Sắc mặt Doãn Triệu Man không biểu lộ tình cảm gì nhìn lên những tấm
phim X-quang treo trên bảng.
"Nhưng, lúc đó nghiêm trọng nhất lại không phải là bệnh tình của
Tiểu Diêu, mà chính là bản thân cậu ấy lúc đó đã hoàn toàn buông
trôi hi vọng." Viện trưởng Nhậm nhìn Doãn Triệu Man một cái, không
nhịn nổi lại chau mày thở dài, "Cậu ấy biết mình sắp chết rồi, thế
là chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, hành xử vô cùng cực đoan.
Cậu ta không ngừng sinh sự trong trường, cãi nhau đánh nhau, ăn
chơi phóng đãng, bệnh tình cũng theo đó mà nguy kịch thêm..."
Môi Doãn Triệu Man tái mét không chút máu.
"Cuối cùng chúng tôi chỉ có thể nghĩ ra một giải pháp." Viện trưởng
Nhậm cười khổ sở, "Làm một cuộc phẫu thuật cho cậu ấy, không cách
nào làm một cuộc giải phẫu mang tính căn bản, nhưng vẫn là một giải
pháp có thể khiến tình hình xoay chuyển tốt hơn. Cái đáng để tự
chúc mừng là, cuộc phẫu thuật ấy rất thành công. Thế là, chúng tôi
nói cho Tiểu Diêu biết, đó là một ca mổ thay tim, trái tim được
thay thế rất khỏe mạnh, hơn nữa hòa hợp rất tốt với cơ thể cậu ấy,
cho nên bệnh của cậu ấy sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn nữa, có thể
sống khỏe mạnh như người bình thường."
"Không, đó là do tôi cứ bắt ép anh phải nói dối." Giọng nói trầm
tĩnh, Doãn Triệu Man thẳng lưng, "Tôi nói rồi, đó là ý muốn của
tôi, không liên quan đến anh."
"Nhưng," Bùi Ưu đau lòng, "Làm như thế sẽ sai lầm..."
"Nó còn sống được bao lâu nữa nào?" Doãn Triệu Man cười nhạt nhẽo,
"Bắt đầu khi còn là một cậu bé, nó đã sống dưới bóng đen của căn
bệnh di truyền ác nghiệt này rồi. Không thể chơi đùa được, không
thể làm gì được, những đứa trẻ khác được đến công viên chơi đùa,
nhưng nó chỉ có thể ra thảm cỏ ngoài sân bệnh viện phơi nắng. Cho
dù lừa dối nó, tôi cũng muốn nó tin rằng bản thân nó đã khỏe mạnh
hẳn rồi, có thể trải qua một cuộc sống bình thường như bao người,
có thể cùng các bạn nam đồng trang lứa đi tán tỉnh yêu đương những
cô gái mà nó thích, có thể cảm thấy bản thân có rất nhiều hoài bão
để thực hiện trong tương lai..."
"Nếu Tiểu Diêu hồi phục lại ý chí muốn được cứu sống, không nổi
điên không buông thả nữa, hiện nay y học phát triển nhanh như thế,
có lẽ có thể đợi đến ngày đầy hi vọng đó." Viện trưởng Nhậm nói.
Đây cũng là lý do ông nhận lời Doãn Triệu Man diễn vở kịch
này.
Đêm trắng ngoài cửa sổ là sắc đêm đen kịt.
Những tấm phim đen trắng treo trên bảng phát ra ánh sáng lạnh
lẽo.
Bùi Ưu không nói lời nào nữa.
Bóng anh kéo dài bất lực, đôi môi đẹp dần dần trắng bệch, nhãn thần
cũng dần dần u ám. Thì ra, tất cả những biểu hiện bình phục khỏe
mạnh của Diêu mà anh vẫn tin vào từ trước đến nay, chỉ là một lời
nói dối, một lời nói dối khiến anh kinh ngạc sai lầm nhưng lại
không thể phản bác được câu nào.
Trong lòng thấy đau đớn.
Anh bỗng nhiên nhìn về phía Tiểu Mễ đang đứng bên cửa.
Cô đờ đẫn ngây dại giống như một con búp bê vải đối với tất cả
những việc xảy ra đều nhìn không hiểu nghe không hiểu. Tư thế và
biểu cảm trống rỗng hệt như ban nãy lúc ở ngoài hành lang. Chiếc
váy trắng dài, mái tóc ngắn mềm mượt, cô trông giống như một con
búp bê vải bị rút mất linh hồn, ánh mắt đờ đẫn và hoang hoải, ngây
dại đứng đó, nhưng lại chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của
cô.
Theo ánh nhìn của Bùi Ưu, Doãn Triệu Man cũng nhìn cô, nhìn thấy cô
trong khoảnh khắc đó, sự hận thù trong phút chốc thoát ra từ đáy
mắt:
"Cô vẫn chưa đi sao?"
Tiểu Mễ đờ đẫn chìm trong thế giới của riêng cô, như chẳng nghe
thấy bất kỳ điều gì.
Viện trưởng Nhậm nói: "Triệu Man, bình tĩnh một chút. Hiệu quả cuộc
phẫu thuật cho Tiểu Diêu duy trì thời gian như thế có lẽ cũng không
liên quan gì đến sự xuất hiện của cô ấy đâu, dù là không có cô ấy,
tim Diêu cũng vẫn sẽ..."
"Không!" Doãn Triệu Man ngắt lời ông, hít thở sâu nói, "Nếu không
có cô ta, Diêu sẽ không đau khổ như thế, mấy lần gần đây phát bệnh
nguyên nhân đều là do cô ta!"
Một cách lặng lẽ...
Con ngươi vô hồncủa Tiểu Mễ động đậy.
Sau đó, lại dừng lại.
Doãn Triệu Man đứng phắt dậy, đi đến trước mặt cô, lạnh lùng nhìn
cô chằm chằm, đôi gò má đẹp đẽ của bà ngạo mạn như một nữ
vương:
"Mời cô đi cho! Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Diêu
nữa!"
Dù Diêu có phải chết đi, bà cũng mong muốn những ngày cuối cùng của
nó sẽ bình thản và yên tĩnh. Vì Diêu, bà cũng đã thử chấp nhận cô
gái này. Nhưng, từ đó về sau, bà phát hiện ra Diêu càng đau khổ
hơn, một nỗi đau dường như yếu ớt đến nỗi sẽ chết ngay tức khắc. Bà
muốn bảo vệ Diêu, ngại gì phải dùng đến móng vuốt và răng nanh,
ngại gì phải biến thành một bà già chanh chua đanh đá, bà cũng muốn
bảo vệ con trai rời xa đau khổ.
Tiểu Mễ đờ đẫn nhìn bà.
Vẻ thất thần của cô khiến tim Bùi Ưu thắt thành nút đau đớn. Anh
bước đến, giữ lấy hai vai cô, thấp giọng nói: "Chúng ta ra ngoài
trước đã..."
Tiểu Mễ không nhúc nhích.
Đờ dại, ánh mắt cô dời khỏi Doãn Triệu Man, đờ đẫn, ánh mắt trống
rỗng của cô rớt trên khuôn mặt Viện trưởng Nhậm. Cổ họng cô động
đậy, giống như nói điều gì đó, nhưng âm thanh phát ra lại khò khè
nhẹ hẫng, chỉ có Bùi Ưu đứng gần cô nhất mới nghe thấy:
"... Ở đâu?"
Viện trưởng Nhậm không nghe thấy, nghi hoặc hỏi lại: "Hả?"
Sắc mặt Tiểu Mễ trắng bệch, môi run rẩy: "... Ở đâu?"
"Cái gì ở đâu?" Viện trưởng Nhậm nhíu mày.
"... Trái tim... ở đâu?" Cô hoảng hốt hỏi, trong ánh mắt có ánh
sáng đáng sợ, nhìn thẳng vào Viện trưởng Nhậm, tiếng nói nhẹ như
đang thì thầm. "... Thế thì... trái tim của Dực... ông để ở đâu
rồi...?"
Viện trưởng Nhậm đờ người.
Doãn Triệu Man cũng ngây người, bà trừng mắt nhìn Tiểu Mễ, ánh mắt
lộ ra vẻ không thể tin được.
Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Viện trưởng Nhậm, âm thanh thấp như tiếng
chim líu ríu: "... Thế thì... ông để trái tim của Dực... ở đâu
rồi... có phải là... không dùng được nữa... cho nên... vứt đi rồi
phải không..."
"Tiểu Mễ!"
Bùi Ưu nắm chặt vai cô, muốn lay cho cô thức tỉnh.
"... Ông vứt trái tim của Dực... ở đâu rồi... nói tôi biết... cầu
xin ông... nói tôi biết được không..." Nước mắt thẫn thờ rơi trên
gò má của Tiểu Mễ, cô nắm lấy áo của Viện trưởng Nhậm, ngây dại
hỏi. "... Ông vứt trái tim của Dực đi rồi hả... nếu không cần nó
nữa... tại sao không để lại chỗ cũ... trong cơ thể có một khoảng
trống... trống rỗng... sẽ rất lạnh... ông không biết sao?"
Viện trưởng Nhậm bị cô hỏi đến thuỗn người ra.
"Cái cô quan tâm chỉ là trái tim đó thôi hả?"
Doãn Triệu Man giận đến phát run, giơ tay phải lên cao muốn tát
Tiểu Mễ.
"Dì Doãn!"
Bùi Ưu hét nhỏ, nắm chặt tay của bà.
"Cháu đang làm gì thế hả?" Doãn Triệu Man đau lòng đến khó mà chịu
nổi, người đang ngăn cản bà trước mắt lại là bạn thân nhất của con
trai bà, không đừng được nổi giận, "Bệnh của Diêu nặng như thế, cô
ta luôn mồm nói lại là quan tâm đến trái tim kia! Vậy mà cháu còn
bênh vực cô ta nữa sao?"
"Xin lỗi..."
Bùi Ưu cúi thấp đầu vẻ có lỗi.
Doãn Triệu Man nhìn anh, rồi lại nhìn cô, khóe môi lộ ra nét cười
lạnh lùng tự trào, cuối cùng từ từ rút tay về, quay người rời khỏi
phòng Viện trưởng.
Tiểu Mễ như không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nước mắt dần dần chảy dài trên gò má, cô nhìn về phía Viện trưởng
Nhậm, trong người trống rỗng, giống như chẳng có gì hết, trống
rỗng, như thế rất lạnh lẽo. Nếu chỉ là nước mắt mà còn khiến khoảng
trống lạnh lẽo đến thế, thế thì, lúc cô nhìn thấy Dực, anh nằm
trong tủ đông lạnh, khói lạnh trắng toát, ở ngực có một khoảng
trống đen đen. Anh nằm ngủ như thế, có phải càng lạnh, càng lạnh
không?
Bùi Ưu ôm chặt vai cô.
Thế là nước mắt cô chảy ra thấm ướt cả ngực anh.
Cô khóc, khóc, khóc như một đứa trẻ chẳng biết mình sai ở chỗ nào,
cô bắt đầu khổ sở khóc thất thanh, khóc to, dường như chỉ cần ra
sức mà khóc thì có thể không cần phải tin vào chuyện gì nữa, có thể
sẽ chết đi, có thể không cần phải tỉnh dậy nữa.
Cô vừa khóc vừa ngước đầu nhìn anh.
Nước mắt như ánh sao lấp lánh trên má cô.
Cô nhìn anh qua làn nước mắt.
Đột nhiên, cô ngây người, ngốc nghếch nhìn anh, nhè nhẹ đưa tay
lên, nhè nhẹ chạm vào mặt anh, giống như chạm vào một giấc mơ mong
manh dễ vỡ. Cô đột nhiên cười, ôm lấy anh, cô ôm chặt lấy anh vừa
khóc vừa cười, khóc cười rồi gọi to:
"Trời ơi...! Chỉ là một giấc mộng thôi! Thì ra anh vẫn khỏe! Anh
vẫn khỏe! Anh sẽ không rời xa em, anh đã nói sẽ không rời xa em mà!
Em biết anh sẽ không lừa dối em đâu! Phải không? Trời... thì ra anh
vẫn ở đây..."
Bùi Ưu đau lòng ôm chặt cô.
Nước mắt như ánh sao.
Ngón tay cô đang vuốt ve má anh cũng có một vì sao nho nhỏ.
Lướt nhẹ tay trên mặt anh, cô vừa khóc vừa cười:
"Em sai rồi, Dực, em thề từ nay về sau sẽ không to tiếng với anh
nữa, không hung dữ với anh nữa, không ăn thạch trái cây nữa, em sẽ
nấu mì trường thọ cho anh ăn, em sẽ học thật chăm, sẽ cố gắng rèn
luyện sức khỏe, em không ngủ gục cũng không giận ba nữa, em sẽ
ngoan ngoãn học làm một cô gái tốt, anh nói gì em cũng nghe theo...
Được không? ... Cầu xin anh, có thể nào đừng để em mơ thấy ác mộng
nữa được không?..."
"Được!"
Bùi Ưu ôm chặt cô, lòng đau như cắt. Giờ phút này, anh bỗng nhiên
hận mình không thể biến thành Dực, chỉ cần khiến cô thấy khá hơn,
chỉ cần cô không khóc nữa, chỉ cần khiến cô vui...
Thì ra thật sự chỉ là một giấc mộng...
Tiểu Mễ cười một cách vui vẻ.
Cô nhìn anh cười, trong làn nước mắt là nụ cười đẹp không gì so
sánh được, nụ cười như một thiên sứ, thiên sứ thuần khiết hoàn
mỹ.
Cô mềm mại dựa vào anh, ngã khuỵu trong vòng tay anh, ngất
đi.
Màn đêm đen kịt bên ngoài xuyên qua cửa chớp phòng Viện
trưởng.
Bùi Ưu nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô đang trong vòng tay anh, cứ ngủ như
thế nhé, không cần suy nghĩ gì cả, nhẹ nhàng yên tĩnh ngủ ngoan
nhé. Anh lặng lẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, trong tim đau
thắt từng cơn, bế cô lên, chuẩn bị rời khỏi đây.
Lúc xoay người, anh trông thấy Viện trưởng Nhậm đã hoàn toàn đờ
đẫn.
"Viện trưởng?"
"Ừ..."
"Trái tim đó giờ đang ở đâu?" Nhãn thần anh u tối. Bình thường mà
nói, bệnh viện gặp được người tự nguyện hiến tặng nội tạng khi gặp
phải tai nạn xe là rất hiếm có rồi, mà nếu như trái tim người đó
hiến tặng khỏe mạnh thì chẳng thể nào vứt đi được.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Viện trưởng Nhậm nhìn anh.
Bùi Ưu nhẹ nhàng nói: "Xin cậu hãy nói cháu biết, bởi vì người hiến
tặng đó - là em trai của cháu!"
Chương 14
PHẦN 1:
Sáng sớm, ánh ban mai đầu tiên rọi vào phòng bệnh.
Những hạt bụi trong không trung nhảy múa trong ánh nắng vàng.
Khi Thành Viện mở mắt ra từ trong giấc mộng, cái nhìn đầu tiên đã
thấy ngay bóng Tiểu Mễ vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh.
Tiểu Mễ đã ở đây có đến ba ngày rồi.
Trong suốt ba ngày, Tiểu Mễ không hề rời khỏi phòng bệnh của cô cô
(tức là dì Thành í ), không đi học, không về ký túc, thậm chí cũng
chẳng đi thăm Doãn Đường Diêu đang nằm trong phòng chăm sóc đặc
biệt ngay sát bên.
Thành Viện không hiểu chuyện gì đã xảy ra, từ hôm sinh nhật Doãn
Đường Diêu tái phát bệnh tim, vì phải chăm sóc cô mình nên không đi
thăm anh được, sau đó mọi việc lại trở nên không thể hiểu nổi. Uy
Quả Quả nói Doãn Đường Diêu bệnh nặng lắm, suýt nữa là chết, thế
thì, Tiểu Mễ phải căng thẳng lo lắng cho anh mới phải chứ.
Tại sao suốt ngày suốt đêm, Tiểu Mễ cứ như bức tượng ngồi lì bên
cạnh giường của cô cô? Từ ban ngày đến đêm tối, thời gian dài thế
Tiểu Mễ vẫn đờ đẫn ngồi nhìn cô cô đến xuất thần, đôi vai gầy yếu
như một tờ giấy mỏng.
Thành Viện bước đến bên, thấy cô cô vẫn đang chìm trong giấc ngủ,
thế là cô nhẹ nhàng hỏi Tiểu Mễ: "Tình hình vẫn tốt chứ?"
Tiểu Mễ gật đầu: "Suốt đêm qua dì Thành không tỉnh dậy."
Thành Viện im lặng.
Thời gian ngủ mê của cô cô càng ngày càng dài, trong một ngày thời
gian tỉnh táo không vượt quá năm, sáu tiếng. Tuy cô đã chuẩn bị sẵn
tâm lý, tuy nhiên cứ nhìn thấy bệnh tình chuyển biến xấu của cô cô
lại cảm thấy đau lòng bất lực, làm cô mỗi lần ngủ đều mơ thấy ác
mộng.
"Tại sao không làm phẫu thuật?"
Tiểu Mễ cắn môi hỏi.
Thành Viện nhìn nhìn cô, thờ ơ nói: "Bác sĩ nói cũng vô ích
thôi."
Tiểu Mễ rùng mình một cái, sắc mặt tự nhiên trắng bệch: "Tại sao?
Chúng ta đổi bệnh viện khác đi, nói không chừng..."
Thành Viện nhìn gương mặt cô cô đang chìm trong giấc ngủ sâu, đôi
mày nhíu lại thật chặt, cô xoay người tiến đến cửa sổ. Tiểu Mễ cũng
bước theo, trong đáy mắt có sự bướng bỉnh kinh người.
"Chúng ta có thể tìm bệnh viện khác tốt hơn..."
"Sao cậu lại biết chuyện cô mình đã từng thay tim?" Lúc đầu bên
phía bệnh viện miễn phí ca phẫu thuật thay tim cho cô cô, điều kiện
duy nhất yêu cầu họ đáp ứng là không được nói cho bất kỳ người nào
biết về cuộc phẫu thuật thay tim này. Nhưng ba ngày trước, Tiểu Mễ
lại vô tình biết được, hơn nữa Bùi Ưu cũng biết rồi, Viện trưởng
Nhậm dường như cũng ngầm thừa nhận việc thay tim cho cô cô từ đây
có thể công khai.
"..."
Tiểu Mễ trầm lặng, trong ánh ban mai, môi cô tái nhợt gần như trong
suốt.
Thành Viện lãnh đạm nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ: "Chúng tôi
không có tiền, trước giờ vẫn rất nghèo, may mắn là gặp được nhiều
người tốt bụng, cho nên cô mới có thể trở thành người quản lý của
ký túc xá, tớ cũng có thể tới Thánh Du học. Cô tớ có bệnh về tim,
sức khỏe rất kém, nếu như không phải là lần phẫu thuật thay tim ấy,
chắc lúc đó cô tớ đã mất rồi. Phẫu thuật thay tim nào phải là
chuyện chúng tôi có thể làm được, cho nên quãng thời gian cô tớ có
thể sống thêm trên thế gian này giống như là món quà thiên sứ ban
tặng vậy..."
Thành Viện lặng lẽ nói:
"Nhưng mà, thời hạn của món quà đã đến rồi. Bác sĩ nói, do sức khỏe
của cô tớ trước đây đã quá yếu, lại thêm phản ứng bài xích của cuộc
phẫu thuật thay tim, đã dẫn đến sự suy kiệt nghiêm trọng của toàn
bộ cơ quan trong cơ thể."
PHẦN 2:
Tiểu Mễ kinh sợ.
"Nếu chữa trị mà còn có tác dụng thì cho dù nghèo cỡ nào mình cũng
đưa cô đến tất cả các bệnh viện." Thành Viện im lặng nhìn về phía
dì Thành đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, rất lâu sau mới nói
tiếp, "Cô đã rất mệt rất mệt rồi... cậu có biết để tặng cậu rượu
nếp, cô mình đã mệt đến nỗi ngủ mê mệt suốt hai ngày không hề mở
mắt lần nào không..."
Hàng lông mi cô đờ đẫn không nhúc nhích.
Nước mắt lóng lánh từ hai gò má trắng bệch chảy xuống.
Thành Viện cười nhẹ, nói với cô: "Tớ không có ý phiền trách gì cậu
đâu. Vì lúc cô mình ủ rượu cho cậu đã rất vui vẻ, cô luôn mỉm cười,
nụ cười đó thậm chí còn khiến mình ghen tị nữa, dường như chỉ là vì
ủ rượu cho cậu cô mới có thể hạnh phúc như thế... Tiểu Mễ, cô thật
sự rất thích cậu đấy!"
Ánh nắng ban mai.
Trên giường bệnh, dì Thành lặng lẽ ngủ, dì ngủ rất bình yên, đuôi
mắt có những nếp nhăn mờ mờ, khóe môi có nét cười yên tĩnh.
Những hạt bụi nho nhỏ nhảy múa chuyển động trong ánh nắng vàng rực
rỡ.
Tiểu Mễ thẫn thờ đứng bên cửa sổ, ngoài kia là bầu trời xanh biếc,
từng cụm mây trắng nhẹ nhàng trôi. Bên tai cô là một khoảng yên
tĩnh, máu trong cơ thể lưu thông chậm rãi, phảng phất như có tiếng
vọng, trong ánh nắng như lặng lẽ lay động tầng tầng lớp lớp.
"Vậy nên, mình không muốn cô phải chịu quá nhiều đau khổ nữa."
Thành Viện mở cửa sổ cho gió mát ùa vào phòng, thấp giọng nói,
"Chúng mình ở bên cạnh cô thế này có lẽ sẽ tốt hơn."
Tiểu Mễ không nói nổi lời nào.
Gió nhẹ thổi tung mái tóc ngắn của cô, đôi mắt cô đã đánh mất đi
thần thái mọi ngày, u ám trống rỗng, cứ ngẩn ngơ đứng mãi mà không
định thần lại được.
Cửa phòng bệnh mở ra không một tiếng động.
Bùi Ưu bước vào, anh đến bên giường nhìn dì Thành đang say ngủ, nhẹ
nhàng thay bình truyền dịch khác cho dì, điều chỉnh lại tốc độ cho
phù hợp. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thành Viện và Tiểu Mễ
đang đứng bên cửa sổ.
Thành Viện gật đầu với anh.
Anh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lặng lẽ dời sang Tiểu Mễ đang đứng
cạnh đó. Tiểu Mễ thất thần nhìn anh, trong ánh mắt có một nỗi đau
không biết nên thế nào, đôi môi hơi run run, thế là trong ánh mắt
anh cũng dần dần xuất hiện một nỗi đau như thế.
Rất lặng lẽ.
Ánh mắt anh và cô giao nhau trong không trung.
Thành Viện cúi thấp đầu, không muốn nhìn thấy bộ dạng anh và Tiểu
Mễ nhìn nhau chăm chú thế nữa, cảm giác đó giống như cô bị tách
biệt hẳn ra vậy. Cô cầm lấy bình thủy, chuẩn bị đi đun nước sôi,
mới bước đến bên cửa thì "rầm" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh mở
toang.
Khuôn mặt trắng bệch.
Đôi môi tím ngắt.
Cánh mũi lấp lánh thiên sứ nho nhỏ bằng bạc.
Doãn Đường Diêu yếu ớt tựa vào cửa, anh mím chặt đôi môi, đồng tử u
ám co nhỏ lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đó trong phòng
bệnh, lồng ngực nhấp nhô rối loạn, đôi chân mềm nhũn, dường như bất
kỳ lúc nào cũng có thể ngã quỵ.
"Bác sĩ nói anh không được cử động!"
"Anh không thể xuống giường!"
"Bác sĩ! Bác sĩ..."
Các y tá phía sau Doãn Đường Diêu ra sức ngăn cản anh, một y tá còn
giơ cao bình truyền dịch, đầu kim truyền gắn vào tay anh dường như
tứa ra chút máu tươi, giống như bị người ta ra sức bẻ gãy, một cô y
tá hoảng loạn đẩy xe lăn đến, một cô y tá đang hoảng sợ giữ lấy
anh.
"Cút ra!"
Doãn Đường Diêu hét, một luồng nộ khí thoát ra khiến cô y tá sợ đến
nỗi phải lập tức buông anh ra.
Bùi Ưu thất kinh, vội chạy đến:
"Diêu! Em đang làm gì vậy? Em vẫn chưa được xuống giường!"
Doãn Đường Diêu nhìn về phía cô.
Ánh nắng sớm mai từ cửa sổ tràn vào phòng, cô đứng quay lưng lại
cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót lung linh trên người cô. Cô giống như
một thiên sứ xinh đẹp, mái tóc ngắn, chiếc váy trắng, ánh nắng
vàng, nhưng đứng trong ánh sáng rạng rỡ, khuôn mặt cô nom không
rõ.
Tim anh đau thắt.
Đôi môi tím tái của nhếch lên thành một nụ cười:
"Có phải là... gần đây phải thi... nên em không có thời gian đến
thăm anh?"
Thành Viện quay mặt đi nơi khác.
Bước chân Bùi Ưu khựng lại, anh không tự chủ được quay lại nhìn
Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ đứng quay lưng lại với ánh nắng.
Sắc mặt cô còn tái nhợt hơn cả Doãn Đường Diêu, trắng bệch đến kinh
người, như chỉ trong một giây nữa thôi sẽ ngất xỉu ngay. Cô nhìn
Doãn Đường Diêu, đôi môi tái mét run rẩy, trong đáy mắt như có một
khoảng trống rỗng, lại còn có cả những tia máu.
Cô nhúc nhích.
Nhưng lại đứng nguyên đó, đờ đẫn nhìn Doãn Đường Diêu.
Doãn Đường Diêu ra sức nhìn cô, muốn đến gần hơn để nhìn mặt cô cho
rõ, nhưng ngực cứ đau buốt từng cơn khiến anh bắt đầu ho dữ
dội.
Đôi môi tím tái ho từng chặp đau đớn.
Người anh chao đảo.
Bùi Ưu đỡ lấy anh, đỡ lấy toàn bộ sức nặng của anh nên anh mới
không bị ngã.
Doãn Đường Diêu ho nhẹ, cố nhếch nhếch khóe môi, mỉm cười với cô:
"Em... có thể đến gần hơn không... anh rất nhớ em..."
Trong phòng hồi sức cấp cứu.
Viện trưởng Nhậm bất lực đành để những người chăm sóc đi hết, ông
nói Tiểu Mễ tuyệt đối không được làm Doãn Đường Diêu kích động, nếu
lỡ mà bệnh tim Diêu tái phát thì phải gọi người tới ngay. Tiểu Mễ
đờ đẫn gật đầu. Viện trưởng Nhậm chau mày rời khỏi phòng bệnh,
trong lòng biết rằng chỉ để hai người này ở lại với nhau là không
được, nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của Diêu thì e rằng bệnh tim
của cậu ta sẽ chuyển biến xấu hơn nữa.
Phòng bệnh yên tĩnh...
Doãn Đường Diêu nửa nằm nửa ngồi trên giường, anh lặng lẽ nhìn Tiểu
Mễ đang ngồi bên giường, đôi môi tím ngắt nở một nụ cười: "Hôm đó
có phải đã dọa em sợ không..."
Cô cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Anh nhấc người ngồi lên thẳng hơn, ra sức nắm chặt lấy tay cô, ngón
tay cô run lẩy bẩy, tay hai người đều rất lạnh rất lạnh. Anh ấp bàn
tay cô vào lòng bàn tay mình, nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh
giữa những ngón tay cô, nét cười trên khóe môi rất yên tĩnh:
"Đều là anh không tốt... không nên bệnh trong ngày mình đính
hôn..."
Đột nhiên...
Tay cô giật nảy lên, rút về thật nhanh.
Doãn Đường Diêu ngây người.
Lòng bàn tay anh đột nhiên trống vắng...
Anh đờ đẫn nhìn Tiểu Mễ: "Em giận thật sao? Cho nên mới không chịu
đến thăm anh..."
Tim Tiểu Mễ buốt nhói.
Cô đứng phắt dậy, run run nói: "Xin lỗi, em có việc, phải đi
trước!"
Cô dợm bước đi.
Anh nhanh như cắt tóm lấy tay cô.
Anh ra sức giữ chặt tay cô, giữ rất chặt, có thể cảm thấy hơi lạnh
và tay cô cứng đờ, thế là, tay anh cũng từ từ lạnh cứng theo.
Cô quay lưng lại với anh.
Ánh nắng buổi sáng theo cửa sổ ùa vào phòng, chiếu sáng lấp lánh,
cô đứng quay lưng với anh, ánh sáng trên mái tóc êm dịu nhưng lạnh
lẽo, lạnh như ngón tay của cô vậy. Doãn Đường Diêu không thấy được
khuôn mặt cô, anh không hiểu, đêm đó cô đã nhận lời đính hôn với
anh rồi, tại sao bây giờ ngay cả nhìn anh một cái cô cũng không
muốn?
PHẦN 3:
Lòng bàn tay nắm chặt hết sức!
Anh muốn khiến cô phải đau đớn.
Người cô hơi run rẩy, nhưng vẫn nhất quyết quay lưng lại với
anh.
Trong phòng có một bầu không khí yên tĩnh đến kỳ dị.
Trên giường bệnh.
Doãn Đường Diêu đau khổ nhắm nghiền mắt:
"Thế thì... có lẽ chuyện họ nói là thật rồi..."
Môi anh tím tái đến đáng thương.
Sắc mặt trắng bệch.
"Anh hoàn toàn không trải qua ca phẫu thuật thay tim đó..."
Thiên sứ trên cánh mũi anh lấp lánh tia sáng lạnh lẽo.
"... Cho nên thật ra tôi không có trái tim đó, cho nên thật ra em
đã tìm sai người rồi, cho nên em không muốn nhìn thấy tôi nữa, vì
em không muốn lãng phí thêm phút nào bên cạnh tôi nữa phải
không?"
Tiểu Mễ run rẩy sợ hãi.
Cô từ từ quay đầu lại, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng yếu đuối, cô
run rẩy, răng cắn chặt lấy môi, không để mình nói ra lời nào, cô
không cho phép mình lên tiếng.
Doãn Đường Diêu không nhìn thấy, cổ họng anh thít chặt lại, toàn
thân cứng đờ, nỗi đau khổ cực độ khiến anh không thể kiềm chế nổi
nữa. Anh vận sức kéo mạnh tay Tiểu Mễ, sức mạnh lớn vô cùng ấy
khiến cô ngã ngồi xuống giường bệnh. Chẳng có chút thương xót nào,
hai tay anh bóp chặt vai cô, trừng mắt giận dữ, đáy mắt là sự hận
thù không gì so được, hệt như một con thú hoang bị thương, anh thấp
giọng hét:
"Tôi là gì??? Rốt cuộc tôi là gì hả?"
Người Tiểu Mễ bị anh lắc nghiêng ngả, như con búp bê vải bị rách
toạc.
"Không có trái tim đó thì tôi chẳng là gì đúng không? Tim, tất cả
đều là vì trái tim đó! Nhận lời đính hôn với tôi, cũng là vì trái
tim đó đúng không? Nên biết tôi hoàn toàn không có trái tim đó, cho
nên em mới bước đi không thèm quay đầu lại chứ gì? Tôi chết cũng
không sao nhỉ! Tôi có yêu em bao nhiêu cũng vô ích thôi! Mỗi ngày
tôi đều nằm trên giường bệnh mong chờ em đến thăm tôi, dù chỉ nhìn
một cái rồi đi cũng được, mỗi ngày đều ngóng mắt lên chờ em đến
thăm, nghĩ ra đủ thứ lý do để an ủi mình là do em không có thời
gian chứ không phải em đã quên tôi, tôi đáng thương đến như một
thằng ngu, tất cả những thứ này đều chẳng là gì, đúng không?