“Đúng, đúng.” Greg trộm một quyển thực đơn từ một bàn khác và đưa
cho cô, mắt cậu ta lại dán dính vào Penny như thể kim loại bị hút
vào một cục nam châm vậy.
“Sandwich kẹp thịt kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.” Kate nói. Greg mỉm cười với
Penny.
“Sandwich kẹp thịt kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.” Kate nhắc lại. Greg vẫn mỉm
cười với Penny.
“Tôi nghĩ là tôi sẽ dùng sandwich kẹp thịt kiểu Thổ Nhĩ Kỳ.” Kate
quát lên.
“Đúng, đúng.” Greg đi giật lùi vào trong bếp.
“Allan tin tưởng tôi, mặc dù vậy thi thoảng anh ấy vẫn cảm thấy
ghen tuông.” Penny thừa nhận.
“Tôi không hiểu được vì sao?”
“Điều duy nhất tôi không thích về đàn ông đó là thi thoảng họ cứ
nghĩ là họ sở hữu chúng ta.”
“Đó là điều duy nhất cô không thích ư?”
“Còn gì nữa?”
“Tôi sẽ làm cho cô một cái list.”
“Không đâu, thực sự đấy, đàn ông rất thú vị.” Penny nghịch ngợm với
đĩa salad. “Đàn ông quan tâm chăm sóc chúng ta, điều đó thật
tuyệt.”
“Allan có chăm sóc cô không?”
“Ồ, có chứ.” Penny thở dài.
Kate nhìn cô ta một lát. “Penny, có chuyện gì không ổn với Allan
thế?”
Penny do dự và rồi đặt dĩa của mình xuống và chồm người về phía
trước. “Anh ấy rất nhàm chán, thi thoảng anh ấy đang nói chuyện với
tôi, và rồi tôi lơ đãng và bắt đầu nghĩ đến quần áo hay con cái hay
một bộ phim mà tôi vừa mới xem. Và rồi tôi nhớ ra là anh ấy đang
nói chuyện, và tôi lại phải cố gắng lắng nghe trở lại.” Penny trở
nên chán nản thất vọng nhiều nhất mà cô có thể thể hiện, đối với
Penny, điều đó có nghĩa là bớt rạng rỡ hơn một chút. “Điều đó thực
ra không thành vấn đề bởi vì anh ấy không bao giờ nhận ra,
nhưng…”
Kate cau mày nghĩ về những khoảng lặng dài trong những cuộc đính
hôn trước đây của cô. “Tôi đã từng đính hôn với những người đàn ông
như thế. Ba người. Quá bận tâm đến sự nghiệp và quan điểm của chính
họ đến mức mà họ không bao giờ nhìn thấy tôi. Đừng cưới anh
ta.”
“Tôi phải cưới ai đó nếu tôi muốn có con. Và tôi biết Allan từ khi
anh ấy chuyển về sống cạnh nhà lúc tôi học lớp sáu và anh ấy học
lớp trên tôi.” Penny thở dài khi nhớ lại. “Anh ấy thông minh, thành
đạt, có rất nhiều tiền, và anh ấy sẽ chăm sóc tôi và con cái của
chúng tôi. Không có người đàn ông nào hoàn hảo cả, nhưng Allan thì
gần như hoàn hảo.” Cô ta cầm chiếc dĩa lên. “Tôi không ngốc nghếch.
Tôi biết tôi không yêu anh ấy và biết là chúng tôi sẽ không có một
cuộc hôn nhân hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nhưng tôi không
giống như chị, tôi không muốn có một công việc. Tôi muốn kết hôn và
có thật nhiều con và ở nhà với chúng toàn thời gian.” Cô ta cắn một
miếng salad rồi nhai nó trong lúc nghĩ đến những gì mình định nói
tiếp theo. “Chị thấy đấy, những gì tôi muốn là trở thành một bà mẹ
toàn thời gian. Nhưng nếu tôi kết hôn với một người không có nhiều
tiền lắm, tôi sẽ không thể làm thế, tôi sẽ phải đi làm. Ý tôi là,
hầu hết những ông chồng đều không có đủ khả năng để vợ mình ở nhà.
Trong khi đó Allan lại có thể, trên thực tế, anh ấy muốn tôi ở
nhà.”
“Ồ,” Kate nói. “Thế thì…”
“Tôi biết. Chị nghĩ điều đó thật tồi tệ.” Penny nói.
“Không.” Kate nói dối. “Không nếu như đó thực sự là những gì cô
muốn.”
“Tôi muốn thế.” Penny bậm môi. “Tôi đã lên kế hoạch toàn bộ những
chuyện này và sẽ thực hiện nó. Và tôi sẽ công bằng với Allan. Tôi
cũng yêu anh ấy theo một kiểu nào đó và tôi cũng sẽ chăm sóc anh
ấy, và tôi sẽ trở thành một người vợ ngoan. Tôi chỉ xứng đáng có
được hai tuần tới đây hoàn toàn tự do thôi. Đó là tất cả.” Cô ta
nhìn Kate. “Tôi cho là chị nghĩ chuyện này thật ngu ngốc.”
“Tôi không nghĩ cô ngu ngốc.” Kate nói, ngạc nhiên vì cảm thấy đúng
là mình có suy nghĩ đó. “Tôi chỉ không trung thực được như cô thôi.
Nhưng nếu cô có thể trung thực, vậy thì tôi cũng có thể. Tôi cũng
muốn một kiểu hôn nhân như thế. Kiểu có kế hoạch, thực tế. Điểm
khác nhau duy nhất giữa chúng ta là tôi vẫn chưa tìm thấy Allan của
tôi thôi.”
“Và đó là lý do chị đến đây,” Penny nói, cô ta nhìn quanh và chồm
tới trước. “Thực ra thì, nơi này nhung nhúc những anh chàng có thể
tin cậy được, chị sẽ không gặp vấn đề gì để có thể tìm được một
người đâu.”
“Cho tới giờ, nhung nhúc đúng là từ chuẩn cho những người đàn ông
mà tôi đã gặp.” Kate nói. “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Tôi sẽ
tìm thấy một người đàn ông đáng tin cậy và thành đạt đù điều đó có
giết chết tôi.”
“Tôi hi vọng là chuyện đó sẽ không nhàm chán đến thế.” Penny nói.
“Tại sao đáng tin cậy luôn luôn đi đôi với nhàm chán nhỉ?”
“Bởi vì nếu một chuyện gì đó thật kích thích, thì nó sẽ không an
toàn.” Kate nói.
“Vậy là chị tìm kiếm một anh chàng giàu có?”
“Thực ra thì,” Kate trả lời, hơi cau mày lại vẻ suy nghĩ. “không
cần phải giàu lắm. Tôi không quan tâm đến tiền bạc, tôi có tiền.
Nhưng anh ta phải là một người thành đạt.”
“Giàu có.” Penny nói và ăn thêm một miếng salad.
“Tôi nghĩ thế.” Kate nói. “Cô biết đấy, tôi thực sự ghét chuyện
này. Nó dường như là hơi tính toán. Thực ra là nó quá tính
toán.”
“Tôi biết.” Penny nói. “Nhưng chị không thể trẻ ra được nữa. Chị
thực sự nhìn rất tuyệt ở độ tuổi của chị, tuy nhiên, tốt hơn hết là
chị nên tìm một ai đó trong lúc chị còn có thể.”
“Cảm ơn cô.” Kate nói.
Greg đem bữa trưa của cô ra: salad gà. “Tôi có thể lấy gì thêm cho
chị không?” Cậu ta hỏi, mắt dán vào Penny.
“Không, cảm ơn.” Kate chờ cho đến khi cậu ta đi khỏi liền quay lại
Penny. “Từ giờ trở đi, đừng có xuất hiện ở bàn ăn cho đến khi tôi
gọi đồ ăn xong, được chứ?”
Penny cười khúc khích.
“Mọi chuyện ở đây có ổn không thế?” Kate ngẩng lên và nhìn thấy
Valerie đang thập thò ở gần bàn của họ, trông rất sang trọng, gọn
gàng và chuyên nghiệp trong bộ đồ bằng vải lanh màu xanh lá
cây.
“Ổn cả.” Kate nói. “Tất cả mọi thứ thật đáng yêu.”
“Tốt.” Valerie nói. “Đó chính xác là những gì Will và tôi muốn các
bạn cảm thấy.”
“Will?”
“Will Templeton – sếp của tôi.” Valerie mỉm cười vẻ tự mãn. “Và
cũng là hôn phu của tôi.”
“Chúc mừng.” Kate nói.
“Ồ, ngồi xuống và kể cho chúng tôi nghe về chuyện đó đi.” Penny
nói. “Will trông thực sự khêu gợi. Tôi không biết là chị đã đính
hôn với anh ấy.”
“Không ai biết cả.” Valerie nói và trượt vào trong một chiếc ghế
bành còn trống. “Thi thoảng tôi còn không nghĩ là Will biết điều
đó.” Cô ta bật cười.
“Đàn ông mà.” Penny nói với vẻ cảm thông. “Họ thường không biết làm
thế nào để có một mối quan hệ.”
“Ồ, chuyện này không tệ thế đâu.” Valerie nói. “Chúng tôi thực sự
vô cùng hợp nhau. Trong ba năm trời liền mà chúng tôi không hề cãi
nhau một lần nào.”
“Chà,” Penny xuýt xoa. “Ba năm!”
Valerie nhìn Penny cười tự mãn. “Will hiểu rằng về cơ bản thì tôi
luôn biết điều gì là tốt nhất.”
“Tôi không thể tưởng tượng được chuyện đính hôn trong vòng ba năm
trời,” Penny tiếp tục. “Tại sao hai người lại chờ lâu đến thế mà
không làm đám cưới đi?”
Valerie liếc xéo Penny.
“Tôi đã đính hôn trong vòng ba năm.” Kate nói. “Dĩ nhiên là tôi
đính hôn với ba gã khác nhau trong suốt thời gian đó. Nhưng dù sao
đó cũng là một khoảng thời gian dài.”
“Một khoảng thời gian thực sự dài.” Penny nói.
“Will và tôi đã làm việc rất vất vả để làm cho nơi này trở nên
thành công như thế này,” Valerie quạt lại. “Chúng tôi không có thời
gian để cân nhắc đến bất kỳ chuyện gì khác.”
“Làm việc cùng nhau,” Kate nói, trong đầu vụt nháng qua kế hoạch
của bản thân mình và rồi thấy nó hiển hiện ra bằng xương bằng thịt
bằng câu chuyện của Will và Valerie. “Thật tuyệt vời. Đó chính là
loại hôn nhân mà tôi mơ ước – là cộng sự, làm việc cùng nhau để
cùng phát triển một công việc kinh doanh.” Cô nhìn sang Valerie.
“Điều đó hẳn là tuyệt lắm.”
Valerie hài lòng trước vẻ ghen tị rành rành ở Kate. “Ồ, nó rất
tuyệt, dĩ nhiên rồi, nhưng cũng có một trở ngại. Ý tôi là xét cho
cùng thì tôi bị mắc kẹt ở đây, không có ai để nói chuyện ngoài
những người giúp việc, và họ thì rất khó… ồ, cô biết đấy.”
Kate và Penny quay nhìn nhau rồi sau đó nhìn sang Valerie. “Gì cơ?”
Kate hỏi.
“Ồ, họ là những người làng quê.” Valerie nhăn nhăn sống mũi. “Họ
không hiểu được những người phụ nữ của công việc. Như chúng ta
chẳng hạn.”
“Như chúng ta?” Kate lặp lại, ngờ ngợ với cảm giác bị xúc
phạm.
“Chúng ta?” Penny cũng nhắc lại.
Valerie phớt lờ Penny và chỉ chú ý tập trung vào Kate. “Tôi muốn
nói chuyện với cô bởi vì tôi biết là cô sẽ hiểu.”
“Hiểu?” Sáng nay mình uống nhiều đến mức nào nhỉ? Kate tự hỏi. Phải
mất bao lâu thì mình mới có thể tỉnh táo lại được? Tại sao mình
không thể hiểu được cô nàng này đang nhắm đến mục đích gì?
“Tôi nhận ra cô ở bữa tiệc luau tối hôm qua. Ban đầu tôi cảm thấy
cô nhìn khá quen lúc cô làm thủ tục check in, rồi sau đó tôi nhớ
ra. Ảnh của cô đăng trên tạp chí Business Week tháng trước. Tôi đã
kiểm tra lại bản tạp chí đó và đúng là cô ở đó thật.” Valerie nhướn
mày. “Tôi rất ấn tượng.”
“Đừng.” Kate nói. “Tôi xuất hiện trên tạp chí Business Week chỉ bởi
vì tôi đang đứng cạnh bố tôi lúc họ chụp ảnh thôi.”
“Bài báo đó nói cô là người kế vị của ông ấy. Điều đó hẳn phải
tuyệt lắm, làm việc với một người đàn ông đầy quyền lực như
thế.”
“Ồ, đúng thế.” Kate nói. “Nhất là khi những tờ tạp chí bắt đầu đề
cập đến cô như là người kế vị của ông ấy. Ông ấy thích điều
đó.”
“Tôi ghen tị với cô: được sống ở thành phố, ở một đẳng cấp cao hơn
những người khác. Thi thoảng tôi có cảm giác như tôi bị mất trí vì
bị mắc kẹt ở dưới này.” Valerie nói.
“Thế tại sao cô lại ở lại đây?” Kate hỏi.
Valerie nhún vai. “Đây là nơi Will muốn sống, và chúng tôi thực sự
đang làm cho khu resort này cất cánh bay lên. Đó là một thứ mà
chúng tôi cùng nhau xây dựng.”
“Cùng nhau.” Kate nói.
“Ồ, đúng thế.” Valerie nói. “Và chúng tôi có rất nhiều ý tưởng.
Đừng nói với ai nhé,” cô ta thêm vào, giọng hạ xuống chỉ còn thì
thào, “dự án tiếp theo của chúng tôi là xây dựng một quán bar đồng
quê thực sự, có máy hát tự động và tất cả mọi thứ khác.”
“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy.” Kate nói trong lúc cố gắng phân tích
xem vì sao một quán bar đồng quê lại là một bí mật hàng đầu như
thế.
“Không phải là có một quán bar đồng quê trong thị trấn rồi sao?”
Penny hỏi.
“Đó là quán của Nancy.” Valerie nói. “Cô ta thì không đáng để tính
đến. Cô ta không có tí ý tưởng nào về việc điều hành công việc kinh
doanh. Cô ta chỉ mở cửa và mọi người bước vào và mua bia, thế
thôi.”
“Đó không phải là khá nhiều cho ý tưởng điều hành một quán bar hay
sao?” Kate hỏi.
“Nghe này, nơi đó có thể trở thành một mỏ vàng nếu cô ta biết phối
hợp cách hoạt động lại với nhau. Bởi vì cô ta không biết làm điều
đó,” Valerie nói, ngồi ngả ra ghế và mỉm cười. “nên Will và tôi sẽ
mở mỏ vàng của riêng chúng tôi.”
“Điều gì sẽ xảy ra với Nancy?” Penny hỏi.
Valerie nhún vai. “Đó là kinh doanh.”
“Bố tôi sẽ thích cô.” Kate nói, hơi nhích ra tránh xa khỏi
Valerie.
“Cảm ơn cô.” Valerie nói.
“Thế khi nào chị và Will sẽ kết hôn?” Penny hỏi.
“Sớm thôi.” Valerie nói. “Tôi đang bị một tập đoàn lớn ở East Coast
lôi kéo về làm việc. Khi họ đưa ra lời đề nghị, tôi sẽ nói với
Will. Anh ấy là một người rất công bằng, anh ấy không thể trông chờ
tôi ở đây vô thời hạn mà không có một cam kết nào cả. Hơn nữa, anh
ấy sẽ không thể điều hành nơi này mà không có tôi.”
Kate và Penny lại trao đổi ánh mắt với nhau.
“Hai người có thực sự là cộng sự ở đây không?” Kate hỏi vẻ thắc
mắc. “Tôi vẫn chưa hiểu lắm.”
Valerie cau mày, có vẻ khó chịu vì bị dí sát mặt. “Will thành lập
nơi này đã hơn chục năm rồi. Năm năm trước anh ấy mở rộng nó với
một cộng sự giấu mặt – người mà đã tuyệt đối không làm bất cứ điều
gì để giúp anh ấy điều hành nơi này. Tôi đến đây ba năm trước, lúc
đó anh ấy gần như là rối tung lên không thể làm được điều gì và tôi
đã cứu anh ấy cùng với khách sạn bằng cách lên kế hoạch cho những
hoạt động khác cho các vị khách ngoài sân golf. Nhớ bữa tiệc luau
tối qua không?”
Kate cau mày, nhớ lại buổi tiệc, rồi gật đầu.
“Đó, đó đính là ý tưởng của tôi. Tôi có rất nhiều ý tưởng kiểu như
thế. Chúng đã lôi kéo rất rất nhiều người đến với khu resort này.
Tôi là người không thể thiếu được ở đây.”
“Cô thật may mắn.” Kate nói vẻ không thoải mái. Cô đột nhiên cảm
thấy có nhu cầu muốn tránh xa khỏi Valerie như thể cô ta có một căn
bệnh truyền nhiễm nào đó mà cô có thể bị lây nhanh chóng, như thể
cô ta là người đầy tham vọng đến mức không có tâm hồn và hoàn toàn
không có nhân tính. Cô cười tươi với Valerie và đẩy chiếc ghế của
mình ra. “Giờ tôi phải vắt chân lên cổ rồi, tôi sẽ trễ buổi chơi
golf mất.”
“Chị chơi golf với ai thế?” Penny hỏi.
“Peter gì đó.”
“Ồ, anh ta có vẻ giàu có.” Penny nói. “Chúc may mắn.”
“Chúc may mắn?” Valerie nhướn mày lên nhìn Kate.
“Về trận chơi golf ấy mà.” Kate nói. “Tôi sẽ cần phải có tất cả
những may mắn mà tôi có thể có đấy.”
“Ồ, thế thì tôi cũng chúc cô may mắn.” Valerie nói. “Chúng ta sẽ
gặp nhau sau và nói chuyện nhé. Tôi thấy chúng ta có rất nhiều điểm
tương đồng.”
“Nghe thật tuyệt.” Kate nói, cố gắng không tỏ ra hoảng sợ. “Thật
đấy.”
“Thật đấy.” Valerie nói. “Tôi coi cô như là một tấm gương để noi
theo vậy.”
“Tuyệt.” Kate nói trong lúc cô bước giật lùi ra ngoài. “Tôi không
thể diễn tả được điều đó làm tôi cảm thấy thế nào đâu.”
CHƯƠNG IV
Mình không có bất kỳ điểm tương đồng nào với người đàn bà đó, Kate
tự nhủ trong lúc băng qua sảnh khách sạn. Và mình cũng không phải
tấm gương hay cái gì đó của cô ta. Rồi cô nhìn thấy cảnh Peter đang
đứng chờ cô và khựng lại, giật mình vì cảm thấy anh ta nhìn quen
thuộc đến thế nào khi anh ta bước về phía cô. Anh ta trông giống ai
nhỉ? Derek? Terence? Paul? Tất cả bọn họ - cô kết luận. Cao ráo,
nổi bật, tóc hoa râm phía hai bên thái dương, kiên quyết, tự chủ.
Anh ta bước đến phía cô bằng những sải chân dài giống bố cô và rồi
quàng cánh tay quanh người cô, nhìn xuống cô, và mỉm cười. Cô cảm
thấy khó chịu khi những người đàn ông làm điều đó vì nó luôn làm cô
cảm thấy mình nhỏ bé.
“Nhìn em thật không thể tin được. Anh sẽ phải giới thiệu em với tất
cả mọi người thôi.” Peter nói, và cô ngước lên nhìn anh ta chằm
chằm một lúc, không nói nên lời vì mất hết tinh thần. Giờ anh ta đã
ở rất gần, anh ta nhìn không thực sự quá giống với những người đàn
ông mà cô đã từng đính hôn nữa. Thậm chí còn hơn nữa ở cái cách anh
ta di chuyển, hiện ra lù lù phía trên cô, tươi cười rạng rỡ với cô
như thể cô là một thành tựu gì đó mà anh ta đã đạt được.
“Ừm, chờ một phút.” Cô nói rồi tự động lùi lại vào phía trong tiến
thẳng đến bàn tiếp tân để tránh xa anh ta. Khi cô bước đến chỗ cái
bàn và đâm sầm vào nó, cô mới nhận ra cô đã bỏ anh ta đứng ở giữa
đại sảnh, bối rối và bực mình. Bỏ cái tính xấu ấy đi, cô tự mắng
mình. Ngươi đang hành động như một con ngốc ấy, không có gì không
ổn với anh chàng này cả. Có chuyện gì không ổn với ngươi thế?
Anh ta gian lận, Jake đã nói thế. Và vì lý do nào đó, đột nhiên cô
cảm thấy tin Jake cùng với cái mũ cao bồi ngốc nghếch và cái quần
soóc rách tả tơi đó hơn là tin anh chàng đóng bộ bảnh bao trong bộ
quần áo bằng vải flannel kia.
Hoàn toàn bốc đồng, cô gọi Will qua bàn tiếp tân. “Anh có cái ống
nhòm nào không?”
“Chỉ có một cặp nhỏ thôi.” Will với xuống ngăn dưới quầy và lôi ra
một cặp ống nhòm mini được gấp lại gọn gàng. “Nếu để dùng ngắm chim
thì nó không có tác dụng lắm đâu. Tôi có thể tìm cho cô một cặp to
hơn nếu cô không vội.” Anh trao cho cô một nụ cười thân thiện, cởi
mở làm Kate cảm thấy bối rối. Một người đàn ông nhìn tử tế như thế
này đang làm gì với con cá nhồng Valerie để hủy hoại những quán bar
của những người hàng xóm nhỉ?
“Kate?” Will gọi khi thấy cô nhìn chằm chằm vào anh mà không nói
gì.
“Cái này ổn rồi.” Cô nói. “Con chim mà tôi định ngắm thực ra rất,
rất to.”
Cô nhét nhanh cặp ống nhòm vào trong túi và quay trở lại với Peter
– lúc này đang nhìn vào đồng hồ như để nhắc nhở cô.
Họ cùng nhau bước về phía sân golf, Peter gật đầu sang trái rồi
sang phải chào những người quen biết, trong lúc luôn giữ một cánh
tay sở hữu phía sau lưng cô như thể cô là sự khởi đầu cho anh ta
trong một show xiếc thú đặc biệt đã nổi tiếng từ lâu. Anh ta làm
việc trong một hãng quan hệ công chúng, Kate nhớ lại, có thể anh ta
nghĩ mình khá ổn cho hình ảnh của anh ta cũng nên.
“Khu vực sân phẳng của Toby’s Corners là một cái sân khá dành cho
dân nghiệp dư,” Peter nói với cô khi họ bước đến sân golf trên đồi.
Anh ta ra hiệu cho hai cậu bé vác gậy. “Tuy nhiên, nếu như em đã có
chút kinh nghiệm về chơi golf thì chúng ta nên chơi ở trên sân
này.” Anh ta mỉm cười với cô, vừa ra vẻ kẻ cả đồng thời vừa ra vẻ
thách thức cô. “Sân này đòi hỏi kĩ năng nhiều hơn.”
Kate mỉm cười lại với vẻ thận trọng.
“Dĩ nhiên là nó không đến nỗi không thể chơi được như mọi người vẫn
ca thán đâu.” Peter cười thích thú rồi đưa cái túi của mình và cái
túi anh ta thuê cho cô cho hai cậu bé vác gậy mà không hề quay lại
nhìn chúng. “Trên thực tế,” anh ta nói thêm, “anh đã thường ghi
điểm dưới mức thông thường một chút ở đây.”
Hai cậu bé vác gậy ở vào khoảng hai mươi tuổi, và cậu bé có mái tóc
đỏ rực trông khá quen thuộc. Kate nhìn thấy chúng nhìn nhau và nhăn
nhở cười khi Peter tuyên bố anh ta chơi dưới mức trung bình. Thêm
một điểm cho Jake. Làm thế nào cô kiếm được những người đàn ông này
nhỉ?
Những anh chàng này là những gì ngươi đang tìm kiếm, đúng không?
Cao ráo, nổi bật, thành đạt, và giàu có. Ngươi chỉ quên mất không
đưa đức tính “trung thực” vào trong bản miêu tả nghề nghiệp của
ngươi thôi.
“Em có muốn cá cược một chút không?” Peter đang chăm chú nhìn cô
với vẻ ngây thơ. “Thậm chí anh sẽ chấp em mười điểm dẫn
trước.”
Bố cô thường vẫn cười kiểu đó ngay trước khi ông hoàn thành một
thương vụ. Cô đã luôn ghét nụ cười đó. Làm thế nào để thoát ra khỏi
cuộc hẹn này bây giờ nhỉ?
“Em đã từng chơi golf trước đây chưa?” Peter hỏi.
“Ồ, một hay hai lần gì đó.” Cô nói, trong đầu thầm nói thêm, từ hồi
học đại học lúc tôi còn nằm trong đội tuyển golf của trường. Vấn đề
là cái thời học đại học đó đã cách đây mười bốn năm rồi.
“Thế cá năm mươi đô nhé?” Anh ta hỏi.
Mình không thể tin được chuyện này, Kate nghĩ. Anh ta đang cố gắng
dụ dỗ mình, và rồi có lẽ anh ta sẽ cố gắng lừa gạt mình. Ôi, quỷ
tha ma bắt các người đi, Peter-Derek-Paul-Terence. Tôi đã mệt mỏi
vì bị những người đàn ông như các người lợi dụng rồi. Lần này tôi
sẽ thắng, và tôi không chỉ nói về golf đâu đấy.
Cô ngẩng lên cười rất tươi với anh ta. “Một trăm đô thì thế nào?”
Cô phản công.
Peter rạng rỡ cười lại. “Tốt thôi, tốt thôi.”
Anh chàng vác gậy tóc đỏ của cô kín đáo lắc đầu với cô, và cô nháy
mắt lại với cậu ta. Mắt cậu ta mở lớn rồi trao đổi ánh mắt với cậu
bé vác gậy còn lại.
Cú đánh đầu tiên của Peter treo bóng vào trong mảnh sân gần đó. Khi
anh ta và cậu bé vác gậy của mình đuổi theo đến nơi trái bóng dừng
lại, Kate lấy chiếc ống nhòm ra, giữ nó giấu trong bàn tay của
mình. Khi họ đã đến mảnh sân bên kia, Peter giơ tay vẫy cô và quay
lại tìm quả bóng của mình. Kate liền đưa ống nhòm lên nhìn và thấy
anh ta đá trái bóng ra khỏi khu vực rough.
(Một sân golf tiêu chuẩn có 18 lỗ, mỗi lỗ chia ra làm nhiều loại
địa hình, trong đó có một số loại địa hình chính. Rough: là khu vực
có cỏ ở rìa đường bóng, cỏ rậm và dài hơn khu vực fairway. Nếu bóng
rơi vào đây sẽ rất khó đánh.)
“Tôi thực sự tin là trái bóng của đối thủ của mình vừa mới nảy lên
thêm một lần nữa.” Cô thì thầm với anh chàng vác gậy.
“Những trái bóng của đối thủ của chị sẽ luôn như thế đấy.” Cậu bé
vác gậy của cô trả lời.
“Thật thế ư, lúc này à? Tôi là Kate.” Cô chìa tay cho cậu ta.
“Tôi tên Mark.” Cậu ta trả lời và nắm lấy tay cô.
“Anh chàng phục vụ quầy bar,” Kate nhớ lại. “Có chuyện gì mà cậu
không làm ở đây không?”
“Không nhiều lắm.” Mark nói với vẻ hồ hởi. “Tôi đang học về quản lý
khách sạn, và Will muốn tôi học mọi việc từ mặt đất trở đi.”
Kate quan sát ngọn đồi dựng đứng. “Ồ, mặt đất ở đây chắc chắn là
dựng đứng rồi.”
“Điều đó sẽ dễ dàng để chơi gian lận với chị hơn.” Kate quay lại
liếc ánh mắt sắc như dao cạo nhìn cậu ta, và Mark gật đầu. “Thật
không may đó là sự thật. Tôi nghĩ là chị sắp mất một trăm đô
rồi.”
“Ồ, không đâu.” Kate nói. “Tôi quen với việc đứng thẳng trong những
trận đánh trên địa hình dốc đứng, và tôi sinh ra để làm người chiến
thắng. Bố sẽ không chấp nhận cho tôi có một kết quả tồi tệ hơn
đâu.” Cô đặt bóng vào điểm phát bóng và đánh nó nhẹ nhàng vào trong
sân cỏ.
“Tôi có cảm giác là tôi sẽ thích trận đấu này cho xem.” Mark
nói.
“Ồ, tôi cũng thế.” Kate nói.
Cô sớm nhận ra trong trận đấu rằng cô có thể dễ dàng đánh bại Peter
nếu anh ta chơi một cách công bằng, nhưng sự gian lận của anh ta đã
san bằng điểm số một cách đáng kể. Kate không ngạc nhiên. Có lẽ đó
là cách mà anh ta đạt được vị thế của mình như ngày hôm nay. Xét
cho cùng thì hầu hết những người đàn ông giàu có đều không thể leo
lên được đến vị trí của mình nếu không đi tắt đón đầu, họ luôn tận
dụng mọi lợi thế mà họ có. Đó là những gì mà cô cảm thấy thích ở
họ. Họ rất năng nổ, tự chủ. Rất khó bị đánh bại.
Chúa ơi, mình điên mất rồi, cô nghĩ.
Peter mỉm cười với cô với một vẻ nhún nhường.
Nhưng cô không ngốc nghếch như anh ta, cô cũng cười lại. Hai người
đều có thể chơi trò đó. Với suy nghĩ đó trong đầu, khi đánh đến lỗ
golf thứ tư bóng của cô bị xoáy vào khu vực rough, cô đá ngược trái
bóng của mình ra khỏi đó mà không có chút áy náy nào.
Peter trông có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy trái bóng của cô. “Không
phải là bóng của em trượt vào khu vực rough rồi à?”
“Một cú nảy may mắn thôi.” Kate nói.
Mark long trọng gật đầu đồng ý.
Peter cau có nhìn cô và rồi quay lại với trái bóng của mình.
“Trận đấu này bắt đầu trở nên bẩn thỉu rồi đây.” Mark nói. “Cá nhân
mà nói, tôi thấy thích thú. Thật tiếc là Jake không có mặt ở đây để
chứng kiến chuyện này.”
Kate cau mày nhìn cậu ta. “Jake?”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Mark mở miệng ra định nói rồi lại ngậm lại.
“Nói cho tôi biết đi.” Kate yêu cầu, và Mark nhún vai.
“Jake bảo tôi ra đây để trông chừng chị.” Cậu ta nói. “Anh ấy cho
là chị sẽ không nghe theo lời anh ấy, nên…”
“Nên cậu trở thành người trông trẻ.” Kate thở dài.
“Đừng có nói là tôi nói với chị nhé.” Mark nói.
“Nói với tôi cái gì?” Kate tròn mắt nhìn cậu ta. “Giờ thì tránh ra
khỏi đường bóng của tôi, cậu bé. Tôi là một người phụ nữ đang mang
trọng trách trên vai.”
Trận đấu đã dần biến chất trở thành một loại trò chơi mà CIA thường
hay chơi – một trận đấu golf lén lút. Cả hai người họ đều thích
đánh bóng khi đối phương quay lưng lại. Khi trò chơi đã trở nên quá
trơ trẽn và trò gian lận trở nên quá rõ ràng, Kate lắc lắc rũ mái
tóc ra khỏi búi tóc cao của mình và cười phá lên, còn Peter bắt đầu
trông có vẻ điên cuồng hơn bao giờ hết.
“Đây là cách chơi golf duy nhất.” Kate nói với Mark. “Và phải đến
tận bây giờ tôi mới khám phá ra điều đó. Tôi phải mời gã khốn này
đi ăn tối nay để tỏ lòng biết ơn mới được.”
“Tôi không nghĩ là anh ta có thể chịu đựng được cho đến bữa tối
đâu.” Mark quan sát Peter và cau mày lại. “Trước đây anh ta chưa
từng bị thua, và mặt anh ra cũng chưa bao giờ chuyển sang màu như
thế kia.”
“Anh ta ổn thôi.” Kate nói. “Còn mỗi một lỗ nữa thôi mà.”
Peter như nghẹt thở lần nữa khi vung gậy, và trái banh của anh ta
biến mất vào trong bụi rậm. Anh ta oai vệ bước theo hướng trái
banh, bỏ mặc cậu bé vác gậy của mình đang loạng choạng cùng với
Kate và Mark.
Vấn đề đối với những người đàn ông như Peter là họ luôn thoát được
với những trò gian lận nho nhỏ xấu xa của mình. Điều đó thật không
công bằng. Phải làm điều gì đó về chuyện này mới được.
“Lần này chúng ta phải đến xem thôi.” Kate nói, và ba người họ bám
theo sau anh ta một cách lặng lẽ. Họ bước tới rìa sân cỏ ngay đúng
lúc để kịp nhìn thấy Peter đá trái bóng của mình một cách giận dữ
quay trở lại vào trong sân cỏ.
“Vì sao thế, Pete?” Kate vui vẻ lên tiếng. “Thế là gian lận.”
Anh ta giật nảy lên khi nghe thấy giọng nói của cô và trừng mắt
nhìn cô với vẻ thống khổ, khuôn mặt anh ta trở nên xám ngoét.
“Kate.” Anh ta lắp bắp, và rồi đổ sập xuống sân cỏ.
“Peter?” Kate cúi xuống bên cạnh anh ta. “Peter, chỉ là một trận
đấu ngớ ngẩn thôi. Không ai quan tâm đâu, Peter?”
Cô quỳ xuống trên đầu gối bên cạnh anh ta. Anh ta không còn thở
nữa.
“Gọi 911 ngay!” Kate ra lệnh cho Mark và cúi xuống hô hấp nhân tạo
cho Peter.
***
Nửa giờ sau, Jake đứng bên cạnh cô trên sân golf và lắc đầu khi
tiếng xe cứu thương đi xa dần.
“Đầu tiên là Lance, giờ là chuyện này.” Anh nói.
“Chúng ta đã làm CPR cho anh ta. Anh ta sẽ ổn thôi.” Kate nói. “Bác
sĩ bảo thế.”
(CPR: Cardiopulmonary resuscitation: hô hấp nhân tạo, hồi sức tim
phổi)
“Hẹn hò với cô cứ như hẹn hò với tử thần vậy.” Jake nói.
Kate trông có vẻ cáu kỉnh. “Không có ai chết cả.”
“Chưa thôi.” Kate định nói một điều gì đó thật chua cay nhưng rồi
cô nhớ ra Jake đã sai Mark đến trông chừng cô. Cô đã quen với những
người đàn ông nói những lời ngọt ngào và rồi để mặc cô tự mình
chống chọi mọi chuyện. Một người đàn ông cứ ám chỉ cô là một mối đe
dọa và rồi sau lưng lại để ý chăm sóc cô là một trải nghiệm mới mà
cô chưa từng trải qua.
“Tôi tha lỗi cho anh.” Kate nói. “Anh là người tốt.” Cô vỗ nhẹ lên
cánh tay anh và rồi quầy quả đi về hướng cabin của mình.
“Gì cơ?” Jake hỏi, trong lòng bối rối, nhưng cô đã đi rồi.
“Anh đáng lẽ phải ở đó.” Mark nói với anh và Will sau đó. “Người
phụ nữ đó cần được bảo vệ như Rambo cần một vệ sĩ ấy.”
(Chắc ai cũng biết Rambo rồi, không cần phải chú thích nữa nha
)
“Anh không nghĩ là cô ta sẽ nghe theo lời anh.” Jake nói. “Đó là
lỗi của anh.”
“Em không nghĩ là cô ấy bỏ lỡ nhiều đâu.” Mark nói.
“Thôi, đừng nói với cô ấy là anh đã bảo em đến đấy.” Jake nói. “Anh
không muốn cô ta có ý nghĩ quái đản nào.”
“Được thôi.” Mark nói rồi nhanh chóng quay đi. “Chắc chắn là em sẽ
không nói. Giờ em phải đi đây.”
“Có chuyện gì với nó thế nhỉ?” Jake hỏi khi Mark phóng nhanh ra
khỏi cửa khách sạn.
“Có chuyện gì với anh thế?” Will phản đối. “Ý anh là gì, anh không
muốn cô ấy có ý nghĩ quái đản nào? Anh nên cảm thấy may mắn mới
đúng.” Anh lắc đầu. “Thi thoảng em thấy lo lắng về anh, anh trai ạ.
Kate Svenson là một cô nàng cực kỳ xinh đẹp và anh thì dường như là
không nhận ra điều đó. Anh đã tiến tới gần cõi chết rồi đấy, ngay ở
đây.”
“Anh sẽ còn tiến tới gần hơn nữa nếu như anh có hứng thú với cô ta,
và cả em cũng thế đấy. Cô ta chính là người đã đẩy Lance xuống bể
bơi đêm qua, nhớ không?”
“Thật tốt cho cô ấy.” Will nói.
“Ồ, anh không có ý định trở thành nạn nhân tiếp theo của cô ta
đâu.”
“Em không biết.” Will nói với vẻ suy nghĩ. “Cô ấy là một thứ gì đó
khác nữa. Thật tệ nếu bỏ qua cô ấy.”
“Này.” Jake nói, giọng có vẻ cáu kỉnh. “Em đã bị trói chặt vào với
Valerie. Nếu như có chuyện gì xảy ra với em, anh sẽ phải sở hữu
toàn bộ cái công trình quái quỷ này thay vì chỉ một nửa đấy.”
“Với bất kì sự may mắn nào, Valerie sẽ tự cởi trói cho cô ấy.” Will
nói. “Tên ngốc Donald Prescott – người cứ tự giới thiệu với mọi
người rằng mình là một môi giới chứng khoán ấy – thực ra là người
do thám của Eastern Hotels. Hắn ta đang cố gắng lôi kéo cô ấy ký
hợp đồng.”
Jake nhướn mày. “Và làm thế nào em phát hiện ra chuyện đó?”
Will lắc đầu với vẻ kinh tởm. “Em gặp hắn tại Hội nghị ở New
Orleans năm ngoái. Hắn dĩ nhiên là không nhớ ra bởi vì trí óc của
hắn chỉ bé như một con muỗi mắt thôi.”
Jake nhăn nhở. “Và em không cảm thấy bận tâm chút nào về chuyện con
muỗi mắt đó đang cố gắng đánh cắp người đàn bà của em à?”
Will thụt người xuống chiếc ghế bành và gác đầu lên hai tay. “Em
phải cảm thấy vô cùng may mắn mới đúng. Anh có biết ý tưởng ngông
cuồng gần đây nhất của cô ta là gì không? Là xây dựng một quán bar
mới và làm cho Nancy trở nên phá sản.”
Jake khịt mũi. “Và cô ta dự định làm gì để đạt được điều đó?”
“Ồ, cô ta muốn thành lập một quán bar đồng quê thực sự.” Will lắc
đầu nói. “Anh có thể tưởng tượng ra điều gì điên rồ như thế không?
Nancy Quán là một quán bar đồng quê thực sự đã được hơn ba mươi năm
rồi. Nghĩa là Valerie muốn bọn em thành lập một quán bar đồng quê
giả mạo để làm cho Nancy phá sản. Ngay cả nếu giả sử em đồng ý làm
điều đó – mà đáng lẽ là cô ta phải biết là em sẽ không làm – thì đó
vẫn cứ là một ý tưởng điên rồ.”
“Thế cô ta nói gì khi em trả lời không?”
“Cô ta lại mang vẻ mặt đó.” Will nói. “Vẻ mặt cũ ‘Rồi chúng ta sẽ
xem’ mà cô ta luôn đem ra dùng mỗi khi em không đồng ý điều gì đó
với cô ta.”
“Anh ghét vẻ mặt đó.” Jake nói.
“Anh biết đấy, em thực sự cảm kích với những gì Valerie đã làm cho
nơi này…”
“Anh thì không.”
“Nhưng gần đây cô ta thực sự đã hơi quá lấn át em rồi.” Will do dự.
“Em đã bắt đầu để ý nhiều hơn sau khi em nói chuyện với anh vào
ngày hôm qua, và em nghĩ là anh đã đúng. Em nghĩ là cô ta muốn kết
hôn.” Anh nhìn Jake với vẻ thất bại. “Anh có thể tin được
không?”
Jake nhắm mắt lại vẻ ghê tởm. “Dĩ nhiên là anh tin điều đó rồi. Em
đã sống với cô ta ba năm rồi. Em nghĩ là cô ta muốn cái gì
chứ?”
“Gây dựng khu resort lớn nhất vùng Trung Tây.” Will nói. “Đó là tất
cả những gì mà cô ta đã nói đến. Nếu như cô ta làm ầm ĩ lên về
những đứa con hay gì đó tương tự thì em đã có thể đoán ra sớm hơn.
Nhưng tất cả những gì mà cô ta từng nói đến là khu resort, điều đó
lại ổn đối với em.” Anh ngẩng lên nhìn Jake. “Cô ta nói về chuyện
mở rộng căn hộ của em – mà dù sao thì cô ấy cũng đã gọi là căn hộ
của bọn em – sang căn hộ bên cạnh. Như thế bọn em sẽ có hai phòng
ngủ. Em hỏi vì sao? Không phải là chúng ta không có chỗ dành cho
khách nữa, và cô ta bảo ‘Em không nói về khách trọ.’” Anh lại gác
đầu lên hai tay. “Em nghĩ là cô ta ám chỉ đến chuyện con cái.” Anh
than thở với vẻ hơi kịch. “Làm thế nào mà em lại dính vào cái mớ
bòng bong này nhỉ?”
“Không phải là anh ủng hộ chuyện em cưới Valerie.” Jake nói. “Nhưng
cho đến giờ em đã ngủ với cô ta một khoảng thời gian khá dài rồi
đấy.”
Will ngẩng lên nhìn anh với vẻ vô cảm. “Thì sao?”
“Vì thế anh không nghĩ là tất cả những gì cô ta nghĩ đến chỉ là khu
resort.” Jake nói. “Anh nghĩ cô ta đã trông chờ em nhanh chóng trở
thành gia đình của cô ta đấy.”
“Em ư?” Will hỏi. “Ý anh là gì?”
Jake nhắm mắt lại. “Đừng để ý. Hãy cầu nguyện sao cho anh chàng
Donald gì đó lôi được cô ta ra khỏi đây trước khi cô ta nhận ra là
em sẽ không bao giờ kết hôn với cô ta, và rồi cô ta quyết định sẽ
giết chết em.”
“Valerie sẽ không làm điều gì mang tính cảm xúc nhiều thế đâu.”
Will nói. “Anh đang lẫn lộn cô ta với Kate rồi.”
“Anh sẽ không bao giờ lẫn lộn Kate với Valerie.” Jake nói. “Họ hoàn
toàn khác nhau.”
Kate quay trở về cabin của mình và cố gắng cảm thấy xấu hổ về những
gì mình đã gây ra, nhưng nó không có hiệu quả.
Có thể là cô không thực sự có ý định kết hôn. Một cô nàng thực sự
muốn kết hôn hẳn là sẽ để cho Peter thắng. Cô lắc đầu, cô chưa bao
giờ muốn kết hôn đến mức như thế.
Mặt khác, buổi chiều hôm đó không hẳn là một dấu hiệu để cô phải từ
bỏ. Lance và Peter là những tên khốn. Điều đó không có nghĩa là
những người đàn ông còn lại ở đây cũng đều như thế. Trên thực tế,
luật xác xuất cho thấy rằng cô sẽ khá hơn vào lần tới.
Có lẽ cô sẽ tập trung hơn vào kế hoạch của mình. Những gì cô muốn
là một ai đó nổi bật, thành đạt ngoài ra cũng phải biết quan tâm và
trung thực. Một kiểu đan xen giữa bố cô và Jake. Cô cố gắng tưởng
tượng xem sự đan xen đó trông sẽ như thế nào nhưng rồi không tưởng
tượng được. Nó như kiểu muốn đan xen một con cá mập với một con gấu
nhồi bông vậy. Cô từ bỏ và đang định bước vào phòng tắm để tắm táp
một chút thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Kate?” Jessie nói. “Cậu đã đính hôn chưa?”
“Dĩ nhiên là chưa.” Kate nói. “Sao cậu lại gọi?”
“Cậu đã ở đó hai mươi tư giờ rồi.” Jessie nói. “Mình muốn biết đã
đến lúc mình phải bắt đầu nướng chiếc bánh cưới cho cậu
chưa?”
“Rất khôi hài.” Kate nói.
“Mình đã có một thiết kế hoàn hảo.” Jessie nói. “Một chồng tinh tế
những lát bánh xếp theo hình chữ chi được trang hoàng trông giống
như những trái phiếu Chính phủ, được bày biện một cách khéo léo với
những bông hồng được gấp bằng những tờ một trăm đô.”
“Nghe này, nếu tất cả những gì mình theo đuổi chỉ là tiền thì mình
đã bám dính vào hai anh chàng đầu tiên mà mình gặp ở đây rồi.” Kate
nói.
“Ồ tuyệt. Kể mình nghe mọi chuyện nào.”
“Không, chuyện chán lắm. Cậu đã làm gì thế?”
“Phủ bên ngoài hai chiếc bánh hình chiếc nhẫn bằng bột vàng có thể
ăn được cho bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ năm mươi cho gia đình
Dershowitzes. Cậu phải nhìn thấy những vị tiểu thiên sứ mà mình đã
làm ở trên đỉnh chiếc bánh, chúng nhìn rất giống nhà Dershowitzes.
Ngay cả mình cũng còn bị ấn tượng bởi chính bản thân mình.”
Kate cắn môi. “Jessie, có bao giờ cậu nghi ngờ về những gì mà cậu
muốn không? Cậu biết đấy, về những mục tiêu của cậu?”
“Mục tiêu nào?” Jessie hỏi. “Mục tiêu chỉ dành cho bọn phát xít
thôi. Cậu đang nghi ngờ về mục tiêu của cậu à? Bởi vì, nếu thế thì
đã đến lúc…”
“Ồ, không hẳn thế…”
“Để mình đoán xem nào. Cậu đã gặp một vài gã nổi bật, giàu có, và
họ không vui vẻ gì cho lắm, và cậu đã nhìn thấy những sai lầm trong
con đường đi của cậu?”
“Không.” Kate do dự. “Thực ra thì, mình đã hẹn hò với hai người mà
đó đều là … ồ … sai lầm, mình nghĩ thế.”
“Nhưng cậu vẫn cư xử thật đẹp chứ?” Jessie hỏi với vẻ ghê tởm không
che giấu. “Mặc dù họ nhàm chán và hời hợt, nhưng cậu vẫn mỉm cười
và thể hiện mình là một quý cô hoàn hảo chứ?”
“Không. Mình xô một gã xuống bể bơi và làm cho gã còn lại lên cơn
đau tim trên sân golf.”
“Cái gì?”
“Hắn ta gợi nhớ cho mình rất nhiều về những gã mà mình đã đính
hôn.”
“Lên cơn đau tim?”
“Cậu nghĩ rằng đó là lý do vì sao mình đã cố gắng giết Peter trên
sân golf vào chiều nay à?”
“Chờ một chút. Bọn mình đang nói đến cái chết thực sự, đúng
không?”
“Không. Jake xuất hiện và giúp mình hô hấp nhân tạo cho hắn ta và
rồi xe cứu thương tới.”
“Jake là ai?”
“Không ai cả. Dù sao thì giờ Peter cũng đã ổn rồi.”
“Vậy thì, để mình đi thẳng vào vấn đề nhé. Cậu cố gắng giết gã đó
bởi vì hắn ta gợi cho cậu nhớ lại ba anh hề mà cậu đã từng đính
hôn? Kỳ nghỉ này thực sự là một ý tưởng cực kỳ hay ho.”
“Này, mình không có ý định giết hắn ta. Mình chỉ đánh bại hắn ta
trong một trận đánh golf thôi.”
“Nếu hắn ta giống một tên hề, điều đó sẽ xảy ra.”
“Hắn ta đúng là một tên hề, và điều đó đã xảy ra. Hắn ta xứng đáng
bị như thế, hắn ta gian lận.”
“Và cậu phát hiện ra. Cậu cừ lắm.”
“Ồ, Jake đã bảo với mình là hắn ta sẽ gian lận. Và rồi…”
“Jake là ai?”
“Không ai cả. Và rồi khi mình cũng gian lận…”
“Cậu gian lận? Cậu ư?”
“Điều đó có vẻ công bằng, hắn ta gian lận mà.”
“Xin lỗi. Cậu là Kate Svenson, đúng không?”
“Cậu biết đấy, có lẽ đó là do lượng bia mà mình đã uống sáng
nay.”
“Cậu uống bia vào buổi sáng à?”
“Đó là tất cả những gì Jake mang theo, và mình thì bị mắc kẹt giữa
hồ trên chiếc thuyền có mái chèo mục nát đó…”
“Jake là ai?”
“Quên Jake đi. Anh ta không thú vị gì đâu.”
“Không cái quái gì. Mình có hứng thú.”
“Anh ta là một kiểu người làm những công việc tay chân lặt vặt.”
Kate dừng lại suy nghĩ. “Cậu biết đấy, mình không biết chắc chắn
anh ta làm gì nữa.”
Một khoảng im lặng kéo dài ở phía đầu dây bên kia.
“Jessie?”
“Cậu trải qua cả một buổi sáng, uống bia trên mặt hồ, trong một
chiếc thuyền với một người đàn ông, và cậu không biết chắc là anh
ta làm gì nhưng cậu nghĩ rằng anh ta là một người làm việc tay chân
lặt vặt.”
“Đúng thế.”
“Có lẽ tốt hơn hết là mình nên xuống đó.” Jessie nói. “Điều này
không giống cậu chút nào.”
“Mình ổn cả.” Kate nói. “Thực ra thì bởi vì hai cuộc hẹn vừa rồi
của mình quá kinh khủng, nên mọi việc chỉ có thể khá hơn lên
thôi.”
“Suy diễn vớ vẩn.” Jessie nói. “Nếu điều đó là đúng thì giờ này
mình hẳn là phải hẹn hò với Harrison Ford rồi.”
“Mình vẫn không bỏ cuộc đâu.” Kate nói. “Mình chỉ điều chỉnh một
chút kế hoạch của mình thôi.”
“Hãy điều chỉnh tất cả những gì cậu muốn.” Jessie nói. “Cậu thay
đổi kế hoạch của cậu càng nhiều thì càng tốt. Chỉ là đừng làm điều
gì quyết liệt quá mà không bàn qua với mình.”
“Bởi vì cậu biết quá nhiều về đàn ông à? Cậu quên là mình biết tất
cả về đời sống tình ái lâm ly bi đát của cậu à?” Kate mỉa
mai.
“Ít nhất là thi thoảng mình còn có một người.” Jessie nói. “Cậu vẫn
cứ lên kế hoạch cho một sự hợp nhất hoàn hảo trong kinh doanh. Thêm
một chút yêu đương vào đó nữa sẽ làm cho thế giới của cậu tuyệt hơn
nhiều. Tại sao cậu không quên kế hoạch đó đi và chỉ đơn giản là yêu
thôi?”
“Được rồi.” Kate chế nhạo. “Và rồi cuối cùng mình sẽ mắc kẹt với
một kẻ thất thế như…”
“Như?”
“Quên đi.”
“Kể thêm cho mình về Jake đi.” Jessie nói.
“Quên Jake đi. Anh ta không có cơ hội. Vẫn còn có vài người nữa có
tiềm năng ở đây, kế hoạch này vẫn có thể thực hiện được.” Còn có
Donald gì đó. Và Eric. Và Rick đã rất tử tế tốt bụng.
“Jessie?” Kate lên tiếng sau khi khựng lại một chút.
“Gì?”
“Cảm ơn cậu vì đã khuyên mình xuống đây. Mình nghĩ là mình đang có
một khoảng thời gian rất vui vẻ.”
“Ồ, hãy gọi cho mình khi nào cậu cảm thấy chắc chắn.” Jessie nói.
“Cậu đang xử sự rất lạ.”
“Mình nghĩ đó là lý do vì sao mình có một khoảng thời gian vui vẻ.”
Kate nói.
***
Kate tìm thấy Penny tại bể bơi vào buổi chiều muộn hôm đó, chỉ mặc
một bộ bikini màu xanh cốm và vây xung quanh bởi một đám đàn ông.
Cô nằm duỗi người bên cạnh cô ta trên một chiếc ghế bố (ghế dùng để
nằm phơi nắng ở bể bơi hoặc bờ biển) và quan sát cảnh tượng xung
quanh với một vẻ hài lòng. Mark đã thiết lập lại quầy bar, và mọi
người lại lượn lờ xung quanh, giao lưu với nhau trong buổi chiều
lười biếng của ngày Chủ Nhật, không khí tràn ngập mùi kem chống
nắng, mùi chất clo và mùi hơi men lúy túy. Họ chính là những người
đã làm Kate cảm thấy bực bội vào ngày hôm trước đó, nhưng lúc này
cô mỉm cười với họ mỗi khi họ đi ngang qua, và họ cũng cười với
cô.
Jake và Will ngồi ở phía cuối quầy bar, đang tranh luận với nhau
với một vài tờ giấy. Jake mặc một chiếc quần jean rách tả tơi và
một chiếc áo phông màu trắng có nhãn hiệu dán ở phía sau lưng. Anh
nhìn rất ổn trong chiếc áo phông cũ đơn giản, đó là không nói đến
chiếc quần jean, và cô cảm thấy hơi một chút tiếc nuối vì anh không
phù hợp với kế hoạch của mình. Will nhìn sang trọng, nổi bật trong
chiếc quần vải may và một chiếc áo sơ mi được cắt may cẩn thận; chả
trách gì Valerie làm đủ mọi cách để giữ chặt anh ta. Những người
đàn ông kỳ lạ làm bạn của nhau, trông quá khác nhau, mặc dù lúc này
khi cô quan sát họ, cô nhận ra họ có chút gì đó giống nhau.
Frank, nhìn có vẻ tròn trịa hơn thông thường trong chiếc quần soóc
màu hồng và một chiếc áo không tay, đang cố gắng gây sự chú ý đối
với hai cô bé độ tuổi học đại học đang phơi nắng phía bên kia bể
bơi. Họ lịch sự phớt lờ anh ta, mặc dù Kate nhận ra một trong hai
cô bé - cô nàng tóc hạt dẻ được cắt tỉa trau chuốt – cứ liếc mắt về
phía Jake và Will mãi. Cô ta nên tập trung vào Jake là tốt hơn.
Valerie sẽ không vui vẻ hài hước một chút nào nếu có ai đó thò chân
vào tương lai của mình. Ý tưởng về Jake và cô bé đại học kia tự
nhiên trở nên khó chịu vì một lý do nào đó, nhưng trước khi cô có
thể chú ý hơn đến điều đó thì một trong những anh chàng của Penny -
một anh chàng cao ráo tóc vàng mà cô ngờ ngợ nhớ ra từ đêm hôm
trước - đã đeo dính lấy cô.
“Bộ sưu tập dành cho resort của Calvin Klein.” Anh ta quan sát bộ
đồ cô đang mặc với vẻ gật gù tán thưởng.
Cô nghiên cứu anh ta qua cặp kính râm của mình. Anh ta đeo một đôi
kính có gọng làm bằng sừng, nó làm anh ta trở nên dễ mến và hấp
dẫn. Mái tóc vàng hoe của anh ta được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt.
Chiếc quần vải màu vỏ dà của anh ta được cắt may không chê vào đâu
được. Anh ta đang giữ hai tay ở bên mình. Và trên tất cả, cho đến
lúc này anh ta vẫn chưa thách thức cô về bất kỳ chuyện gì cả.
Cô chìa tay ra cho anh ta. “Kate Svenson.”
“Tôi là Donald Prescott.” Anh ta nắm lấy tay cô và mỉm cười nhìn
vào mắt cô. “Chúng ta đã gặp nhau tối qua tại bữa tiệc luau. Nhìn
cô rất tuyệt vời. Không dễ dàng gì để vừa có thể kiêu sa vừa nổi
bật như thế tại một bể bơi đồng quê. Cô thực sự có vẻ bề ngoài rất
ấn tượng.”
“Cảm ơn Donald.” Bề ngoài ấn tượng. Cô thích mình có sức hấp dẫn
giới tính hơn. Cô liếc nhìn Penny trong bộ bikini dây của cô ta,
Penny không có vẻ bề ngoài ấn tượng gì cả, nhưng Penny biết vui
vẻ.
Penny vẫy tay với cô. “Tôi rất vui vì chị tới đây.” Cô ta nói và
Kate hơi giật mình một chút khi thấy sự thân thiện trong giọng nói
của cô ta. Penny thực sự là một người tốt bụng và thân thiện. Giá
trị con người của cô ta có chút vấn đề, nhưng trái tim cô ta rất ấm
áp. Cô phải tử tế hơn với Penny mới được. Thực ra là, cô phải trở
nên giống Penny hơn một chút.
Donald làm cô chú ý khi kể cho cô nghe về cửa hàng phân phối sản
phẩm của Donna Karan cách khách sạn chỉ vài giờ đi đường. Để tiết
kiệm, anh ta khăng khăng, thì việc lái xe đi là sự lựa chọn kinh tế
hợp lý nhất. “Cô ta thực sự làm ra những bộ cánh đẹp nhất cho chị
em phụ nữ.” anh ta nói. “Nhưng dĩ nhiên là cô biết điều đó
rồi.”
“Dĩ nhiên.” Kate nói, bị sao lãng khi cô nàng tóc hạt dẻ đang di
chuyển một cách có chủ ý về phía quầy bar.
Donald lại làm cô chú ý lần nữa, và anh ta nói cho cô nghe về giá
cả trong thành phố và những nơi tốt nhất có thể mua nữ trang.
Donald rất tử tế, cô nghĩ, và rất đẹp trai, và mình nên tập trung
vào mục đích mà mình đến đây. Nhưng cô nàng tóc hạt dẻ kia đang làm
gì thế nhỉ?
Kate quan sát trong lúc Will rót cho cô nàng đó một ly soda, mỉm
cười với cô ta trước khi quay trở lại với Jake và những tờ giấy. Cô
gái miễn cưỡng từ từ quay trở lại chiếc ghế của mình. Cả Jake lẫn
Will đều không nhận thấy điều đó. Tốt. Dù sao thì họ cũng quá già
đối với cô ta.
Jake tỳ lên quầy bar và nói chuyện với Will, chỉ vào cái gì đó trên
những tờ giấy phía trước họ. Đầu họ chụm vào nhau, mái tóc của họ
có cùng màu, cùng là màu nâu sẫm.
“Jake nhìn giống Will quá nhỉ.” Cô nói với Penny. “Họ như thể là
anh em ấy.”
“Họ là anh em mà.” Penny nói. “Tôi ước gì tôi có một chiếc mũ như
thế.”
Kate quay lại nhìn Jake với vẻ bối rối. “Jake làm việc tay chân lặt
vặt trong khách sạn của em trai mình à?”
“Jake là một kế toán. Anh ta chỉ thi thoảng giúp đỡ loanh quanh vì
Will sở hữu khách sạn này thôi. Tôi nghĩ Will để anh ta sống trong
cabin cuối cùng đầu kia hoàn toàn miễn phí.”
Kate cau mày. “Jake là kế toán à?”
“Anh ta đã là một luật sư thuế gì đó ở Boston. Rồi anh ta quay trở
về nhà, và giờ anh ta giúp Will với công việc ở khách sạn và làm
thuế cho những người khác. Chiếc mũ cao bồi của anh ta không phải
nhìn cực kỳ bắt mắt sao?”
“Jake là một luật sư thuế à?”
“Tôi nghĩ là anh ta đã làm ra rất nhiều tiền và giờ nghỉ hưu hoặc
gì đó.” Penny kéo một chiếc gương từ trong túi xách và kiểm tra lại
lớp trang điểm của mình. “Tối nay bọn mình đến quán bar mà Valerie
đã nói đi. Nancy Quán ấy.”
“Hôm nay là Chủ nhật, nó không mở cửa.” Kate trố mắt nhìn Jake.
“Jake là một luật sư thuế à?”
“Điều đó thì có khác biệt gì đâu? Giờ anh ta không còn làm nữa.”
Penny lôi ra một thỏi son và cẩn thận tô lại đôi môi xinh xắn của
mình. “Có lẽ chúng ta sẽ đến quán bar đó tối mai. Tôi nghĩ là ai đó
phải cảnh báo Nancy rằng Valerie đang cố gắng làm cho chị ấy phá
sản.”
“Tôi không biết, Penny.” Kate nói, mắt vẫn dán vào Jake. “Có lẽ tốt
hơn là không nên dính dáng vào chuyện này.”
“Cũng được, thế thì chúng ta sẽ chỉ đến đó và quan sát thôi.” Penny
nói. “Dù sao tôi cũng muốn gặp Nancy. Mọi người nói là chị ấy cực
kỳ dễ chịu. Chị sẽ đi cùng tôi chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Kate nói mà không suy nghĩ. Jake và Will đang gật
đầu với nhau và rồi Will bước dọc theo quầy bar để phục vụ một vị
khách khác. Jake quay trở lại với những tờ giấy, ghi chú vào những
tờ khác nhau trong lúc nghiên cứu những con số trước mặt mình.
Trong chốc lát, Kate có thể nhìn thấy anh như thể là anh đã từng
trước đây – tập trung, lanh lợi, thông minh và chuyên nghiệp. Rồi
dường như Jake tự nhận ra điều đó. Anh nhìn xuống những ghi chú của
mình, lắc đầu rồi vò nát tờ giấy trong tay, và đóng cuốn sổ cái
lại. Khi Will quay lại, anh đẩy phần còn lại của đám giấy tờ lại
cho em trai bằng một ngón tay như thể nó không sạch sẽ chút
nào.
Anh vẫn còn quá trẻ để có thể nghỉ hưu, nhưng giờ anh đang ở đây,
không làm gì nhiều lắm, một luật sư thuế giờ đi cắt cỏ. Anh lười
biếng và sống không có mục tiêu, nhưng anh xuất hiện trên sân golf
và biết cách làm CPR, và anh là người anh trai thất nghiệp của
Will, nhưng Will nghe theo lời anh như thể anh là một cộng sự. Và
anh rõ ràng không phải là mẫu người của cô, nhưng cô cảm thấy thoải
mái với anh hơn rất nhiều so với bất kỳ gã đàn ông nào cô từng gặp.
Một người đàn ông lạ lùng.
Donald lại làm cô chú ý lần nữa.
“Có một cửa hàng ở trong làng có bán những chiếc mũ giống như mũ
của Jake.” Anh ta nói với cô và Penny.
“Tuyệt.” Penny reo lên, mắt long lanh nhìn anh ta.