2. Một cái sân bay quốc tế, không rõ là ở đâu. Người đông nghìn
nghịt. Ồn ào quặn tai.
My hớt hải đẩy xe hành lý to ụ, hô hoán rẽ dòng người trước mặt để
kịp đến quầy thủ tục. ẦM! – Cô đâm sầm vào một xe hành lý khác cồng
kềnh không kém. Trượt đà, cô chúi người, mặt úp thẳng vào cái valy.
Trán và mũi tê rát. Choáng váng. Một giây trấn tĩnh. Cô ngước lên
xin lỗi chủ nhân chiếc xe kia.
Eisuke đang lơ ngơ tìm đường đến quầy thủ tục thì … ẦM! – Một chiếc
xe hành lý từ đâu lao vào xe anh. Anh bị chiếc xe của mình húc ngã,
vai và cánh tay trái đập một cú trời giáng xuống sàn. Anh lồm cồm
đứng dậy, tay buốt và đầu ong ong. Một giây trấn tĩnh. Anh nhìn
người vừa gây ra tai nạn quái ác này.
Mắt My giương to, miệng hé mở. Tim cô không đập.
“Em khỏe không?” – Eisuke mở lời sau một lúc lâu hai người trân
trân nhìn nhau.
My không tin vào tai mình, đúng là giọng nói của Eisuke. Cô muốn
đáp lại một lời nào đấy, nhưng thanh quản tê liệt, chẳng bật ra nổi
một âm hơi. Eisuke bước sát đến, hai tay bóp nhẹ vai cô, mắt nhìn
một lượt từ đầu xuống chân kiểm tra xem cô có xây sát gì không. Hai
dòng nước mắt bò xuống gò má My. Eisuke đưa tay lên, dịu dàng lau
khô mặt cô.
Loa phóng thanh thúc giục những hành khách cuối cùng đến làm thủ
tục. Chuyến bay của My. Cô mỉm cười: “Bái bai, Eisuke. Em vui vì
được gặp lại anh!” Nói rồi, My hớt hải đẩy xe hành lý đến quầy thủ
tục. Cô cắn chặt môi, nước mắt liếm dài trên má. Đằng sau, Eisuke
nhìn sâu vào tấm lưng cô dần xa, hai nắm tay anh siết chặt.
3. Phi trường Hong Kong. Phòng chờ quá cảnh. Một ngày tháng 9.
15:30
Tiếng loa phóng thanh quá to khiến My giật mình thức giấc. Mắt cô
nhòe nhoẹt. Lại giấc mơ cũ. Giấc mơ được gặp lại và chia tay một
cách đẹp đẽ với Eisuke, cô đã mơ đi mơ lại rất nhiều và lần nào
cũng thức giấc với đôi mắt ướt. Những giờ dài vô vị chờ quá cảnh
trong chặng bay từ Việt Nam sang Mỹ công tác khiến cô chỉ biết ngủ
vật vờ trên ghế phòng chờ. Và mơ. Lần này, phi trường Hong Kong ở
đời thật đã đem bối cảnh của giấc mơ đến một cái phi trường.
My ngồi lặng một lát, nhìn vô định vào không gian trước mặt. Được
một lát, cô đứng dậy đến máy bán nước tự động mua một lon coca. Cô
cần cái vị hăng nồng của coca lạnh không đá để giúp mình thoát khỏi
nỗi nuối tiếc bải hoải giấc mơ để lại.
4. Phi trường Hong Kong. Phòng chờ quá cảnh. Một ngày tháng 9.
15:30
Cú đạp chân vô tình của một hành khách “đá” Eisuke văng khỏi giấc
mơ. Anh co chân lại, gật gật đầu nghe người kia líu ríu xin lỗi.
Anh nhắm mắt, mường tượng về tấm lưng My quay đi và đẩy xe hành lý
đến quầy làm thủ tục – những hình ảnh cuối cùng trong mơ. Giấc mơ
được gặp lại và chia tay một cách đẹp đẽ với My rất quen thuộc.
Suốt những năm qua, anh đã mơ nó vô vàn lần, trong giấc ngủ đêm,
trên xe điện, trong những lần chợp mắt tại văn phòng, trên những
chuyến bay.
Eisuke luôn tin mình đã làm điều tốt nhất cho My, và cho cả anh.
Nhưng … Cái ngày ở sân bay, khi bị cô níu lại, anh đã không nhìn cô
một cái, không ôm cô một cái, không lau nước mắt cho cô. Bởi ngay
lúc ấy, anh đã muốn ở lại. Anh đã phải gồng mình để có thể tàn nhẫn
cất những bước chân rời xa cô. Để rồi suốt 6 năm qua, anh sống
trong bứt rứt không nguôi vì đã làm đau cô. Và anh luôn giả tưởng:
Nếu có thể từ biệt cô thêm một lần nữa …
Trong giấc mơ, lúc nào cuộc chia tay cũng bớt nặng trĩu: anh được
nhìn My cười, được vòng tay ôm cô một lần nữa, được lau nước mắt
cho cô. Lần này, khi Eisuke đang vất vưởng ở sân bay Hong Kong, đợi
quá cảnh chuyến bay đến Úc, giấc mơ xuất hiện giúp những giờ dài ru
rú trong phòng chờ bớt nhàm chán. Nhưng có lẽ vì bị cắt đứt đột
ngột nên nó khiến anh bồn chồn khó tả.
Eisuke nhìn trừng trừng vào không khí, để mặc những hình ảnh của My
lộn xộn bay vèo vèo trong tâm trí. Được một lúc, anh buộc mình đứng
dậy, bước đến máy bán nước tự động. Anh cần một lon cà phê thật đậm
đặc để thần trí ngăn nắp lại.
VÒNG TAY MÀU DA CAM VÀ NGÔI SAO MAY MẮN
Tôi đón tàu lửa từ Leeuwarden lên Amsterdam rồi đáp máy bay sang
Vience. Cuối cùng tôi đi tàu lửa xuống Hallstatt, một ngôi làng cổ
kính và trầm mặc của nước Áo. Vùng đất mà mọi tác động của khoa học
công nghệ tiên tiến, mọi đổi thay cuả quá trình siêu hiện đại hóa
gấn như không chạm vào được. Vùng đất tĩnh tại như một đường chỉ kẻ
đen trên tờ giấy trắng. Vùng đất lí tưởng để tôi ẩn nấp, để tôi xếp
đặt gọn cái nội tâm hổ lốn của mình.
Hallstatt tháng một. Tuyết trắng xóa khắp những mái ngói ống khói,
khắp các con phố chạy quanh đồi. Diễm lệ và mơ mộng như bối cảnh
trong những câu truyện cổ Andersen.
Vừa quăng hành lí vào căn phòng trọ bé tẹo. Tôi bước ngay vào cuộc
hành trình. Đi bộ. Đi bộ trên hết thảy những con đường nhỏ chạy
vòng các ngọn đồi. Đi bộ càng nhiều càng tốt. Mong cái lạnh có thể
đóng băng hết mớ cảm xúc đang bủa vây từng ngóc ngách nội tạng tôi.
Mông cái lạnh có thể làm bốc hơi những suy nghĩ không đầu không
đuôi đang chạy tán loạn trong tất thảy tế bào thần kinh.
Nếu chỉ là một cuộc chia tay tôi đã chẳng xuống tinh thần đến thế.
Nếu chỉ vì một chàng trai, tôi đã chẳng xuống tinh thần đến
thế.
Tôi mím chặt môi, hơi chúi người về phía trước, cố nhấc chân cao
thêm một tẹo, sải những bước dài trên con đường lên dốc. Mồ hôi túa
ra khắp chán, nhưng nhanh chóng bị không gian lạnh khô hấp thụ
ngay. Tôi ép mình vận động cho đến khi các cơ bắp đều kiệt quệ. Tôi
ép mình tập trung vào những bước chân, dồn tất cả những phần năng
lượng dù nhỏ bé nhất trong cơ thể đẻ di chuyển. Mong rằng khi thân
thể rã rời, đầu óc tôi có thể tìm được chút thảnh thơi, không còn
bị cuốn vào những lời tự vấn bản thân.
Tôi thấm mệt. Tôi mệt. Tôi mệt đến mức chỉ cần thêm một bước chân
nữa thôi thì tim sẽ đứng lại mất.
Tôi đứng chôn chân vào tuyết, lắng nghe nhịp tim mình đập bình ổn
lại dần. Rồi tôi ngồi bệt xuống đất, hai chân co lên làm điểm tựa
cho hai cánh tay buông thẳng. Đến bây giờ tôi mới đảo mắt quan sát
một vòng cái không gian đầy tuyết là tuyết quanh mình. Trắng quá.
Trắng như thể tất cả những sắc trắng có trên thế gian đều bị vùng
đất này lấy trộm về tô điểm cho chính bản thân. Trắng như thể mọi
màu sắc trong cuộc sống đều đã bị một cục gôm thần kì tẩy sạch
bách. Trắng như...
-what’s wrong ? ( có chuyện gì không ổn à?)
Giật mình, tôi quay sang anh chàng lạ huơ lạ hoắc bỗng đâu xuất
hiện, đang ngồi xuống cạnh mình. Anh ta đáp cái nhìn sững sờ pha
chút nét khó chịu của tôi bằng một nụ cười hiền như bột.
-what’s wrong ? (có chuyện gì không ổn à?) – anh chàng lạ mặt hỏi
lại lần nữa.
Tôi mỉm cười thay câu trả lời, dán mắt vào gương mặt người lạ, ngắm
ngía. Đôi mắt mí lót biết nói, cùng hàng mi cong vút. Đôi lông mày
rậm có vài cọng mọc chệch ra ngoài “khuôn hình”. Mũi cao và thẳng.
Nụ cười mê hồn. Khuôn mặt nhỏ. Làn da trắng mịn như tuyết. Vài cọng
tóc nhuộm vàng chốn ra khỏi chiếc nón lông, phơ phất lòa xòa trước
chán. Qua giọng nói tiếng Anh cứng gượng và tách biệt từng chữ, tôi
đoán chàng trai này đến từ một nước Đông Á. Nhật Bản, Hàn Quốc, hay
phía Bắc Trung Quốc.
-what’s wrong with my face? (có điều gì không ổn với mặt tôi ak?)
–anh chàng nhấn từng chữ, mắt rướn lên, nửa như ngạc nhiên, nửa như
châm choc rằng tôi đã bị bắt thóp, đã bị vẻ thiên thần của anh tóm
mất hồn phách.
Tôi nhe răng cười, tự dưng thấy lòng dễ chịu. Tôi toan tìm những
câu chữ thật ấn tượng để đáp lời nhưng tiếc rằng não đã không còn
chút năng lượng để bỏ vào công cuộc sản xuất ý tưởng. Tôi đành nói
thật:
-Anh thật là đẹp trai.
-Tôi biết –chàng trai trả lời cùng một nụ cười rạng rỡ -nhưng tôi
cần nhiều hơn là chỉ đẹp trai –anh cắn môi một cái nhẹ kết thúc câu
nói.
-Haizzz... –tôi thở dài, cố nhìn anh bằng một vẻ chán ngán –những
anh chàng nguy hiểm nhất Thế Giới là những anh chàng đẹp trai và ý
thức được rằng mình đẹp trai.
-Thú vị đấy, kể thêm cho tôi nghe nào.
-Giống như anh. Đẹp trai và biết cách làm cho đám con gái ngã rạp
bằng những hành động dễ thương như cắn môi, nháy mắt, hất tóc, vân
vân. –tôi nói một hơi, trong đầu phảng phất hình ảnh những chàng
trai đã tuần tự bắt mất hồn mình từ xưa đến nay.
Anh lắng nghe tôi nói với vẻ thích thú hiện rõ trên từng milimet
vuông gương mặt. Khi tôi quay sang anh liền nháy mắt với tôi một
cái rồi nở nụ cười còn tươi sáng, mê hoặc hơn cả những nụ cười
trước đó. Tôi đập tay vào chán mình ra vẻ “Ôi không!”. Rồi cả hai
chúng tôi cùng cười lớn.
Hành trình luôn ngắn hơn khi ta có một người bạn đường.
Chúng tôi cùng nhau cuốc bộ thêm vài con đường nhỏ vòng quanh đồi
nữa, trước khi ghé vào mooth tiệm cafe gỗ xinh xắn nhìn như ngôi
nhà của bảy chú lùn trong truyện cổ tích. Ngồi trên hiên ngoài quán
cafe, chúng tôi cùng ủ ủ xoa xoa cốc cafe sữa ấm nóng giữa hai bàn
tay. Trong không gian lạnh giá, cái ấm nóng của cafe càng thêm quý
giá. Trong khung cảnh xa lạ người ta mới nhận ra sức mạnh tự sưởi
ấm bản thân tồn tại nhấm ngầm trong sâu thẳm mỗi người. Rong cô đơn
ta mới biết trân trọng bản thân sâu sắc và toàn vẹn.
Tôi đơn thương độc mã tìm đến cái nơi heo hút ảm đạm này để đối
mặt, để học cách hiểu biết tường tận hơn những con người đang nấp
sau dung mạo mình.
-Tại sao này lại cau mày? –anh nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm-tâm
trạng này chắc chắn là em đang thất tình.
-ừ đúng,mới thất tình. Được hai ngày rồi – tôi ngoác miệng cười
–nhưng tôi có nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn thất tình để mà lo
nghĩ.
-Có muốn kể tôi nghe không? Một nhười xa lạ sẽ chẳng biết phải đem
chuyện bí mặt của em kể cho ai nghe –anh lại nở nụ cười hiền
hòa
-Được nhưng tốt nhất là anh đùng có cười nữa. Nụ cười của anh làm
tim tôi run rẩy đấy. –tôi vờ liếc xéo anh.
Anh mím chặt môi, nặn ra một vẻ mặt nghiêm-túc-cố-tình, một bàn tay
đưa lên tai phe phẩy, giả làm bộ dạng của chiếc tai voi. Tôi khẽ
cúi đầu, mắt dán vào cốc cafe trên tay, cố gắng tìm ra câu chữ để
tượng hình những khúc mắc trong lòng.
Định hình được cảm xúc trong lòng là một việc khó. Định hình được
những chuyện, những nguyên nhân đã gây lên cảm xúc ấy còn khó hơn.
Trong đầu tôi hình ảnh những ngày vừa qua, những ngày đã qua lâu
lắm rồi bắt đầu được tua ngược. Hình ảnh. Hình ảnh...
“Haizzz..” –tiếng thở dài của anh kéo tôi ra khỏi cuộn phim về
những ngày mình đã sống. Tôi không nhìn anh, chỉ từ tốn đưa cốc
cafe đã nguội ngắt lên miệng, hớp một ngụm. Khi đang lắc lắc cốc
cafe giấy chỉ còn một lớp nước mỏng ở đáy, một tia sáng vụt qua đầu
tôi và tôi bắt đầu văn vẻ:
-Người khôn ngoan là người biết giữ bản thân mình cho chính minh.
Tôi từng ảo vọng rằng trên thế gian này sẽ có ít nhât một người,
đang tồn tại ở một nơi nào đó, để cho tôi dựa vào. Nhưng thật ra
nào có ai như thế. Chỉ có chúng ta tự sống những ngày của mình. Tự
thổi nến mừng sinh nhật. Tự ngắm tuyết đón giáng sinh. Tự thầm thì
“Happy New Year”. Tự mỉm cười và nói “mình thật cừ” trước những
thành công. Ít kỳ vọng, ít hoạch định cuộc sống, ít ước mơ, ít
cười, ít khóc. Giữ bản thân như...
-... Như một tờ giấy trắng. –anh kết thúc câu nói của tôi, rồi quay
mặt về phía những mái nhà phủ đầy tuyết.
Tôi khẽ rùng mình. “Như một tờ giấy trắng” –anh đã thốt ra chính
xác những con chữ có trong đầu tôi. Nhìn vào mắt anh tôi thấy một
không gian mông lung. Nhìn vào mắt anh đột nhiên tôi có cảm giác
như nhìn vào đôi mắt của chính mình.
-Cái cảm giác rằng cuộc sống mình, những chuyện xảy ra đến với mình
đều không đúng. Cái cảm giác chông chênh. Cái cảm giác chỉ muốn
được một mình –Anh quay sang nhìn tôi, giọng nói ấm áp, mượt mà
–Chúng ta giống nhau.
-Vì thế nên anh đã đến gần, phá tan sự tự do đơn độc của tôi?
-Đúng. Tôi đã quan sát em hồi lâu trước khi đến gần em. Nhìn em,
tôi thấy như đang nhìn chính mình. Những bước chân một mình. Những
động tác xoa tay, giũ chân, kéo khăn quàng để tự làm ấm mình. Tưởng
như đơn độc mà lại không. Là em đang bận rộn trong vùng đất của
riêng mình. Là em đang gặp chút bế tắc.
-Thế mà tôi tưởng anh đến gần vì thấy tôi dễ thương cơ đấy! –tôi
lườm anh một cái rồi ngoác miệng cười thật lớn.
Chúng tôi đi tiếp, thả bộ những bước từ tốn và khoan khoái, gần như
không nói với nhau thêm câu nào cho đến khi ánh sáng chỉ còn là
những vết loang lổ trên vài đụn tuyết.
Khi chúng tôi đang đi qua một cây cầu, anh bỗng dừng lại, chỉ tay
lên trời về phía một ngôi sao mờ nhạt đang ẩn hiện. Anh mỉm cươi,
mặt có nét mãn nguyện, giống như vừa chiến thắng trong trò cá cược
với bản thân: Nếu hôm nay anh nhìn thấy được một ngôi sao thì tương
lai sẽ rực rỡ.
-Chỉ là một ngoi sao yếu ớt thôi, có gì mà hay? –tôi kéo dài
giọng.
Anh không nói gì, bước ra sau lưng tôi và đưa tay bịt mắt tôi
lại.
-một màu đen đúng không?? –giọng nói anh đầy tự tin và sức
mạnh.
-Và múi thơm của tay anh. Anh xài loại kem dưỡng nào vậy?
-Nghiêm túc nào!
-Okay. Một màu đen, sao nũa nào?
-Thà rằng nhìn thấy một ngôi sao mờ nhạt để đi theo còn hơn việc
phía trước mình là một khoảng không tối tăm phải không cô bé?
-Tôi chẳng biết cái ngành học mình đang theo đuổi có phải là thứ
tôi muốn bỏ hết tim gan và tâm trí vào hay không. Tôi chẳng biết vì
sao chàng trai tôi đặt hy vọng vào lại chọn cách ra đi, chỉ vì anh
ta cảm thấy không đúng khi bên tôi. Tôi không chắc chắn về bất cứ
mẩu nào trong cuộc sống, thì làm sao nhìn thấy ngôi sao? –Tôi tuôn
một tràng. Tự dưng tôi thấy mắt mình ươn ướt. Tự dưng, tôi thấy
mình yếu đuối và nhỏ bé.
-Bình tĩnh. Đừng khóc ướt tay tôi nhé. –giọng anh có vẻ là đang
cười cười.
-Yên tâm, tôi sẽ không làm như thế đâu. Nhưng chẳng phải anh cũng
tìm đến cái chốn âm u này vì có chuyệ gì không ổn sao?
-Nói về chuyện của người khác thì luôn dễ dàng mà! –Anh buông tay
khỏi mắt tôi.
Tôi đứng yên một lát để cơn dâng trào cảm xúc bất chợt được lắng
xuống. Đến khi tôi bước lại thì anh đã bước xa tôi ần chục mét. Tôi
nhìn theo...
-Hey! –Tôi, bỗng dưng, chẳng biết vì lẽ gì mà tôi gọi với theo
anh.
Anh đứng lại. Tôi bước từng bước ngắn đến chỗ anh. Theo những bước
chân, hàng tá câu hỏi dồn dập dội vang vào não: “Mình đang làm cái
quái gì đây? Gọi anh ta lại để làm gì? Nói gì đây? Hỏi tên? Cả đời
mình chắc sẽ chẳng gặp lại anh, biết tên mà làm gì? Cứ tạm biệt như
vậy có phải hay hơn không? Hay là giờ cứ phẩy tay bảo anh đi
tiếp?...”
Tôi chưa biết nên làm thế nào thì đã bước đến trước mặt anh. Tôi
hít một hơi mạnh, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh. Đôi mắt ấy rất
đẹp.
-Anh đã biết về chuyện của tôi, còn tôi thì chẳng biết tí ti gì về
chuyện của anh. Như thế là không công bằng! –Tôi nói bừa điều đầu
tiên hiện ra trong đầu mình, tránh cho bản thân bị xoáy sâu vào đôi
mắt ma mị của anh mà trở thành mất tri giác.
-Tôi đến đây, một nơi thật xa, là để tĩnh tâm lại mà phân tích. Anh
ta... –Anh hít một hơi dài, rồi nói dồn dập –Anh ta không có gì nổi
bật hơn tôi. Thế nhưng cơ hội cuối cùng lại thuộc về anh ta. Bởi
vì... Tôi không biết bởi vì sao nữa. Có rất nhiều chuyện không
đúng.
-Nếu tôi có cơ hội chạy theo điều mình muốn... –Tôi nói chậm để tìm
từ ngữ thích hợp nhất, dù sao tôi cũng đang cố gắng làm dịu tâm
trạng cho anh mà-...dù cơ hội ấy nhỏ bé, dù tôi có phải vất vả, khổ
sở thế nào, tôi vẫn sẽ quyết tâm giành cho được thứ mình
muốn.
-Nói về chuyện của người khác thì luôn dễ dàng mà! –Anh nháy mắt
với tôi.
-Ưkm!
Bất giác tôi sờ lên cổ tay mình và gỡ chiếc vòng ra. Chiếc vòng đan
bằng sợi len màu da cam, có gắn một ngôi sao nhỏ bằng vàng. Nhẹ
nhàng, tôi đặt chiếc vòng vào tay anh và mỉm cười. Anh cũng mỉm
cười với tôi khoe hàm răng trắng sáng, đều đặn. Nụ cười có quyền
năng cướp mất linh hồn của người đối diện. Anh đưa tay lên, cấu nhẹ
vào má tôi, có ý kéo nụ cười của tôi rộng ra:
-Cười tươi lên, đời đẹp lắm!
Rồi anh quay lưng bước đi.
762 ngày sau
Ngày đầu tiên của tuần thứ hai trong đợt thức tập tại một khách sạn
6 sao ở Hong Kong.
Tôi hé mắt tỉnh giấc trước 5 giờ sáng vài phút, nằm vùi trong chăn
ngắm một phần thành phố ngoài cửa sổ, chờ mặt trời lên trên vịnh
nước cạn.
Những hình ảnh của giấc mơ đêm qua vẫn thấp thoáng lả lướt trong
đầu tôi. Nụ cười rực rỡ như ánh mai, đôi mắt lấp lánh như ánh sao
của một chàng trai lạ mặt. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi vào một ngày
dày tuyết ở Hallstatt là có thật hay chỉ vì giấc mơ đã lặp đi lặp
lại quá nhiều lần nên tôi mơ hồ rằng đấy là thật? hơn 2 năm trước
quả thật tôi đã trốn đến Hallstatt để sắp xếp lại bản thân trong
những ngày xuống dốc của cuộc đời. Nhưng những chuyện xảy ra ở đấy
ngoài việc gặm nhấm nỗi trống trải vô ngần và những cơn mệt mỏi
quặn lòng, tôi chẳng thể rõ ràng điều gì cả. Chỉ biết sau khi trở
về Hà Lan từ chuyến đi ấy, cuộc sống của tôi sảng khoái hơn. Chẳng
phải vì các sự kiện xảy đến sau này đều theo thứ tự ngăn nắp, hay
vì mawy mắn tuôn xối xả vào cuộc đời tôi. Mà bởi tôi đã học cách
đối mặt cùng một nụ cười.
Chàng trai ấy liệu có phải là một thiên thần được phái xuống để
nâng đỡ tôi? Một thiên thần?! Cũng có thể lắm, dáng vẻ anh đẹp như
thể hoàn hảo đến thế cơ mà...
Đúng 5 giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Tôi với tay đập nó
một cú rồi tung chăn ngồi dậy. Tôi nhắm mắt vài giây, dồn sức tẩy
hình ảnh thiên thần hoàn hảo ra khỏi tâm trí. Một ngày mới bắt đầu,
phải cất cơn mơ đi thôi.
Trước khi rời nhà, tôi dừng lại 3 giây trước gương, cười thật tươi
với chính mình. –Thảo Nguyên, sinh viên cuối ngành du lịch khách
sạn –rồi vớ lấy chiếc túi xách, ù té rời phòng. Một ngày mới chính
thức khởi hành.
Đúng 5 giơ 45 sáng. Tôi bước vào khách sạn bằng lối cửa dành cho
nhân viên. Đang trên đường đến phòng thay đồ, tiếng ồn vọng lại từ
đại sảnh kích thích cơn tò mò, buộc tôi chuyển hướng bước về phía
đại sảnh. Ngợp hết tầm mắt tôi nào là hoa, là băng rôn, là biểu
ngữ, in tên một ngôi sao thần tượng nào đó. Có cô gài tuổi teen ôm
con gấu bông trắng to tướng choán gần hết phía trước thân người. Có
người lân la đến chỗ bảo vệ, tiếp tân năn nỉ chuyện gì đó. Tôi
thích thú: “Thì ra chuyện fan bám trụ ở khách sạn để trông tận mắt
thần tượng là thật. Thế mà trước nay mình lại tưởng chỉ là một
chiêu PR”.
Tôi dừng chân ở mép ngoài đại sảnh chừng một phút, rồi bước nhanh
đến phòng thay đồ dành cho nhân viên thực tập. Luôn luôn đến sớm
hơn giờ quy định. Luôn luôn nhận việc với một nụ cười. Luôn luôn
hoàn thành công việc với một nụ cười. Luôn luôn...với một nụ
cười.
Khi tôi đang cài những chiếc khuy cuối cùng của bộ đồng phục, chị
quả lí bước đến:
-Thảo Nguyên, hôm nay trong danh sách dọn phòng của em có phòng của
một trong những ngôi sao hạng A châu Á. Anh ta rất khó tính, em
phải hết sức chú ý. Nguyên tắc vàng của nghề chúng ta là phải bảo
mật thông tin riên tư của khách. Bất cứ giá nào cũng không được để
lộ số phòng của sao cho đám fan ngoài kia. Okay?
-Yes, madam! –tôi mỉm cười đầy tự tin, tay giơ lên ngang chán theo
kiểu chào trong quân đội.
Chị quản lí gật nhệ đầu, nhìn tôi khích lệ rồi bước khổi phòng.
Cách cửa phòng sập lại, tôi liền thở phào một cái, người thuốn ra.
Bây giờ tôi mới cảm thấy dạ mình co lại. Đây mới là ngày thứ 7
trong cuộc đời làm hotelier, mà tôi đã được giao trọng trách phục
vụ cho khách VIP. Dù chỉ là dọn phòng, nhưng dọn phòng cho VIP thì
tâm trạng cũng khác. Vừa thích (cảm giác từa tựa được lên chức),
vừa sợ. Nếu kỹ năng của tôi không đủ tốt. nếu tôi vì cảnh giác thái
quá mà quên trước quên sau. Nếu...
Tôi cắn mạnh một một cái, dùng cái đau xua đi nỗi lo lắng vô duyên.
–“Sợ quái gì!? Dồn 100% trái tim và sức lực vào việc dọn phòng cho
anh chàng ngôi sao kia là suôn sẻ ngay thôi mà” –nghĩ như thế, tôi
thở nhẹ ra một cái, mỉm cười với những nhân viên thực tập khác vừa
bước vào phòng.
Phòng của sao là căn phòng thứ 3 trong danh sách phòng dọn của tôi.
Phòng Tổng Thống.
Vừa đẩy cửa bước vào, tim tôi lập tức như co rút lại trước không
gian tráng lệ bên trong. Chùm đèn pha lê tinh xảo nằm cao quý trên
trần, ngay chính giữa phòng khách, phủ khắp không gian một luồng
ánh sáng mịn màng. Những tấm rèm cửa sổ bằng lụa trắng Nhật Bản, mà
giá mỗi cái bằng cả năm lương thực tập của tôi. Chiếc bàn gỗ chạm
trổ theo phong cách Châu Âu cổ điển có giá bằng một năm học phí và
ăn ở của tôi ở Hà Lan. Trong phòng ngủ, chiếc giường rộng như một
cái hồ bơi cõ nhỏ có giá...tôi chẳng biết mình đã từng có phúc sử
dụng số tiền nào giá trị hơn chiếc giường ấy chưa. Đặc biệt từng
phân tử không khí còn được nhuộm một mùi hương cam pha hạnh nhân
rất nhẹ nhàng, dễ chịu.
Trong lúc chị nhân viên phục vụ chính thức của khách sạn đang dọn
dẹp phòng tắm, tôi bày bố lại chăn đệm trên giường. Trên chiếc gối
nhung màu ngà có một sợi tóc nhuộm màu nâu sậm. Tôi nhíu mày, một ý
nghĩ hài hước xoẹt qua đầu: “Chắc chắn là tóc của ngôi sao kia rồi.
Mình bán nó cho đám fan cuồng dười kia hẳn cũng được một vé đi
Disneyland”.
Đang mỉm cười một mình, mắt tôi đột nhiên lướt ngang qua tủ đầu
giường, rồi ghim chặt vào một vật: chiếc vòng đan bằng sợi len màu
da cam có gắn một ngôi sao nhỏ bằng vàng, tôi mím môi bước đến cầm
chiếc vòng lên.
Hai ngón tay của tôi vân vê ngôi sao bằng vàng nhỏ xíu đính trên
chiếc vòng. Không thể nhầm được, chiếc vòng này đích thị là của
tôi. Đã từng là của tôi. Tôi mua nó tại một hội chợ bán đồ cũ ở
Amsterdam và thường xuyên đeo trong một thời gian dài. Sau chuyến
đi Hallstatt, chiếc vòng không còn nữa. Trong mơ tôi thấy mình nhét
nó vào tay vị thiên thần đẹp trai. Còn đời thật có lẽ tôi đã đánh
rơi nó xuống một đụn tuyết nào đó ở Hallstatt.
-That is my band (đó là chiếc vòng của tôi.) –một giọng Tiếng Anh
cứng, gượng và tách biệt từng từ đột nhiên cất lên.
Bị bất ngờ, toàn thân tôi cứng lại. Mất vài giây sau, cổ tôi mới có
thể quay sang...
Trước mặt tôi là một chàng trai đẹp như tranh vẽ. Đôi mắt sáng lấp
lánh, hàng mi cong và ánh mắt lạnh. Đôi lông mày rậm, hơi hơi
chếch, càng nhấn mạnh vẻ nam tính mạnh mẽ. Mũi cao và thẳng. Đoi
môi trái tim với khóe môi cương nghị vô cùng gợi cảm. Khuôn mặt
nhỏ. Làn da sáng mịn. Mái tóc nhuộm màu nâu sẫm và được tạo kiểu kĩ
lưỡng.
-I...it’s...room service, sir (Tôi...đây là...phục vụ phòng, thưa
ông.) –Tôi lắp bắp không phải vì vẻ điển trai của chàng trai trước
mặt, mà vì cái lí trí ngủ mơ lúc này mới chịu hoạt động: “Anh ta
chắc chắn là ngôi sao khó tính ngủ đêm trong phòng này. Và mi vừa
bị bắt quả tang đụng vào vật dụng riêng của anh ta. Chết rồi”
-Give it to me! (đưa nó cho tôi!) –Giọng ngôi sao lạnh lùng, tay
chìa ra phía trước, ánh mắt chuyển nhanh từ khuôn mặt tôi xuống
chiếc vòng trong tay tôi.
Tôi nhích đến gần anh ngôi sao. Ngay lúc tay tôi chuẩn bị đưa chiếc
vòng ra, đột nhiên tôi nhìn thẳng vào mặt anh. Một giây. Rồi tôi
nhìn xuoongsa chiếc vòng trong tay mình. Một giây. Tôi mở miệng
chưa kịp nói gì thì anh đã gỡ chiếc vòng trong tay tôi ra đeo nó
vào cổ tay mình.
-Đó là vòng tay của tôi(2) –Tôi nói nhanh, trong lúc nhìn anh kết
thúc việc cài khóa chiếc vòng.
Anh nhìn tôi với một vẻ nghi hoặc, ánh mắt nửa sững sờ, nửa như
thẩm định độ thật giả của một món đồ. Bống tất cả cơ mặt của anh
giãn ra, nét lạnh lùng trong đôi mắt lập tức bay biến. Anh cười,
một nụ cười rạng rỡ và thật thà, rồi hơi cúi người, đặt hai tay lên
hai vai tôi:
-Cô bé, em thay đổi nhiều quá. Kiểu tóc khác. –mắt anh nhìn tôi một
lượt từ đầu đến chân –Nhưng hình dáng thì vân nhỏ bé như xưa, trông
cứ như cô học sinh trung học.
Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng bất động của tôi, những tia thích thú hiện
lên ăm ắp trong mắt anh. Anh chìa cổ tay đang đeo chiếc vòng cam ra
trước mặt tôi:
-Chờ nhé, khoảng sau 11h đêm anh sẽ về đến. Gõ cửa phòng anh sau đó
chúng ta sẽ nói thật nhiều. –Anh đưa chiếc vong lên môi, hôn nhẹ
vào ngôi sao một cái –Cái còng này quả thật đem đến rất nhiều mau
mắn.
Anh tan biến nhanh như khi anh đến. Tôi đứng lặng bên chiếc giường
ngổn ngang, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
-Có ai vừa ở trong này à? –Tiếng chị dọn phòng vang lên nơi cửa
phòng tắm.
-À không! –bấy giờ tôi mới cảm nhận được chân mình vẫn đang tiếp
đất, trả lời một câu vu vơ không ăn nhập chút nào –một giấc mơ thôi
không có gì đâu chị.
12 giờ đồng hồ sau.
Tôi đi đi lại lại trong phòng thay đò của nhân viên. Đã hết ca, đã
thay ra bộ đồng phục, đáng ra tôi lên phóng nhanh về nhà, hoặc tạt
ngang qua phố ăn đem mà sì sụp một tô mì hoành thánh rồi mới
phải...
Chuyện xảy ra trong phòng Tổng Thống, phải chăng chỉ là ảo ảnh? Tôi
cúi xuống nhìn vai mình. Cảm giác mừng rỡ từ cái bấu vai tao ngộ
của cháng trai đẹp như tranh vẫn còn váng vất trên đôi vai tôi. Nụ
cười rực rỡ như ánh mai, đôi mắt lấp lánh như ánh sao ấy đã rất
gần, rất gần tôi. Cảm giác quen nhiều hơn lạ. Cảm giác thực nhiều
hơn hư.
“Mình đâu có thiếu gủ mà phải mơ giữa ban ngày” –Tôi vỗ mạnh vào
đầu mình một cái và oai dũng rời phòng thay đồ. Tôi di thang máy
lên tấng thứ 25, rồi chui vào lối thang bộ thoát hiểm leo thêm 10
tầng nữa. Để chốn bảo vệ thì ít, mà để sỉ vả cái hành động bồng bột
mình đang thục hiện thì nhiều: Tôi đang lên phòng anh –Vị thiên
thần ở Hallstatt năm xưa, ngôi sao hạng A Châu Á bây giờ -mà không
biết mình phải nói gì, pjair hành xử như thế nào. Biết đâu lờ ban
sáng của anh chỉ là thành phẩm của những cảm xúc phấn khích nhất
thời? Biết đâu vì việc này mà tôi mất chỗ thực tập? Tôi phải đi đâu
về đâu? Phải làm thế nào hoàn thành chương trình học, đem tấm bằng
về khoe bố mẹ? Càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang đi về phía tăm
tối.
Đứng trước cửa phòng anh, tay tôi bấm vào chiếc quai túi vắt ngang
người, miệng lầm bầm: “Gõ cửa 3 cái. Chờ một phút. Nếu anh ấy không
mở cửa thì mình về. Xem như chưa từng gặp gỡ. Xem như là một giấc
mơ”.
Cộc. Cộc. Cộc.
Một. Hai. Ba... Mười. Mười một... Hai mươi hai, hai mươi ba.
-Vào nhanh nào! –anh mở cửa với nét mặt hớn hở, nắm lấy tay tôi kéo
vào phòng.
Trên giường anh ngổn ngang quần áo. Tôi ngồi đại xuống chiếc sô pha
giữa phòng, nhìn anh đứng ngắm vuốt trước gương. Anh mặc chiếc quần
jean loang lổ đen đen, trắng trắng, áo sơ mi trắng cổ bèo bên
trong, áo len nâu điểm vài sợi len kim tuyến óng ánh bên ngoài. Anh
đang quấn đi quấn lại một chiếc khăn quàng màu trắng quanh cổ mà
mãi vẫn không ưng ý với bất kỳ kiểu nào. Cuối cùng anh quấn đại cái
khăn thành hai vòng quanh cổ, chùm một chiếc mũ len màu đen lên đầu
để che hết tóc và đeo vào chiếc kính gọng nâu tròng trắng to choán
nửa khuôn mặt.
Nhìn quần áo anh thì không giống một ngôi sao. Nhưng cái thấn thái
ma lực cuốn hút người đối diện vẫn tỏa ra lóng lánh quanh thân
người. Bấy giờ tôi mới thấm thía sâu đậm cái gọi là tố chất của một
ngôi sao.
-Nhận ra anh không? –Sau vài giây ngắm mình trong gương bắng đôi
mắt thỏa mãn, anh quay sang tôi hỏi với nụ cười tươi rói của một
đứa trẻ vừa thắng trò chơi trốn tìm.
-Ra. Mà làm gì? –Tôi chẳng hiểu anh đang ám chỉ mô tê gì cả.
-Cải trang để ra phố chơi. Đi ăn vặt mà bị nhận a thì phiền lắm.
–Anh quay lại nhìn mình trong gương, vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ
nhàng nhét những sợi tóc còn chìa ra ngoài vào trong mũ len.
-Anh có có cải trang kiểu gì cũng thất bại. Mặt bằng chung của đám
đàn ông con trai còn lang thang ngoài phố giờ này không đẹp. Tự
dưng anh xuất hiện sẽ bị nhìn. Mà chỉ cần nhìn kỹ một chút con nít
cũng nhận ra. –Tôi nói liền một hơi, cảm thấy thoải mái mà chẳng
biết lí do là gì.
Anh hướng ánh mắt buồn bã về phía tôi, rồi đập nhẹ trán vào gương,
làm ra bộ đang đau khổ. Thấy tôi phì cười anh cũng cười, rồi gỡ mũ
và kính lém xuống giường.
Anh bước đến đối diện tôi, ngồi lên chiếc bàn gỗ đặt trước so-fa.
Anh quan sát kỹ và lâu như thể đang đếm xem trên mặt tôi có bao
nhiêu lông tơ. Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy ngượng, ánh mắt cứ
ngang bướng nhìn thẳng vào anh. Trò cân mắt kéo dài mấy phút. Rồi
cả hai chúng tôi cùng cười phá ra.
-Anh không thể ngờ mình có thể gặp lại em. Không thể ngờ! Thậm chí
từng muốn tìm em mà chẳng có manh mối nào. –Giọng anh hồ hởi và
thật thà. Nụ cười anh chói sáng. Ánh mắt anh nheo lại, con ngươi
lấp lánh.
-Tìm em làm gì?
-Để chắc rằng chuyện ở Hallstatt không phải là một giấc mơ.
-Giờ chúng ta làm gì đây? Không ra ngoài ăn được rồi. –Tôi cố ý đổi
chủ đề trước khi đôi má mình biến thành hai quả gấc.
-Không biết nữa. Làm gì đây? –Anh khẽ cắn môi, mắt nheo lại như
đang suy tính một việc gì to tát lắm. –Có ý này...
Nói chưa dứt câu anh đã đứng lên đi đến chỗ quầy bar trong phòng.
Sau một hồi lục cục, anh đem ra hai cốc cafe nóng thơm lừng.
Chúng tôi ôm cốc cafe đến bên cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn bên cạnh
là một rổ bánh quy. Hương cafe thơm cháy mũi quyện cùng hương cam
phảng phất trong không khí khiến đầu óc tôi muốn lịm đi. Cứ như
đang phiêu bồng trong một giấc mơ. Tôi lén liếc sang nhìn anh, để
chắc rằng anh vẫn ngồi đó –bên cạnh tôi và đang hít hà cốc cafe của
mình. Anh quay sang bắt trọn ánh mắt tôi.
-Bị choáng bởi vẻ ngoài của anh à? –Giọng anh hí hửng.
-Không biết. –Tôi nghe giọng mình cứ phất phơ phất phơ, như lời
thoại của các nhân vật trong cõi mộng. –Em chỉ nghĩ, nếu em chịu
chú ý đến sự tình xung quanh 1 chút thì đã biết anh là ai từ lâu
rồi, không cần phải vừa hốt hoảng, vừa ngỡ ngàng như lúc ban
sáng.
-Hốt hoảng?
-Ừ. Nghe thiên hạ đồn đại rằng anh khó tính lắm. Nếu lỡ bị đuổi
việc thì em chẳng biết nên làm thế nào.
Anh cười lớn. Đưa tay lên nửa xoa nửa vò phằn tóc mái của tôi, biến
nó thành rối bù. Tôi hứ nhẹ một tiếng, miệng nở một nụ cười ngọt
như mía. Không nkhis thân mật và ấm áp như anh trai em gái.
-Thế làm sao mà anh nổi tiếng? –Tôi vừa hớp cafe, vừa giương đôi
mắt to tròn nên nhìn anh.
-Còn nhớ anh chàng mà anh đã quăng ra những lời tị nạnh chứ?
-Ư hử! –Tôi gật đầu, môi mím chặt vào mép cốc cafe, mũi không dứt
ra được khỏi làn hương thoang thoangrmaf đê mê cùng tận.
-Anh ta dính scandal say sưa còn phóng ẩu, anh xin đạo diễn cho thử
vai thế chỗ. Anh được chọn. Sau đó thì thành công nối tiếp thành
công. Và cuối cùng anh có ngày hôm nay. –Giọng anh tự hào không
giấu diếm. Ánh mắt anh mơ màng hồi tưởng lại giờ phút huy hoàng
mình từng nếm trải.
-Ư hử! –Có một luồng khí rất mát mẻ, rất dễ chịu quét qua quét lại
trong ruột gan tôi.
-Ư hử! –Anh nhại giọng tôi, ánh mắt trách móc vì tôi đã tỏ ra không
mấy nồng nhiệt với câu chuyện của anh.
-Ư hử! –Tôi quay sang anh với nét mặt châm biếm.
Chúng tôi rơi vào yên lặng một lúc lâu. Tận hưpngr cafe đêm. Tận
hưởng không gian ấm áp thân thiện đang bao bọc quanh mình.
-Em thế nào rồi? Đã tìm thấy cảm giác chắc chắn trong cuộc sốn mình
chưa? –Anh hỏi, mắt mông lung đuổi bắt bóng đêm đang rảo bước ngoài
cửa sổ.
-...-Tôi không trả lời câu hỏi của anh, chỉ khẽ lắc đầu –Em đến
Hong Kong để thực tập trước khi tốt nghiệp. Sớm thôi, em sẽ thành
một holtelier. Nhưng những lúc cơ thời gian để rọi thẳng vào cuộc
đời mình, em lại không chắc là mình đang đi đúng, làm đúng. –Tôi
hớp một ngụm cafe –Em không tập trung. Em vẫn muốn làm cái này một
tí, cái kia một tẹo. Em không chắc là mình có thể toàn tâm toàn ý
để theo đuổi con đường của một hotelier. Em muốn viết. em muốn lên
các kế hoạch. Em muốn di chuyển. Nhiều nhiều lắm.
-Tại sao lại phải gò bó bản thân vào chỉ một việc?
Tôi nhìn anh. Anh nhìn bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ. Tôi quay
sang nhìn vào làn nước cafe màu nâu sẫm trong cốc mình. Có cái gì
đó... Có tiếng leng keng đang kêu nho nhỏ trong trong lòng tôi. Có
một ánh sáng vừa loé lên đâu đó trong tâm trí tôi.
-một số người chỉ có một và chỉ một mục tiêu trong cuộc sống. Một
số người có nhiều hơn một mục tiêu. –Anh nhẩm nha từng chữ, gioongs
một con rồng đang nhả ra từng hạt ngọc, giống một người đang chia
sẻ với người khác những kinh nghiệm xương máu từ chính uộc sống của
mình. –Nếu em có nhiều và có đủ khả năng thực hiện hết thì cớ gì em
lại bắt mình chọn? Cớ gì em lại kìm hãm bản thân?
Tôi không nói gì, cũng chẳng biết nên nói gì. Có chút vui mừng nhẹ
nhàng lan tỏa. Cũng có chút tủi thân len lén dâng lên. Cùng một
cuộc gặp gỡ rôi sau đó mỗi người xuôi theo mỗi hướng. Cả hai đều
đổi khác ít nhiều. Nhưng anh thành công, anh có trong tay tất cả
những thứ mà anh vươn tới. Còn tôi, tôi vẫn vẫy vùng, vẫn thấy
nhiều thứ quá xa tầm với, vẫn thấy bản thân không đủ sức. Vẫn thấy
phân vân. Vẫn thấy nghi ngờ.
-Cố lên cô gái! –Tay anh ghì một bên vai tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh
mắt mạnh mẽ đầy cổ vũ –cứ bước đi và hái những ngôi sao mà em muốn.
Đùng ngại thất bại. May mắn sẽ đến với người nào không biết mệt mỏi
đi tìm nó. Và khi may mắn đến nó sẽ đến theo một hàng dài.
May mắn chẳng quyết định gì cả. Chính anh mới là người quyết định
những bước đi đúng để được là anh ngày hôm nay. Mà...-Tôi nhìn kĩ
gương mặt anh, thoáng ngập ngừng -...anh đã... ngày xưa mắt anh có
hơi khác so với bây giờ.
-Ừ, anh đã cắt mắt thành hai mí. một trong những bước đi đúng -Anh
chớp mắt liên hồi có ý trêu tôi. -Anh đã làm thì phải luôn hoàn
hảo.
-Trả cho em thứ này được không? anh đã nhận đủ may mắn từ nó rồi,
giờ đến phiên em. -Tôi chớp mắt theo một cách dễ thương nhất có
thể, tay chỉ chỉ vào chiếc vòng da cam trên cổ tay anh.
-Em không tin vào may mắn cơ mà? -Anh nói, lấy bàn tay còn lạ chụp
quanh chiếc vòng trên cổ tay mình, như sợ bị tôi cướp mất.
-Trả đây! -Tôi giả giọng hờn dỗi của một đứa con nít đang đòi bạn
trả lại món đồ chơi ưa thích.
-Nó là bùa may mắn của anh thì làm sao cho đi được chứ? thế này
nhé... -Anh vừa nói vừa rứt ngôi sao nhỏ ra khỏi chiếc vòng rồi
chìa nó về phía tôi. -Của em, vì em vẫn chưa tiomf ra được ngôi sao
cho chính mình. Còn anh giữ chiếc vòng may mắn.
Tôi đón nhanh lấy ngôi sao như sợ anh đổi ý. Đặt nó vào giữa lòng
bàn tay, tôi ngắm nghía một hồi lâu rồi nắm tay lại. tôi mím môi và
đứng bật dậy. đã đến lúc tạm biệt rồi.
Cửa phòng chỉ còn cách tôi 3 bước chân. Anh không gọi tôi lại. Tôi
nhắm chặt mắt và xoay người lại. Tôi mở mắt và chạy ù về phía anh.
Tôi cúi xuống, đặt lên má anh một nụ hôn.
Tôi buông môi mình ra khỏi làn da mịn màng nơi gò má anh. Anh ngồi.
Tôi đứng và cúi sát xuống. Mắt chúng tôi cách nhua chi tầm 5
cm.
-Đùng bao giờ khư khư giữ mình như một tờ giấy trắng. giấy làm ra
là để được viết lên cô bé ạ! -Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nói cùng
một nụ cười hiền như bột. giống hệt nụ cười đầu tiên của anh mà tôi
nhìn thấy ở Hallstatt hơn hai năm về trước.
Tôi không nói không rằng, đứng thẳng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
Anh nói với theo sau lưng: "Lần sau gặp lại hãy trả ngôi sao về với
chiếc vòng nhé!". Tôi chẳng đáp lời anh, vẫn chăm chăm mở cửa bước
ra. Cánh cửa vừa sập lại, môi tôi mấp máy: "Một dịp nào
đó...".
NHỮNG NGÓN TAY LỬA
1. BRỪM ỪM ỪM … Tiếng guitar kết thúc buổi diễn vừa dứt, sân vận
động vỡ òa trong âm thanh. Tiếng hò hét tán dương, tiếng vỗ tay,
tiếng trống, tiếng chai nước suối rỗng đập vào nhau. Vinh sung
sướng lướt nhìn những gương mặt khán giả, tay vẫn nắm chặt micro,
hai hàng mồ hôi chảy dọc xuống từ thái dương ôm vòng lấy khuôn mặt.
Anh quay sang Tùng Anh. Cô vừa bật người lên, quăng vút miếng gảy
guitar xuống khán đài. Đám đông phấn khích giành giật đón lấy.
Miệng cô cười lớn, lồng ngực phập phồng theo những cử động thở gấp
và mạnh. Không nhờ ‘những ngón tay lửa’ – cụm từ báo chí vẫn ca
ngợi tài guitar của Tùng Anh, tour diễn đã không thể thành công
vang dội và nhóm Chilly Kiss không thể độc chiếm sân khấu nhạc
rock.
2.
- You rock, Vinh! (Cừ lắm, Vinh!)
Ông đạo diễn chương trình vỗ vai khiến Vinh giật mình. Anh đang đắm
chìm trong suy tưởng về buổi diễn rực rỡ nhất, và cũng là cuối
cùng, của Chilly Kiss. Mỗi lần ngồi trong phòng hóa trang sau buổi
diễn, anh lại xuôi theo những hình ảnh xưa cũ. Ngày ấy, anh khởi
nghiệp là ca sĩ chính của nhóm rock Chilly Kiss. Ngày ấy, anh và ba
người bạn tham vọng đem rock Việt đến với thế giới. Ngày ấy …
Sau khi Chilly Kiss không còn, anh bắt đầu nghiệp solo. Chất giọng
ấm, điển trai và nhờ guồng máy lăng xê chuyên nghiệp, anh nhanh
chóng thành siêu sao. Thời gian bay vèo. Anh ngồi chiếu trên trong
showbiz đã được bảy năm. Hào quanh đạt được nhiều gấp trăm vạn lần
so với thời Chilly Kiss, nhưng anh không quên được ngày xưa. Có lẽ
vì nó đã kết thúc một cái phựt. Nhóm nhạc đang ở thời kỳ vàng son.
Thế mà chỉ sau một đêm, tất cả chấm hết. Đến tận bây giờ, anh và
các thành viên khác vẫn chỉ có thể giải thích cho sự kết thúc của
Chilly Kiss bằng một dấu hỏi lớn. Người duy nhất biết câu trả lời
là …
- Bạn gái tớ vừa đi New York về. Cô ấy bảo hình như đã thoáng thấy
Tùng Anh trên phố. – Khải, tay trống của Chilly Kiss ngày nào và
giờ là thành viên của một nhóm rock mới.
- Người giống người.
- Cậu nghĩ thế thật sao? Nếu không quá bận, tớ sẽ bay ngay sang Mỹ
để xác định thực hư. Tớ … Tớ vẫn thắc mắc.
- Và oán giận cô ấy nữa.
Khải không trả lời, vờ như bận bịu với công việc tẩy trang. Vinh
nhìn anh bạn một giây rồi quay đi. Sau ngày Tùng Anh đột ngột biến
mất, như đã dùng ma thuật để úm ba la mình sang một thế giới khác,
các thành viên còn lại của Chilly Kiss đều thắc mắc và oán giận cô.
Nếu cô ở lại, Chilly Kiss có thể đã thành vĩ đại. Nhưng cô đã đi.
Tiếng guitar lửa, linh hồn của Chilly Kiss đã đi. Tất cả kết thúc.
Mọi người, ai cũng rẽ sang một hướng khác, từ bỏ mơ ước và khát
khao đầu đời. Vì cô.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
3. Ba tuần sau, Vinh sang Mỹ làm album mới. Suốt hai tháng lưu lại
New York, bất kể trên phố, trong quán cà phê, hay đi xem nhạc kịch,
anh vẫn thường nhìn quanh quất. Lòng anh nửa hy vọng trông thấy
bóng Tùng Anh thoáng qua, nửa cười thầm sự ngốc nghếch của mình.
Bạn gái Khải chỉ “hình như đã thoáng thấy” Tùng Anh thôi mà! Chỉ là
một hình dáng lướt ngang. New York có 19 triệu dân. Cuộc đời làm gì
màu nhiệm đến mức giúp anh tìm thấy Tùng Anh ở cái thành phố xa lạ
đông nghìn nghịt này. Nhưng anh vẫn quanh quất tìm.
Việc thu âm hoàn tất, Vinh nán lại New York vài ngày. Ngay khi rời
phòng vé máy bay để dời ngày về, anh biết mình … khùng rồi! Anh nấn
ná lại đây là do linh tính mách bảo sẽ gặp lại Tùng Anh ở đây, chỉ
cần ráng chờ đợi thêm một chút. Răm rắp theo lời linh tính – Chẳng
giống Vinh chút nào! Trước nay anh chưa từng có linh tính, hoặc có
thì anh cũng lờ tịt. Chỉ lần này, cảm giác thôi thúc mạnh mẽ như
sóng cuộn trong lòng. Anh tin tưởng chuyện gặp được Tùng Anh là
100% chắc chắn. Như thể cuộc đời được điều khiển bởi một chương
trình vi tính và anh là kẻ nhấn lệnh: Ngày mai bước ra phố, Tùng
Anh sẽ đi ngang qua anh.
Sáng hôm sau. Vinh vừa bước ra khỏi khách sạn, đứng nhìn không chủ
đích vào dòng xe cộ kĩu kịt. Anh đang phân vân chưa biết nên sử
dụng buổi sáng như thế nào thì một cô gái bước ngang qua. Cô gái
mặc áo choàng dài màu xanh ngọc và đi rất nhanh. Anh đứng chôn chân
vào đất. Đến khi trấn tĩnh lại, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng chiếc áo
choàng xanh ngọc biến mất sau một ngã rẽ, cách khá xa. Anh đuổi
theo, nhưng không gặp.
Sáng hôm sau. Tầm giờ hôm qua thấy cô gái, Vinh ra trước cửa khách
sạn chờ đợi. Anh đứng suốt hơn tiếng đồng hồ trong cái lạnh cuối
thu. Nhưng cô gái không xuất hiện. Anh bước sang quán cà phê đối
diện khách sạn, chọn một chỗ ngồi sát ngay cửa sổ. Nhâm nhi tách
latte nóng, mắt anh nhẫn nại quan sát dòng người qua lại trước
khách sạn. Anh đánh cược với định mệnh: Nếu đúng anh đã nhìn thấy
Tùng Anh, nghĩa là hiện tại số mệnh hai người đang giao nhau. Thật
như thế, anh sẽ nhanh chóng gặp lại cô.
Mải mê man đối thoại với số mệnh trong đầu, Vinh đánh mất sự chú
tâm. Anh lơ đãng hớp một ngụm cà phê, rồi đặt cái tách xuống. Tiếng
“cạch” nhẹ nhàng gây ra khi đế tách chạm vào đĩa làm anh tỉnh ra.
Anh ngẩng đầu lên: Một cô gái mặc áo khoác dài màu rêu sẫm vừa bước
ngang khách sạn. Anh rời quán cà phê, hộc tốc đuổi theo.
4. Đã 5 tiếng đồng hồ Vinh đi qua đi lại trong phòng tranh. Anh vờ
như đắm chìm vào những tác phẩm nghệ thuật. Thi thoảng, anh gật gù,
khẽ thốt ra vài tiếng tấm tắc. Nhưng tâm điểm chú ý của anh là cô
gái mặc áo khoác dài màu rêu sẫm. Anh đã đuổi kịp và đi theo cô đến
phòng tranh này. Cô gái … Nếu không phải Tùng Anh thì là ai?
Ngày xưa, Vinh vẫn hay lén lút ngắm Tùng Anh. Nhìn nghiêng, sống
mũi thanh cao, chiếc cằm thon thả và vầng trán đầy khiến cô như một
mỹ nhân cổ đại. Thanh tao và thoát tục. Còn ở phía chính diện, đôi
mắt to sâu mang một thần sắc mạnh mẽ và khóe miệng lúc nào cũng như
đang cười phát sáng một vẻ quyến rũ đầy sức sống. Anh xao xuyến
nhất khi nhìn Tùng Anh đứng trên sân khấu sau những buổi diễn. Ánh
mắt hân hoan, miệng cười rộng căng tràn tự tin và thỏa mãn. Những
cọng tóc bết mồ hôi bám trên mặt, trước trán. Một thần thái, một
nhan sắc chỉ thoáng nhìn cũng đã say.
Cô gái mặc áo khoác dài màu rêu sẫm, bất kể nhìn nghiêng hay chính
diện đều giống Tùng Anh. Mắt, mũi, miệng, trán, cằm, đôi má. Chỉ có
mái tóc đen suôn thẳng được thay bằng mái tóc dài màu hạt dẻ, sợi
quăn sợi duỗi. Nhưng Vinh vẫn không dám chắc đó là Tùng Anh. Anh
quan sát cô rất lâu, rất kỹ. Nhiều lần, anh khẳng định và toan bước
đến. Nhưng ngay khi ấy, anh lại nghi ngờ nhận định của mình. Anh
lại tự nhủ phải nhìn thêm chút nữa, phải chắc chắn thêm chút
nữa.
- May I help you? (Tôi có thể giúp gì cho anh?)
Cô ấy bước đang bước đến phía mình. Cô ấy đang đứng trước mặt mình.
Cô ấy nói chuyện với mình. Mình nên làm gì bây giờ? Cô ấy vừa nói
gì vậy? – Cô gái bất ngờ tiến đến làm Vinh mất bình tĩnh. Anh sững
sờ nhìn chăm chăm vào mặt cô.
- Are you okay? (Anh ổn chứ?) – Giọng cô nửa lúng túng, nửa lo
lắng.
- Oh. Okay. – Vinh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói.
- Good. I’m Amy, manager of this gallery. (Tốt. Tôi là Amy, quản lý
phòng tranh này.) – Cô gái mỉm cười xã giao.
Cô rút tay ra khỏi túi áo khoác, chìa về phía Vinh. Anh bắt tay cô.
Một cảm giác thân quen ấm áp miết dọc sống lưng. Bàn tay mềm và hơi
khô, giống hệt tay Tùng Anh. Giọng nói cũng giống. Anh đột ngột
siết chặt tay cô:
Cô gái nhìn Vinh khó hiểu. Mất vài giây, mặt cô mới giãn ra, môi
hơi chúm lại và nhoẻn cười:
- Sorry. You’ve made a mistake. I’m Amy. Not that girl. (Xin lỗi.
Ông lầm rồi. Tôi là Amy. Không phải cô gái đó.)
- Oh sorry. I’ve made a mistake. Terribly sorry. (Ồ xin lỗi. Tôi đã
lầm. Vô cùng xin lỗi.) – Mắt Vinh vẫn căng tràn nghi ngờ.
Vinh và Amy nói chuyện về những tác phẩm của phòng tranh, về cô gái
anh đang tìm. Amy tỏ ra thú vị khi biết mình có vẻ ngoài giống hệt
Tùng Anh. Đến đầu buổi chiều, cô tiễn anh về bằng một nụ cười khuôn
mẫu, chúc sớm gặp được Tùng Anh.
Sau bữa tối, Vinh lang thang trên những con phố quanh phòng tranh
với hàng loạt nghi vấn trong lòng. Amy giống hệt Tùng Anh. Tất cả
các đường nét gương mặt. Chiều cao tương tự. Dáng người thanh mảnh.
Điểm khác biệt duy nhất anh cảm nhận được nằm ở thần thái. Tùng Anh
mãnh liệt và tự nhiên. Amy kiểu cách và chừng mực. Mắt Amy không
ánh lên thần sắc mạnh mẽ như Tùng Anh. Nhưng bảy năm đã qua. Bao
nhiêu chuyện xảy ra. Con người thay đổi là tất nhiên. Hay Amy là
chị em song sinh đã thất lạc của Tùng Anh – Vinh vỗ bốp vào đầu
mình, xua đi cái suy nghĩ rất “phim” bất khả thi ấy. Rồi anh hướng
về phía phòng tranh.
Đến cách phòng tranh hơn mươi mét, Vinh thấy Amy vừa bước ra. Cô đi
cùng chiều với anh, dáng bước nhanh và hai tay đút vào túi áo
khoác. Anh chạy lên. Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh. Ánh mắt anh
nửa nghiêm khắc, nửa cầu xin:
- Listen, Tùng Anh. Amy. Whoever. Please admit that you are Tùng
Anh. I’ve been looking for you for a long time. I want an answer.
Yes, it’s been a long time and we all move on already. No one is
gonna blame you. Just let us know what’s happened. (Nghe này, Tùng
Anh. Amy. Ai cũng được. Hãy thừa nhận rằng em là Tùng Anh. Anh đã
tìm em lâu rồi. Anh muốn biết câu trả lời. Đã lâu lắm rồi và chúng
ta ai cũng đã đứng dậy. Không ai chê trách em đâu. Chỉ là cho bọn
anh biết chuyện gì đã xảy ra.)
- How many times do I have to tell you that I’m not that girl? (Tôi
cần nói bao nhiêu lần là mình không phải cô gái đó?)
- You are not?! (Em không phải?!)
- Yes, I am … that girl, if you want me to be. But I have no idea
about what you wanna know. (Vâng, tôi là … cô gái đó, nếu anh muốn
thế. Nhưng tôi không biết anh muốn biết chuyện gì.) – Amy dứt câu
bằng một cái thở hắt nóng nảy.
Không giấu vẻ khó chịu, Amy lách qua người anh. Cô bước rất nhanh.
Anh bướng bỉnh chạy theo. Linh cảm của anh không sai. Không thể
sai. Anh chạm vào cánh tay cô, định níu lại. Ngay lúc đó, Amy quay
phắt sang, ánh mắt tóe lửa:
- Get off me. Or I’ll call the police. (Buông tôi ra. Hay tôi sẽ
gọi cảnh sát.)
Vinh bất ngờ với phản ứng của cô. Chưa bao giờ Tùng Anh dữ dằn với
anh như thế. Chưa bao giờ một cô gái dữ dằn với anh như thế. Đợi
Amy đi xa một khoảng, anh bắt đầu bám theo về đến căn hộ của cô.
Amy biết điều đó. Trước khi vào nhà, cô ném cho anh một ánh mắt vừa
cáu giận, vừa hoảng sợ. Vinh thấy xấu hổ vì đã biến mình thành kẻ
khủng bố phụ nữ. Nhưng anh vẫn bước đến, ngồi xuống bậc tam cấp của
tòa nhà cô ở. Anh ngồi đó cả đêm, dựa vào thành cầu thang, co rúm
trong gió lạnh.
Mặt trời lên. Ánh nắng chiếu vào mắt gọi Vinh dậy. Người anh mỏi
nhừ và đầu nặng trĩu vì cả đêm chỉ ngủ những giấc rất ngắn. Còn
phần lớn thời gian, anh dằn vặt bản thân bằng hàng tá suy nghĩ và
run rẩy trong buốt lạnh. Mặt trời cao dần. Anh đợi Amy.
Tiếng cửa mở phía sau. Anh không quay lại, giữ nguyên dáng ngồi uể
oải dựa vào thành cầu thang. Co quắp và kiệt sức hệt một kẻ vô gia
cư trong cơn cảm hàn. Tiếng giày cao gót vang lên. Một đôi bốt bước
xuống những bậc tam cấp, ngang qua anh. Amy đi ngang anh, không
quay đầu lại. Vẫn dáng đi nhanh và tay đút vào túi áo. Nhìn cô xa
dần, anh thầm nhủ rằng Amy không thể là Tùng Anh. Hai người như hai
giọt nước. Sự kỳ quặc của tạo hóa! Nhưng Amy không phải Tùng Anh.
Bởi Tùng Anh sẽ không tàn nhẫn bước đi, nếu thấy anh rúm ró ngồi
trước hiên nhà mình. Tùng Anh sẽ không diễn giỏi như thế. Anh lờ đờ
đứng dậy, về khách sạn.
Buổi chiều, Vinh đến phòng tranh tìm Amy. Vẻ mặt cô biểu lộ rằng
anh hoàn toàn không được hoan nghênh. Anh cố gắng trau chuốt từ ngữ
cho lời xin lỗi của mình. Nhưng cô vẫn giữ khoảng cách, dè chừng.
Phải đến khi anh nói rằng ngày mai sẽ về Việt Nam, cô mới tỏ ra đôi
chút thoải mái. Rồi cô bận rộn hướng dẫn đoàn khách du lịch thăm
phòng tranh. Anh nép vào một góc quan sát cô. Xinh đẹp. Kiêu kỳ.
Dáng đi nhanh và tay luôn đút trong túi áo khoác. Dáng đi không thể
phân biệt được là một người tự tin hay đang che giấu điều gì. Thi
thoảng, Amy quay sang kiểm tra xem anh đã rời chưa. Sau vài lần,
khi cô lại nhìn mình, anh vẫy tay chào. Cô mỉm cười thay câu tạm
biệt, khóe miệng nhếch lên một cách chừng mực. Anh cảm nhận được
ánh mắt nhẹ nhõm của cô dõi theo lưng mình.
5. Sân bay đông nghẹt. Amy không tìm được Vinh trong rừng người và
những chiếc xe đẩy hành lý cồng kềnh. Chuyến bay cuối cùng đến Việt
Nam đã cất cánh. Vậy là mong muốn được nấp ở một góc nhìn Vinh đi
đã không thành. Cô trống rỗng gọi taxi về phòng tranh.
Amy chưa vội vào phòng tranh mà thả bộ dọc con phố, đến quán cà phê
nằm ở ngã tư. Cô đến ngồi cạnh cửa sổ lớn với một tách cappuccino
nóng. Ngồi một lúc, cô nhẹ nhàng rút tay phải khỏi túi áo khoác.
Bàn tay cứng ngắc trong chiếc găng mỏng, va nhẹ lên bàn một tiếng
‘cộp’. Các ngón tay bất động, thon thả và hơi cong để tạo vẻ tự
nhiên. Bằng một dáng vẻ hết sức âu yếm, bàn tay trái cô nâng bàn
tay nhựa lên. Ánh mắt cô chao nghiêng những cảm xúc không biết gọi
tên …
Sau buổi diễn cuối cùng của tour xuyên Việt, nhóm nhạc về Sài Gòn
trước, cô nán lại Hà Nội chơi cùng bố mẹ. Bố mẹ cô định cư ở nước
ngoài từ lâu, đặc biệt về nước để xem con gái cưng biểu diễn. Tối
khuya, cô ngẫu hứng dạo phố tìm cảm hứng sáng tác, rồi bị xe của
một gã say hất ra đường trong khi một chiếc ôtô đang trờ tới. Thức
dậy trong bệnh viện, vừa nhìn bàn tay phải, cô lại ngất đi, chỉ kịp
thốt một câu“Đừng báo cho ban nhạc biết.” Bố mẹ đem cô sang Mỹ. Cô
được lắp một bàn tay giả hoàn mỹ.
Lý tưởng của đời cô là được chơi guitar, được đứng trên sân khấu,
được đi tour. Được rock. Cô say đắm cảnh cả khán phòng nín thở, hau
háu nhìn mình phiêu theo tiếng guitar. Cô say đắm cảm giác bật cao
lên, vung miếng gảy đàn xuống cho đám đông vồ chụp. Cô say đắm ánh
mắt si mê của Vinh khi cả hai đứng trên sân khấu chào kết thúc buổi
diễn. Tất cả say đắm trong đời cô đều phụ thuộc vào bàn tay lửa. Và
chỉ sau một đêm, chấm dứt.
Cô nhanh chóng quen với nếp sinh hoạt một tay. Cô chẳng quan tâm
những cái nhìn thương hại. Nhưng cô vẫn tự hỏi tại sao phải ăn
uống, hít thở, trong khi không còn mục tiêu để đeo đuổi. Cô thử
chơi guitar một tay nhưng công cốc. Cô nhớ và muốn trở về nhóm
nhạc, làm quản lý hoặc sáng tác. Nhưng cô không đủ can đảm. Cô
tưởng tượng ra những cái nhìn thất vọng hướng về bàn tay giả. Cô
tưởng tượng cảnh mình đứng trong cánh gà, nhìn tay guitar mới bốc
lửa trên sân khấu. Cô sợ. Chilly Kiss chỉ quen thuộc khi còn những
ngón tay lửa. Cô tự tử hụt vài lần. Mẹ cô nài nỉ, vạ vật. Phải một
thời gian sau, cô mới thôi nốc thuốc ngủ, hay tìm cách cắt cổ tay.
Cô đã nghĩ thông. Chỉ cần cô quên đi Tùng Anh, bớt đòi hỏi từ cuộc
sống thì không khí sẽ dễ thở trở lại. Cô đã sống vì mình và giờ cô
sống vì gia đình. Từ đó, cô bắt đầu những ngày chừng mực và đều
đặn.
Khi tất cả bắt đầu ngủ ngoan, hai hôm trước, Vinh bỗng xuất hiện ở
phòng tranh và chăm chăm nhìn cô. Tất cả các dây thần kinh, các
mạch máu trong cô căng nứt, chực chờ bung trào. Nhưng cô phải hoàn
thành tốt vai diễn. Cô thà để mọi người oán trách Tùng Anh còn hơn
nghe họ chép miệng“Tội nghiệp, bàn tay lửa ngày nào!”. Khi Vinh
chạy theo, níu vào cánh tay phải, cô hoảng sợ cực độ. Anh chỉ cần
kéo mạnh chút nữa, lôi tuột tay cô khỏi túi áo khoác thì … May là
cuối cùng, anh đã đi.
Cô vẫn chưa toàn vẹn là Amy. Tim cô vẫn rạo rực mỗi khi nghe tiếng
guitar cất lên đâu đó. Hồn cô vẫn lắc lư theo những bản rock. Cô
không dám mở miệng nhắc đến cái tên Tùng Anh. Nhưng cô đang rất cố
gắng học cách thỏa hiệp với cuộc sống, chấp nhận những thứ nó quăng
vào mình. Cô chỉ cần thêm thời gian. Đến một ngày, khi phần Tùng
Anh trong cô mê lịm đi, cô sẽ trở về gặp những người bạn xưa. Khi
ấy, cô muốn có thể điềm nhiên nhắc đến Tùng Anh như nhắc một người
bạn đang ở xa. Cô thậm chí có thể đùa về bàn tay giả như một vận
hạn đã qua. Nhưng cho đến ngày đó, cô không muốn gặp bất cứ ai từng
biết đến cô của thời Chilly Kiss. Cô muốn được yên tĩnh sắp xếp lại
bản thân.
Amy ngẩng nhìn bầu trời cuối thu màu tím nhạt. Cô bật cười khi hình
dung lại cảnh Vinh ngồi dựa vào thành cầu thang trước tòa nhà cô ở.
Tính ranh ma và những trò thử lòng của anh, cô còn lạ gì. Nếu là
ngày xưa, dù lòng hồ nghi thì cô vẫn sốt sắng quan tâm. Nhưng sáng
hôm qua, cô đã kìm được. Cô nhẹ cười, nụ cười len lỏi những tia
chua chát.
KÉTTT!!! RẦMMM!!! ẦMMM!!
Người ta bắt đầu túm tụm quanh hiện trường tai nạn: Một chiếc ô tô
đâm vào một thanh niên đang băng sang đường. Chàng trai bị húc văng
vào một chiếc xe khác, rồi ngã đập đầu xuống đất. Cảnh sát đã có
mặt. Xe cứu thương đang trờ tới. Amy vừa rời khỏi quán cà phê, đang
đứng quan sát ngoài vòng đám đông nhộn nhạo. Chàng trai nằm bất
tỉnh trên đường, có vẻ khá nặng. Anh được đưa lên băng ca. Trong
vài giây, trước khi người ta đẩy anh vào khoang xe cứu thương, Amy
len qua hàng người, bước tới gần. Cô sững sờ nhìn gương mặt trắng
bệch đang chụp phễu thở oxy.
Tiếng còi cứu thương hụ xa dần. Văng vẳng quanh Amy, ai đó nói rằng
đã trông thấy chàng trai đứng mãi bên đường nhìn chằm chặp vào cửa
sổ lớn của quán cà phê, trước khi anh ta đâm bổ sang mà không chú ý
đến chiếc xe đang lao tới.
VÌ GEM CÓ ĐIỀU BÍ MẬT
Chuyện xảy ra tại một thành phố nhỏ ở Thái Lan…
Tháng 1.Trên bus.
8.15 sáng. Gem đón chuyến bus đầu tiên từ học xá đến trường. Cô
chọn một chỗ giữa bus, cạnh bên cửa sổ. Chuyến bus đầu tiên luôn
náo nhiệt đủ mọi ngôn ngữ từ Âu đến Á, tám về muôn vàn topic. Nhưng
Gem hiếm khi chú ý hay góp vui vào những câu chuyện ấy. Bắt đầu một
ngày mới, cô thích trầm tư trong âm nhạc và yên lặng ngắm quang
cảnh mướt một màu xanh của con đường đến trường. Trên bus, cô luôn
tự cách ly mình bằng những bài hát từ IPod.
8.20 sáng. Một chàng trai cao lớn, tóc nâu, mắt nâu, có làn da đỏ
gay của một người châu Âu đã hấp thụ quá nhiều nắng nhiệt đới trong
thời gian ngắn bước đến ghế của Gem.
- Can I sit here? (Tôi ngồi đây được không?)
-…
Gem không nhìn thấy và không nghe anh ta. Im lặng là đồng ý. Chàng
trai ngồi vào chiếc ghế cạnh Gem. Xe chuyển bánh. Gem đang ẩn mình
trong tiếng nhạc, mắt hướng về cửa sổ thì một bên tai nghe IPod bị
giật ra. Giật mình, cô quay phắt sang bên, anh chàng châu Âu cười
rõ tươi:
-Hi. I’m Anthony.
-Hi. Gem.
Anthony cố gắng bắt chuyện bàng đủ mọi câu hỏi về trường lớp, về
cái thành phố nhỏ yên bình này, về những nơi để sinh viên party…
Gem đáp trả nhát gừng, không che giấu sự bực mình vì chương trình
tận hưởng buổi sáng yên lành của mình bị phá bĩnh. Cuộc nói chuyện
“có kẻ tung mà không có người hứng” nhanh chóng tan vào không khí.
Cài lại một bên tai nghe, Gem im lặng hưởng thụ âm nhạc. Anthony im
lặng đọc sách.
Tháng 2. Bị ám trong thư viện
Anthony đến từ Thụy Sĩ, có duyên ăn nói và một gương mặt tuấn tú,
lịch lãm theo kiểu các chàng hoàng tử châu Âu ngày xưa. Ngày đầu
tiên anh bước vào trường, các cô gái đã rất thích mắt. Thế nên
thiên hạ càng xầm xì to nhỏ, càng mắt tròn mắt dẹt trước sự việc:
Anthony công khai theo đuổi Gem.
Gem là một cô gái đen – trắng. Cuộc sống của cô không biết đến sự
tồn tại của màu xám: không bao giờ làm một điều gì với 50, 60% sức
lực và cố gắng chỉ để cho có, cho xong. Lấy sự học làm ví dụ. Cô
chẳng che giấu sự căm ghét dành cho những môn bắt buộc phải lấy để
đủ chương trình. Ngoài ngày thi, cô chỉ ghé lớp vài lần. Còn thì
Gem vào một góc thư viện nhâm nhi cà phê, đọc sách. Thầy cô trong
trường, nếu lấy Gem là cột mốc, sẽ chia thành hai phe: rất thích và
rất sợ có cô trong lớp. Bởi có những môn học cô lại là sinh viên
No.1.
Với con người, cô cũng không thể giữ thái độ “không thích mà cũng
chẳng ghét”.Bạn bè, có người thì Gem cười cười nói nói suốt ngày.
Nhưng cũng có người cô đối xử như thể chẳng tồn tại. Với các fan,
Gem cũng không nhẹ nhàng hơn cho phải phép, cho nữ tính. Anh nào
lẵng nhẵng thì dù cố gắng mọi cách gây sự chú ý, cô vẫn thản nhiên
lơ. Và lần này, người đáng thương phải chịu trận thái độ băng đá
của Gem chính là Anthony.
Sau lần đầu gặp nhau trên bus, sau vài buổi nói chuyện trong lớp
tiếng Thái, sau vài trận cầu lông trong gym, Anthony “thông báo”
cho bạn bè là anh theo đuổi Gem. Một người biết. Cả trường biết.
Điều này khiến Gem bất an. Cô sợ nhất là cảm giác bị người khác săn
đuổi , vồn vã. Vì khi ấy, họ có thể làm nhiều điều bất ngờ với cô:
“vô tình” xuất hiện trong cùng một party, “vô tình” ngồi chung bàn
ăn, “vô tình” đứng sau cô trong hiệu sách… Gem ghét tất cả các sự
“vô tình” đó. Với những tình huống mà người khác cố ý sắp đặt trong
cuộc sống của cô, Gem đều không cách gì điều khiển, chống đỡ được.
Cô hoàn toàn mất tự vệ trước những sự việc xảy ra với mình, không
biết được ai mình sẽ gặp. Cảm giác giống như trở thành món đồ chơi
trong tay người khác. Có thể được nâng niu mà cũng có thể bị vất
bỏ.
Kế hoạch theo đuổi Gem được Anthony tiến hành triệt để nhất là
trong thư viện. Anthony bất ngờ xuất hiện khi Gem đang lục tung khu
sách Quảng Cáo & PR. Anthony dùng chiếc máy tính cạnh Gem.
Anthony ngồi vào ghế đối diện Gem khi cô đọc sách, dù thư viện lúc
đó đầy bàn trống. Nhưng Anthony có khác những fan trước đây của
Gem. Anh chẳng nói lời nào, cũng không tằng hắng hay hành động gì
gây chú ý. Nhưng Gem không thể không chú ý. Cô luôn lặng lẽ và tập
trung chờ một dấu hiệu phá bĩnh nhỏ để lấy cớ tổng cổ anh đi. Chứ
khi anh chàng còn án binh bất động, Gem mà mở miệng trước thì thật
tẽn tò. Nhưng suốt một tháng trời, Gem chẳng thể rađa nổi một sơ
suất nhỏ. Cô thấy giống như mình bị ám! Anthony là người thật? Hay
chi là bóng ma cô tưởng tượng ra?
Ngày cuối cùng của tháng hai, khi Gem đang cố với cuốn sách nằm ở
kệ trên cùng, Anthony bất ngờ bước đến, rút nó xuống cho cô. Nhận
cuốn sách từ tay anh, Gem nói vô cảm:
-I gotta go. Don’t follow me, please. (Tôi phải đi. Đừng đi theo,
làm ơn.)
Gem bỏ đi. Anthony mỉm cười chiến thắng: anh chàng đã bướng bỉnh
hơn. Gem mở lời trước.
Tháng 3. Trong bệnh viện
Gem từ từ hé mắt. Cô đang nằm trong bệnh viên. Một màu trắng toát
và mùi ete chói mũi. Cô đưa mắt quan sát một vòng quanh phòng. Trên
chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, Anthony đang co người ngủ. Ánh nắng sớm
yếu ớt làm ánh lên màu nâu của vài cọng tóc lòa xòa trước trán.
Nhìn Anthony ngủ, tuy cái thế nằm rõ là không thoải mái, nhưng
gương mặt lại toát ra vẻ an bình dễ chịu.
Quay mặt đi, Gem chầm chậm nhớ chuyện tối qua. Khà là khuya, sau
suất phim muộn, Gem cùng cô bạn Lila đang gắng vẫy taxi về nhà.
Bỗng một gã da ngăm đen xuất hiện ngược chiều với họ. Hắn tiến lại
gần, rồi giằng mạnh chiếc túi trên vai Lila. Hai cô la hét thất
thanh. Gem chộp lấy chiếc quai túi níu lại. Tên cướp vung tay quật
mạnh, Gem ngã, đầu đập vào vệ đường. Sau đó thì Gem ngủ một giấc
dài. Tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là Anthony.
Tháng 4. Sinh nhật Gem
Sau lần Anthony chăm sóc cho Gem trong bệnh viên, thái độ của cô
với anh vẫn chẳng hòa nhã hơn. Điều này làm Anthony ngạc nhiên và
thất vọng tột độ. Thông thường, nếu một chàng trai chăm sóc một cô
gái cả đêm trong bệnh viện thì cô ấy sẽ cảm động khóc ngất. Ngày
hôm sau không tự tay nướng bánh quy làm quà cảm ơn thì cũng sẽ mời
anh uống cà phê. Còn Gem, đi ngang Anthony trong trường, cô chỉ gật
đầu một cái.
Tối sinh nhật Gem. Cô, Lila và vài người bạn đến bar Mai Tai uống
mừng tuổi 21. Qua 11 giờ, tất cả kéo vào Hilton, sàn nhảy náo nhiệt
nhất thành phố. Đám quay cuồng trên sân khấu, còn lại Gem ngồi một
mình quan sát thiên hạ. Tiếng nhạc, tiếng người, tiếng ly cụng nhau
như vo tròn lại thành một quả bóng âm thanh. Quả bóng đó bắn khắp
phòng, dội bần bật vào từng bức tường, cuối cùng đập lên trần nhà,
vỡ tan ra, vung vãi mỗi nơi một mảnh khiến cả sàn nhảy bị nhận chìm
trong không gian náo động. Một sự náo động mê li khiến lòng người
phấn khởi, nhất là khi người ta vừa mới 21. Gem thích thú nhìn
những người đang nhảy điên cuồng, đang trút bỏ lớp vỏ cứng nhắc của
mình để được âm nhạc, được những bước nhảy tẩy sạch lo nghĩ, phiền
não, áp lực. Có một sự thật là khi nhảy, rất hiếm ai mang bộ mặt
cau có, lo toan. Trái lại, họ luôn tươi cười, dễ bắt chuyện, là
những con người đang trong giây phút hạnh phúc.
-Happy birthday, Gemmie.
Không cần nhìn Gem cũng biết lại là Anthony “vô tình” bắt được
cô.Nhưng Gem không muốn đeo bộ mặt bí xị trong ngày sinh nhật mình,
nhất là khi cô đang ở trong HIlton – nơi (mà cô cho là) của những
con người hạnh phúc. Gem quay ra nhìn Anthony, khẽ hất đầu bảo anh
ngồi cạnh mình. Được một lúc, Gem nhìn đồng hồ thì đã qua nửa đêm –
sinh nhật cô chính thức hết. Bây giờ, cô có thể trở lại là Gem đá
lạnh. Cô ghé sát vào tai Anthony để những lời của mình không bị âm
thanh của sàn nhảy làm cho sứt mẻ:
- What a coincidence! You’re here too. But give up. I am not
touched by what you did. The night in the hospital made me feel
like being trapped. Playing tricks didn’t woek to me. Bye. (Trùng
hợp làm sao! Anh cũng ở đây. Nhưng từ bỏ đi. Tôi không cảm động bởi
những gì anh làm. Cái đêm trong bệnh viện làm tôi cảm thyấ như mắc
bẫy. Tiểu xảo chẳng có tác dụng gì đâu. Chào.)
Anthony trừng mắt nhìn Gem. Đây là lần đầu tiên đôi mắt anh nhìn
Gem không có chút trìu mến. Cũng không có sự lúng túng của kẻ chơi
mánh mà bị bắt quả tang. Đôi mắt tóe lên sự thất vọng và tức giận.
Gem ngay lập tức hiểu ra Anthony hôm nay đúng là vô tình gặp cô
trong Hilton. Gem lúng túng. Cô hôn nhanh lên má anh rồi rời khỏi
bàn.
Vẫn là tháng 4. Năm ngày sau sinh nhật Gem
Sa sự cố đêm sinh nhật, Anthony thôi xuất hiện bên cạnh Gem. Cô cảm
thấy thoải mái hơn,. Nếu bây giờ đối diện Anthony thì Gem.. Gem
cũng chẳng biết thì mình sẽ làm sao nữa! Trong suốt năm ngày, Gem
không bận tâm, không nghĩ ngợi về Anthony.
Vào ngày thứ sáu, sau giờ học buổi chiều, Gem ghé mua một chiếc
bánh chocolate rồi trở về học xá. Cô lên thẳng phòng Anthony. Gặp
Gem trước cửa, Anthony đứng im như phỗng. Một giây. Ba giây. Mười
giây. Gem lách qua người anh, bước vào phòng.
Hai người ngồi ở ban công, chiếc bánh chocolate chơ vơ trên bàn,
giữa hai chiếc ghế. Cứ ngồi như vậy, từ khi trời chập choạng tối,
đến khoảng 11 giờ đêm. Gem nói mà môi như không cử động:
-I go back now. Night night. (Em về. Chúc ngủ ngon)
Anthony tiễn Gem ra cửa. Cánh cửa sập lại. Gem vẫn đứng yên trước
phòng. Cô đã mua một chiếc bánh để làm lành. Gem không giỏi dỗ dành
người khác. Cô chỉ nhớ ngày bé, mỗi lần làm em trai giận thì chỉ
cần một cái bánh kem hay cái bóng bay là nó sẽ quên ngay, tự giác
làm lành rồi lại lẽo đẽo theo cô. Nhưng Anthony không phải trẻ con.
Gem hít thật sâu, mím môi rồi thở mạnh. Cô đưa tay gõ cửa. Ngay tức
khắc, cánh cửa mở ra, Anthony ôm chầm lấy Gem.
-I know you are still here. (Anh biết là em còn ở đây)
-…
Anthony buông Gem ra, hai tay bóp chặt vai cô, nhìn thẳng và mắt
cô, nói:
-I thought I failed. But when you came here today, I sensed that I
won. (Anh nghĩ rằng mình đã thất bại. Nhưng khi em đến đây hôm nay
thì anh cảm giác rằng mình đã thắng)
Nói rồi, Anthony lại ôm Gem vào lòng. Gem sung sướng cười, Một nụ
cười ranh mãnh.
Tình yêu giống như một trái banh nằm im trên đường, muốn nó lăn,
cần có một ngón tay búng nhẹ. Anthony luôn tin rằng, mình là người
đã chủ động búng trái banh tình yêu. Thì cứ để danh tin như vậy, Vì
Gem có điều bí mật:
Tháng 1. Khởi đầu bất ngờ trên bus
- Can I sit here? (Tôi ngồi đây được không?)
-…
Ngay từ khi Anthony bước lên bus, Gem đã khấn thầm trong bụng cho
anh đến ngồi cạnh mình. Và Gem đã nghe Anthony hỏi rất rõ. Nhưng cô
đơ lưỡi không thể trả lời. Gem chưa tìm được cách độc đáo để quay
sang bắt chuyện, thì Anthony đã giật một bên tai nghe iPod của cô
ra. Chưa chàng trai nào làm quen với cô một cách táo bạo và cũng…
bất lịch sự đến vậy. Gem tính nhẩm: Với những anh chàng cao ngạo,
bản thân mình phải khó nắm bắt thì anh ấy mới chẳng thể đề
phòng.
Anthony cắn câu thật. Chưa từng có một cô gái đáp lại anh bằng
những cái cau mày và sự bực mình không che giấu. Sau cuộc nói
chuyện dấm dẳng với Gem, Anthony quan sát được rằng, với nhiều
ngừơi thì Gem tươi tắn như hoa, nhưng cũng có những người cô dành
cho bộ mặt thờ ơ, lạnh ngắt đến ghê rợn! Anthony bất mãn khi bị xếp
vào nhóm thứ hai. Anh công khai theo đuổi Gem, hào hứng và nhiều
năng lượng như bắt đầu một cuộc đi săn.
Tháng 2. Cuộc thi ai bướng bỉnh hơn trong thư viện
Sau một tháng trời bám sát Gem trong im lặng khắp thư viện, cuối
cùng Anthony cũng thắng. Anh thừa biết Gem không phải là phớt lờ sự
có mặt của mình, Cô là đang chờ cơ hội kết tội anh quấy rầy để bỏ
đi chỗ khác nhưng Anthony đã hoàn thành “phần thi” của mình xuất
sắc hơn, Gem đã phải mở miệng trước, dù câu nói đó chẳng hay ho gì
nhưng lại thật ngọt ngào làm sao:
-I gotta go. Don’t follow me, please. (Tôi phải đi. Đừng đi theo,
làm ơn.)
Nhưng Gem thì có một cách tính khác: Trò chơi nào kéo quá dài sẽ
thành nhàm, có thể khiến người chơi vì chán mà bỏ ngang. Nếu cô
không mở miệng trước thì cái trò tẻ ngắt này có khi còn kéo dài đến
hết học kỳ. Việc để Anthony loanh quanh bên mình hơn một tháng là
cho các cô nàng đang tăm tia chàng hotboy này biết rằng trong đầu
Anthony hiện chỉ có một mình Gem. Và việc bám sát Gem đã chiếm hết
thời gian rảnh của anh, không thể ghét mắt sang các cô gái khác.
Chịu thua một lần để anh ấy thấy bản thân cao thêm một chút, và để
Gem thắt anh chặt hơn nhiều chút.
Tháng 3. Ngủ ngon trong bệnh viện
Gặp cướp giữa đường, bị ngã sưng trán, chảy máu, choáng váng là
chuyện không may. nhưng vận may là do mình tạo ra. Khi Lila đưa Gem
đến bệnh viện, chính cô đã năn nỉ Lila gọi cho Anthony khuếch
trương chấn thương của mình lên một chút. Một người đang chỉ biết
đến Gem như Anthony lúc này chắc chắn sẽ phóng ngay vào bệnh viện.
Và đêm ấy Gem đã ngủ rất ngon dù vết thương trên trán đau nhức ghê
gớm. Sau chuyện này, cô bạn thân thiết Lila cũng phải sợ độ tỉnh
táo và cả độ nham hiểm của Gem. Còn Anthony, Gem rất cảm động, rất
muốn ôm chầm lấy anh, cũng thấy có lỗi khi nhìn vào đôi mắt anh lo
lắng. Nhưng vẫn chưa phải lúc để mềm lòng.
Tháng 4. Sinh nhật “quả tạ” nhất đời Gem
Gem cảm thấy mệt mỏi trong trò đấu trí chằng chịt do chính mình dày
công tạo ra. Những ngày này, cô hay quan sát các cặp đôi trong
trường. Có những đôi cô chứng kiến tình yêu của họ từ lúc hai người
ấy mới biết nhau. Họ đâu có khổ sở tính toán, mánh mung với Thần
Tình Yêu như Gem. Họ yêu đơn giản và yên bình. Hạnh phúc. Còn Gem?
Cô từ chối thẳng thừng hàng vạn thời khắc ngọt ngào mà mình có thể
có, để đổi lấy những màn cút bắt đã chẳng còn thú vị.
Ngồi một mình nhìn người ta nhảy vào đêm sinh nhật, Gem càng bất
mãn với bản thân. Tâm trạng cô rời rạc. Cô đang bế tắc không biết
nên làm sao tiếp tục với Anthony. Nếu có thể tiếp tục thì sẽ là
thật, thôi thử thách, thôi bày trò. Nhưng Gem không thể đường đột
theo kiểu ngày mai chạy vào trường ôm chầm lấy Anthony, ngỏ ý “We
should be a couple” (chúng ta nên thành một cặp). Anthony sẽ bất
tỉnh nhân sự vì choàng trước sự quay phắt 180 độ của cô mất. Cô đã
tự dồn mình vào ngõ cụt. Trong thời khắc mà Gem cảm thấy như sao
quả tạ sắp dộng xuống đầu mình thì giọng nói Anthony vang
lên:
-Happy birthday, Gemmie.
Gem quả thật là rất mừng. Nhưng dường như chơi trò với Anthony đã
thành một thói tật, mà tiếng nói của Anthony chính là cái công tắc
điều khiển, ngay khi nó vang lên là Gem lại bắt đầu “diễn”. Chỉ đến
lúc Anthony trừng mắt nhìn cô, Gem mới tỉnh và biết mình lại ngu
ngốc thêm một lần. Cô hôn vội Anthony để cứu vãn cơn tức giận chuẩn
bị bốc lên từ anh. Rồi Gem bỏ chạy.
Gem dành năm ngày để suy nghĩ thật chính xác về những điều mình
muốn và những thứ mình đang làm. Rõ ràng lúc này cô muốn “tậu” một
anh bạn trai làm quà sinh nhật cho mình, nhưng những gì cô làm thì
không để được Anthony yêu thích thêm, mà là đẩy anh ra xa. Trò chơi
của cô đã không được chuẩn bị chu đáo. Cô rất hồ hởi bắt đầu, tỉ mỉ
và thông minh trong từng bước đi, nhưng chẳng có kết hoạch cho cái
kết. Gem phải… Gem phải… Gem phải gặp Anthony. Cô mua một cái bánh
là muốn cùng Anthony đón sinh nhật mình thêm một lần nữa. Cô đã xác
định sẽ phó mặc mọi chuyện diễn biến theo như nó phải xảy ra. Một
lần này, Gem sẽ không cố gắng điều khiển cuộc sống. Chuyện của cô
và Anthony, hãy cứ để nó xoay chuyển tự nhiên. Có thể là một cái
kết. Mà cũng có thể là một bắt đầu.