Doãn Đường Diêu hốt hoảng,anh lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mễ
khóc,trước đây anh có hung dữ thế nào cô cũng đều không khóc.Trong
lòng anh sợ hãi,vụng chân vụng tay ôm lấy cô,vụng chân vụng tay
muốn lau hết nước mắt cho cô,nhưng lại phát hiện ra nước mắt của cô
ngày càng nhiều,những giọt nước mắt lấp lánh lạnh lẽo tuôn ra giống
như ngay lập tức muốn nhấn chìm anh.
"Đừng khóc nữa,sao vậy,tôi nói sai cái gì à?"
Anh vụng về hoang mang lau nước mắt cho cô,liên tục nói:
"Mỳ rất ngon mà,thật sự rất ngon,tôi chưa từng được ăn bát mỳ nào
ngon như thế này,ngon đến mức cả đời này tôi không cần ăn bất cứ
cái gì nữa,chỉ muốn ăn mỳ của cô làm!Tiểu Mễ......"
Tiểu Mễ hít một hơi dài.
Cô đưa tay lau nước mắt.
Cô cười khúc khích,đôi mắt khóc đỏ cả lên nhưng vẫn sáng như ánh
trăng:"Em quá hạnh phúc mà."
Doãn Đường Diêu yên lặng nhìn cô chăm chú,trái tim anh lâu lắm rồi
mới đau như vậy,anh tức giận hét lên:
"Điên à!Tý nữa bị cô dọa chết khiếp!"
Đợi hai người ăn xong mỳ đã là một tiếng sau,Doãn Đường Diêu và
Tiểu Mễ bụng no căng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Đồng hồ treo trên tường chỉ một giờ hai mươi phút.
À,vừa đúng giờ ngủ trưa.Tiểu Mễ ngáp,có vẻ buồn ngủ,nếu như bây giờ
mà ở ký túc xá thì chắc chắn cô đã nằm trên giường ngủ mất
rồi.
"Không được ngủ!"
Doãn Đường Diêu đẩy mạnh vào người cô,dữ tợn nói.
"Buồn ngủ quá,"Cô díp díp mắt,vừa ngáp vừa nói,"Anh không buồn ngủ
à,em còn thích ngủ hơn em mà."
Doãn Đường Diêu giơ tay ra.
Cô cười rạng rỡ:"A,anh nói là em có thể ngủ trên tay anh à?"Sờ một
chút,tay anh không quá mềm mà cũng không quá cứng,làm gối thì rất
phù hợp.
"Bộp!"
Anh hung dữ đẩy tay cô ra,sau đó lại giơ lòng bàn tay ra trước mặt
cô.
"Hả?"Cô ngơ ngác.
"Đưa tôi."
"Cái gì?"
"Đồ ngốc,đưa tôi!"
"......"Cô trợn tròn mắt chẳng hiểu gì cả,đôi tay nắm chặt quần áo
trước ngực,"Anh muốn làm điều xấu xa nào vậy?"()
Doãn Đường Diêu giận nổ đom đóm mắt:
"Quà!Sinh!Nhật!Của!Tôi!"
Đáng ghét,cô ta rõ ràng là đang giả vờ!Lúc đến thần thần bí bí mang
một cái túi to như vậy,nhất định là đựng quà tặng cho anh,nhưng lại
để đến bây giờ vẫn chưa tặng anh,làm lòng anh như lửa đốt,đáng
ghét!
"Ha ha,"Tiểu Mễ cười nghiêng ngả,"anh như vậy giống hệt một đứa trẻ
con."
Cốp!
Cốp!!
Cốp!!!
Anh gõ liên tiếp ba cái lên đầu cô.
"Cô đang chọc tức tôi đấy à?"Doãn Đường Diêu nghiến răng,"dạo này
cô càng ngày càng thích chọc tức tôi rồi đấy."
"Vâng."Cô nở nụ cười rạng rỡ,"quà sinh nhật phải để người nhận sốt
ruột thì mới thú vị chứ,cứ trực tiếp lấy ra thì chẳng có gì vui
nữ."
"Đưa tôi!"
"Tang~tang~tang~tang~"
Tiểu Mễ vui vẻ nhịp điệu,từ sau lưng lấy ra một hộp to,trên chiếc
hộp buộc một chiếc dây băng lụa kết hình bướm.
Cô đưa cái hộp ra trước mặt anh,mỉm cười nói:
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Doãn Đường Diêu đáng nhẽ cố gắng không cười,không muốn cô biết rằng
anh chờ đợi món quà này như thế nào,từ nhỏ đến lớn,đây là món quà
sinh nhật đầu tiên mà anh nhận được.Nhưng mà,đợi đến khi anh tự
mình nhận ra,anh đã cười đến mức miệng sắp chạm đến tai rồi.
Anh mở hộp quà ra.
Bên trong một cái áo sơ mi yên tĩnh nằm đo,chất liệu bông,màu trắng
vô cùng mới và sạch sẽ,có những hoa văn màu tối tinh tế,tỏa ra
hương bị dịu dàng thanh lịch.....
..........
.....
"Đoán đi!"Cô để món quà ra sau lưng,cười ha ha ra lệnh cho anh đoán
món quà năm nay cô tặng anh là gì.
"Là áo sơ mi trắng."Anh mỉm cười.
"Hả?"Cô sững người,sau đó tức giận giơ nắm đấm lên đánh anh,"đáng
ghét!kẻ xấu!Tại sao lại đoán là áo sơ mi trắng,anh đoán là cái khác
không được à?Em cũng có thể tặng anh sô cô la,găng tay,thạch trái
cây....tại sao lại đoán là áo sơ mi trắng!"
Anh nắm chặt lấy nắm đấm của cô,trong mắt là một nụ cười rạng
rỡ:"Bởi vì từ năm mười lăm tuổi,năm nào em tặng anh cũng là áo sơ
mi trắng."
Cô sững người.
À,hình như là vậy.
"Nhưng mà,trước đây là vậy,nhưng không có nghĩa là năm nay cũng như
vậy!"Cô chum môi lên,"vừa rồi không tính,đoán lại nào!"Nói xong,cô
cười tinh quái,rồi ngồi lên sofa bên cạnh anh,hai mắt sáng rực nhìn
anh,"Dực,anh đoán năm nay em sẽ tặng anh cái gì?"
"À,sô cô la à?"
"Không phải."Cô lắc đầu.
"Thạch trái cây?"
"Không,phải."Cô lắc đầu đắc ý.
"À,anh biết rồi,thế chắc chắn là găng tay."
"Cũng,không phỉa."Cô thở dài thành tiếng,lắc đầu an ủi,"anh thật
ngốc,kết quả bài thi của anh tốt như vậy nhất định là quay cóp phải
không?Thật sự không đoán ra món quà là gì à?"
Anh xoa xoa mũi,cười trộm.Thực sự là rất ngốc,cái hộp to như vậy
làm sao có thể là thạch trái cây hay là cái khác đây?
"Ừ,đoán không ra."
"Ha ha ha ha,"Cô cười hưng phấn,"Thế có muốn biết bên trong rốt
cuộc là cái gì không?"
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
"Muốn."
"Muốn nhiều như thế nào?"
"Vô cùng muốn."
"Được thôi!Vì hôm nay là sinh nhật anh,cho nên em sẽ mở lòng tốt
không hành hạ sự tò mò của anh nữa."Cô đưa hộp quà cho anh,cười
lớn,"Em có tốt bụng không?"
"Ha ha,em rất tốt bụng."
"Anh xem món quà đi."Cô chờ đợi anh dùng mười ngón tay dài mở hộp
quà,"anh thích không?"
Bên trong là một cái áo sơ mi màu trắng.
"Cái áo này rất đẹp phải không?Khuy áo bằng gỗ,nhìn rất tinh
xảo,màu trắng cũng không quá chói mắt,trong cửa hàng nhìn thấy nó
là em nghĩ,nếu như Dực mặc nó lên sẽ nhất định vô cùng đẹp!"Cô thở
dài hài lòng.
Anh mỉm cười,ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc áo,sau đó đặt nó
xuống,ôm chặt cô,dịu dàng tựa lên đầu cô:"Cảm ơn em,anh rất
thích,thật là một cái áo sơ mi rất đẹp."
"Dực,anh biết không?" rúc người trong lòng anh,cô làm nũng như một
con mèo con.
"Hả?"
"Anh là người con trai mặc áo sơ mi trắng phù hợp nhất trên đời
này!Một chút tỳ vết cũng không có,trong sạch,hoàn mỹ,khi anh mặc áo
sơ mi màu trắng,kể cả chiếc áo sơ mi trắng bình thường nhất,cũng sẽ
hoàn hảo như một thiên sứ,"Cô vuốt vuốt tóc,nghi hoặc nói,"Thực ra
có lúc em cũng cảm thấy rất kỳ lạ,trên đời này rõ ràng không có
người hoàn hảo,nhưng mà tại sao anh lại hoàn hảo đến mức một chút
khuyết điểm cũng không có vậy?"
"Cô bé ngốc."Anh mỉm cười.
"Này!Anh dám mắng em!"Cô giơ tay lên đấm anh.
Anh hôn lên trán cô,mái tóc ngắn mềm mại của cô luôn dịu dàng làm
lay động trái tim anh,"cô bé ngốc,đó là bởi vì em yêu anh,bởi vì
yêu anh,cho nên em không nhìn thấy khuyết điểm của anh."
"Có phải vậy không?"Cô nghĩ một hồi,nhìn anh,hai mắt mở to,"thế
trong lòng anh,em có phải hoàn hảo không có khuyết điểm
không?"
Anh cười,lắc đầu:"không phải,em rất nhiều khuyết điểm."
Trong giây lát tay đấm,chân đá đều nhằm thẳng vào anh.
Cô nghiến răng dùng sức đánh anh:"Kẻ đáng ghét này!Anh không yêu em
nữa à!Đánh chết anh!Đánh chết anh!"
"Em có rất nhiều,rất nhiều khuyết điểm,lười biếng,ích kỷ,không
thích học,thiếu kiên nhẫn,hung dữ thích đánh người.....hơn nữa
nhiều lúc em vô lý làm cho người khác tức giận,"anh cười nhẹ
nhàng,thở dài,"nhưng mà,kể cả như vậy thì anh vẫn yêu em,Tiểu
Mễ."
Cô ngơ ngác nghe anh nói.
Tim cô đập "thình thịch",đột nhiên mặt cô đỏ gay,cô lại rúc vào
trong lòng anh,ngón tay níu kéo chiếc áo sơ mi trắng của anh,nhẹ
nhàng nói:"được rồi,khó nghe lắm."
Hai người yên lặng dựa vào nhau.
Không khí yên lặng dường như đang tỏa hương hoa ngày xuân.
"Sau này mỗi năm em đều tặng anh áo sơ mi trắng nhé?"Cô cười
trộm,"Tặng cho đến khi anh thành ông già,tóc bạc trắng đến mức
không muốn mặc áo sơ mi trắng nữa,làm cho tất cả những bà già đều
ghen tỵ em có một người bạn đời tuyệt vời như vậy."
"Được."
"Hơn nữa,chúng ta giữ lại tất cả những chiếc áo sơ mi trắng này.Mặc
dù đều là áo sơ mi trắng,nhưng mà mỗi chiếc đều không giống
nhau,sau này không biết chừng có thể làm thành bảo tàng áo sơ mi
trắng đấy nhỉ,ha ha,không biết chừng có thể biến thành bảo vật gia
truyền đấy!"
"Được!"
"Anh đừng có nghĩ là tặng áo sơ mi trắng làm quà sinh nhật sẽ rất
nhẹ nhàng đơn giản nhé!"Cô trừng mắt nhìn anh,"em phải đi qua rất
nhiều cửa hàng mới có thể tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng đẹp
nhất,cũng rất vất vả đấy."
"Ừ,anh hiểu mà."Anh cười nhẹ.
"Cười cái gì!Anh có điều gì không hài lòng hả?!"Cô hung dữ nhìn
anh.
"Anh chỉ nghĩ là....."
"......?"
"Năm sau em có thể tặng anh thêm một món quà nữa không?"
"À?Anh muốn cái gì?"
"Hình như sinh nhật đều phải ăn mỳ trường thọ......"Anh xâu hổ xoa
xoa mũi,"Cái đó......"
"Anh nghe ai nói vậy,bánh sinh nhật là được rồi,bây giờ còn ai ăn
mỳ trường thọ nữa!"
"Nhưng mà......."
Cô gật đầu:"được rồi được rồi,buổi tối em sẽ mời anh ăn ở cửa
hàng."
"Anh muốn em tự tay làm cơ."
"Cái gì!Anh đùa à?"Cô kinh ngạc,"em không biết nấu ăn!"Từ nhỏ đến
lơn,nếu như ở bên cạnh anh,tất cả các bữa ăn đều do anh nấu,cô
không biết nấu ăn một tý nào.
Anh mỉm cười:"không ngon thì cũng không sao.Tiểu Mễ,anh đột nhiên
rất thích mỳ trường thọ do em làm."
"Không!Được!"Cô kiên quyết phản đối.
"Tiểu Mễ......"
"Dực~~~~~"Cô nũng nịu nói,"Tiểu Mễ thích nhất là món ăn Dực nấu,tài
nghệ nấu ăn của Dực là số một thiên hạ,mỗi lần ăn món ăn mà Dực nấu
cho Tiểu Mễ rất hạnh phúc~~~~Tiểu Mễ cả đời này đều không muốn
xuống bếp,Tiểu Mễ cả đời này đều muốn Dực chiều chuộng~~~~"
Anh không nhịn được cười.
"Được không~~~~~Tiểu Mễ rất lười rất xấu xa,nhưng mà Dực rất cưng
chiều Tiểu Mễ,sau đó Tiểu Mễ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc,rất hạnh
phúc~~~~Dực~~~~"
"Được."Anh mỉm cười cốc cốc vào đầu cô,"Tiểu Mễ là kẻ lười nhất thế
giới,Dực vẫn yêu Tiểu Mễ nhất."
Cô vui vẻ hôn một cái lên má anh:"thế quà sinh nhật chỉ cần áo sơ
mi trắng là đủ rồi nhé!"
"Được."
"Wow!Dực thật là người tốt nhất thế giới!"Cô hưng phấn.
......
..........
Chiếc đồng hồ treo tường vẫn yên yên lặng lặng chạy.
Doãn Đường Diêu cầm chiếc áo sơ mi trắng trong hộp ra,tò mò
hỏi:"Tại sao lại là áo sơ mi trắng?"Anh rất ít khi mặc áo sơ mi,cảm
thấy áo phông vẫn thoải mái hơn.
"Bởi vì anh mặc áo sơ mi trắng sẽ là người đẹp trai nhất trên thế
giới."Tiểu Mễ mỉm cười nói với anh.
"Thế à?"
"Vâng!"Cô dùng sức gật đầu,đôi mắt sáng rực nhìn anh,"Mặc thử đi
xem thế nào?"
Doãn Đường Diêu do dự,rồi đứng dậy,rồi mặc chiếc áo sơ mi trắng ra
ngoài chiếc áo phông màu đen.Mái tóc ngắn màu nâu,hỗn loạn nhưng
rất phong độ,chiếc khuyên mũi tỏa ánh sáng lấp lánh của kim
cương,môi anh nở một nụ cười hạnh phúc,nụ cười đó giống như một đứa
trẻ được mặc quần áo mới ngày tết.
"Đẹp không?"
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
"Không đẹp à?"Nhìn cô đột nhiên như người câm,trong phòng khách lại
không có gương,anh không giấu được vẻ lo lắng.
Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh,hình như có vẻ khong hề nghe thấy anh nói
gì cả.
"Mẹ kiếp!"Doãn Đường Diêu phẫn nộ cởi chiếc áo ra,kể cả không đẹp
thì cũng không cần phải tỏ ra đần mặt như vậy chứ!
"Đẹp...."
Giọng nói của cô như thở dài.
".....?"Đôi tay cởi áo của anh yên lặng ở giữa chừng.
"Thật sự rất đẹp,"Cô cười hài lòng,đôi mắt cong cong như trăng
non,"Anh mặc cái áo,đẹp như một thiên sứ."
"Đang lừa tôi hả?!"Anh hung dữ nói,làm gì dễ bị lừa như thế,vừa rồi
cô biểu cảm kỳ lạ như vậy.
Cô nhảy lên,xông ra trước mặt anh,hưng phấn nói với anh:"Sau này
mỗi ngày anh đều mặc áo sơ mi trắng được không?Thật sự rất đẹp
mà!"
"Không."Anh giận dữ nói.
"Hả?Tại sao?"Cô cầm lấy cánh tay anh lắc lắc,nài nỉ,"mặc áo sơ mi
trắng đi,rất đẹp mà,đẹp đến mức làm cho mọi người đều nín
thở."
"Mặc áo sơ mi không thoải mái."Thật là,mặc áo phông vẫn thoải mái
hơn.
"Quen rồi thì sẽ thoải mái mà,"cô cố gắng lắc tay anh,khổ sở nài
nỉ,"mặc đi mặc đi,năn nỉ anh đấy."
"Thật là đẹp như vậy à?"Anh đắc ý hỏi.
"Em thề!"Tiểu Mễ giơ tay phải lên,nghiêm túc nói,"Bất kể anh biến
thành như thế nào,cũng là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất trên
thế giới!"
"Được rồi,biết rồi."Doãn Đường Diêu trừng mắt nhìn bàn tay cô đang
để trên cánh tay anh,"Còn không bỏ tay cô ra,làm cái áo sơ mi của
tôi nhàu nát rồi!"
"Vâng."
Tiểu Mễ xấu hổ,vội vàng rút tay lại.
Anh ngồi trên ghế sofa,cởi chiếc áo sơ mi ra,dịu dàng dùng tay vuốt
phẳng chỗ bị tay cô làm nhàu,chao ôi,có một chút nhàu nát
rồi.
"Này!Sao lại mạnh tay như vậy!"Anh tức giận hét lên,"cái áo bị nhàu
nát thì làm thế nào?!"
Cô giật mình,rồi nhẹ nhàng an ủi:"không sao đâu,là một chút là
phẳng lại ngay."
"Sao lại 'không sao đâu' !Đây là quà sinh nhật của tôi!Đây là món
quà sinh nhật đầu tiên mà tôi nhận được!Làm sao có thể......."Nói
rồi,anh đột nhiên ngậm miệng lại,hai môi mím chặt.
Phòng khách đột nhiên trở nên yên lặng.
Doãn Đường Diêu không nói gì nữa,anh im lặng,ngón tay vô ý thức nhẹ
nhàng vuốt lên chiếc áo sơ mi trắng.
"Này."
Tiểu Mễ cúi xuống dưới mặt anh nhìn trộm.
Khuôn mặt anh hằm hằm.
"Đây là món quà sinh nhật đầu tiên của anh à?Cô tò mò hỏi,"Tại sao
vậy?Trước đây anh chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ à?"
Anh vẫn im lặng.
"À,đúng rồi,anh cũng chưa từng nói với em hôm nay là sinh nhật
anh,chỉ là em tình cờ biết được thôi.À,có phải là anh xấu hổ,xấu hổ
nói với người khác ngày sinh nhật của mình,cho nên không có ai chúc
mừng anh?Ha ha."Cô thậm thụt,quen biết Doãn Đường Diêu lâu như
vậy,cô đã biết thừa rằng cái vẻ ngoài khó tiếp cận đó của anh chỉ
là giống như một đứa trẻ con hay xấu hổ.
"Đừng nói nữa!"Anh gầm gừ,ngón tay lại nắm chặt vào chiếc áo.
Cũng không phải,kể cả người khác không biết,mẹ anh cũng phải nhớ
sinh nhật ạnh chứ.Tiểu Mễ nghi hoặc nhìn Doãn Đường Diêu,biểu cảm
của anh giống như vừa bị ai đấm vào mặt.
"Nói cho em biết được không?"
Cô nắm chặt tay anh,nghiêng mặt nhìn anh nói.
"Không liên quan đến cô!"Anh giận dữ đẩy tay cô ra.
"Sao lại không liên quan đến em?"Đôi mắt cô không chớp nhìn
anh,"anh đột nhiên trở nên buồn bã như vậy,anh buồn rất lâu rồi
phải không?Anh nói là anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật,thế thì,có
phải từ khi biết được ngày sinh nhật của mình,anh đã bắt đầu buồn
rồi không?
Doãn Đường Diêu cắn chặt môi.
Cô lại nắm chặt tay anh,im lặng chờ đợi.
Cuối cùng-----
Anh khẽ nói:"Ngày mà tôi sinh ra,cũng là ngày bố tôi qua
đời."
Tiểu Mễ "bỗng nhiên" mở to mắt.
"Mẹ vừa sinh tôi ra,ba vào trong bế tôi lên,nghe nói còn rất vui vẻ
ôm tôi cười với tôi,nhưng mà,đột nhiên bệnh tim phát tác làm cho
ông ra đi trong phòng sinh của bệnh viện."
Cô kinh ngạc không nói được câu nào.
Doãn Đường Diêu câu môi:"cho nên,cô thấy đấy,ngày sinh của tôi cũng
là ngày giỗ của ba tôi,làm sao có thể chúc mừng đây?"
"Ba anh......bởi vì bệnh tim à?"
"ừ."
"Em nghe nói,bệnh tim là bởi vì bị kích động mới phát tác."Cô nhẹ
giọng nói.
"......"
"Thế thì,ba anh nhìn thấy anh vừa sinh ra,nhất định rất vui,ông ấy
yêu anh như vậy,cho nên hạnh phúc ôm anh làm cho ông ấy không thể
hứng chịu."
"Ông ấy bởi vì tôi mà chết!"
Doãn Đường Diêu hét lên,một âm thanh chói tai vọng lên trong phòng
khách.
"Nhưng mà,đó đều là bởi vì ông ấy quá yêu anh.Nếu như,ông ấy có thể
yêu quý anh ít đi một chút,nếu như ông ấy không mong chờ sự xuất
hiện của anh như vậy.....nhưng mà,anh sinh ra trong tình yêu và sự
mong chờ của ông ấy."
Cô nắm chặt bàn tay anh,cắn chặt môi:
"Xin lỗi,em quá ngốc,không biết an ủi anh như thế nào.Nếu là em
cũng sẽ rất đau lòng,nếu như có người an ủi em như vậy,em cũng rất
tức giận."
Phòng khách lại trở nên yên lặng.bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Tiếng kim đồng hồ đứt quãng vang lên.
"Cô nói đi,ông ấy có hận tôi không?"Doãn Đường Diêu hít thở
sâu.
"Ba anh?"
"ừ."
"Không đâu,"cô lắc đầu,"ông ấy rất yêu quý anh,kể cả ở trên
trời,ông ấy vẫn yêu quý anh."
"Nhưng mà,mẹ tôi hận tôi."Từ nhỏ đến lớn,mẹ chưa bao giờ chúc mừng
sinh nhật tôi.Lúc nhỏ,mỗi lần đến sinh nhật anh,anh đều nghe thấy
tiếng khóc của mẹ trong phòng.Sau này,mẹ anh mỗi năm đến ngày này
đều đi ra ngoài,không nghe thấy tiếng khóc của bà nữa,nhưng mà khi
nhìn thấy bà quay về,anh luôn luôn thấy hai mắt bà đỏ ngầu.
Mẹ?
Tiểu Mễ nhớ lại hôm đó gặp mẹ anh.Bà cao nhã đoan trang,trong ánh
mắt có nỗi buồn phảng phất,bà không muốn Doãn Đường Diêu và cô ở
bên nhau,trong giọng nói của bà có sự hoài nghi.
"Bà ấy yêu quý anh."Tiểu Mễ mỉm cười,một người mẹ có thể tấn công
kẻ tiếp cận con trai mình với ý đồ không rõ ràng giống như một con
nhím,không phải là tình yêu thì là gì?
"Bà ấy yêu ba anh,cũng yêu anh."Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói,"Ba anh đã
không còn trên thế gian này nữa,bà ấy chỉ còn lại anh thôi,anh là
người thân duy nhất của bà ấy,chỉ có anh ở bên cạnh mẹ anh.Cho
nên,anh phải yêu quý mẹ anh nhiều hơn.
Doãn Đường Diêu chăm chú nhìn cô.
Cô cười với anh.
Hai người yên lặng nhìn nhau.
Một hồi lâu.
Doãn Đường Diêu và Tiểu Mễ đột nhiên bị một cảm giác nào đó làm cho
tỉnh dậy,anh và cô cùng quay lại nhìn cửa ra vào----
Doãn Triệu Man cầm chìa khóa đứng đó.
Không biết là bà đã đứng đó bao nhiêu lâu rồi,nhưng anh và cô vẫn
không nhận ra.
*** ***
Phòng đọc sách.
Doãn Đường Diêu ngồi sau chiếc bàn rộng rãi đắt giá,trên chiếc ghế
có chỗ đặt tay bằng ngọc,bà mặc một chiếc váy màu đen,đôi mắt có vẻ
đỏ ngầu,nếp nhăn trên mắt cũng rõ ràng hơn lần trước gặp mặt một
chút.Bà nhìn Tiểu Mễ đang đứng trước mặt,trong giọng nói dường như
không có chút tình cảm nào.
"Tôi đã nói với cô,không được lại gần Diêu."
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn bà,biết được chuyện của ba Doãn Đường
Diêu,rồi lại nhìn thấy bà,trong lòng cô cũng xót xa.
Doãn Triệu Man tức giận:"Sao không nói gì?"
"Xin lỗi."
Tiểu Mễ đột nhiên cắn chặt môi,nhìn bà chăm chú.
Hành động đó làm cho Doãn Triệu Man giật mình,bà ngồi thẳng người
lên,sau đó khôi phục lại sự lạnh lùng.
"Cô muốn làm trò gì?"
"Cháu làm cô lo lắng phải không?"Tiểu Mễ vuốt vuốt toc,xấu hổ
nói,"xin lỗi,xin lỗi cô."
Doãn Triệu Man lạnh lùng:"Bất kể cô làm thế nào,cũng không thể làm
tôi động lòng,cho nên hãy dừng lại đi."
"Lúc đầu cháu nghĩ rằng,cô giống như những người mẹ trong một gia
đình giàu có ở trên phim,chỉ cần không phải là cô gái từ một gia
đình không môn đăng hộ đối là đều có dã tâm không tốt.Cháu cho rằng
như vậy,cho nên cảm thấy rất đáng tiếc và cũng có chút thất
vọng.
Doãn Triệu Man chăm chú nhìn cô,ánh mắt lạnh lẽo.
Tiểu Mễ mỉm cười:"Bây giờ cháu biết là mình sai rồi,cho nên mong cô
tha lỗi."
"Cô không sai."Doãn Triệu Man dường như không động tĩnh,giọng nói
bình tĩnh giống như một đường thẳng,"Tôi rõ ràng cho rằng một cô
gái lai lịch không rõ ràng như cô,không phải vì tiền thì cũng là có
dã tâm đen tối."
"À.....thế ạ...."
Tiểu Mễ bị âm thanh lạnh lẽo của bà làm cho đông cứng,ngơ ngác một
lúc,sau đó hoang mang cúi đầu tìm trong túi xách của mình,rồi cô
lấy ra một bức thư,đặt lên mặt bàn trước mặt Doãn Triệu Man.
"Đây là thư của cô."
Doãn Triệu Man mở phong thư ra,lấy ra một tờ giấy có chữ ký và dấu
đỏ.Bà nhìn một hồi,rồi đột nhiên ngẩng đầu lên......
Tiểu Mễ mỉm cười:"Làm như vậy,cô có thể yên tâm chưa?Nếu như không
yên tâm,cô có thể chỉ định phòng công chứng hoặc luật sư mà cô tín
nhiêm hoặc là bất cứ cách nào mà cô cảm thấy hợp lý,nếu như cháu
thề với cô là không quan tâm đến tiền bạc mà vẫn không làm cô tin
tưởng,cô hãy dùng pháp luật để cô có thể tin tưởng cháu vậy."
"Cô....."
Tiểu Mễ yên lặng đứng trước bàn sách,cô mặc chiếc váy màu trắng,mái
tóc ngắn mềm mại,dáng người mảnh mai yếu ớt nhưng lại toát ra một ý
chí mạnh mẽ.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua rèm chiếu vào trong phòng,Doãn Triệu
Man cầm chặt tờ giấy bảo đảm sẽ không lấy đi bất cứ phần tài sản
nào của nhà họ Doãn.
"Bao giờ thì đến phòng công chứng?"
"Sau ngày cô đến gặp cháu."
"Cô cho rằng,có cái này tôi sẽ cho cô lại gần Diêu ư?"
"Lúc đầu cháu nghĩ rằng như vậy,"Tiểu Mễ cười gượng,"nhưng mà,bây
giờ không dám nghĩ như vậy nữa."
"Tại sao?"
"Lúc đầu cháu nghĩ rằng cô sợ cháu vì tài sản,bây giờ cháu biết
rằng tài sản với cô không quan trọng,cái mà cô quan tâm là con trai
cô."
Doãn Triệu Man cười lạnh:"Lại định dùng lời ngọt ngào à?Đây là lần
thứ hai cô gặp tôi nhỉ,cô có hiểu rõ về tôi không?"
"Cháu hiểu."Tiểu Mễ nói,nhìn bà,"Cháu hiểu,khi người mà cô yêu
thương nhất không còn nữa,bất kể thế nào cũng không quay về,nhưng
mà cô vẫn mãi mãi không thể quên được người đó."
Doãn Triệu Man đột nhiên nắm chặt lấy thành ghết.
"Nếu như cảm giác đó đến một năm cũng không thể chịu đựng,đau đến
mức dứt khoát chết cho xong,đau đến mức không thể để mình chưa từng
tồn tại trên thế gian này,nếu như cháu đến một năm cũng không thể
chịu đựng được,"Tiểu Mễ cố gắng mỉm cười,làn môi run lên,"Còn cô có
thể vượt qua được hai mươi mấy năm như vậy.Không phải bởi vì tình
yêu thương của cô dành cho Doãn Đường Diêu,thì là bởi vì cái
gì?"
Doãn Triệu Man nhắm chặt mắt lại.
"Cháu lúc đầu nghĩ rằng cô đã quên đi ba của Doãn Đường Diêu,nhưng
mà,cháu vừa mới biét rằng mỗi năm hôm nay đều là ngày mà cô buồn
nhất.Bởi vì không muốn Doãn Đường Diêu đau lòng,cho nên cô mới đi
ra ngoài,hơn nữa cháu nhìn thấy hai mắt của cô vẫn còn dấu vết của
nước mắt.Hơn hai mươi năm vẫn không thể quên đi người mình yêu,như
thế,làm sao có thể chỉ vì tài sản mà ghét cháu à?Cho nên,cháu rất
xin lỗi."
Tiẻu Mễ lại cúi xuống hành lễ:
"Cháu xuất hiện bên cạnh Doãn Đường Diêu làm cô lo lắng phải
không?Xin lỗi."
"Tại sao muốn ở bên Diêu?"Doãn Triệu Man thấp giọng hỏi.
"Bởi vì cháu muốn đem lại hạnh phúc cho anh ấy."Tiểu Mễ nhìn thẳng
vào mắt bà,ánh mắt trong vắt giống hệt như nước suối,"Cháu muốn
mang đến cho anh ấy hạnh phúc nhiều nhất,nhiều nhất,để anh ấy trở
thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này."
*** ***
Đã đến thời gian nóng nhất của kỳ nghỉ hè,ánh nắng nóng bỏng chiếu
khắp nơi,ve sầu trên cây kêu không ngừng nghỉ,quạt máy đã bật mức
to nhất,nhưng mà thổi lại đều là hơi nóng,trong ký túc giống như
một cái lò thiêu,không khí như thiêu như đốt thật sự như đang muốn
biến Tiểu Mễ thành một cái bánh bao thịt người.Hơi nóng vẫn không
phải là đáng sợ nhất,mồ hôi mới là khó chịu,hình như nước nóng đang
ở khắp người,làm cô không thể thở.Đã sớm biết là mùa hè ở Thánh Du
cực kỳ khó chịu,nhưng cô không nghĩ rằng sẽ đáng sợ đến mức
này.
Tiểu Mễ chỉ còn cách ngồi trên chiếc ghế mát,hai mươi phút trước cô
vừa tắm lần thứ ba trong ngày,nhưng mà bây giờ hơi nóng và mồ hôi
đã nhẫn tâm bao vây khắp người cô.
Cho nên khi cửa ký túc có tiếng gõ,cô khổ sở xoa xoa mặt,không muốn
rời khỏi cái quạt máy đáng thương.Mặc dù quạt máy không thể làm cho
cô mát mẻ,nhưng mà không có quạt máy thì chắc chắn cô sẽ ngay lập
tức ngất đi.
"Này!Mở cửa!"
Là giọng nói của Doãn Đường Diêu.
Tiểu Mễ mở to mắt,vội vàng ba chân bốn tay mặc váy vào,trời ơi,sao
anh có thể đi vào ký túc xá nữ nhỉ!Kể cả nghỉ hè ký túc gần như
không có người,nhưng anh cũng không thể xông vào như thế này!Chao
ôi,may mà cô không cả người mát mẻ thế này ra mở cửa.
"Nhanh lên!Mở cửa ra!Cô đang làm trò gì đấy,tôi sắp nóng chết rồi
này!"Doãn Đường Diêu ở bên ngoài không kiễn nhẫn được hét
lên.
"Đến rồi,đến rồi!"
Tiểu Mễ xông ra cửa,nhanh chóng mở cửa ra.
"Ôi,hôm nay sao anh lại......"
Cô nói được nửa câu,đột nhiên mở to mắt,không dám tin vào mắt mình
nhìn ra sau lưng Doãn Đường Diêu.Sau lưng anh có ba người đàn
ông,ba người đó mặc đồng phục màu xanh,trên đồng phục viết dòng chữ
"HAIER".Trước cửa phòng đặt mấy hộp carton lớn,bên ngoài viết dòng
chứ "Điều hòa nhiệt độ".
Doãn Đường Diêu đi thẳng vào trong phòng,quan sát xung quanh phòng
của cô,cánh tay giơ lên,chỉ về phía bức tường đối diện với bàn học
của cô,nói với các nhân viên lắp đặt:
"Lắp ở chỗ này."
Các nhân viên gật đầu,bắt đầu mở hộp carton ra,lấy ra các dụng cụ
lắp đặt.
"Anh định làm cái gì vậy?"
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh,cái đó,không lẽ anh định......lắp điều
hòa trong ký túc xá!
"Lắp điều hòa cho cô,đồ ngốc!"
Doãn Đường Diêu nhấc chiếc quạt trên bàn học lên,để nó thổi về phía
mặt mình,trên lưng anh trên mặt anh ướt đẫm mồ hôi.Mẹ kiếp,hôm nay
sao lại nóng như vậy,dự báo thời tiết nói là ba mươi chín độ,nhưng
mà rõ ràng là phải hơn bốn mươi độ mới đúng.
"Tại.....tại sao lại lắp điều hòa?"
Cô vẫn đang ngơ ngác không hiều.
"Đồ ngốc,cô không nóng à!"Doãn Đường Diêu trừng mắt.
"Nóng....."
À,anh nhắc cho cô biết,nóng quá,nóng quá,cô vội vàng đến bên cạnh
anh,giơ mặt về phía quạt máy.Phù,chỉ vài phút thôi,cả người cô đã
ướt đẫm mồ hôi như vừa nhảy xuống nước lên.
Doãn Đường Diêu đắc ý cười:"Thế là đúng rôi,cho nên mới lắp điều
hòa cho cô,nếu không thì cô sẽ nóng đến mức đầu óc càng ngày càng
ngốc."
Ngốc là anh mới đúng chứ,Tiểu Mễ vuốt vuốt tóc:"Anh điên à,trong ký
túc xá làm sao có thể lắp điều hòa đây?!"
"Tại sao không thể?"
"Chưa thấy ai lắp điều hòa bao giờ."
"Người khác không lắp,tại sao tôi lại không thể lắp."Doãn Đường
Diêu tỏ vẻ không quan tâm.
"....."Tiểu Mễ nhất thời không nói được gì,ngơ ngác nhìn anh,cô sức
lắc đầu,"Cô Thành,tại sao cô ấy để anh lên đây?"
"Không thấy."
"Cái gì?!"Đầu óc cô quay cuồng,không thể thế được,tên du côn này
thật là may mắn.
"Các anh đang làm gì thế này?"
Đang nghĩ,giọng nói của cô Thành từ bên ngoài phòng vang lên.Tiểu
Mễ vội vàng chạy ra,chỉ thấy trên tay bà cầm mấy xâu chìa khóa,có
lẽ vừa ở trên lầu kiểm tra xuống.Cô Thành nhìn các nhân viên lắp
đặt,hỏi:"Ai cho các anh vào đây,định làm gì vậy?"
"Cô Thành!"Tiểu Mễ vội vàng kể lại đầu đuôi cho bà,sau đó xấu hổ
nói,"xin lỗi,cháu sẽ bảo bọn họ nhanh chóng đi khỏi đây."
"À,như vậy à."
Cô Thành nghe rồi cười,ngẩng đầu hiền từ nhìn Doãn Đường Diêu,nghe
các nữ sinh nói,đó là một kẻ rất ngông cuồng đáng ghét.Nhưng mà một
kẻ như vậy lại bởi vì lo lắng cho bạn gái,mà trong thời tiết nóng
nực như vậy lại ra ngoài để đi mua điều hòa?
"Dù thế nào thì tôi cũng muốn lắp điều hòa ở đây,cô nói thế nào
cũng mặc kệ!"Doãn Đường Diêu cứng giọng.
"Mỗi một ký túc đều bị hạn chế điện,nhiều nhất chỉ có thể đun
nước,thiết bị công suất quá lớn sẽ làm ngắt điện."Cô Thành nói với
anh.
"Tôi biết,tý nữa sẽ có người của công ty điện đến cải tạo đường
điện.Còn tiền điện tôi sẽ trả."