Ở đầu đường lại là hình bóng của anh. Đèn đường của buổi hoàng hôn,
chiếu không hết bước chân của chúng ta. Hoa bồ công anh bên đường,
dẫn dắt em mở ra một đoạn đường mới.
Trong tiệm bánh tây tinh tế này, một bên là tủ kiếng để đầy những
loại bánh kem và điểm tâm, còn một bên thì đặt vài chỗ ngồi. Ghế
ngồi được thiết kế như một chiếc ghế đu dây màu trắng có các loại
dây thừng quấn lấy như công viên thiên sứ trong mơ.
Nơi này nhất định rất được các cô gái ủng hộ. Vì con gái sẽ rất
thích hóa thân thành những nàng tiên trong vườn thiên sứ này.
“Trinh Hy, em chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay!” tiếng nói dịu
dàng của Vân Trác xuất hiện bên tai tôi. Anh nói chuyện với tôi vẫn
nhỏ nhẹ như thế, cứ như tôi là bong bóng xà phòng, chỉ cần đụng nhẹ
một cái, sẽ nổ “Bụp” và tan biến đi trong không khí, không để lại
dấu vết gì.
Đây gọi là yếu đuối sao? Tôi đã từng là một cô gái kiên cường biết
bao, tự mình làm cơm, tự mình đi học, cho dù ba đã ra đi, nhưng tôi
vẫn có thể an ủi người mẹ thích khóc của tôi…
Trên bàn đang đặt những cái bánh kem Vân Trác vừa đem tới, trên
hình được làm bằng kem có rắc vài miếng sôcôla, và một trái dâu đỏ
được đặt vào giữa. Màu đỏ… lại là màu đỏ tuyệt đẹp đó, màu đỏ chói
mắt đó…
Cái màu đỏ đó lại khơi dậy ký ức của tôi! Thật đáng chết! Tôi đau
khổ đặt xuống cái nĩa trong tay.
Bên cạnh chiếc bánh kem, trong cái ly đựng cây nến, một giọt nến đỏ
từ từ chảy xuống.
Đêm đó, những người đang trong quán bánh tây trên đường Thụy Thảo
đều thấy một cô gái mặc bộ đầm màu đỏ ngồi ngẩn người ra. Ruy băng
màu trắng nhẹ nhàng giữ lấy mái tóc lỏng lẻo của cô, một ít tóc đã
rơi xuống vai cô, xem ra, cô thật là yếu ớt.
Khuôn mặt cô trắng bệch, trên khuôn mặt trắng bệch ấy, tại sao lại
có dáng vẻ bi ai như thế?
Khi người bạn vô cùng đẹp trai đem đến cho cô những miếng bánh kem
ngon, nhưng tại sao dáng vẻ của cô vẫn cứ ảm đạm như thế?
“Trinh Hy, xem anh đã đem gì đến cho em này?” Vân Trác đi những
bước chân nhẹ nhàng trở lại bên tôi, ánh mắt anh có gì đó rất vui.
Tại sao? Tôi không thể không kinh ngạc mà nhìn người con trai đã lo
lắng cho tôi. Tại sao anh lại vui thế?
Ánh mắt tôi hướng vào chiếc hộp đựng quà trong tay anh. Sợi dây màu
hồng cột lấy cái hộp nhỏ màu xanh đậm, trên hộp là hình một con
thiên nga trắng đang cất cánh bay cao!
Đối với hình ảnh này, tôi đương nhiên không cảm thấy xa lạ!
Cái hộp được Vân Trác mở ra, cái vật trước mắt như đánh mạnh vào
trái tim cứng đơ của tôi, gõ nát sự kiên trì của tôi – cuối cùng
tôi đã rơi nước mắt.
Đó là một quả táo thủy tinh màu đỏ. Quả táo thủy tinh lớn như nắm
đấm của trẻ sơ sinh, trên những mặt cắt phát ra ánh sáng màu đỏ
chói mắt. Nó im lặng nằm trong hộp, tôi như nhớ lại cảnh lần đầu
tôi trông thấy nó trong hộp tủ kính. Tôi đã thích nó từ cái nhìn
đầu tiên, và từ đó về sau, vận mệnh của tôi và nó quấn lấy nhau
không rời.
“Trinh Hy, em sao vậy? Có phải là anh đã làm sai điều gì không?”
giọng nói của Vân Trác có chút gì đó hoang mang, như đứa trẻ bướng
bỉnh làm bể đồ trong nhà, đang đợi sự trừng phạt. Màu đỏ của quả
táo thủy tinh chói mắt như thế, mà mặt tôi lại chẳng có chút màu
máu nào cả.
Tôi im lặng lắc đầu.
“Anh biết là em rất thích quả táo thủy tinh này. Nghe nói lần trước
Vĩnh Thái đã bỏ nó đi, anh nghĩ em nhất định là rất buồn… Cho nên,
anh lập tức đặt một cái với đại lý của Swarovski. Thật may là quả
táo thủy tinh này anh đã đặt mua được rồi. Trinh Hy, em đừng quá
buồn, quả táo thủy tinh chẳng phải đã trở về rồi sao? Em xem nó có
phải giống hệt cái của em không?”
Nước mắt làm ướt cả áo tôi. Không đúng, căn bản là không giống
nhau! Hoàn toàn không giống nhau! Quả táo thủy tinh đó có ẩn chứa
trái tim của Vĩnh Thái, còn quả này cái gì cũng không có!
Tôi kích động cầm lấy quả táo thủy tinh đó, như muốn chứng thực mối
hoài nghi trong lòng. Không sai! Bên dưới quả táo thủy tinh không
hề khắc chữ gì cả. Tay đang cầm quả táo thủy tinh đột nhiên rung
lên, nó rớt từ tay tôi xuống đất.
Tôi nhìn quả táo thủy tinh trên đất, không biết phải làm sao cho
tốt. Cơ thể tôi vẫn không ngừng rung.
Vân Trác bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
“Nói anh nghe! Phải làm thế nào thì em mới vui? Nói anh nghe đi!”
Vân Trác nắm lấy đôi vai tôi, mười ngón tay ấn vào thịt tôi, sự đau
nhói từ đôi vai truyền trực tiếp đến não tôi. Cơ thể tôi rung theo
ngữ điệu kích động của Vân Trác. Anh lắc tôi mạnh đến nỗi tôi muốn
ngất đi.
Khuôn mặt của Vĩnh Thái và quả táo thủy tinh làm đau mắt tôi.
Hàn Vĩnh Thái đã không còn là Hàn Vĩnh Thái trước kia, mà quả táo
thủy tinh cũng không phải là quả táo thủy tinh trước kia. Cho dù là
giống nhau như thế, nhưng cũng không thể đưa tôi trở về cái đêm mà
Vĩnh Thái tặng nó cho tôi vào nửa năm về trước.
Trừ phi thời gian chảy ngược, tôi mới có thể gặp lại Vĩnh Thái thật
sự… Trừ phi thời gian chảy ngược, anh mới nhớ ra tôi…
“Em rất vui! Bây giờ em rất vui…” tôi cố gắng ép ra một nụ
cười.
Nhưng nước mắt tôi vẫn cứ rơi xuống.
“Em nghĩ anh làm sao tin em được?” anh nói, tiếng của anh đau khổ
như tan nát hết cõi lòng.
Anh lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi, hương thơm của hoa cúc lan
tỏa trong không khí. Vân Trác thích hoa cúc, vật dụng của anh cũng
mang theo mùi hương của hoa cúc. Loại hương thơm này có thể xoa dịu
nỗi đau của con người, tạo cảm giác an bình.
Tôi run rẩy cất quả táo thủy tinh vào trong hộp, đóng nắp lại. Sau
đó đẩy cái hộp đến trước mặt Vân Trác.
“Anh hãy đặt nó trên kệ, hãy để chung với những quả táo thủy tinh
khác, em sẽ rất vui, thật đó.” Tôi cười và nói với Vân Trác.
“Nhưng mà… Trinh Hy!” Vân Trác ngồi thẫn thờ nhìn tôi, không biết
phải phản ứng như thế nào.
“Anh cứ thay em bảo quản nó, em thật sự là rất vui. Bây giờ em đang
rất vui…”
Phần 2: Anh xuất hiện trong bầu trời đỏ
Có ai đã từng nói với anh rằng
Thực ra anh rất thích hợp với màu đỏ
Chính là loại màu đỏ chói của lửa cháy rừng rực
Như một hoàng tử kiêu ngạo khoác chiếc áo đỏ
Đang cưỡi trên con ngựa chiến màu trắng nhìn về phương xa
Ngày thứ hai đi học, tôi ngồi xe của Vân Trác. Vừa bước vào phòng
học, đôi mắt gấu đỏ của tôi lập tức làm cho Vịnh Nhi sợ hãi.
“Trinh- Hy- ! Cậu bị sao thế này?” Vịnh Nhi cầm lấy mặt của tôi mà
nhìn, trong mắt toàn là sự đau lòng và thương tiếc.
“Vĩnh Thái mất trí nhớ rồi.” nói xong câu này, nước mắt tôi rơi như
mưa.
“Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vịnh Nhi kinh ngạc
hỏi.
“Di chứng của việc não bị tổn thương.” Tôi vừa nói nước mắt vừa
tuôn ra.
“Trinh Hy, chỉ cần anh tỉnh dậy là tốt rồi! Có thể trí nhớ sẽ được
hồi phục. Anh đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi, điều này rất
đáng để chúc mừng!” Vịnh Nhi cầm lấy tay tôi, an ủi tôi.
Lời nói của Vịnh Nhi như mũi kim kích thích thần kỳ, đã kéo tôi ra
từ trong bi thương. Tôi ngừng khóc như một kỳ tích. Vịnh Nhi nói
không sai, Vĩnh Thái đã tỉnh rồi, ít nhất anh cũng sẽ không ngủ say
như người thực vật. Và anh còn có hy vọng hồi phục trí nhớ.
Hồi phục trí nhớ! Câu nói này như lời nguyền ma thuật, tinh thần
của tôi đã được gọi về. Tôi sẽ làm cho Vĩnh Thái hồi phục trí nhớ,
đây chính là mục tiêu của tôi! Suốt ngày khóc lóc không phải là
phong cách của mình, Kim Trinh Hy, cô phải kiên cường lên!
“Vịnh Nhi, cậu đúng là chị em tốt của mình!” tôi cảm kích cầm lấy
tay Vịnh Nhi.
“Đừng xa lạ như thế, thật chịu không nổi cậu! Được rồi, chúng ta sẽ
kiên nhẫn đợi Vĩnh Thái về! Đợi anh về rồi mới nghĩ cách. Có gì cần
mình giúp cứ việc nói với mình!”
Vẫn còn may là Vịnh Nhi ở đây.
Buổi sáng này. Trên đầu chúng tôi không có gió.
Mặt trời vẫn cứ nướng lấy mặt đất. Những lá trên cây im lặng ngừng
dao động. Cả thế giới ngoài cửa sổ như đứng yên. Ngay cả tiếng kêu
của dế, cũng một tiếng dài, một tiếng ngắn, như sợ làm vỡ bầu không
khí im lặng này.
Trong lớp, những cô gái thích nói chuyện cũng đã dừng cuộc đối
thoại của họ, vô vị ngồi chơi với móng tay, xem truyện tranh, xem
tạp chí, hoặc ngồi đối mặt với gương trang điểm vẽ lông mày.
Tim tôi như đang đi lại trong ký ức.
Trong cả phòng học, chỉ có tiếng lớn như sấm của cô Tống. Cô đang
quên mình để đọc lịch sử Đại Hàn Dân Quốc. Cô đang say đắm trong
tiếng nói của mình.
Chắc chỉ cần dừng đọc, cả phòng học sẽ chìm trong im lặng. Và cô
cũng bắt đầu hoài nghi.
“Sau đây là câu hỏi: Thế kỷ 16, tên của vị tướng Nhật Bản xâm chiếm
Triều Tiên là gì?” lời vừa được nói xong, trong phòng học liền phát
ra những tiếng lật sách xào xạc.
“Hàn Trí Huệ!”
Hàn Trí Huệ như nhảy từ trên ghế lên. “A… em sao?” Cô chưa kịp có
chút phản ứng gì từ gói khoai tây chiên thơm ngon trong tủ.
“Thưa cô, em không biết.” Qua mấy giây, Trí Huệ cúi đầu
xuống.
“Không biết thì lật sách xem!” Cây roi mây của cô Tống trên bục
giảng đang phát ra những tiếng “Chát chát” đáng sợ. Gọng kiếng màu
đen của cô phản xạ ánh sáng làm người khác chói mắt. Tiếng lật sách
trong lớp ngày càng lớn.
“Hỏi thêm một câu nữa. Thời gian và địa điểm cụ thể của sự kiện?”
cô tháo mắt kiếng xuống, mắt bắt đầu nhìn vào danh sách lớp tìm
kiếm, cả lớp lại rơi vào sự im lặng.
“Kim Trinh Hy!” bên tai tôi đột nhiên vang lên tên mình.
“Phong Thần Tú Các. Ngày 12 tháng 4 năm 1592, núi Phủ.” Tôi đứng
dậy, cố gắng tìm kiếm ấn tượng của tôi đối với sách.
Ánh mắt của cô rơi vào người tôi đang thẫn thờ. Ý thức của tôi mới
từ trong ký ức trở về với cơ thể. Hình như hồi nãy cô không gọi
tôi, tôi lại làm trò cười cho người khác rồi!
“Kim Trinh Hy!” tiếng của cô Tống vô cùng tức giận, như tôi đã phạm
phải lỗi lầm không thể nào tha thứ được. Mọi người trong lớp đều
ngước đầu lên, nhìn cô Tống đang nổi trận lôi đình.
“Em nghe xem bên ngoài là gì? Em nhìn xem bên ngoài là gì? Không
chịu học tập cho tốt, suốt ngày gây chuyện này chuyện kia, danh
tiếng của trường Thụy Thảo khóa này đã bị em bôi nhọ rồi…” cuối
cùng cô Tống cũng hét lên, giọng nói lớn mà tức giận của cô đã cuốn
lấy lớp học.
“Trinh Hy!” lại một tiếng nữa, là Vĩnh Thái đang gọi tôi sao? Tôi
nhìn ra ngoài cửa sổ…
Ngoài lớp đang có trận mưa đỏ.
“Là cánh hoa!” các bạn trong lớp la lên. Một giây sau, trong phòng
đã không còn ai, chỉ còn một mình cô Tống đứng trên bục
giảng.
Trận mưa đỏ bao trùm lấy cả dãy phòng học. Trên sân trường, một lớp
dày cánh hoa hồng rớt đầy cả đất. Trên không, vô số các cánh hoa
đang rơi xuống, trong thế giới không có gió, hoa lá đang rơi theo
đường thẳng đứng trong không trung. Cả trường Thụy Thảo đều chìm
trong hương thơm của hoa hồng. Hoa hồng, loại hoa kiều diễm vô
cùng, đẹp vô cùng đang tỏa sức hút phi thường của mình với mọi
người.
Không ai nói gì cả. Vẫn là một bầu không khí im lặng.
Những cánh hoa đó hình như đến từ mặt trời. Tôi ngước đầu nhìn lên
trời, sự chói chang của mặt trời làm tôi không thể mở mắt. Tôi phản
xạ có điều kiện dùng tay che lấy mắt, trong kẽ tay của tôi, tôi
thấy một bóng đen cực lớn đang xuyên qua mặt trời trên không trung.
Cái bóng đen đó ngày càng gần đỉnh đầu của chúng tôi, tôi nghe thấy
tiếng “Ung ung” của nó.
Một chiếc máy bay đi qua đầu chúng tôi. Như cá bơi trong
nước.
Không có gió.
Đột nhiên, tôi như bị cái gì đó hút lấy, trên thân máy bay, một
hàng chữ làm đau mắt tôi. Trong cửa khoang máy bay, những cánh hoa
đỏ không ngừng rơi xuống. Tôi nhận ra chữ trên thân máy bay, nhỏ
nhẹ đọc ra:
“Trinh Hy, HAPPY.”
Trinh Hy, HAPPY…
“Trinh Hy, em phải vui nhé! Nếu em không vui, anh cũng sẽ không vui
đâu.” Tôi nhớ ra lời nói tối qua Vân Trác nói với tôi.
“Ừm, em sẽ rất vui.”
“Đừng có miễn cưỡng.”
“Ừm… không có miễn cưỡng.”
“Em phải chăm sóc tốt cho mình, cứ xem như là em đang giúp anh
đi.”
“Ừm, em sẽ làm.”
“Trinh Hy, anh thích em, em đừng có giày vò mình, ép mình mãi. Em
cứ trói mình trong buồn khổ, em có biết anh đau khổ lắm không.”
Tiếng nói của Vân Trác chân tình như thế, đau khổ như thế…
“Ừm… em biết rồi.” tôi như bị hút mất linh hồn.
Mọi người như ly cà phê bị quậy lên, vang lên mấy tiếng.
“Là Trịnh Vân Trác! Trịnh Vân Trác!”
Một bóng đen xuất hiện trên thao trường, cả thế giới như đang đợi
chờ sự xuất hiện của một người. Cái bóng ấy như một đống lửa đen,
chuyển động trong ý thức của tôi. Cái bóng đen ấy tiến đến ngày
càng gần, tôi dần dần thấy rõ cây thánh giá lấp lánh trên cổ anh,
trong lòng anh còn ôm lấy một bó hoa hồng màu hồng phấn.
Vân Trác nhìn thẳng vào tôi, từ từ đi tới. Một bước, một bước. Từ
xa đến gần. Chúng tôi nhìn nhau, như đã qua mấy thế kỷ.
Khuôn mặt đó, làm lòng tôi đau vô cùng.
Đột nhiên, một luồng gió thổi qua.
Những cánh hoa hồng như đang nhảy múa, chuyển động trong gió. Hương
thơm của hoa làm mọi người ngộp thở.
Những cánh hoa hồng tung bay khắp nơi, như vì anh mà rơi xuống. Một
lớp cánh hoa phủ dày trên mặt đất, như đang chuẩn bị sân khấu cho
anh.
Trong giây lát, đám đông lại xáo động. Mọi người bắt đầu to nhỏ nói
với nhau.
“Đó là ai thế?” những câu hỏi nhanh chóng truyền đi.
“Chiếc xe đó, chẳng lẽ là…”
Đó là chiếc BMW mà tôi vô cùng quen thuộc, đang từ từ chạy vào thao
trường. Trên đường phủ cánh hoa hồng đỏ xuất hiện hai đường bánh
xe. Sau cửa kính xe, nơi đã từng bị tôi đặt rất nhiều những thứ đồ
chơi, bây giờ đã trở nên trống không. Tôi cố gắng nhìn xuyên qua
cửa kính của xe, nhưng kính phản xạ ra ánh sáng chói mắt làm tôi
suýt chảy nước mắt.
“Là ai làm thế? Đáng chết! Đây là cái gì vậy?” Giọng nói bực tức
vang lên trong thao trường.
“Là tên đáng chết nào đã làm ô nhiễm môi trường nơi đây? Ai mà
không có đầu óc thế? Đồ rác rưởi!” anh đóng cửa xe lại, tức giận
giẫm xuống đất, đang nguyền rủa những cánh hoa rơi trên kiếng xe
của anh, làm cản tầm nhìn của anh. Chiếc xe chạy được một nửa,
những cánh hoa đó đã điên cuồng bay lên cửa kiếng xe của anh, chỉ
một lúc đã tích thành một lớp dày.
Cách xa năm mươi bước, Trịnh Vân Trác đang ôm lấy bó hoa hồng, đứng
trước mặt anh. Anh thu hồi nụ cười nho nhã trên mặt, đôi mắt tình
tứ đã trở nên băng lạnh. Khuôn mặt tuấn tú của anh để lộ bộ dạng
nghiêm túc vô cùng.
Trận mưa đỏ đã dừng lại.
Hàn Vĩnh Thái và Trịnh Vân Trác đứng nhìn nhau trong thao trường.
Giây phút ánh mắt giao nhau, như một tia sét xẹt lửa.
Vĩnh Thái mặc một chiếc áo thun màu đỏ. Đỏ đến chói mắt, như một
miếng bảo thạch màu đỏ. Nét mặt anh cương nghị, càng lộ vẻ kiêu
ngạo. Anh ốm hơn rồi! Trên đầu anh, những ngọn tóc quăn đen giờ đây
đã được cắt bằng, những cọng tóc thô mà ngắn dựng đứng, càng làm
cho khuôn mặt anh trở nên ốm hơn nhưng tuấn tú như một tượng đá to
lớn. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vẫn cái bộ dạng kiêu ngạo, không
ai bì được.
“Anh là ai?”
Hình bóng màu đỏ ấy đã không còn kiên nhẫn, giọng nói buồn bực vang
lên trong quảng trường. Hình bóng màu đen không trả lời.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại giống tôi như thế?” anh thét
lên. Những người xung quanh phát ra những tiếng ồn.
“Anh sao vậy?”
“Lúc trước Hàn Vĩnh Thái có biết Trịnh Vân Trác không?” một người
khác hỏi.
“Sao lại không biết! Em họ Trịnh Vân Trác là bạn gái của Hàn Vĩnh
Thái…”
Trong không khí ồn ào, ánh mắt mọi người lại kinh ngạc thêm một lần
nữa, một hình bóng nho nhỏ mặc bộ đồng phục màu xanh, đang chạy đến
chỗ hai người đó.
Tôi đã kiên nhẫn đợi, kiên nhẫn đợi, cuối cùng tôi đã đợi được anh!
Tôi bất chấp tất cả, lách qua khỏi đám đông, chạy xuống cầu thang,
chạy đến chỗ Vĩnh Thái.
“Vĩnh Thái, anh đã trở về rồi sao?” tôi phấn chấn cầm lấy tay anh.
Mặt anh trông có vẻ ốm đi nhiều, nhưng khi nghe thấy giọng nói khi
nãy, hình như anh đã hoàn toàn hồi phục tinh thần rồi! Kiểu tóc
thay đổi cũng rất thích hợp với anh, ít nhất là so với lúc cạo trọc
đầu để phẫu thuật, thì bây giờ những cọng tóc vừa mới mọc ra trông
đẹp hơn!
Vịnh Nhi nói đúng, chỉ cần con người không sao là tốt rồi, mọi thứ
đều có thể phục hồi! Tinh thần hiện giờ của Vĩnh Thái rất tốt,
chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể hồi phục trí nhớ…
Cơ thể anh như bị điện giật phải, đột nhiên chán ghét gạt tay tôi
ra.
“Cô là ai?”
Tôi đã làm tốt tất cả những chuẩn bị về tâm lý. Như vô ý, câu nói
này của Vĩnh Thái đã làm tim tôi rụng rời. Trên mặt tôi có thêm hai
dòng nước mắt.
“Trước đây tôi đã học ở trường này sao? Sao lại tệ như thế! Các
người đều rất đáng ghét!” ánh mắt của Vĩnh Thái bắt đầu đánh giá
xung quanh, ngay cả những cánh hoa hồng tuyệt đẹp trên đất đối với
anh đều là rác rưởi.
“Vĩnh Thái, em là…”
“Cô la lối gì thế! Cô là ai? Sao cứ đảo qua đảo lại trước mặt tôi?
Mau tránh ra!” Đôi tay lớn của Vĩnh Thái đẩy tôi một cái. Anh vừa
tỉnh lại, nhất định là không chịu nổi những sự quấy rầy… anh cần
phải nghỉ ngơi… Tôi đang muốn nghe lời lùi lại mấy bước, nhưng đột
nhiên, chân tôi không nghe được sự chỉ thị của ý thức. Giây phút
đó, như có một bóng đen che lấy mắt tôi, bao trùm lấy cơ thể tôi.
Tôi như tiếp xúc hơi nóng của mặt đất.
Hương thơm của hoa hồng thật khiến người khác muốn xỉu.
“Cô ngất rồi!” những cô nữ sinh la lên.
Không biết là đã qua bao lâu, mắt tôi mới bắt đầu tiếp xúc với ánh
sáng. Mặt tôi đối diện với ngọn đèn trên trần, ánh sáng màu trắng
lạnh băng làm tôi cảm thấy bất an. Ở không xa có một hộp thuốc màu
trắng hình chữ thập màu đỏ, và tiếng chơi bóng rổ từ xa truyền đến,
làm tôi có thể không nghi ngờ mà ý thức được mình đang nằm trong
phòng y tế của trường.
“Em tỉnh rồi à…” tiếng nói dịu dàng của Vân Trác vang lên. Quay đầu
nhìn qua, anh đang nhìn tôi, như đã kiên trì rất lâu. Đáng chết,
khuôn mặt đó… và cả hình bóng toàn thân màu đỏ của lửa! Tôi nhớ lại
những chuyện đã xảy ra trước khi ngất đi.
“Tâm trạng những ngày này của em vốn đã không tốt, chịu không nổi
kích thích. Anh đã sớm biết nếu em cứ như thế sẽ có chuyện…” Vân
Trác nhỏ nhẹ trách tôi. Tiếng nói của anh như có hơi nước thông
suốt dịu dàng, như mùi vị cay đắng trong nước mắt của chính
tôi.
Mắt tôi nhìn khuôn mặt vì đau khổ mà trở nên cau có của anh một
cách trống rỗng, như muốn từ trong khuôn mặt đó tìm ra hình bóng
của một người.
“Bác sĩ nói cơ thể em quá yếu là vì không chú ý ăn uống, thiếu dinh
dưỡng. Trinh Hy, tại sao em lại đối xử tàn nhẫn với chính mình như
thế? Tại sao em phải giày vò mình như thế? Em cứ giày vò anh đi…”
cái bóng đen đau khổ ấy cúi xuống, tay ôm lấy đầu.
Tôi nhắm mắt lại. Tất cả trong đầu tôi đều vò thành một đống.
Tôi đã không còn nhớ rõ đã bao lâu mình không ăn cơm…
Phần 3: Anh ghét tôi
Tại sao
Em nhìn trực tiếp vào mắt của anh
Nhưng anh lại trốn tránh ánh mắt của em
Tại sao anh lại có thể cho em chịu đựng nỗi đau không thể chịu
nổi
Hàn Vĩnh Thái trở về rồi!
Chỉ trong một đêm, trường Thụy Thảo như bước vào thời kỳ chiến
quốc! Những hoa si nhanh chóng phân hóa, trở thành hai phe đối lập
nhau. Hàn Vĩnh Thái lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người,
chàng trai siêu đẹp đã từng xưng vương xưng bá trong trường Thụy
Thảo và chàng Trịnh Vân Trác nho nhã dịu dàng, lại tạo thành cơn
sốt trong trường Thụy Thảo.
Trịnh Vân Trác và Hàn Vĩnh Thái, cứ như ánh sáng và bóng đêm, cứ
như nam cực và bắc cực, như cặp song sinh có những tính cách hoàn
toàn cực đoan và trái ngược nhau. Hai người đối lập như thế, nhưng
lại thu hút hết ánh mắt của mọi người.
“Reng” – tiếng chuông tan học vang lên, cứ như dự báo sẽ xảy ra
chuyện gì.
Vân Trác nhè nhẹ đẩy cửa phòng y tế, mặt mày buồn rượi mà nhìn tôi.
Trên đường trở về phòng học, tôi không nói thêm gì cả. Đối diện với
sự trầm lặng của tôi, anh cứ như đang bảo vệ điều gì đó, như sợ sẽ
mất đi điều gì đó. Anh cẩn thận và yên lặng ở bên tôi.
Tôi nói với chính mình: Kim Trinh Hy, đến phòng học lấy xong cặp
táp là về nhà ngay, không nghĩ chuyện gì cả!
Tan học, người đông như kiến. Trong trường vô cùng huyên náo.
“Cô là Khương n Anh!”
“Cô thật đẹp!” nam sinh và nữ sinh đồng thời ta thán.
“Đương nhiên, cô là hoa khôi của trường Đức Chánh đó. Huống chi cô
là em họ của Trịnh Vân Trác, từ góc độ cơ bản, dung mạo của cô là
không ai sánh được!”
Bất giác, mọi người đã nhường ra một lối đi cho cô gái xinh đẹp
này. Trong đám đông, n Anh mặc bộ đồng phục màu hồng với chiếc đầm
cực ngắn, mái tóc chuyển động theo bước chân của cô, cái eo thon
thả ấy như đang múa. Tất cả các nam sinh và nữ sinh đều nhìn cô gái
xinh đẹp này không chớp mắt.
“Chị-Trinh-Hy!” giây phút mắt tôi nhìn thấy cô, đã nghe thấy tiếng
cô gọi tôi.
Vân Trác và tôi đồng thời dừng bước.
“Chị Trinh Hy! Anh Vân Trác! Thật trùng hợp, vừa vào trường là gặp
hai người!” trên khuôn mặt trắng hồng của n Anh là nụ cười vui
thích.
“n Anh! Sao em lại ở đây?” Vân Trác kinh ngạc hỏi.
“Em đến đón bạn trai của em!” cô tạo ra một cái nhìn nghịch ngợm mà
ngọt ngào.
Ánh mắt của n Anh lướt qua tôi, trong dáng vẻ vui vẻ của cô, tôi
trông thấy sự lạnh giá. Bên tai, như lại vang lên những lời cô đã
hét vào mặt tôi trong lúc ở bệnh viện: “Kim Trinh Hy, cô thật vô
liêm sỉ! Tại sao cô lại hại Vĩnh Thái ra nông nỗi này? Kim Trinh
Hy, cô thật là vô liêm sỉ!” cuộc gặp gỡ ở bệnh viện hôm đó, ngoài
thư ký Lý, không còn ai biết. Nhưng không biết tại sao, tôi không
thể nào quên được cảnh tượng ấy.
Có thể trên thế giới chỉ có tôi mới biết được Khương n Anh là người
hai mặt. Tôi nhìn cô bằng con mắt khinh thường, những vết thương cũ
trong lòng tôi lại đau.
“Vừa hay, em ở đây chơi với Trinh Hy! Các em nói chuyện đi, anh lên
lầu lấy cặp.” Vân Trác thân thiết ấn vai tôi. Anh sợ tôi mệt, ngay
cả việc tôi phải đi thêm một bước, anh cũng không chịu. Tôi âm thầm
cảm nhận sự dịu dàng của Vân Trác.
“Được thôi!” n Anh trả lời một cách dễ thương, nhưng góc miệng lại
nhếch lên một nụ cười khiêu khích.
“n Anh, sao em lại ở đây?” một giọng nói đã quá quen thuộc truyền
đến tai tôi, sau lưng chúng tôi, người đang đứng là Hàn Vĩnh Thái.
Chiếc áo thun màu đỏ, khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú không biết phải
tả thế nào.
Lúc nãy, tôi đã đứng trước mặt người này, đau khổ nhắm mắt lại. Và
bây giờ, đau khổ lại lần nữa giáng xuống đầu tôi. Tôi cảm thấy có
chút hoa mắt, hô hấp gấp hơn.
Sự kinh ngạc khi anh nhìn thấy tôi không ít hơn khi nhìn thấy n
Anh. Trong thời gian ngắn chúng tôi nhìn nhau, trong ánh mắt anh
chỉ là sự mặc nhiên.
“Người ta muốn cho anh một bất ngờ mà! Gia gia nói tối qua anh ngủ
rất ngon, chắc hôm nay anh sẽ đi học. Nên em vừa tan học là chạy
đến đây ngay, cũng may là anh không trốn học, nếu không em đã không
gặp được anh rồi, thế thì em sẽ buồn lắm. Thế nào? Bất ngờ thấy em,
có phải là rất vui không?” n Anh đi qua nắm lấy tay anh, Vĩnh Thái
thì cứ thế đi theo cô.
Anh lại phải đi sao? Anh lại biến mất như thế trong mắt tôi sao…
ngay cả ký ức với tôi cũng đều mất cả… lòng tôi lại đau thắt.
“Cô là ai?” Vĩnh Thái nhìn n Anh, chau mày một cách nghi ngờ.
“Cô là một người không quan trọng.” n Anh nói cho qua, trong lời
nói toàn là sự không hài lòng. Ha… tôi đã sớm biết cô sẽ nói thế.
Tôi đích thực là một người không quan trọng, thậm chí là đáng ghét,
nếu như không phải là tôi hại Vĩnh Thái, thì anh cũng sẽ chẳng mất
đi trí nhớ… Tôi đau khổ cười chính bản thân mình.
“Hồi trước anh quen cô sao?” anh hỏi tới cùng, như đang cố gắng tìm
kiếm ký ức. Có thể vì tôi đã ba lần bảy lượt gọi tên anh, nên làm
cho anh có chút ấn tượng.
“Không quen. Vĩnh Thái, anh đang hoài nghi em sao? Em vẫn luôn là
bạn gái của anh mà! Ba mẹ em đang đợi anh tới ăn cơm đó. Em nghĩ
anh phải quen biết họ lại từ đầu, không phải anh đang gấp muốn hồi
phục trí nhớ sao…”
“Anh không quen cô, nhưng cô rất đáng ghét.” Vĩnh Thái chán ghét
nói với n Anh.
Tôi rất đáng ghét… đây chính là sự quen biết của anh đối với tôi
sao? Chỉ cần những câu vô vị làm tổn thương người khác của n Anh,
cũng đã đủ tạo ra cái tôi đáng ghét trong lòng anh.
Anh mất trí nhớ rồi! Anh đã quên tất cả, đột nhiên tôi bị cái bóng
đen sợ hãi bao trùm lấy. Trước đó, tôi chỉ muốn cố gắng giúp anh
hồi phục trí nhớ, nhưng không ngờ tới khi đối diện thật sự trước
anh, sự việc lại trở nên phức tạp và khó khăn như thế…
Anh không chỉ đơn thuần mất đi ký ức đối với tôi, mà anh bắt đầu
ghét tôi! Tôi như rơi vào một cái hố cô độc, càng chìm càng
sâu.
Hai bóng người đồng thời xuất hiện. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện đó
là Thượng Dân và Vịnh Nhi.
“Lâu quá không gặp! Tớ đang muốn đi tìm cậu!” Vĩnh Thái thấy Thượng
Dân, lập tức hồi phục thần sắc trước đó. Vĩnh Thái đương nhiên là
không quên Thượng Dân! Tình bạn của họ, từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu,
mà lần đầu tôi gặp Vĩnh Thái chẳng qua chỉ là nửa năm về trước, tôi
bất chợt đố kỵ với anh.
“Thằng nhãi này hồi phục cũng nhanh nhỉ.” Thượng Dân theo tính
tượng trưng mà cho Vĩnh Thái một cái đấm nhẹ. Hai người nói chuyện
thật nhẹ nhàng và vui vẻ.
Đúng rồi Thượng Dân, đây là bạn gái của tớ, Khương n Anh!” Vĩnh
Thái giới thiệu n Anh với Thượng Dân, n Anh thì cứ như con chim nhỏ
dựa vào lòng Vĩnh Thái. Hai người như một cặp tình nhân thần tiên.
Đầu tôi trống rỗng, lý trí bảo tôi rằng, Kim Trinh Hy, mau đi đi,
nếu còn xem nữa sẽ xỉu đấy! Nhưng chân tôi đã không còn nghe chỉ
thị của tôi. Tôi như một con mèo bị bỏ rơi, mở to con mắt trống
rỗng mà đứng sau họ.
Đột nhiên, Vịnh Nhi nắm chặt tay, đi lên phía trước:
“Hàn Vĩnh Thái, anh có biết cậu ấy là ai không?” Vịnh Nhi kìm chế
cơn giận trong lòng, ánh mắt xuyên qua Vĩnh Thái và n Anh, nhìn
trực tiếp vào người tôi.
“Không biết – sao cô còn chưa đi?” đây là lần thứ hai trong ngày
anh nhìn tôi nói những lời này. Tâm trạng của tôi đã xấu lắm rồi,
tôi thật muốn phát điên!
“Cô ấy từng là bạn gái của anh. Cô là một tiểu cô nương yếu đuối,
nên anh không thể đối xử với cô tuyệt tình như thế.” Lời nói của
Vịnh Nhi tràn đầy sự trách mắng, sau lưng chắc cậu ấy đã mắng Vĩnh
Thái không ít. Tôi cảm kích nhìn Vịnh Nhi, nước mắt sắp chảy
xuống.
Vĩnh Thái nhìn n Anh một cách tra hỏi, còn n Anh thì quay đầu đi
chỗ khác. Sắc mặt của Vịnh Nhi lập tức trầm xuống, nhất định là cậu
ấy tức muốn chết! Và tôi cũng đang rất tức giận!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” tiếng của Vân Trác từ xa đến gần. Lúc này,
n Anh đang nhìn qua một bên, Vịnh Nhi tức giận nắm chặt nắm đấm,
Thượng Dân thì có chút giận dỗi nhìn Vĩnh Thái. Ánh mắt của tôi và
Vĩnh Thái giao nhau giữa không trung. Anh vẫn cứ nhìn tôi như một
người xa lạ, tôi vẫn đang đau lòng vô cùng.
“Trịnh Vân Trác, hãy quản tốt cô em họ dễ thương của anh đi!” Vịnh
Nhi không khách khí đáp trả lại Vân Trác. Vân Trác chưa từng nghe
qua giọng nói cứng rắn của Vịnh Nhi (rất dịu dàng yếu đuối). Trên
khuôn mặt vẫn luôn nho nhã ấy có chút cứng đơ.
n Anh tức giận chu mỏ lên đến nỗi có thể móc đồ vào.
“n Anh, em đã làm gì vậy?” Vân Trác tức giận trách cứ n Anh, như
một người phụ huynh quản giáo nghiêm khắc.
“Sao ngay cả anh cũng ăn hiếp em!” n Anh dậm chân xuống đất, tay
càng nắm chặt cổ tay Vĩnh Thái.
Lúc đó, Thượng Dân đang an ủi Vịnh Nhi giận đến phát rung, Vân Trác
thì không ngừng khuyên n Anh đang khóc bù lu bù loa. Vĩnh Thái nhìn
vào mặt tôi, mặt không hề có chút biểu tình. Tôi như con mèo lang
thang bị người khác bỏ rơi, đang tự liếm lấy vết thương của mình.
Tôi hoảng hốt như đang nhìn người khác diễn phim, mà tôi, chỉ là
một khán giả không có quan hệ gì với tất cả những thứ này.
Kim Trinh Hy, đừng có mà ngốc nghếch nhìn anh nữa. Anh sẽ không
hiểu đâu, anh đã không quen biết ngươi rồi…
Tôi nghĩ như vậy, xem như là đang an ủi chính mình vậy!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 4: Chán ghét càng làm người khác đau lòng hơn là lãng
quên
Rốt cuộc thì anh là màu gì
Em thích cái màu đỏ
Nhưng anh cũng thích hợp với xanh lá và xanh lam
Cũng có thể là màu đen
Nhưng em trong mắt anh
Có thể chỉ có hai màu đen trắng đơn giản
Một ngày… hai ngày… ba ngày… năm ngày…
Tôi đã không gặp anh lâu thế rồi sao!
Tôi đã tháo chiếc nhẫn trong tay xuống, đặt bên cạnh quả táo thủy
tinh. Nhìn thấy những thứ này, chỉ làm tôi thêm đau lòng. Có lẽ vật
chứng này không thể chứng minh điều gì nữa, những lời thề non hẹn
biển đã tan theo mây khói. Huống chi, anh chưa từng nói qua câu yêu
tôi! Lòng đau lắm… đau lắm… nỗi đau không có tận cùng…
Những ngày này, Vân Trác vẫn ở bên tôi như hình với bóng. Anh đã
quá lo cho tôi, đích thân đút tôi ăn cơm. Đối mặt với sự uy hiếp
của anh, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi ăn cơm, cho dù hình như
tôi đã mất đi vị giác đối với tất cả các loại thức ăn. Có khi tôi
cũng không dám tin, trước đó tôi từng là một cô gái có tâm hồn ăn
uống như thế nào!
Những ngày này, mọi chuyện đều rất bình thường. Cho đến chiều hôm
ấy, một tiếng sấm lớn, dự báo một trận mưa to. Những trận mưa hè,
nói đến là đến.
“Ầm ầm ầm…!” lại là một tiếng sét lớn. Đáng chết! Tại sao hôm nay
lại đúng ngay ngày trực nhật của tôi chứ! Tôi thơ thẩn nhìn lên cái
bảng đen. Các bạn đều thu dọn tập sách lần lượt đi ra khỏi lớp, mà
tôi thì chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại quét lớp, lau lớp thôi.
“Thật không cần mình giúp sao?” trước khi Vịnh Nhi ra về, đã từng
hỏi tôi.
“Không cần mà!”
“Đài khí tượng hôm nay đã dự báo là sẽ có bão đó! Dự báo thời tiết
nói có thể 15 phút nữa sẽ có mưa bão đó! Cậu thật sự không cần mình
giúp ư?” Vịnh Nhi lo lắng hỏi. Thật ra không cần dự báo thời tiết,
chỉ cần nhìn những đám mây âm u kéo đầy trời là biết sẽ có chuyện
gì xảy ra.
“Không sao đâu, mình có đem dù.” Tôi cười để Vịnh Nhi yên tâm, “Cậu
mau đi đi, Thượng Dân nhất định là đang đợi cậu đấy!” thật hy vọng
Vịnh Nhi có thể về nhà trước khi trận mưa bão giáng xuống.
“Lỡ như mưa lớn quá không về được, cậu có thể gọi di động của Vân
Trác…” Ý, hay trực tiếp gọi cho mình đi, mình sẽ nhờ Thượng Dân đến
đón cậu.” Hình như Vịnh Nhi nhớ ra mình không tin tưởng Vân Trác
lắm, nên mới nói thêm một câu. Những ngày này, sự chăm sóc của Vân
Trác đối với tôi, cậu ấy đều thấy cả.
Tôi gật đầu.
“Đúng rồi, lúc sấm sét đừng gọi bằng điện thoại di động.” Cậu ấy
vừa đi ra, đã quay đầu lại dặn tôi.
“Biết rồi!” cuối cùng tôi đã lĩnh giáo được sự dài hơi của Vịnh
Nhi.
Gió mạnh thổi qua, tôi bất chợt rung người. Vịnh Nhi đã đi ra ngoài
cửa, đóng cửa lại. Đột nhiên, một luồng gió thổi qua, lại làm cửa
mở ra, cửa lớp bị gió thổi đập vào tường.
“Kim Trinh Hy! Bắt đầu làm việc thôi!” tôi cổ vũ cho chính
mình.
Mệt thiệt! Tô đứng thẳng lưng lên quan sát thành quả nửa tiếng qua
của tôi- trần nhà lớp học đã được lau sạch sẽ, bảng đen tuyền phát
sáng, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp!
Lúc này, bên ngoài cửa sổ đã là một màn đen, mây đen đã che hết cả
bầu trời, không để lộ một tia sáng nào. Vô số những giọt nước rơi
xuống, bên tai chỉ nghe tiếng va chạm của nước mưa và đất. Đây là
trận mưa lớn đầu tiên của hè năm nay!
Hơi nước bao phủ lấy lớp học, những giọt mưa lớn đánh vào cửa sổ,
trên người tôi và mặt tôi đều là những giọt nước nhỏ. Bên ngoài cửa
sổ, những người cầm dù đang nhanh chóng bước đi, để thoát khỏi trận
mưa này.
Trong lòng tôi, xuất hiện một ý nghĩ.
Anh đang làm gì?
Đột nhiên tôi có một cảm giác rất lạ. Trong cái thế giới vô tận
này, tôi cảm nhận được sự cô độc chưa từng có. Lúc này, người trong
lòng Vĩnh Thái, lại là ai đây? Tôi mơ hồ nghĩ, đẩy cửa ra, nước mưa
tạt vào mặt tôi.
Trên hành lang, không một bóng người. Nước mưa đã làm ướt áo tôi,
bất giác, tôi phát hiện mình dừng lại ở trước cửa một lớp học. Trên
cửa phòng học có viết một chữ “Cao (tam) A”. Nhìn những chữ này,
tôi như đột nhiên tỉnh lại- tôi cứ như đang mộng du, đi đến lớp học
của Vĩnh Thái!
Chỗ của anh, vẫn quen thuộc như thế. Mở đèn lên, tôi đi qua những
chiếc bàn khác, đi đến chỗ ngồi đó. Lớp học trống rỗng, không một
bóng người. Những hạt mưa lớn đánh vào cửa sổ.
“Vĩnh Thái… em nhớ anh…” tôi ngồi ở chỗ của Vĩnh Thái mà tự nói.
Những lời này, tôi không dám nói với Vịnh Nhi, sợ cậu sẽ lo lắng.
Tôi cũng không thể nói với Vĩnh Thái, vì tôi đã không còn cơ
hội.
Không còn cơ hội… điều này thật làm người khác đau lòng, tuyệt
vọng.
“Vĩnh Thái…”tôi nhè nhẹ gọi tên anh. Trong phòng trống không, chỉ
có tiếng vọng của chính tôi.
“Vĩnh Thái, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Không,
nhất định là anh đã quên. Hôm đó, em đến quét dọn cho căn hộ của
anh. Việc này là dì Phó nhờ em, em đã nhận lời. Nơi anh ở thật là
bẩn! Khắp nơi đều là quần áo dơ và bình rượu, rác cũng không đổ. Vì
em quá thích phòng tắm hào hoa của anh, nên đã nhất thời xúc động,
tự tiện vào tắm. Đột ngột xông vào, làm em hết cả hồn. Anh còn ói
đầy vào người em! Lúc đó, em cứ tưởng là anh uống say lắm! Nên em
đã cứu anh, nào ngờ, anh lại ngủ thiếp đi… hình dáng lúc anh ngủ
thật đẹp. Cái mũi cao cao, lông mi dài dài! Lần đầu tiên em gặp
được người đẹp trai như thế. Anh ngủ rất say, em không nhẫn tâm
quấy rầy anh…” tôi như trở về cái thời gian, cái địa điểm lần đầu
chúng tôi gặp nhau, tất cả mọi việc như vừa mới xảy ra.
“Sau đó em gặp lại anh, em tưởng anh sẽ bắt em bồi thường, vì em đã
dùng lén phòng tắm của anh. Không ngờ, anh dùng việc này để uy hiếp
em! Từ đó về sau, em đã trở thành nô bộc của anh. Thật đáng ghét,
lúc đó em cảm thấy anh là một tên cực kỳ xấu xa! Đương nhiên mỗi
khi thấy anh là em quay đầu bỏ chạy, nhưng em đâu có biết anh lại
là đứa cháu mà Hàn gia gia nhờ em tìm kiếm khắp nơi! Lúc đó, mắt em
đã không thể rời khỏi anh, anh đẹp trai như thế, bất kỳ ai cũng sẽ
bị anh mê hoặc. Vịnh Nhi nói em là nữ sinh cuối cùng của trường
Thụy Thảo yêu mến Hàn Vĩnh Thái…” tôi từ từ hồi tưởng lại tôi và
Vĩnh Thái ngày càng tiếp cận nhau như thế nào, cứ như là sự an bài
của vận mệnh.
“Sau đó nữa, anh bắt đầu ăn hiếp em, trêu chọc em, có khi anh lại
bảo vệ em không để người khác tổn thương. Mỗi ngày ở bên anh, tuy
rất mệt, có khi cũng rất nguy hiểm, nhưng thật sự em rất vui. Em
cho rằng cứ tiếp tục như thế thì em đã mãn nguyện rồi, nhưng em bắt
đầu trở nên không biết thỏa mãn. Em rất muốn biết suy nghĩ của anh,
muốn biết anh có yêu em không. Tiếc là, lúc đó em không hề hiểu
được tấm lòng của anh, cho đến khi phát hiện ra những chữ anh để
lại trong quả táo thủy tinh. Lúc đó, anh đã bỏ đi…”
“Nên em phải trở nên kiên cường hơn, đúng không? Sự hiểu lầm nghiêm
trọng đã không thể vãn hồi được. Sự hiểu lầm ngu ngốc đó của em,
anh cũng có thể tha thứ, còn có chuyện gì có thể chia cắt đôi ta
nữa chứ?” nói đến đây, ngực tôi đột nhiên rất đau rất đau. Lỗi lầm
có thể vãn hồi, thế thì trí nhớ có thể vãn hồi không? Vĩnh Thái đã
mất đi trí nhớ! Anh đã hoàn toàn quên hết tất cả những gì tôi nói
hồi nãy!
Trí nhớ mất đi có thể vãn hồi không?
Hàn Vĩnh Thái, anh đã không còn là Hàn Vĩnh Thái mà tôi quen biết
rồi! Ký ức của anh chỉ là một màu trắng, anh đã bắt đầu ghét tôi
rồi.
“Xẹt-xẹt!”
Một tia chớp làm sáng cả bầu trời.
“Đúng rồi! Những chuyện này anh cũng đã quên hết rồi… Vĩnh Thái,
anh hãy dạy em làm sao mới có thể quên hết những chuyện này đi! Em
đau khổ lắm! Nếu anh đã quên em rồi, thì em còn nhớ để làm gì nữa?
Vĩnh Thái…nhớ anh…chỉ làm em càng thêm đau khổ…” Tôi dụi dụi con
mắt đang đau.
“Hàn Vĩnh Thái, nếu anh đã ghét em, thì em cũng sẽ học cách ghét
anh! Dạy em đi, làm sao để có thể ghét anh…”
Lúc từ bàn Vĩnh Thái đứng dậy, không biết tôi đã khóc bao
lâu.
Tôi quên mất mình đã đi ra lớp Cao (tam) A như thế nào.
Đừng chết! Mưa lớn như thế, xe của anh lại bị chết máy! Chiếc xe
chết tiệt!
Anh thất vọng muốn đi bộ về nhà. Đi được mấy bước, những giọt mưa
đã rơi xuống như muốn làm đau đầu người ta. Anh chán ghét, nguyền
rủa cái thời tiết quỷ quái này. Đang do dự, đột nhiên một trận mưa
ập xuống, làm anh ướt như chuột lột. Anh không tránh kịp, chỉ có
thể chạy vào khu lớp học ở cách anh không xa.
Nếu biết trước xe sẽ hư, thì anh đã mang dù theo rồi!
Anh thất vọng đi tới hành lang, vắt nước trong áo. Định lấy điện
thoại di động ra thì phát hiện điện thoại đã bị ướt. Thật đáng
chết! Anh vốn muốn gọi người đến đón anh!
Anh buồn bã đi trên hành lang. Lúc này, anh đột nhiên thấy một bóng
người, trên người toàn là nước mưa, khuôn mặt trắng bệch cũng chỉ
toàn những giọt nước. Anh nhìn kỹ- sao lại là cô? Lại là cô gái tên
Kim Trinh Hy kì lạ đó!
Anh cố tình tránh cô, núp ở một góc- anh thật không muốn trong lúc
xui xẻo này lại gặp cô gái xúi quẩy đó.
Anh trông thấy cô đi vào lớp anh- cô muốn làm gì chứ?
Lòng hiếu kì đã thôi thúc anh đi tới gần phòng học đó.
Nghe xong từng đoạn, từng lời nói của cô, anh kinh ngạc tới há hốc
miệng-
Chẳng lẽ, thật như cô đã nói, cô thích anh như thế, mà anh cũng
từng thích cô như thế? Nhưng tại sao anh chẳng có chút ấn tượng gì
cả? Rốt cuộc cô là người như thế nào? Tại sao cô cứ cố tình tiếp
cận anh, mà căn bản thì anh không hề quen biết cô!
Cô đã từng là bạn gái của anh? Trò đùa gì thế này, cô vốn không
phải mẫu con gái mà anh thích! Đối tượng hẹn hò của anh chưa từng
xuất hiện những cô gái mặt mày bình thường như thế.
n Anh nói với anh rằng, cô là một người đáng ghét, cô là một kẻ lừa
đảo. Nhưng bạn gái của Thượng Dân lại nói, cô là một người bạn đáng
thương?
Đau đầu quá! Không khí ẩm thấp này thật làm người khác khó
chịu!
Đột nhiên anh nhìn thấy trên chỗ anh có một chiếc dù. Đây là dù của
cô sao? Mưa lớn như thế, cô lại bỏ quên dù ở đây, cô sẽ về như thế
nào?
Tôi đi xuống cầu thang, lúc nhìn bầu trời âm u, mới phát hiện ra
mình đã bỏ quên cây dù ở chỗ ngồi của Vĩnh Thái! Tôi sao lại sơ ý
như thê chứ?
Tôi đang muốn quay lên lầu, đột nhiên trong mưa xuất hiện một bóng
người màu đen, anh đang cầm một cây dù, đi về phía tôi.
“Vân Trác, sao anh lại ở đây?” tôi nhìn rõ người trước mắt tôi,
không thể không mở to mắt ra nhìn.
Giây phút đó, tôi nhìn thấy cây dù trong tay anh, phát hiện ra mình
hỏi chỉ là nhiều lời. Anh đã cố tình đưa dù đến cho tôi. Cổ tôi như
bị ngẹn phải, không nói được lời nào, là Vịnh Nhi gọi điện cho anh
để anh đến đón tôi sao?
“Anh vừa gọi điện đến nhà em, bác gái nói em vẫn chưa về, nên anh
đã đến trường tìm em. Anh không biết hôm nay em phải trực nhật, nếu
không thì anh sẽ không để một mình em ở lại.” Vân Trác rất buồn,
như việc tôi bị nhốt ở đây toàn là lỗi của anh.
“Ừm”
Tôi do dự một lát, nhưng cũng tiếp nhận yêu cầu của anh.Trong trận
mưa như trút nước này, tôi chỉ cảm thấy một sự cô độc đang tấn công
tôi. Trong cái thế giới mênh mông nước này, nếu thật phải về một
mình, chắc tôi sẽ cảm thấy cô đơn vô cùng.
Trong trận mưa lạnh giá này, có một trận gió ấm áp thổi qua.
Đó chính là nhiệt độ cơ thể của Vân Trác.
Chương 6: Âm mưu và nói dối Phần 1: Một âm mưu cực lớn
Trời càng ngày càng tối
Càng ngày càng dày
Mây đen che phủ
Như phong cảnh giữa đôi mày anh
Em phải làm thế nào mới có thể vãn hồi tất cả
Em đã mất hết tất cả mọi thứ
Thật sợ anh sẽ nói ra câu
“Đừng đến làm phiền tôi nữa”
“Trinh Hy về rồi à?” vừa vào cửa, tiếng của mẹ từ trong nhà bếp đã
truyền đến.
“Cũng xem như là chưa bị dầm chết!” tôi kể khổ với mẹ. Để cặp
xuống, tôi chạy vào phòng lấy khăn lau khô đầu. Thật ra, những giọt
nước trên người tôi đã để lại trong lúc tôi đi qua hành lang. Cây
dù của Vân Trác là dùng để che cho tôi, tiếp đó lại nhét tôi vào
trong xe, trên đường từ trường trở về, tôi hầu như không bị dầm
phải một giọt nước mưa nào cả! Bản thân anh thì bị dầm tới ướt như
chuột lột.
Tôi bắt đầu tự trách.
“Sao người con lại ướt thế? Vân Trác vừa gọi điện thoại đến, nói là
sẽ đi đón con. Con không gặp cậu ta sao?” mẹ thấy tôi lau tóc, kinh
ngạc hỏi.
“Anh đã đưa con về.”
“Con thật là! Sao không kêu người ta vào nhà ngồi chơi? Người ta
tốt như thế, cố tình đến trường đón con, con còn không vui à?” mẹ
tôi đã bắt đầu trách tôi.
Mẹ thương Vân Trác thế à! Nếu tôi để Vân Trác vào nhà ngồi, mẹ
trông thấy bộ dạng ướt như mới vừa được vớt từ trong nước lên, chắc
tôi sẽ bị mắng cho một trận.
Ánh mắt tôi rơi vào đĩa cơm trứng mẹ bưng. Hôm nay mẹ vào bếp à!
Ngoài trừ tết và sinh nhật tôi, bà rất ít nấu cơm! “Mẹ, hôm nay là
ngày gì vậy?” tôi xếp đũa, hoài nghi nhìn mẹ.
“Đồ ngốc! Con xem đã mấy giờ rồi!” tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo
tường, chết thật, đã 8 giờ kém 15 rồi. Đã muộn thế rồi sao! Bình
thường cơm tối đều do tôi chuẩn bị, vừa tan học là lập tức xuống
bếp. Hôm nay nhất định mẹ đợi tôi đến nỗi đói hoa cả mắt, mới quyết
định tự mình lâm trận!
Tay nghề của mẹ quả nhiên không tồi. Minh sư xuất cao đồ, thế cao
đồ nhất định cũng có minh sư rồi! Tôi biết nấu cơm như thế, thì cơm
của mẹ nấu nhất định sẽ rất ngon- đây là lý luận kỳ quái gì thế
này!
Ăn cơm xong, cũng sắp 8 giờ rồi! Hôm nay không có bài tập về nhà,
lúc này, ti vi chỉ chiếu những phim mà chỉ có các bà nội trợ mới
xem thôi, phim thần tượng vẫn chưa bắt đầu. Tôi chỉ còn một lựa
chọn- mở máy vi tính thôi!
Lên BBS của trường Thụy Thảo cũng được! Tuy tôi rất ít ghi tin
nhắn, chỉ toàn là xem tin nhắn. Nhưng là một thợ lặn chính hiệu,
tôi vẫn giữ vững tần suất mỗi hai ngày lên một lần. Tôi vẫn như
bình thường mở diễn đàn này lên, trong giây phút mắt tôi nhìn thấy
tiêu đề cao nhất đó, một luồng điện lập tức đi qua người tôi, làm
tóc gáy người tôi dựng cả lên.
“Vạch trần sự thật việc người đàn bà vô liêm sỉ Kim Trinh Hy quyến
rũ Hàn Vĩnh Thái!”
Tôi cảm thấy đầu như muốn nổ! Là tên sát thủ nào đã đưa tin này lên
diễn đàn công cộng của trường thế này?
Đầu óc tôi trống rỗng mở đoạn văn đó ra:
Vạch trần sự thật việc người đàn bà vô liêm sỉ Kim Trinh Hy quyến
rũ Hàn Vĩnh Thái!
Kim Trinh Hy người đàn bà vô liêm sỉ đã cố tình quyến rũ Hàn Vĩnh
Thái!
Con tiện nhân Kim Trinh Hy biết được người thừa kế của tập đoàn Hàn
thị, Hàn Vĩnh Thái sẽ về nước. Do đó đã dùng trăm phương ngàn kế
tìm đến nơi ở của Hàn gia gia ở núi Mộc Tê, lợi dụng cơ hội lúc
nghỉ đến phát báo để tiếp cận Hàn xã trưởng. Dựa vào sự tín nhiệm
của ông, sau khi biết được địa chỉ nhà của Hàn Vĩnh Thái, cô đã đi
đến căn hộ của Hàn Vĩnh Thái, dùng những thủ đoạn hạ cấp tạo hiện
tượng giả, mê hoặc Hàn Vĩnh Thái. Cô đã cố tình tiếp cận Hàn Vĩnh
Thái như thế, mục đích đã rất rõ ràng! Chính là lừa được tài sản
của Hàn gia!
Chúng ta phải bắt kẻ bại hoại đó của trường Thụy Thảo, một con hồ
ly tinh không có gia giáo!
Đầu tôi như bị nổ ra! Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao lại có
người như thế này? Tâm lý của tên này nhất định là đã ngàn năm
không phơi nắng mà trở nên thối mốc rồi!
Khi tôi đang căm ghét nhìn tin nhắn đó, hận là không thể kéo nó từ
trên mạng xuống, chiếc điện thoại di động đột nhiên reo lên. Thật
tệ, tôi có linh cảm không hay cho lắm.
“Trinh Hy, cậu đang ở đâu thế?” tiếng của Thượng Dân sao lại nóng
lòng như thế, gấp gáp như thế. Bình thường anh nổi tiếng về bình
tĩnh, tài trí lắm cơ mà! Dây thần kinh tôi bị thắt lại.
“Mình đang ở nhà!” tôi vội nói. Anh đang lo lắng cho sự an toàn của
tôi sao?
“Thế thì tốt!” bên đó hình như đã thở một hơi dài.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” tôi rất muốn biết chuyện gì có thể làm
cho Thượng Dân vẫn luôn bình tĩnh trở nên lo lắng như thế.
“Vịnh Nhi bị người khác đánh bị thương, bây giờ tụi mình đang ở
bệnh viện.” Anh khẩn trương nói, “Đã tối rồi, mai cậu hãy tới, nếu
bây giờ cậu muốn đến thì hãy gọi xe taxi, bên ngoài nguy hiểm
lắm!”
Bên ngoài, đèn đường trắng lạnh giá chiếu lên con đường ướt nhem,
làm người khác có chút lạnh, có chút bất an.
Lúc tôi tới bệnh viện tổng hợp Thụy Thảo, mưa đã ngưng hoàn toàn.
Trên hành lang bệnh viện không nhiều người, đôi khi có những bước
chân đi lại gấp rút của các bác sĩ và y tá tuần phòng. Dạo gần đây,
hình như tôi đã quen với mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, lúc thấy Vịnh Nhi, cậu không còn sức lực và
đang nằm núp trong lòng của Thượng Dân. Đầu tóc rồi bù, cô có vẻ
hơi tiều tụy, và trên mặt, là nỗi sợ chưa được định thần lại được!
Hình như cậu ấy vừa khóc xong, trên mi của cậu vẫn còn những giọt
nước mắt. Trên chiếc đùi xinh đẹp của cô, bị quấn những lớp băng
dày, xem ra rất yếu.
“Vịnh Nhi…” tôi chưa nói xong, nước mắt đã chảy xuống! Tại sao lại
xảy ra nhiều chuyện thế này?
“Trinh Hy mình không sao…” Vịnh Nhi như đã nghe được câu hỏi của
tôi mà trả lời. Sợ tôi lo lắng, nên trước mặt tôi luôn cố gắng tỏ
ra kiên cường, nhưng thạch cao trên chân cậu đã bán đứng lời nói
dối của cậu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình cũng không rõ lắm… lúc tan học mình đang đi ra khỏi cổng
trường, đột nhiên có bốn năm chiếc xe chạy đến vây lấy mình, mình
không cẩn thận đã bị họ làm ngã… bọn họ còn nói cái gì ‘đừng có
nhiều chuyện quá’. Lúc đó vừa hay Thượng Dân đi tới, bọn họ đã lái
xe chạy mất tăm…” lúc Vịnh Nhi nói vẫn còn rất khẩn trương, trên
mặt không một tí máu, có thể thấy được cô đã sợ hãi như thế
nào.
Đột nhiên tôi có một sự phẫn nộ khó lòng diễn tả. Có thật là “Không
cẩn thận bị họ làm vấp ngã” đơn giản như thế không? Tôi nhìn thấy
trên tay và đầu gối đều có vết bầm, tình cảnh lúc đó nhất định là
rất đáng sợ. Vì không muốn chúng tôi lo lắng, nên cậu chỉ nói sơ
qua như thế thôi.
“Mình đã phái người đi điều tra, chắc là sẽ nhanh chóng có tin. Từ
lời bọn chúng nói với Vịnh Nhi cho thấy, bọn chúng chỉ là muốn hù
dọa chúng ta thôi, không có mục đích gì khác- Nhưng xem ra sự việc
không đơn giản như thế.” Thượng Dân đang im lặng đột nhiên lên
tiếng, như đang an ủi chúng tôi. Thực ra, đau khổ mà Thượng Dân
hứng chịu sẽ không ít hơn Vịnh Nhi, có lẽ còn nhiều hơn Vịnh Nhi,
vì anh đã yêu Vịnh Nhi như thế.
Việc này, có liên hệ với tin nhắn trên diễn đàn không? Nghĩ tới
việc có người nào đó đang âm thầm theo dõi chúng tôi trong bóng
tối, lòng tôi bất chợt có chút sợ hãi. Rốt cuộc là ai đã đánh Vịnh
Nhi bị thương, rốt cuộc là kẻ nào đã viết tin nhắn đó? Tại sao lại
đối phó chúng tôi bằng cách bỉ ổi như thế? Nghĩ đến vấn đề này, tôi
hận là không thể lập tức lôi tên đó ra để chất vấn! Nhưng tiếc rằng
hiện giờ chẳng có chút manh mối nào cả!
Lúc này, tôi có một dự cảm kỳ lạ- việc này là nhằm vào tôi! Nếu như
Vịnh Nhi vì tôi mà bị thương, thì nhất định tôi sẽ hận chết bản
thân mình!
Kim Trinh Hy, bình tĩnh!
Trời đã rất tối, nhưng tôi vẫn lăn qua lăn lại trên giường không
ngủ được.
Người viết tin nhắn đó là ai? Tại sao hắn ta lại biết rõ những
chuyện xảy ra giữa tôi và Vĩnh Thái như thế? Khẩu khí này hoàn toàn
không giống là đang đoán mò, cũng không phải là suy đoán, là hoàn
toàn biết được toàn bộ câu chuyện. Mà không tính đến những suy đoán
đó có đúng hay không, những chuyện nói trong tin nhắn, không nhiều
một chuyện, cũng chẳng ít đi một chuyện. Cái khẩu khí này, rất
giống lời nói của một đương sự có thành kiến với tôi, tức giận mà
nói ra. Nhưng những chuyện này, ngoài tôi và Vĩnh Thái ra, thì còn
có ai biết được? Bây giờ anh đang mất trí nhớ, biết được những
chuyện này chỉ còn mình tôi.
Tôi tỉ mỉ suy nghĩ về vấn đề này. Tôi từng nói với Vịnh Nhi chuyện
của dì Phó… Nhưng cậu không phải là người như thế! Trời ơi! Sao đầu
tôi lại loạn thế này, ngay cả người của mình cũng nghi ngờ.
Bình tĩnh chút, Trinh Hy! Đây chỉ là một sự suy đoán, một giả
định.
Tôi ngưng lại hít thở một lát.
Biết được chuyện này chỉ có tôi, Vịnh Nhi, Thượng Dân, và người nhà
của Vĩnh Thái.
Không thể là tôi.
Cũng không thể là Hàn gia gia.
Không thể là Vịnh Nhi, Vịnh Nhi là người bị thương, cũng không thể
là Thượng Dân.
Không thể là dì Phó, dì Phó không biết được chuyện tôi cứu Hàn gia
gia.
Không thể là Hàn Vĩnh Thái, trừ phi tên đó hồi phục trí nhớ. Nhưng
mà nếu đã hồi phục trí nhớ, anh còn lý do để ghét tôi sao?
Manh mối bị đứt đoạn. Tôi lại chìm vào trong sự suy tưởng rối
loạn.
Rốt cuộc là ai đã tra rõ chuyện của tôi như thế? Tôi có cảm giác vô
cùng căm phẫn: một người ngoài cuộc nào đó cũng có thể hiểu rõ
chuyện như thế, mà chính người trong cuộc là Hàn Vĩnh Thái, lại
chẳng nhớ gì cả! Thật là một sự chế giễu to lớn!
Đầu đau như muốn nổ! Tôi xoa xoa huyệt thái dương đang đau điếng,
đẩy cửa phòng học ra. Tối hôm qua cả đêm tôi gần như không
ngủ!
Vừa bước vào cửa lớp, tôi liền nghe thấy những tiếng xì xầm to
nhỏ.
“Ái chà, chính là người đàn bà vô liêm sỉ đó…”
“Mình sớm đã thấy kỳ, cô xấu thế, Hàn Vĩnh Thái sao có thể thích cô
được? Những cô gái đẹp hơn cô còn rất nhiều, tại sao Hàn Vĩnh Thái
lại đi quen với cô? Quả nhiên là cô đã dùng thủ đoạn! Đây quả nhiên
là một âm mưu!”
“… Thật là quá ác độc!”
“Kim Trinh Hy, sao cô còn dám đến trường nữa?”
Những lời nói đó như ruồi bu lấy tôi, đầu tôi lại kêu lên. Tôi kéo
ghế muốn ngồi xuống, nhưng sao ghế hôm nay lại trở nên nặng thế!
Tôi đứng không vững, té ngã xuống đất.
“Trinh Hy, em không sao chứ?” đột nhiên có người đỡ tôi dậy, trong
không khí truyền đến một mùi thơm của hoa cúc. Tôi đã tỉnh
hơn.
“Không sao… em chỉ là không cẩn thận…” tôi thở gấp, cuối cùng cũng
ngồi xuống được.
“Trước khi sự việc được làm rõ, các bạn không thể ác ý tổn thương
Trinh Hy như thế. Tốt nhất là đừng để tôi nghe được những lời bàn
tán vô vị đó, nếu không hậu quả tự gánh.” Trong lời nói của Vân
Trác chứa đầy sự băng giá. Từ ngày anh bước chân vào trường Thụy
Thảo, ngoài nụ cười nho nhã và cử chỉ phong độ, không ai thấy được
bất kỳ biểu hiện khác trên mặt anh. Nhưng hôm nay, trên mặt Vân
Trác lại có nộ khí.
Nộ khí như muốn giết người!
Trong lớp đột nhiên không còn một tiếng.
Vân Trác đứng cạnh tôi, cây thánh giá trước ngực phát ra một luồng
khí lạnh. Lúc đó, tôi có cảm giác anh như thiên thần hộ mệnh của
tôi.
“Vân Trác, kệ họ đi. Sau khi tan học, anh cứ trực tiếp chở em đến
bệnh viện, em muốn thăm Vịnh Nhi.” Tôi vẫn còn rất lo cho Vịnh Nhi,
cũng hy vọng có thể biết nhiều điều hơn từ chỗ Thượng Dân.
Lúc tôi và Vân Trác đẩy cửa ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm
kinh sợ. Bốn năm tên có đầu tóc năm sáu màu, mặc bộ đồ lái xe quỳ
bên góc tường. Trên giường bệnh, Vịnh Nhi còn đang nắm chặt áo của
Thượng Dân, kinh hãi nhìn những người đó. Thượng Dân ôm chặt Vịnh
Nhi trong lòng, trên mặt toàn là những nộ khí không thể giải
thoát.
Bọn họ chính là hung thủ đã tập kích Vịnh Nhi! Tôi lập tức hiểu
được điều đó.
“Là ai kêu bọn họ tập kích Vịnh Nhi?” tôi vội hỏi Thượng Dân.
“Để họ tự nói đi.” Trên khuôn mặt âm u của Thượng Dân đang bao trùm
lên một màng sát khí.
“Rốt cuộc là ai đã chỉ thị cho các ngươi làm chuyện này?” tôi như
tên phóng về phía trước, nhắm lấy áo của một tên. Trên mặt tên đó
có một vết thẹo, mái tóc cố tình chải chuốt giờ đây đã méo qua méo
lại, thật khiến người khác muốn ói. Tên đó như chưa định thần lại,
hình như vừa rồi phải gánh chịu một trận. Tên đó đang dùng ánh mắt
cầu xin để nhìn Thượng Dân, như đang đợi Thượng Dân lên
tiếng.
“Mau nói!” tiếng của Thượng Dân như sét đánh ngang tai, làm tên đó
sợ đến rung người.
“Là… là Trịnh Vân Trác.”
Lỗ tai tôi lùng bùng.
Tôi quay người ra sau nhìn Trịnh Vân Trác, anh cũng kinh ngạc như
tôi. Điều không giống là: tôi phẫn nộ nhiều hơn kinh ngạc.
Phần 2: Âm mưu và đối chất
Ngủ không được
Ngoài anh ra
Không muốn nghĩ đến cái khác
Vừa mơ thấy một giấc mơ
Trong mơ
Vẫn không thấy rõ khuôn mặt anh
“Chát”-
Tiếng bạt tai vang lên trong phòng
Tay tôi nóng lên, cảm giác tê tê và đau rát truyền đến lòng bàn tay
tôi.
Dấu năm ngón tay vô cùng rõ ràng, một cái bạt tai vừa rơi vào mặt
của Vân Trác.
Tôi phải sớm biết được! Tối hôm qua, tôi đã phải nghĩ đến anh
rồi!
Hôm qua lúc tan học anh đã chỉ thị những tên này tập kích Vịnh Nhi,
sau đó lại cố ý xuất hiện trước mặt tôi để đưa tôi về nhà. Như vậy,
anh sẽ không bị nghi ngờ… sao tôi lại không nghĩ tới anh chứ? Sau
khi đưa tôi về anh đã phát tin nhắn, do đó lúc tôi vừa ăn cơm xong
là có thể xem được! Một kế hoạch hoàn mỹ biết bao! Một thủ đoạn cao
minh biết bao! Chúng tôi đều bị anh lừa!
Công chúa Bạch Tuyết vừa cắn một miếng táo, đã chết
ngay. Tôi cảm thấy mình càng thảm hơn! Lúc xem những
trái táo đỏ đó, không cẩn thận là sẽ bị trúng độc ngay.
Em cảm thấy, phương thức anh quan tâm em có chút kỳ
quái, vì anh cứ thường bắt nạt em. Nhưng các bạn ấy
đều nói con trai ăn hiếp con gái đều là vì con trai đã
không cẩn thận yêu phải con gái.
Tối không ngủ được là vì ai?
Mỗi ngày đều ôm lấy áo anh tặng và nằm
trên tên anh mà ngủ!
Mộng tưởng sẽ gặp anh lần nữa!
Hôm nay anh còn giả bộ bảo vệ tôi trước mặt các bạn khác… cách thức
giả bộ trăm phần trăm… anh và cô em họ Khương n Anh của anh, đều là
những người hai mặt! Kỹ thuật diễn xuất cao minh ngay cả Vịnh Nhi
và mẹ, đều bị anh gạt cả.
Dưới lớp mặt nạ nho nhã đó, lại là một nội tâm xấu xa vô cùng! Thật
là dơ dáy!
Nghĩ tới tin nhắn đáng kinh tởm đó, tôi muốn phát rung, lúc tan học
anh xuất hiện ở tòa nhà phòng học, tôi đã phải nghĩ đến việc anh
lén nghe những lời tôi nói trong phòng của Vĩnh Thái. Đột nhiên tôi
hiểu ra- những lời đó thì ra đều là do tôi nói ra! Trước đó tôi còn
suy nghĩ xem ai đã tiết lộ bí mật này! Tôi lại không hoài nghi
chính mình! Thật là trớ trêu, thật đáng buồn cười! Vĩnh Thái đối
với quá khứ không biết gì cả, mà những lời phải nói với anh thì bị
cái tên kinh tởm này lấy làm vũ khí lợi hại nhất mà tổn hại
tôi!
Trời ơi! Trò đùa này có quá tàn nhẫn không?
Toàn thân tôi không còn sức lực, mặt đất đột nhiên trở nên mềm
nhũn. Vân Trác đi tới, muốn đỡ tôi dậy. Trời ơi, đến lúc này anh
còn diễn kịch nữa sao?
Tôi kinh tởm quăng tay anh ta ra, nước mắt như đã vỡ bờ. Anh càng
tiếp cận tôi, thì tôi càng cố sức đấm vào người anh. Những cú đấm
liên tiếp rơi xuống ngực của anh, tay tôi đột nhiên bị nắm
lại.
“Trinh Hy, dừng tay!”
Câu này lại từ trong miệng Thượng Dân.
“Trinh Hy, đợi một lát, mình có chuyện muốn hỏi.” Tiếng của Thượng
Dân vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến nỗi tôi không tin vào tai mình
nữa.
“Ngươi nói thử xem mặt mũi Trịnh Vân Trác như thế nào?” Thượng Dân
nghiêm túc hỏi cái tên đang quỳ ở góc tường. Cái tên đó rung cầm
cập, mặt cũng sắp đụng mặt đất.
“Nói mau!” tôi bị tiếng của Thượng Dân làm cho ngẩn ra. Tại sao anh
lại hỏi việc này? Trịnh Vân Trác chẳng phải đang đứng trước mặt
chúng tôi sao? Sự việc kỳ lạ đã xuất hiện, cái tên đó cố gắng suy
nghĩ, trong mắt tên đó có nỗi sợ hãi không thể che giấu được. Tên
đó hình như không biết Trịnh Vân Trác đã xuất hiện trong phòng này
rồi.
“Anh khoảng 30 tuổi… một người mập, cao khoảng mét bảy!” tôi bất
chợt mở to miệng ra. Cái bóng người đen bên cạnh tôi, rõ ràng là
cao mét tám mươi lăm, thân hình của người mẫu. Tại sao? Trịnh Vân
Trác mà hắn ta nói, không phải là Trịnh Vân Trác mà chúng tôi quen
biết- rốt cuộc chuyện này là sao?
“Hứ!” một tiếng khinh rẻ phát ra từ trong miệng Thượng Dân, “Lúc
ngươi đánh người chẳng phải là dũng cảm lắm sao, sao bây giờ lại
như con rùa rụt cổ thế, toàn là những lời nói dối! Nói mau, rốt
cuộc ngươi có biết mặt mũi của Trịnh Vân Trác không?”
“Không biết!” nghe được lời của Thượng Dân, cái tên đó đột nhiên có
dũng khí dám làm dám chịu. Tôi thật khâm phục Thượng Dân, bất giác
xấu hổ cho chính mình. Thượng Dân như một quan tòa sáng suốt. Còn
tôi? Chỉ mấy miếng võ mèo, lại muốn làm trinh thám.
Nói như vậy, Vân Trác là vô tội sao?
Tôi hận là không thể kiếm cái hố để chui vào, để Vân Trác không
thấy tôi.
“Xin lỗi…” tôi nói ra những chữ này, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng
vào mặt Vân Trác. Lúc nãy tôi còn hoài nghi nhân phẩm của Vân Trác,
thực ra, đều là do tôi tự cho mình là thông minh!
Bàn tay ấm áp của Vân Trác nắm lấy tay tôi. Những ngón tay lạnh giá
của tôi cảm nhận được sự ấm áp. Anh không hề trách tôi! Nghĩ đến
đây, tôi tự trách muốn chết.
“Nói ra đi, rốt cuộc ai là chủ nhân của các ngươi?” Vân Trác vẫn
không nói gì đột nhiên lên tiếng, “Ngươi mau nói, nếu để chúng tôi
nói ra trước, thì có phim hay để xem đó.” Những lời rộng lượng của
Vân Trác lại có chút sức uy hiếp. Cái khẩu khí đó, như anh đã biết
người đó là ai.
“Là Khương n Anh! Khương n Anh! Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nghe
theo dặn dò của cô là dọa tiểu thư Vịnh Nhi một chút, sau khi lấy
được tiền là tôi có thể đi… tôi không biết tiểu thư Vịnh Nhi là bạn
gái của Quyền Thượng Dân… chúng tôi chỉ muốn hù dọa tiểu thư Vịnh
Nhi thôi, không còn mục đích nào khác…” tên ấy nói một hơi, như
muốn nói hết tất cả những bí mật của mình ra.
Khương n Anh! Cái tên đó như sấm nổ ngang đầu tôi.
“Cái tên Trịnh Vân Trác, cũng là do cô nói với các ngươi sao?” Vân
Trác muốn xác định nghi ngờ của mình.
“Cô nói… chỉ cần nói tên này ra thì chúng tôi sẽ được an toàn…
không ngờ…” tên ấy sợ sệt nói. Điều này, đúng là Khương n Anh đã
suy nghĩ rất chu đáo.
“Tại sao cô lại làm như vậy?” tôi rất tức giận.
“Điều này không lạ! Lần trước ở trước mặt của Vĩnh Thái, suýt chút
nữa mình đã vạch trần lời nói dối của cô!” Vịnh Nhi như nghĩ ra
điều gì. Nhưng nói cho cùng, chuyện giữa Vịnh Nhi và n Anh, đều do
tôi cả. Thật ra n Anh là vì tôi mà đến.
Quả nhiên là như vậy!
Nội dung của tin nhắn đó được tiết lộ như thế nào? Hôm đó rốt cuộc
là ai đã nghe được những lời của tôi? Ôi, đau đầu quá…
Mọi việc đã sắp được làm sáng tỏ, nhưng tôi lại cảm thấy ngày càng
mơ hồ.
Tôi chạy đến gõ cửa nhà Vĩnh Thái ầm ầm.
Đêm tối của Mộc Tê sơn trang có chút lạnh. Gió núi thổi vào mũi tôi
có mùi thơm của hoa cỏ, đèn màu vàng trước cửa nhà Vĩnh Thái chiếu
vào mọi thứ, làm cho mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Ầm ầm ầm… tiếng đập cửa của tôi tiếp tục vang lên.
“Cạch!” cửa lớn mở ra. Quản gia nhìn thấy tôi, trong mắt toàn là sự
kinh ngạc, “Thì ra là tiểu thư Trinh Hy, đã lâu cô không đến chơi,
Hàn xã trưởng ngày nào cũng nhớ đến cô…”
Tôi đã không còn nhớ lần trước tôi đến đây là hồi nào. Tối hôm nay,
có một động lực đưa tôi đến đây. Sự thật đã được phơi bày, mọi
người đều ngỡ cả người. Lúc đó, tôi đột nhiên muốn biết tâm tình
của Vĩnh Thái rốt cuộc là như thế nào. Trên thế giới này, anh chính
là người mà tôi muốn nói nhất. Tôi đã bị oan, nhất định anh phải
biết!
Tôi gần như đã chạy từ nhà đến Mộc Tê sơn trang.
“Vĩnh Thái đâu?”
“Vĩnh Thái thiếu gia vẫn chưa về…” quản gia đột nhiên lộ vẻ khó xử.
Lúc tôi rời khỏi nhà, tiếng chuông mười giờ vừa đổ. Bây giờ ít nhất
cũng mười giờ rưỡi rồi, Vĩnh Thái vẫn chưa về sao! Đúng rồi, anh đã
không còn là Vĩnh Thái đã bị tôi cải tạo rồi. Anh bây giờ, là Hàn
VĨnh Thái tay ôm gái đẹp, toàn thân nồng nặc mùi rượu!
Tôi thất vọng quay đầu trở về.
Đúng lúc đó, tiếng xe từ sau truyền đến . “Ha ha ha…” tiếp đó là
tiếng cười của một cô gái.
Chiếc BMW dừng trước cổng Mộc Tê sơn trang. Cửa xe mở ra, bóng một
người con trai và con gái, đang đi vào vườn của Hàn gia.