Ring ring




Trong lòng tôi hiểu rõ, có lẽ lần này đi hát với cậu ấy, cũng chính là buổi tiễn đưa. Vì tất cả các giấy tờ, Vịnh Nhi đã chuẩn bị đầy đủ, Vịnh Nhi sắp phải đi rồi.

Nước Mỹ… lòng tôi thắt lại. Hàn Vĩnh Thái, bây giờ anh có còn ở Mỹ không? Anh có phải vẫn còn bên cạnh Khương n Anh…

Đúng như tôi nghĩ, Vịnh Nhi đã cất đi tất cả bi thương của mình. Cậu đã đem tất cả sức lực và nhiệt tình của mình đặt vào việc làm thủ tục. Quả nhiên, vừa ký giấy xong, cậu sẽ đi.

Tôi bắt đầu mẫn cảm đối với lịch ngày, lịch tháng, màn hình điện thoại, thời khóa biểu… tất cả những thứ có viết ngày tháng. Người đã từng thân thiết với tôi, đều đã rời khỏi tôi. Cuộc sống tôi trở nên trống trải. Vì để bù đắp những sự trống trải làm người khác nghẹt thở này, tôi chỉ có thể tìm kiếm sự quan tâm của Vân Trác đối với tôi.

Nhưng có thật là cô yêu anh không? Tiếng nói trong lòng lại vang dậy.

Ư… hỗn loạn quá, thật là quá hỗn loạn !

Cuối cùng cũng đến ngày tiễn Vịnh Nhi.

Buổi chiều, mặt trời phun ra những tia nắng thiêu đốt mặt đất. Nhưng dự báo thời tiết nói sẽ có mưa bão.

Mọi người trong sân bay đểu cảm thấy bất an, trong không khí toàn là tình cảm ly biệt. Bác trai và bác gái ngồi một bên nói chuyện, còn tôi và Vịnh Nhi ôm nhau mà khóc. Tối hôm qua, chắc Vịnh Nhi đã từ biệt ba mẹ, nên cậu muốn dành thời gian cuối cùng lại cho tôi- người bạn tốt nhất của cậu.

“Vịnh Nhi… đừng khóc nữa… đâu phải là không gặp nhau nữa!” nước mắt tôi đang trào ra.

“Thế thì cũng phải đợi đến lúc nghỉ hè…” Vịnh Nhi cất đi bộ mặt lạc quan, đột nhiên trở nên bi quan.

“Cậu phải gọi điện thoại cho mình đó!”

“Đồ ngốc, mình làm gì có nhiều tiền thế!”

“Đúng đó, cậu phải tiết kiệm tiền gọi điện thoại, cậu phải trang điểm cho bản thân, phải đối xử tốt với bản thân mình…”

“Đúng đó… mình còn phải kiếm một chàng đẹp trai nhiều tiền để làm bạn trai mình…”

“Ừm…cậu phải giới thiệu một người cho mình đó!”

“Nhưng mà Trinh Hy, bây giờ mình vẫn không thể quên anh…”

Chúng tôi vừa khóc vừa cười, nói lời tạm biệt cuối cùng. Mưa chưa xuống, mặt chúng tôi đã chỉ toàn là nước mắt.

Đột nhiên, sét đánh chiếu sáng những đám mây đen, một tiếng nổ vang lên.

Ngay sau đó, mưa đổ xuống như trút nước. Nước mưa đánh xuống đất, vang lên những tiếng ồn.

Một chiếc máy bay vội vàng từ trong mưa đáp xuống, như đang bỏ chạy trượt dài trên đường băng.

“Tất cả hành khách chú ý, vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay từ Thụy Thảo đến Cali sẽ được hoãn lại… tất cả các hành khách chú ý,vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay từ Thụy Thảo đến Cali sẽ đươc hoãn lại…”

Những hành khách bị nhốt trong sân bay, bắt đầu nói chuyện to nhỏ với nhau.

Thế giới của nước…làm người khác nghẹt thở…cứ như ngày tận thế…cứ như đến một nơi chưa từng qua.

Đột nhiên có một bóng người đi tới từ bên kia sân bay. Tôi như nghe thấy lời hô quen thuộc mà nín thở. Tim đập càng ngày càng mạnh, hít thở càng ngày càng gấp.

Là anh!

Tôi cũng đọc được sự kinh ngạc trong mắt Vịnh Nhi.

Hàn Vĩnh Thái trở về rồi!
Phần 3: Tạm biệt, Hàn Vĩnh Thái, thật đó.








Nỗi đau lớn nhất trên thế gian này

Không gì bằng Hàn Vĩnh Thái xuất hiện trên mặt tôi

Mà tôi không thể cho anh biết

Tôi vẫn còn yêu anh

Ngày hôm nay, tâm trạng của anh rất tốt.

Ngày hôm nay, anh kích động tới muốn phát điên.

Trở về Thụy Thảo, anh lại có thể gặp lại cô gái mà anh ngày đêm tưởng nhớ. Những ngày xa cách này, không lúc nào anh không nhớ đến cô. Sau khi xa nhau, anh mới hiểu được, không có cô, cả thế giới này chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh khát vọng được thấy nụ cười ngây thơ của cô, khát vọng nghe được giọng nói của cô, khát vọng thấy được bộ dạng đau lòng lúc cô nhớ anh. Cuối cùng anh cũng đã đợi được ngày này.

Trong những lúc anh buồn khổ nhất, trong đầu thường xuất hiện khuôn mặt cô, trong lòng anh sẽ cảm thấy ấm áp. Anh rất muốn biết, có phải cô vẫn đang ngoan ngoãn đợi anh về, đợi giây phút họ gặp lại nhau không? Anh thề, đây là lần xa nhau cuối cùng, từ nay về sau, cho dù như thế nào, anh cũng phải ở bên cạnh cô.

Cô sẽ hỏi chuyện của anh không? Cô có lo lắng cho anh không? Dù sao đi nữa, thì anh lại có thể gặp lại cô rồi! Anh nhớ cô điên cuồng.

Từ lần trước gặp anh đến nay, như đã qua mấy thế kỉ. Vĩnh Thái lại đứng trước mặt tôi, thân hình cao to, ngũ quan kiên chính, không ai sánh bằng.

“Hàn Vĩnh Thái, sao cậu lại ở đây?” Vịnh Nhi trợn mắt lên.

“Tôi vừa xuống máy bay, không ngờ lại gặp 2 người. Đã xảy ra chuyện gì vậy?” hai cô gái trước mặt anh, mắt đều đỏ ngầu.

“Tôi phải đi rồi, tôi sẽ đi du học trao đổi ở trường trung học ở Mỹ.” Vịnh Nhi đơn giản nói qua.

“Chúc mừng cậu… sao Thượng Dân không đến tiễn cậu?” Vĩnh Thái nhìn qua nhìn lại, nhưng rõ ràng là anh thất vọng, anh không hề tìm thấy Thượng Dân.

“Chúng tôi chia tay rồi.” Vịnh Nhi không thể kiềm chế nổi mà khóc lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Quyền Thượng Dân cũng sắp kết hôn với người khác rồi.” tôi cố tình đọc nặng chữ “Cũng”. Sắc mặt Vĩnh Thái có chút không tốt, tôi nhất định là anh thấy được sự căm phẫn trong mắt tôi.

“Thượng Dân sắp kết hôn?” câu đó của Vĩnh Thái làm Vịnh Nhi khóc nhiều hơn, Vịnh Nhi gật đầu, khuôn mặt trắng bệch toàn là sự bi thương.

“Mà bây giờ cậu phải đi?” Vịnh Nhi gật đầu lần nữa. Lời nói của Vĩnh Thái cứ như đang moi móc vết thương của người khác, sao anh đang ghét đến thế?

“Cậu đợi ở đây, tôi sẽ đưa cậu ta đến!” Vĩnh Thái nói xong quay người bỏ đi.

“Nhưng anh không muốn gặp tôi!” Vịnh Nhi đau khổ nói.

“Nếu cậu ấy ngay cả gặp cậu cũng không chịu, tôi sẽ đánh cho cậu ta một trận!” Vĩnh Thái bỏ lại câu đó, vội vàng bỏ đi.

Nhìn bóng anh đi ngày càng xa, tôi cảm thấy có chút lạc lõng. Sự xuất hiện của anh làm tôi cảm thấy hoảng hốt. Không biết anh có thấy tôi không, vì tôi cứ quay mặt đi, không để anh thấy được mặt tôi. Tôi thật hy vọng tim mình trở nên tê dại, như thể chắc tôi sẽ không vì anh mà dao động nữa, cũng không vì anh mà chịu tổn thương.

Lúc Vĩnh Thái đưa Thượng Dân đến, đã là chuyện của 45 phút sau.

“Vịnh Nhi!” Thượng Dân kích động nắm lấy tay của cậu ấy, giọng nói tràn đầy sự khát vọng và mong đợi vô hạn – rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu chẳng phải đã quyết định bỏ Vịnh Nhi, đi cưới con gái nhà ngân hàng rồi sao?

“Vĩnh Thái! Tôi đang đợi cậu đánh cho anh một trận đó!” Vịnh Nhi kìm nén tất cả tức giận, ra vẻ bình tĩnh.

“Cậu tự mình nói với cô đi!” Vĩnh Thái tội nghiệp nhìn Thượng Dân, không có sự tức giận trong sự chờ đợi của Vịnh Nhi. Lời nói của Vĩnh Thái chứa đầy hàm ý, làm chúng tôi trở nên hiếu kỳ.

“Vịnh Nhi, anh nghĩ em nhất định biết là anh yêu em biết bao, nhất định sẽ không bỏ rơi em, đúng không? Chỉ là mấy ngày này anh bị nhốt trong nhà, hầu như không có cơ hội để nói rõ chuyện này, cũng may là Vĩnh Thái kéo anh ra được, nếu không anh vẫn còn đang nặn óc suy nghĩ gặp em như thế nào!” lời nói của Thượng Dân làm cho Vịnh Nhi vô cùng kinh ngạc, trợn cả mắt.

“Việc kết hôn với Lý Hiền Nhiên không phải là ý của anh, anh sẽ kháng cự tới cùng! Anh sẽ không chấp nhận loại hôn nhân như thế, thanh danh của tập đoàn Vũ Trụ không hoang đường tới phải dùng thủ đoạn vô vị này để duy trì! Hôm đó vì quá nguy cấp, nên anh mới nói lời chia tay với em. Vì anh nghe được bọn họ nói đã tìm được địa chỉ và hành tung của em, em không biết là anh đã lo lắng đến an nguy của em như thế nào đâu!” giọng của Thượng Dân tràn đầy sự đau lòng và lo lắng.

“Đồ ngốc! Cậu lo lắng cho cậu ấy thế không biết dẫn cậu ấy bỏ đi sao? Nếu là thật lòng thích cậu ấy, còn không dẫn cậu ấy đi đi!” những lời thành khẩn của Thượng Dân đổi lại những lời chế giễu của Vĩnh Thái.

“Trên thế giới này chẳng phải chỉ mình cậu dũng cảm quả đoán đâu!”
“Mình cũng đang có ý này!” Thượng Dân cho Vịnh Nhi một cái nhìn ấm áp. Nước mắt của Vịnh Nhi lập tức vỡ bờ.

“Em phản đối!” lời vừa dứt, tôi kinh ngạc phát hiện đó là tiếng của Vịnh Nhi. Vĩnh Thái và Thượng Dân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vịnh Nhi.

“Chúng ta sẽ đi đàm phán!” Vịnh Nhi đột nhiên vô cùng dũng cảm, “Chúng ta đi đàm phán, cố gắng có được sự đồng ý của gia đình anh, anh Thượng Dân, em phải cùng anh quang minh chính đại ở bên nhau!”

“Vịnh Nhi…” Thượng Dân kích động nói không nên lời.

“Chỉ vì 1 câu nói kháng cự đến cùng của anh! Nếu tất cả không thể vãn hồi, em sẽ đi cùng anh.” Lời nói của Vịnh Nhi thật có trọng lượng.

Ánh mắt Thượng Dân có chút thương tiếc và cảm động. Tình cảm của họ thật sâu đậm, ngay cả người ngoài cuộc như tôi, cũng không thể không cảm động.

“Chúng ta đi thôi!” Vĩnh Thái nhẹ nhàng đi qua người tôi, nói nhỏ bên tai tôi.

“Chúng ta…” từ này được tôi nghiên cứu rất lâu. Chúng tôi không phải đã chia tay rồi sao? Chúng tôi đã chia tay rồi cơ mà? Chúng tôi chẳng phải là chẳng thể ở bên nhau sao?

Vĩnh Thái đã đưa vị hôn thê của mình Khương n Anh đi Mỹ, mà tôi cũng đã có bạn trai Trịnh Vân Trác, lúc anh bỏ tôi mà đi trong buổi lễ đính hôn, từ “chúng ta” đã trở nên rất xa lạ.

Mà bây giờ, anh lại nói “chúng ta”?

Chúng ta đi thôi… lúc tan học, anh tửng nhỏ nhẹ nói câu này trước cửa phòng học…

Chúng ta đi thôi… sau cuộc hẹn, anh thường lưu luyến không muốn xa tôi…

Chúng ta đi thôi… câu nói này quen thuộc biết bao…

Trên mặt tôi, có những giọt nước chảy.

Tôi muốn nói với anh câu đó, cái câu mà phút cuối anh nhìn tôi chưa kịp nói ra, “Tạm biệt.”

Tạm biệt. Chẳng phải anh sớm phải nói thế sao, nếu không em đã không đợi anh lâu thế, nếu không em đã càng quyết tâm ở bên Vân Trác hơn. Em sớm đã phải gạt bỏ cái hy vọng hão huyền này.

Vĩnh Thái, tạm biệt.

Chúng ta nên có một kết thúc rõ ràng.

Tạm biệt, thật đó.


Phần 4: Quyết định cuối cùng








Em đứng bên cửa sổ có thể trông thấy mặt trăng

Bắt đầu có một dự cảm

Lúc mây đen che mất mặt trăng

Lòng sẽ đau thắt lại

Anh cũng có cảm giác như vậy không

Lúc em không ở bên anh

Nhẹ nhàng bỏ đi, để lại hai người chìm đắm trong hạnh phúc, tôi và Vĩnh Thái đi ra khỏi sân bay. Bên ngoài, mưa ngày càng lớn, còn có sấm chớp đột nhiên vang lên làm thủng cả màng nhĩ của chúng tôi. Bầu trời đen như mực, nếu không phải lắm lúc có những tia sét, chắc mọi người sẽ nghĩ đây là một màn đêm vô tận.

Gió lạnh thổi qua, như muốn cuốn nước mưa vào từng ngóc ngách của thế giới. Tôi lặng nhìn Vĩnh Thái chạy khắp cả thế giới tìm taxi, đờ đẫn đợi anh cởi áo ra che cho tôi tránh khỏi nước mưa, đưa tôi ra xe.

Lúc lên xe, tôi mới ý thức được người tôi chỉ có mấy giọt nước mưa, còn người Vĩnh Thái thì ướt sũng. Anh vắt nước trên áo, đang cố gắng bôi đi nước mưa trên mặt. Trên trán, mấy giọt nước mưa nhỏ xuống, ướt nhem. Trên mặt vẫn là khí chất cao ngạo, đôi mắt đen láy ánh lên màu sắc của bảo thạch.

Đáng chết! Tôi lại nhìn nhập thần như thế!

Chẳng phải tôi đã nói với bản thân rất nhiều lần, đừng uổng phí tâm trí cho anh nữa?

Kim Trinh Hy, cô đừng giày vò mình nữa!

Tôi phát hiện ánh mắt tôi nhìn anh, lập tức dời đi.

“Trinh Hy, anh đã về rồi… em không hoan nghênh anh sao?” từ lúc nào, anh nói chuyện với tôi lại đem theo khẩu khí tra hỏi chứ không phải là mệnh lệnh? Từ lúc nào, anh lại trở nên dịu dàng thế… là vì Khương n Anh sao? Trong thời gian bỏ tôi lại mà đi Mỹ, hai người đã có cuộc sống như thế nào? Hay là họ vửa trải qua tuần trăng mật trở về, còn cần sự hoan nghênh của bạn gái cũ sao? Thật buồn cười!

Anh hình như đã hiểu ra hàm ý trong câu nói của tôi.

“Từ trước đến giờ, anh chỉ xem n Anh là em gái, anh đối với cô chỉ có chiều chuộng, không có yêu thích.” Anh nói một cách kiên định.

“Hàn Vĩnh Thái, từ lúc nào anh trở nên giả dối thế?” tôi cười rất kỳ lạ, cũng rất buồn khổ. Anh chiều chuộng em gái đên nỗi cưới em gái về làm vợ sao? Thật buồn cười! Buồn cười đến cực điểm! Lời nói dối tệ như thế, anh cũng nói ra được sao?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa đánh vào cửa kính của xe, hoàn toàn không thấy rõ cảnh vật bên đường.

Giây phút đó, tôi đã biết thế nào là cõi lòng tan nát.

“Trinh Hy, em tưởng là anh quên em sao? Em hiểu lầm anh rồi…” tiếng nói đó lại vang lên lần nữa.

“Bỏ đi!” ngữ khí của tôi vô cùng cứng đơ, câu nói này đã hoàn toàn đánh đổ sự dịu dàng của anh, “Em đã là bạn gái của Vân Trác rồi.” Tôi đã là bạn gái của Vân Trác rồi, anh cũng đã có tình yêu của anh. Giữa chúng tôi, ngoài bỏ đi, còn có thể nói với nhau thế nào?

Khuôn mặt anh bắt đầu biến dạng, để lộ bộ dạng bi ai không thể nào tin được.

“Thế không thể nào vãn hồi sao?”

“Không thể vãn hồi!”

Ánh mắt anh trở nên trống trải, đôi mắt sáng giờ đây đã trở nên tối hơn. Đầu óc tôi trở nên trống không. Ánh mắt đó của Vĩnh Thái, đã chiếm trọn toàn bộ ý thức của tôi.

“Thế tại sao em lại chọn anh ấy?” Anh hỏi, trong giọng toàn bi thương.

“Cái này, anh có cần phải biết không?” dùng ngón chân đếm cũng có thể nghĩ ra hàng đống lý do, Trịnh Vân Trác tốt hơn Hàn Vĩnh Thái cả ngàn cả vạn lần! Anh biết quan tâm tôi, chăm sóc tôi, thành tích lại tốt, đối với ai cũng rất lễ phép, có được sự yêu thương của anh, người của cả thế giới đều ngưỡng mộ tôi.

“Em chọn anh ta chẳng phải vì khuôn mặt đó giống anh sao?” Vĩnh Thái bi ai chất vấn tôi. Tôi nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Vĩnh Thái, khuôn mặt anh đã chiếm trọn tầm nhìn của tôi. Hàn Vĩnh Thái, Trịnh Vân Trác, Hàn Vĩnh Thái, Trịnh Vân Trác. Khuôn mặt hai người từ từ chồng lên nhau. Rốt cuộc là tôi thích ai đây?

Phiền quá! Phiền quá! Con người này thật là phiền! Tôi không thể chịu đựng nổi nữa! Tôi không rảnh để nghe những lời quá tự tin của anh.

“Dừng xe!”

Giây phút cửa xe mở ra, Hàn Vĩnh Thái bị tôi đẩy xuống xe. Xe tiếp tục lăn bánh, tiếng gọi sau lưng tôi ngày càng xa.

Tôi bỏ anh ngoài xe như thế sao? Bỏ anh một mình trong trận mưa lớn như thế. Nhưng anh cũng đã tửng bỏ tôi một mình, bỏ tôi lại trong nỗi cô đơn vô bờ bến. Tôi đã tuyệt vọng bao nhiêu.

Tôi bắt đầu cười với nụ cười phục thù. Nhưng tại sao tôi vẫn nếm được cái mùi bị đắng đắng mặn mặn đó chứ? Hu hu hu…

“Cô gái à, bạn trai của cô rất tốt, sao cô lại đối xử tàn nhẫn với cậu ấy thế?” chú tài xế taxi im lặng đột nhiên lên tiếng. Lúc nãy, tôi cãi nhau với Vĩnh Thái, tôi hầu như quên sự tồn tại của chú.

“Nhưng bình thường anh rất dữ! Dữ không chịu nổi, dữ như con Bá Vương Long đáng ghét! Anh lại còn lạnh lùng, tự cao, kiêu ngạo, còn thường làm tổn thương người khác! Loại người này cho cháu năm trăm triệu cháu cũng không thèm! Cho dù đàn ông cả thế giới này chết hết, cháu cũng không cần anh!” tôi bắt đầu oán trách Vĩnh Thái trước mặt ông bác xa lạ này. Tội ác của Hàn Vĩnh Thái, đúng là kể hoài không hết!

“Ha ha ha, chú không thấy cậu ta lạnh lùng đến thế! Cháu đối xử như thế với bạn trai sao? Các cô gái bây giờ thật lợi hại, đúng là kiểu bạn gái bướng bỉnh…” ông chú tốt nhiên nói chuyện với tôi.

“Hơn nữa, anh đâu phải là bạn trai của cháu!” tôi tức đến nỗi trợn mắt, tôi không phải là bạn gái bướng bỉnh! “Cháu nhất định là rất thích cậu ấy rồi!”

“Bác à! Bác lại sai rồi! Nếu cháu thích anh thế, sao lại đuổi anh xuống xe?” đầu óc của ông chú này nhất định là rớt xuống nước rồi! Hôm nay, sao cứ có người nói ngược với tôi thế? Tôi đã nhẫn tâm đẩy Vĩnh Thái vào cơn mưa kinh khủng, ngay cả tôi cũng cảm thấy có chút không nhẫn tâm, chẳng lẽ chú ấy không thấy tôi hận Vĩnh Thái đến thấu xương hay sao? Thật là tôi hận chết cái tên ấy!

“Chính vì cháu rất thích cậu ấy, nên cháu mới để ý như thế! Nếu cháu không thích cậu ấy, thì chẳng bao giờ thèm nghĩ đến. Cháu nhìn dễ thương như thế, không ngờ miễng lưỡi cũng thật lợi hại…”

Tôi muốn phản bác lại, nhưng phát hiện ra là nói không nên lời. Chẳng lẽ tôi lại quyết định mặc nhận?

“Người trẻ tuổi chạy trốn sẽ đánh mất nhiều thứ hơn.”

“Chú à, cháu không phải là chạy trốn. Sao cháu lại chạy trốn chứ? Cháu đẩy anh xuống xe, sẽ tự trả tiền xe, chú cho xe chạy đi…” tôi hận là không thể để cho chú ấy lập tức ngậm miệng.

Ngoài cửa xe mưa vẫn rơi như trút nước.

Lòng tôi sao lại bất an thế này?

Vân Trác chỉ là vật thay thế của Vĩnh Thái, cái suy nghĩ ngay cả tôi cũng trốn tránh, thế mà lại bị Vĩnh Thái nhìn thấy sao?

Chẳng lẽ tôi chịu ở bên Vân Trác, chỉ vì lưu luyến khuôn mặt đó sao?

Có thể, sự thật chính là như thế, chỉ có tôi là vẫn luôn không chịu thừa nhận thôi…

Tôi không chịu thừa nhận đây là sự thật…
Chương 8: Mãi mãi ở bên nhau Phần 1: Tôi phải tìm được anh








Nếu như có một ngày

Thiên sứ trắng đi đến chỗ em

Muốn em nói ba nguyện vọng

Cái thứ nhất, quên anh

Cái thứ hai, quên anh

Cái thứ ba, em xin lỗi

Em vẫn không thể quên được anh

“Một ly cà phê?”, Vân Trác hỏi tôi, giọng nói vẫn cứ nho nhã như thế.

Tôi gật đầu. Làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Không chuyện gì xảy ra cả, không phải sao? Tôi và Vân Trác, vẫn là đôi được ngưỡng mộ nhất trường Trụy Thảo.

Người phục vụ nhanh chóng mang đến hai ly cà phê, nhẹ nhàng uống một ngụm, hương thơm của cà phê tan ra trong miệng. Bên cạnh chỗ ngồi, trước cửa sổ có đặt một chậu cây cảnh lớn, những nhánh cây đua nhau vươn vai . Bên ngoài cửa sổ màu trà, ánh nắng đang thiêu đốt mọi thứ. Những tiếng ồn ào của tiếng chim hót và tiếng của người đi đường đã bị chặn lại bên ngoài cửa sổ, bên ngoài và bên trong cửa sổ, cứ như hai thế giới khác nhau.

Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Trong tư tưởng, tôi và Vĩnh Thái cũng đã gặp nhau trong buổi chiều như thế.

“Em không hề yêu anh, đúng không?”

Vân Trác lắc nhè nhẹ ly cà phê trong tay, cà phê trong ly tạo ra những cơn lốc nhỏ. Những cơn lốc đó như lắc lư theo tiếng nhạc. Trong quán rượu có một sân khấu hình tròn, trên sân khấu nho nhỏ đó, có một ca sĩ đang bi thương hát bài hát linh hồn của người da đen như đang khóc vậy.

Ánh mắt của tôi lại rơi vào tay Vân Trác. Chiếc muỗng màu bạc trong tay Vân Trác sao lại chói mắt đến như thế, làm đau cả mắt tôi.

“Anh nói gì thế!” tôi cười trả lời. Mỉm cười đã trở thành thói quen của tôi. Sao đột nhiên anh lại hỏi như thế? Chẳng phải không có chuyện gì xảy ra sao? Tôi ép mình phải chấp nhận cách nghĩ này, mà tốt nhất Vĩnh Thái cũng phải nghĩ như thế.

“Em không yêu anh, đúng không?” - trong lời nói bình lặng của Vân Trác như đã có thêm những cao trào trong điệu nhạc. Sự phối hợp quá cao của giọng hát và tiếng nhạc, làm cho người ta cảm thấy chói tai.

Đôi mắt đen láy của Vân Trác như phủ lên một lớp sương mù. Môi anh hơi nhếch lên, có chút khinh thường và tự trào.

“Bụp.” - đó là tiếng ly trong tay tôi đũng phải bàn. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng. Đợi khi tôi bình tĩnh lại mới phát hiện, lúc nãy tôi không nắm chặt cái ly, mà cà phê trong ly đã lan ra bàn. Tôi định thần lại, để cái ly đứng lên.

Người phục vụ nhanh chóng chạy tới, nhanh tay thay khăn trải bàn.

“Có biết anh đã yêu em từ lúc nào không?” – ngữ điệu của Vân Trác chậm rãi như thế, nhưng lại rất nặng, tôi cứ như đang trong mơ.

Tôi lắc đầu.

“Lúc đó, em nằm trong bệnh viện. Không biết lúc nào mới tỉnh. Anh nghe thấy tiếng em nói chuyện, em như đang thương lượng với ai đó, em nói: “Vĩnh Thái, em lạnh lắm, nhưng có anh bên cạnh, em cảm thấy ấm hơn rồi. Tuy anh vẫn cứ đối xử lạnh lùng với em.”

Tôi ngước đầu lên nhìn mắt anh.

“Sau đó, anh phát hiện anh đã yêu em.”

“Em không hề yêu anh, đúng không?” – tiếng nói của Vân Trác đau lòng như thế, tôi im lặng nhắm mắt lại. Lúc bắt đầu, anh đã biết tôi yêu Vĩnh Thái như thế nào, nhưng, tại sao anh vẫn cứ yêu tôi? Mỗi khi tôi yêu Vĩnh Thái thêm một chút. Mỗi khi anh đến gần tôi một tí, thì sẽ bị thương nhiều hơn một tí.

“Em thích anh!” – tôi sợ nói câu này. Nhưng tôi đã như không còn hơi, ngay cả tôi cũng không thấy đó là thật.

“Em nói dối!” – giọng thét lên của anh đánh bại lời nói dối của tôi. Anh sớm đã biết được! Anh đã sớm biết là tôi không thích anh.

“Em đang học thích anh… em đã sắp thích anh rồi…” – tôi bắt đầu nói năng lung tung.

“Không cần đâu, chúng ta chia tay thôi.”

“Đừng, em thật lòng…”

“Thật lòng thích anh, đúng không?”

“Sai rồi. Vĩnh Thái em…”

Tiếng tôi đột nhiên biến mất.

Ánh mắt anh có nỗi đau làm người khác nát lòng, đôi vai tôi không ngừng rung lên. Tôi thật hy vọng anh không nghe thấy lời tôi vừa nói. Tôi vừa gọi đúng tên Hàn Vĩnh Thái!

Dáng vẻ anh có sự đau khổ mà tôi chưa từng thấy qua, nỗi đau gần như sắp sụp đổ.

“Em xin lỗi…” – tôi núp vào đôi tay của mình, như con chim nhỏ trong trận mưa bão. Xin lỗi… Vân Trác, em xin lỗi…

Em còn xin lỗi nữa, anh sẽ không vui đó… tôi như nghe thấy tiếng nói dịu dàng đó.

Tôi lại nói xin lỗi với Vân Trác… thật đáng chết. Tôi thật là một kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ. Tôi đã tổn thương anh một lần, lại còn đẩy anh vào trong nỗi tuyệt vọng.

Tôi đã thừa nhận với anh là tôi không thích anh… rốt cuộc tôi là một người thành thật, hay là một người giả dối?

“Người trẻ tuổi, trốn chạy luôn sẽ làm mất nhiều thứ hơn.”

Từ hôm trở về từ sân bay, lời nói của chú tài xế cứ như ruồi bay vo vo quanh tôi. Những lời nói đó có đạo lý sao? Tại sao tôi lại mẫn cảm với những lời nói của chú ấy thế?

Trốn chạy luôn sẽ làm mất đi nhiều thứ, thế còn không trốn chạy thì sao? Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi… lòng tôi đau thắt lại.

Có lẽ tôi nên đi tìm Hàn Vĩnh Thái

Hàn gia.

Hàn gia gia thấy tôi đứng sau lưng quản gia, nở một nụ cười thân thiết như gặp lại người thân. Như đã sớm biết được mục đích đến đây của tôi, trên mặt Hàn gia gia không hề có một chút kinh ngạc.

“Vĩnh Thái vừa đi ra ngoài rồi.” – gia gia nói với tôi.

Ý! Sao Hàn gia gia biết tôi đến tìm Vĩnh Thái chứ?

“Gia gia, cháu không đến để tìm Vĩnh Thái… cháu và Vĩnh Thái đã chẳng còn quan hệ gì nữa…” – tôi vội vàng giải thích. Nhưng lời nói dối đó của tôi thì có thể gạt ai được chứ?

Trốn tránh luôn làm mất đi nhiều thứ hơn. Có một tiếng nói vang lên.

“Không, không, gia gia, nói cho cháu biết Vĩnh Thái đi đâu rồi?” – tôi lại vội vã sửa lại lời.

Gia gia hình như cảm thấy sự khác biệt giữa hai câu nói của tôi. Tôi đột nhiên phát hiện mình thật thất lễ. Gia gia đã có một nàng cháu dâu rồi, tôi còn liều lĩnh xông vào nhà Vĩnh Thái, hỏi Vĩnh Thái đi đâu, đây chẳng phải là quá thất lễ sao?

“n Anh… cô vẫn khỏe chứ?”- tôi vừa nói xong, như đụng phải máy móc gì, sắc mặt Hàn gia như có chút thất thường.

“Vĩnh Thái nó…vẫn chưa nói cháu nghe sao?”

“Chuyện gì?”- lỗ tai tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn.

“n Anh đã qua đời rồi.”

Tôi thật không dám tin vào những lời mình nghe.

“Lúc n Anh được đưa tới bệnh viện ở Mỹ, thì cơ thể đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều bệnh biến rồi. Nhưng Vĩnh Thái vẫn cứ ở bên nó, sinh mạng của nó cứ như là xuất hiện kỳ tích mà kéo dài được một tháng. Bệnh án của n Anh ông cũng xem qua, bác sĩ dặn là không được chịu sự đả kích quá lớn. Ông nghĩ Vĩnh Thái đã sớm biết n Anh sắp phát bệnh, nên mới gấp đồng ý đính hôn với n Anh thế. Nếu như nó không giấu chúng ta như thế, chúng ta có thể giúp đỡ n Anh nhiều hơn. Nhưng Vĩnh Thái đã cùng n Anh đi hết quãng đời thời gian còn lại, cũng xem như là kết cục tốt nhất.” – Hàn gia gia đau buồn nói những lời này.

“Bệnh của n Anh, nghiêm trọng lắm sao?”- tiếng tôi đang rung.

“Là bệnh máu trắng.”-Hàn gia gia nói.

Vĩnh Thái xa tôi một tháng, là anh đang cùng n Anh đi hết quãng đường còn lại sao? Tôi nhớ những lời anh nói với tôi khi ở sân bay, “Anh đối với cô, chỉ có chiều chuộng, chứ không có yêu thích.” Lúc đó tôi lại không tin lời của anh! Tôi hối hận trong khi chưa biết tình hình thực tế như thế nào đã hiểu lầm Vĩnh Thái, tôi còn cho rằng anh đã bỏ rơi tôi.

Kim Trinh Hy, cô ngốc chết đi được!

“Mau nói cháu nghe, Vĩnh Thái hiện giờ đang ở đâu?”- tôi đột nhiên tỉnh ngộ.

“Nó đi đến trường rồi.”

Giây phút đó, tôi xông thẳng ra ngoài cửa Hàn gia. Tôi muốn gặp Vĩnh Thái, tôi thật muốn lập tức gặp được Hàn Vĩnh Thái! Tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh. Tôi không thể trốn tránh nữa, tôi không muốn mất anh!

“Trinh Hy! Mấy ngày trước nó dầm phải mưa, đang sốt cao, tìm được nó thì lập tức đưa nó về đây!”- tiếng Hàn gia gia vang lên sau lưng tôi.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 2: Sóng gió lại lên.








Cho đến một ngày

Cho đến khi em quen được một người bạn

Anh nói

Em không cần hoàn toàn hiểu anh

Anh chỉ cần em vui vẻ làm lại chính mình

Em mới biết nụ cười cũng là tàn nhẫn đối với anh

Vì cái mà em có thể cho anh

Chỉ có nụ cười

Có lẽ chúng ta không biết lúc nào sẽ quên rằng

Là ai đã từng yêu em với cùng một khuôn mặt

“Có thấy Hàn Vĩnh Thái không? Có thấy Hàn Vĩnh Thái không?”

Đi vào cổng trường, trông thấy một người, tôi lập tức xông vào nắm lấy áo của cô. Tôi tìm Vĩnh Thái khắp thế giới, chắc tôi điên mất rồi!

“Anh đang ở sân bóng rổ.”- cứ như kỳ tích, cô nữ sinh đó trả lời tôi.

Tôi đi vào khu thể thao, những cái đầu đen đen đã chiếm hết các ghế khán giả. Mọi người đều nín thở, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người trên sân bóng.

Trên sân bóng, hai người đang tranh giành nhau trong sân đấu trống không. Tiếng bóng chạm đất và tiếng chạy qua lại của hai người, vang lên khắp sân.

“Thế là thế nào?”- có một nữ sinh nửa chừng xông vào hỏi.

“Một đối một. Hàn Vĩnh Thái và Trịnh Vân Trác đang đấu đơn với nhau, đấu ba trận, ai vào trước mười trái, thì người đó thắng một trận. Người thua phải chấp nhận điều kiện của đối phương- rời xa Kim Trinh Hy, mãi mãi không xuất hiện." cô nữ sinh bị hỏi trả lời, nhưng mắt vẫn dán trên sân bóng.

Lòng tôi thắt lại.

Trong lời nói của hai cô nữ sinh lại xuất hiện tôi. Đột nhiên, việc tôi xuất hiện giữa đám đông đã gây nên sự xáo động. Các nữ sinh đi qua hai bên nhường đường cho tôi. Tôi từng bước đi đến sân bóng rổ, nhìn thẳng vào hai người nam sinh đó. Ánh mắt tôi rơi vào bảng tính điểm- tỉ số 6-5, Vân Trác dẫn trước một điểm. Trước đó, bọn họ đã mỗi người thắng một trận.

Hai người di chuyển nhanh trên sân bóng để cướp bóng. Kỹ thuật chơi bóng siêu hạng của họ làm cho mọi người nhìn hoa cả mắt. Cuộc đấu đã đi vào giai đoạn cao trào nhất, tất cả các khán giả đều không chớp mắt, tập trung tinh thần, khẩn trương xem trận cuối cùng.

Lúc này, banh trong tay Vân Trác. Nhưng có nam châm vậy, trái bóng bị tay anh hút chặt lấy.

Vĩnh Thái ép tới. Bám chặt lấy Vân Trác, Vân Trác gần như không thể nhúc nhích. Mắt nhìn thấy Vân Trác sắp đụng vào người Vĩnh Thái, cổ tay Vân Trác nhanh chóng quay lại, trái bóng đã nhảy qua tay bên kia , Vân Trác như tên lửa, xông thẳng lên, chân trái gập lại, Vân Trác nhảy lên, làm một động tác đưa bóng vào rổ.

Trái bóng bay một đường đẹp trên không.

Bước chân nhảy lên vừa chạm đất, trái bóng đó đã trúng vào bảng xanh, chính xác rơi vào trong rổ.

“YEAH…”- mọi người vỗ tay hoan hô! Tất cả mọi người đều bị kỹ thuật bóng siêu hạng của Vân Trác làm cho hoa mắt, tiếng la cố lên vang khắp sân! 7-5! Vân Trác ngẩng đầu lên, mồ hôi theo gương mặt anh chảy xuống. Tôi như trở về buổi chiều trong tiệm cà phê, ngữ điệu của Vân Trác bình tĩnh thế, nhưng lại rất đau lòng. Tôi tránh khỏi ánh mắt của anh.

Còn Vĩnh Thái, vẫn đặt tất cả tinh thần vào trong trái bóng. Màu da hồng của anh hơi đỏ, mặt và cổ đều đang tỏa sức nóng. Tôi như nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh. Ánh mắt tôi rơi vào người của Vĩnh Thái, nhưng Vĩnh Thái vẫn chưa phát hiện ra tôi.

Tôi thật muốn anh nhìn thấy tôi! Tôi thật muốn nói cho anh biết, tôi đã tha lỗi cho anh! Tôi muốn bắt đầu lại với anh! Tôi muốn biết sự thật.

Cho dù kết quả trận đấu thế nào, tôi cũng chỉ thích một người. Tôi không thể trốn tránh nữa, tôi không thể tự lừa dối mình. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ thích Hàn Vĩnh Thái!

Lát sau, bóng về tay Vĩnh Thái. Bóng lại bị Vĩnh Thái cướp lại! Vĩnh Thái đang phàn công nhanh chóng! Vân Trác nhìn chặt quả bóng, trong mắt có sự bình tĩnh khác thường.

Chớp mắt, bóng đang trên đường được đưa vào rổ, tinh thần của Vĩnh Thái rất mạnh! Vĩnh Thái nhảy lên, tránh khỏi Vân Trác, tay vươn ra, đưa bóng vào rổ. Bóng trên thành rổ xoay mấy vòng, chính xác rơi vào trong rổ!

Tỉ số 7-6!

Sân trường nóng hẳn lên. “Hàn Vĩnh Thái! Cố lên!”- các fans của Vĩnh Thái la lên!

“Vân Trác! Tất thắng!”- người hâm mộ của Vân Trác cũng không chịu thua.

“Tỉ số 7-7!.”

“Tỉ số 8-7!.”

Hai người tranh giành với nhau trên sân bóng. Đột nhiên, Vân Trác thảy bóng lên. Bóng bay theo một đường rất đẹp nhưng lại bị tưng ra ngoài. Hiện trường đột nhiên im lặng, tất cả mọi chú ý đều tập trung vào quả bóng.

Vĩnh Thái giành được bóng. Nhưng lúc giành được, cơ thể Vĩnh Thái có chút dao động. Tất cả mọi người đều toát mồ hôi. Sắc mặt anh ngày càng đỏ, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Đột nhiên khi đưa bóng qua người, người Vĩnh Thái lại rung lên. Vĩnh Thái chợt ngã xuống đất. Mọi người phát ra tiếng ồn.

Anh sao thế? Tôi nôn nóng nhìn Vĩnh Thái đang nằm trên sân, cảm giác lòng thắt lại ép lấy lý trí của tôi. Miệng anh mở to ra để hít thở, tôi như nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Vĩnh Thái nằm trên đất chấp nhận đôi tay hướng đến anh, anh được Vân Trác đỡ dậy.

Còn phải tiếp tục sao?

Anh còn phải kiên trì sao?

Vĩnh Thái, anh còn đang sốt cao đó.

Anh đang cố gượng! Đáng chết, đừng có miễn cưỡng nữa!

Tôi cảm thấy có gì đó đang đè lấy tôi, tôi không thể để anh chịu sự dày vò như thế nữa! Một ý nghĩ xuất hiện ngày càng mãnh liệt- tôi phải ngăn cản anh!

Trận đấu có thật quan trong đến thế không? Đâu phải một trận đấu là có thể quyết định được số phận của tôi! Tôi lại không phải đồ vật, tôi có tay chân, tôi sẽ biết tự chọn cho mình một bạch mã hoàng tử. Đột nhiên tôi cảm thấy trận đấu này chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Vĩnh Thái! Em tha thứ cho anh rồi!”- tôi la lớn lên, ngăn chặn động tác của Vĩnh Thái. Anh đang sốt cao đó! Sao anh lại có thể liều mạng như thế!

Cuối cùng Vĩnh Thái cũng dừng lại, thấy tôi đang đứng ở hàng đầu. Khuôn mặt tuấn tú của anh đẹp đến nỗi làm người khác nín thở. Anh nhăn mày, nhìn tôi lắc đầu, ánh mắt đó như đang nói với tôi, đây chỉ là trận đấu của hai người đàn ông, không liên quan tới tôi. Nhưng nhìn anh cứ thở hổn hển như thế, tôi không thể không đau lòng. Anh kiêu ngạo như thế sao, kiêu ngạo đến nỗi không nghe lời khuyên ngăn của tôi.

“Dừng lại đi! Mau dừng lại đi!”- tôi xông vào giữa sân, nhảy vào ôm lấy Vĩnh Thái. Tôi cố sức nắm lấy áo của anh, không muốn anh lại nhồi bóng. Đột nhiên anh ôm chặt tôi! Mồ hôi làm ướt cả người anh, sức nóng của cơ thể tỏa ra- đó là một cái ôm nóng bỏng.

“Tạch… tạch…”- bóng rơi từ tay Vĩnh Thái xuống, cho đến khi lăn tới trước mặt một người.

“Tôi thua rồi.”- Vân Trác đứng giữa sân, lớn tiếng tuyên bố.

Vân Trác nhặt quả bóng lên, âm thầm đi ra ngoài. Bước chân buồn tủi đi ngày càng xa, cho đến khi rời khỏi khu thể thao. Tôi nằm trong lòng của Vĩnh Thái, nhìn cái bóng quen thuộc ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất sau cánh cửa.

Có một tiếng nói trong ý thức nói với tôi rằng, Vân Trác ra đi, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại.
Phần 3: Hạnh phúc đột nhiên giáng xuống.








Thích

Uốn mình trong vòng tay của anh

Em sẽ cảm thấy như con mèo ấm áp

Thích anh nhẹ nhàng gọi tên em

Kim… Trinh… Hy

Trong phòng nghỉ ngơi, tôi dùng khăn lông lau đi mồ hôi trên mặt anh. Nghĩ đến việc tôi cố sức hét lên và cảnh Vân Trác bỏ đi, cảm thấy thật khó xử.

Mồ hôi trên trán Vĩnh Thái không ngừng nhỏ xuống. Tôi sờ cái trán nóng sốt của anh, cảm động tới nói không ra lời. Anh đang sốt rất cao, thế mà còn liều mạng đi thi đấu- anh thật sự không cần mạng nữa hay sao?

“Hàn Vĩnh Thái, em hận anh!”

“Tại sao?”- anh ngước nhìn tôi, trong đôi mắt trong sáng đen láy có thêm chút ấm áp.

“Vì anh cứ bắt em phải lo lắng. Mỗi lần đều bắt em phải lo lắng muốn chết! Rõ ràng đã yếu ớt đến thế, mà còn kiên trì đấu đôi!”. Hàn gia gia mà biết Vĩnh Thái mang theo cái sốt 39ºC đi chơi một chọi một với người khác, chắc chắn sẽ toát mồ hôi lạnh. Cái tên này liều mạng đến thế sao? Thật là điên cuồng!

“Chẳng phải là tại em sao, em chết cũng không chịu tha thứ cho anh! Ai biểu anh đã quyết lòng thích con nha đầu như em?”- sao anh lại bắt đầu giở giọng trêu chọc đó ra chứ? Cứ như thoa lớp mật lên miệng anh vậy. Mặt tôi nóng lên.

“Anh thật đáng ghét!”- nấm đấm của tôi đấm vào ngực anh.

“Em mới đáng ghét đó! Ai biểu em nhân lúc anh không có bên cạnh đi nhận lời làm bạn gái của người khác chứ?”- anh nhăn mặt lại.

“Vì… anh gạt em!”

“Anh gạt em lúc nào?”

“Anh nói sau khi đưa n Anh đi bệnh viện, anh sẽ quay lại tìm em!”- tôi uất ức đầy bụng. Đây rõ ràng là anh sai mà!

“Bây giờ anh chẳng phải đã quay lại tìm em sao?”

“Lúc đó anh thật là đã đưa n Anh đi bệnh viện?”

“Ừm, bọn anh đã đi Mỹ. Lúc đó tình huống quá gấp rút.” Người nhà của n Anh thực ra đã sớm liên lạc với bệnh viện ở bên Mỹ. Nhưng cô vẫn cứ nhớ đến buổi lễ đính hôn, cứ muốn kết thúc lễ đính hôn, cô sẽ đi bệnh viện. Nhưng không ngờ buổi lễ chưa kết thúc, cô đã xảy ra chuyện! Lòng tôi thắt lại, n Anh có thể đã sớm biết nếu đã vào bệnh viện, sẽ không còn cơ hội trở về nữa, cho nên mới cố gắng bắt lấy hồi ức cuối cùng. Vĩnh Thái nhất định là hiểu được điều này, nên mới quyết định giúp n Anh thực hiện nguyện vọng cuối cùng này. Tôi tự trách muốn chết, thôi đã phá hoại cái đẹp cuối cùng trong cuộc đời cô.

“Vĩnh Thái, em có lỗi với n Anh!”- tôi nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của cô ở buổi lễ đính hôn

“Cô rất cảm kích em.”

Tôi nghe câu nói đó, kinh ngạc ngước đầu lên nhìn anh.

“Cô rất cảm kích em đã cho cô mượn anh, cùng cô đi hết quãng đường còn lại. Cô cứ lo lắng hỏi em có hận cô không, vì cô đã cướp mất anh từ tay của em. Anh nói, anh đã nói với em sẽ trở lại. Cho nên, cô cũng không quá tự trách. Trái lại, lúc cô ra đi rất yên bình, rất mãn nguyện…”- lúc này trong Vĩnh Thái, có thêm sự dịu dàng và chân thật. Anh không giống như tôi nghĩ là người vô trách nhiệm, cũng không phải là người lạnh lùng.

“Vĩnh Thái, nhiều chuyện như thế, sao anh không nói sớm cho em biết?”

“Anh sợ em lo lắng”

“Nhưng anh không nói, thì em sẽ càng lo lắng!”- tôi kháng nghị.

“Anh tưởng em sẽ tin tưởng anh.”

Lòng tôi thắt lại. Anh cảm thấy tôi nên tin anh, mà vốn dĩ là tôi nên tin tưởng anh! Những hoài nghi và đố kị không đâu, chỉ là sự làm tàn lụi chính mình.

“Vĩnh Thái, xin lỗi…”—tôi lại phạm phải lỗi lầm hạ cấp thế! Tôi vốn dĩ nên tin tưởng anh!

“Nha đầu ngốc! Em còn nói xin lỗi một lần, anh sẽ nhéo em một cái. Xem em còn dám nói nữa không!”- trên mặt anh lại hồi phục dáng vẻ tà ác.

“Không dám nữa! Không dám nữa!”- tôi thật không muốn mặt tôi trở thành cái bánh bao thịt.

Anh nhè nhẹ ôm tôi vào lòng.

Tôi hít lấy mùi trên người anh, từ từ nhắm mắt lại.

Tôi thật không muốn lại rời xa cái vòng tay ấm áp này.
Chương 9:Thiên Sứ Và Ác Ma

Trên con đường dài trong sân trường, hai cô gái đang đùa giỡn với nhau,tiếng cười vang khắp sân.

Gió dịu dàng thổi qua, đưa đến hương thơm của cây tùng.

“Sau đó ai lợi hại hơn?”

“Vịnh Nhi cậu cứ thường khoanh sai trọng điểm, hèn chi lần kiểm tra này điểm lại thấp thế! Trọng điểm của mình là Hàn Vĩnh Thái! Hàn Vĩnh Thái!”

“Cậu và Vĩnh Thái đúng thật là rắc rối!”- cậu đột nhiên cảm thán nói!

“Mình cũng không biết tại sao lại dính vào cái tên đó, thật phiền chết được!”- tôi nói.

“Các cậu có được sự trải nghiệm như thế, cũng xem như là có được bảo bối trên đời.”- Vịnh Nhi sao tự nhiên lại nói câu triết lý thế.

“Suýt chút nữa đã trở thành trải nghiệm cuối cùng của cuộc đời rồi!”

“Cậu nói cái gì?”

“Cứ hết rắc rối này lại đến hiểu lầm khác, mình cũng sắp bị dày vò đến chết rồi!”- tôi buồn bực la lên.

“Ha ha, cậu phải học tập theo mình, ngoại biến bất kinh, như thế mới có thể trưởn thành, tiểu cô nương!”- Vịnh Nhi học theo cách nói của người lớn.

“Ngoại biến bất kinh? Lúc đó chẳng phải cậu cũng gấp đến muốn chạy trốn sao?”- Tôi cho Vịnh Nhi một cái trợn mắt. Mặt cậu lập tức ửng lên hai áng mây đỏ.



Xa xa, có một bóng người đang đứng dưới cây. Trên đầu anh lá cây bị gió thổi nhè nhẹ dao động, bóng lá cây chiếu lên người anh, bóng lá cây cứ như cá bơi qua bơi lại.

Trên miệng anh vẫn là nụ cười làm mê hồn người khác, những lọn tóc ngắn trên đầu dựng đứng lên, làm anh lộ vẻ tuấn tú.

Anh nhìn cô gái mặc chiếc áo đầm xanh đang đùa giỡn bên kia.

Dưới ánh nắng, nụ cười như có như không của anh, càng làm người khác say đắm.

Cô gái đó cũng đang nhìn anh. Ánh mắt vừa nhìn nhau được một lúc, cô gái đó như con chim nhỏ bay đến chỗ anh.

Hi hi, tôi nhìn thấy anh rồi!

Những lời nói xấu anh của tôi vừa nói với Vịnh Nhi, hy vọng là không bị anh nghe thấy!

Đợi đã, sao mặt anh lại có dáng vẻ như con sói xám thế? Tôi lại bị anh gạt rồi! Hu hu, rốt cuộc là anh muốn làm gì tôi đấy? Nhéo tôi? Mắng tôi? Hay là hôn?

Chết tiệt! Sao lại để tôi đụng phải tên vừa là thiên sứ vừa là ác ma thế này!

Hết

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay