Chương 3: Sự dịu dàng của em.
Người ta cho rằng hai con người vô tình gặp gỡ nhau lần đầu là ngẫu
nhiên. Lần thứ hai là hữu duyên, còn lần thứ ba là định mệnh. Định
mệnh an bày cho một chàng trai và một cô gái số phận gì? Chỉ biết
rằng giữa nam và nữ khó có thể tồn tại tình bạn. Yêu ư? Tình yêu
vốn là cơn gió thoảng.
Lần đầu tiên Vĩnh Phong trăn trở về một cô gái. Cậu đã tự hỏi bản
thân sao lại phải chú ý đến cô ấy. Đầu óc cậu bị hư hại ở chỗ nào
rồi chăng, chứ nếu không thì tại sao hình ảnh cô gái ấy cứ bao
quanh lấy cậu ngay cả trong giấc mơ. Không hiểu sao, khuôn mặt xinh
đẹp của cô cứ xuất hiện trong trí não của cậu cứ như thể nó vốn dĩ
đã tồn tại ở đó từ rất lâu. Vĩnh Phong nhớ đến nụ cười tươi tắn của
cô, nhớ đến vẻ lạnh lùng nhưng ẩn đằng sau đó là đôi mắt trong veo
hút hồn người.
Khi ánh nắng len lõi chiếu vào phòng, Vĩnh Phong mới thức dậy. Đã
hơn chín giờ sáng rồi. Vĩnh Phong uể oải bước xuống giường, đêm qua
cậu đã uống quá nhiều rượu nên bây giờ cậu vẫn còn thấy choáng
váng.
Sau khi tắm xong, Vĩnh Phong thấy đầu óc tỉnh táo hơn. Cậu bước
xuống dưới lầu thì thấy bà Mai Hoa đang ngồi chỉnh tề trong bộ ghế
salon đắt tiền và sang trọng. Bà mặc một chiếc áo kiểu màu xanh
nhạt trông bà thật sang trọng và quý phái. Vừa trông thấy Vĩnh
Phong bà hờ hững hỏi:
- Đêm qua con lại về muộn nữa à. Nghe nói hôm qua con uống rất
say.
Vĩnh Phong thả phịch toàn bộ thân mình xuống bộ ghế sang trọng và
êm dịu này, uể oải nói:
- Con chỉ uống một chút thôi. Mẹ đừng lo.
Ba Mai Hoa nghiêm nghị nhìn cậu con trai thứ của mình khuyên
răng:
- Con lo chấn chỉnh lại mình đi. Kẻo người ta nhìn vào sẽ đánh giá
không tốt về nhà chúng ta. Con phải biết tất cả mọi người đều đang
nhìn vào gia đình chúng ta từng chút một. Con không nên làm mất sĩ
diện của nhà ta.
Vĩnh Phong thở dài trả lời:
- Con biết rồi.
“Sĩ diện” – hai từ này từ nhỏ đến lớn cậu đều nghe nhắc đến nó mỗi
ngày. Vì sĩ diện mà cho dù mẹ cậu không hạnh phúc vẫn níu giữ người
đàn ông không yêu mình bên cạnh. Vì sĩ diện mà dù không muốn nhìn
mặt cậu nhưng bà vẫn luôn tỏ ra là một người hiền từ, luôn yêu
thương cậu và anh trai cậu – Vĩnh Thành. Vì sĩ diện mà bà ép anh
trai cậu phải bỏ sở thích vẽ tranh của mình để đi học đàn piano để
anh ấy có thể trình diễn trước mặt mọi người trong những bữa tiệc.
Vì sĩ diện nên bắt cậu phải tham gia những cuộc thi mà cậu rất
ghét. Haiz! Cái sĩ diện này rốt cuộc mang lại điều gì cho gia đình
cậu ngoài sự đỗ vỡ.
Vĩnh Phong vùng dậy thật nhanh bước ra khỏi nhà. Cậu chạy như điên
trên đường, cái cảm giác xé gió luôn làm cho cậu thấy thật thoải
mái. Những buồn phiền lúc nãy dường như đã tan biến. Đến một bên bờ
hồ vắng vẻ, cậu dừng lại một mình ngắm cảnh trầm lặng. Đột nhiên
cậu nhớ đến cô gái ấy, ngoài cái tên Bảo Lam ra cậu hoàn toàn không
biết chút gì về cô. Cậu vội vàng xua đuổi hình bóng cô trong tâm
trí cậu. Một gậy mà cậu đỡ cho cô vẫn còn đau nhức. Móc điện thoại
ra cậu gọi cho Thế Nam.
- Tối nay tập họp chỗ cũ lúc 9 giờ. Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc đua
dang dở hôm trước .
Cậu lên xe phóng đi. Đang đi ngang qua một khu chợ một cái bóng vụt
ra. Bất ngờ cậu vội đạp thắng, bánh xe lết vài vòng rồi mới dừng
lại. Người đó té phịch xuống đất. Cậu vội nhìn xem là kẻ điên nào
lại lao ra đầu xe của cậu như vậy. Là cô ấy. Tại sao lại là cô ấy.
Cậu bực tức la:
- Lại là cô. Cô bị điên hay sao hả. Tại sao lần nào cô cũng lao vào
xe tôi vậy hả.
Nhưng không thấy cô gái trả lời, khuôn mặt cô sợ hãi. Tưởng đâu cô
bị té đau nên cậu dịu giọng:
- Cô không sao chứ.
Nhưng thay vì trả lời cậu, cô vụt chạy đi rồi biến mất trong biển
người.
Một chút nhạt nhòa, một chút hụt hẫng, Vĩnh Phong bỏ lại xe ở bãi
đỗ. Cậu thong thả đi dạo bộ ở con đường rợp bóng cây.
Một bé gái khoảng chừng 5 tuổi, khuôn mặt đáng yêu như một con búp
bê đang ngồi bên thềm một ngôi nhà khóc. Một tên trông già dặn đi
đến bên bé giả vờ tốt bụng.
- Này cháu sao lại ngồi đây khóc. Cháu bị lạc à.
Cô bé gật đầu.
- Nhà cháu ở đâu.
Cô bé lắc đầu.
- Cháu đi theo chú đi. Chú giúp cháu đi tìm người nhà.
Nhưng cô bé lắc đầu. Nhưng tên này ngoan cố nói:
- Ngoan đi với chú. Chú mua cho cháu nhiều bánh kẹo.
Nhưng cô bé vẫn lắc đầu, nói:
- Cháu không được phép đi với người lạ. Chú là người lạ. Cháu không
đi với chú.
Tên này gầm gừ nói:
- Chủ nhà này khó lắm. Cháu ngồi đây, lát nữa người ta xua chó ra
cắn đau lắm. Đi theo chú mau.
Hắn ta nói rồi nắm tay cô bé kéo đi. Cô bé vùng vẫy thì hắn định
giơ tay đánh cô bé, nhưng Vĩnh Phong đã chụp tay hắn bóp mạnh khiến
hắn đau điếng. Vĩnh Phong hất hắn ngã ra đất nằm sóng soài.
- Cút… nếu không tao báo công an.
Tên này lồm cồm ngồi dậy bỏ chạy.
Cô bé lúc này đang ngồi khóc hu hu. Vĩnh Phong ngồi xuống bên cạnh
cô bé vỗ vỗ đầu an ủi.
- Ngoan, đừng khóc nữa. Anh đuổi người xấu đi rồi. Nói cho anh biết
nhà em ở đâu để anh đưa em về.
Cô bé lắc đầu :” Anh cũng là người lạ”.
- À đúng rồi! Anh cũng là người lạ.Hay anh chỉ đường em đi đến đồn
cảnh sát nha.
Nhưng cô bé lắc đầu ngước đôi mắt trong veo nhìn Vĩnh Phong trả
lời.
- Chị em dặn, khi bị lạc thì phải ngồi yên ở nơi dễ thấy. Để chị em
có thể tìm em dễ dàng. Nhưng em đợi ở đây đã lâu rồi nhưng vẫn chưa
thấy chị em đến.
- Có khi nào chị em đã bỏ em mà đi không.
- Không đâu, anh nói bậy, chị em thương em lắm, chị sẽ không bỏ em
đâu – Cô bé phụng phịu nói, cái má lúm đồng tiền trong đáng yêu vô
cùng.
- Vậy anh mua cái gì cho em ăn nha. Chắc em đói lắm rồi ha.
Nhưng cô bé vẫn lắc đầu.
- Chắc là chị em dặn không được nhận đồ của người lạ đúng
không?
Cô bé gật đầu.
- Được rồi! Vậy anh đi đây, em cứ ngồi chờ chị em đi.
Vĩnh Phong bỏ đi để mặc cô bé ngồi cô đơn một mình.
Lát sau cậu chở lại với hai cái bánh hamberger và hai chai nước.
Đưa cho cô bé một cái bánh nhưng cô bé vẫn lắc đầu. Vĩnh Phong đành
đặt xuống cạnh cô bé. Rồi giở cái bánh của mình ra ăn một cách ngon
lành còn tấm tắc khen:
- Ngon quá.
Cô bé ngồi kế bên cứ nuốt nước miếng thèo thuồng. Vĩnh Phong lấy
cái bánh đưa trước mặt cô bé. Không cần nghi kị gì nữa, cô bé liền
cầm lấy ăn ngấu nghiến.
- Ngon không? – Vĩnh Phong nhìn cô bé ăn ngon lành mĩm cười
hỏi.
- Dạ ngon.
- Em tên gì.
- Em tên là Hiểu Đường.
- Anh tên là Vĩnh Phong.
- Cám ơn anh Phong nhiều. Anh Phong đúng là người tốt.
- Bé Đường ngoan, ăn xong anh sẽ đưa em đi đến đồn công an, mấy chú
công an là người tốt. Chắc chị của em có dạy em rồi phải
không?
- Dạ chị em bảo các chú công an là những người chính nghĩa, luôn
bắt người xấu.
Ăn xong Vĩnh Phong dắt bé Đường đi đến đồn công an. Cô bé này cũng
dễ dụ thật, dù sao cũng chỉ là một đứa con nít. Đi ngang qua một
người bán thú nhồi bông bên đường, cô bé nhìn những con thú thèm
thuồng.
- Thích không?
Cô bé lắc đầu.
- Vậy em giúp anh mua một con em thích để anh tặng em gái
nha.
Cô bé gật đầu. Từ đầu tới lúc lại quầy bán cô bé đều không rời khỏi
con thỏ trắng có bộ lông mịn màng rất đẹp. Vĩnh Phong liền tặng cho
cô bé, nhưng cô bé không nhận. Vĩnh Phong ngồi xuống nhìn cô
bé.
- Em gọi anh là anh Phong, vậy anh là anh trai của em, em là em gái
của anh. Anh trai tặng quà cho em gái không có gì sai cả. Em cứ
nhận lấy.
Cô bé nghe vậy liền mĩm cười nhe hàm răng sún trông đáng yêu của
mình cám ơn Vĩnh Phong rồi ôm chầm lấy con thỏ.
Hai anh em đang tiếp tục đi thì phía sau vang lên tiếng kêu:
- Bé Đường!
Cả hai quay lại, một cô gái với đôi mắt đỏ hoe, mái tóc rối bời,
gương mặt đẫm mồ hôi đang đứng nhìn hai người rạng rỡ.
Là cô ấy. Lại là cô ấy.
Cô chạy đến ôm chầm lấy bé Đường, khuôn mặt xúc động, đôi má ửng
hồng, đôi mắt đọng nước nhưng lại cực kì xinh đẹp.
- Em chạy đi đâu vậy, có biết chị đi tìm em từ nãy giờ không.
Bé Đường mếu máo khóc.
- Em xin lỗi chị! Em nhớ mẹ, em muốn đi gặp mẹ.
Cô gái vội vàng vuốt ve an ủi bé Đường, cử chỉ dịu dàng khiến Vĩnh
Phong cứ ngây người nhìn.
- Chị xin lỗi bé Đường. chị bận quá nên không có thời gian dẫn em
đến thăm mẹ. Hai ngày nữa chị sẽ xin nghỉ dẫn em đi thăm mẹ
nha.
Bé Đường sung sướng gật đầu.
- Chúng ta đúng là có duyên thật. Đi đâu cũng gặp nhau – Vĩnh Phong
nói chen vào.
Mãi ló lắng cho bé Đường, cô gái không để ý thấy bên cạnh mình còn
một người nữa. Cô gái quay người lại nhìn Vĩnh Phong. Chàng trai
đứng dưới ánh mặt trời tỏa sáng, nụ cười nữa miệng đẹp mê hồn, làn
da hơi xạm trông cực kỳ quyến rũ.
Còn đang bị ảnh hưởng bởi cái nhìn trầm ấm của Vĩnh Phong cô gái
bỗng giật mình khi bé Đường lay lay cánh tay cô.
- Chị! Đây là anh Phong. Anh ấy đã giúp em đuổi kẻ xấu đi. Còn mua
bánh cho em khi em đói bụng. Chị xem anh ấy còn mua cho em con thỏ
này nè. Em rất thích nó.
Cô quay lại nhìn bé Đường.
- Bé Đường hư quá. Chị đã dặn là không được nhận đồ của người lạ
mà. Mau trả lại cho anh ấy đi.
- Nhưng anh Phong là người tốt mà, anh ấy đang định đưa em đến đồn
công an để tìm chị nữa, phải không anh Phong – Cô bé quay lại nhìn
cậu và nhận được cái gật đầu.
- Bé Đường là một em bé ngoan. Anh là bạn của chị em, cũng là anh
trai của bé Đường nên bé Đường có quyền nhận quà của anh tặng – Cậu
quay qua cô gái – Coi như chúng ta không ai nợ ai.
Cô gái nhìn cậu hồi lâu rồi miễm cưỡng đồng ý.
- Bé Đường đã cảm ơn anh Phong chưa.
- Em cảm ơn anh Phong.
- Cám ơn anh – Cô gái nói – Tôi sẽ trả tiền lại cho anh.
- Tôi không cần tiền của cô – Anh lạnh lùng nói – Tạm biệt bé
Đường.
Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi.
Đình Ân hốt hoảng chạy vào quán bar hỏi :
- Hiểu Đồng! Đã tìm thấy bé Đường rồi sao.
Hiểu Đồng gật đầu.
- Con bé muốn đi thăm mẹ mình.
- Tội nghiệp quá. Chắc là nó nhớ mẹ lắm.
- Mình định ngày mai xin nghỉ để dẫn nó đi thăm mẹ.
- Ừm! Ngày mai mình cũng xin nghỉ, mình cũng muốn đi thăm bác
gái.
Trời đã quá khuy, Hiểu Đồng bước ra khỏi quán bar Phong Trần. Từ
quán về phòng trọ của cô tương đối gần. Giờ nãy chắc là bé Đường đã
ngủ rồi. Hiểu Đồng mệt mỏi bước từng bước chân . Một bóng người
đang lồm cồm đứng dậy, anh ta như người say rượu đang bám vào thành
tường mò mẫm từng bước. Hiểu Đồng bèn tiến lại gần. Là anh ta.
Chính là Vĩnh Phong.
- Này! Anh không sao chứ. Ai đã đánh anh như vậy.
Vĩnh Phong ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng có một vệt máu nhỏ. Cậu
nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc liền gã vào cô bất tỉnh.
- Này ! Này…
Hiểu Đồng không biết phải làm sao với cậu. Nếu đưa cậu đến bệnh
viện thì sẽ phiền phức rất nhiều, nhất là thủ tục nhập viện , trong
khi bé Đường lại đang chờ cô ở nhà.
Hiểu Đường mò mẫm túi quần Vĩnh Phong lôi ra một cái điện thoại. Cô
bấm số cuộc gọi gần đây nhất, một giọng nói vang lên pha lẫn sự ồn
ào.
- Anh Vĩnh Phong tới đây mau lên. Đã bắt đầu đua rồi đó.
Tiếp theo đó là những tiếng nẹt bô và những tiếng gió hùng dũng.
Hiểu Đồng vội vàng tắt máy. Cô thở dài nhìn thân xác Vĩnh Phong
đang ngã trên người mình. Cô không thể bỏ mặc anh với cái thân thể
bầm dập như thế này được. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, cô quyết
định đưa anh về phòng trọ của mình.
Người ta nói:” Người sống thì nhẹ, người chết thì nặng”. Vĩnh Phong
cứ như một cái xác nặng nề trên vai của Hiểu Đồng. phải lao động
vất quả cả một ngày trời, bây giờ còn phải vác anh trên vai, Hiểu
Đồng đành cắn răng mà lê từng bước.
Cuối cùng cô cũng lôi được anh vào phòng trọ của mình. Cũng may,
phòng trọ của cô là ở dưới chứ nếu không chắc cô cho anh nằm lăn
lóc bên ngoài luôn quá. Vừa vào đến cửa, cả hai ngã phịch xuống
sàn, Hiểu Đồng thở hổn hển.
Nữa đêm giật mình tỉnh giấc, Vĩnh Phong thấy mình đang nằm ở một
nơi rất xa lạ. Một căn phòng nhỏ xíu nhưng ấm áp. Cả thân mình đau
đều ê ẩm nhưng dường như các vết thương đã được chùi rửa và băng bó
cẩn thận. Có những tiếng thở nhẹ.
Cậu quay lại nhìn, bắt gặp một khuôn mặt thanh tú dịu dàng. Đôi mày
cong cong, lông mi dài cong quyến rũ. Cái mũi cao rất đẹp. Cô đang
nằm ngủ rất ngon lành cách cậu chỉ một sải tay. Cô hoàn toàn khác
với lúc ban ngày. Bất chợt Vĩnh Phong đưa tay vuốt lấy mấy lọn tóc
rũ trên mặt cô rồi chìm vào giấc ngủ an lành.
Trời đã sáng, một vài tiếng động nhỏ đã đánh thức Vịnh Phong. Cậu
từ từ hé mắt ra thì thấy một đôi mắt lấp lánh như ánh sao, một
khuôm mặt nhỏ nhắn đang kề sát mặt mình. Hoảng hốt mở mắt ra, thì
ra đó là một khuôn mặt quen thuộc.
- A! Anh Phong tỉnh rồi chị ơi – Tiếng bé Đường reo lên.
Hiểu Đồng đang lui cui nấu gì đó, quay lưng lại nhìn cậu dịu dàng
hỏi:
- Dậy rồi à. Còn đau không.
- Tôi đang ở đâu.
- Phòng trọ của tôi. Đêm qua tôi thấy anh bị ngất ngoài đường vì
không tiện đưa anh đi bệnh viện nên mới đem anh về đây.
- Điện thoại của tôi đâu.
Cô hất đầu về phía chiếc bàn để đầy sách. Vĩnh Phong chụp lấy bấm
số. Rồi ngẩng đầu lên hỏi.
- Đây là đâu?
Cô đọc địa chỉ.
- Mình đây. Đến … rước mình. Ở bên ngoài đợi mình.
Khi cậu nói điện thoại xong thì bàn ăn đã được dọn.
- Trong khi chờ bạn anh đến rước, ăn chút cháo cho có sức.
- Anh Phong ăn nhiều vào cho mau khỏe. Chị em bảo anh bị kẻ xấu
đánh. Chắc là anh đau lắm.
- Bé Đường ngoan lắm. Đúng là anh bị kẻ xấu đánh.
Vừa nói Vĩnh Phong vừa liếc nhìn Hiểu Đồng, cô vờ như không nghe
thấy gì cả. Đưa cho Vĩnh Phong một chén cháo. Chỉ là một bát cháo
thị vài cọng hành, khói bóc nghi ngút mà Vĩnh Phong lại thấy ngon
vô cùng. Cậu vừa ăn vừa nhìn cô thổi từng muỗng từng muỗng đút cho
bé Đường một cách dịu dàng.
Vĩnh Phong vừa bước ra khỏi phòng trọ của Hiểu Đồng. Thế Nam đã có
mặt đợi sẵn, cậu đang ngồi trên chiếc Ferrari vàng loáng bóng. Nhìn
thấy khuôn mặt bị bầm của Vĩnh Phong, cậu giật mình hỏi:
- Cậu bị sao vậy, là tụi nào.
Vĩnh Phong quay đầu nhìn lại phòng trọ của Hiểu Đồng lần nữa, rồi
khoát vai Thế Nam.
- Chúng ta ra khỏi đây đi rồi nói.
- Vậy là bọn chúng đánh lén cậu để phục thù vụ hôm bữa à.
Thế Nam vội hỏi khi nghe Vĩnh Phong kể đầu đuôi câu chuyện khi họ
đến một quán cà phê sang trọng. Vĩnh Phong gật đầu.
- Cô ấy có biết không.
Vĩnh Phong lắc đầu.
- Sao bọn chúng lại biết cậu ở đó nhỉ?- Thế Nam tỏ vẻ nghi
ngờ.
- Chắc là bọn chúng cho người theo dõi mình. Biết mình có một mình
nên chúng kéo đến phục kích. Bọn khốn, mình cũng cho chúng một trận
nhừ tử rồi.
- Bọn chúng nhất định sẽ lại tìm đến nữa – Thế Nam ngẫm nghĩ – Vậy
cô ấy có sao không nhỉ?
- Mình sẽ làm bọn chúng tránh xa cô ấy.
- Mình giúp cậu.
Cả hai bậc cười haha. Tự nhiên biến mình thành hai chàng hiệp sĩ
cho một cô gái xa lạ. Chỉ biết mỗi cái tên: Bảo Lam.
Vừa bước chân vào quán, Hiểu Đồng liếc nhìn khắp nơi. Quán bar
Phong Trần vốn là nơi ăn chơi cao cấp nhất của thành phố. Nhưng nó
chỉ nhộn nhịp khi mặt trăng lên cao. Anh chàng DJ đang mở một một
bài hát trữ tình lãng mãn.
Thay đồ xong, Đình Khiêm đã bảo Hiểu Đồng bưng rượu đến phục vụ cho
bàn đặc biệt. Vĩnh Phong và các bạn của anh đã có mặt ở đó từ lúc
nào, bên cạnh mỗi người là những cô gái xinh đẹp, trang điểm lòe
loẹt, sặc mùi nước hoa. Giọng nói ỏng ẹo:
- Mấy anh xấu lắm nha. Lâu lắm rồi mới gọi điện cho tụi em, tụi em
chờ điện thoại của mấy anh đến không ngủ được.
Vừa nghe giọng điệu, Hiểu Đồng biết các nàng này đều là những kiều
nữ chuyên săn tiền của các đại gia, mà mấy anh chàng này đều là
những đại gia ăn bám. Cô vốn không ưng kiểu lẳng lơ như vậy càng
khinh miệt bọn đàn ông bỏ tiền ra chà đạp thân thể người
khác.
Cô đem rượu đến trước mặt họ, giọng lạnh lùng.
- Rượu của các anh đây.
Cô vội vàng lui gót mà không nhìn họ lấy một lần. Cô không hề thấy
ánh mắt đau khổ của hai chàng trai sau lưng mình. Họ buộc phải lựa
chọn như vậy vì sự an toàn của cô.
Anh chàng barterner từ ngoài cửa chạy vào ôm chầm lấy Hiểu Đồng.
Quá bất ngờ, Hiểu Đồng chỉ còn cách đưa hai tay lên mà thôi. Cô từ
từ gỡ tay anh chàng barterner ra, nếu cô mà gỡ chậm một chút thì
chắc chắn anh chàng này sẽ ăn ngay hai cú đấm đang nắm chặt với ánh
nhìn giận dữ.
Anh ta nói gì đó, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu. Anh ta có vẻ như đang
cầu xin nhưng cô vẫn lắc đầu. Anh chàng Đình Khiêm từ sau đi đến
kéo tay Hiểu Đồng đi đến một góc khuất. Anh ta nói gì đó, vẻ mặt
của Hiểu Đồng thoáng buồn rồi cô lặng lẽ gật đầu. Đình Khiêm ôm
chầm lấy cô mừng rỡ. Hiểu Đồng bước đến trước mặt anh chàng
barterner chậm rãi gật đầu. Anh chàng barterner sung sướng reo lên,
còn hôn lên má cô một cái.
Bốp ….
Chiếc ly rượu xinh đẹp trong suốt văng gần chỗ họ vỡ tan. Hiểu Đồng
quay lại nhìn về phía nơi xuất phát. Cô bắt gặp ánh mắt giận dữ của
Vĩnh Phong, nhưng cô phớt lờ nó rồi bỏ đi dọn dẹp. Vì chưa đông
khách nên tiếng vỡ cũng không làm kinh động đến ai.
Lát sau Hiểu Đồng đang dọn dẹp chiếc bàn bên cạnh bàn Vĩnh Phong,
thì Đình Ân đến bên cạnh hỏi:
- Cậu nhận lời làm bạn gái của anh Tuấn rồi à.
- Ừm.
- Vậy cậu phải đến gặp ba má anh ấy rồi.
- Biết sao được, con dâu trước sau gì cũng phải ra mắt ba mẹ chồng
thôi.
- Cậu có sợ không.
- Có gì mà sợ, chỉ là… - Cô thở dài – chỉ là thịnh tình khó
bước.
Những lời vừa nói cứ như những nhát dao cứa từng cái từng cái vào
trái tim của Vịnh Phong. Cậu đẩy mạnh nàng kiểu nữ đang ôm bám lấy
cậu ra rồi bỏ đi trong sự ngạc nhiên của các bạn.
Hiểu Đồng vừa về đến cửa nhà thì thấy một bóng đen đang ngồi đang
ngồi bó gối đầu gục xuống ngồi trước cửa nhà cô.
- Này! Anh không sao chứ.
Một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô. Người đó từ từ ngẩng đầu lên
nhìn cô rồi lại gục xục xuống.
- Vĩnh Phong! Anh không sao chứ.
Vĩnh Phong, lần đầu tiên nghe cô gọi tên mình, một cảm giác ngọt
ngào đang chảy trong tim cậu. Kéo cô đến lại gần mình hơn, anh đặt
môi mình lên môi cô. Một sự run rẩy xuất hiện, đôi môi cô thật mềm
mại, khiến Vĩnh Phong cứ muốn chiếm lĩnh nó mãi mãi.
Cô đẩy mạnh anh ra, giận dữ nói:
- Anh say rồi. Mau về nhà đi.
Cô vội mở cửa vào nhà đóng sầm cửa lại. Còn lại một mình Vĩnh Phong
cười một cách điên dại.
Hôm sau, quán bar bỗnh nhiên trấn động khi một cặp nam nữ thanh tú
bước vào. Chàng trai có vẻ đẹp trắng trẻo, nụ cười ranh ma. Nhưng
anh chỉ làm nền cho cô gái đi bên cạnh mình. Cô mặc một chiếc váy
ren xanh cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen dài óng ả xã trên đôi vai.
Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng toát lên vẻ đẹp mê hồn, cử chỉ
dịu dàng. Không chỉ các chàng trai mà các cô gái cũng phải ngẩn
người nhìn ngắm.
Các cô gái tiếp viêm bao quay lấy họ.
- Oa … hai người này bắt đầu có gian tình từ khi nào. Khai ra
mau.
- Gì mà gian tình. Bọn này đã đường đường chính chi1nhra mắt cha mẹ
rồi chứ bộ.
Cả đám ồ lên trêu ghẹo hai người. Hiểu Đồng chỉ cười nhẹ rồi bỏ vào
trong thay đồ.
Hôm nay chỉ có một mình Vĩnh Phong đến. Cậu ngồi nhìn khuôn mặt hớn
hở của anh chàng barterner mà tức giận. Cầu uống liền hai chai rượu
mạnh. Lảo đảo đi vào tolet, Vĩnh Phong vừa bước vào bắt gặp một
cảnh tượng bất ngờ. Anh chàng Đình Khiêm đang ôm hôn say đắm anh
chàng barterner.
Thấy có người bước vào , hai anh chàng vội vàng buông nhau ra,
ngượng ngùng bỏ ra ngoài. Cơn buồn nôn ập đến, Vĩnh Phong vội vàng
lao vào phòng vệ sinh. Đang rửa mặt, một chiếc khăn tay chìa đến
trước mặt Vĩnh Phong. Bàn tay mềm mại vỗ vào lưng khiến cậu thấy dễ
chịu hơn.
- Anh không sao chứ.
Vĩnh Phong không trả lời.
- Vậy tôi ra ngoài trước đây.
Nhưng Vĩnh Phong đã giữ tay cô lại.
- Em và hai anh chàng kia là sao vậy.
Cô hất tay anh ra:
- Liên quan gì tới anh.
Nhưng Vĩnh Phong kéo cô đến trước mặt mình. Cậu nhìn sâu vào trong
đôi mắt cô, một đôi mắt trong veo, dịu dàng hỏi, hơi thở thơm mùi
rượu của cậu phả trên mặt cô.
- Hãy nói cho anh biết. Anh không muốn hiểu lầm quan hệ giữ em và
hai anh chàng kia thêm nữa.
Hiểu Đồng bị cuốn hút bở đôi mắt nồng ấm đầy quyến rũ của Vĩnh
Phong. Cô như muốn lao vào nó, nhưng lí trí đã chặn cô lại. Cô vội
vào đẩy Vĩnh Phong ra xa và quay mặt đi. Ngập ngừng một lát, cô
nói:
- Anh Tuấn và anh Đình Khiêm, hai người họ…
- Anh biết, anh vừa bắt gặp họ …
- Ba mẹ anh Tuấn ở dưới quê lên muốn anh ấy phải cưới vợ. Anh ấy
đành nhờ em giả làm bạn gái cho ba mẹ anh ấy yên lòng.
Hiểu Đồng cũng không hiểu tại sao mình phải giải thích cho anh
nghe. Cô vội vàng bước nhanh ra khỏi tolet trước khi Vĩnh Phong nói
thêm điều gì đó.
Chương 4: Mây trôi bềnh bồng
Hiểu Đồng vừa bước ra ngoài thì đã nghe tiếng của Đình Ân.
- Giám đốc Vương! Xin ông bỏ tay ra.
Nhưng dù Đình Ân nói thế nào lão dê già này vẫn không chịu buông
tay cô ra. Hắn ta cười một cách nham nhở còn đưa tay chạm vào ngực
của Đình Ân. Khuôn mặt Đình Ân như muốn khóc khi đẩy tay hắn ra. Cô
ra sức vùng vẫy nhưng không được.
Hiểu Đồng tức giận liền chạy đến giáng một bạt tay thiệt mạnh vào
mặt lão. Nhân lúc lão còn sững sờ Đình Ân vội vàng rút tay ra. Cái
lão này rõ ràng là giả vờ say rượu để giờ trò tồi bại. Những tiếp
viên nữ ở đây ai cũng từng bị lão sàm sỡ ít nhất một lần.
Lão tức giận đứng dậy, định giơ nấm đấm về phía cô nhưng một bàn
tay đã chụp lấy tay lão. Chính là Thế Nam, cậu và các bạn vừa đến,
kịp thời ngăn chặn cú đấm về phía Hiểu Đồng.
Giám đốc Vương tức giận mắng Thế Nam:
- Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của ông.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ mặt của Thế Nam liền vội cười cầu
hòa.
- Tưởng ai! Hóa ra là cậu Thế Nam. Hôm nay cậu có hứng thú đến đây
chơi thì mời cậu cùng ngồi vào bàn.
Nhưng Thế Nam chỉ nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Không cần! Rượu của giám đốc Vương tôi nào dám uống. Uống vào chỉ
sợ lại bị xem là tên háo sắc thì khổ.
Giám đốc Vương tái mặt.
Thế Nam nhìn Hiểu Đồng mĩm cười rồi nói với giám đốc Vương:
- Tôi có bạn, tôi đi trước đây.
Cậu quay sang dịu dàng hỏi Đình Ân:
- Em không sao chứ.
Đình Ân lắc đầu. Thế Nam gật đầu lại đưa mắt nhìn Hiểu Đồng lần
nữa. Hiểu Đồng bối rối trước cái nhìn của Thế Nam, cô vội vàng cụp
mắt xuống lẩn tránh.
Khi Thế Nam vừa đi khỏi, Hiểu Đồng và Đình Ân liếc nhìn lão giám
đốc Vương một cái khinh miệt và định quay lưng bước đi thì ….
Choảng ….
Hai chai rượu trên bàn của lão dê bị rơi xuống đất vỡ toang.
Tất cả mọi người đếu quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên lão giám đốc
vương hét lên.
- Các cô làm vậy là sao. Gọi giám đốc các người ra đây cho
tôi.
Đình Khiêm từ trong đang chạy ra vội có mặt hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Anh xem. Chẳng qua là do tôi say rượu sơ ý quơ tay đụng trúng
ngực của cô ta đã phải hứng chịu một cái tác thì thôi đi. Nào ngờ
các cô ấy còn đập vỡ hai chai rượu đắt tiền của tôi – Gíam đốc
Vương giả bộ hiền từ nói.
Đình Ân tức giận mắng:
- Ông già kia! Sao lại mở to mắt mà nói dối như thế chứ. Bọn tôi
làm vỡ chai rượu của ông hồi nào.
- Anh xem, các cô ấy còn dám mắng tôi nữa kia đấy.
Đình Khiêm vội quắt mắt ra hiệu cho Đình Ân im lặng. Rồi anh nhỏ
nhẹ giọng nịnh nọt:
- Gíam đốc Vương, ông người lớn chấp tội chi tụi em út. Xin ông bỏ
qua cho.
- Không được. Mau gọi giám đốc các anh ra đây cho tôi. Nếu không
tôi làm ầm lên cho các anh xem.
Năn nỉ mãi chẳng được, Đình Khiêm vội đi mời lão béo đến.
Lão béo vừa đến, các nhân viên sợ hãi không dám đứng lại nhìn, mỗi
người lại lo việc của mình.
- Giám đốc Vương! Chẳng hay có chuyện gì làm ông bực tức dữ
vậy.
- Ông nói đi! Xưa nay tôi vẫn hay ra vào quán của ông. Những thứ
chúng tôi gọi toàn là đồ mắc tiền, rượu chúng tôi uống đều là loại
rượu tốt nhất đúng không?
- Vâng … giám đốc Vương nói rất đúng – Lão béo khúm múm nịnh
nọt.
- Tôi còn giới thiệu rất nhiều bạn làm ăn đến ủng hộ quán của ông.
Bao nhiêu năm nay, chúng tôi đã mang biết bao nhiêu lợi lộc đến cho
quán của ông. Vậy mà tại sao nhân viên của ông lại dám đối xử với
tôi như vậy.
Lão béo chà chà hai bàn tay vẻ hối lỗi:
- Là nhân viên của tôi sai. Tôi sẽ kêu họ xin lỗi ông.
Nói xong lão quắt mắt nhìn Hiểu Đồng và Đình Ân quát:
- Còn không mau xin lỗi giám đốc Vương đi.
Nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nhìn lão béo, cô nghiêm nghị nói:
- Muốn chúng tôi xin lỗi trừ khi ông ta xin lỗi trước.
- Đúng vậy – Đình Ân lên tiếng ủng hộ.
- Hai đứa đừng ngang bướng nữa. Mau xin lỗi đi… - Đình Khiêm khuyên
can.
Nhưng Hiểu Đồng đã quay mặt đi, Đình Ân cũng không chịu nói.
Lão béo tức giận nói lớn:
- Nếu các cô không chịu xin lỗi thì bắt đầu từ hôm nay các cô bị
thôi việc. Mau đến chỗ thu ngân lĩnh lương tháng này rồi cút đi cho
tôi.
- Đi thì đi. Bọn tôi cũng chẳng ham muốn làm việc ở đây đâu.
Nói rồi, Đình Ân kéo tay Hiểu Đồng bỏ đi nhưng Hiểu Đồng đã giữ cô
lại.
- Chúng ta không thể đi được.
Đình Ân ngạc nhiên trước câu nói của Hiểu Đồng. Chẳng phải Hiểu
Đồng luôn muốn nghỉ việc nhưng cô sợ lão béo sẽ tìm cách trừ bớt
tiền lương của mình. Nên từ trước tới giờ Hiểu Đồng luôn chờ đến
lúc lão béo đuổi việc cô thì cô có thể lấy đầy đủ tiền công của
mình. Đây chẳng phải là cơ hội tốt hay sao?
- Cậu sao vậy. Chẳng phải lâu nay cậu muốn lão béo đuổi việc mình
hay sao. Sao bây giờ cậu lại không đi.
- Đi, mình nhất định sẽ đi. Nhưng không phải đi theo cách như vầy.
Nếu chúng ta đi chỉ làm cho thứ người xấu xa đó càng đắc chí mà
thôi.
- Tôi đã nói là tôi đuổi việc hai cô rồi mà – Lão béo trừng mắt
nhìn hai người.
- Giám đốc Giang – Tên của lão béo - Ông quên rồi. Chúng ta đã có
ký hợp đồng với nhau. Trong hợp đồng nói rằng ông có quyền đuổi tôi
đi khi tôi sai phạm nhưng nếu tôi không làm gì sai mà ông lại đuổi
việc thì ông phải đền bù tiền lương trong một năm cho bọn tôi. Vậy
bây giờ ông muốn tôi bị đuổi việc hay là tiếp tục làm.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Hiểu Đồng mĩm cười nhìn vẻ chết đứng của lão béo.
Haha… ngày đầu tiên nhìn thấy Hiểu Đồng và Đình Ân, lão béo khoái
chí lắm vội vàng ký hợp đồng với hai cô mà không xem xét kỹ
lại.
- Thôi được rồi, giám đốc Giang, họ không muốn xin lỗi thì thôi.
Coi như tôi người lớn không chấp kẻ nhỏ - Lão dê già làm vẻ không
chấp nói.
- Giám đốc Vương, thật là đại nhân đại lượng.
Đình Khiêm thấy giám đốc Vương bỏ qua cũng mừng rỡ, vôi thay mặt
hai người cám ơn.
Lão dê già tiếp tục ra vẻ tốt bụng rồi gian xảo mà nói:
- Chuyện hai cô ấy không xin lỗi thì thôi bỏ qua đi. Nhưng mà giám
đốc Giang, hai chai rượu này – Ông ta chỉ tay xuống đất – là hai
chai rượu tôi mới kêu. Chưa uống giọt nào thì đã bị hai cô ấy hất
đổ xuống đất. Ông nói xem tôi phải làm sao.
- Tôi sẽ sai người lấy cho ngài chai rượu khác.
- Vậy đâu có được. Hai chai rượu tôi gọi là loại mắc tiền nhất, một
chai trị giá trên trăm triệu. Bây giờ ông chịu lỗ hay là tôi phải
chịu lỗ đây.
- Cái gì mà chai rượu hơn trăm triệu chứ. Rõ ràng là hai chai rượu
này chỉ có hơn ba mươi triệu. Vậy mà ông lại dám nói …
Đình Ân tức giận la lên nhưng cô chưa kịp nói xong thì bị tiếng nói
ồn ồn của lão dê già lấn át.
- Này cô bé, cô không phải là người sành rượu thì làm sao biết được
giá trị chai rượu của tôi chứ. Rõ ràng là chai rượu của tôi khác
với những chai rượu thường khác. Có thể nó sẽ giống ở hình dạng
chai nhưng mùi vị và nồng độ hoàn toàn khác. Phải vậy không giám
đốc Giang.
Gã cười đểu nhìn giám đốc Giang:
- Ông nói xem chai rượu ông bán cho tôi đáng giá hơn trăm triệu
không. Hay là quán ông chỉ toàn bán rượu rẻ tiền. Ồ nếu vậy thì sau
này ông đừng hòng tôi và các bạn của tôi ghé đến đây nữa.
Giám đốc Giang vội vàng hùa theo để lấy lòng lão dê già:
- Tất nhiên là rượu chúng tôi toàn là rượu ngon lâu năm. Mỗi chai
đáng giá hơn trăm triệu.
Hiểu Đồng tức giận hết nhìn lão béo đến lão dê già. Hóa ra lão giám
đốc vương đặp vỡ chai rượu là có ý đồ mà. Chắc chắn hắn vẫn còn ghi
nhớ chuyện lần trước, hắn cố tình sàm sỡ Đình Ân để cô phải đến
giúp rồi đập vỡ hai chai rượu để bắt vạ cô đây mà. Đáng giận nhất
là lão béo lại hùa theo hắn.
- Vậy có phải hai người đó phải trả cho tôi hơn hai trăm triệu
không.
- Đúng là như vậy. Nên trả lắm, nên trả lắm – Lão béo gật đầu đồng
ý.
- Trước khi ông muốn bắt đền thì e là danh tiếng của ông sẽ không
được tốt lắm đâu. Bọn tôi có thể kiện ông về tội sàm sỡ - Hiểu Đồng
quả quyết nói.
Cô nắm chặt đôi tay đang run của Đình Ân. Cô không phải là kẻ ngốc
mà không hiểu rằng có kiện tôi lão cũng chỉ bằng không. Người không
có tiền, có quyền như cô thì khó đứng vững trong cái xã hội đầy rẫy
đồng tiền. Nhưng đã đến nước này thì cô nhất định phải ở thể chủ
động trước nếu không thì hoàn toàn không còn một con đường lui nào
mà sa chân vào cái bẫy của lão.
- Kiện tôi – Lão dê già cười điểu – Cô cứ đi kiện, tôi nhất định sẽ
đi hầu. Chỉ sợ càng thiệt thòi hơn cho cô. Cô hỏi xem có ai dám
đứng ra làm chứng là tôi sàm sỡ bạn cô hay không.
- Ông … - Hiểu Đồng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng ai sám lên
tiếng bên vực cho cô cả, mọi người đều né tránh ánh nhìn của
cô.
- Nếu cô ngoan ngoãn hậu hạ tôi một đem tôi sẽ xóa nợ cho cô và bạn
cô.
Hắn ta vừa nói vừa đưa tay vuốt ve làn da trắng mịn màng của cô.
Hiểu Đồng quay mặt đi chỗ khác né tránh bàn tay dơ bẩn của hắn
ta.
Thế Nam cảm thấy máu nóng dồn lên hết trên đầu, cậu đứng lên đi đến
định cho lão Vương một trận nhưng đã có một người đến trước
cậu.
Vĩnh Phong vừa từ tolet ra đã chứng kiến mọi việc, nhưng cậu chỉ
đứng khoanh tay dựa tường xem cô nàng này sẽ giải quyết lão giám
đốc Vương thế nào. Nhưng hóa ra cô nhóc này chỉ khoát được khuôn
mặt lạnh lùng chứ chưa hẳn đã nắm bắt được cuộc đời này. Đối phó
với một gã vừa gian xảo, vừa lõi đòi như hắn cô quả thực vẫn còn
trẻ người non dạ lắm.
Vĩnh Phong phì cười nhìn vẻ mặt tức giận đáng yêu của cô. Xem ra
cậu phải giúp đỡ cô một chút mới được.
Cậu bước đến bên Hiểu Đồng, choàng tay qua eo cô kéo sát vào người
cậu.
- Chào giám đốc Vương. Chẳng hay người yêu tôi đã đắt tôi gì với
ông vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vĩnh Phong và Hiểu Đồng.
Thật không ngờ , cô tiếp viên này lại là bạn gái của cậu chủ tập
đoàn đa quốc gia này.
Mấy cô gái đi theo chỉ để được nhìn ngắm Vĩnh Phong không khỏi buồn
lòng khi nghe cậu nói. Họ vừa nhìn Hiểu Đồng bằng ánh mắt căm ghét
nhưng đồng thởi cũng ngưỡng mộ.
Còn các anh chàng thì cho rằng họ đúng là một cặp trai tài gái
sắc.
Cả Đình Ân và Đình Khiêm cũng sửng sốt nhìn hai người. Bắt đầu từ
khi nào mà hai người đã có mối quan hệ thân thiết đó.
Lão béo và lão dê già càng ngạc nhiên hơn.
- Anh … - Hiểu Đồng ngước mặt nhìn Vĩnh Phong, khuôn mặt anh thật
đẹp. Cái chóp mũi cao thanh tú, đối mắt sáng thật thu hút nhưng đã
bị nụ hôn của Vĩnh Phong chặn lại.
Nụ hôn phớt nhẹ trên đôi môi, nhưng cũng khiến Hiểu Đồng run lên,
so với nụ hôn bạo lực hôm trước thì nụ hôn này thật lãng mãn, nhẹ
nhàng và cuốn hút.
Khi Vĩnh Phong buông cô ra, cả thân người Hiểu Đồng gần như đứng
không vững, nếu không có cậu dìu cô thì chắc là cô đã ngã mất rồi.
Vĩnh Phong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên nhìn xoáy vào mắt cô.
- Em yêu! Đừng giận nữa. Anh với Giám đốc Vương đây là chỗ thân
thiết, em đừng gây khó dễ cho ông ấy. Nếu em muốn đập thì cứ đến
kho rượu nhà anh, ở đó loại rượu nào cũng có, em thích đập bao
nhiêu thì đập.
Giám đốc Vương từ trước đến giờ vẫn biết cậu chủ Vĩnh Phong này là
một tay anh chơi nhưng chưa từng nghe nói cậu quan hệ với bất kỳ cô
gái nào. Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngất trời còn chưa đến gần
cậu được một bước, vậy mà hôm nay lại công khai trước mặt bao nhiêu
người thế này. Cô gái đó quả là đáng sợ. Không thể đắt tội được,
sao này lão còn phải nhờ vả tập đoàn nhiều.
Lão giả bộ xởi lởi:
- Ây da, cậu Vĩnh Phong. Thật tình tôi không biết cô ấy là bạn gái
cậu. Chỉ là hiểu lầm thôi. Hiểu Lầm thôi.
- Không được! Bạn gái tôi đã làm vỡ chai rượu của ông, tôi phải đền
lại cho ông mới hợp tình – Vĩnh Phong vừa nói vừa kéo Hiểu Đồng sát
vào người cậu. Cô đang tìm cách tránh khỏi cái choàng tay của
cậu.
- Không đáng giá bao nhiêu đâu. Cậu không cần để ý tới đâu. Cậu cứ
chơi vui vẻ, đừng để ý đến tôi làm gì.
- Thôi được, vậy tôi không khách sáo. Hôm nào ông đến nhà, tôi sẽ
biếu ông hai chai rượu quý gọi là đền bù tổn thất.
- Không cần, không cần.
Vĩnh Phong quay sang giám đốc Giang.
- Hôm nay có thể để bạn gái của tôi đến bàn của tôi ngồi chơi hay
không?
- Dạ! Cậu cứ việc dẫn cô ấy đến bàn ngồi ạ. Cần gì cứ việc gọi
tôi.
- Mình đi thôi em yêu – Vĩnh Phong vẫn ôm lấy Hiểu Đồng dẫn cô đến
bàn của mình.
Nhưng Hiểu Đồng định vùng thoát khỏi tay cậu thì khuôn mặt của Vĩnh
Phong đã kề sát tai cô thì thầm, mang hơi thở ấm nóng của cậu phả
vào tai cô.
- Nếu cô không muốn giám đốc Vương nghi ngờ thì cứ im lặng đi theo
anh.
Hiểu Đồng miễn cưỡng để anh ta ôm chặt, cùng đi về phía các
bạn.
Chẳng hiểu vô tình hay sắp đặt mà Hiểu Đồng lại ngồi giữa Vĩnh
Phong và Thế Nam.
Hiểu Đồng chần chừ ngồi xuống nhưng Vĩnh Phong đã ra lệnh.
- Ngồi xuống đi. Chắc cô không muốn giám đốc vương nghi ngờ
chứ.
Hiểu Đồng miễn cưỡng ngồi xuống nhưng mà…chiếc váy của cô, bình
thường trên đầu gối mấy phân nhưng khi ngồi xuống lại bị kéo cao
lên mấy chục phân khiến cô thấy ngượng vô cùng. Hai tay cô cứ nắm
vạt trước ra sức kéo cho nó phủ xuống gối.
Thế Nam hiểu ý liền cởi áo khoát ra phủ lên chân cô làm cô rất cảm
động.
- Đại ca Phong nhà ta đúng là bản lĩnh. Phen này giám đốc Vương mất
cả chì lẫn chài. Haha…
- Chỉ một đòn đủ hạ nock out lão .
Một người trong lúc vui vẻ, châm thuốc hút. Hiểu Đồng liền bị khói
hút làm ho sặc sụa.
- Tắc thuốc đi – Vĩnh Phong giựt lấy đếu thuốc và dụi đi – Cô ấy
không chịu được khói thuốc. Em uống gì.
Nhưng cô lắc đầu. Nhưng Vĩnh Phong đã đưa tay lên gọi phục vụ. Một
anh chàng chạy đến.
- Nói với anh chàng baterner làm cho cô ấy loại nước mà cô ấy thích
uống, không được có chất cồn nào hết.
Anh chàng bồi bàn liếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi đi đến
quầy.
Hiểu Đồng quay lại nhìn Vĩnh Phong nhưng không nói gì.
Lát sau một, một ly nước cam được mang đến trước mặt cô.
- Em còn trẻ con hay sao mà lại uống nước cam – Vĩnh Phong trêu
cô.
Hiểu Đồng bực bội cãi lại:
- Bộ người lớn là không được uống nước hay sao.
Thế Nam sợ lại xảy ra một cuộc khẩu chiến nữa nên vội cầu
hòa.
- Nước cam tốt cho sức khỏe mà.
Vừa nói, Thế Nam vừa đưa tay khuấy đều ly nước cam giùm cô. Rồi
quay sang Vĩnh Phong trách:
- Cậu đừng trêu cô ấy nữa. Cậu không thấy mặt cô ấy bị cậu hôn đến
giờ vẫn còn đỏ sao.
Cả bọn ồ lên cười khiếnHiểu Đồng ngượng chín cả người.
Vĩnh Phong đưa chai rượu lên môi nở nụ cười đắc chí.
Chờ cho giám đốc Vương ra về, Hiểu Đồng liền hất cánh tay của Vĩnh
Phong, nãy giờ vẫn khoát trên người cô xuống. Đứng bật dậy, nhưng
lại lão đão ngã lên người của Vĩnh Phong. Thì ra chân cô từ nãy giờ
bất động nên bị tê, khiến cô không thể đứng vững.
Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng nhìn gương mặt luống cuống của cô thì
lại trêu:
- Không phải em vì nụ hôn lúc nãy mà tự nguyện ngã vào lòng anh đấy
chứ.
Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt cô đẩy mạnh anh ra rồi đứng dậy. Cô bước
vội ra ngoài.
- Nụ hôn lúc nãy coi như tôi trả nợ anh đã giúp tôi. Từ nay tôi và
anh không ai nợ ai.
- Nụ hôn lúc nãy đã trả hết nợ, vậy thì anh lời rồi.
Cả đám lại cười khúc khích khuyến Hiểu Đồng càng thấy ngượng. Cô bỏ
đi đến quầy ngồi, bước đi hơi khập khểnh.
Đình Ân đến bên cạnh hỏi:
- Lại bị tê nữa à.
Cô gật đầu, nhăn mặt đấm đấm trên cái chân bị tê của mình.
Chương 5: Trở về mái nhà xưa.
Sáng sớm cả bọn đã tụ tập tại hồ bơi của khách sạn Vạn Thành. Một
khách sạn sang trọng và đẳng cấp bậc nhất của thành phố. Trong
không khí nóng bức thì hồ bơi với làn nước mát và trong xanh sẽ làm
bầu không khí dễ chịu và là nơi tụ tập lí tưởng của đám thanh niên
giàu tiền lắm của.
Những cô gái có thân hình gợi cảm diện trên người những bộ bikimi
sắc màu rực rỡ. Họ cố tình lượn qua lượn lại trước một dãy ghế, cố
gắng thu hút sự chú ý của một chàng trai có gương mặt cực kì khôi
ngô.
Thân hình rắn chắc, vạm vỡ, làn da rám nắng, mái tóc bềnh bềnh gợi
cảm. Cậu nằm trên chiếc ghế trắng dài càng khiến cậu nổi bậc hơn
trước đám đông, nhưng cậu lại thờ ơ trước những thân hình gợi cảm
kia.
Một chàng trai khác, cũng mang trên người một thân hình quyến rũ,
cậu bước đi chầm chậm, phong thái ung dung nhẹ nhàng khiến các cô
gái phải rộ lên.
- Sáng nay mình gọi điện đến tìm cậu. Người giúp việc nói cậu đã
dọn ra khỏi nhà rồi.
Thế Nam bước đến cái ghế trống bên cạnh ghế của Vĩnh Phong.
- Ừ! Mình dọn ra khỏi nhà rồi. Dù gì mình có về nhà đó hay không
cũng vậy thôi.
- Anh Thế Nam! Sao giờ này anh mới tới – Thằng nhóc mặt búng ra sữa
trong nhóm từ trên hồ bơi đi lên.
- Quốc Bảo! Em đến hồi nào vậy – Thế Nam mĩm cười chào.
- Em đến từ hồi sáng đến giờ. Em vừa gọi nước, anh xuống bơi một
vòng cho mát rồi lên.
- Để lát nữa đi.
Vừa lúc đó, một anh chàng trạc tuổi Quốc Bảo, đeo một cặp kính cận,
khoát một cái khăn tắm trên vai, vẻ khù khờ bước đến.
- Hôm nay chán quá, để em bày một trò vui vậy – Quốc Bảo nhìn anh
chàng kia cười ranh ma.
Nói rồi cậu đi đến vỗ vai chàng trai đó.
- Chào Đại Bình! Cậu cũng đến đây bơi nữa à.
Anh chàng Đại Bình có vẻ rụt rè, nhút nhát, sợ sệt nói:
- Không, mình … mình đến đây học bơi.
- Bơi thì có gì phải học. Cứ nhảy xuống đó uống vài ngụm nước là
biết bơi ngay ấy mà. Mình giúp cậu xuống hồ.
Quốc Bảo vừa nói vừa đẩy vai Đại Bình đi đến gần hồ bơi. Đại Bình
sợ hãi lo lớn.
- Đừng mà, đừng mà. Mình chưa biết bơi.
Vẻ sợ hãi lúng túng của Đại Bình đã trở thành trò cười cho tất cả
mọi người ở đó.
- Được rồi, bình tĩnh đi. Mình sẽ không xô cậu xuống hồ đâu – Quốc
Bảo vỗ vai trấn an Đại Bình – Nhưng thay vào đó …
Vừa nói xong, Quốc Bảo nhanh tay gỡ mắt kính trên mặt của Đại Bình
xuống.
- Nghe nói cậu bị cận thị nặng mà phải không vậy thì không có kính
cậu sẽ không thấy gì phải không?
- Trả kính lại đây cho tôi – Đại Bình tức giận hét lớn.
- Trả thì trả, chụp lấy nè – Quốc Bình liền quăng cái kính đi,
nhưng không phải trả cho Đại Bình mà là văng xuống giữa hồ.
- Đến lấy lại đi – Quốc Bảo xô Đại Bình vào một cô gái đang mặc
bikini trước mặt cậu.
- Nè làm gì vậy, đừng giả bộ không thấy gì để giở trò sàm sỡ
nha.
Cô gái giơ tay tát vào mặt Đại Bình một cái khiến mọi cười cười rầm
rộ.
Thế Nam và Vĩnh Phong ngồi xem, tuy cũng thấy có một chút quá đáng
nhưng lại không lên tiếng can ngăn.
- Mau xuống dưới hồ tìm kính mau lên – Một anh chàng nào đó đẩy Đại
Bình về phía hồ.
Cạch …
Bùm …
Một khay nước được đặt xuống vội vã trên bàn cạnh ghế Vĩnh Phong,
một thân hình lao nhanh xuống hồ bơi. Bơi ra giữa hồ, nhặt cái kính
đang nằm chơ vơ ở đó của Đại Bình lên và bơi vào.
Một cô gái với mái tóc ướt nhẹp đang rũ nước, cô mặc một cái áo sơ
mi trắng, bị nước thấm ướt, ôm sát vào da để lộ một thân hình tuyệt
đẹp. Cô từ từ ngước mặt lên, vẻ đẹp cùng bộ đồ ướt nhẹp càng khiến
cho cô quyến rũ hơn bất kì một cô gái mặc áo bikini nào ở đó. Cô
thu hút mọi ánh nhìn của các chàng trai. Cô từ từ đi đến bên Đại
Bình, đưa trả cái kính cho cậu ta.
- Kính của cậu.
- Cám ơn cậu …
Vẻ mặt lúng túng của Đại Bình khi nhìn thấy những bộ phận bên trong
cơ thể cô khiến cô cũng có chút ngượng ngập.
Thế Nam liền choàng khăn tắm của cậu cho cô. Nhưng cô nhanh chóng
hất tay cậu ra.
- Cám ơn nhưng tôi không cần sự bố thí của những kẻ thích đem người
khác ra làm trò đùa.
Cô đưa tay rút chiếc khăn trên cổ Đại Bình xuống rồi choàng qua
ngời mình. Rồi đi đến bàn của Vĩnh Phong.
- Tôi bưng nước đến rồi, làm ơn tính tiền dùm.
Đại Bình rụt rè bên cạnh Hiểu Đồng nói:
- Cám ơn cậu đã lấy lại mắt kính giùm mình.
Hiểu Đồng đưa tay vuốt những giọt nước trên mặt mình xuống, hoàn
toàn tránh ánh mắt của Vĩnh Phong.
- Coi như mình cám ơn cậu đã cho mình mượn sách.
- Không có gì, nếu lần sau cậu muốn đọc cứ nói mình.
- Cám ơn – Cô nở nụ cười thật tươi với Đại Bình.
Hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Thế Nam và Vĩnh Phong. Sau khi cô
nhận tiền từ tay Vĩnh Phong, cô nói:
- Làm phiền anh, lát nữa ra quầy lấy tiền thối giùm.
Cô bỏ đi ngay lặp tức mà không cần nghe câu trả lời của Vĩnh
Phong.
Anh chàng Đại Bình vẫn đi theo sau lưng cô:
- Cậu bơi giỏi như vậy, có thể dạy mình không. Đến nhà mình dạy,
nhà mình có hồ bơi.
Nhưng Hiểu Đồng lắc đầu:
- Xin lỗi cậu Đại Bình, mình sợ mình không có thời gian.
Biết rằng cô sẽ từ chối, Đại Bình vội vàng nói thêm:
- Cậu có thể dạy mình bất cứ khi nào cậu rảnh, giờ nào cũng được,
mình sẽ trả công cho cậu.
- Nhưng mà …
Thấy Hiểu Đồng có vẻ ngập ngừng,Đại Bình ra sức thuyết phục:
- Đến nhà mình cậu có thể tha hồ lựa sách mà cậu thích, mình sẽ cho
cậu mượn.
- Vậy …
- Mình coi như cậu đã đồng ý nha.
- Vậy ngày mai lúc 3 giờ mình dạy học xong sẽ đến nhà cậu.
- Cậu dạy ở đâu, mình đến rước cậu, cậu khỏi mất thời gian. Nhân
tiện mua đồ bơi cho cậu luôn.
Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
- Cái gì mà dạy học bơi chứ. Em thấy thằng này làm vậy là để tiếp
cận cô ấy.
Quốc Bảo hừ mũi.
- Thằng nhóc này là ai vậy - Vĩnh Phong đưa mắt nhìn theo bóng của
Hiểu Đồng hỏi.
- Là bạn học chung của em hồi cấp ba. Bây giờ cũng học chugn ở
trường đại học. Đừng nhìn nó như vậy, thật ra nó là một thằng thâm
hiểm. Em rất ghét nó.
Hiểu Đồng đang đi chợt cảm thấy điều gì đó, cô đưa tay lên sờ cổ,
khuôn mặt cô hoảng hốt.
- Đại Bình cậu đi trước đi. Mình còn chút chuyện chưa làm.
Quăng trả cái khăn cho Đại Bình, Hiểu Đồng lặp tức chạy về phía hồ
bơi. Vừa đi cô vừa nhìn xung quanh.
Đại Bình chạy theo hỏi:
- Cậu tìm gì vậy.
- Mình tìm một sợi dây truyền, sợi dây truyền có hình con cá
heo.
Lúc này cô đã đi đến gần bàn của Vĩnh Phong. Đột nhiên một cô gái
đưa chân ra ngáng đường, Hiểu Đồng mãi lo tìm sợi dây truyền nên
không chú ý lặp tức té ạch xuống. Cảm giác đau nhói ở mắc cá chân.
Cô gái đó mĩm cười khoái trá.
- Cậu không sao chứ - Đại Bình vội đến đỡ Hiểu Đồng.
Hiểu vừa đứng lên liền khụy xuống.
- Chân cậu bị đau hả?
- Mình không sao. Mình phải tìm lại sợi dây truyền của mình. Chắc
là mình làm rơi dưới hồ.
- Nhưng mà chân cậu bị đau thì làm sao …
Đại Bình vẫn chưa nói hết câu thì Hiểu Đồng đã lao xuống hồ.
- Bốp …
Một cái tát giáng xuống mặt của cô gái đã ngáng chân cho hiểu Đồng
té.
Vĩnh Phòng nhìn cô với ánh mắt uy hiếp:
- Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nào nữa. Cút…
Cô gái sợ xanh mặt vội vàng bỏ đi.
Hiểu Đồng ngoi lên rồi lặn xuống mấy lần. Nhưng cái chân đau làm
cho cô không còn đủ sức, cô đập tay như người sắp chết đuối.
Không đến một giây, hai cái bóng lặp tức nhảy xuống hồ, bơi thật
nhanh về phía cô, chụp lấy cô kéo lên bờ. Vĩnh Phong và Thế nam dễ
dàng đưa Hiểu Đồng lên mặt hồ, cô ho vài cái rồi ói nước ra.
Vĩnh Phong lo lắng hỏi:
- Em không sao chứ.
- Tôi không sao – Hiểu Đồng trả lời một cách khô khang rồi vùng dậy
như muốn lao xuống hồ lần nữa.
Vĩnh Phong đã giữ chặt lấy tay cô.
- Chỉ là một sợi dây truyền thôi, có đáng để em mất mạng như vậy
không.
Cô gào lên:
- Đó là sợi dây truyền ba tôi tặng tôi. Đó là kỷ vật duy nhất còn
lại của ba tôi. Dù chết tôi cũng tìm lại nó. Anh tránh ra.
Lần này Thế Nam nắm chặt tay cô lại.
- Em bình tĩnh đi. Anh sẽ tìm dây truyền lại cho em. Chân em còn
đau.
- Tôi không cần anh lo cho tôi.
Hiểu Đồng định lao xuống nước nhưng Vĩnh Phong kéo cô đi theo mình
đến bên bàn lấy điện thoại ra gọi:
- Gọi quản lý bảo tháo nước hồ bơi cho tôi ngay lập tức.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Gập điện thoại cậu nhìn Hiểu Đồng ra lệnh.
- Họ sẽ tháo nước ra liền. Em ngoan ngoãn ngồi chờ một chút
đi.
- Em nghe lời Vĩnh Phong đi – Thế Nam đến bên cạnh khoát khăn lên
người cô.
Cả thân người cô đang run rẩy, những giọt nước mắt rơi xuống, lần
đầu tiên Vĩnh Phong thấy cô khóc.
Nước đã thoát ra hết nhưng vẫn không tìm thấy sợi dây truyền nào
cả. Hiểu Đồng bắt đầu hắt hơi vì lạnh.
- Cậu mau đưa cô ấy đi thay đồ rồi đến bệnh viện xem cái chân của
cô ấy.
Vĩnh Phong bảo Thế Nam, nhưng Hiểu Đồng lắc đầu.
- Tôi không đi, tôi phải tìm lại sợi dây truyền.
Cô vùng dậy nhưng Vĩnh Phong đã vác cô trên người rồi bỏ đi mặc kệ
tiếng phản đối của cô.
Hiểu Đồng ra khỏi nhà Đại Bình sau khi từ chối lời đề nghị đưa cô
về của Đại Bình. Trong ba lô của cô chứa thêm mấy quyển sách dày
cộm.
Cô đi ngang qua một căn nhà màu xanh rất đẹp, cô đứng lại ngắm rất
lâu. Bất giác tiến lại gần cổng lúc nào không hay.
- Em cứ đứng trước cửa nhà người ta như vậy, người ta sẽ nghĩ em có
ý đồ muốn ăn trộm đó. Hay người ta sẽ nghĩ em thích anh nên theo
anh đến tận đây.
Hiểu Đồng giật mình quay lại, cô bắt gặp khuôn mặt tuấn tú đang mĩm
cười tinh nghịch với mình.
Hiểu Đồng ngượng ngùng lùi lại.
- Nhà của anh à.
Vĩnh Phong gật đầu. Cậu mở cửa bước vào.
Hiểu Đồng hít thật sâu, lấy hết can đảm hỏi:
- Có thể cho em vào xem một lát không?
Vĩnh Phong gật đầu, cậu mở rộng cửa cho cô bước vào. Mọi cảm súc
đến dồn dập bên trong cô. Cô thật sự xúc động khi bước vào căn nhà
này. Quá khứ cứ dồn dập kéo về.
- Em hình như có hứng thú với căn nhà này thì phải.
Hiểu Đồng giọng run rẩy đầy xúc động.
- Nó từng là nơi em sinh ra và lớn lên.
Chương 6: Kỷ niệm
Mọi vật quen thuộc lần lượt hiện ra trong tầm mắt của Hiểu Đồng.
Mọi thứ gần như được giữ nguyên vẹn như cũ, chỉ có một vài thay đổi
nhỏ. Hiểu Đồng sờ tay vào từng đồ vật quen thuộc, cảm giác xúc động
dâng trào. Đây là nơi có nhiều kỷ niệm nhất trong đời của cô. Nơi
mà cô đã từng hạnh phúc bên ba mẹ, nơi đầy ắp tiếng cười vui
vẻ.
Đây là lần thứ ba, cô trở lại ngôi nhà này. Không biết đã đổi bao
ngiêu đời chủ từ ngày cô ra đi. Năm xưa, nhà cô bị người ta cướp
đoạt, cô phải rời bỏ nó mà ra đi. Nhờ bác Nguyên – người bạn thanh
mai trúc mã của mẹ cô đã mua lại và đem mẹ con cô trở về. Nhưng nợ
ân tình không thể trả cho bác Nguyên nên mẹ con cô lại một lần nữa
ra đi. Đã lâu lắm rồi cô không quay trở lại đây.
- Em có thể lên trên xem thử không?
Hiểu Đồng nghẹn ngào hỏi Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong nãy giờ lặng lẽ quan sát từng vẻ mặt đầy xúc cảm của cô.
Vĩnh Phong khi biết đây từng là nhà của cô thì cảm thấy rất ngạc
nhiên. Nếu sống trong căn nhà lớn thế này thì cô trước đây phải là
một tiểu thư danh giá. Vậy mà giờ đây, không hề mang vẻ mỏng manh
yếu đuối mà cô lại là một cô gái đầy bản lĩnh đương đầu với cuộc
sống với khắc nghiệt của đồng tiền. Một chút khâm phục, một chút tò
mò về cô. Vĩnh Phong mĩm cười gật đầu.
Hiểu Đồng từng bước từng bước lên cầu thang cẩm thạch, nhớ lại
những ngày chập chững, ba cô đã dìu cô từng bước đi.
Cô đi đến một căn phòng cuối cùng trên lầu. Căn phòng mà cô từng
sống. Một niềm hạnh phúc dâng lên khi mà mọi thứ ở đây không hề
thay đổi. Trên bàn vẫn còn quyển truyện cổ tích đọc dỡ dang, con
gấu bông mà cô thích nhất, món quà sinh nhật năm cô tám tuổi, cô
không thể đem theo vì quá to vẫn nàm trên chiếc ghế nơi cô để nó
lần cuối cùng.
- Nhà này, lâu nay không có người ở sao? Nó không thay đổi gì so
với lúc trước.
- Ba anh mua nó đã mấy năm rồi, nhưng ít khi có người đến ở. Thỉnh
thoảng chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp thôi. Anh cũng chỉ mới
dọn đến đây hai hôm. Nên cũng không thay đổi gì cả - Vĩnh Phong trả
lời rồi tiến lại gần cái bàn có d963 khung hình của cô hồi nhỏ -
Đây là phòng của em sao?
Cô chậm rãi gật đầu.
- Sao em lại dọn đi? – Cậu tò mò hỏi.
Nhưng Hiểu Đồng im lặng, Vĩnh Phong cũng không ép cô phải trả lời,
cậu chuyển qua đề tài khác.
- Em muốn uống gì không?
- Không cần đâu. Cảm ơn anh. Em phải về rồi. Xin lỗi vì đã làm
phiền anh.
Hiểu Đồng vội vã đi xuống lầu, cô mở cửa bước ra ngoài, không quay
đầu lại.
- Cám ơn anh đã cho em vào nhà. Chào anh.
Cô bước ra ngoài vô tình nhìn về phía một cái cây rất to, một nhánh
cây đưa ra, trên nhánh còn hai sợi dây thừng đang rũ xuống.
Cứ mỗi chiều về, Hiểu Đồng lại chạy ra đây. Cô rất thích chơi đánh
đu ở đây với ba mẹ. Chiếc xích đu đã không còn nữa.
Những kỷ niệm tuổi thơ tràn về trong ký ức Hiểu Đồng.
- Ba ơi! Cây này là cây gì vậy ba. Nó to quá bé Đồng không ôm được
– Giọng nói ngọng ngịu của bé Đồng lúc bốn tuổi.
- Cây này là do ông nội con trồng khi ba mới sinh ra. Ba đố bé Đồng
biết đó là cây gì. Chẳng phải con gái muốn làm nhà thực vật học
sao. Khi nào con trở thành nhà thực vật học thì đến nói cho ba
biết.
- Mai mốt con lớn lên con nhất định sẽ trả lời cho ba biết.Con hứa
đó.
Lời hứa vẫn còn đó, nhưng Hiểu Đồng giờ đây không phải là một nhà
thực vật học, ba của cô cũng không còn sống. Hiểu Đồng mãi mãi vẫn
không biết tên gọi của cái cây kỷ niệm kia.
Cái thân cây dường như đã lớn thêm rất nhiều, trên thân cây vẫn còn
đầy dấu khắc đánh dấu chiều cao của cô. Còn có hàng chữ “ba yêu con
“ và “ con yêu ba mẹ” ở hai bên thân cây, Trò chơi hồi nhỏ của Hiểu
Đồng và ba cô. Những giọt nước thi nhau lăn xuống má cô nóng
hổi.
Chiếc khăn tay màu lam dịu dàng lau những giọt nước mắt cô. Hiểu
Đồng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Vĩnh Phong. Anh
nhìn cô say đắm, Hiểu Đồng bị ánh mắt ấy cuốn hút, mọi lí trí dường
như tan biến, chỉ còn lại những lôi cuốn mãnh liệt.
Không biết từ lúc nào, Vĩnh Phong đã áp bờ môi nóng bỏng của cậu
lên trên đôi môi đang run rẩy của Hiểu Đồng. Một nụ hôn nhẹ nhàng
như gió thoảng, càng lúc càng mãnh liệt như bão tố càng quét xâm
chiếm vào lãnh địa. Vĩnh Phong vòng tay ôm chặt Hiểu Đồng, kéo sát
cô vào lòng cậu cho đến khi hai người không còn khoảng cách. (
nghiêm cấm trẻ em dưới 16 tuổi – huhuhu).
Vừa mãnh liệt, vừa dữ dội, cho đến khi Hiểu Đồng không còn thở được
nữa thì cơn mưa bão này mới từ từ dịu lại.
Lí trí bắt đầu quay trở lại với Hiểu Đồng, cô hoảng hốt đẩy Vĩnh
Phong ra, quay lưng bỏ chạy.
Hiểu Đồng cứ chạy mãi cho đến khi cô cảm giác được bầu không khí
đang trở lại trong từng hơi thở của mình mới dừng lại.
- Mình vừa làm gì vậy. Mình điên rồi, sao lại có thể như thế…
Hiểu Đồng vừa đi vừa tự trách mình.
Tin ..tin …
Tiếng còi xe sau lưng khiến Hiểu Đồng giật mình, cô quay lại
nhìn.
Một chiếc xe hiệu BWM cực kỳ đẹp đang chạy chầm chậm bên cạnh cô.
Chiếc xe dừng lại, một chàng trái dáng người thanh cao bước xuống,
hòa trong nắng rất đẹp.
- Em đi đâu vậy? – Thế Nam nhìn Hiểu Đồng hỏi, ánh mắt dịu dàng
nhìn cô.
- Em vừa đến nhà bạn về - Cô lúng túng trả lời khi nhớ lại nụ hôn
lúc nãy.
- Bây giờ em đi đâu. Về quán bar à?
Cô gật đầu.
- Lên xe đi, anh đưa em đi – Thế Nam mở cửa xe lịch sự mời
cô.
- Không cần đâu, em tự đi được rồi – Cô vội từ chối.
- Em muốn lấy lại dây truyền không?
Hiểu Đồng nghe đến dây truyền, ánh mắt mừng rỡ nhìn Thế Nam, đôi
mắt trong veo rất đẹp. Thế Nam cảm thấy tim mình đập mạnh.
- Lên xe đi – Thế Nam giục.
Hiểu Đồng miễn cưỡng trèo lên xe.
Thế Nam chồm qua người thắt dây an toàn cho Hiểu Đồng, hơi thở anh
phả lên tóc cô, làm cô thấy lúng túng.
Thế Nam lấy trong cốp xe ra một chiếc hộp nhung xanh rất đẹp đưa
cho Hiểu Đồng. Cô vội mở ra, sợi dây truyền hình con cá heo sáng
lấp lánh rất đẹp.
Ánh mắt sáng ngời hạnh phúc của Hiểu Đồng khiế Thế Nam thấy thật ấm
áp.
- Cám ơn anh. Làm sao anh tìm ra nó vậy.
- Bọn anh đã tìm cả buổi. Nó rơi trên chiếc ghế của Vĩnh
Phong.
Hiểu Đồng chợt nhớ ra, lúc cô vội vã đặt khay nước xuống, chắc là
nó rơi từ lúc đó.
- Thật ra…
Thế Nam muốn nói thật ra người tìm thấy là Vĩnh Phong nhưng cậu
thấy ánh mắt đầy cảm kích và nụ cười tươi tắn của cô dành cho cậu
thì không thể mở lời.
- Thật ra … cái gì – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
- Thật ra cũng không phải là dễ tìm.
- Em biết em cám ơn anh nhiều lắm Thế Nam.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh, trái tim anh như ngừng đập. Cảm xúc
như bùng nổ nhưng anh bắt buộc phải kìm nén lại.
“Xin lỗi cậu, Vĩnh Phong. Hãy cho mình ích kỷ một lần này thôi. Để
nụ cười này mãi dành cho mình dù chỉ là một lần”.
- Át xì…
Hiểu Đồng bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
- Em lạnh à?
- Hơi hơi thôi.
Thế Nam đưa tay tăng nhiệt độ máy lạnh trong xe.
Vào tới quán bar, Hiểu Đồng cảm thấy hơi choáng váng, vài cơn ho
nhẹ.
Quán vẫn chưa đông người đến, cô ngồi úp mặt xuống quầy bar. Hiểu
Phong và Thế Nam vào quán lúc nào cô không hay. Họ vẫn ngồi ở cái
bàn đặc biệt như thường lệ, im lặng dõi theo cô.
Đình Ân bước đến bên cạnh Hiểu Đồng, tay cầm một ly sữa cằn
nhằn:
- Cậu thiệt tình, hôm qua đã ngâm mình trong nước, hôm nay lại tiếp
tục. Cậu xem bây giờ có phải là bị cảm lạnh rồi không.
- Được rồi đừng cằn nhằn nữa, trông cậu bây giờ như các bà cụ ưa
cằn nhằn rối đó.
- Con nhỏ này, người ta lo cho cậu thôi. Mau uống ly sữa nóng này
vào rồi uống thuốc kẻo cậu ngã mất. Từ sáng đến giờ cậu vẫn chưa ăn
gì cả.
- Mình đang giảm cân mà.
- Trời ơi! Cậu mà cũng giảm cân à. Nhìn lại mình xem, cậu sắp trở
thành con mà đói rồi đó. Thôi mau uống đi.
Đợi Hiểu Đồng uống hết ly sữa và uống thuốc xong, Đình Ân lại
hỏi.
- Mà này! Cái anh chàng Đại Bình đó không có thừa cơ lợi dụng
chứ.
- Ý cậu là sao – Hiểu Đồng ngơ ngác hỏi.
- Cậu thật là, đến kẻ mù hay kẻ ngốc nghếch cũng hiểu là Đại Bình
thích cậu. Học bơi chỉ là cái cớ để được ở gần cậu thôi. Chẳng phải
anh ta theo cậu đến đến chỗ hồ bơi đó sao. Ngày nào cũng đến. Nếu
không phải cậu nói ghét con trai uống rượu thì chắc là cậu ta đã
theo cậu tới đây rồi.
- Gì chứ! Đến đây đây nhất thiết phải uống rượu bia đâu.
- Cậu làm ơn đi. Có thằng con trai nào lại đến quán bar chỉ để uống
nước trái cây không. Mà mình thấy gia thế nhà cậu ấy cũng được lắm
chứ.
- Làm ơn đi. Đũa móc mà chòi mâm son sao. Mình chỉ là đũa móc thôi,
sao dám trèo cao.
- Trời ơi, cậu có chút ý thức nào về sắc đẹp của mình không vậy.
Cậu là một cô gái rất xinh đẹp. Rất rất … là xinh đẹp.
- Được rồi, tối trước khi đi ngủ mình sẽ soi gương và tự nói:” Tôi
là một cô gái rất xinh đẹp” được chưa.
Hiểu Đồng trêu Đình Ân, cô lại ho nhẹ vài cái.
- Cậu không thấy, các anh chàng say nắng cậu ngay cái nhìn đầu tiên
à.
- Vậy họ thích vẻ đẹp của mình chứ đâu thích mình. Sau này mình già
nua xấu xí, họ sẽ đi tìm những cô gái trẻ đẹp. Vậy mình cần những
kẻ như thế làm gì.
- Làm ơn đi. Chu dù cậu có già thì cũng là mỹ nhân.
- Mỹ nhân giống Chung Vô Diệm à – Cô bật cười châm chọc.
Đình Ân bèn chịu thua, cô cũng bậc cười.
- Thôi mau đi làm việc đi kẻo lão béo lại trừ lương bây giờ.
- Được rồi nếu cậu thấy không khỏe thì nói Đình Khiêm cho về - Đình
Ân lo lắng khuyên.
Những câu nói đùa của Hiểu Đồng và Đình Ân đều lọt vào tai của hai
chàng trai đang quan sát cô.
Quán bắt đầu nhộn nhịp. Hiểu Đồng và các tiếp viên bận rộn suốt.
Sắc mặt Hiểu Đồng càng lúc càng tệ, thỉnh thoảng cô lại ho vài
tiếng khiến hai chàng trai thấy bất an.
Đình Khiêm lại kéo tay Hiểu Đồng tức giận mắng:
- Xem em kìa. Mặt tái xanh như vậy mà không chịu về.
- Em không sao. Em mà về lúc này thì giám đốc Giang sẽ có cớ trừ
tiền lương của em.
- Bây giờ em cần mạng hay cần tiền.
Hiểu Đồng đáp ngay lặp tức không do dự.
- Em cần tiền.
- Được. Vậy ông ta trừ em bao nhiêu thì anh sẽ trả tiền em bấy
nhiêu.
- Em không cần tiền của anh.
- Em …
- Mặc kệ em đi, em không sao, chỉ còn vài bữa nữa thôi mà. Em làm
việc tiếp đây.
Nhưng khi Hiểu Đồng vừa quay lưng lại thì một bàn tay ôm lấy
cô.
Lần thứ hai Vĩnh Phong vác Hiểu Đồng trên vai mặc cho cô phản đối.
Cậu cứ thế vác cô ra ngoài.
- Mau thả tôi xuống – Hiểu Đồng tức giận hét nhưng Vĩnh Phong vẫn
mặc kệ.
- Nếu anh không thả tôi xuống, tôi sẽ cắn lưỡi cho anh xem.
Vĩnh Phong bị bắt buộc phải thả Hiểu Đồng xuống, cô đứng lão đảo,
cậu phải giang tay giữ lấy cô.
- Bỏ tay tôi ra, tôi phải vào làm việc – Hiểu Đồng tức giận ra lệnh
nhưng Vĩnh Phong vẫn giữ chặt tay cô.
- Anh …
Nhưng Hiểu Đồng chưa kịp nói xong thì cảm thấy choáng váng, trời
đất tối sầm lại. Cô ngã vào vòng tay của Vĩnh Phong.
Chương 7: Anh thích em
Khi những tia nắng rọi sáng khắp căn phòng, Hiểu Đồng cũng vừa tỉnh
giấc. Lâu lắm rồi, cô mới có một giấc ngủ sâu như thế này.
Sự mệt mỏi vẫn còn bao quanh mình nên dù đã tỉnh Hiểu Đồng vẫn
không tài nào mở mắt ra được. Dường như mọi sức lực đều tan biến
mất.
Cô đang nằm trên một cái niệm êm ái, chiếc chăn đắp trên mình cô
thật mềm mại. Hiểu Đồng cảm nhận được một hơi thở ấm áp đang gần
bên mình. Ai đó đang ngắm nhìn cô ngủ, hình như người đó đã ngồi ở
đây rất lâu. Bàn tay ấm áp vuốt ve những lọn tóc rũ trên mặt cô,
khiến trái tim cô run nhè nhẹ như những điệu nhạc trầm lắng.
Cả người Hiểu Đồng thấy nóng lên với những cảm giác lạ này, cô bèn
mở mắt.
Người đầu tiên cô thấy là Vĩnh Phong, anh đang nhìn cô, vẫn cái
nhìn thường khiến cô bối rối. Hiểu Đồng cắn nhẹ bờ môi nhìn ngắm
xung quanh.
Một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đây chính là căn phòng hồi
nhỏ của cô, nhưng giờ đây nó đã trở thành nhà của Vĩnh Phong.
- Tỉnh rồi à – Giọng hơi khàn khàn, Vĩnh Phong hỏi.
- Sao em lại ở đây?
Nhưng Vĩnh Phong không trả lời mà ân cần hỏi:
- Em đói không? Ăn chút cháo nha.
- Không cần – Hiểu Đồng bật dậy, định bước xuống nhưng cô đã không
còn sức nữa rồi. Cô suýt chút lại ngã nếu Vĩnh Phong không kịp giữ
lấy cô. Cậu đặt cô nằm xuống dưới.
- Bác sĩ đã khám cho em rồi. Em chỉ bị cảm nhẹ và kiệt sức do đói
thôi. Sao em lại bỏ đói mình chứ.
Vĩnh Phong nhìn cô, cậu cảm thấy đau lòng.
Chợi nhớ ra bé Đường vẫn đợi cô ở nhà, Hiểu Đồng hoảng hốt:
- Bé Đường …
Nhưng Vĩnh Phong đã giữ chặt cô trấn an:
- Yên tâm đi, Đình Ân đã đến nhà em chăm sóc cho bé Đường rồi. Việc
của em là tĩnh dưỡng cho khỏe lại.
Cậu với tay lấy tô cháo còn bốc khói trên bàn đưa đến trước mặt cô.
Nhưng Hiểu Đồng làm gì còn đủ sức để cầm nó. Cô định nói không cần
thì thấy Vĩnh Phong đã múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rất
cẩn thận rồi đút cho cô ăn.
Hiểu Đồng bị ánh mắt của cậu nhìn cô không thể chối từ. Cô ngoan
ngoãn ăn hết. Tô cháo quả thực rất to, bình thường Hiểu Đồng không
thể nào ăn hết, nhưng cả ngày hôm qua cô không có ăn gì, nếu để
trước mặt cô một con bò, chắc cô cũng sẽ ăn hết. Tô cháo rất ngon,
Hiểu Đồng ăn đến muỗng cuối cùng.
Vĩnh Phong nhìn thấy Hiểu Đồng ăn hết tô cháo cảm thấy hài
lòng:
- Ăn nữa không?
Hiểu Đồng lắc đầu. Dường như cô đã có chút sức lực.
Chợt Hiểu Đồng nhìn xuống người mình, cô đang bận một bộ đồ ngủ của
con trai, cô hoảng hốt giở tấm chăn ra nhìn. Đúng là cô đang bận
một bộ pijama của nam. Bộ đồ ngủ của Vĩnh Phong.
Làm như không có gì xảy ra trước thái độ hốt hoảng của cô, Vĩnh
Phong nói:
- Vì không có đồ nữ nên đành lấy đồ của anh cho em bận. Bộ đồ củ có
nhiều mồ hôi nên phải thay ra cho thoải mái.
Chuyện này thì cô hiểu, nhưng cái chính là làm sao thay cho cô. Ai
thay cho cô. Lần trước đến đây, anh chỉ có một mình, vậy thì người
thay cho cô chính là anh. Nghĩ đến đây Hiểu Đồng đỏ hết cả
mặt.
Vĩnh phong mĩm cười trêu ghẹo:
- Yên tâm đi. Anh vẫn chưa ăn thịt em đâu.
Câu nói này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng khiến cô xấu hổ
đến chết đi được. Cô cúi đầu xuống để che giấu khuôn mặt đỏ hồng
của mình. Vĩnh Phong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt
cô. Trái tim Hiểu Đồng như muốn ngừng đập, cô Hiểu rằng mình không
tài nào thoát ra được. Khuôn mặt cực kì quyến rũ của Vĩnh Phong
đang dần dần tiến sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Đồng.
- Cốc …cốc …
- Cậu Phong, có cậu Thế Nam đến chơi .
Tiếng một người phụ nữ vang lên sau cánh cửa. Nhờ vậy Hiểu Đồng mới
thoát ra khỏi sức hút của Vĩnh Phong, cô quay mặt đi nghe thấy
tiếng thở dài của Vĩnh Phong.
Cậu đứng lên mở cửa và căn dặn:
- Thím vào giúp cô ấy thay đồ giùm cháu.
Người phụ nữ dạ một cái rồi đi vào. Bà nhìn Hiểu Đồng ân cần
hỏi:
- Cháu sao rồi.
- Cám ơn bác, cháu khỏe rồi.
- Để bác giúp cháu thay đồ.
- Dạ không cần đâu. Cháu tự làm được.
- Đừng ngại. Cậu Phong đã dặn dò, tôi không dám trái ý. Cô làm vậy
khiến tôi khó xử.
Bà vội đến bên cạnh Hiểu Đồng sắp xếp lại chăn cho ngay ngắn. Rồi
cầm đồ đến cho cô thay.
- Hôm qua là bác giúp cháu thay đồ à.
- Đúng vậy. Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Tôi chưa bao giờ thấy cậu
Phong dắt về một cô gái nào. Cháu là người đầu tiên.
Bà nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hiểu Đồng cười nói tiếp.
- Tôi coi cậu Phong từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu
như bây giờ. Cả đêm qua cậu ấy ở đây chăm sóc cho cháu. Sáng nay
còn dậy nấu cháo nữa chứ. Tôi xuýt chút đứng tim vì chưa bao giờ
tôi thấy cảnh này. Cậu ấy chắc là yêu cháu lắm.
- Cháu với anh ấy chỉ là tình cờ quen nhau thôi.
Bà nhìn Hiểu Đồng ngạc nhiên.
- Ồ vậy sao. Nhưng tôi thấy cậu ấy lo cho cháu lắm.
Vĩnh Phong bước xuống lầu đã thấy Thế Nam ngồi trên ghế ung dung
đọc báo.
- Sao mới sáng sớm cậu lại đến đây – Vĩnh Phong hỏi.
- Đến cho biết thôi. Cậu dọn đến đây đã mấy ngày rồi mà mình vẫn
chưa đến nên…
Thế Nam gập tờ báo lại trả lời Vĩnh Phong, cậu đưa mắt nhìn lên
lầu. Thấy Thế Vĩnh Phong mĩm cười trêu.
- Quan tâm người ta nên đến xem thì cứ nhận đi còn viện cớ này cớ
nọ.
Thế Nam cười nói:
- Biết vậy sao cậu còn hỏi đố mình. Cô ấy sao rồi.
- Đã đỡ nhiều rồi.
Có tiếng bước chân đi xuống lầu, cả hai lặp tức quay đầu lại. Hiểu
Đồng bận một chiếc váy màu xanh lá cây của nhà thiết kế nổi tiếng
khiến cho cô càng xinh đẹp hơn. Trái tim của hai chàng trai lỗi
nhịp cùng lúc.
Dù Thế Nam và Vĩnh Phong ngăn cản nhưng Hiểu Đồng vẫn nhất quyết
đến quán bar. Cô không muốn lão béo vốn không ưa cô có cớ trừ hết
lương tháng của mình.
Cô ngập ngừng nói với Vĩnh Phong khi cậu đưa cô về nhà.
- Em về nhà thay đồ sẽ gởi trả lại anh bộ váy này.
- Không cần trả, em cứ giữ lại đi – Vĩnh Phong từ chối.
- Nhưng bộ đồ mắc tiền như vậy, em không thể nhận không của anh
được.
- Vậy thì đừng bao giờ để mình bị bệnh nữa coi như đã trả công cho
anh rồi.
Hiểu Đồng gật đầu đồng ý.
Khi Hiểu Đồng vừa vào quán đã nghe tiếng le hét ầm ĩ. Cô vội chạy
vào xem.
Lão béo đang quỳ mọp dưới đất khóc lóc năn nỉ:
- Cậu Nam, tôi biết tôi sai rồi. Tôi sẽ sửa mà, cậu cho tôi một cơ
hội đi. Xin cậu đừng đuổi việc tôi.
Hiểu Đồng đến bên cạnh Đình Ân hỏi nhỏ.
- Chuyện gì vậy?
Đình Ân đắc chí nói:
- Ha ha… lão béo kì này nguy rồi. Thì ra quán ba này là của gia
đình anh Thế Nam. Lão béo đắc tội nên bây giờ bị đuổi việc, xem lão
còn dám ra oai nữa không.
Lão béo lết tới ôm lấy chân của Vĩnh Phong.
- Cậu Phong, cậu là bạn thân của cậu Nam, xin cậu mở lời nói giúp
tôi được không. Tôi còn cha mẹ già, vợ và các con nhỏ. Họ đều trông
cậy ở mình tôi. Tôi xin cậu đừng đuổi việc tôi.
Vĩnh Phong hất mạnh chân làm lão té ngã:
- Tránh ra, chuyện của ông không liên quan đến tôi.
Lão béo ngã nhào ra sau, ngay dưới chân Hiểu Đồng, lão vừa nhìn
thấy Hiểu Đồng thì mừng rỡ vội cụp lấy tay cô.
- Xin cháu hãy nể tình bác với ba cháu là bạn, hãy nói giúp bác một
tiếng đi.
Hiểu Đồng chưa kịp phản ửng gì thì Đình Ân vội kéo cô lùi ra
sau.
- Vậy lúc ông đuổi bạn ấy và mẹ bạn ấy ra khỏi nhà của họ, ông có
nghĩ tình bạn giữa ông và ba bạn ấy không. Bạn ấy chỉ mới hơn mười
tuổi, một món đồ ông cũng không cho họ đem đi. Ông nghĩ xem, mẹ con
bạn ấy đã khổ sở thế nào khi ra đi với hai bàn tay trắng chứ. Giúp
ông còn khuya. Cậu đừng để ý đến lời của ông ấy.
- Không không, xin cháu, bác biết mình sai rồi. Bác cũng đã rất hối
hận, cháu xem vì vậy mà bác mới nhận cháu vào đây làm.
Đình Ân tức giận mắng:
- Ông thử hỏi xem có ngày nào mà bạn ấy không lo lắng bị ông trừ
lương không. Cả con chó cũng không bị ông đối xử như thế.
- Bác sai rồi. Xin cháu hãy nói giúp giùm bác. Chỉ lần này thôi,
bác và cả nhà bác sẽ đội ơn cháu. Nếu bây giờ bị đuổi thì cả nhà
bác sẽ sống ra sao.