rồi đòi
tiền chuộc.
Tên áo xanh và mấy tên sau lưng của hắn ta liền bao quay lấy Vĩnh
Phong. Tên nào cũng gườm gườm thủ thế, mấy cây mã tấu như những nốt
nhạc, cây giơ cao, cây dưới đất, cây lại đưa ngay trước mặt Vĩnh
Phong.
Vĩnh Phong nắm lấy phần cuối sợi dây thắt lưng rồi quấn mấy vòng
quanh bàn tay mình. Siết cho chúng thật chặt, bảo đảm chúng không
thể rơi ra khỏi tay mình. Đây là thứ vũ khí duy nhất mà cậu có, cậu
không thể đánh mất nó trừ phi cậu đoạt được một trong số mấy cây mã
tấu này.
Tên đại ca quan sát thế trận đã dàn ra, phẩy tay nói lớn với bọn
đàn em:
- Tụi bây cẩn thận kẻo làm nó chảy máu nhiều quá, nó mà bị ngỏm là
không đòi tiền chuộc được đâu. Nghe rõ chưa.
Mấy tên bao quây lấy Vĩnh Phong cứ im lặng thủ thế, không tên nào
dám manh động trước. Cứ như sợ rằng nếu ra tay trước sẽ bị đối
phương thừa cơ đánh lén.
Nhưng tên áo xanh đâu có đủ nhẫn nại để chờ đợi, hắn ta còn cay cú
nhiều khi bị Vĩnh Phong hạ đo ván chỉ với một cú đấm khiến hắn ta
mất mặt trước đám đàn em. Bây giờ chính là cơ hội cho hắn gỡ gạc
lại danh dự của mình.
Hắn lao đến Vĩnh phong như một con hổ săn mồi quyết bắt cho được
con mồi mới thôi. Nhưng cũng như lần trước, hắn ta vừa lao tới đã
bị ăn ngay một cái quất mạnh vào mặt, đầu sợi dây nịt của Vĩnh
Phong được làm bằng thép cứng rất đắc tiền. Sợi dây này giá trên
hai trăm triệu, sợi dây da được làm bằng chất liệu bền và cực kỳ
dẻo. Đây là sợi dây được chính tay nhà thiết kế nổi tiếng làm ra,
và là sợi dây độc nhất vô nhị. Đây là sợi dây mà Vĩnh Phong thích
nhất, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cậu cũng không nỡ đem nó ra
làm vũ khí như thế.
Đầu dây quá cứng, cộng với lực quất tới khá mạnh, mặt tên áo xanh
bị một vệt bầm tím rõ rệt, máu mũi hắn ta chảy ra, đau điếng.
Mấy tên kia thấy vậy lặp tức bổ đến, những nhát dao chém xuống nghe
vù vù, Vĩnh Phong phải né tránh mà không có một cơ hội phản công
nào. Những đường võ đẹp mắt của cậu không có cơ hội thể hiện
ra.
Cuối cùng một nhát dao đã sượt ngang cánh tay của Vĩnh Phong, một
làn máu đỏ thấm chảy dài trên cánh tay, một chút rát buốtm một chút
nhức nhói nhưng không hề làm Vĩnh Phong nao núng. Cậu lặp tức phản
ngay một đòn vào mặt của tên đã chém mình, không phải bằng sợi dây
nịt mà bằng một cú đấm thật mạnh khiến tên này văng ra xa hơn chục
bước.
Nhịp đấu dường như bị chậm lại khi những tên kia lo lắng cho đồng
bọn, điều này rất có lợi cho Vĩnh Phong. Cậu có thể lấy lại cân
bằng để bắt đầu phản đòn.
Quả thật sau khi vất vả né tránh những nhát dao lao đến vù vù của
chúng, Vĩnh Phong hoàn toàn làm theo phản xạ tự do là né đòn, mà
không đủ bình tĩnh nắm lấy khẻ hở của bọn chúng. Bây giờ thì Vĩnh
Phong đã bình tĩnh hơn để phản kích.
Và những cú phản kích này hoàn toàn chính xác. Nhắm vào chổ hiểm
của đối phương mà đánh tới, sợi dây da hỗ trợ cứ quay vù vù xung
quanh. Khiến cho bọn chúng chẳng có cơ hội đến gần Vĩnh Phong thêm
bước nữa. Vĩnh Phong đã đánh rơi được hai cây mã tấu. Sợi dây da cứ
thế vụt vào tay bọn chúng đau điếng khiến chúng phải buông rơi mã
tấu. Mấy tên kia cũng bò lê bò càng lê lết trên mặt đất.
Tên áo xanh quyết chí chịu đấm ăn xôi, hắn ta nhào tới Vĩnh Phong
hứng lấy một cái quất đau đớn để chụp lấy sợi dây. Hai bên bắt đầu
dằng co nếu kéo sợi dây. Cây mã tấu trên tay hắn ta vung lên cao
chém xuống, may mắn là Vĩnh Phong lách người qua né kịp nếu không
thì đây là vết chém sâu đến tận xương tủy.
Vĩnh Phong nhanh tay chụp lấy cánh tay cầm mã tấu của tên này giơ
lên cao, hai bên ở vào thế giằng co quyết liệt. Vĩnh Phong dùng hết
sức mình bóp thật chặt vào cánh tay cầm mã tấu của hắn ta. Rồi bẻ
ngoặt bàn tay của hắn về phía sau, mục đích khiến hắn bị đau mà
buông cây mã tấu ra.
Nhưng tên này cũng là một tay cực kì lì đòn, những vết sẹo trên
mình hắn ta chính là bằng chứng rõ rệt nhất. Hắn ta tuy võ nghệ
chẳng là bao nhưng hắn ta là kẻ cực kì liều mạng. Dám lao vào nguy
hiểm để bắt sống kẻ thù. Đối với gã này, Vĩnh Phong vừa khinh miệt
vừa nể trọng.
Không thể ép hắn ta buông cây mã tấu xuống, lại gặp sự chống cự
quyết liệt của hắn, Vĩnh Phong đành kéo mạnh hắn ta về phía cậu. Cả
thân người hắn ta bị kéo bất ngờ không kịp trụ lại, bổ nhào về phía
Vĩnh Phong hơi khom xuống dưới ngực cậu. Sau đó gã đã hứng trọn một
cú lên gối tuyệt đẹp và chính xác của Vĩnh Phong.
- Hự …
Lần này hắn ta chỉ kịp hự lên một tiếng rồi khụy xuống.
Vĩnh Phong đang đắc chí thì sau lưng đã bị một cú đá thật mạnh,
khiến cậu nhào người về phía trước . Phải khó khăn lắm cậu mới trụ
lại để không ngã xuống đất.
Quay người lại sau khi đã lấy lại được thăng bằng, Vĩnh Phong nheo
mắt nhìn về phía đối thủ. Chính là tên to con đầu trọc đã đánh Hiểu
Đồng.
Vĩnh Phong cao 1m85, nhưng tên này còn cao hơn cả cậu, ít nhất tên
này phải cao 1m9. Hắn ta nhìn Vĩnh Phong bằng đôi mắt vô hồn. Hắn
bẻ khớp tay nghe răng rắc , cổ lắc qua lắc lại cũng nghe rôm rốp.
Trông hắn như những vận động viên quyền anh chuẩn bị lên khán
đài.
Hắn khoát tay ra lệnh cho mấy tên kia tránh ra hết. Một mình đối
mặt với Vĩnh Phong. Bọn đàn em liền đứng thành một vòng tròn lớn
xung quanh hai người. Nhưng tránh xa tầm nhìn của tên đại ca.
Tên đại ca nãy giờ khoái trá nhìn Vĩnh phong và bọn đàn em chiến
đấu đến chết với nhau. Hắn ung dung ngồi trên một cái ghế dựa êm
ái, hút một điếu thuốc xì gà đắt tiền, nhả những đợt khói kkhoái
lạc.
Hắn có phần hơi thất vọng khi bọn đàn em từng tên bị hạ ngục nhưng
hắn mau chóng lấy lại sự khoái lạc của mình khi tên đầu trọc bước
ra và cho Vĩnh phong một cú đá cực mạnh. Trông hắn như vị vua thời
Hy Lạp đang ngồi trên đấu trường chết chóc để quan sát những tù
binh đánh nhau tới chết để mau vui cho bản thân mình.
Một tên đàn em đến gần đưa cho tên đầu trọc một cây mã tấu nhưng
hắn ta gạt đi không thèm nhìn tới khiến tên đàn em tiu nghỉu đi ra
xa quan sát.
Nếu là bình thường, chắc chắc Vĩnh Phong chấp nhận đấu tay đôi một
cách công bằng. Nhưng do đã khá mệt khi chiến đấu với mấy tên kia,
mà sau lưng tên đầu trọc này còn hơn chục tên nữa. Cậu không thể
phí sức để đấu với tên này. Vĩnh Phong siết chặt sợi dây thắt lưng,
cố gắng thở mạnh để lấy lại hơi sức.
Cả hai bắt đầu lao vào cuộc chiến. Phải nói đây là cuộc chiến khá
ghẹt thở giữa hai đấu sĩ rất mạnh. Vĩnh Phong có sự lanh lẹ dẻo
dai, tên đầu trọc có sức mạnh kinh người.
Hắn cứ giáng những nấm đấm như búa tạ của mình vào Vĩnh Phong. Bằng
sự uyển chuyển của một con mèo, Vĩnh Phong tránh né được.
Cuối cùng Vĩnh phong cũng tìm được cơ hội đấm vào ngực của tên này,
nhưng vàm ngực săn chắc của hắn dường như được cấu tạo bằng thép
không hề bị uy hiếp bởi cú đấm của Vĩnh phong như mấy tên kia, phần
thì sức Vĩnh Phong đã yếu.
Vĩnh Phong liền đấm thêm một cú nữa nhưng cũng không ăn thua gì.
Hắn ta liền vòng tay ra sau người Vĩnh phong kẹp chặt. Vòng tay rắn
chắc của hắn khiến Vĩnh Phong không thể nhúc nhích được một tí nào,
đành giở chiêu hèn nhất mà chưa bao giờ cậu sử dụng. Võ cắn….
Vĩnh Phong cắn một phát trên cáo đầu trọc lóc của hắn ta, mạnh đến
chảy máu. Vậy là hắn ta bèn buông Vĩnh Phong ra.
Thoát được hắn ta, Vĩnh Phong lập tức lùi ra xa, phun một đống hỗn
tạp gồm máu và nước miếng xuống mặt đất. Lấy tay vẹt đi vệt máu
trên miệng mình, Vĩnh Phong vừa thở vừa lườm mắt nhìn đối
thủ.
Cái đầu trọc lóc có in hình con cọp của hắn ta bây giờ đầy máu, con
cọp của hắn ta như đang bị thương sắp chết vậy.
Nhìn vẻ mặt đau đớn của đối thủ, vĩnh phong cười ngằn, cho đáng đời
ngươi. Nhưng không thể kéo dài với hắn như vậy được, sẽ mau đuối
sức. Cậu cần phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Nghĩ vậy, Vĩnh Phong liền xã sợi dây đang siết chặt bàn tay của
mình ra, cậu cho sợi dây luồn vào trong tạo thành một cái thòng
lọng….
Tên đầu trọc bị Vĩnh Phong xực cho một cái, hắn ta tức điên người,
sùi cả bọt mép ra ngoài. Hắn hùng hổ lao vào Vĩnh Phong.
Nhưng lần này Vĩnh Phong không dại gì mà đánh trực diện với hắn ta
nữa. Cậu chọn cách đánh vòng….
Mặc cho nấm đấm của tên này vương xa tới đâu, Vĩnh Phong cứ lùi lại
né tránh. Khi cánh tay hắn vươn ra một cách bất lực thì Vĩnh phong
nhanh chóng tra cái thòng lọng bằng dây nịt kia vào tay hắn ta.
Nhưng đáng tiếc, Vĩnh Phong không phải là đối thủ trong trò chơi
kéo co với hắn. Cậu bị hắn ta kéo lại và cho ngay một đấm vào
bụng.
Vĩnh Phong rên lên một cái, máu đang chảy từ đỉnh đầu xuống thắt
lưng vì sự đau đớn này lại chạy ngược chở lên đỉnh đầu, đau đớn
không kể siết. Cắn chặt răng nhịn đau, Vĩnh Phong luồn người ra sau
lưng hắn ta, dùng sức chân đạp mạnh vào mông hắn làm điểm tựa, ra
sức kéo sợi dây về phía sau, cánh tay phải bị dây trói lại bị ngoặc
về phía sau một cách đau đớn. hắn ta kinh hoàng hét lên.
Tay trái của hắn vơ quào về phía sau, bị Vĩnh phong nhanh trí dùng
dây quấn lại, sẵn đà tống cho hắn thêm một đạp ngã xuống đất. Vĩnh
Phong ngồi đè lên người hắn ta, mặc cho hắn ta cố gắng vùng vẫy
ngồi dậy. Cậu thúc một cùi trỏ thật đau vào một bên mặt hắn. Khiến
hắn bị tê liệt mất vài giây. Chỉ vài giây ngắn ngủi đó đã tạo cho
Vĩnh Phong cơ hội tró chặt hắn.
Kéo một chân của hắn lên, Vĩnh Phong liền quấn sợi dây vào đó. Quấn
thêm vài vòng nữa rồi gút lại. Vậy là hắn đã bị trói gô như một con
gà chết.
Vĩnh Phong thở hồng hộc đứng dậy phủi tay, rồi ôm chặt cánh tay
đang rỉ máu của mình. Mồ hôi nhầy nhụa trên người cậu, chảy vào nó,
thật rát, làm cậu phải ghiến chặt răng cam chịu.
Tiếng vỗ tay vang lên bôm bốp….
Tên đại ca đã dụi tắt điếu thuốc dưới bàn chân mình. Vẻ mặt gã hơi
tái nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản. Thật ra trong lòng gã tức đến
hộc máu.
Tên đàn em mà hắn ta rất tin tưởng, vậy mà cũng khiến hắn ta thất
vọng vô cùng. Hắn nhìn tên đầu trọc rồi nhìn tới bọn áo xanh, ****
thầm trong bụng:” Thiệt là một lũ ăn hại mà. Có một thằng vậy mà
đối phó cũng không xong. Nhục thiệt”
- Giỏi lắm! Tao phục mày sát đất luôn. Một mình mày còn hơn gấp 10
lần mấy thằng đàn em vô dụng của tao.
Vừa nói hắn ta vừa liếc mắt hằn học nhìn lũ đàn em. Bọn này sợ tái
cả mặt, không thằng nào dám lên tiếng, cũng không dám nhìn mặt tên
đại ca.
Vĩnh Phong chẳng thèm để ý đến lời khen ngợi đầy giả tạo của hắn
ta. Cậu vừa thở vừa nói như ra lệnh.
- Mau thả cô ấy ra.
Nhưng tên đại ca chỉ hừ mũi, rồi lại ra vẻ bình thản nói:
- Lúc đầu, tao tính đòi tiền chuộc là 20 tỉ nhưng mà bọn đàn em vô
dụng của tao lại bị mày đánh đến nông nỗi này thì tao đành bắt mày
phải đền tiền thuốc thang thôi. Tao quyết định rồi, số tiền chuộc
của mày phải là 50 tỉ mới đúng.
- Mày muốn 50 tỉ hay 100 tỉ cũng được, chỉ cần mày thả cô ấy ra,
nếu không tao không để yên cho tụi bây.
Vĩnh Phong tức giận gào lên, cậu cảm thấy các mạch máu trong người
dường như đang đong lại, tay chân tê dại, sức lực gần như cạn
kiệt.
Cả đêm qua cậu chưa ăn gì cả, chỉ mải lo tìm kiếm Hiểu Đồng rồi chờ
đợi trước cỗng nhà trọ, kéo dài tới bây giờ. Cái bụng cậu đang sôi
ầm lên.
Tên đại ca nghe Vĩnh Phong nói vậy thì tức giận đứng
- Thằng chó! Tao nói cho mày biết, tiền tao nhất định phải lấy,
người tao nhất định không trả, mày có ngon thì đến đây lấy lại. Cái
mạng của mày tao không cần nữa. Tao cá là người nhà mày sẽ trả tiền
cho trao dù là chỉ để lấy lại cái xác của mày. Tụi bây mần thịt nó
cho tao, hôm nay tụi bây không hạ được nó thì tao chết hết đi cho
tao.
Vậy là gần hai mươi tên bao lấy Vĩnh Phong. Lần này thì không có
chút chần chờ nào cả, chúng cứ thế lao bổ vào Vĩnh Phong.
Kẻ đấm người đá, gậy gỗ trên tay chúng cứ quật lên người Vĩnh Phong
liên tiếp, quả thật là dù cho có mười đầu sáu tay đi chăng nữa cũng
khó có ai địch nổi. Vĩnh Phong bị bọn chúng đạp cho tơi tả muốn
ngất đi.
Đột nhiên ngay lúc đó, có hơn mười chiếc xe ô tô và mười mấy chiếc
mô tô lao đến.
Tiếng thắng xe vang vọng cả một góc trời. Từ trên xe, những gương
mặt đầy tức giận lao xuống. Trên tay cũng toàn là thứ dữ. Sẵn sàng
giết chết những kẻ khốn khiếp kia.
Thấy một đoàn xe kéo đến, tên đại ca tái cả mặt. Bọn đàn em ngạc
nhiên đều dừng tay lại để nhìn đoàn xe đang đến kia. Không biết là
bạn hay là thù.
Vĩnh Phong bị bọn chúng đánh đến nỗi phải nằm lăn ra đất.
Quốc Bảo vừa từ trong xe bước ra, thấy người anh mà mình kính trọng
bị đánh đến trọng thương thì nộ khí xung thiên, cậu hét lên:
- Đập chết tụi nó cho tao. Không được để thằng nào chạy
thoát.
Bọn đàn em nghe vậy thì biết chắc những kẻ vừa đến là thù, mà nhìn
số lượng đông đảo kia biết mình khó lòng địch lại, chúng liền co
rúm người lại với nhau tạo thành một vòng tròn phòng thủ.
Bọn người mới đến, đi xe mô tô đều là anh em trong băng của Vĩnh
Phong, còn những người đi xe ô tô đều là đàn em của Thiên
Minh.
Thiên Minh và Thế Nam bước xuống xe, cả hai đều đau xót chạy đến
bên Vĩnh Phong. Thế Nam nâng người Vĩnh Phong dậy. Còn Thiên Minh
thì cứ gọi tên của Vĩnh Phong.
Vĩnh phong vừa ngất đi một lát thì được Thiên Minh gọi dậy, chợt
nhớ đến Hiểu Đồng, Vĩnh phong bừng tĩnh.
Cậu nhìn thấy Thiên Minh và Thế Nam thì vừa vui mừng vừa an tâm.
Hai người anh em tốt nhất của cậu cuối cùng đã đến.
Ngay từ đầu, Vĩnh phong đã biết thế nao Thế Nam cũng dựa vào GPRS
trong điện thoại của Vĩnh Phong mà tìm đến đây. Vĩnh Phong tự biết,
một mình mình không thể nào cứu Hiểu Đồng thót khỏi tay bọn chúng
khi mà bọn chúng đã có sự chuẩn bị kĩ càng như vậy.
Đó là lí do Vĩnh phong không tắc điện thoại mặc cho Thiên Minh liên
tiếp gọi đến điện thoại của cậu. Nhưng muốn cứu Hiểu Đồng một cách
an toàn khi mà bọn chúng yêu cầu chỉ một mình cậu đến thì chỉ có
việc là phải đánh lừa chúng.
Lừa chúng là cậu sẽ đến một mình, do vậy Vĩnh Phong buộc phải một
mình đi trước. Quả nhiên bọn này đã mắc bẫy. Chúng hoàn toàn tin là
Vĩnh Phong đã đi đến một mình. Rồi lơ là cảnh giác, tập trung đối
phó với mình cậu.
Trong khi đó Thế Nam và mọi người tập họp đầy đủ cùng lần theo tín
hiệu truyền lại từ GPRS của Vĩnh Phong mà đi theo. Cuối cùng âm
thầm đi đến và bất ngờ đột kích khiến chúng không kịp trở
tay.
Chỉ có Thế Nam mới có thể phối hợp ăn ý với Vĩnh Phong như thế. Hai
người hiểu nhau đến nỗi tuy hai mà một.
Tên đại ca thấy mình bị bao quây hết liền rút con dao dưới ghế ra,
định đơn mã độc đấu giao chiến. Cuộc chiến sắp lá cà bắt đầu.
Chẳng bao lâu thế cuộc đã định, chỉ tiếc rằng tên đại ca đã chạy
thoát. Chẳng là có mấy tên đàn em mở đường máu cho hắn thoát
thân.
Một tay đàn em đã chớp ngay một chiếc mô tô ở gần đó rồi ra hiệu
cho tên đại ca chạy đến. Chúng rồ ga chạy thiệt nhanh.
Những tay lái mô tô còn lại cũng nhanh chóng lên xe đuổi
theo.
Thiên Minh ra lệnh cho đàn em tóm hết lũ này lại đưa đến đồn công
an.
Thế Nam nhìn theo cả bọn rồi quay qua hỏi Vĩnh Phong.
- Hiểu Đồng đâu.
Vĩnh Phong yếu ớt thều thào, đưa tay chỉ vào căn nhà số 14.
- Cô ấy bị bọn chúng bắt nhốt trong đó. Mau đưa mình vào trong tìm
cô ấy.
Thế Nam và Thiên Minh lặp tức, mỗi người một bên dìu Vĩnh phong đi
vào nhà.
Trong nhà, ngay khi tên đại ca bước ra, tên áo đỏ ở lại canh gác.
Hắn nhìn Hiểu Đồng thèm khát điên cuồng. Chờ đại ca hắn đi khỏi,
hắn liền đi đến vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.
Cũng như Vĩnh Phong suốt từ chiều hôm qua đến giờ, cô chưa có gì bỏ
bụng, huống hồ, cô vốn ăn rất ít, buổi trưa chỉ ăn có một ít, sức
lực cũng cạn kiệt. Lại bị đánh đập đến kiệt sức.
Bị tên áo đỏ vuốt ve, Hiểu Đồng run rẩy sợ hãi. Cô cố hết sức bò đi
chỗ khác, tránh xa bàn tay kinh tởm của tên này ra. Nhưng càng
tránh hắn ta càng ra sức sờ mó khắp người cô.
Hiểu Đồng tức giận mắng ****:
- Đồ xấu xa, mau bỏ bàn tay dơ dáy của mày ra khỏi người tao.
Nhưng ánh mắt dâm đãng của hắn chỉ nhìn thấy đôi môi xinh đẹp của
cô đang luyến láy. Hắn ta cúi xuống hôn lên môi Hiểu Đồng. Cơn buồn
nôn ập đến, trực trào nơi khóe miệng của Hiểu Đồng, cô muốn thoát
ra khỏi đôi môi gớm ghiếc và khô cằn kia. Nhưng hắn đã giữ chặt
người cô lại. Hiểu Đồng liền cắn mạnh vào môi hắn.
Hắn ta đau quá phải buông Hiểu Đồng ra. Rồi tát vào mặt cô một cái
khiến Hiểu Đồng đập cả mặt xuống đất. Cô đau đớn nguyền rủa hắn
ta.
Hắn ta liền bế thóc Hiểu Đồng lên, mặc cho cô vùng vẫy đấm lọan xạ
lên người hắn ta. Hắn bế Hiểu Đồng vào một căn phòng có chiếc
giường nệm êm ái. Dùng dây thừng trói chặt cô lại.
Sau đó hắn bỏ ra ngoài quan sát, thấy Vĩnh Phong và mấy tên đang
cầm mã tấu đánh nhau. Thích thú đứng quan sát một lúc rồi tức tối
khi thấy tụi kia lần lượt bị Vĩnh Phong hạ gục.
Rồi tên đầu trọc ra ứng chiến, hắn ta hài lòng giống như anh trai
mình. Khi thấy Vĩnh phong vùng vẫy khi bị tên đầu trọc kẹp chặt hắn
liền quay trở vào. Hắn cho rằng thế cuộc đã định, Vĩnh Phong thua
là cái chắc.
Hắn quay vào trong lục soát ở mấy cái cáo của bọn đàn em một cái
gói nhỏ chứa mấy viên thuốc màu trắng nhỏ xíu. Lấy tay búng vào cái
bịch một cái, hắn khoái trá cười thầm.
Đây chính là mấy viên thuốc kích dục rất mạnh, người nào uống vào
dù chỉ một viên thì ham muốn đã dâng cao đến tột độ.
Hắn ta tự rót cho mình một ly rượu thơm ngon rồi uống liền năm
viên. Hắn khoái trá nghĩ thầm:
- Nếu đại ca có trách thì mình sẽ nói là chỉ muốn làm chuyện ấy bên
ngoài cơ thể thơm tho kia mà thôi. Không dè uống nhằm thuốc của bọn
đàn em, cho nên không kìm chế nổi mới làm luôn cả bên trong của cô
ta. Dù sao cũng là anh em ruột, anh hai cũng chẳng trách hắn
nhiều.
Nghĩ vậy hắn ta liền bước vội vào bên trong, đóng sầm cửa lại. Khóa
chốt kỹ càng không cho ai vào trong trong khi hắn đang hành
lạc.
Hiểu Đồng thấy hắn ta bước vào, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô như muốn ăn
tươi nuốt sống. Thì ra sức vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô ích, aty
chân cô đều bị trói chặt.
Tên dâm tặc này cởi áo lao đến bên Hiểu Đồng, hắn đưa đôi môi gớm
ghiếc của mình ra sát lên cái cổ và khuôn ngực hoàn mỹ của cô một
cách thô bạo.
Hiểu Đồng đau đớn đến bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên
mặt cô.
Ký ức khủng khiếp năm xưa lại tràn về.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Năm đó, Hiểu Đồng chỉ là một cô bé 12 tuổi. Bà Du Cẩm – mẹ cô, vốn
là một tiểu thư yếu đuối, chưa từng lao động nặng nhọc. Bà có tài
đánh đàn thường nhận lời làm giáo viên thanh nhạc, nhưng từ khi lấy
chồng bà đã nghỉ dạy. Nay chồng mất, để lại số nợ ngập đầu và đứa
con gái nhỏ. Bà đành phải đi dạy đàn trở lại.
Không chỉ đi dạy đàn cho con cái nhà giàu mà bà còn nhận đàn ở
những quán nước hay nhà hàng, khách sạn. Hằng ngày chạy khắp nơi để
kiếm tiền trả nợ.
Hiểu Đồng vốn dĩ sống sung sướng, nhưng cô bé rất có ý thức về cuộc
sống. Do vậy, khi nhà trở nên túng quẩn, cô bé đã nhanh chóng tập
làm quen với sự nghèo đói mà không một tiếng quán than.
Thấy mẹ cực nhọc bôn ba khắp nơi, tối về phải nấu cơm nấu nước dọn
dẹp cho mình. Cho nên Hiểu Đồng vừa đi học về là lặp tức dọn dẹp,
tập tành đi chợ bằng số tiền ít ỏi mà mẹ cho để dành đi học.
Còn nhớ lần đầu tiên nấu cơm, Hiểu Đồng sơ ý làm đổ nồi nước sôi
trên tay, khiến bàn tay bị phỏng đỏ hết sức đau rát.
Tối đó sợ mẹ phát hiện ra, cô đã mặc một chiếc áo dài tay phủ kín
bàn tay bị phỏng lại, mặc kệ đêm đó trời vô cùng nóng bức, cứ thế
cô bé giả vờ đi ngủ sớm nhưng không tài nào ngủ được vì trời nóng
và bàn tay bị đau. Cô bé cắn răng chịu đựng nhắm ghiền mắt không
dám cục cựa, cứ thế cho đến khi thiếp đi.
Tới khi bà Cẩm Du phát hiện thì bàn tay rộp lên những mụn nước vô
cùng rát. Bà chua xót nhìn con gái, vội vàng đưa con đến bệnh viện.
Bác sĩ đã mắng bà rất nhiều vì tội không chăm sóc con đàng hoàng.
Bà Cẩm Du chỉ biết cuối đầu xin lỗi.
Suốt cả buổi về nhà, bà Cẩm Du không nói một lời nào, Hiểu Đồng với
gương mặt muốn khóc đi bên cạnh. Về đến nhà, hiểu Đồng bật khóc xin
lỗi mẹ. Nhưng thay vì trách mắng con thì bà Cẩm Du lại ôm con mà
khóc và nói rằng: Bà không giận Hiểu Đồng chỉ là đang giận bản thân
không thể lo cho Hiểu Đồng được cuộc sống tốt hơn.
Cũng may sau đó bàn tay của Hiểu Đồng đã lành lặn mà không để lại
vết thẹo nào.
Công việc nhà, Hiểu Đồng đã dần quen cũng đúng lúc Hiểu Đồng được
nghỉ học. Nhưng những đồng tiền mà bà Cẩm Du làm ra chỉ đủ trang
trải trong tháng mà không hề dư ra đồng nào. Vì vậy, năm học mới
của Hiểu Đồng sẽ phải tốn khá nhiều tiền dù bây giờ Hiểu Đồng đã
chuyển sang một trường công lập it tốn kém.
Hiểu Đồng nôm na đi xin việc làm. Đối với một đứa bé mới 12 tuổi
thì khó có ai nhận vào làm mà với sức vóc gầy còm của cô bé lại
càng không.
Nhờ chị hàng xóm giới thiệu, Hiểu Đồng được nhận vào chạy bàn cho
một tiệm phở cũng khá nổi tiếng nhưng tiền lương chỉ bằng 1 phần 3
so với những người khác. Vì cần tiền và cần một chỗ làm, Hiểu Đồng
đành cắn răng chấp nhận.
Công việc rất nặng nhọc, vì Hiểu Đồng còn nhỏ nên không thể ra
ngoài tiếp khách mà phải ở trong rửa bát. Những cái tô rất nặng và
trắng toát, phải vừa rửa nhanh vừa cẩn thận, nếu mà bể một cái thì
sẽ bị trừ tiền lương thê thảm. Sau này, bà chủ tiệm thấy Hiểu Đồng
cũng siêng năng chăm chỉ cho nên mới lên lương cho cô bé.
Thấm thoát, Hiểu Đồng làm công ở đó cũng được hai năm. Dù bà Cẩm Du
phản đối thế nào đi chăng nữa, Hiểu Đồng cũng nhất quyết không
nghỉ. Những đồng tiền ít ỏi Hiểu Đồng làm ra tuy không giúp được
nhiều nhưng cũng làm giảm gánh nặng cho bà Cẩm Du. Hiểu Đồng hài
lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Bây giờ, Hiểu Đồng đã là một thiếu nữ chưa tới 15 tuổi đầy xinh
đẹp. Cái tuổi đang phát triển làm thay đổi con người. Những đường
cong trên cơ thể bắt đầu rõ rệt hơn. Thân hình càng ngày càng đẫy
đà, ngực cũng nở nang hơn.
Cô bé Hiểu Đồng ngày nào giờ đây đã thay đổi đến chóng mặt. Mọi
người đều khen ngợi. Chỉ cần một nụ cười vô tình cũng khiến cho bọn
con trai mất hồn nhất là bọn con trai mới lớn.
Bà chủ tinh ý bảo Hiểu Đồng ra bưng phở cho khách, quán lặp tức trở
nên đông khách hơn xưa, chủ yếu là bọn mày râu đến ngắm Hiểu
Đồng.
Nhưng mà kẻ luôn săm xia Hiểu Đồng từ đầu đến chân chính là lão chủ
tiệm.
Lão là một tên già dê chính hiệu. Hồi mới đến đây, Hiểu Đồng còn
nhỏ, hắn khô g thèm để mắt tới, nhưng bây giờ, hiểu Đồng như một
đáo hoa mới nở tuyệt đẹp thì làm sao lão lại làm ngơ cho
được.
Trước đây, lão thường giở trò xàm sở với mấy chị làm công trong
quán sau lưng vợ lão. Nhưng ai nấy đều cắn răng chịu cho qua vì làm
ầm ĩ ra vừa xấu hổ vừa có nguy cơ mất việc.
Nếu có điều kiện ai lại chịu đi làm công bao giờ. Nhưng những người
đến đây làm hầu hết đều không được ăn học tử tế hoặc là từ quê mới
lên. Cho nên qua sông phải lụy đò. Có người còn phải chìu ý lão, để
lão làm nhục, sau này bị phát hiện, bị đuổi không thương tiếc, đã
vậy lão còn phủi tay xua đuổi mặc kệ con người ta ra sao thì
ra.
Hiểu Đồng vẫn còn rất ngây thơ chưa hiểu chuyện, thường bị lão làm
như vô tình đụng trúng. Hay là nhờ vả Hiểu Đồng tính toán tiền nong
giúp lão để được ở sát bên Hiểu Đồng hít thở hương thơm của con gái
mới lớn.
Một ngày nọ, nhân lúc vợ hắn ta đi chùa, hắn giả vờ sai Hiểu Đồng
lên lầu lấy đồ giúp hắn. Hiểu Đồng ngốc nghếch tin lời theo hắn lên
lầu lấy đồ. Vừa lên đến nơi thì hắn ta đã khóa chốt cửa lại, lôi
ngay Hiểu Đồng lên giường định giở trò tồi bại.
Mặc cho Hiểu Đồng la hét, gào khóc vang xin hắn tha cho mình nhưng
bàn tay dơ dáy bẩn thỉu của hắn ta vẫn chu du khắp người cô bé. Bờ
môi nứt nẻ của hắn nút lấy từng thớ da non mịn màng kia. Đôi tay
hắn ta ôm trọn bờ ngực còn đang nhú của Hiểu Đồng khiến cả thân
hình cô bé căng cứng lại (tội lỗi thật là tội lỗi quá đi thôi –
khúc này ăn cắp ý tưởng từ cuốn truyện “ Mờ ám” , nghe tên là thấy
mờ ám rồi, nhưng mọi người tìm đọc thử đi cũng khá hay)
Mặc cho Hiểu Đồng cào cấu nhưng hắn ta chẳng thèm dừng lại lấy một
giây xâm chiếm cơ thể cơ bé. Tay hắn ta nhào nắn bờ ngực non dại
kia đến đau đớn run rẩy. Nước mắt cô bé Hiểu Đồng chảy dài trên cái
gối mềm mại màu xanh bên dưới.
Đồng phục vốn dĩ là áo sơmi xanh và váy xám ngắn trên đầu gối. Càng
thuận tiện cho tên cầm thú này hành lạc. Những nút áo của Hiểu Đồng
đã bị hắn ta giật bung ra, để lộ chiếc áo lót màu trắng đang che
dấu bờ ngực nhỏ nhắn. Khiến hắn ta càng phát cuồng hơn, muốn khám
phá thứ ẩn dấu đằng sau chiếc áo lót kia ( Nam mô a di đà phật –
tha lỗi cho TG cứ trách cái tên KhanhTrinhBoA gì đấy)
Hiểu Đồng giang hai tay ôm lấy ngực che chắn, nhưng tên này đã chở
thành con thú thèm khát điên cuồng. Con mồi quá hấp dẫn ở trước mặt
làm sao hắn lại bỏ qua.
Bàn tay to lớn thô lỗ của hắn nắm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn của
Hiểu Đồng đưa lên trên đầu. Đầu cúi gục xuống ngực của Hiểu Đồng
hít lấy mùi hương da thịt nơi ấy. Bàn tay tham lam kia lần vào
trong chiếc váy sờ mó.
Hiểu Đồng chỉ có thể khóc thét lên bất lực khi hắn ta từng bước
từng bước xâm chiếm cơ thể mình. Khi chiếc quần lót đang từ từ kéo
xuống, Hiểu Đồng bèn gồng người kẹp chặt hai bắp đùi lại ngăn cho
chiếc quần bị tụt xuống. Bàn tay kia lập tức len vào giữa hai bắp
đùi cô bé.
Hiểu Đồng tuyệt vọng đến nỗi không thể khóc được nữa, trong đầu cô
bé nghỉ đến hình ảnh của ba, hình ảnh của mẹ và cái chết …
Hiểu Đồng không còn nhỏ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Và cái
đáng giá ngàn vàng mà một người con gái cần phải giữ gìn cho đến
khi lấy chồng. Nếu có trao thì phải trao cho người mình yêu, chứ
không thể trao cho cho một tên cầm thú đội lốt người như lão
ta.
Khẽ chớp mắt cho giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Hiểu Đồng thấy
hình ảnh tần tảo của mẹ, sự hạnh phúc của gia đình lúc trước, và
hình ảnh ba mình trên thiện đàng, cô bé lắp bắp trong miệng.
- Xin lỗi mẹ, con xin lỗi…vĩnh biệt …con đi tìm ba đây ….
Khi Hiểu Đồng toan cắn lưỡi tự tử, chiếc quần lót đã hoàn toàn
xuống đến mắt cá chân của cô bé thì cánh cửa phòng bị ai đó đạp
tung….
Mấy anh chị trong quán ào vào, tức giận nắm áo lão dê xồm kéo ra xa
khỏi Hiểu Đồng, dần cho hắn ta một trận nên thân. Mấy chị cũng nhào
đến kẻ cào cấu, kẻ mắng **** khiến hắn phải quỳ lạy van xin.
Hắn bị kết án 5 năm tù về tội có ý đồ cưỡng hiếp trẻ vị thành niên.
Đáng lí tội trạng của hắn còn nặng hơn nữa nhưng nhờ vợ hắn đút lót
nên mới lãnh án 5 năm tù mà thôi.
Hắn ta chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong ký ức của Hiểu Đồng, biết
bao nhiêu đêm, cơn ác mộng về hắn cứ quấy rầy giấc ngủ của Hiểu
Đồng. Mãi mãi Hiểu Đồng không thể quên được gương mặt dâm đãng của
hắn.
Đã lâu rồi, Hiểu Đồng cố gạt bỏ hình ảnh hắn để sống cuộc sống bình
thản bên mẹ và bé Đường.
Vậy mà bây giờ, hình ảnh đó lại một lần nữa hiện về. Hiểu Đồng lại
một lần nữa bị cưỡng bức. Hiểu Đồng sợ hãi nhắm nghiền mắt lại,
nước mắt đã không còn rơi vì nó đã khô cạn rồi.
Hiểu Đồng giờ đây không còn là cô bé ngày xưa nữa, dù có đau khổ
hay tuyệt vọng thế nào thì ý nghỉ tự tử không bao giờ hiện ra trong
tâm trí cô. Vì mẹ vì bé Đường cô không thể có chuyện gì.
Hiểu Đồng cay đắng để mặc cho hắn chà đạp thân thể mình, cô cjhỉ
cảm thấy kinh tởm cơ thể của chính bản thân. Nó đang từ từ bị nhiễm
bẩn. Trong lòng Hiểu Đồng chỉ có một nỗi sợ hãi chính là Vĩnh
Phong. Anh sẽ vì cô mà bất chấp tất cả lao vào nguy hiểm.
Nghỉ tới Vĩnh Phong thì những giọt nước mắt đã khô kia đột nhiên
tràn ra…..
Thuốc bắt đầu có tác dụng, tên áo đỏ bắt đầu thấy trong người nóng
bừng lên, hai mắt đục gầu, đỏ rực. Hơi thở hắn trở nên điên loạn,
nước dãi chảy tràn ra khóe miệng trong hắn lúc này chẳng khác gì
con chó dại. Hắn điên cuồng xé rách chiếc váy trên người Hiểu
Đồng.
Rõ ràng lúc đầu có ý nghĩ chỉ cần có thể sống trở về, Hiểu Đồng
chấp nhận bị chà đạp, vậy mà khi nghĩ đến Vĩnh Phong lại thấy tên
này điên cuồng xé áo, Hiểu Đồng lại dùng hết sức mình phản kháng.
Hai tay, hai chân bị trói chặt của cô vung vẩy kịch liệt, Hiểu Đồng
kinh hoảng gào thét.
Đầu óc cô lúc này bị rơi vào vô thức, chỉ biết gào thét vùng vẫy
nên không hay cánh cửa phòng một lần nữa bị đạp đổ.
Thế Nam thấy tên áo đỏ đang ngoảnh mặt lại nhìn về phía họ, phía
dưới Hiểu Đồng không ngừng gào thét liền buông tay đang dìu Vĩnh
phong cho Thiên Minh giữ. Cậu tức giận lao đến kéo tên áo đỏ ra
khỏi người Hiểu Đồng. Đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu
chết.
Thiên Minh dìu Vĩnh Phong đến bên giường. Vĩnh Phong đau xót kéo
tay Hiểu Đồng ngồi lên. Nhưng Hiểu Đồng vẫn ra sức vùng vẫy. Vĩnh
phong đau xót ôm cô vào lòng thật chặt.
- Hiểu Đồng! Là anh đây. Anh là Vĩnh Phong đây. Đã không sao rồi.
Anh xin lỗi, anh đã đến muộn hại em phải hoảng sợ đến vậy.
Bị Vĩnh Phong ôm chặt, Hiểu Đồng cảm thấy hơi ấm quen thuộc, bình
yên. Cô đã thôi vùng vẫy nhưng ngay sau đó cô đã đẩy Vĩnh Phong ra
rồi thu mình vào một góc.
Vĩnh Phong chua xót nhìn Hiểu Đồng thu mình như một con ốc thu mình
vào vỏ. Vĩnh Phong nhẹ nhàng nói, cậu sợ làm Hiểu Đồng sợ
hãi.
- Để anh cởi trói cho em.
Hiểu Đồng không trả lời, đôi mắt ngây dại, trong cô như người mất
trí, thần trí không tỉnh táo.
Vĩnh Phong tháo dây cho Hiểu Đồng xong thì Thế Nam đã đến bên cạnh
cậu hỏi:
- Cậu muốn xử trí tên này thế nào.
Vĩnh phong tức giận quay lại nhìn tên áo đỏ đã bị Thế Nam đánh thảm
thương đang nằm rên rỉ dưới nền gạch. Vĩnh Phong từ từ đứng dậy,
cậu hợi loạn choạng. Thiên Minh và Thế Nam cùng lúc đỡ lấy cậu.
Nhưng Vĩnh phong khoát tay.
Cậu đi đến tên đàn em của Thiên Minh chụp lấy khúc cây nằm trên tay
hắn rồi đi đến bên tên áo đỏ đập liên hồi trên người hắn ta.
Thiên Minh thấy tên áo đỏ bị đáng quằn quại sắp chết. Hắn ta liên
tục kêu tha mạng. Thiên Minh liền đến ngăn cản.
Nhưng Vĩnh Phong đã bị sự tức giận mất đi lý trí, cậu đẩy Thiên
Minh ra tiếp tục đánh .
Vĩnh Phong dùng sức để đánh nên làm động đến vết thương trên cánh
tay, máu chảy ra nhiểu xuống đất.
Hiểu Đồng nghe tiếng kêu gào liền quay đầu nhìn lại, thấy máu từ từ
tay Vĩnh phong chảy ra thì tĩnh trí. Cô lao đến ôm chặt lấy Vĩnh
phong kéo cậu lại.
- Vĩnh Phong, đừng đánh nữa, đánh nữa hắn ta sẽ chết đó.
Ba Hiểu Đồng đã chết trước mặt cô, nên cô cũng không muốn thấy ai
chết trước mặt mình nữa. Dù rằng tên này rất đáng chết và cô cũng
rất căm giận hắn nhưng Hiểu Đồng không muốn vì mình mà Vĩnh Phong
phải mang tội giết người.
Hiểu Đồng ôm chặt lấy Vĩnh Phong thều thào hỏi:
- Vĩnh Phong, em xin anh. Em không muốn ai chết trước mặt em lần
nữa đâu.
Vừa nói xong mấy câu này thì Hiểu Đồng ngất xỉu.
chương 16: Không thể ở bên nhau
Bàn tay đang ôm chặt lưng Vĩnh Phong từ từ lỏng ra. Vĩnh Phong hốt
hoảng quăng cây gậy trên tay mình xuống đất, rồi quay người lại đỡ
lấy Hiểu Đồng. Thế Nam cũng vội chạy đến đỡ Hiểu Đồng.
Cả hai cùng đỡ Hiểu Đồng ngồi bệch xuống đất, gương mặt xanh xao
vẫn còn in hằn những dấu tay trên mặt Hiểu Đồng khiến tim hai chàng
trai đều cùng lúc thắt lại. Gương mặt hằn lên nỗi đau đớn.
- Hiểu Đồng! Vĩnh Phong dùng tay lay nhẹ gương mặt của Hiểu Đồng,
miệng gọi tên cô.
Thế Nam cũng lên tiếng gọi nhưng Hiểu Đồng hoàn toàn không có một
chút động tĩnh nào.
Vĩnh Phong nhìn Thế Nam quát lớn:
- Mau đi chẩn bị xe.
Nói xong Vĩnh Phong liền bồng Hiểu Đồng chạy vội ra xe mặc cho cánh
tay vẫn đang chảy máu, thấm cả vào chiếc váy trắng của Hiểu
Đồng.
Thế Nam cũng đứng dậy chạy theo mỡ đường. Ra bên ngoài Thế Nam liên
mỡ sẵn cửa sau để Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng vào trong. Sau đó lặp tức
đến tay lái nổ máy, không một chút chậm trễ.
Vĩnh Phong bế Hiểu Đồng đến bên xe, nhẹ nhàng đặt cô vào trong rồi
cũng theo vào, để Hiểu Đồng dựa vào người cậu. Ôm chặt lấy Hiểu
Đồng trong đôi tay run rẩy của mình, hơi thở gấp gáp, Vĩnh Phong
đặt đầu Hiểu Đồng tựa dước cằm mình, cậu thều thào nói:
- Hiểu Đồng! Em đừng có xảy ra chuyện gì … anh không cho phép em
xảy ra chuyện.
Vĩnh Phong nắm chặt lấy bàn tay không còn động đậy của Hiểu Đồng,
tay cậu lạnh toát run rẫy.
Thế Nam cũng lao xe đi hết tốc độ đến bệnh viện, thỉnh thoảng cậu
liếc nhìn gương mặt của Hiểu Đồng qua kính chiếu hậu. Cậu muốn chạm
vào gương mặt xanh xao kia, muốn là người được ôm cô ấy vào lúc
này,muốn thể hiện sự qun tâm đầy yêu thương của mình lúc này. Nhưng
… khi đưa mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu vì
lo lắng và sợ hãi của Vĩnh Phong, cậu đành thở dài rồi an ủi:
- Đừng lo, Hiểu Đồng không sao đâu, cô ấy vốn là người cứng
rắn.
Nhưng Vĩnh Phong không nói gì, chỉ vòng tay siết chặt Hiểu Đồng
thêm nữa. Suốt cả đoạn đường đi đến bệnh viện, tất cả đều im lặng,
chỉ còn lại nhịp thở vầ tiếng động cơ xe.
Bên ngoài dòng người vẫn đang hối hả, ồn ào. Nắng đã lên gay gắt
rồi.
Đến bệnh viện, Vĩnh Phong tông cửa bế Hiểu Đồng chạy ngay vô cửa
bệnh viện hét lớn:
- Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đến đây.
Mọi người đều đưa mắt tò mò nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Họ nhìn
thấy một chàng trai dáng vẻ thất thần vừa chạy vừa gào thét, trên
tay cậu đang bế một cô gái dường như đã bất tỉnh.
Mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt không làm mất đi vẻ đẹp trai đầy nổi
bật của cậu, đặc biệt là cái mũi cao rất đẹp, làn da rán nắng trông
cực kì nam tính. Chàng trai đang bồng cô gái thật nhẹ nhàng như thể
sợ làm cô đau, gương mặt lo lắng, yêu thương, cho thấy tình cảm sâu
đậm của chàng trai dành cho cô gái. Máu chảy trên tay cậu nhỏ giọt
xuống sàn bệnh viện. Trên người cậu ta đầy những vết bầm.
Cô gái trên tay cậu tuy gương mặt bị sưng đỏ nhưng vẫn không thể
che đi vẻ đẹp chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của cô. Quần áo
trên người cô rách nát, chiếc váy trắng loang lỗ màu đỏ thẩm, chân
bị trầy xướt…
Họ là đôi tình nhân bất hạnh gặp phải tai nạn.
Mọi người cũng chú ý đến một chàng trai đi theo sau cặp tình nhân
nọ, áo sơ mi trắng soắn đến khủy tay, mái tóc rũ phía trước, dáng
người nho nhã điềm đạm. Cậu ta cũng lo lắng cho cô gái cũng không
kém bao nhiêu. Luôn trong tư thế sẵn sàng đón lấy cô gái nếu chẳng
may anh người yêu có ngục ngã, để cô gái không phải chịu thêm bất
kỳ đau đớn nào.
Mấy cô y tá đang kiểm sổ nghe tiếng thét thì giật mình ngẩng đầu
nhìn lên. Thấy đôi nam nữ kia chảy máu khắp người liền hoảng hốt
đứng bật dậy. Xô ngã cả chiếc ghế dưới chân xuống đất, họ vội chạy
ra khỏi bàn trực và dẫn đường cho chàng trai đưa cô gái đến phòng
cấp cứu.
Đi đến hành lang cấp cứu họ chạy ngang qua một bác sĩ, anh chàng
bác sĩ liền chặn họ lại:
- Bênh nhân bị làm sao.
- Cô ấy bị ngất xỉu – Thế Nam vọi trả lời bác sĩ.
Anh chàng bác sĩ mặc một chiếc áo blouse trắng, bên trong là một
chiếc áo sơ mi cũng màu trắng, thắt caravat màu xanh sọc trắng, đeo
một đôi kính màu nâu rất đẹp, trông giống như một thiên sứ áo
trắng.
Anh ta liếc nhìn bệnh nhân rồi hoảng hốt kêu lên:
- Hiểu Đồng! ….Mau đưa cô ấy vào phòng cấp cứu ngay lặp tức.
Anh chàng bác sĩ ấy không ai khác chính là Hữu Thiên, con trái bác
sĩ Nhân, người đang trực tiếp điều trị cho mẹ của Hiểu Đồng.
Các cô y tá giữ cửa phòng cấp cứu để Vĩnh Phong dễ dàng bế Hiểu
Đồng bước vào. Hữu Thiên vào trước tiên, cậu chỉ vào một cái giường
trống rồi ra lệnh:
- Đặt cô ấy nằm xuống đó.
Vĩnh Phong lặp tức bế Hiểu Đồng đến giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm
xuống. Tay nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng khẽ gọi tên cô.
Hữu Thiên nhíu mày nhìn Vĩnh Phong ngạc nhiên, trong đầu xuất hiện
hàng lọat câu hỏi về chàng trai kia và chuyện gì đã xảy ra cho Hiểu
Đồng.
Nhưng cậu lấy giọng bình tĩnh của một bác sĩ mà ra lệnh cho Vĩnh
Phong và Thế Nam.
- Xin mời các anh ra ngoài để các bác sĩ chúng tôi khám cho bệnh
nhân.
Nhưng Vĩnh Phong và Thế Nam đều không nhúc nhích, mắt cứ dán chặt
vào người Hiểu Đồng lo lắng. Hữu Thiên bực tức nói lớn lần
nữa:
- Mời các anh ra ngoài để chúng tôi khám bệnh cho bệnh nhân.
Lúc này Vĩnh phong và Thế Nam mới quay lại nhìn anh chàng bác
sĩ.
Vĩnh phong nhớ lại lúc bên ngoài anh ta đã kinh ngạc gọi tên của
Hiểu Đồng, vậy là anh ta có quen với Hiểu Đồng. Vĩnh Phong nhận ra
gương mặt của anh chàng bác sĩ này. Lúc đưa Hiểu Đồng đến thăm mẹ,
cậu thấy anh chàng này đã đưa Hiểu Đồng ra tới tận cửa
Các cô y tá chạy tới kéo Vĩnh phong và Thế Nam đi ra ngoài, nhưng
Vĩnh Phong đã hất tay của cô y tá ra khỏi người mình, khiến cô ta
bất ngở nên đứng không vữa suýt chút nữa là té ngã.
Thế Nam biết tâm trạng lo lắng của Vĩnh Phong, bây giờ trong lòng
Vĩnh Phong không muốn Hiểu Đồng rời xa ánh mắt mình dù chỉ một giây
vì bản thân cậu cũng không muốn rời xa cô.
Nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của cô y tá và hành động lỗ mãng của
Vĩnh Phong, Thế Nam đành từ tốn giải thích.
- Chị thông cảm, vì cậu ấy quá lo lắng cho bạn mình nên mới lỗ mãng
như vậy. Xin chị hiểu cho tâm trạng của của cậu ấy lúc này. Chúng
tôi hứa sẽ im lặng không làm phiền mọi người khám bệnh đâu.
Hữu Thiên cũng quan sát Vĩnh Phong nãy giờ, cậu phát hiện trên
người Vĩnh Phong đầy thương tích, chắc chắn anh chàng này vừa xảy
ra một trận ẩu đả kịch liệt, nhưng sao Hiểu Đồng lại bị lôi vào vụ
ẩu đã này.
Hữu Thiên nhẹ nhàng khuyên nhũ với lương tâm của một bác sĩ, cậu ta
nhìn Thế Nam nói:
- Nhưng bạn cậu cần phải đi băng bó vết thương ngay, kẻo bị nhiễm
trùng. Thương tích trên gnười cậu ta không nhỏ.
Nhưng Vĩnh phong đã bác ngay lặp tức.
- Tôi không sao. Anh mau đến xem cô ấy thế nào đi.
Mấy cô y tá nhìn họ bối rối, không biết làm thế nào. Lệnh của bác
sĩ không thể không tuân theo, nhưng họ cũng không nỡ từ chối lời
yêu cầu của hai anh chàng đẹp trai kia. Nhất là không nỡ xua đuổi
tấm chân tình của hai chàng trai dành cho cô gái.
Họ đưa mắt nhìn Hữu Thiên cầu cứu, Hữu Thiên thở dài rồi gật đầu
ưng thuận, thấy vậy mấy cô y tá mới yên lòng, rồi cùng Hữu Thiên đi
đến bên cạnh Hiểu Đồng xem xét.
Hữu Thiên tuy còn trẻ nhưng cậu là một bác sĩ giỏi, luôn là sinh
viên đứng đầu của lớp ngay cả khi đi du học. từ nhỏ đã theo ba học
tập nên kinh nghiệm của cậu có thừa. Vừa nhìn Hiểu Đồng cậu đã biết
ngay tình trạng của cô. Nhưng là một bác sĩ đòi hỏi phải luôn quan
sát cẩn thận tỉ mỉ tránh sai lầm mà hại chết bệnh nhân.
Cậu dùng đèn pin nhỏ vạch mí mắt Hiểu Đồng ra nhìn đồng tử trong
đôi mắt cô, một màu trắng đục vô hồn. Cậu nhẹ nhàng sờ vào gương
mặt đã sưng phù của cô mà cảm thấy đau xót, và hận kẻ đã làm nên
những vết thương này. Rõ ràng cô đã bị kẻ nào đó hành hạ.
Vĩnh Phong nhìn Hữu Thiên sốt ruột hỏi:
- Cô ấy sao rồi.
Hữu Thiên yên lặng không trả lời, cậu nắm lấy tay của Hiểu Đồng
quan sát tỉ mỉ những vết trầy ….
Vĩnh Phong vốn dĩ sốt ruột vì lo lắng cho Hiểu Đồng lại gặp Hữu
Thiên không chịu trả lời mình thì tức giận vô cùng. Cậu ngồi bật
dậy nắm lấy cổ áo blouse của Hữu Thiên , gầm giọng quát:
- Nói mau, cô ấy sao rồi.
Hữu Thiên cũng bực mình, cậu cũng không thể kiềm chế nỗi tức giận
quát lại:
- Bỏ tay cậu ra mau lên.
Mấy cô y tá thấy vậy thì tỏ ra sợ hãi, Thế Nam vội đi đến giữ tay
Vĩnh Phong khuyên:
- Vĩnh Phong! Bình tĩnh lại đi.
Vĩnh Phong lừ mắt nhìn Hữu Thiên, cậu nhận thấy đôi mắt ấy cũng
đang căm phẫn nhìn mình.
- Bõ tay ra đi. Tôi cần phải khám tiếp cho cô ấy.
Mắt vẫn không rời khỏi nhau, Vĩnh Phong từ từ bỏ tay ra. Hữu Thiên
bực mình sữa lại chiếc áo blouse rồi tiếp tục xem xét cho Hiểu
Đồng.
Dùng ống nghe nghe hơi thở của Hiểu Đồng, cảm nhận từng hơi thở rõ
ràng của cô, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ngoài vết thương ngoài da ra thì cô ấy không sao cả, chỉ là quá
kiệt sức mà thôi. Chỉ cần cô ấy ngủ một giấc thì sẽ không sao
nữa.
Ngọn lửa sốt ruột và lo lắng của Vĩnh Phong và Thế Nam bị dập tắt,
không hẹn mà cả hai thở phào ra cùng một lúc.
Vĩnh Phong nắm lấy tay Hiểu Đồng đưa lên trên cao siết chặt lại.
Thế Nam cảm thấy buồn vì không thể làm như vậy.
Hữu Thiên thấy khó chịu khi nhìn thấy Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng
như vậy. Nỗi thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người dâng cao. Trong
lòng đã lờ mờ đoán ra nhưng có điều cậu không muốn công nhận.
Hữu thiên quay lại nói với mấy cô y tá.
- Nhờ mấy chị giúp cô ấy rửa vết thương và lau người thay đồ.
Mấy cô y tá gật đầu rồi nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam rụt rè.
Thế Nam thấy vậy liền vỗ vai Vĩnh Phong nói:
- Chúng ta mau ra ngoài để các cô y tá giúp Hiểu Đồng làm sạch vết
thương.
Vĩnh phong miễn cưỡng đồng ý, cậu nhẹ nhàng đặt tay Hiểu Đồng xuống
rồi cùng Thế Nam bước ra ngoài. Hữu Thiên vội đi thăm một bệnh nhân
khác, bỏ mặc cả hai ở lại .Cả hai ngồi chờ ở băng ghế trước của
phòng, đột nhiên Vĩnh phong quay sang Thế Nam hỏi:
- Cậu có thuốc đó không.
- Mình không đem theo. Cậu cần à - Thế Nam lắc đầu – Vậy để mình đi
mua.
Vĩnh Phong đã hứa với Hiểu Đồng từ nay không hút thuốc uống rượu
nữa, không phải vì cô ghét hai thứ đó mà còn vì câu nói:
- Thuốc lá và rượu bia đều là những thứ có hại cho sức khỏe. Em cần
người đàn ông có thể yêu thương chăm sóc cho em đến khi em chết, vì
em có thể làm tất cả vì em, vì em mà chết. Chứ em cần gì một người
đàn ông chết vì những thứ không ra gì này.
Bây giờ đột nhiên cậu thấy thèm hút một điếu thuốc, hút thuốc có
thể làm cậu vơi đi lo lắng sợ hãi kia. Có thể làm cho thời gian chờ
đợi ngắn lại.
Nghe Thế Nam nói, Vĩnh Phong liển xua tay:
- Thôi khỏi.
Lát sau, mấy cô y tá đi ra, trên tay là chiếc váy trắng rách nát
của Hiểu Đồng.
Họ e dè đưa chiếc váy trước mặt hai người . Vĩnh phong quay mặt đi
không muốn nhìn thấy chiếc váy lần nào nữa. Lúc dẫn hiểu Đồng đi
chọn váy, rõ ràng cả hai rất vui vẻ vậy mà sau đó lại xảy ra biết
bao nhiêu chuyện không hay.
Thế Nam liền nói:
- Các chị bỏ đi dùm em.
- Vậy các cậu có thể vào thăm cô ấy được rồi. Nhưng nhớ im lặng,
bệnh nhân cần tĩnh dưỡng – cô y tá nói xong liền bỏ đi.
Cả hai liền bước vào bên trong.
Hiểu Đồng đã được thay bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, những vết máu đã
không còn, những chỗ trầy xước đã được rửa sạch và băng bó cẩn
thận. Đôi gò má cũng được bôi một lớp kem trắng mỏng. Cô ngủ thật
say những vẻ mặt vẫn còn vương lại nỗi khiếp sợ.
Vĩnh Phong đến bên cạnh Hiểu Đồng vuốt ve mái tóc của cô. Còn Thế
Nam thì dựa người vào tường âm thầm quan sát cô.
Lát sau, một nhóm người kéo đến. Họ xông vào phòng cấp cứu với thái
độ lo lắng.
Vĩnh phong nhìn lên thấy có Thiên Minh, Quốc Bảo, anh em Đình
khiêm, Đình Ân và vài người bạn khác.
Đình Ân chạy đến bên Hiểu Đồng, cô lặng người nhìn gương mặt bạn,
xúc động bật khóc. Tiếng thút thít của cô làm Hiểu Đồng tỉnh
giấc.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vĩnh Phong. Đôi chân
mày anh chau lại khiến cô bật cười.
Mọi người đều mừng rỡ khi cô tỉnh giấc, Thế nam cũng đứng thẳng dậy
bước đến bên cạnh giường.
Vĩnh phong lo lắng hỏi.
- Em sao rồi. Còn đau không.
Hiểu Đồng lắc đầu, rồi cô nhìn thấy những vết thương trên người
Vĩnh Phong, chua xót bèn nói:
- Anh còn đau hơn em gấn ngàn lần. vậy mà cứ lo cho em.
- Anh không sao – Vĩnh phong âu yếm nhìn cô trả lời.
Hiểu Đồng quay sang Đình Ân nãy giờ vẫn còn khóc, cô nắm lấy tay
Đình Ân.
- Xin lỗi vì mình lại làm cậu lo lắng.
Đình Ân lắc đầu.
Hiểu Đồng đưa mắt nhìn mọi người xung quanh mình, tất cả đều đang
lo lắng nhìn cô. Nhưng rồi Hiểu Đồng nhìn thấy gương mặt đó
…..
Cơn lửa giận trong lòng bỗng chốc trào lên, Hiểu Đồng khó chịu quay
mặt đi chỗ khác, cô nhọc nhằn nói:
- Xin lỗi nhưng em không muốn thấy mặt anh ta.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Thiên Minh, trông anh chàng ngơ
ngác đến tội nghiệp. Chỉ có Đình Ân và Đình Khiêm không hiểu đã xảy
ra chuyện gì, họ ngơ ngác nhìn xung quanh.
Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, Thiên Minh bực tức
xấn lại gần Hiểu Đồng hỏi:
- Em nói đi, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì mà khiến em ghét tôi
đến vậy. Tôi nhớ rõ là tôi chưa từng gặp em, càng không có làm gì
mích lòng em cả. Vậy mà tại sao em luôn nhìn tôi với ánh mắt căm
thù như thế. Tô quả thật không hiểu. Tôi xin em hãy nói ra, nếu
thật sự tôi đã gây ra lỗi lầm gì thì tôi sẵn sàng xin lỗi và sẽ đền
bù lại cho em.
Hiểu Đồng nghe thấy những lời này thì tức giận vô cùng, cô ngồi bật
dậy nhìn thẳng vào Thiên Minh, ánh mắt chứa đầy sự oán giận, nếu
như còn sức, cô muốn tát cho kẻ đứng trước mặt mình một cái để làm
dịu cơn giận dữ đang cuồn cuồn chảy trong lòng mình. Giọng run rẩy
đầy nỗi oán hận, Hiểu Đồng gào lên:
- Anh tưởng rằng mọi lỗi lầm đều có thể bù đắp ư…. - Hiểu Đồng im
lặng nhìn Thiên Minh một lát rồi bật cười nói – Phải rồi, hạn người
như anh thì biết gì đến sự đau khổ và ân hận chứ. Anh có tiền, anh
có thế lực thì khi gây ra lỗi lầm chỉ cần dùng tiền bạc là có thể
giải quyết được mọi thứ đúng không. Mua chuộc người có quyền để đổ
mọi trách nhiệm lên người bị hại, biến họ từ nạn nhân trở thành
người gây ra tội, để họ chết mà còn phải mang thệm tội.
Mọi người xung quanh hết nhìn Hiểu Đồng rồi đến Thiên Minh, vẻ mặt
tràn đầy thắc mắc và sợ hãi. Không gian trong căn phòng trở nên
ngột ngạt đến khó thở. Chẳng ai dám lên tiếng trước cả.
Thiên Minh hoàn toàn không hểu những lời của Hiểu Đồng nói nhưng
trong thâm tâm cậu lờ mờ nhận ra thứ gì đó. Nhưng càng cố tìm hiểu
thì nó càng trôi xa khiến cậu như người vừa bị mất trí nhớ, càng cố
gắng nhớ lại càng cảm thấy mơ hồ tối tâm.
Thiên Minh như người vừa rơi vào một cơn lốc xoáy, cứ xoay vòng
vòng đến chóng mặt. Trông cậu mếu máo muốn khóc vì không hiểu
chuyện gì đã xảy ra. Cậu uể oải van xin:
- Xin em hãy cho tôi biết tôi đã làm gì sai nào.
Nhưng Hiểu Đồng đã nằm xuống giường quay mặt vào tường sau khi
buông ra câu nói:
- Anh làm gì thì tự anh biết. Xin lỗi tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi.
Mời anh đi ra cho.
Nhưng Thiên Minh vẫn đứng bất động ở đó, cậu nhìn chằm chằm vào
Hiểu Đồng cố gắng lục soát tất cả mọi ký ức về người con gái này,
nhưng tất cả chỉ là con số không.
Mọi người trong phòng đều ngây người ra cả, họ không biết nên
khuyên giải Hiểu Đồng hay nên khuyên giải Thiên Minh.
Vĩnh Phong thấy tình hình căn thẳng, lại thấy Hiểu Đồng nổi giận
đùng đùng, lo sợ sức khỏe Hiểu Đồng không chịu đựng được nên quay
lại nhìn Thiên Minh mà nói:
- Thiên Minh! Xin lỗi anh nhưng anh hãy ra ngoài một chút đi.
Thiên Minh khó chịu nhìn Vĩnh Phong, cậu cảm thấy cổ họng khô đắng,
nuốt nước miếng nói:
- Vĩnh Phong! Cậu biết tính anh mà. Từ xưa đến nay luôn rõ ràng mọi
thứ, chuyện này không nói rõ anh nhất quyết không đi.
Hiểu Đồng nghe thế, tức giận ngồi dậy, giật sợi dây truyền nước
biển trên tay quăng ra. Vì quá đột ngột nên máu từ chỗ đâm kim chảy
ra, nhưng Hiểu Đồng mặc kệ, cô bước xuống đẩy Thiên Minh, miệng tức
giận mắng:
- Tôi bảo anh đi ra kia mà. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Tất cả mọi người đều bất ngờ trước phản ứng quá kịch liệt của Hiểu
Đồng, cả Thiên Minh cũng khá bất ngờ nên bị Hiểu Đồng xô lùi mấy
bước, loạng choạng suýt ngã nhưng may được Quốc Bảo đỡ.
Hiểu Đồng dùng hết sức đẩy Thiên Minh nên khi tay vừa rời khỏi
Thiên Minh thì ngã xuống, rất may Vĩnh Phong đã vòng tay qua eo cô
kéo lại, để cô dựa vào người mình. Vĩnh Phong dịu giọng nói:
- Cẩn thận.
Vòng tay ấm áp xoa dịu nỗi đau trong lòng của Hiểu Đồng, cơn giận
dữ dường như giảm bớt.
Hữu Thiên đi thăm bệnh cho bệnh nhân liền trở về thăm Hiểu Đồng Vừa
bước vào đã thấy Hiểu Đồng kích động xô đẩy Thiên Minh, cậu vội
bước nhanh vào hỏi:
- Có chuyện gì vậy. Đã xảy ra chuyện gì.
Cậu đưa mắt nhìn Hiểu Đồng dò hỏi. Hiểu Đồng liền đẩy tay Vĩnh
Phong ra, cố lấy thăng bằng đứng vững, cô chỉ tay vào Thiên Minh
mệt mỏi nói:
- Hữu Thiên! Anh làm ơn đuổi anh ta ra dùm em. Em không muốn nhìn
thấy mặt anh ta.
Hữu Thiên liền quay sang thiên Minh lịch sự nói:
- Xin lỗi anh! Bệnh nhân hiện giờ cần phải nghỉ ngơi nhiều tránh
kích động, xin mời anh ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ.
Thiên Minh nhìn Hiểu Đồng hậm hực nửa muốn ra, nửa không. Thấy vậy
Thiên Minh liền nói:
- Nếu anh còn không đi ra tôi buộc lòng phải gọi bảo vệ.
Thiên Minh tức giận nắm lấy áo blouse của Hữu Thiên, tức giận giơ
nấm đấm lên cao gầm gừ nói:
- Ang dám ….
- Thiên Minh….- Vĩnh Phong vội can ngăn, may là cậu can ngăn kịp
thời nếu không thì Hữu Thiên bị ăn đấm rồi.
Thế Nam thấy tình hình trở nên căng thẳng liền bước đến nắm lấy tay
của thiên Minh kéo ra khỏi áo của Thiên Minh, rồi lựa lời khuyên
giải:
- Thiên Minh! Nể mặt Vĩnh Phong bỏ qua đi. Có chuyện gì thì để sau
này chúng ta nói tiếp, bây giờ Hiểu Đồng cần nghỉ ngơi lại sức.
Chúng ta nên ra ngoài bớt để cho co ấy nghỉ ngơi.
Quốc Bảo cũng đến khuyên:
- Phải đó anh Minh, chúng ta ra ngoài làm vài ly hạ hỏa đi.
Nói rồi Quốc Bảo cùng Thế Nam khoát vai Thiên Minh đi ra ngoài. Mấy
người khác cũng lục tục theo sau. Trong phòng chỉ còn lại năm
người: Vĩnh Phong, Hiểu Đồng, Hữu Thiên, và hai anh em Đình
Khiêm.
Sau khi tất cả đi ra ngoài, không khí trong phòng dường như dễ chịu
hơn. Hiểu Đồng thở ra một cái rồi quay trở lại giường. Vĩnh Phong
dìu cô bước đi.
Hữu Thiên quan tâm bước đến gần quan sát hỏi thăm:
- Em không sao chứ?
- Em không sao.
Hữu Thiên không yên tâm, anh nắm lấy tay Hiểu Đồng bắt mạch rồi
nhìn vào đồng hồ ở tay mình đếm nhịp. Hiểu Đồng biết Hữu Thiên lo
lắng, cô cố gắng thở đều.
Hữu Thiên liền nhìn đường dây truyền nước biển cho Hiểu Đồng xem
xét, cô cười ngượng nói:
- Lúc nãy em hơi tức giận nên tự ý giật dây ra.
Hữu Thiên tỏ ra không có gì, anh chăm chú gắn lại mũi kim vào tay
cô, thờ ơ hỏi:
- Vì anh chàng hồi nãy à.
Hiểu đồng lẳng lặng gật đầu rồi e dè hỏi:
- Hữu Thiên! Mẹ em … anh có …
- Yên tâm. Anh biết em không muốn mẹ em lo lắng nên anh không có
nói với bác. Em mau tịnh dưỡng cho khỏe rồi đến thăm bác ấy, bác
gái nhớ em và bé Đường lắm – Hữu Thiên nhìn Hiểu Đồng âu yếm trấn
an.
- Cám ơn anh – Hiểu Đồng mĩm cười nhìn Hữu Thiên cảm kích.
Thái độ của hai người này làm Vĩnh Phong khó chịu . Cậu vội giục
Hiểu Đồng:
- Em mau nằm xuống nghỉ đi.
Hữu Thiên đưa mắt nhìn Vĩnh Phong dò xét, Vĩnh Phong vô tình ngẩng
mặt lên. Vậy là bốn mắt nhìn nhau kình địch, ai cũng không chịu
thua. Mỗi người một suy nghĩ nhưng dường như giống nhau, chẳng ai
chịu rời mắt trước.
Bầu không khí đối địch này làm cả ba người còn lại cảm thấy lo sợ.
Đình Ân và Đình Khiêm đưa mắt nhìn nhau. Hiểu Đồng đành giả vờ ho
một cái cắt đứt tia nhìn nhìn của họ.
Cả hai lặp tức lo lắng quay sang hỏi cùng một lúc.
- Em không sao chứ.
Cả hai lại đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ không vui. Hiểu Đồng tròn mắt
nhìn hai người hỏi:
- Hai người sao vậy.
Hữu Thiên thấy nếu cậu cứ ở lại đây sẽ làm Hiểu Đồng không thể nghỉ
ngôi được, liền lặp tức quay lại diu dàng nói:
- Không có gì. Em nghỉ ngơi đi. Anh đi thăm bệnh nhân một lát rồi
quay lại thăm em sao.
- Ừhm
Hữu Thiên liền bỏ đi ra ngoài, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng
lại.
Vĩnh Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon gầy của Hiểu Đồng, nhẹ
nhàng vuốt ve khuôn mặt xanh xao của Hiểu Đồng rồi dịu dàng
hỏi:
- Mệt không?
Hiểu Đồng gật đầu . Rồi nằm xuống.
Đình Ân và Đình Khiêm thấy Hữu Thiên bước ra ngoài thì mới dám thở
phào nhẹ nhỏm. Họ đi đến bên cạnh giường. Đình Khiêm cười
nói:
- Thấy em không sao thì anh mới yên tâm.
- Hiểu Đồng, tại sao cậu lại đối xử với anh Hữu Thiên như vậy chứ.
Anh ta đã gây ra chuyện gì… - Đột nhiên trong đầu Đình Ân xuất hiện
một nghi vấn, cô liền nhanh chóng hỏi – Có phải là …
Hiểu Đồng liền đưa mắt ngăn lại, cô quay sang Vĩnh Phong thì
thầm:
- Vĩnh Phong! Anh đi mua dùm em ít trái cây đi. Em thấy lạt miệng
quá muốn ăn một chút gì đó.
Vĩnh Phong liền gật đầu, vỗ nhẹ tay cô:
- Em muốn ăn trái cây gì.
- Gì cũng được – Hiểu Đồng thật tình chỉ muốn đuổi khéo Vĩnh Phong
đi nên trả lời lấp lửng.
- Ừhm! Vậy anh đi mua liền, em chờ một chút.
Vĩnh Phong vừa đi ra ngoài, Đình Ân liền lặp tức dồn hết mọi kìm
nén thắc mắc trong lòng hỏi Hiểu Đồng.
- Có phải anh ta chính là người gây ra cái chết của ba cậu
không.
Hiểu Đồng rơi một giọt nước mắt dài, nghẹn ngào nói:
- Chính là anh ta.