Trịnh Hạo Dương đi xuống dưới lớp.Anh không để lộ biểu cảm gì,nhưng
đôi mắt vẫn đề lại cho người khác ấn tượng mạnh mẽ....
Các nữ sinh có đôi chút hứng khởi,từng người một dọn dẹp đồ trên
bàn của mình,hy vọng rằng anh sẽ đến ngồi cạnh mình.
Ánh mắt anh căn bản không quan tâm đến điều đo.
Anh đi thẳng xuống cuối lớp.
Tiểu Mễ có thể cảm nhận thấy tiếng bước chân anh đang bước đến,từng
bước từng bước.Cô cố gắng hít thở,tay nắm chặt bút,tuy nhiên không
biết có phải do dùng lực quá mạnh hay không,chiếc bút từ trong tay
rơi xuống,nảy trên bàn một lúc,rồi rơi "cộp" xuống đất.
Chiếc bút mực lăn dưới đất.
Một đôi giày da đen bóng,chiếc bút máy dừng lại trước đó.
Trịnh Hạo Dương nhặt chiếc bút lên.
Không biết vì sao,khi anh lấy thân người cao một mét chín mươi cúi
xuống nhặt chiếc bút,rất nhiều sinh viên nữ trong lớp đột nhiên có
cảm giác run lên.
Anh đưa chiếc bút cho cô.
"Cảm ơn."Tiểu Mễ thì thầm nói,không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi cô đưa tay lên để lấy chiếc bút,anh lại cầm rất chặt,rất rất
chặt,cảm giác như mãi mãi không muốn buông ra.Cô sững người,ngón
tay vẫn để trên chiếc bút.Khoảng hai ba giây sau,anh nắm tay cô
lên,đặt chiếc bút máy vào lòng bàn tay cô,sau đó gập bàn tay cô
lại.
Tay anh thật lạnh.
Tiểu Mễ cắn chặt môi,cuối cùng ngẩng đầu lên.Đôi mắt anh buồn
buồn,cảm giác như bị ai đó làm tổn thương.
Anh im lặng quay người bước đi.
Ngồi sang chỗ trống bến cạnh,Anh và Tiểu Mễ chỉ cách nhau một chỗ
đi lại.Im lặng,anh bắt đầu sắp xếp sách vở.
"Này!Kia là ai?"
Doãn Đường Diêu hét lên,mẹ kiếp,vừa mở mắt ra đã thấy thằng đó nắm
chặt tay Tiểu Mễ!Lại dám nắm tay cô!Còn cô lại thể hiện một bộ mặt
thất thần.
Tiểu Mễ giật mình:"Anh dậy rồi a?"
"Tôi hỏi cô thằng kia là ai?!"Doãn Đường Diêu trừng mắt,chuẩn bị
cáu tiết.
"À.....anh ta....."Cô do dự,cố gắng mỉm cười,"cậu ấy là sinh viên
mới chuyển đến."
"Đến từ đâu?"
"......Thanh Viễn."
Lại là Thanh Viễn.Doãn Đường Diêu dò xét:"Cô quen nó à?"
Tiểu Mễ cúi đầu nhìn vở,giả vờ ngốc nghếch:"À,thầy giáo vừa giới
thiệu rồi."
"Mễ Ái!"
Tiếng hét của Doãn Đường Diêu làm cả lớp quay lại nhìn,thầy giáo
Tài Chính Quốc Tế vừa bước vào cũng giật mình.
Trịnh Hạo Dương quay đầu nhìn Doãn Đường Diêu,ánh mắt thách
thức.
Doãn Đường Diêu cũng trừng mắt nhìn.
Trong sự yên lặng,các sinh viên dường như có thể nghe thấy tiếng
hai ánh mắt chạm nhau.
"Vào học!Chào thầy giáo!"
Lớp trưởng Thành Quyên đứng dậy chào giáo sư,các sinh viên khác
cũng chào theo.Trịnh Hạo Dương quay đầu lại,chuyên tâm nghe
giảng.
Tiểu Mễ kéo áo Doãn Đường Diêu,thì thầm nói:"Vào học rồi."
"Vào học thì sao!"Anh tức giận,"Nói đi,thằng đó là ai?!"ánh mắt cô
nhìn hắn,chắc chắn không phải là vừa mới quen biết.Đặc biệt là ánh
mắt thằng kia nhìn Tiểu Mễ,thật sự là không thể nhịn được!
"Em phải chép bài....."Tiểu Mễ nói càng nhỏ.
"Ghi chép cái gì!"
"Chép bài đầy đủ,sau này khi anh ôn tập kiểm tra,mới có thể có cơ
hội đạt kết quả cao hơn."Cô cười dễ thương.
"Ma nó thèm quan tâm."Anh lẩm bẩm,đối mặt với nụ cười của cô,cơn
giận trong người anh bất ngờ tiêu tan.
"Anh cũng đừng ngủ nữa,thầy giáo Tài Chính dạy rất hay."
"Muốn chết à!Cần cô phải lo cho tôi!"Doãn Đường Diêu lại trừng mắt
nhìn,rồi lại gục mặt xuóng bàn.À,ánh nắng buổi chiều quá nhức
mắt,không phù hợp nghe giảng,chỉ hợp với ngủ.
"Ngủ quá nhiều sẽ biến thành lợn...."Cô thì thầm.
"Binh!"
Một cái gõ lên trán cô!
Tiểu Mễ oán,ồ,anh ta không ngủ à,sao lại nghe thấy được.
Doãn Đường Diêu đang nằm ngủ nở một nụ cười lớn,giống như một đứa
trẻ.Tiểu Mễ im lặng nhìn anh,lời giảng của thầy giáo toàn bộ bay
qua tai cô.
Cô đang nghĩ chỉ muốn ở bên anh như thế này.
Yên yên tĩnh tĩnh ở bên cạnh anh.
Tiết học buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Doãn Đường Diêu ngủ cả buổi chiều,anh lồm cồm ngồi dậy,cả người
nhức mỏi.Anh vươn người để cho đỡ nhức,rồi nói với cô:"Tý nữa đưa
cô đến một nơi."
Tiểu Mễ cất sách vở:"Chỗ nào?"
"Đi thì biết!Hỏi nhiều thế!"Anh khó chịu nói,sau đó nhìn cô.Cô mặc
một cái váy dài màu trắng,mái tóc ngắn bóng mượt,tron ánh nắng,cả
người dường như đang trong suốt."Cô...."
"Sao vậy?"
"À,hôm nay rất xinh."Giọng nói anh rất hàm hò,Tiểu Mễ suýt chút nữa
nghe không rõ.
"À,ha ha."
"Tại sao luôn mặc màu trắng?"Ngoại trừ lần đầu tiên "hẹn hò" cô mặc
cái váy xanh anh đưa,cô hình như luôn chỉ thích mặc màu
trắng.
"Màu trắng,là màu của thiên sứ."Cô mỉm cười.
"Thiên sứ?"Tại sao cô luôn thích nói cái điều vớ vẩn này ra.
"Vâng.Thiên sứ là trong sáng không tỳ vết,cho nên họ thích màu
trắng,nếu như mặc quần áo màu trắng,thiên sứ tìm ra sẽ dễ
hơn."
"Tìm cái gì?"Doãn Đường Diêu chẳng hiểu sao cả,tại sao càng ói càng
không hiểu nổi.
"Tiểu Mễ."
Một giọng nói trầm như đêm tối xen vào.
Tiểu Mễ run tay,quyển vở"bộp" rơi xuống đất.Cô hoang mang cúi xuống
nhặt,trời ơi,thật vô tích sự,tại sao lại có thể vụng về như
vậy.
Hai bàn tay cùng lúc xuất hiện trước mặt cô.
Cô sững người.
Một bàn tay tranh lên trước mặt cô nhặt quyển vở lên,"Bộp" ném vào
người cô,sau đó một cái gõ mạnh quen thuộc tìm đến trán của
cô.
"Vụng về thật!Tý nữa gặp bạn tôi,đừng có như thế nữa,hiểu
không!"Doãn Đường Diêu tức giận.Từ khi sinh viên mới chuyển đến,cô
bắt đầu không bình thường,trong đó chắc chắn có trò gì đó.
"Vâng."
Tiểu Mễ gật đầu,do dự mỉm cười.
Xin lỗi cô ấy."
Trịnh Hạo Dương đứng trước mặt Doãn Đường Diêu,chiều cao một mét
chín mươi có cái gì đó tạo cảm giác cho người đối diện phải khiếp
sợ,anh uy hiếp Doãn Đường Diêu,ánh mắt lạnh lùng.
"Mày là cái quái gì!"Doãn Đường Diêu nổi giận.
"Cô ấy không phải là người mà mày có thể bắt nạt."Trịnh Hạo Dương
nhìn vết đỏ trên trán Tiểu Mễ,trong lòng đau nhói,"Xin lỗi cô ấy
đi!"
"Mình không sao!Không đau mà!"Tiểu Mễ vội vàng nói.
"Cô ấy với mày có quan hệ gì!Doãn Đường Diêu nhìn Tiểu Mễ,"Bạn gái
của tao,tao thích bắt nạt cô ấy,liên quan gì đến mày!"
"Bạn gái?....."
Một ánh mắt đau đớn chầm chậm quay sang nhìn Tiểu Mễ.
"Em ----là bạn gái của nó?"
Tiểu Mễ cắn chặt môi,trong ánh mắt đau đớn của Trịnh Hạo Dương,đột
nhiên cô không thở được.
Vẫn còn một số sinh viên trong lớp vẫn chưa ra về,họ tò mò quan sát
ba người cuối lớp.Doãn Đường Diêu đầy vẻ tức giận,Trịnh Hạo Dương
có vẻ đang đau khổ,đứng giữa họ,Tiểu Mễ trông thật nhỏ bé.
Ánh nắng buổi chiều rọi khắp phòng học.
Lá cây bên cửa sổ trong suốt thơm ngát.
Doãn Đường Diêu chầm chậm quay đầu lại,anh trừng mắt nhìn Tiểu Mễ
đang yên lặng:"Này!Cho tôi biết,cô có phải là bạn gái của tôi
không!"
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mễ như thế này.
Sắc mặt cô nhợt nhạt dường như linh hồn đã bay mất,cô đứng đó,trong
ánh nắng,nhưng dường như lại không có cách nào đưa tay chạm vào
được.
"Có nghe thấy không!Nói cho nó biết!"Doãn Đường Diêu trong lòng có
vẻ hoang mang,anh bắt đầu lắc mạnh vai cô.
"Buông cô ấy ra!"
Trịnh Hạo Dương giữ chặt tay anh lại.
"Bốp----!"
Doãn Đường Diêu vung tay đấm thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương.
"Hạo Dương!"Tiểu Mễ kinh hãi,đỡ lấy Trịnh Hạo Dương.Lúc đó,cô đã
lấy lại tinh thần,dùng sức hít thở,để bản thân bình tĩnh lại.
Máu mũi chảy ra.
Tiểu Mễ vội lấy khăn giấy ra giúp anh cầm máu.Anh giữ chặt khăn
giấy,cũng giữ chặt lấy ngón tay cô.Cô bất ngờ,vội vàng buông tay
ra,có chút lo lắng nhìn Doãn Đường Diêu.
Nhưng Doãn Đường Diêu lại bình tĩnh khác thường.
Anh lạnh lùng quan sát Tiểu Mễ và Trịnh Hạo Dương:"Cô và nó trước
đây quen biết nhau?"Câu nói này không phải là câu hỏi,là trần
thuật.
"Tao và cô ấy từ nhỏ lớn lên với nhau."Trịnh Hạo Dương trầm giọng
nói.
"Im miệng!Tao hỏi cô ấy!"Ánh mắt Doãn Đường Diêu lạnh lẽo như
dao,nhìn thẳng vào Tiểu Mễ,"Nói đi!"
"....Vâng."
"Nó thích cô?"
Tiểu Mễ hoang mang.Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế
nào.
"Tao có thích cô ấy hay không,không liên quan đến mày."Trịnh Hạo
Dương nắm chặt vai cô,nói:"Có phải nó không?Có phải nó
có....."
"Trịnh Hạo Dương!"Tiểu Mễ kinh hồn ngắt lời anh.
Trịnh Hạo Dương cười khổ:"Trên đời lại có chuyện như thế
này...."
"Mễ Ái,"Doãn Đường Diêu từng câu từng chữ,"cho tôi biết,giữa cô và
nó là quan hệ gì?"Máu trong người anh như ngừng chảy,anh cảm thấy
mình giống như một thằng ngốc nhất trên thế gian này.
"Em....."Tiểu Mễ biết là anh hiểu lầm,nhưng sự xuất hiện đột ngột
của Trịnh Hạo Dươg làm cô trở nên hỗn loạn.Cô với Trịnh Hạo Dương
là quan hệ gì?Nói anh ấy là bạn thân nhất của Dực?Nói là anh yêu
cô?.....
"Em và anh ấy trước đây là bạn học."
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra câu nói này,cúi đầu xuống.
"Chỉ là bạn học?"Doãn Đường Diêu nghi ngờ,bóng dáng của cô và thằng
đó bên cạnh nhau,làm anh tức giận đến mức muốn đấm hắn thêm nhiều
lần nữa.
Đây là lần đầu tiên cô lừa anh,hay là cô luôn luôn lừa anh?!
"Đi với anh."
Trịnh Hạo Dương không muốn nghe thêm nữa,anh nắm lấy tay cô,đi ra
phía cửa lớp.Tiểu Mễ vùng vẫy,không được,cô không được đi,Doãn
Đường Diêu đã tức giận rồi,sự lạnh lùng chưa bạo phát của anh còn
đáng sợ hơn cả đánh người.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
"Bỏ em ra!Hạo Dương!Em không thể đi,em có việc....."Cô cố gắng
thoát ra khỏi bàn tay của anh.
"Em có chuyện gì?!Tiếng nói của Trịnh Hạo Dương cũng trở nên đáng
sợ vô cùng
"Em...."
Tiểu Mễ cắn chặt môi,cô quay sang nhìn Doãn Đường Diêu đang đứng
cuối lớp.
Doãn Đường Diêu trơ trọi đứng đó.
Ánh nắng chiếu lên người anh run run in bóng lên mặt đất.
Chiếc khuyên trên mũi phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Nếu như cô đi với nó,đừng có nhìn mặt tôi nữa."
Tiếng nói của anh còn lạnh lùng hơn hơi lạnh của kim cương.
"Anh cũng có chuyện muốn nói với em!"Trịnh Hạo Dương kiềm chế phẫn
nộ,"Nếu không muốn đi với anh,thế thì chúng ta sẽ nói trong phòng
học!"Tại sao,chỉ là một thằng mới quen biết chưa đầy một tháng,em
lại bảo vệ như vậy.
"Anh-----!"Tiểu Mễ hoang mang.Trong mắt Trịnh Hạo Dương,cô nhìn
thấy sự đau đớn không tả.Anh.....anh có thể gây ra bất cứ điều
gì.....
Trịnh Hạo Dương kéo cô ra khỏi lớp,cô thậm chí còn không kịp giải
thích với Doãn Đường Diêu.
Nhìn thấy cô và hắn rời đi,sắc mặt Doãn Đường Diêu nhợt nhạt,ngón
tay anh nhè nhẹ run lên.
"Rầm----!"
Mặt đất vang lên một tiếng động rất mạnh!
Doãn Đường Diêu vung chân đá đổ chiếc bàn học trước mặt!
Trong lớp vẫn còn một vài sinh viên,họ sợ hãi thất thần.
"Nhìn cái gì!Cút hết đi----!!"
Chương 6
Cửa hàng kem lúc chập tối,ánh nắng chiều muộn xuyên qua cửa kính
chiếu vào trong nhà.Trong cửa hàng không có nhiều người,chỉ có một
vài khách,không khí rất yên tĩnh.Bên cạnh cửa kính có một chàng
trai và một cô gái ngồi đó yên lặng rất lâu.Cốc nước lạnh trước mặt
chàng trai chưa hề được đụng vào,cốc trà sữa nóng trước mặt cô gái
cũng nguội lạnh từ lâu lắm rồi.
"Quay về với anh."
Trịnh Hạo Dương cuối cùng cũng mở miệng,giọng nói buồn bã.Anh khong
thể nhìn cô vì một nguyên nhân hoang đường mà làm những chuyện
hoang đường như vậy.
"Không."
Anh ngẩng đầu lên,trong mắt phát ra ánh sáng mạnh mẽ:
"Anh ta không phải là Dực!"
Tiểu Mễ nắm chặt ống mút trong tay:"Hạo Dương,anh quay về đi.Anh
học rất giỏi,quay lại về Thanh Viễn chác là sẽ không có vấn đề gì
đâu."
"Trừ khi em quay về cùng với anh!"Trong ngữ khí không hề có bất cứ
sự thương lượng nào.
Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn anh.
Anh vẫn giống hệt như trước đây,chỉ cần là việc mà anh cho là
đúng,sẽ không có sự nhượng bộ nào cả.
"Không."Cô nói với anh.
"Tiểu Mễ!"
Từ khi quen biết cô,cô đã nói với anh không biết bao nhiêu từ
"không".Dực tuyệt vời như vậy,con người như vậy anh không thể đánh
bại,anh cũng khong biết nói gì.Nhưng mà,Dực đã chết rồi,tại sao cô
vẫn tiếp tục nói "không" với anh!
Tiểu Mễ im lặng hồi lâu.
"Anh quay về đi,hãy xem như là chưa bao giờ quen biết em."
Nói xong,cô đứng lên chuẩn bị bước đi.
Trịnh Hạo Dương nổi giận,anh nắm chặt lấy cánh tay cô,dùng sức kéo
cô trở lại ghế ngồi!"Em muốn anh nói với em bao nhiêu lần nữa
đây,em mới có thể nhớ được!Dực chết rồi!Cậu ấy đã chết rồi!Người đó
không phải là Dực!!Em có hiểu không?"
"Soạt----!"
Cốc trà sữa đổ thẳng vào mặt Trịnh Hạo Dương!
Dòng nước trên mặt anh chảy xuống,những hạt trân châu tàn nhẫn theo
dòng nước rơi xuống......
Tiểu Mễ hít thở,cơn lạnh trong người làm cô không thể hít thở:"Em
nói với anh,để em nghe thấy anh nói từ này một lần nữa,thì đừng có
làm bạn của em nữa."
..........
.......
"Em không yêu Trịnh Hạo Dương!"
Cô lẩm bẩm,tức giận oán trách.Thật đáng ghét,tại sao cô và Dực lại
là hàng xóm của Trịnh Hạo Dương,từ nhỏ đến lớn,anh luôn nhìn chăm
chăm vào cô giống hệt như con chim ưng.
Anh ngồi trước máy tính tra tài liệu,nghe thấy tiếng nói của cô chỉ
mỉm cười.
"Chúng ta sau này không quan tâm,không nói chuyện với anh ta được
không?"Cô tức giận nói,cho một miếng thạch trái cây vào
miệng.
Anh vẫn mỉm cười,trong một tháng cô luôn luôn ca thán với anh như
vậy vài ba lần.
"Này!Đang nói chuyện với anh đấy!Em tức giận bây giờ!"Cô hét to vào
tai anh,như muốn làm trở nên điếc.
Anh cười,cuối cùng cúng từ trước màn hình vi tính quay mặt
lại.
"Lại chuyện gì vậy?"
Cô có chút đỏ mặt:"Cái đó....hắn....hắn dám.....hôn ngón tay của
em!"Tức chết đi được!Tên Trịnh Hạo Dương đáng ghét muốn cô xem hắn
đánh bóng rổ,bởi vì dù sao hắn cũng là bạn của Dực,cô miễn cưỡng
ngồi xuống xem,trong tay còn giúp hắn ôm đống quần áo.Nhưng mà,khi
kết thúc trận đấu cô đưa quần áo cho hắn,hắn lại dùng đôi mắt đáng
ghét đó nhìn chăm chăm vào cô,cô đẩy đống quần áo về phía hắn,hắn
lại dám-----cầm lấy ngón tay của cô và hôn lên đó!
Buồn nôn chết đi được!
Nhưng mà,ha ha,cô lập tức cho Trịnh Hạo Dương một cái tát!
Anh nhíu mày,sau đó lấy ra một chiếc khăn tay,cầm ngón tay của cô
lên,nhẹ nhàng giúp cô lau:"Tốt hơn chút nào chưa?"
"Vẫn cảm thấy buồn nôn!"
Anh hôn lên ngón tay cô,trong nụ hôn dường như có hương thơm của
cây Tùng,tim cô dường như trong chốc lát biến mềm nhũn ngọt ngọt
như thạch trái cây.Rúc người trong lòng anh,cô tìm thấy một tư thế
thoải mái.
"Dù sao em vẫn ghét hắn."
"Cậu ấy thích em."
".....Em biết."Cô thượt mặt,từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Dương đã tỏ
tình với cô chính thức lẫn không chính thức mười mấy lần rồi."Cho
nên em ghét hắn!"
"Hạo Dương là bạn của chúng ta."
"Không phải!"
"Em quên rồi à,năm đó bị bệnh phải nằm viện,đêm hôm đó phải đóng
rất nhiều tiền viện phí,anh lấy tất cả tiền trong người ra nhưng
vẫn không đủ.Em ở trong lòng anh đau đến chảy nước mắt,anh cầu xin
ông bác sỹ đó thế nào,ông ta cũng bắt anh phải nộp đủ
tiền...."
"Em căm thù cái bệnh viện đó!"Cô tức giận nguyền rủa.Cô còn nhớ,lúc
đó Dực lo lắng cầu xin ông bác sỹ,Dực của cô,niềm tự hào của cô,cô
có chết cũng không thể chịu được Dực đi cầu xin người khác.Nhưng mà
Dực hoang mang lúc đó không nghe thấy lời phản đối của cô.
"May mà có Hạo Dương....."
"Hắn chỉ là nhà có tiền mà thôi."Cô bĩu môi
"Tiểu Mễ!"
"Được,được,"Cô đầu hàng,"bạn,bạn tốt,thế được chưa."
Anh lắc đầu cười:"Hạo Dương luôn luôn rất tố với em."
Cô nhấp nháy mắt,đột nhiên cười lớn:"Đúng vậy nhỉ,nghĩ kỹ lại,Hạo
Dương đối với em rất tốt....hay là....."
"Sao?"
"Em thử hẹn hò với anh ta một thời gian xem sao."Hai mắt cô sáng
lên."Được không?"
Anh nhìn cô.
Cô cười rạng rỡ.
Anh mỉm cười:"Được thôi."
Nụ cười của cô vụt tắt.Cô trừng mắt nhìn anh,tức giận,nếu như ánh
mắt có thể giống như phi đao,cô sẽ phi thẳng vào nụ cười đáng chết
đó!
"Có gan thì anh nói lại một lần nữa!"
Cô muốn cắn anh!Hừ~~~~~thực ra anh không thích cô?Lại không
ghen,lại không đố kỵ!Trong tiểu thuyết không viết như vậy!Anh đáng
nhẽ sẽ lo lắng hốt hoảng ôm chặt cô rồi hét lên,không,không,em
thuộc về anh!
"Ai yo!"Cô vì cười với tình cảnh trong tưởng tượng mà ho sặc
sụa.
Anh xoa lưng cô,giúp cô dễ thở hơn.Vừa rồi cô còn tức giận nổ đom
đóm mắt,bây giờ lại cười như vậy,anh lắc đầu cười nhẹ,nụ cười trên
môi như ánh nắng chiếu qua vòm lá cây.
"Anh đáng nhẽ phải ghen chứ!"Cô lại bĩu môi,nhìn anh.
"Tại sao?"
"Bởi vì em muốn hẹn hò với người khác!"
Anh cười.
"Cười cái gì!Không được cười,nghiêm túc chút đi!"Cô tiếp tục trừng
mắt nhìn anh."Chỉ cần anh làm cho em không vui,em sẽ.....sẽ....."
cô cầm cốc thạch đã ăn hết một nửa lên,đanh đá uy hiếp anh,"một
miếng thạch em cũng sẽ không cho anh ăn!"
Anh xoa xoa mũi,cười khổ:"Ừ."Anh cũng rất thích ăn thạch trái
cây,mặc dù con trai thích ăn thạch trái cây có đôi chút kỳ
là.
"Nói đi!"
"Bởi vì em sẽ không như vậy,cho nên anh không cần phải ghen."
"Kỳ lạ,tại sao em sẽ không như vậy?"
Anh cười nhạt:"Bởi vì,anh yêu em."
"....."
"Bởi vì,em cũng yêu anh."
"......."Ngón tay cầm cốc thạch trái cây của cô đột nhiên trở nên
mềm nhũn.
"Trên thế giới này,người yêu em nhất là anh,người yêu anh nhất là
anh."Anh ôm chặt cô,đặt nhẹ khuôn mặt lên đỉnh đầu cô,thở nhẹ,"Anh
biết rằng em yêu anh,cũng giống như em biết rằng anh yêu em."
Gió ngoài cửa sổ thổi vào.
Anh nhẹ nhàng mềm mại ôm chặt cô.
Giây phút đó,chỉ có thể hạnh phúc nhắm mắt lại,để nụ cười hạnh phúc
leo lên môi nhỉ!!!!!!!
Nhưng mà------
"Nếu như em chết đi?"Cô mở to mắt,"Em chết đi anh có còn yêu em nữa
không?"
Anh thở nhẹ.
Cô lo lắng nắm chặt cánh tay anh,ngước mắt lên:
"Em chết đi anh có đi yêu người khác không?Trước đây đọc một bài
thơ của một thi sỹ,nói là sau khi vợ ông ta chết,vì để cho vợ ông
ta yên tâm,ông ta muốn mỗi ngày còn hạnh phúc hơn cả lúc vợ còn
sống,ngày hôm sau hạnh phúc hơn ngày hôm trước!Tức chết đi được!Còn
nữa,trong tiểu thuyết và phim truyện cũng thường xuyên có chuyện
như vậy,nói là trước đây người yêu hay vợ chết đi,sau đó nhân vật
nam chính lại tìm một người khác,sau đó đôi nam nữ chết tiệt đó lại
nói cái gì.....,nếu như cô ấy dưới cửu tuyền có biết,nhất định sẽ
rất vui vẻ thấy anh lại tìm thấy hạnh phúc,sẽ chúc phúc cho chúng
ta.....Chết tiệt!Chết tiệt!"
Cô trừng mắt nhìn anh:
"Bùi Dực,em cho anh biết-----Em!Sẽ!Không!Vui!"
"Ừ,được."Anh chẳng biết nên khóc hay cười.
"Kể cả em chết đi,anh cũng không thể đi yêu người con gái khác,nghe
thấy không!"Cô nghiến răng nói:"Vừa rồi anh nói,anh yêu em nhất,như
thế vẫn chưa đủ!"
"......"
"Anh phải nói là 'chỉ' yêu em!Không được đi yêu người con gái
khác!"
"Thế còn mẹ anh?"
"Vớ vẩn!"Cô đấm vào ngực anh,"Đừng có nói tránh!Em chết đi anh cũng
không được đi yêu người con gái khác,nghe thấy không,nếu không em
sẽ từ dưới đất chui lên,nửa đêm biến thành ma dọa anh!Hơn nữa sẽ
tuyệt đối không chúc phúc cho anh!"
"Em."Anh buồn cười vuốt mái tóc ngắn của cô,tỉ mỉ lấy cảm giác,cô
nhe nanh giơ vuốt lên giống như một con nhím dễ thương.
"Hứa với em!"
"Được."Anh nhìn cô,"Anh mãi mãi chỉ yêu một mình em."
Cô cười hài lòng:"Em cũng vậy."
"Không được,nếu như anh chết trước em,nhớ là phải tìm một chàng
trai tốt yêu em."Ngón tay anh đặt lên môi cô,"Không được buồn,khong
được khóc,không được chỉ yêu một mình ảnh,phải vui vẻ như bậy
giờ,bởi vì Tiểu Mễ của anh cười rất đẹp.Phải nhớ rằng,anh sẽ chúc
phúc cho hai người....chỉ cần,thỉnh thoảng có thể nhớ đến anh là
được......"
"Ơ!Sao anh không nói là hoàn toàn quên anh đi?Như vậy anh sẽ càng
vĩ đại hơn?"Cô bĩu môi,"Toàn như vậy,làm em cảm thấy mình như là
một kẻ xấu,anh chính là người hoàn hảo như vậy,đáng ghét!"
Cô cười:"Anh không nỡ để em hoàn toàn quên anh đi.Nếu như em hoàn
toàn quên anh đi,anh sẽ rất đau lòng.Em hãy đặt anh vào một góc
trong trái tim em,một góc nhỏ bé nhất,anh đã rất hạnh phúc
rồi."
"Làm gì có chuyện anh sẽ chết,anh chắc chắn sẽ chết sau em,"Cô do
dự nhìn cái cốc không còn nhiều thạch,đấu tranh tư tưởng không biết
có nên chia cho anh một ít không,"bởi vì anh sẽ không nỡ bỏ mặc
em,ai chăm sóc em anh cũng sẽ không yên tâm.....Thôi,cho anh ăn
thạch,chỉ được ăn một chút thôi đấy nhé....."
Gió ngoài cửa sổ thổi mạnh làm cho rem cửa tung bay.
Cô cẩn thận đút thạch lên miệng anh:
"Một chút thôi đấy....."
.....
........
Trà sữa từ trên mặt Trịnh Hạo Dương chảy xuống,anh không lấy khăn
lau,ánh mắt nhìn Tiểu Mễ,buồn buồn.
"Cậu ấy rõ ràng đã chết rồi."
Một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cơ thể cô.Cô hít thở,mở túi xách
tìm ví,rồi lấy ra tiền của một cốc trà sữa đặt lên bàn.
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa.
"Thằng đó không phải là Dực!Nếu như nó biết được là em tiếp cận nó
vì trái tim của nó,nếu như nó biết được nụ cười của em,sự quan tâm
của em là vì người khác,thì sẽ như thế nào?!"Trịnh Hạo Dương
đớn.
"Anh đang uy hiếp em?"
Tiếng nói của Tiểu Mễ rất nhẹ,nhẹ như một lời thì thầm bên
tai.
Không biết vì cái gì,tiếng nói nhẹ như vậy của cô nhưng lại làm cho
anh đột nhiên làm cho anh thất thần.Anh nhớ lại hồi nhỏ,cô luôn
luôn cười đùa với Dực,còn khi nhìn thấy anh,cô lại luôn trừng
mắt.
Cô đứng dậy,nói với anh:
"Em biết anh ấy không phải là Dực,nhưng mà,Dực và anh ấy là
một."
Nói xong,cô rời khỏi cửa hàng kem.
Ánh nắng chiều muộn chiếu qua cửa kính vào trong,Trịnh Hạo Dương
ngồi đó,không thể động đậy.Cô thậm chí còn không quay lại nhìn anh
lấy một lần.
Cô luôn luôn không thèm nhìn anh.
Dù cho từ khi Dực ra đi,anh luôn luôn ở bên cạnh cô,anh muốn làm
cho vui trở lại,anh muốn nụ cười lại nở trên môi cô.Nhưng mà,chỉ
khi cô biết rằng trái tim của Dực đã được hiến cho một người tên
"Doãn Đường Diêu",anh mới nhìn thấy trong mắt của cô ánh sáng.Cô
chuyển đến Thánh Du,đến bên thằng đó,như thế,anh cũng chuyển từ
Thanh Viễn đến Thánh Du,nhưng mà,cô đến một nụ cười hoan nghêng
cũng không dành cho anh.
Cô lại cười với "nó".
Dù cho biết rõ ràng đó không phải là Dực,nhưng àm,cô tình nguyện nở
nụ cười với một cái bóng,cũng không muốn chuyển ánh mắt đến với bản
thân anh ư?