Polly po-cket




Chương 7.4

Mãi cho đến trước khi tan ca vẫn không thấy Lí Tắc Hàn trở về công ty, Đồng Ánh Diêu không có gọi điện thoại cho hắn, chỉ lẳng lặng xách cặp về nhà.

Ngồi trong phòng khách, tâm tình của nàng rất phức tạp. Cho dù nàng tin tưởng Lí Tắc Hàn yêu nàng, nhưng nàng cũng biết trước kia hắn yêu La Mĩ Na thế nào. Nhớ tới câu nói hồi chiều của La Mĩ Na – ‘anh nói sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho em’ – cho dù đó là lời mà những người yêu nhau sẽ nói nhưng lòng nàng vẫn không khỏi se thắt lại.

Nàng biết Tắc Hàn làm việc luôn coi trọng trách nhiệm. Mặc kệ là công tác hay đối nhân xử thế, hắn đều luôn có thái độ chịu trách nhiệm. Nhớ lại lúc đó bọn họ kêt giao, tất cả nguyên nhân không phải là vì trách nhiệm sao? Mà vì sao đến bây giờ Tắc Hàn còn chưa trở về, thậm chí cả điện thoại cũng không gọi, đại khái là vì vậy đi!

Đồng Ánh Diêu ngồi trên sôpha, thở dài thườn thượt. Đã mấy tuổi rồi, cư nhiên còn vì những chuyện này mà ghen. Nhưng nàng không cách nào miêu tả được cảm giác bất lực giờ phút này trong nội tâm. Có chút trống rỗng, còn có bất an.

Cho dù buổi chiều nàng cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không khác lắm, nhưng nàng cũng biết có một số việc khi đã xảy ra, không phải nàng không muốn là được.

Lúc này chuông cửa vang lên, nàng tưởng Lí Tắc Hàn đã trở lại. Bởi vì đôi khi hắn về trễ, đều muốn nàng mở cửa cho hắn, sau đó lại hôn nàng một chút. Cho nên Đồng Ánh Diêu nhanh chóng đứng dậy đi ra cửa. Cửa vừa mở ra, nàng thấy La Mĩ Na đứng ở trước mặt.

Đồng Ánh Diêu còn không có mở miệng nói chuyện, nhưng La Mĩ Na lại rất kinh ngạc vì người mở cửa cư nhiên là Đồng Ánh Diêu? “Sao lại là cô mở cửa?”

“Tắc Hàn còn chưa trở về.” Nàng thản nhiên trả lời.

Lúc này La Mĩ Na nhìn thấy trên kệ để giày ở gần cửa đặt rất nhiều giày cao gót và dép nữ. “Cô ở đây?”

Đồng Ánh Diêu không hiểu tại sao khi biết nàng ở đây cô ta lại kinh ngạc như vậy. Nhưng nàng cũng không né tránh câu hỏi của cô ta.“Tôi ở chỗ này.”

“Cái gì, cô thật sự ở chỗ này?” La Mĩ Na thật sự vô cùng khiếp sợ.

Trước kia khi kết giao với Tắc Hàn, nàng từng muốn hai người sống chung nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Nguyên nhân là hắn muốn có không gian riêng. Mà nàng cũng không biết cho nên cãi nhau với hắn vài lần. Kết quả là, bây giờ hắn cư nhiên ở chung với Đồng Ánh Diêu?

Trong một lần đi biểu diễn, nàng quen một người đại diện rất có tiếng ở Hongkong. Vì muốn vào giới giải trí Hongkong, nàng không thể không đề nghị chia tay với Tắc Hàn. Tốn không ít tiền tham gia huấn luyện của công ty. Ai ngờ đối phương lại sắp xếp cho nàng chụp hình cấp 3, đương nhiên nàng không chịu. Cứ như vậy hai bên giằng co với nhau, cuối cùng nàng bồi thường mà hủy hợp đồng.

Nàng không còn gì cả cho nên trở về Đài Loan, định nhận lỗi với Tắc Hàn. Trước kia nàng rất tùy hứng làm bậy, nàng hy vọng hai người có thể hòa hợp lại, dù sao lúc trước bọn họ cũng không phải vì không yêu đối phương mà chia tay. Chỉ là không ngờ tới hắn cư nhiên đã có bạn gái mới. Bây giờ còn ở chung một chỗ?

Nếu lại mất đi Tắc Hàn, nàng thật sự không còn gì cả. Tuy rằng Tắc Hàn không phải công tử nhà giàu gì, nhưng biết cách quản lý tài sản cùng đầu tư, thật ra cũng coi như là có tiền, là người xứng mặt ‘người đàn ông độc thân vàng’. Nàng thật sự không thể không có hắn.

“Nếu cô muốn tới tìm Tắc Hàn, anh ấy còn chưa về.”

“Tôi biết, mãi cho đến vừa rồi anh ấy vẫn ở nhà tôi, sau đó mới về công ty thu thập đồ đạc. Nhưng anh ấy đánh rơi di động ở chỗ tôi, tôi đặc biệt đem đến đây cho anh ấy.” Thấy Đồng Ánh Diêu hơi biến sắc, trong lòng La Mĩ Na mừng thầm. Nàng cùng Tắc Hàn kết giao hai năm, mà bọn họ cũng mới kết giao hơn hai tháng, nàng tin tưởng có thể làm cho Tắc Hàn trở lại bên cạnh mình.

Thảo nào vừa rồi Tắc Hàn từ công ty gọi điện cho nàng, nói trễ một chút sẽ qua lấy điện thoại. Mà khi nàng nói không cần phiền phức như vậy, nàng trực tiếp đưa đến đây cho hắn, bởi vì nàng còn có chuyện muốn nói với hắn, hắn lại khẩn trương nói nàng không cần đem tới. Thì ra Đồng Ánh Diêu ở đây. Nếu đã gặp gỡ, vậy thì nàng liền nói rõ ràng với cô ta.

Nàng đưa điện thoại di động đưa cho Đồng Ánh Diêu. “Tôi có lời muốn nói với cô.”

“Cô muốn nói gì?”

“Đồng tiểu thư, nếu có thể, tôi hy vọng cô trả Tắc Hàn lại cho tôi.” La Mĩ Na rưng rưng nước mắt, vẻ mặt đáng thương mà cầu xin nàng.

Đồng Ánh Diêu nhìn bộ dạng đáng thương của La Mĩ Na. Lí Tắc Hàn là vì nhìn thấy cô ta như thế mới không thể buông ra, cho nên mãi đến lúc nãy đều ở bên cạnh cô ta sao?

“Tôi biết tôi không nên ích kỷ như vậy mà yêu cầu cô rời xa anh ấy. Nhưng hai người cũng chỉ mới kết giao hơn hai tháng, mà tôi cùng anh ấy đã có tình cảm hơn hai năm. Cho dù chúng tôi chia tay, tôi biết Tắc Hàn vẫn còn yêu tôi. Nếu không anh ấy cũng sẽ không vừa nhìn thấy tôi khóc liền ở bên cạnh tôi.” La Mĩ Na một tay lau nước mắt, một tay đặt lên ngực. “Đồng tiểu thư, tôi thật sự rất yêu Tắc Hàn.”

Đồng Ánh Diêu không biết chính mình nên nói gì.

“Đồng tiểu thư, tôi cầu xin cô trả Tắc Hàn lại cho tôi.” La Mĩ Na tiếp tục cầu xin. Thấy trên mặt Đồng Ánh Diêu không có phản ứng gì, cô ta quyết định thay đổi chiến lược.

“Cô biết không? Trước kia Tắc Hàn đã nói với tôi sau này anh ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tôi. Anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi tin tưởng anh ấy nói được thì làm được.”

Chiến lược của La Mĩ Na đã thu được hiệu quả. Đồng Ánh Diêu cứng mặt. Nàng cảm thấy cảm giác bất an trong ngực mình liên tục khuếch đại, làm cho ngay cả hô hấp nàng cũng cảm thấy đau đớn.

Thảo nào Lí Tắc Hàn bị nàng quấn lấy cả một buổi chiều cùng buổi tối mà không thể rời đi. Bởi vì cô gái này cũng không thuần khiết vô hại như vẻ bề ngoài, không có việc gì cũng chớp một đôi mắt đen vô tội. Ngược lại, cô ta rất thông minh, biết mình đang nắm điều kiện có lợi gì.

Tuy rằng người đàn ông kia từng nói yêu nàng, cũng nói muốn kết hôn với nàng, nàng cũng tin tưởng hắn. Bởi vì người kia sẽ không thích nói giỡn, huống chi là hôn nhân đại sự.

Nhưng không biết vì sao, hiện tại lòng của nàng có chút dao động đối với những lời hắn đã nói…

Sau khi La Mĩ Na rời đi, Đồng Ánh Diêu có chút mờ mịt mà trở về phòng khách.
Chương 8.1

Sau khi La Mĩ Na rời đi khoảng 10 phút, Lí Tắc Hàn vội vàng từ công ty trở về.

“Mĩ Na đã tới?”

“Đúng vậy, cô ta đem di động của anh trả lại đây.” Đồng Ánh Diêu đem điện thoại di động bỏ lên trên bàn.

“Cô ấy nói gì với em sao?” Hắn có chút lo lắng hỏi.

Vừa rồi hắn về công ty, muốn gọi điện thoại cho Ánh Diêu, báo cho nàng biết sắp về nhà thì mới phát hiện di động để quên ở nhà Mĩ Na. Hắn gọi điện thoại cho cô ta, trước khi hắn về nhà sẽ đến làm phiền cô ta lấy điện thoại lại, kết quả cô ta nói muốn đem tới đây cho hắn. Sợ cô ta sẽ chạm mặt với Ánh Diêu, sau đó nói lung tung cho nên hắn cố gắng ngăn cản. Nhưng hắn biết cô ta vẫn đến.

Quả nhiên.

“Cô ta nói từ chiều đến vừa rồi anh đều ở bên cạnh cô ta. Cô ta hy vọng em có thể trả anh lại cho cô ta.” Đồng Ánh Diêu nói đại khái.

Lí Tắc Hàn sa sầm mặt: “Em không cần để ý lời của cô ấy. Giữa anh và cô ấy đã sớm chấm dứt. Sở dĩ kéo dài đến vậy là bởi vì cô ấy cứ khóc mãi.”

Đồng Ánh Diêu nghe được hắn nói như vậy, hơi biến sắc.

“Nếu mỗi ngày cô ta đều khóc thì ngày nào anh cũng phải ở bên cạnh cô ta sao?” (đúng rùi đó!) Nàng biết mình không nên vì chuyện thế này mà tức giận, nhưng nàng không kìm nén được cảm giác bất an vẫn ở trong lòng vừa rồi. Huống hồ bộ dáng cô ta đến tìm hắn vừa rồi thoạt nhìn tuyệt đối không giống như là rất đau lòng.

“Em nói gì vậy?” Lí Tắc Hàn không ngờ tới nàng sẽ nói ra những lời như vậy. Ngữ khí của hắn bất đắc dĩ. “Đồng Ánh Diêu, đừng vì sự xuất hiện của Mĩ Na mà phá hủy quan hệ giữa chúng ta, được không? Nếu em muốn biết chuyện giữa anh và Mĩ Na, anh có thể nói với em.”

“Em không muốn biết.” Nếu hắn muốn nói bởi vì lúc trước từng yêu cô ta cho nên không thể thấy cô ta khóc mà không để ý tới, như vậy nàng tuyệt đối không muốn nghe.

Thái độ quá mức lạnh nhạt của nàng làm cho Lí Tắc Hàn nhíu đôi mày rậm lại: “Ánh Diêu, anh cảm thấy khi em giải quyết vấn đề tình cảm giữa chúng ta thì dường như quá mức lý trí.”

“Quá mức lý trí? Thế nào, anh hy vọng em giống như La Mĩ Na, vừa khóc vừa nháo cầu xin anh đừng trở lại bên cạnh bạn gái cũ sao? Chuyện như vậy La Mĩ Na đã làm, lại thêm một La Mĩ Na nữa, anh chịu nổi sao?”

“Đồng Ánh Diêu, thế nào em cũng phải chọc tức anh vào lúc này sao? Anh đã đủ phiền phức rồi.” Nàng biết rõ hắn không có ý đó. “Sở dĩ anh ở cùng Mĩ Na, đó là vì anh cảm thấy có chút áy náy với cô ấy. Tồn tại một loại trách nhiệm đạo nghĩa, không cách nào mặc kệ cô ấy.”

Buổi chiều nghe nàng kể mình bị lừa đi chụp phim cấp ba, hắn cảm thấy có chút có lỗi. Hắn sớm đã không yêu Mĩ Na, ở cùng nàng, đó thuần túy là xuất phát từ áy náy, mà không phải còn ôm tình cảm gì với nàng. Bởi vì trước khi hai người còn chưa chia tay, lòng hắn đã muốn bắt đầu chú ý Đồng Ánh Diêu, coi như một loại bắt cá hai tay trên tinh thần, cho nên hắn đối với nàng lạnh nhạt hơn. Đúng lúc đó nàng gặp được người đại diện ở Hongkong kia, quyết định đi Hongkong phát triển, cho nên hai người chia tay.

Hắn từng nghĩ, nếu sau khi hai người tranh cãi, hắn quan tâm và để ý nàng nhiều hơn một chút, có lẽ nàng sẽ không đưa ra lời chia tay mà đi Hongkong, sau đó cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hôm nay. Không có gì cả, ý thức trách nhiệm trời sinh làm cho hắn đối với việc nàng gặp phải cảnh ngộ như vậy cảm thấy rất có lỗi.

Có điều hắn sẽ không để cho Ánh Diêu biết nguyên nhân hắn áy náy, bởi vì chuyện này không liên quan đến việc của nàng, hắn không muốn nàng liên lụy vào. Hắn sẽ xử lý tốt mọi việc. (haizzzzz, không dám tốt đâu anh ơi, không nói mới chết đó)

Tuy Lí Tắc Hàn là xuất từ bảo vệ Đồng Ánh Diêu cho nên mới không nói ra nguyên nhân áy náy. Nhưng Đồng Ánh Diêu vừa nghe đến hắn nói ra hai chữ áy náy, vẻ mặt sa sầm một chút.

“Bởi vì kết giao với em mà anh cảm thấy áy náy với cô ta?”

“Có thể nói như vậy.” Lí Tắc Hàn không phủ nhận. (má ơi, ngu hết chỗ nói!)

Nàng không ngờ hắn cư nhiên lại thừa nhận! Nàng cảm thấy trong nháy mắt dưỡng khí trong ngực đều bị hút hết làm cho nàng buồn bực khó chịu, thậm chí đau đớn không thôi. Thế nào nàng cũng không ngờ tới hắn cư nhiên lại dùng hai chữ “áy náy” để miêu tả tình cảm giữa bọn họ. Nàng tưởng bọn họ ở bên nhau là hạnh phúc.

Vừa rồi La Mĩ Na tìm đến nàng, hy vọng nàng rút lui, trước sau nàng vẫn không đáp ứng. Đó là bởi vì nàng tin tưởng hắn yêu của nàng, tin tưởng hắn sẽ giải quyết tốt mọi việc, nàng chỉ cần lẳng lặng ở nhà chờ hắn là được rồi.

Kết quả, chờ đợi được dĩ nhiên là kết quả như vậy.

Trong tình cảm của hai người, cảm thấy hạnh phúc chỉ có một mình nàng sao? Mà hắn vẫn cảm thấy kết giao với nàng là thẹn với La Mĩ Na sao? Thật sự khiến người ta đau lòng.
Chương 8.2

Đồng Ánh Diêu hít một hơi thật sâu, nếu trong ba người có một người chịu rút lui làm cho hai người kia đạt được hạnh phúc thì nàng sẽ làm như vậy! “Lí Tắc Hàn, nếu kết giao với em khiến cho anh cảm thấy áy náy với cô ta thì anh cũng không cần khó xử như vậy. Nói với em một tiếng, em sẽ ra đi.”

“Đồng Ánh Diêu, em biết bây giờ em đang nói gì sao? Anh có bảo em rời đi sao? Anh nói không cần vì sự xuất hiện của Mĩ Na mà phá hủy quan hệ giữa chúng ta.” Cái gì gọi là nàng sẽ ra đi? Vậy hắn đi trấn an Mĩ Na làm cái gì, không phải là vì không cho nàng ảnh hưởng đến quan hệ giữa bọn họ sao? Hiện tại nàng lại nói phải rời khỏi, hắn thật sự phát hỏa.

“Em…” Lúc này di động của Lí Tắc Hàn vang lên, là La Mĩ Na gọi tới. “Em lại gọi tới làm gì? Nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi!” Hắn tức giận rống lên xong bèn tắt điện thoại di động.

“Không phải cảm thấy áy náy với cô ta sao? Vậy còn không mau đi an ủi cô ta? Anh yên tâm, em sẽ không ngăn cản anh.”

“Anh nói áy náy không phải ý đó, mà là…” Lí Tắc Hàn thật sự không biết nên giải thích như thế nào, nhưng hắn sắp bị nàng làm tức chết. “Đồng Ánh Diêu, trước hết đừng thảo luận Mĩ Na được không. Lẽ nào em không tin tưởng anh như vậy sao?” Nàng nên biết hắn có thích nàng biết bao, thậm chí đã bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai của bọn họ.

“Đúng.” Nàng thật sự đã không còn tin tưởng hắn.

Lí Tắc Hàn chấn kinh. Trong chốc lát hắn cảm thấy mình thật sự uổng công yêu nàng rồi sao. Cảm giác tâm ý của mình bị hung hăng giẫm đạp. “Đồng Ánh Diêu, em có biết em trả lời như vậy đả thương người thế nào không?”

Nàng cũng không phải không bị thương! Có đôi khi chân tướng cùng lời nói là tàn khốc như vậy, nàng thở dài. “Tắc Hàn, em nghĩ chúng ta nên tách ra một thời gian đi!”

Đầu tiên là nói không tin tưởng hắn, bây giờ còn nói muốn tách ra, Lí Tắc Hàn thật sự hoàn toàn bị nàng chọc giận, hắn gầm nhẹ nói: “Rốt cuộc em đối xử với tình cảm của chúng ta thế nào đây? Em cho là đang mở quán rượu sao, muốn bán thì bán, không muốn bán thì dẹp quán sao?”

Đối mặt với lửa giận của hắn, Đồng Ánh Diêu có chút bất đắc dĩ. “Trưởng phòng Lí, một người đàn ông mỗi lần chỉ có thể chịu trách nhiệm với một phụ nữ. Thoạt nhìn La Mĩ Na dường như thật sự không thể không có anh. Anh cứ đi chịu trách nhiệm với cô ta đi!” Như vậy hắn sẽ không cần phải cảm thấy áy náy cùng phiền não nữa.

“Ý của em là em không có anh cũng không sao cả, anh đối với em mà nói có cũng được mà không có cũng không sao phải không. Anh ở trong lòng em không có một chút sức nặng nào sao?” Khi một người tức giận đến cực điểm, vậy thì sẽ thế nào? Đương nhiên là hoàn toàn không khống chế được.

“Đồng Ánh Diêu, em đã muốn anh trở lại bên cạnh La Mĩ Na như vậy, anh đáp ứng em!”

……………………..

Rõ ràng vốn không xảy ra chiến tranh, nhưng mấy ngày nay trong phòng làm việc của Thịnh Thải lại tràn ngập mùi thuốc súng, hại mọi người đều căng thẳng.

Đặc biệt giờ phút này, trong phòng hội nghị nho nhỏ, cuộc họp thảo luận của phòng kế hoạch vừa xong, mùi thuốc súng này lại làm mọi người đều cảm thấy có chút khó thở.

Tiểu Mã ho nhẹ vài tiếng, cảm thấy sắp bị đông lạnh. Nói thật, hắn rất nhớ nhung bộ dáng hai người đấu võ mồm trước kia, so với hiện tại thú vị hơn gấp trăm lần.

Lúc này di động đặt lên bàn của Lí Tắc Hàn vang lên, hắn nhìn xuống màn hình, sau đó lại nhìn Đồng Ánh Diêu ngồi ở đối diện rồi nghe điện thoại. “Mĩ Na, em sắp đến sao. Được, một chút anh xuống liền.”

Tiểu Mã đối với việc Lí Tắc Hàn ngang nhiên cao giọng hợp lại với bạn gái cũ cảm thấy có chút hoang mang. Dù sao hắn không phải người như vậy. Hắn đối với trưởng phòng Đồng tuyệt đối không phải chơi đùa mà thôi. Nhưng tại sao lại trở lại với bạn gái cũ, hắn thật sự thấy rất mờ mịt. Có điều chắc chắn là, giữa anh Hàn và trưởng phòng Đồng đã xảy ra vấn đề. (nói vậy cũng nói, không có vấn đề thì sao chia tay, dùng đầu gối nghĩ cũng ra nữa là…)

Lại nhìn trưởng phòng Đồng, mặc dù bên ngoài thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng cũng vì như vậy hắn mới có thể cảm thấy trưởng phòng Đồng cũng rất không bình thường. Bởi vì trưởng phòng Đồng là người luôn duy trì nụ cười trên mặt, có việc hay không cũng thích ầm ĩ với anh Hàn vài câu. Nhưng trưởng phòng Đồng im lặng như vậy thì rất kì lạ.

Lúc này Mỹ Mi đi vào phòng họp. “Trưởng phòng Đồng, chị có khách ạ. Là một vị tên Lưu Đại Đồng tìm chị.”

“Lưu Đại Đồng?” Đồng Ánh Diêu kinh ngạc từ trên ghế đứng lên.

“Trưởng phòng Đồng, có cần mời Lưu tiên sinh đến văn phòng của chị không?” Nếu là khách hàng của trưởng phòng, bình thường sẽ mời đối phương đến văn phòng của trưởng phòng.

“Không cần, tôi ra ngoài là được.” Nhìn Đồng Ánh Diêu khẩn trương đi ra ngoài, Tiểu Mã nói: “Trưởng phòng Đồng thoạt nhìn rất khẩn trương, rất ít khi nhìn thấy cô ấy như vậy. Lưu Đại Đồng kia là ai? Anh Hàn, anh biết không?”

“Không biết!” Sắc mặt vốn đã đủ khó coi của Lí Tắc Hàn lại sa sầm lại. Vừa rồi hắn cũng thấy dáng vẻ khẩn trương của Đồng Ánh Diêu. Cũng giống như Tiểu Mã, hắn cũng rất muốn biết Lưu Đại Đồng kia là ai, cư nhiên sẽ làm nàng khẩn trương như vậy?

Hắn không biết chiến tranh lạnh giữa mình và Đồng Ánh Diêu tới khi nào mới chấm dứt. Mỗi lần nhìn đến vẻ mặt của nàng vẫn như lúc trước, cơn giận của hắn liền không thể hạ xuống. Lẽ nào chia tay với hắn, nhìn hắn và Mĩ Na ở bên nhau, nàng thật sự không hề gì sao? (có có thì người ta cũng không nói cho anh nghe!) Có khi sẽ làm cho người ta có ảo giác, tình yêu say đắm ngọt ngào của hai người trước đây đều là hư ảo sao?

Chương 8.3

Mọi người nhìn qua vách tường thủy tinh của phòng họp (cái công ty này cũng hóng chuyện gúm), cũng chưa ai từng gặp qua người đàn ông đến tìm trưởng phòng Đồng. Dáng người của hắn rất cao, đeo một đôi kính gọng màu đen, ăn mặc đàng hoàng, đầu tóc cũng chải rất chỉnh tề. Bộ dáng thoạt nhìn thật sự không phải bình thường. (đại khái là nghiêm chỉnh quá đáng)

Người tên Lưu Đại Đồng kia vừa nhìn thấy trưởng phòng Đồng liền cười rất hiền hậu. Mà trưởng phòng Đồng cũng cười. Nhìn ra được dường như hai người là người quen. Không lâu sau trưởng phòng Đồng liền cùng vị khách kia đi khỏi công ty.

Đồng Ánh Diêu mang theo vị khách bất ngờ kia đi vào một tiệm cà phê bên cạnh công ty.

“Bạn học Tiểu Diêu, mình đột nhiên đến công ty tìm cậu như vậy, có thể sẽ mang lại phiền phức cho cậu hay không?” Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, vẻ mặt khẩn trương hỏi.

“Không đâu, đúng lúc nghỉ trưa, mình cũng muốn đi ăn cơm.”

“Vậy là tốt rồi.” Lưu Đại Đồng yên tâm cười cười. “Hôm nay mình cùng các giáo viên trong trường lên Đài Bắc họp hội nghị giáo viên. Hội nghị kết thúc sớm. 2 giờ rưỡi chiều còn có một cuộc họp nữa. Thấy có chút thời gian nên mình đến chào hỏi cậu, bởi vì trước kia khi chúng ta gặp mặt đã nói nếu mình lên Đài Bắc nhất định sẽ đến tìm cậu uống cà phê. Bây giờ chúng ta thật sự đang uống cà phê nha, thật là tuyệt, ha ha.”

Đồng Ánh Diêu nhìn Lưu Đại Đồng. Hắn không chỉ có bề ngoài thoạt nhìn đứng đắn, ngay cả cá tính cũng vậy. Câu nói ‘nếu lên Đài Bắc nhất định phải tới tìm mình’ thật ra chỉ là lời khách sáo, chỉ có hắn cho là thật mà thôi. Có điều người này từ nhỏ đã nghiêm túc như vậy, có thể so với Lí Tắc Hàn.

Lưu Đại Đồng là bạn học tiểu học của nàng, cũng là đối tượng mà bạn của thím sắp xếp cho nàng coi mắt, nhưng sau đó nàng lại từ chối. Một lần vào ngày nghỉ, nàng thừa dịp về nhà gặp mặt hắn. Việc này nàng không dám để cho Lí Tắc Hàn biết, đây cũng chính là lí do tại sao vừa nãy nàng lại khẩn trương như vậy. Nếu để cho tên kia biết được nàng chạy đi gặp đối tượng coi mắt, có thể hắn sẽ thật sự “phun hỏa”, sau đó túm lấy nàng.

Có điều bây giờ người kia đã trở về bên cạnh bạn gái cũ, nàng lại vô thức mà làm hành động như vậy, bản thân nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười.

“Bạn học Tiểu Diêu, cậu làm sao vậy?”

“Hả? Không có gì.” Đồng Ánh Diêu không ngờ mình lại thất thần nghĩ tới chuyện của Lí Tắc Hàn. Nàng cười xấu hổ, cảm thấy ngượng ngùng với Lưu Đại Đồng.

Đều là tên kia hại nàng thất thố như thế. Rõ ràng đã trở lại với bạn gái cũ nhưng đôi mắt đen thẳm kia hễ một chút là lại nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức cả người nhàng cảm thấy không thoải mái. Thật sự không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Lúc này nàng nhìn thấy Lí Tắc Hàn cùng La Mĩ Na cũng đi vào trong quán. Nhìn bộ dáng như chim non nép vào bên người Lí Tắc Hàn của La Mĩ Na, nàng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, chỉ là trong ngực rất buồn bực làm cho nàng tiện tay cầm lấy ly nước lọc mà nhân viên vừa đưa tới, uống ừng ực một hơi.

“Thì ra trưởng phòng Đồng cũng cùng bạn ăn uống ở đây.”

Giọng Lí Tắc Hàn vang lên từ phía sau, tuy Đồng Ánh Diêu không ngẩng đầu nhưng vẫn nghe ra được trong câu nói đó có vẻ khiêu khích.

“Tắc Hàn, hình như không còn chỗ trống, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm trưa được không? Tự nhiên em hơi thèm ăn mỳ Ý.” Tiệm cà phê này vốn không lớn lắm, lỡ như gặp giờ nghỉ trưa, đến trễ sẽ không có chỗ ngồi.

La Mĩ Na xoay người muốn rời đi nhưng người đàn ông cao lớn kia lại không nhúc nhích. “Không cần, thời gian ăn trưa của anh có hạn, ăn ở đây là được rồi. Cũng không phải không quen, ngồi chung bàn cùng nhau dùng cơm với trưởng phòng Đồng là được rồi.”

Lời của hắn làm cho Đồng Ánh Diêu rất kinh ngạc. “Trưởng phòng Lí, thật ra tôi không thích ngồi chung bàn với người khác…” Lí Tắc Hàn đã kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh nàng. Đồng Ánh Diêu thấy thế cũng không nói gì.

Nàng không biết tại sao Lí Tắc Hàn nhất định phải ngồi ở chỗ này? Mà vẻ mặt của La Mĩ Na – bạn đồng hành của hắn thì lại rất khó coi, chỉ thấy cô ta hậm hực ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lưu Đại Đồng, sau đó kêu phục vụ gọi cơm.

Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, không khí có hơi là lạ. Hắn có cảm giác trưởng phòng Lí kia hình như không đếm xỉa tới sự phản đối của bạn gái, cố ý muốn ngồi bên cạnh bọn họ, tại sao? Còn nữa, hình như vừa rồi anh ta đang trừng hắn nha, có phải hắn nhìn lầm rồi không?

Sau đó hắn thấy Đồng Ánh Diêu lại cầm cái ly muốn uống nước. Vừa rồi nàng đã uống hết nên hắn vội vã đưa ly nước lọc của mình cho nàng, bởi vì thoạt nhìn hình như nàng rất khát nước.

“Bạn học Tiểu Diêu, uống nước của mình nè.” Đồng Ánh Diêu nhìn một chút, đang muốn đưa tay cầm lấy thì một bàn tay nhanh chóng giành lấy trước nàng một bước, nhận lấy ly nước Lưu Đại Đồng đưa qua, uống ừng ực một hơi hết sạch, không để ý chút nào. (haha, Hàn ca dễ xương wá!)

“Đúng lúc tôi đang khát, cám ơn.” Hắn đem cái ly không trả lại cho Lưu Đại Đồng.

“Đừng, đừng khách sáo.” Lưu Đại Đồng ngạc nhiên trả lời, hơi cứng ngắc lấy lại cái ly của mình. La Mĩ Na đã tức giận đến xanh mặt, bởi vì hành động vừa rồi của Lí Tắc Hàn rất rõ ràng, chính là tuyên bố không cho Đồng Ánh Diêu uống nước của người khác. Nhưng nếu lúc này mà cãi nhau với hắn, không phải sẽ bị Đồng Ánh Diêu biết bọn họ hợp lại chỉ là “hiện tượng giả” thôi sao?

Đúng vậy, sự hòa hợp mấy ngày nay của bọn họ nói trắng ra cũng chỉ là một hiện tượng giả dối mà thôi. Khi nàng biết Tắc Hàn cùng Đồng Ánh Diêu đã tách ra, nàng thật sự rất vui. Cứ tưởng rằng Tắc Hàn vì nàng mà chia tay với Đồng Ánh Diêu. Kết quả là, trừ khi ở công ty hắn sẽ khoác vai nàng giống một người bạn trai, còn lúc khác sẽ không chạm vào nàng. Thậm chí nàng muốn tới gần hắn, hắn còn tránh né, làm cho nàng rất tức giận. Điều này chứng tỏ hắn muốn dùng nàng để chọc tức Đồng Ánh Diêu.

Nhưng dù như thế, nàng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội trở lại với Tắc Hàn. Cho dù bây giờ là giả, nàng tin có ngày sẽ biến thành thật. Cho nên hắn muốn diễn trò, nàng liền phối hợp với hắn diễn, tìm cơ hội làm cho hắn trở lại bên cạnh nàng.

……………………………….
Chương 8.4

Lúc này thức ăn mà bốn người gọi vừa vặn được đem lên đồng thời. Hai phần cơm càri gà cùng hai phần cơm thịt bò kho tiêu. Lí Tắc Hàn rất tự nhiên mà đem dĩa cơm của mình đẩy về phía Đồng Ánh Diêu: “Em ăn không hết nhiều cơm như vậy, xớt một nửa qua dĩa của anh.”

Đồng Ánh Diêu chịu thua hắn. Không phải mấy ngày nay hắn không thèm để ý tới nàng sao? Sao bây giờ lại làm bộ như rất thân thiết với nàng.

La Mĩ Na cũng mất hứng. “Tắc Hàn, cơm của em có thể xớt cho anh…”

Lí Tắc Hàn không để ý đến La Mĩ Na, tự tay cầm muỗng xớt một nửa cơm trắng trong dĩa của Đồng Ánh Diêu bỏ vào dĩa của mình.

Lưu Đại Đồng lại đẩy gọng kính, hắn hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là sao? Chỉ cười xấu hổ. “Bạn học Tiểu Diêu, tình đồng nghiệp trong công ty của cậu xem ra rất tốt.”

“Bạn học Tiểu Diêu? Anh cùng trưởng phòng Đồng trước kia là bạn học?” Lí Tắc Hàn chú ý câu ‘bạn học Tiểu Diêu’ của hắn. “Đúng rối, tôi tên là Lí Tắc Hàn, còn chưa biết tên của anh?”

“Tôi tên là Lưu Đại Đồng, là giáo viên, là bạn học tiểu học của Tiểu Diêu…”

“Đại Đồng, cậu không cần phải nói nhiều như vậy.” Đồng Ánh Diêu khẩn trương ngắt lời hắn.

“Hả?” Lưu Đại Đồng hơi sửng sốt, nghi hoặc nhìn nàng.

“Anh nói anh là giáo viên? Là bạn học tiểu học của Đồng Ánh Diêu?” Lí Tắc Hàn nheo mắt: “Đừng nói anh là đối tượng coi mắt mà thím của cô ấy sắp xếp trước kia nha?”

“Ủa, không ngờ chuyện này anh Lí cũng biết.” Lưu Đại Đồng cười gượng, hơi ngượng ngùng. “Tôi đã bị từ chối, có điều lần trước sau khi bạn học Tiểu Diêu gặp tôi, chúng tôi đã nói nếu tôi đi Đài Bắc sẽ đến tìm cậu ấy.”

Đồng Ánh Diêu thật sự khóc không ra nước mắt, đau đầu quá. Lí Tắc Hàn bỗng đứng lên, trầm giọng quát: “Đồng Ánh Diêu, không ngờ em dám giấu anh đi gặp đối tượng coi mắt?”

Hắn rống giận, không chỉ làm Lưu Đại Đồng và La Mĩ Na ngồi ở đối diện hắn ngây người, toàn bộ khách trong quán cà phê cũng vì tiếng quát của hắn mà nhìn về phía bọn họ.

Phát hiện mình thất thố, Lí Tắc Hàn mới ngồi xuống, nhưng lửa giận vẫn hừng hực. “Đồng Ánh Diêu, không phải anh đã không cho phép em làm như vậy sao?” Đồng Ánh Diêu thấy La Mĩ Na trừng mình, bộ dạng giống như nàng đoạt bạn trai của cô ta. Nàng thật sự cảm thấy rất vô tội.

“Trưởng phòng Lí, đừng quên chúng ta đã chia tay. Bạn gái hiện nay của anh là La Mĩ Na. Chuyện của tôi không chút liên quan gì đến anh.” Lí Tắc Hàn không thể nén giận. “Đồng Ánh Diêu, chúng ta thật sự phải tiếp tục như vậy sao?”

Nàng hìn hắn, không trả lời.

“Được, tôi biết rồi.” Lí Tắc Hàn phẫn nộ đứng dậy rời đi. La Mĩ Na thấy thế, cũng đi theo. “Tắc Hàn, đợi em với.”

Lưu Đại Đồng nhìn bọn họ rời đi. “Bạn học Tiểu Diêu, chuyện này…”

“Đại Đồng, tạm thời đừng nói chuyện với mình, được không?”

“A. Được.” Lưu Đại Đồng thấy ánh mắt Đồng Ánh Diêu hồng hồng, cho nên hắn cũng không nói nữa.

“Tắc Hàn, đợi em với!” La Mĩ Na đuổi theo Lí Tắc Hàn ra khỏi quán cà phê, nàng vừa đuổi theo vừa gọi.

Lí Tắc Hàn dừng lại. “Mĩ Na, em về đi, anh về công ty.”

“Anh thích Đồng Ánh Diêu đến vậy sao?” Vừa rồi, thấy dáng vẻ tức giận của Tắc Hàn, nàng thật sự ngẩn người. Nàng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy. Lí Tắc Hàn yếu ớt thở dài. Hắn biết vừa rồi mình quá thất thố nhưng hắn cũng không có cách nào không để ý đến chuyện của nàng. Hắn đã nhìn nàng nửa năm cộng thêm một tháng sống chung. Người con gái kia dường như đã trở thành một phần trong cuộc sống của hắn.

Ở quán cà phê thấy nàng cười với Lưu Đại Đồng, hắn nhìn ra được nụ cười kia là phát ra từ nội tâm. Không khí hài hòa giữa hai người không hiểu sao làm cho hắn thật sự không vui. Vì vậy hắn mới cứng rắn ngồi chung với bọn họ. Hắn thật sự muốn biết Lưu Đại Đồng là ai. Thật không ngờ nàng lại vụng trộm gạt hắn đi gặp mặt đối tượng coi mắt?

Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn lại nổi lên. Thì ra không phải sự xuất hiện của Mĩ Na mà là trước đó. Hắn ở trong lòng nàng vốn không có bao nhiêu quan trọng, nếu không nàng sẽ không coi lời dặn dò của hắn như gió thổi ngoài tai.

Trái tim se thắt lại, thắt chặt đến nỗi làm cho hắn sắp không thở nổi.

“Tắc Hàn, em thấy Đồng Ánh Diêu đã quyết tâm chia tay với anh. Nếu không hôm nay cô ta sẽ không lại cùng ăn trưa với đối tượng coi mắt.” La Mĩ Na tiến vào lòng hắn. “Tắc Hàn, anh hãy quên cô ta đi. Hãy nhớ lại thời gian yêu đương vui vẻ của chúng ta trước kia. Em yêu anh. Em tin rằng sau này chúng ta sẽ rất vui vẻ.”

Quên cô ấy đi? Lí Tắc Hàn cười khổ. Nếu sau khi lấy não, lấy tim của hắn ra mà hắn còn có thể sống được thì hắn mới có thể quên nàng. (woa, Hàn ca, em yêu anh! I love you! Wo ai ni! 我 爱 你!)

“Tắc Hàn, anh và cô ta chẳng qua chỉ mới kết giao có hai tháng. Tin em đi, thật ra anh cũng không yêu cô ta như mình nghĩ đâu. Xin anh hãy nhớ lại những ngày vui vẻ của chúng ta trước đây. Được không?” La Mĩ Na gọi rất dịu dàng. Trước kia hắn rất thích nghe giọng của nàng. (xưa rồi diễm ơi! Đó là yêu ai yêu cả đường đi lối về!)

Hắn không yêu nàng nhiều như mình nghĩ? “Nếu không yêu cô ấy như vậy thì tốt rồi.”

“Tắc Hàn?”

“Thời gian hai tháng có lẽ thật sự không lâu, tưởng rằng đã hiểu nhau, lại cách xa như vậy.” Lí Tắc Hàn sâu kín thở dài, đẩy nàng ra. “Mĩ Na, thật xin lỗi, anh lên lầu làm việc đây, tạm biệt.” Hắn đi về phía tòa nhà công ty.

“Tắc Hàn!”

Đối với lời kêu gọi của nàng, Lí Tắc Hàn hoàn toàn không có quay đầu lại, điều này làm cho La Mĩ Na cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng rất tức giận, bởi vì thái độ của hắn đối với nàng vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn sẽ không buông tay.

...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 9.1

Hơn 8 giờ tối, khi Đồng Ánh Diêu từ văn phòng đi ra, chuẩn bị về nhà thì gặp được Hạ Kế Quang.

“Ánh Diêu, em còn chưa về sao?”

“Dạ, đang định về đây ạ.” Đồng Ánh Diêu phát hiện vẻ mặt hắn thoạt nhìn hơi khác thường. “Sếp Hạ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Vừa rồi Tiểu Mã gọi điện thoại cho anh, khi cậu ấy và Tắc Hàn từ trường quay quảng cáo trở về thì xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ hai người họ đã được đưa đến bệnh viện.”

“Anh nói cái gì?!” Mặt Đồng Ánh Diêu trắng bệch như bị điện giật, trái tim vì lời nói của Hạ Kế Quang mà tự động ngừng đập, bày tay không xách cặp tài liệu bấu chặt lấy tay hắn. “Anh nói Tắc Hàn… anh ấy… anh ấy… anh ấy xảy ra tai nạn giao thông?”

Tuy cảm thấy phản ứng của nàng hơi là lạ, dường như quá mức kích động nhưng Hạ Kế Quang nghĩ rằng là vì rất lo lắng cho Lí Tắc Hàn. Xem ra tuy hai người bọn họ ngoài mặt chia tay nhưng vẫn thích đối phương.

“Ánh Diêu, đừng khẩn trương như vậy.” Hắn trấn an nàng.

“Anh ấy… anh ấy… bây giờ thế nào?” Không chỉ cơ thể, ngay cả nói chuyện Đồng Ánh Diêu cũng đều phát run.

“Anh không biết thế nào. Bây giờ anh muốn đến bệnh viện xem xem, em có muốn đi cùng không?”

“Được.” Dọc theo đường đi Hạ Kế Quang vẫn trấn an Đồng Ánh Diêu đang cả người run rẩy, vẻ mặt thoạt nhìn rất sợ hãi. Nàng khiến cho hắn cũng rất lo lắng tình trạng của Tắc Hàn và Tiểu Mã.

Xe dừng lại trong bãi đỗ xe trước bệnh viện, Hạ Kế Quang cùng Đồng Ánh Diêu bước nhanh vào phòng cấp cứu của bệnh viện.

Cửa vừa mở, bọn họ còn đứng ở ngoài cửa thì thấy Lí Tắc Hàn nằm trên giường bệnh sát cửa, còn La Mĩ Na lại khom người ôm lấy hắn, không thấy Tiểu Mã đâu.

“Mĩ Na, anh không sao, em không cần ôm anh như vậy.”

“Nhưng vừa rồi em rất căng thẳng, lo lắng anh sẽ bị sao.” La Mĩ Na vẫn không buông hắn ra.

Hắn nói hắn không sao, Đồng Ánh Diêu cảm thấy lúc này tim mình mới từ từ đập trở lại. Thật ấm áp, hắn nói hắn không sao.

Hạ Kế Quang nhìn tình huống trước mắt, lại nhìn Đồng Ánh Diêu ngẩn ngơ đứng ở cửa. Thật là hỏng bét. Rốt cuộc hiện tại là tình huống gì? Có phải hắn không nên dẫn Ánh Diêu đến?

“Sếp Hạ, anh ấy không sao là tốt rồi, em về đây.”

“Thế nào, em không vào sao?”

“Không cần.” Sắc mặt Đồng Ánh Diêu vẫn tái nhợt như trước. “Còn nữa, đừng nói em đã tới.”

Nhìn Đồng Ánh Diêu bắt tắcxi rời đi, Hạ Kế Quang thật sự không biết nên nói gì. Vừa rồi trên đường đến đây, hắn còn tưởng bọn họ vẫn để ý đối phương, nhưng bây giờ xem ra lại…

Rốt cuộc tên tiểu tử Lí Tắc Hàn kia yêu ai? Sao lại làm cho phức tạp như vậy.

Sau khi tắcxi đi khỏi, hắn đi vào phòng cấp cứu, đi nhìn thương thế của Lí Tắc Hàn.

“Tắc Hàn, em có khỏe không?” Lí Tắc Hàn vừa thấy Hạ Kế Quang đến đây, nhịn đau từ trên giường ngồi dậy. Cho dù Hạ Kế Quang muốn hắn đừng động đậy, hắn vẫn ngồi dậy.

Trên trán Lí Tắc Hàn quấn băng gạc, cánh tay phải bị băng bó, còn mắt cá chân hơi bị trật. Thoạt nhìn thương thế không nặng cũng không nhẹ, nhưng ít ra không nguy hiểm tính mạng thì đã a di đà phật.

Lúc này Tiểu Mã đi tới. “Sếp Hạ, anh đã đến rồi.” Tiểu Mã chỉ bị trầy xước cánh tay cho nên có thể tự do đi lại. “Anh Hàn, em đã giúp anh làm xong thủ tục nhập viện. Bác sĩ nói anh bị đụng vào đầu, phải nằm viện theo dõi một ngày.”

“Tắc Hàn, anh không cần lo lắng, tối nay em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc anh.” La Mĩ Na nắm chặt cánh tay trái không bị thương của hắn.

“Mĩ Na, em về đi, không cần ở lại. Một mình anh ở đây cũng không sao.” Lí Tắc Hàn rút tay lại.

Sự quan tâm của mình bị coi nhẹ, ý tốt cũng bị cự tuyệt, điều này làm cho La Mĩ Na khá mất hứng. “Anh để em ở lại thì có sao đâu. Anh đừng quên em là bạn gái của anh.”

“Mĩ Na, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây, anh chưa từng nghĩ tới việc chia tay với Đồng Ánh Diêu.” Hắn chỉ đang giận nàng không thèm để ý đến hắn, còn muốn đẩy hắn cho Mĩ Na. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không nghĩ tới việc chia tay với nàng.

“Nhưng cô ta đã chia tay với anh, cô ta căn bản không cần anh.” La Mĩ Na tức giận hét lên.

“Ách, thật xin lỗi, cho tôi xen vào một chút.” Hạ Kế Quang mở miệng chen vào. “Thật ra vừa rồi Ánh Diêu có đến bệnh viện cùng với tôi.”

“Đồng Ánh Diêu đến đây? Vậy cô ấy đâu?” Lí Tắc Hàn nhìn xung quanh.

“Cô ấy đã đi về.”

“Đi về?” Lí Tắc Hàn sửng sốt một chút.

“Đại khái là thấy em không sao, bên cạnh lại có người chăm sóc cho nên cô ấy đi về.” Hạ Kế Quang nhìn La Mĩ Na, ý bảo vừa rồi bởi vì có cô ta ở đây nên Ánh Diêu mới xoay người đi về.

“Có điều không biết có phải cơ thể không thoải mái nên trở về nghỉ ngơi hay không, bởi vì sắc mặt của cô ấy thoạt nhìn rất tái nhợt.” Vừa rồi Ánh Diêu thoạt nhìn thật sự rất khác thường. Nghe thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Lí Tắc Hàn cả kinh, vội vàng hỏi: “Sếp Hạ, có phải thoạt nhìn cô ấy có vẻ rất sợ hãi hay không?”

“Đúng vậy, bộ dáng vừa rồi của Ánh Diêu thoạt nhìn không phải là khẩn trương, mà là đang sợ hãi, hình như là lo sợ cái gì đó. Tóm lại, sắc mặt của cô ấy thoạt nhìn rất không tốt.” Còn tệ hơn người bị thương như Tắc Hàn. Tim Lí Tắc Hàn se lại một chút.

“Tiểu Mã, lập tức làm thủ tục xuất viện dùm anh, bây giờ anh phải đi tìm Đồng Ánh Diêu lập tức.” Tiểu Mã ngạc nhiên. “Em vừa giúp anh làm xong thủ tục nhập viện nha, bây giờ lại muốn xuất viện?”

“Đúng, nhanh lên!” Lí Tắc Hàn vội vàng muốn xuống giường, lập tức động đến vết thương trên đầu và cánh tay khiến cho hắn đau đớn kêu lên.

“Được rồi.” Tiểu Mã đành phải lại đến quầy làm thủ tục.

“Tắc Hàn, anh điên rồi sao? Bây giờ anh như vậy căn bản là không thể đi lại, bác sĩ cũng nói anh phải nằm viện.” La Mĩ Na ngăn cản hành vi điên cuồng của Lí Tắc Hàn. “Anh tự ý lộn xộn như vậy sẽ chỉ làm thương thế của anh càng thêm nghiêm trọng.”

“Đừng cản anh, bây giờ anh nhất định phải đi tìm Đồng Ánh Diêu.” Hắn nhất định phải nhìn thấy nàng.

“Lí Tắc Hàn, cô ta cũng đã chia tay với anh, sao anh lại cố chấp như vậy? Em không được sao? Anh quên rồi sao, em cũng từng thích anh.” La Mĩ Na khóc lên, bởi vì nàng thật sự rất đau lòng. Vì vẫn không cách nào xoay chuyển trái tim hắn mà khổ sở.

“Mĩ Na, anh chỉ có thể nói xin lỗi với em.”

“Em không thích nghe anh nói xin lỗi, trở lại với em không phải là được sao.”

“Anh thật sự rất yêu cô ấy. Sinh mệnh của anh đã không thể không có cô ấy !” Lí Tắc Hàn nói.

“Anh nói những lời như vậy, xem ra là cực kỳ ngu xuẩn. Cũng không ngẫm lại xem cô ta đã không cần anh, còn nói yêu cô ta gì nữa. Thật là tức cười chết mất.” La Mĩ Na vừa khóc vừa nói.

“Cho dù phải van xin, anh cũng muốn cô ấy trở lại bên cạnh anh.” (Lí tắc Hàn, em yêu anh! I love you! wo ai ni! 我 爱 你!)

“Ý của anh là bây giờ anh phải đi cầu xin cô ta trở lại bên cạnh anh?”

“Đúng!” Lí Tắc Hàn gật đầu một cách kiên định. Hắn cư nhiên dùng chữ “van xin”? La Mĩ Na hoàn toàn tuyệt vọng, cũng hoàn toàn hết hy vọng. Giờ phút này nàng rất rõ, người đàn ông mà nàng từng buông tay này đã không thể thuộc về nàng nữa. Nàng lau nước mắt, mở miệng mắng: “Kẻ ngu ngốc, anh cứ đi cầu xin cô ta đi, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Mĩ Na, cố gắng sống cho tốt.”

“Kẻ ngu ngốc, kẻ đần độn, em sẽ sống rất tốt, để cho anh hối hận.” La Mĩ Na phẫn nộ đi ra khỏi bệnh viện, không có quay đầu lại.

Mà dưới tình huống Lí Tắc Hàn kiên quyết muốn xuất viện, Hạ Kế Quang cùng Tiểu Mã cũng chỉ có thể đỡ hắn xuống giường, sau đó rời khỏi bệnh viện, đưa hắn đi tìm Đồng Ánh Diêu.
Chương 9.2

Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!

Ngồi trong nhà trọ, Đồng Ánh Diêu co hai chân lại, hai tay ôm lấy hai chân, cằm gác lên trên đầu gối, cuộn người lại thành một cục.

Bởi vì trong lòng quá mức sợ hãi, nàng ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình.

Một buổi chiều năm lên mười tuổi, chú đến trường tìm nàng, nói ba mẹ nàng xảy ra tai nạn giao thông, muốn nàng lập tức chạy tới bệnh viện. Nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu ý tứ câu nói ‘muốn nàng lập tức đến bệnh viện’ lắm, thì ra là nhìn mặt ba mẹ thân yêu lần cuối. Vừa nghĩ đến chuyện trước kia, nàng đã muốn khóc, nhưng nàng cắn môi cố nén lại.

Bởi vì nàng từng nói với ba mẹ ở trên trời, nàng sẽ kiên cường, sẽ không tùy tiện động một chút liền khóc.

Vừa rồi nàng lại phải đối mặt với nỗi sợ hãi năm đó.

Trước khi đến bệnh viện, nàng đã hoàn toàn không nói nên lời. Cái cảm giác có thể lại mất đi người thân nhất này làm cho người ở trong bóng ma sợ hãi như nàng cảm thấy mình có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

May mà hắn không sao. Sau đó nàng mới biết được không biết từ lúc nào mình đã coi người đàn ông đó như người thân của mình, người thân yêu nhất của nàng. May mà hắn không sao.

Mặc dù biết hắn không sao nhưng lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy, thế nào cũng không thể bảo lòng mình bình tĩnh lại, đừng run rẩy nữa…

Rất muốn có người ôm nàng, nhưng người kia đang ở bệnh viện…

Lúc này chuông cửa vang lên, Đồng Ánh Diêu không muốn đứng dậy, bởi vì tối nay nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào. Nhưng chuông cửa không ngừng vang lên, nàng đành phải đứng dậy. Khi nhìn thấy Lí Tắc Hàn qua cái lỗ trên cửa, nàng ngây dại.

Mở cửa ra, nàng thấy hắn cả người là vết thương, nước mắt đã sắp trào ra từ hốc mắt, có điều nàng nhịn xuống. “Sao anh có thể tới chỗ này? Không phải đang ở bệnh viện sao?”

“Là sếp Hạ và Tiểu Mã đỡ anh tới, bọn họ vừa mới đi rồi.” Lí Tắc Hàn nhìn nàng. “Có thể cho anh vào ngồi một chút không? Anh không thể đứng lâu được.” Đầu của hắn hơi choáng váng, chân lại bị trật.

“Anh mau vào nằm đi.” Đồng Ánh Diêu lập tức đỡ hắn vào nhà, ngồi lên giường của mình. Nàng đưa tay vuốt nhẹ băng vải trên trán hắn, hỏi: “Rất đau phải không? Có nặng lắm không? Còn nữa, anh đã bị thương nặng như vậy, sao không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi mà chạy tới chỗ em làm gì?”

“Em lại đây một chút.” Lí Tắc Hàn kéo cô gái đang đứng trước mặt hắn qua, tay trái không bị thương vuốt ve gương mặt tái nhợt hơi run rẩy kia.

“Anh đến để nói với em, em không cần lo lắng, cũng không cần cảm thấy sợ hãi. Anh không sao, em xem, không phải anh đã ngồi ở trước mặt em rồi sao?” Hắn thế nhưng biết nàng đang sợ cái gì? Nước mắt kìm nén đã lâu rốt cuộc nhịn không được sự xúc động trong lòng mà trào ra như đê vỡ.

“Thực xin lỗi, anh để cho em cảm thấy sợ hãi như vậy.” Hắn đưa tay tới bên miệng nàng. “Em có muốn cắn thử xem hay không? Dã thú của em không sao, hắn đang yên ổn ở chỗ này.”

Bàn tay nhỏ bé đang run rẩy cầm chặt bàn tay ấm áp kia, cắn một cái thật sâu vào mép lòng bàn tay phía dưới ngón cái, sau đó nàng khóc càng dữ dội.

Cảm giác đau đớn truyền đến, Lí Tắc Hàn nhíu mày. “Em cắn thật sao chứ?”

“Là anh muốn em cắn !” Cho dù khóc lóc dữ dội nhưng vẫn có chút bướng bỉnh.

“Thế nào, là thật phải không?” Hắn cười rất dịu dàng. “Em yên tâm, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn. Sau này anh sẽ cẩn thận lái xe, sau đó sống thật lâu, em không cần sợ hãi.”

“Tắc Hàn….” Nàng quá mức kích động nên gần như đứng không nổi mà quỳ rạp xuống đất, đưa tay ôm chặt lấy hắn, vùi vào trong lòng hắn.“Xin lỗi! Xin lỗi!”

“Sao lại nói xin lỗi với anh?” Bàn tay hắn vuốt ve đầu của nàng.

“Trên đường đến bệnh viện, em vẫn rất sợ hãi. Sau đó em nhớ ra hình như em chưa từng nghiêm túc thể hiện lòng mình với anh. Em thật sự rất thích anh, thật sự rất yêu nh. Em thật sự rất sợ anh không thể nghe em nói những lời này.” Đồng Ánh Diêu tiếp tục khóc.

Lí Tắc Hàn hôn lên tóc nàng. Thật là, muốn hắn bị thương thì nàng mới chịu nói ra lòng mình. Nhưng nếu phải dùng cách thức hù dọa nàng như vậy mới có thể nghe nàng ngoan ngoãn nói yêu hắn, vậy thì hắn thà lựa chọn cách khác.

Hắn mới chỉ bị thương mà thôi, cô gái này cũng đã sợ hãi đến mức ba hồn bảy vía đều chạy mất, còn ở đây khóc nức nở. Sao hắn có thể cho rằng nàng không yêu hắn, không có hắn cũng không sao cả đây?

Rõ ràng cô gái này đã không thể không có hắn.

Có lẽ trong lòng hắn biết nàng cũng yêu hắn, chỉ là muốn nàng biểu đạt nhiều một chút. Nhưng hắn lại xem nhẹ việc từ nhỏ nàng đã mất đi cha mẹ, sớm đã quen độc lập. Nàng cũng không quen đi đòi hỏi tình yêu của người khác. Đương nhiên phương thức biểu đạt cũng sẽ thiếu nhiệt tình nhưng hắn biết nàng yêu hắn.

Hắn sớm biết nàng sẽ sợ hãi, bởi vì liên quan đến cha mẹ nàng. Cho nên bất kể thế nào hắn cũng phải lập tức đến gặp nàng. May mà hắn đến đây.

“Diêu của anh, nói yêu anh lần nữa.”

“Em yêu anh! Em yêu anh! Em yêu anh!” Đồng Ánh Diêu kêu lên.

Thật ngoan! Nếu sau này mỗi ngày đều có thể ngoan như vậy thì tốt rồi. Hắn nâng mặt của nàng lên, hôn nước mắt trên mặt nàng, sau đó hôn lên môi nàng. Nụ hôn này tràn ngập sự an ủi. Hôn rất nhẹ nhàng, hôn rất dịu dàng, từ từ đem hơi thở của nhau rót vào trong cơ thể của đối phương.

Khi Đồng Ánh Diêu muốn đến gần hắn hơi, không ngờ lại đụng tới cánh tay bị thương của hắn, làm cho hắn kêu lên. Nàng lại nhanh chóng nhích ra một chút. Nàng đã quên hắn là một người bị thương. (haiz, thật sát phong cảnh quá đi!)

“Xin lỗi.” Nàng chỉ muốn đến gần hắn một chút.

“Không sao.” Lí Tắc Hàn kéo nàng ngồi bên cạnh hắn. “Ánh Diêu, có chuyện anh muốn nói rõ ràng với em. Sở dĩ anh cảm thấy áy náy với Mĩ Na, không phải vì anh còn yêu cô ấy, mà nguyên nhân thật sự là khi anh và cô ấy còn chưa chia tay, anh đã chệch hướng tình cảm trước rồi. Lúc đó anh đã bị em hấp dẫn mà thích em rồi.”

“Hả?” Đôi mắt trong trẻo ngập nước ngạc nhiên mà trợn to.

“Không cần nghi ngờ, đó là sự thật.” Hắn cười khổ. “Cũng bởi vì anh lạnh nhạt với cô ấy nên cô ấy mới đề nghị chia tay mà đi Hongkong phát triển. Cho nên anh mới có thể cảm thấy mình có lỗi với cô ấy. Lí do anh an ủi cô ấy chính là hy vọng cô ấy có thể cố gắng bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa. Vừa rồi ở trong bệnh viện anh đã nói rõ hoàn toàn với cô ấy.”

Hắn khẽ vuốt mặt của nàng. “Anh vẫn luôn nghĩ, mỗi lần em đấu võ mồm với anh, có phải là cố ý muốn gây sự chú ý của anh, cố ý khiêu khích anh hay không?” Thật sự rất giống. Mà hắn thật sự cũng từ từ bị thu hút.

Đồng Ánh Diêu đỏ mặt. “Anh nói cái gì, em không có nghĩ như vậy.”

“Nói em yêu anh lần nữa đi.” Nàng dừng lại. “Em yêu anh.” Hai người lại hôn nồng nhiệt lần nữa. Sau đó rốt cục có người chịu không nổi mà ngã xuống giường, Đồng Ánh Diêu đỡ hắn nằm ngay ngắn.

“Đầu anh rất choáng váng, bác sĩ vốn muốn anh nằm viện để theo dõi.”

“Vậy bây giờ chúng ta lập tức đến bệnh viện, anh…”

“Không cần, anh không sao, ngủ một giấc là được rồi.”

“Anh bị đụng vào đầu, ngủ một giấc làm sao có thể tốt được. Em nghĩ hay là đến bệnh viện thì tốt hơn.”

“Thật sự không cần, anh chỉ…”

“Hả?”

“Ngủ với anh, ngày mai anh sẽ khỏe lại.”

“Thật sự không cần đi bệnh viện?”

“Thật sự, lại đây.”

“Được.” Đồng Ánh Diêu ngoan ngoãn nghe lời mà nằm ở bên trái hắn.

Hai người ôm chặt lấy nhau, lúc này trên mặt Lí Tắc Hàn mới lộ ra vẻ tươi cười, xem ra rốt cuộc tối nay hắn có thể ngủ một giấc ngon lành rồi. Hắn đã mất ngủ mấy ngày, đương nhiên không thể để cho nàng biết đầu của hắn choáng váng là do mấy ngày không có ngủ ngon giấc. Nhưng chuyện này cũng phải trách nàng, biết rõ không có nàng bên cạnh hắn sẽ ngủ không được, lại còn chạy lung tung.

Rốt cuộc bây giờ lại trở về bên cạnh hắn, cảm giác thật là tốt. Hai người không nói gì nữa, cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy. Một lúc lâu sau…

“Diêu của anh.” (nghe mắc ói wá)

“Hả?” Nàng tưởng hắn đang ngủ.

“Ngày mai anh muốn biết tại sao sau đó em lại chạy đi gặp tên Lưu Đại Đồng kia.”

Đồng Ánh Diêu hơi ngạc nhiên, không phải hắn choáng váng đầu sao, còn nhớ tới việc này? Nàng vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Lí Tắc Hàn đã ngủ.

Có lộn hay không vậy? Để lại câu hỏi này, bộ dáng lại làm như ngày mai chuẩn bị tra khảo nàng. Như vậy tối nay nàng sẽ căng thẳng đến mức không thể ngủ ngon, nói không chừng còn có thể gặp ác mộng.

Không phải hắn cố ý muốn cho nàng mất ngủ chứ? Nhìn gương mặt anh tuấn kia mang theo nụ cười đi ngủ, nàng nhịn không được mà hôn hắn một cái.

Thôi đi, đành phải nhận sự tra tấn cùng trừng phạt của hắn. Hy vọng không cần quá mức…

Đồng Ánh Diêu nằm lại bên người hắn, mang theo vẻ tươi cười mà từ từ đi vào giấc ngủ.
Chương 9.3

Ba ngày sau, Lí Tắc Hàn trở lại làm việc, mọi người đều rất vui mừng vì hắn “cát nhân thiên tướng”(*), xe hư hết nhưng người chỉ bị một chút ngoại thương. Đương nhiên vui nhất chính là hắn cùng trưởng phòng Đồng hòa hợp lại.

“Cám ơn sự quan tâm của mọi người.” Lí Tắc Hàn cảm ơn.

“Ủa, anh Hàn, sao bàn tay trái của anh lại dán Salonpas vậy? Em nhớ tay trái của anh không có bị thương mà. Chẳng lẽ em nhớ lầm?” Vẻ mặt Tiểu Mã hoang mang.

“Đây là… vết thương sau đó mới bị.” Hắn xấu hổ cười. Bởi vì vết cắn bị Đồng Ánh Diêu cắn mạnh vẫn còn, cho nên thế nào nàng cũng phải dán miếng dán lên.

“Vết thương sau đó mới bị?” Mọi người nghe thì nghe mà không có hiểu.

“Được rồi, đã đến giờ làm việc rồi, mọi người để trưa hãy tám tiếp.” Đồng Ánh Diêu có trách nhiệm mà nhắc nhở mọi người bắt đầu làm việc. “Đi đi, về phòng làm việc của anh đi.”

Mấy ngày nay chăm sóc hắn, Đồng Ánh Diêu đã không hề cự tuyệt có động tác thân mật với hắn ở công ty. Mà đoàn người ở phía sau thấy vậy lại lấy làm lạ.

Trưởng phòng Đồng trở nên dịu dàng nha. Mặc dù có hơi không quen thấy bọn họ “ân ái” như vậy nhưng mọi người vẫn chúc phúc.

“Đồng Ánh Diêu, nếu gỡ miếng Salonpas ra, em nói xem mọi người nhìn thấy vết cắn thì sẽ nói thế nào? Anh nghĩ chắc chắn mọi người cũng không biết em dã man như vậy.” Lí Tắc Hàn cười rất đắc ý.

“Nếu em cởi áo khoác ra để cho mọi người xem “vết thương” của em, vừa có vết cào vừa có dấu hôn, em nghĩ chắc là mọi người sẽ có hứng thú với cái này hơn. Vậy mọi người sẽ nói trưởng phòng Lí thế nào đây?” Đôi mắt láu cá nháy mắt với hắn, cái miệng nhỏ nhắn cười duyên. “Em nghĩ từ nay về sau anh sẽ có thêm biệt danh dã thú.”

“Đồng Ánh Diêu!” Hắn gầm nhẹ. “Em lại đây cho anh.”

Đã lâu không thấy trưởng phòng Lí hô to “Đồng Ánh Diêu”, mọi người lại nhìn về phía bọn họ thì thấy trưởng phòng Đồng bị trưởng phòng Lí tức giận mà túm vào văn phòng của hắn. Sao hình ảnh ân ái còn chưa tới một phút đồng hồ đã bị phá vỡ? Mọi người hiểu ý cười. Xem ra hai người kia sẽ vẫn khắc khẩu như vậy. Vậy thì phòng làm việc sẽ không lo bị buồn tẻ.

Lí Tắc Hàn kéo Đồng Ánh Diêu tiến vào văn phòng hắn, cửa vừa đóng lại, nụ hôn của hắn cũng đã rơi xuống.

Bây giờ hắn dám khẳng định chắc chắn, cô gái này mọi lúc mọi nơi đều quyến rũ hắn. Cứ nhìn những lời nàng vừa nói, cả cái nháy mắt cười gian xảo kia, khiến cho hắn rốt cuộc không chịu nổi cám dỗ mà kéo nàng vào văn phòng.

“Vết thương” trên người nàng là do hắn tạo thành. Bởi vì đã lâu không chạm vào nàng, hơn nữa vì chuyện nàng đi tìm Lưu Đại Đồng, cho nên nhất thời không thể khống chế mà ôm nàng thật lâu.

Đồng Ánh Diêu biết hắn muốn hôn nàng, vẻ mặt của hắn quá rõ ràng. Thật là, hắn cũng không biết thấy xấu hổ sao chứ? Nhưng nàng không có cự tuyệt nụ hôn của hắn bởi vì nàng biết người đàn ông này rất yêu nàng. Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc trước khi hai người không khống chế được. Lí Tắc Hàn vuốt tóc nàng, giọng điệu có vẻ nuông chiều. “Được rồi, về phòng làm việc đi!”

Đồng Ánh Diêu mở cửa, trước khi đi bèn quay đầu lại, cố ý cười ái muội với hắn. “Trưởng phòng Lí, thật sự như vậy thì được rồi sao, anh khẳng định anh không muốn tiếp tục?”

Nàng cố ý nói mờ ám như vậy làm cho Lí Tắc Hàn tức giận đến nghiến răng nhưng lòng cũng ngứa ngáy khó nhịn. Cô gái này biết rõ tâm tình của hắn, lại cố ý ở đây khơi gợi dục vọng của hắn.

“Trưởng phòng Lí, xem ra anh đang cố gắng chịu đựng nha, không có việc gì chứ?” Đồng Ánh Diêu cười càng gian xảo. Mặt hắn đỏ lên, quát: “Đồng Ánh Diêu, một ngày nào đó anh sẽ khiến em chết rất khó coi!” (đây là lần thứ n anh nói câu này!)

Đồng Ánh Diêu cười tươi đi khỏi văn phòng của hắn. Người đàn ông này thật là, vẫn cứ không chịu nổi kích thích như vậy. Có điều rất thú vị, lần sau lại tiếp tục. Nhớ tới Lí Tắc Hàn nói mỗi lần nàng cãi nhau đều như là đang cố ý dụ dỗ hắn, bây giờ xem ra hình như là thật nha. Vậy từ khi nào thì nàng bắt đầu thích cãi nhau ầm ỹ với hắn như vậy?

Một tháng trước? Hai tháng trước? Hay là nửa năm trước? Không đúng, hình như là sớm hơn… Như vậy không phải còn lâu hơn cả thời gian mà Lí Tắc Hàn nói chuyển hướng yêu nàng sao…

Tuyệt đối không thể để cho tên kia biết! Hơi đỏ mặt, Đồng Ánh Diêu trở về văn phòng của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Chương 9.4

Đồng Ánh Diêu và Lí Tắc Hàn kết hôn.

Đồng Thắng Trung không chọn nhà hàng ở quá xa. Tiệc cưới là buffet, rộng rãi, mọi người cũng có thể thoải mái hơn. Mà Đồng Ánh Diêu cũng giao cho chú mình sắp sếp hết mọi thứ, chỉ cần chú thím vui vẻ là được rồi.

Trong tiệc cưới, Đồng Ánh Diêu chuẩn bị ba bộ lễ phục. Mà mỗi lần đổi lễ phục đều là chú rể tự mình nắm tay cô dâu đi vào phòng thay quần áo. Hiện tại mọi người đã không còn kiêng kị chuyện gì nữa, ngược lại cho rằng chú rể thật quan tâm săn sóc, cô dâu gả cũng không uổng.

Kha Như Mẫn nhìn chỗ ngồi trống không thật lâu bên cạnh, lại cảm thấy hình như lần này hai người đi thay quần áo hơi lâu, có cần vào trong phòng hỏi một chút không? Lúc này, một người đi lại đây, nàng kéo tay của bà, là con gái Đồng Ánh Thải của bà.

“Tiểu Thải, A Diêu đi vào thay đồ đã lâu, con có cần đi xem thử hay không?”

Đồng Ánh Thải nhìn về phía phòng thay đồ. “Không sao, chờ một chút bọn họ sẽ ra liền.” Khuôn mặt Đồng Ánh Thải cùng chị họ Đồng Ánh Diêu có chút giống nhau, có điều vóc người lại hơi nhỏ nhắn hơn một chút, nhưng ánh mắt linh hoạt tinh quái này tuyệt không thua chị họ của nàng.

Kha Như Mẫn thấy trên tay con gái cầm mấy chai bia, kinh hô: “Đây là con uống sao?”

“Đúng.”

“Sao lại uống nhiều như vậy.”

“Không sao, ba đã nói muốn mọi người chơi cho đã.” Nàng cũng rất vui khi thấy chị họ gả cho một người chồng tốt.

“Đúng rồi, mẹ, con hỏi mẹ, cái người đeo kính gọng đen ngồi ở bàn thứ hai là ai vậy? Con nhớ hình như trong bạn bè thân thích của nhà chúng ta không có người này.”

Nên nói thế nào nhỉ, cái người đàn ông ngồi ở đó, từ lúc vừa vào nàng liền chú ý tới hắn. Bởi vì bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người ăn mặc cổ lỗ sỉ như vậy? Ngồi ở chỗ đó, đừng nói là người tham dự, căn bản chỉ là như người qua đường giáp ất bính đinh gì đó. Hắn là ai vậy?

Kha Như Mẫn nhìn về phía con gái chỉ một chút. “À, người kia là thầy giáo Lưu.”

“Thầy giáo Lưu?” Kha Như Mẫn nhỏ giọng nói với con gái. “Chính là đối tượng coi mắt bị Ánh Diêu từ chối đó. Bởi vì cậu ta là bạn học tiểu học của Ánh Diêu cho nên cũng tới tham dự tiệc cưới của bọn họ.”

“Chính là thầy giáo Lưu bị từ chối không dưới mười lần mà mẹ nói đó sao?” Trước đây nàng từng nghe qua mẹ nhắc tới việc này. Mẹ nói thầy giáo Lưu kia mỗi lần coi mắt đều thất bại. Đồng Ánh Thải nhìn hắn: “Thảo nào lại bị cự tuyệt, bộ dáng đó căn bản là không thể ra đường.”

“Tiểu Thải, con nói chuyện cho giống con gái một chút.” Cái gì mà không thể ra đường.

Nhìn con gái ôm một đống bia trở lại chỗ ngồi, Kha Như Mẫn khẽ lắc đầu. Haiz! Từ nhỏ Tiểu Thải cũng chỉ có bề ngoài là thoạt nhìn giống con gái, còn lại cá tính đều giống con trai. Như vậy làm sao có thể gả cho một người chồng tốt như Ánh Diêu chứ?

Nói đi nói lại, hai người Ánh Diêu đi thay quần áo cũng quá lâu nha? Thôi đi, người trẻ tuổi có cách nghĩ cùng cách làm của người trẻ tuổi. Kha Như Mẫn cười cười, vui vẻ ăn uống, trò chuyện với hai vị thông gia từ nước Mỹ xa xôi về tham gia hôn lễ của con.

Mà ở trong phòng của Đồng Ánh Diêu, một đôi cô dâu chú rể đang giằng co vì chuyện lễ phục. Nhìn bộ lễ phục màu hồng phấn viền vàng nhạt xinh đẹp trên tay Đồng Ánh Diêu, sắc mặt Lí Tắc Hàn không thể vui vẻ được. “Lúc trước không phải anh đã loại bộ này ra rồi sao.”

“Nhưng em lại chọn lại nó.” Đồng Ánh Diêu nở nụ cười. Nàng vốn tưởng rằng em họ sẽ đến giúp nàng thay lễ phục, nàng định làm cho mọi người kinh ngạc. Kết quả ai biết người này cứ khăng khăng để hắn đến giúp nàng thay. Cho nên mới có thể sớm bị hắn phát hiện lễ phục mà nàng muốn mặc. “Em cảm thấy bộ lễ phục này thật gợi cảm. Anh quên rồi sao, lúc em mặc thử, nhân viên cửa hàng cũng nói rất đẹp.”

“Lễ phục này không phải là gợi cảm mà là lộ liễu.”

“Được rồi, thay quần áo nhanh đi, mọi người đều đang đợi chúng ta.”

“Thay bộ khác.”

“Hết rồi, còn lại là lễ phục tiễn khách.” Nàng chỉ muốn mặc bộ này thôi.

Lí Tắc Hàn cắn răng, không biết làm sao. “Vậy thay đi, sau khi thay xong, tìm xem có khăn choàng hay gì đó không rồi choàng lên.”

Cũng không biết là số đo trước đó có sai lầm, hay là mấy ngày nay Đồng Ánh Diêu mập lên mà dây kéo lễ phục có chút khó khăn, không thể thuận lợi kéo lên trên được. Thảm hại hơn là chỗ cổ áo phía trước quá chật, làm cho hai quả đào ngon lành của nàng vì bị đè ép đến nỗi dường như sắp lọt ra ngoài.

“Trước ngực em như vậy sẽ bị thấy hết.” Lí Tắc Hàn đưa tay muốn giúp nàng chỉnh lại vị trí trước ngực một chút. Không ngờ hắn vừa mới chạm vào, Đồng Ánh Diêu không khỏi khẽ kêu một tiếng.

“Ư…” Hắn đột nhiên sờ nàng, hại nàng khẩn trương một chút.

“Sao lại phát ra loại âm thanh này? Muốn dụ dỗ ai vậy?”

“Ngốc nghếch, đừng náo loạn, mau giúp em mặc lễ phục vào.”

“Nhưng đằng trước ngực quá trễ, để anh kéo lên.” Hắn không thể để cho vợ hắn lộ liễu

“Tự em làm là được rồi.”

Bàn tay hắn đã giơ lên, hắn cố gắng kéo cao lễ phục, nhưng tác dụng không lớn lắm. Dây kéo phía sau vẫn không thể kéo lên, làm cho đầu hắn chảy đầy mồ hôi. Sau đó tay hắn lại đưa về phía bộ ngực sống động của nàng.

“Á… Sắc lang, rốt cuộc anh đang sờ chỗ nào vậy?”

“Anh chỉ đang giúp em mặc nó. Không phải anh đã sớm nói qua đừng mặc bộ này sao?” Bộ lễ phục này nàng mặc trên người thật sự rất gợi cảm xinh đẹp, nhưng lại rất lộ liễu, cho nên ngay từ đầu vốn không được hắn chọn. “Còn nữa, đừng phát ra loại âm thanh này.”

“Loại âm thanh nào? Là ư ưm hay là ư, ứ…”

“Đồng Ánh Diêu, nếu lúc này em nghịch lửa thì phải cẩn thận nên dập lửa thế nào.” Lí Tắc Hàn đưa ra cảnh cáo. Cô gái này thích nhất là không có việc gì liền khiêu khích hắn.

“Ưm ư, người ta muốn mà…” Nàng còn đùa.

Gương mặt anh tuấn cứng đờ. Lí Tắc Hàn vươn tay ôm lấy nàng, xoay người nàng lại.

“Tắc Hàn, anh muốn làm gì?”

“Đương nhiên là làm tình chứ làm gì. Bởi vì có người cứ thích nghịch lửa.”

“Anh điên rồi, mọi người đều đang ở bên ngoài chờ chúng ta.” Cảm giác bàn tay ấm áp kia vuốt ve mông của nàng, đang muốn đi xuống, Đồng Ánh Diêu không thể không giương cờ trắng. “Được rồi, em xin lỗi anh, không đùa nữa.”

Nếu thật sự làm như vậy, lát nữa làm sao nàng dám đi ra ngoài gặp nhiều khách khứa như vậy, hơn nữa lát nữa tiễn khách nàng làm sao đứng nổi.

“Thật sự không đùa nữa?”

“Đúng.” Lúc này Lí Tắc Hàn mới buông nàng ra. Vừa rồi nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thật lo lắng mình sẽ không khống chế được mà bị nàng gợi lên lửa tình. “Vậy mặc bộ lễ phục tiễn khách đó đi, dù sao chút nữa cũng sẽ tiễn khách, cứ coi như là mặc ít một bộ là được rồi.”

Đồng Ánh Diêu cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Tuy nàng rất muốn mặc bộ lễ phục xinh đẹp này, nhưng nàng mập lên. Nếu ăn mặc bó sát quá cũng có chút nguy hiểm. Nàng cũng không muốn mạo hiểm mà mặc nó đi ra ngoài.

Lí Tắc Hàn giúp nàng thay một bộ lễ phục khác, lại ngắm nàng. “Được rồi, thật sự là đẹp ngây người.”

“Cám ơn.”

“Chúng ta đi ra ngoài đi!”

“Được.” Hai người ra khỏi phòng, sau đó ra bên ngoài.

“Chồng yêu quý, em yêu anh.”

“Sao đột nhiên lại nói chuyện mắc ói như vậy?” Lí Tắc Hàn cười.

“Em cảm thấy thể lực của anh quá tuyệt, thật mạnh mẽ, ân ưm, ư ân….” Đồng Ánh Diêu khẽ ngâm nga, cơ thể còn cố ý cọ xát thân thể cao lớn kia vài cái.

“Chồng ơi, anh muốn không?”

Thân thể Lí Tắc Hàn cứng đờ, nhìn ra được vẻ mặt đang kìm nén điều gì đó. “Đồng Ánh Diêu, em thật sự rất thích nghịch lửa! Tối nay…”

“Tối nay anh sẽ cho em không thể xuống giường.” Đồng Ánh Diêu thay hắn nói hết câu, trong nụ cười mang theo vẻ gian xảo, sau đó làm như không có chuyện gì mà đi về phía mọi người.

“Đồng Ánh Diêu!” Lí Tắc Hàn khẽ gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo cánh bướm đang xấu xa cười cợt kia. Hắn thật sự bị nàng đánh bại. Bây giờ ngẫm lại, khi hai người đấu võ mồm, hình như hắn chưa từng thắng được một lần. (chính xác!)

Vì sao? Bây giờ hắn đã biết lí do. Bởi vì vẻ mặt cố ý xấu xa của cô gái kia vô cùng đáng yêu mê người. Tay hắn cầm tay nàng, hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi về phía trước.

THE END

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay