Polly po-cket




Tôi kinh ngạc đứng nhìn họ.

Trong đêm tối, gió thổi lạnh thấu xương.

“Sao lại là cô?” Hàn Vĩnh Thái nhìn tôi, lời nói đầy tức giận. Khương n Anh đang đắc ý nhìn tôi, như đang đợi xem phim hay.

“Vĩnh Thái, em đến để nói cho anh nghe sự thật.”

“Ồ, cô nói thử xem!” Vĩnh Thái nói với một thái độ khinh đời. Tiếp xúc ánh mắt của Khương n Anh, tôi lại cảm thấy sự lạnh giá.

“Tin nhắn trên diễn đàn của trường đều là giả. Em không hề nghĩ như vậy, em không hề có mưu đồ tiếp cận anh…” tôi bắt đầu nói năng lung tung, không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.

“Thế như thế nào mới gọi là có mưu đồ? Đêm khuya chạy đến nhà tôi để bám lấy tôi, chỉ nói toàn những lời giả tình giả nghĩa, có thể xem là có mưu đồ không?” ánh mắt moi móc của anh như một lưỡi dao, rạch một đường vào tim tôi.

“Em không hề giả tình giả nghĩa! Em cũng không hề cố tình! Em chỉ nói thật lòng thôi! Lời em nói đều là sự thật!” tôi điên cuồng giải thích cho chính mình.

“Những chuyện đó đúng là có thật! Nhưng cũng quá trùng hợp đó chứ! Tại sao người đưa báo cho ông nội lại là cô? Tại sao người đưa ông nội vào bệnh viện lại là cô? Cô cứ luôn lảng vảng trước mặt tôi, đây cũng là sự sắp đặt của cô phải không? Phải không? Cô như thế không phải gọi là cố tình sao? Không ngờ Hàn Vĩnh Thái tôi lại bị cô lừa…” anh giận đến nỗi không lựa lời mà nói.

“Vĩnh Thái! Anh hồi phục trí nhớ rồi à?” tôi đột nhiên vui lên. Những điều này, anh đều nhớ cả sao!

“Cô nói tầm bậy gì thế?” cái tên đó không hiểu nhìn tôi, ánh mắt anh xa lạ như thế, còn kèm theo sự chán ghét, hình như tôi là người thù mười kiếp của anh vậy.

Tôi như một trái bóng bị bơm căng, đột nhiên bị một cây kim đâm bể. Những chuyện này, chẳng lẽ là nghe nói! Tôi không biết Khương n Anh đã nói xấu gì tôi, cứ cố nói sự gặp gỡ của chúng tôi là sự sắp xếp cố tình của tôi…

“Ngoài việc muốn lừa gia tài của Hàn gia, cô còn có mục đích gì khác nữa?” sự trách cứ của Vĩnh Thái như những cây sắt lạnh, đánh tan hy vọng cuối cùng của tôi.

“Khi em gặp anh lần đầu… em không hề biết anh có nhiều tiền như thế…” tôi thảng thốt không biết phải nói gì nữa, trong mắt chỉ toàn là nước mắt.

“Ha ha… đồ lừa gạt!” n Anh đứng bên đổ thêm dầu vào lửa, trên mặt lộ nụ cười đắc ý, cười đi, cứ cố mà cười đi… đây đều là cạm bẫy của cô, cô đã được như nguyện rồi…

“Hàn Vĩnh Thái, những gì anh biết đều là do n Anh nói anh nghe phải không? Anh không hề nghĩ qua người bị lừa là anh sao? Anh dựa vào đâu mà khẳng định những điều anh biết đều là sự thật chứ? Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Hôm nay dù có chết, Kim Trinh Hy tôi cũng phải lật bỏ bộ mặt giả dối của Khương n Anh!

Vĩnh Thái bị tôi hỏi đến ngây cả người. Chắc là anh không ngờ tới bình thường tôi hiền như con cừu thế mà lại có thể nói ra những lời như thế.

“Vĩnh Thái! Anh xem! Người đàn bà này đã lừa anh rồi, bây giờ còn quay qua ăn hiếp em nữa!” mắt n Anh lập tức có những giọt nước mắt lấp lánh, cơ thể yếu ớt rung lên.

“n Anh nói cô là kẻ lừa gạt, thì cô chính là kẻ lừa gạt! n Anh là cô gái thuần khiết trong sáng như thế, sao lại có thể đen tối như cô!” Hàn Vĩnh Thái, anh lại kiên định bảo vệ Khương n Anh thế! Lúc anh tỉnh đến giờ, n Anh luôn ở cạnh anh, cho nên, những lời của n Anh đều đáng tin cả, những lời của tôi đều là nói dối sao?

“Vĩnh Thái… sao anh lại không tin em…” nước mắt tôi trào ra.

Vĩnh Thái lạnh băng đúng đó, ánh mắt băng giá phát ra khí lạnh. Một giọng lạnh giá thông qua gió truyền vào lỗ tai tôi:

“Mau cút! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Bóng hai người biến mất sau cánh cửa. Tôi đứng đó rất lâu, cứ nhìn ánh đèn vàng trước cửa. Gió lạnh trên núi ngày càng lạnh, tôi trở về thì hơn.

“Chị Trinh Hy!” vừa quay người, tiếng ngọt ngào của n Anh vang lên sau lưng tôi.

Cửa lớn mở ra, cô vừa đi vừa nhảy đến chỗ tôi, trên mặt không còn cái vẻ ấm ức hồi nãy. “Chị Trinh Hy! Hàn gia gia biết chị muốn đi, kêu em lấy chiếc áo khoác cho chị. Buổi tối ẩm khí rất lớn, ông nói chị cẩn thận coi chừng bị cảm!”

Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ cột sống xông lên đầu! Kỹ thuật diễn xuất của cô thật là thay đổi khó đoán, có thể đề cử cô cho giải OSCAR!

“Gia gia còn nói gì nữa không?” tôi một chút sức lực cũng không có.

“Ông ấy vốn định mời chị ở lại, nhưng em nói là tâm tình chị không được tốt lắm, nên tốt nhất là nên để chị về nhà. Chị Trinh Hy, hình như gia gia vẫn còn rất thương chị đó!”

Tôi nhìn cái dáng cố làm vẻ hiền lành của n Anh, mà thật muốn ói.

“Chị Trinh Hy, đừng có giận mà… báo cho chị! Hôm đó tan học em muốn đi tìm Vĩnh Thái, nhưng vì trời mưa nên đi hơi trễ. Lúc đến lớp anh, vừa hay thấy chị ngồi trong phòng khóc, không biết tại sao Vĩnh Thái lại đứng ngoài cửa không vào… em đâu có cố ý nghe lén… đúng rồi, bạn chị đã biết chuyện của Vịnh Nhi rồi chứ? Nhanh thế đã bị phát hiện thật không vui chút nào!” Đây chính là cái chân tướng sự việc đấy ư? Tôi giận tới nỗi không biết phải trả lời như thế nào.

“Khương n Anh cô là người hai mặt!” toàn thân tôi phát rung.

“Đừng có nói thế mà! Em chỉ muốn hù dọa bọn chị thôi! Đừng có nói xấu em trước mặt anh Vân Trác nhé, nếu không em lại phải chịu mắng nữa đó… Nhưng chị có thể đừng bám theo Vĩnh Thái được không, em làm như vậy, cũng là vì tốt cho Vĩnh Thái thôi!”

Tôi cảm thấy sự bi ai trước đây chưa từng có. Vì để cướp Vĩnh Thái, cô lại có thể làm nhiều chuyện như thế! Mà Vĩnh Thái thì lại bị những lời nói dối này lừa! Thật buồn cười! Quan hệ tay ba thật vô vị và ấu trĩ! Cuộc cãi nhau thật cổ lỗ! Tình huống hiểu lầm thật thô thiển! Nếu anh đã để ý… nếu anh đã tin tưởng n Anh như thế, thì tại sao không trực tiếp cưới cô luôn đi!

Dù gì, anh cũng sẽ không chịu tin bất kỳ lời nào của tôi.



Gió thổi bay đất cát.

Tôi cảm thấy hít thở hơi khó.

Đột nhiên, tôi có ý nghĩ muốn chết.
Phần 3: Nụ hôn của ác ma








Có phải vì anh quá hoàn mỹ

Thượng đế mới để cho tình yêu của chúng ta không hoàn mỹ

Những thứ càng đẹp càng không thể có được

Vì thế giới này vốn không cho những tình yêu hoàn mỹ như thế tồn tại

Một cuộc chiến hoành tráng xảy ra trong trường Thụy Thảo.

Đây là cuộc tuyển chọn nữ hoa khôi, nam hoa khôi lần thứ 17 của trường Thụy Thảo. Nữ hoa khôi và nam hoa khôi của trường Thụy Thảo đương nhiên là người đẹp nhất, tuấn tú nhất của trường. Tuy đây chỉ là hoạt động trong trường, nhưng sức ảnh hưởng của nam nữ hoa khôi ở trường Thụy Thảo sẽ không ít hơn các BIG STAR. Đi theo sự biến mất càng ngày càng lâu của nữ hoa khôi lần thứ 16 Phó Mỹ Linh, mọi người đã không còn nhớ đến người này nữa. Còn nam hoa khôi lần thứ 16 thì sao? Từ khi Hàn Vĩnh Thái chuyển trường, cái tên đã từng là nam hoa khôi trong trường cũng đã ít được người khác nhắc đến.

Cho nên, là lúc phải tiến hành một cuộc bầu chọn hoành tráng rồi!

Nam khôi, đương nhiên là sự phân chia thắng thua giữa hai người!

Sau khi Trịnh Vân Trác xuất hiện ở trường Thụy Thảo, thành tích chuyên cần của trường đã được tăng lên mấy trăm điểm. Nữ sinh bắt đầu trở nên thích học tập, vì chỉ có thể thảo luận vấn đề với Vân Trác, thậm chí là ôn tập… đây là mục tiêu phấn đấu của không ít nữ sinh, nhất cử nhất động của anh, đều rất nho nhã, nụ cười lại dịu dàng thế, không thể nào không bắt được con tim của nữ sinh trường Thụy Thảo. Xuất thân trong gia đình giáo dục có tiếng, nhất cử nhất động của anh không cái nào không phải là hai chữ mô phạm.

Và Hàn Vĩnh Thái, chàng đẹp trai đã từng tạo ra một trận sóng gió ở trường Thụy Thảo, địa vị của anh là không thể chối cãi. Cái ánh mắt kiêu ngạo, cử chỉ lãnh đạm, nụ cười cứ như trêu chọc, khí chất cao sang, cũng đã làm cho biết bao nữ sinh mê mệt! Anh có thể làm cho người khác mê như điếu đổ! Cái dáng người tuấn tú và cái tính cách coi trời bằng vung đó nói cho người khác biết rằng, anh là một hoàng tử không ai bằng!

Cuộc chiến Hàn- Trịnh đã bắt đầu! Những người ủng hộ Hàn Vĩnh Thái và Trịnh Vân Trác đã hò la cổ vũ om sòm! Cái đêm phân định thắng bại càng ngày càng ngắn, vừa tan học, hai đoàn cuồng nhiệt đã như con ong bu lấy thần tượng của họ.

“Trinh Hy, cậu sẽ chọn ai?” Vịnh Nhi sao lại quan tâm vấn đề này.

“Mình đương nhiên là sẽ chọn cậu!” tôi gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Chọn mình? Để làm gì?” cậu không hiểu mà hỏi.

“Đương nhiên rồi! Cả thế giới đều quan tâm nam hoa khôi, đã quên mất việc tuyển chọn nữ hoa khôi rồi!” tôi nhìn cậu. Theo thông lệ, việc tuyển chọn nữ hoa khôi thì càng làm người khác chú ý mới đúng.

Vịnh Nhi có thân hình đẹp, lại có khí chất thuần khiết, nhìn như thế nào thì cũng cảm thấy cậu là nữ hoa khôi tuyệt nhất.

“Ha ha!” Vịnh Nhi cười lên, “Chọn mình cũng tốt, lỡ như mình được chọn, mình sẽ chọn hôn Hàn Vĩnh Thái của cậu, thì cậu đừng có mà ghen đó.” Trường Thụy Thảo có một quy định. Đó chính là khi tuyên bố nam nữ hoa khôi mới, nam hoa khôi mới sẽ phải đứng giữa đám đông hôn nữ hoa khôi mới! Mọi người đều chìm đắm trong tiết mục nóng bỏng này, cái quy định này thiệt khó làm người khác quên được.

“Mình sẽ bỏ phiếu cho Trịnh Vân Trác!” tôi biểu thị kháng nghị đối với câu “Hàn Vĩnh Thái của cậu” của Vịnh Nhi.

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, dù gì anh cũng đẹp trai, cũng không có lý do gì không chọn anh.” Khách quan thì Hàn Vĩnh Thái và Trịnh Vân Trác đúng là khó phân thắng bại, vì bề ngoài của hai người họ quả thật rất giống nhau. Nếu thật phải PK thì chỉ có thể PK từ tính cách của họ thôi. Nhưng tính cách của hai người thật là quá cực đoán, bất luận so sánh như thế nào, cũng khó phân thắng thua. Ban bình chọn cũng từ bỏ quyền quyết định, đem kết quả cuối cùng cho mọi người bầu phiếu quyết định. Cho nên, bọn họ mới điên cuồng như thế!

Vịnh Nhi lại có chút thất vọng, đợi lúc tôi hiểu ra, mới phát hiện ra mình thật là ngốc. Sao tôi không nghĩ đến Vịnh Nhi là vì kéo phiếu cho Thượng Dân mà đến chứ?

“Vịnh Nhi, mình chọn Thượng Dân!” tôi kiên quyết nói với Vịnh Nhi. “Thượng Dân đẹp trai phong độ, thành tích học tập lại tốt, lại còn rất thân thiết, và còn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vũ Trụ. Bỏ những thứ đó không nói, anh vẫn là một chàng đẹp trai tuấn tú không hơn không kém. Nhưng chỉ biết nhiệt tình của các fans đã dành hết cho hai người kia rồi!”

Hi, Vịnh Nhi bị tôi nói trúng tim đen, mắt đỏ chót.

Trong sự nín thở của tất cả mọi người trường Thụy Thảo, tối thứ 7 cuối cùng đã đến.

Dạ hội chính thức bắt đầu! Sảnh lớn của trường Thụy Thảo đầy ắp cả người. Những tiếng nhạc sôi động vang lên, càng làm căng thẳng hơn thần kinh vốn đã căng thẳng của mọi người.

“Ladies and gentlemen! Trải qua sự tích cực nỗ lực của toàn thể học sinh trường Thụy Thảo, nam nữ hoa khôi mới đã ra đời!” người dẫn chương trình kích động nói.

“YES!” tiếng la hét và tiếng hoan hô đồng thời vang lên, như muốn điếc lỗ tai. Mọi người cầm những cây đèn huỳnh quang, quơ qua quơ lại, như những tia lửa nhảy múa.

“Sau đây sẽ công bố kết quả kiểm phiếu của nam hoa khôi, nữ hoa khôi lần thứ 17!” lời vừa được nói xong, hội trường im lặng như tờ, như có thiết bị tiêu diệt âm thanh cực lớn, đem những âm thanh ồn ào hồi nãy hút đi hết.

“Quyền Thượng Dân, 281 phiếu.”

“Trịnh Vân Trác, 359 phiếu.”

“Hàn Vĩnh Thái, 360 phiếu. Người thắng cuộc là- Hàn Vĩnh Thái!”

“YEAH!...” ngay lúc đó, đèn huỳnh quang chiếu sáng toàn hội trường. Hội trường như đang làm ảo thuật ánh lên bảng “Vĩnh Thái tất thắng”. Còn fans của Vân Trác chỉ vì một phiếu mà ảo não, buồn khổ, bọn họ còn đưa ra cây cờ “Tôi yêu Vân Trác” để ủng hộ Vân Trác.

“Sau đây là kết quả kiểm phiếu của nữ hoa khôi!” mọi người lại nín thở chờ đợi.

“Kim Trinh Hy, 103 phiếu.”

“Lý Hiền Nhiên, 210 phiếu.”

“Trương Vịnh Nhi, 522 phiếu. Người thắng cuộc là- Trương Vịnh Nhi!”

Thật tuyệt! Tôi đã biết là Vịnh Nhi sẽ thành công mà! Tôi vui mừng nhảy lên. Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên, fans của Vịnh Nhi đưa ra bảng “Vịnh Nhi đẹp nhất.” “Nào chúng ta hãy chào đón nam nữ hoa khôi mới của chúng ta!”

“YEAH…” cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt. Dưới ánh mắt quan tâm của mọi người, Vịnh Nhi mặc một chiếc đầm trắng dài, trên mái tóc đen tuyền, cài thêm một chiếc kẹp tóc nhỏ. Vịnh Nhi bước lên thảm đỏ, cứ như một nàng tiên nữ.

Phía bên kia hội trường, Hàn Vĩnh Thái cũng đang đi lên. Ngũ quan đẹp như được chạm khắc tỉ mỉ phát ra khí chất làm mọi người mê say. Ánh mắt lạnh giá ấy vẫn xem thường mọi chuyện, như là cuộc thi của mọi người chẳng liên quan gì tới anh. Hàn Vĩnh Thái, dù là ở trong tình huống nào cũng là trung tâm của mọi người!

Vịnh Nhi và Vĩnh Thái đều đã đi vào trung tâm sân khấu, Vịnh Nhi cười xã giao với Vĩnh Thái, miệng Vĩnh Thái cũng nhếch lên một nụ cười.

Những cây đèn huỳnh quang đang quơ qua quơ lại, đang vì nụ cười của anh mà điên đảo!

“Tiết mục tiếp theo, là nam hoa khôi sẽ cho nữ hoa khôi một nụ hôn nồng cháy!”

Trên sân khấu, Vĩnh Thái ôm tay trước ngực, vẫn đứng yên. Mọi người nín thở, ánh mắt tập trung vào người của Vịnh Nhi. Tim tôi cũng như muốn ngừng đập. “Mình hôn Hàn Vĩnh Thái của cậu, cậu đừng có ghen đó.” Lúc Vịnh Nhi nói câu này, tôi không hề cảm thấy khó xử. Nhưng khi thấy Vịnh Nhi ngày càng gần Vĩnh Thái, tôi gần như nhắm mắt lại. Người bạn thân nhất của tôi, sẽ phải hôn người mà tôi thích nhất!

Thật hỗn loạn! Tiếng la hét của cả hội trường đã nhấm chìm ý thức của tôi. Đây không phải là hôn thật sự, đây chỉ là quy tắc trò chơi! Tôi đau khổ mà nghĩ.

Vịnh Nhi thong dong lấy cái micro của người dẫn chương trình, dịu dàng mà kiên định nói: “Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, bây giờ, tôi sẽ nhường cơ hội hôn với nam hoa khôi mới Hàn Vĩnh Thái cho người bạn tốt của tôi Kim Trinh Hy.”

Vịnh Nhi đang nói gì thế? Tôi trợn mắt nhìn lên sân khấu, Vịnh Nhi đang cười nhìn về phía tôi.

Vịnh Nhi, cậu thật giống một thiên sứ màu trắng!

Sức mạnh của tình bạn thật khiến người khác cảm động! “Xin mời- Kim Trinh Hy!” trong tiếng hoan hô, tôi bất giác bước lên sân khấu.

Tôi có thích hợp với sân khấu này không? Một chút cũng không thích hợp! Đứng trên sân khấu, và cái bím tóc trên đầu không hề thích hợp với sân khấu hoa lệ này.

Tim tôi nhảy loạn xạ, mặt ửng hồng, ánh đèn là, tôi thấp thỏm lo sợ. Lần tiếp theo tôi hôn với Vĩnh Thái, lại là ở trường hợp như thế này! Tôi đã không nhớ rõ tôi và Vĩnh Thái đã bao lâu chưa hôn nhau nữa rồi, tôi đã nhớ đôi môi của anh như thế nào…

Những cái bóng ôm tay trước ngực ấy vẫn không hề nhúc nhích, anh lãnh đạm với mọi thứ.

Từ từ, tôi đã đứng đối diện với anh. Trên sân khấu, một chùm sáng chiếu thẳng xuống chúng tôi, làm cho chúng tôi đứng trong vòng sáng mãnh liệt.

Anh vẫn không nhìn tôi.

Chúng tôi đứng đối mặt nhau rất lâu.

Như cả thế giới này đều đã ngừng hoạt động.

“Cô đừng đóng kịch nữa.”

Lúc Vĩnh Thái nói ra câu này, những tia hy vọng trong tim tôi lại vụt biến mất.

Trên khuôn mặt kiêu ngạo của anh, đôi mắt đen phát ra ánh sáng lạnh giá. Lạnh đến nỗi người khác phải phát rung.
Tôi vốn cho rằng, tuy anh ghét tôi, nhưng ít nhất anh sẽ tôn trọng quy tắc trò chơi. Nhưng, tôi sai rồi! Một người cao ngạo như thế, làm sao anh có thể tuân thủ cái quy tắc này? Nhưng điều làm tôi đau lòng nhất là, sự lãnh đạm của Vĩnh Thái đối với tôi.

Anh vẫn ghét tôi như thế! Tôi gượng cười, đầu lưỡi nếm thấy vị đắng đắng.

“Khóc gì? Chỉ là vì tôi không chịu hôn cô sao? Người đàn bà như cô, suốt ngày cứ bám lấy tôi, rốt cuộc cô muốn cái gì?” Vĩnh Thái quay mặt đi, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt anh, khuôn mặt cứng đơ. Nhìn thì anh gần như thế, nhưng lại như rất xa.

Dưới sân khấu ồn ào hẳn lên.

“Vĩnh Thái, chỉ là một nụ hôn thôi… chúng ta đã chia tay rồi, xem như là nụ hôn tạm biệt đi… anh đã ghét em như thế, em sẽ không phiền anh nữa… em sẽ biến mất trong tầm mắt của anh… em sẽ nghĩ cách để quên anh… em chỉ muốn nụ hôn này thôi…” những ấm ức trong lòng đồng thời bùng phát, tôi đau lòng khóc lên. Trong ký ức, tôi chưa từng khóc đau lòng như thế này. Tôi cứ khóc, nước mắt như những trận hồng thủy trào ra mắt tôi. Tôi cảm thấy cả người đều lạnh băng, chỉ trừ nước mắt trên mặt tôi là nóng.

“Vĩnh Thái… em chỉ cần một nụ hôn thôi…” tôi cầu khẩn anh, nước mắt cứ chảy vào miệng tôi.

“Vĩnh Thái… em biết anh không muốn gặp em… em sẽ nghe lời anh, em sẽ tự động biến mất! Em sẽ không để anh nhìn thấy em nữa… em chỉ cần một nụ hôn thôi…” tôi bắt đầu nói năng lung tung.

Vĩnh Thái vẫn cứ đứng yên. Anh yên lặng như một pho tượng.

Sự yên lặng lâu dài.

Thế giới lại lần nữa đứng yên, ngoài trừ người tôi đang rung.

“Hàn Vĩnh Thái, đủ rồi!”

Lúc câu nói này được nói ra, tôi đứng ngẩn ra ở giữa sân khấu, trong miệng vẫn là mùi vị cay đắng đó.

Trong nước mắt mơ hồ, tôi thấy một bóng người đi lên, đột nhiên ôm tôi vào lòng. Người tôi có được một chỗ dựa, một luồng hương thơm hoa cúc xông vào mũi tôi, tôi đột nhiên cảm thấy sự mệt mỏi chưa từng có. Tôi đã khóc bao lâu rồi? Cổ tôi nghẹn lại, cả thế giới yên lặng chỉ còn lại tiếng tim đập của Vĩnh Thái.

Hàn Vĩnh Thái trừng mắt nhìn người đã ngăn cản anh. Tất cả mọi người đều đợi xem tên bạo chúa này sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng ngay lúc đó, Vân Trác đã xuất hiện.

“Anh lên đây làm gì? Sao không quản con nha đầu dã man này? Cả ngày cứ lảng vảng trước mặt tôi, thật đáng ghét!” Vĩnh Thái giận dữ, trừng mắt nhìn Vân Trác.

“Anh không xứng với cô.” Tiếng của Vân Trác như cái lạnh thấu xương, dưới cái lạnh đó, là một cơn sóng thịnh nộ. Trán Vân Trác nổi cả gân xanh, dưới ánh đèn thật đáng sợ.

“Anh thử nói lại một lần nữa xem.” Vĩnh Thái bị lời của Vân Trác chọc giận, trong mắt phát ra hai tia lửa. Chưa từng có ai dám nói chuyện với anh như thế.

“Anh có biết cô thích anh biết bao không? Cô đã nỗ lực để anh hồi phục trí nhớ, nhưng anh thì lại làm tổn thương cô! Ngoài sự tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, điên đảo thị phi, anh còn gì nữa? Hàn Vĩnh Thái! Tôi thật ngưỡng mộ anh có người bạn gái si tình như thế! Tôi cũng tội nghiệp cho anh, cô đã cố gắng như thế, nhưng anh không có phúc hưởng!”

Hàn Vĩnh Thái giận đến đứng phát rung.

Trịnh Vân Trác đứng yên, trong đôi mắt màu đen ấy phát ra hai luồng khí lạnh giá.

Đột nhiên, nắm đấm của Vĩnh Thái quơ qua, người Vân Trác lùi lại, tránh được sự công kích của anh. Trong nửa giây, một tiếng “Bụp”, nắm đấm của Vân Trác rơi vào mặt Vĩnh Thái, Vĩnh Thái hứ lên một tiếng, mặt hơi cúi xuống, trên đôi môi kiêu ngạo ấy, có một tia máu đỏ chảy ra.

Cả quá trình như một thước phim quay chậm phát vào mắt tôi. Trong lòng của Vân Trác, người tôi không còn sức lực dao động theo những động tác ấy, như chiếc xuồng đáng thương trong một trận bão lớn.

Máu! Là máu tươi!

Máu của Vĩnh Thái!

Anh chảy máu rồi! Lại một lần nữa vì tôi mà chảy máu!

Tôi đột nhiên tỉnh dậy, điên cuồng thoát khỏi vòng tay Vân Trác, chạy về phía Vĩnh Thái! Tôi sợ anh chảy máu biết bao! Đây là một cơn ác mộng!

“Vĩnh Thái! Anh không sao chứ?” tôi cố gắng nắm lấy góc áo của anh, “Anh không sao chứ? Anh lại chảy máu nữa rồi... anh đừng có hù em! Anh đừng xảy ra chuyện gì nhé! Em rất sợ anh lại hôn mê bất tỉnh, em sợ anh sẽ rời khỏi em…” tôi khóc bù lu bù loa, tôi mãi không thể quên cái đêm hôm đó, cái cảm giác máu của Vĩnh Thái từ từ thấm ướt cả áo của tôi. Tuyệt vọng! Sự tuyệt vọng không thấy đáy! Tôi không muốn mất đi anh, tôi không muốn mất đi anh! Nhìn máu trên môi anh ngày càng nhiều, tôi như sắp phát điên!

Tôi đột nhiên ý thức được điều gì, cố gắng ôm chặt Vĩnh Thái. Tôi quay đầu qua, nhìn Vân Trác mà la lên: “Đừng tổn thương anh! Cầu xin anh đừng làm hại anh!”

Cầu xin anh…

Vân Trác đứng như trời trồng.

Sắc mặt trở nên trắng bệch.

Trông anh đau khổ vô cùng.

Vân Trác vừa quay người đi, tôi như nghe thấy tiếng cười của Vĩnh Thái.

Trên sân khấu chỉ còn hai chúng tôi. Tôi vẫn nắm chặt lấy áo của Vĩnh Thái, ôm lấy anh không buông. Đột nhiên anh đưa tay ra, dùng sức bóp lấy mặt tôi, anh bóp chặt đến nỗi làm đau mặt tôi. Như đang muốn đánh giá tỉ mỉ khuôn mặt của tôi, như muốn phát hiện ra bí mật gì từ khuôn mặt trắng bệch của tôi.

Một lát sau, môi của anh đặt lên môi tôi.

Như bị điện giật, người tôi rung lên.

Môi của Vĩnh Thái, sao lại lạnh thế.

Mùi máu và nước mắt hòa với nhau, tràn vào trong miệng tôi. Đây không phải là nụ hôn của Vĩnh Thái! Môi của anh đáng lẽ phải mềm mại như kẹo bông gòn… nụ hôn của anh đáng lẽ phải ấm áp lắm mới đúng! Đáng lẽ phải có sức nóng chứ! Đây không phải là nụ hôn của Hàn Vĩnh Thái! Tôi đau khổ nhắm mắt lại.

Mùi máu và mùi nước mắt hòa với nhau tiếp tục trào vào trong miệng tôi.

Tôi đẩy anh ra.

“Cô đã được như ước nguyện rồi nhé.” Mắt anh nhìn tôi trừng trừng, trong ánh mắt ấy, vẫn còn cái lạnh giá ngàn năm. Cái dáng không coi ai ra gì, đem theo một nụ cười khinh bỉ, như sứ giả của địa ngục.

Tôi nhìn anh, không biết phải làm sao. Trên môi, vừa để lại cái hôn của tên ác ma này.

“Cô điên rồi… đi đi, cứ như cô đã nói.”

Dưới sân khấu, vô số đèn huỳnh quang vẫn đang được quơ qua quơ lại.
Phần 4: Tôi phải cố gắng lần nữa








Em sai rồi

Nếu sớm biết anh sẽ bỏ đi

Thì em đã không làm phiền anh như thế

Quấy rầy anh như thế

Chỉ cần có thể nhìn thấy anh

Cái gì cũng được

Cho dù anh không nói chuyện với em

Không cười với em

“Cô đi đi, cứ như cô đã nói.”

Tôi đã nói, sau khi có được nụ hôn của Vĩnh Thái, tôi sẽ rời xa anh, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Tôi làm được thôi. Anh cảm thấy sau khi cho tôi nụ hôn đó, tôi sẽ nghe lời mà biến đi. Đây là một cuộc giao dịch. Do đó, cuộc giao dịch này đã thành công.

Sau một nụ hôn đau khổ, tất cả mọi thứ đều sẽ tan như mây khói.

Anh chán ghét tôi như thế! Chán ghét đến nỗi chịu bố thí cho tôi một nụ hôn, sau đó sẽ phải bắt tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!

Bây giờ, tất cả mọi thứ đều tan theo mây khói rồi.

Sau khi có được cái hôn của anh, tim tôi đã chết rồi.

Tôi cố tình né Vĩnh Thái như tránh côn trùng. Không đi đường anh thường đi, không xem Tuần báo Thụy Thảo, không thèm bận tâm những lời bàn ra tán vào. Tôi đã cất quả táo thủy tinh và chiếc nhẫn vào trong tủ, khóa lại.

Kim Trinh Hy, cô không có anh, trời vẫn xanh như thế, ánh sáng vẫn cứ chói chang như thế, ngôi sao vẫn cứ phát sáng như thế. Cô hà tất còn nghĩ về quá khứ làm gì? Hà tất phải để ý anh? Điều đáng để hồi ức nhất định là rất đẹp, vì cái mà nó đại diện đều đã kết thúc rồi. Hãy trân trọng những gì trước mắt cô đi!

Trên thế giới này, không có chuyện sống không nổi khi không có ai…

Trinh Hy, hãy tỉnh lại đi!

Vịnh Nhi cổ vũ tôi đừng nên tự bỏ rơi mình. Tôi cố gắng ăn cơm dưới sự giám sát của Vân Trác, cố gắng cười với tất cả mọi người, cố gắng hít thở, cố gắng sống. Có thể chỉ có vậy, tôi mới có thể quên anh một cách triệt để. Tôi đã nói là phải quên anh!

Cho đến một ngày tan học về nhà, mở cửa ra, khuôn mặt của Hàn gia gia đã chiếu vào mắt tôi.

“Trinh Hy về rồi à!” nhìn khuôn mặt nhân từ của Hàn gia gia, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc và sự đằm thắm đã lâu không có được.

“Gia gia đã đợi con rất lâu rồi! Sao lâu vậy mà con không đi thăm ông, bắt ông phải đích thân đến đây…” mẹ đang trách tôi, cung kính đưa cho gia gia một đĩa trái cây. Đối với người có tiếng tăm nhất huyện Thụy Thảo này, mẹ hết sức cung kính.

Tôi đã rất lâu không gặp Hàn gia gia rồi. Lần trước gặp ông ở Paris, lúc đó ông tiều tụy biết bao! Nhưng bây giờ ông đã khỏe hơn nhiều, trên mặt lại hồi phục lại sự an nhàn.

“Trinh Hy, đứa cháu ngoan của ông, lâu quá không gặp con, con đẹp hơn đó!” gia gia nhân từ nhìn tôi, trên mặt là nụ cười của sự yêu thương.

Đứa cháu ngoan… tôi biết gia gia vẫn đối đãi với tôi như cháu ruột. Khi nghe ông gọi như thế, trong lòng tôi thấy ấm áp, hạnh phúc hơn.

“Hàn gia gia, thấy ông khỏe mạnh thế, cháu cũng rất vui!”

“Đã lâu thế cháu không đến thăm ông, ông rất không vui đó!” Gia gia giả bộ giận tôi. Lần trước, cũng là đêm đợi Vĩnh Thái trước cửa Mộc Tê sơn trang, tôi cũng không vào nhà. Sau đó, tôi đã không còn đặt chân đến đó nữa. Lòng tôi bất giác cảm thấy tự trách- Hàn gia gia, ông cần người nói chuyện với ông biết bao!

“Mọi việc trong nhà đều tốt chứ ông?” tôi vừa hỏi xong, lập tức ý thức đến vấn đề khác. Mọi việc trong nhà, tất nhiên là bao gồm cả Hàn Vĩnh Thái. Tim tôi đột nhiên thắt lại, nín thở đợi câu trả lời của ông.

Trên mặt ông có chút do dự và bất an. Nhưng cuối cùng, ông cũng đã mở miệng:

“Mọi việc trong nhà đều rất tốt, chỉ là gần đây có nhiều việc nhỏ nhặt phải lo, nên hơi bận… Vĩnh Thái sắp đính hôn rồi!”

“Bụp”- cặp táp trong tay tôi rơi xuống đất. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu sự kinh ngạc và kinh hoàng của tôi.

“Quả nhiên là cháu không biết chuyện này! Ông đang nghĩ cái thằng bé Vĩnh Thái này làm việc cứ hay manh động, lần này không biết lại có nguyên nhân đặc biệt gì? Nó cưới ai là do nó quyết định, ông không hề can thiệp. Nhưng cho dù ông hỏi thế nào, nó vẫn không chịu trả lời. Ông cũng không hiểu, sao nó phải gấp đính hôn thế.” Trên mặt Hàn gia gia ngoài sự tiều tụy, còn có những thần sắc phức tạp. Việc can thiệp vào hôn nhân của con cái, đã tạo nên một bi kịch không thể vãn hồi trong cuộc đời của ông. Nên bây giờ ông trở nên cẩn thận hơn.

“Anh muốn cưới Khương n Anh sao?” tôi do dự hỏi.

“Đúng vậy, nghi thức đính hôn sẽ tổ chức vào tuần sau, đây cũng là sự sắp xếp của Vĩnh Thái.”

n Anh và Vĩnh Thái sắp đính hôn rồi! Những ngày này tôi đã cố gắng quên anh như thế, nhưng khi biết được tin này, sao tôi lại cảm thấy đau lòng như thế! Tôi vẫn cứ cho rằng, tôi sẽ không vì anh mà đau lòng nữa…

“Trinh Hy, n Anh là cô gái như thế nào? Những ngày này, Vĩnh Thái cứ đi ra ngoài, nhưng không hề đưa n Anh về nhà.”

“n Anh là cô gái tốt.” Hàn gia gia, cháu xin lỗi, cháu đã nói dối. Nhưng Vĩnh Thái thích n Anh như thế, thích đến nỗi muốn cưới cô, nói rõ n Anh cũng có điểm tốt của cô. Huống chi cô thích Vĩnh Thái thế, vì để có được Vĩnh Thái, đã gây bao nhiêu phiền phức cho mọi người… tất cả những chuyện này đều không liên quan đến tôi…

“Hàn gia gia, cháu thích Vĩnh Thái…” đầu óc tôi hỗn loạn, buột miệng nói ra lại là câu này.

“Có thật cháu thích Vĩnh Thái thế không?” trên mặt Hàn gia gia lại có chút phấn khích.

“Ừm… rất thích rất thích…” tôi ngậm nước mắt mà nói.

“Cháu ngoan của ta, ông cũng tưởng là Vĩnh Thái sẽ cưới cháu về, làm cháu dâu của ông đó…” bàn tay ấm áp của ông sờ lên đầu tôi. Mẹ tôi đứng một bên, không biết phải an ủi tôi thế nào.

Sau khi Hàn gia gia về, tôi nhốt mình trong phòng. Tôi mở tủ lấy cái hộp đã bị cất đi từ rất lâu, quả táo thủy tinh đỏ chót, và chiếc nhẫn đang phát sáng, lại xuất hiện trước mắt tôi.

“I Love You- Frank.” Quả táo thủy tinh đó dường như đang nói câu nói này.

“Sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết…” chiếc nhẫn đó như đang nói câu này.

I Love You, mãi mãi ở bên nhau…

I Love You, mãi mãi ở bên nhau…

Tôi nhẩm lấy những câu nói đó. Cứ như là câu thần chú, không biết từ đâu mà tôi có một luồng dũng khí, luồng dũng khí đó làm tôi đưa ra một quyết tâm:

Tôi sẽ cố gắng một lần nữa.

“Chào chị, hoan nghênh đến tiệm chúng tôi!” nghe thấy tiếng động ở phía cửa, một cô gái từ trong quầy đưa đầu ra. Vẫn là vẻ thân thiện, tôi xác định lúc năm ngoái tôi đến đây, người tôi gặp chính là chị ấy.

“Xin mời chị cứ xem! Cần gì cứ gọi tôi.” Tôi nghe lời của chị, không thể không cười.

“Cho hỏi, ở đây có thể đặt được thủy tinh nhân tạo của Swarovski không?”

“Đương nhiên là có thể, chị chỉ cần viết lại kiểu dáng và số lượng, nếu có hàng, một tuần sau chị sẽ nhận được.” Còn phải đăng ký kiểu dáng thủy tinh sao? Nhưng tôi nào biết quả táo thủy tinh có tên gì chứ!

“Chính là một quả táo thủy tinh, màu đỏ, to như thế này, cái kiểu mà bán chạy nhất!” tôi cố gắng miêu tả cho chị biết.

“Biết rồi biết rồi, đây là kiểu thủy tinh được hoan nghênh nhất!” chị lập tức gật đầu, cúi đầu nhanh chóng viết lại trên một cuốn sổ nhỏ.
“Thưa chị, giá của quả táo thủy tinh này là 50 ngàn đồng tiền Hàn. Chị phải đặt cọc trước 10 ngàn. Nếu đặt không được, tôi sẽ trả lại tiền cho chị.” Chị cứ như đang giả tỏa sự lo lắng của tôi, nhưng chị nói như thế, càng làm cho tôi lo lắng hơn.

“Sẽ không đặt được sao? Nhất định phải đặt được chứ!” tôi gấp gáp nói.

“Được được được, nếu có hàng, tôi sẽ lập tức thông báo cho chị! Nếu chị gấp thế, tôi có thể nói cho chị cách này. Sau khi chúng tôi đưa ra đơn đặt hàng, chị có thể chọn UPS nhờ công ty chuyển phát nhanh đến nhà chị, như thế sẽ có thể tiết kiệm được thời gian là 3 ngày!”

Chị thật hiểu ý người khác! Tôi lập tức cảm kích chị vô cùng.

“Chị ơi, có thể giảm một tí được không?” tôi cảm thấy nên thử xem, nhưng khi nói ra rồi tôi mới cảm thấy hối hận- Kim Trinh Hy, sao cô có thể vô lại thế!

“Ha ha… đây là loại táo thủy táo bán chạy nhất đó! Trước đây tôi bán theo giá gốc. Thấy chị thích, thôi thì tôi sẽ giảm 10% cho chị, không thể giảm được nữa đâu! Nếu không tôi chỉ lỗ chứ không lời, thương nhân không thể có lòng tốt như thế!” chị cười với tôi. Tuy chị tự xưng là thương nhân, nhưng sự thẳng thắn của chị hoàn toàn khác xa bọn gian thương!

“YES!” tôi gần như nhảy lên ôm lấy chị! Số nợ của tôi ít đi được 10% rồi! Phù! Tôi cảm thấy mình đã có thể thở một cách dễ dàng rồi…

Đây là 50 ngàn đồng tiền Hàn, nhưng tôi đã phải lấy tính mạng mình ra thế chấp để mượn của Vịnh Nhi. Lúc này Vịnh Nhi đã trở thành chủ nợ, còn tôi đột nhiên trở thành một con nợ đáng thương.

“Đúng rồi, có thể khắc chữ trong thủy tinh không?” suýt nữa là tôi quên chuyện quan trọng nhất này rồi.

“Đương nhiên là có thể, dùng tia la-de, chị có thể khắc chữ mình muốn vào đó.”

Miệng tôi nở nụ cười vừa ý. Câu tôi muốn nói là:

“I Love You, too. Junghee.”

Ba ngày sau.

Tôi nhận được quả táo thủy tinh dùng UPS gởi đến. Mở hộp ra, màu đỏ chói sáng như ánh nắng mặt trời, tràn đầy hy vọng. Tôi sờ quả thủy tinh này, gần như tất cả hy vọng trong cuộc đời tôi, đều nhờ vào quả thủy tinh nhỏ này.

Tôi cầm trên tay quả táo thủy tinh, ấn chuông cửa nhà Vĩnh Thái. Đèn đường chiếu sáng cả mặt tôi, tôi nhớ có một ngày nào đó, tôi cũng đã đứng ở đây, gõ cửa nhà Vĩnh Thái.

Cửa mở ra, con người đã từng quá quen thuộc đứng trước mặt tôi. Từ sau bữa tiệc đó, tôi và anh trải qua cái hôn hoang đường, tôi đã không còn gặp anh lần nào nữa.

Vẫn đôi mắt đen sáng lấp lánh, đôi môi nhỏ mỏng nhếch lên nụ cười kinh điển. Anh vẫn đẹp trai thế! Những cọng râu mới mọc, càng làm tăng thêm vẻ không sợ trời không sợ đất của anh.

Trên mặt anh lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, giống như tôi đã liệu trước.

“Xin lỗi, em lại xuất hiện trước mặt anh.”

Trong cái dáng vẻ kinh ngạc toàn là câu hỏi. Không đợi anh mở miệng, tôi lập tức nói tiếp: “Anh nhất định là muốn hỏi em tại sao lại xuất hiện, đúng không? Em đến là để trả đồ, em đã từng nợ anh một quả táo thủy tinh, quả táo thủy tinh đó đã từng là lời thề trong câu chuyện của chúng ta. Bây giờ, anh phải đính hôn với người khác, em trả lại nó cho anh. Tha thứ cho em không tuân thủ lời hứa của cái hôn đó, xin lỗi, tạm biệt!” tôi nhét quả thủy tinh vào tay anh.

“Đợi một lát…” giây phút tôi quay lưng, tôi nghe thấy tiếng Vĩnh Thái kêu tôi.

Tôi dừng chân, quay đầu nhìn lại. Bóng anh dưới ánh đèn màu vàng, lại làm cho người khác say mê đến thế. Bất cứ người nào cũng sẽ yêu anh, cho dù là cô công chúa cao quý, tì nữ thấp hèn, cô bé lọ lem hay hoàng hậu cao ngạo, vì anh đúng là hoàng tử thật sự.

“Cô nói, chúng ta đã từng thề với nhau?”

“Đúng.”

“Lời thề gì?”

“Anh đã từng nói, sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết…”

“Khi nào?”

“Lúc ở Paris, trước thánh đường Thánh Mẫu.” Tôi như một người xa lạ tường thuật lại câu chuyện của chính mình, hình như trước đây tôi chưa từng quen với con người này. Vì đối với anh, những chuyện này không hề có ấn tượng gì.



Giữa chúng tôi chỉ có sự yên lặng. Đột nhiên tôi có một chút lưu luyến, cho dù anh không nói chuyện, chỉ cần có thể đứng gần anh như thế, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.

“Xin lỗi… tôi sẽ nghĩ thử xem…” trong tiếng nói đó, có chút gì đó là sự đau khổ.

Nghĩ cái gì?

Lần này tôi đến, chỉ là muốn nói với anh, Vĩnh Thái, I Love You Too. Cho dù anh không nghĩ ra, chỉ cần anh thấy được câu nói đó của tôi, tôi đã mãn nguyện rồi.



Nhưng không biết tại sao, tôi vẫn có một tia hy vọng nho nhỏ.

Tuy tôi biết là có hy vọng, là sẽ có thể thất vọng, có thất vọng, sẽ đem đến tổn thương.

Cho dù là như vậy, tôi vẫn cứ hy vọng. Vĩnh Thái sẽ phát hiện dòng chữ nhỏ dưới quả thủy tinh:

“I Love You, too. Junghee.”

Em hy vọng anh có thể phát hiện nó trước ngày mai, vì ngày mai là ngày đính hôn của anh.

Sau ngày mai, tất cả mọi thứ sẽ không thể vãn hồi, tất cả sẽ chỉ có thể trở thành hồi ức.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 5: Nghi thức đính hôn bi thương








Mọi người đều nói

Trên trái đất vẫn sẽ có nơi chiến tranh

Thế thì những cặp tình nhân không có lý do gì không cãi nhau

Nhưng tại sao em vẫn không thể học được bình tâm tiếp nhận nó chứ

Gió làm nổi cơn sóng nhỏ trên mặt hồ, gió thổi lên hơi lạnh, cây cổ thụ phát ra tiếng xào xạc của lá cây cọ vào nhau.

Đây là một cái hồ rộng. Giữa hồ là một du thuyền hoa lệ. Trên thuyền, khách mời đầy chỗ ngồi, tiếng cười nói vang vọng.

Đường đi bên hồ, mọi người không chú ý đến nước hồ đang lấp lánh, họ chỉ ngắm nhìn chiếc thuyền tráng lệ. Đó là lễ đính hôn của đứa cháu người có tiếng tăm nhất huyện Thụy Thảo.

Hôm nay, là ngày đính hôn của Hàn Vĩnh Thái và Khương n Anh.

Đây là chiếc du thuyền ba tầng, tầng đầu tiên là một đại sảnh lớn. Giữa sảnh, là lễ đài được trang trí bằng hoa tươi. Khách mời đứng ra hai bên, một bên là khách mời của đàng trai, một bên là khách mời của đàng gái. Tôi ngồi bên cạnh Vịnh Nhi, nắm chặt tay cậu, không nói một lời nào. Ánh mắt nhìn ra xung quanh, nhìn thấy Vân Trác đang ngồi ở bên kia. Tôi nhè nhẹ cúi đầu chào anh.

Thật là châm biếm! Bây giờ tôi đang ngồi ở chỗ khách mời bên đàng trai. Tôi cũng có thể xem là khách của Vĩnh Thái sao? Vĩnh Thái sắp phải đính hôn rồi, tôi còn đến ủng hộ.

Thật là châm biếm!

Hôm đó Hàn gia gia để lại cho tôi một tấm thiệp, Vịnh Nhi cũng nói, “Trinh Hy, cứ xem như là đi với mình đi.” Nên hôm nay tôi mới có mặt ở nơi đây. Nói như thế, tôi cũng được xem là khách mời của Hàn Vĩnh Thái rồi chứ.

Lúc tôi đang cố gắng phân tích địa vị của mình, thì Vĩnh Thái và n Anh xuất hiện trước mặt mọi người. Hôm nay n Anh mặc bộ Hàn phục truyền thống, vài màu đỏ và hồng phấn càng làm cô dễ thương hơn, tóc cô được bới cao sau đầu, khuôn mặt nhỏ càng làm người khác cảm thấy cô yếu đuối đáng để bảo vệ. Có thể là ánh sáng của sảnh quá mạnh, nên làm mặt cô trông có vẻ quá trắng.

Hàn Vĩnh Thái mặc đồ tây, thân hình cứng rắn mà thẳng bộc lộ hết vẻ đẹp của bộ đồ, cái mũi cao cao và đường môi cong cong, anh tuấn tú không gì tả được. Anh đã không còn cái dáng xem thường mọi thứ, ánh mắt của anh trở nên nghiêm trang hơn.

Hôm qua, anh vẫn chưa thấy được dòng chữ trên quả thủy tinh sao… cũng giống như lúc đó tôi không thấy dòng chữ của anh vậy…

Đây có thể xem là sự đùa cợt một lần nữa của thượng đế không…

Lúc Hàn gia gia phát biểu, n Anh nắm lấy tay của Vĩnh Thái ngồi xuống. Cô thật hạnh phúc… người có được trái tim của Vĩnh Thái, thật hạnh phúc…

Tôi ngày càng khó thở hơn. Tiếng nói của Hàn gia gia như ngày càng xa tôi, từ từ tôi đã không nghe được ông đang nói gì.

Rốt cuộc tôi cũng đứng dậy, nói nhỏ với Vịnh Nhi:

“Hầm quá. Mình đi ra ngoài một chút!” tôi quay người đi ra ngoài.

Đoạn đường từ chỗ ngoài đi ra cửa, sao lại dài như thế.

“Sau đây là lời phát biểu của chú rể Hàn Vĩnh Thái.” Người dẫn chương trình vừa nói xong, trong sảnh đã vang lên tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.

“Tôi rất vui khi mọi người có thể đích thân đến đây để chúc phúc cho chúng tôi. Hôm nay tôi chỉ muốn nói vài lời. Những lời này là để nói với một người, tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận.” Tiếng của Vĩnh Thái vang lên sau lưng tôi, bước chân tôi chậm lại, hít thở cũng nặng nề hơn.

“Anh đã từng làm em rất đau lòng, rất buồn, nhưng bắt đầu từ hôm nay, anh quyết định, sẽ không làm em đau lòng nữa. Cho dù là lúc nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em bảo vệ em. Cho dù là xảy ra tình huống gì, anh cũng tin tưởng em, trân trọng em. Đương nhiên, ý nghĩ này xuất hiện từ lần đầu anh gặp em, anh đã quyết định. Nhưng hôm nay anh muốn biến nó thành một lời hứa, hôm nay anh lấy họ của anh bảo đảm. Tôi Hàn Vĩnh Thái, nhất định sẽ thật lòng bảo vệ em, không để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”

Lời nói của Vĩnh Thái bị tiếng vỗ tay làm đứt quãng, mọi người nhất định là rất ngưỡng mộ người con gái hạnh phúc bên cạnh anh. Lời thề cảm động như thế, mọi cô gái đều mong có đươc.

Bước chân tôi mềm nhũn như bông gòn. Nhưng tôi hận là không thể lập tức chạy khỏi đây.

“Lời thề anh từng nói với em, anh không hề quên. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cho dù là chết, cũng phải ở bên nhau! Tuy câu nói đó anh chưa từng thật sự nói ra, nhưng, anh biết là em có thể cảm nhận được, thánh đường thánh mẫu và Paris, đều có thể làm chứng!”

Tôi không biết dùng từ gì để hình dung sự kinh ngạc trong lòng tôi. Tôi không thể không quay đầu lại, nhìn thẳng vào Vĩnh Thái đang phát biểu trên lễ đài. Những điều anh vừa nói, sao giống…

Giống như nói với tôi vậy!

Lòng tôi bị ý nghĩ này làm cho tôi dừng hẳn lại. “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, cho dù là chết, cũng phải ở bên nhau!” đây rõ ràng là lời thề mà ba mẹ Vĩnh Thái đã nói ra trước thánh đường thánh mẫu. Lời thề này, chính ở đêm anh đeo chiếc nhẫn đó cho tôi, anh đã nói với tôi!

Tuy câu nói này anh chưa từng nói ra, nhưng, anh nghĩ là em có thể cảm nhận được… tôi vô cùng kinh ngạc nhìn anh. Như một kỳ tích vậy, anh đang nhìn tôi! Trong ánh mắt đó, lại có chút ấm áp.

Là tôi nhìn lầm sao? Tôi không phải là hoa mắt đó chứ…

“Cho nên, hôm nay, xin em cho anh một cơ hội, để anh nói hết lời thề này. Anh yêu em, Kim Trinh Hy.”

Anh – Yêu – Em, Kim – Trinh – Hy. Rõ ràng Vĩnh Thái đang đọc tên tôi.

Anh nói anh yêu tôi.

Trong đại sảnh mọi người huyên náo, bàn ra tán vào.

Vĩnh Thái bước xuống lễ đài, từ từ đi đến chỗ tôi, càng lúc càng gần. Tôi không còn dám tin vào mắt mình nữa.

“Trinh Hy, anh yêu em.” Vĩnh Thái đứng trước mặt tôi, nhẹ nhàng ngã người xuống, cho tôi một nụ hôn thiệt dài. Nụ hôn đó mềm mại như sương, ấm áp như ánh mặt trời ban mai. Đôi môi tôi cuối cùng cũng cảm nhận được sự ngọt ngào. Nụ hôn của Vĩnh Thái, mãi mãi làm tôi say mê.

“Vĩnh Thái, anh hồi phục trí nhớ rồi sao?” tôi cố gắng vùng dậy từ nụ hôn. Tôi vẫn sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, tôi lại phải một mình chịu đựng đau khổ.

“Ừm… tối hôm qua sau khi nhận được quả thủy tinh của em, anh đã suy nghĩ suốt đêm. Lúc sờ được dòng chữ trên quả thủy tinh, anh đã nhớ tất cả. Cuộc hẹn của chúng ta, hẹn ước của chúng ta, còn có bộ dạng đáng yêu lúc em xông vào tòa nhà đó, anh đã nhớ lại hết rồi.”
“Thế anh sẽ còn quên em nữa không?”

“Không có nữa đâu.”

“Thế anh sẽ còn ghét em không?”

“Càng không.”

Tôi vui mừng nhìn anh, cảm thấy được niềm hạnh phúc vừa mới có lại được.

“Thế em có chịu tha thứ cho anh không? Anh rất sợ sẽ mất em. Tối hôm qua, anh đã cố gắng cẩn thận nhớ lại hết tất cả mọi thứ. Anh sẽ không bao giờ quên em nữa đâu! Cho dù anh có quên chính bản thân mình là ai, thì anh cũng sẽ không quên em nữa!”

Khuôn mặt đẹp trai của anh vì kích động, nên màu da đen ngâm giờ đây hơi đỏ. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì nữa.

“Vĩnh Thái, em thích anh, rất thích rất thích anh, thích tới muốn chết…” cuối cùng tôi cũng nói ra câu nói bấy lâu nay mà tôi vẫn muốn nói. Chỉ là không nghĩ tới, lúc tôi nói ra, gần như là sắp khóc.

Tôi gần như là hạnh phúc đến phát khóc!

“Sao em keo kiệt thế!” Vĩnh Thái đột nhiên nhéo vào mặt tôi, “Anh nói là anh yêu em, thế mà em chỉ nói là em thích anh, như vậy chẳng phải là không công bằng đối với anh sao? Rốt cuộc là em yêu anh, hay là thích anh?” miệng anh có một nụ cười trêu chọc.

“Vĩnh Thái, em yêu anh.” Tôi bật cười.

Anh như làm ma thuật biến ra một chiếc nhẫn, nhè nhẹ đeo vào ngón tay giữa của tôi.

“Anh đã nói là, anh sẽ đổi cho em chiếc lớn hơn…”

Giờ đây, đường đi đã trở thành lễ đài. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào hai người chúng tôi.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Bên trên lễ đài có người la lên: “n Anh ngất rồi!”

Tôi thấy mặt của Vĩnh Thái phủ đầy mây đen. Thần sắc anh cho thấy hình như anh đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra. Từ đầu, tôi đã nên hỏi anh tất cả mọi chuyện, mới bắt đầu hưởng thụ niềm hạnh phúc ngọt ngào này, mà không phải đợi đến lúc niềm hạnh phúc ngọt ngào này mất đi, tôi mới bắt đầu biết sự thật…

Tôi nhìn thấy Vĩnh Thái cố sức chạy lên lễ đài, bồng Khương n Anh dậy, mặt trắng bệch. Lúc anh bồng cô chạy ngang qua tôi, tôi thấy trên khuôn mặt tái xanh của anh những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống:

“Đợi sau khi anh đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó sẽ quay lại tìm em.”

Sau đó, đầu anh không quay lại mà xông thẳng ra cửa.

Giây phút đó, tôi kiên định cho rằng, sau khi anh đưa n Anh đến bệnh viện, nhất định sẽ quay về tìm tôi.

Theo sau Vĩnh Thái có rất nhiều người, bước chân hoảng loạn chạy trên thuyền.

Lát sau, tiếng ca nô vang lên…

Anh gạt tôi.

Hàn Vĩnh Thái đã gạt tôi.

Sau khi trở về từ lễ đính hôn, tôi chuyên tâm đợi anh tìm tôi, lúc đó, tôi đã vui mừng đợi suốt một đêm! Tôi ôm theo hy vọng chạy đến Mộc Tê sơn trang, quản gia nói với tôi rằng, Vĩnh Thái và n Anh vừa đáp máy bay rời khỏi, họ đã đi Mỹ rồi.

Mỹ… một đất nước xa xôi biết bao.

Anh muốn đi đâu chứ? Nếu anh đi Paris, tôi có thể đợi anh ở thánh đường thánh mẫu. Nhưng, lần này anh lại đi Mỹ… tôi phải đi đâu để tìm anh?

Anh còn nói là sau khi đưa n Anh đến bệnh viện sẽ quay lại tìm tôi… đồ lừa gạt…

Anh nói là anh yêu tôi…

Đồ lừa gạt…

Tôi lại rơi vào mùi chua chát của nước mắt.

Suốt ngày tôi cứ thơ thẩn nhìn quả táo thủy tinh. Quả táo thủy tinh tôi tặng anh, anh có mang theo không? Cho dù có đem hay không, cũng chẳng sao cả, vì anh đã bỏ đi rồi…


Chương 7: Chúng Ta Chia Tay Thôi Phần 1: Tôi chấp nhận Trịnh Văn Trác








Trong vòng tay của anh

Em cảm thấy cơ thể từ từ chìm xuống

Em sợ những thứ em có được trong phút giây này

Một lúc sau sẽ mất hết

Em sợ sẽ mất đi vòng tay của anh

Em sợ bi kịch của đời em lại diễn thêm lần nữa

Tôi lại giật mình tỉnh dậy từ trong mơ. Tỉnh dậy, gối thường ướt cả một bên.

Từ từ tôi đã quen với mùi rượu, từ từ đã có được cái cảm giác rượu thiêu đốt ruột gan. Đó là một loại đau, trong cay có nóng, nhưng trong nỗi đau ấy, tinh thần tôi lại tìm được sự giải thoát. Nỗi đau vô hình được dấu tận dưới trái tim đã trở thành hữu hình, từ từ tôi đã yêu thích cái cảm giác này.

Vĩnh Thái, anh có phải cũng đang giải thoát mình trong cảm giác này? Anh thích rượu như thế, đương nhiên là có đạo lý của anh.

Vì cái cảm giác này, tôi đã bỏ đi sự bảo thủ e thẹn của một cô gái, buông thả dìm mình trong các quán rượu.

Tôi thề là tôi đã yêu cái cảm giác kích thích của rượu rồi.

Tôi bước đi loạng choạng vào nhà. Hôm nay cũng không tối lắm. Mẹ lại phải trực tối, tôi vẫn có thể nằm vào giường trước khi mẹ trở về,

Mông lung tôi nhìn thấy một bóng người đi đến. Cái bóng người mặc áo đen ngày càng ép đến gần, tôi lại thấy được khuôn mặt quen thuộc ấy.

“Này! Anh là Hàn Vĩnh Thái hay Trịnh Văn Trác?” bất cứ ai thấy được cái dáng vẻ tôi lúc này cũng biết tôi là một con ma say.

“Trịnh Văn Trác.” Cái bóng đen đó trả lời.

“Trịnh Vân Trác, Trịnh Vân Trác, sao anh lại là Trịnh Vân Trác? Anh có thể nào không phải là Trịnh Vân Trác không? Anh là Hàn Vĩnh Thái!” tôi đi nghiêng qua nghiêng lại, trọng tâm có chút không vững.

“Trinh Hy, em say rồi.”

“Em không có!” nói xong câu này, tôi đột nhiên bật khóc.

“Anh là Hàn Vĩnh Thái.” bên lỗ tai đột nhiên vang lên câu nói này, tôi cố mở mắt to lớn. Đáng chết, sao lại nhìn không rõ thế này… Hàn Vĩnh Thái trong mắt tôi biến thành hai cái… ba cái…

“Vĩnh Thái… thật là kỳ, sao lại có nhiều anh thế? Anh là Hàn Vĩnh Thái, anh là Trịnh Vân Trác, thế còn anh là ai? Vĩnh Thái, anh ở đâu?” tôi thử phân biệt những bóng người trùng nhau trong mắt tôi, chỉ qua chỉ lại trong không khí.

Đột nhiên, cái bóng đen đó nhảy tới ôm lấy tôi đang sắp ngã xuống.

Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc ghế nệm trong phòng khách. Trước mặt Vân Trác và tôi đặt hai ly trà đang bốc khói. Mùi trà thơm xông vào mũi tôi, làm tôi tỉnh hơn nhiều. Lúc muốn đứng dậy, đầu tôi đột nhiên đau như muốn nổ ra!

Đáng chết! Kim Trinh Hy, hôm nay sao cô lại uống nhiều thế?

Tôi cầm ly trà, bên cạnh ly trà, tôi nhìn thấy chùm chìa khóa. Tôi biết nếu không có Trịnh Vân Trác, chùm chìa khóa đó và tôi đã phải nằm ngoài đường rồi, anh vẫn cứ là người tử tế, thường xuất hiện những lúc tôi cần nhất.

“Cảm ơn anh.” Tôi đã không muốn nói câu này nữa, vì tôi đã không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa. Câu cảm ơn của tôi chỉ là lời nói không. Kể cả tốc độ báo đáp của tôi cũng không bằng tốc độ anh chăm sóc tôi.

“Nếu còn nói cám ơn, anh sẽ không vui đó!” Vân Trác có chút không vui. Tôi nhớ Vĩnh Thái cũng từng mắng tôi nói quá nhiều câu “Xin lỗi” …

Hàn Vĩnh Thái… lòng tôi âm thầm gọi tên anh. Tôi lại cảm thấy có chút đau đầu.

“Hồi nãy lúc em đang ngủ, tôi nhận được điện thoại của bác gái.” Vân Trác hình như đột nhiên nghĩ ra điều gì, nên đã nói tôi nghe.

“Mẹ em nói gì?”

“Bác nói tối nay có một ca mổ gấp, không về được. Bác còn nói sẽ sợ em lại chạy đi uống rượu, nên bác mới gọi điện thoại về nhà xem ai có nhà không.”

“Còn sau đó?”

“Bác biết chúng ta đều ở đây, nên rất yên tâm.” Thực ra, lúc đó nhất định là mẹ đã nói, biết Vân Trác ở đây, bác rất yên tâm. Trong mắt mẹ, Vân Trác là từ thay thế của từ “An toàn”. Tôi im lặng uống trà.

“Trinh Hy!” đột nhiên Vân Trác gọi tôi.

“Có chuyện gì?”

“Tiếp nhận anh nhé!”

Trong ngày lễ tình nhân này, em không che giấu được nỗi

nhớ trong lòng em, em thật muốn. thật muốn nói

với anh thêm một lần em yêu anh.

Bạn yêu anh sao? Yêu thì nói với anh, sao lại cứ để nỗi

niềm dấu tận đáy lòng. Sợ ngoại hình, địa vị, thân phận

không xứng ư? Đừng sợ, yêu một người là điều rất hay.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều màu đỏ đã trùm lên cả thế

giới một màu cam, em lại nhớ anh. Lúc này, anh ở nơi xa,

có nhớ em như em đang nhớ anh không?

Ngày thứ hai, lúc tôi và Vân Trác xuất hiện ở trường Thụy Thảo, đã làm nổi dậy những trận sóng gió. Vân Trác vẫn luôn nắm lấy tay tôi, cho đến khi đi lên cầu thang, đi vào lớp học.

Chúng tôi đã quen nhau. Tối qua tôi đã nhận lời anh.

Thực ra tôi không hề muốn làm tổn thương anh, cứ thế này thì lòng tôi càng không yên.

Nhưng tôi lại không hề nghĩ tới rằng, tôi lại làm thế với anh, tổn thương càng lớn, tội của tôi càng nặng.

Vì tôi vẫn chưa làm rõ là rốt cuộc mình yêu ai. Là Trịnh Vân Trác hay là người có khuôn mặt đó?
các bạn gái đều ngưỡng mộ tôi tìm được chàng đẹp trai làm bạn trai. Đương nhiên, cũng không ít người chỉ trích tôi là cô gái lẳng lơ, vì xem ra, tôi đã quên mất EX – BF ( bạn trai cũ ) Hàn Vĩnh Thái, quên sạch sành sanh. Tôi thường lơ đi những tin đồn nhảm nhí này, và từ từ, mọi người cũng đã bắt đầu nói tôi kiêu ngạo, tự cho là mình đúng.

Những lời chỉ trích này, không phải là những lời chỉ trích trước đây Vĩnh Thái đã nói với tôi sao?

Tôi chỉ có thể cười cho qua chuyện.

Tôi chỉ có thể đối xử một lòng một dạ với Vân Trác, cũng như anh đã đối xử chân tình với tôi. Tôi lại học được nhiều trò từ chỗ Vịnh Nhi, tôi xếp hạc, xếp ngôi sao. Tôi có gắng xem sách chòm sao, muốn biết anh nhiều hơn. Tôi cứ như cô gái chìm đắm trong vị ngạt của tình yêu, thường hay làm các vật xinh xinh nhỏ nhỏ cho Vân Trác. Thậm chí tôi còn đan khăn quàng cổ, vì tôi thường hay làm sai, nên tôi phải chuẩn bị từ mùa xuân, đợi đến mùa thu, lúc gió lạnh thổi đến, tôi mới có thể quàng chiếc khăn đó lên cổ Vân Trác, để anh trở thành nam sinh được ngưỡng mộ nhất trong trường.

Tôi như hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, hoạt bát, vui vẻ, thích cười.

Đối với tình cảm của tôi, Vịnh Nhi rất nhiệt tình. Chúng tôi lại cùng nhau dạo phố, cùng nhau cười đùa, lại thường hay ngồi chung với nhau nói về các nam sinh. Có lúc hai người còn cùng nhau đan khăn quàng cổ, hại chúng tôi phải lúng túng làm lại từ đâu. Mẹ đối với tình cảm của tôi và Vân Trác, càng giơ tay tán thành. Mỗi ngày Vân Trác đều cùng tôi làm xong bài tập hôm đó, tôi không còn trách mẹ không quan tâm đến việc học của tôi, cũng không trách mẹ bỏ tôi ở nhà cô đơn một mình.

Tôi như đã hồi phục lại cuộc sống trước đây, ấm áp, bình lặng, vui vẻ.

Tôi và Vân Trác trở thành đôi được ngưỡng mộ nhất trong trường. Tính tình của Vân Trác thiệt tốt đến không chỗ nào chê. Anh không cãi nhau, cũng không oán trách, anh thường hay cười một cách nho nhã, thường kiên nhẫn vì tôi làm tất cả mọi chuyện, và vẫn thường khoan dung tất cả các khuyết điểm của tôi. Tôi phát hiện sự cưng chìu của Vân Trác là loại thuốc độc chậm, rời khỏi anh, tôi sẽ trở nên rất khó chịu.

Tôi rất mãn nguyện.

Tôi nói với chính bản thân mình, Kim Trinh Hy, cô rất mãn nguyện rồi.

Nhưng trong tận dưới đáy lòng, vẫn còn một tảng đá đè nặng không thể nhúc nhích được. Nó vẫn cứ tồn tại, chưa từng rời bỏ vị trí. Nó nặng đến thế sao?

Khi dòng suy nghĩ của tôi từ từ chuyển động, thưởng tạo ra các bọt biển trên tảng đá ấy. Như có một âm thanh đang hỏi tôi: cô vui sao? Có thật là cô vui không?

Cô quên rồi sao? Có thật là cô quên rồi không?

Cô đã quên người đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cô rồi sao ?

Cô đã quên người đã từng nói sẽ mãi mãi ở bên cô, cho dù là chết rồi sao?

Những lúc như vậy, tôi đau khổ đến thở không nổi. Lúc mơ màng, tôi thường hay nhìn Vân Trác ra người khác. Nhìn thấy anh nhìn tôi, cười với tôi, tim tôi như bị cây dao đâm vào.

Lúc ở nhà Vân Trác, tôi thưởng nhìn thấy quả táo thủy tinh màu đỏ trên kệ. Tôi thường hay hỏi: rốt cuộc anh có đem theo quả táo thủy tinh không? Nếu anh để ở bên cạnh, lúc nhìn thấy quả táo, có sờ thấy dòng chữ trên đó, nhớ đến tôi không?

Anh sẽ còn nhớ những lời anh nói không?

Sẽ mãi ở bên nhau, cho đến chết…

Mãi mãi sẽ không quên tôi, cho dù đã quên chính bản thân anh là ai…

Tim tôi đau quá, đúng là rất đau, rất đau…

Như nỗi đau bị xé ra…

Mỗi khi ngủ dậy, nếu bên gối toàn là nước mắt, tôi sẽ biết là, tôi gặp anh ở trong mơ. Tôi đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ anh bỏ tôi mà đi.

Vĩnh Thái, em nhớ anh, anh có cảm giác được không?

Sau khi anh bỏ đi, tất cả mọi thứ đều trở nên tối đen, tất cả bầu trời xanh đều trở thành màu xám. Tất cả ngôi sao đều trở nên không liên quan gì với tôi, tất cả niềm vui đều như gió thoảng qua tai, tất cả đau khổ đều bao vây lấy em.

Vĩnh Thái, cho dù em có được cả thế giới, chỉ duy nhất mất đi anh, thế thì cái thế giới này đối với em sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì, mất đi anh, tức là mất đi cả thế giới.

Bởi vì anh còn quan trọng hơn cả thế giới.
Phần 2: Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ở phi trường








Lúc nhớ anh

Em thường buồn bã nằm trên giường

Viết nhật kí

Nghĩ về lần đầu mình gặp gỡ

Lúc anh gặp lại em

Sẽ còn sự dịu dàng như vậy không

“Trinh Hy! Sau khi tan học cậu có bận không?” Vịnh Nhi kêu tôi lại. Cái đầu “quỷ kế đa đoan” của cậu lại nghĩ ra trò gì nữa đây? Muốn đi dạo phố, hay là đi quảng trường ăn vặt ?

“Xin tuân thủ mệnh lệnh.” Chưa đợi cậu nói ra kế hoạch, tôi đã đồng ý với cậu.

“YEAH… Chúng ta đi quán bar nhé!”

“Quán bar?” Tôi đã rất lâu không đi quán bar, từ sau khi nhận lời làm bạn gái của Vân Trác, tôi đã không còn say mềm như lúc trước.

“Đi đi mà…” Vịnh Nhi bắt đầu đẩy tôi.

“Nếu Vân Trác mắng thì biết làm sao?” tôi đặt ra câu hỏi.

“Nếu mà Vân Trác mắng cậu, thì tất cả các nữ sinh của trường Thụy Thảo sẽ chạy ra xem rồi! Nếu mà Vân Trác mắng cậu, mặt trời sẽ mọc ra từ hướng Tây rồi!”

Tôi nói không lại Vịnh Nhi, chỉ có thể nhận lời cậu ấy. Nhưng tại sao Vịnh Nhi lại muốn đi quán bar với tôi cho bằng được chứ? Hình như cậu không vui.

Buổi tối ngồi trong một quán bar yên tĩnh, tôi vẫn cứ nghĩ về vấn đề đó, nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tôi chọn một quán bar yên tĩnh, đúng là một sự lựa chọn sáng suốt. Vịnh Nhi đã uống đến say mềm, sớm biết là sau khi đã uống ba ly vào cậu sẽ trở thành một người điên không hơn không kém, nếu mà cộng thêm tiếng nhạc dồn dập, thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa.

“Vịnh Nhi, đừng uống nữa!” tôi kéo tay cậu ra khỏi ly rượu.

“Đừng mà, từ hồi nào mà cậu trở nên cứng nhắc như Vĩnh Thái chứ?” Vịnh Nhi thất vọng lắc lắc tay.

Tôi bực mình chống nạnh đứng nhìn Vịnh Nhi – sao tôi lại giống tên đó chứ?

“Haha…Trinh Hy, có phải cậu vẫn không quên được cái tên xui xẻo Hàn Vĩnh Thái đúng không?” tôi giật mình. Tuy ngày nào tôi cũng cùng cậu cười cười nói nói, nhưng tâm sự của tôi vẫn không thể thoát khỏi mắt cậu.

“Vịnh Nhi, cậu say rồi.” sao đột nhiên hôm nay cậu lại nói chuyện này?

“Cái thằng Quyền Thượng Dân cũng như Hàn Vĩnh Thái vậy, đều là kẻ xấu xa…” Vịnh Nhi không để ý lời nói của tôi, tự mình lẩm bẩm.

Quyền Thượng Dân? Quyền Thượng Dân làm sao rồi?

“Vịnh Nhi, các cậu cãi nhau à?” đột nhiên tôi phát hiện mấy hôm nay cậu không hề nhắc đến Thượng Dân.

“Không có… anh đã không để ý đến mình rồi… không thấy bóng dáng của anh đâu cả, gọi điện thoại thì không ai bắt máy… cũng không biết anh chết đi đâu rồi! Nhưng chúng mình không hề cãi nhau, tình cảm của bọn mình vẫn rất tốt…” Vịnh Nhi bắt đầu nói năng lung tung.

Đột nhiên hai người mặc áo đen đi đến chỗ chúng tôi, xem ra, mục tiêu của bọn họ chính là chúng tôi. Đồ tây màu đen… đây chẳng phải là đồng phục của tập đoàn Hàn thị sao? Là Hàn gia gia tới tìm tôi ư? Hay là Vĩnh Thái đã trở về? Thần kinh tôi căng thẳng hẳn lên.

“Cho hỏi ai là cô Trương Vịnh Nhi?” người vừa đến chỗ chúng tôi hỏi.

“Chính là tôi!” Vịnh Nhi trả lời. Vịnh Nhi gần như là nằm trên bàn, cố gắng ngẩng đầu dậy.

“Thưa cô Trương Vịnh Nhi, chúng tôi phụng mệnh đến đây thông báo với cô, thiếu gia Quyền Thượng Dân sắp phải kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Lý, Lý Hiền Nhiên. Trong thời gian chuẩn bị lễ cưới, hy vọng cô đừng quấy nhiễu thiếu gia Thượng Dân nữa, để khỏi đem lại phiền phức cho nhau.”

Lý Hiền Nhiên? Chẳng phải cô gái xếp sau Vịnh Nhi trong cuộc tuyển chọn hoa khôi sao? Nghe nói ba của cô là một nhà ngân hàng lớn.

“Các anh đang uy hiếp chúng tôi đó sao?” nhờ sức lực của rượu, tôi đột nhiên có gan chất vấn hai tên đó.

“Đúng” tiếng nói đanh thép của đối phương làm chúng tôi chảy cả mồ hôi hột, “Tùy cô muốn hiểu như thế nào, tóm lại, nếu Trương Vịnh Nhi còn qua lại với thiếu gia Thượng Dân, chúng tôi sẽ không thể đảm bảo an toàn cá nhân cho cô.”

Lời nói của hai tên mặc áo đen này làm người khác sợ đến toát mồ hôi lạnh, nói xong đã bỏ đi. Còn Vịnh Nhi vẫn nằm trên bàn, không nhúc nhích gì cả.

“Vịnh Nhi, cậu không sao chứ?” tôi đẩy cậu ấy.

“Con gái của nhà ngân hàng và con ấm của tập đoàn Vũ Trụ, chẳng phải xứng đôi lắm sao?” Vịnh Nhi từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.

“Vịnh Nhi, đừng lo lắng, bọn họ chỉ hù dọa thôi, sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm đâu.”

“Nhưng Thượng Dân sắp kết hôn với người khác rồi…” Vịnh Nhi nói xong câu này, đau khổ nhắm mắt lại, cái dáng vẻ tội nghiệp, thật làm người khác đau lòng. Lúc này, tôi thật muốn lôi tên Thượng Dân đó ra, nện cho cậu ta một trận! Tại sao người thừa kế của tập đoàn Vũ Trụ nhất thiết phải kết hôn với con gái nhà ngân hàng? Chẳng lẽ những cô gái bình thường như chúng tôi thì phải để cho bọn họ đùa giỡn?

Tôi tức giận nắm chặt tay. Đột nhiên lúc đó, khuôn mặt kiêu ngạo của Vĩnh Thái và khuôn mặt đẹp như thiên sứ của n Anh trong lễ đính hôn lại xuất hiện trong đầu tôi, họ xứng đôi như thế. Anh không chỉ đùa giỡn với tình cảm của tôi, mà ngay cả trong lễ đính hôn, đã đùa giỡn tôi thêm một lần nữa.

Tôi căm phẫn, và càng nhiều bi thương.

Đột nhiên, kế bên vang lên tiếng khóc của Vịnh Nhi.

Ngày hôm sau đi học, lúc tôi đang nghĩ phải an ủi Vịnh Nhi như thế nào, thì Vịnh Nhi lại tươi cười nhảy đến ngồi cạnh tôi. Nhìn thấy dáng vui vẻ của cậu, tôi cảm thấy có chút bi ai – chúng tôi đều đã quen việc miễn cưỡng chính bản thân mình, chịu đựng đau khổ.

“Vịnh Nhi!” chào cậu.

“Trinh Hy, tin tốt và tin xấu, cậu nghe tin nào trước?” đã là lúc nào rồi, cậu còn trọc mình nữa.

“Tin tốt!” tôi lập tức nói, đối với việc lựa chọn A hay B, tôi thường không có hứng thú gì.

“Mình đã nộp đơn xin tham gia du học trao đổi, đã được thông qua rồi. Đối phương là một trường trung học ở Mỹ !”

“Cái gì?” tôi trợn mắt lên.

“Mình sẽ đi Mỹ.” cậu lấy ý chính của cái tin kinh người này nói với tôi.

“Đây là tin xấu đối với mình đó…! Vịnh Nhi cậu sẽ bỏ đi, huhuhu…” tôi làm bộ khoa trương ngồi khóc trên bàn.

“Đâu phải là mình sẽ không về!” cậu cười trốn cái ôm của tôi.

“Thế cậu nói cho mình nghe 1 tin tốt hơn, mình sẽ tha cho cậu.”

“Không còn tin tốt nữa rồi! Nhưng tin này chưa chắc đối với mình đã là tin xấu – Quyền Thượng Dân hôm nay gọi điện thoại cho mình, anh nói sắp phải kết hôn với người khác. Cũng có nghĩa là, chúng mình chia tay. Như thế thì mình sẽ không cần đợi điện thoại của anh nữa, cũng không cần hoài nghi những lời nói xấu của hai tên tối hôm qua có phải là giả hay không!” Vịnh Nhi nhẹ nhàng nói ra chuyện cậu chia tay với Thượng Dân.

Sao cậu lại không buồn được? Trong mắt cậu rõ ràng là có những tia máu đỏ, nhìn là biết mới vừa khóc xong. Hai cái quầng đen trên mắt cho thấy rõ cậu suốt đêm không ngủ rồi!

“Thượng Dân còn nói gì nữa?” tôi thật hy vọng Thượng Dân không phải thật lòng muốn chia tay với Vịnh Nhi. Quyền Thượng Dân vẫn luôn lý trí nhưng lại tình cảm, không phải là loại người nói chia tay là chia tay mà không có lý do gì.

“Lời của anh cũng giống như hai tên tối hôm qua. Thôi mà, Trinh Hy, mình có thể đi Mỹ. Cậu phải vui cho mình chứ!” Vịnh Nhi trốn tránh câu hỏi của tôi.

“Thế thì… thôi được rồi!” tôi do dự nhận lời. “Thế thì chúc mừng như thế nào? Hát karaoke?” tôi thật muốn giải tỏa nỗi buồn bực khiến người khác có thể phát điên.

“Không được” cậu ấy không chịu. Phương thức này đâu giống chúc mừng.

“Mình mời?”

“Ký hợp đồng!” cậu lộ ra nụ cười thắng lợi.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay