Sau một buổi chiều ngồi trong phòng cấp cứu, Kate cố gắng quên đi
chuyện về Eric và thay vào đó tập trung vào việc chuẩn bị sẵn sàng
cho công việc phục vụ quầy bar. Chuyện đó hình như đã là một ý
tưởng tuyệt vời vào buổi tối hôm trước, nhưng mười tám giờ sau đó,
khi không có năng lượng bôi trơn của những chai bia, cô lại cảm
thấy không thoải mái lắm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên và cô cầm lấy ống nghe.
“Alô?”
“Cậu đã đính hôn chưa?”
“Jessie, hôm nay là Thứ Ba. Mình mới đến đây có bốn ngày. Mình vẫn
chưa đính hôn. Cậu không có gì hay hơn để làm ngoài chuyện cứ gọi
để cập nhận thông tin hàng giờ như thế à?”
“Không.” Jessie nói. “Có chuyện gì thế? Những anh chàng mới thế
nào?”
“Những anh chàng mới?” Kate bắt đầu cười phá lên. “Không ổn.” Rồi
cô nhớ đến Eric và ngay lập tức ngừng cười. “Không ổn chút
nào.”
“Cậu đã giết thêm một gã nữa à?”
“Im đi. Cậu nói nghe như Jake ấy.”
“Ồ, đúng rồi, Jake. Anh chàng Jake ấy thế nào?”
“Rất đáng ghét. Thế gia đình Dershowitzes có thích cái bánh của họ
lắm không?”
“Họ mê nó. Giờ thì nói cho mình nghe về Jake đi.”
“Vì sao?” Kate duỗi người trên giường và chuẩn bị tinh thần để
chiều lòng Jessie.
“Bởi vì mình nghĩ là anh ta nghe có vẻ thú vị.” Jessie nói.
“Ồ, anh ta không được thế đâu. Nhưng mình thì có. Cậu sẽ rất tự hào
về một số thứ mà mình đã làm cho mà xem.”
“Ví dụ?” Jessie hỏi với vẻ hoài nghi.
“Ừ thì, mình sẽ cứu một quán bar.”
“Ồ, tốt.” Jessie. “Chúng ta cần thêm nhiều những quán bar như
thế.”
“Không, đây chỉ là một quán bar đồng quê nho nhỏ thôi. Một chủ sở
hữu, và đã bị thế chấp. Cậu sẽ thích cô ấy. Tên cô ấy là
Nancy.”
“Lại giống những ngày xưa tuyệt vời đó.” Jessie nói và Kate có thể
khẳng định từ giọng nói của bạn mình rằng cô ấy cảm thấy hài lòng.
“Thế là cậu sẽ lại làm thêm một dự án kinh doanh nữa, đúng
không?”
“Đúng thế. Mình biết cậu sẽ thấy vui.”
“Tại sao cậu không hẹn hò với lão chủ ngân hàng người đang cầm giữ
khoản thế chấp đó.” Jessie gợi ý. “Rồi khi cậu đã bắt được anh ta
quỳ mọp trên gối cầu xin cậu cứu cuộc sống của anh ta thì cậu có
thể mặc cả với vụ giấy tờ.”
“Không có lão chủ ngân hàng nào cả.” Kate nói.
Jessie chờ đợi, và khi Kate không nói gì, cô bèn lên tiếng. “Thế ai
là người cầm giữ thế chấp? Thôi nào, xì ra đi nào.”
“Jake.” Kate nói.
“Jake?” Jessie có vẻ không hiểu. “Một anh chàng làm công việc tay
chân lặt vặt làm ông chủ ngân hàng?”
“Anh ấy không chính xác là một người làm công việc lặt vặt.” Kate
nói. “Dù sao thì mình cũng đang chuẩn bị đến chỗ Nancy tối nay và
sẽ đem ít sổ sách về, và rồi cô ấy sẽ dạy mình trở thành một cô
nàng phục vụ quầy bar.”
“Một cô nàng phục vụ?” Jessie bắt đầu phá lên cười. “Nghe thật
tuyệt đấy. Một công việc thực sự để thay đổi.”
“Mình nghĩ nó sẽ rất thú vị.” Kate phản đối.
“Tốt,” Jessie nói. “Mình không thể nhớ được lần cuối cùng cậu làm
điều gì đó chỉ vì nó thú vị. Tất cả mọi thứ đối với cậu chỉ toàn là
kinh doanh với kinh doanh.”
“Không phải tất cả.” Kate nói. “Mình đã đi tắm truồng sáng
nay.”
“Cậu đang đùa à?” Jessie nghe có vẻ thực sự bị ấn tượng. “Hoàn toàn
trần truồng chứ?”
“Hoàn toàn. Thật dễ chịu.”
“Cậu tìm ra được một nơi riêng tư ở chỗ nào dưới đó thế? Mình cứ
nghĩ mỗi một mét vuông ở đó đều nhung nhúc toàn những du khách
chứ.”
“Có một chiếc hồ nhỏ khá là hẻo lánh ở đây.” Kate nói. “Và mình đã
dậy rất sớm.”
“Thế nghĩa là cậu hoàn toàn chỉ có một mình.” Jessie nói với vẻ mơ
màng. “Có lẽ mình nên xuống đó.” Khi Kate không nói gì, cô nói
thêm. “Cậu chỉ có một mình chứ?”
“Ờ thì, lúc đầu là thế.” Kate nói, cảm thấy ghét cái điều mà cuộc
đối thoại đang dẫn đến. “Vậy lúc này cậu đang làm cái bánh nào
thế?”
“Ý cậu là gì, ‘lúc đầu là thế’?”
“Không có gì. Cậu đang làm bánh, đúng không?”
“Đúng thế, một cái bánh cưới. Thế chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có gì xảy ra cả. Đám cưới của ai?”
“Kate.”
Kate thở dài. “Mình đã ở đó quá lâu. Jake hiện ra trên bờ lúc mình
quay trở lại.”
Jessie bắt đầu phá lên cười. “Mình phải gặp Jake mới được. Thế làm
thế nào cậu ra khỏi hồ được? Không, chờ, chờ đã. Mình biết. Cậu bắt
anh ta quay lưng lại, và anh ta làm theo vì anh ta là một quý ông
lịch sự?”
“Không, mình không làm thế.” Kate nói với vẻ bị xúc phạm. “Mình chỉ
đơn giản là bước ra khỏi hồ, mặc váy vào, và rồi quay trở về
cabin.”
“Cậu để một gã đàn ông nhìn thấy cậu không mặc gì?” Jessie ré
lên.
“Ồ, không phải là chưa có người đàn ông nào từng nhìn thấy mình
không mặc gì trước đây.” Kate nói.
“Hoàn toàn trần như nhộng trong ánh sáng ban ngày với một người
hoàn toàn xa lạ?”
“Jessie, chỉ là Jake thôi mà.”
“Chỉ là Jake.” Jessie im lặng một lát. “Anh ta có nói gì
không?”
“Có.” Kate nói. “Anh ta nói là mình đã cải thiện buổi sáng của anh
ta. Giờ thì nói cho mình nghe về cái bánh nào.”
Jessie lại phá lên cười. “Làm thế nào mà cậu có thể đối mặt với anh
chàng này lần nữa?”
“Mình đã trải qua cả buổi sáng trên hồ với anh ta.” Kate nói. “Tối
nay anh ta sẽ dạy mình chơi bi-a. Anh ta chỉ là bạn. Đó là tất cả.
Không phải một phần của kế hoạch. Nhưng nói về kế hoạch, mình đã đi
cưỡi ngựa với một anh chàng rất tử tế chiều nay, anh ta có thể là
người hoàn hảo.”
“Cậu ngồi trên lưng một con ngựa?”
“Chắc chắn rồi.” Kate nói. “Eric hướng dẫn mình. Anh ấy rất kiên
nhẫn.”
“Cậu cưỡi ngựa?”
"Ồ, thực ra thì không chính xác là thế.” Khi Jessie không nói gì,
Kate thở dài và nói tiếp. “Con ngựa đá vào đầu gối anh ấy, vì thế
bọn mình phải đến phòng cấp cứu…” Cô dừng lại vì Jessie lại bắt đầu
rú lên cười ngặt nghẽo. “Dừng lại. Anh ấy là một người đàn ông
tuyệt vời.”
“Ôi, anh ta không chết, chỉ què thôi.” Jessie nói. “Kể thêm cho
mình về Jake đi.”
“Mình không có hứng thú với Jake.” Kate nói.
“Xem nào, mình có thể có đấy.” Jessie nói. “Anh ta nghe có vẻ rất
tuyệt. Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mình không biết.” Kate nói, cảm thấy cáu kỉnh. “Có lẽ gần bốn mươi
rồi.”
“Có vợ chưa?”
“Đã ly dị.” Kate nói. “Với một cô nàng làm trợ lý biện lý quận tên
là Tiffany – một người rất tuyệt khi ở trên giường.”
“Ôi, ôi, ôi” Jessie nói. “Kể thêm cho mình đi.”
“Không.” Kate nói. “Anh ta không phải mẫu người của cậu. Mình phải
đi rồi. Mình phải chuẩn bị sẵn sàng để còn phục vụ khách ở quầy
bar, và rồi mình phải gọi cho Eric để xem anh ấy cảm thấy thế nào
bởi vì anh ấy thực sự có tiềm năng cho kế hoạch của mình. Và ngày
mai, mình sẽ đi chơi với một chuyên viên môi trường tên là Rick,
người mà ngay cả Jake cũng phải thừa nhận là một anh chàng tuyệt
vời.”
“Lại là Jake. Cậu có chắc là anh ấy không phải là mẫu người của
mình không?”
“Tuyệt đối không.” Kate nói.
“Anh ấy có anh em trai gì không?”
“Will,” Kate nói. “Anh ta trẻ hơn Jake, rất đẹp trai, cực kỳ dễ
chịu, mặc một bộ complet trông như một anh chàng trên bìa của tạp
chí GQ (một tạp chí về đàn ông), điều hành toàn bộ khách sạn gần
như là một mình, và được coi là anh hùng của toàn thị trấn bởi vì
anh ta đã cứu nơi này bằng chính bàn tay của mình. Xuống đây đi,
mình sẽ giới thiệu anh ta cho cậu.”
“Một anh chàng mặc complet à? Không, cảm ơn. Nhưng anh ta nghe có
vẻ giống anh chàng hoàn hảo của cậu đấy.” Jessie nói. “Hai người có
thể cùng nhau điều hành cái khách sạn đó.”
“Will ư?” Kate nghĩ về điều đó. “Không. Anh ấy rất đáng yêu, nhưng
anh ấy không dành cho mình.”
“Vì sao?”
“Mình không biết.” Kate lại cảm thấy cáu kỉnh. “Anh ta về lý thuyết
đã đính hôn với một con cá nhồng tên là Valerie. Và anh ta không…
Mình không biết nữa.”
“Anh ta nghe giống với anh chàng trong kế hoạch của cậu đến từng
milimet.” Jessie nói. “Mình sẽ tiến tới nếu mình là cậu và nếu như
mình vẫn còn kiên quyết theo đuổi cái kế hoạch cực kỳ mơ hồ mà hẳn
là mình đã đá bay đi từ vài ngày trước đó.”
“Kế hoạch này đang bắt đầu thành công rồi.” Kate nói. “Giờ mình
phải đi rồi. Mình sẽ phải phục vụ quầy bar vào tối nay.”
“Mai nhớ gọi cho mình.” Jessie nói. “Mình muốn nghe xem chuyện gì
xảy ra với Ron.”
“Rick.”
“Gì cũng được. Và gửi tình yêu của mình đến Jake. Nói với anh ấy là
mình không thể chờ đến khi gặp được anh ấy.”
“Mình nói với cậu rồi, anh ta không phải mẫu người của cậu.” Kate
nói và dập máy xuống, vẫn còn nghe tiếng cười của Jessie lanh lảnh
từ đầu dây bên kia.
Mình không biết cậu ấy nghĩ cái gì thú vị đến thế, Kate nghĩ, và
rồi tống Jessie ra khỏi đầu khi cô mở valise để tìm cái gì đó để
mặc.
Đồ lót màu đen ư? Cô tìm thấy vài thứ trong suốt được thêu hoa màu
hồng và vàng. Thật cổ điển. Chiếc váy màu đen của cô dài đến bắp
chân, và với sự bốc đồng, cô túm lấy chiếc kéo cắt móng tay và cắt
phăng nó phía trên đầu gối. Cô xõa tóc xuống, và rồi bởi vì cô
trông có vẻ hơi yếu đuối với những lọn tóc quăn đó, cô liền đội
chiếc mũ cao bồi màu đen của mình lên trước khi cô bước ra khỏi
cửa.
Cô dừng lại trên bậc thang trên cùng. Xe của cô không có ở đó. Cô
đã để nó lại chỗ Nancy buổi tối hôm trước vì cô đã uống quá nhiều
bia nên không thể lái xe. Giờ thì sao đây? Cô sẽ gọi Nancy ư? Đi
bộ? Sao đây?
Sau khi suy nghĩ một lát, cô ngồi xuống trên bậc thang cao nhất và
chờ. Anh không nổi bật, không sâu sắc hay thành đạt, nhưng anh là
người có thể tin cậy được. Jake, cô biết, sẽ nhớ ra là cô không có
xe và sẽ đến đây đón cô.
***
Vào lúc bảy giờ ba mươi, Jake chui vào trong xe để xuống chỗ Nancy
và nhìn thấy một chiếc giày của Kate ở trên ghế trước. Tuyệt. Xe
của cô đang để ở chỗ quán bar. Anh thở dài và lái xe về phía cabin
của Kate, giả vờ là mình đang rất cáu kỉnh mặc dù anh không có chút
cảm giác nào như thế. Khi anh dừng xe lại ở phía trước nhà, cô đang
ngồi trên bậc thang trước cabin của mình, mặc một chiếc váy bó và
ngắn, vẫy tay với anh. Anh nhận ra là cô có một đôi chân rất dài và
rất đẹp. Cô hẳn sẽ thu hút được một số anh chàng đáng gờm, và có lẽ
là một vài lời gạ gẫm đáng kể. Anh cảm thấy có chút quan tâm, mặc
dù anh tự nhủ với bản thận mình rằng sự quan tâm đó chẳng qua là
dành cho những anh chàng trong thị trấn của anh mà thôi. Kate chui
vào trong xe và mỉm cười với anh.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi bộ rồi, nhưng rồi tôi nhìn thấy anh
xuất hiện và cứu sống tôi. Tôi rất biết ơn. Và tôi sẽ từ bỏ chuyện
uống bia mãi mãi để anh không phải đưa tôi về nhà nữa.”
“Không sao.” Anh nói. “Chỉ cần cô cho tôi một ơn huệ và cố gắng
không hẹn hò với bất cứ ai trong thị trấn vào tối nay. Dân số ở đây
đã khá là ít rồi.”
“Rất khôi hài.” Kate nói.
Jake nhe răng cười. “Nói về chuyện cô và những người đàn ông, cô đã
làm gì Allingham chiều nay thế?”
“Không có gì.” Kate nói.
“Tôi nhìn thấy đội cứu thương.”
“Con ngựa đã đá anh ấy.”
“Cô có chắc là cô đã bỏ ba anh chàng mà cô đã đính hôn không?” Jake
hỏi. “Thi thể của họ có được tìm thấy không?”
“Lái xe đi.” Kate nói.
***
Nancy đưa cho cô một chiếc áo sơ mi không tay và một chiếc vest khi
cô bước qua cánh cửa. “Giờ cậu là một người chuyên nghiệp. Hãy mặc
bộ đồng phục này vào.”
Cô thay đồng phục ở trong nhà kho, chiếc áo sơ mi có vẻ hơi chật
một chút so với cô, chiếc vest thì lại hơi rộng. Ai quan tâm chứ?
Cô đang ở Toby’s Corners, và cô sắp sửa có một khoảng thời gian thú
vị.
“Mình cảm thấy mình như là Debra Winger trong phim Chàng cao bồi
thành thị ấy.” Cô nói với Nancy khi cô kéo nghiêng chiếc mũ của
mình về phía sau. “Ngoài việc cao hơn, béo hơn, già hơn và tóc
vàng.”
“Còn hơn thế nữa, cậu là một người kéo chuông chết người.” Nancy
đồng ý, đưa cho cô một cái khay với sáu chai bia trên đó. “Chiếc mũ
là một ấn tượng tốt, cứ đội nó. Những thứ này là dành cho cái bàn ở
trong góc phía trước mặt. Nhìn anh chàng trong chiếc áo bowling
kia. Anh ta có tay đấy. Ồ, và những sổ sách mà cậu cần cho kế hoạch
của chúng ta ở phía sau. Cậu có thể đem về cabin của cậu tối nay
nếu cậu muốn.”
“Mình muốn thế.” Kate nói. “Mình thực sự trông chờ chuyện này. Mình
yêu việc lên kế hoạch cho những công việc kinh doanh.”
“Mình thì thà tự bắn vào chân còn hơn.” Nancy nói. “Nhưng ai có sở
trường của người nấy, mình nghĩ thế.”
“Đúng thế, ngay lúc này thì sở trường của mình là trở thành một cô
nàng phục vụ.” Kate nói, kiểm tra lại chiếc mũ của mình qua gương.
“Mình sẽ thật tuyệt cho xem.”
Cô cảm thấy thật tuyệt. Tóc cô xõa ra trên vai, cơ thể cô tròn trịa
trong chiếc sơ mi được cắt ngắn, mặt cô hồng lên vì nóng và vì hoạt
động nhiều. Hẳn là cô không lên kế hoạch để mình trở nên như thế,
nhưng cô phát hiện ra sau lúc đầu cảm thấy ngượng ngập rằng trở nên
cực kỳ nữ tính như thế là một điều rất dễ chịu. Cô biết cô trông
rất gợi cảm bởi cái cách những người đàn ông ngắm nhìn cô, cái cách
mà cô chưa từng nhận được trước đây. Trước đây cô thường lạnh lùng,
chấp nhận những ánh mắt đánh giá cô như thể cô là một mảnh đồ gốm
đắt tiền. Những người đàn ông ở quán Nancy nhìn cô như thể cô làm
bằng máu và bằng thịt. Điều đó làm cô vừa cảm thấy bối rối vừa thú
vị. Cô cảm thấy mình có uy quyền thay vì bị sở hữu, cảm thấy được
đánh giá cao thay vì bị thèm muốn. Cô kéo nghiêng chiếc mũ về phía
sau và cười tươi với tất cả mọi người, thử nghiệm con người thân
thiện trong bản thân mình, nhẹ nhàng đùa bỡn theo cái cách mà Nancy
sử dụng với rất cả những người đàn ông mà cô gặp; và những người
đàn ông đáp ứng lại theo một cách làm cô cảm thấy hãnh diện. Những
người phụ nữ, cô nhận ra, thì chỉ đơn giản là thân thiện. Cô cảm
thấy hạnh phúc và được sống một cuộc sống hiếu kỳ. Kế hoạch duy
nhất cô có trong đầu lúc này là kế hoạch dành cho quán bar của
Nancy.
Tuy nhiên, việc trở thành một cô nàng phục vụ, Kate phát hiện ra,
không phải tất cả chỉ là nhún nhảy đi lại và tươi cười. Những thứ
cô nhận được thêm là những người bạn thân thiện, là không khí phấn
khởi, là những khoản boa, và được làm việc với Nancy. Còn những thứ
rầy rà là chuyện đi lại không ngừng nghỉ và những bàn tay.
“Chỉ di chuyển xung quanh họ thôi, bạn thân mến.” Thelma, một trong
những người phục vụ ở đó khuyên cô. “Nếu họ sờ soạng, hãy đổ một ít
bia lên họ.”
Sally, người phục vụ còn lại, chỉ cho cô biết những gã khách kinh
khủng nhất. “Đưa đồ uống cho họ từ phía bên này bàn. Họ sẽ nhìn
thẳng xuống áo lót của cô, nhưng họ sẽ không thể chạm được vào
cô.”
Nancy hướng dẫn cô làm thế nào để pha đồ uống, rót bia, và vào sổ
sách. Kate tập trung như thể cô đang ở trên ghế trường đại học, tìm
hiểu không chỉ là tên của những loại đồ uống mà còn cả tên của
những vị khách và thói quen của họ uống những loại đồ uống nào. Khi
cậu của Jake - Early, một ông già bụng phệ mặc một chiếc áo sơ mi
màu cháo lòng, bước vào quán bar và nói. “Làm ơn cho một ly nữa.”
Cô liền nói. “Gin,” và rót ra.
Nancy rất ấn tượng. Cô thậm chí còn ấn tượng hơn khi nhận ra Kate
có thể làm điều đó với bất cứ vị khách nào chỉ cần họ gọi đồ uống
đến lần thứ ba. “Cậu làm điều đó bằng cách nào?” Cô hỏi.
“Thuật nhớ.” Kate nói. “Đó là cách mình đã vượt qua được trường đại
học. Cậu tạo nên những câu nói có thể liên kết các từ với nhau. Cậu
biết đấy, ví dụ như ‘còn quá sớm để uống rượu Gin.’”
(Chơi chữ: “It’s too Early for Gin.” => là cách Kate nhớ ông cậu
của Jake uống cái gì.)
Nancy lắc đầu. “Thật đáng kinh ngạc.”
“Mình nghĩ là mình là một chuyên gia trong chuyện đó.” Kate cảm
thấy mình tự mãn một cách hơi thái quá.
“Mình cũng nghĩ thế.” Nancy đưa cho cô hai chai bia. “Jake và Ben.
Đến lượt họ rồi.”
Kate len lỏi tìm đường đến chỗ bàn bi-a.
“Này.” Cô lên tiếng, và họ quay lại nhìn cô.
Jake nhìn chiếc áo sơmi của cô trong lúc cầm lấy chai bia của mình,
và rồi anh quay đi.
“Đóng bộ đẹp lắm.” Anh nói, “Đến giờ đã làm ai bị thương
chưa?”
“Tha cho tôi một chút đi.” Kate nói. “Không phải tất cả mọi người
đều chết nhát như anh.”
“Ồ, gần như quên mất.”
Jake nói và boa cho cô năm đô.
“Cái này là dành cho cái gì?”
Anh cầm chiếc gậy của mình lên và bôi lơ cho nó. “Giúp tôi giải
quyết một vụ cá cược với Ben.”
“Cá cược gì?”
“Là cô có thực sự có mái tóc màu vàng hay không?”
Hồ nước sáng hôm đó!
Kate đỏ bừng mặt mũi và quay trở lại quầy bar. Cô dừng lại trước
khi đến nơi và rồi bước quay lại chỗ anh.
“Ai thắng?” Cô hỏi.
Jake thực hiện cú đánh của mình.
“Tôi. Ben là một kẻ theo chủ nghĩa hoài nghi.”
***
Khoảng mười giờ quán bar gần như đã vắng hẳn khách, vì thế mọi
người đều nhìn thấy cảnh Sally đổi hướng đi để tránh bàn tay của
Brad, rồi trượt chân vì dẫm vào một vũng bia bị đổ và bị bong gân
mắt cá chân.
Jake nhìn Kate. “Tôi đã cảnh báo cô rồi.” Anh nói. “Tôi đã cầu xin
cô đừng có hủy hoại thêm bất cứ ai trong số dân ít ỏi của thị trấn
rồi.”
“Ôi, thôi nào.” Cô nói. “Chuyện này là lỗi của tôi sao?”
“Thôi được, cô đúng.”
Anh đặt chiếc gậy của mình xuống. “Lần này không phải lỗi của
cô.”
Anh bước tới giúp Ben đưa Sally vào trong xe của Thelma.
Nancy vẫy gọi cô lại.
“Công việc mà mình mời chào đó giờ thực sự là nghiêm túc đấy. Cậu
có thể lấp chỗ trống của Sally vài đêm được không?”
“Chắc chắn rồi.” Kate nói.
“Từ sáu đến mười một giờ, thứ Tư và thứ Năm. Nếu Sally vẫn chưa
quay lại vào thứ Sáu, thì sẽ là từ sáu đến một giờ sáng.”
“Nghe tuyệt đấy.” Kate nói và quay lại lau dọn bàn.
Chân mình nhức nhối, nhưng mình thích việc này, cô nghĩ. Mình nợ
Jessie rất nhiều cho chuyện này.
CHƯƠNG VIII
Vào lúc mười một giờ, chân của Kate đã vượt xa cái cảm giác đau
nhức mà đã trở nên gần như hấp hối.
Cô bước quay lại phía Jake để nói với anh rằng trận đấu của họ có
lẽ là không thể thực hiện được trong tối nay, rằng cô thậm chí còn
không thể đứng thêm được một giây nào nữa. Nhưng khi cô bước đến
chỗ anh, cô thấy anh mỉm cười, và cô không còn cảm thấy mệt mỏi
chút nào nữa.
“Đây là bi cái.” Anh cầm viên bi màu trắng duy nhất từ mặt bàn lên.
“Đừng có đánh bi cái vào lỗ, điều đó sẽ rất dở.”
Ben lắc đầu và bước tránh ra chỗ khác.
“Cậu có lẽ nên ở lại đấy.” Jake nói với anh ta một cách nhẹ nhàng.
“Mấy thứ này cậu chưa từng được học đâu.”
“Đừng có chơi tiền.” Ben cảnh cáo cô khi anh ta bước đi. “Gã này là
một con cá mập đấy.”
“Okay, không đánh viên bi màu trắng vào lỗ.” Kate nói.
Jake đặt tất cả những viên bi màu vào trong một cái khung hình tam
giác. “Đây là khay bi. Cô phải xếp bi vào khay để bắt đầu.”
Anh có đôi bàn tay rất đẹp với những ngón dài. Cô nhìn anh kéo
chiếc khay bi ra và đặt viên bi cái cách một đoạn khá xa so với cụm
bi đã được xếp lại.
“Để bắt đầu trận đấu, cô phải phá đám bi đã xếp kia.” Anh ngoắc
ngón tay về phía cô. “Lại đây.”
Anh đặt một chiếc gậy vào tay cô. “Tạo một cái chạng.” Anh nói và
chỉ cho cô cách làm. Rồi anh đặt chiếc gậy lên phía trên những ngón
tay của cô. “Chiếc gậy sẽ phải trượt trên cái chạng đó khi cô thực
hiện cú đánh.”
“Đã hiểu.” Kate tập trung vào cái chạng của mình, cố gắng làm nó
giống với minh hoạ của Jake nhất. “Giờ thì sao?”
“Ngắm chiếc gậy nhằm vào viên bi cái.”
“Rồi.” Kate chồm lên trên bàn, mơ hồ cảm thấy chiếc váy bó và ngắn
của mình trượt lên trên đùi. Cô ngắm theo chiếc gậy sao cho đầu gậy
nhắm vào chính giữa viên bi màu trắng.
“Giờ thì sao?” Cô hỏi.
Anh không nói gì cả, cô liền quay đầu lại và nhìn thấy anh đang
nhìn vào phía sau chiếc váy của cô và lắc đầu.
“Jake?”
“Đừng có mặc chiếc váy đó khi chơi bi-a. Giờ thì tôi đã hiểu những
gã đàn ông kia đã ra đi như thế nào. Chính bản thân tôi gần như đã
lên cơn đau tim.”
“Rất khôi hài.” Cô kéo chiếc váy xuống qua mông mình và cảm thấy nó
tách rời ra khỏi chiếc áo sơ mi.
“Được rồi.” Anh nói. “Chọc vào viên bi cái và phá tung những viên
khác ở trên bàn.”
Cô lại cúi xuống bàn rồi thực hiện cú đánh, nhưng chiếc gậy chọc
vào mặt bàn và nảy lên đập vào viên bi cái. “Xin lỗi.” Cô nói. “Là
lỗi của tôi.”
Jake xếp lại những viên bi. “Tôi không để ý. Được rồi, cầm chiếc
gậy lại đây.”
Cô cầm gậy nhắm vào viên bi và anh hiện ra phía sau cô.
“Gậy của cô giơ quá cao. Hạ bớt nó xuống sao cho nó song song với
mặt bàn.”
Cô cố gắng sửa chữa sai lầm.
“Không. Hạ đầu gậy xuống thấp hơn một chút nữa.”
Cô lại tỳ nó xuống một lần nữa.
“Không phải thế.” Anh nói.
“Chỉ tôi đi.” Cô nói với vẻ tức giận. “Tôi không hiểu ý anh là
gì.”
Anh cúi xuống phía bên trên người cô, đặt tay mình phía trên tay
cô. “Như thế này này.”
Kate tập trung vào việc căn góc sao cho đúng, và rồi nhận ra là anh
đang đông cứng phía trên cô.
“Jake?” cô hỏi rồi chợt nhận ra điều mà anh đã nhận ra – anh đang
phủ lên phía trên người cô, chiều dài ấm áp của anh chạm vào dọc
sống lưng cô xuống tận phía dưới, bàn tay anh đang quấn lấy tay cô.
Cô cũng đông cứng lại.
Anh từ từ đứng dậy. “Chỉ cần chọc vào viên bi thôi.”
Jake dạy cô phần còn lại những thủ thuật cơ bản và đứng cách xa cô
ra từ phía bên kia chiếc bàn. Vấn đề với cái kế hoạch cao quý này
là anh có thể nhìn thẳng xuống chiếc áo sơ mi của cô mỗi khi cô cúi
xuống để thực hiện cú đánh, và điều đó rõ ràng đã làm anh rối trí.
Kate cảm thấy thích thú với chuyện đó, như là cô đã thích thú sự
ngưỡng mộ của những người đàn ông khác trong quán bar. Có một điều
gì đó rất đáng phấn khích khi nhìn thấy Jake bối rối. Cô ngẩng cao
cằm lên một chút để anh có thể nhìn xuyên qua cổ áo mình rõ ràng
hơn một chút.
Jake thở dài và bước sang bên cạnh chiếc bàn.
“Một trò tuyệt.” Cô nói sau khi họ dừng tay một giờ sau đó.
“Ồ, đúng thế.” Anh nói rồi hướng về phía quầy bar.
“Tôi cần phải uống gì đó.” Kate bước vào phía sau và quay trở ra
với một chồng cặp hồ sơ xếp lộn xộn.
“Cô đang làm gì thế?” Jake hỏi.
“Cứu một khu vườn cây khỏi tay bọn Yankees - những người đang nắm
giữ nó làm vật thế chấp.” Kate nói.
“Này.” Jake nói, chụp lại một cặp tài liệu khi nó trượt rơi ra khỏi
chồng. “Cẩn thận mồm mép đấy, cô gái.”
“Tất cả những gì tôi biết là: một gã xấu xa luôn luôn có ria mép.”
Kate nói. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh xoắn nó lại, nhưng tôi
cho là đó chỉ là vấn đề thời gian. Ngủ ngon Nancy, Ben. Cảm ơn vì
bài học bi-a, Jake.”
“Cô không thể nào xoắn hàm ria mép kiểu này.” Jake nói, nhưng cô đã
đi rồi. Anh quay sang và thấy Nancy đang nhe răng cười với
anh.
“Cô nàng đó làm tôi bực mình.” Anh nói, rồi theo Kate bước ra khỏi
quán bar, quên mất chai bia của mình, chỉ để nhìn thấy cô lái xe ra
khỏi bãi trước khi anh có thể chặn cô lại và bảo vệ cho hàm ria mép
của mình.
Kate và Penny về đến cabin cùng một lúc, lần này Penny đang tay
trong tay với Mark.
“Tôi đã định gặp để nói với chị, trận golf ngày hôm đó là một trận
kinh điển.” Mark nói với Kate. “Mặc dù chị có thể không cần phải
giết hắn ta.”
“Tôi không giết hắn ta.” Kate cố gắng để trông thật ngây thơ. “Bác
sĩ nói mai anh ta có thể quay lại rồi.”
“Nếu chị lại đấu với hắn ta nữa, tôi sẽ tình nguyện làm người vác
gậy miễn phí cho chị.”
“Ồ không. Tôi đã từ bỏ golf rồi. Nó quá nguy hiểm.” Cô vẫy tay chúc
hai người họ ngủ ngon và bước vào trong cabin của mình.
Cô có thể nghe thấy tiếng của họ khi họ ngồi trên bậc thang, cười
đùa và nói chuyện gẫu với nhau. Lần đầu tiên Kate cảm thấy ghen tị
với Penny. Mark là một anh chàng rất hấp dẫn, thông minh và hài
hước.
Cô không có hứng thú với Mark, nhưng cô chắc chắn là có hứng thú
với một ai đó. Dừng lại, cô tự nhủ. Hãy nghĩ về điều gì mà ngươi có
sở trường ấy, như cứu quán bar của Nancy chẳng hạn.
Kate làm việc với đống sổ sách đến tận hai giờ và rồi đẩy đám sổ
sách đó cùng với đống giấy tờ chi chít những ghi chú của mình sang
một bên giường trước khi duỗi người chui vào phía dưới chăn. Quán
bar có thể tạo ra lợi nhuận đáng kể với một vài thay đổi nho nhỏ dễ
thực hiện, nhưng nó chỉ có thể trở thành một mỏ vàng với một lượng
vốn khổng lồ đổ vào đó và phải thực hiện một loạt những thay đổi
quan trọng.
Những thay đổi quan trọng mà Nancy sẽ không muốn thực hiện.
Nhưng nếu là mình thì mình sẽ làm, cô nghĩ. Đưa cho mình quán bar
đó và mình có thể…
Nhưng cô không thể. Trước hết, quán bar là của Nancy và cô ấy yêu
nó, và Kate biết và không nghi ngờ chút nào, là chính Nancy là nhân
tố làm cho quán bar đó hoạt động.
Hơn nữa, ngay cả nếu Nancy đồng ý bán nó đi, quán bar sẽ không giúp
ích gì cho kế hoạch của cô. Sẽ có rất ít thương nhân muốn tham gia
cùng với cô để cải thiện lại một quán bar nhỏ trong một thị trấn
nghèo khó, cho dù cô có thể làm cho quán bar đó tạo ra lợi nhuận
đến mức nào đi chăng nữa. Không ngay cả với Jake, mà anh thì lại
yêu cái thị trấn nghèo khó đó.
Không phải là cô đang nghĩ đến Jake như là một tiềm năng cho kế
hoạch của cô. Jake, cô biết, sẽ không bao giờ quay trở lại làm kinh
doanh trừ khi nó liên quan đến chuyện trải qua tất cả các buổi sáng
trên mặt hồ và cho phép anh có thật nhiều thời gian rảnh rỗi chỉ để
nhìn ngắm bầu trời. Jake không có chút tham vọng nào và sẽ không có
chút nào. Anh là một người đàn ông tốt bụng, nhưng anh tuyệt đối
không thể nào.
Nhưng rồi sau đó cô nằm mơ, chính Jake là người đã lấp đầy những mơ
mộng viển vông của cô, và khi cô thức dậy vào buổi sáng hôm sau, cô
cảm giác hoàn toàn không dễ chịu một chút nào về chuyện thêm một
buổi sáng nữa trên hồ với anh. Cô đang trải qua quá nhiều thời gian
với anh. Đó là lý do vì sao cô nằm mơ về anh, anh là người đàn ông
duy nhất mà cô từng thấy trong mơ.
Cô gọi cho Rick và chuyển buổi đi bộ của họ lên chín giờ, và rồi cô
để lại một lời nhắn cho Jake ở chỗ Will nói rằng cô không thể đi
chơi với anh buổi sáng hôm đó, vì cô có một cuộc hẹn.
***
Jake tự nhủ với bản thân rằng mình không cảm thấy bực mình vì Kate
đã huỷ vụ đi câu. Ba buổi sáng cùng nhau trên hồ không tạo thành
truyền thống hay cam kết hay bất cứ thứ gì tương tự. Lý do mà anh
cảm thấy bực mình, anh tự nhủ, là cô đã để lại lời nhắn qua Will.
Will đã trố mắt nhìn anh hỏi. “Anh và Kate Svenson ư?” rồi cười
nhăn nhở; anh đã bảo “Không.” và hiên ngang bỏ đi. Tất nhiên là
không phải anh với Kate Svenson rồi. Đó là một ý tưởng cực kỳ kinh
dị. Một tin tốt là cô chỉ còn ở lại đây thêm một tuần nữa thôi, rồi
cô sẽ biến đi khuất mắt anh và mọi thứ sẽ lại quay trở lại bình
thường như trước đây.
Nhưng có thể chuyện cô quay về nhà cũng không tạo nên sự khác biệt
nào. Có thể cô sẽ trải qua phần còn lại của cuộc đời cô với Rick
Roberts. Jake cau có quắc mắt nhìn xuyên qua hồ vào rừng cây, ở một
nơi nào đó trong đó Kate có lẽ đang đi bộ với Roberts. Jake đã gặp
anh ta vài tối trước và đã rất thích anh ta; một thể loại người dễ
chịu, thiết thực và có óc thực tế, rất tận tâm với công việc kinh
doanh của mình bởi vì anh ta tận tâm với việc bảo vệ môi trường.
Anh ta là, Jake phải thừa nhận, một người hoàn hảo cho kế hoạch của
cô. Họ có thể cùng nhau ôm những gốc cây và Kate sẽ nhìn ra cách họ
có thể tạo ra cả gia tài từ việc làm điều đó.
Ừ thì, tốt thôi, Jake nghĩ. Điều đó có thể giải quyết được sự bực
mình này. Chắc chắn là tốt cho mình khi một mình độc chiếm chiếc
thuyền này để được đổi gió. Anh ngã xuống đống đệm, vỗ chiếc mũ lên
che ngang mặt và cố gắng để có thể trôi vào giấc ngủ.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Rick thật là hoàn hảo cho kế hoạch của cô, và Kate cố gắng cảm thấy
hạnh phúc về điều đó. Rick đã điều chỉnh sải chân của mình phù hợp
với cô để cô có thể bắt kịp anh. Anh không đỡ lấy cánh tay cô để
giúp cô vượt qua những chướng ngại vật không hề tồn tại, không thở
hổn hển bên tai cô, hay cố gắng đe doạ cô bằng những hiểu biết, sự
dí dỏm hay sức mạnh thể chất của mình. Anh lịch sự, hài hước, tốt
bụng, thú vị và gallant. Khi cô hỏi anh về công việc kinh doanh của
anh, anh lại nói về môi trường, anh nói với cô có thể làm được
những gì gì thông qua việc tham khảo ý kiến để làm giảm bớt những
gánh nặng đối với đất đai, nguồn nước và không khí.
“Anh đang làm em thấy nhàm chán.” Anh nói sau một lúc nói chuyện,
và Kate nói. “Không, không hề. Em cảm thấy ganh tỵ. Em ước gì công
việc của em cũng làm em hài lòng như thế.”
“Chúng ta luôn có thể sử dụng những sự giúp đỡ.” Rick nói. “Đặc
biệt là ai đó với đầu óc sắc sảo như em.” Anh mỉm cười với cô mà
không có chút gian xảo nào. “Nếu em muốn tham gia vào công ty anh,
chỉ cần em nói một tiếng.”
Anh chính là người cô cần, cô tự nhủ. Đây chính là câu trả lời. Cô
sẽ không bao giờ có thể tìm ra một ai khác tuyệt vời như anh.
Vì thế khi anh dừng lại bên lề một con đường mòn sâu tít trong rừng
cây và đặt hai tay lên hai vai cô, cúi miệng anh xuống miệng cô, cô
liền hôn trả lại anh. Đó là một nụ hôn khá tuyệt.
Khi họ rời nhau ra, anh mỉm cười với cô, bước lùi lại để nhường
đường cho cô, và ngay lập tức biến mất.
“Rick?” Anh bước hụt chân và ngã xuống phía bên lề đường rồi lăn
xuống một triền dốc đứng. Kate chạy xuyên qua đám cỏ dại và cây con
để xuống chỗ anh, vô cùng hoảng hốt.
“Anh không sao chứ?”
“Chỉ có lòng tự hào của anh bị tổn thương thôi.” Anh nói, và cô
giúp anh đứng dậy rồi hôn anh lần nữa vì anh đã tỏ ra quá ngọt ngào
như thế. Nụ hôn đó vẫn khá tuyệt.
“Giờ anh có thể đối mặt với mọi thứ.” Anh nói và mỉm cười với
cô.
“Tốt.” Kate thấy nhẹ cả người. Trong một chốc lát, như thể là lời
tiên tri của Jake về những thảm hoạ đã trở thành hiện thực, nhưng
Rick không sao. Anh ấy sẽ có thể trải qua toàn bộ cuộc hẹn này với
cô.
Kate nhìn lên phía trên dốc. “Em nghĩ là chúng ta có thể quay lên
trên kia bằng cách túm lấy những cây con để kéo chúng ta
lên.”
Rick bước tới một bước rồi đổ sập xuống, mắt cá chân của anh bị
khuỵu xuống dưới sức nặng của anh.
“Anh xin lỗi, Kate.” Anh nói và thở hổn hển. “Chắc là anh bị bong
gân rồi.”
Đừng hoảng sợ, cô tự nhủ. Ngươi không bị nguyền rủa gì đâu, Jake là
một gã ngốc, và Rick sẽ ổn cả thôi. “Dựa vào em. Kiểu gì cũng phải
có một con đường mòn dưới này mà chúng ta có thể đi được.”
Khi họ lê bước xuyên qua những bụi cây thấp, cô ngoảnh đầu lại nhìn
nơi mà anh đã ngã xuống. Những dây leo mọc rất rậm rạp ở chỗ đó, và
tất cả những cây đó đều có ba lá. Cô nghĩ đến Jake, nếu anh dám
cười, cô sẽ giết chết anh trên thuyền và rồi đẩy xác anh xuống
hồ.
Họ tìm thấy một con dốc thoai thoải, và Kate dỗ ngọt Rick đến nghỉ
trên những thân cây ở một bãi đất trống. Anh bị sứt sát khắp
nơi.Làm ơn để tôi đưa anh ấy về đến khách sạn trước khi tôi gây ra
thêm cho anh ấy chuyện gì đó nữa, cô thầm cầu nguyện.
Khi họ đến bãi đất trống, họ tìm thấy một con đường trống trải,
nhưng nó không quen thuộc chút nào và Kate không có tí ý tưởng nào
về chuyện phải rẽ về phía nào. Tuyệt thật. Không chỉ có chuyện Rick
bị bong gân mắt cá chân và bị dính độc cây thường xuân, giờ cô còn
dẫn anh đi lạc đường. Anh sẽ bị đói đến chết trong rừng cây. Cả hai
bọn họ sẽ cùng bị thế. Nhưng Jake sẽ sai một chuyện: nếu họ chết
đói cùng nhau thì đây sẽ là người đàn ông đã giữ được cô cho đến
khi kết thúc cuộc hẹn.
“Anh ngồi đây.” Cô nói. “Em sẽ đi tìm người giúp.”
Anh xoa xoa lên mắt cá chân mình. “Anh nên đi với em, có thể sẽ
không an toàn.”
“Dù sao thì chắc chắn ở một mình anh sẽ an toàn hơn là đi với em.”
Cô nói với anh. “Em sẽ quay trở lại ngay.”
Kate tự động quay về phía hồ nước khi cô nhìn lại mọi chuyện đã xảy
ra với cô kể từ khi cô rời thành phố. Chuyện này sẽ không dẫn tới
đâu cả, và cô thực sự không biết vì sao. Cô đã có một kế hoạch vô
cùng hoàn hảo, và giờ thì nhìn nó thử xem. Cô càng nghĩ nhiều về
nó, nó càng trở nên rõ ràng hơn rằng cô và cái kế hoạch của cô hẳn
là đã bị nguyền rủa. Có một sức mạnh siêu nhiên nào đó quá lớn so
với con người trong vũ trụ này mà cô không thể hiểu được. Đã đến
lúc cô phải từ bỏ và quay về nhà.
Cô bước dọc theo bờ hồ cho đến khi cô nhìn thấy Jake trên chiếc
thuyền của anh, đang nổi lênh đênh dưới những tán lá liễu.
“Này!” Cô kêu lên gọi anh và giơ tay lên vẫy.
Cô nhìn thấy anh ngồi dậy, giật bắn mình làm cho chiếc thuyền chòng
chành. Rồi anh nhìn thấy cô và ngả đầu lên hai tay, và cô biết là
anh đang phá ra cười. Cô ngồi xuống trên bờ và chờ cho anh chèo
thuyền về phía cô.
Khi anh cập bến, anh kéo chiếc thuyền lên bờ và bước về phía cô.
“Rick đâu?”
“Tai nạn.”
Jake lại cười phá lên. “Cô cứ như Tam giác Bermuda ấy.” Anh nói,
vui thích nhìn xuống cô. “Họ đi chơi với cô, nhưng rồi họ không
quay trở lại.”
“Chuyện này không buồn cười chút nào.”
Anh chìa tay ra cho cô, và khi cô nắm lấy nó, anh liền kéo cô đứng
dậy. “Anh ta vẫn còn sống chứ?”
“Vẫn còn.”
“Tệ đến thế nào?”
“Bong gân mắt cá chân và dính độc cây thường xuân.”
Jake lắc đầu rồi bỏ tay cô ta. “Tôi sẽ đi lấy xe.”
Họ đi đón Rick, Jake giúp anh ta cẩn thận ngồi vào ghế trước rồi
lái xe đưa anh ta về khách sạn.
“Anh đang thể hiện một sự kiềm chế đáng kể đấy.” Kate nói với Jake
từ ghế sau khi anh đang lái xe. “Anh không muốn bình luận gì về
chuyện này à?”
“Tôi không nói nên lời. Có lẽ đây là cách mà Chúa muốn yêu cầu cô
đừng có hẹn hò nữa.”
Kate thở dài. “Tôi cũng đã đưa ra kết luận như thế. Tôi không hề
đẩy anh ấy hay cái gì tương tự, anh biết đấy.”
Rick quay lại nhìn cô qua lưng ghế. “Em đang nói chuyện gì
thế?”
“Quen biết em là chuyện điên khùng, tồi tệ và nguy hiểm.” Kate nói.
“Em và Lord Byron.”
(Lord Byron = George Gordon Byron: một nhà thơ nổi tiếng người Anh
cuối thế kỷ 18 - đầu thế kỷ 19. Ngoài việc nổi tiếng vì là một nhà
thơ lớn, ông còn nổi tiếng với cuộc sống riêng tư của mình vốn đầy
rẫy những xì căng đan, những câu chuyện tình ái, nghi ngờ, rồi chia
tay. Ông được quý bà Caroline Lamp miêu tả bằng một câu nói nổi
tiếng là "mad, bad and dangerous to know." Lúc này Kate cũng dùng
đúng câu nói đó để nói về mình.)
“Thật kỳ cục.” Rick nói. “Tối nay ăn tối với anh nhé.”
“Phí bảo hiểm của anh sẽ tăng lên gấp đôi.” Jake nói. “Kate nằm
cùng danh mục với chất a-mi-ăng và chất thải độc hại đấy.”
“Tôi vẫn cứ muốn thế.” Rick nói.
“Cảm ơn anh.” Kate uể oải cười với Rick. “Nhưng em phải làm việc.
Mặc dù vậy em rất cảm kích với lời đề nghị của anh.”
Hơn nữa, đến tối Rick sẽ phải bôi chất calamine lên đến tận hông.
Cô cảm thấy thật tồi tệ, chỉ tồi tệ mà thôi.
Jake giúp Rick lên phòng, nhìn thấy mắt cá chân anh ta được bọc
trong đá rồi mới quay trở lại xuống dưới sảnh khách sạn để đón
Kate.
“Anh ấy có ổn không?” Kate hỏi. “Tôi cảm thấy thật kinh khủng về
chuyện này.”
“Đến lúc mà cô cảm thấy có chút tội lỗi trong người,” Jake nói, và
rồi anh nhận ra cô thực sự rất buồn phiền, anh liền nói. “Anh ta ổn
cả. Ra ngoài hồ và lấy lại tinh thần đi nào. Thậm chí tôi sẽ cho cô
uống một lon bia. Một thôi đấy. Đừng có tham ăn tục uống.”
Thậm chí ngay cả trên mặt hồ, Kate cũng không thể xua đuổi được cảm
giác tuyệt vọng. Đã đến lúc từ bỏ rồi. Hãy vui vẻ với Nancy, Penny
và Jake rồi sau đó quay về nhà. Hôn nhân không phải là tất
cả.
“Có chuyện gì không ổn với cô thế?” Jake hỏi.
“Tôi đã quyết định sẽ từ bỏ chuyện hẹn hò. Quá đáng thất
vọng.”
“Thế nghĩa là bản kế hoạch bị huỷ bỏ, hử?”
“Đúng thế.” Kate nói, mặt rầu rĩ. “Chắc là tôi sẽ không bao giờ kết
hôn được.”
“Dù sao thì tôi cũng không hiểu vì sao cô cứ thích kết hôn như
thế.” Jake nói. “Cô có một sự nghiệp, bạn bè và…”
“Ôi thôi nào.” Kate nói. “Tôi không thích chuyện đó. Tôi bị rơi vào
chuyện này là vì Jessie.”
“Ồ, cô ấy có vẻ là người biết xét đoán đấy. Hãy lắng nghe cô
ấy.”
“Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại không hiểu.” Kate nói. “Tôi biết
vì sao anh không hiểu. Anh không bao giờ cảm thấy cô độc và anh
không cần có ai đó khác cả…”
“Này…” Jake lên tiếng.
“Nhưng tôi cảm thấy cô độc. Đó là lý do vì sao tôi cứ gật đầu với
Derek và Paul và… và…”
“Terence.” Jake nói nốt.
“Tôi biết anh ta là Terence,” Kate quạt lại. “Tôi chỉ muốn sống một
cuộc đời với một ai đó. Một cuộc đời không phải bắt đầu từ lúc tám
giờ tối. Tôi muốn thức dậy cùng với ai đó có cùng những mục tiêu
như tôi, và làm việc với anh ta suốt cả ngày, và rồi cùng nhau về
nhà khi đêm xuống và…”
Jake kiên nhẫn chờ trong lúc cô lựa chọn từ thích hợp.
“… cảm thấy thoải mái ở bên nhau, tôi nghĩ thế.” Kate ngả đầu dựa
vào đống đệm. “Tôi đã chứng kiến bố tôi lấy vợ năm lần. Tôi cũng
chứng kiến những cuộc hôn nhân của ông chấm dứt năm lần, bao gồm cả
lần mẹ tôi bỏ đi nữa, và mỗi lần như thế lý do đều là vì ông không
hề coi bất cứ ai trong số họ là đối tác của mình. Họ chỉ là một thứ
gì đó ông đã đạt được trên đường đi của ông, như một chiếc BMW hay
một căn biệt thự. Tôi không muốn điều đó. Tôi muốn được trở thành
một đối tác.” Cô quay đầu sang bên cạnh để có thể nhìn thấy Jake.
“Xin lỗi. Tôi không có ý định làm anh buồn chán.”
“Không sao đâu.” Jake nói, bật nắp một lon bia rồi đưa nó cho cô.
“Uống cái này đi, cô sẽ thấy khá hơn.”
“Anh uống đi.” Kate nói. “Tôi không khát.”
“Tôi không cần biết cô có khát hay không.” Jake nói. “Tôi chỉ cố
gắng làm cho cô dịu lại thôi. Uống đi.”
Kate cầm lấy lon bia. “Anh không bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn
lại hay sao?” Cô hỏi. “Anh không nhớ cái cảm giác có người khác bên
cạnh à?”
“Kết hôn? Không.” Jake nói. “Ai đó bên cạnh? Có lẽ là có. Có lẽ ai
đó khoảng mười tám tuổi, cao một mét sáu, và nghĩ rằng tôi là Chúa
trời.”
“Cô nàng tóc hạt dẻ ở trong khách sạn.” Kate nói với vẻ ủ ê.
Jake đang đưa lon bia lên miệng liền dừng lại. “Gì cơ?”
“Cô bé có mái tóc màu hạt dẻ đó,” Kate nói. “Người mà lúc nào cũng
lượn lờ xung quanh anh ấy.”
Jake trông có vẻ không hiểu gì.
“Cô bé nói chuyện với anh ở bàn bi-a tối hôm trước ấy.” Kate kiên
nhẫn nói.
“Barbara Ann?” Jake có vẻ bối rối. “Cô bé đó chỉ là một đứa trẻ
con.”
“Cô nàng chắc là phải hai mươi rồi, ông nội ạ.” Kate nói. “Và anh
vừa mới nói rằng anh muốn một cô nàng lùn tịt, trẻ trung và ngớ
ngẩn.”
“Tôi không nói là ngớ ngẩn.” Jake nói.
“Anh ám chỉ điều đó.” Kate nói. “Tôi không thể tin được đó thực sự
là người đàn bà mà anh muốn. Anh thật ghê tởm. Anh thực sự muốn gì
nào?”
“Thực ra thì tôi biết về những gì tôi không muốn hơn. Tôi không
muốn ai đó cứ suốt ngày mè nheo tôi phải trở thành cái gì đó không
phải là tôi. Và tôi không muốn ai đó nghĩ rằng cô ta biết cái gì là
tốt nhất cho tôi và luôn lượn lờ xung quanh tìm cách thao túng tôi
làm việc gì đó theo ý thích của cô ta.”
Kate cau mày. “Không ai lại muốn một người như thế cả. Nó như kiểu
nói là ‘Tôi không muốn ai đó đâm vào mắt tôi bằng một chiếc que
nhọn’ ấy. Quên những gì anh không muốn đi. Anh muốn cái gì
nào?”
“Tôi không biết.” Jake nói. “Ai đó vui vẻ, thoải mái. Ai đó tự làm
những việc của cô ta và để tôi một mình.” Anh nhìn qua Kate. “Khá
là đối lập với những gì cô muốn, tôi nghĩ thế. Tôi không muốn xây
dựng một đế chế với bất kỳ ai cả. Tôi chỉ muốn được vui vẻ và rồi
quay trở về nhà với ai đó ấm áp trong đêm.”
“Jake, điều đó khá dễ dàng.” Kate nói. “Bất cứ một người phụ nữ nào
cũng có thể làm điều đó cho anh. Anh sẽ không phải tìm kiếm quá khó
khăn đâu.” “Tôi không hề tìm kiếm gì cả.”
Jake nói, lừ mắt nhìn cô. “Tôi thậm chí còn không hề nghĩ đến điều
đó cho đến khi cô khơi nó lên, cảm ơn cô rất nhiều. Chúng ta có thể
nói về chuyện gì đó khác được không?”
“Chắc chắn rồi.” Kate nói và buồn bã ngắm nhìn bầu trời xuyên qua
tán lá liễu.
“Tối nay cô vẫn phục vụ ở quán Nancy chứ?” Jake hỏi, rõ ràng là
không nghĩ ra được chủ đề gì khác.
“Đúng vậy.” Kate nói, “Sally sẽ không thể đi làm trở lại trong vòng
một tuần.”
“Cô đã làm việc rất tuyệt.” Jake nói. “Một số người đã nói điều đó
vào tối qua.”
“Cảm ơn anh.” Kate nói.
“Tôi sẽ lại đánh bại cô tại bàn bi-a tối nay.”
“Không, cảm ơn.” Kate nói. “Tôi sẽ phải làm việc về sổ sách cùng
với Nancy.”
“Ồ, tốt thôi.” Jake uống một ít bia. “Vậy là cô đã tìm ra cách cứu
quán bar khỏi tay bọn Yankees rồi.”
“Nancy không lo lắng gì về bọn Yankees cả,” Kate nói. “Cô ấy chỉ
muốn làm ra thêm ít tiền, và tôi có thể chỉ cho cô ấy vài cách có
thể làm cho quán bar kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.”
“Cô và Valerie,” Jake nói, và rồi làm đổ một ít bia khi Kate chồm
dậy từ chỗ ngồi của mình.
“Tôi không phải là Valerie.” Cô rít qua kẽ răng.
“Chết tiệt, Kate! Đây là bia ngon đấy.” Jake nói, ngồi dậy và cố
thấm chỗ bia đổ bằng chiếc áo sơ mi của mình. “Dĩ nhiên cô không
phải là Valerie. Cô có thể làm ơn bỏ cái tính xấu đó đi được không?
Vậy là cô sẽ không kết hôn tuần này. Cô sẽ tìm một con lợn sữa ở
thành phố và cưới anh ta trước khi kết thúc năm?”
“Tôi không muốn cưới một con lợn sữa nào đó.” Kate nói. “Đừng có mà
cố gắng tống cổ tôi đi.”
“Tôi không cố gắng tống cổ cô đi. Quỷ tha ma bắt, tôi đưa bia cho
cô thôi mà.” Anh lại gườm gườm nhìn cô. “Vì sao chúng ta lại cãi
nhau?”
“Tôi không biết.” Kate co người lại dưới những tấm đệm. “Có lẽ ý
tưởng của Penny lại là đúng đắn.”
“Ý tưởng đúng đắn đó là gì?” Jake hỏi, tay bật mở một lon bia
khác.
“Cô ấy sẽ kết hôn và có khoảng một tá con và không làm việc.”
“Vậy là cô ta cũng xuất hiện ở đây để tìm chồng? Có lẽ tôi nên nói
chuyện này với Will. Đó có thể sẽ là một khẩu hiệu hoàn toàn mới để
quảng cáo cho chúng tôi.”
“Không, cô ấy đã đính hôn rồi.” Kate nói. “Anh ta tuyệt đối đồng ý
là cô ấy sẽ không phải làm việc. Tôi có thể tìm một anh chàng như
thế. Có lẽ là do tôi đòi hỏi nhiều quá.”
“Tôi nghĩ Penny là cô bé tóc vàng đã hẹn hò với tất cả mọi người
trong khách sạn chứ nhỉ?” Jake hỏi với vẻ bối rối.
“Đúng cô ấy đấy.”
“Và cô ta đã đính hôn rồi?”
“Chuyện đó không sao cả. Cô ấy chỉ hẹn hò thôi, và anh ta biết tất
cả về chuyện đó.”
Jake cau mày. “Tôi đã nghĩ là chỉ có mỗi mình cô mới đi đính hôn
với những kẻ lập dị thôi.”
“Họ không tệ đến mức đó.” Kate nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên bầu
trời. “Tôi bỏ Terence vì anh ta không muốn tôi làm việc.”
“Anh ta hẳn phải là một tên ngốc,” Jake nói. “Cô sẽ không bao giờ
bắt được cảnh tôi ngăn một người phụ nữ không được chu cấp cho tôi
đâu.”
“Tôi thì không thể tin được là Penny không muốn làm việc.” Kate che
mắt và nhìn sang Jake. “Cô ấy muốn trở thành một người nội
trợ.”
“Thế thì sao?” Jake nghiêng lon bia để uống. “Đó không phải là bán
thân nuôi mình. Để cô ta yên đi.”
“Phụ nữ đã phải đấu tranh qua bao nhiêu năm để chúng tôi có thể
được làm việc.” Kate nói, “Thế mà cô ấy quăng bỏ tất cả đi.”
“Tôi lại nghĩ là phụ nữ đấu tranh để dành được quyền lựa chọn được
làm việc.” Jake nói và đặt lon bia trở lại vào trong thùng lạnh.
“Tôi nghĩ tất cả chuyện đó chỉ là về sự lựa chọn.”
“Tôi không hiểu.” Kate nói.
“Chắc chắn rồi, tôi thì hiểu.” Jake tựa vào đống đệm. “Trong những
ngày xưa tăm tối, đàn ông ngăn cấm phụ nữ không được lựa chọn để
làm việc.Còn trong những ngày nay tăm tối, chính phụ nữ lại ngăn
cấm phụ nữ không được lựa chọn để được ở nhà.”
Kate há miệng ra định nói rồi lại ngậm lại.
“Tiếp đi nào,” Jake nói. “Nói tôi là một con lợn phân biệt giới
tính đi.”
“Tôi mới là một con lợn phân biệt giới tính,” Kate nói. “Và là một
kẻ hợm hĩnh. Và tôi không quá thông minh.”
“Ôi, quỷ tha ma bắt.” Jake nói rồi nằm ngửa ra. “Tôi sẽ thích cô
hơn rất nhiều khi cô gọi tôi bằng những cái tên đó.”
“Tôi đang cố gắng xử sự cho tốt hơn.” Kate nói.
“Thôi, dừng chuyện đó lại đi.” Jake kéo chiếc mũ che ngang mắt.
“Trước đây cô ổn hơn.”
Kate nhìn anh cố gắng trôi vào giấc ngủ. Anh nói đúng. Tự thương
hại bản thân thật nhàm chán, vì thế mà cô đã phạm một số sai lầm.
Rất nhiều sai lầm. Cô vẫn còn hơn một tuần nghỉ ngơi trước mắt. Cô
có Penny để có thể cười đùa cùng, và Nancy để cùng lên kế hoạch, và
cả Jake để có thể cùng nhau lênh đênh trên mặt hồ vào mỗi buổi
sáng.
Cô dùng bàn chân thúc vào anh.
“Gì thế?” Anh hỏi.
“Tôi có thể lại đi chơi trên hồ với anh vào ngày mai không?”
Anh đẩy nghiêng chiếc mũ ra phía sau. “Còn tuỳ. Đến lúc đó cô đã
vượt qua được cái bộ dạng tội-nghiệp-cái-tôi-bé-nhỏ này
chưa?”
“Giờ tôi đã vượt qua nó rồi. Cảm ơn vì sự thông cảm.”
“Cô cần sự thông cảm như là cô cần Dereck, Terence và Paul ấy. Thế
tối nay cô có chơi bi-a với tôi không?”
“Có,” Kate nói. “Nhưng tôi sẽ thắng.”
“Ồ?” Jake trông có vẻ buồn cười. “Và điều gì đã làm cô nghĩ
thế?”
Kate nháy mắt với anh. “Tôi sẽ không mặc tí đồ lót nào cả.”
Jake nhìn cô một lúc và rồi kéo chiếc mũ phủ lên mặt trở lại.
“Tôi cũng thế.” Anh nói.
Tối Thứ Tư, mọi việc luôn diễn ra một cách chậm chạp, Nancy nói với
cô như thế. Họ sử dụng thời gian của mình để lau dọn, bổ sung thêm
đồ uống, tán gẫu và cùng nhau cười nói về những cuộc hẹn thảm khốc
trong quá khứ và hiện tại, và dần dần Kate quên đi cảm giác tội lỗi
về Rick. Quán bar yên tĩnh với những giọng nói rì rầm và những
tiếng click khô khốc khi những viên bi chạm vào nhau từ phía những
chiếc bàn bi-a. Khi thời gian tiến dần đến mười giờ và tất cả những
vị khách ngoại trừ những người thân thuộc đã ra về, Kate nhìn xung
quanh và nhận ra rằng cô biết tên tất cả mọi người ở trong
phòng.
Cô tựa vào quầy bar và mỉm cười với tất cả bọn họ. Nancy, Jake,
Will, Ben, Thelma, Henry, Early. Những người bạn. Mắt cô lại đảo về
phía cuối phòng nơi Jake đang chơi bi-a với Ben. Anh luôn trông có
vẻ cao hơn và to hơn khi nhìn từ phía sau lưng. Anh quá dễ chịu và
luôn luôn có vẻ như vừa mới cười phá lên xong, rồi cô nhìn vào
khuôn mặt anh và quên bẵng đi chuyện anh rất to lớn. Nhưng thực sự
là anh rất to lớn.
Rồi anh cúi người xuống trên bàn và thực hiện cú đánh, chiếc quần
jean của anh kéo căng bó chặt vào mông. Mông anh nhìn rất đẹp. Cô
nhớ lại cảm giác ấm áp đến dường nào khi anh chồm phía trên người
cô. Nếu anh là bất cứ ai ngoài Jake…
“Đừng có tỳ lên quầy như thế. Cậu sẽ làm cho Rollie Beamis lên cơn
đau tim đấy.” Nancy nói.
“Mình thích thế.” Kate quay lại. “Mình biết là mình không được tự
do thoải mái, nhưng mình thích trở thành một cô nàng tóc vàng với
một chiếc áo ngắn cũn cỡn. Mình đặc biệt thích điều đó vì mình đã
ba mươi lăm tuổi. Mình cho rằng sức hút giới tính đã bỏ qua mình
rồi, và giờ ở nơi này nó quay lại khi mà mình ít mong chờ
nhất.”
“Mình không hiểu vì sao cậu lại không được tự do thoải mái.” Nancy
nói.
“Mình nghĩ cái ý tưởng đúng đắn là sử dụng trí óc của mình để tạo
nên quyền lực, chứ không phải cơ thể.”
“Vì sao? Đàn ông vẫn thường sử dụng cơ thể của họ để đe doạ người
khác hàng ngày đó thôi.”
“Mình không nghĩ hai chuyện đó giống nhau.”
“Bạn thân mến, hãy sử dụng bất cứ thứ gì Chúa ban cho cậu, và bởi
vì ngài ban cho cậu rất nhiều thứ nên chẳng có lý do gì cậu không
được ban tặng cho người khác sự hài lòng khi được ngắm nhìn cậu cả.
Hơn nữa, lợi nhuận có vẻ tăng lên đáng kể kể từ khi cậu bắt đầu
chồm người qua những chiếc bàn đấy.”
“Ôi, quỷ tha ma bắt, nếu thế thì hãy cắt ngắn váy áo của cậu đi.”
Kate nhăn nhở cười với bạn.
“Đó có phải là một phần của cái kế hoạch này không?” Nancy hỏi
trong lúc kéo những tờ ghi chú của Kate ra từ phía dưới quầy
bar.
“Không.” Kate nói. “Bản kế hoạch này rất buồn tẻ và thực tế. Ví dụ,
đã bao giờ cậu nghĩ đến chuyện mua đồ uống với số lượng lớn với
Will ở khách sạn hay chưa?”
“Chưa,” Nancy nói. “Vì sao mình phải nghĩ đến chuyện đó?”
“Một khoản tiết kiệm lớn,” Kate nói. “Nhìn này…” Cô kéo những tờ
ghi chú ra và chỉ cho Nancy thấy những con số của mình.
“Cậu lấy những con số này từ đâu ra?” Nancy hỏi.
“Từ Will.” Kate chỉ ngón tay cái về phía sau quầy bar nơi Will đang
ngồi. “Anh ấy rất háo hức với ý tưởng này, và anh ấy nói không có
vấn đề gì với chuyện dự trữ nguồn hàng của cậu ở chỗ khách sạn của
anh ấy.”
“Cậu đã nói chuyện này với anh ấy?”
“Sao mình lại không nên nói chứ?” Kate có vẻ không thoải mái. “Anh
ấy có những con số. Đó chỉ là một gợi ý thôi.”
“Không.” Nancy nói. “Nó rất tuyệt. Chỉ là mình vẫn chưa quen với
việc có ai đó khác làm các thứ với quán bar của mình thôi.”
“Mình không làm gì cả.” Kate nói. “Mình chỉ hỏi anh ấy thôi.”
“Kate, chuyện này ổn mà. Thực ra thì nó rất tuyệt.” Nancy mỉm cười
với cô. “Thực ra nó còn hơn cả tuyệt nữa, nó quá kỳ diệu. Chỉ là
mình đã tự mình làm tất cả mọi chuyện trong một thời gian quá dài,
mình cảm thấy ngạc nhiên.”
“Thì cậu cũng sẽ tự mình làm chuyện này thôi.” Kate nói, quay lưng
lại phía quầy bar. “Để mình nói chuyện với Will, và cậu có thể thực
hiện kế hoạch đó.”
“Không, chờ đã.” Nancy túm lấy cánh tay cô. “Hãy chỉ cho mình phần
còn lại của cái thứ mà cậu đã vẽ ra trước đã.”
Và thế là họ lại cắm đầu xuống những bản kế hoạch. Nửa giờ sau,
Nancy tựa người vào quầy bar và nói. “Thật đáng kinh ngạc.”
“Ồ, nếu cậu thích nó, hãy xem cái này.” Kate nói, và kéo bản kế
hoạch tổng của cô ra. “Nếu cậu mở rộng gấp đôi quán bar, xây một
cái bục sân khấu và khu vực sàn nhảy, rồi thêm vào khoảng hai mươi
bàn nữa, cậu có thể chứa được đám đông khách khứa ùn ùn kéo đến từ
khách sạn. Lợi nhuận của cậu sẽ…”
“Chờ một phút,” Nancy nói, rồi bật cười. “Mình sẽ kiếm đống tiền đó
ở đâu ra? Và làm thế nào mình có thể quản lý một cái quán to như
thế?”
Kate thở dài. “Mình đã có cảm giác là cậu sẽ nói điều đó. Mình có ý
định cho cậu nhìn thấy dòng cuối cùng nói về lợi nhuận trước.” Cô
mỉm cười. “Mình có lẽ cũng đã nhiễm phải cái bệnh dịch
thuê-mướn-cả-vũ-trụ của Will rồi. Cái kế hoạch này cũng sẽ tạo ra
thêm một số lượng công việc xung quanh đây, trưng bày ra một số thứ
trong vùng, và đem thêm nhiều người đổ về thị trấn để ghé qua các
cửa hàng. Mình chỉ là chưa bao giờ dừng lại để nghĩ về chuyện điều
đó cũng sẽ làm cho cuộc sống của cậu phức tạp hơn rất nhiều.”
“Đưa mình xem lại cái kế hoạch đó xem nào.” Nancy nói.