Hiểu Đồng nhìn người đàn ông trước mặt mình, trông ông ta thật khốn
khổ. Cô vẫn nhớ như in, cái ngày mà ba cô mất, ông đã nhẫn tâm đuổi
mẹ con cô ra chính căn nhà của cô. Ngày trước, ông và ba cô cùng
nhau mở nhà máy, chẳng may nhà máy bị cháy, rồi sau đó ba cô mất,
ông ta cho người đến đòi nợ rồi siết nhà. Lúc đó trông ông thật cao
sang. Còn bây giờ trông ông thật thấp hèn.
- Xin lỗi bác, không phải cháu không chịu giúp bác. Mà là cháu
không thể giúp được.
Ông ta quỳ dưới chân cô nắm lấy tay cô cầu xin.
- Cháu giúp được mà, chỉ cần cháu nói một tiếng thôi . Chẳng phải
cháu là bạn gái của cậu Phong hay sao.
Hiểu Đồng bối rối nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam. Cô vội rụt tay
lại.
- Cháu không phải là bạn gái của Vĩnh Phong. Anh ấy chỉ muốn giúp
cháu thoát khỏi giám đốc Vương nên mới nói thế thôi. Nếu là người
khác, anh ấy cũng sẽ giúp thôi – Cô nói mà không dám nhìn thẳng vào
Vĩnh Phong - Cháu xin lỗi, cháu không thể giúp bác được.
Vĩnh Phong nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng. Cô ấy nghĩ cậu sẽ giúp
dù người đó không phải là cô ư. Cô thật sự không hiểu tấm lòng của
cậu sao chứ.
Giám đốc Giang tuyệt vọng nói:
- Rõ ràng là cậu Nam đuổi bác vì cháu. Vậy là cậu ấy thích cháu,
xin cháu hãy nói cậu ấy giúp bác.
Lão béo càng nói, càng khiến Hiểu Đồng bối rối. Cô sợ hãi nhìn Thế
Nam, làm sao anh ấy lại thích cô được chứ.
Hiểu Đồng muốn phủ nhận sự thật này, cô hiểu rõ Thế Nam thích cô.
Đã bao lần cô thấy ánh mắt say đắm anh dành cho cô, nhưng cô luôn
lẩn tránh, luôn tìm cách phủ nhận nó.
- Không có chuyện đó đâu.
- Vậy là cháu nhất quyết không chịu giúp bác sao.
- Xin lỗi, bác nên tìm người khác.
Lão béo đứng dậy, ánh mắt gian xảo nhìn Hiểu Đồng:
- Nếu cháu đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách tại sao bác đây lại
tuyệt nghĩa. Đứa em gái của cháu năm nay lên bốn tuổi phải
không?
- Ý bác là sao?
- Cháu hiểu ý bác mà đúng không. Chẳng phải bác đã bán căn nhà của
cháu sao.
Hiểu Đồng tức giận, cô nắm chặt tay lại nhìn giám đốc Giang căm
hận.
- Ông … Nếu như ông dám làm hại bé Đường, tôi sẽ không tha cho ông.
Dù có chết tôi cũng không tha cho ông đâu. Cút đi… Tôi không muốn
gặp mặt ông nữa.
- Được lắm, tụi mày cứ chờ đó. Tao sẽ không tha cho tụi bây.
Giám đốc Giang tức giận bỏ đi, sau khi buông một câu đe dọa.
Vốn còn yếu trong người, Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân run rẩy, cô
không còn sức để đứng nữa, cô khụy xuống nhưng Đình Khiêm và Đình
Ân đã đỡ lấy cô.
Cô ôm chầm lấy Đình Khiêm khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều như
thế.
- Em phải làm sao đây, em sợ mình sẽ ngã mất. Mẹ em và bé Đường sẽ
ra sao.
Đình Khiêm vỗ vai Hiểu Đồng an ủi.
- Em chỉ là một cô bé 19 tuổi, không cần phải ôm tất cả mọi thứ vào
mình như thế.
Vĩnh Phong và Thế Nam cảm thấy đau khổ khi nhìn cô khóc, có chuyện
gì xảy ra mà khiến cho một cô gái cứng rắn như cô lại khóc trước
mặt người lạ như thế kia.
Đình Khiêm đã được lên làm giám đốc, mọi người ai cũng vui mừng.
Không còn lão béo ở đây mắng ****, mọi người thấy tâm trạng thoải
mái hơn.
Hiểu Đồng lại khoát lên mình bộ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt xinh
đẹp của cô dường như xanh xao, mệt mỏi.
Vẫn như thường lệ, băng nhóm của Vĩnh Phong lại tụ tập ở bar
.
- Anh Phong, ngày mai chúng ta đua đi. Đã lâu rồi chúng ta không
đua – Quốc Bảo gợi ý.
- Đúng đó, ở bar hoài cũng chán. Cũng phải để xe chúng ta được tự
do một bữa chứ, thế nào? – Một anh chàng hất đầu hỏi.
- Mình không có ý kiến – Thế Nam nhún vai nói.
- Ok – Vĩnh Phong gật đầu.
Cả bọn đưa chai bia lên cụng ăn mừng.
Một cô gái ăn mặc khá sexy, khoát trên người một tông đen, toàn
thân cô đầy mùi nước hoa quyến rũ. Cô tiến lại gần bàn của Vĩnh
Phong:
- Hello! Lâu quá không gặp, mọi người khỏe không.
Mọi người đều sững sờ ngạc nhiên nhì cô gái.
- Chào người đẹp, lâu quá không gặp.
- Em về khi nào? – Thế Nam hỏi cô.
- Em mới về - Cô tươi cười trả lời .
Cô sà ngay vào người Vĩnh Phong nũng nịu nói.
- Người ta nhớ anh nên mới trở về, vậy mà anh cũng không thèm chào
người ta một tiếng nữa. Đúng là đồ máu lạnh mà.
Chẳng để cho Vĩnh Phong kịp phản ứng gì, cô ôm chầm hôn lấy cậu.
Vừa lúc Hiểu Đồng bưng rượu đến. Cô đặt rượu xuống rồi quay đi,
nghe trong tim có cái gì đang thắt lại.
Hiểu Đồng mệt mỏi về tới nhà, một bóng người giữ chặt lấy cô. Hơi
thở đầy mùi rượu của Vĩnh Phong phả lên mặt cô.
- Cô ấy là bạn từ nhỏ của bọn anh. Anh và cô ấy không có gì
hết.
Hiểu Đồng đẩy mạnh Vĩnh Phong ra. Cô lạnh lùng nói:
- Liên quan gì đến tôi. Anh không cần giải thích mối quan hệ của
anh và cô ấy.
Hiểu Đồng mở cửa bước vào nhà.
- Anh thích em .
Vĩnh Phong nói trong hơi thở, lần đầu tiên cậu bày tỏ với một cô
gái.
- Xin lỗi nhưng em không thể tiếp nhận được.
Cô lạnh lùng bước vào nhà đóng rầm cửa lại, bỏ mặc Vĩnh Phong bên
ngoài với tâm trạng tan nát.
Chương 8: Nỗi nhớ đầy vơi
Đã hai ngày qua rồi nhưng Vĩnh Phong không thấy Hiểu Đồng đến làm
việc ở quán bar. Cả Đình Ân cũng không đến. Cậu đã đợi ở đây hai
ngày, có chuyện gì xảy ra cho cô ấy. Cô ấy dù chết cũng phải đi làm
để không bị trừ lương thì lí nào lại vắng mặt. Chẳng lẻ cô đang
tránh cậu, lẻ nào cô thật sự ghét cậu.
Cậu đã đến nhà trọ của cô tìm nhưng chủ nhà nói họ đã dọn đi
rồi.
Nếu như cậu không tham gia cuộc đua xe đó thì có lẽ giờ này cậu
không để mất cô ấy như bây giờ. Cảm giác mất mát một thứ quan trọng
thật khó chịu.
Vẻ mặt buồn rầu của Vĩnh Phong không qua mắt được mọi người dù rằng
cậu vẫn lạnh lùng như trước.
Thằng nhóc Quốc Bảo vẫn là một tên lắm chuyện. Nó rất thương Vĩnh
Phong và kính trọng cậu như một người anh trai. Tâm sự của Vĩnh
Phong và Thế Nam lẽ nào nó lại không hiểu được.
Quốc Bảo giơ tay gọi một cô tiếp viên đến. Cậu làm bộ hỏi:
- Bảo Lam hôm nay có đi làm không vậy em.
- Dạ có. Anh cần gì sao.
- Gọi Bảo lam đến đây gặp anh được không?
- Anh chờ một chút. Để em đi gọi.
Một cô gái da ngăm ngăm có vẻ lớn tuổi tiến đến, trên vai cô là
bảng tên Bảo Lam.
- Các cậu cho gọi tôi có chuyện gì không?
- Chúng tôi không gọi chị. Chúng tôi gọi cô Bảo Lam khác cơ.
- Ở quán bar này chỉ có một mình tôi là Bảo Lam thôi. Không còn ai
khác nữa.
Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe cô gái trả lời như vậy. Quốc Bảo
vội hỏi.
- Vậy cô gái hay đi chung với cái cô tên Đình Ân đó là ai.
- Cô ấy là bạn của Đình Ân. Thật ra vì vừa rồi gia đình tôi có
chuyện phải tạm nghỉ nên cô ấy mới đến đây làm thế thôi.
- Vậy cô ấy tên gì?
- Cái này tôi cũng không rõ nữa. Nếu muốn biết thì hãy hỏi Đình
Khiêm, vì anh ấy là người đã nhận hai cô ấy vào làm.
- Gọi Đình Khiêm cho tôi – Thế Nam ra lệnh.
Lát sau, Đình Khiêm đi ra.
Vĩnh Phong đã hất mặt hỏi ngay:
- Cô ấy hiện giờ ở đâu.
Đình Khiêm giả bộ ngạc nhiên hỏi:
- Cậu hỏi ai.
- Là cô ấy.Bạn của em gái anh.
Đình Khiêm trả lời dứt khoát, như thể cậu đang chờ câu hỏi này và
có câu trả lời ngay tức khắc.
- Xin lỗi, tôi cũng không biết hiện giờ cô ấy ở đâu cả.
- Em gái anh có biết không? – Thế Nam hỏi, cậu cảm thấy Đình Khiêm
đang giả bộ.
Nhưng Đình Khiêm vẫn một mực giả vờ.
- Em gái tôi cũng không biết.
Vĩnh Phong nhìn Đình Khiêm một cách ngờ vực.
- Anh cho chúng tôi là đồ ngốc sao. Chẳng phải tình cảm của hai anh
em của anh và cô ấy rất tốt sao. Sao lại không biết co ấy dọn đi
đâu.
Anh chàng Tuấn barterner nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi bàn của
Vĩnh Phong. Vẻ mặt anh ta sốt ruột lo lắng.
Đình Khiêm né tránh cái nhìn sắc bén của Vĩnh Phong, cậu biết không
thể tiếp tục nói dối nữa.
- Xin lỗi cậu. Tôi không thể nói cho cậu biết cô ấy ở đâu vì tình
cảm thân thiết này. Tôi coi cô ấy như em gái nên càng không thể
tiết lộ nơi ở của cô ấy được. Bởi vì cô ấy không muốn có bất kì
quan hệ nào với các cậu cả. Tôi xin các cậu đừng đùa giỡn với con
bé nữa.
Vĩnh Phong tức giận quá:
- Anh cho rằng bọn tôi đang đùa giỡn với cô ấy ư .
- Anh không sợ bị đuổi việc hay sao. Anh thấy đó, giám đốc Giang
làm việc đã bao nhiêu năm ở đây tôi vẫn có thể đuổi việc thì với
anh là chuyện nhỏ.
- Cô ấy sẽ nghỉ sao nếu cậu đuổi việc tôi – Đình Khiêm mĩm cười nói
– Nếu cậu đuổi việc tôi, tôi sẽ đi tìm việc khác, còn cô ấy là em
gái tôi, cho nên một khi cô ấy không muốn nói, tôi cũng không
nói.
Thế Nam tái mặt khi nghe Đình Khiêm trả lời, cậu thở dài nói:
- Thôi được rồi, anh đi làm việc đi.
- Tôi xin phép – Đình Khiêm vội vả bước đi, thật ra nãy giờ cậu
cũng sợ hãi toát cả mồ hôi.
Vĩnh Phong đập bàn nói:
- Gọi điện thoại cho bọn thằng Du, nói với tụi nó hôm nay
đua…
Cậu và mọi người đều đứng dậy ra về.
Đi ngang qua quầy rượu, Tuấn barterner đã chặn họ lại.
- Cậu Nam, tôi không thể nói với cậu cô ấy ở đâu. Điều tôi có thể
nói là: cô ấy là sinh viên. Cô ấy đã dọn đến gần trường để tiện đi
học. Tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi.
Cô ấy là sinh viên, lần đầu tiên gặp cô ở quán bar, cô đeo chiếc ba
lô màu đen, Vĩnh Phong đã nghĩ cô như một sinh viên. Nhưng cô học ở
trường nào có hàng trăm trường đại học ở thành phố này.
- Chuẩn bị …xuất phát.
Tiếng còi vừa huýt lên thì năm chiếc xe lao đi với vận tốc chóng
mặt. Những người ở lại hò hét cổ vũ ầm ỉ cả lên..
Vĩnh Phong rất thích cảm giác của tốc độ, nó khiến cậu quên đi mọi
buồn phiền. Mỗi khi có chuyện buồn cậu đều tìm cách đua để xua đi
sự buồn phiền của mình.
Chiếc xe của Vĩnh Phong đang đứng đầu, cậu đã vượt qua các đối thủ
khá xa.
Cậu đang đi trên con đường mà cậu đã gặp cô ấy. Hình ảnh của Hiểu
Đồng cứ tràn ngập trong trí óc của cậu. Cậu nhớ từng nụ cười, vẻ
tinh nghịch của cô khi trêu cậu, vẻ lạnh lùng ngụy tạo của cô. Sự
dịu dàng chăm sóc của cô với bé Đường… tất cả mọi hình ảnh của cô
lại như một thước phim lần lượt được chiếu.
Cảm giác nhớ nhung này chính là yêu. Cậu đã yêu cô ấy rồi, đây
không phải là ngộ nhận. Cám giác thoải mái mà tốc độ đem đến cho
cậu không thể đẩy lùi hình bóng của cô ấy.
Một thùng rác đang nằm chắn ngang đường xe chạy. Không được rồi,
cậu không thể tránh nó vì tốc độ quá nhanh. Nãy giờ đầu óc cậu ở
nơi đâu nên không thấy cái thùng rác nằm ngã trên mặt đường.
Kétttttttttttt…………….
Rầm ……………..
Xe của Vĩnh Phong lao vào thùng rác đẩy nó đi một đoạn dài trước
khi ngã xuống. Đầu đập mạnh xuống đất, Vĩnh Phong có một cảm giác
mơ hồ trước khi ngất xỉu.
Vĩnh Phong nằmở bệnh viện đã một tuần lể rồi. Ba mẹ cậu chỉ đến
thăm cậu có một lần rồi lại tất bật bay đi nước ngoài, đối với họ
công việc còn quan trọng hơn. Chỉ có người giúp việc chăm nom cho
cậu. Phòng của Vĩnh Phong là phòng đặc biệt, đầy đủ tiện nghi, rất
yên tĩnh nhưng chính sự yên tĩnh này lại khiến nỗi cô đơn của Vĩnh
Phong kéo dài hơn.
Cánh cửa phòng bậc ra, Thế Nam tiến vào trách:
- Sao cậu lại không cho bác sĩ điều trị. Cũng không hcịu uống
thuốc, cậu muốn chết à.
- Mình muốn yên tĩnh nhưng họ cứ đến làm phiền hoài – Vỉnh Phong
lạnh nhạt nói.
- Cũng may hôm đó cậu thắng kịp nếu không, không biết hậu quả sẽ ra
sao. Cậu cũng thật là, đã bảo đội mũ bảo hiểm mà không nghe. Cậu để
đầu óc đi đâu mà không thấy thùng rác trước mặt vậy.
- Lúc đó …- Vĩnh Phong ngập ngừng nói – trong đầu mình chỉ nghĩ đến
cô ấy.
- Cậu yêu cô ấy rồi phải không?
- Chắc vậy … còn cậu!
- Lần trước khi cậu hỏi mình, mình cũng không dám chắc, mình sợ chỉ
là bị cô ấy thu hút nhất thời thôi. Nhưng sau đó, càng ngày mình
càng nghĩ đến cô ấy, cảm thấy nhớ cô ấy. Mình biết mình đã yêu
rồi.
- Làm sao cậu biết cô ấy.
- Có một lần mình va vào cô ấy, khi đó cô ấy đang cắm cuối đọc một
quyển sách. Cô ấy nhận mọi lỗi về mình. Mình nhặt lại quyển sách và
đưa cho cô ấy, cô ấy đã cười với mình, nụ cười thật tươi khiến mình
bị thu hút. Cô ấy không giống những cô gái hay giả vờ xung quanh
mình nên mình bắt đầu để ý. Nhưng sau đó thì không gặp lại nữa.
Mình cũng hơi thất vọng nhưng cũng không có đau buồn gì. Rồi mình
lại tình cờ gặp lại cô ấy ở quán bar. Rất lạnh lùng không giống nụ
cười khi lần đầu gặp. Cô ấy không nhận ra mình…vậy là mình bắt đầu
chú ý đến cô ấy…bây giờ thì…
- Hai chúng ta cùng yêu một cô gái, nhưng chẳng biết tí gì về cô ấy
cả, ngay cả tên thật cũng không biết, thât buồn cười.
Vĩnh Phong cười đau đớn nói.
- Vì vậy cậu tự hành hạ mình à. Không cho bác sĩ chữa bệnh.
- Mình nhớ cô ấy…
- Cậu không muốn gặp lại cô ấy à.
- Làm sao gặp!
- Cậu phải chữa trị cho mau hết bệnh rồi đến trường, sắp vào học
rồi. Nhờ anh chàng barterner kia mà mình nhớ hình như đã gặp cô bạn
Đình Ân của cô ấy ở trường của chúng ta. Không chừng cô ấy cũng là
sinh viên trường mình.
- Sao cậu lại nói với mình. Cậu nên dấu tình địch chứ.
- Cái thằng này. Bởi vì chúng ta là bạnn thân, mình sẽ cho cậu cơ
hội cạnh tranh công bằng.
Chương 9: Rào cản
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng chấp nhận để bác sĩ điều trị cho mình.
Cậu bình phục một cách mau chóng. Chỉ hai tuần lễ mà cậu đã có thể
xuất viện trở về.
Cả nhóm tụ tập ăn mừng cậu xuất viện ở một nhà hàng sang
trọng
Thiên Minh – một đại ca chốn giang hồ vì nể tài Vĩnh Phong nên kết
bạn. Anh ta đã từng bại dưới tay Vĩnh Phong trong một cuộc đua xe
lớn.
Anh ta vỗ vai Vĩnh Phong chúc mừng:
- Ha ha ha … Nghe tin cậu bị tai nạn trong lúc đua xe, anh cứ tưởng
người hùng xa lộ của chúng ta đã bị đánh bại bởi một tay ghê gớm
nào đó. Ai dè cậu lại bị đánh gục bởi một cái thùng rác.
Vĩnh Phong nghe Thiên Minh trêu ghẹo, cậu chỉ cười nhạt, thờ ơ hút
thuốc.
- Anh đã điều tra rồi. Là bọn thằng Du làm, tụi nó bị thua cậu mấy
phen nhục nhã nên muốn trả thù. Tụi nó cố ý để mấy cái thùng rác ở
ngay giữa đường để nếu các cậu vượt qua chúng thì dễ bị tai nạn –
Thiên Minh nói với vẻ căm tức – Bọn khốn, anh đã cho chúng một trận
thay cậu rồi. Đố chúng lần sau dám giở trò nữa.
- Thật ra là do em không chú ý lắm nên không tránh kịp.
- Có gì phiền não à?
- Một chút…
- Nói xem, có chuyện gì anh mày có thể giúp không.
- Chuyện của em, em tự lo được, anh yên tâm.
- Cậu đã nói vậy thì anh cũng không hỏi nữa nhưng có cần gì thì cứ
nói. Nhưng đàn ông phiền não thường có hai nguyên nhân: Tiền và phụ
nữ. Cậu thì không cần tiền, vậy thì là phụ nữ.
Tên nhiều chuyện Quốc Bảo được dịp mở mồm mở miệng.
- Anh Minh quả là đoán việc như thần. Anh Vĩnh Phong và cả anh Thế
Nam của em đều bị một bông hồng đầy gai trói lại rổi. Không thể
nhúc nhích nếu không sẽ bị gai đâm chết. Hahaha…
Hên cho tên này không ngồi gần Vĩnh Phong nếu không nhất định được
một trận đòn no nê. Nhưng Thế Nam ngồi kế bên cũng không tha cho
cậu, Một cú húc cùi trỏ vào ngay mạng sườn khiến QUốc Bảo quằn
xuống ôm bụng kêu la.
- Cô gái nào mà đủ sức làn tan băng trong tim hai cậu vậy – Thiên
Minh ngạc nhiên hỏi – Lúc nào đó dẫn cô ấy đến cho anh xem
mặt.
Vĩnh Phong cười buồn:
- Đến cả tên của cô ấy bọn em còn không rõ thì làm sao dẫn cô ấy
đến gặp anh được.
- Cái gì. Hóa ra hai cậu yêu đơn phương à. Anh còn cô ấy bắt cá hai
tay cơ chứ .
Thiên Minh ngạc nhiên thốt lên. Quen với Vĩnh Phong bao lâu rồi,
anh cũng hiểu ít nhiều về cậu. Một người lạnh lùng với tất cả mọi
thứ, gan lì, nói được làm được và là người rất trọng nghĩa khí.
Chưa bao giờ anh thấy cậu để mắt tới bất cứ gái nào. Con gái bao
quanh lấy cậu nhiều vô kể, người mẫu, hoa hậu, tiểu thư quý tộc …ai
cũng đều rất xinh đẹp và cá tính. Cũng phải thôi, một người vừa đẹp
trai vừa giàu có như cậu luôn là mục tiêu và ước mơ của các cô gái.
Có cô còn tự nguyện hiến dâng không cần hồi đáp chỉ bởi vì quá yêu
cậu nhưng chỉ nhận được vẻ lạnh lùng đáng sợ của cậu mà thôi.
Con trai nếu đứng trước những người đẹp như thế mà không động lòng
thì được cho là có vấn đề nhưng với Vĩnh Phong, đơn giản là không
hứng thú.
- Em nghĩ cô ấy học trường em vì bạn cô ấy cũng học ở đó, tụi em sẽ
tìm ra cô ấy – Thế Nam nói xen vào.
Nhưng Quốc Bảo nãy giờ vẫn ôm bụng nghe Thế Nam nói vậy liền ngồi
dậy phân bua.
- Cô ấy không thể nào học ở trường chúng ta được. Một đại mỹ nhân
như cô ấy lí nào em lại bỏ sót chứ. Còn cô bạn Đình Ân, đẹp thì có
đẹp nhưng chỉ là một vẻ đẹp nhạt nhẽo thu hút những tên tầm thường
thì được. Con gái đẹp như cô ấy trường ta có thiếu gì. Cho nên em
không ấn tượng về cô ấy lắm. Anh có chắc là đã gặp cô ấy ở trường
không?
Câu nói của Quốc Bảo khiến Thế Nam ngớ người. Cậu không lạ gì tính
tình của Quốc Bảo, tuy chẳng phải là yêu thương gì nhưng chỉ cần là
con gái đẹp thì cậu ấy nhất định chinh phục cho bằng được. Nếu cậu
ấy đã nói không thì chắc là không.
Cậu đã nhầm lẫn Đình Ân với một cô gái nào khác rồi chăng. Cảm giác
hụt hẫng khi tưởng mình đã nắm trong nhưng thực ra lại không có gì
thật khó chịu. Cậu thở dài thất vọng.
Thế Nam khẽ liếc nhìn Vĩnh Phong, cậu đang chìm vào sự cô đơn vốn
có của mình, vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc gì.
Bây giờ thì cô đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào. Người
duy nhất biết về cô là Đình Khiêm nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không
nói ra.
Thiên Minh nhìn Thế Nam và Vĩnh Phong lầu đầu buồn rầu. Hai Thằng
nhóc này, cuối cùng cũng rơi vào lưới tình không lối thoát.
Quốc Bảo đột nhiên cười một cách đắc chí.
- Lần này các anh phải cảm ơn em rồi. Em có cách tìm ra cô
ấy.
Thiên Minh nhìn Quốc Bảo ra lệnh:
- Thằng nhóc này, biết thì nói nhanh đi.
- Hi hi… các anh còn nhớ thằng Đại Bình không? Cái thằng bị em chọc
ghẹo ở hồ bơi đó. Chắc chắn nó biết cô ấy. Chỉ cần cho nó mấy đấm
thế nào nó cũng phải khai ra thôi.
Thiên Minh gật đầu nói:
- Vậy anh giao chuyện này cho nhóc.
Điện thoại của Vĩnh Phong reo lên.
- Alô.
…………..
- Con biết rồi, con sẽ về liền.
Vĩnh Phong gấp điện thoại lại thở dài.
- Có chuyện gì à? – Thế Nam lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt biếc sắc
của Vĩnh Phong.
- Không có chuyện gì đâu, mình về trước đây.
Vĩnh Phong vỗ vai trấn an Thế Nam, cậu đứng dậy ra về. Ngoái đầu
chào Thiên Minh:
- Bữa khác anh em mình gặp nhau tâm sự thêm nha.
Thế Nam nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong lo lắng nghĩ:” Chắc chắn
là có chuyện gì rồi”
Nhà của Vĩnh Phong nằm trong khu nhà giàu trên đường 15, khu Hương
xá, ngôi nhà gần biển, tựa lưng vào núi, hai bên đường có những cây
bích đào xanh ngắt cùng những khóm tử vi, những cây anh đào và rừng
trúc. Là một căn biệt thự khá sang trọng ẩn mình tong chốn non xanh
nước biếc hùng vĩ.
Đỗ xe cẩn thận vào trong ga ra, trong lòng thi thoảng vẫn nhớ đến
Hiểu Đồng. Cậu thở dài đấm mạnh trên vô lăng xe, ngọn lửa nhớ nhung
trong lòng bùng cháy.
Người giúp việc nghe tiếng xe vội chạy ra, nhìn thấy khuôn mặt buồn
rầu của Vĩnh Phong gục trên vô lăng thì ngạc nhiên, không hiểu có
chuyện gì trong lòng hơi sợ hãi.
- Cậu Phong, cậu Phong sao chứ.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
- Con không sao. Thím có biết mẹ con gọi về có chuyện gì
không.
- Thật ra thì…thôi cậu vào nhà đi sẽ rõ – Thím giúp việc muốn nói
gì đó nhưng không dám.
Vĩnh Phong chán nản bước xuống xe đóng sầm cánh cửa đi vào
nhà.
Vĩnh Phong vừa bước vào nhà thì thấy ba mẹ cậu đang ngồi chờ ở
phòng khách. Vĩnh Phong hơi ngạc nhiên khi thấy ba cậu – ông Vĩnh
Nguyên đang ngồi đọc báo. Thường vào giờ này ông bận đi xã giao với
khách đến tối mới về.
Bà Mai Hoa – mẹ cậu đang pha trà cho ông. Bà Mai Hoa rất yêu chồng
của mình nhưng tình cảm của hai người lúc nào cũng như cây cầu bập
bênh có thể sập bất cứ lúc nào.
Vừa thấy Vĩnh Phong về, bà vội trách móc:
- Sao con dọn ra ngoài mà không thông báo cho ba mẹ biết.
Vĩnh Phong nhăn mặt khó chịu nói:
- Dù gì ba mẹ cũng đâu có nhà, có biết thì cũng vậy thôi. Bây giờ
ba mẹ biết rồi thì con không cần nói nữa.
Bà Mai Hoa nhìn Vĩnh Phong tỏ ý không hài lòng.
- Sao con dám ăn nói như vậy với ba mẹ.
Ông Vĩnh Nguyên gập báo lại, ông chỉnh lại mắt kính nhìn Vĩnh
Phong.
- Con dọn đến căn nhà ở Bắc xá à.
- Dạ - Vĩnh Phong nhẹ giọng đáp, dù gì với ba cậu cũng có phần nể
trọng.
- Con muốn ở đâu thì tùy con nhưng nếu con đến ở căn nhà đó thì
không được thay đổi bất cứ cái gì trong căn nhà đó. Nếu không ba sẽ
không tah thứ cho con đâu.
Bà Mai Hoa nghe chồng nói như vậy thì hơi e ngại. Bà không biết vì
sao mà chồng bà lại rất thích căn nhà đó. Ông đã trả giá gấp ba lần
để mua lại căn nhà đó, cho người thường xuyên đến quét dọn, nhưng
cấm không được di chuyển hay làm đổ bể bất cứ thứ gì ở đó. Nếu Vĩnh
Phong lỡ làm hư hại một vật gì đó thì chồng ba chắc chắc sẽ nổi
giận đùng đùng.
Bà nhớ lại mấy năm trước, có một người giúp việc lỡ tay làm vỡ một
cái bình hoa ở đó. Một cái bình hoa rất đỗi bình thường, rất dễ tìm
mua ở các cửa hàng, vậy mà ông ấy đã nổi giận hết mấy ngày liền
khiến cho người giúp việc đó sợ hãi phải xin nghỉ.
Bà sợ Vĩnh Phong sẽ nói ra những chuyện không hay vội vàng chuyển
đề tài.
- Thôi nhà có khách, hai cha con đừng nói chuyện riêng nữa.
Nghe mẹ nói vậy, Vĩnh Phong mới để ý thấy còn một người nữa đang
ngồi im lặng . Thấy Vĩnh Phong nhìn mình, cô mĩm cười:
- Chào anh!
Vĩnh Phong hơi khó chịu nhìn cô gái:
- Sao em lại ở đây?
- Em về nước ba hôm rồi nên mới đến đây chào hai bác – Cô gái ngọt
ngào nói.
Bà Mai Hoa chen vào khen:
- Con xem Vũ Quỳnh ngoan ghê không. Con bé còn mua rất nhiều quà
tặng cho ba mẹ nữa.
Cô gái cúi đầu e lệ nói:
- Có đáng gì đâu bác.
Vĩnh Phong nhìn kỹ cô. Hôm nay Vũ Quỳnh bận một cái váy trắng khá
kín đáo, cô trang điểm nhẹ, khác hẳn hoàn toàn với cô gái mặc bộ đồ
sexy màu đen hôm trước.
Nghĩ đến đây, câu chỉ muốn bóp chết Vũ Quỳnh, chỉ vì cô, chỉ vì nụ
hôn bất ngờ của cô ở quán bar mà Hiểu Đồng giận cậu. Nếu không phải
vậy thì bây giờ cậu đâu phải khổ sở tìm cô ấy.
Bà Mai Hoa vui vẻ nhìn Vũ Quỳnh nói:
- Bây giờ cháu về nước rồi, hai đứa cũng không còn nhỏ, hay là để
bác …
Bà chưa kịp nói xong thì Vĩnh Phong đã vội ngắ lời:
- Mẹ! nếu không có chuyện gì thì con đi trước đây, con có cuộc hẹn
với các bạn.
Cậu định đi ra nhưng ông Vĩnh Nguyên lên tiếng:
- Khoan đã! Con muốn làm gì thì làm. Nhưng sắp đến năm học mới rồi,
ba không muốn nghe thấy một lời phàn nàn nào về con đâu.
Vĩnh Phong trả lời dứt khoát:
- Con biết rồi.
Cậu liền ra xe chạy đi, cậu biết mẹ cậu muốn gì.
Nhà Vũ Quỳnh cũng là một tập đoàn lớn, hai bà mẹ cũng chơi thân với
nhau nên rất muốn Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh thành đôi, mở rộng tập
đoàn ra thêm.
Tuy chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nhưng cậu chưa bao giờ để cô trong
tim.
Vĩnh Phong về tới nhà, tâm trạng thấy thoải mái hơn nhiều. Bởi lẻ
nó làm dịu sự nhớ nhung dành cho cô ấy. Đây từng là nhà của cô ấy,
những vật dụng yêu thích của cô ấy. Cậu đẩy cửa bước vào phòng Hiểu
Đồng lúc nhỏ, ngắm nhìn nụ cười đáng yêu của cô bé Hiểu Đồng đáng
yêu trông khung ảnh.
Điện thoại lại reo lên.
- Anh Vĩnh Phong! Thằng khốn khiếp Đại Bình bị em dần nhừ tử cũng
nhất quyết không chịu nói cô ấy ở đâu. Nó chỉ một mực nói không
biết.
Giọng Quốc Bình oang oang trong điện thoại, chưa nói xong thì điện
thoại đã bị văng vào trong một góc tường, vỡ nát.
Vậy là cậu mãi mãi không thể tìm lại cô ấy. Cô ấy như cơn gió đến
thật nhanh, đi thì cuốn theo tất cả mọi thứ không để lại một chút
dấu vết nào.
Chương 10: Rượt bắt.
Trường đại học Nguyên Thành Phong là một trường đại học nổi tiếng
nhất nước. Khuôn viên trường rộng gấp ba bốn lần so với các trường
khác, được đầu tư xây dựng kỹ càng, hoàng tráng, vô cùng đẹp
đẽ.
Nhưng nó nổi tiếng không bởi vì sự lộng lẫy của nó mà nổi tiếng vì
nó là ngôi trường dành cho các tiểu thư công tử lắm tiền nhiều của
theo học. Trường toàn những giáo sư nổi tiếng trong nước về giảng
dạy. Thiết bị giảng dạy đầy đủ và tiên tiến.
Những học sinh bình thường phải đạt những thành tích nhất định mới
được theo học.
Vì là một ngôi trường sang trọng nên học phí ở đây thuộc loại cao
nhất. Những sinh viên nghèo được đặt chân vào trong ngôi trường này
phải là những bộ óc cực kỳ thông minh. Được miễn toàn bộ học phí và
phí cụ.
Hiểu Đồng và Đình Ân may mắn đậu vào trường.
Hiểu Đồng từ nhỏ có ước mơ làm một nhà thực vật học nên cô chăm chỉ
học từ bé.Sau này, dù có khó khăn thế nào mẹ cô cũng nhất quyết bắt
cô tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Nhưng những gánh nặng hàng ngày khiến Hiểu Đồng đành từ bỏ ước mơ
của mình mà theo đuổi học bổng ở trường Đại học Nguyên Thành Phong
này. Bởi vì học bổng ở đây khá cao, chi trả học phí xong vẫn còn dư
ra một ít đủ để cô trang trải cuộc sống.
Đình Ân cũng nhờ Hiểu Đồng ôn tập cho mà may mắn dành được suất học
bổng cuối cùng.
Năm nay là năm thứ hai của họ ở trường này.
Tại ghế đá ngay trong khuôn viên sân trường, Hiểu Đồng đang cặm cụi
tham khảo những quyển sách mượn của Đại Bình.
Đình Ân lén lút đi tới sau cô :
- Hù…
Hiểu Đồng nhìn Đình Ân liền trêu:
- Bây giờ còn chơi trò này, cậu đúng là trẻ con mà.
- Cậu đang đọc sách gì vậy.
- Cũng không có gì, mình đọc linh tinh ấy mà.
Đình Ân nhìn Hiểu Đồng ngập ngừng kể:
- Từ lúc câu nghỉ làm, Vĩnh Phong ngày nào cũng đến tìm cậu.
- Vậy sao – Hiểu Đồng tỏ vẻ thờ ơ , cô thật sự không muốn nghĩ
nhiều đến anh nữa.
- Nếu như … nếu như…mình chỉ muốn nói nếu như thôi. Nếu như anh ấy
thích cậu thật lòng thì sao.
Vẫn cắm cúi đọc sách, Hiểu Đồng lạnh lùng nói:
- Mặc xác anh ta. Mình không quan tâm.
- Nhưng mà anh ấy đã giúp đỡ cậu khá nhiều…mình nghĩ anh ấy thích
cậu thật lòng.
Hiểu Đồng không chịu được sự ủy mị của cô bạn Đình Ân.
- Thưa Đình Ân tiểu thư, hãy tha cho em, nếu như ai của cũng thích
em thật lòng hết, vậy thì chẳng lẽ em cũng đáp lại tấm chân tình
của tất cả à. Cho mình xin đi, cậu hãy delete anh ta ra khỏi đầu
của cậu đi. Từ nay về sau mình và mấy người đó không có bất cứ quan
hệ gì nữa.
- Chỉ sợ lực bất tòng tâm thôi. Trái đất xoay tròn, cuối cùng lại
gặp nhau.
- Cậu nói vậy là ý gì.
- Để mình nói cho cậu biết, nếu không sau này có gì lại trách mình.
Cậu có biết trường Đại học Nguyên Thành Phong này lại có tên như
vậy không. Đó là tên của ngài chủ tịch và hai người con trai ghép
lại. Chữ Phong này là chữ Phong trong cái tên Vĩnh Phong.
Hiểu Đồng sửng sốt hỏi, đôi mắt cô tròn xoe kinh ngạc.
- Ý của cậu là trường này là trường của nhà anh ta.
- Cậu có nghe biệt danh “Phong tao Nam nhạn” không.
- Cũng có nghe qua nhưng mình không để ý lắm.
- Ý của nó là Vĩnh Phong là một người thanh tao, lạnh lùng không ai
với tới được, Thế Nam thì nhẹ nhàng, trầm lắng như chim nhạn mùa
xuân. Hai người đó là hai chàng hotboy nổi tiếng nhất trường này.
Con gái chết mê chết mệt vì họ.
- Cậu cũng trong số đó à – Hiểu Đồng hỏi đùa ý muốn trêu Đình
Ân.
- Mình ấy à, chỉ gặp họ có một lần duy nhất thôi. Cậu cũng biết đó,
chúng ta học ở dãy C, còn họ học ở dãy A. Hai dãy cách xa nhau như
vậy, đi bộ muốn gãy chân thì làm sao mà gặp. Mình chỉ thấy họ từ xa
thôi, nếu không làm ở quán bar thì đời nào mình có cơ hội ngắm nhìn
họ gần như thế.
- Cậu kể nhiều như vậy là có ý gì chứ - Hiểu Đồng lấy làm khó
hiểu.
- Con nhỏ này cậu thật là, chẳng phải cậu đang tránh gặp anh ta hay
sao.
Hiểu Đồng nghe Đình Ân nói thì phì cười.
- Cậu lo xa quá, anh ta làm sao biết mình học ở đây. Cậu không nói,
Đình Khiêm không nói thì còn lâu anh ta mới biết. Chẳng phải cậu
nói là dãy A và dãy C cách rất xa nhau sao. Đời nào một người kiêu
ngạo như anh ấy lại đến dãy C này chứ…
- Thì mình chỉ muốn cảnh báo cho cậu biết vậy thôi – Đình Ân giận
dỗi nói.
Hiểu Đồng hiểu tấm lòng tốt của bạn, cô mĩm cười ôm Đình Ân.
- Mình biết rồi, cám ơn cậu. Mình sẽ cố gắng để anh ta không gặp
mình.
Nhưng có một chuyện mà Hiểu Đồng không nghĩ đến. Đó là Vĩnh Phong
không đến dãy nhà C nhưng cô lại đến dãy nhà A.
Hiểu Đồng vốn là một sinh viên ưu tú nên được các thầy cô yêu mến
và tin cậy. Các thầy cô thường nhờ cô tìm tài liệu, sắp xếp bài
nghiên cứu. Hiểu Đồng luôn tích cực giúp đỡ các thầy cô, một phần
là để thu thập thêm kiến thức, một mặt không bị đình chỉ khi vắng
mặt ở lớp để để làm thêm.
Hôm đó giáo sư Hà nhờ cô đến phòng tư liệu ở dãy A lấy tư liệu dùm
thầy. Nhưng phòng tư liệu vẫn chưa mở cửa, cô đàng ngồi ở băng ghế
đá vừa đọc sách vừa đợi.
Trường Đại học này vốn dành cho cô ấm cậu chiêu nên những học sinh
ở đây đa phần giàu có. Không bị bắt buộc về đồng phục nên họ tha hồ
ăn diện. Càng sang trọng thì càng chứng tỏ đẳng cấp của họ.
Những cô gái ăn mặc cực kỳ sành điệu và hợp mốt mang những đôi giày
cao gót xinh đẹp đi qua đi lại nhìn cô sinh viên ngồi trên băng ghế
đá bằng cặp mắt coi thường.
Áo thun đơn giản, quần jean tầm thường, tóc thắt bím hơi rối, cặp
mắt kính màu nâu sẫm che đi đôi mắt như người mù. Tay cầm quyển
sách chăm chú đọc hết trang này đến trang kia, nhìn rõ là một con
mọt sách xấu xí.
- Trời ơi trường mình mà cũng có đứa như vầy sao chứ.
Vẫn bình thản như không có những ánh mắt chế giễu đó, Hiểu Đồng vẫn
cứ chắm chú đọc sách. Một lát sau, có tiếng ồn ào đang đi tới, mấy
cô gái nãy giờ chế giễu Hiểu Đồng đột nhiên im lặng nhìn về phía
tiếng ồn.
Một cô hét lên:
- Là anh ấy. Hôm nay anh ấy đi có một mình.
Rồi họ chạy tới chỗ đám con gái đang bao quây lấy một chàng trai
hỏi han đủ thứ. Hiểu Đồng không quan tâm đến chuyện của người khác
nên cô vẫn cắm cúi đọc.
Đột nhiên cô cảm thấy chân mình đau điếng. Một đôi giày cao gót mày
đỏ bên dưới một chiếc váy đỏ rực rỡ đang đặt trên đôi giày thể thao
của cô, ấn sâu vào chân cô.
- Á …
Hiẻu Đồng bất ngờ bị giẫm phải đau đến nỗi đánh rơi quyển sách trên
tay.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Không hề ngẫng đầu lên nhìn thủ phạm là
ai, Hiểu Đồng cúi đầu nhìn cái chân đau của mình, lấy tay day day
chỗ đau. Quả thật rất đau. Chiếc gót giày kia muốn xuyên thủng phần
da giày thể thao của cô. Hiểu Đồng nhăn mặt vì đau.
Một khuôn mặt nghiêng nghiêng cúi xuống nhìn cô lo lắng hỏi:
- Bạn không sao chứ?
Đó chính là chủ nhân của chiếc giày cao gót kia. Một cô gái rất đẹp
nhưng hơi quen quen. Không biết Hiểu Đồng đã gặp cô ta ở đâu rồi
thì phải.
Dù rằng rất đau nhưng Hiểu Đồng vẫn lắc đầu.
- Xin lỗi nha. Mình không để ý …
- Không sao.
Hiểu Đồng cúi xuống nhặt quyển sách dưới đất rồi khoát balô đứng
dậy bỏ đi. Không buồn nhìn những người xung quanh cô. Dù gì chỗ đó
đã không còn yên tĩnh để cô đọc sách nữa rồi.
Hiểu Đồng bình thản bước đi nhưng cô không biết đằng sau lưng có
một ánh mắt đang dõi theo bóng cô với một niềm vui khó tả, đôi mắt
long lanh phát sáng ánh lên sự mừng rỡ.
Chủ nhân của đôi mắt ấy không ai khác chính là Vĩnh Phong.
Cô không nhìn thấy cậu, hay nói chính xác, cô không quan tâm đến
mọi thứ xung quanh mình.
Cũng cái dáng vẻ ấy dù cho nét mặt của cô bị che lấp bởi chiếc kính
xấu xí kia. Cái dáng vẻ khiến cho Vĩnh Phong mong nhớ ngày đêm, làm
sao cậu không nhận ra được.
Khi Quốc Bảo thông báo cho cậu biết không thể tìm hiểu được gì từ
cái anh chàng Đại Bình kia, cậu gần như rơi vào tuyệt vọng. Vĩnh
Phong muốn chạy đến cầu xin Đình Khiêm cho anh biết cô ở đâu và
bằng lòng bất cứ điều kiện gì Đình Khiêm đưa ra.
Nhưng một chút kiêu hãnh, một chút tự ái, một chút sĩ diện khiến
cho cậu không thể làm cái việc nhục nhã này. Cậu chỉ biết dồn nén
nỗi nhớ vào trong tim mà thôi.
Nếu ba cậu không muốn cậu đến trường đều đặn thì hôm nay cậu sẽ
không đến trường. Không phải Vĩnh Phong không muốn học, mà là cậu
đủ thông minh để không cần đến trường mỗi ngày.
Sáng nay cậu đến trường với tâm trạng không thoải mmái bởi vì đi kè
kè bên cậu la Vũ Quỳnh. Cô ấy vừa đi du học bên Anh một năm trở về.
Việc cô ấy vào trường này học là điều hiển nhiên.
Nhưng cứ nghĩ đến việc phải gặp cô ấy mỗi ngày và bị cô ta bám lấy
không buông khiến Vĩnh Phong đau đầu.
Lại thêm mấy cô nàng xoe xua ở trường cũng thường đeo bám lấy cậu,
khiến cho Vĩnh Phong càng chán nản hơn.
Đang bực bội vì sự đeo bám này, Vĩnh Phong chỉ muốn bước thật nhanh
tháot khỏi đám con gái ồn ào này thì cậu nhìn thấy phía trước một
cô gái trông quê mùa đang chăm chú đọc sách. Bên cạnh cô là chiếc
ba lô trông quen quen.
Lại còn con gấu nhồi bông màu đỏ trông rất đáng yêu treo lủng lẳng
trên ba lô.
Dáng vẻ này, chiếc ba lô này và cả con gấu nhồi bông kia giống hệt
như khi cậu gặp cô ở quán ba hôm đầu tiên gặp nhau.
Mặc kệ những cô gái xung quanh cậu, Vĩnh Phong thư thái chầm chậm
tiến tới. Đám con gái tất nhiên cũng đi theo.
Trái tim của Vĩnh Phong reo vang rộn ràng, ánh mắt vui vẻ của cậu
ánh lên khi nhìn cô gái ngồi trên ghế đá khiến cho Vũ Quỳnh không
vui.
Cô giả vờ đi nhanh về phía trước và cố tình giẫm vào chân của Hiểu
Đồng thật mạnh.
Cũng nhờ vậy mà khi Hiểu Đồng khum xuống xoa xoa cái chân đau, sợi
dây truyền hình con cá heo cô vẫn thường đeo trên cổ rơi tòn ten
trước mặt Vĩnh Phong. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là cô gái mà
Vĩnh Phong ngày nhớ đêm mong.
Khi Hiểu Đồng bỏ đi để lại sau lưng một ánh mắt vui mừng ấm áp,
cũng kèm theo một đôi mắt giận dữ.
- Haiz! Chán quá đi – Đình Ân thở dài buồn bã – Nghe nói dạo này
dãy A và dãy B xôn xao lắm chứ chẳng lặng lẽ như dãy C của tụi
mình.
- Lại chuyện gì nữa đây – Hiểu Đồng buông bút nhìn Đình Ân cô đang
viết báo cáo giúp giáo sư Hà.
- Cậu xem các khoa khác ồn ào nhộn nhịp trong năm học mới ghê chưa
kìa. Còn khoa mình thì lại im lìm chán ngắt.
- Mình thích như thế này hơn. Ồn ào sinh phiền phức mà thôi – Cô
tiếp tục viết.
- Cậu có biết bây giờ là những năm tháng đẹp nhất của đời người hay
không hả. Bây giờ mà không tận hưởng thì sau này có muốn cũng không
được.
- Vậy cậu cứ tiếp tục tận hưởng đi, đừng có làm phiền mình làm
việc.
Đình Ân đứng dậyngúy cho Hiểu Đồng một cái.
- Cậu cứ dìm đầu vào cái đống tài liệu đó cho đến chết đi. Mình đi
hưởng thụ đây.
Nhưng Đình Ân chỉ ra ngoài một chút thì đã quay lại. Hiểu Đồng vẫn
chăm chú xem xét tài liệu.
Bên ngoài tự nhiên ồn ào, vài tiếng thì thầm…
- Sao anh ấy lại đến đây…
- Anh ấy đến tìm ai à.
- Trời ơi! Đẹp trai quá..
………….
Hiểu Đồng vẫn không chú ý, cô chỉ chăm chăm lo việc của mình. Không
quan tâm chính là phương châm của cô đối với những hoạt động huyên
náo ở bên ngoài cho đến khi Đình Ân đến bên cạnh khều vào tay
cô.
- Đến giờ rồi sao – Hiểu Đồng quay về phía Đình Ân , ngẩng đầu nhìn
cô ấy hỏi.
Nhưng rồi cô nhìn xuống chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc đeo ở cánh tay
thon của mình. Vẫn còn đến 7 phút, cô thắc mắc nói:
- Còn sớm mà.
Nhưng Đình Ân khuôn mặt hơi tái lắc đầu , rồi đưa tay chỉ về phía
trước mặt Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng nhíu mày không hiểu động tác của Đình Ân có ý gì . Cô
quay mặt nhìn về phía trước mình.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt cực kì đẹp trai, ánh mắt sáng ngời, nụ
cười nữa miệng cực kì quyến rũ. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và
một chiếc quần jean nhưng ở anh lại phát ra ánh hào quang khiến
trái tim của các cô gái phải rơi rụng như lá mùa thu.
Mọi ánh mắt đều dồn vào Hiểu Đồng.
Trái tim vốn dĩrất nhỏ bé của Hiểu Đồng bắt đầu thổn thức.
Tại sao lại là anh. Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt cô.
Cô và anh, hai người cứ như đang chơi trò chơi đuổi bắt, lần đầu
tiên gặp nhau, cô bỏ chạy nhưng lại bị anh bắt lại ở quán
bar.
Lần này cô cũng đã bỏ chạy, vậy mà anh lại bắt được cô lần
nữa.
Tạo sao anh lại thêm một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô, chẳng
phải cô đã cố quên anh rồi sao. Đã cố gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi
trí não của mình dù rằng càng cố quên thì nó càng hiện diện một
cách rõ rệt và làm trái tim cô thắt lại.
Hiểu Đồng nắm chặt cây bút trên tay, cô mím chặt môi để kiềm chế
cảm xúc khi nhìn thấy anh đến nỗi dấu của cây viết hằn trên tay
cô.
Chỉ có một điều, Hiểu Đồng không thể kiềm chế được – trái tim run
rẩy của cô.
Vĩnh Phong đưa tay cầm lấy thẻ sinh viên Hiểu Đồng đeo trước ngực.
Nhếch môi khẽ mĩm cười:
- Mễ Hiểu Đồng ….cái tên đẹp lắm.
Cậu thả bãng tên ra liền đưa người sát vào tai Hiểu Đồng, hơi thở
anh phả vào tai Hiểu Đồng như một luồng điện nhẹ đang chạy. Anh thì
thầm với một giọng trầm ấm.
- Bắt được em rồi. Lần này anh sẽ nắm thật chặt, em đừng mong chạy
thoát.
Ngẩng người lên, Vĩnh Phong nháy mắt với Hiểu Đồng một cách ranh ma
rồi quay lưng bỏ đi để lại Hiểu Đồng vẫn ngồi bất động ở đó.
Tất cả các cô gái nhìn Hiểu Đồng ngưỡng mộ và ganh tỵ, còn các
chàng trai nhìn cô với ánh mắt tò mò.
- Hiểu Đồng, cậu quen anh Vĩnh Phong sao.
- Trời ơi làm sao cậu quen anh ấy vậy, kể cho mình nghe đi.
- Làm sao một cô gái như cậu lại quen được anh ấy vậy - Một cô gái
nhìn Hiểu Đồng một cách khinh bỉ.
- Cậu có phải người yêu của anh ấy không? Nếu không phải thì làm
mai cho mình đi,
- Liệu anh ấy có đến đây nữa không
………………..
Hàng lạt câu hỏi tuôn ra khiến Hiểu Đồng thấy nhức cả đầu, cô bực
mình đứng lên nói:
- Mình đắc tội lớn với anh ta đó, ai muốn liên can thì cứ việc đến
đây.
Các cô gái đều xanh mặt khi nghe Hiểu Đồng trả lời rồi không ai bảo
ai, họ lần lượt tản ra. Sự bình yên lại kéo về.
Nhưng suốt cả buổi Hiểu Đồng không tài nào tập trung vào công việc
hay học tập được.
Hiểu Đồng không biết mình đang vui mừng vì gặp lại anh ấy hay là
đang lo lắng.
Haiz! Bất giác cô thở dài. Phải làm sao đây.
Vừa bước xuống dãy tam cấp của dãy nhà C, Hiểu Đồng đã thấy mọi
người tụ tập đang xì xầm gì đó. Hôm nay ra sớm, cô muốn tìm một chỗ
nào đó để ngủ một chút trước khi đi làm thêm. Tối qua cô ngủ quá
ít. Vừa mới nghỉ đến thì cảm giác mệt mỏi kéo đến.
Chen qua đám đông để đi ra ngoài, Hiểu Đồng nhìn thấy một dàn xe mô
tô đậu đều tăm tắp trước mặt. Nhưng chiếc xe cực kì đẹp mà không
phải cứ có tiền là mua được. Tuy chẳng hiểu gì về xe cộ cho lắm,
nhưng nhìn sự bóng loáng và lộng lẫy của nó thì cũng đủ reo
thầm.
Những chàng trai sỡ hữu những chiếc xe này càng làm cho người ta
lóa mắt hơn. Những anh chàng đẹp trai. Họ đang chờ ai đó.
Hiểu Đồng biết họ tìm ai. Cô ngây người đứng yên.
Đều là những anh chàng trong băng đua xe của Vĩnh Phong. Đúng là
con trai chủ tịch có khác. Có thể tự do phóng xe ngay trong khuôn
viên của trường mà không ai dám làm gì.
Vĩnh Phong đã đến trước mặt cô, nụ cười sung sướng hiện rõ nét trên
mặt cậu. Cậu nắm lấy tay Hiểu Đồng dịu dàng nói:
- Đi theo anh.
Nhưng Hiểu Đồng đã rụt tay lại, cô quay về phía anh chàng Đại Bình
đang đứng đó nhìn.
- Hôm nay cậu có đi xe tới không?
Đại Bình gật đầu.
- Vậy mình theo cậu về nhà cậu được không. Cuốn sách này mình đọc
xong rồi, mình đến để mượn cuốn khác được không?
Đại Bình reo lên vui sướng:
- Được chứ. Cậu chờ một chút mình đi lấy xe.
- Không cần , mình đi theo cậu đến chỗ gởi xe.
Nói xong Hiểu Đồng liền kéo tay Đại Bình lôi đi, anh chàng Đại Bình
sung sướng cực kì, mặc cho Hiểu Đồng kéo đi.
Hiểu Đồng bỏ đi vô tình gây tổn thương cho hai trái tim cùng nhịp
đâp hướng về cô.
Đình Ân đi sau thấy vậy mới chạy đến nói với Vĩnh Phong:
- Nếu anh muốn gặp Hiểu Đồng thì đừng bao giờ đi môtô đến trước mặt
cô ấy.
Nói xong Đình Ân bỏ đi để lại bao nỗi thắc mắc sau lưng.
Hôm nay căn tin thật là bân rộn, Hiểu Đồng chạy hết bàn này tới bàn
khác, đây là công việc làm thêm của cô ở trường. Các suất ăn ở đây
tương đối mắc nhưng lại cực kì ngon.
Ngay tháng đầu tiên vào học ở trường này Hiểu Đồng đã được nhận vào
đây làm. Cô nhận được một chân chạy bàn. Cứ hết giờ học là cô lại
tới đây.
Bà chủ là một người tốt bụng, vì thương hoàn cảnh của Hiểu Đồng nên
nhận cô vào làm nhưng không cố định thời gian và trả lương khá
cao.
Tuy nói là căn tin của trường học nhưng nó chẳng thua vì một nhà
hàng ba sao cả. Điều đầu tiên là căn tin này vô cùng sạch sẽ không
phải bởi quy định mà do bà chủ là người thích sạch sẽ.
Các món ăn thì khỏi chê và thay đổi liên tục vì bà chủ vốn là một
đầu bếp nổi tiếng và phong cách phục vụ thì miễn bàn.
Tuy vậy vẫn có những người cả đời vẫn chưa bước chân vào đây, vậy
mà hôm nay lại bước vào. Một sự kiện lạ đã được ghi lại bởi sinh
viên khoa báo chí trên trang web của trường.
Nhưng không phải cậu đi một mình mà đi theo nhóm. Lúc nào cậu cũng
đi cùng cả nhóm.
Tội nghiệp cho các nhân viên ở đây, ai cũng bị họ làm cho sợ
hãi.
Lúc thì họ nói nhanh quá làm nhân viên ghi không kịp, lúc thì thay
đổi món khiến các nhân viên dù luôn điềm tĩnh cũng bị một phen
hoảng hốt.
Thế là họ bị bắt phải thay đổi nhân viên phục vụ liên tục. Hiểu
Đồng đang đứng ở một bàn khá xa thấy vậy đành thở dài.
Cô biết họ cố ý làm vậy để cô đến mà thôi. Hiểu Đồng đến nói nhỏ
vào tai cô nhân viên có tên là Trâm Anh đang muốn phát khóc trước
bọn họ:
- Để mình làm cho.
Cô nhân viên này mừng rỡ đến độ giao ngay giấy bút cho Hiểu Đồng.
Mấy người trong nhóm lập tức im lặng từ tốn.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong một cái rồi chớp mắt thở dài, xem ra cô
không thể thoát khỏi anh rồi. Cô mệt mỏi hỏi bọn họ:
- Các anh dùng gì.
Từng người, từng người một lần lượt gọi món.
- Nói từ từ thôi, nói nhanh quá làm sao người ta ghi kịp.
- Từng người gọi thôi.
- Yêu cầu ít thôi, ghi hoài cũng mõi tay mà.
Thái độ với cô và những nhân viên khác rõ ràng là khác xa khiến
nhiều người phải trố mắt ra nhìn.
Cuối cùng chỉ còn Vĩnh Phong và Thế Nam, cô đưa mắt nhìn hai
người.
- Hai anh dùng gì?
Thế Nam âu yếm nhìn cô:
- Em ăn gì chưa.
Hiểu Đồng cười nhẹ đáp lại sự quan tâm của Thế Nam .
- Cám ơn anh, em đã ăn rồi.
- Vậy cho anh thứ mà em đã ăn.
Hiểu Đồng hơi bối rối trước câu nói của Thế Nam, vốn dĩ cô đã nói
dối, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì. Cô vội lấy lại bình
tĩnh:
- Vậy anh ăn cơm thịt bò viên nha. Món này ở đây ăn rất ngon.
- Vậy cho anh món đó.
Hiểu Đồng quay sang hỏi Vĩnh Phong.
- Còn anh.
Đôi mắt hơi nheo lại, cái miệng hơi vểnh lên trông anh cực kì quyến
rũ.
- Em lại gần đây anh mới nói.
Hiểu Đồng bất đắc dĩ phải tiến lại gần Vĩnh Phong. Anh nắm lấy tay
cô, nhấn cô vào cái ghế trống bên cạnh. Hiểu Đồng cũng không rõ cái
ghế đó trống từ bao giờ nữa.
Anh sát lại gần bên cô, hương thơm tỏa ra từ anh khiến Hiểu Đồng
ngây ngất.
- Gọi món mà emthích đi.
Hiểu Đồng muốn đứng lên nhưng không thể được, một tay anh quàng qua
vai cô giữ chặt cô xuống ghế.
- Bỏ ra, em phải làm việc.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Nhưng Vĩnh Phong không trả lời, chỉ giữ chặt không cho cô đứng
dậy.
- Gọi bà chủ ra đây – Cậu hất mặt ra lệnh.
Một nhân viên vội chạy vào kêu bà chủ ra.
Bà chủ là một người giàu kinh nghiệm, bà tươi cười nói với Vĩnh
Phong;
- Hiếm lắm mới thấy cậu Phong ghé qua đây. Cậu kêu tôi có gì
không.
- Cô ấy có thể ngồi đây một chút không? Bà xem cô ấy cứ một mực đòi
đi.
Bà chủ nhìn thấy cánh tay đang khoát trên vai của Hiểu Đồng hiểu ý
liền nói:
- Hiểu Đồng là một cô gái siêng năng chăm chỉ. Hôm nay bác cho cháu
nghỉ sớm, cứ ngồi chơi tự nhiên.
Hiểu Đồng nghe bà chủ nói vậy lại thấy bà nhìn mình, cô biết bà
đang hiểu lầm quan hệ giữ hai người vội hất tay Vĩnh Phong ra.
Không khí trở nên ngại ngùng.
- Mọi người cứ chơi tự nhiên nha, để tôi đi kêu nhân viên tới phục
vụ - Bà chủ lịch sự rút lui.
Cả buổi Hiểu Đồng ngồi im lặng không nói gì, cô lạnh nhạt, thờ ơ
với mọi thứ. Cô cũng chỉ ăn có một ít rồi đứng dậy bỏ đi.
Nhưng đó lại là sự kiện chấn độn toàn trường.
Sáng hôm sau, những bài viết về cô có khắp mọi nơi trên trang web
của trường. Mọi rắc rối bắt đầu kéo đến.
Hiểu Đồng vốn thích cuộc sống yên lặng từ trước đến giờ cô như một
cái bóng, đến và đi lặng lẽ nhưng bây giờ đi đến đâu cô cũng bị soi
mói, ngay cả các giáo viên cũng nhìn cô với ánh mắt khác.
Đầu tiên là những lời công kích không hay trên trang web của
trường.
- Lọ lem gặp được hoàn tử.
- Cóc ghẻ hóa phượng hoàng.
Nhưng có những người ác miệng hơn thì nói.
- Tôi xấu xí quê mùa thì sao nào, chẳng phải hotboy cũng phải thích
tôi đó sao.
- Chinh phục hotboy cũng không khó đâu chỉ cần bạn giả bộ ngây thơ
là được.
- Cần gì phải xinh đẹp chỉ cần lẳng lơ là được.
- Giả vờ là học trò ngoan sẽ được yêu thương hơn mà. Được ưu đãi
nhiều thứ, còn được cái giáo sư chiếu cố.
……………….
Đình Ân tức giận khi đọc được những lời đó, cô cằn nhằn nói với
Hiểu Đồng.
- Tại sao cậu lại có thể bình thản trước những lời như vậy
chứ.
- Mặc kệ họ đi, nói chán rồi thì thôi.
- Cậu thật là ít nhất cũng phải nổi giận một lần chứ.
- Nổi nóng thì có được gì đâu.
- Cậu cứ như vậy nên càng bị họ ức hiếp.
Đình Ân vùng vằn bỏ đi, Hiểu Đồng chỉ còn biết nhìn theo lắc
đầu.
Tuy Hiểu Đồng không quan tâm đến những chuyện này nhưng cũng táh6y
trong lòng có chút bất an. Những ngày tháng bình yên của cô đã
không còn nữa.
Những cô gái ganh ghét tìm cách gây khó dễ cho cô ở mọi nơi khi họ
gặp nhau. Nghiêm trọng nhất là việc hành hạ cô ở căn tin.
Ở căn tin, Hiểu Đồng là một người phục vụ, cô phải chịu sự sai
khiến của họ, nhưng khi có mặt Vĩnh Phong và các bạn của anh thì họ
lại tỏ ra vô cùng dễ thương.
Có một cô sinh viên cùng khóa, học cách lớp Hiểu Đồng hai phòng,
tên là Mai Phương. Hiểu Đồng vẫn thường thấy cô ấy chạy đến dãy nhà
A. Cô ấy là một trong các cô gái theo đuổi Vĩnh Phong cũng là một
thiên kim tiểu thư giàu có.
Cô ta bày tỏ thái độ ghét Hiểu Đồng ra mặt. Thường hay gây khó dễ
cho Hiểu Đồng, nhưng Hiểu Đồng toàn bỏ qua không chấp.
Vĩnh Phong lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh Hiểu Đồng như một cái
bóng. Còn Thế Nam thì quan tâm theo dõi cô từ xa.
Hai chàng trai, hai phương thức bày tỏ khác nhau. Người thì nóng
bỏng, người thì nhẹ nhàng. Nhưng Hiểu Đồng không thể cũng không dám
đáp lại tình cảm của bất kì ai.
Anh chàng Đại Bình cũng đeo bám theo cô, cuối cùng anh lại bức bình
phong để cô lẩn tránh Vĩnh Phong.
- Á!
Hiểu Đồng đang bê một tô súp nóng đi đến bàn của Mai Phương, cô ta
và hai cô bạn gái lén lút nháy mắt với nhau khi Hiểu Đồng bước tới.
Bạn của Phương Mai giả đò đứng dậy vô tình hất đổ cả tô súp nóng
vào người Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng hứng nguyên một tô súp nóng hổi, cảm thấy cả thân người
như muốn bốc cháy.
Đại Bình đang ngồi gần đó ăn liền cầm ly nước cam có đá của cậu
tưới lên người Hiểu Đồng, cô cảm giác cái nóng đã dịu lại nhưng cảm
giác bỏng rát vẫn còn.
Mọi người xung quanh đều đổ mắt về phía họ.
Đại Bình lo lắng hỏi:
- Cậu có sao không?
Mặt Hiểu Đồng vẫn còn nét đau đớn nhưng cô mĩm cười trấn an Đại
Bình.
- Mình ổn rồi, cám ơn cậu, may mà có ly nước của cậu.
Đại Bình nhìn chiếc áo đính đầy súp của Hiểu Đồng khuyên.
- Áo cậu dơ hết rồi. Mau lau đi nếu không nó bám vào khó lau
được.
- Không sao lát mình đi thay đồ. Để mình dọn dẹp chỗ này đã.
Nói rồi Hiểu Đồng lấy cái khăn dưới bàn ngồi xuống lau lại sàn nhà
dính đầy súp.Mai Phương và các bạn của cô làm như không có chuyện
gì xảy ra, vẫn bình thản nói chuyện với nhau.
Đại Bình nhìn các cô ấy với ánh mắt căm giận.
Hiểu Đồng khum cả người xuống lau sàn. Một tay chống xuống sàn, một
tay lau dọn nhưng cô chưa dọn dẹp xong thì một gót giày giẫm thật
mạnh vào bàn tay đang chống dưới sàn.
- Á!
Một lần nữa, Hiểu Đồng phải hét lên. Nhưng cảm giác đau đớn nnày
còn gấp trăm lần khi bị đổ tô súp vào người.
Gót giày quá nhọn, không giống như lần trước bị giẫm ở chân, phải
xuyên qua phần da giày rồi mới đến chân cô. Lần này không có gì bảo
vệ bàn tay của cô cả. Nó trơ chọi nằm im dưới gót giày, bị đâm sâu
đến chảy máu.
Hiểu Đồng đau đớn rút tay lại, cô ngước mắt nhìn lên thủ phạm. Mai
Phương nhìn cô với nụ cười đắc chí.
Đại Bình tức giận nói:
- Các cô thật quá đáng.
Hiểu Đồng nắm chặt cánh tay đang chảy máu của mình, bàn tay dường
như không cử động được nữa, cô kéo Đại Bình đi ra chỗ khác.
- Thôi bỏ đi. Mặc kệ họ.
- Mình đưa cậu đi băng bó.
Đại Bình dìu Hiểu Đồng đi đến phòng y tế. Sau khi băng bó xong, cô
tạm biệt Đại Bình đi vào tolet thay đồ.
Cũng mau Hiểu Đồng luôn mang theo một bộ đồ để thay đổi rồi đi làm
luôn. Cô thay một cái áo sơ mi màu hồng phấn.
Khi cô vừa từ phòng thay đồ ra thì thấy Vĩnh Phong đã đứng đó từ
bao giờ. Cánh cửa phòng tolet đã đóng chặt.
Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn Vĩnh Phong hỏi:
- Sao anh lại ở đây. Đây là tolet nữ mà.
Nhưng Vĩnh Phong không nói gì cả bước đến đẩy Hiểu Đồng vào tường,
anh đưa tay lên trước ngực cô. Bất ngờ, không hiểu anh định làm gì,
Hiểu Đồng đưa tay lên giữ chặt cố áo mình. Bàn tay vừa được băng bó
xong. Cử động quá nhanh và mạnh khiến cô cảm thấy hơi đau
nhói.
Hiểu Đồng nhìn thấy ánh mắt Vĩnh Phong vừa đau đớn vừa tức giận như
một ngọn lửa đang bùng cháy. Cả người cô như bị tê liệt.
Cậu đưa tay nắm bàn tay đang băng bó của cô, cảm giác đau thương
cực độ, rồi kéo bàn tay cô ra khỏi áo. Từ từ cởi từng nút áo của
cô, cho đến khi một vệt đỏ xuất hiện giữa làm da trắng nõn trên
ngực cô.
Vĩnh Phong cảm thấy đau nhóinhư thẻ ai đó đang bóp nghẹt tim cậu,
như thể những vết thương kia hiện diện trên người cậu. Thà người
đau là cậu, cảm giác sẽ dễ chịu hơn .
Cậu đấm mạnh tay vào bức tường sau lưng cô rồi tức giận bỏ
đi.
Bỏ lại Hiểu Đồng vẫn còn cảm giác bị tệ liệt đang dựa vào tường.
Sau khi, Hiểu D(ồng cài lại nút áo định đi ra, cô chợt thấy bức
tường sau lưng cô có vài vệt máu đỏ.
Qua ngày sau, Mai Phương bị cho thôi học, gia đình cô ta bị phá
sản. Hai người bạn của cô ta cũng cùng cảnh ngộ. Cả trường đồn ầm ĩ
tin này.
Những cô gái hay bắt nạt Hiểu Đồng giờ đây cạch ra mặt, e dè nhìn
cô sợ sệt.
Hiểu Đồng không thích cảm giác này nhưng dù sao cũng tốt, cô không
còn bị ai làm phiền nữa.
Đình Ân thì cảm thấy hả hê lắm.
- Cho đáng đời cô ta.
Nhưng Hiểu Đồng lại thấy vui chút nào. Đuổi học cô ta thìđược nhưng
làm cho cả nhà họ bị phá sản thì quả thật không nên. Hơn ai hết cô
hiểu cuộc sống sau khi bị phá sản như thế nào.
Hiểu Đồng vừa từ giảng đường bước ra đã thấy Vĩnh Phong đứng chờ.
Cậu đ1ưng dựa người vào tường, hai tay đút vào túi, mái tóc bồng
bềnh trông thật quyến rũ.
Vừa thấy Hiểu Đồng, Vĩnh Phong dịu dàng hỏi:
- Em đã hết đau chưa. Có sức thuốc không?
Cậu đã mua cho Hiểu Đồng rất nhiều thuốc, có lẽ phải xài dến mấy
năm.
Hiểu Đồng lặng lẽ gật đầu.
- Đi theo anh .
Nói rồi, Vĩnh Phong nắm tay cô kéo đi. Hôm nay cậu không đi mô tô
mà đi một chiếc BMW màu vàng rực rỡ.
Nhẹ nhàng giúp Hiểu Đồng thắt dây an toàn, cậu cho xe khởi động.
Chiếc xe lướt nhẹ êm đến một nhà hàng năm sao.
Các bạn của Vĩnh Phong đã đến đông đủ. Thế Nam cũng có ở đó.
Vĩnh Phong kêu rất nhiều món ngon, anh nhìn Hiểu Đồng giục: Em mau
ăn hết đi, dạo này em ốm quá.
Rồi cậu quay sang nói chuyện vui vẻ với mọi người. Thỉnh thoang gắp
thêm đồ ăn cho Hiểu Đồng.
Thế Nam nhìn Hiểu Đồng quan tâm:
- Em bớt đau chưa.
Hiểu Đồng nhỏ nhẹ gật đầu.
Tất cả trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có Hiểu Đồng im lặng lắng nghe.
Cô cũng không biết nói gì, càng không muốn tham gia.
Câu chuyện của họ quay quanh đủ thứ từ chuyện đua mô tô đến chuyện
tán gái. Hiểu Đồng nghe tới hai từ mô tô thì thấy khó chịu. Nó làm
cho cô nhớ tới cái chết của ba mình.
Bọn họ còn hút thuốc nữa khiến cô ho lên mấy cái. Vĩnh Phong phải
nhắc họ tắt đi. Mùi rượu càng lúc càng nồng. Hiểu Đồng thấy say sẫm
mặt mày.
Tuy rằng từng làm việc trong quán bar đầy mùi rượu nhưng Hiểu Đồng
chưa ở gần rượu như thế này. Nó làm cô muốn ói.
Đột nhiên Quốc Bảo nói:
- Vui cho cô nàng Mai Phương là hôm đó em đi ngang qua căn tin. Cô
ta đúng là gan cùng mình nên mới dám đụng vào người của anh
Phong.
………..
Họ càng nói càng làm Hiểu Đồng khó chịu, mặc dù họ làm vậy là vì cô
nhưng đ1o chỉ là một vết thương nhỏ nhưng những người kia phải trả
một vết thương quá lớn.
Hiểu Đồng chỉ muốn đi khỏi đây.
Điện thoại của Hiểu Đồng vang lên – là Đại Bình.
Thật ra điện thoại đối với Hiểu Đồng là một thứ xa xỉ. Nhưng vì mẹ
cô đang nằm ở bệnh viện cần liên lạc bất cứ lúc nào. Bé Đường cũng
nhờ người trông coi nên cần điện thoại để tiện cho việc liên
lạc.
Đại Bình nói gì đó qua điện thoại, Hiểu Đồng gật đầu nói:
- Đại Bình cậu chờ mình một chút, mình qua đó liền.
Hiểu Đồng toan đứng dậy thì đã bị Vĩnh Phong nắm chặt tay. Cậu nhìn
cô ra lệnh:
- Không được đi.
Hiểu Đồng vốn dĩ muốn rời khỏi đây nên đẩy tay Vĩnh Phong ra:
- Anh là gì của tôi mà ngăn cấm tôi.
- Em …- Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng ánh mắt oai oán.
- Vĩnh Phong, anh nghe đây. Có ba loại người em ghét nhất: Một là
những người hút thuốc, hai là những kẻ uống rượu, ba là những kẻ
thích đua xe. Cả ba loại người em ghét nhất anh đều hội tụ đủ. Vì
vậy giữa em và anh không thể nào có quan hệ gì cả. Em mãi mãi sẽ
không yêu anh đâu.
Nói rồi Hiểu Đồng đứng dậy bước ra cửa.
Vĩnh Phong khuôn mặt cực kì tức giận hét lớn:
- Mễ Hiểu Đồng, em nghĩ em là ai.
Nhưng Hiểu Đồng đã mở cửa và bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Chương 11: Trò chơi tình yêu
Đại Bình giới thiệu Hiểu Đồng vào làm ở một quán cà phê khá gần chỗ
cô ở. Đó là một quán cà phê sang trọng dàng cho giới thượng lưu.
Đây là quán cá phê của bác Đại Bình, nên Hiểu Đồng dễ dàng được
nhận vô. Tuy chỉ là một quán cà phê nhưng ở đây cũng bán những loại
bánh rất ngon dùng chung với cà phê càng tăng thêm hương vi.
Ở quán thường có những giai điệu nhẹ nhàng do tiếng đàn piano ru
nhẹ hồn người.
Ai biết đánh đàn cũng có thể lên dạo một bản tặng cho người mình
yêu hay tự mình hưởng thức. Cho nên quán là nơi được yêu thích của
các cặp tình nhân ưa sự lãng mạn.
Vì đây là quán cà phê cao cấp, buổi tối thường có khách đông hơn
nên lương thu nhập cũng cao hơn. Hơn nữa Đại Bình còn giúp cho Hiểu
Đồng vào làm việc bất cứ lúc nào cô thấy rảnh, lương tính theo giờ.
Vì vây Hiểu Đồng đỡ vất vả chạy tới chạy lui.
Cô rất cảm kích Đại Bình nên không từ chối mỗi khi Đại Bình tới làm
phiền. Anh chàng này được nước lấn tới. Cứ cặp kè bên cãnh Hiểu
Đồng suốt ngày.
Vì hai người học cùng lớp nên chàng ta càng có cơ hội tiếp cân Hiểu
Đồng hơn.
Hiểu Đồng tuy không từ chối nhưng cũng cho anh ta một cơ hội nào.
Đối với cô bây giờ bệnh tình của mẹ và bé Đường mới là cuộc sống
của cô.
Vĩnh Phong từ lúc Hiểu Đồng bỏ đi thì càng uống rượu nhiều hơn. Mặt
cậu cứ lầm lì ít nói, cả nhóm cũng không ai dám lên tiếng trước.
Buổi tiệc hôm đó, lúc đầu rất vui vẻ phút chốc trở nên sầu
thảm.
Thế Nam thấy Vĩnh Phong cứ nốc rượu liên hồi, chẳng mấy chốc mà đã
hết cả chai rượu. Chẳng ai hiểu được trái tim Vĩmh Phong đang đau
đớn thế nào ngoài cậu ra.
Bởi vì, ba mẫu người Hiểu Đồng ghét nhất thì Vĩnh Phong hội đủ thì
chính cậu cũng hội đủ. Chỉ khác ở mức độ ít và nhiều thôi.
Dù rằng niềm đam mê đua xe của cậu không bằng Vĩnh Phong, không có
tửu lượng bằng Vĩnh Phong, cậu cũng chỉ thình thoảng mới hút thuốc
thôi. Vậy thì có thay đổi được gì đâu. Một khi cô ấy đã ghét thì dù
nhiều hay ít cô ấy cũng sẽ ghét.
Buồn bã, cậu cũng đưa cả chai rượu lên miện uống.
Nhưng từ xưa đến giờ, Thế Nam vốn là người điềm tĩnh, cậu không
buông thả như Vĩnh Phong nên cậu uống rượu cũng rất chừng
mực.
Cả nhóm thấy Vĩnh Phong uống rượu như nước lã, lại thấy Thế Nam
người duy nhất có thể kiềm chế Vĩnh Phong cũng đang nốc rượu, cả
nhóm lắc đầu thở dài, càng không dám lên tiếng.
Quốc Bảo nhìn thấy hai người anh mà cậu kính trọng tự đày đọa bản
thân thì rất đau lòng. Trong thâm tâm rất giận Hiểu Đồng, càng giận
Đại Bình hơn. Vì Đại Bình chính là nguyên nhân gây ra sự tan vỡ
này.
Nể mặt Vĩnh Phong và Thế Nam, vả lại Hiểu Đồng là con gái. Từ xưa
dến nay tuy ăn chơi vô độ nhưng cậu và các bạn đều là những chính
nhân quân tử không bao giờ ức hiếp đàn bà con gái.
Nhưng Đại Bình thì khác, một thằng đạo đức giả. Ngoài mặt thì hiền
từ thật thà nhưng thật ra trong bụng lại ngặm một bồ dao găm.
Cậu nhất định bắt Đại Bình phải khốn khổ môt phen, huống hồ cậu vẫn
ghi hận chuyện Đại Bình giả vờ nói không biết cách liên lạc với
Hiểu Đồng dù rằng hai người học chung lớp. Hại cậu và mọi người đi
tìm mỏi mắt.
Thế Nam mặc dù để mặc cho Vĩnh Phong uống, nhưng khi thấy Vĩnh
Phong đã uống hết cả một chai rượu XO mắc nhất mà vẫn còn tiếp tục
uống thêm chai thứ hai thì không chịu nổi.
Cậu không thích thấy một Vĩnh Phong nhếch nhác như vậy chút
nào.
Thế Nam đưa tay giật lấy chai rượu trong tay Vĩnh Phong la
lớn:
- Đủ rồi. Cậu muốn chết à. Cậy càng uống nhiều chỉ càng khiến cô ấy
ghét cậu thêm thôi.
Vĩnh Phong
Đưa tay giật lại chai rượu từ trên tay Thế Nam, Vĩnh Phong bực bội
nói:
- Không cần cậu quan tâm cho mình. Cô ấy muốn ghét thì cứ để mặc kệ
cho cô ấy ghét.
Vĩnh Phong nói xong liền đưa chai rượu lên uống tiếp, nhưng lần này
Thế Nam đã hất văng chai rượu trên tay Vĩnh Phong xuống.
Xoảng …………
Chai rượu vỡ tan dưới nền gạch bông. Mọi người ai cũng kinh hãi vì
chưa bao giờ họ chứng kiến Vĩnh Phong và Thế Nam cãi nhau.
Ai cũng lo ngại sẽ có đánh nhau, lúc đó thì biết bênh ai bỏ ai bây
giờ đây. Tất cả đều là bạn tốt của nhau.
Nhưng điều mọi người lo ngại đã không xảy ra, Thế Nam đứng dậy bỏ
đi sau khi buông ra một câu:
- Nếu cậu cứ như thế thì không xứng đáng yêu cô ấy.
Thế Nam đóng sầm cửa lại bỏ đi, bỏ mặc Vĩnh Phong ngồi ôm đầu im
lặng, còn những người khác hết nhìn tới lại ngó lui.
Đã hơn một tuần lể Hiểu Đồng không gặp Vĩnh Phong rồi, anh không hề
đến tìm cô như thường lệ. Hiểu Đồng cảm thấy thật trống vắng, tuy
rằng cô thấy phiền phức khi gặp anh nhưng cô lại thích nụ cười ấm
áp mỗi khi anh nhìn cô. Nó làm cho trái tim cô run nhẹ, cảm giác
như một luồng gió mát đang lan tỏa trong trái tim cằn cỗi của
mình.
Sự nhớ nhung bắt đầu len lõi, chế ngự lí trí của Hiểu Đồng nhưng mà
chính cô là người đã đẩy anh ra xa. Bởi vậy sự nhớ nhung này mãi
mãi không có tên.
Hôm nay, Hiểu Đồng được nghỉ tiết, cô vội về nhà nấu một bữa cơm
thật ngon đem đến bệnh viện cho mẹ. Mẹ cô nhập viện đã hai tháng
nay rồi.
Khi cô đến mẹ cô vẫn còn đang ngủ, bà vẫn rất xinh đẹp. Có điều
thân hình gầy gò ốm yếu như cành liễu của bà nay càng ốm hơn. Hiểu
Đồng nhẹ nhàng đặt cà mên xuống bàn, cô rót nước ra bình cho đầy
rồi cầm bình thủy đi lấy nước khác.
Trên đường đi, Hiểu Đồng ghé qua phòng bác sĩ Nhân để hỏi han về
bệnh tình của mẹ cô.
Bác sĩ Nhân là một bác sĩ có tay nghề rất cao và được mọi người
kính trọng.
Hiểu Đồng còn nhớ cái ngày mà mẹ cô bị ngã bệnh, trong nhà không
còn tiền, càng không có gì quý giá để thế chấp, một cô bé như cô
không thể đào đâu ra số tiền lớn để làm phẩu thuật cho mẹ.
Cô đã chạy đến quỳ trước mặt các bác sĩ van xin họ cứu lấy mẹ cô,
sau này cô nhất định sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền trả nợ.
Ai cũng nhìn cô với ánh mắt thương cảm nhưng chẳng có một ai chịu
đưa tay ra giúp đỡ cho mẹ con cô. Họ chỉ nhìn cô rồi lặng lẽ bỏ
đi
Trong lúc Hiểu Đồng tuyệt vọng nhất thì bác sĩ Nhân đã chìa tay ra
trước mặt cô, ông đưa bàn tay ra giúp đỡ mẹ con cô. Suốt cuộc đời
này, Hiểu Đồng sẽ không bao giờ quên đôi bàn tay ấy.
Ca mổ của mẹ cô rất thành công nhưng vẫn chưa thể xuất viện, bệnh
viện lại không thể tiếp tục cho nợ thì bác sĩ Nhân là người đứng ra
bảo lãnh, trả hết số tiền đã nợ.
Hiểu Đồng cũng không biết số tiền đó là bao nhiêu nhưng cô luôn cố
gắng làm việc dành dụm tiền, từng đồng từng đồng lẻ, cứ mỗi tháng
cô lại cằm những đồng tiền lẽ đó đưa cho bác sĩ Nhân, ông không nói
một lời nào cả, chỉ lặng lẽ cất số tiền lẽ đó vào một phong
thư.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Hiểu Đồng kính trọng ông vô
cùng.
- Cốc … cốc …
- Mời vào – Tiếng bác sĩ Nhân vọng ra.
- Bác sĩ.
Bác sĩ Nhân đang ghi chéo gì đó, thấy cửa mở liền ngẩng đầu
lên.
- Hiểu Đồng! Là cháu à.
Hiểu Đồng gật đầu.
- Cháu tìm bác có chuyện gì à.
- Cháu muốn hỏi về bệnh tình của mẹ cháu thế nào rồi ạ.
- Bệnh tình của mẹ cháu vẫn vậy. Không chuyển biến xấu đi nhưng
cũng không thuyên giảm. Bác nghĩ nên để mẹ cháu điều trị thêm một
thời gian nữa.
- Dạ, cháu biết. Cháu cám ơn bác đã luôn giúp đỡ mẹ con cháu.
- Cháu đừng khách sáo.
- Cốc …cốc …
- Mời vào…
Hiểu Đồng và bác sĩ đều nhìn qua cửa.
Một chàng trai dáng người thanh tú, ăn bận lịch sự bước vào. Anh
mĩm cười nhìn bác sĩ:
- Con mới tham quan bệnh viện xong. Định đến đây rủ ba đi ăn cơm
cùng con.
Bác sĩ Nhân chỉ tay vào chàng thanh niên giới thiệu:
- Đây là Hữu Thiên – con trai bác. Nó mới tốt nghiệp trường Harvard
trở về. Nó sẽ là người kế nghiệp của bác.
Hiểu Đồng cúi đầu e lệ chào anh. Cô không thấy đôi mắt anh nhìn cô
phát sáng.
- Nếu bác sĩ có hẹn cháu không dám làm phiền nữa, cháu vô thăm mẹ
đây ạ.
- Ừ! Cháu đi đi.
Hiểu Đồng cáo từ ra ngoài đóng cửa lại, vẫn nghe tiếng bác sĩ Nhân
và con trai.
- Thật là một cô gái đáng yêu – Hữu Thiên nhận xét.
- Là một cô gái tốt – Bác sĩ Nhân gật đầu tán thành.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Hiểu Đồng trở về phòng bệnh, mẹ cô đã tỉnh dậy. Bà Du Cẩm nhìn thấy
con gái bước vào liền mĩm cười.
- Con đi đâu về vậy.
- Con vừa đến gặp bác sĩ Nhân để hỏi thăm về bệnh của mẹ.
- Bác sĩ Nhân nói sao?
- Bác sĩ nói mẹ nên nằm thêm một ít lâu nữa để tiện theo dõi.
Bà Du Cẩm nghe vậy liền thở dài. Vì bệnh tình nên bà đành nhập viện
chứ thật sự bà biết mỗi khi bà nằm viện thì gánh nặng gia đình lại
đỗ lên vai của Hiểu Đồng.
Lần trước dù bệnh rất nặng nhưng bà cố gắng chịu đựng, hậu quả là
khi Hiểu Đồng biết liền nổi giận đùng đùng. Từ nhỏ Hiểu Đồng tính
tình vốn nhu mì chưa bao giờ bà thấy con gái nổi giận như vậy. Bà
hiểu chỉ vì lo lắng cho mình nên Hiểu Đồng mới nổi giận, nên bà
chẳng bao giờ trách con.
- Bé Đường sao rồi.
- Bé Đường vẫn vậy ạ. Em ngoan lắm. Hôm trước còn được cô giáo
khen. Bé Đường có vẽ mộ bức tranh rất đẹp, con có đem theo cho mẹ
xem.
Hiểu Đồng lấy bức tranh được cất kĩ lưỡng trong ba lô ra. Một bức
tranh nhiều màu sắc gồm ba ba người.
Một người có mái tóc búi cao đề mẹ, một người để tóc dài để chị,
một em bé đề Đường. Bà Du Cẩm nhìn bức tranh rất xúc động.
Hiểu Đồng đến bên cạnh vỗ vai an ủi:
- Bé Đường cũng nhớ mẹ lắm. Cứ đòi con đưa đi thăm mẹ hoài. Nhưng
mà con lại không có thời gian….
- Mẹ cũng nhớ bé Đường lắm.
- Để con sắp xếp thời gian đưa bé Đường đến thăm mẹ.
- Con bận thì nhờ thím Hà đưa bé Đường đến đây thăm mẹ cũng
được.
- Dạ, vậy để con về nhờ thím ấy xem sao.
………………….
Sau khi giúp mẹ tắm rử sạch sẽ, Hiểu Đồng mới thu dọn ra về.
Hiểu Đồng từ bệnh viện đi ra, cô định đến trạm chờ xe nhưng một
chiếc xe màu xám bạc chờ tới bóp còi rồi đỗ ngay bên cạnh.
Hiểu Đồng quay lại nhìn chủ nhân chiếc xe, kính xe từ từ được hạ
xuống. Hữu Thiên ló đầu ra cười hỏi Hiểu Đồng.
- Giúp anh một chuyện được không?
Hơi ngạc nhiên một chút, Hiểu Đồng cúi đầu nhìn vào xe:
- Anh cần em giúp chuyện gì.
Hữu Thiên cười ranh ma:
- Hãy quá giang xe anh giùm.
Hiểu Đồng cũng hơi ngớ người trước câu trả lời rồi phì cười, anh
chàng này cũng lém lĩnh thật.
- Có làm phiền anh không?
Hữu Thiên làm vẻ mặt rầu rĩ:
- Đúng là phiền thật. Nếu em mà không lên xe, anh cứ đậu xe ở đây
làm cản trở giao thông thì sẽ phiền phức thật.
Hiểu Đồng bật cười trước giọng điệu của Hữu Thiên, một anh chàng
thú vị.
- Anh có nghe ba kể về bệnh của mẹ em.
Hữu Thiên nói khi Hiểu Đồng đã vào xe thắt dây an toàn, anh cho xe
chạy đi.
- Dạ cũng nhờ bác sĩ Nhân giúp đỡ nên bệnh tình của mẹ em mới khá
lên.
- Đó chỉ là chuyện nhỏ - Hữu Thiên cười nhạt – Em muốn đi
đâu.
Hiểu Đồng đọc địa chỉ quán cà phê mà cô làm thêm. Trên đường đi,
hai người trò chuyện rất vui vẻ. Cuối cùng xe dừng trước cửa tiệm
cà phê sang trọng có tên là Grantylove.
Hiểu Đồng bước xuống xe, chào Hữu Thiên rồi bước vào quán trong sự
luyến tiếc của ai đó.
Hiểu Đồng vừa bước vào quán đã đụng ngay vẻ mặt nhăn nhó của Đại
Bình. Đại Bình nhìn Hiểu Đồng dò xét:
- Cậu vừa đi đâu về.
- Có chuyện gì à? – Hiểu Đồng chưa hiểu ý của Đại Bình nên tưởng có
chuyện gì xảy ra.
- Anh ta là ai thế.
Thì ra thái độ của Đại Bình là do vậy, Hiểu Đồng khó chịu
nói:
- Anh ta là ai liên quan gì tới cậu.
Đại Bình thấy vẻ mặt nhăn nhó của Hiểu Đồng biết mình đã lỡ lời,
hốt hoảng phân bua sợ Hiểu Đồng giận.
- Mình chỉ sợ anh ta không tốt … mình chỉ vì lo lắng cho cậu.
- Được rồi, chuyện của mình không cần cậu quản. Mình đi làm việc
đây.
Hiểu Đồng nói xong liền bỏ đi vào phòng thay đồ, bỏ mặc Đại Bình
ngậm ngùi đứng đó chết lặng.
Một chàng trai đội nón lưỡi trai che kín nữa khuôn mặt ngồi ở góc
bàn phía trong quan sát Hiểu Đồng. Khi Hiểu Đồng đi vào trong thì
đứng dậy đặt tiền lên bàn rồi bỏ đi ra ngoài, trong dáng vóc thật
thanh cao, sang trọng.