Chiếc băng ca có bánh lăn chạy như bay trên nền đất, các bác sĩ vừa
kiểm tra sắc mặt trắng bệch tím tái của bệnh nhân vừa lo lắng đẩy
giường chạy nhanh, y tá treo cao bình dịch, bước chân vội vã căng
thẳng, khung cảnh vội vã căng thẳng, các bác sĩ chạy trên hành lang
trắng toát hun hút ánh đèn sáng nhức mắt, tiếng thở đứt khúc, nhịp
tim sợ hãi.
Doãn Đường Diêu yên tĩnh nằm đó.
Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cánh tay bên phải trắng
nhợt đến tím tái đi, nằm bất động trên băng ca.
Các bác sĩ vội vã vừa chạy vừa hét:
"Tránh đường!"
"Mau tránh đường!"
Mọi người đi trên hành lang đều vội vã dạt ra hai bên.
"Rầm!"
Cửa lại đóng vào nặng nề.
Uy Quả Quả đứng đờ đẫn trước cửa phòng cấp cứu, cô kinh hãi tột độ,
chưa từng nghĩ rằng thì ra sinh mệnh con người lại có thể yếu ớt
như thế, vậy mà chỉ trong chớp mắt, nhịp tim Doãn Đường Diêu lại
dừng lại, phải đưa ngay vào bệnh viện.
Trên đường đi đến bệnh viện, Bùi Ưu và các bác sĩ cấp cứu cố gắng
ổn định nhịp tim cho Diêu, làm hô hấp nhân tạo cho anh, tiêm thuốc
cho anh. Nhưng Doãn Đường Diêu vẫn nằm yên, giống như đã chết
rồi.
Không có nhịp tim...
Chẳng phải là đã chết rồi hay sao?
Uy Quả Quả kinh hãi đến phát run, cô sợ hãi nhìn về phía Tiểu
Mễ.
Đèn đỏ được bật lên trên cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh đèn đỏ u ám rọi trên khuôn mặt tái mét của Tiểu Mễ. Cô cũng
đang run rẩy, giống như muốn xông vào phòng cấp cứu ngay, lại như
không dám, chỉ hai cánh tay ôm chặt đôi vai, run lên từng đợt từng
đợt. Dưới ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu, sắc mặt cô càng trắng bệch
như tờ giấy, dường như còn trắng hơn cả Doãn Đường Diêu đang nằm
trên giường bệnh, môi tái mét run run. Chầm chậm, đôi chân cô cũng
run lên như không đứng vững nổi, dựa vào cửa phòng cấp cứu, cô dần
dần trượt xuống, cánh tay ôm vai co rúm lại lỏng ra, không ngừng
run rẩy, cô co rúm lại thành một khối nho nhỏ.
"Tiểu Mễ..."
Uy Quả Quả sợ hãi gọi to, không biết nên an ủi cô thế nào.
Hành lang yên tĩnh.
Một bầu không khí tịch mịch chết chóc.
U ám đến khiến người ta tức thở.
Xuyên qua cửa kính phòng cấp cứu có thể thấy được máy điện tâm đồ
đang kêu "tíc - tíc", trên màn hình vẫn là một đường thẳng không
thay đổi.
Bùi Ưu mặt tái nhợt nhào đến.
Trên giường bệnh, Doãn Đường Diêu nhắm nghiền hai mắt, màu môi tím
đến đáng sợ, hai tay anh buông lỏng đặt trên giường, không có chút
biểu hiện nào của sự sống, chỉ có thiên sứ trên cánh mũi anh tỏa
ánh sáng dịu dàng.
Bác sĩ cầm lên máy kích tim.
"Binh!"
Thân người Doãn Đường Diêu nảy giật lên.
"Tăng điện áp!" Bác sĩ vội vã hét.
"Binh!"
Doãn Đường Diêu lại nảy lên, mềm nhũn đổ ập xuống.
"Tăng nữa!"
"Binh..."
Giống một con rối mềm oặt, người Doãn Đường Diêu bị hút lên cao
cao, sau đó lại đổ vật xuống. Điện tâm đồ vẫn kêu "tít...", chỉ là
một đường thẳng, không có bất kỳ đường lên xuống nào của nhịp
tim.
Ngoài phòng cấp cứu...
Uy Quả Quả ra sức cắn chặt môi, sợ hãi khiến cô không thốt được lời
nào, cô không cách nào an ủi Tiểu Mễ, một câu cũng không nói ra
nổi.
Tiểu Mễ co rúm người, ôm lấy mình thật chặt, như đang rơi vào một
thế giới trống rỗng, chẳng có gì cả, tất cả đều đã biến mất, một
thế giới trắng toát vô hồn, có chết đi cũng mãi mãi không thể tỉnh
dậy nổi. Không ngừng run rẩy, sắc mặt cô đờ đẫn, màu môi tái nhợt
đến phát sợ, giống như vào khoảnh khắc tim Doãn Đường Diêu ngừng
đập, cô cũng chết đi ngay lúc đó.
Đầu hành lang phòng cấp cứu bỗng vang lên những bước chân gấp
gáp.
Bước chân đó đến gần, dưới ánh đèn nhức mắt, một phụ nữ đang chạy
thật nhanh thật vội vã đến, tóc bà bù xù, ánh mắt hoảng loạn mở to,
khóe mắt đo đỏ vẫn còn vương ngấn nước mắt chưa khô. Vậy nhưng tuy
bị cơn sợ hãi khống chế bản thân, nhưng xem ra bà vẫn đẹp đến nỗi
dường như quanh người đều có một lớp khói nhẹ bao phủ.
"Tránh đường!"
Chiếc băng ca có bánh lăn chạy như bay trên nền đất, các bác sĩ vừa
kiểm tra sắc mặt trắng bệch tím tái của bệnh nhân vừa lo lắng đẩy
giường chạy nhanh, y tá treo cao bình dịch, bước chân vội vã căng
thẳng, khung cảnh vội vã căng thẳng, các bác sĩ chạy trên hành lang
trắng toát hun hút ánh đèn sáng nhức mắt, tiếng thở đứt khúc, nhịp
tim sợ hãi.
Doãn Đường Diêu yên tĩnh nằm đó.
Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cánh tay bên phải trắng
nhợt đến tím tái đi, nằm bất động trên băng ca.
Các bác sĩ vội vã vừa chạy vừa hét:
"Tránh đường!"
"Mau tránh đường!"
Mọi người đi trên hành lang đều vội vã dạt ra hai bên.
"Rầm!"
Cửa lại đóng vào nặng nề.
Uy Quả Quả đứng đờ đẫn trước cửa phòng cấp cứu, cô kinh hãi tột độ,
chưa từng nghĩ rằng thì ra sinh mệnh con người lại có thể yếu ớt
như thế, vậy mà chỉ trong chớp mắt, nhịp tim Doãn Đường Diêu lại
dừng lại, phải đưa ngay vào bệnh viện.
Trên đường đi đến bệnh viện, Bùi Ưu và các bác sĩ cấp cứu cố gắng
ổn định nhịp tim cho Diêu, làm hô hấp nhân tạo cho anh, tiêm thuốc
cho anh. Nhưng Doãn Đường Diêu vẫn nằm yên, giống như đã chết
rồi.
Không có nhịp tim...
Chẳng phải là đã chết rồi hay sao?
Uy Quả Quả kinh hãi đến phát run, cô sợ hãi nhìn về phía Tiểu
Mễ.
Đèn đỏ được bật lên trên cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh đèn đỏ u ám rọi trên khuôn mặt tái mét của Tiểu Mễ. Cô cũng
đang run rẩy, giống như muốn xông vào phòng cấp cứu ngay, lại như
không dám, chỉ hai cánh tay ôm chặt đôi vai, run lên từng đợt từng
đợt. Dưới ánh đèn đỏ của phòng cấp cứu, sắc mặt cô càng trắng bệch
như tờ giấy, dường như còn trắng hơn cả Doãn Đường Diêu đang nằm
trên giường bệnh, môi tái mét run run. Chầm chậm, đôi chân cô cũng
run lên như không đứng vững nổi, dựa vào cửa phòng cấp cứu, cô dần
dần trượt xuống, cánh tay ôm vai co rúm lại lỏng ra, không ngừng
run rẩy, cô co rúm lại thành một khối nho nhỏ.
"Tiểu Mễ..."
Uy Quả Quả sợ hãi gọi to, không biết nên an ủi cô thế nào.
Hành lang yên tĩnh.
Một bầu không khí tịch mịch chết chóc.
U ám đến khiến người ta tức thở.
Xuyên qua cửa kính phòng cấp cứu có thể thấy được máy điện tâm đồ
đang kêu "tíc - tíc", trên màn hình vẫn là một đường thẳng không
thay đổi.
Bùi Ưu mặt tái nhợt nhào đến.
Trên giường bệnh, Doãn Đường Diêu nhắm nghiền hai mắt, màu môi tím
đến đáng sợ, hai tay anh buông lỏng đặt trên giường, không có chút
biểu hiện nào của sự sống, chỉ có thiên sứ trên cánh mũi anh tỏa
ánh sáng dịu dàng.
Bác sĩ cầm lên máy kích tim.
"Binh!"
Thân người Doãn Đường Diêu nảy giật lên.
"Tăng điện áp!" Bác sĩ vội vã hét.
"Binh!"
Doãn Đường Diêu lại nảy lên, mềm nhũn đổ ập xuống.
"Tăng nữa!"
"Binh..."
Giống một con rối mềm oặt, người Doãn Đường Diêu bị hút lên cao
cao, sau đó lại đổ vật xuống. Điện tâm đồ vẫn kêu "tít...", chỉ là
một đường thẳng, không có bất kỳ đường lên xuống nào của nhịp
tim.
Ngoài phòng cấp cứu...
Uy Quả Quả ra sức cắn chặt môi, sợ hãi khiến cô không thốt được lời
nào, cô không cách nào an ủi Tiểu Mễ, một câu cũng không nói ra
nổi.
Tiểu Mễ co rúm người, ôm lấy mình thật chặt, như đang rơi vào một
thế giới trống rỗng, chẳng có gì cả, tất cả đều đã biến mất, một
thế giới trắng toát vô hồn, có chết đi cũng mãi mãi không thể tỉnh
dậy nổi. Không ngừng run rẩy, sắc mặt cô đờ đẫn, màu môi tái nhợt
đến phát sợ, giống như vào khoảnh khắc tim Doãn Đường Diêu ngừng
đập, cô cũng chết đi ngay lúc đó.
Đầu hành lang phòng cấp cứu bỗng vang lên những bước chân gấp
gáp.
Bước chân đó đến gần, dưới ánh đèn nhức mắt, một phụ nữ đang chạy
thật nhanh thật vội vã đến, tóc bà bù xù, ánh mắt hoảng loạn mở to,
khóe mắt đo đỏ vẫn còn vương ngấn nước mắt chưa khô. Vậy nhưng tuy
bị cơn sợ hãi khống chế bản thân, nhưng xem ra bà vẫn đẹp đến nỗi
dường như quanh người đều có một lớp khói nhẹ bao phủ.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Nhìn về phía đèn đỏ phòng cấp cứu bật sáng.
Nước mắt rơi ra từ khóe mắt của bà, bà cố gắng để mình bình tĩnh
hơn, nắm chặt hai tay, người bà run lên nhè nhẹ.
Đằng sau bà còn có một người đàn ông cao cao, tóc mai người đàn ông
đó đã có sợi bạc. Ông đặt tay lên bả vai bà, ra sức nắm chặt, trầm
giọng nói:
"Yên tâm, Diêu sẽ không sao đâu."
PHẦN 5: NHẤT ĐỊNH PHẢI KHIẾN DIÊU CHẾT TRƯỚC MẶT CÔ SAO?
Cửa phòng cấp cứu bật mở.
Bùi Ưu sắc mặt trắng bệch đi ra.
Uy Quả Quả, người phụ nữ và người đàn ông cùng nhìn anh, một bầu
không khí yên tĩnh chết chóc kỳ dị bao phủ, ba người sợ hãi nhìn
anh, không ai dám lên tiếng. Có một sự ám ảnh kinh hoàng dường như
đang nhẹ nhàng va vào nhau, thế giới sẽ bị biến mất hoàn
toàn.
"Nhịp tim hồi phục rồi."
Bùi Ưu run run trả lời, cho dù đã cố trấn tĩnh nhưng vẫn bị nỗi sợ
hãi ban nãy làm cho mình không thể bình tĩnh nổi.
Người phụ nữ loạng choạng khuỵu xuống.
Bùi Ưu vội vã đỡ lấy bà: "Dì Doãn..."
Doãn Triệu Man hít thở thật sâu, người hoàn toàn rã rời, nhưng lại
run bần bật, bên gò má gần thái dương lấp loáng những giọt mồ hôi,
Bùi Chấn Hoa nhẹ nhàng giữ lấy vai bà, đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế
dài ngoài hành lang.
Sau đó,
Bùi Ưu quay người lại.
Anh nhìn về phía Tiểu Mễ đang ngồi co rúm trong một góc.
Cô giống như một đứa trẻ lạc đường, chìm sâu vào một thế giới trống
rỗng, sắc mặt tái mét, ôm chặt đôi vai, run rẩy một cách vô ý thức,
không thể cảm nhận được tất cả mọi thứ đang diễn ra xung quanh
mình. Không khí xung quanh cô dường như cũng chỉ là trắng bệch và
run rẩy mà thôi. Lúc Bùi Ưu đến gần cô, cô đột nhiên ngẩng đầu,
trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt có một sự tuyệt vọng đến bất chấp
tất cả, như một con thúsắp chết sẽ chụp lấy yết hầu của anh.
Bùi Ưu quỳ xuống.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cô hoảng sợ muốn chống cự, giống như cái ôm của anh truyền đến một
luồng khí đáng sợ và nguy hiểm. Bùi Ưu dịu dàng ôm cô, để cô đừng
sợ hãi nữa, tất cả đều tốt đẹp rồi, Diêu không sao cả, cậu ấy vẫn
sống.
*
Trong phòng hồi sức cấp cứu chỉ thắp sáng một ngọn đèn nho
nhỏ.
Doãn Đường Diêu trắng bệch nằm trên giường bệnh, ngón tay trong vô
thức khẽ nhúc nhích. Sắc đêm đen đặc bên ngoài xuyên qua màn cửa sổ
vào phòng, màn hình máy điện tâm đồ hiển hiện những đường gấp khúc
lên xuống, "tic - tic - tic" vang lên rất có nhịp điệu.
Tiểu Mễ đờ đẫn ngây dại nhìn anh.
Cô muốn lại gần hơn để nhìn anh, nhưng, giống như vừa tỉnh dậy sau
một cơn ác mộng, tất cả sức lực đều tiêu tan hết cả, đến tay cũng
chẳng nhấc lên nổi.
Viện trưởng Nhậm điều chỉnh tốc độ bình truyền dịch, thấp giọng
nói: "Đã tiêm thuốc cho cậu ấy rồi, phải đến trưa mai mới tỉnh dậy
được, hơn nữa ở đây đã có chúng tôi chăm sóc cho cậu ấy, mọi người
nên về nhà nghỉ ngơi đi."
Doãn Triệu Man ngồi xuống bên giường.
Bà nhìn con trai đang hôn mê, rất lâu rất lâu, chỉnh lại chăn đắp
cho con, không quay đầu lại, nói: "Mọi người về đi, tôi ở lại
đây."
"Anh ở lại với em."
Bùi Chấn Hoa quan tâm nói.
"Không." Giọng bà rất bình tĩnh. "Nó là con trai tôi, xin mọi người
hãy về đi, tôi muốn ở một mình với nó."
Ánh mắt Bùi Chấn Hoa lướt qua một tia u ám, ông nhìn dáng lưng Doãn
Triệu Man, một lúc sau, lặng lẽ rời khỏi đó. Viện trưởng Nhậm và Uy
Quả Quả cũng theo sau. Bùi Ưu vỗ vỗ vai Tiểu Mễ, Tiểu Mễ đờ đẫn
nhìn Doãn Đường Diêu đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng quay
người ra ngoài với anh.
Hành lang yên tĩnh.
Ánh đèn trắng mờ chiếu lên bức tường trắng toát.
Trên chiếc ghế dài ngoài hành lang.
Tiểu Mễ trầm mặc ngồi đó, lưng cô cứng đến thẳng đờ, không nhúc
nhích, giống như một con rối bằng gỗ cứng. Bùi Ưu ngồi xuống bên
cạnh, đặt một ly sữa đậu nóng vào lòng bàn tay cô. Ngón tay cô run
lẩy bẩy, hai tay vô ý thức nắm chặt ly sữa, nhưng không uống chút
nào, chỉ là nắm chặt lấy nó. Hương sữa nhàn nhạt xuyên qua ống hút
lan tỏa trong không gian, viên kim cương nhỏ trên tay cô lấp lánh
lấp lánh.
Cô không nói lời nào.
Anh cũng không nói lời nào.
Hai người im lặng ngồi trên chiếc ghế dài trên hành lang bệnh
viện.
Rất lâu sau.
Sữa đậu đã nguội lạnh.
Bùi Ưu lại đi mua một ly mới thật nóng đặt vào tay cô.
Hai người vẫn không nói gì.
Ánh đèn sáng nhức mắt kéo dài bóng anh và cô trên nền gạch
hoa.
Đêm, rất khuya rất khuya.
Cửa phòng hồi sức cấp cứu lóe ra ánh đèn yếu ớt.
Trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, Bùi Ưu và Tiểu Mễ vẫn trầm mặc
ngồi, cho đến lúc có tiếng bước chân đi đến dừng lại trước mặt hai
người.
"Sao? Vẫn chưa về à?"
Viện trưởng Nhậm nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.
Bùi Ưu ngẩng đầu, đứng lên, cười nhẹ giải thích: "Muộn thế này rồi,
về nhà cũng không ngủ được, chẳng thà ngồi đây còn dễ chịu
hơn."
Viện trưởng Nhậm biết tình nghĩa giữa Bùi Ưu và Doãn Đường Diêu từ
nhỏ đến nay, nên ông thở dài gật gật đầu, không khuyên anh về
nữa.
"Viện trưởng...?"
"Ừ?"
"Cháu có một câu hỏi..." Bùi Ưu nhíu mày, do dự nói.
"Nói đi."
Bùi Ưu lại nhìn Tiểu Mễ ngồi trên băng ghế, cô trầm lặng ngồi, như
búp bê vải đã bị mất đi linh hồn. Anh không đừng được lại do dự một
lúc, nhưng cái điều thắc mắc đáng sợ này đã tồn tại trong đầu anh
quá lâu rồi, giống như một đám mây đen lởn vởn mà anh không thể xua
đi nổi.
"Phẫu thuật thay tim của Diêu..."
Như bị cái gì quật trúng, hàng mi Tiểu Mễ khe khẽ run, cô ngước mắt
lên, đáy mắt u ám mờ mịt nhìn Bùi Ưu.
Gương mặt Viện trưởng Nhậm thoáng lướt qua một vẻ kỳ lạ khó
tả.
Bùi Ưu đã chú ý thấy điều đó, anh thấy sợ hãi cùng cực, đang muốn
hỏi tiếp nữa thì đúng lúc này, cửa phòng hồi sức cấp cứu mở
toang.
Doãn Triệu Man bước ra.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ mỹ miều của bà không có chút biểu hiện nào, y
phục toàn màu đen khiến bà có một vẻ lạnh lùng và kiên định, dưới
khóe mắt có ngấn nước mắt mờ mờ khiến trông như chỉ là ảo giác. Bà
liếc mắt về phía Tiểu Mễ đang ngồi trên băng ghế, trong con ngươi
bà dường như chỉ nhìn thấy Tiểu Mễ, những người khác hoàn toàn
không tồn tại.
Đi thẳng đến.
Bà dừng trước mặt Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ đứng dậy.
Doãn Triệu Man đứng trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt
vừa có sự hận thù lại vừa lạnh lùng.
"Cô đi đi!"
Giọng bà bình tĩnh, không có bất cứ giận dữ nào.
"Về sau, đừng xuất hiện trước mặt Diêu nữa."
Tiểu Mễ đờ người, ngây dại nhìn bà.
"Nếu không, cô nhất định phải hại chết Diêu trước mặt mình, cô mới
cam tâm hả?" Doãn Triệu Man hít hơi sâu, nhưng trong giọng nói đã
có phần không ổn định.
"Cháu..." Môi Tiểu Mễ run run.
"Mấy lần nó phát bệnh gần đây đều là do cô, phải không?" Doãn Triệu
Man ra sức bóp chặt hai tay, muốn khống chế giọng nói đang chao đảo
của mình, nhưng lại không biết đôi môi của chính bà cũng giống như
Tiểu Mễ đang run lên không kiềm chế nổi.
Tiểu Mễ toàn thân cứng đờ.
Trong tim có một khoảng trống đen tối đang trào máu rất đau, đang
gào khóc, vật vã, khiến cô như vĩnh viễn rơi xuống vực sâu vô
đáy.
PHẦN 6: THỜI GIAN SỐNG CỦA CẬU ẤY CHỈ CÒN RẤT NGẮN
"Phải..."
Cô nhè nhẹ trả lời như thế.
"Tiểu Mễ..."
Bùi Ưu đau lòng gọi nhỏ.
Viện trưởng Nhậm lắc lắc đầu, thở dài.
Đồng tử Doãn Triệu Man co hẹp lại, trên vẻ mặt mỹ lệ của bà lộ ra
nét thù hận càng lúc càng mạnh: "Nếu đã như thế..."
"Chỉ cần cháu rời khỏi đây, anh ấy sẽ không bệnh nữa chứ?"
Trên gương mặt trắng bệch không có một giọt máu nào, Tiểu Mễ nhìn
bà, nhãn thần u tối ảm đạm, hai hàng mi run run nhè nhẹ, cô nhỏ nhẹ
hỏi.
"Nếu như cháu rời khỏi đây, anh ấy sẽ không bệnh nữa, sẽ vẫn sống
tốt... thế thì... cháu sẽ rời khỏi đây, không bao giờ xuất hiện
trước mặt anh ấy nữa, cháu sẽ rời khỏi Thánh Du, rời khỏi thành phố
này, đi đến một nơi thật xa, thậm chí muốn cháu chết cũng
được..."
Vẻ tuyệt vọng nhưng cuồng nhiệt trên gương mặt cô bỗng khiến Doãn
Triệu Man đờ đẫn cả người.
Bùi Ưu lặng lẽ quay mặt đi không nhìn cô nữa.
"Được không?"
Tiểu Mễ ngây dại nhìn Viện trưởng Nhậm.
"Chỉ cần cháu đi, anh ấy sẽ khỏe chứ?"
Cô giống như một đứa trẻ trong tuyệt vọng liều mạng bám chặt vào
cọng rơm cuối cùng, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại sáng đến
kinh người đăm đăm nhìn Viện trưởng Nhậm.
"Sẽ như thế chứ?"
Ngọn đèn sáng trắng chiếu rọi trên hành lang bệnh viện.
Hành lang dài hun hút.
Vắng vẻ không có một ai khác.
Viện trưởng Nhậm chau mày, ông chầm chậm lắc đầu, một cảm giác thất
bại bất lực khiến ông trong khoảnh khắc trông già đi rất
nhiều.
Tiểu Mễ sợ hãi nhìn ông, hơi thở cô dồn dập: "Tại sao không được?
Tại sao bác sĩ lại lắc đầu? Nếu cháu đi khỏi đây, anh ấy sẽ không
đau lòng cũng không vui vẻ nữa, như thế cũng không được sao?"
Bùi Ưu cũng kinh hãi nhìn Viện trưởng Nhậm.
Doãn Triệu Man sắc mặt tái mét, hai tay lạnh cóng.
Viện trưởng Nhậm lại lắc đầu, trong giọng nói bất lực của ông tràn
đầy nỗi xót thương và tiếc nuối: "Rất tiếc..."
"Chẳng phải đã làm phẫu thuật thay tim rồi sao?" Tiểu Mễ thất
thanh, người cô run lên từng chặp, "Trái tim của Dực rất khỏe mạnh,
trái tim của anh ấy không có vấn đề gì cả, rất khỏe mạnh mà!"
Viện trưởng Nhậm nhìn Doãn Triệu Man, không trả lời.
"Không làm phẫu thuật thay tim, phải không?"
Bùi Ưu nhìn đăm đăm Viện trưởng Nhậm, nói.
Trong hành lang tĩnh mịch như vang lên một tiếng sấm.
"Có phải là... căn bản không làm phẫu thuật thay tim nào cả?"
Đêm rất khuya.
Viện trưởng Nhậm bỗng thở ra, nhìn Doãn Triệu Man. Sắc mặt bà tái
xanh, giống như có một thứ gì đó rất nặng đập vào người, một cảm
giác đau khổ và bi thương cùng cực toát ra.
Bùi Ưu kinh hãi:
"Chẳng lẽ là thật sao? ... Diêu vốn chẳng làm một cuộc phẫu thuật
thay tim nào cả, cho nên chỉ có những mô tả đơn giản nhất về phẫu
thuật, còn những ghi chép cụ thể về bệnh lý, tài liệu và quá trình
phẫu thuật thì tìm không ra, nên những bác sĩ tham gia cuộc phẫu
thuật cũng giữ kín không tiết lộ ra... bởi vì vốn không hề làm phẫu
thuật nào cả nên Diêu cũng không hề có bất kỳ phản ứng bài xích
nào."
Anh đã sinh nghi từ lâu rồi.
Làm gì lại có người trải qua một cuộc phẫu thuật tim lớn như thế mà
chẳng có một chút phản ứng bài xích nào cả, thích hợp với nhau đến
mức như chính là tim của cậu ấy vậy. Từ cái hôm Diêu nhờ anh đi
kiểm tra xem người hiến tặng tim có phải là Dực hay không, cảm giác
nghi ngờ đó càng lúc càng đậm hơn, anh quả nhiên chẳng tìm thấy tài
liệu hay ghi chép nào về ca phẫu thuật đó cả.
Nhưng mà, sau cuộc phẫu thuật thay tim một năm trước đó, bệnh tình
của Diêu quả thực đã có chuyển biến tốt, rất ít khi phát bệnh, mà
lúc đó anh lại là sinh viên sắp tốt nghiệp ra trường nên chẳng nghĩ
gì đến chuyện ca phẫu thuật đó có nảy sinh vấn đề gì không. Chỉ là
anh cứ lạc quan mà cho rằng, đã không có phản ứng bài xích nào, mà
trái tim thay thế lại mạnh khỏe, nên Diêu đã có thể sống bình
thường như bao người khác.
Doãn Triệu Man nhắm nghiền mắt lại, sắc mặt trắng bệch như sáp, nỗi
đau không cách nào tiếp nhận nổi khiến bà phát run lên nhè nhẹ.
Nhưng bà lại cố gắng kiềm chế, khóe môi đẹp của bà dần nở một nụ
cười nhạt nhẽo, trấn tĩnh như chẳng hề có chuyện gì xảy ra
cả.
"Viện trưởng Nhậm... không giấu được nữa rồi... đúng không?"
Bùi Ưu giữ lấy vai Doãn Triệu Man, cảm thấy từng đợt lạnh buốt đến
run người tỏa ra từ cơ thể bà khiến anh cũng run rẩy theo.
Hành lang bệnh viện Nhân Ái.
Cửa phòng hồi sức cấp cứu lọt ra ánh sáng nhờ nhờ, chiếc ghế dài
trên hành lang phản chiếu ánh sáng nhức mắt.
Sáng như ban ngày...
Tiểu Mễ ngây dại đứng đó, dưới ánh đèn trắng toát, cô như người
mộng du đứng đờ đẫn, mạch chạy rần rật bên tai, cột sống như bị vô
số cây kim từ từ châm vào, nhói lên, đau buốt...
Cô bỗng nhiên nghe không hiểu họ đang nói gì.
Chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt hoặc sợ hãi hoặc đau khổ hoặc bi thương
của họ, chỉ có thể nhìn thấy môi họ đang cử động. Trong không khí
bao phủ một màn sương mờ nhạt, tất cả đều giống như giả, như đang
diễn kịch rối vậy, là giả, tất cả đều là giả.
Sự yên lặng sáng như ban ngày.
Chẳng có một âm thanh nào, giống như ngày hôm đó, ánh nắng mặt trời
vàng rực rỡ, lá cây vàng rực rỡ, những mảnh thủy tinh vàng rực rỡ,
máu tươi chảy khắp nơi vàng rực rỡ, anh như thiên sứ nằm trong vòng
tay cô yên tĩnh ngủ thiếp đi...
Đêm khuya.
Chiếc bàn to trong phòng viện trưởng chất đầy những hồ sơ bệnh án,
những tấm phim nhựa đen trắng treo đầy trên tấm bảng sáng trưng ánh
đèn, tất cả đều là những tấm phim X-quang của cùng một trái tim
dưới nhiều góc độ khác nhau. Doãn Triệu Man ngã dài trên ghế
sô-pha, trên gương mặt trắng bệch không có biểu hiện của sự yếu
đuối, nhưng môi lại tái mét đi.
Bùi Ưu đứng đó, đờ ra ngắm nhìn những tấm phim treo trên bảng, ngón
tay vô tình nắm chặt thật chặt:
"Đây là của Diêu?"
Viện trưởng Nhậm mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc,
thoáng nhíu mày, thấp giọng trả lời:
"Phải."
"Tại sao lại thế này?" Bùi Ưu hỏi thất thanh.
Viện trưởng Nhậm thở dài: "Bệnh tim của Diêu là bệnh di truyền, đã
từng tính toán rằng sẽ ghép máy trợ tim cho cậu ấy, nhưng bệnh tình
cậu ấy nặng và phức tạp vượt xa tưởng tượng của cậu, lúc đó cho dù
là máy trợ tim hiện đại của nước ngoài cũng không thể lắp đặt vào
trong cơ thể cậu ấy được. Hầu như tất cả chuyên gia ngoại khoa về
tim trong cả nước đều tham gia chẩn đoán chữa trị cho bệnh cậu ấy,
nhưng mà, cũng không có cách nào cả."
"Thế thì tại sao phải lừa Diêu là đã làm phẫu thuật thay
tim?"
"Thật ra, tình hình sức khỏe cậu ấy cực kỳ tệ hại, hoàn toàn không
thích hợp để làm phẫu thuật thay tim, tỉ lệ thành công dường như
chỉ là con số 0, hơn nữa dù là như thế, cậu cũng không thể nào tìm
cho ra trái tim nào thích hợp để cấy ghép cho Diêu". Viện trưởng
Nhậm đứng lên, đi đến tấm bảng treo phim trên tường, cây bút trong
tay chỉ vào trái tim đó, "Nhưng cháu xem này, ở đây bệnh đã chuyển
thành nghiêm trọng rồi, trên lý thuyết y học thì, thời gian sống
của cậu ấy không còn nhiều nữa đâu."
PHẦN 7: CHÚNG TA RA NGOÀI TRƯỚC ĐÃ...
Bùi Ưu kinh hãi đờ người.
Tiểu Mễ ngây người đứng bên cửa, giống như một linh hồn lang thang
trống rỗng. Cô không có hơi thở, không có nhịp tim, mạch đập không
ngừng rần rật bên tai, máu trong cơ thể lưu thông cực chậm cực
chậm, dường như chẳng biết nên chảy tới đâu.